Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân – Chương 20

    Thuộc truyện: Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

    Leo đưa Lục Sướng đến chỗ giống cái tụ cư rồi rời đi, nghe nói y còn phải đi chuẩn bị tế phẩm, để bái tế Thần Đá. Nghe nói tế phẩm này vốn nên là lễ ra mắt do Lục Sướng mới gia nhập bộ lạc chuẩn bị để biểu lộ quyết tâm của mình, đưa cho Thần Đá, bất quá đều bị Leo giành làm.

    Lúc gần đi y nháy nháy mắt vài cái với Lục Sướng, y hệt đang tán tỉnh, khiến cho mười mấy thú nhân đồng thời nôn ra một trận.

    “Thủ pháp quá kém!” Aids lắc đầu, “Nào có ai cứ phóng mị nhãn như vậy, một chút mị lực cũng không có, nếu không phải y khí lực cường kiện, phỏng chừng không có giống cái nào thích tính cách buồn chán như thế. Trước kia cũng vậy, bất luận chọc ghẹo y thế nào cũng không phản ứng, không hiểu phong tình a.”

    “Ngươi xác định ngươi nói là Leo?” Lục Sướng vẻ mặt kinh ngạc hỏi, Leo cái con sư tử tùy thời tùy chỗ đều phát tình kia, mà lại là kiểu người giống như thiếu niên ngây thơ như lời Aids miêu tả á?

    “Đúng vậy đúng vậy!” Hilda đang bận rộn cũng gật đầu phụ họa, “Ngươi hỏi thử đi, cả bộ lạc Viêm Hoàng giống cái nào độc thân mà không từng trêu chọc y đâu? Nhưng y chính là không phản ứng, cứ trơ ra, lúc ấy chúng ta còn hoài nghi y không phải giống đực nữa.”

    “Không giống a…” Leo làm sao mà trơ được, gần như tùy thời đều là trạng thái súng lên nòng a, “thằng nhỏ” kia hắn nhìn mà trong lòng hơi sợ, thật sự không dám tưởng tượng lỡ đâu có ngày nào đó sư tử quá thú tính, sau khi ngay tại chỗ tử hình hắn, bản thân hắn còn có thể sống sót được.

    Aids vỗ vỗ đầu Lục Sướng: “Cho nên sau khi y đi du hành trở về, chúng ta phát hiện Leo trưởng thành rồi đều rất kinh ngạc, gần như tất cả mọi người cho rằng y sẽ mãi như vậy. Nếu thêm nửa năm nữa y còn không biến thân, sẽ rời khỏi bộ lạc, hiện tại y có thể vui vẻ ở trong bộ lạc bận bịu thế này, đều là công lao của ngươi.”

    “Đúng rồi đúng rồi! Còn có ca ca ta cùng Rick, bọn họ tuy rằng không giống Leo mãi mà không “lên” được, nhưng cũng đều không có biện pháp trưởng thành, ta trước kia rất lo lắng ca ca sẽ cứ như vậy mãi, đến lúc đó không gặp hắn nữa. Lục Sướng tỷ tỷ, thật sự là rất cảm tạ ngươi!” Beatrix vùi cái đầu thật lớn vào trong ngực Lục Sướng, vẻ mặt làm nũng.

    Lục Sướng bình tĩnh nhìn “Cô gái” bán manh trước mắt này, hoàn toàn không nhìn hình thể cao lớn kia, tiếp tục nói chuyện phiếm: “Nếu tới thời điểm mà không trưởng thành giống đực sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc sao?” Có chút không đồng ý với cách làm này, cứ cảm thấy có phải là ai đó xuyên qua tới đây định ra quy củ hay không.

    “Đương nhiên là không! Bộ lạc có quy định, hoàn toàn tiếp nhận giống đực không thể trưởng thành, bất luận ai cũng không được kỳ thị bọn họ.” Beatrix lo lắng giải thích, sợ “tỷ tỷ” sắp gia nhập này hiểu nhầm bộ lạc Viêm Hoàng là nơi không có nhân tính.

    “Vậy…” Vì sao phải rời khỏi bộ lạc?

    “Ài… Chính bọn họ không muốn sống giữa các thú nhân trưởng thành, chúng ta cũng níu kéo không được. Bình thường giống đực không thể trưởng thành, đều sẽ ở lại nơi gần nhà đá cách bộ lạc không xa, sống cùng Mộ Liên.”

    “Mộ Liên?” Đột nhiên xuất hiện một cái tên mới, Lục Sướng định hỏi kỹ, lại bị Hilda chen vào.

    “Chuẩn bị xong rồi! Ngươi lại đây may một chút là được!” Hilda đưa da rắn đã cắt thành mảnh đồ cho Lục Sướng, sau đó cười xấu xa nói: “Hị hị hị hị ~~~~ đây chính là da rắn của White, tiểu Sướng Sướng ngươi chắc không phải là muốn bỏ cái tên không hiểu phong tình Leo kia đó chứ? Ta biết tên kia nhất định ngơ ngác như cây, không có biện pháp thỏa mãn ngươi.” Nói xong còn dùng lực vỗ cái mông thoạt nhìn rất mẩy của Lục Sướng một chút, liếc mắt quét qua dấu răng trước ngực hắn.

    “Ào ào ——” người nào đó bị đánh bay vào lòng sông.

    “Á —— rất xin lỗi! Ta quên khống chế lực đạo!” Hilda vội vàng chạy tới xem Lục Sướng.

    May mà nơi này nước không sâu, Lục Sướng lau mặt một phen, bình tĩnh đi đến bờ, tỏ vẻ hắn đã quen. Chẳng qua vừa nãy bởi vì Leo xé hủy da thú của hắn, hắn chỉ còn biết tùy tiện quấn một khối da thú ở bên hông, đi tới đây chế tạo quần áo mới. Dấu răng rõ ràng làm cho một đám giống cái không biết hạn cuối lộ ra nụ cười sáng tỏ, nét cười kia, thật sự làm cho người ta có xúc động giết người a…

    Bất quá Lục Sướng tỏ vẻ hắn không phải người bạo lực, cho dù bọn người kia có đáng đánh tới cỡ nào, người văn minh như hắn cũng sẽ không động thủ. Bất quá nếu hắn có được sức mạnh tương đương, vậy thì chưa nói chắc được.

    Lên bờ rồi liền cúi đầu không nói, bắt đầu may chỗ da đã cắt. Bất quá Beatrix không dễ dàng buông tha hắn như vậy, mà tiếp tục nói: “Lục Sướng tỷ tỷ, ngươi không phải thật sự định bỏ Leo đi tìm ca ca ta đó chứ.” Vừa nói vừa vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Lục Sướng, bộ ngực với cái yếm mới vừa làm xong cọ cọ trên cánh tay Lục Sướng…

    May mà làm yếm rồi! Lục Sướng ngầm lau mồ hôi lạnh một phen, sắc mặt không biến, tiếp tục bình tĩnh nói: “Đây là làm cho Leo và ta.”

    “Cái gì! Ngươi làm váy da cho Leo!” Một đám giống cái hô khàn cả giọng, thổi Lục Sướng đến hỗn độn.

    “Có cái gì không đúng?” Sắc mặt không thay đổi như trước, vô biểu cảm như người chết vậy.

    “Đương nhiên có! Ngươi làm váy da cho y, chính là định cùng y kết làm bạn lữ! Ca ca ta làm sao bây giờ?” Beatrix một lòng nghĩ muốn tìm chị dâu cho anh nàng.

    “Cái gì! Làm váy da là muốn cùng y làm bạn lữ cố định sao!” Lục Sướng cũng nóng nảy, không để ý hình tượng đứng lên, nhắm ngay tai Beatrix điên cuồng hét.

    Hiển nhiên câu rống giận của hắn này rốt cuộc cũng trấn trụ được một đám giống cái bưu hãn, Beatrix sửng sốt một lát, mới ôn nhu trả lời: “À… Ta kỳ thật cũng chưa định thân cùng ai, đối với chuyện này không quen, có lẽ… biết đâu cũng có ngoại lệ. Ờ… Leo giới thiệu ngươi gia nhập bộ lạc, ngươi cảm tạ y tặng lễ cũng không sao, không phải đại sự gì.”

    “Các ngươi nói xem?” Lục Sướng nhướng mày nhìn về phía mấy giống cái.

    “Chúng ta cũng chưa định thân, cũng không rõ ràng!” Mấy người gió chiều nào che chiều đó đồng loạt lắc đầu, trực giác dã tính nói cho các nàng hiện tại Lục Sướng rất nguy hiểm, tốt nhất không nên chọc…

    “Vậy sao… Đã vậy, ta muốn hỏi một chút, nếu ta làm không phải váy da, mà là thứ khác thì sao?” Lục Sướng trầm tư một lát rồi hỏi.

    “Lục Sướng tỷ tỷ muốn tặng yếm? Vậy thì thật sự không có tiền lệ, có lẽ có thể.” Beatrix nhỏ giọng nói.

    Mồ hôi…

    Lời nàng khiến Lục Sướng không tự giác nghĩ đến một hình ảnh: Leo vẫn như trước đem “thằng nhỏ” đi dạo khắp nơi, trước ngực quấn một cái yếm nhỏ màu trắng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi giữa một đám dã thú…

    Phụt ——

    Hắn không khỏi cười thành tiếng, không khí căng thẳng vừa rồi trở thành hư không, giống cái chung quanh đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Các nàng cũng rất kỳ quái, vì sao Lục Sướng rõ ràng rất yếu, mà khi hắn giận dữ, bản thân thế mà không dám thở mạnh?

    “Kỳ thật, ta không phải muốn làm váy da, mà là làm quần ngắn.” Lục Sướng cầm lấy một cái quần ngắn vừa mới làm xong, giải thích.

    “Quần ngắn?” Aids túm túm hai cái ống quần ngắn, “Vì sao phải phiền toái chia làm hai ống? Hơn nữa nhỏ như vậy, là cho ai bẩm sinh thiếu dinh dưỡng mặc sao?”

    “Ta mặc.” Lục Sướng rất rất nhẹ nói.

    Aids run run, vội vàng pha trò, xấu hổ qua loa tắc trách lờ đi.

    Thấy nàng không công kích thân thể nữa, Lục Sướng tiếp tục giải thích: “Quần ngắn này điểm tốt nhất là hoạt động tiện hơn so với váy da, sẽ không sợ bị lộ.”

    “Không lộ thì còn ý nghĩa gì nữa!” Hilda vẻ mặt không vui gì cả.

    Hắc tuyến hiện lên trán hắn, được rồi, hắn đã quên nơi này tư tưởng quá mức cởi mở, vì thế còn nói: “Chủ yếu là để phòng ngừa người mình không thích tùy tiện chạm vào mình, phiền cỡ nào a! Ta có làm thằng cỏ buộc trên lưng quần, thắt nút thòng lọng, vậy cho phép người mình tán thành cởi bỏ nút xem mình, người khác thì không được, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”

    Mấy người ngươi xem ta ta nhìn ngươi, đồng thời gật gật đầu: “Đúng a, luôn có một vài kẻ vị thành niên khốn kiếp chúng ta chán ghét lại không biết sống chết chui vào dưới váy da ta liếm loạn, đôi khi thật sự thật đáng ghét. Nói như vậy, chỉ cho người mình nhìn trúng cởi bỏ quần, có vẻ… Cảm giác ái muội rất không tệ.”

    Đương nhiên là thế, khoa học chứng minh rồi, trang phục nữ nhân lụa mỏng bán lõa như ẩn như hiện, còn hơn phơi ra toàn bộ, càng kích thích cảm quan của nam nhân. Có một vài thứ, chính là phải giấu đi mới hữu tình à nha.

    Hơn nữa, hắn tặng quần ngắn mà không phải váy da truyền thống, ý nghĩa cũng bất đồng, hẳn là sẽ không bị hiểu nhầm nhỉ.

    Thuộc truyện: Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân