Thích khách – Chương 160-162

    Thuộc truyện: Thích khách

    Chương 160: Phiên ngoại:thế giới hai người chương 4

    Phi thuyền lữ hành đi đến biên giới đế quốc, đáp xuống một hành tinh hoang vắng bị bao phủ bởi sa mạc.

    Trước kia Lezar và Thẩm Tu Vân đã từng tới nơi này, khi đó tinh cầu Omega đang bị Carsen bao vây phong tỏa, dưới sự giúp đỡ của Lezar, Thẩm Tu Vân đột phá vòng vây, nhưng vì năng lượng trên phi thuyền không đủ, đúng là phải hạ cánh xuống tinh cầu này. Chẳng qua vào lúc đó, hành tinh này đã sớm bị trùng tộc chiếm giữ, ngay cả bọn họ cũng suýt bị chủ nhân nơi này ám toán.

    Vì nguyên nhân địa lý, nơi này quanh năm không có ban ngày, vĩnh viễn bị vây giữa hoàng hôn và đêm đen, toàn bộ tinh cầu đều dựa vào nhiệt độ dưới lòng đất, mới không bị biến thành một hành tinh băng giá. Bởi vậy có thể thấy được, tài nguyên địa nhiệt ở đây cực kỳ phong phú, ngoại trừ biển cát mờ mịt vô biên, ôn tuyền suối nước nóng các loại cũng có thể thường gặp.

    Ban đầu Lezar và Thẩm Tu Vân còn lo lắng nơi này sẽ có người, bất quá sau nửa ngày đi lại, xác thật nơi này đúng là một tinh cầu bỏ hoang, nói vậy từ sau khi trùng tộc biến mất cũng không có ai từng đến đây, vì vậy hai người liền yên lòng, ngừng phi thuyền ở đây tạm thời tu chỉnh.

    Sa mạc bao la nhìn không thấy cuối, từng đụn cát trắng, có vẻ hoang vắng an tĩnh dưới ánh sáng ba vầng trăng chiếu rọi, đẹp đến nao lòng.

    Bọn họ đáp phi thuyền xuống bên cạnh một ngọn núi lửa đã chết, giữa sườn núi tìm được một dòng suối.

    Nơi này vừa khéo nằm ngay ranh giới phủ tuyết của đỉnh núi, có thể nhìn thấy tuyết trắng ẩn hiện trên sườn núi. Ngâm mình trong ôn tuyền, ngắm nhìn cảnh tuyết phủ xa xa, dưới bầu trời đêm đầy ánh sao, cảm thụ hơi nước lãng đãng trong khí trời giữa hai thế giới băng và hỏa, quả thực là một trải nghiệm thần tiên.

    Thẩm Tu Vân hiển nhiên vô cùng vừa lòng với nơi này, cởi bỏ quần áo liền bước vào ôn tuyền.

    Vì thiếu sót của công nhân, mấy thùng quần áo của bọn họ không có trên phi thuyền, Thẩm Tu Vân đương nhiên không chịu mặc mấy thứ kỳ quái kia, đơn giản lấy ga giường tự may quần áo cho mình. Trước kia hắn thường sinh sống một mình nơi rừng già thâm sơn, chút tay nghề vặt vãnh này với hắn mà nói vẫn không tính là gì. Tuy hắn đã trọng sinh nhiều năm, cũng đã thích ứng với lối sống hiện đại, nhưng trong lòng vẫn cứ thích trường bào tay áo rộng của kiếp trước, bởi vậy may quần áo cho mình cũng là giả cổ.

    Lúc này, Lezar nhìn mái tóc đen dài của Thẩm Tu Vân, trường bào nửa cởi, thân thể tinh tế triển lộ trong không khí, dần dần bị hơi nước bao phủ, trong hoảng hốt, lại dường như thấy được người thích khách cao ngạo năm xưa. Vẻ biếng nhác khi không ai bên cạnh, thoạt nhìn tựa như không hề phòng bị, lại vĩnh viễn duy trì một tia thanh minh tỉnh táo, đảm bảo bất cứ kẻ nào muốn gây bất lợi cho hắn thì giây tiếp theo liền phải chết dưới kiếm hắn.

    Năm đó y đã suýt nữa chết dưới chết dưới ám khí của thích khách đệ nhất thiên hạ này. Bây giờ nhớ tới, Lezar cảm thấy mình có thể còn sống để tiếp cận Thẩm Tu Vân, quả thực chính là kỳ tích thượng thiên ban ân.

    Lezar thất thần trong chốc lát, mang theo hai bình rượu ngon bước đến, Thẩm Tu Vân nghe được thanh âm, nhưng mặc kệ y, mình thì tìm một vị trí thoải mái dựa vào nhắm mắt dưỡng thần, thoạt nhìn thật hưởng thụ. Lezar ngồi xuống bên bờ, đặt rượu qua một bên, nhúng hai tay vào trong nước, vốc lên một ngụm nước, nhẹ nhàng thả lên mái tóc đen dài của Thẩm Tu Vân, ánh mắt cũng bị hơi nước huân đến ôn nhu mê mẩn.

    “Tu Vân, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi tựa như một chút cũng không thay đổi.”

    Thẩm Tu Vân mở to mắt, nhìn Lezar một chốc, nói: “Ngươi cũng không thay đổi.”

    “Không, ta thay đổi rất nhiều, không nói những thứ khác, ngay đôi mắt đã không còn như cũ.”

    Thẩm Tu Vân nắm lấy bàn tay Lezar đang vuốt ve mái tóc mình, kéo y vào trong nước, dựa vào cạnh ao.

    “Màu xám, ta cảm thấy rất đẹp.”

    “Nhưng ta lại cảm thấy không xứng đôi với ngươi như trước đây.” Lezar cười nói.

    “Có xứng đôi hay không cũng không phải do ngươi nói.”

    Lezar nhìn Thẩm Tu Vân, nhìn hơn nửa ngày, đột nhiên đến sát bên môi hắn, nhẹ nhàng hôn.

    “Ngươi thấy đẹp là được.”

    Da thịt thân cận trong dòng nước ấm áp càng làm người tăng thêm cảm giác, lúc này thời gian bọn họ thân mật còn dài hơn bất cứ khi nào khác. Lúc hưng phấn nhất, không gian lại đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết trong suốt lạnh lẽo còn chưa kịp rơi xuống đã bị hơi nóng của ôn tuyền làm tan chảy.

    Gương mặt trắng nõn của Thẩm Tu Vân bị hơi nóng huân đến ửng đỏ, Lezar mang hắn lên cạnh ao ngồi thông khí, chính mình cũng bò lên, gối đầu nằm lên đùi hắn.

    “Tu Vân, có một chuyện ta vẫn chưa từng hỏi ngươi.”

    “Chuyện gì?”

    “Ngươi…lúc vừa mới trở thành cơ thể mẹ, đã trải qua những chuyện gì?”

    Trước khi mẫu thân Lezar chết đã từng nói với bọn họ, lúc vừa mới trở thành cơ thể mẹ, sẽ mất đi ý thức của nhân loại, mà mẫu thân y cũng bị trùng tộc khống chế, như vậy Thẩm Tu Vân khi vừa mới trở thành cơ thể mẹ, làm sao có thể bắt trùng tộc phải nghe theo sự chỉ huy của hắn mà ngoan ngoãn tiến vào lỗ trùng, đi vào không gian vũ trụ khác chứ?

    Nghi vấn này của Lezar cho đến nay y vẫn không hỏi, chính vì đại khái có thể đoán được một ít, cho nên y đau lòng đến không đành nhắc tới.

    Thẩm Tu Vân sờ đến bình rượu ướp lạnh bên cạnh, trực tiếp cầm lên uống một hơi, ánh mắt bình thản.

    “À, ngày đó sao…không có gì.”

    “Tu Vân, giữa chúng ta còn có chuyện gì cần che dấu? Nói với ta đi.”

    Thẩm Tu Vân trầm mặc, chỉ lặng lẽ uống rượu, một lúc lâu, mới thản nhiên nói: “Trùng tộc là một chủng quần cùng chung ý thức hệ. Cả ngàn triệu tư tưởng cùng xâm nhập đầu óc, cảm giác đó thật không tốt.”

    “Vết sẹo này, là để lại từ lần đó?” Lezar nói xong sờ sờ lên cánh tay Thẩm Tu Vân.

    Sau khi Thẩm Tu Vân trở thành cơ thể mẹ, năng lực tự chữa lành của cơ thể được tăng lên gấp bội, rất nhiều vết sẹo từ những vết thương cũ đều biến mất không còn, lại duy có hơn mười vết sẹo trên cánh tay, lúc trước Lezar cũng chưa từng thấy, vừa nhìn liền biết là vết thương mới.

    Thẩm Tu Vân lại không quan tâm mà nói: “Lúc đó ta chỉ sợ bị trùng tộc cắn nuốt mất ý thức, xuống tay có chút nặng.”

    Trái tim Lezar tựa như đột nhiên có người hung hăng ngắt nhéo, ngồi lên áp Thẩm Tu Vân đã mang theo men say lên mặt đất.

    “Ngươi làm gì.” Thẩm Tu Vân nhíu mày hỏi, đang uống rượu lại bị người quấy rầy nhã hứng, có chút không vui.

    Lezar cúi người khẽ hôn lên những vết thương kia, thật cẩn thận.

    “Tu Vân, đa tạ ngươi.”

    Thẩm Tu Vân sửng sốt một chút, có chút xấu hổ mà dời mắt: “Đừng nói tạ, ta chỉ là… trả nợ thôi.”

    Lúc này, Lezar cảm nhận được bàn tay Thẩm Tu Vân đặt lên ngực y, lòng bàn tay nhẹ xoa lên vị trí trái tim.

    “Một kiếm kia, rất đau.” Thẩm Tu Vân nhẹ giọng nói, cũng không phải hỏi.

    “Là ta tự tìm.” Lezar nắm chặt bàn tay Thẩm Tu Vân.

    “Hai ta không nợ nhau.” Thẩm Tu Vân có chút thoải mái mà mỉm cười, nhắm mắt lại.

    “Không, nợ nần giữa hai chúng ta vĩnh viễn cũng không trả hết, cho nên phải vĩnh viên dây dưa cùng nhau.” Lezar cúi đầu, cắn mạnh lên môi Thẩm Tu Vân, “Kiếp sau, ta còn muốn tìm ngươi. Kiếp sau nữa, lại sau nữa, chúng ta đều bên nhau.”

    Thẩm Tu Vân bị Lezar cắn đau, bình rượu bên cạnh ngã đổ, chìm vào ôn tuyền, phát ra âm thanh lọc cọc. Cảm giác say bị gió thổi tan đi mấy phần, trên người bắt đầu thấy lạnh, hắn nhìn thấy hạ thân Lezar lại bắt đầu rục rịch, thuận tiện nói: “Đã đến lúc nào rồi, có lẽ cần phải quay về thôi? Ân? Lạnh.”

    “Lạnh?” Lezar tên đã lên dây, sao có thể bỏ miếng thịt đã đến bên miệng, “Chúng ta lại xuống nước đi.”

    Thẩm Tu Vân không còn lời nào để nói, “Ngươi xong hay chưa?”

    “Chưa xong, dù sao cũng còn sớm.” khóe môi Lezar cong lên, liền ôm người lăn vào trong nước.

    Từ khi bọn họ bước vào hành trình không kết thúc này, liền không còn có khái niệm về thời gian nữa. Một phút hay cả đời, với bọn họ mà nói, cũng không có gì khác biệt.

    Chớp mắt qua một đời, một đời trong một chớp mắt.

    Sau này bọn họ đi đến rất nhiều nơi, sa mạc trong đêm, đá ngầm dưới biển, giữa các thiên thạch kỳ lạ, đều nếm thử rất nhiều chuyện vui thích, nhưng trong tâm Lezar, vẫn cảm thấy ôn tuyền này mang lại cảm giác khó quên nhất, vì thế vài năm sau khi bọn họ về lại tinh cầu Lama, Lezar liền ra tiền mua tinh cầu này, chuyên dùng làm nơi nghỉ mát của bọn họ khi nhàn rỗi, chẳng qua đến lúc đó, liền nhiều thêm một cái bóng đèn nhỏ, không thể tùy hứng như bây giờ.

    Chương 161: Phiên ngoại:thế giới hai người chương 5

    Vốn dĩ cho rằng hành trình bình thản tùy ý này sẽ cứ tiếp tục không ngừng, nhưng không ngờ chuyển cơ lại tới đột ngột như vậy.

    Hôm nay phi thuyền tiến vào một tuyến đường an toàn hẻo lánh, mọi chuyện nguyên bản đều thật bình thường, bỗng nhiên phi thuyền chấn động mạnh một cái, thế nhưng không khống chế được mà bay nhanh về một hướng, hệt như phía trước có một sức mạnh thật lớn đang lôi phi thuyền đi!

    Tin dữ nối gót mà tới.

    Động cơ phi thuyền tắt!

    Cánh quạt ngừng hoạt động!

    Hệ thống phòng ngự ngừng hoạt động!

    Lưới năng lượng phòng hộ hạ xuống cấp thấp nhất!

    Áp suất trong khoang nhanh chóng giảm!

    Tỉ lệ không khí bắt đầu giảm!

    “Gặp quỷ! Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì!” Lezar cơ hồ lâm vào cuồng bạo trước bàn điều khiển, ngón tay không ngừng lướt trên các phím thao tác, lại không nhận được phản ứng đáp lại.

    “Sức hút mạnh như vậy, ngoại trừ lỗ đen, thì cũng chỉ có lỗ trùng nối liền hai không gian song song. Gần đây chưa từng có ngôi sao nào, cho nên không thể nào là sao tử vong tạo thành lỗ đen.” Thẩm Tu Vân nói.

    “Nhưng trên toàn bản đề đế quốc chỉ có ba mươi tư lỗ trùng, vị trí của mỗi một cái, ngay cả không gian nối liền cũng đều được đăng ký tỉ mỉ. Vị trí này căn bản không có lỗ trùng!”

    “Rõ ràng đây là lỗ trùng mới, giống như lỗ trùng của cơ thể mẹ lần trước kia. Hơn nữa lực hấp dẫn của lỗ trùng này vô cùng lớn, cái lúc trước không thể sánh bằng.”

    Tính toán theo lực hấp dẫn của lỗ trùng, sức hút của lỗ trùng càng lớn, có nghĩa là mật độ bên trong càng cao, không gian bên trong càng rộng lớn.

    Hiện nay đế quốc Tinh Tế phát hiện được hơn ba mươi lỗ trùng, đều là những lỗ trùng thông thường, nối liền hai không gian song song, bởi vậy lỗ trùng có thể được lợi dụng thành đường giao thông tắt trong vũ trụ, rút ngắn khoảng cách. Nhưng lỗ trùng có chứa cơ thể mẹ mà lần trước bọ họ phát hiện kia lại không giống như vậy, đầu kia của lỗ trùng cư nhiên nối liền vào địa tâm của một hành tinh.

    Kỳ thật loại lỗ trùng này đã không còn đơn giản chỉ là nối liền hai không gian song song, nhưng nó lại không đủ trình độ nối liền hai vũ trụ song song. Trên thực tế, lỗ trùng có thể chân chính nối liền hai vũ trụ song song, chỉ mới xuất hiện trên lý thuyết.

    Hoặc là nói, nó chỉ từng xuất hiện một lần trong toàn lịch sử nhân loại…

    Ánh mắt Thẩm Tu Vân hơi trầm xuống, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên tái nhợt.

    “Lezar, ngươi còn nhớ lần duy nhất mà lỗ trùng di động to lớn xuất hiện trên bản đồ đế quốc không, là lúc nào?”

    Thẩm Tu Vân vừa nói xong, sắc mặt Lezar cũng thay đổi.

    “…lần đầu đại chiến với trùng tộc.”

    Thẩm Tu Vân lại nói: “Ngươi từng hỏi ta lúc đó ta làm cách nào điều khiển trùng tộc rời khỏi nơi này, kỳ thật cụ thể ra sao ta cũng không biết, lúc đó, mệnh lệnh của ta với chúng nó chỉ có một câu: “từ đâu đến thì quay về lại nơi đó”. Bởi vì ta và chúng như tay với chân, không thể nào làm được chuyện thương tổn chúng nó, cho nên chỉ có thê áp dụng cách thức này. Cuối cùng ta chỉ biết chúng nó thật sự quay về, biến mất khỏi vũ trụ này, sạch sẽ, nhưng về việc chúng nó đã đi đâu, có thể quay về lại hay không, ta cũng không biết.”

    “Cho nên nói, lần này…” Lezar không nói tiếp, ý nghĩ đáng sợ kia ngày càng rõ ràng trong lòng. Y nhìn Thẩm Tu Vân, phát hiện hắn cắn môi, nhìn về phía trước, đôi mắt đen lộ vẻ bối rối một khắc, rồi chỉ còn lại kiên quyết. Sau đó y quay đầu lại, cũng nhìn theo đường nhìn của hắn…

    Cùng với tốc độ càng lúc càng nhanh của phi thuyền, màn hình lớn trước bàn điều khiển đã hoàn toàn mất tín hiệu, trực tiếp chuyển thành cửa kính lớn trong suốt, giờ khắc này, cuối cùng Lezar và Thẩm Tu Vân cũng thấy rõ thứ đang hút bọn họ đi về phía trước là gì.

    Thiên thể hình phễu to lớn, phần đầu phễu mở to tràn ngập tinh vân xanh tỉm, thong thả xoay tròn, tỏa ra ánh sáng xinh đẹp quỷ dị giữa vũ trụ yên tĩnh.

    Quả nhiên, là lỗ trùng.

    Lỗ trùng mới thật lớn vừa xuất hiện giữa vũ trụ.

    Lần trước lỗ trùng lớn như vậy xuất hiện, đã là hơn hai trăm năm trước trong lịch sử nhân loại.

    “Dựa theo tốc độ hiện giờ, phi thuyền không có khả năng thừa nhận áp lực bên trong lỗ trùng.” Thanh âm Thẩm Tu Vân thế nhưng lại bình tĩnh cực. “Lezar, lần này chúng ta cũng không có trùng hộ mệnh.”

    “Thẩm Tu Vân, ngươi muốn nói cái gì?” thanh âm Lezar đột nhiên lạnh lùng.

    Thẩm Tu Vân hít sâu một hơi, sau đó lập tức kéo tay Lezar đi ra khỏi phòng điều khiển.

    “Tuy rằng phi thuyền không hoạt động, nhưng cơ giáp thông minh thì vẫn dùng được. Ta dùng chế độ thoát hiểm khẩn cấp của phi thuyền đẩy ngươi ra sau một đoạn, ngươi ở trong cơ giáp khởi động tốc độ nhanh nhất, không chừng có thể thoát khỏi phạm vi khống chế của lỗ trùng, nhanh lên, chậm nữa sẽ không còn kip…”

    Nhưng Lezar lại đột nhiên hất tay Thẩm Tu Vân ra.

    “Lúc nào rồi, mà ngươi còn nói với ta như vậy?”

    Thẩm Tu Vân quay đầu nhìn Lezar.

    “Tu Vân, đầu óc ngươi có phải có vấn đề rồi hay không, đây cũng không phải là phong cách của ngươi.” Lezar nắm lấy tay Thẩm Tu Vân, đặt lên vị trí trái tim mình, “Ngươi quên, chúng ta đã cho nhau dấu hiệu, ta là bạn lữ alpha của ngươi, cho dù ta có chạy trốn, ngươi chết ta sống được sao?”

    Thẩm Tu Vân hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó bật cười.

    Đúng vậy, bắt đầu trở nên ngu ngốc như vậy từ khi nào? Quả nhiên, ở chung với kẻ ngốc lâu ngày, đầu óc cũng không đủ dùng.

    “Yên tâm, chúng ta sẽ không chết dễ như vậy.” Lezar lấy ra hai vòng điếu trụy cơ giáp thông minh, đeo một chiếc lên cổ mình, một chiếc khác đeo cho Thẩm Tu Vân, hệt như vòng cổ tình nhân.

    Cửa sổ mạn tày bị một mảnh cường quang xanh tím chiếu sáng, dưới sức ép dữ dội, phi thuyền bắt đầu biến dạng, như chiếc lồng đèn bị đè bẹp.

    “Tu Vân, ta còn chưa có cùng ngươi làm đủ đâu, sao có thể chết được? Tin ta, chúng ta sẽ không chết như vậy.” Cuối cùng, Lezar ghé vào bên tai Thẩm Tu Vân nói một câu như vậy, liền đồng thời khởi động hai chiếc cơ giáp thông minh.

    Cơ giáp khai triển đem hai người tầng tầng bao bọc lấy, cùng lúc đó, phi thuyền triệt để bị ép nát, thủy tinh bị chấn vỡ, mạch điện và máy tính phát ra tia lửa tạch tạch.

    Giữa luồng ánh sáng xanh tím xoay tròn, miệng phễu khổng lồ mở ra, như dã thú, trong nháy mắt đã cắn nuốt phi thuyền và hai cơ giáp bên trong phi thuyền.

    Chương 162: Phiên ngoại:thế giới hai người chương 6

    Hai năm.

    Chỉnh chỉnh hai năm, từ khi lỗ trùng khổng lồ khiến người sợ hãi xuất hiện trên bản đồ đế quốc. Đế quốc vừa trải qua một cuộc chiến tranh tàn khốc đang bắt đầu hình thành quỹ đạo cuộc sống mới giờ đây lại lâm vào khủng hoảng chấn động.

    Cho đến nay mọi người vẫn còn nhớ rõ lần trước lỗ trùng như vậy xuất hiện, đã mang đến tai ương như thế nào. Hiện giờ mọi bản tin đều là liên quan đến các báo cáo theo dõi sự biến hóa của lỗ trùng, dù cho chỉ là sự thay đổi của một quầng sáng nhỏ nhoi mà thôi cũng đủ làm dân chúng kinh hoảng. Bọn họ vừa mới thoát ra khỏi một cơn ác mộng, chịu không nổi đả kích liên tiếp như vậy. Lỗ trùng kia tựa như một khối u ác tính khổng lồ, sinh trưởng trong lòng mỗi con người, tùy thời đều có khả năng gây nên hậu quả ác liệt.

    Bất quá, đối với tổng thống Joshua mà nói, lỗ trùng đột nhiên xuất hiện, thế cục trên hội nghị ngày cảng bất ổn, cùng với thế lực của quý tộc vẫn luôn chờ đợi cơ hội để đảo điên chính phủ mới thành lập…đây đều không phải là những chuyện làm cho hắn đau đầu. Luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng hắn, lại chính là an toàn của hai người kia.

    Chuyện Thẩm Tu Vân còn sống mặc dù vẫn giữ bí mật với bên ngoài, nhưng Lezar là hoàng đế, kỳ thật hành tung của y vẫn luôn bị chính phủ theo dõi, cũng là vì đảm bảo an toàn cho y. Cho nên lúc trước Joshua vẫn thường xuyên liên lạc định kỳ với hai người kia, nhưng hiện giờ đã qua hai năm không có một tin tức gì. Joshua cảm thấy, có lẽ sự mất tích của bọn họ có thiên ti vạn lũ quan hệ với sự xuất hiện của lỗ trùng này, nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy, cố tình sau khi lỗ trùng xuất hiện bọn họ liền mất âm tín?

    Hôm nay hội nghị vừa mới chấm dứt, Joshua còn chưa kịp rời khỏi tòa nhà hội nghị, lại đột nhiên nhận được thông tin từ bên quân bộ.

    Lỗ trùng có chuyển biến khác thường, tần sóng thể hiện rõ có sự thay đổi, tựa như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi lỗ trùng!

    Tin tức này quả thực như một đòn sấm sét, khiến tất cả mọi người đều chấn kinh. Quân bộ lập tức tiến vào trạng thái khẩn cấp ứng chiến, phái trọng binh canh gác bên ngoài phạm vi ảnh hưởng của lỗ trùng, hơn ngàn đầu đạn siêu quang ngắm thẳng về phía lỗ trùng, tùy thời sẽ bắn thứ chuẩn bị đi ra thành bột mịn.

    Joseph được bổ nhiệm làm tổng chỉ huy toàn quân, lúc này đang đứng trước bàn điều khiển, khẩn trương cao độ.

    Rốt cuộc là cái gì, mới có thể đi ra khỏi nơi có áp lực đủ lớn để có thể nghiền nát bất cứ trang thiết bị cứng cáp nào trên toàn đế quốc? Có thể nào giây tiếp theo, đế quốc vừa mới nghỉ ngơi một hơi thôi, lại rơi vào ác mộng thêm lần nữa?

    Làm tổng chỉ huy, cho dù những người khác nghỉ ngơi, Joseph cũng không dám có chút thả lỏng, đôi mắt liên tục theo dõi mọi động tĩnh suốt mấy ngày qua đã sớm phủ kín tơ máu, nhưng bên phía lỗ trùng vẫn không có động tĩnh, dựa vào đồ thị biểu hiện của máy quét rada tầm xa, lỗ trùng vẫn như cũ mà run rẩy không bình thường.

    Cửa phòng chỉ huy được đẩy ra, một nam nhân xinh đẹp ôn hòa đi đến, áo blu trắng khoác bên ngoài quân trang xanh lục, thể hiện thân phận quân y của hắn.

    Từ sau khi chính phủ mới được thành lập, omega hiện đã có thể công tác bình thường, thậm chí có thể tòng quân, tuy rằng khó tránh khỏi bị kỳ thị, không được công việc tốt như của alpha và beta, nhưng dưới sự cố gắng của một vài vị quan viên omega cấp cao, tình hình vẫn đang được cải thiện, trong đó, có cống hiến lớn nhất, chính là vị hoàng tử omega này.

    “Joseph, ngươi cần phải nghỉ ngơi.” Ssard đi đến bên cạnh Joseph, nhẹ vuốt bờ vai hắn.

    “Ta không sao cả, không cần lo lắng.” Joseph kép tay Ssard qua, nắm chặt, ánh mắt vốn đang lợi hại dần trở nên dịu dàng.

    “Tướng quân!” quan quân trẻ tuổi tân tấn Mike đột nhiên kêu một tiếng, “Mau nhìn!”

    Joseph quay đầu lại, hình ảnh tử kính viễn vọng đa bội được phóng lên màn hình lớn, rõ ràng thể hiện trong không gian tối đen được ánh sáng xanh tím luôn xoay trong bao quanh không ngừng như lốc xoáy, có một vầng sáng nhạt nhòa như ẩn như hiện.

    “Đầu đạn chuẩn bị sẵn sàng! Bắt đầu đến ngược, chẩn bị phóng ra.” Joseph ra lệnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào giữa lỗ trùng.

    Binh sĩ đã đợi lệnh lâu ngày sôi nổi hành động, huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, thanh âm điện tử bắt đầu mười giây đếm ngược trước khi phóng.

    “Không! Dừng lại! Đừng bắn!”

    Ssard nhìn hình ảnh lỗ trùng trên màn hình bên cạnh, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, đồng tử hơi co lại, lớn tiếng ngăn cản.

    Nhưng mà, mọi thứ đã chậm, hình thức tự động phóng đạn đã được triển khai, hơn một ngàn đầu đạn đủ để công phá một hành tinh nhỏ, sau mười giây đếm ngược, đầu dạn thuận lợi phóng ra, từng đầu đạn kéo thành một vệt dài giống như đuôi sao chổi, lao vào giữa vòng xoáy ánh sáng xanh tím, bắn vào chính giữa lỗ trùng.

    “Không! Đó là phi thuyền!” Ssard cảm thấy trước mắt tối đen, trực giác huyết mạch tương liên trong cơ thể đã báo cho hắn biết, trở thành bia ngắm cho hàng vạn đầu đạn kia, là ai.

    “Phi thuyền! Thứ sắp ra khỏi lỗ trùng là phi thuyền! Phi Thuyền của nhân loại!”

    Lúc này những người khác cũng đã kịp phản ứng, nhưng đầu đạn đã theo quỹ đạo lập trình nhắm chuẩn tâm lỗ trùng, không còn cách nào vãn hồi. Vầng sáng lam nhạt chói sáng đến nỗi cơ hồ không thể mở mắt ra được, vũ trụ như bị chôn vùi trong ánh sáng năng lượng chói lòa.

    Đây là đòn công kích được dốc hết toàn lực, mục đích tiên phát chế nhân. Vốn tưởng rằng lịch sử hai trăm năm trước lại tái hiện, trùng tộc thoát ra từ vũ trụ song song, ai có thể ngờ, thứ ra khỏi lỗ trùng lại là phi thuyền?

    Dưới áp lực bên trong lỗ trùng lớn đến như vậy, sao có thể có phi thuyền của nhân loại bình an vô sự đi ra? Mà người bên trong phi thuyền có thể là ai?

    Dân chúng bình dân cũng như binh lính bình thường đương nhiên không biết hoàng đế của bọn họ đã mất tích hai năm, nhưng lúc này có rất nhiều tướng lãnh cao cấp, trong lòng đều sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.

    Phi thuyền có thể tích khổng lồ mà không phi hạm nào trong đế quốc có thể sánh bằng, tuy chỉ mới lộ ra một nửa thân thuyền, nhưng khí thể to lớn đã có thể thấy rõ. Nó lớn hơn nhiều lần so với chiến hạm thông thường, quanh thân được bao phủ bởi ánh sáng năng lượng lam sắc chói mắt. Nhưng phi thuyền dù có to lớn huy hoàng thì sao? Giây tiếp theo, nó sẽ phải đối mặt với cả ngàn đầu đạn oanh kích mà biến thành khói bụi…

    “Lezar, là y…” Ssard đã không thốt nên lời, chỉ còn lại khẩu hình không thanh âm.

    Vào lúc tất cả mọi người cho rằng phi thuyền chưa phân rõ bạn hay địch kia sẽ cứ tiêu vong vô duyên vô cớ như vậy, một màn khiến tất cả nghẹn họng nhìn trân trối xảy ra!

    Chỉ thấy phi thuyền kia bắn ra một khối cầu ánh sáng trằng về phía trước, khối cầu sau khi thoát ly khỏi phi thuyền liền nhanh chóng triển khai, hình thành một tấm chắn hình bán cầu to lớn. Cùng lúc đó, hơn một ngàn đầu đạn va chạm với tấm chắn bán cầu, chấn động vô thanh phát ra giữa vũ trụ yên tĩnh, nhưng thiên lôi dưới thời viễn cổ.

    Ngàn đầu đạn đủ để phá hủy một tiểu hành tinh, thế nhưng, cứ như vậy, bị chặn lại một cách thoải mái…

    Phi thuyền bí ẩn kia, sau khi phóng ra lưới phòng hộ cường đại như vậy, vẫn không giảm tốc độ mà tiếp tục tiến ra khỏi lỗ trùng.

    “…Chuẩn bị, phòng ngự, lần thứ hai, phóng…” Mất nửa ngày Joseph mới lấy lại tình thần, thân thể cứng ngắc hạ lệnh với cấp dưới.

    “Joseph! Đó là Lezar!” Ssard nói.

    “Ssard, đó không phải là nhân loại, ngươi từng thấy…nhân loại có kỹ thuật như vậy sao?” trên mặt Joseph vẫn tràn ngập khiếp sợ, thậm chí trán đã toát mồ hôi lạnh.

    Ssard nhíu mày, hắn biết vì sao Joseph lại có phản ứng như vậy.

    Nếu phi thuyền này là đến từ nền văn minh cao cấp của sinh vật từ vũ trụ khác, như vậy, chỉ dựa vào một hiệp vừa rồi đã có thể nhìn ra, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của những người này. Thực lực chênh lệch lớn như vậy, lần đầu tiên khiến cho bọn họ cảm thấy nhỏ bé trước khoa học kỹ thuật văn minh.

    Nhỏ bé tựa như con kiến.

    “Nhưng, Joseph, ta thật sự có thể cảm giác được…

    “Ssard, chúng ta không thể mạo hiểm an nguy toàn đế quốc.”

    Joseph lệnh cho mọi người chuẩn bị tấn công lần thứ hai, bất quá, mọi người đều hoài nghi, đợt tấn công thứ hai này của bọn họ còn có ý nghĩa gì không.

    Quá mạnh, đối phương quá mạnh, đã vượt qua khỏi tri thức của bọn họ, mọi tấn công phản kháng lúc này xem ra đều là phí công.

    Nhưng đúng vào lúc này, màn hình lớn trong phòng điều khiển đột nhiên tự động sáng lên, chuyển đến một hình ảnh xa lạ.

    “Lezar!”

    “Bệ hạ!”

    Joseph và Ssard cơ hồ đồng thời mở miệng kinh hô! Nhìn hình ảnh không chuyển mắt.

    Nam nhân trên màn ảnh vẫn anh tuấn như cũ, một thân quân phục, tóc đã dài ra nhiều, bên môi mang theo ý cười.

    “Ca, Joseph, mọi người dạo này thế nào?” Lezar nhẹ nhàng bâng quơ, tựa như những chuyện vừa rồi chưa tửng xảy ra vậy, sắc mặt còn mang theo vui mừng, “A, đúng rồi, cho các ngươi gặp một người, khẳng định các ngươi đều nhớ hắn!” Nói xong, nhẹ nhàng nhích qua bên cạnh, quay màn hình ra.

    Trên màn hình trống, một nam nhân cũng mặc quân phục từ chỗ tối phía xa chậm rãi bước đến, âm thanh đế giày chạm mặt đất vang vọng trong gian phòng trống trãi. Khi hắn đến gần, ngũ quan tuấn tú mà xinh đẹp dần hiện ra, đôi mắt đen như mực, cánh mũi cao thẳng, thần sắc mang theo phong thái hờ hững xa cách trời sinh, mái tóc đen dài, dáng người cao ráo, thắt lưng màu đen buộc quanh vòng eo hoàn mỹ.

    “Đã lâu không gặp.” Nam nhân mở miệng, thản nhiên nói với mọi người. “Ta đã trở về.”

    Thuộc truyện: Thích khách