Home Đam Mỹ Thập Nhị Thánh Thú Cung – Chương 88: Phòng tuyến

    Thập Nhị Thánh Thú Cung – Chương 88: Phòng tuyến

    Thuộc truyện: Thập Nhị Thánh Thú Cung

    Cố Thính Ngữ nhìn Miên, hô hấp có chút gấp.

    Miên yên lặng nhìn hắn chăm chú, Cố Thính Ngữ kinh ngạc khi thấy Miên có một đôi mắt trong suốt như gương sáng như vậy.

    Tuy rằng, gương mặt kia vẫn không có biểu tình giống như trước. Hắn cúi đầu xuống, nhìn cánh tay chỗ ngực kia, Miên nhẹ nhàng chạm lên hắn, cảm thụ độ ấm thuộc về người bình thường

    Kí ức bị người khác chạm vào, theo năm tháng sớm đã bị xoá nhoà đến hầu như không còn.

    Thâm sâu hít một hơi, Miên ngẩng đầu ngước nhìn trời cao, cũng không biết là ánh mặt trời vô cùng chói mắt, Miên nhìn cảnh sắc màu lam không từ vết như thật như ảo, trong tầm mắt nổi lên hơi nước.

    Yết hầu như bị chặn, vô pháp nói ra lời.

    “Ngô… Tiểu Ngữ…” Xa xa truyền đến tiếng kêu cứu của Niệm Hành, bởi vì Miên thu hồi sát ý, nỗi sợ hãi nguyên bản ngập trời nhanh chóng tiêu tán, chỉ là những xúc tua mềm mại kia vẫn triền (bò) trên người, khiến người không thể nhúc nhích

    Cố Thính Ngữ vội vã nhẹ giọng hỏi Miên “… Cái kia… Ngươi có khả năng thu hồi lại không…”

    Miên giật mình chỉ trong chốc lát, gật đầu.

    Đương nhiên, y chính là vì muốn có năng lực khống chế thu phát xúc tua, mới cùng Nguyên Ác kí khế ước. Điều y muốn, bất quá cũng chỉ cần một con người không xem thường thân thể y mà thôi.

    “đừng nhìn.” Miên khôi phục lại ý thức, bỗng nhiên phát hiện những xúc tua nhớp dính phía sau kia đang trở vào trong cơ thể, vẻ mặt y kinh khủng nhìn về Cố Thính Ngữ, trong đôi ngươi quật cường tiết lộ biểu tình lo lắng bị ghét bỏ.

    Xúc tua thong thả tiến vào phía sau lưng Miên, giữa lưng dường như có cái miệng xấu xí của một con ác ma, đang đem những vật thể mềm nhuyễn kia từng chút từng chút ăn vào, phát sinh tiếng nước dính nháp khiến kẻ khác ghê sợ. Miên thấy hai mắt Cố Thính Ngữ trừng lớn, nhịn không đựoc hạ đừơng nhìn xuống.

    Quả nhiên.

    Thân thể xấu xí dơ bẩn như vậy, cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận đi.

    đợi cho mọi xúc tua hoàn toàn thu vào trong cơ thể, ở lại trên lưng chính là một vết sẹo lớn xấu xí đáng sợ. Lớp sẹo đó đen kịt lại hơi nhô cao, ám chỉ bên dưới làn ra mỏng manh kia giấu kín một thứ rất kinh khủng

    Miên cắn môi, bỗng nhiên cảm giác phía sau truyền đến một cảm xúc hơi lạnh. Miên kinh ngạc ngẩng đầu, đờ dẫn nhìn lên một đôi mắt tràn đầy đau lòng.

    Cẩn thận vuốt ve vết thương trên lưng Miên, Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng hỏi

    “Đau không?”

    Miên chỉ cảm thấy trong đầu một tiếng “Ầm ầm”, để tránh cho nam nhân phát hiện thân thể mình đang run, Miên cố sức cắn chặt môi. Y lắc đầu không nói gì, cố sức áp chế tâm tình không biết phải làm sao

    Miên giật giật môi, chính là đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên một đôi tay hữu lực đem Cố Thính Ngữ từ bên người Miên đoạt đi

    Mắt thấy Cố Thính Ngữ bị một nam nhân tóc đỏ bắt qua kéo vào trong lòng, Miên phản xạ có điều kiện giơ tay lên. Chỉ là sau khi cảm thụ được hận ý cường liệt của Đồng Ảnh, y có chút nhây ngốc dừng lại động tác

    “Quái vật!!!” Đồng Ảnh khôi phục lại hình người vẫn không có quên tình cảnh khi y lẻn sâu vào trong ý thức của Cố Thính Ngữ, y mang hận ý không đổi kéo Cố Thính Ngữ ra, từng bước một rời xa khỏi người Miên.

    Nghe thấy hai chữ “Quái vật.”, sắc mặt Miên lập tức cương cứng lại tại chỗ

    Ký ức xa xôi làn thứ hai sống lại, câm hận cùng ghét bỏ trong mắt Đồng Ảnh quen thuộc như vậy.

    “Chờ một chút!” Cố Thính Ngữ nắm chặt Đồng Ảnh, cố chấp không chịu di chuyển, sau khi hắn lần lượt nhìn về phía Thanh Tước, Trọc Âm cùng Niệm Hành, lo lắng giải thích “Công kích người khác đèu không phải là chủ ý của y, ngươi… Các ngươi không sao chứ?”

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Hành nhăn thành một đống, nhịn không đựơc bắt đầu chửi ầm lên “Công kích chúng ta còn chưa tính, chỉ là một con rùa biển a, thế nhưng người y dằn vặt là Tiểu Ngữ ngươi mà! ”

    “Ta… không có việc gì cả,” Cố Thính Ngữ trong lúc hỗn loạn, một bên bất an nhìn ba người bọn Thanh Tước, một bên nhìn Miên nãy giờ không hề lên tiếng.

    Trọc Âm xoa lại xoa cái cổ đang phát đau, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn Miên, bỗng nhiên nhãn thần vừa chuyển, nói lại, vì sao Cố Thính Ngữ lại bị con hồ ly lông đỏ kia ôm trong lòng thế…?!

    Như thế sao đựơc!! mới có thất thần một chút, bảo bối nhà mình đã đẻ cho kẻ khác cướp đi, con hồ ly không có quy củ kia có đem bản thân mình để vào mắt hay không!

    Vì vậy chuyện tiếp theo, Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, đợi đến lúc dừng lại hắn mới phát hiện người bên cạnh mình đã đổi thành Trọc Âm rồi.

    Nghiêm phạt gõ nhẹ lên đầu Cố Thính Ngữ, Trọc Âm thanh nhẹ một tiếng, cố ý nói rằng “Ngươi không nên lai vãng bên cạnh kẻ khác, cũng lên nhìn mấy cái tên loạn thất bát tao kia đều là ta.”

    “Ngươi!” Hồ ly lông dựng đứng lên lúc này chẳng khác gì một con mèo.

    Niệm Hành bắt đầu không cam lòng tỏ ra yếu kém, quay sang khuôn mặt Cố Thính Ngữ “Chụt” một cái, khiêu khích nhìn về phía Đồng Ảnh, vẻ mặt viết: Có bản lĩnh ngươi cũng làm nha

    Đồng Ảnh tức giận mắt trợn trắng, đơn giản mắt không quan tâm, thẳng thắn nhìn phái trước một mình đờ ra.

    Thanh Tước ở một bên đầu óc thanh tỉnh tính toán thật tốt, y suy nghĩ đánh giá, chăm chú nhìn Miên đang suy tư  phía xa xa. Thực lực của Miên rất cường đại, nếu như có khả năng đi cùng với bọn họ, việc đối phó với Nguyên Ác tự nhiên có thêm một phần thắng.

    “Ngươi có bằng lòng phản bội Nguyên Ác hay không, cùng với bọn ta?”

    Nghe đựơc câu hỏi của Thanh Tước, đám người đang yên tĩnh kia, nhất tề quay nhìn Miên.

    Mà Miên, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, mái tóc dài màu xanh biển lay động trong gió, thần tình vừa như thương cảm vừa như bất lực. Ánh mắt y đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Cố Thính Ngữ.

    Sau nửa ngày, chỉ nghe Miên nhẹ giọng nói “Hắn đi na, ta cũng đi na.”

    Miên như vậy, chẳng biết vì sao khiến Cố Thính Ngữ liên tưởng đến tiểu bằng hữu bị tụt lại phía sau ở vườn trẻ, muốn kêu cứu, rồi lại chẳng biết phải làm sao mở miệng, chỉ có thể ngơ ngac ngây ngốc đứng tại chỗ.

    Đột nhiên tâm nảy lên sự không đành lòng, Cố Thính Ngữ nhớ tới Miên lúc nhỏ đem bản thân phong bế bên trong sự sợ hãi, chẳng bao giờ cùng những người xâm nhập gặp gỡ qua (ý nói bé chưa từng nói chuyện với những kẻ bé đã xử ấy). Như vậy tới nay, nội tâm của Miên là rất nhỏ bé và yếu ớt mà lại rất trong sáng.

    Không tự giác đi hướng về phía y, Cố Thính Ngữ ôn nhu hỏi “Theo ta sẽ rất nguy hiểm, ta cũng không đủ cường đại để đối phó với năng lực của Nguyên Ác, ngươi có thể sẽ vì lựa chọn ta  mà mất đi sinh mạng… Cho dù như vậy, ngươi vẫn nguyện ý theo ta sao? ”

    Miên hạ đường nhìn, có chút sợ hãi nắm chặt tay áo của Cố Thính Ngữ, im lặng gật đầu

    Cố Thính Ngữ nở nụ cười, xoa xoa đầu Miên “Cảm ơn ngươi.”

    đầu Miên cúi càng thấp hơn nữa, y cũng không quan tâm Cố Thính Ngữ có thể nghe hay không, một mình yên lặng tự nhủ với bản thân

    Ta cũng cảm ơn ngươi, trên thế giới này vì có ngươi,

    Ta mới có thể đối mặt với phòng tuyến cuối cùng của bóng tối.

    ….

    Vì vậy ở chân núi, một bên yên tĩnh ôn hoà, nhưng bên kia lại trình diễn một màn ghen tuông ngập trời.

    Chỉ là, một cỗ hồn lực cực cường đại đột nhiên xông tới khiến khiến mọi người khẩn trương lên. Bình tĩnh lại tìm kiếm, nguồn gốc của cỗ hồn lực kia đến từ sâu bên trong sơn động…

    Cố Thính Ngữ cho tới giờ đều ở trong thế bị động, người còn chưa có nghỉ ngơi đầy đủ, lúc này lại phải sử dụng tới hồn lực, hắng ngưng thần nhìn chăm chú vào cửa động…

    Từ xa truyền tới tiếng bước chân…

    Miên thấy thần thái đề phòng của Cố Thính Ngữ, trong lòng định rằng kẻ tới nhất định là kẻ địch. Trong mắt y, phàm là kẻ nào uy hiếp tới Cố Thính Ngữ đèu phải loại trừ. Phía sau rục rịch, trên mặt không có vẻ ngượng ngùng khiếp đảm, trong mắt toát ra sát ý ngập trời

    Tỉ mỉ lăng nghe, tiếng bước chân này không chỉ có một người, giữa lúc mọi người bày ra tư thế chuẩn bị phát động công kích thì, đột nhiên truỳên tới tiếng kinh hô của Cố Thính Ngữ.

    Nam nhân thường ngày an thuận nhu hoà chưa bao giờ có thần tình kích động như vậy, hắn cảm giác đựơc, khí tức quen thuộc khiến lòng run rẩy này…

    Hắn không chế không được run rẩy, trực tiếp hướng phía cửa động cấp tốc chạy tới!

    Cùng lúc đó, người đầu tiên bước ra khỏi động là một thiếu niên cũng đang mở to hai mắt, hai mắt y đẫm lệ ròng ròng mở rộng hai tay, ôm chặt lấy Cố Thính Ngữ đang không ngừng run.

    “Bạch Chi Ngao!!!”

    Thanh âm của Cố Thính Ngữ đã khàn đi rồi.

    Thuộc truyện: Thập Nhị Thánh Thú Cung