Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi – Chương 127-129

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [127] Tôi Tới Tìm Cậu

    ******

    Ngày kế, Liên Kỳ Quang liền cùng đám Hạ Hầu Hách Thiên đi cùng, dọc theo đường đi, nhìn thấy không ít học viên vì chém giết mà trọng thương mất đi năng lực tác chiến, cuối cùng bị phi hành khí mang đi.

    Đội Liên Kỳ Quang kì thực có rất ít người tới gây chuyện, dù sao, không nói đến sức chiến đấu, chỉ cần thân phận của Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo cũng đủ làm đám người kia khiếp sợ. Tuy trên chiến trường không xét tới thân phận, thế nhưng đây dù sao cũng chỉ là cuộc thi, nếu đắc tội đám thiếu gia quyền quý kia, ai cũng không thể cam đoan sau này bị âm thầm tính kế hay không.

    Thật ra cũng có vài kẻ gan lớn, ý đồ muốn cướp thực vật của nhóm Liên Kỳ Quang, chính là không đợi Liên Kỳ Quang động thủ, Hạ Hầu Hách Thiên đã trực tiếp thu thập.

    “Này rốt cuộc là cái gì vậy!” Hạ Hầu Hách Thiên cầm bản đồ loay hoay nửa ngày vẫn xem không hiểu, bực bội vứt xuống đất.

    “Nóng quá a!” Thân Đồ Ti Hạo vẻ mặt thực đau khổ, vô lực ngồi bệch xuống đất, quơ quơ tay quạt gió, híp mắt nhìn lên mặt trời nóng bỏng trên cao.

    “Đừng nóng vội.” Hiên Viên Triết tiến tới nhặt tấm bản đồ bị Hạ Hầu Hách Thiên ném đi, ôn tồn an ủi.

    “Giờ đã là giữa trưa, còn lại một ngày thời gian, chính là cậu xem đi, xung quanh nhìn đâu cũng chỉ có một dạng, chúng ta ngay cả phương hướng cũng tìm không ra! Nói không chừng đang đi ngược, càng đi càng xa.”

    Hiên Viên Triết nhìn bản đồ trong tay, trầm mặc hồi lâu, tầm mắt phóng về phía Liên Kỳ Quang đang khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần cách đó không xa.

    “Thần tượng à, dị năng của cậu cứ phát ra như vậy, không sao chứ?” Thân Đồ Ti Hạo đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, hơi lạnh ập tới làm cậu ta thoải mái thở phào một hơi.

    Liên Kỳ Quang mở mắt, thản nhiên liếc nhìn Thân Đồ Ti Hạo, không thèm phản ứng.

    Hiên Viên Triết cầm bản đồ giống như cân nhắc gì đó, thật lâu sau, Hiên Viên Triết gật gù, thầm hạ quyết tâm, xoay người đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, mở bản đồ đặt trước mặt Liên Kỳ Quang: “Liên thiếu, cậu có thể xem hiểu loại bản đồ này không?”

    Liên Kỳ Quang cúi đầu, phóng ánh mắt lên bản đồ trong tay Hiên Viên Triết, suy nghĩ một lát, đưa tay nhận lấy bản đồ xoay ngược lại: “Cậu cầm ngược.”

    “…” Hiên Viên Triết.

    Liên Kỳ Quang đứng dậy, cầm bản đồ trong tay, nhìn mặt trời trên cao chậm rãi bước tới. Hạ Hầu Hách Thiên nhìn hành động kì quái của Liên Kỳ Quang, có chút nghi hoặc, muốn tiến tới hỏi lại bị Hiên Viên Triết cản lại.

    Không bao lâu sau, Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, đưa tay chỉ về một hướng: “Đó là hướng đông.”

    “Cậu làm thế nào biết được?” Lần này mở miệng hỏi là Hạ Hầu Hách Thiên cùng thân Đồ Ti Hạo.

    Nhìn biểu tình ngu ngốc của hai người, Liên Kỳ Quang lười mở miệng, ngồi xổm xuống, trải bản đồ ra đất, Hiên Viên Triết vội chạy tới.

    “Nơi này.” Ngón tay Liên Kỳ Quang chỉ vào một điểm: “Là vị trí của chúng ta hiện giờ, đích đến ở đây. Trong sa mạc không có phương hướng, nhưng cũng có ích của nó, không cần đi vòng nhiều. Đích tới không còn quá xa, hiện giờ chúng ta có hai đường.”

    “Một cái đi thẳng, không cần quẹo gì cả, chiều mai sẽ tới. Một cái khác xa hơn, cần phải quẹo một lần, nhưng dựa theo tốc độ hiện giờ, lúc sáng sớm chúng ta có thể tới một ốc đảo, nơi đó hẳn có nguồn nước cùng thức ăn.”

    Hiên Viên Triết trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: “Nếu đi đường vòng thì bao xa?”

    “Không nhiều, năm mươi dặm, đêm mai có thể tới đích.”

    Nhóm người chìm vào trầm mặc, một lát sau, Mục An Khí mở miệng: “Theo cá nhân tôi thì nên đi đường vòng, hiện giờ mặc dù chúng ta có đủ dịch dinh dưỡng nhưng lại thiếu nước.”

    “Nói vậy cũng đúng, nhưng mà…” Hạ Hầu Hách Thiên có chút do dự: “Trong sa mạc chẳng có tọa độ nào, nếu chúng ta đi sai đường, vòng quá xa thì làm sao bây giờ?”

    “Sẽ không.” Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng: “Tôi biết phương hướng.”

    “Thần tượng, có vẻ rất muốn chọn đường này?” Liên Kỳ Quang vốn luôn trầm mặc lãnh đạm, hiện giờ lại đột nhiên ra tay tương trợ, thực làm đám người có chút mất tự nhiên.

    Nhìn biểu tình kỳ quái của bọn họ, Liên Kỳ Quang mím môi, nhàn nhạt nói: “Tôi cần thức ăn ở đó.”

    Ngẫm lại sự phản cảm của Liên Kỳ Quang đối với dịch dinh dưỡng, mọi người nháy mắt hiểu rõ.

    “Thần tượng, sao cậu có thể xác định được phương hướng a.” Thân Đồ Ti Hạo nghi hoặc, sau đó tựa hồ nghĩ tới gì đó, nhất thời mở to mắt: “Thần tượng, cậu, cậu không phải có giấu thiết bị trí năng biết dò xét bản đồ đi?”

    “Cậu nghĩ cái gì vậy hả!” Hạ Hầu Hách Thiên vỗ cái ót Thân Đồ Ti Hạo.

    “Tôi không có ý gì mà.” Thân Đồ Ti Hạo ôm đầu, đau tới nhe răng trợn mắt, bất quá khó có dịp không cãi nhau với Hạ Hầu Hách Thiên: “Tôi chỉ cảm thấy thực thần kì a, cảm giác thần tượng thực quen thuộc với loại bản đồ cổ cùng phán đoán phương hướng.”

    “Này là năng lực tiêu chuẩn của lính đánh thuê.” Liên Kỳ Quang đặt bản đồ xuống, đứng dậy rời đi: “Chuẩn bị một chút đi, lập tức rời đi.”

    Lính… lính đánh thuê? Đám Hạ Hầu Hách Thiên ngây ngẩn cả người, này là ý gì a?

    Liên Kỳ Quang kỳ thực không nói, lúc trước cậu nhận lệnh đi ám sát người cầm quyền cao cấp nhất của một căn cứ, không cẩn thận lạc đường, kết quả xoay vòng vòng trong căn cứ kia suốt một đêm, suýt chút nữa bị tóm được, cũng vì thế mới bị tiểu thái tử cưỡng ép học cách phân biệt bản đồ.

    Nhóm Hạ Hầu Hách Thiên dùng tốc độ nhanh nhất nuốt dịch dinh dưỡng, thu thập một chút liền đứng dậy. Chính là, không chờ bọn họ rời đi thì đã nghe thấy xung quanh truyền tới tiếng ma xát sàn sạt, tựa hồ có loài sâu bọ gì đó đang trườn tới.

    Sâu? Nghe thấy âm thanh dày đặc như thủy triều kia, da đầu đám Hạ Hầu Hách Thiên đều run lên, kể cả Liên Kỳ Quang cũng nhíu mày.

    Âm thanh càng lúc càng gần, hai thiếu niên, một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt, bất quá, kinh khủng không phải ba người bọn họ mà là một biển nhện cùng bò cạp ở phía sau. Sâu biến dị, mỗi con đều lớn cỡ một con mèo trưởng thành, lớp xác ngoài đen láy hệt như khôi giáp không thể phá vỡ, răng nhanh cùng cái đuôi kịch độc dưới ánh mặt trời thoạt nhìn thực u ám, làm người ta lạnh sống lưng.

    Nhìn thấy nhóm Liên Kỳ Quang, ba người hệt như nhìn thấy cứu tinh, quơ tay hô to: “Cứu mạng! ! Cứu chúng tôi với! !”

    “Đám ngu xuẩn này! !” Hạ Hầu Hách Thiên tức giận mắng, hỏa diễm ngưng tụ trong tay. Liên Kỳ Quang đưa tay giữ lấy cổ tay Hạ Hầu Hách Thiên, mặt không đổi nhìn ba người kia.

    “Làm sao vậy?” Hạ Hầu Hách Thiên nghi hoặc.

    Liên Kỳ Quang xoay người: “Các người đứng bên cạnh tôi.”

    Đám Hạ Hầu Hách Thiên xoay mặt nhìn nhau, trong lòng tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo phân phó, tựa vào bên cạnh Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang nhìn biển sâu gần trong gang tấc, uy áp bậc huyền đỉnh cấp phóng ra, bao trùm lấy nhóm người.

    Biển sâu tới ngày càng gần, đám Hạ Hầu Hách Thiên nuốt nuốt nước miếng, nắm tay dần siết chặt. Ba người bị đuổi giết rất nhanh đã tới trước mặt Liên Kỳ Quang, đối với lời cầu cứu của bọn họ, Liên Kỳ Quang làm như không thấy. Mắt thấy đàn sâu đã sắp đuổi tới, ba người thầm mắt một tiếng, vội vàng chạy tới trước.

    Đàn sâu ập tới, Hạ Hầu Hách Thiên suýt chút nữa đã kêu thành tiếng, ngạnh cổ, cắn chặt răng. Chính là, ngay lúc này, chuyện ngoài dự đoán của mọi người đã xảy ra, đám sâu kia xông tới chỗ nhóm Liên Kỳ Quang thế nhưng tự động tách ra, lấy chỗ bọn họ làm trung tâm, từ hai bên xông tới trước.

    “Này là…” Đám Hạ Hầu Hách Thiên ngây dại, nhóm binh sĩ ngồi trong phòng giám sát cũng sững sờ. Này là tình huống gì a?

    Ba người chạy phía trước thấy một màn này cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin nổi. Bọn họ muốn xoay người chạy về phía Liên Kỳ Quang, chính là đàn sâu đã đuổi tới, không chỉ vậy, con đường phía trước cũng bị chặn, cả biển sâu đen nghìn nghịt xông tới gần, vây ba người kia ở bên trong.

    “Cầu xin các người! Cầu xin các người cứu chúng tôi!” Bị dồn vào đường cùng, nữ sinh nọ khóc rống lên, nhìn biển sâu đông nghìn nghịt, cơ hồ sắp hỏng mất.

    Hạ Hầu Hách Thiên nhìn ba người bị vây, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi. Liên Kỳ Quang đút tay vào túi tiền, không chút để ý nhìn đàn sâu trước mắt: “Không được đi.”

    “Các người sao có thể như vậy! Đều là học viên của tinh cầu này, là quân nhân tương lai, các người sao có thể thấy chết mà không cứu! !” Nhìn đàn sâu, một nam sinh bị dồn ép tới nổi điên, nhất thời hoảng loạn quát: “Tôi phải tố cáo các người! Tôi phải để các người bị đuổi khỏi học viện, trục xuất khỏi Lam tinh.”

    “A, chờ mi sống được rồi nói sau.” Liên Kỳ Quang không chút để tâm tới lời uy hiếp của đối phương, nhẹ nhàng đáp.

    “Mày…”

    “Cầu xin các người cứu tôi!” Nam sinh này so ra vẫn còn vài phần lí trí: “Tôi là Từ gia khu một, chỉ cần các người cứu tôi, cha tôi nhất định sẽ hảo hảo báo đáp.”

    Sâu đã bò tới chân nữ sinh, cô ta hét lớn một tiếng, đá văng nó ra, bắt đầu gào khóc.

    “Thần tượng, này, này rốt cuộc là chuyện gì?” Thân Đồ Ti Hạo nuốt nuốt nước miếng, cứng ngắc mở miệng.

    “Đám sâu này đều có năng lực bậc nhân, tuy không có trí tuệ nhưng trời sinh có trực giác nhạy bén. Đối mặt với đối tượng mạnh hơn, chỉ cần không chủ động trêu chọc, chúng nó sẽ không đối địch.” Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ba người đã động thủ chém giết đám sâu, lạnh nhạt nói: “Các người đã lấy thứ gì của chúng?”

    “Nói hưu nói vượn! !” Nam sinh một chưởng đánh văng một con sâu, thẹn quá thành giận nói: “Chúng ta chẳng lấy gì cả.”

    Người nọ sống chết không thừa nhận làm Liên Kỳ Quang cũng bất lực, xoay người rời đi: “Đuổi kịp.”

    “Mày đứng lại đó cho tao! Quay lại! !” Liên Kỳ Quang bỏ đi là nam sinh kia phẫn nộ rống lớn, một con nhện bị đánh văng bay về phía Liên Kỳ Quang. Hạ Hầu Hách Thiên vung tay phóng ra một ngọn lửa, Hiên Viên Triết thầm nghĩ không tốt, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì con nhện kia đã bị đốt thành tro bụi.

    Hạ Hầu Hách Thiên động thủ rõ ràng đã chọc giận đám sâu, nhất thời chúng bắt đầu bò về phía bọn họ. Hạ Hầu Hách Thiên nuốt nuốt nước miếng, lúng túng nói: “Tôi, tôi không phải cố ý.”

    “Ha ha ha! Tụi mày không muốn cứu, vậy thì cùng chết đi! !” Nam sinh kia điên cuồng cười to, giống như không thấy con sâu đã cắn phập lấy cánh tay mình.

    Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm nhìn đám sâu đang chen chúc ùa tới, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh, trong tiếng cười to của nam sinh, băng sương bắt đầu lan tràn, lấy bọn họ làm trung tâm, trong vòng ba mét, chỉ cần có sâu tới gần sẽ lập tức đông thành khối băng.

    Nhìn bóng dáng đám người Liên Kỳ Quang lạnh lùng rời đi, nam sinh đang cười kia đột nhiên khựng lại, đôi mắt sung huyết đỏ ngầu tràn đầy kinh ngạc.

    “Thần tượng, cậu nói bọn họ lấy đi thứ gì đó, đó là gì?” Thân Đồ Ti Hạo đi theo bên cạnh Liên Kỳ Quang, nghi hoặc hỏi.

    “Là trứng đi?” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nói.

    “Trứng sâu?”

    “Ấu trùng của sâu biến dị, trong đó ẩn chứa năm phần sức mạnh của sâu, có thể nhanh chóng đề cao dị năng.”

    “Bắt lấy đứa nhỏ của người ta, xứng đáng bị đuổi giết!” Hạ Hầu Hách Thiên xùy lạnh, thu hồi lại một tia thương hại trong lòng.

    “Cậu có vẻ rất rành chuyện này?” Mục An Khí trêu đùa.

    “Tôi cũng từng trải qua tình huống đó.” Liên Kỳ Quang bình thản nói.

    “…” Mục An Khí.

    “…” Những người khác.

    “Kia, vậy cậu làm thế nào?” Hạ Hầu Hách Thiên cẩn thận hỏi.

    “…” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hủy ổ bọn nó, đánh phế hết đám sâu, một ngọn lửa đốt rụi.”

    “…”

    Thực tàn bạo! !

    Tiếng gió gào thét, hai chiếc phi hành khí từ trên không trung chậm rãi đáp xuống chỗ đám sâu đang tụ tập.

    Liên Kỳ Quang quay đầu nhìn lại, chân mày nhíu chặt.

    “Dù sao cũng là thi đầu, không thể nháo tới mạng người.” Nhìn ra Liên Kỳ Quang khó chịu, Hiên Viên Triết mở miệng giải thích.

    Liên Kỳ Quang giật giật khóe miệng, bất quá vẫn xoay người, tiếp tục đi tới. Chính là…

    Nhìn thân ảnh thuần một màu đen cách đó không xa, mày Liên Kỳ Quang lại nhíu lại.

    Cừu Ly Mạch chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt Liên Kỳ Quang năm mét, con người lạnh lùng đạm mạc nhìn cậu.

    “Tôi tới tìm cậu.”

    Hoàn Chương 127.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [128] Bão Cát

    ******

    Cừu Ly Mạch xuất hiện Liên Kỳ Quang cũng không ngoài ý muốn, nếu Cừu Ly Mạch là cơ sở ngầm tiểu thái tử sắp xếp ở bên cạnh mình, Liên Kỳ Quang cũng có thể giải thích vì sao mỗi lần mình gặp chuyện ngoài ý muốn Cứu Ly Mạch luôn xuất hiện đúng lúc.

    Có chỉ thị Liên Kỳ Quang, nhóm người đi theo đường vòng, lúc màn đêm buông xuống thì một mảnh xanh biếc dần xuất hiện trước mắt.

    Liên Kỳ Quang có dị năng hệ mộc, vì thế rất mẫn cảm với hơi thở sinh mệnh, ngửi được hương vị tươi mát trong không khí, Liên Kỳ Quang hiểu ra đó thực sự không phải ảo ảnh.

    “A a a! ! Rốt cuộc cũng tới rồi, mệt chết a! !” Hạ Hầu Hách Thiên rốt cuộc nhịn không được mệt mỏi, than thở.

    “Này! Này là cái quỷ gì vậy! !” Thân Đồ Ti Hạo chạy tới trước kêu to, Liên Kỳ Quang nhíu mi, bước chân nhanh hơn, đợi đến lúc đi tới phiến xanh mướt kia, Liên Kỳ Quang cũng nhịn không được có chút kinh ngạc.

    “Đó là cây xương rồng.” Xác định xung quanh không có thứ gì có lực công kích, Liên Kỳ Quang yên tâm đi tới.

    “Cây xương rồng? Đó là thứ gì vậy?”

    “Một loại thực vật, bất quá hẳn đã biến dị.” Liên Kỳ Quang dừng lại trước một gốc xương rồng, trong tay ngưng tụ gai băng, đột nhiên bổ tới: “Có thể ăn, có thể dùng trong y học, có thể phòng phóng xạ.”

    “Thần kỳ như vậy?”

    Liên Kỳ Quang bổ một gốc xương rồng, rọc đi lớp vỏ cứng đầy gai, xẻ phần thịt non mềm bên trong bỏ vào miệng.

    “Ăn ngon không?” Thân Đồ Ti Hạo sáp qua, nhỏ giọng hỏi.

    “Có thể ăn.” Không thể nói rõ là ngon hay không, tóm lại là không chết người.

    Cừu Ly Mạch tiến tới, lưỡi dao gió bay ra, giống như Liên Kỳ Quang cắt phần ruột non bên trong ăn. Ánh mắt mọi người tập trung lên người Cừu Ly Mạch, muốn xem thử biểu tình cậu ta, chính là, bọn họ nhất định thất vọng rồi, Cừu Ly Mạch từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm như cũ, ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích chút nào.

    Hạ Hầu Hách Thiên đẩy Thân Đồ Ti Hạo qua, tiến tới, cũng cắt một miếng, dùng sức cắn thử, miệng đầy nước, mùi vị tươi mát cùng nồng đậm trộn lẫn vào nhau.

    “Thế nào?”

    “Có thể ăn.” Hạ Hầu Hách Thiên sắc mặt cổ quái nói ra đáp án hệt như Liên Kỳ Quang. Không tính là ăn ngon, nhưng cũng không khó ăn.

    “Này là đáp án gì a.”

    “Cậu muốn biết thì tự nếm thử không phải được rồi sao?” Hạ Hầu Hách Thiên khinh bỉ.

    Nhìn hai người lại bắt đầu nháo loạn, Liên Kỳ Quang xoay người rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

    Liên Kỳ Quang tựa lưng vào một gốc xương rồng bị róc sạch gai, ngửa đầu lẳng lặng nhìn ánh trăng đỏ trên bầu trời, suy nghĩ vô thức lại bay tới trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền. Liên Kỳ Quang vươn tay, mở ra, một chiếc quân hàm thiếu tướng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, dưới ánh trăng long lanh lóe sáng.

    Liên Kỳ Quang trầm mặc nhìn quân hàm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng ma xát hoa văn trên nó, nghĩ tới sau khi thi đấu kết thúc có thể gặp lại Hạ Hầu Thiệu Huyền, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, gương mặt luôn không có chút biểu cảm thoạt nhìn ngây ngô đáng yêu rồi lại phá lệ hấp dẫn.

    Trong phòng giám sát, Hạ Hầu Thiệu Huyền tựa lưng vào ghế, nhìn nụ cười trên mặt Liên Kỳ Quang mà ánh mắt anh dần trở nên ấm áp, trái tim cũng đập nhanh hơn, khóe miệng nhịn không được cong lên.

    Hiên Lãng ở bên cạnh nhìn độ cung khóe miệng Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhịn không được trợn trắng mắt.

    Đang nghĩ tới cảnh gặp lại Hạ Hầu Thiệu Huyền mà cảm thấy vui sướng, Liên Kỳ Quang đột nhiên cảm thấy bụng truyền tới một cơn đau đớn, nhất thời sắc mặt tái nhợt, siết chặt quân hàm, cuộn mình lại.

    Cơn đau lần này không giống khi trước chỉ đau một chốc rồi thôi, ngược lại càng lúc càng đau, hơn nữa theo cơn đau, Liên Kỳ Quang thậm chí còn cảm giác có thứ gì đó từ bụng mình chảy xuống.

    Liên Kỳ Quang ngã xuống mặt đất, cả người đau đớn tới phát run, sắc mặt cũng trắng đến mức làm người ta sợ hãi.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền đang ngồi quan sát còn chưa kịp thu lại ý cười bên khóe miệng thì bị biến đổi trước mắt dọa hoảng, bật dậy, bởi vì quá mạnh mẽ mà làm ngã đổ chiếc ghế phía sau.

    “Boss!”

    “Chuẩn bị phi hành khí cho tôi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm giọng ra lệnh.

    “Boss, chị dâu sẽ không đồng ý.” Hiên Lãng tuy cũng lo lắng, bất quá ít ra so với Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn còn một tia lí trí.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh phóng ra áp khí bức người về phía Hiên Lãng, làm Hiên Lãng run chân suýt chút nữa quỵ sụp xuống: “Boss, nếu bây giờ anh tới đó, thân phận chị dâu có thể bị lộ ra, chị dâu vẫn chưa tốt nghiệp, nếu thân phận lộ ra thì sau này khẳng định có không ít nguy hiểm, boss không thể ở bên cạnh, ai có thể cam đoan an nguy của chị dâu?”

    Bên này Hiên Lãng tận tình khuyên nhủ Hạ Hầu Thiệu Huyền, bên kia, Cừu Ly Mạch cũng phát hiện Liên Kỳ Quang dị thường, vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy.

    “Cậu làm sao vậy?” Nhìn Liên Kỳ Quang sắc mặt trắng bệch, Cừu Ly Mạch cau mày.

    “Không có việc gì.” Liên Kỳ Quang vừa uống chút nước hồ, hiện giờ cơn đau ở bụng đã giảm đi không ít, bình tĩnh đẩy Cừu Ly Mạch ra.

    Bị Liên Kỳ Quang đẩy ra, Cừu Ly Mạch cũng không tức giận, ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, vận chuyển dị năng hệ mộc trong cơ thể di chuyển tới đoàn năng lượng tích tụ ở bụng, trấn an nó.

    “Chị dâu! !” Hạ Hầu Hách Thiên sợ hãi kêu một tiếng, hoang mang rối loạn chạy tới.

    Liên Kỳ Quang mở mắt, nhìn biểu tình kinh hoảng của Hạ Hầu Hách Thiên, chậm rãi đứng lên.

    “Chị dâu, không tốt! Bên kia, bên kia…” Hạ Hầu Hách Thiên run run chỉ về một hướng, có chút nói năng lộn xộn.

    Trong lòng Liên Kỳ Quang dâng lên dự cảm xấu, phóng thẳng tới hướng Hạ Hầu Hách Thiên chỉ, Hạ Hầu Hách Thiên cũng vội vàng chạy theo.

    Ra khỏi rừng xương rồng, ba người Thân Đồ Ti Hạo đã chờ ở đó, Liên Kỳ Quang đi tới, theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, nhất thời sắc mặt trầm xuống: “Bão cát.”

    “Thần tượng, đó, đó là cái gì?” Nhìn những cơn gió lốc đang dùng tốc độ cực nhanh di chuyển về phía này, cát bụi đất đá bay tứ tung, dị thường khủng bố, âm thanh Thân Đồ Ti Hạo có chút phát run.

    “Bão cát.” Trong lòng Liên Kỳ Quang có chút bất an. Đối với hiện tượng thiên tai này, cho dù sức mạnh cường đại cỡ nào cũng bất lực. Nghĩ tới đời trước, cậu suýt chút nữa đã chết vì nó, lần đó sau khi được cứu về, cậu phải nằm bệch trên giường suốt nửa năm.

    “Bão cát? Đó là cái gì?”

    “Quản nó là cái gì?” Giọng điệu Liên Kỳ Quang có chút không tốt, âm thanh khàn khàn: “Mau chạy trốn!”

    “Trốn…” Nhìn cơn bão cát đang dần dần tiến tới, Hiên Viên Triết có chút cười khổ. Bọn họ đụng phải vận rủi gì a, đụng đủ thứ xui rủi. Có thể làm Liên Kỳ Quang biến sắc, lại còn mở miệng bảo phải trốn, nó khủng bố cỡ nào, bọn họ thực sự không dám nghĩ tới.

    Nghĩ nghĩ, Liên Kỳ Quang quay đầu lại nhìn đám người: “Các người ai biết lái phi hành khí?”

    Trừ Cừu Ly Mạch, nhóm Hạ Hầu Hách Thiên hai mặt nhìn nhau, tuy không hiểu vì sao Liên Kỳ Quang lại hỏi như vậy, bất quá đều giơ tay: “Chúng ta đều biết.”

    “Nếu là phi hành khí đã được cải tạo có trang bị vũ khí thì sao?”

    “…” Mọi người.

    Liên Kỳ Quang đi tới một khoảng đất trống, vung tay, một chiếc phi hành khí đỏ đen xuất hiện trước mắt mọi người. Hạ Hầu Hách Thiên trợn mắt há hốc: “Chị dâu, chị thế nhưng dám mang theo hàng cấm?”

    “Bớt nói xàm đi.” Liên Kỳ Quang nhíu mày, dẫn đầu nhảy lên phi hành khí: “Mau chạy đi.”

    Bên kia, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn đất cát bay tán loạn, còn có những tiếng kêu la thảm thiết thê lương, cau mày.

    “Boss, tổ cứu viện đã được phái đi, bất quá…” Hiên Lãng nhìn số học viên bị cuồn vào cơn bão cát, mất đi tung tích, sắc mặt tối sầm: “Bất quá, thương vong chỉ sợ khó tránh.”

    “Không phải trước đó đã dự báo thời tiết rồi sao? Này là chuyện gì! Đám kia làm ăn cái kiểu gì vậy!” Hạ Hầu Thiệu Huyền xanh mặt, nắm tay siết chặt, giận dữ quát.

    Đối mặt với cơn phẫn nộ của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Hiên Lãng cúi đầu không hé răng.

    Phẫn nộ qua đi, nghĩ tới Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời luống cuống: “Chuẩn bị phi hành khí cho tôi.”

    “Boss.” Hiên Lãng đột nhiên ngẩng đầu.

    “Chuẩn bị phi hành khí cho tôi! Đây là mệnh lệnh! !”

    “Boss!” Hiên Lãng tiến tới cản trước mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Chị dâu đã lên phi hành khí, hiện giờ ở đây vô cùng hỗn loạn, anh phải ở lại chỉ huy!”

    “Boss.” Trọng Mục cũng đi tới, trầm giọng nói: “Năng lực chị dâu rất mạnh, lại có phi hành khí anh tặng, nhất định không có việc gì. Chính là, nơi này còn rất nhiều học viên, anh không thể vì chị dâu mà để bọn họ mất mạng.”

    Nhìn sắc mặt trầm trọng của Trọng Mục cùng Hiên Lãng, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc hồi lâu, xoay người hung hăng đấm mạnh nên mặt bàn.

    Nhóm Liên Kỳ Quang đã lên phi hành khí, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn phi hành khí lảo đảo bay lên không. Phi hành khí này đã trải qua cải tạo, tính năng cũng tương tự như phi thuyền, nếu không phải Hạ Hầu Hách Thiên từ nhỏ đã lăn lộn trong quân đội, chỉ sợ không thể nào xoay xở.

    Hạ Hầu Hách Thiên lúng túng mở công tắc phi hành khí, trong một rừng nút bấm tìm ra hệ thống tự động dò đường, sau đó dưới sự trợ giúp của Liên Kỳ Quang xác định điểm đến.

    Gió lốc đã ngày càng gần, dưới sự càn quét của gió lốc, phi hành khí lảo đảo hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn tới nát vụn.

    “Chúng ta, chúng ta sẽ không chết ở đây đi?” Thân Đồ Ti Hạo bấu vào thân xe, vì những trận lắc lư mà vài lần suýt bị hất xuống đất. Nhìn bão cát ngoài cửa sổ, Thân Đồ Ti Hạo khóc không ra nước mắt.

    “Không được a! !” Lại thêm một cú chấn động mạnh, Mục An Khí ngã xuống sàn, hai tay bấu lấy chiếc ghế bên cạnh, lớn tiếng nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta bị nó cuốn vào chỉ là vấn đề thời gian! !” Liên Kỳ Quang mím môi trầm mặc nhìn cát đá bay ngoài cửa sổ, bầu trời u ám, quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hách Thiên: “Có thể mở nóc phi hành khí ra không?”

    “Cậu muốn làm gì?” Hạ Hầu Hách Thiên trừng mắt: “Nóc vừa mở ra thì tất cả chúng ta sẽ bị cuốn đi.”

    “Muốn sống thì nghe theo lệnh của tôi!” Cố nén cơn đau nhức trong bụng, Liên Kỳ Quang lạnh lùng nói: “Mở ra.”

    Nhìn biểu tình ngoan lệ khó có của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Hách Thiên cắn môi, vịn đồ vật hai bên lảo đảo đi tới, tìm ra một chiếc nút, quyết tâm, đè mạnh xuống.

    Theo chiếc nút bị nhấn xuống, nóc phi hành khí mở ra, nhất thời một luồng gió cuốn vào bên trong, mọi người trong xe bị nhất thời bị hất văng ngã lăn xuống sàn.

    Liên Kỳ Quang cắn răng tiến tới, băng sương trong tay dần ngưng tụ chắn phía nóc phi hành khí, tạm thời ngăn cản lại cơn gió lốc.

    “Ai có dị năng hệ thổ, lại đây hỗ trợ.” Liên Kỳ Quang lớn tiếng quát.

    Mục An Khí vịn chân ghế chậm rãi bò tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, gian nan đứng lên: “Tôi có dị năng hệ thổ, phải làm gì?”

    “Tạo ra đất bao quanh khối băng này.”

    Không rõ Liên Kỳ Quang muốn làm gì, bất quá lúc này cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Liên Kỳ Quang, đất đen từ tay Mục An Khí bay ra vờn quanh băng thuẫn, rất nhanh liền bám chặt vào nó, liếc mắt nhìn lại hệt như một miếng đất.

    Liên Kỳ Quang đẩy Mục An Khí ra, búng hạt giống ra ngoài, hạt giống bám vào đất liền nảy bầm, cành lá xanh biếc điên cuồng lan ra ngoài, rũ xuống bám lấy mặt đất.

    Liên Kỳ Quang khống chế thực vật sinh trưởng, cơn đau đớn trong bụng càng lúc càng mãnh liệt, Liên Kỳ Quang cơ hồ muốn ngất xỉu.

    Dây leo sinh trưởng trên không trung, không ngừng lan xuống, xa xa nhìn lại hệt như từ trên trời rớt xuống một vách tường. Dây leo rũ xuống đất, nhanh chóng mọc rễ bấu sâu vào trong đất cát, chặn đi cơn gió lốc.

    Dây leo không ngừng bị đánh gãy, lại nhanh chóng sinh trưởng, Liên Kỳ Quang cắn răng, cố gắng giữ thanh tỉnh.

    “Đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng rời đi!” Thấy Hạ Hầu Hách Thiên vẫn còn ngẩn người, Liên Kỳ Quang tức giận quát.

    “A? Vâng.” Hạ Hầu Hách Thiên hồi phục tinh thần, vội vàng bò lại bàn điều khiển, đóng lại nóc phi hành khí, tăng tốc độ lên cao nhất, phóng đi nhanh như chớp.

    Hoàn Chương 128.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [129] Hạ Hầu Trọng Tức Giận

    ******

    Trời đã sáng, trên không trung doanh địa không ngừng có phi hành khí xoay quanh, học viên tốp năm tốp ba được cứu trở về, có người đầy máu sống chết không rõ.

    Học viên được cứu tập trung ở sân tập trung, một vài nữ sinh khóc ấm ức, xung quanh là một nhóm binh sĩ cầm súng nghiêm trang phòng thủ, doanh địa mới hôm trước còn ồn ào náo động giờ lại đầy bi thương cùng áp lực.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng trong phòng chỉ huy, nhìn đám học viên chật vật bên ngoài, mười ngón tay siết chặt, lòng bàn tay đau đớn. Gió lốc đã ngừng lại, chính là có phân nửa học viên mất tích, nửa còn lại phần lớn đều bị thương, có người lúc được mang về doanh địa đã đình chỉ hô hấp.

    Chính là đã qua một đêm mà Liên Kỳ Quang vẫn chưa trở về, thiết bị giám sát vì trận bão cát mà mất tác dụng, không thể tra xét. Hạ Hầu Thiệu Huyền không dám tưởng tượng tình cảnh của Liên Kỳ Quang lúc này, anh thực muốn đi tìm cậu, muốn tới sắp phát điên. Chính là anh không thể, Hiên Lãng cùng Trọng Mục nói đúng, anh không thể vì dục vọng của riêng mình mà không để ý tới mấy ngàn học viên khác. Nếu cứu Liên Kỳ Quang mà phải trả giá bằng sinh mệnh của mấy ngàn học viên, Hạ Hầu Thiệu Huyền anh không làm được.

    Ngay lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền sắp tự bức mình tới phát điên thì cánh cửa phòng chỉ huy bị mở ra thật mạnh, Hiên Lãng lộn nhào lăn vào, vẻ mặt kích động: “Bo… boss! Nhóm chị dâu đã trở lại!”

    Cái gì?

    Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền căng thẳng, bất chấp hình thượng, xoay người chạy ra ngoài.

    Trên doanh địa, một chiếc phi hành khí đỏ đen đan xen chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ngoại hình khí phách làm không ít người ngẩng đầu nhìn.

    Phi hành khí dừng lại ở điểm tập trung, chậm rãi đáp xuống. Theo cửa mở ra, Hạ Hầu Hách Thiên là người đầu tiên lao ra, ngay sau đó là Thân Đồ Ti Hạo, Hiên Viên Triết…

    Nhìn điểm tập trung, đám Hạ Hầu Hách Thiên đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, có xúc động muốn khóc.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền chạy tới, nếu có người cẩn thận sẽ phát hiện lúc này bàn tay anh đang run rẩy.

    “Anh.” Hạ Hầu Hách Thiên bước qua, nghẹn ngào.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu Hách Thiên, trong lòng an tâm không ít: “Không có việc gì là tốt rồi, chị dâu em đâu?”

    “Chị dâu! ?”

    Đám người xung quanh nghe thấy xưng hô này đều có chút sửng sốt, nhịn không được dựng thẳng lỗ tai.

    “Ở bên trong.” Hạ Hầu Hách Thiên dụi dụi mắt, ý chỉ phía sau.

    Theo Cừu Ly Mạch xuống phi hành khí, Liên Kỳ Quang cũng xuất hiện sau cánh cửa, đón nhận ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang khẽ nhếch lên khóe môi tái nhợt, thong thả nhảy xuống phi hành khí. Nhưng nháy mắt nâng chân lên, thân thể Liên Kỳ Quang đột nhiên lảo đảo, ngã ập xuống.

    “Liên thiếu! !”

    “Chị dâu! !”

    Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, nháy mắt Liên Kỳ Quang ngã xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập, thân mình chợt lóe, trước lúc cậu ngã xuống đất đã ôm trọn vào lòng mình!

    “Người tới! Quân y! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền nổi điên quát to, hô hấp mỏng manh hệt như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào của người trong lòng cơ hồ làm anh sắp hỏng mất.

    “Anh…” Hạ Hầu Hách Thiên hoảng sợ mở to mắt, bàn tay run rẩy chỉ xuống dưới thân Liên Kỳ Quang, run rẩy nói: “Chị dâu, chị dâu…”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu, chỉ thấy dưới thân Liên Kỳ Quang không biết từ khi nào đã nhiễm đầy máu tươi, đang từ từ lan ra xung quanh. Bỗng nhiên, Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu óc trống rỗng, ong ong tác hưởng.

    “Boss!” Một quân y vội vàng chạy tới.

    “Mau kiểm tra xem em ấy bị sao! Mau lên!” Hạ Hầu Thiệu Huyền khàn khàn rống giận: “Nếu em ấy có chuyện gì, tôi sẽ giết cậu!”

    Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền đã sắp phát điên, quân y không dám nói thêm tiếng nào, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh Liên Kỳ Quang, lấy thiết bị trong không gian ra, bắt đầu kiểm tra.

    Không bao lâu sau, theo tiếng tít tít từ thiết bị, quân y chậm rãi trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, môi run run nói không nên lời.

    “Em ấy thế nào! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền cố nén xúc động muốn giết chóc cuồn cuộn trong lòng, lạnh giọng quát.

    “Cậu ấy…” Quân y nuốt nuốt nước miếng: “Tôi, tôi kiểm tra lại lần nữa.”

    Quân y nói xong, lại từ không gian khí lấy ra một thiết bị khác, đến gần bụng Liên Kỳ Quang.

    Nhìn biểu thị trên thiết bị, quân y há to miệng, biểu tình trở nên vô cùng kinh hãi.

    “Mẹ nó! !” Hạ Hầu Hách Thiên túm lấy áo quân y, xách lên: “Chị dâu tôi rốt cuộc thế nào hả? Nói mau! ! Còn ma ma chít chít nữa có tin tôi làm thịt anh không?”

    “A! Không…” Quân y lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu.

    “Hách Thiên.” Hiên Lãng tiến tới kéo tay Hạ Hầu Hách Thiên: “Nhóc làm vậy thì sao người ta nói.”

    Hiên Lãng kéo Hạ Hầu Hách Thiên qua một bên, ngược lại nhìn về phía quân y, trầm giọng nói: “Chị dâu rốt cuộc thế nào, mau nói rõ ràng.”

    “Báo… báo cáo!” Quân y xoay người nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, nuốt nuốt nước miếng, khô khan nói: “Cậu ấy… không phải! Phu… phu nhân, hình như, mang thai.”

    “Cái gì! !”

    “Cái gì…”

    Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, mọi người đều khiếp sợ cùng không thể tin nổi trừng mắt nhìn quân y.

    “Đúng vậy.” Quân y kiên định gật gật đầu: “Khẳng định là mang thai, tôi dám cam đoan, hơn nữa, còn là thai song sinh.”

    Mang thai…

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang sắc mặt tái nhợt trong lòng, trái tim co rút đau đớn.

    “Bất quá, thiếu tướng!” Quân y nhíu mày, vội vàng mở miệng: “Phu nhân vừa mới có thai hai tháng, chính là thời điểm nguy hiểm nhất, lại… lại không hảo điều dưỡng, trải qua kích thích quá lớn, tôi đề nghị, lập tức xin chỉ thị chính phủ, phái chuyên gia về lĩnh vực này tới trị liệu cho phu nhân, bằng không, tôi sợ không giữ được đứa nhỏ.”

    “Vậy cậu còn thất thần cái gì hả! Mau làm đi!” Hiên Lãng hồi phục tinh thần, cũng không cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nói.

    “Vâng! !” Quân y nói xong liền mở quang não, gửi tin đi, tiếp đó nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Thiếu tướng, xin mang phu nhân về phòng cấp cứu, tôi sẽ tiến hành châm cứu an thai cho phu nhân.”

    “Được.” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trắng bệch gật gật đầu, ôm Liên Kỳ Quang muốn đứng dậy, nhưng nào ngờ lại choáng váng, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

    “Boss!” Hiên Lãng vội lao tới đỡ, vẻ mặt lo lắng: “Chị dâu nhất định không có việc gì, anh đừng quá lo, vẫn là ôm chị dâu về đã.”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền cứng ngắc gật gật đầu, lảo đảo chạy tới phòng cấp cứu.

    “Hách Thiên, thần tượng cậu… cậu ta là người tự nhiên à?” Thân Đồ Ti Hạo ngơ ngác nhìn bóng lưng Hạ Hầu Thiệu, kinh ngạc nói.

    Hạ Hầu Hách Thiên nhắm mắt lại, lắc mạnh đầu: “Tôi…” Tôi không biết.

    “Hách Thiên.” Hiên Viên Triết tiết tới đặt tay lên vai Hạ Hầu Hách Thiên, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy hiện giờ quan trọng nhất là cậu nên thông tri cho Hạ Hầu nguyên soái.”

    “A? Đúng! Đúng vậy!” Hạ Hầu Hách Thiên gật đầu, nói xong liền luống cuống tay chân muốn mở quang não, chính là nhìn cổ tay trơn bóng lúc này mới nhớ ra quang não đã bị lấy đi: “Chờ, tôi đi lấy quang não.”

    Nhìn vết máu ứ động trên mặt đất, Cừu Ly Mạch siết chặt hai tay, móng tay bấu sâu vào trong da thịt, những giọt máu đỏ tử kẽ móng tay chảy ra, chính là cậu không hề cảm giác.

    Liên Kỳ Quang… mang thai.

    Như vậy, người kia, nhất định sẽ điên mất.

    Rất nhanh, tin tức vợ của Hạ Hầu Thiệu Huyền, cháu trai Hạ Hầu gia mang thai, lại còn là thai song sinh nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu khu một, làm người người khiếp sợ.

    Mà Hạ Hầu Trọng lúc này đang ngồi trong phòng họp, nhìn quang não trong tay, cả người đều cứng ngắc, đầu óc không ngừng lóe sáng hai chữ.

    ‘Mang thai…’

    Những người khác trong phòng họp nhìn gương mặt già nua đầy khiếp sợ của Hạ Hầu Trọng đều khó hiểu, nhịn không được thấp giọng thì thầm nghị luận.

    Thật lâu sau.

    Một tiếng cười khoái chí vang vọng cả phòng họp!

    “Ha ha ha! ! ! Ông đây có chắt trai rồi! ! Ha ha ha… cái đám lão già chết tiệt các người, xem xem còn ai dám ra vẻ trước mặt ông nữa! !”

    “…”

    Bên này, Liên Kỳ Quang đã được châm an thai, chính là tình huống vẫn không tốt. Liên Kỳ Quang không hề biết mình có thai, vì chuyện tiểu thái tử cùng thi đấu mà căng thẳng, ăn ngủ không tốt. Trong kì thi lại cố nén khó chịu không ngừng phóng xuất dị năng.

    Lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền táo bạo phẫn nộ đến sắp phá hủy cả doanh địa thì chuyên gia do chính phủ đặc phái tới, Hạ Hầu Thiệu Huyền theo bọn họ lên phi hành khí, rời khỏi doanh địa.

    Bão cát đã ngừng, chỉ còn lại nhiệm vụ cứu hộ. Hiên Lãng không ngăn cản Hạ Hầu Thiệu Huyền nữa, mà cũng không dám cản, Hiên Lãng dám can đoan, nếu lần này mình xông tới ngăn, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất định sẽ chẻ đôi anh ra.

    Hiên Lãng thật không ngờ Liên Kỳ Quang lại mang thai, bởi vì, chỉ với sức chiến đấu vô cùng dọa người của Liên Kỳ Quang, không ai dám nghĩ cậu là người tự nhiên.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền theo đám chuyên gia kia tới thẳng bệnh viện quân đội đệ nhất ở khu một, nhìn Liên Kỳ Quang cả người đầy máu được đưa vào phòng cấp cứu, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn làm anh hít thở không thông.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền dựa vào vách tường kim loại, vô lực ngồi bệch xuống đất, không dám nghĩ, không dám nghĩ nếu Liên Kỳ Quang xảy ra chuyện thì mình nên làm thế nào.

    Đã không còn Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền còn có thể sống sao?

    Tiếng bước chân vội vàng truyền tới, Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Hầu Trọng đang bước nhanh tới, phía sau chính là An Như Tâm, Hạ Hầu Tuyệt, Hạ Hầu Lạc Vũ. Trừ bỏ Quan Trạch cùng Hạ Hầu Vũ Trì đang ở khu ba, tất cả thành viên Hạ Hầu gia đều chạy tới.

    “Tiểu Huyền, Tiểu Quang nó…” Nhìn máu dính trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền, An Như Tâm suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

    “Cái đứa vô liêm sỉ này! !” Hạ Hầu Trọng tiến lên, trong tay ngưng tụ lôi điện nặng nề đánh lên người Hạ Hầu Thiệu Huyền, tức giận tới phát run cả người. Tuy mới đầu nghe thấy có chắt trai, Hạ Hầu Trọng đã hưng phấn suýt chút nữa nhảy cẩng lên, nhưng đảo mắt nghĩ lại, Liên Kỳ Quang hình như vẫn còn là vị thành niên thì nhất thời trước mắt tối sầm, chỉ kém hôn mê.

    Dị năng của Hạ Hầu Trọng cao hơn Hạ Hầu Thiệu Huyền, tuy vẫn chưa tức tới hồ đồ, đã giảm bớt sức mạnh nhưng mỗi đòn đánh xuống vẫn như cũ da tróc thịt bong, máu tươi túa ra.

    Đối mặt với đòn roi của Hạ Hầu Trọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc đứng tại chỗ, không né tránh cũng không cãi lại.

    “Cái đồ vô liêm sỉ! Tiểu Quang nó mới bao nhiêu tuổi? Hiện giờ ngay cả vị thành niên cũng chưa phải, nó chỉ là một đứa nhỏ, anh thế nhưng lại…” Tay Hạ Hầu Trọng run run chỉ về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, biểu tình phẫn nộ.

    “Nó đã mang thai rồi, anh thế nhưng còn để nó tham gia thi đấu, giờ thì hay rồi! Đã xảy ra chuyện! !” Hạ Hầu Tuyệt ở bên cạnh cũng tức giận không kém, nhịn không được tát một cái.

    “Tiểu Quang là người tự nhiên, vẫn còn là vị thành niên, anh thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, này đủ phán anh tội tử hình! Anh chờ mà tiến vào tòa án quân sự đi!” Hạ Hầu Trọng nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, lại quất thêm một cú, đòn này trực tiếp thấu đến xương, Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn gòng mình không hé răng.

    Lúc này, hai nam nhân mặc quân phục đi tới, thấy một màn này thì liếc mắt nhìn nhau, bất quá vẫn đi tới: “Nguyên soái, chúng tôi phụng mệnh dẫn Hạ Hầu Thiệu Huyền về điều tra.”

    “Tôi muốn chờ em ấy tỉnh lại.” Nghe thấy lời hai người, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói.

    “Anh cảm thấy Tiểu Quang có thể tha thứ cho anh sao? Nó còn muốn gặp anh sao?” Hạ Hầu Trọng lại vung tay muốn đánh, bất quá bị An Như Tâm sắp khóc thành lệ nhân cản lại.

    “Ba à, còn đánh nữa Thiệu Huyền sẽ bị ba đánh chết mất.” Năng lực Hạ Hầu Trọng cường đại cỡ nào, An Như Tâm hiểu rõ, tuy Hạ Hầu Thiệu Huyền bất động không lên tiếng, nhưng miệng vết thương lộ cả xương trắng rõ ràng làm gương mặt anh không còn chút huyết sắc.

    “Hừ!” Hạ Hầu Trọng hừ lạnh một tiếng, thu tay: “Dẫn đi cho tôi! Không cần nể mặt mũi tôi, cứ theo quy củ mà làm!”

    “Rõ! Nguyên soái!” Hai người nọ tiến tới, đi đến bên cạnh Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Xin theo chúng tôi đi một chuyến!”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền quay đầu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, bên tai không ngừng vang vọng những lời Hạ Hầu Trọng đã nói.

    ‘Anh cảm thấy Tiểu Quang có thể tha thứ cho anh sao? Nó còn muốn gặp anh sao?’

    “Hạ Hầu Thiệu Huyền, xin theo chúng tôi đi một chuyến!” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền bất động, hai người lặp lại.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu, trầm mặc theo hai người kia rời đi. Giờ phút này, anh có chút sợ hãi, không dám đối mặt với Liên Kỳ Quang. Anh sợ nhìn thấy hận ý cùng chán ghét trong ánh mắt cậu.

    “Ba!” Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền bị mang đi, An Như Tâm không đành lòng.

    “Đừng có gọi tôi là ba! Nếu ai dám cầu tình cho cái đứa ngỗ nghịch kia thì cút khỏi Hạ Hầu gia cho tôi.”

    Một câu làm An Như Tâm im bặt.

    Liên Kỳ Quang hôn mê chìm vào một mảnh tăm tối, trong lúc hoảng hốt dường như thấy được Hạ Hầu Thiệu Huyền, cậu vốn định chạy tới, nhưng nào ngờ Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên lùi về sau, Liên Kỳ Quang liều mạng đuổi theo, chính là Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn biến mất trong vùng tối tăm kia.

    ‘Thiệu Huyền, Thiệu Huyền…’

    ‘Thiệu Huyền…’

    Hoàn Chương 129.

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi