Thái giám – Chương 40-43

    Thuộc truyện: Thái giám

    Chương 40
    Quần thần bên dưới nhưng vẫn không chịu đứng dậy, Hạ Vô Ưu mặt cũng trở nên âm trầm, thầm nghĩ lần này là muốn đe dọa hắn, thật khó mà thân thiện. Chỉ thấy một ngươi râu mép đã dài tới ngực, trên mặt đầy nếp nhăn quỳ bò lại gần giữa điện, than thở khóc lóc nói: “Khải bẩm bệ hạ, bệ hạ lần này bị tập kích, long thể bị thương, thực khiến thần đau lòng không chịu được. Sáng nay lại nghe thấy tin kinh hoàng là bệ hạ vì một gã luyến sủng trong hậu cung mới bị thương, ô hô…” Không chờ nói xong, Hạ Vô Ưu đã lạnh lung ngắt lời hắn : “Trẫm còn chưa có chết đâu, khóc tang cái gì, có việc gì cứ việc nói thằng, trẫm lười nghe các ngươi nói những lời thâm ý này”. Tâm trầm xuống vài phần, rõ ràng những quan viên này là muốn nhắm vào Tiêu Ngữ.

    Lão giả thân đã là nguyên lão đời thứ (tức làm quan 3 đời vua ý), chưa từng chịu qua lời nói nặng như vậy, lập tức tức giận bị kiềm hãm, liền nói không ra lời. Một trung niên đang quỳ canh lão nhân trầm thanh nói: “Khải tấu vạn tuế gia, ngài cơ trí hơn người, lần này lại vì một tên luyến sủng mà bị thương, vi thần cho rằng thực không thể tha thứ, huống hồ hoàng thường quay về kinh, môi lần lộ trình đều hết sức bí mật, sao có thể gọi thích khách đến ám sát? Thần cho rằng nên đưa những người kia đi thẩm vấn một phen, cai kia Tiêu Ngữ cùng với nô tài của hắn phải nghiêm khắc thẩm vấn, trong tất cả mọi người, chỉ có bốn người bọn họ là lần đầu theo hoàng thượng đi tuần…” Hắn nói tương đối hoàn chỉnh, khiến cho hậu quá càng thêm nghiêm trọng, không đợi nói xong, Hạ Vô Ưu “Ba” một tiếng vỗ0 long án, phát ra một tiếng nổ, sau đó một thân cao ngất đứng lên, chỉ vào mũi trung niên đại thần nói: “Cái gì luyến sủng? Tiêu Ngữ hắn là quý nhân, cũng là nương nương, là chủ tử của ngươi, ngươi dám nhục mạ hắn là luyến sủng, còn vu cáo hắn là nội ứng cho thích khách, người đâu, lôi hắn ra ngọ môn chém đầu”. Hắn tức giận công tâm, dường như mất đi lý trí, thầm nghĩ giết chết tên đại thần này, sẽ không còn có người dám nói về Tiêu Ngữ cùng chuyện lần này.

    Đáng tiếc hắn đã quên, những thần tử này cũng không là loại người biết nịnh bợ hiểu rõ thánh ý, đối với bọn họ quyết tâm kiên trì, mặc dù phải đặt cược bằng cả sinh mạng cũng không quay đầu lại, đây là do hắn có tài trị quốc khôn khéo thánh minh, kẻ tiêu nhân không có chỗ tồn tại ở nơi này, lúc này muốn có mấy kẻ nịnh hót không thành thật cũng không còn kịp nữa rồi. Chợt nghe vị đại thần kia một bên bị lôi đi một bên lại không nghe hét lớn: “Thần không phục, thần không có nói sai, hoàng thượng vì một tên cung nô dĩ nhiên mê muội không phân biệt đúng sai, đến nỗi không nghe lời nói thật, thần chỉ mong máu của vi thần có thể làm quay trờ về ngô hoàng thánh minh như trước, chết cũng không nuối tiếc, chết cũng không nuối tiếc a….” Tiếng kêu thê lương ấy cũg tắt dần theo con người bị lôi ra ngoài, Hạ Vô Ưu nhìn các quan văn trong triều không một người lên tiếng, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn việc liều mình can gián, đừng nói chết một người, hay chết mười người, chỉ sợ cũng không thể thay đổi được kết cục, thậm chí còn dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, đành phải cưỡng chế lửa giận, cao giọng nói: “Đưa hắn quay lại”. Lập tức nghe thái giám cạnh cửa cao giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ đưa hắn quay lại”. Thần tử vừa rồi cuối cùng đã giữ được tính mạng

    “Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Trẫm có thể đảm bảo không phải là Tiêu Ngữ”. Hạ Vô Ưu sắc mặt âm trầm, chậm rãi ngồi xuống, chỉ có Y Đức bên người hắn có thể rõ ràng, thân thể hoàng thượng run nhè nhẹ, không biết là tức giận hay sợ hãi. Trên trán hắn có một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ việc hôm nay có khi ngay cả hoàng thượng cũng bất lực, phải sớm có biện pháp bảo toàn Tiêu Ngữ, chỉ là hôm nay hắn không phải là một tiểu thái giám, mà là một quý nhân vạn người soi mói, hậu cung lại có Tình phi nương nương trông nom, triều đình lại có những thần tử như thế này, không phải là nơi mình có thể xen vào, vậy phải làm sao bây giờ, vừa nghĩ vừa lo lắng.

    Hạ Vô Ưu so với hắn còn khó chịu hơn, các đại thần cương quyết phải đưa Tiêu Ngữ đi nghiêm thẩm, bằng không sẽ quỳ mãi, hắn tuy rằng hận không thể đem tất cả nhưng người này đi chém, nhưng thân là đế vương, cũng không thể làm như thế, hơn nữa hắn biết đối mặt với những thần tử như này, hắn chỉ có thể nhượng bộ chứ không thể làm gì khác, kì thực giang sơn xã tắc, lo lắng cho mọi người chính là thứ ràng buộc đế vương. Chỉ một thời gian ngắn mà cả người hắn cũng đã đầy mồ hôi.

    Thình lình một người trẻ tuổi tiến lên, nhìn hắn thật kĩ một lúc, trầm thanh nói: “Hoàng thượng, ngài có cảm thấy hiện tại người có bao nhiêu lợi hại không? Trong quá khứ, đừng nói là một tên cung nô được thăng lên làm quý nhân, nếu là Tình phi nương nương, người cũng sẽ vì nàng thụ thương sao? Người sẽ vì bảo vệ nàng mà giết đi một trung thần sao? Thứ thần nói thằng, có thể ngài yêu vị quý nhân này, thế nhưng đối ngài mà nói đó không phải là chuyện gì tốt, hắn đối với ngài mà nói là một loại độc dược, sẽ làm cho ngài vô tình đánh mất đi chính mình, hoàng thượng, thần cầu hoàng thượng, vì giang sơn của Đại Phong, vì chính ngài, xin hãy đẻ Tiêu Ngữ tiếp thu thẩm vấn của Hình bộ”.

    Hạ Vô Ưu gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên này, hắn nhớ kĩ người này gọi là Hồng Mặc, là trạng nguyên, lúc đó đưa hắn đi làm Giang Ninh tri huyện, năm ngoái đi du ngoạn, biểu hiện cơ trí của y khiến hắn ấn tượng sâu sắc, lúc đó mới hạ lệnh cho y quay về kinh thành.

    Hai tay năm chặt long bào, nơi đó tràn đầy mồ hôi, hắn lạnh lùng nhìn Hồng Mặc, âm trầm nói: “Hồng ái khanh, trẫm quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, ngươi thực sự là một người cực kì thông minh, bởi vì ngươi hiểu được điểm yếu ớt nhất, quan trọng nhất của trẫm mà hạ thủ”. Hắn bỗng nhiên đứng lên, cả tiếng nói: “Không phiền các vị ái khanh tốn công, trẫm sẽ… tự mình… ban thưởng tử…Tiêu Ngữ… Thà rằng để hắn chết, cũng không để hắn chịu đau đớn cực hình của các ngươi… Thậm chí… Vu oan giá họa… Các ngươi…. Đều nhớ kĩ cho trẫm. Bãi triều” Nói xong câu đó, gương mặt tái nhợt của thiên tử cũng không thèm nhìn lại những thần tử đang quỳ đã được nửa canh giờ dưới điện, phẩy tay áo bỏ đi.

    Chương 41
    Sau giờ ngọ ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong ngự thư phòng vẫn đốt huân hương, chỉ có điều bầu không khí cũng không còn yên bình nữa, một đám nô tài ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bởi vị thiên tử đang ngồi trên long tọa kia chưa bao giờ có vẻ mặt khó coi như lúc này.

    Y Đức vội vã tiến đến, Hạ Vô Ưu giương mắt, trong lòng lan tràn một loại cảm xúc khó tả, chính hắn cũng không nói rõ được, hắn muốn nghe từ tâm phúc này một cái đáp án xuôi tai.

    “Hoàng thượng, nô tài đã tới Sơn Thủy cư nói cho Tiêu Ngữ tình hình hiện giờ, hắn lúc đầu rất kinh hãi, nhưng sau đó…cũng rất… bình tĩnh, hắn nói hắn chuẩn bị một bữa tiệc rượu ngon, chờ hoàng thượng buổi tối giá lâm”.

    Hạ Vô Ưu ngẩng đầu, không dám tin nhìn Y Đức, run giọng nói: “Ngươi nói cái gì? Hắn… rất bình tĩnh? Hắn biết trấm muốn ban thưởng tử cho hắn, thế nhưng hắn lại có thể rất bình tĩnh?”. Vị quân vương trẻ tuổi gắt gao cắn chặt môi dưới, bỗng nhiên hét lớn: “Ngươi… có hay không nói trẫm âm thầm đồng ý cho hắn trốn? Có hay không nói… trẫm thà rằng để cho hắn trốn thoát trên lưng gánh tội danh thích khách còn hơn để cho hắn chết ở cái nơi người ăn thịt người này? Ngươi có hay không nói a?”

    Y Đức vội vã quỳ xuống, mang theo âm thanh tiếng khóc: “Nói, hoàng thượng, nô tài tất cả đều nói. Thế nhưng Tiêu Ngữ không chịu, hắn nói hắn thà chết chứ không muốn mang tội danh phản bội ngài, hắn nói hắn bắt buộc phải chết, thế nhưng cho dù còn sống một ngày hắn cũng không muốn rời bỏ hoàng thượng, ô ô ô…” Nói đến đoạn sau, tổng quản thái giảm từ âm thanh thút thít đã nhịn không được mà khóc lớn lên.

    “Không rời… Không bỏ…” Hạ Vô Ưu thì thào nhắc lại, trái tim một trận nóng một trận lạnh xẹt qua, “Oa” một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu lớn, đều nhiễm lên mặt thánh chỉ trắng noạt một chữ còn chưa có viết.

    Một đám nô tài sợ đến hô to gọi nhỏ, ngay lập tức đi truyền ngự y, Hạ Vô Ưu phất tay ngăn cản, trầm thanh nói: “Không có việc gì, chỉ là… cấp hỏa công tâm”. Hắn chán nản ngồi xuống, lạnh lùng nhìn một ngụm máu trước mặt, một lát mới mở miệng nói: “Hồng Mặc nói rất đúng, Tiêu Ngữ… Hắn nhất định phải chết, hắn nếu chạy trốn, thì trẫm… tâm tư cả đời, ha ha, không nghĩ tới a… trấm vậy mà cũng có một ngày động chân tình…” Thở dài lo lắng, hắn lẩm bẩm: “Trấm thay đổi rồi, thay đổi đến mức vượt qua cả phạm vi trẫm không thể chấp nhận nhất, Tiêu Ngữ, còn nhớ rõ trẫm nói với ngươi cái gì sao… Xin lỗi vì giang sơn của trấm, vì sự thánh minh của trẫm, ngươi… chỉ có thể chết…” Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên lãnh khốc không gì sánh được, khuôn mặt bỗng nhiên bình tĩnh cũng làm cho từ đáy lòng tuôn ra một cỗ ác hàn, Y Đức từ lâu đã ngừng khóc, kinh ngạc nhìn hoàng đế trước mắt, hắn hoài nghi người trước đây dù cho trúng độc nặng cũng cố mở mắt lệnh cho hắn đi cứu Tiêu Ngữ, thực sự là người trước mắt đã trở lại làm một đế vương vô tâm vô tình độc ác sao?

    “Ôn Lục, đi lấy một bầu rượu lại đây”. Thanh âm của Hạ Vô Ưu kéo Y Đức từ trong suy nghĩ quay về, ngữ khí thản nhiên, nhưng lại làm cho lưng hắn run lên. Nhìn thấy Ôn Lục rời đi, nhanh chóng mang đến một bầu rượu tinh xảo, cẩn thận đặt trước mặt Hạ Vô Ưu, Dưới ánh nắng mặt trời, Y Đức cũng thấy tay Ôn Lục run rẩy.

    Hạ Vô Ưu thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái, giễu cợt cười một tiếng: “Đồ vô dụng, vợ trẫm là người bị ban thưởng tử, cũng không phải ngươi cùng các cung nữ, ngươi so với trẫm còn khẩn trương hơn.” Sau đó hắn mạnh giương mắt, giận dữ hét: “Đều thấy sợ đúng không? Đều thay Tiêu Ngữ cảm thấy đáng tiếc đúng không? Đều nghĩ trẫm không phải là con người? Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài, Y Đức, cả ngươi nữa, tất cả đều cút ra ngoài cho trẫm, mẹ nó, đều cút ra ngoài… cút…”

    Toàn bộ thái giám trong phòng theo Y Đức lảo đảo ra ngoài, Ôn Lục than thở: “Ai, xem ra hoàng thượng khi đưa ra quyết đinh này kì thực cũng thật đau lòng, hầu hạ hắn lâu như thế, còn chưa thấy hắn thất thường như này? Ngươi nói xem Y công công?”

    Y Đức gật đầu phụ họa, Trương công công lại nói tiếp: “Ngươi đừng chỉ có gật đầu như thế, trái lại nói một chút xem, có hay không có thể cho hài tử kia một con đường sống? Nhiều năm như vậy, ta lần đầu thấy chủ nhân như thế này, chúng ta từng cứu rất nhiều người, nếu cứu không được hắn, ai, thật đáng tiếc”. Vừa nói vừa lắc đầu.

    Y Đức thở dài nói: “Cứu thế nào? Trước kia là chúng ta đi ban thưởng tử, còn có chút treo đầu dê bán thịt chó được, nhưng hôm nay là rượu độc hoàng thượng tự tay làm, tự mình ban thưởng tử cho hắn, chúng ta làm sao có cơ hội”. Nói xong liên tiếp lắc đầu nói: “Nghiệp chướng, nghiệp chướng a, ta cũng không hiểu sao những đại thần này muốn gì nữa, lẽ nào làm hoàng thượng lại không thể làm một con người bình thường? Phải thanh tâm quả dục như thần mới được sao?” Vừa dứt lời, chợt nghe Hạ Vô Ưu ở trong phòng hô: “Y Đức, kêu Hồng Mặc yết kiến”.

    Y Đức thầm nghĩ: “Lúc này gọi tên hỗ đản kia làm gì? Chẳng lẽ hoàng thượng không dám tự mình hạ thủ, kêu Hồng Mặc đến giúp hắn giữ vững tinh thần sao?” Nghĩ cũng chỉ là nghĩ, hắn làm sao dám hỏi, vội vã kêu ngươi đi triệu Hồng Mặc, tất cả mọi người đều trốn sau cánh cửa nghe trộm, thế nhưng thanh âm nói chuyện bên trong quá nhỏ, thỉnh thoảng truyền ra đôi ba câu, cũng chỉ là ban thưởng tử, không có khả năng làm gì, Y Đức cùng Trương công công cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng.

    Mắt thấy mặt trời dần lặn về phía tây, cửa thư phòng cuối cùng cũng mở ra, Hồng Mặc ủ rũ đi ra, Hạ Vô Ưu ở phía sau cũng không thèm nhìn liếc mắt hắn một cái, Y Đức thầm đoán gia khỏa này là nơi hoàng thượng trút giận, trong lòng âm thầm vui sướng, thầm nghĩ đáng đời, ai cho ngươi hạ thủ tại địa phương yêu ớt nhất của hoàng thượng, không nên ép hắn ban thưởng tử cho Tiêu Ngữ.

    Hạ Vô Ưu cầm bầu rượu độc dựa ở cửa, chỉ ngây người nhìn ánh mặt trời phương xa, thằng đến khi mặt trời đỏ rực đã chìm dưới đỉnh núi, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, cuối cùng trầm thanh mở miệng nói: “Y Đức, bãi giá đến Sơn Thủy cư”

    Chương 42

    Tại Sơn Thủy cư, tràn ngập bầu không khí yên bình trước một cơn giông bão lớn, Duyên Hỉ nhìn toàn bộ chung quanh gian phòng, nghĩ về đêm hôm trước, ở đây vui vẻ không gì sánh được, chỉ là một khoảng thời gian ngắn qua một đêm, ở đây sẽ trở thành một bãi tha ma (ô cái này ko biết làm sao đại ý là toàn người chết K ), biến thành con đường dẫn tới địa phủ không lối về. Ánh mắt rơi trên người Tiêu Ngữ đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách, nước mắt hắn nhịn không được nữa rơi xuống, tiếng nói buồn bã khó chịu, hơi thở giống như cũng bị nghẹn lại.

    Tiêu Ngữ khép lại sách, giương mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: “Duyên Hỉ, như ngươi thế mà lại nhịn không được, cùng đi với bọn họ sống cuộc đời vui vẻ của chính mình đi”. Vừa dứt lời, Duyên Hỉ đã sợ hãi quỳ xuống nói: “Không đi, ta không đi, ta cùng ngươi sống cùng nhau nhiều ngày như vậy, để cho ta ở bên cạnh người giờ khắc cuối cùng đi, Tiêu Ngữ… Tiêu Ngữ…”

    Tiêu Ngữ nhìn bộ dạng gào khóc của hắn, nội tâm đau đớn không gì sánh được, thở dài nâng hắn dậy, hòa nhã nói: “Duyên Hỉ, ta không phải không muốn người ở bên cạnh ta, mà là… bộ dạng ngươi như thế này, ta làm sao có thể yên tâm, nếu hoàng thượng tới, ngươi tức giận đến mức mất đi lý trí, hơn nữa còn làm ra hành động nào đó bất kính, ngươi có mấy cái mạng để đền đây?”

    Duyên Hỉ lau nước mắt nói: “Chết thì chết, có cái gì chứ cùng lắm thì…” Một câu chưa xong đã bị Tiêu Ngữ quát lớn ngăn lại: “Nói bậy, người có thế sống tốt, vì sao phải tìm cái chết? Ngươi chết đi rồi, người nhà ngươi phải làm sao? Đám nô tài dưới ngươi phải làm sao? Bọn họ đều rơi vào tay tổng quản hung ác, chẳng lẽ không phải chịu tội?”

    Duyên Hỉ không phục nói: “Ngươi đã hiểu đạo lý có thể sống sót, vì cái gì công công cho người thời gian chạy trốn ngươi lại không chịu đi?”

    Tiêu Ngữ cười gượng một chút, đứng lên nói: “Ngốc, ngươi làm sao có thể so sánh với ta? Ta là người đã hưởng qua mùi vị của chân tình chân ái. Tục ngữ nói, vui quá hóa buồn, Hạ Vô Ưu là một người vô tâm vô tình như vậy, đế vương cao cao tại thượng, thế nhưng lại đối ta động chân tình, cực kì sủng ái. Những việc hắn đã làm cho ta, ta cho dù có phải chết một vạn lần cũng đồng ý. Kì thực hôm ở trên thuyền, mỗi khi từ trong mộng tỉnh lại, ta nhìn mặt hắn, hắn trong lúc ngủ say sắc mặt vẫn sắc bén không kẻ nào có thể xâm phạm được, ta cũng đã ngờ tới chính mình cũng sẽ có kết cục như ngày hôm nay. Duyên Hỉ, còn nhớ rõ hắn nói gì với chúng ta không? Hắn nói có thể đã vì ta mà thay đổi, cũng không có vì ta mà thay đổi quá nhiều, bằng không… Lúc đó hắn không có nói hết lời, nhưng là chúng ta đều hiểu rõ ý tứ của hắn không phải sao? Nếu như sự tồn tại của ta làm hắn không thể khống chế lý trí của chính mình, đó là lúc ta phải biến mất. Ta lúc đó còn cười nói ta sẽ cố gắng để ngày này đến càng sớm càng tốt, không nghĩ tới hai chúng ta… từng câu từng chữ đều thành sự thật”. Hắn dường như cũng không nhịn được mà rơi lệ, lung tung xoa xoa hai mắt, mạnh mẽ cười nói: “Nghiêm túc mà nói, nhưng thật ra là ta xui xẻo, bất quá dù ta có đi rồi, cũng không có gì tiếc nuối, người nhà ta đã sắp xếp ổn thỏa, bọn họ nửa đời sau có thể an nhàn, ta còn có cái gì không thế buông tay đây? Thế nhưng ngươi không giống a Duyên Hỉ, vì vậy người phải sống thật tốt, coi như sống thay cả phần của ta”.

    Duyên Hỉ khóc lóc nói: “Thế nhưng… Thế nhưng ngươi đã nói ngươi sẽ không đối hoàng thượng động tình a, Tiêu Ngữ, ngươi luôn luôn rất tỉnh táo, vì sao lúc này lại nói những lời như thế?”

    Tiêu Ngữ nhìn hoa cỏ bên ngoài cửa sổ một lát, rồi lắc đầu nói: “Ai, con người làm sao có thể tự mình khống chế chính mình, chờ đến lúc ta phát giác, lòng ta đã có hắn rồi, ta không biết là bắt đầu từ lúc nào, có thể tại khoảnh khắc hắn nói sẽ dẫn ta về nhà bắt đầu, đó là số mệnh của ta, có biện pháp nào đâu” .

    Duyên Hỉ còn muốn nói cái gì, lại nghe ở rất xa có người hô lớn: “Hoàng thượng giá lâm”. Hắn quá sợ hãi, nắm chặt tay áo Tiêu Ngữ không buông, Tiêu Ngữ nhưng lại bình tĩnh thong thả bước tới cửa, thản nhiên nói: “Duyên Hỉ, chuẩn bị tiếp giá”.

    Trên chiếc bàn nho nhỏ bày mấy món ăn tinh xảo, Tiêu Ngữ cùng Hạ Vô Ưu mỉm cười ngồi đối diện nhau, ở giữa bọn họ là một bầu rượu tinh xảo, trước mặt là bầu rượu độc, nhưng hai người ai cũng không thèm quan tâm, giống như hôm nay chỉ là uống rượu ngắm trăng bình thường.

    Hạ Vô Ưu nhìn một chút ngoài cửa sổ, nhìn không được nói: “Nga, tối nay vừa tròn 1 tháng, Tiêu Ngữ ngươi xem, trăng tròn quá, lớn giống như đêm hôm đó vậy, kỳ quái, trẫm rõ ràng từng nghe nói, trăng đêm trung thu mới là trăng tròn nhất mà đúng không?”

    Tiêu Ngữ nghiêng đầu nhìn một chút, sau đó gật đầu nói: “Hoàng thượng nói không sai, lớn như hôm đó vậy, ha hả, thật là kỳ quái”. Bỗng nhiên Hạ Vô Ưu nắm tay hắn, thật sâu nhìn hắn, giống như hai con mắt muốn tiến vào trong ngực hắn, nửa ngày lại mỉm cười nói: “ Tiêu Ngữ của trẫm cuối cùng cũng sợ trẫm rồi. còn nhớ đêm hôm đó, ngươi quỳ gối dưới chân trẫm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, lúc trẫm gọi ngươi, còn cố ý đi nhanh hơn trà trộn vào trong đám đông”.

    Tiêu Ngữ cũng cười: “Có thể nào như thế chứ? Nhưng cuối cùng cũng không có khả năng trốn thoát”. Thân thể hắn bỗng nhiên tiến lại gần, nói nhỏ: “Ta có một vấn đề không rõ, hoàng thượng, đến tột cùng đêm hôm đó ngươi làm sao nhận ra ta, rõ ràng Tình phi nương nương ngồi cách ngươi cũng vài bước chân, lúc ta rót rượu cũng không có ngẩng đầu”.

    Hạ Vô Ưu nhíu lông mày: “Là mùi thơm a, lẽ nào ngươi không phát hiện, đại khái là do trồng hoa đi, trên người ngươi có một hương thơm của hoa rất nhẹ, trẫm cùng ngươi lần đầu tiên, ngay cả mặt ngươi cũng không thấy rõ, nhưng chỉ có mùi hoa là nhớ kĩ, vì vậy…”

    Thức ăn nguội dần, trên thân nến cũng từng giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, hai người trước bàn vẫn nắm tay cười nói vui vẻ, nhìn giống như một bầu không khí ấm áp, nhưng chỉ có hai người bọn họ biết, sự băng lãnh trong ấm áp chưa bao giờ thay đổi. Hai người cuối cùng cũng lặng yên, giống như đã trải qua cả một năm, Hạ Vô Ưu bỗng nhiên nói: “Tiêu Ngữ, chúng ta uống chén rượu đi”. Hắn hình như rất muốn tạo ra một bộ dáng bình tĩnh nhưng lại không che giấu được thanh âm run rẩy, vì vậy hắn nở nụ cười, chỉ tiếc rằng nụ cười ấy lại quá miễn cưỡng, thoạt nhìn giống như là khóc.

    Chương 43
    Tiêu Ngữ liếc mắt nhìn bầu rượu cũng buồn bã cười nói: “Tốt, vậy làm phiền hoàng thượng rót rượu giúp ta”.

    Hạ Vô Ưu cầm lấy bầu rượu kia, thật sâu hít một hơi, lại chậm rãi thở ra, như vậy mấy lần, mở làm cho bản thân rót ra một chén, lại chuyển động một cái nút ở nắp bầu rượu, thay Tiêu Ngữ rót một chén, hắn buông bầu rượu, nhưng chậm chạp không chịu nâng chén, chỉ là kinh ngạc nhìn.

    Hoàng thượng, lúc này vẫn đấu tranh, Tiêu Ngữ… Đáng giá. Trong lòng yên lặng tự nói, Tiêu Ngữ bỗng nhiên giơ chén rượu lên, khẽ cười nói: “Hoàng thượng, là ngươi dạy Tiêu Ngữ tình là như thế nào, để tạ ơn ngươi, ta… trước kính ngươi một chén”

    Hạ Vô Ưu kinh hãi ngẩng đầu, theo phản xạ nói: “Không được uống…” Đáng tiếc cũng đã trễ rồi, lời vừa ra khỏi miệng Tiêu Ngữ cũng đã không do dự uống một hơi cạn sạch, cùng lúc đó, một giọt lệ tràn mi, hắn vội vã lau đi, nhưng lại ngăn không được càng nhiều lệ rơi xuống.

    Ha Vô Ưu chạy vội tới trước mặt hắn, hai tay run rẩy dừng giữa không trung, cuối cùng một tay kéo hắn ôm vào trong lòng, khàn khàn nói: “Tiêu Ngữ… Vì cái gì? Vì cái gì?”

    Tiêu Ngữ lắc đầu: “Hoàng thượng, tuy rằng đây là sự lựa chọn của ngươi, thế nhưng ít nhất, ngươi đã cho ta cơ hội, vì vậy ta cũng không hề hối hận sự lựa chọn của mình một chút nào, hoàng thượng, rượu độc muốn phát tác cũng cần một chút thời gian, ngươi… ôm ta đến trên giường được không?”

    Hạ Vô Ưu gật đầu, ôm ngang người hắn, chậm rãi thong thả bước đến giường, hắn buông Tiêu Ngữ, rồi buông sa trường, rồi mới lên giường ôm hắn vào trong lòng, hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, ai cũng không nói chuyện, Hạ Vô Ưu lại thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Ngữ, trẫm hình như lại nhớ tới đêm hôm đó rồi, ánh trăng không quá sáng, hương thơm của cỏ xanh lần với hương hoa nhàn nhạt trên người ngươi, bất quá đêm hôm đó trẫm không thấy rõ ngươi, thế nhưng tối nay dung nhan của ngươi lại cực kì rõ ràng trước mặt trẫm, Tiêu Ngữ, khuôn mặt này… sẽ khắc trong tâm trẫm cả đời”.

    Tiêu Ngữ nhắm mắt lại: “Có những lời này của hoàng thượng, như vậy đủ rồi, ngươi… không được quên Tiêu Ngữ, ta không cầu người khắc khắc đều nhớ đến ta, bới vì đó là điều không thể, ta chỉ cầu hoàng thượng… tương lai sau này lại có người mà ngươi sủng ái, sẽ ở vườn hoa dưới ánh trăng thỉnh thoảng… trong đầu người lại xẹt qua hình ảnh Tiêu Ngữ… khuôn mặt”. Thanh âm hắn dần dần trở nên gấp gáp, hiển nhiên là độc đã phát tác.

    Hạ Vô Ưu bống nhiên lấy tay ôm chặt hắn, cấp thiết nói: “Tiêu Ngữ, ngươi có oán trẫm không? Có hận hay không…” Thanh âm của hắn bắt đầu nghẹn ngào, Tiêu Ngữ cảm thấy được trên cổ mình lăn xuống một giọt nước. Hắn nép sát đầu vào vòm ngực rắn chắc, lẩm bẩm nói: “Không oán cũng không hận… Chỉ có không cam lòng… Chỉ là không cam lòng… Vì sao ngươi lại là hoàng đế? Vì sao lại không để chúng ta… đầu bạc răng long… Không cam lòng a… Vì cái gì không thể…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ sau đó là tiêu thất.

    Hạ Vô Ưu càng dồn sức ôm hắn, dường như muốn nhu tiến hắn vào trong lòng ngực, gắt gao nắm lấy đôi bàn tay đã bị vùi lấp trong y phục đơn bạc của Tiêu Ngữ, Trên môi Tiêu Ngữ vẫn còn giọt máu đọng lại, đôi mắt mở to, dường như vẫn chưa muốn nhắm lại, dứt khoát, không cam lòng rất nhiều loại tâm tình phức tạp.

    Hạ Vô Ưu sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy hôn lên đôi môi kia, đồng thời tay cũng đưa lên liên tục vuốt đôi mắt kia, nhẹ nhàng thay hắn khép mắt, hắn ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi trên mặt Tiêu Ngữ: “Nhớ kỹ… Kiếp sau… Chúng ta nhất định tái sinh vào một gia đình bình thườing…”.

    Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng khóc lớn, một đám nô tài nghe trộm vì Tiêu Ngữ quỳ xuống tiễn đưa, hậu cung chỉ có một vị chủ tử duy nhất trước sau như một thuần khiết, mà lại cứ thế ra đi. Chỉ còn lại bọn họ, tiếp sau đây lại tiếp tục trong bóng đêm giãy dụa chịu đựng dày vò.

    Nửa ngày, Hạ Vộ Ưu mới lảo đảo đi ra, Y Đức trong long bi thương, nhưng vẫn còn nhớ trách nhiệm của mình, tới dìu hắn, lại bị hắn hất tay, trên mặt hắn mặc dù còn vương lệ, trong mắt cũng đã không còn lệ, gắt gao nhìn chằm chằm Y Đức, nửa ngày mới lên tiếng, cười thảm nói: “Tiêu Ngữ hắn… là đang ngủ, các ngươi đừng có làm phiền hắn… Để cho hắn yên tĩnh… ngủ một giấc thật ngon… để hắn ngủ ngon… ngủ thật ngon… ” Hắn cứ nói mãi, nhưng chỉ có một câu, tựa hồ chỉ có lừa gạt chính mình như vậy, mới có thể ra khỏi Sơn Thủy cư này.

    Duyên Hỉ bỗng nhiên vọt ra, ở trước mặt hắn dập đầu nói: “Hoàng thượng, để nô tài theo Tiêu Ngữ đi, đường xuống hoàng tuyền cũng có người làm bạn với hắn, hắn quá thành thật, sẽ bị các linh hồn khác khi dễ, cầu hoàng thượng để nô tài đi theo hắn…” Tiếp theo chúng nô tài trong Sơn Thủy Cư đều quỳ xuống, cùng kêu lên nói: “Cầu hoàng thượng thành toàn, để chúng nô tài theo hắn đi…”

    Hạ Vô Ưu nhìn những người quỳ gối trước mặt, mờ mịt gật đầu: “Hảo, không uổng công Tiêu Ngữ thương yêu các ngươi, xem ra, các ngươi cũng có tình có nghĩa, chỉ có trẫm… chỉ có trẫm vô tình…Hảo…” Hắn bỗng nhiên dừng bước, khàn khàn một chữ một chữ nói: “Y Đức, bố cáo thiên hạ, phong Tiêu Ngữ làm Thuần Trạch hoàng hậu, đến khi trẫm trăm tuổi, an táng tại Ly lang, quan tài cạnh nhau”. Nói xong cũng không chờ Y Đức đi lên đỡ, lao đảo đi thẳng.

    Thuộc truyện: Thái giám