Thù đồ – Chương 40-42

    Thuộc truyện: Thù đồ

    Thù Đồ [40] O(∩_∩)O~

    *****

    Lý Minh Hiên suốt đêm từ Hải thành chạy về Trung Kinh đã bị Lý phụ vô tình biết được vào sáng sớm hôm đó.

    Lý phụ cũng không phải cố ý điều tra hành tung của Lý Minh Hiên, chính là ông đột nhiên có việc tìm Lý Minh Hiên lại phát hiện di động Lý Minh Hiên tắt máy, chỉ có thể gọi tới trợ lý của Lý Minh Hiên. Nào ngờ trợ lý vừa tiếp điện thoại thì lắp bắp biểu thị Lý Minh Hiên vì có việc gấp nên đêm qua đã chạy về Trung Kinh, trong giọng nói tràn ngập ý tứ muốn che dấu cho Lý Minh Hiên.

    Lý Minh Hiên quay về Trung Kinh vì cái gì, trợ lý ẩn ẩn cảm thấy mình tựa hồ hiểu được, bất quá cũng không dám nghĩ nhiều. May mà Lý phụ cũng không truy hỏi gì, trợ lý chột dạ liền thở phào một hơi thật dài.

    Lý phụ bình tĩnh cúp điện thoại, theo bề ngoài không hề nhìn ra chút khác thường nhưng trong lòng đang khiếp sợ vô cùng.

    Lý Minh Hiên suốt đêm chạy về Trung Kinh là vì ai? Nó không về nhà lại đi đâu? Hai vấn đề này không ngừng quanh quẩn trong đầu Lý phụ, nhớ tới đoạn nói chuyện trước khi Lý Minh Hiên đi công tác, cái tên Trầm Hi ẩn ẩn hiện ra.

    Lý phụ nhíu mày, là phụ thân ông rất hiểu tính tình Minh Hiên. Minh Hiên làm việc rất lý trí không phải loại người xúc động, nếu nó thật sự vì Trầm Hi mà suốt đêm chạy về Trung Kinh, như vậy nó đã thật sự đặt Trầm Hi trong lòng. Mấy năm nay Lý phụ nhìn Minh Hiên cô độc một thân một mình, trong lòng tất nhiên hi vọng đứa con có thể gặp được người mình yêu thích, nhưng người này vì cái gì lại là Trầm Hi?

    Trầm Hi là ai? Trầm Hi là em họ của Minh Hiên, là người nắm một phần ba quyền thừa kế Trầm gia, lại còn là đứa con bị Trầm gia vứt bỏ.

    Không nói tới huyết thống giữa hai đứa, chỉ riêng thân phận của Trầm Hi đã đủ để hai đứa không thể ở cùng nhau. Lý phụ cùng Trầm gia giao hảo nhiều năm như vậy, ngoài nguyên nhân thông gia thì chính vì Lý phụ hiểu rõ Trầm Đức Hàn, ông chưa bao giờ nhúng tay vào bất cứ vụ việc gì của Trầm gia. Nếu Minh Hiên thực sự cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ, như vậy sau này anh em Trầm gia tranh chấp, lập trường của Minh Hiên sẽ thế nào? Cho dù Trầm Hi biểu lộ với bên ngoài mình rất vô dụng, đối với Trầm thị không hề có hứng thú, nhưng Đức Hàn có hoài nghi mục đích Minh Hiên tiếp cận Trầm Hi hay không? Đức Hàn có nghĩ rằng hết thảy mọi thứ đều do ông đứng sau lưng bày mưu đặt kế hay không?

    Lý phụ thầm thở dài một tiếng, trước đó Minh Hiên đối xử đặc biệt với Trầm Hi ông đều xem trong mắt, ông sở dĩ chỉ nhắc nhở chứ không nói rõ bởi vì ông tin tưởng phán đoán của Minh Hiên, Minh Hiên sẽ biết mình nên lựa chọn làm thế nào.

    Chẳng qua, Lý phụ nghe ý dấu diếm trong lời trợ lý thì đã có chút mất lòng tin với phán đoán của mình. Chuyện tới lúc này, Lý phụ chỉ hi vọng hết thảy đều chỉ là phán đoán của ông, Minh Hiên luôn hiểu rõ mình rốt cuộc đang làm gì.

    Lúc Lý Minh Hiên tới công ty đã là mười giờ sáng, làm anh ngoài ý muốn chính là phụ thân đã biết tin anh trở về, sáng sớm liền bảo thư kí nhắn anh tới văn phòng, ông muốn gặp anh một chút.

    Lý Minh Hiên thầm biết phụ thân nhất định đã đoán được gì đó, anh vốn cũng định thẳng thắn với phụ thân, vì thế thực thong dong xuất hiện trước mặt phụ thân.

    “Phụ thân!”

    Biểu tình Lý Minh Hiên vô cùng thản nhiên, ánh mắt cũng thong dong vô cùng, thẳng thắn thành khẩn nhìn Lý phụ.

    Trái tim Lý phụ chìm xuống, cha con bao nhiêu năm, ông chỉ cần liếc mắt liền hiểu Lý Minh Hiên muốn nói gì lúc này. Cứ việc Lý Minh Hiên biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng hơi thở ẩn ẩn lộ ra vui sướng từ trên người anh lộ ra vô cùng rõ ràng.

    Lý phụ nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Minh Hiên, con theo phụ thân lên sân thượng một chút đi.”

    Sân thượng trong lời Lý phụ chính là tầng cao nhất của tập đoàn Lý thị, bởi vì địa hình trống trải, tầm nhìn tốt, hơn nữa trang trí thỏa đáng nên rất được nhân viên yêu thích, vào giờ nghỉ trưa mọi người đều thích lên trên này ngắm cảnh một chút.

    Lúc này là giờ làm việc, trên sân thượng rất yên tĩnh, chỉ có thân ảnh một trước một sau của Lý phụ cùng Lý Minh Hiên.

    Lý phụ vẫn không mở miệng, chỉ trầm mặc đứng đó nhìn ngắm phong cảnh ở xa xa. Lý Minh Hiên im lặng đứng sau lưng phụ thân, đồng dạng cũng không nói tiếng nào.

    Nửa ngày sau, Lý phụ rốt cuộc quay đầu lại nhìn Lý Minh Hiên: “Minh Hiên, con còn nhớ rõ trước lúc xuất ngoại con đã nói gì với phụ thân không?”

    Trong mắt Lý Minh Hiên hiện lên một tia hoài niệm, gật đầu: “Nhớ rõ!”

    Lý phụ thấp giọng mở miệng: “Phụ thân từ rất sớm đã cảnh báo con, Nam nhân phải mạnh mẽ, không thểbị ràng buộc bởi bất cứ quy luật đạo đức nào, nhưng muốn làm một nam nhân thành công thì tự chủ là điều căn bản không thể thiếu. Con cảm thấy mình có làm được không?” Lý phụ nói tới đây, âm thanh đã ẩn ẩn lộ ra nghiêm khắc.

    Trong trí nhớ Lý Minh Hiên, phụ thân rất ít khi nghiêm khắc nói chuyện với mình như vậy. Trong ấn tượng, lần duy nhất chính là vài năm trước anh thành khẩn bộc lộ tính hướng của mình với người nhà. Anh biết phụ thân kí thác kì vọng rất cao vào mình, cho dù thời điểm anh gian nan nhất vào năm đó, cũng là một mình phụ thân im lặng uy trì anh.

    Lý Minh Hiên thầm cười khổ, năm đó lúc ghi nhớ những lời này anh tuyệt đối không thể tưởng tượng có một ngày mình sẽ vì một nam nhân mà mất khống chế, thậm chí còn đối kháng với chính phụ thân của mình. Trong đầu hiện lên lời hứa hẹn của mình với Trầm Hi, gương mặt lộ ra biểu tình áy náy: “Thật xin lỗi phụ thân, con làm không được.”

    Lý phụ thật sự rất thất vọng, ông nhìn thật sâu vào mắt Lý Minh Hiên: “Vì cái gì là Trầm Hi?”

    Trong cuộc đời của Lý Minh Hiên từng xuất hiện biết bao nhiêu nam nữ xuất sắc, cho dù là hiện tại, bên cạnh Lý Minh Hiên cũng có vô số bạn cùng lứa ưu tú, vì cái gì cố tình lại thích Trầm Hi?

    Lý Minh Hiên cười khổ: “Con cũng không biết.”

    Anh cùng Trầm Hi lần đầu tiên gặp gỡ trên máy bay hoàn toàn là trùng hợp, nếu không phải bị phóng viên gặp được, nếu không phải Trầm phụ vì việc này mà nhập viện, anh cùng Trầm Hi phỏng chừng sớm đã không có bất cứ lần gặp gỡ nào nữa. Anh chưa từng nghĩ sau đó lại có nhiều lần ngoài ý muốn gặp gỡ Trầm Hi như vậy, mỗi lần gặp nhau lại càng hiểu nhiều hơn, Trầm Hi trong lòng anh càng lúc càng sống động hơn. Anh cũng không rõ lúc đầu vì cái gì mình lại bị Trầm Hi hấp dẫn? Là vì thương tiếc hay đơn thuần là bị cơ thể Trầm Hi hấp dẫn? Hay là vì cái đêm Trầm Hi bị thương, anh rốt cuộc phát hiện bên dưới lớp vỏ sắc bén bên ngoài bao bọc một trái tim mềm mại mà mẫn cảm của Trầm Hi?

    Lý Minh Hiên từng chút nhớ lại những lần mình ở cùng Trầm Hi, ngay cả anh cũng không phát hiện vẻ mặt mình lúc này ôn nhu cỡ nào. Tầm mắt Lý phụ dừng lại trên gương mặt Lý Minh Hiên, trong lòng hung hăng chấn động.

    Lý phụ trầm mặc, ông nhìn ra thái độ Minh Hiên rất nghiêm túc, giống như năm đó thẳng thắn thành khẩn bộc lộ tính hướng của mình với người nhà. Tính tình của Minh Hiên, người làm phụ thân như ông hiểu rất rõ, một khi nhận định thứ gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Năm đó Lý gia gia lấy bệnh tình nghiêm trọng cưỡng ép, cả nhà đều gây áp lực nhưng Minh Hiên vẫn như cũ không chịu thua kém, cuối cùng vẫn là người nhà thỏa hiệp tiếp nhận tính hướng của nó. Lúc này, Lý phụ không khỏi cười khổ trong lòng.

    Lý Minh Hiên không biết phụ thân đang nghĩ gì, anh không hi vọng Trầm Hi bị phụ thân hiểu lầm, liền nghiêm mặt nhìn Lý phụ: “Phụ thân, chuyện này là lỗi của con, là con có ý với Tiểu Hi trước, Tiểu Hi bất quá chỉ bị con dụ dỗ mà thôi.”

    Lý phụ hừ một tiếng: “Mặc kệ là ai dụ dỗ ai, hiện giờ hai đứa đang ở cùng nhau sao?”

    Lý Minh Hiên gật đầu, vẻ mặt lại trở nên ôn nhu, vui sướng trong đáy mắt một lần nữa lan tràn.

    Lý phụ nhìn vui sướng trong mắt Lý Minh Hiên, rốt cục lựa chọn thỏa hiệp: “Vậy hai đứa tính toán thế nào? Định dấu mẫu thân cùng cữu cữu hay sao?”

    Lý Minh Hiên lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Con hi vọng có thể đường đường chính chính cùng Tiểu Hi ở cùng một chỗ.”

    Lý phụ cứ việc trong lòng đã sớm đoán được đáp án này nhưng nghe Minh Hiên nói vậy vẫn nhịn không được liếc mắt một cái: “Con có biết mình đang nói gì hay không?”

    Lý Minh Hiên thản nhiên: “Con biết.”

    Lý phụ im lặng thở dài: “Nếu sau này anh em Trầm gia tranh chấp con làm thế nào?”

    “Tiểu Hi tự mở một công ty.” Lý Minh Hiên ngụ ý Trầm Hi thật sự không có hứng thú với Trầm thị.

    Lý phụ nhìn Lý Minh Hiên thật sâu: “Con tự biết mình cùng Trầm Hi phải đối mặt với chuyện gì, phụ thân chỉ hi vọng sau này con không cần hối hận.”

    Lý Minh Hiên trầm thấp mà kiên định ‘dạ’ một tiếng.

    Lúc Lý Minh Hiên cùng Lý phụ ở sân thượng nói chuyện, Trầm Kế đang bình tĩnh ngồi nghe Trầm phụ họp với ban giám đốc.

    Lúc này một thành viên ban giám đốc đang lên tiếng ám chỉ sự kiện Vân Nhu tạo thành tổn thất rất lớn đối với Trầm thị, phải có người đánh ra gánh vác trách nhiệm. Lúc nói chuyện, ánh mắt người này vẫn như có như không dừng trên người Trầm Kế, ám chỉ hàm xúc vô cùng rõ ràng.

    Sắc mặt Trầm Kế rất khó coi, mấy lần muốn đứng ra đều bị ánh mắt Trầm phụ cản lại.

    Sau khi người nọ nói xong, Cao Thu Lâm cười cười nối tiếp câu chuyện: “Đức Hàn, tôi biết ông đó giờ luôn thưởng phạt phân minh, chuyện này không cần chúng ta nói, trong lòng ông nhất định đã có chủ ý.”

    Một thành viên ban giám đốc khác lập tức tiếp lời: “Cao đổng nói không sai, chủ tịch luôn thưởng phạt phân minh, nói vậy nhất định sẽ cho chúng ta một công đạo vừa lòng.

    Trầm phụ cố áp chế cơn tức trong lòng, thản nhiên quét mắt nhìn một lượt mọi người trong phòng: “Vân nhu bây giờ vẫn còn là một bộ phận của tập đoàn, chờ Vân Nhu phân nhỏ bán lẻ ra ngoài, tôi nhất định sẽ cho mọi người một công đạo.”

    Cao Thu Lâm nhướng mi: “Phân nhỏ bán lẻ? Sao tôi nghe nói A Kế không muốn bán Vân Nhu, âm thầm ngăn cản công ty tiếp xúc với người mua.” Nói tới đây, Cao Thu Lâm chuyển về phía Trầm Kế: “A Kế, cậu không phải thật sự làm vậy đi?”

    Trầm Kế cùng Cao Thu Lâm chạm tầm mắt với nhau, trong mắt Cao Thu Lâm lộ rõ khiêu khích đâm vào lòng anh đau nhói, anh cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại: “Cao thúc thúc nhất định nghe lầm, phân nhỏ bán lẻ Vân Nhu chính là quyết định của ban giám đốc, sao tôi lại dám phản đối.”

    Cao Thu Lâm liền thuận theo: “Kia phỏng chừng tôi nghe lầm rồi.”

    Trong mắt Trầm Kế hiện lên một tia cảnh giác, Cao Thu Lâm gần nhất vẫn luôn bất hòa với phụ thân, anh không tin người này dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy.

    Quả nhiên, Cao Thu Lâm đột nhiên chuyển đề tài: “Lại nói tiếp, Tiểu Hi năm nay cũng tốt nghiệp đại học đi. Con trai sao có thể không có sự nghiệp? Đức Hàn, tôi cảm thấy ông cũng nên để Tiểu Hi tiến vào Trầm thị đi, dù sao A Kế cùng A Thừa đều ở, cũng nên để Tiểu Hi vào, ông cũng không thể quá bất công a!”

    Cao Thu Lâm vừa nói lời này, lập tức khơi dậy không ít sự đồng ý trong nhóm giám đốc. Thậm chí còn có người tỏ ý việc buôn bán trang sức của Trầm thị chính là sản nghiệp của Hàn gia năm đó, không bằng để Trầm Hi vào quản lý.

    Sắc mặt Trầm phụ trở nên khó coi, Cao Thu Lâm giống như không phát hiện, bộ dáng chỉ chuyên tâm tính toán giúp Trầm Hi.

    Sau cuộc họp ban giám đốc, Trầm phụ mang vẻ mặt âm trầm trở về phòng làm việc, Vương Trường Lâm đi theo phía sau ông.

    “Đức Hàn, tôi nhớ rõ bác sĩ đã căn dặn ông phải khống chế cảm xúc, tốt nhất không cần tức giận.”

    Trầm phụ hít sâu vài hơi: “Cao Thu Lâm dùng Trầm Hi bức tôi phải để A Kế từ chức tổng giám đốc, ông nói xem tôi làm sao không tức giận?”

    Ánh mắt Vương Trường Lâm chợt lóe: “Ý Cao đổng là để Trầm Hi tiến vào Trầm thị sao?”

    Trầm phụ âm trầm gật đầu.

    Vương Trường Lâm trầm tư một lát: “Đức Hàn, A Kế hiện giờ đang đứng đầu mũi sào, ông có nghĩ tới việc để A Kế tạm lánh một chút không?”

    Trầm phụ cau mày: “Tôi đương nhiên nghĩ tới, chính là nếu A Kế từ chức tổng giám đốc, bên tôi nhất thời không có người thích hợp để thay thế, lỡ như leo lên chiếc ghế này là người của Cao Thu Lâm thì A Kế vất vả nhiều năm như vậy không phải đều lãng phí sao?”

    Vương Trường Lâm mỉm cười: “Đức Hàn, ông quên còn có A Thừa sao? Ban giám đốc hiện giờ buộc A Kế chịu trách nhiệm sự việc Vân Nhu, nếu ông cứ gắng gượng chống đỡ thì đối với A Kế cũng không phải chuyện tốt, khó trách nhóm cổ đông sẽ có ý kiến. Không bằng dứt khoát để A Kế đổi vị trí, dù sao chỉ cần còn ở Trầm thị thì A Kế vẫn còn cơ hội. Mà lúc A Kế từ chức tổng giám đốc ông liền đưa A Thừa lên, có nó ở đó, vừa lấp miệng ban giám đốc, lại có thể giúp A Kế thủ vị trí này. Tình cảm anh em bọn họ luôn rất tốt, ông còn lo lắng anh em xích mích hay sao?”

    Sắc mặt Trầm phụ bắt đầu thả lỏng, trong tình huống này Trầm Thừa quả thực là một sự chọn lựa tốt.

    Nghĩ tới tính tình cà phất cà phơ của Trầm Thừa, Trầm phụ lo lắng: “A Thừa tuy ở Trầm thị nhưng bất quá chỉ là treo cái danh mà thôi, tôi sợ nó không có kinh nghiệm.”

    Vương Trường Lâm nghe vậy liền suy nghĩ: “Không bằng an bài vài người có kinh nghiệm làm trợ lý A Thừa, dù sao A Thừa bất quá chỉ là trên danh nghĩa, mọi việc vẫn để A Kế xử lý, việc nhỏ thì có trợ lý hỗ trợ cũng đủ rồi.”

    Trầm phụ đồng ý gật gật đầu, Vương Trường Lâm bổ sung thêm: “Trợ lý cho A Thừa tốt nhất nên chọn một người có quen biết với A Kế, như vậy hai anh em có việc gì cũng dễ bàn bạc.”

    Trầm phụ trầm ngâm: “Ông cảm thấy Lục Cách Sâm thế nào? Người trẻ tuổi này rất xuất sắc, hiện giờ đang làm trợ lý của A Kế, an bài tới bên cạnh A Thừa rất thích hợp. Hơn nữa tuổi cũng không lớn, cũng dễ hòa đồng với A Thừa.”

    Vương Trường Lâm gật đầu: “Đức Hàn, ánh mắt của ông không tồi, Lục Cách Sâm quả thật rất thích hợp.

    Trầm phụ lúc này liền phân phó thư kí gọi Lục Cách Sâm tới một chuyến, Vương Trường Lâm mỉm cười đứng dậy: “Nếu không còn chuyện gì, tôi ra ngoài trước.”

    Lục Cách Sâm đi vào phòng làm việc của Trầm phụ có gặp thoáng qua Vương Trường Lâm, lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, biểu tình luôn nghiêm nghị của Vương Trường Lâm trở nên nhu hòa.

    Hoàn Chương 40.

    Thù Đồ [41] O(∩_∩)O~

    *****

    Tin tức Trầm Kế bị cách chức tổng giám tốc của tập đoàn Trầm thị rất nhanh lan truyền trong tập đoàn, cùng với tin này là Trầm Thừa tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc tập đoàn.

    Cứ việc Trầm phụ đã lén nói rõ vấn đề này với anh, cứ việc biết việc này chẳng qua là kế sách đối phó, nhưng Trầm Kế nhìn thư thông báo chuyển vị trí, trong lòng vẫn dâng trào tư vị không thể nói rõ.

    Đối với Trầm Kế từ nhỏ đã được bồi dưỡng là người thừa kế Trầm thị mà nói, ngay từ nhỏ đã được dạy dỗ sau này Trầm thị sẽ là của anh, anh sẽ tiếp quản hết thảy của Trầm thị. Trong gần ba mươi năm cuộc đời của anh, mọi việc đều phát sinh như những gì lúc nhỏ anh được dạy. Dưới sự trợ giúp của Trầm phụ anh bắt đầu từng chút nắm giữ quyền lực của Trầm thị, chỉ chờ phụ thân về hưu anh sẽ ngồi lên vị trí đó.

    Anh hăng hái, tất cả những triển vọng năm nào hết thảy đều như thuận lợi thành chương, thẳng đến khi Vân Nhu bạo phát nguy cơ thì nhóm cổ đông đột nhiên làm khó dễ, thẳng đến lúc anh cùng phụ thân có suy nghĩ khác nhau, thẳng đến khi Trầm Thừa ngồi lên vị trí tổng giám đốc anh mới hiểu ra có một số việc không thể làm theo lý thường.

    Trầm Kế áp chế tư vị mất mác trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía người đứng trước mặt: “Sao thế? Bên A Thừa vẫn chưa thích ứng sao?”

    Biểu tình Lục Cách Sâm vẫn nghiêm túc như trước: “Thừa thiếu rất thông minh.”

    Trầm Kế cười cười: “A Thừa vẫn còn rất ham chơi, cậu chỉ điểm nó nhiều một chút.”

    Lục Cách Sâm gật đầu: “Đây là chuyện tôi phải làm.”

    Trầm Kế thoải mái đứng lên: “Tôi đã thu thập xong rồi, A Thừa lúc nào chuyển tới?”

    Ánh mắt Lục Cách Sâm hiện lên một chút do dự: “Thừa thiếu không chịu chuyển qua, bộ dáng kiểu dù sao cũng chỉ làm bộ với ban giám đốc, đỡ phiền toái sau này.”

    Trầm Kế sửng sốt, lập tức mỉm cười: “Tôi biết rồi, chuyện này để tôi nói với nó.”

    Lục Cách Sâm gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng.

    Trầm Kế nghĩ nghĩ, sắp xếp đồ đạc cá nhân của mình lại một chỗ. Từ lúc Trầm Kế xuất hiện, tất cả nhân viên trong tập đoàn đều lén đánh giá biểu tình trên mặt Trầm Kế. Đối với nhân viên bình thường, bọn họ cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe nói Đại thiếu luôn vững vàng ngồi trên vị trí tổng giám đốc đột nhiên bị chủ tịch giáng chức, mà Nhị thiếu luôn cà phất cà phơ không để tâm chính sự lại ngoài ý muốn ngồi lên chức vị đó. Cứ việc trước kia Trầm Kế cùng Trầm Thừa trước mặt mọi người tỏ ra rất thân thiết, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện này, mọi người vẫn không kìm được mà tưởng tượng tới tình cảnh anh em tranh đoạt gia sản, hơn nữa xem tình hình này có thể nói là Trầm Kế bị đứa em mình luôn chăm sóc đâm một dao sau lưng.

    Trầm Kế không để ý tới ánh mắt dò xét của mọi người, lập tức đi tới trước phòng làm việc của Trầm Thừa, đang định đưa tay gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của Trầm Thừa ở bên trong.

    “Cậu nắm tin tức nhanh thật đấy, tôi mới lên chức tổng giám đốc cậu đã biết rồi!”

    Đối phương không biết nói gì đó, Trầm Thừa mỉm cười: “Yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ giúp cậu.”

    Trầm Thừa ở bên trong làm giọng điệu anh trai làm Trầm Kế ở bên ngoài không khỏi bật cười. Lúc định đẩy cửa bước vào thì lại nghe Trầm Kế đột nhiên mở miệng: “Không được, anh cả không thích cậu, anh ấy tuyệt đối không đồng ý để cậu vào công ty đâu, cậu vẫn sớm chặt đứt ý niệm này đi.”

    Bàn tay đẩy cửa của Trầm Kế khựng lại, thẳng đến khi nghe giọng nói mất kiên nhẫn của Trầm Thừa: “Không phải, tôi chỉ treo cái danh vậy thôi, người quản lý thực sự vẫn là anh cả, anh ấy không thích cậu, tôi không có biện pháp nào.”

    Trầm Kế đã nghe ra, đối tượng nói chuyện với Trầm Thừa là ai không cần nghĩ cũng biết. Nụ cười trên mặt Trầm Kế lập tức biến mất, đẩy cửa tiến vào.

    “A Thừa!”

    “Anh cả!” Trầm Thừa bị Trầm Kế đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, luống cuống tay chân cúp điện thoại, chột dạ đánh giá biểu tình Trầm Kế, không biết anh đã nghe được bao nhiêu.

    Trầm Kế nghiêm mặt: “Em vẫn giữ liên lạc với Trầm Dung sao?”

    Trầm Thừa chột dạ gật đầu, giải thích: “Anh cả, em chỉ dẫn nó đi chơi thôi…”

    Âm thanh giải thích của Trầm Thừa trong ánh mắt lạnh băng của Trầm Kế dần dần biến mất, cúi đầu ngoan ngoãn đứng trước mặt Trầm Kế.

    “Anh nói bao nhiêu lần rồi, Trầm Dung tâm tư quá lớn, em cách xa nó một chút, em không nhớ lời anh à?” Trầm Kế tức giận mở miệng.

    Trầm Thừa theo bản năng gật đầu, cậu biến anh cả rất chán ghét Trầm Dung, vì thế cũng không cho phép mình có lui tới. Khúc mắc của anh cả không phải cậu không biết, không phải vì Chu Minh Mị có diện mạo rất giống mẫu thân của mình, làm anh cả cảm thấy mẫu thân không được tôn trọng thôi sao? Chính là Trầm Thừa có đôi khi cũng trộm nghĩ, này nói ra cũng là sai lầm của phụ thân đi, Trầm Dung kì thực cũng là người vô tội, chẳng qua những lời này cậu không dám nói với anh cả, chỉ có thể như trước kia ngoan ngoãn nghe anh cả răn dạy.

    Âm thanh Trầm Kế rất nhanh bị tiếng gõ cửa đánh gãy: “Thật xin lỗi, có một phần văn kiện cần Thừa thiếu xem qua.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lục Cách Sâm vang lên ngoài cửa.

    Trầm Kế quay đầu mới phát hiện mình quên đóng cửa, mà một màn anh răn dạy Trầm Thừa đã rơi vào vô số ánh mắt dò xét bên ngoài, Lục Cách Sâm hiển nhiên cố ý muốn nhắc nhở bọn họ.

    Trầm Kế gật đầu với Lục Cách Sâm, chuyển hướng qua Trầm Thừa, nghiêm mặt nói: “Về sau không được liên hệ với Trầm Dung nữa, còn có, thu dọn đồ đạc mau chóng dọn qua phòng làm việc tổng giám đốc đi.”

    Trầm Kế nói xong, không để ý tới đủ loại ánh mắt bên ngoài liền trực tiếp rời đi. Lục Cách Sâm âm thầm ghi nhớ tên Trầm Dung, sau khi thân ảnh Trầm Kế biến mất thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng đưa văn kiện trong tay tới trước mặt Trầm Thừa.

    Trầm Thừa thở phào một hơi: “Không phải nói vẫn để anh cả làm chủ sao?”

    Lục Cách Sâm nghiêm nghị: “Chủ tịch căn dặn việc lớn để Trầm tổng làm chủ, việc nhỏ do Thừa thiếu phụ trách.

    Trầm Thừa ‘ờ ờ’ hai tiếng, mất kiên nhẫn lật văn kiện nhìn lướt qua: “Chi phí cho các ngành?”

    Lục Cách Sâm giải thích: “Này đã được xét duyệt, Thừa thiếu chỉ cần kí tên là tốt rồi.”

    Trầm Thừa gật đầu, cầm bút, đột nhiên hỏi một câu: “Nếu tôi không kí thì sao?”

    Khóe miệng Lục Cách Sâm giật nhẹ: “Nếu Thừa thiếu không kí, kia chứng minh cậu không hài lòng về chi phí này, gửi trở xuống để bọn họ một lần nữa trình bày xét duyệt.”

    Trầm Thừa sau khi tốt nghiệp tiến vào Trầm thị bất quá chỉ mới hai năm ngắn ngủi, vẫn làm chức vụ rất nhàn rỗi, Trầm thị đối với cậu mà nói bất quá chỉ là một nơi hỗn loạn. Lúc này có Lục Cách Sâm nên thận trọng hơn một chút, Trầm Thừa cầm bút kí một chữ kí của mình lên vị trí chữ kí tổng giám đốc, trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại hứng thú không nói nên lời.

    Lục Cách Sâm nhận văn kiện Trầm Thừa vừa kí tên, xoay người định rời đi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Trầm Thừa: “Thừa thiếu, mặc kệ chủ tịch nói gì với cậu, nhưng hiện tại cậu đã là tổng giám đốc Trầm thị, mặc kệ bên ngoài hay bên trong công ty cậu cũng là hình tượng đại biểu cho công ty, điểm này xin cậu hãy nhớ kĩ.”

    Biểu tình Lục Cách Sâm vô cùng nghiêm túc, Trầm Thừa không khỏi chấn chỉnh bản thân: “Tôi biết rồi.”

    Ánh mắt Lục Cách Sâm hiện lên một tia vừa lòng, chỉ về phía văn kiện bên tay trái Trầm Thừa: “Đây là một ít văn kiện quan trọng gần nhất của công ty, Thừa thiếu có thể tìm hiểu một chút, lỡ như bên giám đốc hỏi cũng không tới mức cái gì cũng không rõ, có gì không hiểu cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

    Lục Cách Sâm sau khi nói xong liền rời khỏi phòng. Lúc người đi rồi, Trầm Thừa do dự nhìn văn kiện trong tay, cậu vốn chỉ đeo cái danh mà thôi, căn bản không muốn làm gì cả. Bất quá Lục Cách Sâm nói cũng đúng, cậu hiện giờ tốt xấu gì cũng đại biểu cho Trầm thị, lỡ ban giám đốc hỏi gì cũng không biết thì cũng tệ quá, dù sao cũng chỉ nhìn mà thôi, cứ xem như tiêu thời gian.

    Trầm Thừa ôm ý nghĩ như vậy bắt đầu xem xét văn kiện, thậm chí còn hỏi Lục Cách Sâm vài vấn đề, Lục Cách Sâm rất nghiêm túc giảng giải một phen, thái độ Trầm Thừa cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

    Việc Trầm Thừa hứa Lục Cách Sâm xin chỉ bảo, cả tập toàn Trầm thị đang điên cuồng lưu truyền một tin tức mới, Trầm Kế vì bất mãn Trầm Thừa cướp đi vị trí tổng giám đốc mà răn dạy một phen, hai người suýt chút nữa đã đánh nhau. Bất quá chỉ trong một giờ, cơ hồ tất cả mọi người đều biết tin này. Bởi vì Trầm Kế chưa được sắp xếp vị trí mới nên khá rãnh rỗi, lúc nghe thấy có người ở sau lưng mình thảo luận tin đồn này tới lần thứ ba thì sắc mặt hoàn toàn trở nên khó coi.

    Trầm Kế gọi điện thoại cho Lý Minh Hiên: “Ra ngoài uống một ly được không?”

    Lý Minh Hiên nhìn lướt qua thời gian: “Giữa trưa?”

    Trầm Kế ‘ừ’ một tiếng, Lý Minh Hiên đang muốn tìm cơ hội nói cho Trầm Kế biết chuyện mình cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ nên liền đáp ứng.

    Hai người hẹn gặp ở Thù Đồ, lúc Lý Minh Hiên chạy tới, Trầm Kế một mình trong phòng đợi đã khá lâu.

    Nói tới thì hai người cũng hơn nửa tháng không gặp mặt, Lý Minh Hiên khoảng thời gian trước vừa đi công tác, sau khi trở về, tất cả tâm tư đều đặt trên người Trầm Hi, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau cơn bão Vân Nhu.

    “Đến lâu chưa?” Lý Minh Hiên thuận miệng hỏi.

    Trầm Kế gật đầu, Lý Minh Hiên ngoài ý muốn nhìn qua: “Sao lại rảnh rỗi như vậy?”

    Trầm Kế nhếch khóe miệng: “Tôi bị cách chức tổng giám đốc, vị trí mới vẫn chưa định, hiện giờ rất rảnh a.”

    Cứ việc biết Trầm Kế giữa trưa hẹn mình đi uống rượu nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Lý Minh Hiên không ngờ lại nghe một tin tức khiếp sợ như vậy.

    “Sao lại như vậy?”

    Trầm Kế kể lại chuyện ban giám đốc đột nhiên làm khó dễ cùng một ít rung chuyển ở Trầm thị gần nhất.

    “Nói vậy cậu cùng ban giám đốc thỏa hiệp, để A Thừa tạm thời thay vị trí tổng giám đốc?”

    Trầm Kế gật đầu, Lý Minh Hiên không khỏi khuyên nhủ: “Trong tình huống này, đây cũng có thể xem là biện pháp giải quyết tốt nhất. Có A Thừa ngồi lên vị trí kia, cậu cũng không cần lo lắng ban giám đốc động tay động chân gì nữa.”

    Trầm Kế tự giễu mỉm cười: “Tôi không lo gì, chỉ là cảm thấy hóa ra hết thảy không như lẽ thường mà tôi nghĩ, trong lòng có chút mất mác mà thôi. Từ nhỏ mặc kệ là ông nội hay phụ thân đều luôn nói với tôi, Trầm thị sau này là của tôi, muốn tôi phải thật cố gắng, tôi cũng xem Trầm thị là mục tiêu của mình, kết quá đột nhiên có một ngày tôi phát hiện hóa ra những người khác cũng có thể thay thế tôi, khó trách có chút không thể thích ứng.”

    Quá trình trưởng thành của Trầm Kế trong mắt Lý Minh Hiên cũng không bình thường. Trầm Kế là đứa nhỏ lớn nhất của Trầm gia, từ nhỏ đã bị Trầm gia gia cùng Trầm phụ cưng chiều vô cùng, Trầm phụ lại luôn biểu thị hết thảy của Trầm thị sau này sẽ là của Trầm Kế. Nếu Phương Vân không mất đi, hết thảy tự nhiên sẽ vui vẻ, nhưng cố tình lúc Trầm Kế còn nhỏ, Phương Vân qua đời, mà Trầm phụ không biết xuất phát từ tâm lý gì lại cưới Hàn Nhu, sau đó Trầm Hi chào đời.

    Mẫu thân Phương Vân của Trầm Kế là một người phụ nữ không có bối cảnh, mà sau lưng Hàn Nhu lại có Hàn gia. Theo tình hình bình thường, mọi người luôn nghĩ Trầm phụ sẽ bỏ mặc Trầm Kế mà coi trọng Trầm Hi, nhưng không ngờ người thừa kế Trầm phụ luôn hướng tới lại là Trầm Kế. Từ khi Trầm Hi chào đời, Trầm phụ lại càng thiên vị Trầm Kế nhiều hơn, sợ anh bị chút ủy khuất nào, từ nhỏ lại dạy dỗ Trầm gia tương lai nhất định sẽ nằm trong tay anh, anh không cần lo lắng bị Trầm Hi cướp đi. Theo Trầm phụ không ngừng lặp lại, Trầm Kế cứ theo lý thường xem Trầm thị thuộc về mình, chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ có người khác kế thừa.

    Lý Minh Hiên trầm mặc, giờ phút này anh lại nhớ tới Trầm Hi.

    Hoàn toàn tương phản với sự dạy dỗ của Trầm Kế, Trầm Hi vừa sinh ra đã bị Trầm phụ chán ghét vứt bỏ, trong lòng Trầm phụ, ông chưa bao giờ có ý niệm giao Trầm gia vào tay Trầm Hi. Nếu nói Trầm Kế cảm thấy thừa kế Trầm gia là việc theo lý thường thì trong mắt mọi người, Trầm Hi bị vứt bỏ cũng là theo lý thường.

    Lý Minh Hiên đau lòng, trước kia anh cũng là một tên khốn có suy nghĩ như vậy.

    Trầm Kế tiếp tục cười khổ mở miệng: “Kì thực nghĩ lại, A Thừa là em trai tôi, nếu nó thích, Trầm thị giao cho nó cũng không phải không thể.”

    Lý Minh Hiên không biết lúc này mình suy nghĩ cái gì, chỉ là tự nhiên mở miệng: “Kia Trầm Hi thì sao?”

    Trầm Kế kinh ngạc quay đầu qua: “Có quan hệ gì với Trầm Hi?”

    Lý Minh Hiên lẳng lặng nhìn Trầm Kế: “Tôi cùng Tiểu Hi ở cùng một chỗ.”

    Trầm Kế sững sờ ngồi đó, ánh mắt khiếp sợ vô cùng: “Tiểu Hi là Trầm Hi? Cùng một chỗ là có ý gì?”

    Lý Minh Hiên thản nhiên: “Chính là ý tứ cậu nghĩ.”

    Trầm Kế bật dậy, nhìn thật sâu vào Lý Minh Hiên, nửa ngày sau mới đột nhiên cười lạnh: “Cậu vừa nói câu kia là vì ấm ức thay Trầm Hi sao? Cậu đừng quên trước kia cậu cũng từng nhắc nhở tôi, bảo tôi phải chú ý Trầm Hi.”

    Lý Minh Hiên chậm rãi dựa vào sô pha, không nhìn Trầm Kế: “Tôi biết.”

    Trầm Kế cả giận nói: “Cậu biết là ý tứ gì?”

    Lý Minh Hiên cười khổ che kín mắt mình: “A Kế, tôi yêu Tiểu Hi, tôi muốn chăm sóc em ấy. Mặc kệ trước kia tôi nói ra những lời khốn khiếp cỡ nào, làm a chuyện khốn khiếp cỡ nào, hiện giờ nghĩ tới đều làm tôi cảm thấy đau đớn, cậu có hiểu được không?”

    Trầm Kế hung hăng đá lên bàn trà trước mặt: “Cậu đau lòng vì nó? Vì thế cậu muốn duy trì nó tranh đoạt quyền thừa kế Trầm gia?”

    Lý Minh Hiên lắc đầu: “Tôi đã hỏi qua Tiểu Hi, Tiểu Hi nói em ấy không có hứng thú với Trầm gia.”

    Trầm Kế cười nhạo: “Nếu có một ngày nó đột nhiên có hứng thú thì sao? Cậu định giúp ai?”

    Lý Minh Hiên trầm mặc một lát: “Tôi không biết.”

    Trầm Kế nhìn Lý Minh Hiên đột nhiên nhào tới, đấm một quyền lên mặt đối phương: “Cậu không biết? Chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy mà cậu quen Trầm Hi chỉ mới vài tháng.”

    Lý Minh Hiên không trốn tránh, kiên cường đón nhận một đấm của Trầm Kế, Trầm Kế tức giận: “Vì cái gì không đánh trả?”

    Lý Minh Hiên chịu đựng cơn đau trên mặt: “A Kế, tôi muốn cùng Tiểu Hi ở cùng một chỗ.”

    Trầm Kế lại hung hăng cho Lý Minh Hiên một đấm: “Cậu cùng nó ở cùng một chỗ liên quan gì tới tôi?”

    Lý Minh Hiên cười khổ: “Bởi vì tôi rất tham lam, Tiểu Hi cùng anh em, tôi không muốn mất bên nào.”

    Trầm Kế lại đấm một cú tới sườn mặt Lý Minh Hiên: “Cậu đánh trả.”

    Lý Minh Hiên cười mỉm: “Tôi đánh trả cậu liền tiếp nhận tôi cùng Tiểu Hi ở cùng một chỗ sao?”

    Trầm Kế cười lạnh một tiếng, trực tiếp lại tung một đấm, quyền này bị Lý Minh Hiên chặn lại: “Đừng đánh lên mặt, buổi tối tôi còn phải về gặp Tiểu Hi.”

    Trầm Kế quả thực bị Lý Minh Hiên chọc tới tức điên, lúc này không thèm nghĩ gì nữa chỉ đánh vào mặt Lý Minh Hiên.

    Hai người hung hăng đánh một trận trong phòng, đánh tới cuối cùng không ai chiếm được tiện nghi. Cứ việc Trầm Kế lúc đầu đánh được Lý Minh Hiên mấy đấm, nhưng sau khi Lý Minh Hiên đánh trả cũng trả lại không ít, hai người thoạt nhìn đều là mặt mũi bằm dập, chật vật vô cùng.

    Mãi đến khi hai người không còn sức lực mới chịu ngừng lại. Trầm Kế đỡ tường, lạnh lùng nhìn Lý Minh Hiên: “Tôi vẫn là câu nói đó, chỉ cần Trầm Hi không có tâm tư với Trầm thị, phần của nó tôi sẽ không chia thiếu.”

    Lý Minh Hiên không nói gì, chỉ thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.

    Trầm Kế hung hăng trừng Lý Minh Hiên một cái, xoay người rời đi, Lý Minh Hiên không quay về công ty, một mình trong căn phòng hỗn độn, trầm mặc ngồi cả một buổi trưa.

    Trầm Kế có vẻ đã tiếp nhận anh cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ, nhưng Lý Minh Hiên biết giữa hai người đã có vết rách, hết thảy rốt cuộc không thể trở về như trước kia.

    Từ một phút anh suốt đêm từ Hải thành chạy về, anh đã biết mình phải đối mặt với cái gì…. cũng biết mình sẽ mất đi thứ gì…

    Lý Minh Hiên thở dài một hơi, nhẹ nhàng nhớ kĩ hai chữ Trầm Hi.

    Hoàn Chương 41.

    Thù Đồ [42] O(∩_∩)O~

    *****

    Tối hôm đó, Lý Minh Hiên dùng bộ dáng chật vật chưa từng thấy xuất hiện trước mặt Trầm Hi.

    Nháy mắt mở cửa, Trầm Hi không khỏi sửng sốt: “Biểu ca, làm sao vậy?”

    Lý Minh Hiên trấn an mỉm cười với Trầm Hi, vừa vào cửa vừa cởi áo khoác: “Không có việc gì, anh nói cho Trầm Kế biết chúng ta ở cùng một chỗ.”

    Trầm Hi đi theo sau Lý Minh Hiên, động tác hơi khựng lại, khóe miệng lập tức nhếch lên chút mỉa mai: “Tôi đoán, anh cả nhất định nghĩ rằng tôi dụ dỗ anh, có ý muốn tranh đoạt Trầm thị với anh cả đi?”

    Tự giễu trong giọng điệu Trầm Hi làm Lý Minh Hiên đau lòng không thôi, nhìn về phía Trầm Hi, ánh mắt rất nghiêm túc: “Là anh dụ dỗ em.”

    Trầm Hi không khỏi bật cười thành tiếng, lướt ngang qua người Lý Minh Hiên ngồi xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn đối phương, lơ đãng mở miệng: “Nếu tôi thực sự có tính toán tranh đoạt Trầm thị, biểu ca, anh sẽ giúp ai?”

    Vẻ mặt Trầm Hi rất tùy ý, tựa hồ chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.

    Lý Minh Hiên nhìn Trầm Hi, ánh mắt lóe lên chút thống khổ, lập tức vẻ mặt dần dần kiên định. Anh bước nhanh tới ngồi cạnh Trầm Hi, biểu tình thẳng thắn thành khẩn mà nghiêm túc: “Thật xin lỗi Tiểu Hi, anh không biết.”

    Lý Minh Hiên cẩn thận vươn tay ôm Trầm Hi vào lồng ngực, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai Trầm Hi: “Tiểu Hi, anh không muốn lừa em. Nếu anh nói sẽ giúp em thì nhất định là nói dối. Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ chọn Trầm Kế, nhưng hiện tại anh thật sự không biết. Em là người anh yêu, Trầm Kế là anh em của anh, anh luyến tiếc tổn thương em, cũng không có cách nào tổn thương Trầm Kế, anh chỉ hi vọng vĩnh viễn không có ngày phải lựa chọn vấn đề này.”

    Trầm Hi không nói gì, Lý Minh Hiên cười khổ: “Hiện tại em nhất định cảm thấy anh là một tên khốn khiếp tham lam đúng không?”

    Trầm Hi không trả lời vấn đề này mà giãy ra khỏi ôm ấp của đối phương: “Vì cái gì tất cả mọi người đều cho rằng tôi nhất định sẽ tranh đoạt Trầm thị với anh cả? Từ ông nội, đến phụ thân, hiện giờ lại tới anh cả?”

    Vẻ mặt Trầm Hi lộ ra nghi hoặc, phảng phất như gặp phải vấn đề nan giải gì đó.

    Trong pháp luật có một quy tắc là suy đoán vô tội, nói đơn giản chính là bất luận kẻ nào nếu chưa bị chứng thực cùng phán quyết có tội thì người này sẽ được xem là vô tội. Trầm Hi sống hai đời vẫn không hiểu được, vì cái gì cậu chưa từng biểu hiện có chút ý niệm nào với Trầm thị trong đầu, nhưng tựa hồ tất cả mọi người đều cho rằng sau này cậu nhất định sẽ tranh đoạt Trầm thị với Trầm Kế.

    Trước lúc cậu chào đời, Trầm phụ đã bắt đầu lo lắng cậu sinh ra sẽ ảnh hưởng tới vị trí kế thừa của Trầm Kế, cũng vì thế mà cố tình cướp đi quyền lợi đi vào trần thế của cậu. Sau khi cậu chào đời, lúc còn ngây thơ quấn tã lót, mọi người tựa hồ liền cho rằng sau khi cậu lớn lên nhất định sẽ tranh đoạt với Trầm Kế như Trầm phụ lo lắng. Càng buồn cười hơn chính là vì một chuyện không biết có phát sinh trong tương lai hay không mà Trầm phụ đã nghĩ biện pháp cắt đứt ngọn nguồn, cố ý nuôi dưỡng cậu thành một kẻ vô dụng cái gì cũng không biết.

    Nếu nói Trầm Thừa cùng Lý Minh Phi là vì ước định đứa con cả trở thành người thừa kế của Trung Kinh mà theo một mức độ nào đó lại càng thoáng hơn, thậm chí còn cố ý dẫn dắt bọn họ phát triển theo một hướng khác, như vậy vì cái gì lại không cho cậu một cơ hội như vậy?

    Vì cái gì nhất định ngay từ nhỏ đã chặt đứt tất cả quyền lựa chọn của cậu?

    Trầm Hi cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lý Minh Hiên, gương mặt không hề che dấu sự trào phúng.

    Trái tim Lý Minh Hiên siết chặt, giống như có ai đó đang bóp chặt nó, đau đớn vô cùng. Anh muốn giải thích với Trầm Hi nhưng lại không biết mình nên nói gì.

    Bọn họ ở trong một gia đình như vậy, nhìn thấy biết bao anh chị em vì tài sản mà trở mặt, một gia tộc đang tốt đẹp đột nhiên sụp đổ, Trầm phụ năm đó băn khoăn không phải không có đạo lý. Phương Vân không có gia thế mà Hàn Nhu lại có chống lưng quá lớn mạnh, Trầm phụ thiên vị Trầm Kế, vì vấn đề này lo lắng cũng là bình thường.

    Chính là Trầm phụ sai ở chỗ quên đi Trầm Hi bất quá chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, nếu có người dẫn đường tốt đẹp, hết thảy lo lắng của Trầm phụ sẽ không phát sinh. Đáng tiếc vào hoàn cảnh phức tạp của Trầm gia lúc đó, Trầm gia gia cam chịu, người Trầm gia thêm dầu vào lửa, còn những người khác thì khoanh tay đứng nhìn, cuộc đời Trầm Hi cứ vậy vô tội bị quyết định.

    Mỗi khi nghĩ tới bản thân cũng là một trong số những người khoanh tay đứng nhìn, thậm chí theo một mức độ nào đó còn từng thêm dầu vào lửa, Lý Minh Hiên liền vô cùng hối hận. Anh muốn dùng hết sức để bồi thường, nhưng trong lòng lại hiểu rõ rất nhiều chuyện sai chính là sai, cho dù anh làm nhiều cỡ nào, những việc Trầm Hi đã gặp cũng không thay đổi được.

    Lý Minh Hiên hối hận dừng trong mắt Trầm Hi, Trầm Hi cụp mi mắt né tránh tầm mắt Lý Minh Hiên, mỉm cười tự giễu.

    “Kì thực anh cả nghĩ vậy cũng đúng, có một đoạn thời gian phụ thân bất công rất thái quá, ngay cả Trầm Dung cũng có thể giẫm lên đầu tôi, tôi quả thực muốn tranh giành một phen với anh cả. Nhưng vào ngày sinh nhật 18 tuổi, tôi đột nhiên hiểu ra thứ mình muốn căn bản không phải Trầm thị, cho dù tranh được cũng không có ý nghĩa gì. Vì thế anh cả hiện giờ có thể yên tâm, tôi đối với Trầm thị thật sự không có bất cứ ý tưởng nào.”

    Cứ việc giọng nói Trầm Hi tràn ngập tự giễu nhưng Lý Minh Hiên lại hiểu được cậu chỉ nói sự thật.

    Lý Minh Hiên không biết Trầm Hi từng trải qua những chuyện gì, nhưng nghĩ cũng biết Trầm Hi từng giãy dụa thế nào trong sự thống khổ.

    Lý Minh Hiên không nói gì, chỉ ôm chặt Trầm Hi trong lòng. Nửa ngày sau, anh ôn nhu mở miệng: “Tiểu Hi, em muốn cái gì?”

    Trầm Hi cúi đầu làm người ta không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt cậu, trầm thấp nói: “Rất nhiều, bất quá như biểu ca đang ôm tôi thế này cũng rất tốt.”

    Tâm Lý Minh Hiên tan chảy thành một vũng nước, anh cúi đầu hôn lên đầu Trầm Hi một cái, càng dùng sức ôm chặt cậu hơn.

    Đêm hôm đó, lần đầu tiên Trầm Hi mất ngủ trong lòng Lý Minh Hiên. Nghe tiếng hít thở khe khẽ của Lý Minh Hiên ở bên người, Trầm Hi không khỏi nghiêng người nương theo ánh sáng xuyên qua lớp màn cửa lẳng lặng đánh giá đối phương.

    Lý Minh Hiên thật sự là một nam nhân anh tuấn, cho dù trên mặt vẫn còn những vết bằm xanh tím nhưng hoàn toàn không tổn hao gì tới vẻ anh tuấn của anh. Trầm Hi nhẹ nhàng vươn tay sờ mặt Lý Minh Hiên, ánh mắt lộ ra chút khó hiểu.

    Trước lúc cậu về nước, cậu cùng Lý Minh Hiên hoàn toàn là hai đường thẳng song song. Cho dù giữa hai người có một lằn quan hệ huyết thống mong manh, nhưng bất đồng với người mang đầy tiếng xấu như cậu, Lý Minh Hiên hoàn mỹ như người của thế giới khác. Trầm Hi chưa bao giờ nghĩ có một ngày Lý Minh Hiên sẽ thích mình? Càng không ngờ chính là, Lý Minh Hiên rõ ràng biết ở cùng mình có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn tình nguyện để mình lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường cũng không chịu từ bỏ.

    Trầm Hi nhớ tới câu nói không rời không bỏ của Lý Minh Hiên, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Không rời không bỏ? Chỉ hi vọng một ngày nào đó trong tương lai anh vẫn nhớ rõ những lời này.

    Trầm Hi đổi tư thế, cọ vào lòng ngực Lý Minh Hiên, an tâm ngủ. Trong lúc ngủ mơ màng, Lý Minh Hiên cảm giác được động tác của Trầm Hi, theo bản năng ôm cậu vào lòng.

    Bất đồng với Lý Minh Hiên ngồi ở Thù Đồ cả buổi trưa, Trầm Kế sau khi rời đi liền một mình lang thang trên đường phố.

    Trầm Kế không muốn quay về công ty đối mặt với những ánh mắt dò xét hay thương hại của mọi người, lại càng không muốn về nhà. Trước kia nhà là nơi làm anh cảm thấy an tâm nhất, nhưng từ khi Sở Thiến Thiến xuất hiện, anh rốt cuộc không thể tìm được cảm giác đó ở nhà nữa rồi. Trầm Kế muốn tìm người nói chuyện, nhưng cố tình lại vừa đánh một trận với người anh em tốt nhất, lại còn là vì một nam nhân, là đứa em trai ruột của mình. Trầm Kế cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ hoang đường như vậy, lần đầu tiên anh có cảm giác mê mang với cuộc đời của mình.

    Trầm Kế một mình không có mục đích mà lang thang, thẳng đến khi thấy một quán bar quen thuộc. Kí ức mấy tháng trước hiện lên trong đầu, anh tựa hồ vì tâm tình không tốt từng ra tay đánh người ở đây. Lần đó cũng là Lý Minh Hiên tới cục cảnh sát đón anh về, Trầm Kế lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, đẩy cửa tiến vào.

    Buổi chiều, quán bar bất quá chỉ vừa mở cửa, bên trong vắng lặng không có người khách nào.

    Trầm Kế xuất hiện vô cùng đột ngột, hơn nữa trên mặt còn có vết thương, nhân viên phục vụ cảnh giác đánh giá anh, tựa hồ đang phán đoán lai lịch.

    Trầm Kế cười lạnh: “Yên tâm, tôi không phải tới quậy phá, chỉ là tâm tình không tốt muốn uống rượu.”

    Nhân viên phục vụ cao thấp đánh giá vài lần, sau đó mới mời anh tới bên quầy bar.

    Trầm Kế một mình ngồi bên quầy bar vắng tênh, chậm rãi nốc rượu.

    Bên cạnh tựa hồ có người đang thì thầm trò chuyện, Trầm Kế vốn không thèm quan tâm nhưng lúc nghe thấy bọn họ nhiều lần nhắc tới một cái tên thì không khỏi buồn bực nhíu mày.

    “Nói vậy, thanh niên gây rối tinh rối mù một trận ở đây lần trước chính là Trầm Hi? Là Trầm gia Tam thiếu trên báo nói tới sao? Cậu ta thật sự bỏ tiền cho cậu ra đĩa?”

    “Ừ, mình đã kí hợp đồng với công ty Trầm Hi, cậu ấy hiện giờ là ông chủ của mình.”

    “Tôi thấy trên báo nói tính tình cậu ta không tốt, ngang ngược này nọ, có thật không?”

    “Đừng tin đám phóng viên nói hưu nói vượn, tính cách Trầm Hi kì thực tốt lắm, ngay cả ông ngoại cũng thực thích cậu ấy.”

    Cái tên Trầm Hi không ngừng chui vào lỗ tai Trầm Kế, anh nhịn nhịn nhịn nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi, buồn bực đi tới trước mặt hai người đang nói chuyện.

    Một trong hai người theo cách ăn mặc chính là nhân viên phục vụ trong quán, về người còn lại, Trầm Kế nghĩ tới tin đồn Trầm Hi vì một ca sĩ mới không tên tuổi mà vung tiền như rác gần đây. Nghe nói Trầm Hi có mờ ám với ca sĩ này, cứ việc biết Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ thì lời đồn kia hoàn toàn không đáng tin, nhưng Trầm Kế vẫn nhịn không được ác ý mở miệng, giống như như vậy có thể chứng minh Lý Minh Hiên đã nhìn lầm Trầm Hi vậy.

    “Cậu chính là ca sĩ họ Phương bị Trầm Hi bao dưỡng kia?”

    Phương Lạc Duy gần nhất kì thực rất bận rộn, hôm nay cũng là cố dành chút thời gian tới thăm hỏi đồng nghiệp trước kia. Hai người chỉ tùy ý tán gẫu tình hình gần đây của mình, vốn đang nói chuyện vui vẻ lại không ngờ bị người ta nghe thấy mà ác ý chất vấn.

    Phương Lạc Duy theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vừa thấy rõ người trước mặt thì không khỏi sửng sốt: “Trầm tiên sinh?”

    Phương Lạc Duy đối với Trầm Kế có ấn tượng rất sâu, lúc cậu gặp phiền toái trong quán bar đối phương đã từng ra tay giúp đỡ. Hơn nữa sau khi cậu quen biết Trầm Hi, biết Trầm Kế là anh trai Trầm Hi, khó trách sẽ chú ý tin tức Trầm gia một chút. Cứ việc trên báo biết anh em Trầm gia tựa hồ không hợp, nhưng Phương Lạc Duy thật không ngờ Trầm Kế ôm địch ý lớn như vậy đối với Trầm Hi, ấn tượng tốt đẹp của Trầm Kế trong lòng Phương Lạc Duy nhất thời bay sạch.

    “Trầm tiên sinh, anh có thể có ý kiến với tôi, nhưng Trầm Hi dù sao cũng là em ruột anh, sao anh có thể chất vấn nhân phẩm cậu ấy như vậy?”

    Đây đã là lần thứ hai trong ngày có người nói giúp Trầm Hi trước mặt Trầm Kế, cứ việc đối phương chỉ là người qua đường không hề liên quan, nhưng ngọn lửa giận trong lòng Trầm Kế nương theo men rượu lại một lần nữa bốc lên.

    “Nhân phẩm? Trầm Hi có nhân phẩm gì? Nó là dạng người gì cậu không rõ sao?”

    Phương Lạc Duy lạnh lùng nhìn Trầm Kế: “Trầm Hi là người thế nào tôi tự nhiên hiểu rõ, ít nhất Trầm Hi sẽ không giống anh, mượn rượu mà ở sau lưng người khác nói này nói nọ.”

    “Nó dám làm thì tôi vì cái gì không dám nói?”

    Trầm Kế liếc mắt nhìn Phương Lạc Duy: “Cậu thật bảo vệ cho nó, nhưng đáng tiếc nó đã dụ dỗ được Lý Minh Hiên, tuyệt không có khả năng để ý tới cậu.”

    Lời nói của Trầm Kế làm Phương Lạc Duy cau mày, cậu không hề nghĩ ngợi cầm lấy ly nước trên bàn hất về phía Trầm Kế.

    “Trầm tiên sinh, trong lòng có tội ác thì mặc kệ nhìn cái gì cũng thấy tội ác. Tôi vẫn nghĩ mặc kệ người khác hiểu lầm Trầm Hi thế nào, anh là anh trai cậu ấy thì sẽ không nông cạn như vậy. Nhưng thật không ngờ biểu hiện của anh còn không bằng người ngoài, anh căn bản không xứng làm anh trai Trầm Hi.”

    Phương Lạc Duy nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Trầm Kế một cái, trực tiếp nói với đồng nghiệp cũ: “Mình đi trước, lần sau lại tới xem cậu.”

    Lúc đi ngang qua người Trầm Kế, Phương Lạc Duy nhịn không được lại ngừng lại: “Trầm tiên sinh, cho phép tôi nhắc nhở anh một câu, mặc kệ thế nào Trầm Hi cũng là em ruột anh, anh ác ý vũ nhục cậu ấy như vậy, bị người khác chê cười cũng chính là anh.”

    Chén nước kia của Phương Lạc Duy làm đầu óc Trầm Kế trong nháy mắt bình tĩnh lại, anh không chú ý những lời Phương Lạc Duy nói sau đó, trong đầu chỉ là câu nói khi nãy ‘trong lòng có tội ác thì mặc kệ nhìn cái gì cũng thấy tội ác’.

    Nửa ngày, Trầm Kế cúi đầu tự giễu: “Hóa ra là trong lòng có tội ác sao?”

    Thuộc truyện: Thù đồ