Home Đam Mỹ Thiên Toán (Thiên Tính) – Quyển 6 – Chương 59

    Thiên Toán (Thiên Tính) – Quyển 6 – Chương 59

    Thuộc truyện: Thiên Toán (Thiên Tính)

    Hà Khổ bất quá chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trên khuôn mặt có vết tích của việc tiếp xúc lâu dài với cái nắng gay gắt của mặt trời, màu da tuy ngăm đen nhưng cũng không thể che đậy được diện mạo tuấn lãng vốn có. Hắn rất thích cười, khi cười rộ lên lại khác biệt hoàn toàn so với Trầm Dung Dương. Lúc Hà Khổ cười, khiến người ta cảm thấy tự tin phấn chấn, mà khi hắn không cười, lại khiến người ta có cảm giác lười biếng uể oải.

    Lục Trầm hai người đồng thời đánh giá hắn, hắn cũng đang làm chuyện tương tự, đánh giá lại bọn họ.

    Võ công của người này, tuyệt đối không thấp hơn mình.

    Đây là cảm nhận chung của hai bên.

    Hà Khổ còn chưa biết, Lục Đình Tiêu xưa nay thích đối thủ ngang tài ngang sức với hắn, vì thế ẩn bên dưới thần sắc lãnh đạm là một chút thăm dò nghiên cứu, còn Trầm Dung Dương thì lại có cảm giác kỳ quái.

    Người này chắc chắn không phải tình cờ đi ngang qua, mà là đặc biệt ngồi ở chỗ này để chờ bọn họ.

    Lúc Hà Khổ hỏi, Lục Đình Tiêu lãnh đạm đáp: “Ta đúng là Lục Đình Tiêu.”

    Tóc dài, ngọc quan, mặt trầm như băng, ống tay áo hoàng sắc đang tung bay trong gió, thời điểm hắn không nói chuyện, cực kỳ giống một bức tượng thần, dung mạo cao quý, khiến người ta khiếp sợ và sinh lòng bái phục.

    Nhưng mà hiện tại, bên cạnh hắn còn có một Như Ý lâu lâu chủ, người này cũng không có chỗ nào thua kém, tuy rằng dung mạo không bằng, nhưng phong thái cũng không hề kém, hai người trong lúc giơ tay nhấc chân, cho dù không cố ý, cũng có thể cướp sạch sự nổi bật của kẻ khác.

    Trong lòng Hà Khổ âm thầm khen ngợi, hắn vốn định chờ ở đây để gặp gỡ bọn họ một lần, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy, hắn chẳng những không cảm thấy thất vọng, mà còn nổi lên hứng thú.

    “Hai vị có vẻ như là đang muốn đến Tào bang để liên minh?” Hắn cười tủm tỉm, nhìn không ra dấu vết thăm dò.

    “Vốn không biết có chuyện này, hiện tại vừa mới nghe nói, nếu đã rảnh rỗi vậy đến đó xem náo nhiệt cũng tốt.” Trầm Dung Dương cũng mỉm cười, không hề có ý định giấu diếm.

    “Ở đó thế nào cũng có nhiều người như Tống Hòe Thanh, chắc chắn sẽ không quá thoải mái, Trầm lâu chủ ung dung tự tại, hà cớ gì phải đi đến mấy chỗ hỗn tạp này?” Hà Khổ cười, nâng chén trà lên uống một ngụm, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi đối phương.

    “Trên thế gian này, kẻ tiểu nhân, ngang ngược, tàn ác vẫn còn rất nhiều, cũng không thể loại trừ hết được, náo nhiệt lần này lại dường như rất có giá trị, đáng để đến xem.”

    Hai người có qua có lại, trong lời nói không hề mang theo hỏa khí, nhưng thâm ý cực kỳ sâu sắc, không chỉ Hạ Dung Dung bên cạnh cảm thấy như đang lọt vào sương mù, mà Tiền Yến Hòa cũng không biết bọn họ đang ví von cái gì.

    Hà Khổ gật gật đầu, buông chén trà xuống, thấy chân mày Trầm Dung Dương khẽ động, y cũng vươn tay lấy chén trà trước mặt mình, ngón cái đè lên miệng chén, bốn ngón còn lại đặt dưới đáy chén, ống tay áo bạch sắc vẽ một đường giữa không trung, nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn, một động tác tầm thường như vậy nhưng khi y thể hiện lại vô cùng tao nhã và đẹp mắt, Tiền Yến Hòa nhìn có chút ngây người.

    Hà Khổ cười lớn một tiếng rồi đứng dậy, từ trong lòng ngực lấy ra vài đồng tiền, đặt lên trên bàn.

    “Đã như vậy, sau này sẽ còn gặp lại.”

    Hắn bước nhanh một mạch ra khỏi quán, trong miệng còn cao giọng ngâm thơ, tác phong y hệt như một gã trí thức điên cuồng, nhưng không khiến người khác cảm thấy phản cảm.

    Đợi hắn đi xa rồi Hạ Dung Dung mới hiếu kỳ hỏi: “Trà này tối đa cũng chỉ hai đồng tiền, sao hắn lại trả nhiều như vậy?”

    Trầm Dung Dương cười nói: “Hắn muốn bồi thường tiền cái bàn.”

    Nàng nghe vậy càng cảm thấy khó hiểu: “Bàn gì?”

    Thị Cầm ở bên cạnh hầu hạ Trầm Dung Dương đã lâu, lập tức hiểu được ý tứ trong lời của y, không khỏi vươn ngón trỏ chạm nhẹ vào cạnh bàn trước mặt, chỉ thấy cái bàn vốn đang êm đẹp trong nháy mắt đã hóa thành bột mịn, Hạ Dung Dung nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm.

    “Công tử, Hà Khổ này, rốt cuộc có ý đồ gì?” Thị Cầm đối với thực lực của đối phương cũng cảm thấy giật mình, trong mắt hắn, người có võ công đệ nhất thiên hạ, trừ công tử nhà mình ra, thì chỉ có Lục giáo chủ, nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một người tên Hà Khổ, hơn nữa còn không rõ lai lịch.

    Lục Đình Tiêu thản nhiên nói: “Tào bang kết minh, chắc chắn còn có thể nhìn thấy hắn.”

    Trầm Dung Dương gật đầu: “Một khi đã như vậy, liền đến đó xem đi.”

    Ba người Trầm Dung Dương khởi hành, sư huynh muội Tiền Yến Hòa – Hạ Dung Dung cũng kiên trì muốn theo cùng. Thị Cầm thấy hai vị công tử đều không tỏ ý kiến rõ ràng, liền chủ động nhận lời, vì thế hai người bọn họ cưỡi ngựa đi bên cạnh mã xa của Trầm Dung Dương. Tiền Yến Hòa và Thị Cầm tuổi tác cũng sắp sỉ nhau, dần dần trò chuyện đến náo nhiệt ngất trời, còn Hạ Dung Dung thì lúc nào cũng cáu kỉnh, cảm thấy vô cùng buồn chán, nhưng nàng vẫn nối gót mà đi theo mọi người, hơn nữa, lúc ở Đại Lý từng bị giáo huấn một lần, tính tình đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, dọc đường đi cũng không có khó khăn hay vướng mắt gì. Mọi người đi một mạch về phía nam, rất nhanh đã vào tới Phủ Châu thành.

    Phủ Châu là đại bản doanh của Tào bang, nhưng địa điểm liên minh lần này cũng không phải nằm trong thành, mà là ở một sườn núi nhỏ cách thành hơn mười dặm. Phủ Châu dù sao vẫn có quan phủ trấn giữ, mặc dù Tào bang và bọn họ có quan hệ tốt, nhưng nhiều võ lâm nhân sĩ tụ tập cùng một chỗ như vậy, khó đảm bảo không phát sinh sự cố gì, mà vài dặm xung quanh sườn núi đều là đồng cỏ, tầm nhìn trống trải, tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.

    Sau khi hỏi thăm, hiện tại cách thời điểm liên minh vẫn còn hai ngày, bọn họ cũng không muốn kinh động đến Đinh Vũ Sơn và Phạm Nhàn, liền tìm một khách điếm trong thành mà dừng chân. Lúc này, các môn phái tới tham gia liên minh quả thật rất nhiều, khách điếm của Phủ Châu đều lộ vẻ kín người hết chỗ, chủ nhân các khách điếm mấy ngày nay cảm thấy vừa đau đầu lại vừa may mắn, may mắn là bởi vì tiền kiếm được đếm tới mỏi tay, đau đầu là bởi vì người giang hồ mà gặp nhau, một lời không hợp liền thi triển quyền cước, bàn ghế trong khách điếm gãy tay gãy chân đều là chuyện bình thường.

    Tiền Yến Hòa và Hạ Dung Dung mỗi người thuê một gian phòng, Hạ Dung Dung vào phòng cất hành lý và kiếm, sau đó ầm ĩ chạy xuống phía dưới kiếm đồ ăn, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, nhà trọ người qua kẻ lại, Tiền Yến Hòa cũng không lo lắng cho an toàn của nàng, bản thân hắn còn có dự tính khác, sau khi thu xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, liền bước ra khỏi phòng, hướng về phía phòng của Trầm Dung Dương.

    Tư chất của hắn trời sinh thuộc loại trung bình, cảnh giới võ công cũng chỉ bình thường, việc này tất nhiên có liên quan đến tố chất vốn có, nhưng hoàn cảnh sư môn cũng không tránh khỏi liên hệ, tục ngữ nói danh sư xuất cao đồ, không phải không có đạo lý của nó. Tiền Yến Hòa vẫn hết sức kính trọng sư phụ, nhưng hắn cảm thấy võ công của mình có lẽ còn có thể tiến thêm một chút, ít nhất sẽ không giống như bây giờ, bị mai một trong một đám người, không có chút tiến triển nào. Mãi cho đến khi gặp được Trầm Dung Dương, hắn mới phát hiện, bản thân mình cho dù có luyện thêm mười năm nữa, cũng không thể đạt tới cảnh giới của người này.

    *Danh sư xuất cao đồ: Thầy giỏi thì trò giỏi.

    Chẳng ai hy vọng võ công của mình lại dậm chân tại chỗ, cho nên Tiền Yến Hòa muốn đi tìm Trầm Dung Dương, xin y chỉ điểm cho võ công của hắn, vô luận đối phương có đồng ý hay không, ít nhất hắn cũng đã chủ động làm hết sức, sẽ không cảm thấy tiếc nuối.

    Khách điếm mà bọn họ đang ở rất đông người, phần lớn đều là người trong giang hồ, cho nên dưới lầu vô cùng ầm ĩ, có người thì khoe khoang chiến tích từng trải của bản thân, có người lại kể điển tích điển cố, lầu hai có vẻ yên tĩnh hơn không ít. Phòng của bọn họ cách nhau không xa, Tiền Yến Hòa đứng trước cửa, muốn gõ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, chẳng biết gặp mặt rồi thì phải mở miệng như thế nào.

    “Ai ở bên ngoài?”

    Tiền Yến Hòa hít một hơi thật dài, thầm cười bản thân mình nhu nhược: “Trầm lâu chủ, là ta, Tiền Yến Hòa.”

    “Chờ một chút.”

    Bên trong truyền đến vài tiếng động, có tiếng nước, còn có tiếng quần áo trang sức va chạm vào nhau, hắn nghĩ thầm tại sao lại chọn đúng thời điểm này mà đến, người ta chỉ sợ là đang tắm rửa thay quần áo, hắn không khỏi đỏ mặt.

    “Mời vào.” Giọng nói ấm áp của Trầm Dung Dương truyền đến, từ khi cùng y đồng hành cho tới bây giờ, Tiền Yến Hòa chưa từng thấy trong giọng nói của y có chút kịch liệt hay phập phồng nào, có lẽ cho dù người khác gấp đến độ giậm chân, thì y vẫn cứ không nhanh không chậm như mây bay nước chảy.

    Còn về phần người lạnh như hàn băng kia, hắn vốn không có đủ dũng khí để mở miệng trò chuyện.

    Đẩy cửa bước vào, người nọ đã xuất hiện từ phía sau bình phong, đang ngồi trên luân ỷ, trên người mặc một kiện nội sam màu trắng, tóc còn chưa khô, nước thuận theo phần tóc rối tung ở phía trước chảy xuống, khiến vạt áo ướt đẫm một mảng lớn, lộ vẻ cực kỳ nhàn nhã tùy ý.

    Tiền Yến Hòa chưa từng thấy bộ dáng như vậy của Trầm Dung Dương, lúc tiến về phía trước, phảng phất như còn có thể ngửi thấy mùi bồ kết nhàn nhạt ở trong phòng, lại nhìn người nọ, y đang nghiêng đầu, không chút để ý mà vắt tóc, đôi mắt nửa nhíu lại, lông mi rất dài, càng làm tôn thêm nước da trắng nõn.

    Trên mặt đột nhiên có chút khô nóng, hắn vội vàng dời tầm mắt, ôm quyền hành lễ: “Làm phiền Trầm lâu chủ, nếu ngươi cảm thấy không tiện, ta, ta ngày mai lại đến.”

    Trầm Dung Dương nở nụ cười: “Không có gì là không tiện cả, ngươi có chuyện gì?”

    Hắn có chút ngượng ngùng, dứt khoát nói một hơi: “Hôm nào Trầm lâu chủ rảnh rỗi, có thể chỉ điểm cho võ công của ta một chút được hay không?”

    Vốn tưởng đối phương sẽ nói cần thời gian để suy nghĩ, không ngờ Trầm Dung Dương chỉ suy nghĩ trong phút chốc, liền gật đầu nói: “Sáng sớm ngày mai, trong rừng cây ngoài khách điếm, ngươi đem kiếm pháp của mình thi triển qua một lần.”

    Tiền Yến Hòa vui mừng quá đỗi, liên tục chắp tay thi lễ: “Đa tạ Trầm lâu chủ!”

    Hắn vốn là người thành thật, trên đường đến đây, luôn dùng sự thân thiện của mình để đối đãi với mọi người, cho dù thường xuyên bị sư muội gây khó dễ, nhưng hắn vẫn một mực bao dung cho nàng, cũng không phải có ý đồ gì xấu, chẳng qua chỉ là tình đồng môn thủ túc mà thôi. Người như vậy, Trầm Dung Dương hiển nhiên rất cam tâm tình nguyện mà giúp đỡ một phen.

    Trong lúc hai người trò chuyện, dưới lầu một lại truyền đến một tiếng quát mắng sắc nhọn, hơn nữa chủ nhân của thanh âm này cũng rất quen thuộc, chính là Hạ Dung Dung.

    “Buông ta ra!”

    Thuộc truyện: Thiên Toán (Thiên Tính)