Home Đam Mỹ Tầm Y Ký – Chương 2-1

    Tầm Y Ký – Chương 2-1

    Thuộc truyện: Tầm Y Ký

    “Hầu gia, chuyện ta nói ngài thấy thế nào?” Vào thư phòng, Lý đại nhân chốt cửa chặt lại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

    Trình Thâm trên mặt lộ ra dáng cười lúng túng, khuôn mặt khó xử nói:

    “… Lý đại nhân, ta từ nhỏ đã lớn lên ở đây, thật sự không dứt bỏ được. Huống hồ… chuyện này có lẽ cũng không dễ như ông nói…”

    “Hầu gia! Đều vì chuyện sau này, ngài chẳng lẽ còn đang do dự?” Nốt ruồi dưới mũi cùng hai chòm râu của Lý đại nhân nhếch lên nhếch lên, vươn tay nắm chặt ống tay áo Trình Thâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài chẳng lẽ đã quên tướng quân cùng phu nhân là chết như thế nào sao? Đương kim thánh thượng —— ngài ấy sẽ không tha cho người hầu gia…”

    Trình Thâm lắc đầu, hỏi:

    “Tại sao? Bởi vì cha ta làm chuyện gì sai sao?”

    Lý đại nhân gấp đến độ vỗ đùi một cái, đáp phi sở vấn(*):

    (*)đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo

    “Hầu gia, ta thế nhưng nghe phong thanh —— bệ hạ muốn ra tay xử lý ngài! Ây dza, cái này chính là tạo nghiệt đó!”

    Trình Thâm cảm thấy đầu có chút đau, lỗ tai có chút ong ong:

    “Lý đại nhân, ta biết ý tốt của ông, thế nhưng là ông nói…”

    Lý đại nhân dùng một loại ánh mắt phức tạp mà thương cảm nhìn Trình Thâm:

    “Chẳng lẽ hầu gia cảm thấy, bệ hạ thấy được tình cảm của công tử…”

    “Hầu gia chẳng lẽ không biết lý do tại sao năm đó hoàng thượng phải đem công chúa có thai gả đến Hầu phủ?”

    “Hầu gia lại không biết? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại?”

    Sau khi Lý đại nhân rời đi, Trình Thâm mới nhớ tới còn phải tới Đường Lê viện một chuyến.

    Mưa chẳng biết đã ngừng khi nào. Lúc Trình Thâm đi tới Đường Lê viện, nàng đang pha trà.

    Trình Thâm liếc mắt, chỉnh trang lại y quan, đi tới, hướng về phía phụ nhân trước mắt dung mạo diễm lệ lại vận y phục có phần vô cùng mộc mạc nói:

    “Công chúa.”

    Thế là phụ nhân kia giương mắt nhìn Trình Thâm, không đứng dậy, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

    “Hầu gia đã đến, ngồi đi.”

    Trình Thâm đáp lại, ngồi xuống, đưa tay nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra mỉm cười:

    “Trà ngon.”

    “Ngạn Cảnh cho tới bây giờ vẫn không chịu uống trà ta pha, hầu gia không chê tay nghề kém cỏi của ta là may mắn lắm rồi.” Phụ nhân dứt lời, trên gương mặt quả đạm nay đã hiện rõ lên một tia bi thương.

    “Ta vào phủ cũng 20 năm rồi, có thể nói là lớn lên ở hầu gia…” Phụ nhân lại rót trà cho Trình Thâm.

    Trình Thâm biết nàng hôm nay cư xử như vậy nhất định có việc, vội nói.

    “Công chúa có việc mời nói.”

    “Chỉ trách ta năm đó làm chuyện ngu xuẩn, liên lụy tới Trình gia…”

    Trình Thâm khẽ giật mình, rồi lại lắc đầu:

    “Công chúa nói sai rồi… là Trình gia có lỗi với người…”

    “Hầu gia chẳng lẽ không muốn có con nối dõi của chính mình sao?” Đôi mắt đẹp dịu dàng của phụ nhân ánh lên một tia áy náy, nói: “Ta sẽ xin tha với hoàng huynh…”

    Trình Thâm lắc đầu cười nói:

    “Đa tạ ý tốt của công chúa, không cần.”

    Dứt lời, hướng phụ nhân cung kính thi lễ một cái:

    “Kính xin công chúa thứ tội.”

    Phụ nhân nghe vậy, nói:

    “Nếu như hầu gia trong lòng không có ý này, ta cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng mà, Ngạn Cảnh đứa bé này tuổi cũng không còn nhỏ, cũng không thể lãng phí thời gian, cũng nên thành gia, hoàng huynh ta cũng là ý này…”

    Trình Thâm lặng yên một hồi, nói tiếp:

    “Việc này ta không làm chủ được, tâm tính đứa nhỏ này quật cường, việc ta có thể làm, chỉ là truyền đạt mà thôi.”

    “Vậy làm phiền hầu gia rồi.”

    “Công chúa khách khí.”

    Từ Đường Lê viện đi ra, rẽ ngoặt một cái, đúng lúc gặp được Trình Ngạn Cảnh.

    “Nàng nói với ngươi cái gì vậy?” Trình Ngạn Cảnh hỏi.

    Chẳng biết tại sao, Trình Thâm cảm thấy Trình Ngạn Cảnh tựa hồ có chút khẩn trương.

    “Cũng không có chuyện lớn gì.”

    Trình Ngạn Cảnh nhẹ gật đầu, trong lòng thở phào một cái, ảnh mắt thẳng tắp nhìn Trình Thâm.

    Trình Thâm bị Trình Ngạn Cảnh nhìn có chút sợ, không được tự nhiên đem ánh mắt chuyển đi nơi khác, cười khan hai tiếng:

    “Chúng ta cũng nói đến chuyện của ngươi, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ…”

    “Vậy ngươi muốn làm như thế nào?” Trình Ngạn Cảnh nhẹ giọng hỏi.

    Không chờ Trình Thâm trả lời, Trình Ngạn Cảnh lại nói:

    “Bất luận ngươi có đồng ý hay không, hy vọng hay không, ta sẽ không rời khỏi Hầu phủ, trừ phi…”

    “Trừ phi cái gì?” Trình Thâm cảm giác, cảm thấy Trình Ngạn Cảnh hôm nay có chút không đúng, lời nói cũng rất kỳ quái.

    “Không có gì hết, ngươi vẫn chưa dùng bữa nhỉ, đi thôi.” Trình Ngạn Cảnh nhưng không có ý nói chuyện tiếp cùng Trình Thâm, nhàn nhạt nói lời kết thúc cuộc trò chuyện lần này.

    Trình Thâm biết, toàn phủ cũng chưa ăn cơm. Trong lòng có chút áy náy, bước nhanh đuổi theo Trình Ngạn Cảnh:

    “Ngạn Cảnh, sau này dùng bữa không cần chờ ta đâu…”

    Nhưng Trình Ngạn Cảnh tựa như không nghe thấy, ừ cũng không ừ một tiếng.

    Một lúc sau, Trình Ngạn Cảnh quay người lại, nói với Trình Thâm:

    “Chuyện sinh nhật, ngươi còn giữ lời tặng quà cho ta không?”

    “Đương nhiên giữ lời, ngươi muốn cái gì?”

    “Ta muốn dạy ngươi tập viết.”

    #tập viết#

    Trình Thâm biết, khi Trình Ngạn Cảnh muốn làm một chuyện gì đó, thì tuyệt đối không phải nói suông.

    Sau khi ăn trưa xong, Trình Thâm trở về phòng ngủ, lúc thức dậy đang chuẩn bị tới thư phòng tìm Trình Ngạn Cảnh.

    Vừa mở cửa phòng, thân ảnh cao lớn bất ngờ đập vào mắt, Trình Ngạn Cảnh xoay người lại, nói:

    “Ngủ có ngon không?”

    Trình Thâm hỏi: “Đã đến sao không gọi ta tỉnh?”

    Trình Ngạn Cảnh: “Cũng không phải việc gấp, ở đây chờ là được.”

    Một câu đem Trình Thâm triệt để chặn họng.

    Hai người câu được câu không cho tới thư phòng. Trên mặt Trình Ngạn Cảnh không có bất kỳ dấu hiệu tươi cười nào, nhưng Trình Thâm lại cảm nhận được Trình Ngạn Cảnh tâm tình rất tốt.

    Lòng của hắn cũng dần dần mềm mại hơn, cảm thấy khoảng cách với Trình Ngạn Cảnh lại trở về như trước kia.

    Ngước mắt lên nhìn, Trình Ngạn Cảnh đang ngồi trên bàn giấy mài mực, ngón tay thon dài trắng nõn phân đốt rõ ràng, đôi mắt dài cụp xuống, lại có một loại khí chất thanh nhã trầm ổn không tả được.

    Khóe miệng Trình Thâm lộ ra một tia ý cười ôn hòa, trong mắt liền mang theo ôn nhu chính hắn cũng không phát hiện ra, lúc trước hắn cảm thấy Trình Ngạn Cảnh là kiểu người cao lớn thô kệch khiến hắn phải ngước lên mà nhìn, lúc này hắn mới thấy rõ hành vi cử chỉ của Trình Ngạn Cảnh mang trên mình khí chất êm dịu kiểu công tử văn nhã.

    Kỳ thật cũng chỉ tại Trình Thâm kiến thức nông cạn mà thôi. Từ lúc Trình Ngạn Cảnh tiên y nộ mã nhất cá kình phong chạy trong Lâm Uyển, tư thái thiếu niên hiên ngang phong độ liền truyền khắp kinh thành, lúc này đã không biết trở thành mẫu người trong mộng của bao nhiêu khuê nữ.

    Chờ Trình Ngạn Cảnh lớn lên một chút, liền hiểu được mà thu liễm bớt tài năng và phong hoa.

    Trong quá trình này, loại người phản ứng trì độn ngốc nghếch như Trình Thâm hiển nhiên là hoàn toàn không biết gì hết. Không chỉ hoàn toàn không biết gì, mà thậm chí chỉ coi Trình Ngạn Cảnh năm đó như một hài đồng mà đối đãi.

    Có đôi khi, trong ý thức chờ đợi quá lâu, sẽ xem nhẹ sự phát triển cùng biến hóa của vạn vật.

    Vào lúc này, Trình Thâm cuối cùng cũng cảm giác tới biến sự biến hóa.

    Mặc dù là dễ dàng được làm lão cha, nhưng mà “tình cảm người cha” của Trình Thâm tuyệt đối không phải cái giá rẻ.

    (cũng chẳng rõ đoạn này @[email protected] có thể nói là hiểu, lại có thể nói là không hiểu)

    Kỳ thật công chúa nói cũng không sai, Trình Ngạn Cảnh đến tuổi này rồi, chuyện quan trọng nhất đáng bàn bạc chỉ có một —— chung thân đại sự.

    Trình Thâm vẫn còn hàm súc, vốn muốn ho nhẹ một tiếng thuận thuận khí, tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, đang chuẩn bị bắt tay vào vấn đề hỏi y có ý với nữ tử nào không.

    Lại không nghĩ rằng, khí còn chưa thuận xong, Trình Ngạn Cảnh liền ngẩng lên đánh đòn phủ đầu:

    “Có chuyện gì sao?”

    Nhắc tới cũng kỳ, rõ ràng là một chuyện nghiêm túc, Trình Thâm lại như có tật giật mình, vội nói:

    “Không có gì.” Sau đó, cười cười, bổ sung: “Nhìn ngươi hôm nay như vậy, đột nhiên cảm thấy rất vui mừng, cũng rất tự hào.”

    Trình Ngạn Cảnh ngẩn người, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh, nhếch miệng kẽ cười cười, thấp giọng nói:

    “Chuyện ngươi không biết còn khá nhiều đấy.”

    Trình Thâm nghe vậy, thầm nghĩ cuối cùng cũng tìm được một tia tung tích của Trình Ngạn Cảnh nối khố: Đặc biệt thích được khen.

    Hắn thuận theo Trình Ngạn Cảnh mà nói tiếp:

    “Còn có cái gì nữa? Nói với ta đi.”

    Trình Ngạn Cảnh đem bút lông đã chấm mực nhét vào tay Trình Thâm, đi đến phía sau hắn, ôm hắn từ phía sau, lòng bàn tay ấm áp phủ trên mu bàn tay Trình Thâm, nói khẽ:

    “Cầm bút.”

    Thân thể Trình Thâm lập tức cứng lại luôn, trong lúc nhất thời cũng không đẩy ra, không đẩy ra lại cảm thấy không được tự nhiên —— tuy nói hắn vẫn muốn thân cận với Trình Ngạn Cảnh, nhưng loại thân cận này khiến hắn có loại cảm giác như ngồi trên đống lửa.

    Trình Ngạn Cảnh phát giác được Trình Thâm câu nệ, hỏi:

    “Có chuyện gì sao?”

    Hai người sát lại cực gần, Trình Thâm thậm chí có thể cảm nhận được khí tức ấm áp của Trình Ngạn Cảnh nhẹ lướt qua cổ mình.

    Hắn vẫn không nhúc nhích, mở to mắt nhìn nói:

    “Ngạn Cảnh, như vậy này có phải không thuận tiện lắm không…”

    “Sẽ không.” Trình Ngạn Cảnh nhàn nhạt nói: “Chuyên tâm.”

    Liếc thấy Trình Thâm giãn nở mi phong cuối cùng cảm nhận được người trong ngực dần thả lỏng thân thể, khóe miệng câu một cái, nắm chặt bàn tay trắng nõn của người trong lòng lướt trên giấy cực kỳ nghiêm túc, nhất bút nhất hoa viết lên hai chữ “Trình Thâm”.

    Trình Thâm vui vẻ, bất động thanh sắc đã rời khỏi Trình Ngạn Cảnh, cười nói:

    “Hai chữ này ta biết nè.” Dứt lời, tự mình vung bút bắt đầu viết.

    Trên giấy thêm vào ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, liên tiếp viết bên trái hai chữ “Trình Thâm.”

    Giữa hai chữ “Trình Thâm” khoảng cách trắng còn rất nhiều, lưu lại ở mặt giấy sau ba chữ, nhìn qua đặc biệt tinh tế.

    Trình Ngạn Cảnh kinh ngạc nhìn Trình Thâm.

    Trình Thâm có chút ý không tốt nói:

    “Ta trước kia trộm học qua, lúc mà người vẫn đang đi trên đường ấy.”

    Năm đó Trình Thâm mới hơn 6 tuổi.

    “Như vầy phải không?”

    Trình Ngạn Cảnh không đếm xỉa tới rút tờ giấy ra, thay tờ mới.

    Trình Thâm vẽ tranh là lão luyện, chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ, chữ hắn viết đã mơ hồ có kình lực cùng bút cốt, tự nhiên không cần Trình Ngạn Cảnh cầm tay dạy.

    Đợi khi mặt trời ngả về phía tây, trên bàn nhỏ một đống giấy lộn đầy chữ viết. Trình Thâm muốn đi dọn dẹp, Trình Ngạn Cảnh lại vượt lên trước một bước bắt đầu dọn:

    “Ngươi trước đi rửa tay, để ta dẹp là được.”

    Trình Thâm cũng không cố chấp, từ trưa đến giờ ghi ghi chép chép cũng mệt lắm rồi, thích thú nói:

    “Mau đi ăn cơm thôi, nếu ngươi không còn chuyện gì khác thì cùng ta qua bên kia ăn cơm, ăn đỡ đồ ăn đầu bếp nấu hơi nhiều, lãng phí.”

    Trước kia cứ vào giờ này, Trình Ngạn Cảnh hơn phân nửa là ở trong phủ.

    Trình Thâm đi được một lúc lâu, Trình Ngạn Cảnh nhẹ nhàng rút ta tờ giấy ở dưới cùng, khóe miệng mang một tia mỉm cười.

    .-. Ngạn Cảnh là công thì phải, nhỉ? Văn án có nói niên hạ a~

    [1.6.18; 8.15 AM]

    Thuộc truyện: Tầm Y Ký