Home Đam Mỹ Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết) – Chương 23: Cảm ơn vì có em

    Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết) – Chương 23: Cảm ơn vì có em

    Thuộc truyện: Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

    “Tít tít tít… Tít tít tít…”

    Trong cơn mơ màng, chuông báo thức của điện thoại liên tục vang lên. Tôi gắng gượng chìa tay ra ngoài lớp chăn, lần mò bấm tắt chuông báo. Cầm điện thoại lên nhìn, đã mười giờ rồi.

    Tôi bừng tỉnh, chống tay ngồi dậy, hoảng loạn hai giây rồi lại sực nhớ hôm nay là thứ bảy, tôi không có tiết.

    Vẫn may, không thì suýt nữa là trễ rồi.

    Tôi đỡ trán, lòng thầm mừng trộm.

    Còn chưa đợi tôi thở phào một hơi, ý thức đã khôi phục lại, đủ loại hình ảnh tối hôm qua như đèn kéo quân tái hiện lại trong tâm trí tôi. Bữa tối khiến người ta ngạt thở, đôi tình nhân cãi nhau, cho đến rượu nho ngọt ngào, rồi nụ hôn của Thương Mục Kiêu…

    Tôi nhắm mắt lại, ước gì có thể quay lại ngủ đến chết, để không phải khổ sở đối mặt với mọi chuyện khi tỉnh dậy.

    ________________

    Tối qua, tôi với Thương Mục Kiêu hôn nhau đắm đuối, chẳng rõ trái phải, nương theo bầu không khí mà đạt đến đỉnh điểm. Cậu ta vốn định tiến thêm một bước, nhưng may mà tôi kịp thời cản lại.

    Giây phút đó, cơ thể tôi vẫn đang trầm luân, nhưng đại não lại tỉnh táo đến lạ. Cứ như thể không chấp nhận được việc phải đi vệ sinh trước mặt cậu ta, thì cởi bỏ quần áo trước mặt cậu ta cũng là thử thách vô cùng gian nan đối với tôi.

    Với tôi mà nói, không chỉ cậu ta, mà bất kỳ ai khác cũng đều như thế. Những ánh mắt hoặc hiếu kỳ, thương hại hoặc kỳ thị, chán ghét, càng khiến tôi khó đối diện hơn cả việc bản thân bị khuyết tật.

    “Sao vậy?”

    Bầu không khí đang rất tốt, hành động của tôi quả thật là gây mất hứng. Thương Mục Kiêu nhướng đôi mày kiếm, khóe miệng mím thành đường thẳng, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn.

    Ánh mắt kia như thể đang nhìn một chú thỏ vừa bị con sói bắt được, chẳng rõ sống chết thế nào.

    Con sói chảy nước dãi, bụng đói kêu lên, đã hoàn toàn đặt chú thỏ dưới lòng bàn tay khiến nó không thể nhúc nhích, chỉ chực chờ được ăn ngay lập tức, thế mà con thỏ này lại dám có ý định chạy trốn.

    Sao nó có thể trốn? Đáng lẽ nó phải mở rộng cơ thể mềm mại, hóa thành rượu ngon với bánh mì, hiến dâng toàn bộ cơ thể mình.

    “Thả tôi ra…” Men rượu, nỗi sợ, cơn bốc hỏa vẫn chưa nguôi ngoai. Trong hoảng loạn, tôi tựa như đã hóa thành con thỏ trong tưởng tượng, trốn ở nơi hẻo lánh run rẩy, không còn cách nào, chỉ có thể đau khổ tuyệt vọng chờ bị con sói hung ác nhào đến cắn xé.

    Thương Mục Kiêu nhìn tôi cả buổi, nhưng lại không hóa thành con thú dùng răng nanh hung tợn, mà chậm rãi làm dịu ánh mắt.

    “Thầy ơi, thầy không thích em ư?” Cậu ta đổi cách tấn công, nhẹ nhàng cất lời, ngón tay ôm lấy thắt lưng tôi, giống như một nam diễm quỷ(*) thu hết vẻ hung tàn chỉ chờ thư sinh ngoan ngoãn gật đầu thì liền hiện nguyên hình.

    *) Diễm quỷ là loại quỷ hóa thành các cô gái đẹp để dụ dỗ đàn ông rồi hút linh hồn, nam diễm quỷ là quỷ đẹp đực rựa:)

    “Không được!” Tôi khẽ run lên, càng siết chặt lấy cổ tay cậu ta, trong giọng nói đầy vẻ vang xin khẩn cầu.

    Nếu như việc chấp nhận nụ hôn vừa rồi là tác dụng của bản năng thì việc hiện tại ngăn càn cậu ta tiến thêm một bước cũng là quyết định của bản năng.

    Đây là chuyện “anh tình tôi nguyện”, nếu đi đến nước này thì cũng làm hỏng bầu không khí rồi. Cậu ta nhìn tôi hồi lâu, ngọn lửa âm u trong mắt từng chút dập tắt. Rõ ràng xung quanh chẳng thay đổi gì, thân nhiệt của cậu ta cũng không hề giảm đi phân nửa, nhưng tôi vẫn có cảm giác rét buốt. Mới rồi nóng bỏng bao nhiêu bây giờ lại lạnh lẽo bấy nhiêu.

    Đây chính là ranh giới không thể vượt qua giữa tôi và người khác.

    Nếu có một ngày có người có thể khiến tôi vứt bỏ kiên trì, cắt đứt ranh giới cuối cùng, vạch trần phần yếu đuối nhất của bản thân vậy thì tôi chắc chắn sẽ yêu người đó sâu đậm, coi người đó là quan trọng nhất trên thế gian này. Nhưng hiển nhiên Thương Mục Kiêu không phải người đó, hoặc chí ít là hiện tại vẫn chưa.

    “Rồi rồi, đừng khóc, em không động tay động chân nữa là được chứ gì.” Thương Mục Kiêu khẽ thở dài, rút tay về, dùng ngón tay lau khóe mắt tôi.

    Cậu ta không nói chính tôi cũng không phát hiện mắt mình đang nóng lên, căn bệnh “chỉ cần một kích động nhỏ đã đỏ mắt” của tôi xem ra lại tái phát rồi.

    “Tôi… không có khóc…” Muốn nói rằng đây vốn không phải “khóc”, chỉ là phản ứng sinh lý khi bị kích động thôi. Thế nhưng, khi định mở miệng, giọng nói cứ đứt quãng, mãi không thành câu, ngược lại càng giống như đang cứng mồm cãi bướng.

    Cậu ta nghe vậy khẽ cười, cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe mắt tôi, hơi thở nóng ẩm lập tức lan tỏa khắp da thịt mẫn cảm của tôi.

    “Thầy bảo gì thì là vậy.” Cậu ta xoay người, nằm xuống cạnh tôi. Nhịp thở bỗng chậm lại: “Thầy à, quá tam ba bận, lần sau thầy còn dùng chiêu này nữa… em sẽ không tha cho thầy đâu đó.”

    Tôi nghe xong khẽ giật mình, hồi sau mới nhận ra ý cậu ta là bảo tôi đang “chạy trốn khỏi miệng sói”.

    Tôi run tay, nhanh chóng thu dọn quần áo của mình, sợ hãi nhìn sang bên cạnh lần nữa. Nhưng Thương Mục Kiêu đã dùng tốc độ ánh sáng mà ngủ thiếp đi. Có lẽ là do uống rượu quá nhiều trước đó, miệng cậu ta cong lên, hô hấp trở nên nặng nề.

    Tôi cẩn thận đẩy Thương Mục Kiêu ra, thấy cậu ta vẫn không tỉnh, lặng nhìn một hồi, kéo tấm chăn từ gót chân lên đắp cho cậu ta.

    Vốn định xuống giường ra ngoài phòng khách ngủ, kết quả vừa mới động một cái, Thương Mục Kiêu đã tựa như bấm trúng radar, nghiêng người ôm lấy tôi, kéo về bên cạnh.

    Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải cậu ta đang giả vờ ngủ hay không.

    Vùi đầu vào bụng tôi, như thể một con thú nhỏ thiếu thốn cảm giác an toàn. Cậu ta ôm chặt lấy tôi, không cho phép tôi rời khỏi.

    Sau khi thử mấy lần vẫn thất bại, tôi không còn giãy giụa nữa, đành xoay người đổi tư thế chìm vào giấc ngủ.

    ________________

    Lần nữa tỉnh lại, chính là lúc này đây.

    Bên cạnh vẫn lộn xộn như cũ, nhưng đã chẳng còn gì cả.

    Cậu ta đi cũng tốt…

    Lòng mang tâm sự đi rửa mặt, khoảnh khắc mở cửa phòng, tôi như nghe thấy tiếng cười ha ha của số phận, nó cười lớn rồi ném vào mặt tôi bốn chữ —— Mày mơ đẹp lắm.

    Thương Mục Kiêu chắc vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên cổ chỉ vắt một chiếc khăn tắm, đang đứng trước kệ CD của tôi đọc gì đó.

    Trông thấy bộ dạng này của cậu ta, tôi lại muốn cảm thán. Chỉ có thanh niên trai tráng vào độ hai mươi tinh lực dồi dào mới dám không áo không tất, chỉ mặc độc cái quần, đứng trước điều hòa nơi phòng khách dưới cái thời tiết này.

    Hay là sức khỏe quá tốt?

    Tôi oán thầm trong lòng. Thương Mục Kiêu phát hiện ánh nhìn chăm chú của tôi, bèn nhìn sang bên này.

    “Thầy tỉnh rồi à.” Cậu ta vò vò tóc, đưa thứ trong tay về phía tôi, híp mắt hỏi: “Thầy là fan của Thương Lộc?”

    Thứ cậu ta cầm trong tay chính là bản DVD “Ngược chiều gió” được tôi cất kỹ trong hòm sắt.

    Chỉ chần chừ một giây, tôi đã lên tiếng phủ nhận: “Không phải, tôi là fan của Hàn Giai.”

    Hàn Giai là nữ chính trong “Ngược chiều gió”, năm đó lúc đóng phim với Thương Lộc cũng xem như đã hot, đáng tiếc không có ô dù chống lưng, nhiều năm sau sự nghiệp xuống dốc, cuối cùng gả cho một phú thương người Hoa bốn năm mươi tuổi, rút khỏi giới giải trí.

    Tôi cũng chẳng rõ tại sao mình phải nói dối, nhưng đây chính là chỉ thị của bản năng, nó cảm thấy làm như thế mới tốt thì tôi cũng chỉ đành làm theo.

    “Vậy thầy cảm thấy Thương Lộc thế nào?” Cậu ta nghiêm túc quan sát ánh mắt của tôi, cẩn thận phân biệt xem mỗi câu tôi nói là thật hay giả.

    “Tôi biết ông ấy là ba cậu.” Tôi đáp.

    “Em không phải hỏi thầy ba em thế nào, em muốn hỏi thầy cảm thấy Thương Lộc thế nào?” Cậu ta vừa tiến một bước vừa bổ sung thêm một câu: “Người đàn ông này như thế nào?”

    “…Cũng được.”

    Cậu ta sụp vai xuống, một tay chống hông, tay còn lại cầm một góc của hòm sắt đựng “Ngược chiều gió”, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.

    “Cũng được?”

    Thương Mục Kiêu nhìn tôi hầm hầm, lặp lại lần nữa: “Cũng được??”

    Fine, chẳng cần bản năng nhắc nhở, chính tôi cũng biết mình chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi.

    Tôi sợ một giây sau cậu ta sẽ ném bay chiếc DVD ra ngoài cửa sổ liền bình tĩnh nói thêm: “Cũng được, nhưng không bằng cậu.” Tôi cố ý nhấn mạnh chữ “nhưng”.

    Cậu ta lập tức nguôi giận, dùng tay ước lượng chiếc hòm sắt, hờ hững liếc nhìn tôi, lại hỏi: “Cúp của em đâu?”

    Tôi sững sờ, không hiểu sao lại chột dạ.

    “Đây…” Kéo hộc tủ TV, tôi lấy chiếc cúp của Thương Mục Kiêu ra, đưa sang cho cậu ta.

    Cậu ta thờ ơ nhìn nó, cười giễu nói: “Thầy đặt phim của Thương Lộc trên kệ lại giấu cúp của em trong hộc? Sao, không muốn em bị người khác phát hiện lắm à?”

    DVD không đặt trên kệ CD chẳng lẽ đựng trong két sắt hả? Sao mới qua một đêm mà thấy cậu ta càng khó hầu hạ hơn thế?

    “Vậy cậu muốn để ở đâu?” Tôi hỏi.

    Cậu ta ngẫm nghĩ một hồi, xoay người quăng “Ngược chiều gió” lên kệ CD, nhận lấy chiếc cúp trong tay tôi, bước mấy bước lại kệ, dùng sức đặt chiếc cúp lên trên hòm sắt.

    “Để chỗ này.” Cậu ta vỗ tay, tỏ vẻ “đừng hòng làm tôi đổi ý”.

    Đến chuyện này mà cậu ta cũng quản. May mà biết họ là cha con, không còn tưởng Thương Mục Kiêu với Thương Lộc có ân oán tình thù gì nữa.

    Tôi khẽ gật đầu, tùy cậu ta vậy, rồi quay người vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Lát sau, Thương Mục Kiêu thay quần áo chỉnh rồi cũng bước vào bếp, quả thật có ý muốn giúp nhưng một cậu ấm mười ngón tay ngọc ngà chưa từng vấy bẩn, đến nấu cháo cũng có thể nấu cho cháy nồi, thì làm sao giúp tôi được.

    Sau khi thấy cậu ta dùng máy bào khoai tây đến suýt nữa bào cả ngón tay, tôi không nhịn được nữa, kiên quyết đuổi cậu ra khỏi bếp.

    Lạp xưởng, cà rốt cắt nhuyễn, đổ vào hỗn hợp trứng, tráng đều trong chảo thành một lớp mỏng, chậm rãi cuộn lại, đợi nguội là có thể cắt thành từng miếng trứng cuộn bày ra bàn. Khoai tây xào rau xanh, cuối cùng thêm tiêu với giấm trắng để tăng hương vị.

    Trong tủ lạnh còn dư chút măng, tôi cắt một ít lạp nhục lần trước Thẩm Lạc Vũ mang tới. Vốn không ôm mấy hy vọng, thế mà cũng nấu ra một nồi thơm phức, sắc xanh sắc đỏ hòa quyện vào nhau vô cùng mê ly, khiến người khác thèm nuốt nước bọt.

    Ba món, với một người thì hơi nhiều nhưng hai người lại vừa đủ.

    Còn thiếu món canh cuối cùng.

    Bởi vì thường ngày có mình tôi ăn, làm nhiều canh thì lãng phí nên đều nấu canh ăn liền*, mỗi bữa một gói canh cũng tiện hơn.

    Trong một hộp canh ăn liền có năm vị, tôi không biết Thương Mục Kiêu thích loại nào bèn cầm hộp đi hỏi cậu ta.

    Ban ngày ban mặt, cậu ta đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìn vào thị kính của kính viễn vọng, gương mặt hứng khởi không biết đang nhìn thấy gì.

    “Cậu… đang làm gì vậy?”

    Thương Mục Kiêu nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, vẻ mặt như Colombo phát hiện ra châu Mỹ, ngoắc tay gọi tôi qua: “Cái kính viễn vọng của thầy không chỉ nhìn trong đêm mà ban ngày cũng được nè, còn nhìn xa nữa. Thầy không biết em vừa thấy gì đâu.”

    Tôi đi đến tắt nguồn kính, cũng chẳng hứng thú với thứ cậu ta nhìn thấy.

    “Đừng có nhìn bậy nhìn bạ, kẻo người ta bảo biến thái giờ.”

    Cậu ta nhướng một bên lông mày, hoàn toàn không sợ mà đe dọa tôi: “Đây là nhà thầy, kính thầy, dù cho có bị coi là biến thái thì cũng là thầy bị chứ nhỉ.”

    Tôi không thèm quan tâm nữa, đưa năm gói canh ra hỏi cậu ta muốn chọn cái nào.

    Cậu ta gõ gõ mấy cái gói trên tay tôi, hỏi: “Đây là gì?”

    “Canh.”

    Cậu ta có chút hiếu kỳ, cầm mỗi cái lên nhìn một lượt, cuối cùng chọn một gói rong biển trứng.

    Nấu canh xong, tôi xoay người bới cơm, lúc quay về bàn thì Thương Mục Kiêu đã ngồi vào chỗ, đang cầm điện thoại… chụp đồ ăn.

    Thật không ngờ cậu ta lại có sở thích này đấy.

    Cầm đũa lên, tôi phát hiện Thương Mục Kiêu cũng giữ tư thế giống mình, nhìn chằm chằm món trứng cuộn nhưng lại không gắp.

    Đừng bảo cậu ta đang đợi tôi động đũa nhé?

    Gắp một ít khoai tây sợi vào bát, tôi thăm dò nói: “Ăn đi.”

    Lời vừa dứt, cậu ta lập tức xác định mục tiêu gắp ngay trứng cuộn trên bàn, bỏ thẳng vào miệng, còn chưa nhai xong đã gắp thêm miếng lạp nhục.

    Một bữa cơm sạch sành sanh. Tôi còn nửa bát chưa ăn hết, còn cậu ta đã đến bát thứ hai. Đợi khi tôi ăn xong một bát, bát thứ hai của cậu ta đã thấy đáy.

    Kiểu này là bị bỏ đói bao lâu rồi?

    Ăn xong, cậu ta húp xong hai ngụm canh, rồi bắt đầu lướt hết mấy món trên bàn. Đầu tiên là trứng cuộn, tiếp đến là măng với lạp nhục, cuối cùng là khoai tây sợi. Cậu ta cường điệu đến mức một sợi khoai cũng không tha. Nếu tôi không ngăn lại có khi cậu ta còn ăn từng hạt tiêu nữa không chừng.

    “Hôm qua cậu chưa ăn cơm à?” Tôi hỏi.

    Cậu ta xoa xoa bụng mình, thỏa mãn đáp: “Có ăn. Không phải em đói mà do món thầy làm ngon quá, em không cưỡng lại được.”

    Tuy nói “Được khen ai mà chẳng thích”, nhưng tôi vẫn tự ý thức rằng khả năng nấu nướng của bản thân cùng lắm chỉ đến mức “ăn được”, chưa thể so với lời cậu ta nói.

    Thu dọn bát đũa, tôi không thèm đáp trả cậu ta. Cậu ta cũng đứng dậy giúp tôi, suýt nữa làm đổ dĩa thức ăn, tôi đành phải đuổi cậu ta ra ngoài lần nữa.

    Trong lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng khách, là điện thoại của Thương Mục Kiêu.

    Cậu ta bảo mình hiện không ở nhà, hai ngày nay ở khách sạn. Đầu bên kia lại nói thêm gì đó, cậu ta im lặng cả buổi, khiến đối phương phải chờ một hồi.

    “Chiều nay em có chút việc, đi trước nhé.”

    Tôi vẫn đang rửa bát, cậu ta nhanh chóng đánh lén sau lưng tôi, hôn một cái lên khóe môi tôi.

    Tôi trượt tay, đĩa đang rửa liền rớt xuống, vẫn may trong bồn chứa không ít nước, làm tốc độ rơi chậm đi, nên đĩa chưa bị vỡ.

    “Thầy sợ em như thế làm gì?” Cậu ta bất mãn, khẽ dùng sức cắn cắn môi dưới của tôi, nói: “Đừng bảo là thầy không muốn trả nợ đấy nhé?”

    Tôi mơ hồ nhìn cậu ta. Trả nợ gì cơ?

    “Hôm qua thầy hôn em, phải chịu trách nhiệm chứ.”

    Rõ ràng hôm qua là cậu ta bắt đầu trước…

    Tôi vừa bàng hoàng với việc cậu ta có thể thản nhiên nói mấy chuyện vô lý này, vừa cảm thấy mình như một tên sở khanh vậy.

    “Thật ra chúng ta chỉ… hôn mấy cái, cậu cũng không cần để tâm làm gì.”

    Tuyệt đối không ngờ cũng có ngày tôi lại phải nói ra những lời như vậy.

    “Thế thầy thật sự không muốn chịu trách nhiệm à?” Biểu cảm cậu ta phai dần, ánh mắt như đang trách cứ một tên sở khanh.

    Ý thức đạo đức luôn tràn trề sức sống của tôi đang phải khóc ròng mà đứng trên đỉnh núi, bị người trói lại, tắc cả miệng lưỡi. Tôi có cảm giác, nếu ngay thời khắc này tôi có lỡ nói lời nào không đúng thì nó sẽ bị đẩy tới vách núi, chết không chỗ chôn.

    Lý tính chết đi, đạo đức rơi vào nguy hiểm, bản năng lên làm vua, nói một câu công bằng là “Việc này mày không hề có lý.”

    “…”

    Tôi chỉ đành thỏa hiệp: “Không có…”

    “Em biết anh không phải người như vậy mà.” Thương Mục Kiêu lại vui vẻ trở lại, ngồi xổm xuống, mặt mày cười tươi, nói: “Vậy chúng ta hẹn hò đi.”

    Tôi thầm hít vào một hơi vì kinh ngạc, biết rằng không có khả năng nhưng vẫn muốn vẫy vùng đến chết.

    “…Tôi lớn hơn cậu.”

    “Anh biết ba em với người mới kém nhau mấy tuổi không?”

    “Tôi là thầy của cậu.”

    “Chỉ là môn tự chọn thôi.”

    “Tôi… chỉ có thể ngồi xe lăn cả đời.”

    Thương Mục Kiêu có hơi buồn cười mà sờ lên má tôi: “Bắc Giới, anh muốn cùng em sống cả đời sao?”

    Tôi há hốc mồm, không biết phải trả lời như thế nào.

    “Chuyện ngày mai cứ để mai rồi tính, bây giờ em không cho rằng đó là vấn đề cản trở.” Cậu ta nói tiếp: “Em sẽ không đồng cảm cho anh, cũng sẽ không thương hại anh, trong mắt em anh vẫn giống như một người bình thường. Như vậy còn chưa đủ sao?”

    Như vậy còn chưa đủ sao?

    Nếu như lý tính làm chủ chắc chắn sẽ nói “không đủ”, chuyện đó thật sự không đủ. Nhưng hiện tại bản năng đang làm chủ, bản năng đã đá bay lý tính đến âm tào địa phủ rồi, cũng tuyên bố nó chính là kẻ duy nhất không chế sinh mệnh của “Bắc Giới”.

    Tôi hỏi nó, đủ chưa?

    Nó trả lời, đủ rồi.

    Thế là tôi cũng trả lời Thương Mục Kiêu: “Đủ rồi.”

    Hai từ vừa buộc miệng buông ra, con ngươi cậu ta cũng bừng sáng.

    “Anh đồng ý rồi sao?”

    Tôi vẫn muốn giãy giụa thêm tí nữa, nhưng đã bước một bước rồi, còn ngại gì không tiến thêm mấy bước nữa chứ?

    Tôi từng thử nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn bị đánh cho trở lại nguyên hình, nhưng nếu như có thể…

    Tôi khẽ gật đầu, đáp vỏn vẹn một tiếng “Ừm”, xem như câu trả lời.

    “Đấy anh xem, em đã bảo em có thể theo đuổi anh được mà.” Thương Mục Kiêu cười cười rồi nâng mặt tôi lên, tiến đến đặt lên môi tôi một nụ hôn triền miên

    Tôi không quen khi đang ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, giữa ban ngày ban mặt như vậy mà đụng chạm với cậu ta nên muốn tránh đi. Nhưng cậu ta đã hoàn toàn giữ chặt gương mặt tôi, không cho tôi trốn, cũng không cho tôi lùi. Tôi chỉ có thể bị động tiếp nhận, cho đến khi cậu ta lần nữa hôn tôi đến sắp không thể thở nổi.

    Sau khi bị cậu ta hôn, từ đầu đến chân tôi đều nhũn cả ra. Nếu không phải hai chân không dùng được thì e là hai đầu gối tôi đều run bần bật lên mất.

    “Sớm biết đã nói không đi rồi…” Cậu ta đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, bực bội làu bàu mấy tiếng rồi tạm biệt tôi: “Em đi đây.”

    Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ qua loa đáp lại “Gặp sau” rồi tập trung vào hai chiếc đĩa trước mắt, như thể đây là vật thể hấp dẫn tôi nhất vậy.

    Chờ khi tiếng đóng cửa vang lên, lúc này tôi mới buông lỏng thần kinh đang căng cứng, mỏi mệt nằm ườn xuống thành bồn, thở dài một hơi.

    Buổi tối của hoạt động của nhóm hỗ trợ tâm lý, tôi đúng hẹn đến sân vận động, lúc bước vào cửa mới phát hiện mọi người đến cũng gần đủ rồi.

    “Tuần này mọi người có thay đổi tích cực nào không?” Chị Liêu đảo mắt một vòng rồi điểm tên Vu Thiên Nhi bắt đầu trước.

    “Tuần này em… kết bạn được rồi.” Vu Thiên Nhi vừa nói vừa đỏ mặt, đầu càng cúi thấp hơn.

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời “ngửi” được “mùi” gì đó khác thường.

    “Cô gái nhỏ à, đừng bảo là con yêu sớm đó?” Một người phụ nữ nhướng mày lên, không tán đồng nói: “Nghe lời cô, bây giờ con đang học cấp ba, chính là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. Mấy đứa con trai có ngoại hình đẹp đến đâu cũng lướt đi, phải quan tâm bản thân trước đã. Hồi xưa cô không lo học cho tốt, chỉ lo tìm chồng gả sớm. Kết quả con xem, toàn rước bực vào người.”

    Vu Thiên Nhi sững sờ, hoảng hốt vội ngẩng đầu: “Không không, còn không có yêu sớm, hơn nữa…” Con bé càng nói giọng càng nhỏ: “Người bạn đó là nữ, là bạn học cùng trường luyện thi với con.”

    “Thật ra thì bây giờ nữ nữ, nam nam cũng có thể yêu sớm…” Một tên đầu trọc nhỏ giọng xen vào, bị nữ MC huých vào ngực một cái, làm cho ho sặc sụa.

    “Chúc mừng chúc mừng, có tiến bộ, tiến bộ vô cùng.” Chị Liêu vỗ tay đầu tiên, coi như lấy động lực cho cô gái nhỏ, khiến cho bản tính vốn hay ngại ngùng của Vu Thiên Nhi lại bộc phát.

    Người tiếp theo là người phụ nữ, sau khi ông Hoàng qua đời, có vẻ bà đã nghĩ thoáng hơn nhiều, phát hiện có nhiều điều trong cuộc sống trước đó mà bà đã bỏ qua.

    “Chồng tôi ngày nào cũng về nhà ăn tối, không bao giờ lảng vảng bên ngoài. Nếu anh ấy đi ngang qua cửa hàng bánh tôi yêu thích, thì sẽ luôn xếp hàng mua cho tôi một túi lớn.” Bà mỉm cười nói: “Con cái dù có hơi nghịch ngợm nhưng may mà vẫn thông minh hoạt bát, sức khỏe ổn định. Sau lần bị gọi phụ huynh, tôi tức giận, thằng bé cũng biết xin lỗi, nói sau này sẽ không khiến tôi mất mặt như vậy nữa.”

    Tên đầu trọc bảo mình đã bắt đầu chuẩn bị cấy tóc, trước kia do tiếc tiền nên lâu thật lâu vẫn chưa quyết định. Bây giờ cảm thấy sống nay chết mai, có thể dùng tiền giải quyết thì sao phải ngâm giấm?

    “Tôi cũng ngộ ra rất nhiều điều từ ông Hoàng.” Cô nàng MC vén mái tóc dài, duyên dáng nói: “Bôi đen thì cứ bôi đen, chửi thì cứ chửi, bà đây vẫn kiếm tiền là được, quan tâm mấy lời khó nghe của bọn anti làm gì. Chúng càng ghét tôi càng chứng tỏ tôi đang hot.”

    “Đúng rồi, cô phải như vậy mới được. Thật ra buổi livestream của cô cực kỳ thu hút, so với những người mắng cô thì cô càng nên quan tâm đến fan hâm mộ cô hơn.” Bạch Lĩnh thay đổi gương mặt suy sụp tinh thần, nụ cười xán lạn đến chói mắt.

    “A Bạch, chuyện làm ăn của cậu vẫn thuận lợi chứ?” Chị Liêu hỏi.

    “Hạng mục cuối cùng cũng kết thúc, lãnh đạo bảo rất xem trọng tôi, cha mẹ tạm thời cũng chưa ép cưới.” Bạch Lĩnh nói.

    “Vậy thì tốt quá rồi.” Đánh hết một vòng, tất cả mọi người đều có tiến bộ cho riêng mình, cuối cùng chị Liêu mới chuyển mắt sang tôi: “Bắc Giới, còn cậu thì sao?”

    Tôi chậm rãi nhìn mọi người, dưới ánh mắt mong chờ ấy, mở miệng nói: “Tôi… vừa rung động với một người.”

    “Cậu ta với tôi, kém nhau nhiều lắm, tôi biết rõ không nên như thế nhưng vẫn…” Nghĩ đến miêu tả của Dương Hải Dương dành cho Thương Vân Nhu, lúc ấy cảm thấy quá lố lăng, nhưng giờ nhìn lại thì thấy chuẩn xác vô cùng: “Cậu ta quá lợi hại. Tôi muốn phản kháng nhưng căn bản là không thể.”

    Tôi mỉm cười nói: “Trước mắt, tôi định sẽ đi một bước nhìn một bước. Dù sao cũng muốn xem mỗi ngày đều là ngày cuối cùng được sống.”

    Tôi với Thương Mục Kiêu, đến tận hôm nay mới bắt đầu hẹn hò.

    Cũng chẳng khác gì với trước đây. Thỉnh thoảng cậu ta sẽ đến dự thính lớp tôi, nếu tôi không bận gì thì buổi tối sẽ ăn chực một bữa ở nhà tôi; không thèm nói chuyện trong nhà nhưng nhắc đến Dương Hải Dương là lại nghiến răng nghiến lợi; rất thích việc ghi chép lại tọa độ của của chiếc cúp với DVD “ngược chiều gió”, không cho phép tôi di chuyển dù chỉ một li; không thích ngắm sao bằng kính viễn vọng nhưng lại muốn tôi giải thích mấy chòm sao, tinh hệ, ngân hà các loại cho cậu ta; y hệt như keo dính chuột; là một con chó con tinh lực tràn trề, lúc nào hôn cũng không xong…

    Lúc chuẩn bị tan làm hôm nay, tôi vô tình mở vòng bạn bè ra xem, lướt đến status của Dương Hải Dương.

    Lễ Tạ Ơn, cảm ơn vì có em.

    Nhìn qua lịch mới phát hiện hóa ra bất tri bất giác đã đến Lễ Tạ Ơn, đêm nay cậu ấy sẽ cầu hôn Thương Vân Nhu.

    Đối với quan hệ của tôi và Dương Hải Dương, trước đây không nói cho Thương Mục Kiêu biết vì lúc đó cậu ta chưa là gì cả, nhưng giờ đã chính thức hẹn hò, về tình về lý đều nên báo cậu ta một tiếng.

    Mặc dù có dự cảm rằng cậu ta nghe xong sẽ không có phản ứng tốt lành gì…

    Gõ ngón trỏ lên bàn, suy đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Thương Mục Kiêu, hẹn cậu ta tối nay đến nhà ăn cơm, cũng như ngả bài với cậu luôn, đồng thời sẵn giúp bạn bè một phen, tiêu diệt hiểm họa không lường được này.

    Thương Mục Kiêu rất nhanh đã nhắn lại, bảo còn phải học một tiết nữa, chờ kết thúc sẽ lập tức đến nhà tôi.

    Chừng sáu giờ, ba món ăn một món canh, hai mặn một chay đều dâng đủ, ngoài cửa cũng truyền tới tiếng mở khóa điện tử —— hôm sau khi đồng ý hẹn hò, cậu ta liền nhõng nhẽo đòi cho được mật mã khóa nhà tôi, từ đó không còn trở ngại gì, cứ tự nhiên ra ra vào vào.

    “Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì mà anh còn làm canh?” Cậu kinh ngạc nhìn lấy tô canh thịt bò.

    “Lễ Tạ Ơn.”

    “…Anh còn tin cả vụ này?” Cậu ta càng kinh ngạc hơn.

    Tôi khẽ đưa đũa cho cậu ta, cười với cậu ta: “Cảm ơn vì có em.”

    “…”

    Mặc dù cậu ta lấy làm lạ nhưng vẫn sung sướng động đũa.

    Thấy cậu ta ăn ngon như vậy, tôi còn nghi ngờ có phải Thương Lộc xén bớt khẩu phần ăn của cậu rồi không, không thì sao mỗi lần đến chỗ tôi ăn đều như quỷ chết đói đầu thai về vậy.

    Thương Mục Kiêu đột nhiên buông đũa, bất chợt nhìn về phía tôi, sắc mặt như cười mà không cười: “Mặc dù ông ta không phải người cha tốt, nhưng trước giờ chưa từng bạc đãi em, từ nhỏ em vẫn ăn uống rất đầy đủ.”

    Nghe cậu ta nói, tôi mới phát hiện vừa rồi mình buộc miệng nói câu “Có phải Thương Lộc xén bớt khẩu phần ăn của em rồi không” ra miệng, lập tức lúng túng, đến tai cũng nóng lên.

    Suy cho cùng cũng là cha người ta, tôi đang chờ để xin lỗi thì nghe cậu ta nói tiếp: “Em thích ăn món anh làm là vì anh là người đầu tiên tự mình xuống bếp vì em. Không phải vì công việc, cũng không phải vì nịnh nọt, chỉ đơn thuần là… nấu cho em ăn.”

    Khi cậu ta thu hồi sắc mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn bạn, thật giống như bạn là tất cả đối với cậu ta, là người duy nhất cậu ấy thâm tình.

    Mặc dù ngoại hình không có nghĩa là tất cả, nhưng sở hữu một gương mặt đẹp thực sự có thể cộng thêm rất nhiều điểm.

    Nhiệt độ từ tai lan đến mặt, tôi cúi đầu gắp cho cậu ta miếng cá, không thèm nhìn nữa.

    “Thầy ơi, em còn muốn ăn tôm.” Hồi sau, giọng cậu ta mang theo ý cười, nói. Đúng là được voi đòi tiên.

    Tôi cũng không nuông chiều cậu ta như vậy: “Tự bóc.”

    “Thầy à…”

    Chuông điện thoại vang lên, Thương Mục Kiêu nhíu mày, trên mặt tràn ngập vẻ bất mãn vì bị quấy rầy.

    Bắt máy, cậu ta không khách khí nói: “Chuyện gì? Tao đang bận.”

    Bốn bề khá yên tĩnh, khoảng cách giữa chúng tôi cũng rất gần, âm thanh đầu kia điện thoại theo đó mà truyền đến tai tôi. Nghe giọng có vẻ là của Chu Ngôn Nghị, giọng khá gấp gáp, bảo cậu ta mau chạy đến.

    “Mày thấy ai cơ?” Thương Mục Kiêu bỗng cất cao giọng, lòng tôi cũng nhảy dựng lên, sinh ra sự bất an nồng đậm.

    Thanh Loan nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sẽ không trùng hợp thế chứ.

    Kết quả một giây sau ông trời đã nói tôi biết, thật sự là trùng hợp như vậy.

    “Anh ta còn dám cầu hôn? Biết rồi, tao tới ngay.” Cúp máy, mặt cậu ta tối sầm lại, đứng dậy vội vã định đi.

    Hôm nay cầu hôn thì còn ai vào đây nữa?

    “Đợi đã…” Tôi kéo cậu ta lại, biết cậu ta muốn đi phá đám. Chu Ngôn Nghị nhất định đã nghe được từ đâu chuyện Dương Hải Dương muốn cầu hôn nên báo cho Thương Mục Kiêu.

    “À, xin lỗi.” Dường như gấp quá mà cậu ta quên mất cả sự tồn tại của tôi: “Em có việc gấp phải đi trước.”

    Tôi không buông tay, vẫn muốn níu giữ: “Cơm nước xong xuôi rồi hẵng đi.”

    Không thể để cậu ta đi được, cậu ta mà đi thì không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

    “Anh bóc tôm cho em, ăn xong rồi đi.” Tôi nhất thời không nghĩ ra cách nào khác đành phải nói như thế.

    Cậu ta nhíu mày, đáp: “Không cần đâu.” Nói rồi không chút lưu luyến mà hất tay tôi ra, nhanh chân bước ra ngoài.

    Thuộc truyện: Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)