Ta nổi tiếng khắp đế quốc – Chương 65

    Thuộc truyện: Ta nổi tiếng khắp đế quốc

    Nam Khanh Hoa trừng mắt nhìn, khá là bất đắc dĩ nói: “Ai, thôi, nếu liên bang phái ta đến, ta cũng chỉ có thể bất đắt dĩ tiếp nhận, đúng rồi, ở chỗ các ngài, để cho khách nhân luôn bại lộ dưới ánh mặt trời cùng bầu không khí như thế này là đạo đãi khách sao? Lễ nghi đâu? Lễ nghi đâu! Ai…”

    Vừa nói, vừa làm bộ lắc đầu một cái. Lan Kỳ Phong há mồm cười nói: “Đúng a, không khí của đế quốc xác thực không được tốt, so với bình thường kém nhiều lắm, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, phỏng chừng là vật gì ô uế không khí của đế quốc đi, nói đến cũng thật là xấu hổ a, kẻ địch quá cường đại chúng ta đều không thể ngăn cản hành vi phá hoại không khí đế quốc của hắn…”

    Mấy vị nhân viên tiếp đãi hơi cúi đầu, mím môi nở nụ cười, Lan Kỳ Phong nói như vậy không phải là gián tiếp ám chỉ đoàn người Nam Khanh Hoa làm ô nhiễm không khí của đế quốc sao?

    Cũng không biết Nam Khanh Hoa rốt cuộc là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ nghe không hiểu, chớp chớp cặp mắt phượng câu người kia, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Ồ ~ thì ra là như vậy a.” Sau đó mang theo thương hại nhìn Lan Kỳ Phong, nói: “Các ngài cũng thật là không dễ dàng a.”

    Lan Kỳ Phong: “…”

    Mọi người: “…”

    Trong con ngươi của Đoạn Ngọc Giác chợt lóe lên một tia nghiêm túc, người này tuyệt đối không có tự luyến không biết điều như hắn biểu hiện ra bên ngoài. Từ khi bắt đầu nói chuyện, tâm tình của hắn không có một chút rung động nào!

    Từ khi mấy người của liên bang này xuống từ trên phi thuyền, tinh thần của Đoạn Ngọc Giác bắt đầu sốt sắng cao độ. Bắt đầu từ khi người này nói chuyện, Đoạn Ngọc Giác liền không tự chủ được đem tinh thần lực hoàn toàn đặt ở trên người hắn, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện, lực lượng tinh thần của hắn không hề có một chút biến hóa nào!

    Nói như vậy, theo như cảm xúc nói chuyện của một người, tinh thần của người đó sẽ có biến hóa nhỏ. Thứ giống như là lực tinh thần này rất nhạy cảm, cho dù tinh thần có biến hóa một chút thì vẫn dẫn đến biến động tinh thần lực. Mà từ khi giống cái này đứng nói chuyện, lực lượng tinh thần của hắn không có một tia biến hóa!

    Bên ngoài là cười là nháo là oán giận, tâm tình rõ ràng lên xuống thất thường, nhưng là gợn sóng tinh thần của hắn hoàn toàn là một đường thẳng, nói rõ nội tâm của hắn cực kỳ bình tĩnh, một chút biến hóa trong tình cảm cũng không có!

    Mà trên thực tế, hắn biểu hiện giống như là một tên tự đại cuồng ngớ ngẩn. Đoạn Ngọc Giác không khỏi nhíu mày, che giấu như thế đến cùng có ích lợi gì đối với hắn? Hoặc là nói, hắn tại sao lại muốn biểu hiện như vậy trước mặt người ngoài?

    Bộ dáng này là cố ý để cho đế quốc nhìn? Vẫn là… trong con ngươi của Đoạn Ngọc Giác chột lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa. Cậu ngẩng đầu lên nhìn cười đến ngày càng lộ liễu Nam Khanh Hoa cùng với hai vị sứ giả liên bang thần sắc không được tốt.

    —— Vẫn là cố ý ngụy trang để cho liên bang nhìn đây?

    Còn dư lại hai vị sứ giả liên bang đang khẩu chiến cùng với các nhân viên tiếp đãi của đế quốc, chỉ có Nam Khanh Hoa nhìn xung quanh giống như một kẻ ngu, nhàm chán oán trách cái gì, thế nhưng không có ai để ý đến hắn, tựa hồ tất cả lực chú ý của mọi người đều đặt trên cuộc khẩu chiến. Nam Khanh Hoa yên lặng không lên tiếng mở ra quang não của mình, nhấn mấy cái nút, mạn bất kinh tâm cười cười, không nhịn được nói cái gì với người bên cạnh. Bên cạnh không có một người để ý tới hắn, hắn tựa hồ rất giận, trên khuôn mặt diễm lệ đều nhiều hơn mấy phần phẫn nộ, giậm chân giống như một đứa trẻ, quay đầu bước đi, giống như không nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác mà đụng lên người cậu!

    Đoạn Ngọc Giác bị hắn đụng phải lui người lại đằng sau, không nghĩ tới người này nhìn gầy yếu như vậy thế nhưng lực cũng thật là không nhỏ. Nam Khanh Hoa xoa xoa bờ vai của mình, sắc mặt lại hỏa hồng giống như sợi tóc của hắn. Hắn vô cùng tức giận gầm nhẹ: “Đôi mắt của ngươi có thể nhìn thấy người khác được hay không a?!”

    Đoạn Ngọc Giác mẫn cảm nhận thấy gợn sóng tinh thần của hắn vẫn giống như trước, không hề có một chút rung động nào. Nói cách khác, nội tâm của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, bộ dáng này bất quá là để ngụy trang cho người khác nhìn mà thôi.

    Đoạn Ngọc Giác trầm mặc một chút, Nam Khanh Hoa càng là không tha thứ, nói: “Xin lỗi a! Ngươi tại sao lại không xin lỗi! Giống cái của đế quốc lại có tố chất như thế sao?!”

    Nhìn Nam Khanh Hoa đặc biệt kiêu ngạo phách lối, Đoạn Ngọc Giác không nhanh không chậm nói: “Người xấu nên đọc nhiều sách, Nam tiên sinh.”

    Nam Khanh Hoa cả kinh kêu lên: “Ngươi lại dám sỉ nhục ta?!”

    Đoạn Ngọc Giác: “….Đi đọc sách đi.”

    Trong nháy mắt Nam Khanh Hoa lớn tiếng kêu lên, âm thanh trực tiếp mà đối thoại gay gắt của sứ giả liên bang cùng nhân viên tiếp đón của đế quốc: “Hắn sỉ nhục ta xấu! Ta rõ ràng là đệ nhất mĩ nhân!”

    A Tát x Tây Lộ: “…” Khì thực khi tên gia hỏa này nổi điên lên đến chúng ta cũng không chịu được _(:3ゝ∠)_

    Hài tử, ngươi cai sữa sao? Cái này có khác gì hài tử một hai tuổi gào khóc muốn bánh của người khác đâu?!

    Mọi người đế quốc: “…” Đây thực sự là kiến thức, hắn đúng là hai mươi ba mà không phải ba tuổi sao?

    Thấy A Tát cùng Tây Lộ cũng không để ý đến hắn, Nam Khanh Hoa dậm chân, nói như một đứa trẻ: “Ta muốn kiện hắn! Người đế quốc các ngươi khinh người quá đáng! Không chịu đối xử tử tế với sứ giả còn ác liệt như vậy!”

    A Tát: “…”

    Tây Lộ: “…”

    A Tát cùng Tây Lộ đều không để ý đến Nam Khanh Hoa, ngược lại bắt đầu nói chuyện với Lan Kỳ Phong, tình cảnh ánh đao bóng kiếm lúc nãy liền biến mất.

    Cái này liên quan đến mặt mũi của liên bang có được hay không! Nếu như bị Nam Khanh Hoa nháo trò như thế, toàn bộ người trên tinh tế đều biết sứ giả liên bang bọn họ bị đế quốc chèn ép thậm chí sự tình phiên tòa cũng sẽ đến tai bọn họ. Nếu như vậy thì bộ mặt liên bang bọn họ thực sự không còn a.

    Khiêu khích có thể, làm mất mặt có thể, làm cho đối phương mất mặt có thể, nhưng là không thể làm mất mặt liên bang a!

    Câu nói này cơ hồ là bị chủ tịch quốc hội đóng đinh từng chữ từng chữ ở trong ngực bọn hắn, bọn họ làm sao có thể cùng với Nam Khanh Hoa làm ầm ĩ đây?

    Đoạn Ngọc Giác nhạy cảm cám giác được sóng tinh thần của Nam Khanh Hoa tăng lên một ít, thế nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại như ban đầu. Đoạn Ngọc Giác cũng không nắm chắc được tâm tình của Nam Khanh Hoa có phải phát sinh biến hóa hay không, vì thế chậm rãi nhìn hắn vài lần. Người kia vẫn là bộ dáng phẫn nộ đó, thoạt nhìn ngược lại thật sự như là một tên tự đại cuồng.

    Nhìn Nam Khanh Hoa bị người lơ là sắc mặt đỏ lên muốn nói điều gì, Đoạn Ngọc Giác mở miệng nói: “Thư viện của đế quốc rất phong phú, làm nhân viên tiếp đãi của ngài, cần ta dẫn ngài đi sao?”

    Lần này Đoạn Ngọc Giác cũng không có cảm thụ sai, sóng tinh thần của Nam Khanh Hoa chính là kịch liệt tăng lên! Tuy rằng ngay sau đó nó liền cấp tốc trở lại, thế nhưng cũng đủ nói tâm tình của hắn là phát sinh biến hóa.

    Đoạn Ngọc Giác phát hiện mình càng ngày càng nhìn không thấu người này. Nam Khanh Hoa đến tột cùng là muốn làm cái gì?

    Nam Khanh Hoa nghe thấy câu nói này tựa hồ là sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên làm cho mái tóc màu lửa đỏ lay động, mắt phượng hẹp dài chớp chớp, nói: “Ngươi thực sự mang ta đi sao?”

    Đoạn Ngọc Giác: “Đương nhiên.”

    Nam Khanh Hoa liếc mắt nhìn Đoạn Ngọc Giác, hào hứng quay mặt về phía hai nhân viên tiếp đón khác, hô lớn: “A Tát, Tây Lộ! Giống cái xấu xí kia đáp ứng ta mang ta đi đến thư viện đế quốc a! Chúng ta ngày hôm nay đến nơi đó xem sách về đan dược đi! Có gì hữu dụng chúng ta liền cầm lại liên bang đi!

    Nụ cười của A Tát đều cứng lại trên mặt, hừ lạnh nói: “Câm miệng!” Tên ngu ngốc này! Liên bang tại sao lại phái ra một kẻ ngốc như thế đến?! Quả thực là một tên ngu xuẩn cản trở!

    Nam Khanh Hoa tựa hồ là chưa từng bị người nào lớn tiếng quát như vậy, lúc này trong tròng mắt liền lộ ra nước mắt. A Tát cũng không để ý tới hắn, tên ngu ngốc này cũng không nghi nhớ cái gì ở trong đầu cả, một lúc nữa là tốt rồi. Trái lại hắn quay lại nói với Lan Kỳ Phong: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện a, A Hoa chính là quá nhỏ, nếu như mang lại phiền toái gì cho quý quốc, ta thay hắn xin lỗi với các ngài, không nên tính toán với khuyết điểm của một đứa bé a. Đứa bé A Hoa này từ nhỏ đã chỉ biết đến đan dược, ngoại trừ đan dược thì cái gì cucng không hiểu, Lan hội phó không nên chấp nhặt với hắn a…”

    Lời nói này tương đối có trình độ a. Trong miệng nói áy náy, khỳ thực tràn đầy kiêu ngạo. Câu nói này phiên dịch một chút chính là ——- A Hoa từ nhỏ vẫn luôn chăm chú vào đan dược trở thành một thiên tài! Ha ha ha đám người phàm các ngươi cúng bái đi! A Hoa quá nhỏ, các ngươi lớn hơn hắn nhiều như vậy còn so đo tính toán với một hài tử, độ lượng của các ngươi bị chính các ngươi ăn rồi sao?!

    Dịch ra một phen như thế, mí mắt của Lan Kỳ Phong nháy một cái, cười nói: “Đương nhiên đương nhiên, đế quốc cùng liên bang có quan hệ hữu hảo trăm năm, chúng ta tự nhiên cũng hữu hảo với A Hoa, chúng ta làm sao sẽ trách hắn đâu? Không liên quan, liền đem nơi này thành nhà của mình đi!”

    Ngươi chán ghét ta, ta còn không chán ghét ngươi sao? Lan Kỳ Phong hai ba câu liền đem Nam Khanh Hoa lừa gạt đến trong trận doanh của mình, chân tâm muốn đem đối phương nghẹn chết. Lúc này mới bình tĩnh hai phút, song phương lần thứ hai lại rơi vào bên trong trận khẩu chiến, mấy người ngươi không cho ta ta không cho ngươi, bên trong ôn nhã lễ phép chính là tuyên chiến trắng trợn.

    Đoạn Ngọc Giác quay đầu lại ý vị thâm tường nhìn Nam Khanh Hoa, Nam Khanh Hoa trở về một nụ cười vô cùng phách lối. Đoạn Ngọc Giác lạnh nhạt thu hồi ánh mắt của mình, không chút do dự đi theo người trước mặt. Nam Khanh Hoa vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người bị mình khiêu khích mà vẫn không chút do dự bỏ lại chính mình, không khỏi hơi nheo mắt.

    Trên đường đem đại sứ liên bang đưa đến nhà nghỉ, Nam Khanh Hoa liền rùm beng nháo muốn đi thư viện. Không biết A Tát nói cái gì cũng Nam Khanh Hoa khi ở trong phòng mà sau khi đi ra ngoài hắn lại rùm beng muốn đi đến Công đoàn đan dược sư, nói muốn đi kiến thức một chút công đoàn đứng đầu trong số các công đoàn đan dược sư lợi hại đến cỡ nào. Ồn ào không ngớt, A Tát cùng Tây Lộ chỉ cười híp mắt nhìn hắn. Tây Lộ khá là ngượng ngùng nói: “Thực sự là xin lỗi a Lan hội phó, nhưng là A Hoa la hét muốn đi, chúng ta cũng không ngăn cản được a…”

    Muốn có bao nhiêu bất đắc dĩ thì có bấy nhiêu bất đắc dĩ, lúc này không để cho bọn họ đi Công đoàn đan dược sư thì có vẻ mình hẹp hòi, nhưng đây không phải là thời gian tham quan đã được định sẵn a!

    Trong thời gian tham quan đã được định sẵn bọn họ có thể che lấp rất nhiều thứ, đem thứ có thể làm cho bọn họ nhìn thấy đều đem cho bọn họ nhìn, thứ không thể để bọn họ nhìn đương nhiên không thể cho bọn họ nhìn. Thế nhưng hôm nay một điểm chuẩn bị cũng không có a! Trong con ngươi của Lan Kỳ Phong có một tia tàn khốc, đang muốn nói một cái thứ gì đó để khéo léo từ chối liền nghe thấy Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói: “Tốt.”

    Câu nói này trong nháy mắt liền đem Lan Kỳ Phong chặn trở lại. Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, tự tin và động viên trong con ngươi trái lại lại làm cho Lan Kỳ Phong hơi yên tâm. Nghĩ lại, cũng đúng, bí mật lớn nhất của Công đoàn đan dược sư chính là đan dược có lực sát thương cao kia của Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác có thể để cho những người kia đến thì cậu tự dưng có biện pháp của mình, hoặc là nói, Đoạn Ngọc Giác căn bản không quan tâm cái đan dược kia.

    Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Lan Kỳ Phong kinh sợ chảy mồ hôi lạnh khắp cả người. Thứ mà cơ hồ bị đan dược sư coi là kì tích lại không được cậu để ý một chút nào, như vậy Đoạn Ngọc Giác còn đan cất chứa thứ gì?

    Nguyên nhân không quan tâm, là vì cậu thực sự không để ý, hay là bởi vì trong mắt của cậu loại đan dược kia căm bản không đáng nhắc tới đây? Bởi vì cậu có đan dược tốt hơn?

    Trong lòng của Lan Kỳ Phong chạy qua trăm ngàn loại ý nghĩ, trên mặt vẫn là ôn nhã cười nói: “Nếu A Hoa đã yêu quý Công đoàn đan dược sư của chúng ta như vậy, về tình về lý chúng ta đều nên hảo hảo tiếp đãi hắn. các vị, mời đi theo ta.”

    Hay là, cái này cũng là một cơ hội tốt để thăm dò Đoạn Ngọc Giác.

    Lan Kỳ Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hôm nay cũng thật là một ngày đẹp trời đâu.

    Thuộc truyện: Ta nổi tiếng khắp đế quốc