Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi – Chương 142-144

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [142] Kí Ức Không Thể Quên

    ******

    Tinh thần Liên Kỳ Quang càng lúc càng không tốt, tuy mỗi lần đối mặt với lo lắng cùng hỏi han của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang vẫn luôn trầm mặc chống đỡ, nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn nhìn ra được Liên Kỳ Quang có tâm sự. Chính là mỗi lần anh hỏi tới vấn đề này, Liên Kỳ Quang một là không nói tiếng nào, một là cứng ngắc nói lái sang chuyện khác.

    Liên Kỳ Quang cố ý giấu diếm, Hạ Hầu Thiệu Huyền tuy bất đắc dĩ, nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngày cảng gầy của Liên Kỳ Quang thì lo lắng cùng bất an trong lòng anh lại càng mãnh liệt hơn, chỉ có thể đổi phương pháp, chuẩn bị đồ ăn ngon cùng dỗ cậu vui vẻ.

    “Anh cả đêm không ngủ sao?” Liên Kỳ Quang mở mắt, nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi bên cạnh, nhíu mày.

    “Tỉnh?” Nghe thấy âm thanh Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền buông máy tính trong tay, quay lại mỉm cười: “Có đói không? Anh đi lấy đồ ăn cho em?”

    “Anh lại không ngủ.” Liên Kỳ Quang ngồi dậy, nhíu mày nhìn tia mệt mỏi trong đáy mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Ngủ không được.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa mi gian, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần buồn bực.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền mỏi mệt, Liên Kỳ Quang xem trong mắt, cũng không biết nên nói gì. Nói gì đây? Nói với anh, hết thảy chỉ vừa bắt đầu, ngay cả món khai vị cũng không tính, lo lắng được gì cơ chứ?

    Đột nhiên, dưới lầu truyền tới tiếng xôn xao rất nhỏ, tựa hồ có chút khắc khẩu, Hạ Hầu Thiệu Huyền cùng Liên Kỳ Quang liếc mắt một cái, tâm nói có chuyện, liền vội vàng ngồi dậy.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhanh chóng mặc quần áo, giúp Liên Kỳ Quang chỉnh sửa một chút, sau đó nắm tay nhau rời khỏi phòng.

    Đi xuống lầu, chỉ thấy hai đội ngũ đang giằng co. Một bên là đám Liên Dục Thành, mà bên kia là Hạ Hầu Lạc Vũ cùng mười binh sĩ, còn có một nam nhân áo đen mắt lam.

    “Sao lại thế này?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới, trầm giọng hỏi.

    “Thiếu tướng!” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền xuất hiện, nhóm Khuynh Y liền chào theo nghi thức quân đội.

    “Hừ! Đợi lát nữa tìm mi tính nợ!” Hạ Hầu Lạc Vũ hung hăng trừng mắt lườm Long Ảnh, sau đó xoay người đi tới chỗ Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Thiệu Huyền!” Hạ Hầu Lạc Vũ chào hỏi, liếc nhìn Liên Kỳ Quang một cái thì cau mày: “Sao vậy? Có khỏe không? Có bị thương không?”

    “Hết thảy đều tốt, sao lại tới đây?”

    “Theo lệnh lão quỷ tới đón Tiểu Quang cùng các người về khu một, tôi dẫn theo cả đại đội, hiện giờ, chỉ còn lại bao nhiêu đây.” Hạ Hầu Lạc Vũ ý bảo mấy người phía sau, sắc mặt trầm trọng.

    “Tình huống khu một thế nào?”

    “Cũng không tốt là bao, hiện giờ tất cả các khu đã thất thủ, tình huống khu hai cùng khu ba nghiêm trọng nhất, khu vực văn phòng chính phủ cùng căn cứ quân đội đã được thanh trừ, xung quanh xây dựng vòng phòng hộ, những nhân loại may mắn sống sót đều được an trí ở đó, về phần cứu viện thì vẫn còn đang tiếp tục.”

    “Nhân loại cùng dị năng giả có tách ra quản lí không?” Liên Kỳ Quang trầm mặc ở một bên đột nhiên xen vào một câu.

    Hạ Hầu Lạc Vũ ngẩn ra, lắc đầu: “Hiện giờ tình huống trong khu an toàn của khu một là người nhiều, thiếu phòng, thiếu thuốc, thiếu thức ăn. Đặc biệt là thức ăn, nếu không nghĩ biện pháp, chỉ sợ không chống đỡ thời gian dài được.”

    “Có thể liên hệ với Hạ Hầu nguyên soái không?” Nghe thấy lời Hạ Hầu Lạc Vũ, sắc mặt Liên Kỳ Quang có chút trầm xuống.

    “Sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?” Thấy sắc mặt Liên Kỳ Quang không tốt, trái tim Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm xuống, cảm giác bất an chậm rãi lan tràn trong lòng.

    “Trên những thi thể kia đều mang theo virus cực mạnh, người bình thường một khi bị thương, cho dù chỉ là trầy da một chút xíu thôi cũng sẽ nhanh chóng cảm nhiễm. Mà dị năng giả thì khác, thân thể bọn họ đã trải qua biến dị, có sức chống cự nhất định với virus, trừ phi bị tang thi cấp bậc cao hơn đả thương, chứ ngang cấp hoặc thấp hơn làm bị thương thì cũng không lo nhiễm bệnh.”

    “Chính là…” Âm thanh Liên Kỳ Quang có chút rét run: “Nếu lần này thật sự là lặp lại của ba ngàn năm trước, như vậy, nếu tôi không đoán sai thì nguồn nước, thức vật, động vật cũng đều tiến hóa, ngay cả trong không khí, tôi sợ cũng là một dạng truyền nhiễm.”

    “Không khí! ! !” Trong phòng một mảnh kinh hô.

    “Không khí có chứa virus mầm bệnh, đối với dị năng giả thì không sao, nhưng người thường…”

    Liên Kỳ Quang không nói thêm gì nữa, bất quá sắc mặt những người trong phòng đều trắng bệch. Nếu đúng như lời Liên Kỳ Quang nói, để người thường cùng người có dị năng ở cùng nhau, một khi bị cảm nhiễm thì…

    “Chúng ta phải lập tức chạy về khu một.” Hạ Hầu Lạc Vũ biết tình huống không xong, lập tức quyết định.

    “Nhanh chóng thu thập chút đồ đạc đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn về phía nhóm Liên Dục Thành, trong âm thanh ẩn ẩn chút ra lệnh.

    Liên Dục Thành thầm biết tình huống khẩn cấp, cũng không hỏi nhiều, gật đầu dẫn Liên Tiêu Thù về phòng, thu hết những thứ cần thiết vào trong không gian khí.

    Liên Kỳ Quang nhìn ba người Khuynh Y đứng bên kia, buông tay Hạ Hầu Thiệu Huyền đi qua, nhàn nhạt nói: “Khu ba đã thất thủ, các người xác định muốn trở về nhà?”

    “Phải!” Nhóm Khuynh Y mặt trắng bệch nghiêm túc gật gật đầu, âm thanh run run lại mang theo kiên định: “Tôi phải tận mắt nhìn thấy, chẳng sợ, chẳng sợ…. bọn họ đả chết. Bằng không, tôi có chết cũng không nhắm mắt.”

    Khuynh Y mở miệng, Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ cũng biểu thị muốn về nhà.

    Nhìn ba người kiên định, Liên Kỳ Quang gật đầu, xoay người đi tới chỗ Hạ Hầu Lạc Vũ: “Các người còn mấy chiếc phi thuyền?”

    “Chỉ còn lại ba chiếc, làm sao vậy?”

    “Dồn lại, đưa một chiếc cho tôi.”

    Hạ Hầu Lạc Vũ nhìn nhóm Khuynh Y, trong lòng sáng tỏ, lấy một cái không gian khí đưa cho Liên Kỳ Quang, còn thêm ba tấm thẻ kim loại.

    “Này là thẻ chứng minh quyền hạn, hiện giờ tất cả các khu đều thất thủ, lồng phòng hộ đã được khóa kín, nếu bọn họ có thể sống sót, mang theo thẻ này có thể thông qua lồng phòng hộ, tiến vào khu một.”

    “Cám ơn.” Liên Kỳ Quang thản nhiên gật đầu, xoay người đi lại chỗ Khuynh Y: “Các cậu theo tôi qua đây.”

    Liên Kỳ Quang dẫn ba người tới một góc, đưa không gian khí cùng thẻ chứng minh cho Khuynh Y: “Đây là một chiếc phi huyền cùng thẻ chứng minh, nếu có thể sống sót, hãy tới khu một tìm tôi.”

    “Khô Mộc, cám ơn cậu!” Ba người trịnh trọng nói cảm tạ, ánh mắt cũng đầy cảm kích.

    “Mặt khác.” Liên Kỳ Quang từ không gian khí lấy ra ba khẩu súng đưa qua: “Này, các cậu cầm phòng thân.”

    “Còn có…” Nhìn lướt qua xung quanh, từ không gian lấy ra ba bình nước hồ màu lam, lén lén lút lút đưa cho ba người: “Cái này cất kĩ, trừ ba người ra thì không được để bất kì người nào khác nhìn thấy.”

    “Này là…” Lam Kỳ nhận lấy, vẻ mặt nghi hoặc.

    “Có thể tinh lọc độc tang thi.”

    “Cái gì! !” Ba người kinh hô thành tiếng, chọc đám người bên ngoài đều nhìn qua. Phong Thanh Dương áp chế rung động trong lòng, bàn tay cầm bình nước có chút run rẩy.

    “Khô Mộc, cậu nói nước này có thể tinh lọc độc tang thi?” Giọng Lam Kì tràn đầy khiếp sợ.

    “Đây là bí mật lớn nhất của tôi, các cậu tự giải quyết cho tốt đi.” Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn ba người một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.

    “Khô Mộc!” Khuynh Y mở miệng gọi Liên Kỳ Quang, trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội: “Ân này không biết làm thế nào báo đáp, nếu tôi may mắn có thể sống sót, về sau, mạng Khuynh Y này chính là của cậu. Bí mật này, tôi sẽ mang theo tới lúc chết, tuyệt không lộ ra cho người thứ hai biết.”

    Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ thấy vậy, cũng đứng thẳng người, kiên định hứa hẹn.

    Liên Kỳ Quang đáp khẽ, nhấc chân rời đi.

    “Hạ Hầu Thiệu Huyền, quả nhiên là mi.” Quỷ Linh ngẩng đầu, con ngươi lam sắc sâu sa nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, lạnh lăng tăm tối mang theo hiếu chiến bạo ngược.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền hờ hững liếc nhìn Quỷ Linh, mi gian khe khẽ cau lại.

    “Hạ Hầu Thiệu Huyền, dị năng hiện giờ tăng tới bậc nào rồi?” Vẫn không nhìn ra dị năng của Hạ Hầu Thiệu Huyền đang ở cấp bậc nào, Quỷ Linh nhướng mi, ánh mắt có chút u ám.

    “Nhiều năm như vậy rồi, dị năng của mi vẫn không tiến bộ bao nhiêu.” Hạ Hầu Thiệu Huyền liếc mắt liền nhìn ra thực lực của Quỷ Linh, vẫn bậc nguyên cấp tám, trong lòng thực kinh ngạc với sự tiến bộ của Quỷ Linh, nhưng biểu tình ngoài mặt vẫn cao ngạo như cũ.

    Đối với nam nhân từng bất phân thắng bại, có thể làm mình trọng thương này, Hạ Hầu Thiệu Huyền thực sự dâng trào lòng hiếu chiến, chính là anh biết rõ, hiện giờ tuyệt đối không phải thời điểm thích hợp để hai người đánh một trận, vẫn là tiết kiệm sức lực đi chém tang thi thì tốt hơn.

    Quỷ Linh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong lòng xoay chuyển tính toán. Chính mình hiện giờ đã là bậc nguyên cấp tám, không quá mười năm, anh tin tưởng có thể đột phá lên bậc huyễn. Nếu Hạ Hầu Thiệu Huyền hiện giờ đã là cao thủ bậc huyễn, như vậy nhất định mình có thể cảm nhận được chút dị năng dao động, chứ không phải như hiện giờ, cái gì cũng nhìn không được, thậm chí còn có chút áp lực, loại áp lực này đã rất nhiều năm không gặp.

    Đột nhiên, trong lòng Quỷ Linh hơi trầm xuống, nếu vậy, thực lực Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất định hơn mình rất nhiều, thậm chí đã đột phá bậc huyễn, đạt tới…

    “Bậc hoàng.” Quỷ Linh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Mi đã đạt tới bậc hoàng.”

    Động tác Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi khựng lại, trầm mặc một lát, quay đầu nhìn về phía Quỷ Linh, âm thanh trầm thấp: “Quỷ Linh, hiện giờ nhân loại gặp nạn, vô luận trước kia chúng ta có ân oán gì, hiện giờ quan trọng là làm thế nào sống sót chứ không phải tự chém giết lẫn nhau. Nếu anh vẫn muốn đánh nhau, chờ tai họa này qua đi, tôi nhất định sẽ cùng anh phân chia cao thấp.”

    “Tôi sẽ không đánh nhau với mi.” Quỷ Linh thu hồi ánh mắt, ôm cánh tay tựa vào vách tưởng bên cạnh: “Tổn thương tình cảm.”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “À, hẳn tôi nên tự giới thiệu một chút, Quỷ Linh tôi là bạn đời của Vụ.. à không, Hạ Hầu Lạc Vũ, là bạn đời của Hạ Hầu Lạc Vũ.”

    “! ! ! ! !”

    Tình huống khẩn cấp, không thể tiếp tục trì hoãn. Liên Kỳ Quang cấp tốc chỉ dẫn cho nhóm Khuynh Y những kiến thức sinh tồn cơ bản trong thời tận thế giúp bọn họ tránh được nguy hiểm, còn có phương pháp để sống sót, sau đó tạm biệt ba người, để bọn họ lên phi thuyền. Tiếp đó, theo Hạ Hầu Thiệu Huyền lên phi thuyền bay về khu một.

    “Hi vọng không gặp đám quái điểu kì quái kia nữa.” Trên phi thuyền, Hạ Hầu Lạc Vũ nhỏ giọng lầm bầm.

    “Đó là tang thi điểu.” Liên Kỳ Quang tựa vào ghế, đôi tay linh hoạt gõ gõ máy tính.

    “Tang thi điểu? Đó là cái gì?”

    “Một loại chim bị biến dị do nhiễm virus, trong thân thể nó chứa đầy mầm bệnh, một khi bị nó mổ bị thương thì không khác gì bị tang thi cắn, không bao lâu sau sẽ cảm nhiễm.”

    “Loại chim này tiến cấp chậm, cấp bậc không cao, cũng không có trí tuệ, nhưng lại có thiên tính của động vật. Từ trước đến nay luôn sống quần thể, vì thế cũng công kích quần thể, chưa bao giờ hành động một mình.”

    “Đúng vậy.” Hạ Hầu Lạc Vũ gật đầu: “Từng đám từng đám hệt như màn sương đen ấy, siêu ghê tởm.”

    “Gặp mấy thứ này, mặc kệ dị năng mạnh cỡ nào cũng phải nhanh chóng bỏ chạy. Cho dù chạy không thoát thì tuyệt đối không để nó quấn lấy, một khi bị bám vào người thì đừng hòng vứt ra được, trong nháy mắt sẽ bị cả đàn cắn nuốt, ngay cả chút xương cốt cũng không còn.”

    “Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?” Hạ Hầu Lạc Vũ nhíu mày.

    Ngón tay đang gõ máy tính của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói: “Tang thi vô luận là người hay động vật thì đều không thể nhìn thấy, chúng nó bắt giữ con mồi chủ yếu dựa vào mùi cùng âm thanh. Ở thời của tôi… ở ba ngàn năm trước tang thi bùng nổ, khi đó đã phát minh ra một thiết bị, nó có thể phát ra một loại sóng âm kỳ lạ, có thể tránh được đám tang thi điểu. Có loại sóng âm này, phương tiện giao thông trong mắt đám tang thi điểu hoàn toàn không tồn tại.

    “Thần kỳ như vậy?” Không riêng gì Hạ Hầu Lạc Vũ, những sĩ binh khác trong phi thuyền cũng thực kinh ngạc cùng không thể tin nổi.

    “Sao có thể, ba ngàn năm trước khoa học kĩ thuật sao có thể chế tạo ra thiết bị lợi hại như vậy?” Một binh sĩ kinh hô.

    “Nếu nhân loại có thiết bị đó, sao lại đi tới con đường hủy diệt?” Hạ Hầu Lạc Vũ nghi hoặc.

    “Thiết bị đó chỉ có thể đối phó với đám tang thi điểu, hơn nữa…”

    “Hơn nữa cái gì?”

    “Lần thứ hai tiến hóa.” Nhớ tới đoạn thời gian khủng bố kia, da đầu Liên Kỳ Quang cho đến giờ vẫn run lên: “Virus biến dị hình thành một loại mầm bệnh mới trong không khí, tất cả tang thi lần thứ hai biến dị. Tang thi điểu chẳng những có dị năng mà còn có trí tuệ. Da dẻ chúng nó cứng rắn như đá, bắt đầu mọc răng nanh sắc nhọn cùng móng vuốt, kích thước cũng to hơn vài lần, sóng âm đã mất tác dụng.”

    Dị năng? Trí tuệ?

    Đám người trầm mặc, ngẫm lại đám chim biến dị đáng sợ kia, chỉ vậy thôi đã làm bọn họ suýt chút nữa bị diệt cả đội, nếu thật sự biến dị, có dị năng, có trí tuệ, kia…

    Thế giới này, nhân loại còn chỗ nào dung thân sao?

    “Hiện giờ tang thi điểu chỉ mới sơ cấp, không đủ làm kinh sợ.” Giống như không biết chính mình vừa dọa mọi người hoảng sợ một phen, ánh mắt Liên Kỳ Quang khóa chặt vào máy tính không chịu rời.

    “Các người phóng thích dị năng bao quanh phi thuyền, thiên tính của động vật sẽ làm chúng cảm thấy e ngại với những sinh vật cường đại hơn mình, như vậy chúng sẽ không dám tập kích nữa. Đúng rồi, liên tục phóng dị năng như vậy sẽ rất nhanh cạn kiệt, các người nên chia nhau ra, thay phiên, có thể chống đỡ tới lúc tới khu an toàn.”

    Nhìn sườn mặt bình thản của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Lạc Vũ trầm mặc hồi lâu, cúi đầu mở miệng nói: “Có lẽ tôi đã biết vì sao lão quỷ cho dù phải hi sinh cái giá cực lớn cũng phải mang nhóc về.”

    “Hiện giờ ông ta cần tôi.” Cần những kinh nghiệm sinh tồn của tôi trong mấy chục năm tận thế.

    “Bất quá tôi cảm thấy thực kỳ quá, rốt cuộc nhóc làm sao biết được những điều đó? Nếu không biết còn tưởng nhóc đã từng trải qua thời kì khủng khiếp kia.”

    Động tác của Liên Kỳ Quang dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống.

    Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang thản nhiên lên tiếng.

    “Có lẽ đi.”

    Mỗi phút, mỗi giây, mỗi thời khắc đều nhìn thấy những màn giãy dụa tuyệt vọng, bóng tối cùng giết chóc, ngày ngày đêm đêm, cậu sao có thể không biết.

    Không thể quên được, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

    Hoàn Chương 142.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [143] Trở Lại Căn Cứ

    ******

    Đường quay về khu một thuận lợi một cách thần kì, không có tang thi điểu công kích, trước lúc bầu trời tối đen, cả nhóm đã về tới khu an toàn khu một.

    Phi thuyền đáp xuống đất, mọi người vừa bước xuống thì nhất thời một nhóm binh sĩ vũ trang đầy đủ đã chạy ra vây quanh, ngăn cách Liên Kỳ Quang.

    “Các người làm gì!” Hạ Hầu Lạc Vũ tiến tới, nhìn một loạt họng súng xung quanh, lớn tiếng quát.

    “Thực xin lỗi Hạ Hầu tiểu thư!” Một sĩ quan tiến tới, cản lại động tác của Hạ Hầu Lạc Vũ: “Chúng tôi phụng mệnh nguyên soái tới đón Liên thiếu, từ giờ trở đi, nhiệm vụ của các người đã chấm dứt, Liên thiếu sẽ do chúng tôi tiếp nhận.”

    “Các người!”

    “Cút.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bảo hộ Liên Kỳ Quang trong lòng, mắt lạnh nhìn binh sĩ xung quanh, khí thế lạnh lùng làm người ta sợ hãi.

    “Thiếu tướng! Xin đừng làm chúng tôi khó xử.”

    Thấy bọn họ quyết tâm muốn mang Liên Kỳ Quang đi, trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền dâng lên một cỗ táo bạo, uy áp của cao thủ bậc hoàng ngưng tụ quanh hai người, tựa hồ cả đại địa cũng phải run rẩy vì cơn giận của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Áp lực bậc hoàng làm nhóm binh sĩ liên tục lui về sau, cơ hồ không thể đứng thẳng. Liên Kỳ Quang thản nhiên thu hồi máy tính, mặt không biểu tình nhìn lướt qua hai bên đang giằng co, đưa tay nắm lấy tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, làm tan đi áp khí bạo ngược của anh.

    “Đi thôi, cùng đi xem thử.” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt mở miệng: “Bọn họ tạm thời sẽ không làm gì tôi đâu.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang trong lòng, ý lạnh trong mắt tản ra ít đi, nắm chặt tay Liên Kỳ Quang, mắt lạnh nhìn sĩ quan: “Dẫn đường!”

    Sĩ quan há mồm, vốn định nói không thể có bất kì người nào đi cùng, nhưng ngẫm lại sức mạnh khủng bố cơ hồ có thể nghiền nát người kia, nhất thời im bặt, trầm mặc lui về sau từng bước, nghiêng người: “Mời!”

    “Tiểu Quang!” Liên Dục Thành lo lắng nhìn Liên Kỳ Quang, muốn tiến tới lại bị hai binh sĩ ngăn lại.

    Liên Kỳ Quang quay đầu, hơi vuốt cằm: “Sống sót.”

    Liên Kỳ Quang dứt lời liền cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền, theo sự dẫn đường của sĩ quan leo lên một chiếc phi hành khí. Liên Dục Thành nhìn theo, hai nắm tay siết chặt, trong lòng không biết vì sao dâng lên cảm giác khủng hoảng.

    Liên Tiêu Thù cẩn thận kéo kéo ống tay áo Liên Dục Thành, nhút nhát nói: “Anh cả, bọn họ muốn dẫn anh hai đi đâu vậy?”

    “Không có việc gì.” Long Ảnh đặt tay lên đầu Liên Tiêu Thù, nhỏ giọng nói: “Có Hạ Hầu Thiệu Huyền ở bên cạnh, không ai dám đụng vào anh hai em đâu.”

    “Mẹ nó! ! Lão quỷ, ông rốt cuộc có ý tứ gì hả! !” Bị một đám binh sĩ ngăn chặn, Hạ Hầu Lạc Vụ táo bạo đảo quanh tại chỗ: “Bà đây tân tân khổ khổ, mạo hiểm nguy hiểm sinh mạng dẫn người về, lão ngay cả một lý do cũng không thèm nói! Lão có tin bà đây quậy tung lên không hả! !”

    Quỷ Linh trầm mặc tiến tới, vươn tay đặt lên vai Hạ Hầu Lạc Vũ, âm thanh lạnh lùng: “Tôi giúp em giết hết bọn chúng.”

    “…” Hạ Hầu Lạc Vũ.

    Liên Kỳ Quang cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi trên phi hành khí đi tới một căn cứ quân sự, hai người bước xuống. Rất nhanh liền bị một nhóm binh sĩ vây quanh, hộ tống hai người xuyên qua từng đạo phòng tuyến, cuối cùng đứng trước một tòa nhà lớn.

    Cánh cửa kim loại mở ra, Hạ Hầu Tuyệt dẫn theo hai binh sĩ bước ra, giao nhận nhiệm vụ, Hạ Hầu Tuyệt bước tới nhìn Liên Kỳ Quang cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền, xác định hai người vẫn an toàn, gương mặt lãnh ngạnh của ông thoáng dịu đi.

    “Theo cha vào trong.” Hạ Hầu Tuyệt mở miệng, xoay người đi vào trong tòa nhà.

    Hai người xuất hiện đưa tới vô số ánh mắt đánh giá, Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh quét nhìn xung quanh, khí thế sắc bén làm cả đám người lạnh sống lưng, vội vàng rụt cổ.

    Hạ Hầu Tuyệt dẫn hai người đi lên tầng cao nhất, kiểm tra thân phận, thông qua mấy đạo kiểm tra quyền hạn đi tới trước một cánh cửa kim loại đóng kín.

    Hạ Hầu Tuyệt dừng bước, xoay người nhìn hai người, trầm giọng nói: “Nguyên soái đang ở bên trong chờ các con, vào đi thôi.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền khẽ gật đầu, cẩn thận hộ Liên Kỳ Quang ở bên người, lướt qua Hạ Hầu Tuyệt tiến vào trong.

    “Đã quay lại rồi à?” Nghe thấy động tĩnh, Hạ Hầu Trọng tắt màn hình giả lập, đứng dậy nhìn qua.

    “Nguyên soái!” Hạ Hầu Thiệu Huyền chào theo nghi thức quân đội, nghiêm nghị nói.

    “Bình an là tốt rồi.” Thấy hai người khỏe mạnh, Hạ Hầu Trọng thở phào một hơi, mặt mày lộ rõ vẻ ủ rũ, mấy ngày không thấy, Hạ Hầu Trọng dường như đã già đi hẳn.

    “Hiện giờ tình huống thế nào?” Liên Kỳ Quang không nhiều lời vô nghĩa, lấy máy tính trong không gian ra, đi tới ngồi xuống trước mặt Hạ Hầu Trọng.

    “Các khu đều thất thủ, theo tin tức chiến đấu truyền về thì khu ba hẳn là vùng chủ chiến, khu một vì có văn phòng chính phủ cùng đại bản doanh quân đội nên tình huống tốt hơn một chút. Các đội cứu viện đã được phái ra ngoài, chính là tai nạn bùng nổ quá đột ngột, hiểu biết của chúng ta về tang thi cơ hồ là con số không, nhân loại có thể sống sót quá ít.”

    “Nhưng có một vấn đề đặc biệt khó giải quyết.” Hạ Hầu Trọng thở dài một hơi: “Hiện giờ mạng internet đã hoàn toàn tê liệt, trước không nói tới những nhân loại còn sống sót không thể phát ra tín hiệu cầu cứu, ngay cả binh sĩ phái đi, một khi rời khỏi khu an toàn liền không có cách nào liên lạc.”

    Liên Kỳ Quang tựa lưng vào ghế, ngón tay nghịch ngợm máy tính, trong lòng thầm suy tư.

    “Nếu sử dụng loại radio thời cổ xưa thì sao?”

    “Radio?” Hạ Hầu Trọng nghi hoặc: “Đó là cái gì?”

    “Ông xem cái này một chút.” Liên Kỳ Quang đưa máy tính trong tay cho Hạ Hầu Trọng: “Này là tài liệu tôi soạn trong hai ngày nay, là một số kinh nghiệm cùng vấn đề có thể gặp phải, có cả biện pháp giải quyết, hẳn có thể trợ giúp.”

    “Trong không khí cũng có virus mầm bệnh?” Lật xem tài liệu trong máy, sắc mặt Hạ Hầu Trọng ngày càng khó coi.

    “Đúng vậy, cho nên tôi đề nghị phân khu an toàn thành các khu nhỏ, quân đội, người bình thường, người có dị năng, tiến hành phân chia quản lý.”

    “Hơn nữa, trừ bỏ tang thi, còn phải đề phòng các loại thực vật, sâu bọ, chim chóc, một khi chúng biến dị thì còn đáng sợ hơn cả tang thi.”

    “Nhân loại, rốt cuộc làm sao sống sót trong kiếp nạn như vậy.” Hạ Hầu Trọng nhắm mắt, vẻ mặt bi thống, thấp giọng than thở.

    “Còn có.” Tựa hồ nghĩ tới gì đó, Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng: “Còn có virus tang thi, các người có tiến hành nghiên cứu không?”

    “Đã giao cho đám người bên phòng thí nghiệm, bọn họ đang tiến hành nghiên cứu huyết thanh.”

    Liên Kỳ Quang nhíu mày, âm thanh cũng lạnh đi vài phần: “Tôi tuyệt đối không chấp nhận thí nghiệm trên cơ thể người, nếu tôi phát hiện, tôi sẽ tự tay hủy nó.”

    Thấy Liên Kỳ Quang không hề giống đang nói đùa, Hạ Hầu Trọng trầm trọng gật gật đầu: “Điểm này tôi sẽ phái người để ý.”

    “Nguyên soái, Mộ Dung Khanh hiện giờ đang ở nơi nào?” Thấy hai người nói chuyện, Hạ Hầu Thiệu Huyền lên tiếng.

    “Ở căn cứ, có ai bị thương à?”

    “Không phải.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang bên cạnh, đưa tay ôm lấy vai cậu: “Con cùng Tiểu Quang đã bàn bạc, muốn lấy đứa nhỏ ra.”

    “Cái gì?” Hạ Hầu Trọng sửng sốt, nhanh chóng chuyển tầm mắt lên người Liên Kỳ Quang, Liên Kỳ Quang thản nhiên gật gật đầu, xem như đồng ý với lời Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Hạ Hầu Trọng suy tư một lát, mở miệng: “Cũng tốt, tình huống hiện giờ, lấy đứa nhỏ ra thì an toàn hơn nhiều.”

    “Khi nào có thể tiến hành phẫu thuật.” Liên Kỳ Quang ngồi thẳng người, mở miệng hỏi.

    “Thân phận con đặc biệt, về sau cùng Thiệu Huyền ở trong căn cứ, không cần tiếp xúc với quá nhiều người xa lạ, tôi lo lắng đám lão già kia không chịu thành thật. Chuyện đứa nhỏ không thể qua loa, chờ hết thảy thiết bị được an trí hảo thì ít nhất cũng phải hai ngày nữa.”

    “Vậy quyết định hai ngày sau.”

    “Thiệu Huyền, Tiểu Quang giao cho con, nhất định phải bảo vệ thật tốt.”

    “Dạ!”

    “Đúng rồi ông nội.” Chuyện công đã xong liền chuyển qua chuyện tư: “Cô út có bạn đời từ khi nào vậy?”

    “Cái gì? Bạn đời?”

    “Con từng giao thủ với anh ta, hiện giờ đang cùng cô út ở trong căn cứ. Là cái tên không tặc kia, Diệt.”

    “Cái quái gì thế! ! Thằng nhóc kia thế nhưng còn dám tới! !” Gầm lên giận dữ, Hạ Hầu Trọng vỗ mạnh lên bàn, tức giận phừng phừng bắt đầu xắn tay áo: “Để xem ông đây có lột da nó không thì bảo!”

    Nam nhân mặc đường trang màu đỏ ngồi trong một tòa nhà hoang tàn, đôi huyết mâu đỏ ngầu lạnh nhạt nhìn khói lửa mênh mông vô bờ trước mặt cùng tang thi di động khắp thành, ngón tay thon dài tái nhợt cầm một viên tinh hạch trong suốt lóng lánh, đôi môi đỏ mọng cong lên, mang theo ý cười lạnh như băng.

    “Cha.” Cừu Ly Mạch đi tới, hơi cúi người.

    “Sự tình thế nào?”

    “Đã hoàn thành, cha định khi nào ra tay?”

    “Chuyện này tôi đã quyết rồi, hiện giờ…” Nam nhân nghiêng mặt, ánh mắt híp lại: “Tôi phải đi đón một người.”

    “Người nào?”

    “Thầy của tôi, Ám Quang đại nhân của các người.”

    Hoàn Chương 143.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [144] Vây Thành

    ******

    Trong một tòa nhà tan hoang, Mễ Tiểu Bảo bẩn hề hề cuộn mình nằm trong một góc, ánh mắt đỏ ửng trợn to nhìn một con tang thi cách đó không xa.

    Giống như nhận ra tầm mắt Mễ Tiểu Bảo, tang thi quay đầu, phát ra một tiếng tê rống. Đôi huyết mâu không có chút tình cảm nhân loại, tràn đầy tàn bạo của dã thú, da dẻ lộ ra bên ngoài phủ kín mạch máu thâm đen, khủng bố làm người ta sợ hãi.

    Tang thi rống lên làm Mễ Tiểu Bảo co rúm người, bàn tay bé nhỏ bẩn hề hề dụi dụi ánh mắt đỏ ửng, mím môi không để mình khóc ra.

    Thời gian dài không ăn uống gì làm tang thi vô cùng đói khát, thô bạo cùng nôn nóng trên người cũng càng lúc càng nặng, nhìn ‘thức ăn’ đang co ro trong góc, huyết sắc trong mắt tang thi càng lúc càng đậm, bàn tay bấu chặt lấy vách tường, lưu lại một vết trảo thật sâu.

    Đột nhiên, tang thi nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy dựng lên hệt như tia chớp bổ nhào tới trước mặt Mễ Tiểu Bảo, ấn cậu ngã xuống, há miệng muốn cắn lên cổ.

    “Chá Lang! !”

    Một tiếng kêu to làm động tác của tang thi thoáng chốc khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Mễ Tiểu Bảo dưới thân, có chút mờ mịt.

    “Chá Lang…” Mễ Tiểu Bảo vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm khiếp đảm túm túm áo Chá Lang, miệng mếu máo muốn khóc.

    Nhìn nước mắt của Mễ Tiểu Bảo, tang thi không biết vì sao cảm thấy có chút chướng mắt, vươn tay muốn lau đi, chính là lúc nhìn thấy bàn tay ghê tởm cùng móng tay sắc bén của mình thì đột nhiên ngừng lại.

    Da dẻ Mễ Tiểu Bảo tuy bẩn hề hề nhưng vẫn thực mềm mại cùng thân thể xấu xí làm người ta sợ hãi của nó hình thành hai sắc thái đối lập, tang thi nhất thời có chút táo bạo.

    Cưỡng chế dục vọng muốn cắn nuốt người dưới thân, tang thi chậm rãi buông lỏng tay, từng bước từng bước thật cẩn thận rời khỏi người Mễ Tiểu Bảo, tựa hồ sợ mình không cẩn thận sẽ lưu lại vết thương.

    Tang thi thối lui tới cửa, miệng phát ra tiếng gào rống đè nén, liếc mắt nhìn Mễ Tiểu Bảo thật sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

    “Chá Lang!” Mễ Tiểu Bảo kinh hô một tiếng, bật dậy, bất chấp sợ hãi chạy tới bên cạnh tang thi, vươn tay túm lấy cánh tay tang thi: “Chá Lang, anh muốn đi đâu?”

    Cánh tay bị nắm, tang thi tức giận gầm lên một tiếng với Mễ Tiểu Bảo, bất quá lại không dám dùng sức đẩy cậu ra, tuy nó không biết vì cái gì, chính là, trong đầu luôn có một âm thanh nói với nó, không thể làm vậy, làm vậy ‘thức ăn’ này nhất định sẽ bị thương. Tưởng tượng vật nhỏ trước mắt bị thương, nó liền không thể đè nén được mà muốn phát cuồng.

    “Chá Lang, anh, anh có phải đói bụng không?” Nhìn biểu tình dữ tợn khủng bố của Chá Lang, Mễ Tiểu Bảo tựa hồ nghĩ đến gì đó, thử hỏi.

    “Chá Lang, nếu anh đói, thì ăn tôi đi.” Thấy Chá Lang không gào nữa, Mễ Tiểu Bảo nghĩ mình đoán đúng, trong lòng thầm quyết tâm, nhắm mắt, đưa tay tới trước mặt Chá Lang.

    “Rống!” Chá Lang há miệng rống một tiếng, áp chế táo bạo cẩn thận rụt tay lại, không chút để ý tới tiếng kêu của Mễ Tiểu Bảo, từ cửa sổ vỡ nát phóng ra ngoài.

    “Chá Lang!” Mễ Tiểu Bảo đuổi tới cửa sổ, nhìn theo hướng Chá Lang biến mất, cắn răng.

    Trầm mặc hồi lâu, Mễ Tiểu Bảo chầm chậm trở về góc phòng, ôm cánh tay dựa tường ngồi bệch xuống đất.

    Ngày đó Chá Lang biến thành tang thi, cậu vốn tưởng mình chết chắc rồi, chỉ là không ngờ Chá Lang thế nhưng không ăn thịt cậu, ngược lại rời đi.

    Mễ Tiểu Bảo ở trong tòa nhà này cả ngày, bất quá cũng may mắn, là một kẻ tham ăn nên trong không gian khí chứa không ít đồ ăn, nhất thời cũng không lo đói chết. Ngay lúc cậu bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng thì Chá Lang đột nhiên quay lại, nhưng không tới gần, mà đứng ở thật xa.

    Mễ Tiểu Bảo không hiểu vì sao Chá Lang lại không ăn thịt mình, thậm chí vì bảo hộ mà diệt sạch tất cả lũ tang thi ở xung quanh, làm cơ thể mang đầy thương tích. Mễ Tiểu Bảo ý đồ muốn nói chuyện với Chá Lang, nhưng đáp lại vĩnh viễn là tiếng rống giận, có khi còn công kích, bất quá vẫn luôn dừng lại đúng thời khắc nguy hiểm. Nhưng, Mễ Tiểu Bảo hiểu được, Chá Lang, đã không còn nhớ rõ mình.

    Trời dần dần tối đen, Chá Lang vẫn chưa trở lại, Mễ Tiểu Bảo cuộn mình trong góc, gương mặt chôn trong cánh tay bắt đầu ứa nước mắt.

    Bóng tối dần bao phủ, xa xa truyền tới tiếng tang thi gầm rú, ngẫu nhiên là vài tiếng nổ mạnh.

    Trong lúc hoảng hốt, Mễ Tiểu Bảo có ảo giác thế giới này dường như chỉ còn lại một mình mình. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, Mễ Tiểu Bảo cuộn mình vì rét lạnh, phát ra tiếng khóc nức nở đè nén.

    ‘Ầm!’ Tiếng vật nặng rớt xuống đất, Mễ Tiểu Bảo kích động ngẩng đầu, xuyên qua con ngươi đẫm lệ, mông lung nhìn bóng người đang từ từ tới gần mình.

    Tang thi đi tới trước chỗ Mễ Tiểu Bảo khoảng một mét thì ngừng lại, nhìn ‘thức ăn’ mặt mày đầy nước mắt, tâm tình tốt vì vừa ăn cơm xong của tang thi lại bắt đầu trở nên bực bội.

    “Chá Lang, anh, đã trở lại?” Lau nước mắt, nhìn rõ người tới, Mễ Tiểu Bảo mở to mắt, âm thanh nghèn nghẹt lộ rõ vui sướng.

    Chá Lang chậm rãi ngồi xổm xuống, hướng về phía Mễ Tiểu Bảo há mồm, phát ra tiềng kêu ‘khặc khặc’.

    “Chá Lang, anh, anh ăn thịt người.” Không thể bỏ qua mùi tanh của máu trong miệng Chá Lang, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên có chút rét lạnh, run rẩy nhìn Chá Lang.

    Bất mãn với biểu tình của Mễ Tiểu Bảo, tang thi rống một tiếng, bàn tay nổi đầy mạch máu đen xì xì sờ soạng trên người nửa ngày, móc ra một viên tinh thạch còn dính máu cùng vụn thịt. Tinh hạch màu lam ở trong tay phát ra ánh sáng sâu xa, chiếu sáng trong căn phòng tối đen, đặc biệt dễ nhìn.

    “Năng lượng hạch?” Mễ Tiểu Bảo ngây ngốc nhìn tinh hạch trong tay Chá Lang, có chút thất thần.

    Tang thi muốn đưa tinh hạch cho Mễ Tiểu Bảo, chính là nhìn thấy bàn tay nhỏ bé méo mũm mĩm của đối phương thì lắc lắc đầu, suy nghĩ nửa ngày, tiếp đó cầm tinh hạch cọ cọ lên người mình, thẳng đến khi cọ sạch mới đưa cho Mễ Tiểu Bảo.

    “Cho, cho tôi sao?” Mễ Tiểu Bảo cầm tinh hạch, có chút không biết làm sao.

    Thấy Mễ Tiểu Bảo không hiểu, tang thi kêu một tiếng, lại lôi ra một viên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mễ Tiểu Bảo bỏ vào miệng, nhai ‘răng rắc’.

    Nhìn tinh hạch cứng rắn bị Chá Lang nhai vài cái như kẹo sau đó nuốt xuống, Mễ Tiểu Bảo có chút trợn mắt há hốc.

    Tang thi nuốt tinh hạch, kêu vài tiếng, Mễ Tiểu Bảo ngẩn người, ngơ ngác nhìn tinh hạch trong tay: “Anh, muốn cho tôi ăn sao?”

    “Khặc khặc…”

    “Không được!” Mễ Tiểu Bảo kiên quyết lắc đầu, cầm tinh hạch trả lại cho tang thi, sau đó từ không gian lấy ra một bịch bánh quy: “Tôi ăn cái này.”

    Tang thi nhìn Mễ Tiểu Bảo xé bịch bánh quy ăn ngon lành, khẽ kêu vài tiếng, tựa hồ đang trầm tư gì đó.

    “Chá Lang, anh ăn thứ này sao?” Biết Chá Lang không ăn thịt người, Mễ Tiểu Bảo thực vui sướng: “Bất quá sao anh lại ăn nhiều năng lượng thạch như vậy?”

    Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Mễ Tiểu Bảo không ngừng khép mở, chính là nó nghe không hiểu, tang thi nhất thời có chút xao động, vội vàng bật dậy, lao ra khỏi phòng.

    “Chá Lang! Anh lại đi đâu vậy! !”

    Tuy nó không biết cục đá kia có lợi ích gì, nhưng mỗi lần ăn thì nó cảm thấy thực thoải mái, cũng không còn đói, hơn nữa có thể ngăn chặn dục vọng muốn tổn thương nhóc mập kia.

    Dục vọng thân thể nói cho nó biết, nhóc mập kia chính là thức ăn, nhưng trong lòng luôn có một âm thanh nói, không được ăn, ăn rồi sẽ thực thống khổ.

    Đối với những việc mình làm, những lời Mễ Tiểu Bảo nói nó không hiểu gì cả, chính là nó phát hiện, mỗi khi ăn cục đá này vào, nó lại có thể nghĩ nhiều hơn. Nó muốn đi tìm nhiều đá hơn nữa, chờ nó ăn rồi, nói không chừng có thể nghe hiểu nhóc béo kia nói gì.

    Đến lúc đó, nhóc béo nói gì, nó có thể nghe hiểu.

    Bất quá, nhóc béo kia hình như không thích ăn đá, cái thứ nhóc cầm trong tay khi nãy, chốc nữa nhân tiện đi tìm một chút.

    Vì cam đoan sự an toàn của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Trọng làm đủ chuẩn bị, chờ hết thảy thiết bị chuẩn bị tốt thì đã là ngày thứ ba.

    Liên Kỳ Quang nằm trên giường, được bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật. Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng bên cạnh Liên Kỳ Quang, nắm chặt tay cậu, gương mặt lạnh lùng kiên nghị, lúc này lại tràn đầy kinh hoảng cùng bất an, nào còn nửa phần sát phạt quyết đoán ngày xưa?

    “Thiếu tướng, ra ngoài chờ đi.” Mộ Dung Khanh mặc đồ phẫu thuật đi tới, mở đèn, nói với Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Vợ…” Hạ Hầu Thiều Huyền lưu luyến nhìn Liên Kỳ Quang, sắc mặt có chút trắng bệch.

    “Thiếu tướng.” Mộ Dung Khanh đi tới bên cạnh, bất đắc dĩ trêu chọc: “Chốc nữa tình cảnh có chút máu me, để cam đoan an toàn sinh mệnh của mọi người ở đây, ngài vẫn nên ra ngoài chờ thì hơn.”

    Máu me! ! ?

    Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền phát lạnh, nghiêm nghị nhìn Mộ Dung Khanh, khí thế nhất thời làm mọi người trong phòng có chút hít thở không nổi: “Nếu em ấy có chút ngoài ý muốn gì, các người đừng hòng sống sót.”

    “Thiệu Huyền.” Liên Kỳ Quang mở mắt, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Anh yên tâm, không có việc gì, anh ra ngoài trước đi.”

    “Vợ à, anh ở bên ngoài chờ em.” Biết rõ mình tiếp tục ở lại đây cũng không có tác dụng gì, Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu hôn lên khóe môi Liên Kỳ Quang, nhỏ giọng nói.

    “Ưm.” Liên Kỳ Quang ngoan ngoãn gật đầu.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng dậy, ánh mắt cảnh cáo quét nhìn về phía Mộ Dung Khanh ở bên cạnh, xoay người đi ra cửa.

    Nhìn cảnh cửa chậm rãi đóng lại, áp lực tiêu tán, Mộ Dung Khanh giống như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, bất đắc dĩ bật cười: “Không thể tưởng tượng thiếu tướng đại nhân thiết cốt sát phạt quyết đoán của chúng ta cũng có một mặt nhu tình như vậy.”

    “Cậu không cần khẩn trương.” Nhìn gương mặt bình tĩnh như cũ của Liên Kỳ Quang, Mộ Dung Khanh tiến tới mở ra nắm tay siết chặt của cậu, ôn hòa cười cười: “Không cần lo lắng, hảo hảo ngủ một giấc, chờ tới lúc mở mắt ra là có thể nhìn thấy đứa nhỏ.”

    Lông mi Liên Kỳ Quang khẽ run, trầm mặc hồi lâu, cúi đầu đáp ứng: “Ừ.”

    Thấy tín hiệu trên thiết bị kết nối với thân thể Liên Kỳ Quang trở nên bổn định, Mộ Dung Khanh xoay người bảo trợ thủ bên cạnh, một thứ chất lỏng màu lam chậm rãi tiêm vào trong cơ thể Liên Kỳ Quang.

    Theo chất lỏng được rót vào, Liên Kỳ Quang lúc ban đầu có chút ngẩn ra, đợi đến khi phản ứng lại thì tuy trong lòng bắt đầu đầu phản kháng nhưng thân thể vẫn từng chút thả lỏng, không thể chống cự.

    Chất lỏng tiêm vào không tới ba phút, Liên Kỳ Quang chỉ cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

    Giờ phút này, Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng ngoài cửa, nắm tay siết chặt, thân thể cứng đờ, con ngươi đen u ám nhìn chằm chằm cánh cửa kim loại đóng chặt, hệt như muốn xuyên qua nó nhìn thấy tình hình bên trong.

    Hạ Hầu Trọng ngồi bên cạnh, tuy thoạt nhìn bình tĩnh nhưng khóe môi mím lại vẫn nhận ra lúc này ông khá bất an.

    Bởi vì là trung tâm căn cứ quân đội, quyền hạn không thấp, An Như Tâm, Liên Dục Thành đều không thể tiến vào, vì thế lúc này ngồi chờ bên ngoài chỉ có Hạ Hầu Trọng cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Thời gian từng phút từng giây trôi qua, gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền ngày càng lạnh lẽo, khí thế cũng ngày càng thấp, hai nắm tay siết chặt run nhè nhẹ, khớp xương lộ rõ làm người ta sợ hãi.

    Trước đó anh đã lén đi tìm hiểu về phương pháp lấy thai nhi ra ngoài, tuy thoạt nhìn rất đơn giản, chính là Liên Kỳ Quang khác với người thường. Hơn nữa, thời điểm này gây sức ép không nhẹ, lấy ra không phải nguy hiểm vô cùng sao?

    Nếu không phải còn lại chút lí trí nhắc nhở bản thân, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất định đã trực tiếp phá cửa vọt vào, gì mà đứa nhỏ hay đứa lớn chứ! Không sinh!

    “Nguyên soái! Nguyên soái! !” Một trận tiếng chân dồn dập truyền tới, một trung tá hoang mang rối loạn chạy tới, sắc mặt kinh hoảng.

    “Kêu la cái gì! Cút đi!” Hạ Hầu Trọng trái tim vốn căng thẳng nhảy lên tận cổ họng, vì tiếng rống này mà suýt chút nữa sợ tới ngừng thở, sắc mặt tối sầm, quát to.

    “Nguyên soái!” Trung tá dứng lại trước mặt nguyên soái, chào theo nghi thức quân đội, bất chấp việc Hạ Hầu Trọng có tức giận hay không, đưa máy tính đang được truyền tinh trực tuyến qua.

    “Nguyên soái! Ngài mau xem đi! Đã xảy ra chuyện rồi.”

    Thấy trung tá không giống giả vờ cường điệu, trái tim Hạ Hầu Trọng hơi trầm xuống, dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh.

    Hạ Hầu Trọng mở máy tính, đợi đến lúc nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì nhất thời hút một ngụm khí lạnh.

    Chỉ thấy lấy khu một làm trung tâm, tang thi từ bốn phương tám hướng rập rạp ùa tới, một mảnh đen tối nhìn không thấy điểm ngừng làm người ta rợn da gà.

    Không chỉ vậy, trên bầu trời khu một là một mảnh biến dị điểu đang xoay vòng, hệt như một cụm mây khổng lồ.

    “Nguyên soái, vừa nãy không biết làm sao, đột nhiên mạng internet khôi phục bình thường, sau đó tất cả các khu đều xuất hiện tần số này.”

    Bàn tay cầm máy tình của Hạ Hầu Trọng hơi phát run, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhiều như vậy, chẳng lẽ tất cả tang thi từ các khu đều xuất động.”

    “Nguyên soái! Đám tang thi kia không biết vì sao lại tập trung về đây, một khi chúng phát động tiến công, chỉ sợ không tới ba giờ, khu một sẽ thất thủ.”

    Hạ Hầu Trọng nhìn tang thi vây thành, môi giật giật, lời nói tới bên miệng nhưng làm thế nào cũng không phun ra được.

    Đột nhiên, máy tính vẫn đang bình ổn đột nhiên phát ra âm thanh ‘xèn xẹt’, màn hình trở nên mơ hồ không nhìn rõ.

    Tình huống duy trì không tới vài giây thì ổn định trở lại, một nam nhân quần áo sạch sẽ chỉnh tề xuất hiện, chính là con ngươi đỏ như máu lại làm người ta hiểu rõ, người này không phải nhân loại.

    Hạ Hầu Trọng giật mình nhìn nam nhân trong tần số, đầu óc trống rỗng, ong ong tác hưởng.

    Lúc này trong đầu ông chỉ còn bốn chữ không ngừng lặp lại.

    ‘Siêu trí tuệ thể!’

    Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, đôi huyết mâu đỏ tươi tràn đầy huyết tinh cùng giết chóc lạnh lẽo như băng.

    “Trong vòng một ngày, giao Liên Kỳ Quang ra, nếu không, một người cũng không thoát!”

    Hoàn Chương 144.

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi