Home Đam Mỹ Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng – Chương 32: Những người đàn ông bên lò sưởi

    Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng – Chương 32: Những người đàn ông bên lò sưởi

    Thuộc truyện: Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

    Kỷ Đạt đi vào phòng nghe hát ở mé bên kia, cậu bạn là ông chủ ở Thẩm Dương, ông ta họ Đổng, đã cùng với vị khách Chung Sam đến từ Quảng Châu ngồi với nhau nghe hát. Nhìn chung, người miền nam không cao to, Chung Sam dù gì cũng xấp xỉ ba mươi tuổi rồi, nhưng cũng chỉ cao có một mét sáu mấy, khuôn mặt cũng còn non trẻ lắm. Ngồi kế ông chủ Đổng cao một mét tám mươi mấy lại có khuôn mặt phương phi, nên giống như thằng đệ đi theo đại ca xã hội đen vậy.

    Chung Sam không chú ý đến điều này, ngược lại còn thò đầu ra ngoài phòng nghe hát để ngó nghiêng nữa: “Chà, sân khấu Lưu Lão Căn này trang trí đúng là đẳng cấp thật.”

    Ông chủ Đổng cười cười, ông không cần suy nghĩ cũng biết người miền nam hay hiểu lầm người Đông Bắc, nào là đàn ông Đông Bắc đều cao một mét chín mươi mấy, mình trần trùng trục dưới cái trời âm mấy chục độ chạy nhong nhong khắp nơi, phụ nữ Đông Bắc thì toàn mặc áo bông, thắt hai cái bím, toàn tên là Thúy Hoa cả, nào là vùng Đông Bắc không có nhà lầu, toàn ở nhà trệt sưởi bằng lò đất, nào là người Đông Bắc mỗi bữa cơm ngoài thịt heo hầm phở ra, còn thêm cải chua nữa… Ôi, thời đó là thời xa xưa năm nảo năm nào rồi!

    Chung Sam ngồi trong phòng rất là phấn khởi chờ buổi hát bắt đầu, chốc chốc anh lại dùng tiếng phổ thông lai giọng Quảng Đông hỏi: “Có gặp được danh hài Triệu Bản Sơn không?”

    Ông chủ Đổng nói: “Không.”

    “Vậy danh hài Tiểu Thẩm Dương?”

    “Cũng không nốt.”

    “…”

    “…”

    “À, phải rồi, tôi thấy tiếng phổ thông của ông không chuẩn.”

    “…” Ông chủ Đổng: Ý tôi nói là tiếng Đông Bắc!! Mà tiếng phổ thông của ông càng không chuẩn!!!

    Kỷ Đạt chịu không nổi cái cảnh hai người nhìn nhau không nói lời nào, nên móc trong túi mấy điếu thuốc lại bỏ ra ngoài.

    Chân anh vừa bước vào nhà vệ sinh, ngạc nhiên đến mừng húm khi phát hiện Quốc Đông cũng ở đó, Đông cũng trốn ra đó để hút thuốc.

    “Ủa, em Đông, em cũng ra đây hả?”

    Hồ Quốc Đông khẽ gật đầu.

    “Hí hí, ông bạn Đại Liên kia không có hỏi gì chứ?”

    “Hỏi rồi?”

    “Hả?”

    “Em trả lời rằng, em là người đàn ông của anh, anh ghen tị với cậu ta.”

    “Hí hí…” Kỷ Đạt cười đến hai mắt ti hí chẳng nhìn thấy gì cả: “Vậy là em thừa nhận rồi phải không?”

    “Nói những lời thừa, anh cứ đeo bám dai như đỉa ai mà chịu nổi chứ.”

    Kỷ Đạt nghe xong, vồ qua bên đó một cách mừng rỡ, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Quốc Đông, sau đó đè anh ta ra hôn một cái.

    Hai người hôn nhau say sưa đắm đuối, nhưng mà dù sao đi nữa chốc nữa còn phải vào xem hát, nên hai người cũng không làm gì nhiều hơn, nhanh chóng buông nhau ra.

    Kỷ Đạt hôn xong, bĩu môi: “Ê, miệng em có mùi gì vậy.”

    Hồ Quốc Đông móc gói thuốc trong túi ra ném cho anh ta: “Thuốc của Nga, hút đi.”

    Kỷ Đạt cầm lấy rồi châm điếu thuốc, mùi thuốc nặng hơn, anh hút một hơi liền, vừa hút vừa sướng rơn.

    Hồ Quốc Đông đạp anh ta một cái: “Cười cái gì vậy?”

    “Anh đang nghĩ, hai chúng ta có phải đang hẹn hò không?”

    “Hẹn hò gì, ai mà hẹn hò trong nhà vệ sinh của nhà hát Lão Lưu Căn chứ.”

    * * *

    Sau khi buổi diễn xuất ở nhà hát Lưu Lão Căn kết thúc, thời gian cũng không còn sớm nữa, tuy hôm đó không gặp được danh hài Triệu Bản Sơn và Tiểu Thẩm Dương, nhưng ông chủ Chung Sam cũng gặp được các diễn viên khác, nên cũng thỏa mãn rồi.

    Ông chủ Đổng lái xe chở Chung Sam đến khách sạn Hoàng Triệu Vạn Hào, Kỷ Đạt lái xe ở đằng xa chạy theo, vừa lái xe vừa suy nghĩ làm sao để dò la được em yêu Quốc Đông ở khách sạn nào.

    Khi xe vừa đến khách sạn Vạn Hào, bước xuống xe là Kỷ Đạt mừng húm.

    Xe taxi đậu ngay cổng khách sạn Sheraton kế bên khách sạn Vạn Hào, bước xuống hai người khách, một là ông Nga ở Đại Liên, còn một người kia chính là Hồ Quốc Đông của mình.

    Kỷ Đạt chào ông Đổng: “Ê, ông Đổng, ông đưa ông chủ Chung vào đi, tôi có việc qua bên Sheraton một chuyến, ông đừng đặt phòng cho tôi nhé.”

    Ông chủ Đổng sốt sắng: “Ê, ông chơi vậy là sao, tôi bỏ tiền ra đặt phòng cho ông, ông còn đòi ở Sheraton nữa hả?”

    Kỷ Đạt vội xua tay, nói một cách bí ẩn: “Tôi thấy anh là bạn tôi nên mới nói cho anh nghe. Hồi nãy tôi thấy vợ tôi cùng một thằng tây chui vào Sheraton, nên giờ tôi phải đi theo vào đó xem thử.”

    Ông Đổng nghe xong tin này tá hỏa, nên mau chóng để anh ta đi, trước khi để Kỷ Đạt qua đó, còn vỗ vai anh ta, khuyên anh ta nên bình tĩnh, nếu vấn đề nghiêm trọng thì cứ gọi điện cho ông, khu này là địa bàn của ông, còn nói Đổng tôi quen bạn bè nhiều, chẳng lẽ không đủ đè bẹp một ông Nga sao?

    Chung Sam vừa nghe nhắc đến đi đánh ghen, mắt sáng rỡ lên, cũng đòi đi theo, trong lòng của ông chủ người Quảng Châu này, người vùng Đông Bắc chỉ có hai dạng: Một là dạng anh hùng hào kiệt như Lôi Phong vậy, hai là xã hội đen.

    Ông Đổng bị ông Sam này làm cho phát điên, chẳng biết từ đâu mà trong ấn tượng về người Đông Bắc của ông này lại như vậy, nên đành phải kéo ông Sam đi vào khách sạn Vạn Hào, vừa lôi ông ta vào vừa nói: “Chẳng phải ông muốn gặp Triệu Bản Sơn sao, đi theo tôi, tôi dẫn ông đi gặp Triệu Bản Sơn.”

    Chung Sam đang do dự không biết nên đi gặp Triệu Bản Sơn hay đi theo Kỷ Đạt, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Triệu Bản Sơn.

    Ông Đổng lôi Chung Sam vào thang máy, đến tầng thứ hai mươi mấy, rồi mở khóa, đẩy cửa, kéo ông ra thẳng cửa sổ, mở rèm ra: “Ông chủ Chung, ông nhìn xuống dưới xem, đối diện vị trí này chính là khu căn hộ cao cấp Hoa viên ven hồ, Triệu Bản Sơn sống ở đó đó. Ông ngồi canh thử xem, biết đâu có thể gặp được Triệu Bản Sơn.”

    * * *

    Kỷ Đạt bởi vì phải nói xạo một hồi với ông Đổng nên lỡ mất một khoảng thời gian, đợi đến lúc anh ta đi vào khách sạn Sheraton, thì vừa thấy Hồ Quốc Đông và người đàn ông người Nga đó đi vào thang máy.

    Kỷ Đạt đến thẳng quầy tiếp tân, hỏi cô tiếp tân hai người vừa rồi là ở phòng số mấy.

    Người ta làm tiếp tân chứ đâu ngốc gì, nên đâu có nói.

    Kỷ Đạt nôn nóng, móc ví tiền ra quăng lên bàn: “Lấy một phòng!”

    Tiếp tân cười: “Dạ, thưa ông, ông có yêu cầu gì không?”

    “Thì lấy phòng nào đối diện phòng của hai người hồi nãy!”

    “…”

    Sau đó, Kỷ Đạt cầm thẻ phòng lên lầu.

    * * *

    Khi Kỷ Đạt gõ cửa phòng của Quốc Đông, thì Hồ Quốc Đông và Leonid cũng mới đặt hành lý xuống nền nhà, còn chưa kịp cởi áo khoác nữa.

    Khi Leonid mở cửa ra, Kỷ Đạt rất mừng rỡ và hài lòng khi phát hiện người đàn ông của mình không có làm bậy gì với ông người Nga này.

    Kỷ Đạt rất bình tĩnh đứng gác chân, còn vỗ vỗ vai của Leonid rằng: “Anh bạn này, nể tình chúng tôi đều thừa kế chủ nghĩa Mác – Lênin, đêm nay anh có thể ngủ phòng tôi không?”

    Leonid xanh cả mặt.

    Kỷ Đạt suy nghĩ kỹ mới phát hiện bây giờ Nga đã không còn ở thời Liên Xô cũ rồi, họ đã không còn đi theo chủ nghĩa giai cấp vô sản gì nữa rồi. Cho nên, anh ta lấy điện thoại trong phòng khách sạn gọi xuống tổng đài: “Tiếp tân phải không, tôi là khách ở phòng xxxx, bây giờ tôi có thể đổi phòng được không?”

    Cô tiếp tân nói được.

    Kỷ Đạt: “Phòng tổng thống ở đây bao nhiêu tiền một đêm?”

    “Tám ngàn tệ một đêm.”

    “Được, ở một đêm.”

    Tiễn Leonid đi qua phòng tổng thống, Kỷ Đạt giống như một con hổ đói vồ lấy và đè Hồ Quốc Đông xuống.

    Hồ Quốc Đông mở đôi mắt to nhìn chằm chằm anh ta, nghĩ ngợi mãi, sau đó mở thò tay bắt đầu cởi quần áo của Kỷ Đạt.

    Hai người đều là người to béo, không phải dạng cơ thịt, mà to béo có bụng phệ, tuy vóc dáng hao hao với nhau, nhưng mỗi người có đặc điểm khác xa. Kỷ Đạt để râu, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to đùng. Còn Hồ Quốc Đông thì đeo mắt kính, trên người sạch sẽ không đeo gì cả.

    Kỷ Đạt không hiểu tại sao mình lại thích phải loại người vẻ ngoài thì thật thà, bên trong thì lém lỉnh như Hồ Quốc Đông.

    Hồ Quốc Đông càng không hiểu tại sao mình lại thích phải ông chủ giàu sụ này.

    Tóm lại, sau một hồi mây mưa thế này thế nọ, rồi lại thế nọ thế này, xong việc, hai người mỗi người châm một điếu thuốc, rồi chen chúc nhau trên một chiếc giường đơn bé tí trong phòng ngồi xem ti vi.

    Xem được một hồi, Hồ Quốc Đông vẩy tàn thuốc, rồi hỏi: “Kỷ Đạt, anh biết từ khi xong việc ấy, em cứ suy nghĩ gì không?”

    Kỷ Đạt nghĩ ngợi một hồi rồi nói không biết.

    Hồ Quốc Đông nói: “Em đang nghĩ, sao không để Leonid ở cái phòng đôi nhỏ xíu này, chúng ta qua ở phòng Tổng thống cao cấp sang trọng kia chứ?”

    “…”

    “…”

    “Em Đông, sao em không nói sớm cho rồi.”

    Sáng hôm sau, sau khi tắm rửa vệ sinh xong, mở cửa ra, Kỷ Đạt nhìn thấy Leonid đang rầu rĩ đứng trước cửa phòng.

    Còn Quốc Đông thì rất bình tĩnh nhìn người bạn thân của mình một cái, rồi thản nhiên mặc quần áo, không hề che đậy hay giấu giếm gì để cho Leonid nhìn thấy trên cổ của mình có đeo một sợi dây chuyền vàng.

    Sợi dây chuyền đó trước đây đeo trên người của Kỷ Đạt.

    Kỷ Đạt vừa nhận cuộc điện thoại, Chung Sam nói muốn đi trải nghiệm thử thú vui nhà nông Đông Bắc, nên gọi cho Kỷ Đạt nhờ anh mau chóng thu xếp giúp. Kỷ Đạt quay đầu lại hỏi Quốc Đông: “Đi tìm hiểu thú vui nhà nông Đông Bắc, em đi không?”

    “Thú vui nhà nông Đông Bắc? Sao bằng đến nhà anh có nhiều thú vui hơn.”

    “Hí hí, anh cũng nghĩ vậy.”

    Tuy là nói vậy, nhưng Quốc Đông vẫn đồng ý cùng Kỷ Đạt đi trải nghiệm thú vui nhà nông vùng Đông Bắc một chuyến, dù gì thì công việc ở Thẩm Dương nhà họ cũng không gấp gáp gì.

    Leonid lại mở miệng bằng giọng nói của vùng biển, nói là anh ta còn phải đi chào hỏi, thăm nom bạn bè ở Thẩm Dương, nên không đi cùng họ. Thật ra, anh này chịu không nổi cảnh người bạn thân “chuẩn men” của mình lại quan hệ lăng nhăng với một người đàn ông “chuẩn men” khác, nên kiếm cớ từ chối đại cho rồi.

    Kỷ Đạt không thân với Leonid, nên nói vài câu xã giao khách sáo rồi thôi.

    Thuộc truyện: Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng