Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi – Chương 160-162

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [160] Đại Kết Cục Trung

    ******

    Liên Kỳ Quang trầm mặc bước đi trên tuyết đọng, cứ cách vài bước lại giẫm lên một thi thể, nhìn xuống, là một cái đầu của trẻ con, Liên Kỳ Quang mím môi, trầm mặc bước tới.

    Những dấu chân đi qua rất nhanh liền bị tuyết rơi vùi lấp, cả thế giới là một mảnh trắng xóa, hệt như không có điểm cuối, tĩnh lặng tới mức làm người ta tuyệt vọng.

    Cũng không biết trải qua bao lâu, Liên Kỳ Quang dừng bước, quay đầu nhìn lại phía sau. Trên một tòa nhà đổ nát, Vu Mã Viêm mặc đường trang màu đỏ, ý cười trong vắt nhìn Liên Kỳ Quang.

    Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, một tay chậm rãi rút Thiên Minh, hàn quang chợt lóe, mũi Thiên Minh chỉa thẳng tới mi gian Vu Mã Viêm.

    Vu Mã Viêm mỉm cười, tựa hồ không hề nhìn thấy thanh đao trong tay Liên Kỳ Quang: “Thầy, thầy đến rồi à? Tôi biết, vô luận tôi ở nơi nào, thầy nhất định sẽ tìm được tôi.”

    “Vu Mã Viêm, đủ rồi.” Giọng nói lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi cùng chán ghét.

    “Thầy hẳn biết rõ, thầy không phải đối thủ của tôi.” Vu Mã Viêm nhảy xuống, thong thả bước tới trước mặt Liên Kỳ Quang: “Thầy, đừng náo loạn nữa, nam nhân kia đã chết rồi, thầy theo tôi về nhà đi, được không?”

    Ánh mắt Liên Kỳ Quang lạnh lẽo, bàn tay cầm Thiên Minh đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên làm người ta sợ hãi: “Anh ấy sẽ không chết.”

    “Thầy, người do thầy dạy dỗ hẳn thầy hiểu rõ hơn ai hết, cho dù nam nhân kia lợi hại cỡ nào, nhiều người như vậy vây quét, thật dư dả.” Vu Mã Viêm than nhẹ, nhìn Liên Kỳ Quang hệt như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.

    Liên Kỳ Quang mím môi, âm thanh lạnh băng tới tận xương, đông cứng cả tuyết địa xung quanh: “Một khi đã vậy, hai chúng ta, đều chôn cùng anh ấy đi!”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền mang theo bảy người còn sống sót đột phá vòng vây, lên phi thuyền, Hạ Hầu Thiệu Huyền không chịu nghỉ ngơi, lập tức tìm An Dịch liên hệ về căn cứ. Lúc biết tin Liên Kỳ Quang thế nhưng đã ra ngoài thì gương mặt lập tức trầm xuống. Lệ khí bạo ngược cuồn cuộn quanh người, con ngươi đen đỏ ngầu, hệt như muốn ăn thịt người.

    “An Dịch! Lập tức tập trung định vị vị trí phu nhân! !” Một quyền đập vỡ thiết bị liên lạc, Hạ Hầu Thiệu Huyền cố nén cuồng bạo trong lòng, giận dữ hét lên.

    Thấy dị năng Hạ Hầu Thiệu Huyền cuồn cuộn dâng trào, An Dịch gật gật đầu, nhanh chóng bắt đầu thao tác. Chính là không bao lâu sau, sắc mặt An Dịch bắt đầu khó coi.

    Viên Linh đã chữa trị các miệng vết thương ngoài da, chống đỡ thân thể suy yếu đi tới: “Sao vậy? Có trục trặc gì à?”

    “Không phải.” An Dịch đưa tay đỡ Viên Linh ngồi xuống, quay đầu lại nhìn sắc mặt khó coi của Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Chị dâu không mang theo quang não.”

    “Vậy xâm nhập hệ thống internet trung ương, kiểm tra lần lượt các khu!” Trong cơn giận lại có chút gì đó nôn nóng, tựa hồ có chuyện gì đó sắp phát sinh, mà hậu quả của nó, anh không thể nào tiếp nhận nổi.

    An Dịch cùng Viên Linh hai mặt nhìn nhau, biểu tình đều có chút kinh ngạc. Này hình như đã phạm luật đi? Xâm nhập hệ thống internet trung ương, tội này đủ để phán tử hình a.

    Trong lòng tuy kinh ngạc, nhưng An Dịch vẫn gật đầu: “Vâng!”

    “Cho cậu thời gian nửa tiếng ! !”

    “…” An Dịch.

    ‘Ầm! !’ Một tiếng nổ, Liên Kỳ Quang lùi về sau trăm mét, Thiên Minh cắm xuống đất, khóe miệng tràn ra một dòng máu đỏ tươi.

    Vu Mã Viêm đứng trên nền tuyết, khói đen quanh quẩn bên người, trầm mặc nhìn Liên Kỳ Quang suy yếu: “Thầy, dừng lại đi, thầy không thể thương tổn tôi.”

    “Vu Mã Viêm, bản tính tự đại cuồng ngạo của cậu chẳng thay đổi chút nào, thực làm tôi chán ghét!” Liên Kỳ Quang chống đỡ thân mình lắc lắc đứng dậy, vẻ mặt châm chọc làm ánh mắt Vu Mã Viêm đau đớn.

    “Thầy, chán ghét tôi?” Vu Mã Viêm thấp giọng thì thào.

    Liên Kỳ Quang giơ Thiên Minh nhắm ngay Vu Mã Viêm: “Vu Mã Viêm, không có con bài chưa lật, tôi sẽ tới tìm cậu sao?”

    “Thầy…”

    Ánh sáng xanh biếc bao quanh cơ thể, cũng bao quanh thân đao lạnh như băng của Thiên Minh. Liên Kỳ Quang ánh mắt lạnh băng thả người nhảy tới, trăm ngàn cọng dây leo dưới chân dâng lên, theo Liên Kỳ Quang rới xuống, tất cả ùn ùn cuốn về phía Vu Mã Viêm.

    Thiên Minh chém tới lại bị khói đen quanh người Vu Mã Viêm ngăn cản, ánh mắt Liên Kỳ Quang chợt lóe, ánh sáng xanh tản ra, chỉ thấy khói đen quanh người Vu Mã Viêm bị nó cắn nuốt, dần dần yếu đi.

    Vu Mã Viêm biến sắc, thả người nhảy lên, khói đen tản ra, ba luồng lốc xoáy hướng thẳng lên trời cao, cuồn cuồn cuốn lấy những miếng kim loại cùng tay chân bị cụt trên mặt đất.

    Hai cỗ sức mạnh va chạm, dây leo quanh người Liên Kỳ Quang nhanh chóng héo rũ, gió lốc xé rách quần áo, lưu lại những vệt máu ghê người trên cơ thể cậu.

    “Thầy! Dừng lại đi! !” Vu Mã Viêm mở to mắt, kinh hoảng nhìn vết máu trên người Liên Kỳ Quang, tức giận kêu lên.

    “Vu Mã Viêm! Đời trước tôi sống thống khổ như vậy cũng chưa từng hận cậu, chính là, hiện giờ tôi thật sự rất hận.” Gương mặt Liên Kỳ Quang nhiễm đầy chua xót, máu tươi từ thân thể chảy xuống nhiễm đỏ dây leo dưới thân.

    “Vất vả lắm tôi mới tìm được cái tôi muốn, mới có lòng tin sống sót, vì cái gì cậu còn muốn kéo tôi xuống địa ngục! Hạ Hầu Thiệu Huyền, tôi thực thích anh ấy.”

    “Thầy, Hạ Hầu Thiệu Huyền không chết, vừa nãy tôi chỉ gạt thầy thôi! Thầy đừng như vậy, tôi xin thầy đấy! Dừng đi! Nếu còn vậy nữa, thầy sẽ chết! !” Vu Mã Viêm hoảng sợ nhìn thân thể huyết nhục mơ hồ của Liên Kỳ Quang, gào lên.

    “Không phải cậu muốn ở cùng một chỗ với tôi sao? Tốt! Cùng chết đi.” Liên Kỳ Quang ngoan tâm, sức mạnh trên tay càng tăng thêm, dây leo héo rũ lại tiếp tục sinh trưởng, cuốn về phía Vu Mã Viêm.

    Mắt thấy hơi thở Liên Kỳ Quang đã bắt đầu hỗn độn, Vu Mã Viêm cũng bất chấp, đột nhiên thu hồi dị năng, sức mạnh hai người nhất thời không thể khống chế, đều bắn ngược về phía Vu Mã Viêm. Một ngụm máu tươi phun ra, Vu Mã Viêm nặng nề ngã xuống mặt tuyết.

    Tuy Vu Mã Viêm đã thu hồi dị năng, nhưng vẫn còn một chút sức mạnh lan tới gần Liên Kỳ Quang, mắt thấy tính mệnh Liên Kỳ Quang sắp không còn, Vu Mã Viêm phát ra một tiếng gào khàn khàn: “Không! !”

    Nhưng ngay lúc này, một bóng người xuất hiện, dùng sức đẩy mạnh Liên Kỳ Quang, khói đen đâm xuyên qua cơ thể, sức mạnh cường đại vô tình nghiền nát cả tứ chi, huyết nhục bay tứ tung.

    Nhìn Tô Lang chỉ còn lại một cánh tay cùng nửa thân thể, Liên Kỳ Quang trợn to mắt, từ mặt đất giãy dụa bò tới ôm lấy cơ thể ngã xuống của Tô Lang.

    “Tô Lang…” Liên Kỳ Quang ngây ngốc nhìn thân thể đầy máu của Tô Lang, run rẩy đưa tay bịt kín phần sọ não bị vỡ của Tô Lang.

    “Đại nhân, có thể có một thân phận để sống thực không dễ dàng, tìm được, một người yêu mình, mà mình cũng yêu người đó thì càng khó hơn nữa, cho nên… cho nên đại nhân, phải quý trọng, hảo hảo sống sót.” Tô Lang nhìn Liên Kỳ Quang, gian nan kéo kéo khóe miệng, lại làm càng nhiều máu trào ra.

    “Không có việc gì, không phải cậu là tang thi sao? Chỉ cần tinh thạch chưa vỡ, cậu sẽ không chết. Tôi sẽ cứu cậu, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu cậu.” Cổ họng Liên Kỳ Quang có chút nghẹn lại, run rẩy ôm lấy Tô Lang, nói năng lộn xộn.

    “Đại nhân.” Tô Lang vươn một bàn tay còn lại, gian nan cầm lấy tay Liên Kỳ Quang, cười nói: “Người xem xem, tôi hiện giờ rốt cuộc là thứ gì vậy?”

    “Tôi thực mệt mỏi, ba ngàn năm nay sống thực thống khổ, vợ tôi nói không chừng đang ở bên dưới chờ tôi, tôi đã để em ấy chờ lâu như vậy, hẳn cũng chờ đến nóng giận rồi.”

    “Thầy…” Vu Mã Viêm chống đỡ thân thể muốn đi tới, lại bị một lưỡi dao băng của Liên Kỳ Quang phóng tới cản lại.

    “Cút! !” Liên Kỳ Quang rống giận, con ngươi đen đã phiếm hồng nhìn Vu Mã Viêm, cuồn cuộn hận ý làm người ta run sợ.

    “Đại nhân đừng khóc.” Tô Lang phun ra từng ngụm từng ngụm máu, nhuộm đỏ mặt tuyết dưới thân hai người: “Tôi theo đại nhân nhiều năm như vậy, kỳ thật tôi vẫn luôn biết, đại nhân vẫn luôn, vẫn luôn sống thực thống khổ.”

    “Người khác không hiểu đại nhân, đều nói người tâm ngoan thủ lạt, lạnh lùng vô tình, kỳ thực không phải như vậy. Người chỉ là lạnh lẽo quá lâu rồi, sợ bị ấm áp làm tổn thương.”

    “Đại nhân.” Tô Lang nắm tay Liên Kỳ Quang chậm rãi dời lên đỉnh đầu mình, mỉm cười nói: “Cho tôi một sự giải thoát đi.”

    Liên Kỳ Quang lắc đầu nhìn Tô Lang, bàn tay không ngừng run rầy.

    “Đại nhân, giết tôi đi.” Tô Lang nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi thực sự không muốn sống như vầy nữa.”

    Liên Kỳ Quang há miệng, chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Tô Lang siết lại.

    Thật lâu sau, Liên Kỳ Quang đột nhiên mở tay ra, gai băng ngưng tụ trong lòng bàn tay đâm xuyên qua đầu Tô Lang. Một viên tinh hạch lăn ra, sinh mệnh Tô Lang chấm dứt ở đây.

    Nhìn tinh hạch dính máu trong tay, Liên Kỳ Quang trầm mặc bỏ vào không gian.

    Chống đỡ thân mình lảo đảo đứng lên, mắt lạnh nhìn Vu Mã Viêm, Thiên Minh cầm trong tay dường như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của Liên Kỳ Quang, phát ra tiếng ‘ong ong’ rung động.

    “Thầy…”

    “Vu Mã Viêm, hôm nay cậu và tôi, nhất định phải có một người chết!”

    “Boss, tìm được rồi!” An Dịch nhấn một phím cuối cùng, xoay người kêu lên.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhanh chóng đi tới, đôi lệ mâu nhìn vào màn hình.

    “Boss, là ở khu ba.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền cau mày, cầm quang não bước đi: “Truyền vị trí mục tiêu tới quang não tôi.”

    An Dịch gật đầu, nhanh chóng gõ chỉ lệnh, rất nhanh liền truyền vị trí qua quang não Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền tiếp nhận quang não, xoay người rời đi.

    “Boss, anh đi đâu?”

    “Cứu viện rất nhanh sẽ tới đây, các cậu ở đây chờ, tôi tự mình đi.”

    “Boss! !”

    Tuy nhóm Hiên Lãng muốn cản, nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền không hề để ý tới, buồn bực trực tiếp vung tay đánh ngất.

    Lưu bọn họ ở lại đây, Hạ Hầu Thiệu Huyền một mình lái một chiếc phi thuyền rời đi, nhìn vị trí trên quang nào, tăng tốc độ phi thuyền lên cực hạn.

    Vợ, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!

    Liên Kỳ Quang từng bước áp sát, Thiên Minh trên tay không chút lưu tình từng chiêu từng chiêu đều nhắm vào chỗ trí mạng của Vu Mã Viêm.

    Vu Mã Viêm bản thân bị trọng thương, Liên Kỳ Quang liều mạng xông tới, lại có thêm luồng ánh sáng xanh biếc kia hỗ trợ, Vu Mã Viêm nhất thời không thể tránh né.

    “Thầy, thầy hận tôi đến vậy sao? Hận không thể cùng tôi đồng quy vu tận! !” Khói đen khóa chặt Thiên Minh trong tay Liên Kỳ Quang, Vu Mã Viêm ánh mắt lạnh băng nhìn Liên Kỳ Quang.

    “Vu Mã Viêm, đừng gọi tôi là thầy! Cậu không xứng! !” Liên Kỳ Quang dừng sức giãy ra khỏi kiềm chế của Vu Mã Viêm, Thiên Minh trong tay quét ngang, lưu lại một vết thương sâu tận xương.

    Nhìn vết thương trước ngực, ánh mắt Vu Mã Viêm hiện lên một tia tàn bạo, nhưng lúc nhìn về phía Liên Kỳ Quang thì lại trở nên nhu hòa, thậm chí còn có chút ý cười.

    “Thầy nghĩ làm vậy có thể cứu đám nhân loại kia sao?” Gương mặt Vu Mã Viêm dính đầy vết máu, trông thực dữ tợn.

    “Tôi sẽ không để thầy làm vị cứu thế, cũng tuyệt đối không để thầy vì đám nhân loại chết tiệt kia mà rời khỏi tôi nữa! !”

    “Cậu đã làm gì! !” Hiểu rõ tính tình Vu Mã Viêm, Liên Kỳ Quang biết Vu Mã Viêm trước nay rất ghét nói dối, nhất thời trong lòng căng thẳng, dự cảm bất hảo dâng lên trong lòng.

    “Thầy, qua hôm nay, thế giới này sẽ không còn bất cứ nhân loại nào nữa.”

    “Kể cả thầy! ! !”

    “Nguyên soái! !” Được một nhóm binh sĩ hộ tống tiến vào phòng cách ly, bên ngoài không ngừng vang vọng kêu la thảm thiết cùng gào rống làm người ta sợ hãi, rợn gai ốc.

    “Nguyên soái!” Một sĩ quan đi tới bên cạnh Hạ Hầu Trọng, vẻ mặt trầm trọng đưa một phần tư liệu qua: “Khu an toàn bị cảm nhiễm, thiết bị bị phá hư, đám tang thi bị đông lạnh bên ngoài được giải phóng, bắt đầu dũng mãnh xông vào khu một.”

    “Nói thẳng kết quả!” Hạ Hầu Trọng xoa mi tâm đau nhức, giận dữ nói.

    “Khu một… thất thủ.”

    Hoàn Chương 160.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [161] Đại Kết Cục Hạ

    ******

    “Cô út! Ông nội rốt cuộc đang ở đâu! !” Một lưỡi dao lửa phóng tới chẻ đôi đầu một con tang thi, Hạ Hầu Hách Thiên đá văng cánh cửa phòng chỉ huy, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Hạ Hầu Trọng.

    Hạ Hầu Lạc Vũ sáp qua liếc mắt một cái, cũng nhịn không được chửi má nó: “Lão quỷ cũng không có ở đây, rốt cuộc chui vào đâu rồi a! !”

    Tiếng gào truyền tới gần, mang theo mùi xác thối gay mũi. Biểu tình trên mặt Quỷ Linh biến đổi, lập tức ôm lấy bả vai Hạ Hầu Lạc Vũ: “Tang thi tới rồi! Mau chạy thôi! !”

    Hạ Hầu Tuyệt cùng Hạ Hầu Vũ Trì dẫn theo Quan Trạch cùng An Như Tâm chạy tới phòng bồi dưỡng, đợi đến khi thấy hai bé con vẫn bình an vô sự thì nhất thời thở phào một hơi.

    Nơi này trừ ngày có hai vị tiểu chủ nhân tới ở, trừ bỏ người Hạ Hầu gia thì nghiêm cấm không cho người ngoài tiến vào, cũng vì thế, lúc tai nạn bùng nổ, nơi này hoàn toàn không có tang thi xuất hiện.

    Hạ Hầu Tuyệt đóng cửa lại, kéo màn, mở phòng hộ, trái tim mọi người đến lúc này mới thả lỏng. An Như Tâm chạy tới trước khoang dinh dưỡng, nhìn hai bé con đang ngủ thật say sưa, ôn nhu vuốt ve mặt kính.

    “Làm tôi sợ muốn chết mà!” Quan Trạch vỗ vỗ ngực, đưa tay búng búng mặt kính khoang dinh dưỡng: “Hai con quỷ con!”

    “Anh cả, hiện giờ nên làm gì bây giờ?” Hạ Hầu Vũ Trì nhìn Hạ Hầu Tuyệt bên cạnh, âm thanh nặng nề.

