Thù đồ – Chương 58-60

    Thuộc truyện: Thù đồ

    Thù Đồ [58]

    *****

    Chuyện Trầm Bích Tuyết muốn đem 6% cổ phần trong tay tặng cho Trầm Kế, Trầm phụ rất nhanh đã nói với Trầm Kế.

    Phản ứng đầu tiên của Trầm Kế là cự tuyệt: “Phụ thân, số cổ phần này là ông nội tặng cho cô cô, cô cô nên giữ lại nó cho Minh Hiên cùng Minh Phi.”

    Trầm phụ không lưu tâm tới lời Trầm Kế: “Đây là ý tốt của cô cô con, dượng con cũng đồng ý.”

    Trầm Kế chần chờ nhìn phụ thân, anh không tin phụ thân không nhìn ra dụng ý của dượng khi làm vậy. Hành động này hiển nhiên muốn biểu thị bọn họ không muốn nhúng tay vào chuyện Trầm thị, nhưng đồng thời cũng là một loại phân cách với Trầm gia.

    Trầm Kế hiểu phụ thân làm vậy cũng vì muốn tốt cho mình, cũng hiểu phụ thân hi vọng quyền khống chế tập đoàn Trầm thị tập trung vào tay anh, nhưng anh cũng có niềm kiêu ngạo của mình, ngay cả số cổ phần trong tay Trầm Hi anh còn không thèm tính kế, sao lại nhận phần cô cô tặng.

    Trầm Kế định mở miệng khuyên phụ thân thay đổi ý kiến, nhưng tầm mắt đảo qua vẻ mặt mệt mỏi của phụ thân thì lời nói đã lên tới miệng vẫn nuốt xuống. Hôm nay phụ thân đã bị Trầm Hi chọc giận một lần, anh không hi vọng vì chuyện này mà nảy sinh tranh chấp với phụ thân, cô cô muốn làm xong thủ tục thì vẫn cần thêm một thời gian, Trầm Kế quyết tâm dấu phụ thân, lén tìm cô cô uyển chuyển cự tuyệt.

    Hôm nay Trầm phụ ngủ khá sớm, Trầm Kế nhẹ nhàng tắt đèn, một mình trong bóng đêm im lặng nhìn Trầm phụ hồi lâu.

    Không biết có phải anh ảo giác hay không, Trầm Kế cảm thấy khoảng cách giữa mình với phụ thân ngày càng xa. Từ Sở Thiến Thiến xuất hiện tới cơn bão Vân Nhu, một bức tường vô hình dần dần chắn giữa anh cùng phụ thân. Trầm Kế chua xót nghĩ, rốt cuộc là mình thay đổi, hay là phụ thân thay đổi? Người phụ thân cơ trí, hòa ái, có cảm tình sâu sắc với cô cô đâu mất rồi? Từ khi nào phụ thân trở nên cố chấp như vậy, thậm chí còn đa nghi tới mức nghi ngờ cả cô cô.

    Trầm Kế im lặng rời khỏi phòng bệnh, ngoài hành lang, Trầm Thừa không biết đang gọi điện cho ai, mặt mày tươi rói đang nói gì đó không ngừng. Trầm Kế lẳng lặng nhìn bóng dáng Trầm Thừa, kí ức trước kia chậm rãi hiện lên trong đầu. Trầm Thừa sinh ra không lâu thì mẫu thân mất đi. Trước khi mất, mẫu thân đưa Trầm Thừa co thành một cục bé xíu tới trước mặt anh, bảo anh sau này phải làm anh trai tốt, chăm sóc cho em trai. Bởi vì lời giao phó của mẫu thân, mấy năm nay anh cố gắng bảo hộ Trầm Thừa ở bên cạnh mình, năm đó lại vì lo lắng Trầm Thừa mà từ bỏ việc du học ở nước ngoài, quyết định ở trong nước học đại học.

    Anh nhìn Trầm Thừa ngày một lớn, bất đồng với sự lạnh lùng dành cho Trầm Hi, Trầm Thừa trong lòng anh chính là thân nhân ruột thịt, giống như phụ thân cùng cô cô trước kia vậy. Trầm Kế không dám tưởng tượng có một ngày, anh sẽ giống như phụ thân, bởi vì đa nghi mà nảy sinh kiêng kị với Trầm Thừa.

    Ánh mắt Trầm Kế quá phức tạp, cho dù là Trầm Thừa vô tâm cũng cảm thấy tình huống Trầm Kế lúc này không đúng, liền cẩn thận tiến tới: “Anh cả, anh không sao chứ?”

    Trầm Kế cười cười, đưa tay xoa đầu Trầm Thừa, từ lúc Trầm Thừa bắt đầu hiểu chuyện, Trầm Kế đã rất ít khi làm vậy.

    Vẻ mặt Trầm Thừa cứ như gặp quỷ: “Anh cả?”

    Trầm Kế thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, khôi phục vẻ mặt bình thường: “A Thừa, em về nghỉ sớm đi, buổi tối để anh ở bệnh viện được rồi.”

    Trầm Thừa định nói lưu lại bồi, nhưng lén nhìn biểu tình Trầm Kế một chút, vẫn ngoan ngoãn trở về Trầm gia.

    Ở phía sau, Trầm Kế hít một hơi thật sâu, có lẽ trong lòng phụ thân, Trầm thị là thứ quan trọng nhất, nhưng anh không giống, trong lòng anh còn có thứ khác quan trọng hơn cả Trầm thị.

    Mấy ngày kế tiếp, Trầm Hi không còn tới bệnh viện, Lý Minh Hiên cũng không nói gì, chính là dành chút thời gian gọi điện cho Trầm Kế, giúp Trầm Hi tìm một cái cớ.

    Bộ phim của Trần Chí Vĩ đã quay xong, đối với bộ phim này ông rất tin tưởng, trước mặt Trầm Hi cứ một mực khẳng định bộ phim này nhất định sẽ kiếm cho Trầm Hi một khoảng lời to. Vì thế Trần Chí Vĩ cố ý tìm Lý Minh Hiên, nhờ quan hệ của anh với Lâm Diệu, chuẩn bị tung ra vào ngày lễ giáng sinh.

    Trầm Hi đối với việc này chỉ cười cười cho qua, cậu cũng không để ý tới doanh thu phòng vé. Từ trước lúc bộ phim khởi quay, Trầm Hi đã thông qua công ty đại lý ở nước ngoài đăng ký một công ty ở quần đảo Harman. Chờ bộ phim hoàn tất, Trầm Hi lập tức chi phối công ty liên hệ với lão K, lấy danh nghĩa mua bản quyền phát hành ngoài hải ngoại, thành công chuyển được một phần tài chính.

    Trần Chí Vĩ sau khi biết cuộc giao dịch này, tuy cảm thấy kì quái nhưng liền thức thời không lắm miệng. Trầm Hi ở nước ngoài năm năm, nói không chừng cũng có một số mối quan hệ không muốn người ta biết. Dù sao Trầm Hi đã thưởng cho ông một bao lì xì thật to, ông chỉ cần có tiền, mặc kệ tiền này xuất phát từ đâu.

    Hài lòng nhìn tài khoản hợp pháp của công ty có thêm một khoản tiền, tâm tình Trầm Hi rất tốt. Khó trách lúc mọi người muốn rửa tiền đều chọn thành lập công ty nước ngoài, quả thật rất tiện a.

    Trong lòng thầm tính toán sử dụng phần tiền này, Trầm Hi quay qua phía lão K: “Liên hệ với Thường Lỗi trong Trầm thị thế nào rồi?”

    Lão K gật gật đầu: “Người này có nhiều nhược điểm trong tay chúng ta, rất nghe lời.”

    Trầm Hi thoáng trầm ngâm: “Giao một nửa phần thù lao đã đáp ứng cho anh ta, chuyện này tôi hi vọng anh ta làm không sót chút kẽ hở nào.”

    Lão K hiển nhiên rất tin tưởng Thường Lỗi: “Yên tâm, trước kia Thường Lỗi đã có kinh nghiệm về chuyện này, giải quyết rất sạch sẽ, bằng không tôi cũng không tìm tới người này.”

    Trầm Hi gật gật đầu, cậu rất tin tưởng ánh mắt của lão K. Trong lòng thầm lên kế hoạch một lần, bên cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông bên Lục Cách Sâm, cậu không tin Lục Cách Sâm không nhân cơ hội Trầm phụ nằm viện làm ra việc gì đó.

    Trầm Hi đoán không sai, Lục Cách Sâm không tính toán buông tha cơ hội hiếm có như vậy.

    Nhìn một chồng báo cáo chi chít trong tay Lục Cách Sâm, Trầm Thừa cảm thấy đau đầu không thôi: “Cách Sâm, anh trực tiếp giản bớt trước số sổ sách này đi, nói cho tôi biết kết luận cuối cùng là được rồi.”

    Lục Cách Sâm nghiêm nghị, đối với yêu cầu của Trầm Thừa rất giận nhưng không làm được gì: “Kết luận là dựa vào con số mà ra, Thừa thiếu tốt nhất vẫn nên hiểu những con số này.”

    Trầm Thừa bất đắc dĩ, nhận chồng hồ sơ lật xem vài cái: “Tôi xem xong rồi, anh nói thẳng kết luận là được.”

    Lục Cách Sâm bình tĩnh đánh giá Trầm Thừa, chọn những điểm quan trọng trong báo cáo nói lại một lần.

    Lực chú ý của Trầm Thừa rất nhanh bị nội dung báo cáo hấp dẫn: “Đây là bộ đầu tư làm?”

    Lục Cách Sâm gật gật đầu.

    Trầm Thừa hưng phấn nhìn về phía Lục Cách Sâm: “Anh cảm thấy thế nào?”

    Lục Cách Sâm cân nhắc một chút: “Tôi đã xem qua báo cáo của bộ đầu tư, cảm thấy rất đáng bỏ vốn. Nhưng mức độ phiêu lưu khá cao, vẫn nên cẩn thận một chút.”

    “Mức phiêu lưu cao chứng tỏ thu vào cũng cao, nếu dựa theo đánh giá của bộ đầu tư, chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?” Trầm Thừa lười nghe Lục Cách Sâm nói mấy thứ thận trọng gì đó, trực tiếp hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.

    Vẻ mặt Lục Cách Sâm không chút biến đổi: “Này cần xem chúng ta đầu tư bao nhiêu, lợi nhuận đánh giá bước đầu là năm đến mười lần.”

    “Cao như vậy?” Ánh mắt Trầm Thừa nhất thời tỏa sáng.

    Lục Cách Sâm rất nhanh liền hất vào một bát nước lạnh: “Nếu đầu tư sai thì chúng ta cũng phải chịu tổn thất như vậy, không đơn giản là chỉ mất phần vốn đầu tư đâu.”

    Trầm Thừa hiển nhiên không để ý những lời này, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trình bản báo cáo này lên cho ban giám đốc.

    Vương Trường Lâm từ miệng Lục Cách Sâm, rất nhanh liền biết được phản ứng của Trầm Thừa: “Đoạn thời gian này, Trầm Thừa bị Cao Thu Lâm ca tụng quá mức, một lòng cứ nghĩ mình là thiên tài kinh doanh. Nếu là Trầm Kế nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

    Lục Cách Sâm gật gật đầu, nghĩ tới Trầm Kế thì không khỏi lo lắng nói: “Chỉ sợ Trầm Kế sẽ phản đối, cậu ta luôn luôn thích hạng mục đầu tư tài chính của công ty.”

    Vương Trường Lâm không chút lo lắng: “Yên tâm, người chủ thật sự của công ty vẫn là Trầm Đức Hàn.”

    Vương Trường Lâm nói vậy, Lục Cách Sâm tất nhiên hiểu cha nuôi có biện pháp làm Trầm Đức Hàn đồng ý, lập tức cảm kích: “Lại phải phiền cha nuôi.”

    Vương Trường Lâm trách cứ nhìn Lục Cách Sâm: “Phiền cái gì chứ, cha có thể giúp con cũng chỉ có thế mà thôi.”

    Lục Cách Sâm cảm kích cười cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Trường Lâm lại càng tình cảm hơn.

    Từ nhỏ anh đã không có phụ thân, đoạn thời gian duy nhất được ở cùng chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi vài ngày khi còn bé, tất cả sự tưởng tượng về phụ thân đều được anh gửi gắm trên người Vương Trường Lâm. Trong lòng anh, nếu phụ thân còn sống, hẳn chính là bộ dáng giống như thế này.

    Nghĩ tới phụ thân, ánh mắt Lục Cách Sâm hiện lên một tia kiên kịnh, nợ máu phải trả bằng máu, Trầm gia nợ anh thứ gì, anh nhất định phải đòi lại toàn bộ.

    Kiên định trong mắt Lục Cách Sâm bị Vương Trường Lâm nắm giữ, ở một góc Lục Cách Sâm không nhìn thấy, trên mặt Vương Trường Lâm lộ ra biểu cảm hài lòng.

    Chiều hôm đó, Lục Cách Sâm trước lúc rời đi, nhìn Vương Trường Lâm có vẻ muốn nói lại thôi.

    Vương Trường Lâm chú ý tới sự khác thường của Lục Cách Sâm, mỉm cười: “Sao vậy? Cha con chúng ta có chuyện gì không thể nói sao?”

    Lục Cách Sâm do dự nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng: “Cha nuôi, có muốn tìm thời gian để con đưa Tiểu Hi tới gặp một lần không?”

    “Tiểu Hi?” Vương Trường Lâm hiển nhiên rất bất ngờ: “Sao con đột nhiên lại nghĩ tới Trầm Hi?”

    Vẻ mặt Vương Trường Lâm trừ bỏ ngoài ý muốn cũng không có gì khác thường, Lục Cách Sâm cũng ổn định lại, nhẹ giọng giải thích: “Con nghe Trầm Thừa nói Trầm Đức Hàn đối với Tiểu Hi ngày càng tệ, nên có chút lo lắng. Nó là thân nhân ruột thịt duy nhất của con trên đời này, tuy từ nhỏ không có phụ thân, nhưng trong lòng con, cha chính là phụ thân. Mà Tiểu Hi mặc dù có phụ thân lại giống như không có, vì thế con hi vọng cha có thể xem Tiểu Hi giống như con vậy.” Nói tới đây, Lục Cách Sâm nhỏ giọng bổ sung một câu: “Mặc kệ thế nào, Tiểu Hi cũng là huyết mạch duy nhất của cô cô.”

    Vẻ mặt Vương Trường Lâm vì câu nói cuối cùng của Lục Cách Sâm mà trở nên phức tạp. Lục Cách Sâm áy náy nhìn Vương Trường Lâm: “Cha nuôi, thật xin lỗi.”

    Vương Trường Lâm lắc đầu: “Không liên quan tới con, là cha nuôi không vượt qua được cánh cửa tình cảm này.”

    Lục Cách Sâm im lặng thở dài, không nói thêm gì nữa, đứng dậy nhẹ nhàng rời đi. Xem ra sự tồn tại của cha nuôi vẫn để từ từ rồi nói cho Trầm Hi vậy.

    Đợi đến lúc bóng dáng Lục Cách Sâm biến mất ngoài cửa, Vương Trường Lâm trầm mặc lấy bóp tiền ra. Trong hai lớp vải kép, một tấm ảnh chỉ còn phân nửa lẳng lặng nằm đó trong tấm ảnh là gương mặt Hàn Nhu mỉm cười vô cùng rực rỡ.

    Vương Trường Lâm phức tạp vuốt ve tấm hình, đưa tay nhẹ nhàng phất qua một nửa bị thiếu đi, khóe miệng lộ ra ý cười cổ quái.

    Hoàn Chương 58.

    Thù Đồ [59]

    *****

    Bệnh viện Nhân Ái là một trong những bệnh viện tốt nhất ở Trung Kinh, cũng là bệnh viện Trầm gia thường tới nhất.

    Chu Minh Mị im lặng ngồi trong xe, tầm mắt nhìn chằm chằm hướng cửa vào bệnh viện.

    Đây đã là lần thứ hai bà tới bệnh viện, từ lúc tất cả các cuộc gọi của bà cho Trầm phụ đều bị Trầm kế chặn lại, Chu Minh Mị không thể không tự mình tới bệnh viện. Nhưng lần trước bà chỉ vừa tới thang máy đã bị vệ sĩ Trầm Kế an bài tiễn ra khỏi bệnh viện. Chu Minh Mị rất căm hận, cũng chỉ có thể xin Vương Trường Lâm giúp đỡ, nghĩ biện pháp an bài cho mình gặp mặt Trầm phụ một lần. Dù sao cho dù bà có bao nhiêu thủ đoạn, không gặp được Trầm phụ thì hết thảy đều vô nghĩa.

    Vương Trường Lâm vừa nghe yêu cầu của bà thì phản ứng cực nhanh, rất nhanh liền báo cho bà biết hôm nay Trầm Kế sẽ rời khỏi bệnh viện nửa ngày, có thể nắm chắc cơ hội hay không thì phải dựa vào bản thân bà.

    Chu Minh Mị kiên nhẫn canh giữ ở cửa bệnh viện, chỉ chốc lát sau, chiếc xe có biển số quen thuộc từ cổng bệnh viện chạy ra, ánh mắt Chu Minh Mị sáng lên, khẽ thở phào một hơi, rốt cục cũng chờ được.

    Thang máy từng tầng từng tầng nâng lên, trên mặt Chu Minh Mị theo thói quen lộ ra biểu tình uyển chuyển hàm xúc, trong lòng nhanh chóng tính toán lời nói sau khi gặp được Trầm phụ.

    Theo bóng dáng Chu Minh Mị vừa xuất hiện, vệ sĩ lập tức bước tới ngăn cản.

    “Bà Chu, Kế thiếu căn dặn là Trầm tiên sinh không muốn gặp bà, hi vọng bà đừng làm chúng tôi khó xử.”

    Vẻ mặt Chu Minh Mị vô cùng tự nhiên: “Tôi biết A Kế lo lắng chuyện gì, các cậu yên tâm, lần này tôi tới vì muốn tạm biệt Đức Hàn.”

    Hai chữ tạm biệt vừa lọt vào tai, nhóm vệ sĩ không khỏi xoay mặt nhìn nhau, hiển nhiên mục đích của Chu Minh Mị không giống như bọn họ nghĩ.

    Chu Minh Mị nhìn phòng bệnh Trầm phụ, vẻ mặt lộ ra chút u buồn: “Tôi chuẩn bị rời khỏi Trung Kinh, đây là lần cuối cùng gặp mặt Đức Hàn, hi vọng các cậu có thể giúp tôi đạt thành nguyện vọng được tạm biệt với Đức Hàn.”

    Vệ sĩ trưởng có chút khó xử nhìn Chu Minh Mị, Trầm Kế không ở, bọn họ cũng không cần cứng rắn với Chu Minh Mị làm gì. Dù sao Chu Minh Mị cũng là người bên cạnh Trầm Đức Hàn.

    Do dự nửa ngày, vệ sĩ trưởng tránh đường, nhẹ giọng nói: “Bà Chu, bà chỉ có nửa tiếng thôi.”

    Chu Minh Mị cảm kích nhìn đối phương, vẻ mặt mang theo ý cười đẩy cửa phòng bệnh.

    Trầm phụ lúc này đang ngồi trên sô pha xem báo, nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ thì còn tưởng là Sở Thiến Thiến, liền tươi cười nhìn qua: “Tiểu Sở, em tới rồi sao?”

    Ý cười của Trầm phụ khi nhìn thấy người tới là Chu Minh Mị thì lập tức biến mất, trong nháy mắt trở nên âm trầm. Một tuần nay ông không nhìn tới Chu Minh Mị cùng Trầm Dung chính vì tránh cho mình nhớ tới chuyện tối hôm đó. Ông tính không để tâm tới hai mẹ con bọn họ, nhưng không ngờ Chu Minh Mị cư nhiên dám tìm tới bệnh viện.

    Thái độ của Trầm phụ làm ánh mắt Chu Minh Mị đỏ lên, cầu xin mở miệng: “Đức Hàn.”

    Tiếng Đức Hàn này làm lòng Trầm phụ mềm nhũn, vẻ mặt không khỏi dịu lại. Cẩn thận nghị lại thì trong chuyện này Chu Minh Mị kì thật cũng không sai, nhớ tới lần trước Chu Minh Mị giận tới mức té xỉu, Trầm phụ mở miệng nói: “Sao em lại tới đây?”

    Chu Minh Mị quyến luyến nhìn Trầm phụ: “Em tới tạm biệt Đức Hàn.”

    “Tạm biệt?” Trầm phụ sửng sốt: “Em muốn đi đâu?”

    Chu Minh Mị không trả lời vấn đề của Trầm phụ, chỉ nhẹ nhàng đi tới, ôn nhu rúc vào bên người ông: “Đức Hàn, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

    Không đợi Trầm phụ mở miệng, Chu Minh Mị đã mỉm cười nói: “Hôm đó là sinh nhật 18 tuổi của em, em vốn đã hẹn vài người bạn cùng nhau chúc mừng, không ngờ người đại diện lại kéo em đi xã giao. Lúc đó em không vui chút nào, nhưng chỉ có thể giả vờ vui vẻ, sau đó anh hỏi em, vì sao rõ ràng không vui lại cố gắng mỉm cười với người khác?”

    Chu Minh Mị kể lại chuyện lúc xưa cũng gợi lên trí nhớ của Đức Hàn, đó là lần đầu tiên ông cùng Chu Minh Mị gặp mặt. Ông chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có người giống Phương Vân như vậy. Ông nhìn thấy cô gái đang không vui nhưng vẫn cố gắng cười nói với người xung quanh, hệt như A Vân trong kí ức. Từ sau khi Phương Vân mất đi, Trầm Đức Hàn vẫn luôn cảm thấy tâm mình đã chết, vì thế ông đồng ý cưới Hàn Nhu, hơn nữa còn tính toán đặt Phương Vân vào tận đáy lòng, từ đó về sau cùng Hàn Nhu tương kính như tân mà sinh sống. Nhưng Chu Minh Mị xuất hiện làm ông phát hiện mình căn bản không quên được Phương Vân, trái tim ông vào khoảnh khắc nhìn thấy Chu Minh Mị lại nhảy dựng lên.

    Ông rất nhanh liền quyết định giữ Chu Minh Mị ở bên cạnh mình, trong lòng ông, Chu Minh Mị chính là hóa thân của Phương Vân.

    Gương mặt Trầm phụ lộ ra thần sắc hoài niệm, Chu Minh Mị ngồi thẳng người, ánh mắt dịu dàng nhìn Trầm phụ: “Đức Hàn, kì thật em vẫn biết anh không yêu em, anh chỉ xem em là thế thân của Phương Vân, chính là em không ngại. Em tự nói với mình, em may mắn gặp được anh, hơn nữa còn may mắn có thể cùng anh già đi, em thực hạnh phúc.”

    Đây là lần đầu tiên Chu Minh Mị nói về đề tài này trước mặt Trầm phụ, Trầm phụ hiển nhiên rất bất ngờ: “Minh Mị?”

    Chu Minh Mị hơi mỉm cười: “Đức Hàn, cám ơn anh, chính là em không thể tiếp tục ở bên anh nữa.”

    Trầm phụ theo bản năng hỏi: “Vì cái gì? Vì chuyện A Dung sao?”

    Chu Minh Mị chua xót gật đầu: “A Dung lần này đã gây họa quá lớn, hết thảy đều là sai lầm của em, là em không để ý nó, em không còn mặt mũi tiếp tục ở bên cạnh Đức Hàn nữa.”

    Lời nói của Chu Minh Mị làm trái tim Trầm phụ hoàn toàn mềm nhũn, kí ức trước kia lại trỗi lên, mặc kệ là Chu Minh Mị hay Trầm Dung đều từng mang đến cho ông rất nhiều niềm vui. Sắc mặt Trầm phụ hoàn toàn dịu xuống, vỗ vỗ cánh tay Chu Minh Mị: “Chuyện này không phải lỗi của em, em không cần nghĩ nhiều, dù gì A Dung cũng là…”

    Lời nói của Trầm phụ bị giọng nữ đột nhiên xuất hiện đánh gảy: “Trầm tiên sinh!”

    Sở Thiến Thiến một tay bưng mâm thuốc, một tay đẩy cửa, cười khanh khách nhìn qua phía Trầm phụ. Cơ hồ trong nháy mắt nhìn rõ tình huống bên trong, nụ cười của Sở Thiến thiến liền đọng lại trên gương mặt. Do dự nhìn Trầm phụ cùng Chu Minh Mị thân thiết, tầm mắt Sở Thiến Thiến dừng lại trên gương mặt rất giống mình, vô cùng khiếp sợ mà đứng sững ở đó.

    “Tiểu Sở?” Trầm phụ lập tức phản ứng, nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa: “Tiểu Sở?”

    Sở Thiến Thiến tựa hồ bị Trầm phụ gọi lấy lại tinh thần, kinh hoảng liếc mắt nhìn Trầm phụ, sau đó lập tức cúi đầu lui về sau, giật ra một khoảng cách với Trầm phụ: “Thật xin lỗi Trầm tiên sinh, tôi không biết ông đang có khách.”

    Sau khi nói xong, Sở Thiến Thiến không hề nhìn Trầm phụ, vội vàng xoay người rời khỏi phòng bệnh.

    Theo hành động rời đi của Sở Thiến Thiến, vẻ mặt Trầm phụ dần trở nên khó coi. Sở Thiến Thiến rõ ràng đã nảy sinh chán ghét, nghĩ tới sáng sớm nay Sở Thiến Thiến còn vui cười chơi cờ với mình, trong lòng Trầm phụ bắt đầu chán ghét sự xuất hiện của Chu Minh Mị.

    Ở phía Trầm phụ nhìn không tới, vẻ mặt Chu Minh Mị thoáng chốc có chút vặn vẹo, bà quả thực hoài nghi Sở Thiến Thiến đã cố ý xuất hiện. Mắt thấy bầu không khí giữa Trầm phụ cùng mình rất tốt, bà cũng tin tưởng làm Trầm phụ nhớ tới những kỉ niệm đẹp về mình cùng A Dung, nhờ đó dễ dàng tha thứ cho chuyện đoạn phim kia, nhưng hiện giờ hết thảy đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

    Vẻ mặt Trầm phụ một lần nữa trở nên lạnh nhạt: “Minh Mị, em về trước đi.”

    Chu Minh Mị không cam lòng, nhưng nhìn thấy biểu tình Trầm phụ, cũng chỉ đành cắn răng đáp ứng. Sắc mặt âm trầm đi ra thang máy, có người bưng mâm thuốc đi tới bên cạnh. Chu Minh Mị nhìn qua, đập vào mắt chính là gương mặt trẻ trung càng giống Phương Vân hơn bà.

    Sở Thiến Thiến hơi mỉm cười với Chu Minh Mị, cúi đầu, thái độ vô cùng thân thiết mở miệng: “Một bó tuổi rồi, còn bày đặt giả vờ yếu đuối thâm tình, bà không ghê tởm, nhưng tôi cũng tởm thay cho bà.”

    Sắc mặt Chu Minh Mị lập tức trở nên xanh mét, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Sở Thiến Thiến. Sở Thiến Thiếu tựa hồ không hề sợ sệt, vẫn như cũ thân thiết áp sát bên người bà: “Nhận thua đi, hiện giờ Trầm tiên sinh thích chính là tôi.”

    Nói xong câu đó, Sở Thiến Thiến thực tự nhiên quẹo qua một hướng khác, trước lúc tách ra, Chu Minh Mị rõ ràng nghe Sở Thiến Thiến nhỏ giọng nói: “Dì Chu, gặp lại sau nha.”

    Hai mắt Chu Minh Mị như sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Thiến Thiến, dùng hết khí lực toàn thân mới áp chế phẫn nộ trong lòng.

    Sở Thiến Thiến cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, nghĩ nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Trầm Hi: “Dì Chu bị tôi chọc giận bỏ chạy rồi, cậu không cần đặc biệt cám ơn tôi đâu a.”

    Trầm Hi nhận được tin, nhất thời nhịn không được cười phá lên.

    Sáng hôm nay, Trầm Thừa gấp rút trình báo cáo phương án đầu tư mới lên ban giám đốc rất nhanh đã được phê duyệt bản báo cáo đầu tư này.

    Đợi đến lúc Trầm Kế ra ngoài nhận được tin tức, ban giám đốc đã cho Trầm Thừa có quyền đưa ra kinh phí, Trầm Thừa có thể tùy ý tính toán mức đầu tư.

    Trong lòng Trầm Kế ẩn ẩn có chút bất an: “A Thừa, em có ước định kĩ càng mức độ mạo hiểm chưa?”

    Trầm Thừa lúc này đang hăng hái, nhận được điện thoại của Trầm Kế, vô cùng bất mãn với hành vi dội nước lạnh của anh trai nhà mình.

    “Anh hai, anh không tin em, chẳng lẽ lại không tin phòng đầu tư? Phần báo cáo đầu tư này là bọn họ làm, em thấy thích hợp mới đề lên cho ban giám đốc mà thôi.”

    Phòng đầu tư Trầm Thừa nói tới là một trong những phòng bang quan trọng của tập đoàn Trầm thị, là phòng chuyên phụ trách chọn lựa sàng lọc điều tra các hạng mục đầu tư bên ngoài, sau đó vạch sẵn kế hoạch, đánh giá tỷ lệ thành công, có thể nói Trầm thị không ngừng phát triển trong mấy năm gần đây chính là nhờ vào ánh mắt chuẩn xác của phòng đầu tư.

    Nghe nói bản báo cáo này do phòng đầu tư trình lên, Trầm Kế cũng hơi yên tâm, chính là cảm giác bất an vẫn không tán đi, anh cứ cảm thấy bản thân tựa hồ đã quên gì đó.

    Lúc Trầm Kế nhận được tin, Trầm Hi đồng dạng cũng thu được tin báo.

    Lão K rất khó hiểu về phần đầu tư này: “Này hoàn toàn là phần đầu tư bình thường, hơn nữa dựa theo xu thế hiện tại, Trầm thị trăm phần trăm sẽ kiếm được tiền, chẳng lẽ Lục Cách Sâm không hề động tay động chân?”

    Trầm Hi lắc đầu: “Ông cung nói là dựa theo xu thế hiện tại, thị trường tài chính luôn biến đổi không ngừng, nói không chừng ngày mai sẽ đột nhiên khác đi thì sao.”

    Lão K không nghe được đáp án mình muốn, bất mãn xáp tới: “Tiểu Hi Hi, mau nói chút tin tức cho người ta biết đi.”

    Trầm Hi không nói nổi nhìn ông: “Ông nghĩ tôi là thần hay sao, cái gì cũng biết.”

    Lão K cười hắc hắc: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu làm thế nào biết tin tức để chỉ điểm Cao Thu Lâm kiếm được vài món hời kia?”

    Trầm Hi nhướng mi: “Ông thật muốn biết?”

    Lão K cảm thấy Trầm Hi như vậy nhất định là có chuyện cổ quái, nhưng ông thật sự đã tò mò chuyện này rất lâu rồi, cuối cùng nhịn không được gật gật đầu.

    Vẻ mặt Trầm Hi trở nên nghiêm túc: “Nếu ông sống lại vào mười năm trước, ông cũng sẽ biết hướng đi đại khái của nền kinh kế.”

    Đáp án này làm khóe miệng lão K run rẩy dữ dội: “Cậu nghĩ tôi là cô gái mít đặc không biết gì cả trên mạng sao?”

    Trầm Hi gật gật đầu, lại nhịn không cười mà cười phá lên.

    Hoàn Chương 59.

    Thù Đồ [60]

    *****

    Tiễn Chu Minh Mị đi rồi, Sở Thiến Thiến không quay trở lại phòng bệnh mà dứt khoát xin nghỉ việc ở bệnh viện, biến mất trước mặt Trầm phụ.

    Trầm phụ chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Sở Thiến Thiến, rốt cục nhịn không được tự mình đi tới phòng trực ban ở tầng trệt hỏi tin tức Sở Thiến Thiến, biết cô đã xin phép nghỉ việc thì sắc mặt Trầm phụ trở nên khó coi vô cùng.

    Ông không ngờ Chu Minh Mị sẽ tìm tới tận bệnh viện, nhất thời quên căn dặn vệ sĩ ngăn Sở Thiến Thiến lên phòng. Hai gương mặt quá giống nhau, liên hệ tới thái độ mình dành cho em ấy, Sở Thiến Thiến nhất định đã cảm thấy gì đó. Theo bản năng mà trốn tránh mình tiếp cận, Trầm phụ không khỏi giận chó đánh mèo với Chu Minh Mị.

    Có lẽ đã lớn tuổi nên ông bắt đầu càng hoài niệm những ngày trẻ tuổi, cùng Phương Vân gặp gỡ, quen biết, yêu nhau. Ông vô thức so sánh Sở Thiến Thiến với Phương Vân, gặp gỡ giống nhau, phát sinh tình cảm giống nhau, thậm chí sở thích cũng rất giống nhau. Không, hai người căn bản không cần so sánh, Sở Thiến Thiến chính là Phương Vân, trong lòng Trầm phụ đã nhận định như thế, là em ấy thấy mình đáng thương mới một lần nữa tới cạnh mình.

    Trầm phụ muốn chăm sóc Sở Thiến Thiến, ông từng uyển chuyển đề nghị nhưng lại bị Sở Thiến Thiến không chút do dự cự tuyệt. Trầm phụ nhìn Sở Thiến Thiến mỗi ngày vất vả đi làm, trong lòng lại càng không thể dứt tình với em ấy. Ông biết tuổi của mình cùng Sở Thiến Thiến chênh lệch rất nhiều, ông không muốn khinh nhờn em ấy, chỉ là hi vọng em ấy có thể bồi bên cạnh mình.

    Nghĩ tới đây, Trầm phụ rốt cuộc nhịn không được, lập tức bảo vệ sĩ mình muốn ra ngoài một chuyến, ông cần giải thích với Sở Thiến Thiến một phen.

    Trầm phụ đột nhiên muốn rời viện, mọi người không khỏi thầm sốt ruột. Đám vệ sĩ không dám ngăn cản, nhưng cũng không thể cản Trầm phụ rời đi, chỉ có thể không ngừng liên lạc với Trầm Kế, hi vọng anh có thể nhanh chóng trở lại.

    Trước thái độ kéo dài của bọn họ, Trầm phụ giận tím mặt: “Trầm gia rốt cuộc do ai làm chủ?”

    Mắt thấy Trầm phụ nổi bão, mọi người chỉ có thể làm theo lời ông, sau khi sắp xếp một phen, Trầm phụ thu dọn xong xuôi, mang theo vệ sĩ rời khỏi bệnh viện.

    Xe Trầm phụ vừa mới ra khỏi bệnh viện, một chiếc taxi vẫn dừng lên đường im lặng đuổi theo.

    “Đại Phi, Trầm lão ra rồi, ra mòi muốn đi tìm chị Thiến Thiến.”

    “Đã biết, bám sát ông ta, chú ý phương hướng thay đổi trên đường.”

    “Yên tâm đi.”

    Cúp điện thoại, bảo người trong xe cẩn thận đuổi theo sau Trầm phụ. Bọn họ đều là người của lão K, vì phối hợp vở kịch này của Sở Thiến Thiến, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm hành tung của Trầm phụ. Vốn mọi người định vài ngày sau dụ Trầm Đức Hàn tới, không ngờ mới nãy đột nhiên nhận được thông báo của Sở Thiến Thiến, bảo phải ở cổng bệnh viện nhìn chằm chằm, xem Trầm Đức Hàn có xuất viện hay không.

    Tuy không biết Sở Thiến Thiến làm gì, nhưng Trầm Đức Hàn quả thực đã bị dụ ra. Theo thủ đoạn của Sở Thiến Thiến, anh chỉ có thể cảnh cáo chính mình về sau cách người phụ nữ này xa một chút, bằng không nhất định bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

    Xe của Trầm Đức Hàn quanh quẩn trên đường Đông Kinh tiến tới một ngõ nhỏ, so tới những dãy nhà cao tần san sát xung quanh, ngõ nhỏ ẩn phía sau dãy nhà có thể nói là vô cùng nghèo nàn, nhà của Sở Thiến thiến ở trong này.

    Trầm phụ đứng ở xa xa nhìn ngõ nhỏ, không khỏi nhăn mày. Ông từng đưa Sở Thiến Thiến về vài lần, biết trị an nơi này không tốt, Sở Thiến Thiến còn từng bị đám côn đồ ở đây quấy rầy. Đáng tiếc Sở Thiến Thiến không giống như Chu Minh Mị, nhất định không chịu nhận sự giúp đỡ của ông, ông cũng không có cách nào thuyết phục Sở Thiến Thiến dọn đi.

    Càng lúc càng tới gần nhà Sở Thiến Thiến, trong lòng Trầm phụ không hiểu sao trở nên kích động, giống như nhớ tới lần gặp gỡ Phương Vân khi còn trẻ.

    Cố áp chế kích động trong lòng, Trầm phụ bảo vệ sĩ lên gõ cửa, ai ngờ bên trong truyền ra giọng đàn ông: “Ai? Anh Phi đang làm việc, không có chuyện thì cút xa một chút.”

    Trầm phụ biết Sở Thiến Thiến chỉ ở một mình, nghe vậy sắc mặt lầm trức trầm xuống. Không đợi ông mở miệng, bên trong đột nhiên truyền ra giọng nữ thét lên, âm thanh này chỉ được một nửa thì giống như bị người ta mạnh mẽ chặn lại.

    Trầm phụ lập tức nghe ra là tiếng Sở Thiến Thiến, vệ sĩ cũng nhận ra có chút không đúng, cẩn thận bảo vệ Trầm phụ ở phía sau, sau đó đá mạnh cửa.

    Trong khoảng sân, vài thanh niên trẻ tuổi mặc áo punk kinh ngạc nhìn bọn họ, phòng trong ẩn ẩn truyền tới tiếng khóc của Sở Thiến Thiến.

    Sắc mặt Trầm phụ đen xì, nôn nóng bước vào trong phòng.

    Vài tên côn đồ trong sân căn bản không phải đối thủ của đám vệ sĩ, đánh vài cái đã bị chế phục. Trong phòng có người đẩy cửa tiến ra: “Ai làm ồn thế?”

    Vệ sĩ trưởng tiến tới đá một cước: “Bên trong còn ai không?”

    Người nọ ôm bụng ngã xuống, hoảng sợ nhìn vệ sĩ, đầu tiên là lắc đầu sau đó lại gật gật đầu: “Có, còn có một cô gái.”

    Trầm phụ vừa nghe vậy thì vội vàng ngăn cản vệ sĩ, để ông một mình tiến vào.

    Trên chiếc giường trong phòng, Sở Thiến Thiến bị trói trên đó, thoạt nhìn vô cùng chật vật, may mắn Trầm phụ tới đúng lúc, quần áo cô bất quá chỉ vừa bị xé rách. Lúc này sắc mặt tái nhợt, rưng rưng nhìn về phía cửa, ánh mắt tràn đầy quang mang mong đợi.

    Trầm phụ xuất hiện làm ánh mắt Sở Thiến Thiến không thể ức chế mà hiện lên vui sướng, loại thần sắc điềm đạm đáng yêu này làm Trầm phụ đau lòng không thôi, vội vàng thả cô ra, Sở Thiến Thiến nhịn không được ôm chầm lấy Trầm phụ mà khóc rống.

    Chiều hôm nay, Trầm phụ ở lại nhà Sở Thiến Thiến, buổi tối cũng tính ở lại đây, bởi vì Sở Thiến Thiến bị kích thích quá lớn, hoàn toàn không rời khỏi Trầm phụ, chỉ cần vừa không thấy bóng dáng Trầm phụ đã hoảng sợ không thôi.

    Lúc tin tức truyền tới bệnh viện, Trầm Kế một mình ngồi trong căn phòng bệnh trống rỗng, mặt không chút biến sắc nhìn chằm chằm phía cửa.

    Vệ sĩ cố gắng không chút cảm tình kể lại sự việc đã trải qua, âm thầm liếc mắt nhìn Trầm Kế, thật cẩn thận nói: “Trầm tiên sinh nói, tối nay ông phải ở lại đó chăm sóc Sở tiểu thư.”

    Khóe miệng Trầm Kế hiện lên chút mỉa mai, một câu cũng không nói, xoay người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

    Chu Minh Mị già nua không địch lại Sở Thiến Thiến trẻ tuổi sao? Phụ thân rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không?

    Trong lòng Trầm Kế dâng trào sự mệt mỏi cùng cực, nhịn không được thầm cười nhạo chính mình. Xem đi, đây chính là phụ thân mà mình luôn tâm tâm niệm niệm quan tâm đấy, vì một người phụ nữ mà không để ý đến mọi người ngăn cản, cố ý muốn rời khỏi bệnh viện. Mình nên cám ơn cô ta lớn lên có gương mặt giống hệt như mẫu thân sao? Đây chính là tình yêu thật sự mà phụ thân dành cho mẫu thân sao?

    Trầm Kế kiệt sức ném mình lên xe, tài xế nhìn Trầm Kế im lặng không nói lời nào, nhỏ giọng mở miệng: “Kế thiếu, quay về Trầm gia hay sao?”

    Trầm Kế nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mặt không chút biến sắc mở miệng: “Tới Lý gia đi.”

    Chuyện Trầm phụ tới tìm Sở Thiến Thiến, rất nhanh Trầm Hi đã biết.

    Xóa đi tin nhắn của lão K, Trầm Hi nhịn không được tán thưởng Sở Thiến Thiến, người phụ nữ này thật sự rất biết nắm bắt thời cơ. Buổi sáng vừa đụng phải Chu Minh Mị tới bệnh viện, lập tức mượn cơ hội này dẫn dụ Trầm phụ, cả quá trình hoàn toàn không có kẽ hở. Dựa vào thủ đoạn của cô ta, phỏng chừng Trầm gia rất nhanh sẽ có vị phu nhân thứ ba, cậu thật muốn xem thử, Chu Minh Mị tính kế nhiều năm như vậy còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn hay không.

    Trầm Hi nghĩ tới phản ứng của Chu Minh Mị, tâm tình không khỏi vui sướng, nụ cười của cậu dừng trong mắt Lý Minh Hiên vừa mở cửa phòng, tâm tình Lý Minh Hiên cũng tốt lên.

    “Tâm tình tốt sao?”

    Trầm Hi gật gật đầu: “Một kẻ chán ghét sắp xui xẻo, tôi cảm thấy thật vui sướng a.”

    Lý Minh Hiên bật cười, sáp tới hôn lên khóe miệng Trầm Hi, vô cùng thân thiết nói: “Nhóc con hư hỏng.”

    Trầm Hi cười tươi rói: “Cám ơn quá khen.”

    Lý Minh Hiên thực thích Trầm Hi sinh động như vậy, xem ra tâm tình của em ấy thực sự rất tốt, trong lòng không khỏi kích động, ôm lấy Trầm Hi: “Tối nay có muốn về nhà cùng ăn bữa cơm không?”

    Từ lần ở bệnh viện, Lý phụ nói Trầm Hi tìm thời gian về Lý gia một chuyến, Lý Minh Hiên vẫn muốn tìm thời cơ thích hợp để mở miệng. Anh biết trong lòng Trầm Hi không hẳn không có khúc mắc với Lý gia, dù sao mặc kệ là nguyên nhân gì, bọn họ đều từng bỏ lơ sự tồn tại của Trầm Hi, luôn không để tâm tới cậu. Anh không muốn biện giải cho hành động trước kia của mình, giống như hiện giờ anh thống hận hành vi của mình, mẫu thân cũng từng hối hận vì nó. Nhưng bọn họ không có cách nào thay đổi được, chỉ có thể tận lực bù lại sau này.

    Mẫu thân hiện giờ đã đi bước đầu tiên, anh thực hi vọng Trầm Hi cũng có thể đi một bước, anh hi vọng có một ngày Trầm Hi có thể thật sự chấp nhận anh cùng người nhà của mình.

    Nụ cười của Trầm Hi khi nghe lời Lý Minh Hiên nói xong hơi nhạt đi một chút: “Quay về Lý gia?”

    Lý Minh Hiên ‘ừ’ khẽ một tiếng: “Mẫu thân đã lâu không gặp em, phụ thân cũng hi vọng chúng ta có thể về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.” Sau khi nói xong, Lý Minh Hiên lại bổ sung: “Nếu Tiểu Hi không muốn thì thôi, lúc khác có thời gian nói sau.”

    Lý Minh Hiên không hề có chút miễn cưỡng nào, hiển nhiên không muốn ép buộc Trầm Hi.

    Lòng Trầm Hi mềm nhũn: “Được thôi, anh nói với cô cô chưa?”

    Ánh mắt Lý Minh Hiên hiện lên tia kinh hỉ, xoa xoa tóc Trầm Hi: “Giờ nói, em muốn ăn gì, anh bảo bọn họ chuẩn bị.”

    Trầm Hi lơ đãng lắc đầu: “Gì cũng được.”

    Nhận được điện thoại của Lý Minh Hiên, Trầm Bích Tuyết đột nhiên cảm thấy khẩn trương, túm lấy Lý phụ hỏi: “Buổi tối phải an bài thế nào?”

    Lý phụ không hiểu vì sao Trầm Bích Tuyết lại khẩn trương như vậy: “Trầm Hi cũng không phải người ngoài, em cứ xem nó như A Kế là được rồi.”

    Trầm Bích Tuyết lắc đầu: “Trầm Hi tuy giống như A Kế, đều là đứa nhỏ của Đức Hàn, nhưng anh cũng biết Trầm Hi từ nhỏ đã không thân thiết gì với chúng ta, ngay cả nó thích ăn gì em cũng không biết. Nhiều năm như vậy không hề lui tới, giờ đột nhiên lại trở thành người một nhà, cứ cảm thấy không biết làm thế nào đối mặt.”

    Lý phụ thuận miệng nói: “Em cứ xem như có thêm đứa con dâu trai không phải được rồi sao.”

    Trầm Bích Tuyết trợn mắt liếc Lý phụ: “Nếu cứ đơn giản như vậy thì tốt rồi, anh cứ nói xem, tối nay nên an bài thế nào?”

    Lý phụ trấn an nhìn Trầm Bích Tuyết: “Chỉ là cả nhà cùng dùng bữa cơm như bình thường thôi, đừng quá để ý.”

    Trầm Bích Tuyết cũng biết tốt nhất không nên quá để ý, nhưng bà thật sự không biết làm thế nào đối mặt với Trầm Hi. Đang định nhờ Lý phụ cho chút ý kiến thì ngoài cửa có người gõ nhẹ cửa: “Kế thiếu gia tới ạ.”

    Trầm Bích Tuyết nhất thời sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Lý phụ, lúc này sao Trầm Kế không ở bệnh viện mà đột nhiên tới nơi này? Lý phụ hiển nhiên cũng rất bất ngờ, đứng dậy cùng Trầm Bích Tuyết đi tới phòng khách.

    Trong phòng khách, Trầm Kế im lặng ngồi đó, ẩn ẩn lộ ra chút chán chường không nói nên lới.

    Trầm Bích Tuyết thân thiết nhìn qua: “A Kế, xảy ra chuyện gì vậy? Sao con không ở bệnh viện?”

    Trầm Kế cũng không biết vì sao mình lại tới Lý gia, có lẽ vì từ nhỏ cô cô đã chăm sóc anh, anh đã quen xem nơi này như nhà mình.

    Nghe thấy sự thân thiết trong giọng nói của cô cô, Trầm Kế cố gắng vứt bỏ buồn bực trong lòng, cười khẽ với Trầm Bích Tuyết: “Không có gì, chỉ là nhớ thức ăn ngon nhà cô cô, cố ý tới ăn ké a.”

    Nếu là ngày thường, Trầm Bích Tuyết nghe Trầm Kế nói vậy, nhất định sẽ bật cười dặn nhà bếp làm những món Trầm Kế thích ăn, nhưng hôm nay Minh Hiên vừa gọi nói sẽ dẫn Trầm Hi về, mà hai đứa lại luôn lạnh nhạt với nhau, Trầm Bích Tuyết nhất thời khó xử.

    Thuộc truyện: Thù đồ