Ta Trở Thành Người Của Kẻ Thù – Chương 13

    2376

    Thuộc truyện: Ta Trở Thành Người Của Kẻ Thù

    Chương 13

    “Anh nói xem ba mẹ có đuổi em đi không?” Hà Phong kiễng chân hướng cửa nhà mình nhìn quanh, “Muốn đuổi cũng là đuổi anh đi chứ.” Dương Ngạn buồn cười nhìn hắn, đi tới nắm lấy tay hắn, “Đi thôi, sớm muộn gì cũng phải đi một chuyến này.” Hà Phong ngược lại rất hiếu kỳ túi văn kiện trong tay Dương Ngạn, “Rốt cuộc thì trong túi đựng gì vậy, còn không chịu cho em xem, đưa cho em với cho ba mẹ em xem thì có gì khác nhau chứ?” Dương Ngạn nắm chặt tay hắn, cười không nói gì.

    Hà Phong vừa mới vào cửa đã thấy Hà Ý sắc mặt ngưng trọng hướng bọn họ lắc đầu, Hà Phong lập tức tránh ra tay Dương Ngạn hướng phòng khách đi đến, Hà cha sắc mặt xanh mét đi tới bên Hà Phong dùng lực “Ba” cho Hà Phong một cái tát, thanh âm vang dội khiến mọi người trong phòng đều kinh sợ, Hà Phong bị đánh có chút ngẩn người, nửa khuôn mặt liền sưng đỏ, Dương Ngạn chạy tới đỡ lấy bờ vai có chút run rẩy của hắn, “Đứa nhỏ vừa trở về sao anh lại đánh nó. Anh không đau lòng nhưng em đau lòng, không thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện được sao.” Hà mẹ nắm tay Hà ba ngồi vào sô pha, “Ngày mai các ngươi liền đi làm thủ tục cho ta, sau đó đến bệnh viện giải trừ tiêu ký.” Hà Phong ngẩng đầu, viền mắt ướt át, thanh âm có chút run rẩy, “Trước đây các người đem con với anh ấy cùng một chỗ, hiện tại Hạ Viễn Khê vừa đến, các người lại muốn đem con cho hắn phải không? Con là con của các người hay chỉ là món đồ vật? Nằm mơ đi! Con tuyệt đối không đi!” Hà ba nghe được Hà Phong dùng loại khẩu khí như vậy để nói chuyện với ông, tức giận tiện tay cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném tới Hà Phong, “Mày cút ra ngoài cho tao!”

    Mắt thấy cái gạt tàn thuốc sẽ trúng người Hà Phong, Dương Ngạn liền ôm lấy Hà Phong che phía trước người hắn, cái gạt tàn liền đập vào lưng Dương Ngạn, Dương Ngạn hừ một tiếng, ôm chặt đầu Hà Phong, vỗ vỗ sau lưng hắn, “Không có việc gì, anh không sao cả.”

    Hà Ý thật sự là không thể nhìn tiếp, “Ba, ba bình tĩnh một chút, cũng không phải diễn hào môn cẩu huyết, bao nhiêu cừu hận của mấy đời trước con đã đàm rất tốt. Chi bằng cùng ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.” Hà ba cũng là lửa giận ở ngoài mặt, mới vừa nhìn đến động tác của Dương Ngạn, may mà không tổn thương đến con mình, tâm tình cũng dịu xuống, Hà mẹ thuận thế kéo Hà ba ngồi xuống, hướng Dương Ngạn hô, “Tiểu Ngạn đến đây ngồi đi, cùng chúng ta hảo hảo nói chuyện. Tốt xấu gì thì hiện giờ cũng đã là người một nhà.”

    Dương Ngạn nắm tay Hà Phong ngồi vào đối diện Hà ba Hà mẹ, nắm chặt tay Hà Phong đặt trên đầu gối, hai chiếc nhẫn chồng lên nhau, may mắn chính mình đã sớm chuẩn bị, quả nhiên là đầu năm nay muốn lấy một người “Vợ hiền” không dễ dàng a. Đặt túi văn kiện lên bàn rồi đẩy về phía Hà ba Hà mẹ, suy nghĩ một chút rồi cung kính mở miệng nói, “Bác trai bác gái, ngoại trừ cổ phần xí nghiệp của gia tộc con không thể đụng vào, còn những tài sản khác thuộc sở hữu của con đều đã làm thỏa thuận tốt đồng thời đã ký tên công nhận, nếu tương lai con và Hà Phong xa nhau, hoặc con có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thì toàn bộ tài sản của con sẽ chuyển sang tên em ấy. Nếu em ấy là Omega hợp pháp của con thì con tuyệt không có khả năng lợi dụng em ấy làm bất cứ chuyện gì.”

    Bốn người có mặt sau khi nghe lời Dương Ngạn nói, liền khiếp sợ nhìn y, Hà ba cầm lấy văn kiện tùy ý nhìn nhìn, tiểu tử này là có chuẩn bị rồi mới đến đây, nghĩ đến đây ông cũng có chút tin tưởng, tịnh thân xuất hộ này đối với người có gia tộc thế lực như bọn họ mới làm chứ người bình thường thì ai làm, xem ra cái văn kiện kia nói không chừng là có người cố ý gây xích mích ly gián, Hà ba nhìn hai người bọn họ nắm tay ngồi một chỗ, thở dài, “Thôi, con trai lớn rồi không thể giữ, thu văn kiện này lại đi, chút tiền ấy nhà của chúng ta cũng không thiếu, quên đi, ở lại ăn bữa cơm.” Hà Phong vẻ mặt không thể tin nhìn Hà ba, không nghĩ tới sự tình lại giải quyết đơn giản như vậy, “Ba, người…” Hà ba nhìn mặt đứa con trai nhỏ sưng đỏ vẫn có chút không đành lòng, “Được rồi, kêu bảo mẫu chuẩn bị chút nước đá với thuốc, hai con lên phòng đi, ba nhìn liền thấy phiền.”

    Hà Phong đổ thuốc bôi lên tay rồi mềm nhẹ xoa xoa lên vết máu ứ đọng sau lưng Dương Ngạn, ngữ điệu có chút suy sụp, “Em không cần tiền của anh, em càng không muốn góa chồng rồi đi tìm cái Alpha khác.” Dương Ngạn xoay người chạm vào bên má sưng đỏ của Hà Phong, “Em biết không, kỳ thực có đôi khi bình thường chỉ có mấy thứ này mới dễ dàng cho đi nhất.”

    Hà Ý đẩy cửa tiến vào liền thấy vẻ mặt lúng túng của Hà Phong, dựa vào tường hút thuốc, “Cậu được đấy Dương Ngạn, mấy khi thấy thằng em trai này của tôi xấu hổ đâu.” Hà Phong nghe âm thanh của ca ca liền thất kinh đẩy Dương Ngạn ra, trừng mắt liếc Hà Ý, “Được rồi, mẹ gọi em xuống dưới kìa, anh với cậu ta nói chút chuyện của công ty.”

    Dương Ngạn sửa sang lại y phục, nhìn Hà Ý, “Anh muốn cùng tôi nói chuyện về em ấy? Bất quá quả thực tôi có chút không hiểu, vì sao em ấy sợ Hạ Viễn Khê như vậy, theo lý thuyết thì lúc em trai Hạ Viễn Khê mất thì em ấy căn bản là không biết, không lý nào…” “Xem ra đệ đệ của ta cũng không nói thật cho cậu biết.” Hà Ý phun một ngụm khói, tiện tay ném điếu thuốc qua người Dương Ngạn, bắt lấy điếu thuốc Dương Ngạn liền hút một hơi, có chút bất đắc dĩ, “Anh đây là sợ tôi nghe xong sẽ bị đả kích sao? Nói đi, tôi không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.”

    Hà Ý lắc đầu, “Cậu không rõ, năm đó em trai tôi là một Alpha mạnh mẽ như vậy, ngày đó sau khi trở về liền thay đổi trở thành người khác, tôi thừa dịp em ấy ngủ liền lén kiểm tra qua, trên người đều là vết thương.”Dương Ngạn không nói gì, cho rằng Hạ Viễn Khê vì em trai chết đi mà lấy Hà Phong ra trút giận, không nghĩ tới câu nói kế tiếp của hắn khiến y chấn kinh hồi lâu, “Tôi cũng không rõ tốt cuộc chuyện này có quan hệ với Hạ Viễn Khê hay không, tôi phái người đi điều tra qua nhưng cũng không tra được nhiều lắm, thế nhưng trên cơ bản vẫn xác định được em của tôi đã bị luân phiên…, Ai, tôi đã từng gạ hỏi em ấy nhưng em ấy không muốn mở miệng, tôi thậm chí đến bây giờ còn nghĩ lúc em ấy xảy ra tai nạn giao thông là do em ấy tự mình làm.” Thấy Dương Ngạn vẫn trầm mặc như trước, ngữ khí Hà Ý phát ra càng buồn bã, “Kỳ thực tôi hoàn toàn có thể không cần nói cho cậu biết, bất quá trên thế gian này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, cậu sớm muộn gì cũng biết, thừa dịp hai người còn chưa có nhiều cảm tình, nếu như cậu không tiếp thu được, cũng không ai trách cậu, tôi chỉ sợ em ấy lại bị tổn thương.”

    Hai người trầm mặc ở trong phòng hút thuốc, Dương Ngạn rốt cuộc minh bạch vì sao buổi tối ngày đó em ấy nói quá khứ của em ấy rất đáng sợ.

    “Ca, hai người nói xong chưa, xuống lầu ăn cơm thôi.” Nghe tiếng đập cửa của Hà Phong, Dương Ngạn đứng dậy dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đi qua người Hà Ý, “Tôi rất hối hận sao không sớm một chút đến bên cạnh em ấy.” Nói xong nhẹ mở cửa đi ra ngoài, lưu lại Hà Ý như có điều gì suy nghĩ.

    Ăn xong bữa cơm khiến Hà Phong bớt lo lắng, thể xác và tinh thần vui sướng tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài thì thấy Dương Ngạn nằm ở trên giường xem hình lúc nhỏ của hắn trong album ảnh. Tóc cũng chưa lau, dùng tay bò lên gối lên đùi Dương Ngạn, “Xem đến mê mẩn như vậy, phát hiện em so với trước đây cũng không kém đúng không? Hối hận trước đây mắt không nhìn em một chút.” Dương Ngạn cười cầm khăn tắm qua lau tóc, “Rõ ràng là em từ nhỏ liền ghét anh đi? Lớn lên còn muốn khắp nơi cướp người của anh.” “Ai, lần đầu tiên gặp mặt em còn không biết quan hệ giữa hai nhà chúng ta kém như vậy, khi đó mới mấy tuổi đầu, em nói chuyện với anh mà anh không để ý đến em, không để ý đến em thì thôi đi, còn làm em khóc. Mệt anh còn lớn hơn em những hai tuổi đâu.” Hà Phong tức giận quay đầu trừng Dương Ngạn, “Bây giờ còn thường xuyên khiến em khóc.” “Hừ, nằm mơ…” Dương Ngạn dùng bàn tay to che ánh mắt hắn lại, cúi đầu mút vào bờ môi hắn, mùi hoa nhàn nhạt luôn quanh quẩn trong lòng Dương Ngạn không tán đi được.

    Hà Phong thở phì phò đẩy Dương Ngạn ra muốn đứng lên, “Ngủ…” Còn chưa nói xong đã bị Dương Ngạn đặt dưới thân, đôi môi ấm áp hôn một đường từ vành tai đến cổ, nồng nhiệt xảy ra bất ngờ khiến Hà Phong chống đỡ không được, mặt đỏ như quả táo, giãy giụa nói, “Ngày hôm nay đừng đợi về nhà hãy…” Dương Ngạn trừng phạt cắn môi dưới của hắn, “Chẳng lẽ nơi này không phải là nhà?”

    Thuộc truyện: Ta Trở Thành Người Của Kẻ Thù