Thanh lâu – Chương 6

    Thuộc truyện: Thanh lâu

    Chương 6: Chuộc thân

    “Ngươi sợ ta có thai?” Dương Chấn Uy chống hai tay ngang đầu Bạch Tiểu Trúc, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

    Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ còn bị Dương Chấn Uy ngậm lấy, ấm áp bao vây. Hưởng thụ đãi ngộ Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ rất mau liền kích động mà đứng dậy, khiến Bạch Tiểu Trúc ngượng ngùng che mặt. Sắc mặt Dương Chấn Uy cũng có chút kỳ quái, vừa mới nãy còn tràn ngập sát khí lại hung hãn, hiện tại khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tựa như có chút buồn cười.

    “Ta… nghĩ rằng ngài sẽ không thích… bắn vào bên trong.” Bạch Tiểu Trúc bụm mặt đáp.

    Dương Chấn Uy không chuyển động, nhưng phía dưới của hắn lại thít Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ chặt hơn, làm Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ sướng đến lớn thêm một tí. Bạch Tiểu Trúc lúc này rất hy vọng Dương Chấn Uy hoạt động tích cực, hai tay cậu để lên eo Dương Chấn Uy, Dương Chấn Uy quả nhiên nhột đến giật giật. Bạch Tiểu Trúc đỏ mặt nói: “Ngài…. mang thai cũng không sao chứ?”

    Dương Chấn Uy vô cùng dũng mãnh di chuyển lên xuống, cơ bụng như sóng, hai điểm nổi trên ngực cũng theo động tác của Dương Chấn Uy mà nảy lên trông đẹp mắt vô cùng. Phía dưới cũng run rẩy quấn chặt, Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ càng thêm cứng rắn. Dương Chấn Uy một bên thở phì phò, một bên trả lời câu hỏi của Bạch Tiểu Trúc: “Nuôi con nhỏ cũng vừa lúc, hiện giờ… ưm… thiên hạ thái bình.. ư.. hưm —— hoàng thượng muốn giải trừ quân bị… ưm—— ta cũng vô dụng.”

    Bạch Tiểu Trúc sảng khoái đến cắn đầu ngón tay, tận lực trở nên đứng đắn, gian nan mà an ủi: “Sao lại vô dụng chứ. Ngài là anh hùng của quốc gia, là thần tượng trong lòng bá tánh! Cho dù không đi đánh giặc, tướng quân vẫn có thể viết ra binh pháp, luyện binh chuẩn bị mà! Nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ. Vì mục đích lâu dài, tướng quân trăm triệu lần không thể suy sút!”

    Dương Chấn Uy nghe xong, đôi mắt sáng ngời mà nhìn Bạch Tiểu Trúc, động tác ngưng lại, khen Bạch Tiểu Trúc một câu: “Vốn đang cảm thấy mục đích nửa đời sau thật mơ hồ, lời nói của Tiểu Trúc đã thức tỉnh ta! Mỗi ngày luyện võ không được lãng phí!”

    Bạch Tiểu Trúc gật gật đầu, thấy Dương Chấn Uy đột nhiên ngưng lại, eo cậu liền thúc lên mấy cái.

    Dương Chấn Uy cảm nhận được động tác của Bạch Tiểu Trúc, thở dốc một tiếng, sau đó cười ha ha, lấy tốc độ bàn thờ một lần nữa chuyển động, trình độ công kích điêu luyện hơn trước, khiến cho Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ gấp đến độ tan rã quân binh, hàng tỉ binh lính lần nữa chôn vùi trong cơ thể hắn. Dương Chấn Uy áp đánh xong còn tung chiêu cuối, phun dòng nước ấm áp lên đầu Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ, Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ kích động mà nhảy dựng, lại tổn thất mấy đợt tinh binh.

    Tối hôm qua bốn lần, sáng nay lại hai lần, Bạch Tiểu Trúc cảm thấy cơ thể đều bị ép khô, tinh lực cần phải bù đắp nhanh chóng.

    Nhưng nhìn thấy Dương Chấn Uy thần thanh khí sảng, rõ ràng trước đó hắn đều cùng cậu ra, thậm chí còn nhiều hơn Bạch Tiểu Trúc hai ba lần, động cũng là Dương Chấn Uy động, thế nhưng hắn còn có thể phơi phới mà ở trong tiểu viện tung quyền luyện võ! Động tác mạnh mẽ, khí thế oai phong lẫm liệt, Bạch Tiểu Trúc nhìn thấy trong lòng vô cùng thán phục, Dương đại tướng quân quả nhiên là dũng mãnh.

