Thù đồ – Chương 61-63

    Thuộc truyện: Thù đồ

    0
    Thù Đồ [61]

    *****

    Lúc Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi vào cửa, Trầm Bích Tuyết đang cùng Trầm Kế nói gì đó.

    Nghe thấy tiếng người hầu chào hỏi ngoài cửa, hai người đồng thời nhìn qua. Xuyên qua cánh cửa lớn ẩn ẩn có thể nhìn thấy Lý Minh Hiên tự tay nhận áo khoác Trầm Hi vừa cởi ra, nụ cười trên mặt vô cùng thân thiết.

    Trầm Kế trầm mặc nhìn lướt qua động tác của hai người, rất nhanh dời tầm mắt.

    Trầm Bích Tuyết do dư liếc mắt nhìn Trầm Kế, sau đó đứng lên chào hỏi: “Minh Hiên, Tiểu Hi, các con về rồi?”

    Lý Minh Hiên mỉm cười với mẫu thân, Trầm Hi khách sáo gọi một tiếng: “Cô cô.”

    Trong lòng Trầm Bích Tuyết thực sự không biết nhận định thân phận của Trầm Hi thế nào, lúc chống lại ánh mắt Trầm Hi, vẻ mặt không khỏi có chút do dự. Nhớ Lý phụ nói con dâu nam trước đó, Trầm Bích Tuyết cứng ngắc lộ ra một nụ cười với Trầm Hi.

    Vẻ mặt của Trầm Bích Tuyết bị Lý Minh Hiên nhìn thấy, anh nhìn mẫu thân trấn an, nắm tay Trầm Hi.

    Ba người trở lại phòng khách, Lý Minh Hiên mới chú ý tới bóng dáng Trầm Kế: “A Kế?”

    Đối với việc lúc này Trầm Kế lại xuất hiện ở Lý gia, Lý Minh Hiên hiển nhiên rất bất ngờ. Trầm Hi không chút biến sắc liếc nhìn Trầm Kế một cái, Trầm Kế ngồi đó, trên người tràn đầy chán chường, có vẻ đã biết chuyện Trầm phụ ngủ lại nhà Sở Thiến Thiến. Trong lòng Trầm Hi hiện lên một chút giễu cợt, không biết Trầm Kế còn định lừa mình dối người bao lâu nữa, Trầm phụ gọi tình cảm của mình dành cho Phương Vân là tình yêu đích thực chẳng qua chỉ là gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp kia mà thôi.

    Trầm Kế gật đầu với Lý Minh Hiên, tầm mắt đảo qua Trầm Hi trở nên lạnh nhạt không ít.

    Trầm Hi làm như không thấy, thản nhiên mở miệng gọi một tiếng: “Anh cả.”

    Trầm Bích Tuyết cùng Lý Minh Hiên đồng thời nhìn qua, Trầm Kế nhìn thấy tầm mắt hai người, gật gật đầu xem như đáp lại.

    Trầm Bích Tuyết thầm thở phào một hơi, mỉm cười nhìn về phía Trầm Hi: “Tiểu Hi hiếm có dịp tới đây một lần, cô cô cũng không biết khẩu vị của con, con thích ăn gì, cô cô dặn nhà bếp làm cho con.” So với khẩu vị Trầm Kế nắm rõ trong lòng bàn tay, Trầm Bích Tuyết có thể nói là hoàn toàn không biết gì về Trầm Hi. Nghĩ tới đây, Trầm Bích Tuyết thầm thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Trầm Hi trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

    Không đợi Trầm Hi mở miệng, Lý Minh Hiên đã nói với mẫu thân: “Tiểu Hi thích ăn cay.”

    Trầm Bích Tuyết mỉm cười: “Vừa lúc dượng con cũng thích cay, hai người có thể ăn chung rồi a.”

    Lý Minh Hiên cười cười nhìn về phía Trầm Hi, đang định mở miệng thì ngoài cửa truyền tới tiếng của Minh Phi: “Di, đây là xe anh cả mà, anh cả đã về sao?” Âm thanh còn chưa dứt, Lý Minh Phi đã vội vàng đẩy cửa chạy vào. Thấy rõ vài người ngồi trong đại sảnh thì ánh mắt Lý Minh Phi nhất thời sáng lên: “Anh họ Trầm Hi.”

    Trầm Hi mỉm cười, hướng về phía thiếu niên gật gật đầu.

    Trầm Bích Tuyết hiển nhiên cũng rất cao hứng, đi tới đón: “Sao lại đột nhiên về nhà? Không phải nói sẽ ở lại trường sao?”

    Lý Minh Phi ngoan ngoãn để mẫu thân giúp mình cởi áo khoác, nhỏ giọng giải thích: “Đồ ăn ở trường khó ăn muốn chết, con nhớ lẩu cá dì Vương làm.”

    Trầm Bích Tuyết bật cười: “Vừa vặn anh họ Trầm Hi của con cũng thích ăn cay, đêm nay sẽ làm lẩu cá, con về rất đúng lúc nha.”

    “Thật sao?” Ánh mắt Lý Minh Phi hiện lên tia kinh hỉ, quay đầu nhìn về phía Trầm Hi lộ ra gương mặt cười tươi rói.

    Theo Lý Minh Phi trở về, không khí phòng khách cũng trở nên vui vẻ.

    Cách giờ cơm tối còn một khoảng thời gian, Lý Minh Phi kích động dẫn Trầm Hi đi xem tác phẩm điêu khắc của mình. Bời vì Lý Minh Phi, Lý phụ đã cố ý dành đập thông một nửa các phòng trong tầng một biệt thự, để làm phòng sáng tác cho cậu. Bên trong căn phòng rộng lớn đặt lẻ tẻ các bức tượng điêu khắc nhỏ đủ loại hình dáng, trong một góc phòng sắp chỉnh tề các dụng cụ Lý Minh Phi cần dùng. Bất đồng với thường ngày, đối mặt với những tác phẩm yêu thích của mình, Lý Minh Phi vô cùng hưng phấn kéo Trầm Hi giới thiệu từng cái một.

    Hai người rất nhanh đã đi tới trước măt một con chó nhỏ dáng điệu ngây thơ đáng yêu, Lý Mih Phi không sao hiểu sao tự dưng lại đỏ mặt. Hưng phấn vốn có trở thành khẩn trương, cả người lập tức im lặng.

    Trầm Hi ẩn ẩn cảm thấy con chó nhỏ này tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó, trong đầu hiện lên tình cảnh lần đầu gặp Lý Minh Phi, Trầm Hi không khỏi liếc mắt nhìn qua thiếu niên, đưa tay nâng chú chó nhỏ lên, hơi mỉm cười: “Đây là cái mà cậu nói?”