    Hạ Hầu Tuyệt nhíu mày, nhìn hai bé con ngủ say, sắc mặt giản ra, âm thanh cũng mềm nhẹ hơn: “Trước tạm thời ở lại đây, Cảnh Thần cùng Cảnh Hạc hiện giờ vẫn chưa thể rời khỏi khoang dinh dưỡng, hơn nữa không ai biết trong không khí bên ngoài có lưu lại bệnh độc hay không.”

    “Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Quan Trạch đấm lên mặt bàn, thấp giọng mắng: “Lúc đầu, tôi cứ nghĩ là mình gặp ác mộng ấy!”

    Hạ Hầu Vũ Trì nắm lấy tay Quan Trạch, trầm mặc an ủi.

    An Như Tâm thở dài: “Cũng không biết anh em Liên gia thế nào! !”

    “Anh, em sợ!” Liên Tiêu Thù ngoan ngoãn vùi trong lòng Liên Dục Thành, sợ hãi mếu máo.

    Long Ảnh cẩn thận kéo màn, xoay người đi tới ngồi xuống cạnh Liên Dục Thành: “Bên ngoài đều là quái vật, không thể ra được.”

    Liên Dục Thành nhíu chặt mày, ánh mắt cũng thực mờ mịt: “Không biết Tiểu Quang hiện giờ thế nào.”

    “Anh cả, anh hai nhất định sẽ tới cứu em!” Liên Tiêu Thù nhỏ giọng nói: “Em thích anh hai nhất.”

    “Đừng sợ.” Nhìn ra sầu lo của Liên Dục Thành, Long Ảnh nắm chặt tay Liên Dục Thành, thấp giọng nói: “Có tôi ở đây, nhất định sẽ bảo vệ em.”

    “Ừ.” Liên Dục Thành gật gật đầu, mỉm cười đáp lại.

    “Cậu thực sự phát rồ rồi!” Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm Vu Mã Viêm, con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

    “Rất nhanh, thầy cũng sẽ giống như tôi thôi.” Vu Mã Viêm mỉm cười, mang theo điên cuồng bệnh hoạn: “Tôi sẽ làm thầy quên đi nam nhân kia, quên đi thế giới này, đến khi đó, trong mắt thầy, chỉ còn mình tôi.”

    “Nằm mơ!” Liên Kỳ Quang chỉa Thiên Minh về phía Vu Mã Viêm, lạnh giọng mở miệng: “Tôi có chết, cũng không biến thành thứ quái vật làm người ta ghê tởm này! !”

    “Thầy, này không phải do thầy quyết định!” Sắc mặt Vu Mã Viêm lạnh lẽo, nháy mắt biến mất trước mặt Liên Kỳ Quang, Liên Kỳ Quang rùng mình, xoay người chắn Thiên Minh trước ngực, chặn tay Vu Mã Viêm.

    “Tôi chán ghét thầy nhìn tôi như vậy, chán ghét thầy nói chuyện với tôi như vậy. Thầy là của tôi, trước kia là vậy, về sau cũng vậy! !”

    Vu Mã Viêm điên cuồng lưu lại vết thương trên người Liên Kỳ Quang, hận ý, xem thường cùng trào phúng trong mắt Liên Kỳ Quang đã làm hắn nổi điên.

    Hắn tuyệt đối không cho phép thầy vứt bỏ mình, này so với giết hắn còn thống khổ hơn.

    ‘Ầm! !’ Liên Kỳ Quang văng ra mấy mét, nặng nề ngã xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ lớp tuyết trắng tinh, nhìn thấy ghê người.

    “Thầy.” Gương mặt Vu Mã Viêm lộ ra ý cười ôn nhu, chậm rãi bước tới gần Liên Kỳ Quang: “Tới cùng tôi đi, như vậy, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau nữa.”

    Nhìn Vu Mã Viêm đang tiến tới gần, ánh mắt Liên Kỳ Quang chợt lóe, khóe miệng nhếch lên một độ cung nhỏ.

    “Vu Mã Viêm, tôi nói rồi, cậu rất tự đại!”

    Liên Kỳ Quang thả người bật dậy, dây leo sinh trưởng dưới chân, nháy mắt đã dài ra mấy chục mét. Liên Kỳ Quang đứng trên dây leo, từ trên cao nhìn xuống Vu Mã Viêm dưới mặt đất, vẻ mặt châm chọc.

    “Vu Mã Viêm, cậu có nhớ lời tôi đã nói lúc vừa tới không? Không có con bài chưa lật, tôi sẽ quay lại tìm cậu sao?”

    Dây leo thô to như cánh tay nam nhân trưởng thành hung hăng vươn về phía Vu Mã Viêm, Vu Mã Viêm thả người bay lên, né tránh dây leo, nương theo đám dây leo lúc nhúc mà đánh một chưởng về phía Liên Kỳ Quang.

    Liên Kỳ Quang không né tránh, ánh sáng xanh biếc tỏa ra quanh người, Thiên Minh trong tay Liên Kỳ Quang đâm thẳng tới Vu Mã Viêm.

    Mũi Thiên Minh bị Vu Mã Viêm nắm trong tay, máu tươi bên khóe miệng trào ra ngày càng nhiều, Liên Kỳ Quang tinh tường cảm giác sinh mệnh mình đang trôi đi.

    Thiên Minh dưới công kích của Vu Mã Viêm phát ra tiếng ‘ong ong’, khói đen quanh người Vu Mã Viêm đang điên cuồng ăn mòn dây leo ở xung quanh.

    Đột nhiên cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc, ánh mắt Liên Kỳ Quang đột nhiên căng thẳng, quay đầu, chỉ thấy một chiếc phi thuyền đang bay tới gần.

    Là anh…

    Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, máu tươi đỏ thẫm, yêu dị lại diễm lệ làm người ta cảm thấy ghê người.

    Thiệu Huyền, nếu thật sự còn có kiếp sau, tôi nhất định sẽ chờ anh, chờ anh tìm được tôi.

    Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vu Mã Viêm điên cuồng, bàn tay nắm Thiên Minh đột nhiên thu lại.

    Chính là lúc này! !

    Trong ánh mắt kinh ngạc của Vu Mã Viêm, Liên Kỳ Quang thu hồi Thiên Minh, Vu Mã Viêm không thể khống chế sức mạnh của mình, trực tiếp đâm xuyên vào thân thể Liên Kỳ Quang.

    Máu tươi bắn lên không trung nhuộm thành những đóa hoa máu, Liên Kỳ Quang đột nhiên tiến tới, ôm chặt lấy Vu Mã Viêm. Ánh sáng xanh biếc phóng xuất, không biết từ khi nào nó đã dệt thành một chiếc lưới, quấn chặt lấy hai người.

    Vu Mã Viêm dùng sức muốn giãy, chính là không ngờ càng sử dụng lực thì lại càng bị siết chặt hơn.

    Liên Kỳ Quang ôm chặt Vu Mã Viêm không buông tay, theo tấm lướt ngày càng siết chặt, cơ thể hai người cũng bắt đầu hòa tan.

    Tựa hồ nhìn ra Vu Mã Viêm kinh ngạc, Liên Kỳ Quang mỉm cười, không phải ngốc ngốc đáng yêu như dĩ vãng, mà là loại cười to lạnh lẽo như băng.

    “Vu Mã Viêm, không phải cậu yêu tôi sao? Vậy chết cùng tôi đi.”

    Lúc bị Vu Mã Viêm nhốt ổ khu bảy, Liên Kỳ Quang một lần nữa đột phá, từ không gian chiếm được một phần truyền thừa, hoặc nên nói là một phần kí ức.

    Dị năng hệ mộc mà cậu vẫn luôn nghĩ là biến dị, kì thực nó là sinh mệnh lực.

    Chủ nhân của không gian này vốn là một vị thần viễn cổ, đại địa chi mẫu. Năm đó bà lấy đá vá trời, làm rớt xuống một khối phế thạch, dùng pháp thuật ngưng tụ thành không gian, hóa thành một miếng ngọc bội. Trước lúc chết đã đem sức mạnh cùng một giọt máu kí gửi vào bên trong miếng ngọc, đến khi nhân loại gặp phải tai ương ngập đầu, người có duyên sẽ mở ra.

    Sinh mệnh lực là sức mạnh có thể tinh lọc tất cả hắc ám tà ác trên thế gian, nó đại biểu cho hi vọng. Chính là muốn mở nguồn sức mạnh kia ra thì người kế thừa phải lấy thân vi dẫn, lấy máu vi tế.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền tập tễnh chạy tới chiến trường, nhìn Liên Kỳ Quang đã bị hòa tan hơn phân nửa thân thể, nhất thời ánh mắt trừng to, trái tim thắt lại đau đớn như bị dao cắt.

    “Vợ! ! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền đau đớn gào lên, dị năng ngưng tụ muốn tiến tới gần Liên Kỳ Quang, chính là mỗi khi tới gần đám dây leo lúc nhúc kia thì lại bị một lực mạnh bắn ngược trở lại.

    Liên Kỳ Quang đau thương nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền hệt như con thiêu thân lao vào lửa, vết thương buồn thiu, nước mắt không ngừng hòa tan băng tuyết trên mặt đất.

    “Thầy…” Thân thể Vu Mã Viêm đã hòa tan một nửa, đầu cũng nứt ra, lộ ra một viên tinh hạch màu đen trong suốt bên trong.

    Vu Mã Viêm chậm rãi vươn một bàn tay, gian nan ôm lấy Liên Kỳ Quang: “Thầy, vì cái gì, thầy lại không… yêu tôi…”

    Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, ánh mắt mông lung híp lại: “Vu Mã Viêm, đời trước tất cả tự do của tôi đều cho cậu. Còn chưa đủ sao?”

    “Cái tôi muốn, là trái tim thầy.”

    “… kiếp sau, đừng gặp lại tôi nữa.”

    Theo sức mạnh phát ra, xà văn trên ngực Liên Kỳ Quang càng lúc càng nhạt, thẳng đến khi biến mất.

    Sức mạnh tan hết, tấm lưới vây quanh hai người cũng thoáng chốc biến mất, dây leo héo rũ, hai người từ trên cao rớt xuống.

    Nhìn nam nhân đang lao về phía mình, Liên Kỳ Quang nở nụ cười, cười thực thỏa mãn, thực ôn nhu.

    “Tôi… yêu… anh…” Liên Kỳ Quang mở miệng, đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng Liên Kỳ Quang biết, anh nghe được, cũng hiểu được.

    Lúc đôi tay Hạ Hầu Thiệu Huyền giang ra, sắp chạm vào Liên Kỳ Quang thì thân thể cậu đột nhiên tản ra, tan thành tro bụi.

    “Không! ! !” Một tiếng thét thê lương xuyên thấu cả trời đất.

    Vu Mã Viêm ngẩng mặt té xuống mặt đất, im lặng nhìn không trung, bông tuyết rơi vào mắt, rất nhanh liền hòa tan, sau đó chảy ra, giống như là nước mắt.

    Thân thể hắn đã hòa tan hai phần ba, đầu cũng tan hơn phân nửa.

    Hắn sắp chết sao?

    Vu Mã Viêm nhếch khóe môi.

    Thoải mái ngoài ý muốn a.

    Một thân ảnh gầy yếu trong gió tuyết chầm chậm đi tới, ngồi chồm hổm bên cạnh Vu Mã Viêm.

    Vu Mã Viêm khó khăn nghiêng mặt qua, nhìn biểu tình bi thương của thiếu niên, cố gắng nở một nụ cười. Nhìn ra nam nhân muốn nói gì đó, Cừu Ly Mạch cúi người, áp sát tai bên môi nam nhân.

    “Chạy mau, đừng để, bị… nhân loại quơ được. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho con.”

    “Lấy tinh hạch trong não tôi đi, về sau, về sau phải mạnh lên, bằng không… sẽ bị người ta khi dễ.”

    Lẳng lặng nhìn Vu Mã Viêm, Cừu Ly Mạch chậm rãi ôm Vu Mã Viêm vào lòng, nụ hôn lạnh như băng rơi xuống đôi môi nhuộm máu của Vu Mã Viêm.

    “Tôi nói rồi, tôi sẽ không để người chết trước tôi.”

    Cừu Ly Mạch ôm chặt Vu Mã Viêm, giống như ôm lấy tình cảm chân thành của cả đời mình, sợ bị người ta đoạt đi.

    “Nếu thật sự có kiếp sau, tôi sẽ tìm được người, sau đó lại một lần nữa yêu người.”

    Tựa hồ biết Cừu Ly Mạch muốn làm gì, Vu Mã Viêm mở to hai mắt, cuối cùng lại biến thành nụ cười bất đắc dĩ.

    “Đứa ngốc này! Tôi vẫn không phát hiện, có lẽ, tôi cũng thích con một chút.”

    Một tiếng nổ vang lên, Cừu Ly Mạch tự bạo tinh hạch, hai người gắt gao cùng một chỗ, trong tuyết địa, tan thành tro bụi.

    Trong một mảnh màu trắng mênh mông vô bờ, máu tươi nhiễm đầy mặt đất, nhìn thấy ghê người, một nam nhân mặc quân phục rách nát quỳ gối giữa tuyết địa, hệt như một đứa nhỏ mất đi cả thế giới, lớn tiếng gào khóc, tê thanh liệt phế.

    Tuyết bay đầy trời, gió lạnh gào thét vô tình bao trùm vạn vật, giấu đi hết thảy tội tác dưới một mảnh tuyết trắng.

    Thân thể nam nhân dần dần bị bông tuyết vùi lấp, đóng băng…

    Hoàn Chương 161.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [162] Kết Thúc

    ******

    Mười năm sau.

    Thời gian mười năm đối với nhân loại có tuổi thọ lâu dài như hiện giờ mà nói, hết thảy chỉ mới như hôm qua, trận chiến tranh thảm thiết kia vẫn còn hiện rõ trước mắt, mỗi khi nhớ lại, chỉ cảm thấy sợ run cả người.

    Mười năm trước tang thi phá nát đạo phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, ngay lúc nhân loại tuyệt vọng thì đột nhiên một trận mưa to đổ xuống, tang thi tiếp xúc với nước mưa, thế nhưng đại đa số khôi phục bình thường, số còn lại thì bị nước mưa hòa tan hoàn toàn.

    Không chỉ vậy, trận mưa kia đã tinh lọc đất đai Lam tinh, không khí, những loại thực vật vốn chỉ tồn tại trong sách cổ đều có thể bắt đầu tiến hành gieo trồng.

    Tuy vấn đề được giải quyết, nhưng nhân loại dù sao cũng bị tổn thương nặng nề, thế giới một lần nữa bắt đầu.

    Đáng nói tới nhất là cháu trai trưởng của Hạ Hầu gia, Hạ Hầu thiếu tướng, Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Nghe nói, phu nhân của Hạ Hầu thiếu tướng đã chết trong cuộc chiến kia, bởi vậy, Hạ Hầu thiếu tướng đã điên rồi.

    Cũng nghe nói, Hạ Hầu thiếu tướng không chịu nổi cái chết của vợ mình, rời khỏi Lam tinh, lang thang lưu lạc trong vũ trụ, không có ai gặp lại.

    Có người lại nói, Hạ Hầu thiếu tướng vì quá si tình, đã tự sát.

    Rất nhiều phiên bản đồn đi, chính là chỉ có một nguyên nhân duy nhất, phu nhân đã chết của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    (Bất Lạc tinh)

    Một đứa bé mười tuổi mặc một thân màu đen đứng tựa vào gốc cây, mặt không biểu cảm lật xem một quyển sách thật dày, gương mặt tinh xảo, đôi mắt đen láy xinh đẹp làm người ta yêu thương. Chính là biểu tình nghiêm nghị lạnh lùng cùng toàn thân phủ đầy khí lạnh làm người ta sợ hãi.

    “Anh! Anh à! !” Theo từng tiếng gọi, một bé gái mặc váy trắng vui vẻ chạy tới, bổ nhào lên người cậu bé, vòng tay ôm cổ.

    “Cảnh Hạc, xuống đi.” Cậu bé khép sách lại, nhỏ giọng la.

    “Anh à, chú Hiên Lãng bắt nạt em!” Cô bé kéo kéo góc áo cậu bé, mếu máo bắt đầu màn cáo trạng ba lượt một ngày.

    Cậu bé nhíu mày, con ngươi đen hơi trầm xuống. Cảnh Hạc thấy vậy thì cười hì hì, mặc kệ cậu bé có đáp ứng hay không, tực tiếp kéo người đi.

    Trên sân huấn luyện đã có một đám nam nhân vây tới xem náo nhiệt, thấy Cảnh Hạc kéo cậu bé đi tới, nhất thời vang lên một mảnh kêu gào ồn ào.

    “Ha ha! ! Ông đã nói mà! Cảnh Hạc tiểu thư nhất định có thể kéo Cảnh Thần thiếu gia tới mà, ha ha ha! ! Ông thắng rồi! Mau đưa súng đây! !”

    “Cảnh Thần thiếu gia! ! Cảnh Hạc tiểu thư một ngày ba lần chạy tới tìm cậu cáo trạng, cậu không thể bớt đi một lần được sao? Tôi thua tới sắp táng gia bại sản rồi a.”

    “Trong quân đội, dám tụ tập cá cược.” Ánh mắt Cảnh Thần sa sầm, mắt lạnh quét nhìn mọi người: “Xem ra tôi cần tìm cha hảo hảo nói chuyện.”

    Bộ dáng giống tám phần, khí thế học đủ mười phần, đám nam nhân nhìn mà lạnh sống lưng, lập tức bỏ chạy tán loạn.

    Mọi người tản hết, Hiên Lãng cười tủm tỉm bước tới ngồi chồm hồm trước mặt Cảnh Thần, Cảnh Hạc lập tức nhào qua, ôm lấy Hiên Lãng: “Chú Hiên Lãng ~ ~ ~”

    “Sao? Không phải tìm anh trai cáo trạng chú khi dễ con sao?”

    “Chú khi dễ con thật mà!” Cảnh Hạc dẩu mỏ, vẻ mặt bất mãn: “Con muốn gặp cha, vì sao không cho con đi! Đã lâu lắm rồi không được gặp cha, thực nhớ.”

    “Cảnh Hạc, ngoan nào, mấy ngày nay có chút bất tiện, để ngày mai chú sẽ dắt con tới gặp cha, được không?”

    “Hôm qua chú cũng nói như vậy.”

    Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Cảnh Hạc, Hiên Lãng há mồm, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.

    Anh có thể nói gì đây? Nói cho nhóc con này biết hôm nay là ngày giỗ của ba ba mình sao?

    Trong căn phòng u tối, Hạ Hầu Thiệu Huyền chật vật ngồi bệch trên mặt đất, trầm mặc nhìn Thiên Minh lấm tấm vệt máu khô trên tay.

    Mười năm…

    Mười năm trước, Hạ Hầu Trọng cơ hồ phái một đoàn người dùng tám ngày thời gian tìm ra anh đã sắp hấp hối.

    Liên Kỳ Quang chết đi cơ hồ lấy đi tám phần sinh mệnh của anh, anh phát điên, suy sụp, muốn tìm cái chết, nhưng lần nào cũng bị Hạ Hầu Trọng cứu về.

    Sau đó Hạ Hầu Trọng nổi giận, trực tiếp đánh anh tới gần chết, tiếp đó ôm Cảnh Hạc cùng Cảnh Thần đang oa oa gào khóc tới trước mặt anh.

    Ngày hôm sau anh liền rời đi, lẻ loi một mình lang thang trong vũ trụ, chuyến đi này kéo dài suốt ba năm, sau đó trở về, anh lại trở thành Hạ Hầu thiếu tướng sát phạt quyết đoán, lãnh huyết vô tình.

    Chính là ba chữ Liên Kỳ Quang cũng trở thành cấm kỵ của thành viên gia tộc Hạ Hầu.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhắm mắt lại, ôm chặt Thiên Minh vào lòng, lừa mình dối người, rằng Liên Kỳ Quang vẫn còn sống, vợ vẫn luôn bồi bên cạnh anh, không có rời đi.

    Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, Hạ Hầu Thiệu Huyền vốn không để ý tới, chính là người nọ tựa hồ đã quyết tâm không mở cửa sẽ không ngừng.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu, cau mày, ánh mắt cuồn cuộn âm trầm làm người ta sợ hãi: “Ai!”

    “B, boss!” Trọng Mục nuốt nuốt nước miếng, lén lén lút lút lùi về sau hai bước: “Là tôi.”

    “Chuyện gì?” Những anh em cùng mình sống sót trong tai nạn kia đều biết hôm nay là ngày gì, nếu không có chuyện đặc biệt nghiêm trọng, bọn họ sẽ không quấy rầy.

    “Cái kia, boss, sáng nay có một phi thuyền từ Lam linh đáp xuống, phát hiện một tên quỷ con nhập cư trái phép.”

    Chỉ chuyện này?

    Không khí quanh người Hạ Hầu Thiệu Huyền chợt lạnh đi.

    Tựa hồ cảm nhận được khí lạnh của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Trọng Mục vội vàng nói: “Tôi vốn định đưa nó về, chính là quỷ con kia sống chết đòi gặp boss. Nó nói, nó nói…”

    “Nói cái gì! !”

    “Nó nói có đồ muốn đưa cho boss, là.. là ý của chị dâu…”

    ‘Ầm! !’ Cánh cửa kim loại bị mạnh mẽ mở ra, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền sắc bén, khí thế bức người nhìn chằm chằm Trọng Mục: “Người đâu?”

    “Bị tôi nhốt vào phòng thẩm vấn rồi!” Chịu không nổi áp lực, Trọng Mục cọ cọ lui về sau. Vội vàng chạy đi trước: “Để tôi dẫn boss tới đó!”

    Theo Trọng Mục đi tới phòng thẩm vấn, sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn.

    Thứ của vợ…

    Đi vào phòng thẩm vấn, An Dịch, Viên Linh, còn có nhóm anh em cùng vượt qua hoạn nạn đều ở, cả đám sắc mặt khác nhau, ánh mắt khó coi trừng quỷ con ‘hết ăn lại uống’ bị vây ở chính giữa.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền tới làm đám người lập tức tránh ra thành một con đường, thẳng tắp chào theo nghi thức quân đội.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền tiến tới, lạnh lùng nhìn cậu bé lười biếng tựa vào trên ghế. Cậu bé ước chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt bẩn hề hề, tóc đen có hơi dài, bất quá cũng khá gọn gàng. Trên gương mặt thanh tú là đôi mắt mèo đen láy tỏa sáng phá lệ hấp dẫn, hiện giờ cậu bé kia đang trừng mắt, mặt lãnh tĩnh nhìn anh.

    Nhìn ánh mắt cậu bé, không biết vì sao, trái tim Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên run lên, hệt như bị cái gì đó đâm vào.

    Không đợi Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng, cậu bé đã quét mắt về phía đám An Dịch, lạnh nhạt nói: “Các người đi ra ngoài.”

    “Quỷ con…” Viên Linh chán nản, nhóc thối này, tính tình cũng thực hống hách.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền khoác tay, ý bảo mọi người rời đi. Viên Linh bất đắc dĩ, không cam tâm bị An Dịch kéo ra ngoài.

    Theo cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại, cả căn phòng to lớn trở nên im lặng, không khí trầm mặc quanh quẩn quanh hai người.

    “Đồ đâu?” Thấy cậu bé cứ nhìn mình chằm chằm, bị ánh mắt kia nhìn tới có chút hoảng hốt, Hạ Hầu Thiệu Huyền đờ đẫn mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

    Tựa hồ bất mãn với thái độ lạnh lùng của Hạ Hầu Thiệu Huyền, cậu bé nhíu mày: “Đã cho anh rồi, chính là anh không cần.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền giật mình, lập tức khí lạnh trên người lại tăng thêm, ánh mắt hiện lên lệ khí: “Hôm nay nếu không chịu giao ra, tôi nhất định tự tay giết mi.”

    Hôm nay là ngày anh bồi vợ, thế nhưng lại vì một câu nói chết tiệt mà ngốc hề hề chạy tới đây! !

    Nhìn ra sát ý trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền, cậu bé cụp mắt, cái đầu nhỏ cúi xuống thoạt nhìn đáng thương hề hề, Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút hoảng hốt, tựa hồ thấy bộ dáng nhóc hư hỏng kia khi gây họa xong thì chạy tới làm nũng với mình.

    Chết tiệt! !

    Hạ Hầu Thiệu Huyền hồi phục tinh thần, hung hăng cắn lên đầu lưỡi, trong lòng ảo não không thôi. Anh thế nhưng lại đặt bảo bối của mình lại cùng một chỗ với quỷ con này. Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn cậu bé lại càng khó coi hơi, sát khí cũng sâu hơn.

    “Anh không cần tôi sao?” Ngay lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền chuẩn bị xoay người rời đi, cậu bé đột nhiên mở miệng. Đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, rõ ràng là gương mặt không có biểu tình, nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền lại nhìn ra một loại ủy khuất.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền giật mình, ngốc lăng nhìn ánh mắt quen thuộc kia, cảm giác đầu óc mình có chút loạn.

    “Anh không cần tôi sao? Thiệu Huyền?” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền không đáp, cậu bé chấp nhất hỏi lại.

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Không khí trầm mặc thật lâu làm ánh mắt cậu bé dần dần trở nên tối sầm, mím môi, im lặng nhảy xuống ghế, đứng dậy rời đi.

    “Nể tình hai cục nắm, nếu có thể, giúp tôi mua vé quay về Lam tinh.”

    Một câu, làm đầu Hạ Hầu Thiệu Huyền oanh tạc một tiếng, hoàn toàn choáng váng.

    Mắt thấy cậu bé đã sắp đi tới cửa, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền tối sầm, lắc mình tiến tới, ôm chặt cậu bé trong lòng mình.

    “Em, là ai?” Có lẽ ngay cả Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng không phát giác chút run rẩy trong giọng nói của mình lúc này.

    Cậu bé liếc mắt một cái, mặt không biểu cảm vỗ vỗ mặt anh: “Ý anh là cái tên hiện giờ, hay tên đời trước, hay là đời đầu tiên.”

    “… toàn bộ.”

    “Hiện giờ tôi gọi là Phòng Tử Vũ, đời trước là Liên Kỳ Quang, còn đầu tiên là Ám Quang, biệt hiệu, Khô Mộc!”

    Liên Kỳ Quang, Ám Quang…

    Vợ…

    Hạ Hầu Thiệu Huyền mở to mắt ngơ ngác nhìn cậu bé trong lòng, đôi tay run run ôm đối phương, há mồm, muốn nói lại thôi.

    “Tôi cho anh nước hồ, tặng tinh hạch, tặng nhẫn, tặng giường ngọc, tặng Thiên Minh, lại còn sinh nắm cho anh, anh thế nhưng lại không cần tôi! Anh là cái đồ không có mắt, uổng công tôi đối xử tốt với anh như vậy! !” Cậu bé đẩy Hạ Hầu Thiệu Huyền ra, bắt đầu quyền đấm cước đá, hốc mắt đỏ ửng, thoạt nhìn mông mông lung lung làm người ta đặc biệt yêu thương.

    “Tôi trọng thương tỉnh lại, người đầu tiên nghĩ tới chính là anh, nhiều năm qua tôi cố gắng dưỡng thương, cố gắng tu luyện, thầm nghĩ nhanh chóng được gặp lại anh. Tôi cơ hồ mất đi nửa cái mạng mới trộm được phi thuyền, thế nhưng anh lại không cần tôi! Còn để đám kia ngăn cản không chịu gặp tôi! Gặp rồi lại còn muốn giết tôi! !”

    “Không, anh không…” Dây thần kinh suy nghĩ của Hạ Hầu Thiệu Huyền đã hoàn toàn bị chặt đứt, hé miệng nhưng không nói được lời nào. Thấy cậu bé khóc tới thương tâm, cả người cũng bắt đầu luống cuống, không biết nên dỗ thế nào.

    Hồ nước, tinh hạch, nhẫn, giường ngọc…

    Việc này trừ bỏ anh, cũng chỉ có mỗi vợ biết, người trước mắt này chẳng lẽ thật sự là…

    Trong lúc nhất thời, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy có một cái bánh lớn từ trên trời rớt thẳng xuống đầu anh, đập anh tới choáng váng.

    “Cút ngay!” Cậu bé hất tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, một cước đá lên bắp chân anh: “Tôi phải ly hôn với anh! ! !”

    Cậu bé dứt lời liền xoay người đi ra cửa, nghẹn một bụng khí dùng sức kéo mạnh cửa, nhất thời một đám nam nhân như ong vỡ tổ ngã nhào vào phòng.

    Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền ngoan lệ, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cậu bé, giam chặt cậu vào lòng mình.

    “Ha ha.. này… này.. đứng không vững a…” Đang nghe lén thì bị phát hiện, cả đám nam nhân vò đầu bứt tai cố giả ngơ.

    Cậu bé sống chết muốn gỡ cánh tay đang quấn bên hông mình, chính là hiện giờ thân mình bé xíu, sức cũng yếu xìu, làm sao là đối thủ của Hạ Hầu Thiệu Huyền. Mình thì mệt tới thở hồng hộc, nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền thì ngay cả chân mày cũng không nhíu lại chút nào.

    “Anh buông ra, tôi phải ly hôn với anh.” Cậu bé ngửa đầu, mặt lãnh tĩnh trừng sườn mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Đề nghị không có hiệu quả!”

    “Anh! !”

    “Cậu, cậu thật sự là… chị dâu?” Viên Linh trừng to mắt nhìn chằm chằm cậu bé, ngay cả cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi.

    Cậu bé liếc mắt qua, mặt than hừ một tiếng.

    “Không phải, không phải chị dâu đã…”

    “Tôi chết anh vui lắm à?” Cậu bé ngốc ngốc nói.

    “Không, tôi không có ý này, chỉ là…” Viên Linh luống cuống muốn giải thích, chính là càng nói lại càng gấp, cuối cùng dứt khoát cứ nhìn chằm chằm cậu bé trước mặt.

    “Bản đại nhân còn chưa làm chủ hôn cho hai tiểu bối các người, tự nhiên phải còn sống rồi.” Cậu bé ôm cánh tay, liếc mắt nhìn Viên Linh cùng An Dịch đã không duy trì được nụ cười trên mặt.

    “Chị dâu, chị dâu bị teo lại à?” Trọng Mục nhức đầu, lại có chút phát ngốc: “Vốn đã nhỏ rồi, hiện giờ thoạt nhìn lại bé như con nít ấy.”

    Cậu bé nhíu mi, không nhìn tới ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm xem xét của Hạ Hầu Thiệu Huyền, đưa tay chỉ một vòng: “Thiệu Huyền, chính là bọn họ ngăn cản không cho tôi gặp anh, còn khi dễ tôi, nói muốn quăng tôi ra ngoài uy quái vật! !”

    Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền đen xì, ánh mắt cuối cùng cũng dời khỏi cậu bé trong lòng, điều chỉnh hô hấp, tìm lại được năng lực nói chuyện.

    “Tất cả, mục tiêu sân huấn luyện, một ngàn vòng! ! !”

    “Một ngàn! ! !”

    “Boss! ! Sẽ chết người a! ! !”

    “Boss! Thiếu đạo đức như vậy sẽ gặp báo ứng a! !”

    Nhất thời trong phòng thẩm vấn vang vọng một mảnh ai oán.

    Liên Kỳ Quang nhu nhu mũi, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi muốn mượn binh của anh!”

    “Hử?” Hạ Hầu Thiệu Huyền giật mình, bộ dáng chưa hồi phục lại tinh thần sau phút khiếp sợ, thoạt nhìn có chút ngốc: “Mượn binh? Để làm gì?”

    “Mười năm nay tôi ở khu năm bị ông ít khi dễ, vài lần suýt chút nữa đã bị giết đi, không thể gặp lại anh. Tôi muốn dẫn binh diệt hết đám khốn dám khi dễ tôi! !”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt, một đám nam nhân nổi giận.

    Dám khi dễ vợ anh! !

    Dám động tới chị dâu! !

    Diệt bọn nó! !

    “Người tới! ! Lập tức tập kết ba nghìn Sát Huyết Lang! ! Đi rửa hận cho vợ tôi! ! !”

    “Rõ! ! !”

    Hoàn Chính Văn.

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi