Ta nổi tiếng khắp đế quốc – Chương 90

    Thuộc truyện: Ta nổi tiếng khắp đế quốc

    Một tuần lễ, nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, thế nhưng cũng không thể giúp cho mấy người này chân chính nắm giữ cách làm của đan dược cấp bốn.

    Thậm chí vào ngày thứ ba, Dương Văn cùng Cố Niệm còn sinh ra một tâm tình vô cùng hoài nghi đối với năng lực của mình, cả người đều ở trong một trạng thái như sắp hỏng mất, Minh Tu Kiệt vốn là một người biết khắc chế tình cảm, mặc dù không có biểu hiện ra một cách rõ rệt, thế nhưng hai tay cũng không khỏi nắm chặt một ít.

    Dù sao, một người liên tục nổ lò luyện đan trong ba ngày, mà những người này vẫn là những người được gọi là thiên tài, thất bại như vậy làm cho bọn họ chịu đủ loại dằn vặt, khi chế tác đan dược cũng không hứng thú như xưa, thậm chí nhìn thấy lò luyện đan đều có một loại cảm giác sợ hãi, khi cắt chém đan dược cẩn thận từng li từng tí một làm cho Đoạn Ngọc Giác thật sâu cau mày.

    Đoạn Ngọc Giác không khỏi nghĩ lại mình có phải quá mức nôn nóng không, mà là bọn hắn dù sao không có quá nhiều thời gian, trong con ngươi của Đoạn Ngọc Giác xẹt qua một tia suy nghĩ sâu sắc. Nếu như tâm tính của bọn họ cứ như vậy thì ở trong cuộc thi đấu này tuyệt đối sẽ không thể đi đến cuối cùng.

    Kỳ thực, muốn đánh bại Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh thật sự là quá dễ dàng, Đoạn Ngọc Giác nhíu mày thật sâu. Nếu như cậu là Sơ Thanh Dương, cuối cùng để cho người yếu nhất trong đội ra đấu với cậu, không phải thua một cuộc, trực tiếp đem động tĩnh nổ lò luyện đan lớn một chút, trực tiếp ảnh hưởng đến chỗ của Đoạn Ngọc Giác, nói không chắc còn có thể hòa. Đương nhiên, khi làm loại giả thiết này còn phải muốn cân nhắc xem ngoại trừ lò luyện đan còn có gì có thể ảnh hưởng đến mình không.

    Để cho người yếu thứ hai trong đội ngũ đấu với Minh Tu Kiệt, thua cũng được mà thắng cũng được mà hòa cũng không sao, mà ba người còn lại đối phó với Cố Niệm và Dương Văn Minh liền có vẻ thoải mái hơn nhiều.

    Làm á quân của cuộc tranh tài đan dược lần trước, thực lực của Ưng Hoa thương hội tự nhiên không yếu, hai đan dược sư cấp bốn sơ cấp, một đan dược sư cấp ba đỉnh cao, hai đan dược sư cấp ba cao cấp.

    Mà trái lại Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh, một đan dược sư cấp một Đoạn Ngọc Giác, một đan dược sư cấp ba sơ cấp Dương Văn, một đan dược sư từng là cấp hai đỉnh cao nay đã vào cấp ba sơ cấp Cố Niệm, một đan dược sư cấp ba đỉnh cao Minh Tu Kiệt.

    Thấy thế nào chênh lệch cũng vô cùng lớn _(:3ゝ∠)_

    Hơn nữa, đấu bán kết cũng không phải như đấu vòng loại tùy cơ lấy ra người của hai bên ra thi đấu, mà là có công thủ song phương. Lần này Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh chính là bên công. Làm bên công, cần phải phái ra đội viên của chính mình tham gia thi đấu trước tiên, bên thụ lại phải phái người của mình ra nghênh chiến, nói đến công mới biết đó là người ở thế yếu .

    Đoạn Ngọc Giác thở dài ở trong lòng, nhìn thần sắc càng ngày càng khó coi của đồng đội bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Được, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”

    “Tay đều run, các cậu vẫn là nghỉ ngơi một chút đi, ” Đoạn Ngọc Giác cầm mấy bình nước cho bọn họ, “Mới nổ ba ngày mà thôi, không cần lộ ra vẻ mặt đó.”

    “Chúng ta đều nổ lò luyện đan ba ngày rồi! Một chút thành tựu đều không có!” Hạ Tình tự giận mình vò đầu, “Tớ cảm thấy được tớ thật sự không làm được!”

    “Căn bản không có biện pháp! Chúng ta chỉ là đan dược sư cấp ba, làm sao có khả năng chế tạo ra đan dược cấp bốn? !”

    “Tiểu Giác cậu là thiên tài ngươi đương nhiên có thể làm được! Chúng tớ chỉ là người bình thường, làm sao có khả năng làm được? !”

    “Tiểu Giác cậu không thể lấy yêu cầu ở trên người cậu để áp dụng với chúng tớ! Chúng tớ cũng không phải cậu!”

    Âm thanh của Hạ Tình càng lúc càng lớn, hai mắt đỏ đậm hống lên, Minh Tu Kiệt quở trách nói: “Hạ Tình!”

    Hạ Tình tàn nhẫn mà trừng mắt Minh Tu Kiệt, nửa ngày mới cúi đầu, trong thanh âm có chút nghẹn ngào, hắn mấy ngày nay bởi vì không ngừng nổ tung lò luyện đan mà có chút táo bạo, mím mím môi, “Xin lỗi a, Tiểu Giác, tớ…”

    “Không có chuyện gì, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt đánh gãy Hạ Tình.

    Hạ Tình là người nhỏ thứ hai trong đội ngũ, vẻn vẹn lớn hơn Đoạn Ngọc Giác ba tuổi, mà bởi vì tính cách của Đoạn Ngọc Giác, ở trong đội ngũ Hạ Tình vẫn luôn được sủng ái như đệ đệ.

    Đoạn Ngọc Giác đương nhiên sẽ không cùng hắn tính toán, Hạ Tình vốn là có một ít kiêu căng, bởi vì tuổi còn quá nhỏ, nhưng thực sự cũng không có gì không được. Mỗi lần nhìn thấy Hạ Tình, Đoạn Ngọc Giác cũng không khỏi nhớ tới những hoa yêu nháo loạn trong tộc trước kia, trong lòng không tự chủ càng thêm dung túng Hạ Tình một chút.

    “Nếu như tớ nhớ không lầm, thiên phú tinh thần của Hạ Tình là sáu đi đi?” Đoạn Ngọc Giác nghiêng đầu hỏi, tóc đen hơi dài che hơn nửa khuôn mặt cậu, làm cho khí thế trên người cậu có vẻ như yếu đi, thậm chí có một loại cảm giác như là bằng hữu hàng xóm.

    “Ân, ” Hạ Tình gật gật đầu, đáp.

    “Thiên phú tinh thần của tớ chỉ có năm, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói, con ngươi đen bình tĩnh đối đầu với con mắt màu hổ phách kinh ngạc, “Theo lý mà nói, tớ còn không bằng cậu.”

    “Thiên phú tốt hơn tớ mà cậu nổ lò luyện đan ba ngày, cậu có biết tớ nổ bao nhiêu ngày sao?” Đoạn Ngọc Giác khẽ mỉm cười, trong ánh mắt thậm chí có mấy phần hoài niệm, “Tớ nổ gần một tháng đi.”

    Đoạn Ngọc Giác nhún vai một cái, động tác này bị cậu làm được thậm chí có một phần tao nhã cùng hào hiệp, “Đó chỉ là vì làm ra một viên đan dược cấp một thôi.”

    —— Kỳ thực khi đó cậu mới năm tuổi, tiểu hoa yêu ngay cả lò luyện đan đều không cầm lên được, căn bản không biết nổ lò luyện đan là có ý gì, chỉ biết là trong nháy mắt nổ lò luyện đan trông thật là đẹp, vì vậy nổ lò luyện đan liền trở thành ham muốn nghiệp dư của cậu.

    —— Mãi đến tận một tháng sau trong tộc phát hiện cậu hung ác, mới dở khóc dở cười ngăn lại cậu, đem Đoạn Ngọc Giác ‘Từ nhỏ đã yêu quý đan dược’ ném cho đan dược sư lúc đó còn chưa sanh giáo dục.

    Bây giờ nói ra những câu nói này, Đoạn Ngọc Giác thật đúng là mặt không đỏ tim không đập, ngữ khí thanh thanh thản thản, con mắt màu đen còn có hồi ức cùng ý cười, làm cho Hạ Tình nhất thời sinh ra lòng tự trách.

    —— Tiểu Giác đều dùng lâu như vậy mới thành công, không biết nổ bao nhiêu lò luyện đan. Chính mình chỉ nổ lò luyện đan trong ba ngày liền tự giận mình thật sự là hơi quá đáng!

    —— Thực sự là phụ lòng Tiểu Giác dốc lòng giáo dục!

    —— Ít nhất mình còn có Tiểu Giác giáo dục, thời điểm đó Tiểu Giác ngay cả người dạy cậu ấy đều không có!

    Nghĩ như vậy, Hạ Tình càng thấy áy náy, con mắt màu hổ phách lóe ra ánh sáng áy náy, cư nhiên còn có vài giọt nước mắt. Đoạn Ngọc Giác yên lặng mà che che trong lòng, đột nhiên có như một chút áy náy.

    “Cho nên nói, nổ lò luyện đan không đáng sợ một chút nào, mỗi người đều là từ giai đoạn này đi ra, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt bổ sung, “Không có người nào là thiên tài, sau lưng đan dược đã luyện chế được ẩn giấu vô số lò luyện đan bị nổ.”

    “Hơn nữa, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nở nụ cười, “Cậu thực sự nghĩ là một chút tiến bộ cậu cũng không có sao?”

    “Ngẫm lại ngày thứ nhất, sức mạnh cậu nổ lò luyện đan phá hủy hơn một nửa căn nhà, may là khi đó chúng ta ở bên trong giả lập mới không phải chịu càng nhiều thương tổn, nhưng là bây giờ, cậu đã có thể luyện chế đan dược ở trong thực tế, ” Đoạn Ngọc Giác dừng một chút, khẽ mỉm cười, con mắt màu đen trầm tĩnh mà ôn hòa, nói bổ sung, “Bởi vì cho dù cậu nổ tung lò luyện đan, cũng sẽ không khiến cho bất luận người nào bị thương, cũng sẽ không tạo ra thương tổn gì đối với gian nhà.”

    Hạ Tình yên lặng mà đối đầu với con mắt màu đen kia của Đoạn Ngọc Giác, không tự chủ được đỏ mặt. Hắn cơ hồ muốn chìm đắm vào bên trong đôi mắt màu đen kia của Đoạn Ngọc Giác, ôn hòa mà trầm tĩnh, giáo huấn ân cần giống như trưởng bối, lại thành thật với nhau giống như bằng hữu. Hạ Tình yên lặng mà che mặt rít gào, hắn cuối cùng cũng coi như rõ ràng tại sao trên internet lại có nhiều người coi Đoạn Ngọc Giác là nam thần như vậy.

    “Điều này nói rõ, linh lực giữa các nguyên liệu cũng đã hấp thụ không ít, cũng đồng thời nói rõ, cậu có tiến bộ, tiến bộ rất lớn, ” Ngữ khí của Đoạn Ngọc Giác bình tĩnh, không tự chủ làm cho người tin phục, “Cậu cũng không giống như là cậu cho là vậy, Hạ Tình.”

    Đoạn Ngọc Giác từ từ đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Hạ Tình, hai tay khoát lên trên bả vai của hắn, con mắt màu đen đối với con mắt màu hổ phách, “Cậu có thể làm được, tin tưởng chính cậu.”

    Cặp mắt đen kia quá mức trầm tĩnh, lại như một vòng xoáy, dễ dàng đem người hút vào. Hạ Tình lăng lăng nhìn đôi tròng mắt kia, chậm rãi gật đầu một cái, phảng phất như bị đầu độc.

    “Rất tốt, ” Đoạn Ngọc Giác nở nụ cười. Quan sát Đoạn Ngọc Giác ở khoảng cách gần, mặt của Hạ Tình đỏ chót, thần sắc cũng có mấy phần hoảng hốt, “Tin tưởng chính cậu, nếu như ngay cả chính cậu cũng không thể tin được mình, cậu còn có thể làm được cái gì đây?”

    “Tớ nổ lò luyện đan nổ một tháng đều không từ bỏ, cậu lại có thiên phú tốt hơn tớ, tại sao lại muốn từ bỏ đây?” Âm thanh Đoạn Ngọc Giác chầm chậm mà mềm nhẹ, cực kỳ giống thôi miên, “Đáng lẽ ra cậu phải đi xa hơn tớ mới đúng.”

    Câu nói “Đáng lẽ ra cậu phải đi xa hơn tớ mới đúng, ” này lại giống như được truyền đến từ bỉ ngạn xa xôi, nổ tung ở trong đầu của Hạ Tình. Hạ Tình âm thầm nhắc lại câu nói này, tia sáng trong con ngươi càng ngày càng sâu.

    “Chúng ta tiếp tục đi luyện đan đi!” Hạ Tình ‘Xẹt’ một tiếng liền đứng lên, nói xong liền hướng trong phòng luyện đan đi.

    Đoạn Ngọc Giác: “… Nên ăn cơm.”

    “Không ăn!” Hạ Tình cũng không quay đầu lại trả lời, nhanh chân đi về phía phòng luyện đan. Đoạn Ngọc Giác đang muốn muốn đi khuyên vài câu, lại phát hiện ánh mắt của bốn người khác phát sáng, nhanh chân theo sát Hạ Tình, một chút cũng không có ý muốn ăn cơm.

    Đoạn Ngọc Giác: “…”

    Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu nhìn trần nhà, quyết định hay là đi ăn một chút gì đi, cậu cũng không nguyên khí tràn đầy như mấy người kia, cậu vẫn chỉ là người bình thường cần ăn cơm. ( nghiêm mặt )

    Ngày thứ ba, cái cửa ải khó khăn này rốt cuộc trôi qua, sau này huấn luyện rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tâm tình của mấy người cũng nâng lên rất nhiều, luyện chế đan dược tự nhiên cũng càng thêm ưu tú. Đến ngày thứ năm, Minh Tu Kiệt trở thành người đầu tiên trong số bọn họ không nổ lò luyện đan, cho dù hắn cũng không có luyện chế ra đan dược.

    Đoạn Ngọc Giác nhìn bộ dáng nhiệt huyết sôi trào của bọn hắn khẽ mỉm cười. Mục đích cậu làm cho bọn họ luyện chế đan dược cấp bốn cũng đã đạt đến, cũng cũng không để ý bọn họ có thể hay không thực sự luyện chế ra đan dược cấp bốn.

    Lần này, Đoạn Ngọc Giác chân chính rèn luyện làm tâm tình.

    Ngày thứ sáu, Đoạn Ngọc Giác bỏ qua làm cho bọn họ luyện chế đan dược cấp bốn, ngược lại làm cho bọn họ luyện chế đan dươjc cấp ba ‘Thanh’, ‘Linh’, ‘Tú’. Sự tình đã từng đặc biệt gian nan tựa hồ càng trở nên dễ dàng, đan dược ‘Thanh’ ‘Linh’ cấp ba mỗi người bọn họ đều có thể một lần thành công, đan dược ‘Tú’ cấp ba cho dù không thể một lần thành công, cũng sẽ không giống như trước đây chỉ có tỉ lệ thành công là một phần trăm!

    Mấy người vui mừng hai mặt nhìn nhau, tất cả âm thanh đều cắm ở trong cổ họng. Dương Văn đột nhiên nhào vào trong lồng ngực của Đoạn Ngọc Giác mà khóc lên, ngay sau đó Hạ Tình cũng khóc lên. Đoạn Ngọc Giác khá là luống cuống mà nhìn Dương Văn khóc lớn, trong con ngươi nhìn về phía Minh Tu Kiệt rõ ràng có hàm xúc muốn xin giúp đỡ.

    Minh Tu Kiệt đầu xoay một cái, làm như không nhìn thấy.

    Đoạn Ngọc Giác: “…”

    Ngày thứ bảy, trận bán kết của cuộc thi đấu đan dược tinh tế rốt cục bắt đầu!

    Tác giả có lời muốn nói: Gần đây đều không có người nguyện ý cùng Tiểu Thiên Hàng tán gẫu đây. . .

    Là Tiểu Thiên Hàng mất đi mị lực sao?

    Thuộc truyện: Ta nổi tiếng khắp đế quốc