Home Đam Mỹ [Thích Cố] Hận Thiên – Quyển 1 – Chương 8

    [Thích Cố] Hận Thiên – Quyển 1 – Chương 8

    Thuộc truyện: [Thích Cố] Hận Thiên

    Edit: Dạ Lãnh

    Rất nhanh, bọn họ đã trở lại kinh thành, cửa hàng cũng đóng cửa rồi, trên đường cũng vắng người qua lại. Nhưng Thích Thiếu Thương ngay lập tức đi tìm được một y quán. Nhẹ nhàng buông Cố Tích Triều xuống, duỗi một tay ra, lịch sự gõ cửa.

    “Đại phu, mở cửa đi, ta có việc cầu kiến.” Thấy bên trong không có tiếng trả lời, Thích Thiếu Thương cảm thấy hơi lo lắng. Hắn biết, hôm nay vô luận thế nào cũng phải gặp đại phu, nếu qua hôm nay, Cố Tích Triều nhất định sẽ không đi theo mình nữa, mà bản thân cũng không biết có thể gặp lại y hay không. Nghĩ vậy, hắn dồn sức gõ cửa mạnh hơn.

    Bên trong cuối cùng cũng có hồi đáp, cánh cửa bị nhấc ra một mảnh.

    “Đã trễ lắm rồi, chuyện gì vậy hả?” Một vị trưởng giả đi ra, đó chính là đại phu, thấy Thích Thiếu Thương thì lập tức vồn vã hẳn lên, “Ồ, thì ra là Thích bộ đầu! Mời ngài vào.”

    Cánh cửa được gỡ thêm hai mảnh nữa, đại phu nhìn rõ có hai người, liền cảm thấy nghi hoặc, một tay của Thích Thiếu Thương vẫn còn ôm lấy thắt lưng người còn lại, người đó bên ngoài khoác sa y màu tím, bên trong hẳn là vốn là gấm vóc thượng hạng nhất, nhìn không ra là nam hay là nữ, nhưng chân lại không mang hài. Đại phu vừa nhìn nhìn mặt y, một gương mặt tuyệt mỹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn hiện trong mái tóc xoăn mềm mại, vốn là kiểu tóc của nam tử, nhưng nhìn lại thì có vẻ dài hơn nhiều. Đại phu càng thêm nghi hoặc, ngẩn ngơ nhìn Thích Thiếu Thương dìu người nọ bước vào y quán, rồi ngay lập tức đóng các mảnh ván cửa lại.

    “Đại phu, chân của y hơn một năm trước bị một viên hùng nha xuyên thấu, nhưng không được chữa trị, bây giờ da thịt đã muốn thối rữa rồi, không biết có bị hậu quả gì về sau này không?”

    Đại phu cẩn thận kiểm tra vết thương của Cố Tích Triều, rồi lắc đầu thở dài, nói: “Vết thương của người này sao lại để lâu như vậy, may là chưa bị thương đến gân cốt, nếu không thì nhất định phải cắt bỏ rồi.”

    “…”

    “Đại phu, vậy bây giờ vết thương này vẫn còn trị được sao?” Thích Thiếu Thương còn gấp gáp hơn cả Cố Tích Triều, khiến đại phu suýt nữa bị dọa té xuống đất.

    “Ừ, còn có thể, tuy là vẫn còn trị được, nhưng lại phải cắt bỏ da thịt thối rữa đi, e rằng người này phải ở lại y quán của ta để chữa trị mấy ngày rồi.”

    “Không được, ta không muốn đợi ở chỗ này!” Cố Tích Triều đến bây giờ mới mở miệng, không đồng ý cách an bài của đại phu.

    Đại phu lần đầu tiên nghe được giọng nói của Cố Tích Triều, một giọng nam trung hết sức mềm mại, mới xác định y đúng là nam nhân.

    “Không được cũng phải được, thương thế của ngươi phải được chữa trị!” Thích Thiếu Thương thật sự rất cương quyết.

    “Tại sao?” Cố Tích Triều cảm giác rất kỳ lạ, “Lúc ngươi muốn giết ta cũng chưa từng quyết tâm như vậy, vì sao bây giờ nhất định phải trị thương cho ta?”

    Đại phu nghe được lời này, trong lòng vô cùng sửng sốt, không biết hai người kia sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện giết hay không giết ở đây chứ.

    “… Được, tùy ngươi, muốn bị thương, muốn tàn phế, đều là chuyện của ngươi! Không liên quan gì tới ta!”

    Cố Tích Triều tức giận, quả nhiên, mới vừa rồi ánh trăng hết sức kì quái, rừng cây ngoại thành hết sức mỹ lệ, hơn nữa tác dụng của loại dược kia trên người còn chưa tiêu tán hết, mới có thể cùng Thích Thiếu Thương nói những lời kì quái như vậy, hóa ra bọn họ vẫn chính là xung khắc như nước với lửa mà thôi.

    Thích Thiếu Thương càng lại ấm ức, trong kinh thành đúng là khác xa với ngoại thành, nơi này rất chân thật, không có gì khiến suy nghĩ của con người có thể phân tán. Chân trước mới vừa tiến vào địa giới kinh thành, chân sau đã biết rốt cuộc mình sống ở nơi nào rồi. Chuyện vừa xảy ra ở ngoại thành chỉ như một giấc mộng, chớp mắt là đã tan biến.

    “Thích bộ đầu, vị công tử này?” Câu hỏi của đại phu vừa đúng lúc phá vỡ trầm mặc.

    “Y họ Cố.”

    “Ồ.” Đại phu quay sang Cố Tích Triều, “Cố công tử, y quán của ta tồn tại mấy chục năm rồi, công tử cứ yên tâm.”

    “Ta không phải lo chuyện đó,…”

    “Ta sẽ giúp ngươi chiếu cố Vãn Tình phu nhân.” Thích Thiếu Thương đoán được tâm tư của y.

    Đại phu không biết bọn họ đang hỏi cái gì, đáp cái gì, nhưng hành nghề y nhiều năm như vậy, hắn hiểu rất rõ sắc mặt của người bệnh, vị Cố công tử này nghe Thích bộ đầu nói xong, thần sắc lập tức giãn ra, cho nên đại phu cũng thuyết phục người bệnh: “Cố công tử, công tử cứ yên tâm ở lại đi, thương thế của công tử tuy để quá lâu, nhưng chỉ cần kiên trì chữa trị là sẽ khỏi hắn, nếu cứ tiếp tục kéo dài, sau này rất khó cứu vãn!”

    Cố Tích Triều hạ mắt nhìn xuống, đại phu biết y đã đồng ý rồi, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương hiểu ý của đại phu, cũng mỉm cười gật đầu. Đột nhiên, sắc mặt hắn bỗng trầm xuống, khiến đại phu giật mình, chỉ thấy hắn dùng sức lôi kéo thân thể Cố Tích Triều, mở vạt áo của y ra.

    “Ngươi làm gì vậy.” Cố Tích Triều hoảng sợ trước hành động của hắn, hét to đến nỗi màng nhĩ của đại phu cũng có cảm giác ông ông.

    “Quả nhiên!” Thích Thiếu Thương vừa nhìn thấy đã tức giận, trước ngực Cố Tích Triều là vết thương bị lão Bát đâm trúng, cũng thối rữa cả rồi. Vết thương gớm ghiếc lưu lại trên khuôn ngực trắng xanh, phập phồng theo hơi thở phẫn nộ của chủ nhân.

    Vết thương trước ngực làm cho Cố Tích Triều cảm thấy khuất nhục, y hận tại sao lại để nó lộ ra trước mắt Thích Thiếu Thương, y cơ hồ sắp mất khả năng kềm chế, nhưng cuối cùng một tia lý trí nhắc nhở bản thân không nên sụp đổ trước mặt người này, cho nên Cố Tích Triều lại dùng cách ứng xử càng không sáng suốt.

    “Ngươi nhìn mấy vết thương này vui vẻ sao? Rất hài lòng sao? Đây là kiệt tác của huynh đệ ngươi đó, ngươi cũng nên tự hào vì hắn một chút đi!”

    “Ngươi nói gì vậy, hắn bất quá chỉ đâm ngươi một thương, còn ngươi giết bao nhiêu huynh đệ của ta, sợ rằng chính ngươi cũng đếm không xuể đâu!” Thích Thiếu Thương cũng rất giận dữ.

    “Đúng vậy, vậy ngươi còn quản chuyện sống chết của ta làm gì!”

    Hai người trừng mắt nhìn nhau, giống như trước kia lúc bọn họ bắt đầu chém giết lẫn nhau.

    Đại phu sợ đến phát run, vị công tử thoạt nhìn rất gầy yếu này đã giết rất nhiều người sao?

    Thích Thiếu Thương nhìn thấy đại phu vô cùng sợ hãi, không còn cách nào khác, đành thu lại ánh mắt, lấy ra một thỏi bạc, “Ngươi yên tâm chữa trị đi, ta ở đây đợi ngươi.” Một đôi mắt phẫn nộ, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào mình, cứ như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn, Thích Thiếu Thương mặc kệ không thèm để ý, tự tìm cái ghế bên cạnh tủ thuốc ngồi xuống, nói, “Vết thương trước ngực y cũng là hơn một năm trước, ông nhất định phải chữa khỏi cho y.”

    Thuộc truyện: [Thích Cố] Hận Thiên