    Nhưng thật nhanh, Bạch Tiểu Trúc đột nhiên có hơi hoảng sợ.

    Trình độ dũng mãnh đó của Dương đại tướng quân…

    Lỡ như buổi tối hắn lại muốn thì phải làm sao bây giờ, chắc chắn cậu sẽ nằm liệt giường mấy hôm mất……_(:з” ∠)_

    Ngay trong buổi sáng, Dương đại tướng quân sấm rền gió cuốn sai người chuộc thân cho Bạch Tiểu Trúc, chính mình lại bế Bạch Tiểu Trúc lên xe ngựa về phủ tướng quân. Dưới cái nhìn sâu xa của các hộ vệ cao tráng cương nghị, hắn chọn một khu vườn để ở. Khu vườn này ngay sát bên chánh viện của Dương Chấn Uy. Hắn ngay lập tức sai người mở một cánh cửa trên bức tường ngăn cách hai cái sân, lại lót đường đi, qua lại vô cùng thuận tiện.

    Dương Chấn Uy còn tri kỷ mà phái người thỉnh quân y quen thuộc đến điều dưỡng cho Bạch Tiểu Trúc, cũng phân phó nhà bếp làm chút đồ ăn tráng dương bổ thận để bồi bổ cậu. Sắp xếp xong Dương Chấn Uy mới thay đổi y phục mà thượng triều, để lại Bạch Tiểu Trúc một mình ở trong viện, ngồi chỗ bậc thang, lấy tay chống cằm, nhìn chằm chằm bùn đất dưới chân suy ngẫm về cuộc sống.

    Tương lai Dương đại tướng quân giống như không còn bất định, nhưng con đường phía trước của cậu vẫn mơ hồ không thấy gì. Cậu học công nghệ thông tin, ở cổ đại trở nên không dùng được, giá trị bản thân biến thành con số không. Hơn nữa… Ai…

    Không có di động không có máy tính, một ngày quả thật nhàm chán! Thẻ hội viên VIP của iQiyi(*) đều bỏ không, trong khi cậu còn đang tính xem lại mấy bộ phim hành động. Hơn nữa, buổi sáng đáng chán còn không nói, người xưa có thể trải qua đêm dài như thế nào?

    (*) iQiyi: mạng xã hội chia sẻ video thuộc nhiều chủ đề như phim ảnh, chương trình truyền hình, sự kiện nóng,… kèm theo dịch vụ đọc sách trực tuyến, mua sắm online, đặt vé, chơi trò chơi..

    Bạch Tiểu Trúc càng nghĩ càng khổ sở, nhàm chán mà dùng ngón tay lay động ngọn cỏ dính sương mai trên mặt đất.

    Tiếng bước chân vang lên.

    Từ lão quản gia mang theo một nhóm người trẻ tuổi cường tráng đi tới, Bạch Tiểu Trúc vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ bụi đằng sau mông, cúi đầu vấn an người lớn: “Từ lão quản gia, buổi sáng tốt lành.”

    Từ lão quản gia cười thật hoà ái, mời Bạch Tiểu Trúc vào trong phòng, để Bạch Tiểu Trúc ngồi ở vị trí trung tâm, chính mình lại ngồi bên cửa sổ. Đã vậy còn có một tráng sĩ rót trà cho Từ lão quản gia và Bạch Tiểu Trúc, những người khác đều đang đứng, Bạch Tiểu Trúc thật sự lắp bắp kinh hãi.

    Từ lão quản gia hiền hòa hỏi: “Vẫn chưa biết nên xưng hô như thế nào.”

    Bạch Tiểu Trúc đang ngồi lại ngượng ngùng đứng dậy, nói: “Bái kiến lão quản gia, ta gọi Bạch Tiểu Trúc, là chân sai vặt mới tới, có việc gì làm cứ phân phó ta là được.”

    Nói cho cùng thì Dương đại tướng quân vốn kêu cậu làm gã sai vặt, chẳng lẽ cậu lại giới thiệu mình là người thao tướng quân _(:з” ∠)_

    Nhưng mà, từ lão quản gia “Aaa..” một tiếng, cười nói: “Ra là chân sai vặt buổi tối hầu hạ tướng quân ngủ, buổi sáng được tướng quân tự mình ôm xuống xe, căn dặn phải chiếu cố cho thật tốt.”

