Thiết Lập Này Hỏng Rồi – Chương 223

    Thuộc truyện: Thiết Lập Này Hỏng Rồi (Dị thế giới hệ liệt)

    Chương 223: Quyết chiến

    Trong đại sảnh có tiếng vĩ cầm êm tai, du dương, trước khi Phượng Tắc đến, Tang Địch vốn đang hưởng thụ bữa tối. Gã nhìn đứa con trai tỏa ra hơi lạnh đằng kia, dịu dàng hỏi: “Ăn cơm chưa, chưa thì cùng ăn? Nếu sợ ta bỏ thuốc, con cứ tự làm cho mình.”

    Phượng Tắc đưa mắt nhìn gã, im lặng hai giây mới hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”

    Tang Địch lập tức nở nụ cười: “Để ta bảo người dẫn con đi.”

    Phượng Tắc gật đầu, chậm rãi đi theo, sau đó mang ra một phần cơm tối đơn giản, ngồi xuống đối diện Tang Địch. Tang Địch dò xét hắn một lát, thấy khí tức quanh hắn đã trì hoãn ít nhiều, quyết định không nói đến chủ đề khiến người ta mất hứng kia nữa, chỉ tập trung ăn tối.

    Nơi họ ngồi ngay gần cửa sổ, bên ngoài là dải ngân hà xa xôi, yên tĩnh điểm tô cho tấm màn đen của vũ trụ, khiến cho lòng người cũng tĩnh lặng trở lại.

    Phượng Tắc ăn không nhiều lắm, nhanh chóng buông dao dĩa, ung dung hỏi: “Sự việc kia là thật?”

    Tang Địch nghe vậy khẽ giật mình: “Liên Hoa không làm giám định ADN?”

    Phượng Tắc nhướn mày: “Cha có thể hỏi một câu như thế này, cho nên đây đúng là sự thật?”

    Tang Địch không nói gì, âm thầm sờ lên sợi dây bằng hạt châu trên cổ tay, chậm rãi vuốt vuốt. Phượng Tắc rũ mắt nhìn theo, sợi dây này được xâu bằng những hình tròn nhỏ màu vàng, có khắc và đính kim cương, tỏa sáng lung linh nhưng hoàn toàn không có vẻ nữ tính, hắn yên tĩnh chờ đợi, chờ một đáp án. Tang Địch vẫn chậm rãi vuốt ve mấy hạt châu: “Tiểu Tắc, trong lòng con tự hỏi đi, bao năm qua ta đối với con thế nào?”

    Ánh mắt Phượng Tắc sâu thẳm: “Đối với con rất tốt, nhưng cha coi con là cái gì?”

    Tang Địch trả lời không cần nghĩ ngợi: “Con trai.”

    “Con trai.” Phượng Tắc yên lặng lặp lại một lần, sắc mặt không rõ, “Lừa con bao năm như thế, lại nói coi con như con trai,” Giọng nói của hắn càng lúc càng nhẹ, “Thực ra cha có thể lừa dối con tiếp, dù sao lúc nhỏ cha cũng nói con là trẻ mồ côi, nếu như không có cái gì mà cha mẹ bị cấp cao hại chết, có lẽ đã bớt không ít phiền toái. Nói thật, ngần ấy năm cha nhìn con hao tâm tổn trí đi thăm dò cơ mật của Trọng Huy, hoàn toàn không có ý định thẳng thắn với con sao?”

    Lần đầu tiên Tang Địch rơi vào im lặng, mãi mấy giây sau mới chầm chậm nói: “Tiểu Tắc, ta đã nhìn con lớn lên, cũng hiểu con hơn họ, con không thích Trọng Huy, cũng không có kiên nhẫn làm thế hệ trẻ gì đó, nếu ta không nói cha mẹ con cũng là người của Trọng Huy, chắc con đã từ bỏ từ rất lâu rồi, phải không?”

    “Vậy là cha thà nhìn con lần lượt đối mặt nguy hiểm để đi thăm dò tư liệu?”

    “Có ta quan sát, làm sao sẽ để con gặp chuyện không may?” Tang Địch thở dài một tiếng, “Trở về đi tiểu Tắc, ngoại trừ việc này ta không đúng, những chuyện khác hoàn toàn không có lỗi với con.”

    “Thí nghiệm thì sao?”

    “Cái đấy chỉ để lừa họ, con không tin ta có thể dẫn con đi kiểm tra ngay bây giờ, hoàn toàn không có gì.” Tang Địch nhìn hắn, “Trở về đi, ha?”

    Phượng Tắc im lặng một lát: “Được.”

    Nét mặt Tang Địch rất vui vẻ, còn chưa kịp nói tiếp đã nghe thấy hắn mở lời: “Cha thu tay lại đi, muốn thứ quyền lực kia có làm được gì? Hưởng thụ được bao lâu? Chúng ta rời khỏi Trọng Huy đi du lịch nơi khác, đợi về sau tìm được một nơi tốt ổn định lại, sống một cuộc sống bình thường, được không?”

    Tang Địch im lặng một lát: “… Ta cần thời gian cân nhắc.”

    “Con sẽ chờ.”

    Tang Địch liếc hắn, chậm rãi chuyển động hạt châu trên vòng tay, rơi vào trầm tư. Trong chốc lát, hai người không nói gì thêm, Phượng Tắc chỉ yên lặng nhìn gã, ánh mắt nhanh chóng bị hạt châu hấp dẫn, dần dần không thể dời mắt được, dường như trong lúc giật mình hắn đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ.

    Một bàn tay vuốt má hắn, nhiệt độ quen thuộc như trong ký ức.

    Tang Địch quay đầu Phượng Tắc về phía mình, thấy ánh mắt hắn đăm đăm, nói khẽ: “Nhớ kỹ, ta là cha của con.”

    Phượng Tắc đờ đẫn nói: “Cha?”

    “Ừ, chuyện lúc trước đều do ta lừa bọn chúng, con nên quên nó đi.”

    Phượng Tắc ngơ ngác phụ họa: “Con phải nghe lời…”

    Tang Địch nhìn hắn, cảm xúc trong mắt dần dần sâu hơn, không nhịn được kéo hắn ôm vào lòng, vuốt tóc hắn: “Con ngoan, con là đứa con độc nhất của ta, là tất cả tâm huyết của ta, đợi ta chế tạo ra quân đội người nhân tạo, tất cả bọn chúng đều không phải là đối thủ của ta, toàn bộ thế giới sẽ là của ta… Không, là của chúng ta…”

    Dường như gã có thể thấy cảnh tượng kia ngay trước mắt, ánh mắt nóng rực: “Sau đó ta sẽ bắt Liên Hoa và thôi miên cậu ấy, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn… Vĩnh viễn chung sống hạnh phúc…”

    Gã vừa dứt lời bỗng cảm thấy cánh tay bị một lực đẩy ra, sau đó phần bụng truyền tới cảm giác lạnh lẽo, giật mình lui về phía sau nửa bước, ôm lấy thanh dao găm đâm vào cơ thể, sắc mặt lập tức thay đổi: “Chẳng phải ngươi…”

    Nét đường hoàng ở hai đầu lông mày của Phượng Tắc cực rõ rệt, lạnh lùng đứng dậy: “Con đã từng âm thầm nhìn cha thôi miên người khác, cũng biết trong cơ thể mình có thuốc, cho nên để phòng ngừa bất trắc, trước khi tới con đã tự tiêm cho mình một liều.”

    Tang Địch không thể tin: “Ngươi lấy đâu ra thuốc giải?”

    “Cùng một lý do vì sao con biết nơi này?”

    Tang Địch đã hiểu, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi mua chuộc người bên cạnh ta? Lúc nào? Là ai? Trợ lý?”

    “Cái này không quan trọng, quan trọng là… Kết quả… Con đã sớm cho người cài bom trên chiếc phi thuyền này.” Phượng Tắc bước về phía trước một bước, nhìn phần bụng không ngừng trào ra máu tươi của gã, cảm xúc trong đáy mắt bỗng trở nên đậm hơn.

    Vui vẻ, bi thương, dịu dàng, lạnh lẽo… Hai mươi năm dần dần hóa thành mảnh vỡ, từng chút từng chút gào thét sượt qua hắn, ầm ầm chạy về nơi xa xôi.

    “Cha, con không hận cha, nhưng sai là sai.” Ánh mắt Phượng Tắc vẫn lạnh lẽo như vậy, nước mắt lại chảy ra không kiềm chế được, dần dần ướt nhòa cả khuôn mặt, “Mạng con là cha cho, bây giờ sẽ trả lại cho cha, cùng lên đường thôi.”

    ————————

    Tinh hệ chính của Phỉ Tây, trạm không gian Ảo Cảnh A412.

    Vì là trạm không gian lớn nhất của đế quốc, Ảo Cảnh A412 nghiễm nhiên trở thành một tòa thành trên không, phi thuyền lui tới mỗi ngày nhiều không kể xiết, chưa kể thuyền đánh bạc nổi tiếng đang bỏ neo ở một trong những bến cảng nơi ấy, điều này khiến cho trạm không gian càng trở nên náo nhiệt.

    Bên trọng Trọng Huy có tư liệu của đám Bạch Thời, để tránh bại lộ sớm mà khiến đối phương cảnh giác, tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ, cải trang đơn giản, cùng tiến vào trạm không gian dạo quanh, sau đó ngồi xe lên thuyền đánh bạc.

    Bạch Thời kéo tay đại ca, vừa đi vừa ngó nghiêng các cửa hàng xung quanh, ngẫu nhiên còn dừng lại ngắm nghía một chút, chẳng khác gì một du khách bình thường. Lam và Joshua đi theo không nhanh không chậm, những người còn lại đã tản ra trà trộn vào đám đông, chầm chậm áp sát mục tiêu.

    Thần kinh của tướng quân và người của đại đội đặc chủng luôn căng như dây đàn, trong lòng vẫn có chút lo sợ bất an, trong suy nghĩ của họ, loại việc nguy hiểm này không thể để điện hạ nhúng tay vào, nhỡ xảy ra bất trắc là tiêu đời, nhưng Lam lại mỉm cười với họ, vì thế họ còn chẳng dám khuyên can gì, đành cam chịu như vậy.

    Mấy người đi trước nhanh chóng tiến vào bậc thang dẫn tới sòng bạc náo nhiệt. Lam nhìn xung quanh một vòng, cười tủm tỉm tìm nơi ngồi xuống, gửi tin tức cho tướng quân: “Dọn dẹp.”

    Tướng quân lập tức dẫn quân đi tìm người phụ trách thuyền đánh bạc, sau đó liên hệ với cảnh sát trên trạm không gian, để đối phương phối hợp cùng hành động với họ. Bởi vì người trên thuyền này thật sự quá nhiều, muốn cho mọi việc tự nhiên một chút, bọn họ sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu tự biên tự diễn một vụ cướp, mượn cơ hội làm rối loạn, để cảnh sát có thể lấy cớ tổ chức di tản cư dân.

    Chỉ là cách này không thể kéo dài quá lâu, nếu không sẽ dễ khiến người nghi ngờ. Lam kiên nhẫn chờ đợi, tiếp tục gửi một tin nhắn: “Cưỡng chế chấp hành.”

    “Vâng!”

    Lam nhìn hai bên, thấy người của họ đã đến đông đủ, bèn liếc Tống Minh Uyên và Bạch Thời, mỉm cười đứng dậy đi vào trong, chuẩn bị ra tay.

    Bố cục của phi thuyền giống như một khu buôn bán, sau dãy cửa hàng chính là khu cư trú, đi từ đây qua, nửa đoạn sau đều bị Trọng Huy bao trọn.

    Bọn họ đi nhanh vài trước, thấy trước mặt xuất hiện hai người của Trọng Huy dùng ánh mắt hơi cảnh giác dò xét họ, bèn dứt khoát tấn công, làm thịt xong tiếp tục tiến về phía trước.

    Một người khác đứng hơi xa một chút, thấy thế đồng tử rụt lại muốn chạy về báo tin, kết quả bị Lam đuổi theo như một cơn gió, chộp lấy từ phía sau, đồng thời một cây dao đặt lên cổ.

    Lam cười tủm tỉm hỏi: “Lão đại của các ngươi và Thừa Viêm đều đang ở đây hả? Nếu ở, bọn chúng ở phòng nào?”

    Giọng người nọ căng lên, cố gắng duy trì bình tĩnh: “… Anh nói cái gì? Tôi không hiểu.”

    Lam cười thở dài: “Vậy sao, thế thì tiếc quá, tôi ghét nhất mấy kẻ vô dụng, gặp lại.”

    “Đợi… Đợi đã!” Người nọ lập tức không trụ được, vội vàng lên tiếng, “Nếu như tôi nói anh sẽ thả tôi ra?”

    “Có lẽ.” Lam cười đáp, “Xem tâm trạng.”

    Người nọ cắn răng một cái, chỉ chỉ về phía bên phải.

    Lam đưa mắt nhìn một vòng, quay đầu lại thấy người nọ đang dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn mình, thẳng tay dùng một dao làm thịt, sau đó lấy ra một thanh dao găm từ ống tay áo của hắn ném xuống đất, vẻ mặt quả là thế: “Tổng bộ của Trọng Huy sao có thể yếu ớt như vậy, đi bên trái.”

    Bạch Thời yên lặng nhìn Lam, sâu sắc cảm thấy gần đây cấp bậc xấu xa của nhị ca lại tăng thêm một cấp rồi, quả nhiên là bị Joshua đè rồi hả, bị kích thích nên đại phát rồi đúng không?

    Tống Minh Uyên vẫn luôn nhìn chằm chằm bạn nhỏ nào đó, chỉ cần xem ánh mắt là biết ngốc manh này đang suy nghĩ gì, tiện tay xoa xoa đầu cậu, bước nhanh về phía trước. Tốc độ của Bạch Thời không chậm chút nào, nhưng lúc này cậu nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, đứng khựng lại. Tống Minh Uyên nhìn cậu: “A Bạch?”

    Bạch Thời hít hà: “Có mùi thuốc phóng thích.”

    Tống Minh Uyên dang muốn lên tiếng, chợt nghe thấy một tiếng ầm ầm, cánh cửa lớn bị đá bật ra từ bên trong, sau đó lão đại và một vị trưởng lão khác của Trọng Huy cùng mấy tên cấp cao xông ra. Trì Hải Thiên và người của Lam vừa tới gần, thấy thế khẽ giật mình, hơi lui nửa bước.

    “Vẫn chưa liên hệ với Tang Địch à? Hắn đang có ý định quái quỷ gì thế?! Nhanh bảo hắn…” Lão đại gào được một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy đám người xung quanh, âm thanh im bặt.

    Một gã trưởng lão khác cũng nhìn thấy họ và thi thể trên đất, sắc mặt biến hóa: “Các ngươi là ai, muốn làm gì?”

    “Đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ.” Trì Hải Thiên lạnh lùng nói, ra tay tấn công. Tay trưởng lão và lão đại lập tức nhận ra giọng nói của ông, vội vàng phản kích, sắc mặt e ngại: “Liên Hoa, hóa ra là ngươi!”

    Căn bản không cần nói nhảm nhiều thời, hai bên lao vào giao chiến.

    Bạch Thời chỉ cảm thấy từ khi cánh cửa kia mở ra, mùi thuốc phóng thích trong không trung càng ngày càng đậm, xương cốt đều bị kích thích đến đau đớn, vội vàng lấy thuốc nhét vào trong miệng, chuẩn bị xông vào cuộc chiến, nhưng đúng lúc này chợt nghe đại ca hét lên: “Tránh mau!”

    Cậu ngẩng phắt lên, chỉ thấy trong tích tắc chỗ cửa vào lóe lên một bóng người, nhưng vì tốc độ quá nhanh, gần như chỉ còn lại một cái bóng hư thực.

    Tống Minh Uyên và Trì Hải Thiên cùng lui về phía sau, mấy gã cấp cao của Trọng Huy cũng vội vàng lảo đảo tránh né. Lam đang giải quyết bọn chúng, giờ phút này đối thủ lui sạch, không khỏi khựng lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Joshua ôm cổ, nhào sang bên cạnh, sau đó tất cả mọi người cùng nhìn qua.

    Bạch Thời cũng nhìn về phía bên kia, thấy trên đất trống có thêm một người, đồng tử hơi co lại, há hốc miệng: “… Thừa Viêm?”

    Nửa người trên của Thừa Viêm để trần, chỉ mặc một cái quần thể thao, đi chân trần giẫm lên mặt đất, mặc dù bộ dáng vẫn đường hoàng ma mị như trước, nhưng hai tay, trước ngực và cả má đều ẩn ẩn nổi lên vảy bạc, dưới ánh đèn còn tỏa ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt. Tròng mắt của y đã biến thành màu đỏ thẫm, khóe miệng nhếch lên nụ cười huy hiểm, nhanh chóng lia mắt tới.

    Đây là… Hình thái cuối cùng của Bạch Thụy thú!

    Lúc trước, cả Tống Minh Uyên và Joshua đều nhìn thấy bộ dạng khi Bạch Thời nổi giận, đương nhiên biết rõ nó kinh khủng đến nhường nào, sắc mặt lập tức nghiêm túc. Thừa Viêm đã làm gì? Cấy gene hay là nguyên nhân khác?

    Thừa Viêm đứng im tại chỗ khoảng một giây, mọi người có cảm giác chỉ mới chớp mắt một cái thôi, Thừa Viêm đã lập tức đứng trước mặt Bạch Thời. Trên người y tràn đầy mùi thuốc phóng thích, Bạch Thời vội vàng không kịp chuẩn bị vô thức hít vào, ngay cả câu “Mẹ kiếp” cũng không kịp nói, không thể khống chế được, lập tức biến thành hình thú. Thừa Viêm khẽ giật mình, ngay sau đó lấy lại tinh thần, túm gáy cậu lên ngang mặt.

    Bạch Thời: “…”

    Mẹ nó, cốt truyện kiểu quái gì thế này? Tên khốn này thăng cấp quá nhanh rồi đó nha, là vì lấy được nguyên liệu và máu của Bạch Thụy thú từ tổ chức kia sao? Móa, rốt cuộc nó kích phát như thế nào vậy? Quá nghịch thiên rồi nhá?!

    Ánh mắt Tống Minh Uyên và Trì Hải Thiên trầm xuống, đồng loạt tiến tới. Thừa Viêm nhẹ nhàng né tránh, chạy tới khu vực trống bên cạnh, nheo mắt nhìn cái nắm nhỏ trắng trắng, khàn khàn nói: “Bạch Thời?”

    Sắc mặt lão đại của Trọng Huy càng vui vẻ, vội vàng nói: “Đúng, tiểu Viêm, nó là Bạch Thời, không phải con vẫn luôn nhắc tới nó sao?”

    Bạch Thời giật mình, những người khác nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy đám người của lão đại lao tới lúc ban đầu, nhạy bén phát hiện Thừa Viêm có vấn đề.

    Ánh mắt Tống Minh Uyên cực nguy hiểm. Máu của Bạch Thụy thú rất bá đạo, tốt xấu gì Bạch Thời cũng có thể duy trì trí nhớ, còn Thừa Viêm đã bị ép tới mất lí trí rồi.

    Nhưng bây giờ Bạch Thời đang ở trên tay y, y sẽ làm cái gì?

    Sắc mặt Tống Minh Uyên lạnh đến muốn đóng băng, gằn từng chữ một: “Buông cậu ấy ra.”

    Thừa Viêm thờ ơ, tiếp tục nhìn sinh vật trong tay, lặp lại: “Bạch Thời?”

    Bạch Thời nhe răng: “NGAOOO!!!!” Mày muốn làm gì!

    Đối với ngôn ngữ của Bạch Thụy thú, Thừa Viêm câu hiểu câu không, thấp giọng nói: “Vì sao ta chỉ nhớ mỗi ngươi?”

    Bạch Thời lại NGAO một tiếng, bởi vì ông đây là tổ tông của mày đó!

    Mặc dù nói thế, nhưng Bạch Thời vẫn mơ hồ biết một chút nguyên nhân, dù sao cậu đã hành hạ Thừa Viêm bao nhiêu lần cơ mà, kể cả lần này Thừa Viêm bị thương cũng là do cậu đánh, không nhớ được mới là lạ á.

    Lão đại hét lớn: “Tiểu Viêm, đừng nghe nó nói nhảm, giết nó đi.”

    Thừa Viêm vẫn bỏ ngoài tai, cầm cái nắm nhỏ quay người bỏ đi. Trì Hải Thiên và Tống Minh Uyên đang ở gần đó, đương nhiên không thể để cho y toại ngoại, tiếp tục lao tới. Lần này Tống Minh Uyên tăng tốc, trực tiếp cản y lại, Trì Hải Thiên thì thừa cơ bổ về phía khủy tay, chuẩn bị cướp người về.

    “Muốn chết!” Ánh mắt Thừa Viêm lãnh đạm, quẳng Bạch Thời ra, phóng thẳng tới trước mặt họ.

    Bạch Thời chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vội vàng điều chỉnh tư thế rơi xuống đất, nhưng ngay sau đó liền phát hiện có chất lỏng gì đó rất ấm rơi vào người cậu. Bạch Thời ngẩng đầu lên, thấy một tay Thừa Viêm túm lấy Trì Hải Thiên, tay còn lại toàn bộ xuyên qua bụng ông!

    Khoảnh khắc ấy, thế giới hoàn toàn tĩnh mịch.

    … Lão… Đầu?

    Bạch Thời ngơ ngác nhìn về phía kia, không thể tin nổi, cảm giác trái tim bị ai đó bóp chặt, tất cả cảnh tượng xung quanh đều ầm ầm biến mất như nước chảy, chỉ còn màu đỏ chói mắt.

    … Lão đầu?

    Bạch Thời há hốc miệng, trong đầu bỗng hiện lên từng cảnh tượng sau khi xuyên việt, cực kỳ khó thở, cơ thể như muốn nứt ra.

    … Lão đầu.

    Cậu đau đớn co quắp trên mặt đất, ngay sau đó im lặng gào lớn.

    A—— !

    Lão đại thấy Trì Hải Thiên bị thương còn định cười lớn vài tiếng hả hê, nhưng ngay lúc này lão chợt cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kì lớn đang mãnh liệt lan tỏa xung quanh, quay phắt lại, sắc mặt đột biến.

    Chỉ thấy cơ thể Bạch Thời bỗng nhiên cao lớn gấp mấy lần, bộ lông dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy để biến thành vảy bạc.

    ————————

    Tinh hệ chính của Phỉ Tây, khu D.

    “ Tích —— Tích —— “

    Màn hình màu lam không ngưng lóe ra báo động sắp có bão, binh sĩ bay sát Trì Tả xông về phía trước, thấy tốc độ của cậu không hề giảm, không kiềm lòng được phải khuyên nhủ: “Phía trước trước có bão hạt, quá nguy hiểm, có muốn dừng lại một lát không?”

    Sắc mặt Trì Tả lạnh như băng: “Các anh ở lại đi.”

    Binh sĩ biết Trì Tả cố chấp, đương nhiên không thể khoanh tay mặc kệ, do dự nửa giây, kiên trì đi theo. Trì Tả nhìn về phía trước không chớp mắt, cố gắng hết sức tăng tốc.

    Dần dần, màn hình bắt đầu phát ra tiếng tít tít liên hồi, đồng thời trở nên mờ mịt, cậu biết bọn họ đã tới gần khu có bão.

    Binh sĩ đột nhiên nói: “Đợi đã, có phải cái kia không?

    Trì Tả vội vàng dừng lại, nhìn về phướng binh sĩ nói, chỉ thấy bên kia có một chiếc phi thuyền, phần đuôi đang tỏa ra khói đặc, khi bọn họ nhìn sang, nơi ấy đang tuôn ra ánh lửa ầm ầm, chẳng biết đã nổ ở đâu.

    Vị trí đó giống hệt tọa độ và Phượng Tắc đã gửi đến, nhưng quanh khu vực này đang bị ảnh hưởng bởi bão, có khi phi thuyền đã trệch khỏi vị trí ban đầu, cho dù không phải… Cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

    Trì Tả do dự một giây, nhanh chóng bay qua, tiện thể bấm số của Phượng Tắc.

    Tín hiệu vì bị quấy nhiễu mà cực kỳ ầm ĩ, mãi thật lâu sau mới có người nghe máy, giọng nói của Phượng Tắc không thực chút nào, chỉ mới hỏi một câu sao thế, đằng sau đã vang lên một tiếng nổ cực lớn.

    Cùng lúc đó, phi thuyền phía trước lại lóe lên ánh lửa.

    Trì Tả biến sắc, hoàn toàn xác nhận người cậu muốn tìm đang ở bên trong, quát lớn: “Đi ra!”

    Phượng Tắc nói khẽ: “Đến rồi? Đừng vào, ở đây toàn là bom thôi.”

    “Cậu…” Trì Tả vừa nói được một chữ lại thấy ánh lửa lóe lên, hơn nữa ngọn lửa dần dần vặn vẹo, cậu lập tức ý thức được điều gì, vội vã nhìn xung quanh phi thuyền, nhanh chóng phát hiện nơi đó từ từ hiện lên vòng xoáy.

    Binh sĩ hít sâu một hơi: “—— Lỗ sâu!”

    “Phượng Tắc!” Đồng tử của Trì Tả co lại, tiếp tục tăng tốc, gào đến khàn cả giọng, “Cậu muốn làm gì? Mau ra đây!”

    Đầu bên kia cực kỳ ồn ào, tiếng nhạc nhẹ hòa với tiếng nổ mạnh, đan xen vào nhau như một khúc bi ca tuyệt vọng.

    Trì Tả nghẹn ngào: “Con mẹ nó cậu muốn chết phải không?!

    Lỗ sâu càng lúc càng lớn, binh sĩ đồng loạt biến sắc, vội vàng ngăn cản Trì Tả: “Không thể tiến lên được nữa!”

    Trì Tả né tránh họ, lao thẳng về phía trước.

    “Tiểu Tả…” Thật lâu sau bên kia mới vang lên giọng nói của Phượng Tắc, rất nhẹ, “Có người nói với tôi là, cuộc đời dài như vậy, luôn luôn có ai đó rời khỏi khi mới đến nửa chặng đường.”

    “Không!”

    “Tôi đã làm rất nhiều điều sai lầm, giết rất nhiều người, không phải là người tốt, đừng học theo tôi.” Phượng Tắc nói, “Sau này chăm sóc cha tôi thật tốt, thay tôi nói cho ông ấy một câu xin lỗi.”

    Hai mắt Trì Tả đỏ bừng: “Tôi không nghe!”

    “Sau này cậu phải thông minh nhanh trí một chút, đừng quá ngây thơ…”

    Còn chưa dứt lời, phần đầu phi thuyền đã nổ tung, từng chút từng chút bị hút vào lỗ sâu.

    5000m.

    Lỗ sâu đã thành hình, sắc mặt binh sĩ hoảng sợ, không dám đuổi theo nữa. Mắt Trì Tả đỏ ngầu, tiếp tục lao tới không chùn bước.

    3000m.

    Phi thuyền chỉ còn lại phần đuôi, sau đó bị tảng đá bên trong lốc xoáy va vào thật mạnh, chỉ chớp mắt phần đuôi đã bị phá thành mảnh nhỏ, máy truyền tin không còn truyền tới âm thanh phía bên kia nữa.

    1000m.

    Phi thuyền hoàn toàn biến mất, lỗ sâu cố cuốn tất cả mọi thứ xung quanh nó, bắt đầu thu nhỏ dần. Trì Tả hung hăng nhìn về phía ấy, nước mắt âm thầm chảy xuống.

    —— Sau này cậu có tính toán gì không?

    —— Có lẽ tôi sẽ đi du lịch bốn phía, nếm thử mỹ thực khắp nơi, nhìn ngắm phong cảnh, thử những thứ chưa từng thử.

    —— Tôi có thể đi theo chứ?

    —— Được.

    … Cậu lừa tôi.

    0m.

    Lỗ sâu đã biến mất hoàn toàn, Trì Tả dùng sức vươn tay muốn tóm lấy nó, nhưng cái gì cũng không tóm được, xung quanh chỉ toàn một màu yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được hơi thở và tiếng tim đập.

    Hắn sẽ bị cuốn đi đâu?

    Vẫn ở trong phạm vi của đế quốc hay là một không gian xa xôi chưa ai biết?

    Nơi đó có người không.

    Hay là một nơi hoang tàn vắng vẻ đến…

    Đến cả một người nhặt xác cho hắn cũng không có.

    Trì Tả vươn tay che kín mặt, gào khóc.

    ————————

    Trên thuyền đánh bạc rối loạn, ban đầu cư dân còn cảm thấy cảnh sát chuyện bé xé ra to, hiện tại sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, gào thét lao ra ngoài. Cảnh sát vũ trang và quân đội đặc chủng sớm nhận được mệnh lệnh đã canh giữu xung quanh, sẵn sàng đón địch, một đội khác thì đằng đằng sát khí xông vào.

    Nhưng bọn họ tình nguyện mình đừng lao vào còn hơn.

    Trì Hải Thiên đã được đưa đi cấp cứu, chỉ còn lại Tống Minh Uyên đối chiến với lão đại, Joshua đối chiến với một vị trưởng lão khác, Bạch Thời đối chiến với Thừa Viêm, tất cả đều là những cuộc chiến cấp độ S.

    Điều may mắn duy nhất là lúc Bạch Thời biến hình vô thức tràn ra tinh thần lực quá mạnh mẽ, ít nhiều gì đều khiến tinh thần lực của những người ở đây bị ảnh hưởng và tổn thương, không thể tùy ý sử dụng cơ giáp, nếu không đến tình thế phải dùng tới cơ giáp, trong khoảng cách gần như vậy, có lẽ bọn họ sẽ chết chung mất.

    Tốc độ của cấp S cực nhanh, sức chiến đấu cường hãn, nhưng đây vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận… Bộ đội đặc chủng yên lặng nhìn về phía hai thứ gì đó đánh nhau nhanh tới mức chỉ còn cái bóng, nghĩ thầm đánh cái gì chứ, có phải đang muốn đùa nhau không hả?!

    Tầng này của sòng bạc đã bị phá hủy hoàn toàn.

    Ngoại trừ lão đại và trưởng lão, mấy gã cấp cao đều bị giết chết, tận dụng thời cơ lão đại mất tập trung khi các binh sĩ bao vây, Tống Minh Uyên thành công tiêu diệt lão, cùng lúc đó, trận chiến của Joshua cũng sắp kết thúc.

    Tống Minh Uyên ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thời.

    Mặc dù không biết Thừa Viêm đã dùng cách nào để biến thành hình thái thứ tư của Bạch Thụy thú, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một sản phẩm chưa hoàn chỉnh, còn lâu mới lợi hại hơn Bạch Thời, thắng bại là chuyện sớm muộn.

    Bạch Thời hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của người khác, tiến tới dùng móng vuốt túm lấy Thừa Viêm, ầm ầm đẩy y về vách tường phía đối diện, tiếng động cực lớn.

    Nhờ uy áp khủng bố, Thừa Viêm đã lấy lại được thần chí, ho ra một búng máu, còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước mắt tối sầm lại, hung thú màu trắng đã xông tới gần, một chân dẫn mạnh lên ngực y.

    Lại là… Lại là Bạch Thời!

    Tất cả đau khổ, không cam lòng, oán hận, đều là… Đều là người này gây ra!

    Thừa Viêm nhìn Bạch Thời chằm chằm không chớp mắt, cảm thấy dưỡng khí trong lồng ngực từ từ giảm bớt, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, nếu có kiếp sau… kiếp sau…

    Y chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

    Thuộc truyện: Thiết Lập Này Hỏng Rồi (Dị thế giới hệ liệt)