Home Đam Mỹ Thiên Toán (Thiên Tính) – Quyển 1 – Chương 2

    Thiên Toán (Thiên Tính) – Quyển 1 – Chương 2

    Thuộc truyện: Thiên Toán (Thiên Tính)

    Tiết ngũ nương nói cười uyển chuyển, xinh đẹp như hoa, nhưng Tô Cần lại cảm thấy nữ nhân này quá lỗ mãng, nghẹn nửa buổi mới nói ra được một câu.

    “Chúng ta hết chỗ rồi!”

    “Thế nhưng nô gia thấy cái bàn này to như vậy, mới có bốn người ngồi, nô gia cũng không phải cao to vạm vỡ, xuất môn tại ngoại, tiểu ca không thể dịch qua một chút sao?”

    *Xuất môn tại ngoại: Ở ngoài không thể đòi hỏi như ở trong nhà.

    Miêu nữ đa tình, đôi mắt như thủy quang lưu động, không biết đã cướp mất trái tim của bao nhiêu thiếu niên rồi.

    “Chúng ta có thể lên lầu nghỉ tạm, cái bàn này nhường cho cô nương đi.” Trầm Dung Dương buông chén trà, hướng nàng gật đầu, Thị Cầm Thị Kiếm lập tức đứng lên, một trái một phải đỡ lấy hai bên luân ỷ, Tô Cần vội vã đứng dậy theo, hắn cũng không muốn một mình lưu lại chịu đựng mỹ nhân a, nữ nhân này vừa nhìn liền cảm thấy không có gì tốt.

    Tiết ngũ nương lần đầu tiên bị bỏ qua hoàn toàn như vậy, có chút buồn bực, nhưng cũng không thấy có chỗ nào không phải? Mở to mắt nhìn trừng trừng cho đến khi hai gã thị đồng đẩy luân ỷ của nam tử vững vàng lên lầu, nàng mới phát hiện có chỗ đặc biệt, nam nhân kia là đang ngồi trên luân ỷ.

    Không chỉ có nàng phát hiện, mà tất cả mọi người trong khách điếm cũng phát hiện, nhân sĩ giang hồ đến đại hội thưởng kiếm nhiều như vậy, nhưng hoàn toàn không phát hiện có người ngồi luân ỷ tới, mọi người chú ý một hồi, liền náo nhiệt như cũ.

    Trên giang hồ có ai hai chân bị tật? Cấp tốc tìm kím trong trí nhớ một vòng, đáp án là không có, nhưng mà chuyện này càng làm nàng nổi lên hứng thú tìm hiểu.

    “Còn nhìn cái gì, bọn họ đi xa rồi!” Đại hán râu ria vỗ vỗ vai nàng, Tiết ngũ nương quay đầu lại ngang ngược liếc hắn một cái, ngồi xuống vị trí của nhóm người Trầm Dung Dương vừa rời đi.

    “Ngươi có nhớ được trên giang hồ có ai bị tật hai chân không?”

    Đại hán râu ria suy nghĩ một chút: “Đoạt hồn kiếm Lãnh Chiêu? Không đúng, Lãnh Chiêu năm nay sáu mươi rồi, … Tứ Xuyên Đường gia tam tiểu thư? Này cũng không đúng…”

    “Người này dưới Ma âm nhiếp tâm của hai người chúng ta, mặt cũng không đổi sắc, có thể thấy được nội công thâm hậu, thực không kém so với giáo chủ.” Tiết ngũ nương vuốt vuốt tóc, trong mắt không che đậy hứng thú.

    “Thế thì sao, người tới đại hội thưởng kiếm không đến một nghìn cũng là tám trăm, một vài cao thủ ẩn cư tất nhiên cũng sẽ tới, ai lại không e ngại ngươi.” Đại hán râu ria không cho là đúng, rót đầy nước trà, ngửa đầu uống cạn.

    “Y thực sự e ngại tâm hồn thiếu nữ của nô gia.” Tiết ngũ nương hướng hắn e thẹn cười, đại hán râu ria một miệng đầy trà không thể phun ra ngoài, chảy ngược vào lỗ mũi khiến hắn thiếu chút nữa là sặc chết.

    “Khụ khụ khụ!”

    “Trí nhớ của ngươi thật không tốt, ngươi đã quên trong giáo vừa hạ lệnh muốn tìm người?”

    “Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, người nọ nói không chừng đã sớm không còn trên đời, ngươi đừng có thấy người nào đi đứng bất tiện liền đem ra so sánh chứ.” Đại hán râu ria lắc đầu.

    “Mặc kệ có đúng hay không, nói chung ta rất có hứng thú với người này.” Tiết ngũ nương đảo mắt: “Giang Tô, đại môn của Lâm gia không phải ai cũng có thể tiến vào, đến lúc đó chỉ cần nhìn tên trên thiếp mời, thì biết ngay y có lai lịch gì.”

    *****

    “Công tử, nữ nhân hồi nãy hình như cố ý tìm tới ngươi.” Thị Kiếm chán ghét nhíu mày, trận hương phấn vừa rồi còn đang quanh quẩn trong mũi, vừa nghĩ đến ánh mắt nữ nhân kia nhìn công tử nhà mình, hắn liền liên tưởng tới phản ứng của cẩu khi thấy bánh bao thịt, không phải, không phải, không phải, công tử nhà bọn họ sao là bánh bao thịt được!

    “Không cần để ý tới, sáng mai chúng ta lại lên đường.” Trầm Dung Dương lắc đầu, hướng Tô Cần nói: “Tô huynh cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngươi vừa nãy mắc mưa, nên đi thay một bộ y phục sạch.”

    Tô Cần nhức đầu: “Trầm đại ca không nên gọi ta là Tô huynh, nghe giống như cái đỉnh kia… ” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.

    “Cái gì?” Trầm Dung Dương không có nghe rõ.

    Thị Cầm Thị Kiếm vừa nghe đã hiểu, hai người nhịn cười đến đỏ cả mặt.

    “Khụ khụ, không có gì, gọi Tô Cần thì tốt rồi, ta đi nghỉ trước, Trầm đại ca chúng ta ngày mai gặp!” Nói rồi nhanh như chớp đóng cửa lại, chạy mất.

    Trầm Dung Dương không hiểu tại sao, cũng không muốn quản hắn, quay đầu bảo Thị Cầm Thị Kiếm đem giấy và bút mực ra.

    “Công tử, đã trễ thế này còn luyện chữ sao?”

    “Thị Cầm, ngươi đem thư này đưa đến cửa hàng nhà chúng ta, bảo bọn hắn quay về.” Trầm Dung Dương vừa viết vừa nói, mang theo một chút bất đắc dĩ: “Nếu không chỉ sợ ngày mai nhiều thêm một đám người.”

    “Công tử, Hỉ tổng quản bọn họ cũng là lo lắng cho ngươi.” Thị Cầm cười hì hì.

    “Đúng rồi, vừa nãy Tô Cần nói câu kia là có ý gì?” Trầm Dung Dương thình lình hỏi hai người.

    “… Tô huynh, tô hung.” Thị Kiếm có hỏi tất đáp, nhưng lại khẽ hé mắt.

    *Tô hung: bộ ngực phụ nữ í =))))

    Nhìn thấy thư đã viết xong, bàn tay đặt ở chỗ lạc khoản khẽ run lên, Trầm Dung Dương đã nghe hiểu.

    *Lạc khoản: Chỗ con dấu.

    Sáng sớm hôm sau, Tô Cần sau khi rửa mặt xong xuôi, đứng trước cửa phòng Trầm Dung Dương, đang định gõ cửa thì cửa đã mở.

    Thấy Thị Cầm Thị Kiếm đang đẩy công tử nhà bọn họ tới, Tô Cần cười đến sáng lạn: “Hôm nay chúng ta đi Tô Châu a?”

    Trầm Dung Dương gật đầu: “Chúng ta chủ tớ ba người dự định đi bằng đường thủy, chẳng hay ngươi…”

    “Dĩ nhiên là đi cùng với các ngươi!” Thật vất vả mới có người đồng hành, Tô Cần sao lại có thể buông tha, liền lập tức đi theo. Hôm qua tuy hắn muốn hỏi lai lịch ba người Trầm Dung Dương một chút, thế nhưng sau đó thấy y bị tật, vốn muốn hỏi cũng hỏi không được, rất sợ chạm tới nỗi đau của người khác, hơn nữa kết giao bằng hữu cần gì phải nhìn xuất thân.

    Nếu như Tô lão cha biết con trai lão cùng người khác ở chung một ngày đêm, nhưng ngay cả lai lịch của đối phương cũng không biết, nhất định sẽ đem hắn đánh cho một trận, để tiêu tan nỗi hận sắt không thể rèn thành thép.

    Trầm Dung Dương mỉm cười, diện mạo của y cũng không tính là đặc biệt xuất chúng, thế nhưng luôn luôn làm người khác cảm thấy rất thuận mắt, trái lại quên mất chỗ thiếu sót ở hai chân y, mà y tựa hồ cũng không quá để ý, ngay cả ngày hôm qua Thị Cầm Thị Kiếm nâng y lên lầu, mọi người đều dõi mắt nhìn, y cũng thản nhiên như không.

    “Thời gian còn sớm, bến đò cũng không xa, có thể từ từ mà đi, hiện tại chính là mùa hoa quế, phong cảnh trên đường chắc hẳn rất tuyệt đẹp.”

    Đối với đề nghị của Trầm Dung Dương, Thị Cầm Thị Kiếm tự nhiên là không có ý kiến, Tô Cần đối Trấn Giang hoàn toàn không biết gì cả, lại càng không phản đối, vì vậy nhóm bốn người ở khách điếm dùng qua điểm tâm, liền hướng bến đò mà đi.

    Bốn người thức dậy rất sớm, nhưng những bách tính bình thường lo duy trì buôn bán thức còn sớm hơn bọn họ, trên tấm biển thông báo, thỉnh thoảng có người lui tới, trấn nhỏ đắm chìm trong ánh nắng ban mai, lộ ra sự yên ả mà tràn đầy sức sống.

    “Đây là hoa quế gì, mùi ngào ngạt như vậy?” Tô Cần kinh ngạc ngẩng đầu, từng cánh hoa lã chã rơi xuống lòng bàn tay hắn, gió thổi qua, lại rơi rụng như mưa, rớt xuống đầy đầu mọi người.

    Trầm Dung Dương chẳng biết từ đâu lấy ra một thanh chiết phiến, không nhanh không chậm mà quạt: “Loại này gọi là kim quế, có mùi hương ngào ngạt nhất trong số các loại hoa quế.”

    *Chiết phiến: Quạt giấy.

    Tô Cần hít một hơi thật sâu, khen ngợi nói: “Nếu được giống như bách tính mỗi ngày sinh sống ở đây, thật giống như thần tiên!”

    Trầm Dương Dương tự tiếu phi tiếu, gập chiết phiến lại, nhìn về phía xa xa, một thân ảnh đang vội vàng đem từng kiện hàng hóa dỡ xuống, để càng nhiều người đi chợ sáng có thể kịp mua hàng hóa của hắn. “Ngươi nghĩ là cuộc sống thần tiên, bọn họ chưa hẳn đã nghĩ thế, suốt đời làm lụng, có thể kiếm được một phần ruộng đất, có tiền cho nhi tử cưới vợ, đó chính là suy nghĩ lớn nhất của bọn họ.”

    Tô Cần kinh ngạc, hướng phía người nọ yên lặng nhìn một lát, lại nhớ đến Tô lão cha thường ngày vì hắn khổ tâm, không khỏi cúi đầu: “Ngươi nói cũng đúng.”

    Bốn người đang nói chuyện, xa xa đã thấy bến đò, trên mặt sông mơ hồ có tiếng bì bõm, vài cành liễu nghiêng mình phủ xuống bờ hồ, gió mát thổi tới, lá khẽ lay động, yên bình nói không nên lời.

    Một tiếng thét chói tai truyền đến, cắt đứt sự yên lặng của buổi sớm.

    Vài đại hán đứng bên bờ hồ, vây xung quanh một lão nhân cùng một thiếu nữ, cổ tay thiếu nữ bị một đại hán nắm chặt, thiếu nữ vẻ mặt hoảng sợ, bọn họ dường như đang tranh chấp cái gì.

    Tinh thần Tô Cần khẽ dao động, bước nhanh ra phía trước, ngay lúc tay đại hán kia muốn sờ mó trên mặt thiếu nữ, một thanh loan đao hình trăng lưỡi liềm vừa vặn gác trên cổ hắn.

    *Loan đao: Kiếm cong.

    “Các ngươi đang làm gì?”

    “Làm gì?” Đại hán mạnh mẽ phất tay, nhưng phát hiện không tránh được thiếu niên, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn. “Bọn họ đóng không đủ phí bảo hộ tháng này, thiếu nợ thì phải trả tiền, lão tử đem tôn nữ của hắn đến gán nợ, thiên kinh địa nghĩa!”

    *Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên.

    “Cái gì phí bảo hộ, ta đều chưa từng nghe qua!” Tô Cần cười nhạt, tay tăng thêm lực, người nọ nhất thời đau đến muốn khóc.

    Một kẻ khác thấy tình thế không ổn, rút ra chủy thủ tùy thân, gác trên cổ lão nhân, ép lão lui về phía sau.

    “Gia gia!” Thiếu nữ kêu lên sợ hãi, muốn nhào về phía trước, Tô Cần vặn trật khớp cổ tay đại hán, đá hắn rớt xuống nước, vội vã giữ lấy nàng: “Ngươi dám đả thương lão, ta sẽ không buông tha ngươi!”

    Con tin trong tay, có ai lại sợ bị uy hiếp, hắn chỉ nhe răng cười, từng bước một thối lui: “Muốn cứu gia gia của ngươi, tự mình đến Vạn Hoa Lâu đón người!”

    Xương cổ tay bỗng dưng tê rần, dường như bị vật gì bắn trúng, đại hán “ôi” một tiếng, chủy thủ rơi xuống mặt đất, Tô Cần không nói hai lời tiến lên đem mấy người bọn họ quật ngã, đem lão nhân cùng thiếu nữ kéo đến một bên.

    Lão nhân cầm lấy tay tôn nữ tỉ mỉ xem xét như muốn xác nhận không có việc gì, liền lôi kéo Tô Cần ngàn vạn lần tạ ơn. Tô Cần xưa nay lần đầu tiên thấy việc nghĩa nên hăng hái làm, cảm giác rất tốt, tuy cũng khiêm tốn hoàn lễ, nhưng trong mắt không giấu được tia đắc ý, đệ tử thiếu niên lần đầu tiên ra giang hồ, phần lớn đều như vậy, chứ không chỉ riêng Tô Cần.

    *Tôn nữ: Cháu gái.

    Vừa phát hiện có cái gì đánh vào tay người nọ, chủy thủ mới có thể rơi xuống, thế nhưng hai mắt nhìn nhìn, chỉ thấy hoa quế đầy đất, cũng không tìm thấy vật nào nặng, Tô Cần hoài nghi, bên kia Thị Cầm Thị Kiếm đẩy Trầm Dung Dương đi tới.

    “Vị cô nương này không có chuyện gì chứ?”

    “Cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp, ai…” Lão nhân lôi kéo thiếu nữ còn đang nói lời cảm tạ, vẻ mặt có chút ưu sầu, một tí vui vẻ cũng không có, thiếu nữ bên cạnh cũng cúi đầu khóc, một thân vải thô xiêm y không thể làm mờ đi khuôn mặt xinh đẹp, thảo nào mấy đại hán kia tâm sinh ham muốn.

    “Lão trượng có chuyện gì khó nói, nếu không ngại cứ nói ra, xem ta có khả năng giúp một ít…?” Tô Cần thấy thế hiếu kỳ nói.

    “Thực không dám giấu diếm, thiếu hiệp tuy đã cứu hai ông cháu ta, thế nhưng mấy người kia chính là cường hào ác bá ở nơi này, thiếu hiệp cứu được một lần, cứu không được một đời, lão hủ bình thường không có nhiều của cải, chỉ có một con thuyền, thế nhưng tôn nữ còn nhỏ tuổi như vậy, thực sự không đành lòng để kẻ khác chà đạp.” Lão nhân nói xong liền lôi kéo thiếu nữ quỳ xuống: “Lão hủ có một thỉnh cầu, xin thiếu hiệp hãy đưa tôn nữ của ta đi, nhà di mẫu của nàng lúc trước ngụ ở Tô Châu, chỗ ở lão hủ cũng nhớ mang máng, xin thiếu hiệp đưa nàng đến nơi ở của di mẫu, lão hủ cũng bớt đi một chút lo lắng.”

    *Di mẫu: em của mẹ, tức là dì đó.

    “Này…” Tô Cần khó xử đỡ lão nhân, bọn họ là muốn đi đại hội thưởng kiếm, cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy, mang theo thiếu nữ không có võ công, dễ chọc người khác hiểu lầm, cũng làm chậm hành trình.

    “Hiện tại đến Tô Châu còn không xa, cách đại hội thưởng kiếm cũng còn ba ngày, nếu lão trượng có chỗ khó xử như thế, liền để cô nương đi cùng chúng ta đi a, nhưng mà một mình lão trượng làm sao tránh né mấy kẻ kia?” Trầm Dung Dương thanh âm rất ôn hòa.

    Lão nhân nhiều lần thi lễ tạ ơn: “Tiểu lão nhi một mình, nơi nào mà không thể nương thân, thấy chư vị dường như muốn đi đường thủy đến Tô Châu, ta sau khi chở chư vị công tử đến nơi, liền quay về thu thập hành lý, đến Tô Châu thu xếp ổn thỏa, đợi ta tìm được di mẫu của tôn nữ, liền đi đến đoàn tụ.”

    “Như vậy cũng tốt.” Trầm Dung Dương gật đầu: “Như vậy phiền lão trượng chở chúng ta một đoạn đường.”

    Tô Cần còn đang do dự, mắt thấy Trầm Dung Dương không chút do dự đáp ứng, không khỏi vì tư tâm chính mình mà xấu hổ, lại nhìn đến thiếu nữ điềm đạm đáng yêu, lòng bỗng nhiên cảm thấy thương hương tiếc ngọc.

    Mấy người lên thuyền, lão nhân đang định đem dây thừng buộc thuyền ở bên bờ cởi ra, xa xa bỗng truyền đến một tiếng nói cười: “Tiểu ca nhi sao lại nóng lòng như thế, cũng không chờ nô gia một chút!”

    Tô Cần chỉ cảm thấy hoa mắt, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Tiết ngũ nương đã hiển lộ trước mắt, không khỏi âm thầm kêu khổ.

    Thuộc truyện: Thiên Toán (Thiên Tính)