    Lý Minh Phi gật gật đầu, khẩn trương nhìn biểu tình của Trầm Hi. Cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội thích hợp đưa con chó nhỏ này cho Trầm Hi, nhưng lần nào cũng để lỡ. Lúc đầu cậu tới bệnh viện vài lần đều không tìm được Trầm Hi, cậu lạo không muốn nhờ người khác chuyển giùm, một lòng muốn tự mình đưa tới tay Trầm Hi. Sau đó cữu cữu xuất viện, cậu đi nước ngoài tham gia triển lãm, chờ cậu về nước thì nghe tin Trầm Hi cùng anh cả ở cùng nhau. Lúc ban đầu Lý Minh Phi còn rất vui vẻ, nhưng cũng không biết vì lí do gì, dần dần không còn cảm thấy như vậy nữa. Vì thế ý tưởng định nhờ anh cả chuyển con chó nhỏ này cho Trầm Hi cũng dần dần trở thành không muốn anh cả đụng tới nó. Hiện giờ nhìn thấy Trầm Hi tựa hồ rất thích nó, Lý Minh Phi cảm thấy tâm tình mình cũng theo đó mà tốt lên rất nhiều.

    “Ta còn làm một con lớn hơn, phụ thân đặt nó ngoài hành lang uốn khúc, anh họ, em dẫn anh đi xem nha.”

    Trầm Hi mỉm cười gật đầu.

    Hành lang uốn khúc gắn liền với tầng một của biệt thự, trực tiếp thông tới sân sau. Cứ việc hiện giờ đã vào đầu đông, nhưng bên trong hành lang vẫn rất ấm áp, Trầm Bích Tuyết đặt rất nhiều chậu cây xanh tươi hai bên hành lang, trước mắt đều là một màu xanh biếc xanh um rậm rạp.

    Hai người một đường im lặng đi tới góc hàng lang uốn khúc, Lý Minh Hiên vừa chỉ bức điêu khắc, ý bảo Trầm Hi qua xem thử thì âm thanh của Trầm Bích Tuyết từ chỗ rẽ truyền tới.

    “A Kế, cô cô cũng không phải vì Trầm Hi với Minh Hiên ở cùng nhau mà nói những lời này với con, tuổi cô cô ngày càng lớn thì càng cảm thấy mình cùng phụ thân con mấy năm nay đã làm sai rồi. Chúng ta luôn lo lắng Trầm Hi sau khi lớn lên sẽ thế nào, nhưng đã quên đi lúc Hàn Nhu qua đời, nó chỉ mới sáu tuổi, nó nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ. Nếu mấy năm nay chúng ta nghiêm túc dạy dỗ nó, sự tình hẳn sẽ không thế này.”

    Âm thanh Trầm Kế không vang lên, Trầm Bích Tuyết tựa hồ thở dài một hơi: “A Kế, có phải con vẫn còn hận chuyện Hàn Nhu đã làm với Trầm Thừa không?”

    Hai chữ Hàn Nhu rơi vào trong tai Trầm Hi, Trầm Hi ngẩng đầu, nhìn qua phía bên đó, cứ việc có đám cây che chắn làm cậu không nhìn thấy gì cả.

    Góc rẽ đối diện tựa hồ chìm vào trầm mặc, khoảng thời gian dài đằng đẵng qua đi, âm thanh trầm thấp của Trầm Kế vang lên: “Con biết ý của cô cô, cô cô cảm thấy Trầm Hi vô tội, nhưng năm đó A Thừa lại càng vô tội hơn. Nó còn chưa được hai tuổi, nếu không phải phụ thân phát hiện đúng lúc, chỉ sợ A Thừa đã sớm không còn trên đời này. Mấy năm nay, mỗi lần con nhìn thấy Trầm Hi thì lại nhớ tới năm đó Hàn Nhu vì nó mà ra tay với A Thừa, cô cô bảo con làm sao thích Trầm Hi đây? Làm thế nào chăm sóc yêu thương nó chứ?”

    Trầm Kế nói gằn từng tiếng một, mà chuyện này Trầm Hi lại hoàn toàn không biết.

    Âm thanh Trầm Bích Tuyết lập tức vang lên ngay sau đó: “Chuyện này không nói rõ là ai đúng ai sai, nếu không phải năm đó anh cả cứ nhất quyết không chịu để Hàn Nhu sinh Trầm Hi, cô ấy cũng không điên cuồng đến mức muốn giết chết A Thừa.”

    Trầm Kế cười lạnh: “Nếu năm đó không phải Hàn Nhu muốn gả cho phụ thân thì sao lại có chuyện này chứ? Phụ thân yêu mẫu thân, rõ ràng đã hứa cả đời chỉ có một người vợ là mẫu thân.”

    Trầm Hi im lặng đứng ở nơi đó, mặt không chút biến sắc nhìn chằm chằm phía trước. Lý Minh Phi đột nhiên nghe thấy nhưng lời này, phản ứng đầu tiên là lo lắng nhìn về phía Trầm Hi. Thật cẩn thận vươn tay kéo Trầm Hi, Lý Minh Phi kinh hoảng phát hiện tay Trầm Hi rất lạnh, lạnh tới tận xương.

    Trầm Hi không chú ý tới động tác của Lý Minh Phi, lúc này trong đầu cậu vẫn vang vọng cuộc nói chuyện của hai người kia. Bởi vì phụ thân cưới mẫu thân nhưng lại không cho mẫu thân sinh mình ra, vì thế mẫu thân mới giận chó đánh mèo lên Trầm Thừa, mà Trầm Kế lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm cùng tội lỗi lên người mẫu thân, thậm chí còn giận lây sang cả mình.

    Nghe Trầm Kế tin tưởng vững chắc vào tình yêu của Trầm phụ dành cho Phương Vân, Trầm Hi nhịn không được bật cười thành tiếng. Tiếng cười của Trầm Hi đánh gảy cuộc nói chuyện đối diện, Trầm Bích Tuyết cùng Trầm Kế đồng thời nhìn qua đây. Dưới ánh đèn vàng nhạt, Trầm Hi giãy khỏi tay Lý Minh Phi, tiến tới vài bước vòng qua góc rẽ, xuất hiện trước mặt hai người.

    Trầm Bích Tuyết giật mình nhìn Trầm Hi, không biết cuộc nói chuyện vừa nãy Trầm Hi đã nghe được bao nhiêu, Trầm Kế lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Trầm Hi.

    Trầm Hi nhếch khóe môi, nhìn Trầm Kế đầy giễu cợt: “Anh thật đáng thương, vĩnh viễn không chịu đối mặt với sự thật, cứ sống chết lừa mình dối người.”

    Sắc mặt Trầm Kế trở nên khó coi, khóe miệng Trầm Hi nhếch lên thật cao.

    “Chẳng lẽ không đúng sao? Mỗi ngày anh đều phải tự gạt bản thân, tự thuyết phục chính mình, phụ thân yêu mẫu thân anh. Nếu yêu, ông ta vì sao lại đồng ý cưới mẫu thân tôi? Nếu yêu, Chu Minh Mị tính là gì? Sở Thiến Thiến lại là gì? Trong lòng anh kì thật cũng hiểu rất rõ, cho dù không có mẫu thân tôi, cũng sẽ có Lý Nhu, Điền Nhu, thậm chí là Trương Nhu. Phụ thân căn bản không có chuyện cả đời chỉ có một người vợ, cái mà ông ta gọi là hứa hẹn bất quá chỉ là một lời nói dối mà thôi.

    Nhưng anh không chịu thừa nhận sự thực này, không chịu đối mặt rằng phụ thân đã lừa mẫu thân anh, thậm chí phụ thân căn bản không yêu mẫu thân như anh tưởng. Anh liều mạng đắp nặn hình tượng một người phụ thân yêu thương mẫu thân trong lòng mình, anh yếu đuối không chịu đối mặt với sự thật, vì muốn hình tượng hoàn mỹ của phụ thân không chút sứt mẽ nên đổ hết lỗi lầm lên người mẫu thân tôi. Anh hận mẫu thân tôi, anh cảm thấy mẫu thân tôi đã phá hủy lời hứa hẹn của phụ thân, là mẫu thân tôi chiếm đoạt vị trí của Phương Vân.”

    Trầm Hi lạnh lùng mỉm cười: “Anh nghĩ nếu phụ thân không đồng ý, mẫu thân tôi có thể tiến vào Trầm gia sao? Anh cho là không có phụ thân, một mình mẫu thân có thể sinh ra tôi sao? Cho dù không có tôi, thế anh cảm thấy Trầm Dung tính là gì đây?”

    Trầm Kế chỉ cảm thấy có một ngọn lửa bùng lên trong lòng, mỗi câu mỗi chữ đều đâm vào trái tim anh. Anh không dám nghe cũng không muốn nghe, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

    Ý giễu cợt trên mặt Trầm Hi lại càng rõ ràng hơn: “Anh không dám nghe à? Bởi vì anh biết lời tôi nói chính là sự thật, bởi vì tôi phá nát lời nói dối mà anh lừa dối bản thân mình nhiều năm nay. Bởi vì trong lòng anh biết rõ, phụ thân vĩnh viễn chỉ yêu bản thân ông ta.”

    Trầm Kế nhìn chằm chằm Trầm Hi, ánh mắt sắc bén như dao, lộ ra ý lạnh lạnh lẽo.

    Trầm Hi mỉa mai nhìn lại, trong mắt tràn đầy thương hại.

    Dưới ánh nhìn đầy sự thương hại đó, biểu tình của Trầm Kế càng ngày càng khó coi, câu nói ‘lừa mình dối người’ cứ không ngừng vang vọng trong đầu, tín ngưỡng kiên định trong lòng đột ngột sụp đổ, nghĩ tới nơi phụ thân ở lại đêm nay, Trầm Kế thầm tự giễu, anh quả nhiên là một trò cười.

    Trong lòng Trầm Hi dâng trào sự vui sướng cùng cực, hài lòng cảm thụ sự tuyệt vọng tỏa ra từ người Trầm Kế, Trầm Hi mỉm cười xoay người trực tiếp rời đi.

    Ở phía sau, Trầm Bích Tuyết cười khổ nhìn bóng dáng Trầm Hi mà không nói được một lời nào.

    Rẽ qua góc quanh, Lý Minh Phi im lặng đứng nơi đó, nhìn thấy thân ảnh Trầm Hi xuất hiện, cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng đi tới, đưa tay kéo tay Trầm Hi, im lặng cùng Trầm Hi đi qua hành lang uốn khúc.

    Đại sảnh một mảnh im lặng, Lý Minh Hiên cùng Lý phụ không ở.

    Trầm Hi xoay người nhìn qua Lý Minh Phi: “Tôi đi trước.”

    “Anh họ, anh muốn đi đâu” Lý Minh Phi theo bản năng mở miệng.

    “Về hà.” Trầm Hi thuận miệng nói.

    “Kia anh cả làm sao bây giờ?” Lý Minh Phi buột miệng nói.

    Trầm Hi cười khẽ: “Anh ta ở lại bồi anh em tốt của anh ta là được rồi.”

    “Anh họ?” Lý Minh Phi do dự mở miệng, cuối cùng cũng buông tay, nhẹ giọng nói: “Anh họ, anh đi đường cẩn thận một chút.”

    Trầm Hi cười cười, không chút do dự rời khỏi Lý gia.

    Lý Minh Phi quay đầu nhìn ra phía sau, mẫu thân cùng anh Trầm Kế vẫn còn ở hành lang. Nghe thấy tiếng ô tô khởi động ngoài sân, Lý Minh Phi vội lao lên phòng sách của phụ thân ở lầu trên, cứ việc anh Trầm Hi lúc nãy luôn mỉm cười nhưng cậu cứ cảm thấy, trong lòng anh họ kì thực rất khổ sở, lúc này anh họ nhất định rất hi vọng anh cả bồi bên cạnh đi.

    Nghĩ tới đây, Lý Minh Phi cảm thấy trong lòng có cảm giác sót xa, nếu cậu cũng có thể bồi bên cạnh anh Trầm Hi thì thật tốt.

    Lúc Lý Minh Phi tìm được Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên đang cùng Lý phụ nói chuyện kế hoạch tiếp theo. Nghe thấy tiếng đập cửa, anh còn tưởng người hầu nhắc nhở mọi người xuống ăn cơm, nhìn lướt qua đồng hồ, đã hơn bảy giờ. Nhưng làm anh ngoài ý muốn chính là người đẩy cửa lại là Lý Minh Phi.

    “Minh Phi?”

    “Anh cả.” Lý Minh Phi liếc mắt nhìn Lý Minh Hiên, dùng mắt ra hiệu bảo anh mau ra ngoài, cậu cảm thấy chuyện liên quan tới anh Trầm Hi không nên để phụ thân biết, cậu muốn giúp anh Trầm Hi lưu lại một ấn tượng tốt với phụ thân.

    Biểu tình Lý Minh Phi rất sốt ruột, trái tim Lý Minh Hiên nhảy dựng lên, anh nhớ rõ trước đó Trầm Hi ở cùng một chỗ với Minh Phi, chẳng lẽ Trầm Hi phát sinh chuyện gì sao?

    Sau khi nói một tiếng với phụ thân, Lý Minh Hiên theo Lý Minh Phi đi tới góc cầu thang.

    “Cái gì, Tiểu Hi trở về rồi?” Lời Lý Minh Phi nói làm Lý Minhh Hiên sửng sốt, lập tức truy hỏi: “Lúc nào?”

    “Mới tức thì, anh họ nói ảnh về nhà trước.” Lý Minh Phi rầu rĩ mở miệng.

    Lý Minh Hiên bất chấp truy hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, anh vội vàng chạy ra cửa. Trong sân, xe của anh đã không thấy đâu, hiển nhiên là Trầm Hi lái đi. Vội vàng leo lên một chiếc xe khác, Lý Minh Hiên một tay lái xe trở về khu nhà của Trầm Hi, một tay lấy di động, gọi cho cậu.

    Âm thanh ‘tít tít’ vang lên, Lý Minh Hiên dùng sức giẫm chân ga, trong lòng cầu nguyện Trầm Hi mau bắt máy, nhưng sau đó âm thanh ‘tít tít’ đột nhiên gián đoạt, giọng nữ máy móc vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

    Trái tim Lý Minh Hiên trầm xuống, lúc anh không chú ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ tới lúc mình xuống lầu không nhìn thấy mẫu thân cùng Trầm Kế, chẳng lẽ Tiểu Hi đã phát sinh xung đột với bọn họ sao?

    Nghĩ nghĩ, Lý Minh Hiên gọi tới số Lý Minh Phi.

    “Minh Phi, em có biết vì sao Tiểu Hi lại đi không?”

    Lý Minh Phi gật gật đầu, lập tức nhớ ra anh cả không thấy được động tác của mình, lập tức mở miệng: “Em biết. Anh họ Trầm Kế cùng anh Trầm Hi có chút xung đột.”

    Lý Minh Hiên vốn chỉ định thử một chút, không ngờ lại thật sự nghe thấy đáp án từ miệng Minh Phi, nhất là đáp án này còn nằm trong dự kiến, Lý Minh Hiên lập tức tuy hỏi: “Xung đột cái gì? Lúc nào?”

    Lý Minh Phi cắn môi, cố gắng kể lại tình huống khi đó.

    Nói xong, Lý Minh Phi nhỏ giọng mở miệng: “Anh cả, em cảm thấy anh Trầm Hi không nói sai, rõ ràng là lỗi của cữu cữu, vì cái gì anh Trầm Kế lại đổ hết lỗi cho dì Hàn chứ?”

    Lý Minh Hiên không biết nên nói thế nào với Lý Minh Phi, chỉ đành cười khổ: “Việc này rất phức tạp, có nói ra cũng không rõ được, em cứ ngoan ngoãn chờ ở nhà, phụ thân có hỏi thì cứ nói anh với Trầm Hi cùng trở về.”

    Cúp điện thoại, Lý Minh Hiên thở dài một hơi, khó trách trước lúc Hàn Nhu qua đời, Trầm Kế cùng Trầm Thừa gần như là ở tại Lý gia, anh vẫn nghĩ là mẫu thân sợ bọn họ ở Trầm gia chịu ủy khuất, hóa ra là vì nguyên nhân này. Mẫu thân chưa từng nói với anh Hàn Nhu đã làm gì A Thừa, A Kế cũng không nhắc tới, đây chính là nguyên nhân A Kế không thích Tiểu Hi sao?

    Lý Minh Hiên chưa từ bỏ ý định lại gọi điện cho Trầm Hi, nhưng nhận được vẫn là giọng nữ máy móc kia. Trong mắt hiện lên một tia lo lắng, Lý Minh Hiên dùng sức giẫm chân ga. Ân oán đời trước, Lý Minh Hiên không thể phán xét là đúng hay sai, nhưng Trầm Hi cũng nói rất đúng, rất nhiều chuyện bắt nguồn từ cữu cữu chứ không phải Hàn Nhu.

    Một đường lao như bay về khu nhà, căn nhà tối đen như mực làm trong lòng Lý Minh Hiên dâng lên cảm giác khủng hoảng. Trầm Hi không trở về nhà như em ấy nói, rốt cuộc em ấy đi đâu?

    Lý Minh Hiên đứng trong phòng khách, trong lòng lan làn cảm xúc khủng hoảng, anh cố gắng nghĩ tới những nơi Trầm Hi có thể đi. Nhưng từ lúc hai người ở cùng nhau, Trầm Hi hầu hết đều ở nhà, hoàn toàn không có nơi để đi.”

    Cơn gió lạnh lẽo ngoài hàng hiên theo cánh cửa mở rộng lùa vào, Lý Minh Hiên bị gió thổi một phát, đột nhiên nghĩ tới Phương Lạc Duy.

    Vội tìm số Phương Lạc Duy, Lý Minh Hiên vừa gọi qua liền lập tức hỏi: “Tiểu Hi có liên lạc với cậu không?”

    “Tiểu Hi? Tiểu Hi làm sao?” Phương Lạc Duy vội vàng truy hỏi.

    Giọng điệu của Phương Lạc Duy làm Lý Minh Hiên thất vọng vô cùng, hiển nhiên đối phương cũng không biết Trầm Hi ở nơi nào.

    “Tiểu Hi không ở nhà, tôi tìm không thấy em ấy, cậu biết em ấy có thể sẽ đi đâu không?” Lý Minh Hiên cố nhẫn nại hỏi.

    Phương Lạc Duy có chút do dự, rất nhanh liền nghĩ tới gì đó: “Anh chờ chút, để tôi hỏi Vương Tinh Hải, ông ta thân với Tiểu Hi hơn.”

    “Vương Tinh Hải?” Lý Minh Hiên nhớ cái tên này, liền dứt khoát nói: “Cậu gửi số ông ta qua cho tôi.”

    Phương Lạc Duy không chút do dự, đọc nhanh 11 con số, Lý Minh Hiên lập lại một lần, xác nhận không sai liền cúp điện thoại.

    Phương Lạc Duy cầm điện thoại, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, không biết Trầm Hi hiện giờ đang ở đâu. Nghĩ nghĩ, Phương Lạc Duy cầm điện thoại không ngừng gọi số Trầm Hi, hi vọng liên lạc được.

    Lúc lão K nhận được điện thoại của Lý Minh Hiên, cả người đều sững sờ, kinh ngạc nghe đối phương truy hỏi mình những nơi Trầm Hi có thể tới, lão K nhất thời không kịp phản ứng. Thẳng đến kia đối phương mất kiên nhẫn lập lại, lão K mới do dự hỏi một câu.

    “Cậu là Lý Minh Hiên?”

    Lý Minh Hiên vội ‘ừ’ một tiếng, lập tức hỏi: “Ông có biết Tiểu Hi có thể đi nơi nào không?”

    Lão K theo bản năng truy hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

    Lý Minh Hiên nhăn mặt nhíu mày, lập lại một lần: “Ông có biết Tiểu Hi có thể đi nơi nào không?”

    Lão K nghĩ nghĩ, do dự mở miệng: “Trước kia, mỗi khi tâm tình không tốt, Tiểu Hi thường tới mộ viên để thăm mẫu thân.”

    “Mộ viên?” Lý Minh Hiên nhớ tới lời Minh Phi nói, nhất thời nhận ra gì đó, Tiểu Hi hiện giờ nhất định ở đó. Vội vàng cúp điện thoại, Lý Minh Hiên chạy xuống lầu, phóng xe về hướng mộ viên.

    Nửa giờ sau, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên đường, trái tim luôn treo cao của Lý Minh Hiên rốt cuộc thả lỏng.

    Nhanh chóng trèo tường nhảy vào mộ viên, Lý Minh Hiên cẩn thận đi dọc theo một loạt ngôi mộ tìm kiếm. Ngọn đèn trong khu mộ rất u ám, Lý Minh Hiên ẩn ẩn nhìn thấy ở không xa phía trước có người đang tựa vào bia mộ, liền chạy qua.

    “Tiểu Hi!”

    Người vốn đang dựa vào bia mộ chậm rãi ngẩng đầu, dưới ánh đèn, biểu tình Trầm Hi khổ sở không nói nên lời.

    Hoàn Chương 61.

    Thù Đồ [62]

    *****

    Rời khỏi Lý gia, Trầm Hi ý thức được bản thân mình cũng không vui vẻ như cậu tưởng.

    Mặc kệ là Sở Thiến Thiến tính kế Trầm phụ hay cậu đập nát ảo tưởng của Trầm Kế, sau sự vui sướng lúc ban đầu, trong lòng ngược lại lại dâng trào bi thương. Hai người kia, một là phụ thân cậu, một là anh trai cậu, vốn nên là người thân thiết nhất với cậu, nhưng sự thật bọn họ chỉ hận cậu đừng sinh ra, mà cậu thì đang từng bước tính kế, muốn bọn họ trắng tay, thống khổ sống hết quãng đời còn lại.

    Trầm Hi dùng sức giẫm chân ga, tốc độ đã bị cậu đẩy lên tới cực hạn, cơn gió lạnh thấu xương từ cửa sổ mở rộng ập vào, Trầm Hi dường như không hề cảm nhận được. Tới cua quẹo, cậu quẹo thật mạnh, vòng qua hướng mộ viên.

    Mộ viên vào đêm đông đóng cửa rất sớm, quản lý cũng đã về nghỉ ngơi, chỉ còn một loạt đèn đường vàng nhạt im lặng làm bạn cùng vô số mộ bia. Xuyên qua những hàng mộ trong cơn gió đêm gào thét, ẩn ẩn như nghe thấy tiếng khóc ai oán nỉ non. Trầm Hi quen thuộc nhảy qua tường, nhanh chóng đi tới nơi mẫu thân đang ngủ say.

    Trong bóng đêm u ám, mẫu thân vẫn mỉm cười sáng lạn như cũ, Trầm Hi nhìn gương mặt tươi cười của mẫu thân, thật lâu không động đậy gì.

    Đoạn nói chuyện của Trầm Bích Tuyết cùng Trầm Kế không ngừng xuất hiện trong đầu, Trầm Hi chậm rãi đưa tay sờ lên mặt mẫu thân, bàn tay truyền tới xúc cảm lạnh lẽo làm Trầm Hi lấy lại tinh thần. Cậu chưa bao giờ biết, mẫu thân vì sinh mình mà làm ra chuyện điên cuồng như vậy, phụ nhân lạnh nhạt, Trầm Kế coi thường tựa hồ đều có nguyên nhân, nhưng cậu lại chỉ cảm thấy đau lòng cho mẫu thân.

    Rốt cuộc là tình cảnh tồi tệ thế nào đã bức mẫu thân thành như vậy? Mới làm mẫu thân cảm thấy chỉ có khi Trầm Kế cùng Trầm Thừa biến mất thì mình mới có thể sinh ra?

    Những năm gần đâu, phụ thân có thể theo lý thường vì chán ghét mẫu thân mà chán ghét luôn cả mình, Trầm Kế có thể theo lý thường vì oán hận mẫu thân mà giận chó đánh mèo lên mình, nhưng mẫu thân đã im lặng nằm nơi này, tất cả yêu hận của mẫu thân từ phút giây nhảy xuống đã tan tành thành mây khói, rốt cuộc không thể nào thay đổi.

    Không ai quan tâm cảnh ngộ năm đó của mẫu thân, không ai quan tâm ủy khuất mẫu phân phải chịu, bởi vì mẫu thân đã chết rồi, tất cả tội danh đều có thể đổ lên đầu mẫu thân, nhưng không có ai hỏi thử xem, năm đó vì sao mẫu thân phải làm như vậy? Mẫu thân là người vợ hợp pháp của phụ thân, phụ thân dựa vào cái gì có tư cách cướp đoạt quyền sinh con của mẫu thân? Phương Vân có thể sinh, Chu Minh Mị có thể, vì cái gì mẫu thân lại không?

    Chẳng lẽ Trầm Kế là đứa nhỏ của phụ thân, Trầm Thừa là đứa nhỏ của phụ thân, còn cậu thì không sao? Cậu ngay cả tư cách sinh ra đời cũng không có sao?

    Trầm Hi ngồi xuống tựa vào bia mộ của mẫu thân, trong lòng không cam tâm mà gào thét số phận. Cậu muốn hỏi phụ thân, rốt cuộc vì cái gì phải đối xử với mẫu thân, với cậu như vậy? Chẳng lẽ bởi vì thứ tình yêu chân thật buồn cười trong miệng phụ thân sao?

    Lúc đầu óc vô cùng hỗn loạn, từ xa xa có tiếng bước chân truyền tới.

    “Tiểu Hi!”

    Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Trầm Hi chậm rãi ngẩng đầu, dưới ánh đèn u ám, Lý Minh Hiên thở hổn hển chạy tới, vẻ mặt sốt ruột.

    Trầm Hi giật mình nhìn Lý Minh Hiên, thật không ngờ anh lại tìm tới đây.

    “Tiểu Hi.” Âm thanh của Lý Minh Hiên mang theo chút run rẩy, đứng trước mặt Trầm Hi.

    Trầm Hi im lặng nhìn Lý Minh Hiên nửa ngày, sau đó cúi đầu dời tầm mắt. Hiện giờ cậu không muốn nói chuyện, chỉ muốn im lặng ở cùng mẫu thân. Mặc kệ Lý Minh Hiên chạy tới đây muốn nói gì, cậu cũng không muốn nghe. Trầm Hi kháng cự rất rõ ràng, Lý Minh Hiên cảm thấy vô cùng chua xót, không mở miệng, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh.

    Ngay sau đó chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ ấm áp choàng lên người Trầm Hi, Trầm Hi muốn cự tuyệt nhưng Lý Minh Hiên lại không cho phép. Trầm Hi im lặng tiếp nhận áo khoát của anh, cúi đầu vùi mặt vào đầu gối. Lý Minh Hiên vươn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Trầm Hi, hai người đều không nói gì, mộ viên lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.

    Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên trước sau rời khỏi Lý gia, Trầm Kế cũng rời đi sau đó. Nghe thấy tin Lý Minh Hiên đuổi theo Trầm Hi, Trầm Kế cố gắng lộ ra một nụ cười trấn an với Trầm Bích Tuyết, không nhìn tới tầm mắt lo lắng của bà, anh mờ mịt rời khỏi Lý gia.

    Lời nói của Trầm Hi vẫn vang vọng trong đầu, ‘lừa mình dối người’ cứ dán chặt vào đầu anh.

    Lúc lái xe trên đường, Trầm Kế mới phát hiện mình căn bản không có chỗ để đi. Theo bản năng quẹo về phía Trầm gia, Trầm Kế dừng xe ở ven đường, trầm mặc nhìn Trầm gia chìm trong bóng đêm.

    Đây là nơi anh đã sinh sống gần ba mươi năm, anh sinh ra ở đây, lần đầu tiên cất tiếng gọi phụ thân cũng ở đây. Anh ở đây được phụ thân ôm vào lòng, cũng từng ở đây vì bướng bỉnh mà bị phụ thân răn dạy. Anh ở đây nhìn thấy mẫu thân vì cơn bệnh nặng mà ngày càng suy yếu, cũng nhìn thấy phụ thân vì mẫu thân rời đi mà thương tâm muốn chết. Anh vĩnh viễn nhớ lời phụ thân nói trước khi mẫu thân mất đi, đời này ông chỉ có một người vợ duy nhất là mẫu thân, nữ chủ nhân của Trầm gia vĩnh viễn là mẫu thân.

    Mẫu thân mỉm cười ra đi, cảnh tượng phụ thân ôm bà tuyệt vọng thống khổ vẫn còn hiện rõ trước mắt, trong nháy mắt, Trầm gia đã nghênh đón tân nữ chủ nhân.

    Anh bất mãn, phẫn nộ, anh không muốn có mẫu thân mới, nhưng ông nội vẫn luôn yêu thương anh lần đầu tiên trở nên nghiêm khắc. Anh muốn đi tìm phụ thân, hỏi phụ thân vì sao đã đáp ứng mẫu thân lại không làm được, lại thấy phụ thân nhìn bức tường treo đầy ảnh chụp của mẫu thân mà uống rượu say như chết, miệng không ngừng gọi tên mẫu thân.

    Phụ thân thống khổ như vậy, sao lại có lỗi với mẫu thân được? Đều là lỗi của người phụ nữ kia.

    “Hai vị thiếu gia thật đáng đương.”

    “Đúng a, mẫu thân vừa qua đời, lại còn không có gia đình bên mẹ chống đỡ, lỡ Hàn tiểu thư sinh đứa nhỏ, với bối cảnh của Hàn gia, hai vị thiếu gia phỏng chừng không còn chỗ sống yên ổn trong nhà này a.”

    “Tôi nghe nói tính tình Hàn tiểu thư không tốt, hình như rất kiêu căng?”

    “Nếu thật vậy, hai vị thiếu gia xui xẻo rồi, ai lại thích đứa con của vợ trước sinh ra chứ, không biết sẽ sao nữa.”

    Lời của đám người hầu sau đó đã ứng nghiệm.

    Hàn Nhu cũng không thích bọn họ, sau khi anh cự tuyệt gọi bà ta là mẫu thân, lúc A Thừa khóc vào ban đêm hấp dẫn lực chú ý của phụ thân thì anh chú ý thái độ của Hàn Nhu đối với bọn họ càng lúc càng mất kiên nhẫn.

    Đợi đến lúc A Thừa một lần nữa sinh bệnh, mà Hàn Nhu cố ý muốn về Hàn gia, phụ thân lần đầu tiên nảy sinh tranh chấp với bà ta. Anh rõ ràng nghe thấy Hàn Nhu oán giận: “Nó cũng đâu phải tôi sinh, anh cảm thấy tôi có thể làm được gì? Muốn tôi làm bộ thương tâm khổ sở sao?”

    Những lời này của Hàn Nhu đã khắc sâu vết thương trong lòng Trầm Kế.

    Từ đó về sau, phụ thân cùng Hàn Nhu khắc khẩu ngày càng nhiều, thời gian phụ thân về hà cũng ngày càng ít. Trầm Kế mỗi lần nhìn thấy Hàn Nhu đều cảm thấy vì bà ta chọc phụ thân tức giận nên phụ thân mới không muốn về nhà. Hàn Nhu mang thai lúc nào, Trầm Kế cũng không biết, cậu chỉ nhớ rõ một ngày nào đó phụ thân trở về thăm anh cùng A Thừa, Hàn Nhu vui sướng xuất hiện trước mặt bọn họ. Sau đó anh nghe Hàn Nhu mở miệng: “Tiểu Kế, con có thích có thêm em trai không?”

    Trầm Kế dứt khoát trả lời: “Không thích.” Anh vẫn nhớ rõ câu nói của Hàn Nhu khi A Thừa bị bệnh. Anh không thích Hàn Nhu, sao lại thích đứa nhỏ do bà ta sinh được chứ.

    Hàn Nhu khi đó có biểu tình gì, anh đã không nhớ được, chỉ nhớ rõ khi người hầu nghe tin Hàn Nhu mang thai đã dùng ánh mắt thương hại thế nào để nhìn mình. Quan hệ của phụ thân cùng Hàn Nhu khi đó lại ngày càng nhạt nhẽo, tính tình của bà ta cũng ngày càng cổ quái, thẳng đến khi phát sinh chuyện kia.

    Trầm Kế bưng kín mặt, cúi đầu cười thành tiếng.

    Sau chuyện đó, A Thừa đã nhận một kích thích thật lớn, ước chừng ở bệnh viện suốt một tháng. Mà Hàn Nhu thì không hề bị trừng phạt gì cả, chỉ vì bà ta bị cơn phẫn nộ của phụ thân làm sinh non Trầm Hi.

    Nhiều năm như vậy, Trầm Kế không phải không biết năm đó khi Hàn Nhu mang thai, phụ thân đang bao dưỡng Chu Minh Mị, tính tình Hàn Nhu khi đó ngày càng cổ quái cũng vì Chu Minh Mị, nhưng thế thì thế nào? Hàn Nhu không thích bọn họ là sự thực, Hàn Nhu đã ra tay với A Thừa cũng là sự thực, thậm chí Hàn Nhu nhất quyết muốn gả cho phụ thân cũng là sự thực.

    Bởi vì chuyện đó, phụ thân đối với anh cùng A Thừa ngày càng để tâm hơn, ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả mọi chuyện đều tự mình để tâm, cứ việc anh cùng A Thừa phần lớn thời gian đều ở nhà cô cô, nhưng phụ thân mỗi ngày đều dành thời gian tới thăm bọn họ, cùng bọn họ đọc sách chơi trò chơi. Trong mắt anh, phụ thân yêu mẫu thân, thương anh cùng A Thừa, phụ thân là người cha tốt nhất trên thế giới.

    Lúc Hàn Nhu qua đời, bọn họ trở về Trầm gia, lúc này anh mới biết tới sự tồn tại của Chu Minh Mị, nhưng nhìn thấy bộ dáng tưởng nhớ của phụ thân khi nhìn ảnh mẫu thân, nhìn phụ thân ôn hòa quan tâm bọn họ, nhìn phụ thân kiên nhẫn chơi trò chơi với A Thừa, anh làm sao nhẫn tâm trách cứ phụ thân.

    Trầm Kế bật cười ha hả, Trầm Hi mắng rất đúng, anh là một đứa ngốc chỉ biết lừa mình dối người, anh không muốn đối mặt với sự thật phụ thân hết lần này tới lần khác phản bội mẫu thân, anh sợ hình tượng phụ thân trong lòng anh sẽ sụp đổ, anh cùng phụ thân giống nhau, đều đang lừa mình dối người.

    Đêm đó, Trầm Kế ngồi trước cửa Trầm gia cả một buổi tối, anh không biết mình nghĩ gì, hình như nghĩ rất nhiều nhưng tựa hồ cũng không hề nghĩ gì cả. Trời dần dần sáng tỏ, Trầm Kế đẩy cửa xe đi qua, ấn chuông cửa Trầm gia.

    Cùng đêm đó, Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi ngồi ở mộ viên suốt cả đêm.

    Sắc trời dần sáng, Trầm Hi giật giật cơ thể bị đông lạnh tới cứng đờ, do dự nhìn về phía Lý Minh Hiên ở bên cạnh, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, tối qua cậu chỉ mãi mê đắm chìm trong tình tự của mình, không biết Lý Minh Hiên làm thế nào cùng mình vượt qua cả một đêm.

    Thấy Trầm Hi quay đầu, cảm xúc tựa hồ đã khôi phục bình thường, Lý Minh Hiên lộ ra một nụ cười, cơ thể cứng ngắc xoa xoa tóc Trầm Hi, nhẹ giọng nói: “Muốn về nhà sao?”

    Tay Lý Minh Hiên xẹt qua trán, mang theo cơn lạnh thấu xương. Trong lòng Trầm Hi mềm nhũn, gật gật đầu, im lặng đứng lên.

    Trước khi rời đi, Trầm Hi nhìn gương mặt tươi cười của mẫu thân thật sâu, mặc kệ mẫu thân đã từng làm sai việc gì, mẫu thân đã dùng chính sinh mệnh của mình để hoàn lại.

    Còn lại chỉ là phụ thân nợ mẫu thân, nợ cậum cậu sẽ đòi lại không thiếu chút nào.

    Hoàn Chương 62.

    Thù Đồ [63]

    *****

    Sau khi trèo tường ra khỏi mộ viên, Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên, ai cũng không nhắc tới chuyện tối qua. Hai người lên một chiếc xe, Lý Minh Hiên lập tức mở hệ thống sưởi ấm, Trầm Hi chỉ cảm thấy cơ thể cứng ngắc trong hơi nóng phất qua dần dần dịu lại.

    Sắc mặt Trầm Hi cũng trở nên hồng hào, Lý Minh Hiên thân thiết nhìn cậu, hòa nhã nói: “Anh lái xe, Tiểu Hi có muốn ngủ một lúc không?”

    Trầm Hi lắc đầu, chuyển tầm mắt ra ngoài xe. Lý Minh Hiên không nói gì nữa, hai người một đường im lặng trở về khi nhà. Vừa tiến vào cửa, Lý Minh Hiên liền giúp Trầm Hi mở vòi nước nóng, anh sợ cậu ngồi cả đêm ngoài gió lạnh sẽ sinh bệnh.

    Trên người Trầm Hi vẫn còn khoác áo của Lý Minh Hiên, nghe anh nói vậy thì lập tức đứng lại, xoay người, không nói tiếng nào ôm chầm lấy Lý Minh Hiên.

    Trầm Hi dùng sức không nhỏ, Lý Minh Hiên mặc dù bị siết tới khó chịu nhưng lại vì Trầm Hi nguyện ý thân cận mình mà vui sướng. Sau phút sửng sốt, anh lộ ra nụ cười, nhịn không được nghiêng đầu hôn Trầm Hi, dịu dạng nói: “Ngoan, mau đi tắm đi, anh đi nấu canh gừng.”

    Trầm Hi thấp giọng nói: “Anh họ tắm trước đi.”

    Lý Minh Hiên cười nói: “Cơ thể anh tốt lắm, Tiểu Hi tắm trước đi.”

    Trầm Hi cuối cùng cũng không thể lay chuyển Lý Minh Hiên, bị anh đẩy vào phòng tắm.

    Thuần thục nấu một nồi canh gừng, Lý Minh Hiên dựa vào cửa lấy điện thoại, ngón tay xẹt qua tên Trầm Kế, trong lòng thầm thở dài, ấn xuống. Tối qua anh đuổi theo Trầm Hi, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người em ấy. Giờ bình tĩnh lại thì không khỏi bắt đầu lo lắng cho Trầm Kế. Những lời Trầm Hi nói tối qua tuy khó nghe nhưng nó lại chính là sự thực, chẳng qua quan hệ của Trầm Kế và cữu cữu vẫn rất thân thiết, Lý Minh Hiên sợ Trầm Kế không chịu nổi kích thích.

    Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nam bên kia đầu dây có chút khàn khàn: “Minh Hiên.”

    “Ừ.”

    Lý Minh Hiên đắn đo không biết làm thế nào mở miệng, Trầm Kế tựa hồ đoán được anh đang khó xử, đột nhiên mỉm cười: “Tôi không sao.”

    Hai người là bạn tốt nhiều năm, Lý Minh Hiên dễ dàng biết lời đối phương nói là thật hay giả, biết Trầm Kế thật sự không có việc gì thì không khỏi thở phào một hơi, lập tức cũng khẽ mỉm cười.

    Trong tiếng cười, bức màn ngăn cách giữa hai người trước đó tựa hồ đã tiêu tán không ít, Lý Minh Hiên cứ cảm thấy thái độ của Trầm Kế có chút thay đổi, cụ thể thì lại không nghĩ ra.

    Tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, Lý Minh Hiên cúp điện thoại, Trầm Hi cũng vừa tắm xong đi ra.

    Rót một chén canh gừng thật to, Lý Minh Hiên nhìn Trầm Hi nhăn mặt uống hết toàn bộ thì mới an tâm. Xoa mái tóc còn ẩm ướt của Trầm Hi, Lý Minh Hiên theo thói quen căn dặn: “Giờ đừng ngủ, chờ tóc khô rồi ngủ tiếp.”

    Trầm Hi nghe lời gật gật đầu.

    Đợi đến lúc Lý Minh Hiên tắm xong đi ra, Trầm Hi tựa hồ đã ôm chăn ngủ.

    Ngoài phòng sắc trời đã sáng trưng, nhưng người ngủ bên trong đã kéo màn che nên ánh sáng vô cùng u ám. Lý Minh Hiên lẳng lặng đứng bên giường nhìn Trầm Hi nửa ngày, sau đó cúi xuống hôn lên môi cậu một cái, nhẹ nhàng leo lên giường, nằm bên cạnh Trầm Hi. Nào ngờ vừa mới nằm xuống, Trầm Hi đột nhiên lật người lại ôm chặt lấy anh, vùi cả người vào lòng anh.

    Lý Minh Hiên sửng sốt, hiểu ra trước đó Trầm Hi chỉ giả vờ ngủ, không khỏi hơi mỉm cười. Đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Lý Minh Hiên chầm chậm vỗ về, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

    Lúc Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên đang ngủ bù, Trầm Kế vừa mới tắm xong, một mình ở phòng ăn vắng lặng dùng bữa sáng.

    Trầm phụ bảo người gọi điện về, căn dặn người hầu dọn dẹp phòng ở, hôm nay ông sẽ xuất viện trở về.

    Lúc nhận được điện thoại của Trầm phụ, người hầu khó hiểu nhìn Trầm Kế trong phòng ăn, không hiểu sao Trầm phụ đột nhiên lại xuất viện, mà có vẻ Trầm Kế lại hoàn toàn không hay biết? Càng kì quái hơn chính là vì sao lại căn dặn chuẩn bị thêm một căn phòng, chẳng lẽ có khách tới sao?

    Cúp điện thoại, người hầu nói lại ý Trầm phụ với Trầm Kế, sắc mặt Trầm Kế khẽ biến, động tác trong tay ngừng lại. Đặc biệt sắp xếp một căn phòng sao? Theo lời vệ sĩ nói hôm qua, Sở Thiến Thiến bị kích thích lớn, hoàn toàn không thể rời khỏi Trầm phụ, sắc mặt Trầm Kế trở nên khó coi, chẳng lẽ phụ thân tính toán để Sở Thiến Thiến ở Trầm gia?

    Tối qua, Trầm Kế dùng suốt một đêm để tự thuyết phục bản thân, cho dù giả dối thâm tình thì cũng vậy, lúc mẫu thân còn sống, phụ thân thật sự yêu mẫu thân, lúc mẫu thân qua đời, phụ thân thống khổ tuyệt vọng cũng là thật, đối với anh mà nói cứ vậy là đủ rồi. Những năm gần đây, phụ thân đối với anh cùng A Thừa đã tận tâm tận sức, anh không thể nói gì. Tuy gương mặt của Sở Thiến Thiến làm anh chán ghét, nhưng dù sao cũng có một Chu Minh Mị rồi, nhẫn nhịn liền qua thôi. Chỉ cần phụ thân bao dưỡng Sở Thiến Thiến ở bên ngoài, anh không nhìn thấy là tốt rồi, điểm mấu chốt duy nhất của anh là Sở Thiến Thiến không thể bước vào Trầm gia.

    Trầm Kế vốn định cùng phụ thân lùi một bước, anh sẽ không can thiệp chuyện của phụ thân cùng Sở Thiến Thiến, không ngờ phụ thân lại tính toán mang cô ta về nhà? Phụ thân rốt cuộc có biết nó có ý nghĩa gì hay không? Không còn tâm tư ăn uống, Trầm Kế im lặng ngồi trong phòng khách, hi vọng mình đã hiểu sai ý của phụ thân.

    Không biết qua bao lâu, ngoài sân ẩn ẩn truyền tới tiếng nói chuyện, Trầm Kế biết nhất định là phụ thân trở lại. Cố gắng điều chỉnh tốt tình tự của mình, Trầm Kế bước nhanh ra ngoài đón, nhưng lúc nhìn thấy người đứng bên cạnh Trầm phụ thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

    “A Kế.” Trầm phụ ngoài ý muốn nhìn thấy Trầm Kế, thật không ngờ anh lại ở nhà.

    Tầm mắt Trầm Kế dừng lại trên người Sở Thiến Thiến đứng cạnh Trầm phụ. Sở Thiến Thiến tựa hồ đã thật sự bị kinh hách, lúc này vẻ mặt vô cùng sợ sệt nhìn xung quanh, hoàn toàn bất động với bộ dáng Trầm Kế nhìn thấy ở bệnh viện trước đó.

    Có lẽ vì tầm mắt Trầm Kế quá sắc bén, Sở Thiến Thiến kinh hoảng liếc mắt nhìn anh, cơ thể theo bản năng run lên, núp ra phía sau lưng Trầm phụ.

    Trầm phụ lúc này xoay người ôn hòa trấn an Sở Thiến Thiến đang kinh hoảng, Sở Thiến Thiến tin cậy nhìn Trầm phụ, cảm xúc chậm rãi bình tĩnh trở lại. Trong mắt Trầm Kế hiện lên một tia mỉa mai, xoay người quay về phòng khách.

    Đã không còn Trầm Kế ở đó, Sở Thiến Thiến thoải mái hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng kéo tay Trầm phụ, tùy ý để ông dẫn mình vào phòng khách.

    Nhìn Trầm phụ kiên nhẫn tả bố cục phòng ở cho Sở Thiến Thiến, Trầm Kế lạnh lùng mở miệng: “Phụ thân định để Sở tiểu thư ở lại nhà sao?”

    Sự bài xích trong giọng nói Trầm Kế làm người nghe cảm nhận vô cùng rõ ràng, tất cả đều thức thời rời khỏi phòng khách. Tình cảnh Trầm Kế cùng Trầm phụ bùng nổ xung đột vì Sở Thiến Thiết vẫn còn hiện rõ trước mắt, không ai có can đảm ở cạnh bọn họ vào thời điểm này.

    Trầm phụ nhìu mày, nhìn về phía Trầm Kế: “Tiểu Sở là khách ở tạm vài ngày, chờ sức khỏe khôi phục sẽ rời đi.”

    Trầm Kế nhìn Trầm phụ thật sâu, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người tin tưởng những lời này sao?”

    Hàm ý giễu cợt trong lời nói của Trầm Kế quá mức rõ ràng, Trầm phụ nhất thời giận dữ: “A Kế.”

    Trầm Kế cười mỉa nhìn về phía Trầm phụ, cố chấp nói: “Con không đồng ý để cô ta ở trong nhà. Sở tiểu thư cơ thể không tốt, phụ thân có thể đưa cô ta tới bệnh viện tốt nhất để điều trị, hoặc dứt khoát cứ giống như Chu Minh Mị, tùy ý để phụ thân bao dưỡng bên ngoài, nhưng tuyệt đối không được ở lại Trầm gia.”

    Lời của Trầm Kế làm Trầm phụ do dự, đang định mở miệng, Sở Thiến Thiến không biết nghĩ tới gì đó, cơ thể bắt đầu run rẩy. Trầm phụ lập tức phát hiện dị thường, kiên nhẫn dỗ dành cô. Tình tự Sở Thiến Thiến một lần nữa bình ổn, hoàn toàn tin cậy nhìn Trầm phụ. Trầm phụ cùng tầm mắt Sở Thiến Thiến giao nhau, xoay người quả quyết nói: “Phụ thân đã quyết định rồi.”

    Trầm Kế im lặng nhìn Trầm phụ, nhịn không được cúi đầu bật cười.

    “Phụ thân còn nhớ lời hứa hẹn của mình trước lúc mẫu thân qua đời không? Trầm gia chỉ có mình mẫu thân là nữ chủ nhân. Phụ thân đã phản bội lời hứa một lần rồi, giờ còn tính phản bội lần thứ hai sao?

    Lời nói của Trầm Kế hệt như một lưỡi sao cắm phập vào tim Trầm phụ. Trầm phụ ý thức được Trầm Kế nói gì thì không khỏi thẹn quá thành giận.

    Trầm Kế làm như không thấy cơn phẫn nộ của Trầm phụ, chỉ chán nản nói: “Nếu Sở tiểu thư phải đến ở Trầm gia, vậy con dọn ra ngoài là được rồi.”

    Nói xong, Trầm Kế không hề nhìn tới biểu tình Trầm phụ, xoay người rời khỏi phòng khách.

    Trầm Kế đi rồi, gương mặt Trầm phụ không khỏi hiện lên chút thất thần, lời nói của Trầm Kế làm ông nhớ tới Phương Vân. Sở Thiến Thiến vẫn chú ý biểu tình Trầm phụ, lập tức nhận ra không đúng, liền nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Trầm phụ, áp mặt lên.

    Hành động của Sở Thiến Thiến gọi tinh thần Trầm phụ quay lại, ông theo bản năng gọi: “A Vân?”

    Sở Thiến Thiến phối hợp ngẩng đầu, hướng về phía Trầm phụ khẽ mỉm cười.

    Trước mắt Trầm phụ xẹt qua một chút hoảng hốt, A Vân của mình hiện đang ở ngay bên cạnh a.

    Thuộc truyện: Thù đồ