    Mấy thanh niên phía sau Từ lão quản gia đều một vẻ mặt cương nghị nghiêm túc, nhưng khóe miệng đã lộ ra ý cười kiểu “Chúng tôi hiểu mà”, còn dùng ánh mắt tò mò đánh giá Bạch Tiểu Trúc.

    Bị nhiều tráng sĩ như thế thắc mắc mà nhìn chằm chằm, Bạch Tiểu Trúc có chút ngượng, tay mất tự nhiên ôm trước bụng, không biết nên để chỗ nào mới phải. Từ lão quản gia lần nữa mời Bạch Tiểu Trúc ngồi xuống, tươi cười thân thiết bảo: “Bạch tiên sinh là chân sai vặt chuyên biệt của tướng quân, chăm sóc tướng quân thật chu đáo là được, lão thân(*) không dám phân phó ngươi làm việc. Bốn vị này là người tướng quân phái tới chiếu cố gã sai vặt ngươi, có gì cần thì cứ nói bọn họ.”

    (*) Lão thân: cha mẹ già

    Bạch Tiểu Trúc nhìn bốn vị tráng sĩ phía sau Từ lão quản gia, dáng người bọn họ đều cường tráng, có khả năng làm việc nặng. Nhưng tướng mạo họ bình thường lại có nét hung dữ, so với dáng vẻ oai nghiêm chí khí của tướng quân thì kém khá xa.

    “Bọn họ đều là thân binh(*) của tướng quân, trung thành lại cần mẫn,” Từ lão quản gia giới thiệu: “Có thể làm rất nhiều việc, ngươi kêu bọn họ lên cây lấy trứng chim, xuống nước bắt tôm cá đều được, không có gì bọn họ không thể làm.”

    (*) Thân binh: Hạng lính được chọn kĩ lưỡng để bảo đảm tính hiệu quả và lòng trung thành

    Bạch Tiểu Trúc gật gật đầu, đối với bốn vị tráng sĩ vô cùng kính nể.

    Sắp xếp ổn thỏa, Từ lão quản gia lại hỏi: “Không biết Bạch tiên sinh còn gì yêu cầu hay cần bổ sung chứ? Cứ việc mở miệng, lão thân lập tức phái người đi mua.”

    Bạch Tiểu Trúc mới đến không đòi hỏi quá nhiều, chỉ yêu cầu vài bộ quần áo, tốt nhất là thuần một màu. Từ lão quản gia liền cho người thỉnh thợ may tới, đo kích thước, chọn vải, thêu hoa mà may áo, lại đích thân kiếm từ nhà kho ra rất nhiều sách và cả bộ cờ vây đem vào trong viện, còn cẩn thận hỏi Bạch Tiểu Trúc khẩu vị như thế nào, làm ra cái thực đơn, để Bạch Tiểu Trúc thích gì ăn đó.

    Từ lão quản gia chiếu cố chu đáo khiến Bạch Tiểu Trúc vừa mừng vừa lo.

    Một buổi sáng cứ vậy trôi qua. Giữa trưa, Dương Chấn Uy rốt cuộc hạ triều, thay đổi y phục liền chạy đến trong viện ăn cơm cùng Bạch Tiểu Trúc. Các món ở đây đều là Bạch Tiểu Trúc chọn, cậu thưởng thức hăng say vô cùng. Dương Chấn Uy thấy Bạch Tiểu Trúc ăn đến vui vẻ, đột nhiên cũng có cảm giác thỏa mãn.

    Dương Chấn Uy gió cuốn mây bay mà ăn rất nhanh, xong lại chuyên tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt phình to mà nhai nuốt của Bạch Tiểu Trúc. Bạch Tiểu Trúc bị nhìn đến mất tự nhiên, chỉ trong chốc lát, cảm giác mất tự nhiên lại càng rõ.
    Dương Chấn Uy ôm Bạch Tiểu Trúc lên đùi, dùng thứ cứng rắn chọt chọt lưng Bạch Tiểu Trúc, còn kéo thắt lưng của Bạch Tiểu Trúc ra, thò tay trái vào, chút có chút không gẩy gẩy.

    Bạch Tiểu Trúc ngăn cái tay của Dương Chấn Uy lại, nói: “Ta còn chưa có ăn xong, hơn nữa tối hôm qua đã làm đến bốn lần, sáng nay lại hai lần! Buổi trưa không làm!”

    Dương Chấn Uy tỏ vẻ thất vọng, thở dài một tiếng “Aiii ——”, nhưng động tác trên tay thì không ngừng mà bảo: “Vậy không làm, ta chỉ sờ sờ thôi, thích lắm.”

    Bạch Tiểu Trúc: “……”

    Rốt cuộc sướng chết đến sáu lần, hiện tại giọng nói khàn khàn trầm thấp của Dương Chấn Uy lại ở bên tai, hơi thở nóng rực trườn lên cổ Bạch Tiểu Trúc, sau lưng vẫn là cơ thể ấm áp vững chãi, Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ cứ bị gẩy liên tục, tay Dương Chấn Uy thỉnh thoảng còn kẹp một chút xoa một chút, Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ liền nhịn không nổi dựng thẳng.

    Bạch Tiểu Trúc vui sướng lại buồn bực mà buông đũa, đã đến nước này còn có thể ăn ngon sao.

    Dương Chấn Uy thưởng thức Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ, còn nói thêm: “Sao đã sờ đến cứng rồi mà nó vẫn nhỏ như vậy.”

    Bạch Tiểu Trúc tức giận nói: “Nhỏ như vậy là được.”

    Dương Chấn Uy vừa to vừa thô vừa dài, nhưng có ích gì chứ, còn không phải bị nhóc con của mình làm sướng đến chết đi sống lại hay sao.

    Dương Chấn Uy dùng cằm râu cứng nhọn cọ trên mặt Bạch Tiểu Trúc, cọ xong còn vui vẻ hôn một cái, Bạch Tiểu Trúc hoàn toàn không tránh khỏi. Tay Dương Chấn Uy giam Bạch Tiểu Trúc vào trong ngực, lại cúi đầu hôn, cười nói: “Đúng rồi, nhỏ như vậy vẫn có thể làm ta thoải mái.”

    Dừng một chút, Dương Chấn Uy còn nói thêm: “Hoàng thượng đã phê chuẩn, cho ta làm thống lĩnh quân hộ vệ của hoàng cung.”

    Bạch Tiểu Trúc xoay đầu lại, hỏi: “Vậy phải ở quân doanh sao?”

    “Không cần,” Dương Chấn Uy cười nói: “Đó chỉ là chức quan nhàn rỗi, thỉnh thoảng đến kiểm tra, đốc thúc là được. Nhiệm vụ chủ yếu hiện tại chính là cùng ngươi sinh bảo bảo.”

    Bạch Tiểu Trúc: “……”

    Tướng quân dũng mãnh như thế, Bạch Tiểu Trúc tuy rằng rất vui vẻ, cơ thể cũng đang độ khỏe mạnh, nhưng số lần quá nhiều chỉ sợ cậu sẽ bị ép khô.

    Lúc này, Từ lão quản gia xin phép vào, Dương Chấn Uy đồng ý, vẫn như cũ ôm lấy Bạch Tiểu Trúc không buông, chỉ là lấy tay ra khỏi Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ, sửa sang lại quần áo cho cậu, rồi cầm đũa đút cho Bạch Tiểu Trúc ăn.

    Từ lão quản gia vào trong, thấy một màn như thế thì rất kinh ngạc. Bạch Tiểu Trúc cũng bị nhìn đến ngượng, đoạt lấy đôi đũa trong tay Dương Chấn Uy tự mình gắp đồ ăn.

    Từ lão quản gia nói: “Dương đại tướng quân, lúc chuộc thân cho Bạch tiên sinh, có một chuyện cần thỉnh cầu ý kiến của cậu ấy.”

    “Nói.” Dương Chấn Uy ngắn gọn mà bảo.

    Từ lão quản gia đáp: “Thời điểm đến Khê Lan Viện, bọn họ nói cho thuộc hạ biết, bình thường Bạch tiên sinh có mấy người hầu dùng đã quen, hai nam hai nữ, thỉnh được cùng chuộc thân để hầu hạ Bạch tiên sinh. Lão thân không hiểu thực hư lắm, cho nên muốn hỏi rõ.”

    Dương đại tướng quân vừa nghe, hung hăng đập bàn một cái, thức ăn lẫn bát đĩa đều đổ bể. Bạch Tiểu Trúc nhìn cánh tay cường tráng lẫn một chưởng kinh hoàng của Dương Chấn Uy, cũng bị làm cho hoảng sợ.

    Thanh âm run rẩy của Dương Chấn Uy từ trên đầu Bạch Tiểu Trúc truyền đến: “Hai nam hai nữ, bình thường dùng đã quen?”

    Thuộc truyện: Thanh lâu