Home Đam Mỹ Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? ! – Chương 25

    Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? ! – Chương 25

    Thuộc truyện: Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !

    Xe ngựa Hứa Nặc đã chạy tới cửa cung, phải xuống xe tự đi về, dù sao thì xe ngựa cũng không được phép đi vào.

    Hứa Nặc được thị vệ hộ tống vào Phượng Nghi cung, A Ly đứng ở cửa đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh, vừa thấy thân ảnh Hứa Nặc ánh mắt liền phát sáng, chạy vọt tới như cơn gió.

    “Công tử! Người cuối cùng đã trở về!” A Ly quả thực muốn vui đến phát khóc luôn.

    Hứa Nặc không rõ tình hình:

    “Ngươi làm sao vậy, sao lỗ mãng thế.”

    Sau đó hướng những thị vệ kia nói:

    “Hôm nay vất vả cho các ngươi rồi, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

    “Vâng!”

    Nhìn thị vệ đi xa A Ly nhanh nhẹn kéo Hứa Nặc đi trở về, trong miệng vẫn lải nhải nói:

    “Công tử người không biết, ta trở về không bao lâu hoàng thượng đã tới rồi, kết quả ngài ấy vừa nhìn thấy ta mà chưa thấy người về, sắc mặt lập tức liền khó coi, tụi nô tỳ sắp bị cơn tức của hoàng thượng đè chết rồi!”

    Hứa Nặc rất kinh ngạc, Thẩm Dập Luân sao có thể vì chuyện nhỏ này mà tức giận, nếu nghĩ kỹ một chút, có thể là chuyện trên triều thôi, Hứa Nặc cho là mình không có mị lực lớn đến nỗi khiến Thẩm Dập Luân coi trọng mình, người sóng đôi với hắn phải là Tô Ninh cơ!

    Hứa Nặc mang loại tư tưởng này tiến vào trong điện, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Dập Luân ngồi trên ghế, đám cung nhân xung quanh nơm nớp lo sợ đứng một bên, còn hắn vẫn cứ thản nhiên tự đắc uống trà.

    Hứa Nặc thầm trộm trừng mắt một cái, đi đến bên hắn không khách khí ngồi xuống.

    “Khát chết rồi, A Ly nhanh đi rót cho ta chén trà.”

    “Vâng, công tử.” A Ly chạy đi nấu nước.

    Hứa Nặc quay đầu phàn nàn với Thẩm Dập Luân:

    “Ngươi xem ngươi, đều đem nước uống cạn sạch luôn, ta cũng không còn nước uống nữa.”

    Thẩm Dập Luân vốn còn chút nộ khí, nhưng nghe được Hứa Nặc không tự chủ làm nũng, một chút nộ khí kia đã sớm không biết chạy đi đâu mất, trong lòng chỉ còn lại tự trách tràn đầy.

    “Ta, không cố ý.” Thẩm Dập Luân hơi không tự nhiên nói.

    “Hả? Ta không trách ngươi, ta chỉ là thuận miệng nên nói thôi!” Hứa Nặc liên tục phất tay, là nói giỡn, ai dám trách hắn chứ!

    Thẩm Dập Luân hé miệng, nhưng cũng không nói gì.

    “Đúng rồi, ngươi ăn tối chưa?” Hứa Nặc uống nước trà A Ly mang tới, chợt cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái.

    “Vẫn chưa ăn, ta đang đợi ngươi về.” Hai người bọn họ cũng không nhận ra Thẩm Dập Luân tự dưng thay đổi, thật giống như hai người bọn họ đã sống với nhau rất lâu rồi.

    “Vậy có muốn ăn ở chỗ này không?”

    “Được.”

    Phần đông cung nhân vui mừng hoàng thượng khôi phục vẻ mặt ôn hòa trong quá khứ, trong lòng kính nể đối với Hứa Nặc lại tăng lên một phần.

    Ăn cơm tối xong, Thẩm Dập Luân đề nghị tới Ngự Hoa viên đi dạo chõ dễ tiêu, Hứa Nặc thấy Thẩm Dập Luân cũng không bận việc nên đồng ý.

    Hai người kề vai sát cánh đi phía trước, cung nữ thái giám đi ở rất sau xa xa, Hứa Nặc nghĩ một chút vẫn là hỏi ra miệng.

    “Ngươi hôm nay vì chuyện gì mà không vui vậy?”

    “Hả?” Thẩm Dập Luân vừa định phủ nhận, rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó. “Đúng rồi, là trên triều các lão thần lại la hét đòi tuyển tú, đã nhiều lần thúc giục trẫm, thật sự là đau đầu.”

    “Ừm…” Hứa Nặc nghiêng đầu, nhìn Thẩm Dập Luân khiến trong lòng run lên. “Kỳ thật chuyện này, không phải là rất tốt sao?”

    “Cái gì cơ?!” Thẩm Dập Luân ngăn không được tim mình đập loạn.

    “Không phải sao?” Hứa Nặc nghi hoặc, chẳng lẽ đế vương không phải là thích trái ôm phải ấp sao? Mỹ nữ vờn quanh đối với bọn họ mà nói không phải rất bình thường sao?

    Thẩm Dập Luân bề ngoài giống như nghe hiểu ngụ ý của Hứa Nặc, hắn hít sâu một hơi.

    “Cũng không phải tất cả hoàng đế đều như vậy, có người chỉ thích nhất sinh nhất thế nhất song nhân(*) thôi, vì người mình thích có thể buông bỏ cả thiên hạ này.” Thẩm Dập Luân nói ra câu cuối cùng thanh âm có chút trầm thấp.

    (*)nhất sinh nhất thế nhất song nhân: một lần sinh ra, một đời, một đôi (cặp) nôm na như vậy (cảm ơn bạn VLng441 đã góp ý)

    Hứa Nặc như có điều suy nghĩ, Thẩm Dập Luân trong lòng cao hứng, nhưng mà cũng không tiếp tục lâu, bởi vì Hứa Nặc cũng không phải người theo lẽ thường.

    “Ta thấy mình nói sao có chút bất kính, nhưng mà nếu như người đó có thể quản lý tốt giang sơn sai lại không thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ? Tại sao chỉ có thể trong hai chọn một chứ? Nếu như người đó đủ cường đại, vấn đề này có lẽ sẽ không tồn tại đi?” Nói xong còn ngây thơ nhìn Thẩm Dập Luân.

    Thẩm Dập Luân: “…” Một cục máu nghẹn ở cổ họng.

    【Tức giận rồi! Nhưng vẫn phải bảo trì mỉm cười.jpg】

    Thẩm Dập Luân khó khăn nặn ra một tia cười:

    “Ngươi nói rất đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn, bất quá chúng ta hiện tại là thảo luận vấn đề tuyển tú.” Thẩm Dập Luân nỗ lực đem chủ đề kéo trở về, ầy, này thật là tự đào hố, khóc cũng phải lấp xong.

    “Ừm, ta cho rằng, nếu như bọn họ muốn chọn, vậy chọn đi! Dù sao thì tiến cung rồi bọn họ cũng không quản được nữa.” Hứa Nặc nói xong tựa như tranh công nhìn Thẩm Dập Luân: “Dù sao ngươi cũng là hoàng thượng, ngươi đã đáp ứng bọn họ tuyển tú rồi, vậy nên nếu bọn họ còn nhắc lại yêu cầu kia chính là mạo phạm thiên uy rồi!”

    “Ngươi nói rất có lý!” Thẩm Dập Luân khen ngợi gật đầu. “Liền làm theo như ngươi nói!”

    Hai người nhìn nhau cười cười.

    Buổi tối Thẩm Dập Luân không có chút ý nghĩa nào nghỉ lại chỗ Hứa Nặc, mà chuyện tuyển tú vào ban đêm đã lan truyền khắp hoàng cung, bất quá có người vui lại có người buồn.

    Trong Từ Ninh cung, thái hậu nghe xong tin này rất vui mừng:

    “Hoàng thượng cuối cùng cũng chịu tuyển người, ai gia chỉ cần chờ ôm cháu trai thôi!”

    Lão nhân Trương mama đứng bên cạnh thái hậu trông thấy bà vui mừng như vậy trong lòng cũng tất nhiên hoan hỷ:

    “Thái hậu nương nương người đúng là có phúc, không mấy hôm nữa là có chuyện vui rồi!”

    Hiền phi cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vật nhỏ máu(*) kia không biết đang suy nghĩ gì.

    (*)vật nhỏ máu: không biết là gì đâu, QT dịch là “cái kia nhỏ máu”

    Cơn tức giận của Ninh thục phi có vẻ lớn hơn, trong phòng một đống đồ vật đổ nát, còn đem bọn cung nữ thái giám ra trút giận, tất cả những người này đều giận nhưng không dám nói gì. Bỗng nhiên Ninh thục phi không biết nghĩ tới cái gì, cười ngoan độc, nói với thị nữ bên cạnh:

    “Đi gọi hắn tới, nói rằng ta có việc muốn nói với hắn.”

    Những người khác cũng chỉ là trong miệng phàn nàn vài câu mà thôi, dù sao các nàng trước kia cũng không được sủng, vì vậy việc tuyển tú đối với các nàng mà nói chẳng đau khổ chút nào.

    Thời gian cứ từng ngày từng ngày bắt đầu từ khi tuyển tú rối loạn lên.

    Thuộc truyện: Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !