Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân – Chương 35

    Thuộc truyện: Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

    Sáng sớm hôm sau, Leo ra ngoài chuẩn bị điểm tâm, biểu cảm trên mặt y là như thế này —v—

    Ai, nói thế nào được nhỉ, vi diệu vậy ta! Vi diệu đến không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để biểu đạt.

    Tóm lại là y nhìn cái gì cũng cảm thấy cái đó rất được.

    Lấy đại đám mây xám xịt to đùng trên trời kia đi, màu xám đó sáng tạo cỡ nào nội hàm cỡ nào a! Hôm nay trời âm u xinh đẹp cỡ nào a!

    Nhìn lại khóm hoa trước cửa bị mưa to tàn phá một đêm kìa, cảnh tượng đóa hoa thê lương rơi rụng trên mặt đất làm cho người ta vui vẻ thoải mái cỡ nào a!

    Còn có bụi cỏ gần như bị ngập gần hết đó, bộ dáng giãy dụa trong nước có sức sống cỡ nào a!

    Một chân dẫm vào vũng nước, vị trí cái vũng nước này thật sự là vô cùng có cá tính, thế mà vừa lúc chắn ngay giữa đường mọi người thường đi, chắn đường thế này tiện lợi cỡ nào a!

    Còn có cơn mưa vừa thấy y liền hạ xuống với kích thước hạt mưa lớn cỡ hạt đậu tương này nữa, cảm giác rớt lên thân thể y tựa như mát xa vậy, thoải mái cỡ nào a!

    Bởi vậy có thể thấy, sau trải nghiệm tối hôm qua, Leo hiện tại có chút phê, tinh thần có chút giật giật, mà biểu cảm mất hồn kia làm cho Rick ở một bên thấy y liền muốn đánh người.

    Rick nheo lại mắt, không khỏi nhìn về phía nhà cây của Lục Sướng, đó là do Leo ép mấy thú nhân bọn họ làm giúp, White xuất lực nhiều nhất, hắn có thể nói là chả giúp quái gì. Nhưng hiện tại ở đó, là Leo.

    Hắn không trách Leo mượn hoa hiến phật, ở đây, ai muốn làm phòng ở gần như đều là mọi người hỗ trợ. Hắn chỉ… có chút không cam lòng. Rốt cuộc không cam lòng kiểu gì, hắn cũng không rõ lắm. Rõ ràng ngày hôm qua người buông tay trước là hắn, nếu ngày hôm qua hắn không dừng lại…

    Đáy mắt nhiễm phiền muộn nồng đậm, không phải bực Leo cùng Lục Sướng, mà là đang bực chính hắn! Bởi vì nếu cho chọn lại, chỉ sợ hắn vẫn lựa chọn như vậy. Không phải bởi vì hắn không muốn bị lợi dụng, mà là Lục Sướng khi đó, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Càng bởi vì hắn biết Leo ở ngoài cửa cách đó không xa, dựng thẳng tai nghe động tĩnh trong phòng, một khi có gì không đúng, sẽ lập tức vọt vào!

    Lần này là hắn không thể ngoan độc hạ quyết tâm, nếu còn có cơ hội lần sau, hắn sẽ không buông tay. Hắn khác với đám thú nhân tinh khiết kia, sẽ không chỉ dùng vũ lực đi tranh đoạt, hắn có thủ đoạn cùng phương pháp của riêng mình.

    Tạm thời không bàn đến Leo sung sướng cùng Rick ảo não, tâm tình còn hơn hai người bọn họ, Lục Sướng mới là kẻ mâu thuẫn nhất.

    Hắn đau a! Ngày hôm qua Leo ban đầu coi như là ôn nhu, nhưng sau đó…

    Lục Sướng che mặt ghé vào da thú, sau đó không thể nói rõ là Leo quá kích động hay mình quá kích động, tóm lại hắn vong tình quấn quít lấy Leo, khát vọng được làm càng nhiều.

    Lúc tình cảm mãnh liệt người ta thường sẽ xem nhẹ một ít cảm giác, chỉ khi nào tỉnh táo lại ——

    Lục Sướng ôm mông, tiết chế a tiết chế! Từ hôm nay trở đi hắn phải tu thân dưỡng tính, tốt nhất là khiến Leo cũng cùng hưởng cuộc sống kiểu quân tử chi giao thanh đạm như nước ấy. Chuyện tương lai ấy mà, vẫn nên thanh đạm như nước mới tốt! Tối hôm qua hắn rõ ràng chỉ sưng bọng máu a! Không, không phải bọng máu, mà căn bản là chảy máu!

    Chỗ đó chảy máu không giống với những nơi khác, hắn đã bắt đầu lo lắng cho phản ứng sinh lý mấy ngày tới. Chỉ nằm úp sấp đã khó chịu như vậy, vạn nhất…

    Được rồi, còn có một việc đáng mừng, chính là năng lực chịu đựng bản thân còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, trải nghiệm một đêm kịch liệt gây sức ép như vậy, thế mà còn chưa có chết, thoạt nhìn thì năng lực chịu đựng rất mạnh mẽ.

    Ai, ngày hôm qua Mộ Liên cho hắn một ít thảo dược cầm máu, để quên ở chỗ Rick rồi, hiện tại hắn cũng không thể nói Leo đi nhặt về nhỉ? Có vẻ tính khiêu chiến hơi bị lớn. Vậy có thể bảo Leo đến chỗ Mộ Liên lấy thêm một ít hay không? Cái này… độ khó cũng rất lớn.

    Trước kia luôn có người ước ao được làm tình nhân “kẻ gây tai họa” có thể khiến người khác tranh giành vì mình, hắn hiện tại coi như đã hiểu, “kẻ gây tai họa” cũng có phiền não của “kẻ gây tai họa”. Tựa như hắn, hiện tại ngay cả việc kiếm chút thảo dược sát trùng giảm đau cũng khó. Nếu chỉ có một mình Leo có hứng thú với hắn thì tốt rồi, nếu Mộ Liên không cùng hắn truyền ra chuyện xấu thì tốt rồi.

    Đang miên man suy nghĩ, Leo cầm hoa quả cùng quả gạo tiến vào, đúng với yêu cầu của Lục Sướng, còn hái về một ít cây cỏ đăng đắng nhưng có thể ăn. Mớ cây cỏ đó dùng để hạ nhiệt, trong thường thức cuộc sống của Lục Sướng, phàm là thức ăn cùng dược liệu vị cay đắng, đa số là thanh nhiệt trừ hoả, mà phương thức hạ nhiệt chủ yếu là tháo dạ (thải hết thứ trong dạ dày ra). Hắn ăn ít đi, ít nhất có thể bớt khiến mình chịu thống khổ. Hơn nữa mớ cây cỏ này cho dù không có công hiệu hạ nhiệt, ăn nhiều vi-ta-min cũng tốt. Dù sao mấy ngày nay đánh chết hắn, hắn cũng không ăn thịt.

    Leo ôm lấy hắn, đặt ở trên đùi mình, nhưng Lục Sướng vừa mới ngồi xuống, liền gào khóc kêu lên.

    “Ai ai ai ai! Đau đau đau! Ngươi để ta nằm úp sấp về đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”

    Leo có chút đau lòng thả Lục Sướng ra, đút hắn uống chút nước.

    “Thật xin lỗi… Ta tối hôm qua…”

    Lục Sướng khoát tay, ngày hôm qua không phải lỗi của một mình Leo, hắn cũng quá kích động, về sau nhất định phải chú ý khắc chế. Đáng tiếc nơi này không có thuốc bôi trơn, nếu có, ít nhất hắn có thể thoải mái hơn. Sau này thường xuyên sử dụng, biết đâu về sau có thể nới rộng một ít. Rất nhiều người yêu thích lần đầu tiên, không phải là bởi vì sẽ khá chặt sao, chỗ đó dùng mãi khẳng định càng dùng càng lỏng đó.

    Bất quá đây dù sao cũng là chuyện sau này, việc cấp bách là phải giảm bớt đau xót trên người hắn, nếu không mấy ngày nay hắn chỉ sợ ngay cả ngủ cũng không tốt.

    “Ờ… Leo, ngươi có biết mấy loại thảo dược có thể cầm máu giảm đau, còn có thể làm cho miệng vết thương khôi phục nhanh hơn hay không?”

    Nghe lời này, hối lỗi trên mặt Leo càng đậm, ngày hôm qua là y không tốt, kích động nên cái gì cũng không chú ý, sau mới phát hiện chỗ đó của Lục Sướng đã thành một mảnh hỗn độn, máu đỏ tươi chói mắt như vậy, khó trách Lục Sướng nói Mộ Liên tuyệt đối không chạm vào hắn, hiện tại y đã hiểu, là thật sự không chạm.

    Lục Sướng thấy Leo trầm mặc không lên tiếng, cũng biết y nghĩ cái gì, liền nhẹ giọng trấn an: “Ngươi cũng đừng quá tự trách, trên cơ bản lần đầu tiên đều phải chịu đựng. Về sau có kinh nghiệm phong phú, sẽ không khó chịu như vậy nữa.” Hắn thật đáng thương, rõ ràng là nạn nhân còn phải an ủi hung thủ.

    Leo đứng phắt dậy, trực tiếp đá văng cửa bước đi, Lục Sướng chỉ kịp hô một câu: “Ngươi làm gì vậy?”

    “Tìm Mộ Liên.”

    Đáp án này làm cho Lục Sướng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng sau lại lo lắng đến tình trạng thân thể của mình cùng với yêu cầu cao độ của động tác này, hắn vẫn là từ bỏ. Phỏng chừng Mộ Liên hẳn đã biết hắn không thể trợ giúp đám thú nhân “quá thời hạn” kia, Leo hẳn cũng đã nghĩ đến điểm này, mới khinh địch muốn đi tìm Mộ Liên như vậy.

    Bất quá bác sĩ lạnh như băng ngày đó, vì sao sẽ phá lệ chú ý đến hắn nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì cảm thấy có chút có lỗi với hắn?

    Lục Sướng không nghĩ vậy, Mộ Liên nếu thật có lương tâm, ngày đó sẽ không phớt lờ Leo thống khổ, trực tiếp mang hắn đi. Chỉ là sau đó Mộ Liên rốt cuộc dùng biện pháp gì để xác định hắn không có hiệu quả đối với thú nhân “quá thời hạn” nhỉ? Không phải là…

    Trong đầu hiện ra hình ảnh một đàn thú liếm loạn sờ loạn, Lục Sướng sợ run cả người, chuyện này… Dù sao lúc trước hắn ý thức không rõ, xem nhẹ đi là được, coi như chưa có gì xảy ra.

    Đang lúc Lục Sướng lừa mình dối người tự khuyên nhủ mình, Leo đã đã trở lại.

    “Nhanh như vậy…” Hắn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liền cứng đờ.

    Cùng Leo tới, còn có Mộ Liên!

    Ánh mắt chuyển hướng sang Leo, để lộ ra khiếp sợ cùng khó hiểu. Leo định làm gì? Cho dù xác định Mộ Liên không làm gì cả, sự thống khổ lúc trước y cũng nên khắc cốt ghi tâm đi chứ? Vì sao nhanh như vậy liền tha thứ cho hắn, còn gọi hắn đến trị thương a!

    Cả Mộ Liên, trước đó còn giữ bộ dáng mặc kệ ngươi chết sống, hiện tại sao tới nhanh như vậy? Ngươi nghe bệnh tình rồi cho chút dược là được rồi mà, còn cần tự mình đến khám bệnh tại nhà sao?

    Mộ Liên cũng mặc kệ trong lòng Lục Sướng suy nghĩ cái gì, trực tiếp tiến đến xốc da thú đắp trên người lên, khiến cho thân thể trải qua tình cảm mãnh liệt tất cả đều bại lộ trước mặt hai người. Leo vội vàng đắp lại da thú, cả giận nói với Mộ Liên: “Gọi ngươi đến chữa bệnh, không phải chiếm tiện nghi.”

    Thần sắc Mộ Liên không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ngươi nếu có bản lĩnh không cần xem miệng vết thương trực tiếp chữa bệnh, thì đừng tới tìm ta.”

    Lục Sướng nhận thấy thân thể Leo cứng ngắc, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng xốc da thú trên người hắn lên một chút, miễn cưỡng nói: “Vậy xem thế này đi.”

    Đôi mắt màu bạc của Mộ Liên quét một vòng trên người Leo, cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa tay đặt trên cái mông vểnh đã thật mẫn cảm của Lục Sướng.

    “A… Ai! Ngươi đừng nhìn! Kỳ thật chỉ là vận động quá độ, ma xát sinh ra vết thương, chảy chút máu, ngươi cho chút dược chữa thương là được.” Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, thêm vào một câu: “Nếu có thuốc tê liền thì tốt. Bất quá tốt nhất đừng gây tê toàn bộ, gây tê cục bộ là được rồi.”

    Lời hắn nói làm cho hai người còn lại mắt to trừng mắt nhỏ, ngay cả Mộ Liên biết dùng thảo dược, cũng nghe không hiểu lắm danh từ riêng hắn dùng, bất quá cũng may hai người đều nghe hiểu đại khái, biết hắn muốn gì.

    Đôi mắt đẹp của mĩ nam tóc bạc quét qua thân mình đầy vết thương của Lục Sướng, từ trong rương gỗ tùy thân mang theo lấy ra hai cây thảo dược nói với Leo: “Cái này cầm máu, cái kia dùng giảm đau, chiếu theo bộ dáng cây tìm chúng ở phía đông, đừng tìm nhầm.”

    Tiếp theo dặn Leo một vài việc cần chú ý, cuối cùng Mộ Liên cong khóe miệng hiếm thấy, ngữ khí mang theo tia đùa cợt: “Về sau nhẹ một chút, ai không biết còn tưởng rằng ngươi ngược đãi giống cái đấy.”

    Nói xong tiêu sái rời đi, lưu lại bóng dáng làm người ta hận đến nghiến răng. Lục Sướng bất đắc dĩ nhìn nhìn trên người mình xanh xanh tím tím, âm thầm thở dài. Không trách Leo, ai kêu thân thể hắn quá mức mảnh mai, kém cả giống cái.

    Rõ ràng một nam nhi tốt của thế kỷ mới, hiện tại lại biến thành một tiểu thụ”ôn nhu” (Leo nói) yếu ớt như Bạch Liên Hoa. Bị một kẻ phi nhân loại hành một đêm, hắn còn thật cam tâm tình nguyện…

    Nhìn bộ dáng Leo đau lòng, Lục Sướng nhẹ nhàng đỡ trán, phỏng chừng đã biết đời này mình đã thua trên tay sư tử. Cũng may sư tử là Leo, hắn sẽ không để ý đến vậy.

    Bất quá vẫn nên tu thân dưỡng tính, chú ý tiết chế, bởi vì thật sự là rất đau!

    Thuộc truyện: Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân