Home Đam Mỹ Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Quyển 1 – Chương 29: Án hiện trường

    Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Quyển 1 – Chương 29: Án hiện trường

    Thuộc truyện: Thiên Bảo Phục Yêu Lục

    Người kia đúng là Tần Ngũ, mặc một thân giáp sắt, Hồng Tuấn lập tức đi gọi mọi người. Tần Ngũ ngã trên mặt đất, không ngừng nghẹn ngào, vừa run rẩy vừa ngẩng đầu nhìn bức tượng Bất Động Minh vương ở tiền sảnh. Bất Động Minh vương dưới ánh trăng trợn mắt nhìn hắn, sáu pháp bảo giơ cao, lồ lộ uy nghiêm.

    Tiếng bước chân vang lên, Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung vội vàng đi ra, Lý Cảnh Lung chỉ nhìn qua, nói: “Bên ngoài có vết máu không?”

    A Thái, Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư cũng đã tỉnh, A Thái thăm dò ngoài cửa, sau đó vẫn mặc áo ngủ, bước nhanh ra ngoài, chiếc nhẫn trong tay phóng thích hơi nước, lấy gió “bá” một tiếng cuốn qua cả con phố, cọ sạch vết máu Tần Ngũ lưu lại. Lại ra khỏi ngõ, đến phố chính dọn dẹp.

    “Múc nước để hắn rửa.” Lý Cảnh Lung nói, “Hồng Tuấn đi lấy Định Thần Hương, mau!”

    Áo giáp của Tần Ngũ bị cởi xuống, nằm giữa sân, môi run rẩy, một thân toàn mùi máu. Mạc Nhật Căn thấp giọng, “Để ta.”

    Tựa như đêm đó trục xuất ác mộng cho Hồng Tuấn, Mạc Nhật Căn đặt tay lên trán Tần Ngũ, làm hắn bình tĩnh trở lại.

    “Ta… giết bọn họ.” Tần Ngũ thanh âm run rẩy.

    “Bao nhiêu người?” Lý Cảnh Lung đáp. “Sáng sớm ngày mai đi tự thú đi. Tiểu Ngũ, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Nam nhi đại trượng phu, vì cái gì dám làm không dám chịu!”

    Tần Ngũ mặt mày nhăn nhó, khóc nức nở, nói: “Ta đến Trịnh gia trả thù*, Trịnh Văn Bân đang cùng một chỗ với di nương ta… Ta đem hắn, cùng một nhà già trẻ lớn bé… cùng di nương… giết…”

    Lý Cảnh Lung: “Một nhà già trẻ lớn bé?! Tần Ngũ! Ngươi điên rồi!”

    “Cứu ta, cứu ta…” Tần Ngũ nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay Lý Cảnh Lung không buông, Hồng Tuấn đã sợ ngây người. Nhưng nhớ lại lúc ban ngày gặp Tần Ngũ, cảm giác bầu không khí nặng nề cùng động tác lau kiếm, dường như bao hiệu tất cả mọi chuyện.

    “Có người lôi kéo ta…” Tần Ngũ vô cùng thống khổ, túm lấy Lý Cảnh Lung như chết đuối vớ phải cọc, run giọng, “Ta không muốn giết đứa bé kia, ta không muốn giết, ta chỉ muốn đem di nương cùng Trịnh Văn Bân…”

    Lý Cảnh Lung hất Tần Ngũ ra, đi sang một bên, không ngừng thở dốc, Hồng Tuấn nhìn thấy hình như trong mắt Lý Cảnh Lung lấp loáng nước.

    A Thái xử lý xong dấu vết ngoài cửa, trở về, nói: “Cũng thanh tẩy một cái đi.”

    Sau đấy A Thái vung quạt, hơi nước bộc phát, làm mọi người ướt sạch sẽ, Lý Cảnh Lung hét lên: “Đừng có làm loạn!”

    A Thái không hiểu tại sao bị rống một câu, đành nói: “Làm người tốt còn bị sét đánh, không rửa thì không rửa. Hung ác như thế làm gì?”

    “Sáng sớm mai, đi tự thú đi, ngươi không đi, ta sẽ áp giải ngươi đi.” Lý Cảnh Lung bảo Tần Ngũ, “Mọi người thay nhau canh chừng hắn, Hồng Tuấn cho hắn một chút Định Thần Hương, tự biết liều lượng.” Nói xong bèn vào phòng, nặng nề đóng cửa một cái, một thanh âm vang lên.

    “Người này là ai vậy?” Cừu Vĩnh Tư không biết thân phận Tần Ngũ, Hồng Tuấn cảm thấy có chút kỳ quái, Tần Ngũ đối với Lý Cảnh Lung mà nói, dường như mười phần quan trọng.

    “Không biết.” Hồng Tuấn thờ ơ đáp. Mạc Nhật Căn để mọi người về phòng ngủ tiếp, hắn phụ trách gác đêm là được.

    “Trưởng sử.” Hồng Tuấn còn đặc biệt gõ cửa phòng Lý Cảnh Lung. Lại không có tiếng trả lời, đành thôi.

    Sáng sớm hôm sau, lúc mọi người tỉnh dậy, thần sắc Lý Cảnh Lung khôi phục như trước, không thấy Tần Ngũ trong sân.

    “Hắn đi rồi.” Mạc Nhật Căn nói, “Ta đi theo hắn đến ngoài cửa Đại Lý tự, không thấy trở ra.”

    Lý Cảnh Lung nhắm mắt. thở dài, nói: “Có nhiều chuyện số mệnh đã định, nên làm gì thì làm đi.”

    Ăn sáng xong, Lý Cảnh Lung muốn phân mọi người ra từng nhóm, Liên Hạo lại mang thêm hồ sơ đến. Lý Cảnh Lung để Mạc Nhật Căn đi nghỉ; Hồng Tuấn, A Thái, Cừu Vĩnh Tư ở lại, tự mình ra ngoài điều tra. Hắn chân trước vừa ra khỏi cổng Khu ma ti, chân sau đã thấy Hồng Tuấn đi theo rồi.

    “Trở về đi.” Lý Cảnh Lung quay đầu nói.

    “Bọn họ bảo ta đi cùng ngươi.” Hồng Tuấn kiên trì.

    Lý Cảnh Lung dừng lại, không nói gì, quay người tiếp tục đi, Hồng Tuấn bám sát sau lưng hắn. Đêm qua là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phàm nhân mang theo lệ khí nặng như vậy, khi Tần Ngũ một thân máu tươi chạy đến, Hồng Tuấn cảm thấy hắn như một yêu quái đã từng giết rất nhiều người.

    Lý Cảnh Lung thở dài, nói: “Đến phải mua mấy thớt ngựa, không ra ngoài thật bất tiện.”

    Hai người cứ như thế một trước một sau mà đi, Hồng Tuấn cảm thấy Tần Ngũ rất đáng thương, nhưng thấy Lý Cảnh Lung quan tâm hắn như vậy lại khó chịu trong lòng. Rõ ràng tên kia bạc đãi Lý Cảnh Lung, mà Lý Cảnh Lung lại vì hắn khổ sở không chịu được. Chớp mắt, Hồng Tuấn cảm giác trong lòng có hai con Cá chép yêu đang cãi nhau. Một con cáu kỉnh nói: rõ ràng ta là trưởng sử, thế mà còn có đoạn quá khứ như vậy, còn hại hắn thật khổ sở.

    Cá chép yêu còn lại thì trách cứ: Tần Ngũ thảm như vậy, ngươi còn chán ghét hắn?

    Cá chép yêu đầu tiên bắt đầu cãi lộn: Dựa vào cái gì?! Ngươi nói dựa vào cái gì?! Quát ta cái gì vậy, nếu ngày nào đó Trọng Minh nhặt một tiểu hài nhi về, chẳng lẽ cha ta cũng dám đoạt?!

    Hồng Tuấn cứ như vậy mà mải mê với suy nghĩ của mình, theo Lý Cảnh Lung đi qua một hẻm nhỏ, Lý Cảnh Lung hỏi: “Ăn mì không?’

    “Ăn!” Hồng Tuấn lại cười.

    Tâm tình Lý Cảnh Lung tốt hơn một chút, nói “Cười một cái việc gì cũng tốt. Sao ngươi rầu rĩ vậy?”

    “Ngươi khó chịu.” Hồng Tuấn nói, “Ta cũng không vui nổi.”

    Lý Cảnh Lung để Hồng Tuấn ngồi xuống, đếm qua, lần này có tiền, ăn thế nào cũng được, nhưng vẫn không có tí sức nào, nói: “Hôm qua ta cũng định khuyên hắn vài câu, nhưng việc như này, người ngoài không nói được, chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”

    “Hắn giết người.” Hồng Tuấn nói, ” Người đầu tiên nghĩ tới chính là ngươi, chứng minh… ừm…”

    Hắn quan sát sắc mặt Lý Cảnh Lung, sau một thời gian cũng học được cách nhìn sắc mặt người nói chuyện, liền nuốt nửa câu còn lại, tránh cho hắn khó chịu.

    Lý Cảnh Lung nghe thấy như vậy, dường như hiểu ra cái gì, nhìn Hồng Tuấn, lông mày giãn ra một chút.

    Hồng Tuấn: “?”

    Lý Cảnh Lung: “Không có gì.”

    Hai người ở trong cái bầu không khí kỳ quái này ăn điểm tâm, Lý Cảnh Lung nói: “Đừng ăn no quá, hôm nay ăn một bát thôi.”

    Hồng Tuấn quyết tâm, cuối cùng Lý Cảnh Lung đành phải để hắn ăn hai bát, Hồng Tuấn nói: “Để ta trả tiền.”

    “Không phải đâu!” Lý Cảnh Lung nói, “Trưởng sử của ngươi có tiền, mời lão bản về nhà hàng ngày làm mì cho ngươi cũng được, chỉ sợ ngươi…”

    “Sợ ta cái gì?” Hồng Tuấn nói, “Ngươi đừng xem thường ta.”

    “Được, được, được.” Lý Cảnh Lung nói, “Ngươi cứ ăn đi vậy.”

    Quán mì nhà này đã nổi danh ở thành Trường An hơn năm mươi năm, chuyên làm mì ngỗng kho, chuyên chọn ngỗng nhỏ mới nuôi năm mươi, sáu mươi ngày, đem kho, mỗi ngày chỉ bán mười con.

    Nước dùng lúc nào cũng y hệt, ngày thường chỉ cần thêm canh loãng, được ngay một nồi thịt ngỗng thơm ngon vô cùng, lấy dao sắc bỏ đầu, lại xào hơn nửa cánh ngỗng, tưới nước dùng, mùi thơm nức mũi, sợi mì trắng tuyết, thịt ngỗng vàng óng, Hồng Tuấn ăn luôn hai bát lớn.

    Một canh giờ sau, hai người đến nhà xác ngầm dưới đất của Đại Lý tự, Hồng Tuấn còn chưa kiên trì được năm bước, đã nôn.

    Lý Cảnh Lung lo lắng hỏi thăm: “Không sao chứ.”

    Hồng Tuấn: “…”

    Lý Cảnh Lung để Ngỗ tác nhanh đi múc nước cho Hồng Tuấn súc miệng, Hồng Tuấn hướng cái bồn, nôn đến trời đất mù mịt. Lý Cảnh Lung nói: “Bảo ngươi đừng ăn quá no ngươi không nghe, dặn ngươi không được đi vào ngươi lại không làm, xem đi?”

    Hồng Tuấn vội vàng khoát tay, Lý Cảnh Lung đẩy hắn đi lên lầu trên, Hồng Tuấn nói: “Ta lại nôn, nôn một lúc là được.”

    Lý Cảnh Lung một tay đỡ hắn, tay kia cầm hương liệu để trước mũi Hồng Tuấn, ôm hắn một đường đi đến.

    Hồng Tuấn thấy phòng chứa xác bề ngoài đơn giản mà giật mình. Gồm có xác chết không đầu Mạc Nhật Căn đi thăm dò, cùng bệnh nhân bị đại phu rút máu đến chết, người bình thường tử vong không phải đều đưa đến đây, Ngỗ tác khám nghiệm xong cái chết thì gia đình đều có thể nhận xác về.

    Lý Cảnh Lung để Hồng Tuấn đứng thẳng, muốn che ánh mắt hắn, Hồng Tuấn lại khoát tay ra hiệu không cần, Lý Cảnh Lung liền đổi lấy tay trái vòng qua cổ hắn, dùng hương liệu che trước mũi miệng, tay kia lật tấm vải bố loang lổ vết máu, thi thể lộ ra.

    Thi thể người Hồ bị chém lung tung, huyết dịch đã sớm chảy khô.

    “Vũ khí sắc gây thương tích.” Lý Cảnh Lung nói.

    Hồng Tuấn: “Ừm.”

    Hồng Tuấn cảm thấy tốt hơn, khi đến Trường An không phải chưa từng gặp qua người chết, nhưng khi nãy bị thi khí hun nên mới nôn ra, lúc này ra hiệu bản thân đã ổn.

    Lý Cảnh Lung liền lật một loạt vải bố, nhìn lần lượt, nói: “Đều bị binh khí chém chết không phải yêu quái.”

    Hồng Tuấn nhíu mày một lúc, Lý Cảnh Lung nhìn thấy nói, “Đây là tự sát, vết thương trơn nhẵn, góc độ ngoan độc, xuyên thẳng qua tim…” nói xong nắm tay thi thể, điều chỉnh thành tư thế tự đâm vào ngực.

    “Không phải yêu quái.” Lý Cảnh Lung nói, kiếm tra xác chết tiếp theo.

    Hồng Tuấn nhìn thi thể kia, xem xét kĩ càng nét mặt của hắn, hình như cảm giác được điều gì.

    “Đừng chạm vào.” Lý Cảnh Lung nói, “Ngươi không có mang găng tay.”

    Hồng Tuấn xích lại gần một chút, chăm chú quan sát, Lý Cảnh Lung hỏi: “Muốn làm gì?” Liền tháo găng tay xuống đưa một cái cho Hồng Tuấn, găng tay bằng tơ lụa vẫn còn mang theo độ ấm của tay hắn.

    Hồng Tuấn đeo lên, cúi đầu sờ lên gương mặt thi thể kia, đã chết một ngày một đêm, thi thể đã sớm cứng ngắc rồi, Hồng Tuấn nói: “Ngươi nhìn xem?”

    Hắn lật mí mắt thi thể kia lên, lọt vào tầm mắt Lý Cảnh Lung là một đôi mắt mở to, sợ hãi cực hạn.

    Vẻ mặt này, Hồng Tuấn đêm qua đã thấy, chính là gương mặt méo mó của Tần Ngũ khi xông vào Khu ma ti.

    Lý Cảnh Lung lông mày nhíu chặt, trầm ngâm một lát, nói: “Chắc chắn hắn đã nhìn thấy một cái gì đó rất kinh khủng.”

    Hồng Tuấn nói: “Ta đuổi theo Phi Ngao đến Trường An vì ở ngoài thành, lúc đang ngủ nghe thấy tiếng thét, đuổi theo thì thấy hắn đang cắn chết người…”

    “Biểu tình cũng như vậy sao?”Lý Cảnh Lung nói.

    Nếu không phải do Hồng Tuấn nói, Lý Cảnh Lung đã muốn bỏ qua. Hắn lui về, cùng Hồng Tuấn chăm chú nhìn gương mặt thi thể kia. Phàm là người sắp chết, kể cả bình an mà qua đời, có chuyện gì không cam lòng, trước khi chết một chút sẽ biểu lộ ít nhiều trên gương mặt. Lý Cảnh Lung biết đạo lý này, nhưng hiếm khi thấy người bị yêu quái cắn chết như vậy.

    “Hắn nếu là tự sát.” Hồng Tuấn nói, “Trước khi chết sẽ không hoảng sợ như vậy.”

    “Sẽ hoảng sợ, nhưng là một loại hoảng sợ khác.” Lý Cảnh Lung nói, “Chúng ta tiếp tục xem xét.”

    Hồng Tuấn vuốt mắt cho thi thể kia, niệm: “Vãng cực lạc khứ, bất đọa địa ngục.” với ngữ điệu siêu độ, quay người đi theo Lý Cảnh Lung, kiểm tra tất cả thi thể rồi rời khỏi Đại Lý tự.

    “Đến hiện trường đi.” Lý Cảnh Lung suy nghĩ lại, mượn ở Đại Lý tự một con ngựa, lúc ra ngoài cửa trùng hợp gặp Hồ Thăng đang nói chuyện với Hoàng Dung. Thấy hắn dắt ngựa tới, Hồ Thăng hít sâu một hơi, nói với Lý Cảnh Lung: “Ngươi có nhớ Tần Ngũ không?”

    “Ta đã biết chuyện của hắn.” Lý Cảnh Lung thần sắc bình ổn nói.

    Hoàng Dung cả kinh: “Lý trưởng sử từ đâu mà biết?”

    “Bất Động Minh Vương nói cho ta biết.” Lý Cảnh Lung khách khí gật đầu một cái.

    Hồ Thăng nói: “Cảnh Lung, ngươi trước mặt bệ hạ, Dương tướng có thể cầu xin cho hắn không?”

    Lý Cảnh Lung xoay mình lên ngựa, nói: “Một khi đã thấy sẽ tự tiếp nhận, Hồng Tuấn, đi!”

    Hồng Tuấn trèo lên, ngồi đằng sau Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung giật cương, phóng ngựa đi, rời khỏi Đại Lý tự.

    Trên đường Hồng Tuấn không dám nói gì, lúc dừng ngoài cửa Trịnh gia, Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, vẫn nên là xuống, đi vào. Quản gia của Dương Quốc Trung, Phó thống lĩnh Long vũ quân Văn Hiệu cùng quan viên Đại Lý tự, quan viên Hình bộ đều ở đây. Đám người nhìn thấy Lý Cảnh Lung biết hắn là người được thiên tử coi trọng, liền gật đầu chào hỏi.

    Hiện trường cực kì thảm, trong sảnh toàn máu, còn có vệt máu kéo đến tận ngoài cửa, chắc là do người sắp chết cố gắng chạy trốn trong tuyệt vọng, khốn khổ.

    “Vết máu này là mẹ già của Trịnh Văn Bân.” Văn Hiệu nói, “Gần bảy mươi tuổi, tiểu Ngũ đầu tiên đâm một dao sau đó đuổi kịp phía sau, kết liễu.”

    Lý Cảnh Lung nói: “Sợ huynh đệ trong quân không biết nội tình, nhịn không được lại đi giải oan cho tiểu Ngũ.”

    Văn Hiệu thở dài, đưa Lý Cảnh Lung ra ngoài, phát sinh chuyện như vậy, trong Long vũ quân từ Hồ Thăng trở xuống, đều bị truy cứu trách nhiệm, ai cũng không dễ chịu.

    “Mấy người bị Dương gia chèn ép kêu ca đến đỉnh điểm.” Văn Hiệu nói, “Thần võ quân, Vũ lâm quân, đều từng va chạm với bọn họ, bị đánh cũng đã đánh, bị phạt cũng đã phạt, Lục quân đều thấp thỏm, với tham ô quân lương, đã sớm không phục, liền có người muốn mượn chuyện này nói chuyện của mình, không ép xuống được.”

    Lý Cảnh Lung đang muốn nói chuyện, thấy Hồng Tuấn đứng bên kia sảnh, gọi: “Hồng Tuấn?”

    Hồng Tuấn lẳng lặng đứng đấy, cảm giác được lệ khí một nhà già trẻ lớn bé bị giết đêm qua, oán khí không cách nào tiêu tán, hắn thì thào niệm vài câu chú văn siêu độ, nhưng vô dụng Bỗng nhiên từ đằng sau một bàn tay vươn đến, Lý Cảnh Lung nắm cổ tay hắn, dẫn hắn rời đi không để hắn được nhìn.

    “Ở đây lệ khí thật nặng.” Hồng Tuấn nói.

    Lý Cảnh Lung cưỡi ngựa, mang Hồng Tuấn đi qua một con phố dài, nghiêng đầu nói, “Hồng Tuấn đáp ứng ta một chuyện.”

    “Chuyện gì?”

    “Dù ở đâu, chuyện gì xảy ra, nếu không khống chế được cơn giận của bản thân, hãy nghĩ ngươi có trưởng sử là ta.” Lý Cảnh Lung gằn từng chữ, “Chỉ cần một ý nghĩ sai lầm sẽ dẫn đến thảm họa như vậy, thống khổ không chỉ một mình ngươi.”

    “Sẽ không có chuyện đó.” Hồng Tuấn đáp, “Ta không phải hắn.”

    “Ngươi là đứa trẻ ngoan.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng sức mạnh Khu ma sư vốn là vượt xa phàm nhân, trảm yêu trừ ma, thường thường không bị phàm phu tục tử đánh giá.”

    Hồng Tuấn nghĩ thầm, dù thế nào bản thân cũng sẽ không giống như Tần Ngũ, đánh mất lý trí, thảm sát toàn bộ như vậy.

    Nơi thứ ba là hiện trường vụ án giết vợ, cũng máu me tung tóe khắp bốn vách tường, mặc dù đơn giản nhưng lại rất thê thảm, nhất là một cái giường thấm đầy máu tươi, trên tường có dấu tay đầy máu. Hồng Tuấn cảm thấy lệ khí hôm nay gặp phải so với ngày trước còn nhiều hơn, khiến tâm tình hắn nặng nề, mười phần không thoải mái.

    Lý Cảnh Lung để hắn ra ngoài, cẩn thận kiểm tra gian phòng một lượt, Hồng Tuấn lại chú ý một đồ vật nằm trong góc, hỏi: “Đây là cái gì?”

    Một miếng sắt đen nhánh hình bán nguyệt.

    Lý Cảnh Lung đáp: “Trong nhà có thợ rèn, chắc là một loại giáp trụ.”

    Hồng Tuấn cầm miếng sắt kia, ngón tay sờ sờ cạnh sắc, Lý Cảnh Lung hỏi: “Làm sao? Thứ này có vấn đề gì?”

    Hồng Tuấn nheo mắt, cầm miếng sắt soi dưới ánh mặt trường xem xét cẩn thận.

    “Giữ lại.” Lý Cảnh Lung nói, “Trở về rồi xem xét.”

    Chỗ tiếp theo, là ra khỏi thành, hướng bờ sông Lương. Bên bờ sông Lương chính là một khu thảo nguyên, đã gần đến hoàng hôn, Hồng Tuấn duỗi lưng một cái, cùng Lý Cảnh Lung đi qua quan đạo vắt ngang thảo nguyên, kiểm tra hiện trường.

    “Bọn hắn hạ trại ở đây.” Lý Cảnh Lung tìm tới đống tro lửa, nói, “Chuẩn bị ngày hôm sau đi đến Trường An.”

    “Hàng hóa có phải đều ở đó không?” Hồng Tuấn hỏi.

    Lý Cảnh Lung trong mắt mang theo ý cười, nhìn Hồng Tuấn, nói: “Đều còn, không phải giết người cướp của. Ngươi càng ngày càng giống Khu ma sư rồi.”

    Hồng Tuấn: “Ta chỉ muốn hỏi là có hàng hóa ở đây không, tìm chút lương khô…”

    Lý Cảnh Lung: “…”

    “Người đầu tiên là bị đâm chết.” Lý Cảnh Lung chỉ vào một vết máu, nói, “Người chết ở đây là bị cắt cổ, chết ở… đây.” Hắn chuyển hướng chỉ sang chỗ khác.

    “Người này rất cao lớn.” Hồng Tuấn nói, “Thi thể so với Cừu Vĩnh Tư không khác biệt lắm.”

    “Ừm.” Lý Cảnh Lung nói, “Đây là bảo tiêu của thương đội, cho nên hắn bị đâm chết trước, cũng giống hai bảo tiêu sau đó, tiếp theo, giết toàn bộ đám thương nhân tay không tấc sắt, chỉ như giết cừu.”

    “Hắn chết chỗ nào?” Hồng Tuấn hỏi.

    Hiện trường đã không còn nguyên vẹn, Lý Cảnh Lung không cách nào phán đoán qua vệt máu, Hồng Tuấn lượn quanh vài vòng, đột nhiên nói: “Trưởng sử, ngươi đến đây xem!”

    Hồng Tuấn đứng bên cạnh một khối đá lớn, đằng sau có một vệt máu, nói: “Có người trốn ở đây.”

    Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lúc, nói: “Thế nhưng bên cạnh không có dấu vết, không giống người còn sống, ngươi nhìn bụi cỏ không bị dẫm, không có dấu chân cũng không giống vết tích chạy trốn.”

    Hai người liếc nhau, Hồng Tuấn đã hiểu suy đoán Lý Cảnh Lung, nếu là thương nhân nếu hẳn sau khi bị phát hiện, sẽ bị lôi ra, ngay sau đó chém chết, như thế sẽ lưu lại dấu vết. Nói cách khác…

    “Trốn ở sau tảng đá, chính là tên bảo tiêu giết người, cuối cùng tự sát.” Lý Cảnh Lung khoác vai Hồng Tuấn, cùng hắn ngồi ở phía sau tảng đá, hướng phía hiện trường vụ án nhìn lại, nói, “Hắn đang nhìn cái gì?”

    Hồng Tuấn vội vàng đứng dậy, chạy tới chỗ bên cạnh đống lửa đã bị vết máu nhuộm đen, quay đầu nhìn bốn phía.

    Lý Cảnh Lung nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi đi tới, Hồng Tuấn quay người, trước nhìn Lý Cảnh Lung, lại nhìn mặt đất. Hai người cùng nhau kiếm tra, chỉ thấy ở bãi cỏ có một đường đổ rạp không rõ ràng.

    Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, dọc theo đường đổ rạp đi tới bên ngoài bãi cỏ. Ở đó có một rừng cây, trên mặt đất có nhánh cây bị bẻ gãy. Cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lên, Lý Cảnh Lung nói: “Người cũng được, yêu quái cũng được, hôm đó nó ẩn thân trên cây quan sát bọn họ.”

    Không có dấu vết rời đi, chỉ có dấu vết đống lửa bên cạnh rất mờ.

    “Bay đến sao?” Lý Cảnh Lung nói.

    Hồng Tuấn đáp: “Có khả năng.”

    Lý Cảnh Lung: “Có những loài yêu quái nào biết bay?”

    Hồng Tuấn: “Rất nhiều yêu quái biết bay, đếm tới sáng mai không hết đâu.”

    Lý Cảnh Lung đành thôi.

    ____________________

    Án hiện trường: Hiện trường vụ án

    Thuộc truyện: Thiên Bảo Phục Yêu Lục