Home Đam Mỹ Thú Nhân Chi Tư Văn – Chương 70

    Thú Nhân Chi Tư Văn – Chương 70

    Thuộc truyện: Thú Nhân Chi Tư Văn

    Mill chỉ cảm thấy trên tay trầm xuống, suýt nữa thì ngã, vội vàng đứng vững lại, nhìn vào trong lòng, lập tức cười nheo mắt, hôn một cái lên bánh bao vừa manh vừa ngốc trong lòng, nói: “Ai nha, Khải Khoa giờ đã biết biến hình rồi, thật là giỏi quá, sau này nhất định là dũng sĩ.” Trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.

    Tư Văn im lặng nhìn bé con thò tay muốn anh ôm, không biết nên nói gì. Không phải nói ba tháng mới có thể biến hình sao, sao giờ đã biến? Lại còn tai hổ đuôi hổ, tuy cực kỳ manh nhưng đây rõ ràng là do biến hình có vấn đề, Khải Khoa nhà anh không sao chứ?

    Anh còn đang ngơ ngác, Berg dưới chân mãi chưa có người ôm cũng chấn kinh. Tuy lúc hình thú ba bé thỉnh thoảng sẽ không để ý bé, nhưng hình người thì đây là lần đầu tiên. Berg sâu sắc cảm thấy mình bị vứt bỏ, sững sỡ năm phút, sau đó quyết đoán khóc thành một dòng sông.

    Khải Khoa vẫn được Mill ôm trong ngực bị tiếng khóc vang dội dọa sợ, nhìn ông chú đang khóc đến thương tâm của mình, “oa” một tiếng cũng khóc lên. Tiếng khóc vang dội của hai bé con quanh quẩn trong phòng, mày Tư Văn thống khổ cau lại. Anh đúng là cảm thấy bánh bao thực manh thực đáng yêu, nhưng đó là bánh bao không khóc, một khi bánh bao khóc, vậy đúng là tai nạn!

    Tư Văn giương mắt nhìn đứa con ngốc manh nhà mình khóc thương tâm, còn vươn tay muốn mình ôm, tâm tình khó chịu thoáng chốc vị đau lòng thay thế, loại cảm giác huyết mạch tương liên vi diệu liền xuất hiện. Anh vội vàng đưa tay ôm con vào lòng, Khải Khoa nhỏ bé tựa vào vai anh, khóc đến đáng thương. Tư Văn vô thố ôm bé, ngốc ngốc dỗ dành, nhưng lăn qua lộn lại cũng chỉ là câu “đừng khóc”, bé con đáng thương, tha thứ cho a phụ con chưa từng chăm trẻ con nha.

    (Zổ: thực ra còn câu “Câm mồm không tao vả chết nữa” =L=, bạn kinh nghiệm đầy mình mà)

    Tiếng khóc nỉ non của hai đứa bé đánh thức Vân, khi cậu một bộ chưa tỉnh ngủ đi ra liền nhìn đến một tình cảnh rối loạn: Tư Văn ôm một bé con trần truồng, bé con phấn nộn đáng yêu, tóc đen, một đôi tai hổ xù lông, sau lưng còn có đuôi, giờ đang ỉu xìu thả xuống. Bé con khóc đến đỏ mặt, tựa vào lòng Tư Văn, phi thường oan ức.

    Bên cạnh Tư Văn là Mill, chú cậu. Lúc này trong lòng ông cũng ôm một bé con trần truồng có mái tóc màu cây đay, bé con khóc thở hổn hển, tê tâm liệt phế như là nhận uất ức không thể thừa nhận. Mill không ngừng đi qua đi lại, một bộ đau lòng đến cực điểm. Đáng tiếc mặc kệ ông dỗ thế nào, bé con vẫn khóc. Vân nhìn nhìn bên này, ngó ngó bên kia, đi đến cạnh Tư Văn, nhìn Khải Khoa còn chưa biến hình hoàn toàn, lập tức liền đau lòng.

    Khải Khoa tựa hồ cũng cảm giác được khí tức của ba mình, ngẩng đầu khỏi lòng Tư Văn, đầy mặt nước mắt nhìn vào ba mình, ba ơi, a phụ thật đáng ghét, ôm người ta thật khó chịu! Vân lập tức cướp bé từ trong tay Tư Văn, liên mồm dỗ dành. Tuy cậu không có kinh nghiệm nhưng ở trong bộ lạc đã từng thấy giống cái dỗ con. Khải Khoa nằm trong ngực ba rốt cuộc từ từ nín khóc. Khóe miệng Tư Văn giật giật, sao anh lại có cảm giác bé con này đối nghịch với anh nhỉ. Đáng thương người nào đó còn không biết tư thế ôm con của mình không đúng, nội tâm dâng lên cảm giác phức tạp khó tả đối với bé con nhà mình.

    Tuy Khải Khoa đã nín nhưng Berg vẫn khóc không ngừng. Khải Khoa trên mặt còn nước mắt, nhìn chằm chằm vào ông chú còn đang khóc. Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của bé, Berg lập tức quay đầu chống lại ánh mắt của Khải Khoa, giây tiếp theo liền nín. Bé mới không khóc cho thằng đáng ghét này xem đâu.

    Mill nhẹ nhàng thở phào, tức giận điểm điểm mũi nhỏ của Berg, nói với Vân: “Ồn đến con hả?”

    Vân lắc đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy ạ? Sao Khải Khoa đột nhiên lại biến hình?”

    Tư Văn lắc đầu, anh đúng là không biết, bây giờ còn có chút chưa phản ứng kịp. Mill cười cười, nói: “Đây là chuyện tốt, Khải Khoa chưa đến ba tháng đã có thể biến hình, lực lượng của nó nhất định là rất mạnh, sau này nhất định sẽ là dũng sĩ số một số hai của tộc Dực Hổ.”

    Vân vẫn rất lo lắng: “Nhưng con biến hình chưa hoàn toàn mà, có thể xảy ra chuyện gì không?” Lần trao đổi này, tế tự và tộc trưởng vẫn không đi, phần lớn đều là mấy đôi chồng chồng trẻ. Giờ Khải Khoa như vậy, ngay cả người để hỏi cũng không có, lúc này chỉ có thể hy vọng vào Mill. Lỗ tai Tư Văn cũng dựng lên, tuy anh cảm thấy tình huống này chứng minh con anh rất giỏi nhưng mà không thể có di chứng được.

    Mill cũng nhíu mày: “Chú cũng không rõ, hẳn là không có việc gì chứ? Hay là đi hỏi tế tự của bọn chú? Lần này ông ấy cũng đến.”

    Vân đương nhiên sẽ không phản đối, vì thế hai cục cưng một được dùng da thú bọc lại, một bị bắt biến về hình thú, đi về địa bàn tộc Hổ.

    Địa bàn của tộc Hổ ngoài khác vị trí với tộc Dực Hổ thì kết cấu giống nhau, đều là xây y hệt, cơ bản không khác biệt. Người tộc Hổ đã đến vài ngày, thoạt nhìn gọn gàng ngăn nắp, chỉnh tề hơn bên tộc Dực Hổ. Một đường tới đây, rất nhiều người tộc Hổ đều chào hỏi với Mill. Xem ra, nhân duyên trong bộ lạc của ông rất tốt.

    Tế tự tộc Hổ đã một trăm bảy mươi tuổi. Đây là lần đầu tiên Tư Văn nhìn thấy một người già của tộc khác. Tuy thái dương ông đã hoa râm, trên mặt cũng có nếp nhăn rất sâu, nhưng tinh thần rất tốt, ánh mắt cũng rất từ ái, dù nhìn thẳng vào người khác cũng không khiến người không thoải mái. Tuy ông đã lớn tuổi nhưng từ mi nhãn vẫn nhìn ra được lúc ông còn trẻ nhất định là một mỹ nhân khiến người kinh diễm.

    Thấy bọn họ tiến vào, ông lập tức hiền lành cười rộ lên. Hổ nhỏ Berg lập tức chạy ra khỏi lòng ba mình, nhanh chóng lao vào ôm ấp của tế tự. Tư Văn âm thầm gật đầu, tế tự này hẳn là một ông lão hòa ái mới có thể được trẻ con thích như vậy.

    “Mill, đây là con của ca ca ngươi phải không?” Ông lão cười tủm tỉm mở miệng, thấy Mill gật đầu, trong mắt ông thoáng hiện lên tia hoài niệm: “Tuy không quá giống ca ca ngươi nhưng lại rất giống bạn đời nó, đứa bé trong lòng kia lại rất giống ca ca ngươi. Con à, tên con là gì?”

    “Vân ạ, đây là bạn đời của con, Tư Văn. Đây là con của chúng con, Khải Khoa. Hôm nay đến tìm tế tự là có việc xin ngài giúp đỡ. Khải Khoa bây giờ mới hơn hai tháng, hôm nay bỗng nhiên…” Ngữ khí của Vân hơi vội vàng, cánh tay ôm Khải Khoa không khỏi nâng lên.

    Tế tự mở miệng, cắt lời Vân: “Việc này không sao hết, tuy Khải Khoa mới hơn hai tháng nhưng lực lượng trong thân thể đã đủ mạnh nên mới có thể biến thân. Còn về đuôi và lỗ tai, Khải Khoa dù sao cũng quá nhỏ, chưa thể khống chế lực lượng của mình, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi. Sau này bé nhất định sẽ trở thành dũng sĩ.”

    Hai chồng chồng không khỏi nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần không có việc gì là được rồi. Tế tự lấy một túi da thú nhỏ trong lòng ra, ngoắc gọi Vân tới, nhét vào lòng cậu, nói: “Vật nhỏ bên trong là tặng cho Khải Khoa chơi.”

    Vân vội vàng cảm ơn. Khi đi ra chỗ tế tự, tính toán về nhà của hai người bị Mill gạt bỏ, kéo hai người đến nhà mình. Vì ba nói nên Berg vẫn là hình thú, chỉ có thể ngóng trông nhìn Khải Khoa được ba mình ôm trong ngực, bé cũng muốn được ba ôm nha. Xuất phát từ ý tưởng này, đến khi nhìn thấy a phụ mình, hổ nhỏ liền bò vào lòng a phụ, nháy mắt biến thành bé cưng trần truồng.

    Be nâng con nhà mình lên, đầy mặt bất đắc dĩ chọc chọc vào cái mặt đầy thịt của bé, bé cưng ngốc ngơ ngơ cười, cọ cọ vào lòng a phụ, một bộ lấy lòng. Mill lười so đo cùng bé, mời hai người ngồi xuống xong liền lấy một cái da thú lớn từ trong phòng, lấy ra một đám đồ chơi nhỏ làm bằng gỗ.

    Tư Văn kinh ngạc nhìn những con động vật làm từ gỗ giống y như thật, lại nhìn thú nhân đang hàm hậu tươi cười. Be giật mình, cười nói: “Bọn nhỏ thích thứ này, ta liền làm không thiếu, chỉ là không đẹp lắm.”

    Vậy mà còn chưa đẹp? Ngẫm lại Transformers mà anh đã định làm cho con mình từ lâu, yên lặng khinh bỉ bản thân, so với những thứ này, đồ anh làm đúng là không đành lòng nhìn thẳng. Khải Khoa bé nhỏ trực tiếp tỏ ra nhiệt tình yêu thương với đám động vật nhỏ này, a ô a ô muốn lao tới. Vân nhanh chóng ôm eo bé, nhóc con này rất khỏe, suýt nữa thì bé đã thoát được.

    Bên kia, Berg đang nằm trong lòng a phụ, thấy thằng cháu có vẻ rất thích đồ chơi mà mình yêu nhất liền xù lông, trong chớp mắt biến thành chú hổ nhỏ, chạy đến cạnh bao, ngậm lấy cố gắng kéo về. Tuy bé đã được vài tháng, những có chút sức lực nhưng túi lớn như thế, bé cố hết sức cũng chỉ tha được một đoạn ngắn ngủi.

    Khải Khoa cũng lập tức xù lông. Vân không có chuẩn bị, bé cưng trong lòng biến thành hổ con lông xù, da thú bọc bé liền thành trói buộc, hổ con giẫy dụa một lúc lâu mới giãy ra được, sau đó liền chạy khỏi lòng Vân, nhanh như chớp chạy đến cạnh Berg, dùng đầu mình củng vào người ông chú, mưu toan cướp đồ chơi từ trong miệng chú mình.

    Khóe miệng Tư Văn giật giật, hai động vật lông xù đang cắn nhau này, một là con anh, một là em anh, loại cảm giác khổ bức này là sao?

    Hai cục cưng hoàn toàn không biết cảm giác của anh, đang chú củng cháu cháu củng chú, đánh đến vui vẻ, mà hai bị ba ba ngồi cạnh thì vây xem đầy hăng hái.

    Cơm chiều là tác phẩm của hai giống đực, Be nướng thịt, đồ ăn là Tư Văn làm. Đến khi nấu xong, hai chú hổ con chạy biến mất tăm từ lúc nào liền người trước kẻ sau chạy đến.

    Khải Khoa thích ăn nhất là món cháo thịt thơm thơm mà a phụ mình làm. Đến khi Tư Văn múc cháo thịt đặt trước mặt bé, bé lại không ăn ngay mà đẩy bát về phía Berg. Berg không nhận, đẩy bát về nguyên vị trí, còn an ủi cọ thằng cháu. Tư Văn câm lặng, vừa nãy không phải thủy hỏa bất dung sao, sao giờ lại biến thành tương thân tướng ái như vậy? Khoảng thời gian ngắn biến mất kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    **

    Zổ: ngao ngao, Y Lạc Thành Hỏa mới hoàn bộ 2 của XV chi ma hoàng võ tôn, tên là Nhất định là phương pháp phá toái hư không của ta không đúng. 2 anh công thụ sau mấy ngàn năm làm lão phu lão phu quyết định xé rách hư không đi lại tuần trăng mật, sau đó lần lượt xuyên vào các loại sách, hết công mất trí nhớ đến thụ mất trí nhớ ~ tam quan của anh công còn nát hơn cả bộ 1, ai nhảy hố thì cân nhắc trước nha ~

    Tên chồng Mill là Bách, nhưng vì 2 cha con Mill đều tên t.Anh nên tôi cũng đổi luôn ~

    Thuộc truyện: Thú Nhân Chi Tư Văn