Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên – Chương 1-3

    1595

    Thuộc truyện: Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

    Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên [1] Làng Suối Nước Nóng…

    *****

    Buổi sáng, tám giờ, nam nhân mặc âu phục cao gầy đúng giờ tiến vào cửa chính công ty, lưu loát bước tới, ấn thang máy, lên thẳng lầu tám.

    Phòng làm việc đã ngồi đầy người, ai ai cũng ăn mặc tỉ mỉ cùng biểu tình vô cùng nghiêm túc, ngay cả máy tính cũng mở lên toàn bộ, đồng thời, trên mặt bàn không hề có bất cứ thức ăn chưa ăn xong hay rác rưởi gì.

    Nam nhân cao gầy đi vào, khuỷu tay kẹp một cặp văn kiện, nhìn mọi người trong phòng làm việc thì gật nhẹ đầu, lập tức có tiếng đáp lại.

    “Chào quản lí!”

    “Chào buổi sáng, quản lí!”

    “Buổi sáng tốt lành.” Nói xong câu này, nam nhân đẩy một cánh cửa, tiến vào phòng làm việc riêng của mình.

    Chờ thân ảnh nam nhân hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, đám người bên ngoài cùng thở phào một hơi.

    “Hôm nay quản lí không tức giận a…”

    “Đúng vậy, may mà dọn kịp, không thì thảm rồi.”

    “Nói tới thì, vì sao quản lí trẻ tuổi nhưng lại nghiêm túc đến vậy a!”

    “Yên lặng yên lặng, tuy phóng làm việc có cách âm nhưng quản lí ở bên trong có thể nhìn thấy chúng ta a!”

    Trải qua một phút đồng hồ ồn ào náo nhiệt, phòng làm việc một lần nữa khôi phục im lặng, chỉ còn lưu lại tiếng vật văn kiện cùng âm thanh gõ bàn phím.

    Tô Sách, 25 tuổi, nam, làm quản lý một công ty niêm yết không lớn không nhỏ, có chút khiết phích, trong công việc yêu cầu rất nghiêm khắc.

    Lúc này, Tô Sách nâng cổ tay xem giờ, phát hiện lúc người cuối cùng tiến vào trạng thái làm việc thì cây kim giây của cậu cũng nhảy tới vị trí sáu mươi giây, hài lòng gật đầu một chút, cũng bắt đầu công tác của mình.

    Tô Sách từ trước đến nay là một thủ trưởng tốt lắm, trong phạm vi mà cậu có thể dễ dàng tha thứ, thì cậu có thể để nhóm cấp dưới có thể thả lỏng một chút—— chính là chỉ một chút thôi.

    Ca sáng, cơm trưa, ca chiều, cơm chiều, tắm rửa, xử lý những văn kiện ban ngày chưa xong hoặc xem chút báo chí thư từ, rửa mặt, ngủ.

    Đây là hành trình bất biến mỗi ngày của Tô Sách, bởi vì có ông chủ, chính là học trưởng thời đại học hiểu rõ cá tính Tô Sách hơn cả bản thân cậu nên Tô Sách cũng không cần đi làm xã giao với quản lí các ngành khác, chỉ cần làm tốt công tác của mình là được, sau khi cha mẹ nuôi qua đời, đây là cuộc sống mà cậu khá hài lòng—— đúng vậy, Tô Sách là trẻ mồ côi, lúc năm tuổi được một đôi vợ chồng hơn sáu mươi tuổi vẫn chưa có con nhận nuôi, sau khi cậu lớn lên, cặp vợ chồng kia cũng nhắm mắt xuôi tay, cậu không kịp báo đáp, nhưng đánh mừng là bọn họ rời đi vô cùng bình thản, này cũng là điểm duy nhất làm Tô Sách cảm thấy an ủi.

    Tuy, người bị lưu lại vĩnh viễn là cậu.

    Sau khi kết thúc giờ làm một ngày, tất cả mọi người trong phòng làm việc vẫn không dám rời đi trước, thẳng đến khi thân ảnh Tô Sách biến mất ở cửa thang máy mới bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

    Tô Sách đến ga ra lấy xe, một đường vững vàng quay về phòng ở của mình, cuộc sống không chút biến đổi đã tiến tới trình độ nhàm chán, nhưng Tô Sách lại thực hưởng thụ. Hôm nay không còn sót lại công tác, Tô Sách nhanh chóng tắm rửa, mặc áo tắm ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất, trong tay cầm một quyển văn tự cổ thực dày, mở tới trang làm dấu lúc trước, lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

    “…. học trưởng?” Tô Sách có chút kinh ngạc, hơi khựng một chút: “Công ty có chuyện khẩn cấp gì sao?” Mới từ công ty trở về, nếu không phải vì vậy, Tô Sách thật không hiểu vì sao ông chủ lại gọi điện thoại cho mình. Mai là ngày song hưu, theo lệ phải nghỉ ngơi.

    ‘Khách’—— kết nối, di động vang lên âm thanh sang sảng, ha ha cười nói vài đâu gì đó.

    Tô Sách nghe âm thanh trong di động truyền tới, hơi nhíu mày: “Suối nước nóng sao…” Sau đó tắt máy, tiếp tục đọc sách.

    Hôm sau, Tô Sách lái xe đi tới góc đông nam của làng suối nước nóng mới xây dựng, bởi vì hôm nay là ngày song hưu nên khá náo nhiệt, cậu gởi xe, nhìn nhìn xung quanh. Rất nhanh, một bàn tay vỗ mạnh lên vai Tô Sách, sau đó bị người ta ôm cổ: “A Sách!”

    Tô Sách đẩy mắt kính một chút: “…học trưởng.”

    “Ai nha, khó có dịp ra ngoài giải sầu, đừng có đeo bộ mặt nghiêm túc như vậy.” Người được gọi là học trưởng có bộ dáng rất cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, cười rộ lên liền sáng lạn như ánh mặt trời.

    Tô Sách gật đầu một chút: “Học trưởng, nóng quá.” Kéo tay nam nhân đang choàng trên người mình xuống.

    Nam nhân thở một hơi, tiếp đó lại cười rộ lên: “Tính ra thì cũng mấy năm không đi chung rồi, theo anh vào đi thôi, hôm nay hảo hảo hưởng thụ một chút, mấy ngày này cậu giúp anh làm việc cũng rất vất vả.”

    Tô Sách lắc đầu: “Là tôi nên cám ơn học trưởng đã thu lưu.”

    Nam nhân này là ông chủ Dương Hàn của Tô Sách, hai mươi bảy tuổi, có thể xem là một cậu ấm nhà giàu, quan hệ trong nhà không tốt lắm, sau khi hưởng được chút di sản lúc lão gia tử mất thì li khai tự lập nghiệp, mở công ty của riêng mình, sau khi tốt nghiệp năm năm, công ty này cũng phát triển khá tốt, đến giờ đã có quy mô nhất định.

    Dương Hàn cùng Tô Sách quen biết nhau từ thời học đại học, vì cùng là thành viên của hội học sinh, Dương Hàn làm hội trưởng trước giờ rất tưởng thức thái độ làm việc cùng năng lực của Tô Sách, mà hành trình cố định mỗi ngày của Tô Sách lại bị Dương Hàn cho là ‘không có tinh thần phấn chấn’, vì thế thường xuyên kéo cậu ra ngoài ca hát, ăn cơm, vì thế qua một đoạn thời gian, cư nhiên Dương Hàn trở thành người duy nhất được Tô Sách gọi là bạn tốt. Lúc công ty Dương Hàn mới thành lập cũng là lúc Tô Sách tốt nghiệp, Dương Hàn liền mời cậu về công ty, hai người cùng nhau cố gắng… Có thể nói, công ty đạt được kết quả hiện giờ không thể không nhắc tới công lao của Tô Sách, mà Dương Hàn cũng xem Tô Sách hệt như em trai mình, trở thành niềm an ủi lớn nhất của Tô Sách sau khi mất đi tất cả thân nhân.

    Này đồng thời tạo thành một kết quả, Tô Sách rất khó cự tuyệt ý tốt của Dương Hàn—— giống như hôm nay đối với Tô Sách chính là chuyện lãng phí thời gian, nhưng nếu Dương Hàn cho rằng nó tốt cho cậu thì cậu vẫn đến.

    Làng suối nước nóng mới xây dựng này thiết bị không tệ, mới bước vào cửa đã cảm thấy nhiệt khí ấm áp phảng phất đập vào mặt làm người ta say mê, cảm thấy thực sảng khoái.

    Dương Hàn xoay xoay thắt lưng, dụi mắt một chút nói: “A Sách, anh đặt chỗ rồi, cùng ngâm đi… Ân, cảnh vật chỗ đó hẳn cậu sẽ thích.”

    Phản ứng của Tô Sách là đẩy gọng kính một chút.

    Chính là giống như lời Dương Hàn nói, chỗ anh đặt quả nhiên Tô Sách rất thích.

    Làng suối nước nóng này thiếu kế rất nhân tính hóa, đại khái là vì hiện giờ mọi người đều có xu hướng thích tự nhiên, nên trừ bỏ một suối lớn ở bên ngoài thì còn rất nhiều phòng nhỏ, mà phong cách mỗi phòng đều bất đồng, có phong cách Trung Quốc cổ, cũng có miền quê nông thôn Âu Mĩ, còn có rừng rậm nguyên thủy, bất quá cũng vì phòng ốc có giới hạn nên hình ảnh đều được thu nhỏ. Nhưng nó vẫn có thể làm người ta có cảm thụ tuyệt vời như thật sự ở ngoài thiên nhiên… Cho nên, mặc dù làng suối nước nóng này vừa khai trương không lâu nhưng đã có rất nhiều người nghe tiếng mà tới.

    Dương Hàn sở dĩ nói Tô Sách sẽ thích bởi vì cậu xuất thân từ một ngôi nhà nhỏ trong rừng, diện tích khá lớn.

    Xung quanh đều là cây cối, thoạt nhìn có vẻ được chuyển từ nơi khác tới, đều cao hơn mười thước, tán cây rập rạp rũ bóng che khuất cả mặt đất, mà những nơi bóng cây không che khuất sẽ có ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu xuống, mà trung tâm ánh mặt trời là một cái ao hình tròn, bên dưới lót đá màu nâu, bên cạnh là một đám cỏ xanh nhạt mọc rậm rạp, dẫm lên rất thoải mái.

    Tô Sách luôn thích rừng rậm hoặc những thứ nguyên thủy, những thứ như tự do, hay những sinh vật có sức sống mạnh mẽ này hoàn toàn tương phản với cá tính của cậu, cũng là thứ mà cậu hướng tới. Chính là công tác bận rộn làm mấy năm nay Tô Sách không có cơ hội tự mình ra ngoài nhìn một cái, Dương Hàn thực hiểu biết Tô Sách, vì thế lúc biết làng suối nước nóng này có cảnh trí như vậy thì không chút do dự dẫn cậu lại đây—— vì muốn cho cậu một bất ngờ.

    Tô Sách đã thật lâu không được vui vẻ… từ sau khi Tô mụ mụ cùng Tô ba ba qua đời.

    “….cám ơn học trưởng.” Tô Sách đương nhiên hiểu được ý Dương Hàn, cậu quay đầu lại nhẹ giọng nói cám ơn với anh.

    Dương Hàn đưa tay xoa xoa đầu Tô Sách: “Nói gì đó, đi ngâm nước nóng đi!” Nói xong, anh bắt đầu cởi quần áo bước xuống nước, phát ra một tiếng rên hưởng thụ.

    Tô Sách quay người chậm rãi cởi áo khoác, quấn khăn tắm quanh thắt lưng.

    Nước trong ao thực ấm áp, hơi nước bốc lên dày đặc làm Tô Sách cảm thấy cả người mình trở nên ngứa ngứa, da thịt ngâm trong nước nóng có cảm giác thực thoải mái, giống như từng lỗ chân lông đều được thư giản thông suốt, cậu vô thức phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

    Tô Sách ngủ quên.

    Lúc ngủ, Tô Sách cảm thấy hình như có cảm giác bóng tối đen ngòm ôn nhu vây lấy mình, mềm mại lại ấm áp, cơ thể cậu đột nhiên trở nên rất nặng, một lực mạnh kéo cậu chậm trãi chìm xuống, từng chút từng chút một… Giống như muốn làm cậu chìm vào cõi mộng u tối.

    Lúc mí mắt cảm nhận được ánh sáng, Tô Sách phát hiện tay chân mình xụi lơ, cả người ẩm ướt dinh dính, khăn tắm dính sát vào người làm cậu có chút lạnh run. Mà trên mặt cậu có thứ gì đó cứ quét tới quét lui, như miếng thịt mềm mềm, còn có chút ươn ướt.

    Dần dần, lực đạo của thứ kia bắt đầu lớn hơn, mang tới cảm giác nham nhám, thậm chí còn có chút phát đau.

    ….đây là thứ gì?

    Tô Sách rốt cuộc gian nan mở mắt, thứ kia lui ra sau một chút, cậu chống lại một đôi mắt thú hoàng kim nằm trên một cái đầu thú cực đại đầy lông kim sắc rậm rạp.

    Hoàn Chương 1.

    Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên [2] Sư Tử Hoàng Kim

    *****

    Phản ứng đầu tiên của Tô Sách là lui về phía sau, nhưng khi bàn tay chạm phải một mảnh ướt át thì cậu mới phát hiện hóa ra sau lưng mình là một hồ nước, cậu đang ở bên hồ.

    Mà thứ liếm cậu lúc nãy, hiện giờ đang bất động là một con sư tử.

    Tô Sách ngẩng đầu, nhìn thấy rất rõ ràng.

    Đại gia hỏa này dài hơn ba thước, cao hai thước, cả người một màu kim sắc, mà tầng tông mao trên cổ sáng rực hệt như ánh mặt trời thiêu đốt, chói mắt vô cùng, giống như nếu đụng vào có thể cảm nhận được sức nóng mãnh liệt của nó… là một con hùng sư. Thoạt nhìn tràn ngập sức mạnh, đường cong cơ thể vô cùng lưu loát, mỗi một động tác đều giống như có dịch thể kim sắc lóng lánh chảy xuôi theo.

    Nếu không phải gặp nó trong tình huống này, nếu không phải biết sinh mệnh bản thân đang bị đại gia hỏa này nắm giữ, Tô Sách đại khái sẽ phi thường thích nó đi.

    Chính là hiện giờ, Tô Sách chỉ có thể cảnh giác nhìn nó, sau đó cẩn thận suy nghĩ tìm cách chạy trốn.

    Con hùng sư hoàng kim kia nghiêng cái đầu lớn của mình, ánh mắt đồng dạng cũng có màu kim sắc nhìn Tô Sách, tựa hồ cũng không có ác ý… ngược lại còn có chút thân cận.

    Tô Sách nhớ tới động tác hùng sư này làm với mình khi nãy, do dự một chút rồi vươn một tay ra, ánh mắt hùng sư rõ ràng lộ ra vui sướng, sau đó nó thong dong cất bước đi tới, vươn đầu lưỡi liếm tay cậu.

    “…đại gia hỏa.” Tô Sách thấp giọng kêu.

    Hùng sư tới gần Tô Sách, chậm rãi dựa vào bên người cậu.

    Tuy không biết vì cái gì, nhưng Tô Sách có thể nhìn ra, con sư tử này không muốn thương tổn cậu, như vậy, hiện giờ cậu nên suy nghĩ một chút, xem rốt cuộc mình ở nơi nào?

    Vô luận làng suối nước nóng mới xây dựng kia nổi danh cỡ nào, không thể có khả năng nuôi dưỡng một con sư tử được liệt vào danh sách bảo hộ quốc gia thế này, rõ ràng nó không phải những giống loài đã từng được phát hiện, nếu không, chỉ với màu lông rực rỡ này của nó, tuyệt đối sẽ gây ra sóng to gió lớn.

    Tô Sách dùng cánh tay chậm rãi ngồi dậy, sau đó đứng lên, cơ thể cậu không có cảm giác không khỏe, chính là không bị thương, Dương Hàn vốn cùng cậu ngâm suối nước nóng cũng không thấy đâu, quay đầu nhìn lại, phía sau không phải suối nước nóng róc rách mà là một cái hồ nước thật lớn, xung quanh đều là cây cối.

    Quả thực hệt như…. hệt như căn phòng kia phóng đại!

    Lúc Tô Sách đứng lên, đấu sư tử kia liền nhắm mắt theo đuôi bám sát bên người cậu, bởi vì thực thích loại động vật tràn ngập dã tính, hơn nữa thực sự không thể trêu vào nên Tô Sách liền nhận mệnh để nó đi theo, hiện giờ cậu bức thiết cần biết bản thân mình đang ở đâu, nếu có thể thì cậu muốn tìm học trưởng… Nơi này nếu thật là rừng rậm, học trưởng lẻ loi một mình trong này thì rất nguy hiểm!

    Ôm mối nghi hoặc trong lòng, Tô Sách đi tới đám cây cối gần nhất sờ lên vỏ cây, rất chân thực, bên cạnh đó có một gốc cây không biết bị thứ gì đó chặt đứt ngang, xúc cảm vòng tuổi của cây cũng rất chân thực, mà số vòng… Đếm sơ sơ cũng mấy trăm vòng. Nếu thật sự có cổ thụ lớn tuổi như vậy, làng suối nước nóng kia căn bản không có khả năng mang về làm vật bài trí đi.

    Tô Sách thở dài, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó vậy.

    Tô Sách đi về hướng nam khu rừng, cậu muốn dựa theo biện pháp đơn giản nhất để tìm đường ra khỏi khu rừng này, nếu có thể gặp người nào đó, cậu hỏi một chút hẳn có thể biết được mình đang ở đâu. Về phần con sử tử bên cạnh… Tô Sách nhìn nhìn nó, trên mặt nó có phải là có chút ý tứ lấy lòng không?

    Hiện giờ thời gian đại khái là chạng vạng, bầu trời chỉ có tầng mây trắng. Cây cối trong khu rừng này đều có hình dạng thực cổ quái, hơn nữa vô cùng cao lớn, tráng kiện, tùy tiện một gốc cây đều cao hơn mười thước, thô to đến mức phải mấy người mới ôm hết.

    Tô Sách thẳng lưng, chầm chậm theo hướng nam đi tới phía trước, bên người là một con sư tử thực hùng tráng, rõ ràng là đang kiếm đường lại giống như đi dạo trong kí túc xá, không hề có vẻ vội vàng xao động.

    …Bởi vì có xao động cũng không có cách nào a.

    Tô Sách đẩy gọng kính, thực thần kì, nó vẫn dính chặt trên mũi cậu, làm tầm nhìn của người cận thị hơn 100 độ như cậu không quá mơ hồ. Bất quá mặc dù vậy, khí lạnh trong rừng vẫn kết một tầng hơi nước trên thấu kính, Tô Sách không thể tháo kính ra, kéo một góc khăn tắm mà lau lau—— trên người Tô Sách vẫn duy trì bộ dáng lúc cậu xuống ngâm nước nóng—— chỉ có một cái khăn tắm lớn màu trắng, vì tránh để nó rơi xuống hay bị nhánh cây quẹt rớt, Tô Sách đưa tay cột hai đầu khăn thật chặt.

    Bất quá làm người ta kì quái là khăn tắm đã khô hẳn—— Tô Sách nhớ rõ trước đó mình còn đang ngâm suối nước nóng, chẳng lẽ vì thời gian lên bờ quá lâu?

    Lúc Tô Sách làm gì, con sư tử hoàng kim kia luôn dừng lại chờ đợi, im lặng nghiêng đầu nhìn cậu, thẳng đến khi cậu làm xong, tiếp tục đi tới thì nó lại song hành bên cạnh. Cứ vậy đi thật xa, mặt trăng cũng dần ló dạng.

    Tô Sách cảm giác ánh sáng chiếu lên người mình có chút kì quái, vì thế ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy trên màn đêm tối om, có một mặt trăng tròn màu trắng cùng một mặt trăng lưỡi liềm máu tím.

    Tô Sách dừng lại.

    Cậu vốn nghĩ mình chỉ tới một khu rừng nào đó, nhưng hiện giờ thoạt nhìn có vẻ cậu căn bản không còn ở trên địa cầu nữa… Chẳng lẽ làng suối nước nóng kia do người ngoài hành tinh mở? Bọn họ có mục đích gì? Hay nơi này là một khu nghiên cứu thiên nhiên, mà cậu là một trong những vật thí nghiệm?

    … Tô Sách kì thực không thích xem điện ảnh, bất quá tình huống này chỉ có phim khoa học viễn tưởng mới giải thích được đi.

    Con sư tử hoàng kim kia nằm úp sấp xuống, dùng cái đầu to củng củng thắt lưng cùng bụng Tô Sách, cậu cúi đầu, ánh mắt có chút phức tạp. Nếu đúng như cậu nghĩ thì con sư tử này chẳng lẽ là sản phẩm biến đổi gen?

    Học trưởng có phải cũng trở thành vật thí nghiệm không….

    Nghĩ như vậy, Tô Sách từ bỏ ý tưởng tìm đường rời khỏi nơi này, nếu đã bị túm thì nên làm càng nhiều phòng hộ càng tốt, trước tiên cậu phải tìm xem học trưởng có bị đưa tới đây hay không, sau đó phải tìm biện pháp làm rõ xem đây là nơi nào… Nếu có thể phát hiện những người có đồng tình cảnh như mình thì tốt.

    Ánh mắt vàng ươm của sư tử hoàng kim không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Sách, nghĩ tới có thể là mình cùng nó là đồng bệnh tương liên, Tô Sách khom thắt lưng, sờ sờ đầu sư tử.

    Hùng sư hé miệng liếm liếm tay Tô Sách, sau đó nheo mắt lại, cổ họng cũng phát ra âm thanh gừ gừ, Tô Sách nhìn nó cảm thấy thực đáng yêu.

    Ngay sau đó, một âm thanh kì dị vang lên.

    Ánh mắt của sư tử hoàng kim nhìn qua, Tô Sách dừng lại.

    Tô Sách đói bụng. Là tiếng bụng kêu.

    Chỉ một thoáng, hùng sư ‘soạt’ một tiếng đứng lên, lại ‘soạt’ một tiếng xông ra ngoài—— Tô Sách có chút khó hiểu, nhưng cậu cũng biết mình không quản được nó—— có lẽ nó chán đi cùng mình rồi? Mà việc cấp bách của Tô Sách hiện giờ là lấp đầy bụng.

    Bình thường trong rừng có rất nhiều cây cối, cũng không thiếu hoa quả, Tô Sách nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên—— bởi vì câu cối phi thường cao lớn, vừa đi tới trước vừa tìm kiếm hoa quả.

    Vận khí của Tô Sách khá tốt, mới tìm kiếm năm cây thì liền thấy trên đỉnh một cây đại thụ có vỏ màu đỏ nâu, mọc chi chít giữa đám cành lá um tùm là những quả đỏ lớn như trái dưa hấu, thoạt nhìn có vẻ rất nặng.

    Chính là, nó rất cao… nghĩ tới bản thân nhỏ lớn chỉ thích đọc sách không ra ngoài chơi đùa, vì thế không biết leo cây là chuyện tất nhiên.

    … như vậy, phải làm thế nào đây?

    Nghĩ nghĩ, Tô Sách vẫn quyết định trèo lên. Nếu muốn sinh tồn ở đây, cậu phải học.

    Suy nghĩ xong, cẩn thận chỉnh mắt kính chặt một chút, sau đó Tô Sách vươn tay, đặt lên thân cây.

    … hẳn là ôm chặt thân cây trước, sau đó… đặt chân lên?

    Nhớ lại cách người ta làm trong phim điện ảnh, Tô Sách bắt đầu làm thử.

    Tốt lắm, bước thứ nhất thành công, Tô Sách dùng tư thế koala bám cây bạch đán mà đu lên thân cây, nhưng đáng tiếc là khoảnh cách với mặt đất bất quá chỉ có một thước mà thôi. Lúc này Tô Sách bắt đầu cố gắng hoạt động cánh tay, hơn nữa hai chân cũng phải phối hợp…

    Năng lực thực tiễn của Tô Sách không tồi, sau khi thử vài lần, cậu liền dùng tốc độ chầm chậm từng chút tiến lên, cậu bám thật chặt lấy thân cây, đương nhiên lúc khoảng cách với mặt đất ngày càng xa thì Tô Sách bắt đầu có chút khẩn trương.

    Tô Sách cố gắng trấn định, phải biết, trừ bỏ đi thang máy trong kí túc xá, cậu chưa từng leo lên nơi nào cao như vậy! Hơn nữa, cho dù là đi thang máy thì Tô Sách cũng đâu cần dùng lực tự mình leo lên…

    Chính là vận xui hôm nay hiển nhiên vẫn chưa chấm dứt.

    Lúc Tô Sách cách mặt đất khoảng mười thước—— mắt thấy đã sắp tới đỉnh ngọn cây, phương xa đột nhiên truyền tới tiếng gió gào thét, một sức mạnh khổng lồ ập tới ngay mặt, còn nghe thấy cả dòng khí lưu phác động.

    Tô Sách chỉ kịp nhìn thấy một cái mỏ chim nhọn hoắc, sau đó bị hất văng ta ngoài, thân bất do kỉ đau quặng bụng dưới… Lúc nhìn thấy thân cây trước mắt cách mình ngày càng xa, Tô Sách hiểu ra tốc độ mình rơi xuống tuyệt đối không chậm, mà lúc hoàn toàn rơi xuống đất, cậu sẽ chết.

    Được rồi, tuy lúc còn sống cậu luôn rất nghiêm túc muốn sống sót, nhưng kỳ thực chết cũng không có gì đáng sợ.

    “Ngao ô——” Một tiếng sư tử hống thật dài truyền tới, cơ hồ là dùng tốc độ sẹt điện, Tô Sách liền rơi vào một cái lưng dày rộng trải đầy lông mao mềm mại, tuy vẫn có chút đau đớn nhưng so với cảnh mà Tô Sách tưởng tượng trước đó thật sự đã tốt hơn rất nhiều.

    Tô Sách nhìn lông mao kim sắc trước mắt, đột nhiên hiểu ra.

    Hùng sư kia đã quay lại, hơn nữa còn thực đúng lúc cứu cậu.

    Cảm giác không chết cũng không tệ lắm.

    Hoàn Chương 2.

    Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên [3] Kiếm Ăn…

    *****

    Chính là ngay sau đó, Tô Sách đen mặt.

    Sự tình rơi từ trên cây xuống hiển nhiên động tác quá lớn, vì thế cái khăn tắm vốn quấn bên hông Tô Sách cũng theo đó mà bay bay, cuối cùng theo cú va chạm đau bặng bụng đã hoàn toàn rời khỏi cậu.

    Nói cách khác, hiện giờ Tô Sách hoàn toàn trần trụi.

    Tiếp đó, Tô Sách hắt xì một cái.

    Quả nhiên vẫn ăn mặc quá ít…

    Sư tử thật cẩn thận để Tô Sách từ trên lưng nó trượt xuống, không quên dùng chi trước đỡ cậu, Tô Sách có chút xấu hổ, nhưng nếu sư tử làm vậy thì cậu chỉ có thể bám lấy cái chân kia, từng chút một dịch chuyển xuống đất, sau đó nhanh chóng đưa lưng về phía sư tử chạy tới chỗ khăn tắm rơi xuống, nhặt nó lên, rất nhanh quấn nó lại bên hông mình một lần nữa.

    Vì thế, Tô Sách không thấy được ánh mắt sáng quắt của sư tử nhìn chằm chằm mình ở phía sau.

    Chờ lúc Tô Sách quay đầu lại, sư tử đã nhào tới, vừa lúc khống chế làm cậu bị kiềm ở giữa hai chân nó.

    Tô Sách ngẩng đầu nhìn, ánh mắt con sư tử này thực nhiệt tình, cũng không có vẻ hung ác.

    Thở dài một hơi, Tô Sách lại nghe thấy tiếng bụng mình kêu réo.

    Giống như phản ứng lại, con sư tử hoàng kim từng bước lui về phía sau, lại tiếp tục lui nữa, bộ dáng có chút luyến tiếc, bất quá nó lập tức nhanh chóng chạy ra bên kia vài bước, dùng miệng ngậm lấy thứ gì đó ném tới trước mặt Tô Sách—— ‘bịch’ một tiếng, bụi đất bay mù mịt.

    Tô Sách nhìn thử, phát hiện đó là một động vật giống như nai hoang bị cắn đứt cổ, bất quá hình thể cũng khá lớn, so với con sư tử này còn lớn hơn một vòng.

    Sư tử bước tới trước vài bước, dùng chân đẩy đẩy con nai về phía Tô Sách, ánh mắt sáng ngời, bên trong tựa hồ có chút… lấy lòng?

    Tô Sách có chút hoài nghi mình nhìn lầm rồi, bất quá cậu đại khái cũng hiểu được ý tứ của sư tử: “…Đại gia hỏa, cho ta sao?”

    Sư tử nhìn Tô Sách, giống như nghe hiểu, lại giống như không hiểu, nó thấy Tô Sách không động đậy gì, liền đẩy đẩy con nai tới chút nữa.

    Vì thế Tô Sách đi qua, đưa tay sờ lên người con nai, lúc này thấy rõ ràng ánh mắt cổ vũ của sư tử—— được rồi, cậu cũng không biết vì sao mình có thể nhìn ra đó là ‘cổ vũ’.

    Bụng thật sự rất đói, sư tử thoạt nhỉn muốn dùng con nai này uy mình ăn no, như vậy, Tô Sách cũng không khách khí. Tô Sách nghĩ như vậy, chuẩn bị lột da, nhóm lửa nướng thịt nai.

    Tô Sách cẩn thận đưa tay tới phần bị cắn ở gáy cổ con nai, thử dùng tay xé… không rách chút nào. Tô Sách đột nhiên nhớ tới, là nhân loại, cậu không đủ sức mạnh để tay không xé da động vật. Vừa nãy đúng là hồ đồ.

    Trên người Tô Sách hiện giờ lại không có bất cứ thứ gì sắc bén, không có khả năng lột da, vì thế cậu nhìn xung quanh thử, ý đồ tìm nhánh cây bén nhọn một chút thử xem. Cứ vậy nhìn nhìn một hồi, ánh mắt Tô Sách dừng lại trên… ngón chân của sư tử hoàng kim.

    Mỗi móng vuốt đều thực sắc bén a…

    Nghĩ đến cái bụng đói đến khó nhịn, hơn nữa con sư tử này tựa hồ không có ác ý với mình, Tô Sách quyết định nhờ nó hỗ trợ.

    “Đại gia hỏa, lại đây một chút.” Tô Sách thử vẫy tay với con sư tử.

    Ngay sau đó, sư tử kia thật sự giống như rất vui vẻ—— kì thực Tô Sách thực không ngờ như vậy—— lắc lắc cái đuôi chạy tới, ánh mắt nóng rực đầy chờ mong nhìn cậu.

    Tô Sách dừng một chút, lấy tay chỉa chỉa con nai: “Đại gia hỏa, giúp ta xé lớp da ra đi, được không?”

    Sư tử nghiêng đầu, nó nghe không hiểu.

    Tô Sách thở phào, trước đó cậu thấy bộ dáng nó rất có nhân tính, còn tưởng nó là sinh vật được đám nhà khoa học kết hợp gen với nhân loại! Nếu là vậy thì rất tàn nhẫn…

    ——may mắn không phải.

    Vì thế Tô Sách cảm thấy, nếu ngôn ngữ không thông, mà con sư tử này thoạt nhìn rất thông minh, như vậy, không bằng để cậu làm mẫu trước.

    Tô Sách liền ngồi xổm xuống, dùng tay làm ra động tác ‘xé xé’, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sư tử, con sư tử cũng nhìn cậu… Rốt, rốt cuộc nó có hiểu không?

    Sự thực chứng minh, sư tử đã hiểu.

    Nó lập tức ‘ngao’ một tiếng chạy tới, giơ chi trước ‘roẹt roẹt’ hai cái, con nai kia lập tức chia năm xẻ bảy!

    Tô Sách lau giọt máu bị bắn lên mặt, tự nói với mình, con sư tử này có thể làm đến mức này đã rất không dễ dàng.

    Sư tử quay đầu, quỷ dị lộ ra vẻ mặt tranh công, sau đó nó đi tới trước mặt Tô Sách, cúi đầu, củng củng bụng cậu.

    Tô Sách khựng một chút, sau đó đưa tay xoa xoa mớ lông rậm trên đầu nó, sư tử híp mắt khò khè một chốc, chậm rì rì nằm úp sấp xuống. Tô Sách phải nhặt mấy khối thịt nát lại một chỗ, chờ cậu đốt lửa rồi có thể nướng ăn.

    Trước tiên gom đám lá khô lại một chỗ, sau đó tùy tiện nhặt vài tảng đá dưới gốc cây, dùng sức đập chúng với nhau, tia lửa xẹt xẹt bắn ra bốn phía, bắn vào trong đám lá cây lập tức bốc cháy. Tiếp đó dùng nhánh cây xiên thịt… xiên… xiên… xiên không qua.

    Thịt này tựa hồ hơi mềm dẻo một chút, Tô Sách dùng lực mạnh hơn một chút, còn cố ý dùng nhanh cây sắc nhọn nhất, nhưng vẫn như cũ không thể xuyên qua miếng thịt, chỉ có thể đâm vào một cái lỗ nhỏ xíu, chẳng lẽ vì nhánh cây này quá cứng… Tô Sách đột nhiên cảm thấy, bữa cơm này có thể trở thành hi vọng xa với đối với mình.

    Thở dài một hơi—— ở trong này một chút mà Tô Sách đã thở dài hơn cả một năm, tiếp tục công việc trong tay.

    Không bao lâu sau, đột nhiên có một thứ gì đó tròn trục trục lăn tới bên chân Tô Sách. Tô Sách cúi đầu nhìn thử, là trái cây trên cây cổ thụ cậu nhìn trúng khi nãy, nhìn gần nó lớn như một cái chậu vậy.

    Qua một chốc lại lăn tới thêm một trái, Tô Sách nhìn thấy sư tử đang nhếch miệng, dùng chân đá trái thứ ba lăn qua.

    Đây là vì thấy mình không ăn được thịt nên đặc biệt hái cho mình sao… trong lòng Tô Sách có chút đảm động. Lại nói tiếp, nếu không phải có con sư tử này, một mình cậu ngây ngốc trong rừng, thật sự không biết có thể sống sót hay không, ít nhất, thức ăn cũng là một vấn đề lớn. Hơn nữa vừa rồi mình ở trên cây bị một con chim to hất ngã xuống, nếu không phải có sư tử đỡ được, chỉ sợ hiện giờ mình đã biến thành một đống thịt nát đi.

    Tới gần một quả, Tô Sách giang tay ôm lấy nó, phát hiện loại quả này vô cùng mềm mại, dùng sức đè ép xuống thì giống hệt quả bóng cao su, lúc buông tay ra lại co dãn lại như cũ, bên trong hẳn là chứa nước trái cây. Tô Sách dùng tay thử, da rất dày, cậu đại khái không có biện pháp chọt một lỗ để uống chất lỏng bên trong. Ngay lúc Tô Sách suy nghĩ thì một cái chân sư tử tráng kiện đưa tới, dùng móng vuốt chọt nhẹ một cái——

    Nước trái cây màu trắng ngà theo lớp da màu đỏ bên ngoài trào ra, Tô Sách cảm thấy mình càng đói bụng hơn, cúi đầu, há mồm to mà uống từng ngụm, rất nhanh liền thỏa mãn dạ dày đã đói tới kêu réo của mình. Đến lúc còn lại hơn phân nửa nước trái cây, Tô Sách đã không thể uống nổi nữa, liền túm nó lại xách theo, cái túi nặng trĩu hệt như cầm một cái gói to.

    Sau đó nhớ tới đại thụ kia rốt cuộc cao cỡ nào… Mà theo Tô Sách biết, sư tử tuy có thể leo cây, nhưng không thể leo quá cao như vậy mới đúng. Con sư tử hoàng kim này làm thế nào hái trái cây này xuống cho mình?

    Bất quá nghi vấn của Tô Sách lập tức được giải đáp.

    Có lẽ mùi máu tươi của thịt nai không xử lý đúng đã hấp dẫn một con mãnh thú khác tới—— là một con báo hoa có thể trạng nhỏ hơn sư tử một chút. Nó tao nhã mà thong dong nện bước đi tới, nhẹ nhàng, lưu loát phóng về phía Tô Sách!

    Tô Sách chỉ cảm thấy hoa mắt, sư tử vốn đang nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên bật dậy, lủi tới trước mặt cậu! Trong phút chốc, hai đầu dã thú hung hăng lao vào đánh nhau!

    Cái đầu sư tử chuyển động, con báo kia bị nó cắn trúng chân trước, nhưng con báo cũng giảo hoạt, phát hiện địch nhân có khí lực quá lớn, cư nhiên nương theo lực đạo này, nhanh chóng phóng lên đại thụ! Mà sư tử cũng lập tức đuổi theo, hai đầu dã thú truy truy đuổi đuổi, rốt cuộc đụng mặt trên một nhánh cây to—— chúng nó đối mặt, liếc mắt nhìn đối phương một cái, tiện đà lần thứ hai nhào về phía đối phương!

    Thật sự là… lợi hại a.

    Tô Sách nhìn thấy một sư một báo kịch liệt tranh đấu, nhìn đường cong cơ thể vô cùng lưu sướng, phương pháp chiến đấu tràn ngập dã tính cùng nhanh nhẹn, tông mao vàng ươm hệt như lóe hào quang—— đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt mê mẩn.

    Rốt cuộc vua muôn thú vẫn thuộc về sư tử, con báo kia cho dù móng vuốt có sắc bén như đao, cho dù cái đuôi cứng rắn mạnh mẽ như cây roi, cho dù lợi hại như vậy thì cuối cùng vẫn bị sư tử cắn vào yết hầu, máu tươi thoáng chốc phun ra, hệt như một cơn mưa máu… Mà cơ thể nó hệt như không còn chút sức mạnh nào rơi thẳng xuống đất.

    ‘Ầm——’ huyết nhục mơ hồ.

    Sư tử đứng trên chạc cây phát ra một tiếng rống to, sau đó đột nhiên nhảy xuống đất!

    Tô Sách kinh ngạc bật dậy, lúc cậu đang trợn mắt há hốc thì con sư tử kia bắt đầu biến hóa cực nhanh!

    Rút đi một thân da lông, thân hình đột nhiên duỗi ra, giống như nó trở nên cao lớn hơn, lại giống như lại đột ngột nhỏ đi… Cuối cùng, nó rung người một cái, biến thành một nam nhân cao lớn thon dài.

    …. biến thành người!

    Hoàn Chương 3.

    Thuộc truyện: Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên