Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi – Chương 154-156

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [154] Bánh Bao Gặp Cha Mẹ

    ******

    Tuy đau lòng, nhưng không muốn làm Liên Kỳ Quang thất vọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ đành bồi vợ yêu đi nhìn hai bé con kia.

    Bên ngoài, Liên Kỳ Quang đưa tay áp lên mặt kính thủy tinh nhìn hai cục nắm trong khoang dinh dưỡng, ánh mắt kinh ngạc mở to: “Bọn nó thật sự lấy ra từ bụng tôi à?”

    Liên Kỳ Quang quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền ở phía sau, một tay chỉ hai bé, một tay xoa xoa bụng mình.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền hé miệng, đáy mắt ẩn ẩn ý cười, gật nhẹ đầu: “Ừ.”

    “Thật nhỏ.” Liên Kỳ Quang kinh ngạc đưa tay chỉ chỉ tấm kính: “Tôi dùng một ngón tay thôi cũng có thể ấn chết bọn nó.”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền tiến tới, từ phía sau ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đó là con của chúng ta, không phải đám tang thi bên ngoài.”

    Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hai nhóc, có chút ghét bỏ: “Bộ dạng bọn nó thực xấu! Một chút cũng không giống tôi. Cũng không giống anh, anh rất lợi hại.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền ‘xì’ một tiếng bậc cười, đưa tay điểm điểm cái trán Liên Kỳ Quang: “Bọn nó còn nhỏ, chờ trưởng thành rồi thì sẽ xinh đẹp giống như vợ.”

    Không biết có phải nghe thấy Liên Kỳ Quang cười nhạo hay không, hai bé con đạp đạp chân, cái miệng nhỏ hé ra hợp lại, thoạt nhìn giống như đang kháng nghị.

    Liên Kỳ Quang tựa vào cửa sổ thủy tinh, một tay gõ gõ mặt kính, phát ra âm thanh thanh thúy. Mỗi khi cậu gõ, hai nhóc con trong khoang dinh dưỡng liền đạp chân một cái.

    Ánh mắt Liên Kỳ Quang sáng rực, giống như phát hiện một chuyện thú vị, bàn tay theo tiết tấu gõ gõ lên mặt kính, vui vẻ nhìn hai bé quơ quào tay chân.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ nắm tay Liên Kỳ Quang: “Đừng nháo loạn, khóc lên sẽ không tốt.”

    Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ngăn cản, Liên Kỳ Quang bất mãn dẩu mỏ, ngược lại giống như nghĩ tới gì đó: “Chúng ta đặt tên cho bọn nó, được không?”

    “Tốt, em đặt đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang, gương mặt lãnh ngạnh kiên quyết ẩn ẩn ấm áp.

    Liên Kỳ Quang mặt than nhìn hai bé con, ánh mắt lộ rõ suy tư. Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng không đánh gảy, giữ nguyên ý cười nhìn vợ.

    “Bằng không…” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, thử nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Kêu nắm cùng bánh bao, được không?”

    “Tốt.” Hoàn toàn không dị nghị gật đầu.

    “! ! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa gật đầu xong, hai bé con vốn im lặng đột nhiên hé miệng, oa oa khóc lớn.

    Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nhìn hai bé con, đờ đẫn vươn tay gõ gõ mặt kính: “Bọn nó, hình như không thích.”

    Hạ Hầu Nắm, Hạ Hầu Bánh Bao…

    “Không, rất êm tai, rất có… nội hàm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền mím môi nhịn cười, bả vai run rẩy lộ rõ lúc này anh đang nhịn thực vất vả.

    “Vợ.” Rốt cuộc không thành lòng để bé con nhà mình chịu tội, Hạ Hầu Thiệu Huyền bật cười lắc đầu nói: “Nắm cùng bánh bao làm nick name, đặt thêm một cái tên chính đi.”

    “Tên chính?” Liên Kỳ Quang có chút hoang mang, hiển nhiên bị vấn đề ‘khó khăn’ này làm mơ hồ.

    Thấy Liên Kỳ Quang suy nghĩ thực cực khổ, Hạ Hầu Thiệu Huyền suy tư một lát, hỏi: “Vợ, họ của em là gì? Nếu thật sự nghĩ không được thì ghép họ hai chúng ta lại, chỉ là tên thôi, không cần quá long trọng.”

    “Tôi không có họ.” Liên Kỳ Quang buồn rầu lắc đầu: “Người phụ nữ kia sinh tôi ra ở khu chạy nạn, cho bà ý bội khối bánh quy, tôi có thể theo bất kỳ họ nào.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc, trong lòng cũng thực ảo não mình không suy nghĩ kĩ, Liên Kỳ Quang tới từ nơi đó, chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu vấn đề này căn bản không có đáp án.

    “Cảnh Thần!” Không để ý tới vấn đề Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa hỏi, Liên Kỳ Quang nghĩ ngợi nửa ngày, đột nhiên túm lấy cánh tay Hạ Hầu Thiệu Huyền kêu lên: “Nam nhân thì gọi là Cảnh Thần, nữ nhân thì gọi là Cảnh Hạc.”

    Đột nhiên bị Liên Kỳ Quang túm lấy, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời không kịp phản ứng, chờ đến khi hiểu ra lời cậu nói, anh nhất thời có chút đau đầu.

    Nam nhân? Nữ nhân? ?

    “Vợ…” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa mi tâm, thở dài một hơi ôm lấy bả vai Liên Kỳ Quang: “Không thể gọi bọn nó là nam nhân cùng nữ nhân, phải gọi là con trai cùng con gái.”

    “Tôi chính là nam nhân, anh cũng thế!”

    “Bọn nó còn nhỏ, không giống chúng ta, hiện giờ phải gọi là trai với gái, chờ đến khi bọn nó trưởng thành, giống như chúng ta, khi đó mới gọi là nam nhân cùng nữ nhân.”

    Liên Kỳ Quang nhíu mày, biểu thị không hiểu.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền biết nếu còn giải thích thì lại càng loạn hơn, dứt khoát chuyển đề tài: “Hạ Hầu Cạnh Thần, Hạ Hầu Cảnh Hạc, rất êm tai.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Chọn tên này đi.”

    “Này từng là tên giả của tôi khi tới căn cứ khác chấp hành nhiệm vụ, hiện giờ cho bọn nó.” Liên Kỳ Quang gật đầu, bộ dáng rất có đạo lý.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền đầu tiên là ngẩn ra, đợi đến lúc nhìn thấy bộ dáng ‘hào phóng’ của Liên Kỳ Quang, nhất thời lại phì cười.

    Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Bọn nó gọi theo tên của tôi, sau này nhất định cũng giống tôi trở thành cường giả thực lợi hại, cũng thực may mắn!”

    Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút sững sờ.

    Liên Kỳ Quang nhếch khóe môi, phối với gương mặt không chút biểu cảm, trước sau vẫn ngơ ngác như vậy, thoạt nhìn phá lệ đáng yêu.

    “Ở thời tận thế nhiều năm như vậy cũng không chết, lúc chết rồi còn có thể gặp anh, tôi thật sự là phi thường may mắn.”

    Liên Kỳ Quang cong cong khóe mắt làm Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút rung động, ôn nhu ôm Liên Kỳ Quang vào lòng: “Anh cũng thực may mắn, có thể gặp được em là may mắn lớn nhất cuộc đời này của anh.”

    “Ai!” Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm, Liên Kỳ Quang đột nhiên kéo anh tới, tựa vào tấm kính thủy tinh thật dày: “Anh xem! Bọn nó ngừng khóc rồi.”

    Không khí ấm áp khó có bị đánh gảy, Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa tức vừa buồn cười nhìn bóng lưng Liên Kỳ Quang, tiến tới đứng bên cạnh, học theo động tác của vợ cúi người, một tay gõ gõ mặt kính thủy tinh, nhìn hai bé con trong khoang dinh dưỡng: “Có vẻ, chúng cũng thích tên này.”

    Liên Kỳ Quang quay đầu nhìn sườn mặt mang ý cười của Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nắm lấy tay anh. Hạ Hầu Thiệu Huyền giật mình, quay qua nhìn cậu, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

    Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, hé miệng, bất quá lại không biết nên biểu đạt thế nào: “Tôi, tôi kỳ thật cũng không muốn rời khỏi anh, nhưng mà…”

    Nhìn Liên Kỳ Quang lắp bắp nói năng lộn xộn, Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng thẳng dậy, tay kia nắm chặt lấy bả vai cậu, biểu tình bình tĩnh.

    “Đây là lần đầu tiên, và anh cũng sẽ để nó trở thành lần cuối cùng.”

    “…” Liên Kỳ Quang.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền gạt đi mớ tóc hỗn độn trước trán Liên Kỳ Quang, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo nhìn ảnh ngược trên tấm kính thủy tinh: “Vợ, một khắc đó, anh thực sự rất hận em.”

    Liên Kỳ Quang cúi đầu, trầm mặc không nói.

    “Anh không dám tưởng tượng có lẽ em sẽ vĩnh viễn không trở về nữa, mỗi khi nghĩ tới khả năng này, anh hận tới mức muốn phát điên.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ánh mắt Liên Kỳ Quang: “Vợ, chúng ta ở bên nhau mấy năm nay, anh thương em, sủng em, yêu em, anh cứ nghĩ mình là ràng buộc mà cả đời này em không thể nào dứt bỏ được.”

    “Chính vì vậy, tôi muốn anh phải sống.” Liên Kỳ Quang bình tĩnh nhìn lại Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi muốn anh phải hảo hảo mà sống.”

    “Không có em anh con mẹ nó có thể sống được sao! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm chặt bả vai Liên Kỳ Quang, thấp giọng rống giận, ánh mắt cơ hồ sắp phun ra lửa.

    Nhóc hư hỏng này! ! Cưng chiều nhiều năm như vậy, thật không ngờ không bổ não được chút nào! Ngay cả điều này sao cũng không hiểu cơ chứ! !

    Mặt không chút biến đổi nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền đang tức giận, Liên Kỳ Quang đờ đẫn đưa tay chỉ chỉ hai bé con trong khoang dinh dưỡng: “Anh muốn gia bạo tôi à?”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Liên Kỳ Quang đẩy Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc xoay xoay bả vai bị anh nắm tới phát đau, Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh mặt nhìn nửa ngày, cuối cùng không thể nhịn được, tiến tới cầm bả vai Liên Kỳ Quang, nhẹ nhàng mát xa.

    “Đau không?”

    Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn nghiêm nghị, có chút mất tự nhiên, kéo tay anh: “Không đau như lúc ở trên phi thuyền!”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Thực xin lỗi.” Cương cứng nửa ngày, thấy Liên Kỳ Quang quyết tâm không để ý tới mình, ý lạnh trên mặt anh tản đi, tiến tới ôm lấy cậu, thấp giọng trấn an.

    “Anh chỉ là quá tức giận, vợ, em không hiểu được mình quan trọng thế nào với anh. Đã không còn em, thế giới của anh thật sự sụp đổ.”

    “Tôi biết.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh quay mặt đi, bên tai có chút đỏ ửng: “Bằng không, lúc ở trên phi thuyền anh hung như vậy, tôi đã cho anh hủy diệt nhân đạo từ sớm.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhếch khóe môi, tuy rất muốn nói với Liên Kỳ Quang, cậu không phải đối thủ của anh, bất quá hiếm có khi Liên Kỳ Quang thẹn thùng, tâm tình Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời tốt hơn hẳn.

    “Ngoan, lần sau anh sẽ ôn nhu.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu mổ bên khóe môi Liên Kỳ Quang một chút.

    “Đừng hòng có lần sau! ! Không được hôn tôi! Không được ôm tôi, cũng không được làm chuyện kỳ quái kia với tôi nữa! !” Liên Kỳ Quang hừ nhẹ một tiếng, xoay người, để lại cho Hạ Hầu Thiệu Huyền một cái bóng lưng thật to.

    Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời xụ xuống, có chút buồn rầu gãi gãi đầu. Ba điều này hình như mình không làm được điều nào đi?

    Thực giận rồi à? Rốt cuộc làm sao dỗ đây a…

    Ngay lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền đang cân nhắc xem cần thỉnh người khác viện trợ hay không thì không hề nhìn thấy Liên Kỳ Quang đưa lưng về phía mình, nơi khóe miệng hơi nhếch lên.

    Trong một căn nhà bỏ hoang, một viên tinh hạch dần mất đi vẻ sáng lóng lánh vốn có, chậm rãi ảm đạm, biến thành một đống bột phấn. Tô Lang thu hồi dị năng đứng dậy nhìn về phía Vu Mã Viêm đang đứng trước cửa sổ, há miệng muốn nói lại thôi.

    Vu Mã Viêm hơi liếc mắt, lạnh giọng mở miệng: “Nói!”

    Tô Lang nhìn huyết nhân nho nhỏ nằm trên chiếc giường đơn sơ, lắc đầu thở dài: “Bị thương quá nặng, cho dù dùng sức mạnh của tinh hạch cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài một hơi. Hơn nữa không biết vì cái gì, miệng vết thương bài xích sức mạnh của tinh hạch rất mạnh, cho nên không thể hồi phục như vũ.”

    “Thế nên?” Vu Mã Viêm xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lang.

    Tô Lang bình tĩnh đón nhận tầm mắt Vu Mã Viêm: “Đứa nhỏ này không thể chống đỡ được bao lâu nữa.”

    Đôi tay dưới ống tay áo đột nhiên siết lại, đầu móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, truyền tới cơn đau nhức.

    Trầm mặc hồi lâu, Vu Mã Viêm gật đầu ý bảo Tô Lang: “Ra ngoài đi.”

    “Vâng!” Tô Lang gật đầu, xoay người rời khỏi phòng.

    Nương theo ánh trăng đỏ rực ngoài cửa sổ, Vu Mã Viêm nhìn đứa nhỏ co thành một đoàn trên giường, một tia khác thường trong lòng mãi không thể tiêu tan.

    Khi nhìn đứa nhỏ xông tới chắn trước mặt, máu tươi phun ra nhuộm đỏ quần áo tóc tai mình. Nhìn hô hấp đứa nhỏ ngày càng yếu đi, thân thể cũng bắt đầu lạnh như băng.

    Không thể phủ nhận, hắn có chút kích động.

    Ngoại trừ thầy, người đầu tiên, cũng là người duy nhất làm hắn hoảng hốt đến vậy.

    Vu Mã Viêm trầm mặc hồi lâu, đi tới bên giường, nhìn bé con trên đó, chậm rãi cúi người xuống, giam cầm Cừu Ly Mạch trong vòng tay lạnh băng của mình, dần dần áp người xuống.

    Nghe thấy hơi thở yếu ớt như có thể biến mất mất cứ lúc nào ở bên tai, Vu Mã Viêm rõ ràng cảm nhận được lồng ngực mình đau đớn.

    Từ khi nào?

    Từ khi nào đứa nhỏ này đã làm anh để ý đến vậy?

    “Tôi sẽ không để con chết.”

    Đôi môi Vu Mã Viêm mềm nhẹ xẹt qua ngũ quan Cừu Ly Mạch, lưu luyến trên đôi môi, cuối cùng dừng lại trên cần cổ mảnh khảnh.

    “A Ly, mạng con là của tôi, tôi không cho phép con chết, cho dù phải sống trong thống khổ, con cũng phải hảo hảo mà sống cho tôi.”

    Dưới ánh trăng, đôi môi đỏ mọng của Vu Mã Viêm cong lên, mông lung lộ ra yêu dị quỷ mị.

    Vu Mã Viêm chậm rãi hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm mút trên cổ Cừu Ly Mạch.

    “Tôi vốn không muốn để con xuống địa ngục, địa ngục thống khổ cùng cô tịch làm người ta tuyệt vọng kia không phải một đứa nhỏ như con có thể thừa nhận, chính là…”

    Màu đỏ trong mắt Vu Mã Viêm càng lúc càng đậm, một ngón tay thon dài cởi bỏ quần áo trên người Cừu Ly Mạch, vết máu ghê người làm đôi huyết mâu lạnh băng của Vu Mã Viêm tăng thêm vài phần nóng rực.

    Đầu lưỡi đỏ tươi bồi hồi trên cổ Cừu Ly Mạch, một tay giữ lấy bả vai, đôi môi đỏ mọng chầm chậm áp xuống.

    “Đến bồi tôi đi, A Ly.”

    Vu Mã Viêm đột nhiên dùng sức, răng nanh cắm sâu vào da thịt trên cổ Cừu Ly Mạch, hương vị tanh ngọt nháy mắt tràn ngập khoang miệng. Tựa hồ cảm nhận được đau đớn, Cừu Ly Mạch phát ra một tiếng rên khẽ, mày nhíu chặt.

    “A Ly, nếu còn sống tôi không giữ được con, như vậy, theo tôi xuống địa ngục đi.”

    “Không có sự cho phép của tôi, không ai có thể bỏ rơi tôi.”

    “… nếu không.”

    Nếu không…

    Hoàn Chương 154.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [155] Tôi Tiếp Nhận Tình Yêu Của Cậu

    ******

    Trong không gian, Liên Kỳ Quang thu hồi dị năng hệ mộc trong tay, cầm lấy khăn tắm đặt trên bờ khoác lên người Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tốt hơn không?”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền mở to mắt, nắm lấy bàn tay Liên Kỳ Quang đặt trên vai mình, ôn nhu xoa xoa mái tóc ướt sũng của cậu.

    Thấy biểu tình Hạ Hầu Thiệu Huyền không có chỗ nào không khỏe, Liên Kỳ Quang cũng thở phào một hơi, có chút mệt mỏi tựa vào lòng ngực Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Dựa theo tốc độ hiện giờ, tin tưởng rất nhanh anh có thể hoàn toàn dung hợp sức mạnh trong cơ thể.”

    “Không cần gấp như vậy.” Mệt mỏi lộ rõ trên mặt Liên Kỳ Quang làm Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút đau lòng, hai tay nhẹ nhàng nhu ấn huyệt thái dương giúp Liên Kỳ Quang, nhíu mày.

    “Không.” Liên Kỳ Quang lắc đầu, sắc mặt trầm trọng: “Không có thời gian.

    “Em vẫn còn lo lắng Vu Mã Viêm sao?”

    “Cậu ta đã điên rồi, không ai biết được cậu ta sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nghiêm túc nhìn sườn mặt kiên nghị của Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Hiện giờ trừ anh ra, không ai có đủ sức mạnh chống lại cậu ta, tôi phải giúp anh nhanh chóng dung hợp sức mạnh, để dị năng của anh tăng cao hơn.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền tự nhiên hiểu được điều Liên Kỳ Quang lo lắng, Vu Mã Viêm tồn tại thực sự là một tai họa ngầm. Không thể phản bác lời Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ có thể trầm mặc ôm chặt bé con vào lòng.

    Vô luận tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, người trong lòng này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền cùng Liên Kỳ Quang rời khỏi không gian, mới ăn cơm được một nửa thì Hạ Hầu Trọng đã phái người tới gọi. Liên Kỳ Quang không thích tới căn cứ đấu võ mồm với một đám cáo già, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ đành căn dặn vài câu, bảo cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ, anh theo một đội binh sĩ rời đi.

    Sau khi Hạ Hầu Thiệu Huyền đi rồi, Liên Kỳ Quang cũng có chút nhàm chán, liền bảo người máy dọn dẹp, tự mình ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng khách, mở máy tính.

    Từ ngày ấy ở khu bảy trở về, hết thảy cứ vậy, bình tĩnh đến mức làm Liên Kỳ Quang có ảo giác hết thảy phát sinh ở khu bảy ngày ấy chỉ là một giấc mơ.

    Cư dân trong khu an toàn vẫn sinh sống như cũ, binh lính mỗi ngày lại ra ngoài thanh trừ tang thi, chính là Liên Kỳ Quang không hề vì phút bình ổn nhất thời này mà trầm tĩnh, ngược lại bất an trong lòng ngày càng gia tăng.

    Căn cứ theo hiểu biết của cậu về Vu Mã Viêm, ăn mệt lớn như vậy cậu ta tuyệt đối sẽ không cam tâm nén giận, nhất thời bình bĩnh, sau lưng nhất định là cơn gió lốc càng mãnh liệt càng khủng bố.

    Nhìn ảnh ngược trong màn hình, Liên Kỳ Quang có chút thất thần, cổ áo rộng thùng thình lộ ra ấn ký xà văn màu bạc trên ngực, ánh mắt vàng ươm hệt như có thể nhìn thấu bí mật trong lòng người, làm người ta nhịn không được có chút rét run.

    Màu vàng…

    Ngón tay Liên Kỳ Quang nhẹ nhàng xẹt qua ấn ký, đáy mắt hiện lên chút sâu xa, trước kia hình như là màu đỏ. Hiện giờ biến dị, biểu thị đã chín muồi rồi sao?

    Nhớ tới đoạn kí ức không hiểu sao đột nhiên xuất hiện trong đầu, Liên Kỳ Quang siết chặt nắm tay, đột nhiên kéo áo lên che đi ấn ký, cụp mi dấu đi con ngươi đen láy sâu xa.

    Lúc Cừu Ly Mạch mở to mắt, nhất thời không biết mình đang ở nhân thế hay địa ngục, một mảnh huyết sắc trước mắt làm cậu bối rối, ánh mắt là một mảnh mờ mịt, vô thố.

    Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Vu Mã Viêm đưa lưng về phía ánh sáng bước vào, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên ngây thơ trên giường, đầu ngón tay lạnh băng xẹt qua ngũ quan, cuối cùng dừng lại ở đôi huyết mâu, tựa hồ đang đánh giá một vật phẩm làm hắn rất vừa lòng.

    “Tôi…” Nhìn Vu Mã Viêm trước mắt, Cừu Ly Mạch há miệng muốn nói gì đó, nhưng âm thanh quỷ dị phát ra làm cậu thoáng chốc căng cứng thân mình.

    Cừu Ly Mạch sửng sốt hồi lâu, chậm rãi cúi đầu, giơ hai tay. Đôi tay tái nhợt tinh tế không còn một tia huyết sắc, cứng rắn lạnh như băng, còn có móng tay sắc nhọn màu xanh đen mà cậu vô cùng quen thuộc.

    Cậu…

    Biến dị!

    Tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cừu Ly Mạch, Vu Mã Viêm đưa qua một chén máu tươi còn ấm, biểu tình lãnh đạm nhìn cậu: “Uống hết.”

    Hương vị tanh ngọt kích thích tế bào toàn thân Cừu Ly Mạch, nhìn màu đỏ chói mắt trong chén, Cừu Ly Mạch trong lòng ghê tởm, chính là bản năng lại kêu gào muốn chụp lấy uống một hơi. Đôi huyết mâu dần dần trở nên sâu thẳm, Cừu Ly Mạch đột nhiên nhắm mắt, cưỡng chế dục vọng trong lòng, đè áp thân thể đang run rẩy vì hưng phấn.

    “Nếu không muốn trở thành con tang thi đầu tiên chết vì đói, uống đi.” Đôi môi đỏ mọng của Vu Mã Viêm cong lên, giống như hấp dẫn mà đong đưa chén máu trong tay.

    Cừu Ly Mạch run rẩy, không ngừng co rúm thân mình. Bụng thực đói khát, dục vọng toàn thân kêu gào kích thích cậu hãy mau uống nó. Nhưng lí trí lại khống chế cậu cự tuyệt, một khi uống chén máu này rồi thì sẽ thật sự vạn khiếp bất phục.

    Vu Mã Viêm quỳ một gối trên giường, giam cầm Cừu Ly Mạch vào góc, một tay kiềm chặt cái cằm gầy yếu, bắt cậu ngẩng đầu nhìn mình: “Không phải con vẫn luôn muốn trở thành giống tôi sao? Hiện giờ tôi thành toàn cho con, thế nào? Hối hận?”

    Cừu Ly Mạch trầm mặc nhìn nam nhân xinh đẹp yêu dị trước mắt, biểu tình bình tĩnh: “Tôi không hối hận, vẫn muốn cùng người.”

    Vu Mã Viêm giật mình, bàn tay kiềm chặt cằm Cừu Ly Mạch có chút thả lỏng.

    Cũng không biết trải qua bao lâu, bàn tay vốn thả lỏng của Vu Mã Viêm đột nhiên siết chặt, động tác mạnh mẽ cơ hồ muốn bóp nát Cừu Ly Mạch.

    Vu Mã Viêm biểu tình hung ác nhìn gương mặt tái nhợt của Cừu Ly Mạch, dùng sức ấn cậu ngã xuống giường, cưỡng chế mở miệng, tay kia không chút lưu tình cầm chén máu rót vào miệng Cừu Ly Mạch.

    “Ngô…” Cừu Ly Mạch nhíu mày, thống khổ giãy dụa dưới thân Vu Mã Viêm, đôi huyết mâu đỏ rực ẩn ẩn tuyệt vọng.

    Máu thô lỗ rót vào miệng Cừu Ly Mạch, nhiễm đỏ làn da lộ ra bên ngoài. Vị tanh ngọt của máu kích thích cảm quan toàn thân Cừu Ly Mạch, cũng thiêu đốt chút lí trí còn sót lại.

    Huyết sắc trong mắt ngày càng đậm, Cừu Ly Mạch đột nhiên giãy khỏi giam cầm, túm lấy tay Vu Mã Viêm, một trận thiên toàn địa chuyển, đặt Vu Mã Viêm ở dưới thân.

    Cừu Ly Mạch hai mắt đỏ ngầu trừng nam nhân nằm dưới, bàn tay cầm tay Vu Mã Viêm không ngừng siết chặt, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, rõ ràng đã không còn là nhân loại, thế nhưng không hiểu vì sao Vu Mã Viêm lại cảm giác cánh tay bị cầm chặt truyền tới cảm xúc nóng rực làm tim người ta nảy lên.

    Vu Mã Viêm nheo mắt, hờ hững nhìn con ngươi hừng hực của Cừu Ly Mạch, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, mang theo quỷ dị yêu dị: “Cừu Ly Mạch, tôi dưỡng con mấy chục năm, thật không ngờ kẻ làm con như con lại dám nổi lên ý niệm như vậy tới tôi?”

    Tình cảm trong mắt Cừu Ly Mạch hắn tự nhiên hiểu được, cũng hiểu rõ hơn ai hết, nhưng cũng chính vì vậy, hắn mới cảm thấy chút khác thường không thể khống chế lan tràn trong lòng.

    Cừu Ly Mạch nhìn chằm chằm đôi môi khép mở của Vu Mã Viêm, chỉ cảm thấy trong cơ thể đang kêu gào dâng lên một ngọn lửa, không đầu không đuôi bắt đầu lủi tán loạn, chính là lại không có chỗ phát tiết.

    Lý trí trong đầu đã bị thiêu đối hầu như không còn, Cừu Ly Mạch chán ghét biểu tình châm chọc lạnh như băng của Vu Mã Viêm, hoặc nên nói là cực kỳ chán ghét.

    Trong biểu cảm kinh ngạc của Vu Mã Viêm, Cừu Ly Mạch chậm rãi cúi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình ngày đêm mong nhớ, luôn xuất hiện trong từng giấc mơ.

    Mền mại bất thình lình ập tới làm Vu Mã Viêm nhất thời không kịp phản ứng, nụ cười châm chọc trên mặt có chút cứng đờ, tùy ý Cừu Ly Mạch từng chút xâm nhập, đòi hỏi.

    Nụ hôn này so với tưởng tượng còn mềm mại hơn.

    Cừu Ly Mạch nhắm mắt ma xát môi Vu Mã Viêm, đôi tay vụng về xé toạt quần áo. Hai thân thể lạnh băng triền miên cùng một chỗ lại phá lệ làm Cừu Ly Mạch cảm thấy an tâm cùng ấm áp.

    Đối với giường sự, Cừu Ly Mạch tuy không phải hoàn toàn không hiểu, nhưng chưa từng trải qua thực tiễn nên vẫn có chút luống cuống.

    Cừu Ly Mạch không ngừng ấn xuống những nụ hôn hỗn độn trên người Vu Mã Viêm, thô lỗ xé rách quần áo trên người, một tay từ trên người Vu Mã Viêm chậm rãi dời xuống, cuối cùng cầm lấy thứ đã thô to ngẩng đầu kia.

    Cừu Ly Mạch mờ mịt nhìn Vu Mã Viêm, sửng sốt nửa ngày, thử dò xét ngồi dậy, cầm thứ thô to trong tay nhắm thẳng vào hạ thân, quyết tâm ngồi xuống.

    Tang thi trí tuệ cao đã bắt đầu có lại cảm giác đau, huống chi là trực tiếp cảm nhiễm từ siêu trí tuệ thể như Vu Mã Viêm?

    Thân mình khô khốc chưa từng khai phá đột nhiên bị xé rách, Cừu Ly Mạch phát ra một tiếng kêu rên, cả người mềm nhũn ngã xuống người Vu Mã Viêm, đau đớn tới run rẩy.

    Vu Mã Viêm đột nhiên ngồi phục tinh thần, ánh mắt sâu thẳm nhìn Cừu Ly Mạch trên người, mạnh mẽ đẩy ra, đứng dậy bước xuống giường.

    “…” Cừu Ly Mạch ngã xuống giường, từ miệng phát ra tiếng rên đau đớn khe khẽ, đôi huyết mâu nhìn theo bóng dáng Vu Mã Viêm rời đi, mang theo đau thương nồng đậm.

    Động tác rời đi của Vu Mã Viêm khựng lại, đưa lưng về phía Cừu Ly Mạch trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn lại.

    Thiếu niên cuộn mình nằm trên chiếc giường hỗn loạn, hệt như một tiểu thú sắp chết, trong miệng phát ra tiếng khóc bi ai. Đôi huyết mâu đỏ rực, đau thương thống khổ nhìn hắn, mang theo mong chờ nhỏ bé tới không thể nhìn ra.

    Vu Mã Viêm siết chặt nắm tay, đáy mắt hiện lên một tia hung ác.

    Chết tiệt! Hắn thế nhưng, lại có chút không đành lòng! !

    Cũng không biết trải qua bao lâu, Vu Mã Viêm chầm chậm xoay người lại, ý lạnh trên mặt tản đi, lộ ra nụ cười yêu dị.

    Vu Mã Viêm từ trên cao nhìn xuống Cừu Ly Mạch trên giường, đôi huyết mâu cao ngạo lạnh lùng giống như đang nhìn một món đồ chơi râu ria: “Chặc! Bộ dáng thật khó xem a!”

    Cừu Ly Mạch cuộn người, vùi mặt vào gối, run rẩy nhắm mắt lại.

    Không muốn thấy! Không muốn thấy lạnh lùng cùng xem thường trong mắt người này…

    Vu Mã Viêm cúi người, dùng sức nắm lấy chiếc cằm lạnh băng của Cừu Ly Mạch, đôi môi đỏ mọng hé mở, mang theo mệnh lệnh vô tình: “Mở to mắt! Nhìn tôi! !”

    Cơ thể Cừu Ly Mạch co rúm một chút, hàng mi khẽ run, chậm rãi mở mắt, mê mang đau thương nhìn biểu tình lạnh lùng của Vu Mã Viêm.

    Ý cười bên khóe môi Vu Mã Viêm không tan, ngón tay thon dài từ xương quai xanh xinh đẹp một đường trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở hạ thân.

    “Muốn không?” Vu Mã Viêm áp sát bên tai Cừu Ly Mạch, lạnh lùng thì thầm.

    Cừu Ly Mạch khó hiểu nhìn theo động tác của Vu Mã Viêm, lồng ngực phập phồng không ngừng, nhưng vẫn theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.

    Nụ cười trên mặt Vu Mã Viêm càng lúc càng sâu, một tay nắm lấy cần cổ gầy yếu của Cừu Ly Mạch, áp người xuống: “Như thế, thỏa mãn con.”

    “! ! ! ! !” Cừu Ly Mạch.

    “Vừa nãy rất đau đi? Để tôi dạy con, cái gì là làm tình chân chính.”

    Đầu nhón tay lạnh băng hệt độc xà trườn trên cơ thể, Cừu Ly Mạch căng cứng người, hệt như một con cá đang hít thở không thông, cố hít lấy những ngụm cuối cùng.

    “Tôi tiếp nhận tình yêu của con.”

    “Nhưng này, không có nghĩa là tôi sẽ yêu con…”

    Hoàn Chương 155.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [156] Mưu Kế

    ******

    Vu Mã Viêm mặc quần áo, nhìn thiếu niên ngủ say trên giường, đôi huyết mâu ẩn ẩn phức tạp mà có lẽ ngay cả hắn cũng không phát giác được.

    Ngón tay lạnh lẽo lướt qua cánh môi thiếu niên, cảm giác được mềm mại, ngũ quan lạnh lùng của Vu Mã Viêm thoáng dịu đi: “Con tốt lắm, tôi sẽ đối đãi với con thực tốt.”

    Thu hồi tay, Vu Mã Viêm lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngày xưa, xoay người rời đi.

    Ra khỏi phòng, Vu Mã Viêm đi lên lầu, khoanh tay đứng đó, lạnh nhạt nhìn đám tang thi đông đúc bên dưới, ngón tay thon dài không chút để ý tinh hạch sáng lóng lánh trong tay.

    Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền tới, Thích Dận đi tới đứng bên cạnh, cười cười nhìn thành thị hoang tàn, trong mắt một mảnh khí lạnh: “Nhìn quang cảnh quen thuộc này, có đôi khi tôi cứ ngỡ mình đang ở thời kì ba ngàn năm trước.”

    Đôi môi đỏ mọng của Vu Mã Viêm cong lên, hai mắt nheo lại lưu chuyển ánh sáng nguy hiểm: “Đã chuẩn bị thế nào rồi?”

    “Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi thống lĩnh ra lệnh.”

    “Vậy sao?” Vu Mã Viêm ngẩng đầu, nhìn không trung bị mây đen bao phủ, khẽ thở dài thật nhỏ.

    “Như vậy, kế hoạch diệt thế, khởi động!”

    “Vâng!”

    Căn cứ, Sát Huyết Lang.

    Liên Kỳ Quang ngồi xếp bằng trên chiếu, mặt không biểu cảm đùa nghịch linh kiện súng ống để đầy trên mặt đất, vừa nhìn bản hướng dẫn vừa không ngừng tháo dỡ ráp lại, ráp lại tháo ra.

    Lật trang cuối cùng trong bảng hướng dẫn, Liên Kỳ Quang buông thứ trong tay ra, ngẩng đầu nhìn đám Hiên Lãng đang lén lút nhìn mình ở cách đó không xa.

    Thấy Liên Kỳ Quang nhìn qua, đám người đang nhìn trộm lập tức luống cuống tay chân, ba chân bốn cẳng vọc vọc những thiết bị máy móc bên người.

    “Cậu đừng có đi theo tôi nữa được không! !” Gầm lên giận dữ, Viên Linh tức giận đùng đùng đi tới, Liên Kỳ Quang nhìn bộ dáng hùng hổ của Viên Linh, trầm mặc kéo đống linh kiện đang chắn đường đi qua một bên.

    “Chị dâu!” Thấy Liên Kỳ Quang, Viên Linh ngẩn người, lập tức thẳng tắp chào theo nghi thức quân đội.

    “Chào chị dâu!” An Dịch theo sát phía sau Viên Linh cười tủm tỉm chào hỏi, một tay vươn tới khoác lên vai Viên Linh. Viên Linh hất tay An Dịch, hung hăng trừng mắt.

    Giống như không nhìn thấy hành động mờ ám của hai người, Liên Kỳ Quang gật gật đầu, ngoắc tay, ý bảo Liên Kỳ Quang ngồi xuống: “Gần nhất có phát sinh chuyện gì không?”

    “Chuyện gì?” Viên Linh nghĩ nghĩ: “Việc nhỏ thì nhiều lắm, việc lớn thì không nghe nói tới?”

    Liên Kỳ Quang chỉ chỉ đám Hiên Lãng cách đó không xa, ngốc ngốc nói: “Anh không thấy bọn họ mấy ngày nay rất kỳ quái à?”

    Viên Linh quay đầu lại nhìn đám Hiên Lãng, nhất thời biểu tình cũng có chút quái quái, mất tự nhiên gãi gãi đầu: “Nga! Bọn họ à, hẳn là do chuyện ở khu bảy ngày đó.”

    Liên Kỳ Quang cẩn thận suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui hình như đâu có chuyện gì đặc biệt phát sinh, liền hướng ánh mắt khó hiểu về phía Viên Linh.

    Viên Linh khô khan mếu máo, cũng không biết nên nói thế nào.

    An Dịch nhìn bộ dáng sầu não của Viên Linh mà lắc đầu, quét mắt nhìn xung quanh, thu lại nụ cười không đứng đắn, âm thanh đè thấp vài phần: “Chuyện kia Viên Linh đã nói với tôi, vị thống lĩnh đầu tiên của nền văn minh mới của nhân loại, còn có nhóm anh hùng sáng tạo tân thế giới.”

    “Bọn họ khi dễ mấy người à?” Liên Kỳ Quang nhíu mi.

    “Này không cần để ý.” An Dịch ho khan một tiếng, nhỏ giọng: “Nghe nói bọn họ xưng hô với cậu hình như là…”

    “Đại nhân.” Thấy An Dịch ấp úng nửa ngày vẫn không nói nên lời, Liên Kỳ Quang nhàn nhạt bổ sung.

    An Dịch gật đầu: “Theo tư liệu ghi lại, có thể làm những người kia tôn xưng là đại nhân, hình như chỉ có một vị.”

    “Ý là anh muốn hỏi thân phận của tôi?” Nghe nửa ngày, mơ mơ hồ hồ hiểu được đại khái, Liên Kỳ Quang mặt than nhìn An Dịch ở đối diện.

    “Đúng là ý này, nhưng nếu khó xử thì cậu không cần nói đâu.” An Dịch cười nói.

    “Trước kia tôi là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, khi đó tôi gọi là Ám Quang.” Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm An Dịch, con ngươi đen bình tĩnh từng chút từng chút đập nát nụ cười gượng gạo trên mặt An Dịch.

    “Chị… không, không phải!” Viên Linh nhéo mạnh mình một cái, tìm lại giọng nói của mình, nhất thời có chút nói năng lộn xộn: “Kia, vậy cậu hiện giờ là người, hay là, hay là tang thi, hoặc là, là quỷ?”

    “Tôi là người.” Liên Kỳ Quang thu hồi linh kiện bày đầy dưới đất, phủi phụi bụi đất dính trên người, bình tĩnh nhìn hai người vẫn còn chìm đằm trong cơn khiếp sợ: “Còn chuyện gì muốn hỏi không?”

    “Không, không có.” Ngơ ngác lắc đầu.

    “Vậy tôi đi trước.” Liên Kỳ Quang trước lúc rời đi còn vỗ vỗ đầu An Dịch cùng Viên Linh, bộ dáng trưởng bối đang nhìn đám nhóc con quậy phá nhà mình.

    “Chờ ngày nào đó hai người kết hôn, tôi sẽ làm chủ hôn, tôi sẽ chuẩn bị tiền mừng, không cần khách sáo.”

    Nhìn bóng dáng Liên Kỳ Quang rời đi, Viên Linh cùng An Dịch hai mặt nhìn nhau.

    “An Dịch, xin hỏi cảm giác lạnh sống lưng cùng kích động vô cùng hiện tại có ý tứ gì a?” Viên Linh ngốc ngốc nhìn An Dịch, tự vỗ vỗ gương mặt cứng ngắc của mình: “Theo lý mà nói, hẳn tôi nên hét một tiếng, sau đó ngất xỉu đi.

    An Dịch sắc mặt quỷ dị nhìn Viên Linh, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đưa tay tới nâng mặt Viên Linh: “Ám Quang đại nhân nói làm chủ hôn cho tụi mình kìa, cậu coi ngày rồi hai ta cưới đi.”

    “…” Viên Linh.

    “Đi chết đi!” Thật lâu sau, Viên Linh tát một phát lên mặt An Dịch, đứng dậy bỏ đi.

    “Này! Hai ta lăn lăn lộn lộn nhiều năm vậy rồi, giờ tôi cũng chịu xuống nước trước rồi, cậu còn muốn thế nào nữa hả?” Thấy Viên Linh bỏ đi, An Dịch lập tức bò dậy đuổi theo.

    “Cậu đừng có đi theo tôi, gặp trên sân huấn luyện đi! !” Rống giận.

    “Rốt cuộc cậu không được tự nhiên cái gì a?”

    “Biến đi! !”

    Liên Kỳ Quang tựa vào tấm kính thủy tinh nhìn hai bé con trong khoang sinh dưỡng, ánh mắt mở thật to, không thể che dấu sự hiếu kỳ của mình.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền từ xa đi tới, đưa tư liệu trong tay cho sĩ quan phụ tá bên cạnh, để người nọ rời đi, cởi nút, cởi bỏ áo khoác quân trang đặt qua một bên, đi tới phía sau Liên Kỳ Quang, ôm lấy bờ vai cậu.

    “Anh xem, bọn nó hình như trưởng thành rồi.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngạc nhiên chỉ gương mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu trắng nõn của hai nhóc.

    “Ừm, càng lúc càng đẹp.” Khí lạnh vì xử lý một đống công tác tán đi không ít, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhếch khóe môi, vươn tay điểm điểm mặt kính thủy tinh thật dày.

    “Chính là đến khi nào chúng mới có thể lấy ra?” Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, có chút không vui: “Tôi muốn bóp.”

    “Rất nhanh là có thể.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ nhéo chóp mũi Liên Kỳ Quang: “Bất quá không thể niết, đám nhóc còn nhỏ như vậy, một ngón tay của em cũng có thể bóp chết.”

    “Tôi sẽ bóp nhẹ thôi.”

    Nhìn Liên Kỳ Quang dẩu mỏ, Hạ Hầu Thiệu Huyền bật cười, dời đề tài: “Hôm nay nghe nói em tới Sát Huyết Lang?”

    “Ừ! Tôi học lắp ráp súng ống, mấy loại súng kia không giống hùi đó, rất thú vị.” Liên Kỳ Quang tùy ý gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Tôi gặp Viên Linh cùng An Dịch, bọn họ hỏi thân phận của tôi.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi khựng lại, cúi đầu nhìn Liên Kỳ Quang, nhíu mày.

    “Tôi nói cho bọn họ.” Liên Kỳ Quang thờ ơ vươn tay: “Ở khu bảy, những điều nên nghe cùng không nên nghe đều đã nghe được, nên thấy không nên thấy cũng đều thấy rồi, còn gạt thì bọn họ cũng không tin.”

    “Vợ, lòng người không thể đoán được đâu.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày nói: “Em làm vậy quả thực có chút thiếu suyt xét.”

    “Anh không tin bọn họ?”

    “Anh tự nhiên tin bọn họ, nhưng vợ, ở thế giới hiện giờ, muốn biết điều gì đó, nhiều lúc không cần hé miệng.” Bất đắc dĩ xoa mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang, thở dài: “Giữ bí mật, người chết có khi lại hữu dựng hơn người sống.”

    “Ý anh là đám người bên phòng thí nghiệm?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, biểu thị có chút không hiểu.

    “Anh yên tâm.” Liên Kỳ Quang kiễng chân giơ tay vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Bọn họ đánh không lại tôi, hơn nữa không phải còn có anh sao? Chẳng lẽ anh không bảo vệ tôi à?”

    Nửa câu nói sau thành công bơm hơi cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhìn bộ dáng hiển nhiên của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu hung hăng cắn lên miệng cậu một chút: “Anh đương nhiên phải bảo hộ vợ mình rồi!”

    Liên Kỳ Quang ngửa mặt né tránh Hạ Hầu Thiệu Huyền đánh lén, ánh mắt cười cong cong.

    Tựa hồ cảm giác được Liên Kỳ Quang vui vẻ, hai bé con trong khoang dinh dưỡng cũng không thành thật quơ quào tay chân, cái miệng nhỏ hé ra hợp lại phun phun bong bóng.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhéo mũi Liên Kỳ Quang, con ngươi đen tràn đầy ôn nhu: “Hai nhóc này khi lớn lên, nhất định cũng đáng yêu như vợ vậy.”

    Liên Kỳ Quang không biểu cảm nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, nghiêm túc siết siết nắm tay: “Anh không cần ghen tị, tôi sẽ cố gắng huấn luyện chúng, để chúng cũng lợi hại giống như anh.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền sửng sốt, sau đó nhịn không được ‘xì’ một tiếng, dùng sức ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, cắn nhẹ vành tai khéo khéo, cười nói: “Huấn luyện nhiều thực phiền, không bằng chúng ta sinh thêm mấy đứa đi?”

    Liên Kỳ Quang đẩy đẩy Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngây ngô nhìn chằm chằm ánh mắt anh: “Căn cứ theo sách viết, hành vi của anh lúc này là đùa giỡn lưu manh, phải bị đánh.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt: “Vợ, em lại xem cái loại sách vớ vẩn gì nữa rồi?”

    “Tôi…”

    Liên Kỳ Quang vừa định nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông báo động vang vọng khắp căn cứ. Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền biến đổi, không chờ Liên Kỳ Quang hỏi đã nắm tay cậu, nhanh chóng chạy ra ngoài.

    “Thiệu Huyền…”

    “Cảnh báo chiến đấu bậc một! Đã xảy ra chuyện, nhanh chóng tới chỗ ông nội xem đã xảy ra chuyện gì!”

    Thấy sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền không tốt, Liên Kỳ Quang cũng không hỏi nữa, tùy ý để anh kéo mình xuyên qua nhóm binh sĩ đang tập trung, hướng về phòng tác chiến của Hạ Hầu Trọng.

    Hai người thông qua vài đạo quyền hạn, thuận lợi tới phòng tác chiến, sau khi kiểm chứng thân phận thì lập tức vào trong, lúc này trong phòng đã tập trung một nhóm người mặc quân phục tướng quân, sắc mặt trầm trọng nhìn lên màn hình giả lập.

    Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt thoáng chốc co rút, đây là…

    Bên ngoài khu an toàn đã được dọn dẹp rập rạp tang thi mênh mông vô vờ, miệng phát ra tiếng rống giận dữ tợn, hệt như không muốn sống chuẩn bị phát động tiến công mãnh liệt.

    Tang thi điểu ùn ùn bay tới hệt như một cụm mây đen che lấp mặt trời, lao về phía khu một, điên cuồng tông vào lồng phòng hộ khu một.

    Vô số phi thuyền xoay vòng trên không trung, đạn, pháo, không ngừng oanh tạc, bắn phá về phía biển tang thi, chính là giống như không hề có tác dụng.

    Một đám tang thi ngã xuống, lại có đám khác chen chúc lao tới, liếc mắt nhìn qua đông nghìn nghịt, hệt như không thấy điểm cuối.

    “Tiểu Quang!” Thấy Liên Kỳ Quang tiến vào, Hạ Hầu Trọng đứng dậy, sắc mặt nặng nề nhìn Liên Kỳ Quang vẫy tay, ý bảo cậu đi tới.

    Liên Kỳ Quang đi tới bên cạnh Hạ Hầu Trọng, ý bảo tần số trên màn hình giả lập: “Sao lại thế này?”

    “Hai giờ trước đội trinh sát báo cáo có rất nhiều tang thi đang bao vây hướng thẳng về phía khu một, chuyện này cơ hồ đều phát sinh, tôi lập tức phái quân ra thanh trừ, chính là không ngờ, chỉ mới hai giờ thì đã biến thành cụ diện này.” Hạ Hầu Trọng sắc mặt trầm trọng nhìn hình ảnh trên màn hình, nâng tay chỉ vài chỗ: “Xem tình huống hiện tại, chỉ sợ tang thi ở tất cả các khu đều tụ tập về đây.”

    “Hiện giờ độ ấm đồng đều, cũng không có dị bảo hiện thế, sao lại kéo tới một đợt tang thi triều lớn đến vậy?” Liên Kỳ Quang nhíu mi suy tư.

    Mọi người trong phòng tác chiến hai mặt nhìn nhau, sắc mặt khác biệt nhìn về phía Liên Kỳ Quang.

    “Nguyên soái!” Một thượng tướng tiến tới hai bước, ý chỉ Liên Kỳ Quang: “Vị này hẳn là phu nhân của cháu trai ông đi?”

    “Đủ rồi! Bớt léo nhéo đi!” Hạ Hầu Trọng phất tay đánh gảy lời người nọ: “Ông đây còn không biết mấy người đang loanh quanh gì à, ngạn ngữ có câu thế nào nhỉ, mắt chó nhìn người thấp! ! Trong lòng ông đều có tính toán cả rồi, không thích thì tìm người tới thay ông đi!”

    Hạ Hầu Trọng không chút lưu tình mắng một câu làm đám người đang nghị luận đều im bặt, sắc mặt có chút khó coi.

    “Tiểu Quang.” Hạ Hầu Trọng nhìn về phía Liên Kỳ Quang, sắc mặt cũng dịu đi hẳn: “Rốt cuộc sao lại thế này? Vì cái gì đám tang thi lại đột nhiên phát động công kích?”

    “Tang thi triều bình thường có ba loại, một là nhiệt độ không khí chênh lệch quá lớn, tang thi ở các nơi sẽ tập trung lại tiến hành di chuyển, mà các căn cứ nhân loại tồn tại trên đường di chuyển sẽ trở thành thức ăn của chúng.”

    “Chính là hiện giờ thời tiết không hề thay đổi quá lớn.”

    “Loại thứ hai, chính là dị bảo hiện thế, khu một có thứ gì đó chúng cần, thậm chí quan hệ tới sự sinh tồn của chúng, vì thế mới tập trung lại, công kích khu an toàn.” Nói đến đây, Liên Kỳ Quang liếc nhìn Hạ Hầu Trọng, đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ: “Loại này có thể loại, nếu thật sự có bảo bối thì siêu trí tuệ thể đã tới, trực tiếp cho các người diệt đoàn.”

    “…” Hạ Hầu Trọng.

    “Như vậy, chỉ còn loại cuối cùng.” Sắc mặt Liên Kỳ Quang trầm xuống: “Có siêu trí tuệ thể đang khống chế đám tang thi kia.”

    Lời này vừa nói ra, xung quanh một mảnh ồ lên.

    Hạ Hầu Trọng trầm mặc hồi lâu, mở miệng hỏi: “Có biện pháp nào không?”

    “Nếu ông hỏi phương pháp tiêu diệt bọn họ, không có.”

    “Thế làm bọn họ lui lại thì sao?”

    “Có một, nhưng điều kiện không đủ.” Liên Kỳ Quang đưa tay chỉ về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tìm ra siêu trí tuệ thể đang khống chế đàn tang thi, sau đó giết chết, đàn tang thi như rắn mất đầu, tự nhiên sẽ lui lại. Chính là có cả trăm siêu trí tuệ thể, còn một tang thi vương cơ hồ đã hóa thành thần, nếu muốn tiêu diệt, trừ phi khu một có mười cao thủ siêu cấp như Thiệu Huyền.”

    Mười?

    Mọi người nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong lòng trầm xuống.

    Đừng nói mười, muốn tìm ra người thứ hai đã không có khả năng.

    “Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào sao?” Một sĩ quan đấm mạnh lên vách tường kim loại, thấp giọng mắng.

    Liên Kỳ Quang nhìn đàn tang thi trên màn hình giả lập, ngây ngô cắn đầu ngón tay, ánh mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền lắc đầu, tiến tới xoa xoa tóc Liên Kỳ Quang, bất đắc dĩ nói: “Đừng chọc bọn họ nữa, có biện pháp thì nói đi.”

    “Không phải chọc, chỉ là tôi cũng không mấy nắm chắc.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh đội bàn tay to trên đỉnh đầu, xuyên qua phần tóc trước trán, nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Tang thi bình thường chia làm ba bậc, tang thi bình thường, trí tuệ thể, siêu trí tuệ thể. Tang thi bình thường không có thị lực cùng cảm giác đau đớn, chỉ có bản năng muốn thỏa mãn đói khát. Trí tuệ thể bắt đầu có trí tuệ của nhân loại, cảm giác đau cũng dần khôi phục.Siêu trí tuệ thể thì cơ hồ không khác gì nhân loại.”

    “Trừ bỏ siêu trí tuệ thể, đối với tang thi mà nói, trừ bỏ điểm trí mạng ở đầu, cơ hồ không có nhược điểm gì, ngoại trừ…”

    “Cái gì?”

    “Thời tiết!” Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm tang thi đang mấp máy trên màn hình, lạnh lùng nói: “Ở thời tận thế, thời tiết không chỉ là tử huyệt của nhân loại, nó cũng là thiên địch của tang thi!”

    “Ý cậu là, dùng hỏa công?” Thượng tướng nghi hoặc.

    Liên Kỳ Quang nhíu mi: “Trí tuệ thể đã có trí tuệ nhân loại, một khi phóng hỏa chúng sẽ lập tức lui lại. Tang thi bình thường không có cảm giác đau, lúc ngàn vạn con tang thi bị thiêu đốt lao thẳng vào khu một, không cần siêu trí tuệ thể, các người đã trực tiếp tự chịu diệt vong.”

    “Câm miệng! Léo nhéo gì hả! Nghe Tiểu Quang nói hết!” Hạ Hầu Trọng rống một tiếng, sau đó quay qua Liên Kỳ Quang: “Tiểu Quang, con nói tiếp đi.”

    “Nhiệt độ thấp, nếu có một thiết bị có thể làm nhiệt độ trong một không gian hạ xuống cực thấp, cho dù không thể đông lạnh đám tang thi kia thì cũng có thể hạn chế động tác của chúng.”

    Hạ Hầu Trọng suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Liên Kỳ Quang: “Có nắm chắc không?”

    “Tôi từng… ba ngàn năm trước, địa cầu mà nhân loại sinh tồn đã thối nát hết bảy tám phần, bốn mùa điên đảo. Có một trận tuyết kéo dài suốt cả năm không ngừng, nhiệt độ dưới không độ không chỉ đông chết rất nhiều nhân loại, cũng làm vô số tang thi bị chôn vùi trong đại tuyết. Đám tang thi vì nhiệt độ quá thấp không thể hành động, ngay cả một người bình thường cũng có thể chém chết.”

    “Tốt!” Hạ Hầu Trọng gật đầu, nét mặt lộ rõ kích động. Đã có tiền lệ, vậy không cần lo lắng nữa.

    Hạ Hầu Trọng nhìn về phía sĩ quan phụ tá, người nọ hiểu ý, lập tức cúi chào rời đi: “Tôi lập tức tới phòng thí nghiệm.”

    Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, kì thật cậu chưa nói xong. Lúc tuyết rơi khắp nơi, nhân loại cũng nghênh đón địa ngục mới. Virus biến dị, tang thi thực vật lần thứ hai biến dị, nhân loại thực sự bị dồn vào đường cùng.

    “Tôi có một ý tưởng.” Nhìn hình ảnh trên màn hình, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên mở miệng.

    “Lúc nhiệt độ hạ thấp đồng thời cho mưa nhân tạo, hiệu quả hẳn sẽ tốt hơn. Đến khi đó tang thi hành động bất tiện, tôi lập tức lái phi thuyền rời khỏi khu một, tìm kiếm siêu trí tuệ thể.”

    “Không được!” Không chờ Hạ Hầu Trọng lên tiếng, Liên Kỳ Quang đã trực tiếp mở miệng đánh gảy.

    “Siêu trí tuệ thể có lẽ không có biện pháp bắt anh, nhưng anh đừng quên! Kẻ muốn mạng anh, chỉ sợ một ngàn siêu trí tuệ thể cũng không bằng ba phần của hắn.”

    “Nhưng sự tình cuối cùng cũng phải giải quyết, chúng ta không thể cứ bị nhốt trong khu an toàn.”

    “Tôi đi!” Liên Kỳ Quang nghiêm nghị nhìn Hạ Hầu Trọng: “Bọn họ đều sợ tôi, tuyệt đối không dám động thủ, chuyện giữa tôi và người kia cũng cần kết thúc.”

    “Em dám!” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền âm trầm, đôi mắt căm tức nhìn Liên Kỳ Quang.

    Liên Kỳ Quang mặc kệ, hất cằm, âm thanh lạnh như băng: “Hạ Hầu Trọng? Ông hẳn rõ ràng nhất, chuyện này không có tôi thì không được.”

    “…” Hạ Hầu Trọng.

    Nhóm sĩ quan trong phòng tác chiến hai mặt nhìn nhau, nhất thời choáng đầu, có chút không hiểu nổi mối quan hệ ‘lộn xộn’ của Hạ Hầu gia.

    Hạ Hầu Trọng vội ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, dời tầm mắt: “Nghiên cứu chế tạo thiết bị làm lạnh hẳn cần chút thời gian, chuyện này để tôi suy nghĩ chút đã.”

    “Kia, anh kia!” Hạ Hầu Trọng chỉ một sĩ quan: “Truyền tin tới nhóm binh sĩ tiền tuyến, cố trụ vững cho ông, mạnh mẽ lên, tuyệt đối không thể để bất kì con tang thi nào lọt vào.”

    “Còn có, loại thuốc đặc biệt của phòng thí nghiệm, trong khoảng thời gian này phải cố gắng điều chế, tất cả cư dân trong khu an toàn đều phải được tiêm, nhất định không được để trí tuệ thể trà trộn vào!”

    Hạ Hầu Trọng mãi mê hạ mệnh lệnh, Liên Kỳ Quang vừa định tiến tới thì lại bị Hạ Hầu Thiệu Huyền túm cổ áo, đen mặt hệt như xách gà con mà xách cậu ra ngoài.

    “Anh buông ra!” Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền xách thẳng ra khỏi phòng tác chiến, Liên Kỳ Quang trừng mắt, đã có chút tức giận.

    Hạ Hầu Trọng liếc mắt một cái, vội vàng quay đầu, vờ nghiêm nghị quát.

    “Này anh kia! Nhìn cái gì hả! Chưa thấy vợ chồng son cãi nhau bao giờ à!”

    “Còn nhìn nữa! Có tin ông đây đá anh ra ngoài uy tang thi không hả! !”

    Hoàn Chương 156.

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi