Ta nổi tiếng khắp đế quốc – Chương 42

    Thuộc truyện: Ta nổi tiếng khắp đế quốc

    “Mông Kình Nhận!” Thừa dịp Mông Kình Nhận buông tha bờ môi của mình mà gặm cắn xương quai xanh, Đoạn Ngọc Giác lớn tiếng hô lên, Mông Kình Nhận sững sờ, giống như nhụt chí mà đặt ở trên người Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác ghét bỏ cau mày, nặng chết rồi!

    “Lên, ” Đoạn Ngọc Giác đẩy hắn, bởi vì vừa hôn sâu, trong giọng nói còn mang theo hơi thở kiều diễm, một chút lực uy hiếp cũng không có. Mông Kình Nhận tiếp tục ở lại trên người cậu, đầu trực tiếp để vào trên bả vai cậu, tay luồng vào trong áo Đoạn Ngọc Giác cũng không lấy ra, như là đang chơi xấu.

    Đoạn Ngọc Giác vô cùng không thích tình hình như thế, Mông Kình Nhận cả người đều ở trên người của cậu, khí tức hô hấp ra đều trực tiếp phun vào người cậu, bản thân Mông Kình Nhận có một loại khí chất xâm lược, lúc này ác liệt như vậy mà đem cậu vây lại, điều này làm cho Đoạn Ngọc Giác cảm thấy có điểm không thoải mái.

    Hơn nữa, bởi vì Mông Kình Nhận, Đoạn Ngọc Giác dĩ nhiên cảm thấy máu trên người có mấy phần rung động, cảm giác không thể khống chế chính mình này làm cho cậu vạn phần không thoải mái, nên đối với Mông Kình Nhận đều có mấy phần chống cự.

    “Buông tôi ra!” Đoạn Ngọc Giác hít sâu mấy hơi, làm máu đang sôi trào trong người mình bình tĩnh lại, tiếng nói của cậu hơi lạnh, không còn bộ dáng mềm nhũn lúc nãy, trong giọng nói có vài phần cứng rắn.

    Mông Kình Nhận yên lặng mà bỏ cái tay còn đang quyến luyến da thịt mềm mại ra, đầu cúi thấp xuống, cả người dĩ nhiên tràn ngập một loại khí tức bi thương, hắn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Giác, em rất chán ghét ta ư?”

    A? Đoạn Ngọc Giác không rõ nhìn Mông Kình Nhận, Mông Kình Nhận kéo ra một nụ cười mang theo bi thương, “Tiểu Giác quả nhiên không thích ta, cùng Liên Phương cũng có thể ôm ấp một cái, lại không cho phép ta chạm em một chút, ” Mông Kình Nhận hít một hơi thật sâu, con mắt màu bạc toát ra sự bi thương khắc cốt, “Bất quá không có quan hệ, ta sẽ chờ em, Tiểu Giác, coi như Tiểu Giác rất ghét ta, ta cũng sẽ không rời đi Tiểu Giác.”

    Đoạn Ngọc Giác không khỏi cảm thấy rất chột dạ, trong nháy mắt đem những lý luận kia của Liên Phương quên sạch sành sanh, khí thế trong nháy mắt yếu đi một đoạn nói: “Tôi không có chán ghét anh…”

    “Không ghét ta?” Mông Kình Nhận cổ quái nhìn Đoạn Ngọc Giác, “Nhưng là đối với những đôi phu phu chưa cưới khác, vì sớm ngày có con trai, đều đã sớm có một số tiếp xúc thân mật, giống cái tựa hồ rất yêu thích cái này đây, mà Tiểu Giác lại không cho ta chạm một chút nào…”

    Đoạn Ngọc Giác cảm giác mình bị sét đánh, Mông Kình Nhận khẽ mỉm cười, nói: “Không sao, ta sẽ chờ Tiểu Giác, Tiểu Giác thích như thế nào thì như thế đi, thế nhưng, ” Đoạn Ngọc Giác còn không có thở một hơi, liền nghe đến Mông Kình Nhận một cái ‘Thế nhưng’, trong nháy mắt liền cảnh giác không ít.

    “Tiểu Giác, ” Mông Kình Nhận chân thành mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, trong tròng mắt có mấy phần thật không tiện, “Cái này thật sự không dễ khống chế, nếu như ta không khống chế được mà làm mấy chuyện Tiểu Giác không thích, Tiểu Giác đừng chán ghét ta có được không?”

    Mông Kình Nhận hối hận rồi, hắn thật sự không thể lại tiếp tục chịu đựng, hắn thật sự không chờ được đến ngày Đoạn Ngọc Giác chân chính lớn lên! Hắn vẫn cho rằng hắn là một người lý trí, bây giờ mới biết được dục vọng chiếm hữu của mình lại lớn như vậy, lớn đến nỗi đều có thể phá hủy lý trí của chính mình.

    Mông Kình Nhận trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, cũng biết điều này là bởi vì hành vi phản xạ do không chiếm được Đoạn Ngọc Giác. Các thú nhân đều có một dục vọng chiếm hữu cực mạnh đối với người yêu, bạn lữ. Nếu như lúc này bạn lữ của mình vẫn không có thuộc về mình, bên trong dục vọng chiếm hữu kia sẽ trộn thêm sự nôn nóng, làm các thú nhân vô cùng bất an.

    Giống như hiện tại, Mông Kình Nhận trong lòng biết Đoạn Ngọc Giác là của mình, Đoạn Ngọc Giác đã là vị hôn thê của mình , trên người đã đặt xuống dấu ấn của hắn, thế nhưng hắn vẫn là bất an, vạn nhất? Vạn nhất Tiểu Giác hối hận thì làm sao bây giờ?

    Ngón tay của Mông Kình Nhận nắm chặt thành quyền, coi như thủ đoạn ti bỉ thì thế nào? Hắn thật sự không thể lại tiếp tục khoan dung người yêu cùng người khác ngọt ngọt ngào ngào mà lơ là mình! Rõ ràng cùng Đoạn Ngọc Giác chia sẻ hết thảy chỉ có thể là chính mình, kết quả hiện tại bên người Đoạn Ngọc Giác lại có người khác.

    Chuyện như vậy tuyệt đối không thể phát sinh lần thứ hai! Mông Kình Nhận ôn hòa nhìn tiểu giống cái đang tràn đầy tự trách trong lòng mình, mặc dù biết thủ đoạn mình ti bỉ sẽ làm tiểu giống cái khổ sở xoắn xuýt, nhưng là khi thấy cảnh này, Mông Kình Nhận vẫn là đau lòng, hắn thậm chí có kích động muốn đem chân tướng nói cho Đoạn Ngọc Giác.

    Đoạn Ngọc Giác chỉ cảm thấy mình thực sự là quá tàn nhẫn, mình dĩ nhiên không thể thỏa mãn yêu cầu của bạn lữ, còn cần thân là bạn lữ Mông Kình Nhận nhân nhượng mình!

    Đoạn Ngọc Giác tương đối xấu hổ chắc chắn nói mình sẽ không chán ghét Mông Kình Nhận, Mông Kình Nhận lúc này mới xoa xoa đầu Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác đương nhiên cảm nhận được Mông Kình Nhận cẩn thận từng li từng tí một, trong lòng càng hổ thẹn, hoa yêu mà khiến cho bạn lữ luôn nhân nhượng mình không phải là một hoa yêu tốt a!

    Mình mới là người cần nhân nhương bạn lữ!

    Nghĩ như vậy, Đoạn Ngọc Giác lôi kéo ống tay áo của Mông Kình Nhận. Mông Kình Nhận không rõ vì sao hơi hơi khom người một cái, Đoạn Ngọc Giác nhón chân lên hôn vào bờ môi của Mông Kình Nhận, như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt), hai cánh môi đơn giản dính vào cùng nhau, ấm áp quả thực làm Mông Kình Nhận hóa tan.

    Bên này Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận là nhu tình mật ý, bên kia Diệp Vụ Hoa cùng Dịch Khanh Văn quả thực chính là địa ngục mãnh liệt của nhân gian.

    Diệp Vụ Hoa về đến nhà đã bị Giang Ngọc Tuyền đẩy ra , Giang Ngọc Tuyền vốn là trong lòng có lửa, biết Dịch Khanh Văn làm được những chuyện kia trong lòng đều khinh thường ít nhiều, đặc biệt là hắn bỏ thuốc Đoạn Ngọc Giác không thành lại còn hại chính hắn! Tuy rằng lễ đính hôn cũng không làm long trọng, thế nhưng đa số gia tộc bởi vì mặt mũi Mông gia cùng Đoàn gia đều đến, coi như không phải gia chủ thì cũng là người đứng đầu thế hệ tiếp theo. Như vậy tình cảnh Dịch Khanh Văn phát tình trong buổi lễ đính hôn bọn họ đều nhìn thấy a!

    Hơn nữa, Đoàn gia Mông gia hai nhà đều là quân sự thế gia, xuất hiện trong lễ cưới cũng là quân nhân sĩ quan nhiều, bọn họ Diệp gia vốn là muốn tiến quân quân giới, thiệp mời mời ra đương nhiên là muốn để cho đôi vợ chồng son nhận thức những người này, để sau này Diệp Vụ Hoa dễ tiến quân vào quân bộ. Kết quả, tất cả những thứ này đều bị Dịch Khanh Văn phá huỷ! Giang Ngọc Tuyền làm sao không nổi giận? Quả thực đều sắp bị khí nóng làm nổ tung!

    Sáng sớm hôm nay, những người chứng hôn cùng chủ hôn đều dồn dập liên hệ nói với Giang Ngọc Tuyền là không thể làm được nữa, Giang Ngọc Tuyền còn không có rõ ràng, đã bị mấy người kia trào phúng một phen, lại liên tưởng đến cái dáng vẻ ngày hôm qua Dịch Khanh Văn trở về, trong nháy mắt liền đem chuyện này suy nghĩ thông suốt, một dòng máu nóng chợt dâng lên, quả thực muốn hộc máu!

    Cái này cũng chưa hết, Giang Ngọc Tuyền nhanh chóng liên lạc đến người chủ hôn cùng người làm chứng, dù sao đây chính là đại sự, thiệp mời đã phát ra ngoài , lỗ mãng từ hôn hoặc là chậm lại lễ cưới quả thực chính là đang đánh mặt mình. Huống chi sự tình ngày hôm qua vừa xảy ra, xã hội thượng lưu đều biết Diệp Vụ Hoa cùng Dịch Khanh Văn có quan hệ thân mật, lúc này muốn từ hôn vứt bỏ á giống cái kia, mặt mũi Diệp gia liền thật sự xong! Cho nên nhất định phải kết hôn, lễ cưới nhất định phải làm được hoành tráng.

    Thế nhưng Giang Ngọc Tuyền không nghĩ tới, vẻn vẹn một buổi sáng, tất cả những nhà có máu mặt đều biết chuyện này. Ngày hôm nay khi Giang Ngọc Tuyền nghĩ trăm phương ngàn kế mời người đến làm chứng hôn cùng chủ hôn, đã bị không ít giống cái cười nhạo. Từ khi gả tới Diệp gia, Giang Ngọc Tuyền đâu còn chịu tức như thế này? Lại không thể phát tác chỉ phải nhịn. Đến giữa trưa, trái cầu phải cầu cũng không có người đáp ứng, cuối cùng vạn bất đắc dĩ cầu đến Hạ gia. Khi lại một lần nữa nhìn thấy Dịch Khanh Văn, Giang Ngọc Tuyền còn không có bỏ ra khuôn mặt tươi cười, liền nghe đến hắn bị nghỉ học, thân thể mất thăng bằng suýt chút nữa ngã trên đất. Sau khi đuổi đi nhi tử chuyện thứ nhất là cho hắn một cái tát, đây quả thực là sao chổi!

    “Ngươi học hành như thế nào mới bị trường học khai trừ? !” Giang Ngọc Tuyền đỡ bàn lạnh lùng hỏi.

    Cẩn thận nghĩ lại, từ sau khi con mình cùng á giống cái này thành hôn, toàn gia cũng không có ngày nào sống dễ chịu, mỗi ngày đều nháo liên tục, hiện tại càng xảy ra một đống chuyện xấu như vậy, á giống cái này không phải sao chổi thì là gì? !

    Dịch Khanh Văn tự nhiên cảm thấy Giang Ngọc Tuyền chán ghét mình, không khỏi lùi lại mấy bước, điều này làm cho Giang Ngọc Tuyền càng thêm chán ghét, vỗ bàn một cái lạnh lùng nói: “Ngươi mau trả lời câu hỏi của ta!”

    Quả nhiên là đến từ địa phương nhỏ, chính là không có kiến thức, Giang Ngọc Tuyền bây giờ nhìn Dịch Khanh Văn chỗ nào cũng không tốt, không khỏi nghĩ tới Đoạn Ngọc Giác, trong lòng hối hận muốn chết, nếu như lúc trước chết sống không đáp ứng Diệp Vụ Hoa muốn từ hôn, con trai mình cùng giống cái Đoàn gia kia tốt đến cỡ nào! Mình không làm ra chuyện xấu như vậy, cũng không cần cùng Đoàn gia kết thù, nhà mình tiến quân vào quân giới không phải chỉ là một câu nói?

    Đâu giống tên á giống cái này, một điểm tác dụng cũng không có, ngoại trừ mang đến một đống tai họa cho mình cũng không mang đến cái gì khác, còn mỗi ngày một bộ ủy khuất, thật giống như mình bắt nạt hắn vậy!

    Dịch Khanh Văn đâu còn dám nói gì, khóc thút thít cái gì cũng không nói ra được, Giang Ngọc Tuyền bây giờ đang phiền lòng, làm sao có thể chịu được bộ dáng này của Dịch Khanh Văn, vỗ bàn quát: “Lại khóc ngươi liền đi ra ngoài khóc cho ta! Diệp gia chúng ta không cần một người mảnh mai như thế!”

    Dịch Khanh Văn sợ đến liền khóc cũng không dám , hắn không dám tưởng tượng nếu mình bị đuổi ra khỏi Diệp gia thì như thế nào, bị nghỉ học còn muốn bị đuổi ra Diệp gia, này không phải bị ép trở lại nông thôn nhỏ kia sao? Mình đã phát ra lời thề độc tuyệt đối không trở lại nơi đó!

    “Con nói, con nói, không được đuổi con đi…” Dịch Khanh Văn giống như là hỏng mất kể hết mọi chuyện cho Giang Ngọc Tuyền nghe, Giang Ngọc Tuyền suýt chút nữa bị tức xỉu! Sự kiện kia dĩ nhiên truyền đến trong trường học! Diệp gia bọn họ sau này làm sao nâng nổi đầu lên? !

    Chuyện này có video a! Vạn nhất đoạn video này bị truyền ra ngoài, bọn họ Diệp gia mất hết thể diện a!

    “Từ hôn! Từ hôn!” Giang Ngọc Tuyền thét to, ” Diệp gia chúng ta không cưới một á giống cái như vậy! Từ hôn!”

    Thanh âm này quá to, Diệp Vụ Hoa sát vách tự nhiên cũng nghe được, không chút nghĩ ngợi gấp rút chạy đến, thấy mẫu phụ mình cầm mấy đồ trên bàn ném vào người Diệp Vụ Hoa, Diệp Vụ Hoa vội vàng bảo vệ Dịch Khanh Văn, luôn mồm nói: “Mẫu phụ, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!”

    “Từ hôn!”

    Thuộc truyện: Ta nổi tiếng khắp đế quốc