Thiên tứ kỳ duyên – Chương 21-30

    Thuộc truyện: Thiên tứ kỳ duyên

    Chương 21

    Đi ra ngoài cả một đêm, khi trở về trong lòng ôm thêm một người cơ hồ xích loã, đầy người thương tích. Điều này làm Chu Tề đứng trước tẩm cung đợi Mạc Dương Thần về vô cùng kinh hách, ông bước nhanh lên trước, “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ? Vị này là?” Ông cẩn thận hỏi.

    Vì gương mặt Tương Hiểu Vũ bị mớ tóc tản ra che lại, nên Chu Tề không nhìn được diện mạo của y, chỉ có thể từ kiện y phục rách nát trên người y mà đoán đây hẳn là y phục của thái giám, thái giám? ! Chu Tề kinh hãi.

    Mạc Dương Thần chưa trả lời vấn đề của ông, mà trực tiếp ôm người đặt lên giường.Chu Tề theo sau thấy được cảnh này, la lớn: “Hoàng Thượng, đó là long sàn. . . . . .” Trời ạ! Thái giám này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng không chút nghĩ ngợi mà đặt y lên long sàn, phải biết long sàn chỉ có Hoàng Thượng mới được nằm lên, ngay cả lịch đại hoàng hậu, sủng phi cũng chưa từng được ngồi lên đó.

    “Chu Tề, đừng dong dài.” Mạc Dương Thần cắt lời ông, “Lập tức truyền tất cả ngự y đang trực đến cho trẫm!”

    “Vâng, nô tài tuân chỉ.” Vì thế, Chu Tề mang đầy bụng nghi vấn đến thái y điện, y đến tột cùng là ai? Thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng yêu cầu truyền tất cả các ngự y đang trong phiên trực đến, nhớ năm đó chỉ có lúc tiên đế bệnh nặng mới xuất hiện tình trạng này.

    Chu Tề rời đi rồi, Mạc Dương Thần ngồi xuống giường nhìn Tương Hiểu Vũ còn đang chìm trong hôn mê. Nói cũng kỳ quái, hắn không biết vì sao mình lại ôm Tương Hiểu Vũ về, còn để y nằm lên long sàn xưa này mình chưa để người khác nằm lên, nếu đổi thành một người khác. . . . . .
    Ý niệm này chỉ lướt qua đầu Mạc Dương Thần, liền bị hắn phủ quyết, không! Nếu người này không phải Tiểu Ngư Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không đối đãi với kẻ đó thế này, nếu là người khác, nếu như là người khác. . . . . . Không giết thì cùng lắm là phái người đi xử lý. Nhưng. . . . . . Vì sao hắn lại đối xử với Tiểu Ngư Nhi đặc biệt như thế?

    Ngồi bên giường, ngây người nhìn Tương Hiểu Vũ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào nghĩ ra được nguyên cớ. Chẳng lẽ. . . . . . Đây là thích mà người ta hay nói? Thích một thái giám diện mạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ngay cả nam nhân cũng không phải? Phi tần trong chốn hậu cung như hoa như ngọc hắn lại không thích, mà đi thích thái giám?

    Nam sắc hắn không phải chưa từng hưởng qua, trước khi đăng cơ, hắn cũng từng có một đoạn năm tháng hoang đường. Thanh nhược như trúc, tươi đẹp như hoa, đủ loại hình dáng, phong cách hắn đều đã gặp qua, thậm chí chạm qua. Nói thật, diện mạo Tương Hiểu Vũ có thể nói là không chút đặc sắc. ( Thủy: đương nhiên rồi, nếu bộ dạng Tiểu Ngư Nhi đẹp thì hiện tại sẽ không vào cung làm thái giám, mà là làm tiểu quan ở tướng công quán. Tiểu Ngư Nhi: ô. . . . . . Quả nhiên là mẹ kế a! )

    Nhìn mái tóc đen bóng xoăn xoăn củaTương Hiểu Vũ tản ra trên giường, Mạc Dương Thần chọn lấy một lọn đặt vào lòng bàn tay, lấy ngón tay nhẹ nhàng chà xát. Nhìn gương mặt trắng bệch của y, trong lòng không khỏi tự hỏi: Tiểu Ngư Nhi, với ta mà nói, ngươi đến tột cùng chiếm vị trí thế nào? Bình thường như vậy, rồi lại đặc biệt đến thế.

    Ngay lúc Mạc Dương Thần nhìn Tương Hiểu Vũ ngẩn người, Chu Tề mang các thái y đang trực vội vàng đi tới.

    “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả các thái y đang trực đã có mặt.”

    “Khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

    Thanh âm lễ bái của họ làm Mạc Dương Thần phục hồi tinh thần, hắn đứng lên xoay người nhìn họ nói: “Các khanh gia bình thân.”

    “Tạ Hoàng Thượng.”

    “Trẫm muốn các ngươi dùng dược liệu tốt nhất điều trị cho người nằm trên giường.”

    “Thần tuân chỉ.”

    Năm thái y cùng nhau bước lên, mọi người thay phiên bắt mạch cùng kiểm tra miệng vết thương cho Tương Hiểu Vũ. Ở mặt ngoài xem ra, họ đều rất chuyên tâm xem xét, trên thực tế tim họ sắp nhảy ra khỏi ***g ngực. Bị Hoàng Thượng nhìn chằm chằm, mà họ lại không biết người nằm trên giường là ai, mà chỉ cần người có chút kinh nghiệm đều biết, những vết thương trên người y từ đâu tới, thế nhưng họ lại không dám đoán là ai làm y bị ‘thương’ thành thế này.

    “Khởi bẩm Hoàng Thượng, văn võ bá quan đã chờ ở Đông Dương điện rất lâu.” Chu Tề nhỏ giọng nhắc nhở Mạc Dương Thần nên tảo triều.

    Chương 22

    Nghe vậy, Mạc Dương Thần suy nghĩ một lát, không thể vì chuyện này mà chậm trễ quốc sự, vì thế phân phó: “Trẫm muốn sau khi lâm triều về phải nhìn thấy người trên giường đã được trị liệu một cách tốt nhất.”

    “Thần tuân chỉ.” Tuy rằng không biết người trên giường có thân phận gì, nhưng nếu được Hoàng Thượng coi trọng như thế, thì cho dù cho họ gan to bằng trời, họ cũng không dám chậm trễ.

    “Còn nữa.” trước khi rời đi, Mạc Dương Thần lại nói: “Chu Tề, hôm nay ngươi không cần cùng trẫm đi lâm triều, ngươi ở trong này chăm sóc cho y.”

    “Vâng, nô tài tuân chỉ.”

    “Thần ( nô tài ) cung tiễn Hoàng Thượng.”

    Chờ Mạc Dương Thần đi xa, Chu Tề lập tức chạy đến bên giường nhìn xem người trên giường đến tột cùng là ai. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã làm ông chút nữa sợ chết khiếp. Đây. . . . . .đây không phải là quỷ tiền nổi tiếng keo kiệt, tham tài, ngay cả xuất ra một đồng tiền cũng phải suy tính trước sau, chuyên môn cho vay nặng lãi—— Tương Hiểu Vũ sao? Sao lại là y? Y vì sao lại bị QJ [ân nói 1 cách hoa mỹ thì là bá vươn ngạnh thượng cung, nói 1 cách trắng ra là bị ra*e. Chậc mình ngày càng giống Maru chan nhỉ =)) ]? Chu Tề dù sao cũng là đại thái giám, lại thường xuyên theo Mạc Dương Thần đi khắp nơi, vết thương dạng này, ông vừa thấy đã biết được nguyên nhân tạo thành.
    Nhưng ngay trong hoàng cung, ai có to gan đến mức dám ở trong cung QJ thái giám? Trong cung thủ vệ sâm nghiêm, tối hôm qua lại không nghe thấy có thích khách tới, chẳng lẽ là thị vệ trong cung làm? Vậy tại sao không thấy được tên tội phạm QJ? Chẳng lẽ bị Hoàng Thượng giết? Vậy Hoàng Thượng vì sao lại khẩn trương lo cho y như vậy? Y cùng Hoàng Thượng có quan hệ gì? Một đống vấn đề không ngừng xoay quanh trong đầu Chu Tề, mãi đến khi. . . . . .

    “Chu công công, chúng ta đã bôi thuốc cho vị. . . . . . Ngạch. . . . . . Công tử. . . . . . trên giường kia, bất quá có vài loại dược phải về thái y viện mới có thể chuẩn bị, cho nên phiền Chu công công phái một người theo ta về.” Hãn, thật không biết nên xưng hô người trên giường thế nào.”Y còn hôn mê bất tỉnh là vì miệng vết thương phía sau nhiễm trùng, cho nên xin Chu công công bảo ngự thiện phòng vì công tử chuẩn bị những thức ăn dạng lỏng thanh đạm một chút, những thức ăn quá kích thích thì đừng dùng, tỷ như những món quá cay.”

    “Được, phiền các vị đại nhân .” Chu Tề nói xong liền phân phó một thái giám đi theo các thái y về thái y viện chờ lấy thuốc.

    Đợi toàn bộ mọi người đều đi cả rồi, Chu Tề phân phó người chuẩn bị nước ấm cùng vải bông mới, tự mình giúp Tương Hiểu Vũ tẩy rửa thân thể. Tuy nói người nằm trên giường chỉ là một thái giám phẩm cấp thấp kém, nhưng đã được Hoàng Thượng coi trọng như thế, đừng nói chuyện khác, chỉ cần nói Hoàng Thượng để cho y nằm trên long sàn đã chứng tỏ ngài vô cùng xem trọng y, cho nên ông không dám cho người khác nhận công tác này, vì chỉ cần chút bất cẩn, có thể sẽ khiến đầu họ rơi xuống đất.

    Tương Hiểu Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh tuyệt không biết mình bị người khác xem cùng sờ từ đầu đến chân.

    Đợi Mạc Dương Thần lâm triều xong trở về, thì Chu Tề đã giúp Tương Hiểu Vũ tẩy rửa sạch sẽ lau người cùng thay tiết y mới. Tiết y này là Chu Tề sai người đi đến tủ của Tương Hiểu Vũ lấy.

    “Chu Tề, Tiểu Ngư Nhi tỉnh lại chưa?” Mạc Dương Thần vừa bước vào tẩm cung liền lên tiếng hỏi Chu Tề.

    Nghe Mạc Dương Thần gọi Tương Hiểu Vũ thân thiết như vậy, Chu Tề liền biết mình đoán không sai, giữa Hoàng Thượng cùng Tương Hiểu Vũ quả thật tồn tại một mối quan hệ không muốn người khác biết được, bất quá là quan hệ gì thì ông vẫn chưa đoán ra được.

    “Hồi Hoàng Thượng, Tương Hiểu Vũ còn chưa tỉnh lại. Bất quá thái y đã bôi dược cho y, nô tài cũng đã giúp y tẩy trừ thân thể cùng thay tiết y mới.”

    “Ngươi biết Tương Hiểu Vũ?” Nghe Chu Tề chuẩn xác gọi tên Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần hơi tò mò, Chu Tề cùng Tương Hiểu Vũ không làm việc trong cùng một cung, phẩm cấp cũng không giống nhau ( thái giám hoặc cung nữ làm việc trong một cung có cùng phẩm cấp ), thái giám, cung nữ trong cung nếu tính ra hơn ngàn người, phải nhớ kỹ từng người là chuyện vô cùng khó khăn, chẳng lẽ hai người họ có quan hệ rất tốt?

    “Hồi Hoàng Thượng, tất cả thái giám trong cung không ai không biết Tương Hiểu Vũ.”

    “Nga?” Mạc Dương Thần tò mò đợi Chu Tề nói tiếp.

    Thảm ! Chu tề trong lòng thầm hô lên. Ông nhất thời đã quên mất quan hệ giữa Hoàng Thượng cùng Tương Hiểu Vũ mà nhanh mồm nhanh miệng nói ra, theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy , hôm nay sao lại như khùng điên mà phạm phải sai lầm thế này !”Ngạch. . . . . . chuyện này. . . . . . hồi. . . . . . hồi . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .”

    Thấy bộ dạng Chu Tề không biết nói sao, Mạc Dương Thần cũng đã đoán được vài phần , “Chu Tề ngươi cứ việc nói thẳng đi, vô luận ngươi nói cái gì trẫm cũng sẽ thứ cho ngươi vô tội.”

    Chương 23

    Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên giường, Mạc Dương Thần đặt tay lên trán Tương Hiểu Vũ, ân, đã không còn nóng như lúc sáng, hắn vừa lòng gật đầu. Sau đó trầm mặc nhìn Chu Tề chờ đợi ông nói tiếp. Nói thật, hắn thật sự rất chờ mong câu trả lời của Chu Tề, hắn muốn từ một người khác nghe được thái độ đối nhân xử thế của Tương Hiểu Vũ.

    Nói cứ nói đi, dù sao Hoàng Thượng đã thứ mình vô tội. Vì thế, Chu Tề kiên trì nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả những người nhận thức Tương Hiểu Vũ đều biết y có một sở thích rất đặc biệt. . . . . .”

    “Tham tài!” Không đợi Chu Tề nói xong, Mạc Dương Thần đã đoán được đáp án.

    “Đúng vậy, hơn nữa theo nô tài xem thì không phải là tham tài bình thường, Tương Hiểu Vũ tham tài trong cung là không ai bằng, không chỉ vậy, các nô tài đối với tính tham tài của y có thể nói là cam bái hạ phong.”

    “Tiểu Ngư Nhi thật sự lợi hại như vậy sao?” Mạc Dương Thần vuốt ve những lọn tóc dính bên mặt Tương Hiểu Vũ hỏi.
    Tuy rằng nhìn không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn động tác này Chu Tề có thể khẳng định Hoàng Thượng có một loại tình cảm rất đặc biệt với Tương Hiểu Vũ. Vì thế ông càng thêm cận thận lựa lời nói, “Phải, Hoàng Thượng. Tương Hiểu Vũ mặc dù tham tài, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc quân tử tham tài, cũng vì thế mà y chưa từng vì tiền làm ra chuyện tổn hại đến người khác. Chỉ cần có thời gian rảnh, y sẽ đi giúp những thái giám lười biếng làm việc để đổi về vài đồng tiền. Mọi người chỉ biết y thích kiếm tiền cùng giữ tiền, nhưng không một ai từng thấy y dùng bất cứ đồng tiền nào.” Bởi vì sợ Hoàng Thượng biết thái giám trong cung tụ tập lại bài bạc, cho nên Chu Tề không dám nói chuyện Tương Hiểu Vũ cho vay nặng lãi ra.

    Đương nhiên không ai thấy qua y dùng tiền, bởi vì tiền của y đều đã đưa cho trẫm nhờ trẫm chuyển về cho thân nhân mình, Mạc Dương Thần trong lòng tự nhủ.

    “Càng khiến chúng nô tài cam bái hạ phong không phải là tinh thần kiếm tiền cũng giữ tiền của Tương Hiểu Vũ, mà là chấp niệm cùng nhiệt tình của y với tiền.” Tạm dừng một chút, Chu Tề nói tiếp: “Trong vòng một trăm bước chỉ cần có tiếng đồng tiền rơi xuống đất, Tương Hiểu Vũ nhất định sẽ nghe được, không những vậy, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà cất đồng tiền đó vào lòng mình. Cho nên đôi lúc, có người vì muốn tìm Tương Hiểu Vũ mà sử dụng biện pháp này, mà sự thật chứng minh đây là biện pháp tốt nhất để tìm y .” Dưới sự cai quản của mình mà lại có một thái giám tham tài như vậy, Chu Tề làm thái giám tổng quản mà thấy xấu hổ vạn phần.

    “Ha ha. . . . . . Thú vị! Thật thú vị ! Không thể tưởng được Tiểu Ngư Nhi này lại có một mặt thú vị như vậy!” Nghe Chu Tề miêu tả xong, Mạc Dương Thần cười to nói, về sau nếu rảnh nhất định phải làm vậy để đùa giỡn Tiểu Ngư Nhi mới được.

    Chu Tề đứng bên cạnh thấy thế, trong lòng thầm nghĩ: xem ra Tương Hiểu Vũ quả thật không phải được Hoàng Thượng yêu thích bình thường a, vậy về sau có khi nào y thế ta làm đại tổng quản không a? !

    Ngay lúc Chu Tề đứng một bên miên man suy nghĩ, Mạc Dương Thần đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng, vì thế nói: “Chu Tề!”

    “Có nô tài.”

    “Nghĩ cho trẫm một đạo thánh chỉ, mấy phẩm thì tốt đây? Không thể một lần phong quá cao. . . . . . nếu quá cao thì đám phi tần cùng bách quan nhất định sẽ làm trẫm đau đầu . . . . . . Nhưng trẫm lại không muốn quá thấp. . . . . . Quá thấp, lấy tính cách Tiểu Ngư Nhi rất dễ bị đám nữ nhân kia khi dễ. . . . . . .” Mạc Dương Thần thì thào tự nói, Chu Tề hoàn toàn nghe không ra ý của hắn, “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, nô tài ngu dốt, không hiểu được ý của Hoàng Thượng ý.”

    “Ý của trẫm chính là về sau các ngươi không thể gọi tên Tiểu Ngư Nhi nữa, từ giờ trở đi gọi y là . . . . . Mấy phẩm thì tốt đây?” Mạc Dương Thần suy nghĩ một chút nói tiếp: “Vậy xưng y là. . . . . . đúng rồi, Tương Tài tử, chính tứ phẩm Tài tử là thích hợp nhất .”

    “Tương. . . . . . Tương Tài tử? !” hai tròng mắt Chu Tề sắp rớt ra ngoài.

    “Sao vậy? Có vấn đề?”

    “Không, nô tài không dám, nô tài không dám!” Cho ông lá gan bằng trời, ông cũng không dám phản đối a. Trời ạ! Hoàng Thượng thế nhưng lập một thái giám làm tài tử! Chu Tề đã có thể tưởng tượng ra sau khi tin tức này được công bố, trong cung ngoài cung sẽ rung động thế nào.

    “Còn nữa, phân phó Ti Y phòng buông trên tay tất cả công tác, dựa theo dáng người của Tiểu Ngư Nhi mà may cho y vài bộ y phục, về phần mấy bộ thái giám phục trước kia thì ném đi.”

    “Vâng, nô tài tuân mệnh.”

    Chương 24

    Mạc Dương Thần phân phó Chu Tề chưa tới một canh giờ, chuyện một thái giám phẩm cấp thấp nhất trong hậu cung được tấn phong thành chính tứ phẩm Tài tử liền truyền khắp hậu cung, trừ bỏ Mạc Dương Thần cùng Chu Tề, ai cũng không biết thái giám kia danh tính gì từ cung nào đến. Từ quý phi phẩm cao nhất, cho tới bát phẩm thải nữ đều phân phó cung nữ, thái giám bên người đến các nơi trong hậu cung hỏi thăm việc này, mọi người đều muốn biết thái giám kia là thần thánh phương nào mà lợi hại đến thế.

    Ngay lúc toàn bộ hậu cung sôi trào vạn phần, thì người bị nghị luận vẫn như cũ không biết gì mà chìm trong giấc ngủ say nồng.

    Mắt chậm rãi mở ra, ánh vào mắt là đỉnh giường, trong mông lung lại phát giác nơi mình đang nằm không phải căn phòng quen thuộc của mình, chỉ cần nhìn đỉnh giường cũng đủ biết nơi này tốt gấp mấy trăm lần phòng mình. Y nhẹ nhàng động đậy thân thể, đau! Từ nơi khó mở miệng dưới thân truyền đến từng cơn đau đớn, nhưng cơn đau này lại khiến y nhớ lại những chuyện đã phát sinh lúc trước. . . . . .

    Trời a! Thế nhưng y lại cùng Hoàng Thượng phát sinh chuyện như vậy, về sau y nên đối mặt với Hoàng Thượng thế nào đây?

    Ngay lúc y tâm phiền ý loạn, thì Chu Tề vẫn đứng bên giường lập tức nói: “Tương Tài tử, người rốt cuộc đã tỉnh, người đã mê man cả một ngày.” Vốn Mạc Dương Thần vẫn ngồi bên giường chờ y tỉnh lại, nhưng tấu chương trong Ngự Thư phòng không thể không phê, cho nên chỉ có thể phân phó tâm phúc —— Chu Tề ở lại chăm sóc y.
    Tương Hiểu Vũ vừa tỉnh lại không nghe rõ Chu Tề xưng hô mình thế nào, cả ngày không có lấy một giọt nước vào miệng y chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, vì thế thỉnh cầu nói: “Chu công công, có thể phiền ngài lấy giúp tiểu nhân một chén nước không?”

    Nghe vậy, Chu Tề đỡ Tương Hiểu Vũ dậy, thật cẩn thận giúp y ngồi lên sau đó vội vàng rót một chén nước đặt vào tay y nói: “Tương Tài tử, người ngàn vạn lần đừng nói vậy, người nói vậy thì có khác gì chiết sát nô tài chứ?”

    Lần này rốt cuộc nghe rõ Chu Tề xưng hô mình thế nào, “Phốc! Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Tương Hiểu Vũ bị dọa đến mức phun hết chén nước mình vừa uống vào ra, “Khụ. . . . . . Chu. . . . . . Công công. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ngài bảo ta. . . . . . Cái gì. . . . . . ?”

    Chu Tề lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tương Hiểu Vũ, “Tương Tài tử a, nô tài xưng người Tương Tài tử có gì không đúng sao?”

    “Không đúng, không thích hợp, rất rất không thích hợp! Chu công công, ngài xem rõ ràng, tiểu nhân là Tương Hiểu Vũ a, tiểu nhân chỉ là một thái giám địa vị thấp kém trong hậu cung, không phải là Tương Tài tử gì đó.” Tương Hiểu Vũ nghĩ Chu Tề nhận nhầm người, cho nên cố gắng giải thích với ông.

    Nói cũng kỳ quái, vì sao Chu công công lại gọi mình là Tương Tài tử chứ? Chẳng lẽ gần đây một nữ tử họ Tương tiến cung, được Hoàng Thượng phong làm tài tử ? Sao y lại chưa từng nghe nói qua? Nhưng bộ dáng y bình thường như vậy, kém xa những phi tần trong hậu cung của Hoàng Thượng, Chu công công sao lại nhận nhầm người? Tương Hiểu Vũ hoàn toàn không ngờ được Hoàng Thượng sau khi trải qua chuyện kia lại phong mình làm tài tử.

    “Tương Tài tử, nô tài không nhìn nhầm, hôm nay sau khi lâm triều, Hoàng Thượng ở đây tự mình nói với nô tài, người xem, nơi này chính là tẩm cung của Hoàng Thượng, người hiện tại đang nằm trên long sàn, nô tài cho dù có một trăm lá gan cũng không dám lừa người a.”

    Tài tử? ! Sao lại như thế? Thảm ! Y nhớ rõ trước kia Hoàng Thượng từng lập được một cung nữ làm chính thất phẩm ngự nữ, sủng hạnh một lần rồi chưa từng đến chỗ nàng nữa, mà vận mệnh của ngự nữ bị Hoàng Thượng quên kia chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung. Tất cả tần phi đều khinh thường xuất thân thấp kém của nàng, thấy nàng không có tư cách làm chủ tử như những người xuất thân từ danh môn vọng tộc các nàng, cho nên dưới sự ngầm đồng ý của quý phi nương nương, tất cả tần phi, ngay cả những thải nử phẩm cấp còn thấp hơn nàng đều thường xuyên khi dễ cùng vũ nhục nàng. Cuối cùng, nàng chịu không nổi cuộc sống như thế, nhảy giếng tự vẫn, mà miệng giếng kia đã bị quý phi hạ lệnh lấp lại.

    Tương Hiểu Vũ lại nhớ đến những thải nữ bị Hoàng Thượng quên đi Trời ạ! Y tình nguyện làm nô tài cũng không muốn làm tài tử, làm sao bây giờ?”Đúng rồi, chờ gặp được Hoàng Thượng ta thỉnh thu hồi mệnh lệnh đã ban không phải được rồi sao? Ngô. . . . . .” Nghĩ nghĩ, Tương Hiểu Vũ không ngờ đã nói ra lời trong lòng.

    “Cái gì? !” Chu Tề quát to một tiếng, lập tức lấy tay che cái miệng đang muốn nói tiếp của Tương Hiểu Vũ, sau đó nhỏ giọng kề vào tai y nói: “Tương Tài tử, người ngại mệnh mình dài quá nên muốn tìm cái chết sao? Hoàng Thượng khai ân phong người làm tài tử là phúc khí người tu được, bao nhiêu người mong còn mong không được, vậy mà người muốn Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Kháng thánh chỉ là tội gì người có biết không?”

    “Nhưng mà. . . . . .” Ngay lúc Tương Hiểu Vũ muốn giải thích, thì bên ngoài truyền đến những tiếng thỉnh an, “Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . .”

    Chương 25

    Còn chưa nhìn thấy bản nhân, đã nghe thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, “Chu Tề, Tiểu Ngư Nhi tỉnh lại chưa?” Mạc Dương Thần vừa nói xong, thân ảnh của hắn đã xuất hiện trước mắt Tương Hiểu Vũ cùng Chu Tề, hắn không muốn quá nhiều người quấy rầy Tương Hiểu Vũ nghỉ ngơi, vì thế nên bảo tất cả các cung nữ thái giám đều ra ngoài cửa chờ sai phái.

    “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hồi Hoàng Thượng, Tương Tài tử tỉnh lại đã một khắc.” Chu Tề quỳ xuống thỉnh an.

    Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mạc Dương Thần, Tương Hiểu Vũ đang định thong thả chuyển thân thể xuống giường thỉnh an hắn, ai ngờ Mạc Dương Thần lại nhanh hơn y, bước vội đến bên giường hai tay đè lại thân thể đang muốn bước xuống giường của y, “Tiểu Ngư Nhi ngươi đang bị thương, hiện tại miễn lễ đi.”

    “Hoàng Thượng. . . . . .” Tương Hiểu Vũ ngơ ngác nhìn Mạc Dương Thần đang ở gần mình đến vậy, giờ này khắc này y không biết nên đối mặt với Hoàng Thượng thế nào.

    Mạc Dương Thần ngồi bên giường kiên nhẫn nhìn Tương Hiểu Vũ, không giục y có phản ứng gì, ngược lại Chu Tề dứng bên cạnh càng thêm sốt ruột, ông không phải không biết tính tình của Tương Hiểu Vũ, tuy tham tài, tuy thoát tuyến, nhưng cá tính không tồi, thái độ làm người thuần phẩm, cho nên ông không muốn thấy Tương Hiểu Vũ vừa được phong làm tài tử đã đắc tội với Hoàng Thượng. Vì thế ông nhỏ giọng gọi một tiếng, “Tương Tài tử.”
    Thanh âm Chu Tề làm Tương Hiểu Vũ phục hồi tinh thần nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Nô tài. . . . . . Ngạch, nô tài tạ Hoàng Thượng ân điển.” Tạ Hoàng Thượng miễn cho y xuống giường thỉnh an.

    Nghe y vẫn còn tự xưng là nô tài, Chu Tề lại nhịn không được nhắc nhở: “Tương Tài tử, hiện tại người là chính Tứ phẩm tài tử, không thể tự xưng nô tài nữa, phải học tần phi hậu cung tự xưng là thần thiếp mới đúng.”

    Chu Tề nói chưa dứt lời, Tương Hiểu Vũ bị câu ‘ nhắc nhở ’ này của ông làm giật mình, lập tức nhớ lại một chuyện trọng yếu nào đó, y hít sâu một hơi nói: “Hoàng Thượng, nô tài có một chuyện muốn cầu người.”

    “Ngươi nói.”

    “Tương Tài tử, đừng. . . . . .”

    Mạc Dương Thần cùng Chu Tề đồng thời nói. Nói xong, Mạc Dương Thần nhếch mi nhìn Chu Tề tự tiếu phi tiếu nói: “Chu Tề, sao hiện tại trẫm mới phát hiện ngươi dong dài đến vậy?”

    Ngay lúc Chu Tề nghĩ muốn giải thích, Tương Hiểu Vũ đã nói: “Thỉnh Hoàng Thượng chớ trách tội Chu công công, Chu công công cản nô tài là vì muốn tốt cho nô tài.”

    “Hảo, nể mặt ngươi, lần này trẫm coi như xong. Vậy ngươi hiện tại nói chuyện ngươi muốn thỉnh cầu đi.”

    “Tạ Hoàng Thượng.” Thấy Hoàng Thượng khoan dung với mình như thế, Tương Hiểu Vũ nguyên bản còn có chút lo lắng bỗng thấy yên tâm hơn, “Nô tài muốn thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh lập nô tài làm Tài tử.”

    “Nga? !” Nghe xong lời y nói, Mạc Dương Thần không thấy tức giận, mà là thấy thật bất ngờ, hắn hoàn toàn không thể tưởng được Tương Hiểu Vũ thế nhưng không chịu làm tài tử mà chỉ muốn làm nô tài, “Cho trẫm một nguyên nhân, nếu nguyên nhân này có thể thuyết phục được trẫm, trẫm sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Hắn có thể dùng uy nghiêm quân vương để ép Tương Hiểu Vũ nhận, nhưng hắn lại càng muốn Tiểu Ngư Nhi cam tâm tình nguyện nhận.

    Thấy Hoàng Thượng không tức giận, Chu Tề không khỏi thở hắt ra, Tương Hiểu Vũ này thật sự là quá bất thường, không biết y nghĩ thế nào nữa, có thể được Hoàng Thượng phong làm chủ tử là thứ mà bao nhiêu người mong còn mong không được, vậy mà y lại cự tuyệt?

    Chương 26

    “Tạ Hoàng Thượng. Là thế này, thân là tần phi của Hoàng Thượng cần phải biết rất nhiều quy củ trong cung, còn cần phải biết cách làm cho Hoàng Thượng vui vẻ cùng với hầu hạ người, mà nô tài chỉ là thô nhân, mấy chuyện này nô tài không biết làm, nô tài sợ đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ hối hận quyết định hôm nay của mình.” Tương Hiểu Vũ không dám nói chuyện của ngự nữ kia ra, y sợ nếu bất cẩn sẽ lệnh Hoàng Thượng trách tội đám tần phi trong hậu cung, nếu thật vậy thì so với đắc tội Hoàng Thượng còn thảm hơn, ở trong hậu cung nhiều năm, Tương Hiểu Vũ biết rất rõ đám nữ nhân đó có thể làm được những chuyện còn ác hơn cả nam nhân.

    “Như vậy a. . . . . .” Mạc Dương Thần vuốt cằm suy nghĩ một chút nói: “Quy cũ trong cung trẫm miễn cho ngươi, còn chuyện làm cho trẫm vui vẻ. . . . . . Trẫm thấy ngươi vẫn luôn làm trẫm rất vui vẻ, về phần hầu hạ trẫm. . . . . . bên cạnh trẫm có nhiều thái giám cung nữ như vậy, không cần ngươi hầu hạ. Như vậy ngươi còn lý do gì không?”

    Lúc này biểu tình Chu Tề chỉ có thể dùng trợn mắt há mồm để hình dung, so với Tương Hiểu Vũ cũng chẳng hơn được bao nhiêu, “Tạ ơn. . . . . . Tạ ơn Hoàng Thượng, tuy nói nô tài là thái giám, nhưng vẫn là một nam nhân, tự xưng thần thiếp hình như không thích hợp lắm, mà nô tài cũng không nói được vậy, cho nên thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Tương Hiểu Vũ uyển chuyển nói.

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ cổ trang giang hồ tại đam mỹ hoàn DMH dammydmh.com

    “Điều này dễ giải quyết mà, trẫm chuẩn ngươi từ nay về sau ở trẫm trước mặt xưng hô ta ngươi là được chứ gì.” Mạc Dương Thần gặp chiêu tiếp chiêu nói, trẫm nhìn xem con cá nhỏ ngươi còn nói được gì.

    “Ngạch, nô tài tạ Hoàng Thượng ân điển.” Hoàng Thượng a, ngài không phải khoan dung bình thường với ta a, Tương Hiểu Vũ hiện tại thật đã cảm nhận sâu sắc cái gọi là khóc không ra nước mắt. Ô. . . . . . Đến tột phải làm gì mới có thể làm Hoàng Thượng bằng lòng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra a? ! Tương Hiểu Vũ trái lo phải nghĩ, không biết Mạc Dương Thần đang vô cùng thích thú nhìn biểu tình thay đổi liên hoàn của y.
    Mà Chu Tề đứng cạnh đã không biết nên dùng từ gì để hình dung biểu tình của mình, trời ạ! Hoàng Thượng vì Tương Hiểu Vũ mà đã phá bao nhiêu quy tắc rồi ? Cho y nằm trên long sàn, tuyên tất cả ngự y đang trực đến, cho phép y không cần học quy cũ của hậu cung tần phi. . . . . . Những ân điển này cho dù là quý phi nương nương cũng chưa từng nhận được, hiện tại toàn bộ cho Tương Hiểu Vũ ! Chỉ trong một ngày đã phá vỡ bao nhiêu đó quy cũ, mà nhiêu đó vẫn còn chưa xong a ? ! Xem ra hậu cung lần nãy sẽ được tẩy rửa lại một lần rồi, cục diện bình tĩnh sẽ vì sự gia nhập của Tương Hiểu Vũ mà bị phá vỡ . . . . . .

    “Sao rồi? Nghĩ ra được lý do kế tiếp chưa?” Ân, hắn thật sự càng ngày càng thấy quyết định phong Tiểu Ngư Nhi làm tài tử của mình là chính xác, chẳng biết tại sao, Tiểu Ngư Nhi này càng nhìn càng thuận mắt.

    “A, có!” Tương Hiểu Vũ vỗ đùi mình nói: “Hoàng Thượng, nô tài là một thái giám, nếu bị đưa vào hậu cung, nô tài sợ sẽ bị người ta nói nô tài *** loạn hậu cung, cho nên thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

    “Ha ha ha. . . . . . Ngươi nói ra cái lý do thối nát gì vậy a. . . . . .” Nghe Tương Hiểu Vũ nói xong, Mạc Dương Thần cười ha hả, “Dâm loạn hậu cung? Không nói ngươi vốn trước giờ chỉ ở trong hậu cung hầu hạ tần phi, ha ha. . . . . . mà ngươi chẳng phải cũng nói mình là thái giám à, vậy ngươi *** loạn hậu cung thế nào? Ai, thật sự là cười chết trẫm mà ! Ha ha. . . . . .”

    Mạc Dương Thần vừa nói xong, ngay cả Chu Tề đứng cạnh cũng nhịn không được quay đầu cười trộm, xem ra Hoàng Thượng sẽ thích Tương Hiểu Vũ không phải là không có nguyên nhân.

    Cung nữ thái giám chờ bên ngoài không biết Hoàng Thượng của mình nói gì bên trong, nhưng từ khoái hoạt trong tiếng cười vừa lớn vừa xuất phát từ chân tâm kia, họ có thể biết Hoàng Thượng lúc này là long tâm đại duyệt, tân tài tử rất được Hoàng Thượng yêu thích.

    Tương Hiểu Vũ bị lời Mạc Dương Thần chọc tức ( xấu hổ? ) đến thần tình đỏ bừng, nửa ngày không nói được một câu.

    Cười xong, Mạc Dương Thần cũng thấy mình nói hơi qua, đây có khác gì giẫm một cước lên chỗ đau của Tiểu Ngư Nhi?

    “Khụ!” Mạc Dương Thần giả khụ một tiếng đánh vỡ cục diện xấu hổ này, “Chu Tề.”

    “Có nô tài.”

    “Tương Tài tử tỉnh lại đã dùng bữa chưa?”

    “Hồi Hoàng Thượng, Tương Tài tử vừa tỉnh lại không lâu thì Hoàng Thượng đã từ Ngự thư phòng trở về, cho nên nô tài còn chưa kịp mang thức ăn lên cho Tương Tài tử, bất quá nô tài đã cho ngự thiên phòng chuẩn bị cháo tổ yến cho Tương Tài tử, nô tài bây giờ sẽ đi lấy.” Được Mạc Dương Thần cho phép rời đi, Chu Tề liền đến Ngự thiện phòng giúp Tương Hiểu Vũ lấy thức ăn.

    Chương 27

    Chu Tề đi rồi, Mạc Dương Thần tiếp tục công tác khiêu khích Tương Hiểu Vũ, hắn bẹo má Tương Hiểu Vũ, “Sao vậy, Tiểu Ngư Nhi còn đang giận trẫm sao?”

    “Nô tài không dám, nô tài còn đang suy nghĩ làm sao khiến Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Tương Hiểu Vũ nói đúng sự thật.

    “Ai, Tiểu Ngư Nhi, trẫm thật không biết ngươi nghĩ thế nào đó, từ một nô tài biến thành chủ từ là chuyện hầu như không ai cự tuyệt, sao tới ngươi, ngươi lại cư tuyệt chứ? Ngươi quả thật còn khó hiểu hơn đám phi tần trong hậu cung kia.”

    Tương Hiểu Vũ cúi đầu, nhỏ giọng hồi đáp: “Hoàng Thượng, nô tài rất thích cuộc sống như bây giờ, kỳ thật Hoàng Thượng không cần vì chuyện tối qua mà lập nô tài làm Tài tử. Tối qua. . . . . . Cũng không tính là Hoàng Thượng ép buộc nô tài, nô tài là tự nguyện. . . . . . Tự nguyện vì Hoàng Thượng ngài phân ưu. . . . . .” Những lời cuối y nói rất nhỏ, nếu không phải tẩm cung đủ yên lặng, Mạc Dương Thần thật không nghe được.

    Chẳng biết tại sao, Mạc Dương Thần nghe Tương Hiểu Vũ nói ra hai từ “Tự nguyện” thì trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng khó hiểu.

    “Hơn nữa. . . . . .” Tương Hiểu Vũ nói tiếp: “Hoàng Thượng ngài chỉ vì phụ trách mà lập nô tài làm tài tử, không phải vì thích nô tài mà lập nô tài làm tài tử, nô tài cảm thấy Hoàng Thượng ngài không tất yếu làm vậy.”

    “Ai nói trẫm không thích ngươi?” Nghe đến đó, Mạc Dương Thần nhịn không được hỏi.

    “A? !” Đây là một đáp án Tương Hiểu Vũ tuyệt đối không tưởng tượng ra nổi, đáp án này làm y có chút dương dương tự đắc, “Hoàng Thượng thích nô tài a. . . . . .”

    “Tiểu Ngư Nhi, ngươi đừng xưng nô tài nữa, trẫm nghe thấy rất kỳ quái, từ giờ trở đi ngươi đã xung ‘ ta ’, đừng ở trẫm trước mặt tự xưng nô tài nữa.” những thái giám khác tự xưng nô tài trước mặt hắn, hắn không thấy thế nào, nhưng hiện tại nghe Tiểu Ngư Nhi ở trước mặt mình tự xưng nô tài, hắn càng nghe lại càng chán ghét.
    “Tạ Hoàng Thượng.”

    Ngay lúc Mạc Dương Thần muốn tiếp tục nói, thì Chu Tề đến Ngự thiện phòng lấy cháo tổ yến đã trở lại, “Khấu kiến Hoàng Thượng, Tương Tài tử.”

    Chu Tề xuất hiện làm Mạc Dương Thần nhớ tới lời ông nói, một kế hoạch thản nhiên hiện ra, “Tiểu Ngư Nhi, ngươi có biết một chính tứ phẩm tài tử trừ bỏ trẫm ban thưởng thì mỗi tháng lĩnh bao nhiêu nguyệt ngân không?” Ngươi đã tham tài, vậy trẫm sẽ nhắm vào nhược điểm của ngươi mà tiến công.

    Quả nhiên không ngoài Mạc Dương Thần sở liệu, nghe thấy hai chữ ‘ nguyệt ngân ’, Tương Hiểu Vũ vốn đang vùi đầu uống cháo tổ yến nhất thời ngừng lại nhìn hắn, toàn bộ quá trình chỉ có thể dùng một chữ để hình dung —— nhanh! Hai mắt toả ra ánh sáng lấp lánh, như thể thứ đang ngồi cạnh y không phải người mà là một kim bảo siêu cấp lớn.

    Mạc Dương Thần thu hết vào mắt, trong lòng cười trộm, “Mười hai.” Đáp án thanh thúy lưu loát.

    Mười hai? ! Nguyệt ngân hiện tại của y chỉ có hai lượng, nếu nói một tháng nguyệt ngân của tài tử bằng sáu tháng nguyệt ngân của y! Vậy thì một năm sẽ được một trăm hai mươi hai lượng, số lượng này còn chưa tính những thứ Hoàng Thượng ban thưởng? Tương Hiểu Vũ như nhìn thấy một đống nguyên bảo xuất hiện trước mắt mình.

    “Tiểu Ngư Nhi, nước miếng chảy ra .” Một thanh âm nhịn cười kéo y ra khỏi giấc mơ.

    Tương Hiểu Vũ dùng tay không cầm chén lau lau miệng, không có a, y dùng ánh mắt mê mang nhìn Mạc Dương Thần cùng Chu Tề. Mạc Dương Thần nhịn không được lại cười ha hả.

    Chu Tề ở trong lòng thầm than: mất mặt, thật sự là quá mất mặt, Tương Hiểu Vũ quả thật là làm bọn thái giám họ mất hết mặt mũi! Hoàn hảo nơi này chỉ có hai người họ cùng Hoàng Thượng, bằng không ngày mai trời còn chưa sáng sự tích y tham tài sẽ truyền khắp ngõ ngách lớn nhỏ trong hậu cung

    “Hoàng Thượng, kỳ thật. . . . . . Ta không phải người đặc biệt tham tài, cho nên. . . . . . Lệnh Hoàng Thượng ngài thất vọng rồi, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Mười hai lượng một tháng tuy rằng rất nhiều, nhưng các nương nương của hậu cung thật sự rất lợi hại, rất đáng sợ a.

    Tương Hiểu Vũ nói không hề có chút thuyết phục nào, nếu như y mà không gọi tham tài, thì thế gian ai còn xứng gọi là tham tài? Mạc Dương Thần cùng Chu Tề đồng thời cho y một cái xem thường.

    “Nếu trẫm đổi mười hai lượng bạc này thành vàng thì sao?” đưa ‘ mồi câu ’nặng như vậy, trẫm không tin câu không được con cá nhỏ như ngươi.

    Mạc Dương Thần nói thiếu chút làm tròng mắt Chu Tề rơi xuống, Hoàng Thượng đến tột cùng biết mình đang nói gì không? Một tài tử nguyệt ngân dĩ nhiên là mười hai lượng vàng? ! Phải biết cho dù là hoàng hậu một tháng nguyệt ngân cũng chỉ có năm lượng vàng mà thôi.

    Mười hai lượng vàng? ! Tương Hiểu Vũ nghe thấy bốn chữ này, tất cả lý trí đều phản bội y, y không chút suy nghĩ liền lớn tiếng nói: “Ta nhận!” Nhưng vừa nói xong hai chữ này, y liền hối hận, ô. . . . . . Tương Hiểu Vũ, ngươi là tên ngốc, ngươi nhất định sẽ bị tính tham tài của ngươi hại chết ô. . . . . .

    Mạc Dương Thần vừa thấy vẻ mặt của y liền biết nội tâm y bắt đầu hối hận, vì thế nhanh hơn một bước nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Tiểu Ngư Nhi, ngươi đã đáp ứng rồi, không được đổi ý .”

    “Hoàng Thượng, xin hỏi ta có thể làm tiểu nhân một lần không?” Tương Hiểu Vũ lấy lòng hỏi.

    “Ngươi nói thử xem?” Mạc Dương Thần nheo mắt lại, lộ ra hung quang nhìn Tương Hiểu Vũ.

    “Hoàng Thượng nói đúng, quân tử nhất ngôn, đừng nói bốn con ngựa, cho dù là tám con, mười hai con cũng không đuổi kịp.”

    “Ha ha. . . . . . Có Tiểu Ngư Nhi ngươi ở bên cạnh trẫm, trẫm thật sự sẽ không còn sợ tĩnh mịch nữa rồi.” Mạc Dương Thần nói: “Trẫm có thể đoán được ngươi vì sao cự tuyệt làm tài tử, ngươi không nói trẫm cũng không nói ra, bất quá trẫm có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần một ngày còn trẫm, sẽ không ai dám dụng đến ngươi.”

    “Tạ Hoàng Thượng.” Hoàng Thượng đã làm được đến tình trạng này, nếu như mình còn cự tuyệt nữa thì chẳng khác nào thị sủng mà kiêu (dựa vào sủng ái của một người khác mà kiêu ngạo), đừng nói Hoàng Thượng, ngay cả chính bản thân y cũng không chấp nhận nổi. Quên đi, có câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Tương Hiểu Vũ nghĩ thông tâm tình cũng dần sáng sủa lên.

    Chương 28

    Dùng bữa xong, dưới sự giúp đỡ của Chu Tề, Tương Hiểu Vũ đơn giản vệ sinh thân thể của mình, sau đó nằm trên giường chờ Mạc Dương Thần về rồi mới nghỉ ngơi. Vốn y không cần đợi Mạc Dương Thần về mới ngủ, nhưng dù sao người nọ là Hoàng Thượng, vô luận hắn sủng ngươi cỡ nào, thì ngươi cũng không cần xem thường hắn, gần vua như gần cọp những lời này Tương Hiểu Vũ một khắc cũng chưa từng quên.

    Nằm trên giường, Tương Hiểu Vũ nhớ tới vừa rồi Chu Tề hỏi Mạc Dương Thần đưa y đến cung nào để nghỉ ngơi, Mạc Dương Thần thế nhưng nói không cần, nói sắc trời đã tối, trực tiếp để mình ngủ lại đây.

    Ngủ chung với Hoàng Thượng làm Tương Hiểu Vũ vạn phần khó xử, y sợ Hoàng Thượng sẽ làm chuyện làm y đau đớn khó nhịn như tối qua, nếu cự tuyệt lại sợ chọc giận long nhan, nếu nhận thì không phải đã bị thương lại càng thêm bị thương? Tương Hiểu Vũ không thể không thừa nhận, chuyện đó đã trở thành một bóng ma khó thể tiêu trừ trong lòng mình. . . . . .

    Ngay lúc Tương Hiểu Vũ trái lo phải nghĩ, Mạc Dương Thần đã rửa mặt xong, trở về nằm ở bên cạnh y. Mạc Dương Thần vừa nằm lên giường lập tức cảm giác được thân thể người nằm cạnh vì khẩn trương mà cứng lại, thông minh như hắn đương nhiên đoán được Tiểu Ngư Nhi đang lo lắng cái gì, hắn xoay người nhìn Tương Hiểu Vũ cố ý nói: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi đang khẩn trương cái gì?” Chẳng biết tại sao, hắn ngày càng thấy chọc Tiểu Ngư Nhi này là một loại lạc thú cùng hưởng thụ.

    “. . . . . . Hoàng Thượng, ta bị thương. . . . . . Còn chưa phục hồi như cũ. . . . . .” Hoàng Thượng hẳn là hiểu được mình nói chính là nơi nào nhỉ? Cái nơi đó y thật sự không biết nên mở miệng nói thế nào

    “Ngươi yên tâm, trẫm không muốn ngươi hầu hạ, cho nên ngươi cứ yên tâm ngủ đi, trẫm cam đoan sẽ không chạm vào ngươi.” Quả nhiên như Mạc Dương Thần tưởng tượng, trên mặt Tương Hiểu Vũ lập tức triển lộ ánh sáng kinh hỉ. Nhưng ngay sau đó hắn lại nói: “Đó là trước khi ngươi khôi phục, về phần sau đó thì. . . . . .” Quan sát biểu tình Tương Hiểu Vũ biến hoá theo lời mình nói, Mạc Dương Thần nhịn không được ấn nhẹ lên môi y, vừa lòng thấy y đỏ mặt: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

    Hoàng Thượng hiện tại ngày càng thích trêu cợt mình , Tương Hiểu Vũ ở trong lòng càu nhàu, vì tránh bị trêu cợt nhiều hơn, Tương Hiểu Vũ nghĩ một lát nói: “Hoàng Thượng, hôm nay ngươi bận rộn cả ngày, hẳn là mệt mỏi, chúng ta đi ngủ bồi bổ tinh thần rồi mai lại nói chuyện tiếp đi.” Nói xong y không đợi Mạc Dương Thần kịp phản ứng liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
    Có Mạc Dương Thần cam đoan nên Tương Hiểu Vũ cũng thả lỏng ra, dù sao thân thể còn đang rất mệnh mỏi, không quá lâu, y liền bị thần ngủ gọi đi, chìm vào giấc mộng đẹp. . . . . .

    Từ tiếng hô hấp có quy luật của Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần biết con cả nhỏ bên cạnh đã ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng xoay người, không kinh động Tương Hiểu Vũ mà ôm y vào lòng. Hắn không thích ôm một người ngủ như vậy, ngay cả Trầm Viện ( quý phi nương nương )hắn sủng ái nhất cũng chưa từng làm vậy, nhưng Tương Hiểu Vũ lại khiến hắn sinh ra loại xúc động này.

    Mà trên thực tế cũng chứng minh ôm Tương Hiểu Vũ làm hắn có một loại cảm giác an ổn mà hắn chưa từng trải nghiệm, hắn không biết đây có phải là yêu mà sư huynh từng nhắc tới hay không, hắn chỉ biết là giờ này khắc này hắn đã không thể thả con cá nhỏ tham tài trong lòng ra được nữa. . . . . .

    Mộng đẹp thoải mái luôn rất ngắn ngủi, tiết tấu quen thuộc của cuộc sống làm Tương Hiểu Vũ chuyển tỉnh, mắt vừa mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần sát mình của Mạc Dương Thần, nhịn không được ở trong lòng tán thưởng, Hoàng Thượng thật đẹp trai a! Khó trách hậu cung tần phi từng gặp hoàng thượng đều sẽ ngày đêm hy vọng hoàng thượng tuyên gọi.

    Y vươn ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào ngũ quan của Mạc Dương Thần, ngơ ngác nhìn hắn, ngón tay chạm vào lưu luyến quên về. . . . . .

    Mãi đến khi. . . . . . Chu Tề đến bên giường quỳ xuống, cách một tấm màn cung kinh thỉnh an: “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thỉnh Hoàng Thượng thức dậy, để nô tài hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt chải đầu thay y phục tảo triều.”

    Đầu Mạc Dương Thần hơi động vài cái, Tương Hiểu Vũ biết hắn sắp tỉnh, vì thế trước khi hắn mở mắt ra, y quyết đoán nhắm mắt lại—— giả bộ ngủ! Y nào biết đâu rằng, kỳ thật lúc y lấy tay chạm vào hắn, Mạc Dương Thần cũng đã đã tỉnh lại, hắn giả vờ ngủ là vì không muốn làm con cả nhỏ này xấu hổ mà thôi.

    Mạc Dương Thần thật cẩn thận rút cánh tay từ dưới cổ Tương Hiểu Vũ ra nhẹ nhàng bước xuống giường.

    Lúc này Tương Hiểu Vũ mới biết được nguyên lai chính mình ngủ trên cánh tay của Mạc Dương Thần , khó trách mình lại thấy cái ‘ gối đầu ’ kia đặc biệt ấm áp thoải mái.

    Rửa mặt chải đầu xong, trước khi bước ra tẩm cung, Mạc Dương Thần giao một phần thánh chỉ cho thái giám Chu Tề phân công hầu hạ Tương Hiểu Vũ —— Thượng Đức, bảo hắn chờ Tương Hiểu Vũ tỉnh lại rồi tuyên đọc. Dù sao Chu Tề là tri kỷ thái giám của Mạc Dương Thần, không thể để ông chiếu cố Tương Hiểu Vũ mãi được. Sau đó kề vào tai Thượng Đức công đạo vài chuyện khác.

    Nghe Mạc Dương Thần công đạo xong, Thượng Đức thiếu chút nữa bị doạ ngốc, hoàn hảo hắn tính tình xem như khôn khéo, “Vâng, Hoàng Thượng, nô tài nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng.”

    Phân phó Thượng Đức xong, Mạc Dương Thần đi ra ngoài tẩm cung, “Ba! Ba! Ba!” Vỗ tay ba lần, một ám vệ từ bên cạnh cửa xuất hiện, quì một gối, hai tay ôm quyền, “Thuộc hạ khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

    “Bình thân.”

    “Tạ Hoàng Thượng.”

    Mạc Dương Thần từ ống tay lấy ra một phong thư giao cho gã, “Trẫm muốn ngươi làm những chuyện đã viết trong này, chọn người phải cẩn thận chọn lựa.”

    “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ cáo lui.” Lời vừa nói dứt, gã liền biến mất trước mắt Mạc Dương Thần.

    Chương 29

    Xác định Mạc Dương Thần đã đi xa, Tương Hiểu Vũ mở mắt, giật giật thân thể, không đau ! Bí dược trong cung thật tốt, nhanh như vậy mà cơ thể đã cơ bản khôi phục như bình thường.

    Y vừa vén màn lên, “Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Tương Tài tử.” Thượng Đức dẫn theo vài thái giám cung nữ đừng bên giường, trừ bỏ Thượng Đức, trong tay những người khác cầm y phục Ti Y phòng đưa tới và những công cụ rửa mặt chải đầu.

    “Mọi người buổi sáng tốt lành!” Tương Hiểu Vũ tinh lực dư thừa nói.

    A, thanh âm này sao lại quen đến vậy? Thượng Đức trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rõ ràng trừng to mắt, tròng mắt như sắp rơi xuống đất, hắn chỉ vào Tương Hiểu Vũ thét to: “Tương Hiểu Vũ? !”

    “Thượng Đức? !” Khác với Thượng Đức kinh hách, Tương Hiểu Vũ thốt ra ngữ khí kinh hỉ. Dù sao Vân Tường cung là tẩm cung của lịch đại hoàng thượng, diện tích đương nhiên không phải cung điện bình thường có thể sánh bằng, không được tuyên triệu thì muốn tìm một người là vô cùng khó. Thượng Đức có thể nói là bằng hữu tốt nhất trong số những bằng hữu không quá nhiều của y, y biết Thượng Đức làm việc trong Vân Tường cung, nhưng không ngờ mình có thể gặp được y, vì hai người làm ở hai cung khác nhau, nên nếu không hẹn trước thì rất khó gặp mặt.
    Muốn làm bằng hữu với Tương Hiểu không phải chuyện dễ, vì sao à? Mọi người đừng quên tính cách Tương Hiểu Vũ, mỗi khi y rãnh rổi lại vội vàng tìm công việc hoặc đi vòng vòng xem có ai muốn mượn tiền không để cho vay nặng lãi. Cho dù buổi tối mọi người đều ở cùng một cung nhưng cũng rất khó thấy mặt y, có thể nói chỉ có chuyện y đi tìm ngươi, hoặc giả những lúc ăn cơm ngươi mới tìm được y.

    “Ngươi! Nguyên lai ngươi chính là Tương Tài tử vừa được lập hôm qua!” Vừa nói xong câu này, Thượng Đức chợt nhớ tới hiện tại người bị mình chỉ tay vào mặt không phải là tên thái giám tham tài kia, mà là chính phẩm tài tử Hoàng Thượng tự mình phong ( Thủy: cho dù hiện tại cũng là một tài tử tham tài), hắn lập tức quỳ xuống đất cầu xin: “Thỉnh Tương Tài tử thứ tội, nô tài không phải cố ý.”

    “Thượng Đức, mau đứng lên.” Tương Hiểu Vũ tự mình nâng Thượng Đức dậy, “Cho dù ta là tài tử cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta, bất luận thân phận thế nào thì ta vẫn là Tương Hiểu Vũ a.”

    “Vâng, nô tài biết.”

    “Thượng Đức a, về sau ở trước mặt ta không cồn tự xưng nô tài, cũng đừng gọi ta là Tương Tài tử, chúng ta đều có xuất thân giống nhau, ta với ngươi dùng tự xưng được rồi, các ngươi cũng vậy.” Tương Hiểu Vũ chỉ thái giám cung nữ có mặt, “Mọi người cứ như trước kia mà nói chuyện với ta là được rồi.”

    “Hảo, vậy nghe lời người, nếu như vậy, Hiểu Vũ mau để chúng ta giúp ngươi rửa mặt chải đầu thay y phục thôi, Hoàng Thượng trước khi lâm triều đã cho ta một thánh chỉ, nói chờ ngươi thức dậy sẽ tuyên đọc cho ngươi nghe.” Thượng Đức tin tưởng những lời này của Tương Hiểu Vũ là xuất phát từ nội tâm, thân là một trong những bằng hữu tốt nhất của y, hắn cũng có một trình hiểu biết nhất định về y, tuy y tham tài, nhưng làm người lại không hề có tâm cơ.

    Tương Hiểu Vũ rửa mặt chải đầu xong, Thượng Đức mở thánh chỉ tuyên đọc: “Tương Hiểu Vũ tiếp chỉ!”

    “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

    “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong Tương Hiểu Vũ làm chính tứ phẩm tài tử, ban thưởng ngụ ở Vân Hiên trai, thái giám hai người cung nữ hai người, mỗi tháng nguyệt ngân là mười hai lượng hoàng kim, ngọc như ý hai đôi, ngọc bội mười khối, khâm thử!”

    “Tạ Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vận tuế!”

    Tương Hiểu Vũ tiếp nhận thánh chỉ liền cùng Thượng Đức đi đến Vân Hiên trai. . . . . .

    Chương 30

    Vân Hiên trai không lớn, chỉ bằng khoảng một phần tư Phi Hà cung, nhưng lại là nơi phi tần nào cũng muốn vào. Vì cảnh sắc Vân Hiên Trai rất đẹp? Phong thuỷ tốt? Đều không phải, chỉ vì nó ở giữa Ngự Thư phòng cùng Vân Tường cung, Hoàng Thượng mỗi ngày đều qua lại giữa hai nơi này, vào ở Vân Hiên trai nhất định sẽ được Hoàng Thượng chú ý, hơn nữa nó là cung duy nhất trong hậu cung trừ bỏ tẩm cung của Hoàng Thượng —— Vân Tường Cung cùng tẩm cung của hoàng hậu —— Vân Thường cung, lấy chữ ‘ Vân ’ mở đầu.

    Vân Hiên trai tuy nhỏ, nhưng đầy đủ mọi thứ, bất luận từ thiết kế hay bài trí đều thể hiện đầy đủ bốn chữ nhỏ mà tinh xảo này. Chung quanh tiểu viện là rừng trúc xanh biếc, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, lá trúc sẽ phát ra tiếng “Sàn sạt”, hơn nữa trúc ở đây còn có một mùi thơm ngát làm lòng người vui vẻ thoải mái.

    Tương Hiểu Vũ từ khi bước vào Vân Hiên trai đã yêu thích nơi này, ha ha! Về sau mình sẽ ở đây, thật là thoải mái a! Tương Hiểu Vũ ở trong lòng xuất ra từng đợt cuồng tiếu đầy hưng phấn.

    Trước khi Tương Hiểu Vũ đến, thì những người phụ trách hầu hạ y đã bưng khây, đứng trong phòng chờ “Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Tương Tài tử.”

    “Mọi người mau đứng lên, đừng lễ bái ta, thật đúng là không quen mà.” Tương Hiểu Vũ suy nghĩ một chút nói: “Nếu mọi người là người của Vân Hiên trai, vậy mọi người phải tuân thủ quy củ của ta.”

    Tương Hiểu Vũ vừa nói xong, đã làm những thái giám cung nữ có mặt trừ bỏ Thượng Đức bắt đầu kinh hãi, không thể nào, tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (*)? Vị Tương Tài tử này ngay lần gặp mặt đầu tiên đã lập quy cũ, cuộc sống sau này chẳng phải khó càng thêm khó?

    Tương Hiểu Vũ cũng là nô tài, y vừa nói xong lập tức phát hiện ngữ khí mình nói hơi nặng, vì thế nói thêm: “Mọi người đừng khẩn trương, quy củ của ta kỳ thật rất đơn giản, hiện tại chúng ta là người một nhà, chỉ cần không có mặt chủ tử khác, chúng ta đều xưng hô bình thường là được đừng một câu nô tài một câu Tương Tài tử nữa, giống trước kia gọi ta là Hiểu Vũ thì được rồi. Tốt lắm, bây giờ mọi người tự giới thiệu để mọi người làm quen đi.”

    “Nô tài. . . . . .” Một thái giám vừa mở miệng liền bị Tương Hiểu Vũ trừng mắt nuốt vào, “Ta gọi là Tô Sướng.”

    “Ta gọi Xuân Đào.”

    “Ta gọi Xuân Yến.” Xuân Đào cùng Xuân Yến là một đôi song sinh tỷ muội, có vẻ ngoài giống nhau như đúc.
    “Ta gọi là Phức Lan.” Cung nữ này là người mà Tương Hiểu Vũ vừa vào đã đặc biệt chú ý, nàng là người duy nhất không cầm khay, y phục của nàng từ đầu đến cuối đều khác với cung nữ trong cung, không hoa lệ như tần phi, nếu muốn y dùng lời nói để hình dung thì chỉ có thể dùng sáu tử để hình dung đó là đơn giản, hào phóng, thoải mái.

    “Thượng Đức, ngươi vừa rồi có đọc sai thánh chỉ không a, ngươi đọc là thái giám hai người, cung nữ hai người, nhưng ở đây lại là ba cung nữ với một thái giám.”

    “Ta không đọc sai, đọc sai thánh chỉ là tội mất đầu đó, Hiểu Vũ ngươi đừng nói oan cho ta.” Thượng Đức giải thích: “Hoàng Thượng mệnh ta làm quản sự thái giám của Vân Hiên trai, Tô Sướng, Xuân Đào cùng Xuân Yến là ta tự mình chọn đến hầu hạ ngươi, bốn chúng ta chính là bốn thái giám cung nữ trong thánh chỉ của Hoàng Thượng. Về phần Phức Lan thì ta không biết.”

    Nghe Thượng Đức nói xong tầm mắt mọi người nhất thời tập trung vào người Phức Lan.

    Phức Lan nhẹ nhàng cười, “Ta là người Hoàng Thượng trực tiếp hạ lệnh đến hầu hạ Tương Tài. . . . . . Hiểu Vũ.”

    Trước khi lâm triều Mạc Dương Thần phân phó ám vệ chọn người, chính là chọn một người thích hợp đến bảo hộ Tương Hiểu Vũ, trong ám vệ không có thái giám, muốn vào hậu cung mà không làm thái giám chỉ có thể là nữ nhân, cho nên theo yêu cầu của Mạc Dương Thần tuyển một nữ ám vệ tới hầu hạ Tương Hiểu Vũ. Mạc Dương Thần sắp xếp mọi chuyện phi thường chu đáo, vì Tương Hiểu Vũ chỉ là một thái giám, không có chỗ dựa cường ngạnh vững chắc, rất dễ dàng bị người hãm hại, cho nên Mạc Dương Thần lại làm một lần ngoại lệ, rút ra một ám vệ trong đội ám vệ mà chỉ có Hoàng Thượng mới có thể chi phối đến bảo hộ Tương Hiểu Vũ.

    Hoàng Thượng trực tiếp hạ lệnh? Vì sao Hoàng Thượng không viết trên thánh chỉ, mà lại hạ lệnh riêng? Vì sao nàng mặc y phục không giống với cung nữ khác? Một đống dấu chấm hỏi xoay tròn trong đầu Tương Hiểu Vũ, quên đi, không nghĩ nữa, Hoàng Thượng làm việc nhất định có lý do của hắn, không phải những nô tài như họ có thể dự đoán được.

    Tương Hiểu Vũ đều biết mấy người này, vì thế tầm mắt từ người họ dời đến khay trong tay họ, nhìn mười hai lượng hoàng kim chỉnh tề đặt trên khay trong tay Xuân Yến, y đã có thể tưởng tượng ra sau này mình sẽ có thêm nhiều vốn để cho vay nặng lãi, là có thể thu thêm lợi tức càng nhiều hơn, oa ha ha! Nhưng ngày sống trong núi tiền đã cách y không xa! Nếu không phải có người khác ở đây, Tương Hiểu Vũ thật sự sẽ ngửa đầu cười to.

    Lúc này, một bàn tay cầm khăn lụa chặn lại tầm mắt của y, Tương Hiểu Vũ nhìn từ tay lên người đưa khăn, “Phức Lan, tay ngươi cùng khăn lụa cản trợ tầm mắt của ta.”

    “Hiểu Vũ, khăn lụa là để ngươi dùng lau nước bọt.” Phức Lan ngữ khí bình tĩnh nói.

    Nghe vậy, Tương Hiểu Vũ dùng ống tay áo lau miệng, nhìn lại, “Sao lại chảy ra nước bọt thế này? !” Y nhìn Phức Lan nói: “Cám ơn ngươi Phức Lan, bất quá không cần, ta lau rồi.”

    Trừ bỏ Tương Hiểu Vũ, năm người còn lại đều thầm hỏi trong lòng: Hoàng Thượng đến tột cùng nhìn trúng ngươi cái gì a!

    Tương Hiểu Vũ tiếp tục xem, trong tay Tô Sướng là hai đôi ngọc như ý, không có hứng thú. Trong tay Xuân Đào là mười khối ngọc bội, y tùy tay cầm lấy năm khối đặt vào tay mỗi người.”Mỗi người một khối, về sau đều là người một nhà, mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau.”

    Thượng Đức còn tưởng rằng mình nằm mơ, hắn dùng răng cắn nhẹ đầu lưỡi của mình, đau a!”Hiểu. . . . . . Hiểu Vũ, ngươi sao lại cho chúng ta ngọc bội ?” Tương Hiểu Vũ là tiền quỷ đó sao có thể phóng khoáng như vậy?”Ngươi không phải rất tham tài sao?” Ngọc bội này là do ngọc thượng đẳng chế thành, không hề rẻ chút nào.

    “Đúng vậy, ta rất tham tài a.” Tương Hiễu Vũ gật đầu nói: “Ngươi không thấy ta chỉ cho các ngươi ngọc bội, không cho các ngươi vàng sao? Chúng ta không thể ra cung, vàng có thể dùng để cho vay nặng lãi, nhưng mà ngọc bội ở trong cung không thể đổi thành tiền, cho nên coi như lễ gặp mặt tặng cho các ngươi.”

    Nguyên lai cái gọi là tham tài của y là thế này đây a? ! Làm chủ tử mà còn muốn vay nặng lãi, ánh mắt hoàng thượng hình như quá đặc biệt rồi đó! Mọi người đồng thời hô lên trong lòng.

    . . . . . .

    Trầm mặc một lát, họ mới tiêu hóa hoàn lý luận quản lý tài sản đặc biệt của Tương Hiểu Vũ, “Tạ Hiểu Vũ ban thưởng.” Mấy người quen Tương Hiểu Vũ vốn đang nghĩ đi theo một chủ tử là tiền quỷ sẽ rất khó được ban thưởng, ai biết sơn trung thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa mình hữu nhất thôn (núi trùng điệp, sông quanh co, ngỡ đâu đã không còn đường, ai ngờ trước mắt lại xuất hiện một sơn thôn liễu xanh hoa đỏ. Hàm ý là chỉ vốn nghĩ gặp phải một vấn đề khó khăn, đột nhiên lại gặp được cách giải quyết).

    “Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ. Các ngươi cất mớ ngọc như ý với ngọc bội vào trong đi, sau đó tự đi làm chuyện của mình.” Tương Hiểu Vũ vừa nói cầm lấy khay trong tay Xuân Yến, y ngồi trên ghế cầm mười hai lượng vàng không ngừng lấy tay áo chà lau,còn nhỏ giọng nói : “Vàng a vàng, vàng đáng yêu của ta a, ngươi sao lại đáng yêu như vậy a. . . . . .”

    Phức Lan đứng bên cạnh nhìn thấy Tương Hiểu Vũ như thế, chậm rãi cảm nhận được vì sao Hoàng Thượng lại thích Tương Tài tử này.

    Thuộc truyện: Thiên tứ kỳ duyên