Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt – Chương 125

    Thuộc truyện: Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

    Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [125] Phiên Ngoại Duy Lạp Cùng Na Tạp

    ******

    Trời quang mây tạnh gió thổi hiu hiu, ánh mặt trời chiếu rọi khắp khe núi làm trái tim người ta cũng trở nên ấm dào dạt. Trên con đường nhỏ bên bờ sông, Duy Lạp ôm vài miếng da thú xinh đẹp, định thừa dịp thời tiết tốt nhu chế mấy miếng da thú để dành cho mùa đông.

    Bộ lạc vừa trải qua những trận mưa thu dai dẳng, trên con đường tràn đầy lá khô héo úa. Duy Lạp nhẹ nhàng né tránh những chiếc lá bước đi, bắp chân trắng nõn thon dài lộ ra, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui. Mái tóc lục sắc xinh đẹp tung bay ở phía sau, làm Duy Lạp thoạt nhìn hệt như một tinh linh xinh đẹp trong rừng.

    Đi được một đoạn, bước chân Duy Lạp khựng lại, bởi vì trước mặt hắn vừa có một thú nhân bay tới, sau đó biến thành hình người đi tới. Duy Lạp lộ ra nụ cười yêu nghiệt chiêu bài của mình, nhẹ giọng hô: “Hey Cáp Đinh, đi săn về rồi à?”

    Cáp Đinh gật gật đầu, từ trên lưng gỡ xuống một cái túi, tiếp đó lấy lòng Duy Lạp cười nói: “Duy Lạp, vừa nãy ta đi săn, cố ý hái vài quả khế cho ngươi, ngươi mang về từ từ ăn đi.”

    Duy Lạp lục lọi túi da lựa hồi hồi, sau đó cầm một quả vừa lớn vừa đẹp đưa lên miệng cắn một ngụm, sau đó nhướng mi cười nói: “Cám ơn a, ta ăn một quả là được rồi.”

    Cáp Đinh có chút nóng nảy: “Đây đều là ta hái cho ngươi, ngươi cứ cầm hết đi!”

    Duy Lạp khoát tay: “Không cần, nhiều như vậy ta ăn không nổi, còn lại ngươi mang về cho người nhà ngươi ăn đi!”

    Cáp Đinh có chút thất vọng, bất quá nhìn bộ dáng Duy Lạp có vẻ rất cương quyết nên ngượng ngùng cưỡng cầu. Bất quá, nhìn da thú trên tay Duy Lạp, hắn linh động nói: “Ngươi định nhu chế da thú à? Để ta giúp ngươi!”

    Duy Lạp vẫn lắc đầu: “Không cần, thứ của ta ta thích tự mình làm.” Nói xong, Duy Lạp liền vòng qua Cáp Đinh, tiếp tục đi tới trước.

    Nhìn bóng dáng Duy Lạp đi xa, Cáp Đinh lộ ra biểu tình si mê. Duy Lạp thực sự là vừa xinh đẹp lại vừa cá tính, hắn sao có thể từ bỏ chứ? Cáp Đinh cảm thấy, chỉ cần mình kiên trì thì nhất định có thể đoạt được trái tim mỹ nhân.

    Lại nói tiếp, Duy Lạp tới bộ lạc dực hổ tộc đã hơn ba. Đại khái là vì bộ dáng Duy Lạp có chút lẳng lơ, tính tình cũng khá yêu mị, thú nhân trong bộ lạc yêu thích giống cái dực xà tộc này khá nhiều, thường xuyên có người đánh nhau tới đầu rơi máu chảy vì tranh giành Duy Lạp. Bất quá Duy Lạp vẫn luôn cao ngạo như vậy, không thấy hắn đối xử đặc biệt với thú nhân nào. Bởi vì, các thú nhân thích Duy Lạp đều nghĩ mình còn hi vọng, dốc hết tâm tư lấy lòng Duy Lạp.

    Duy Lạp không cự tuyệt rõ ràng nhưng đối với những món đồ nhóm thú nhân đưa tặng, y chỉ ngẫu nhiên lấy một chút, không giống tiếp nhận mà cũng không giống cự tuyệt, làm người ta đoán không ra tâm tư của hắn. Bất quá càng vậy thì lại càng có nhiều người điên cuồng vì hắn. Duy Lạp giống như không phát hiện, mỗi ngày chỉ tự chăm sóc cuộc sống hằng ngày của mình.

    Duy Lạp vừa ăn khế vừa tiếp tục đi ra bờ sông, hoàn toàn không nghĩ tới thú nhân Cáp Đinh kia rốt cuộc đã mất bao nhiêu tâm tư để hái khế cho mình. Tính tình như vậy quả thật có chút thái quá, rất nhiều phi thú nhân trong bộ lạc không thích Duy Lạp, nhìn thấy hắn tới liền tránh ra xa xa.

    Tựa như hiện giờ, lúc Duy Lạp tới chỗ nước cạn của con sông thì nơi đó đã có rất nhiều người. Dù sao cũng hiếm có dịp trời nắng, rất nhiều người muốn nhân dịp này nhu chế số da thú tích trữ. Thấy Duy Lạp tới, bọn họ liền tụ lại thành một nhóm thì thầm chỉ trỏ, không ai lên tiếng chào hỏi Duy Lạp.

    Duy Lạp cũng không để ý, ném ruột khế vào lụm cỏ bên bờ sông, sau đó ném da thú xuống đất, chuẩn bị xử lý.

    Nhóm phi thú nhân trong bộ lạc thực chán ghét Duy Lạp, cảm thấy giống cái dực xà tộc này thực yêu nghiệt, câu đi trái tim của rất nhiều thú nhân nhưng lại không chịu chọn ai.

    Duy Lạp hoàn toàn không để ý tới chuyện này, hắn vẫn luôn như vậy, mọi chuyện cứ tùy tâm. Hắn sao có thể tùy tiện chọn một thú nhân tốt với mình mà mơ mơ hồ hồ kết thành bầu bạn chứ? Lỡ như sau này không thích thì sao? Cho dù đó là thần sáng thế thì hắn cũng không muốn ủy khuất mình.

    Về phần đám phi thú nhân kia, bọn họ muốn nghĩ thế nào cũng được, bản thân không có bản lĩnh hấp dẫn thú nhân thì trách được ai? Hơn nữa, nếu thú nhân bị hắn câu dẫn được thì cũng do ý chí đối phương không kiên định. Này cũng coi là làm chuyện tốt, để bọn họ nhìn ra bộ mặt thật của những thú nhân đó.

    Duy Lạp đang chuẩn bị mài nhẵn da thú thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Duy Lạp.”

    Duy Lạp nhìn lại, mỉm cười: “Bối Nhĩ, ngươi cũng tới rồi à, cùng làm đi!”

    Bối Nhĩ có thể xem là người bạn phi thú nhân duy nhất của Duy Lạp trong bộ tộc dực hổ tộc. Bối Nhĩ vóc dáng nhỏ gầy, bộ dáng không xinh đẹp, lá gan cũng nhỏ, bởi vậy không có người bạn nào trong bộ lạc. Bất quá từ khi Duy Lạp tới bộ lạc, thấy Bối Nhĩ một mình ở sơn động bên cạnh thực vất vả nên thường xuyên tiếp tế. Bối Nhĩ cũng vì thế mà có chút ỷ lại Duy Lạp, thường xuyên tìm Duy Lạp làm bạn.

    Duy Lạp không ngại có một người bạn phi thú nhân như vậy. Bối Nhĩ không nói nhiều lại thực chịu khó, vì thế hai người ở chung cũng khá hợp. Lúc này, hai người cũng không nói nhiều, cúi đầu cùng nhau dùng tảng đá chà lên da thú.

    Động tác của Duy Lạp thực lưu loát, rất nhanh đã xoa bóp tốt. Lau mồ hôi trên trán, nhìn qua Bối Nhĩ, Bối Nhĩ vẫn còn đang vất vả xoa bóp da thú, bởi vì khí lực nhỏ nên còn nhiều chỗ chưa chà sạch, Duy Lạp liền cười nói: “Ngươi chưa ăn cơm à? Khí lực nhỏ như vậy, để ta giúp!”

    Bối Nhĩ cảm kích mỉm cười: “Cám ơn ngươi.”

    Duy Lạp cười cười, trên tay dùng sức chà, rất nhanh đã xử lý gần xong. Trong một lần ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên, Duy Lạp nhìn thấy ở bờ bên kia có một thú nhân bay tới, bắt đầu xử lý con mồi.

    Thú nhân kia thoạt nhìn khá anh tuấn, bất quá trên mặt không có biểu tình, cũng không chào hỏi nhóm phi thú nhân cùng bờ, chỉ im lặng mổ bụng xử lý con mồi. Đây là lần đầu tiên Duy Lạp nhìn thấy một thú nhân lãnh khốc như vậy, nhất thời cảm thấy hứng thú ngẩng đầu lên nhìn vài lần. Bất quá thú nhân kia từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Duy Lạp cũng không biết khi nhìn thấy mình, người nọ sẽ có biểu tình gì.

    Duy Lạp nghe nhóm phi thú nhân thì thầm, nói thú nhân kia gọi là Na Tạp, gì mà hắn sinh ra là sỉ nhục của bộ lạc. Không biết vì cái gì, Duy Lạp đột nhiên có hứng thú với thú nhân kia. Buông tảng đá trong tay xuống, đi ra bờ sông rửa tay, sau đó hướng đối diện hô: “Uy, Na Tạp. Hôm nay ngươi bắt được con thỏ à, thoạt nhìn ăn thực ngon a!”

    Thú nhân bên bờ bên kia lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.

    Duy Lạp có chút kinh ngạc, rất ít thú nhân không chấn động khi thấy bộ dáng của hắn, thú nhân này thế nhưng ngay cả chớp mắt cũng không có, quả thực làm người ta cảm thấy rất có tính khiêu chiến a!

    Duy Lạp chưa từ bỏ ý định lại hướng bờ bên kia hô: “Uy, Na Tạp, con thỏ kia ngươi có thể tặng cho ta ăn không a!”

    Nhóm phi thú nhân bên bờ sông nghe Duy Lạp nói vậy thì đều cười ha hả, nói Duy Lạp thực không biết xấu hổ, cư nhiên lại dám đòi đồ ăn từ thú nhân như vậy. Duy Lạp không thèm để ý, vẫn như cũ khao khát nhìn chằm chằm Na Tạp.

    Na Tạp bị nhìn nửa ngày, không biết vì sao vẻ mặt hắn trở nên quẩn bách. Lưu loát lột da con thỏ, bỏ sạch nội tạng, rửa lại trong nước sạch sẽ rồi ném mạnh qua dòng sông, rớt xuống bên chân Duy Lạp.

    Duy Lạp cười tủm tỉm nhặt con thỏ lên, hướng Na Tạp phất phất tay: “Cám ơn a!”

    Bất quá Na Tạp không để ý tới, xác con sơn dương đã xử lý tốt, không hề quay đầu lại bỏ đi.

    Duy Lạp sờ sờ mũi, cũng có chút xấu hổ, bất quá đối với thú nhân lạnh lùng này, hắn cảm thấy thực hứng thú. Đi tới bên cạnh Bối Nhĩ, dương dương tự đắc khoe con thỏ: “Trưa nay có thứ tốt, chúng ta cùng ăn đi!”

    Bối Nhĩ sùng bái nhìn Duy Lạp, gật mạnh đầu. Duy Lạp cư nhiên dám bảo Na Tạp lãnh khốc nhất bộ lạc tặng thức ăn, quả thực quá lợi hại!

    Sau đó, Duy Lạp bắt đầu vô thức chú ý tới thú nhân Na Tạp kia. Ngẫu nhiên có vài lần gặp lại Na Tạp, bất quá Na Tạp không hề nhìn tới Duy Lạp, cứ như không quen Duy Lạp, mà người ngày đó ném con thỏ cho Duy Lạp cũng không phải hắn.

    Na Tạp càng lạnh lùng thì Duy Lạp lại càng hứng thú. Hắn đã quen được nhóm thú nhân chiều chuộng, khó lắm mới gặp một thú nhân hoàn toàn không để ý tới vẻ đẹp của hắn. Duy Lạp không nghĩ mị lực bản thân không đủ, chỉ nghĩ Na Tạp có chút cổ quái. Hắn nghĩ, chinh phục một đầu dã thú như vậy nhất định rất thú vị.

    Duy Lạp cố ý tiếp cận Na Tạp, dùng hết biện pháp làm đối phương hấp dẫn chú ý. Lúc tham gia lửa trại của bộ lạc, Na Tạp ngồi ở một nơi thực xa, cũng không cùng người khác nói chuyện. Duy Lạp đi qua, thực thân thiết ngồi xuống nói: “Ngươi chỉ có một mình thôi à? Không ngại ta ngồi cùng đi?”

    Na Tạp vẫn lạnh lùng nhìn Duy Lạp, một câu cũng không nói.

    Duy Lạp không hề để ý, vươn tay xé thịt nướng trên kệ nướng, bất quá lại bị nóng phỏng tay. Hắn ‘a’ một tiếng rụt tay lại, sau đó dùng ánh mắt ngập nước nhìn Na Tạp.

    Na Tạp mím môi, biểu tình giống như thực buồn bực, xé một miếng thịt nướng trên kệ, dùng lá cây bọc lại rồi đưa cho Duy Lạp.

    Duy Lạp thỏa mãn ăn thịt nướng, sau đó hé cái miệng đầy dầu hướng Na Tạp nói: “Ăn ngon thật, ngươi cũng mau ăn đi!” Hắn cảm thấy, vừa ăn thịt nướng vừa ngắm nhìn gương mặt không được tự nhiên của Na Tạp quả thực có chút thú vị. Na Tạp càng buồn bực thì Duy Lạp lại càng cao hứng trêu chọc hắn.

    Duy Lạp biết vị trí của sơn động Na Tạp, thế là mỗi ngày cố ý tới tới lui lui ở đó, giả bộ như ngẫu nhiên gặp gỡ Na Tạp, rồi cùng Na Tạp vừa đi săn trở lại tới bờ sông, mặt dày mày dạn đòi y chia phần.

    Mỗi lần Na Tạp đều bị Duy Lạp chọc giận tới nổi gân xanh, bất quá cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp đáp ứng.

    Duy Lạp được một tấc lại muốn tiến một thước, bình thường cứ luôn quấn quít Na Tạp, bảo đối phương giúp mình hái trái cây. Nếu Na Tạp không chịu, hắn liền chắn đường rồi làm nũng khóc lóc om sòm. Na Tạp không có biện pháp, chỉ đành thuận theo hái trái cây mang về.

    Rốt cuộc cũng được ăn trái cây Na Tạp hái, Duy Lạp vui sướng nhào tới hôn một cái lên mặt Na Tạp. Khi đó Na Tạp quả thực kinh ngạc tới không nói nên lời, nơi bị hôn chậm rãi đỏ ửng, đỏ tới mức sắp xuất huyết tới nơi. Duy Lạp vừa gặm trái cây vừa cười ha hả nhìn kiệt tác của mình, đắc ý không thôi.

    Na Tạp vừa giận lại vừa xấu hổ. Hắn thực không hiểu phi thú nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì, cả ngày cứ quấn quít lấy mình. Từ nhỏ hắn đã ít nói, đối với phi thú nhân vẫn luôn lạnh lùng, bởi vì không có bằng hữu gì cả. Phi thú nhân trong bộ lạc mỗi khi nhìn thấy hắn đều đi đường vòng.

    Na Tạp không biết vì sao Duy Lạp lại không sợ mình, ngược lại cứ quấn quít không thôi. Nói tới thì Na Tạp cảm thấy thực chán ghét phi thú nhân phong tao như Duy Lạp, mỗi ngày cứ nhăng nhăng nhít nhít, không có phút giây nào thanh tịnh. Chính là bị quấn lấy một thời gian, hắn cũng bắt đầu tập thành thói quen.

    Ngày đó Duy Lạp lại túm được Na Tạp đang ở bờ sông rửa mặt, biết đối phương định đi săn thì quấn quít đòi đi cùng. Na Tạp không vui, hóa thành hình thú muốn bay đi. Nào ngờ Duy Lạp nhanh tay lẹ mắt lập tức bổ nhào lên lưng Na Tạp, ôm chặt cổ hắn. Cứ vậy, Na Tạp liền mang theo Duy Lạp bay lên.

    Duy Lạp ở trên lưng Na Tạp thay đổi một tư thế thoải mái, hưng trí bừng bừng nói: “A, thực lâu rồi mới được ra khỏi bộ lạc, thực vui vẻ a. Ta nói này Na Tạp, chốc nữa ngươi chở ta đi đào măng đi!”

    Na Tạp chở Duy Lạp bay trên không trung, cảm thấy cả người đều không thích hợp, giống như ngay cả cánh cũng không biết nên đập thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận phi thú nhân như vậy, không để ý tới Duy Lạp đang nói gì, hắn cứ một mực bay tới trước, suýt chút nữa đã va vào vách núi. Cũng may Na Tạp phản ứng nhanh, vội giang rộng cánh lượn một vòng, tránh được.

    Duy Lạp hoảng sợ, sút chút nữa đã bị hất văng xuống, vội vàng ôm chặt Na Tạp, không dám nói nhiều nũa.

    Na Tạp tuy thực không tình nguyện nhưng vẫn chở Duy Lạp bay tới một rừng tre rậm rạp. Duy Lạp vui vẻ ra mặt, cầm nhánh cây bắt đầu đào măng.

    Na Tạp đi săn ở phụ cận, vừa bắt con mồi vừa cảnh giác nhìn vào rừng tre. Hắn săn được một con hoẵng, thấy xung quanh không còn con mồi nào khác liền bay trở về. Không ngờ ở trong rừng tre lại quơ được hai con dúi lớn.

    Na Tạp thấy con mồi đã tạm đủ nên muốn quay về. Chính là Duy Lạp lại hưng trí, nhất quyết phải đào thật nhiều măng mới chịu. Na Tạp không lay chuyển được, chỉ đành đứng chờ. Nào ngờ một lúc trì hoãn này mây đen ở phía chân trời càng lúc càng dày, bắt đầu nổi giông. Duy Lạp luống cuống gói măng vào túi da thú, sau đó leo lên lưng Na Tạp, để đối phương chở mình đi tìm sơn động đụt mưa.

    Na Tạp trên không trung bay một hồi mới tìm ra một sơn động khá lớn, liền cùng Duy Lạp vào trong. Duy Lạp mắc mưa, sớm đã lạnh tới run lẩy bẩy, không ngừng than lạnh.

    Liếc mắt nhìn Duy Lạp một cái, tuy trong lòng có chút tức giận nhưng vẫn nhanh chóng nhóm lửa. Duy Lạp mặc da thú ẩm ướt, cho dù ngồi gần đống lửa vẫn cảm thấy lạnh. Liếc nhìn Na Tạp, không khỏi nhăn nhó: “Uy, ngươi quay mặt lại đi, ta phải cởi quần áo hong khô một chút.”

    Na Tạp không nói gì, xoay người xách con hoãng ra ngoài cửa sơn động, hóa về hình thú bắt đầu xử lý con mồi. Hắn sớm đã đói bụng.

    Duy Lạp cẩn thận nhìn Na Tạp ở ngoài cửa, xác định đối phương sẽ không đột nhiên xoay người mới vội vàng cởi quần áo, sau đó treo lên nhánh cây đặt cạnh đống lửa hong khô.

    Duy Lạp cả người trơn bóng co rụt thành một đoàn ngồi bên đống lửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Na Tạp. Hắn giống như vừa sợ Na Tạp quay lại lại vừa có chút chờ mong. Tâm tình mâu thuẫn như vậy làm hắn thực rối rắm.

    Hoàn Phiên Ngoại 125.

    Thuộc truyện: Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt