Thú nhân tinh cầu – Bộ 7 – Chương 25-27

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu

    0
    [Bộ 7]Thú Nhân Tinh Cầu 25

    *****

    Rừng rậm tối đen yên tĩnh, sự yên lặng làm người ta bất an như bão tố sắp ập tới. Bóng dáng thật lớn không ngừng xoay vòng trên không trung rừng rậm, một lần lại một lần, đôi mắt sắc bén không buông tha bất cứ cành cây ngọn cỏ nào ở bên dưới.

    Y Cách Tát Tư vội vàng trở về nhưng không thấy bóng dáng Bội Ân, y chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo ập tới, hệt như rớt vào hầm băng.

    Y biết Bội Ân không có khả năng một mình lêu lỏng trong rừng rậm xa lạ, hơn nữa y cũng rất hiểu tính tình lười nhác của bầu bạn, chỉ muốn nằm một chỗ chứ không nguyện leo xuống khỏi thân cây đi lại… Loại trừ tất cả khả năng có thể, Bội Ân rời đi chỉ có một nguyên nhân duy nhất—— cậu gặp mãnh thú nguy hiểm!

    Y Cách Tát Tư tức giận đấm một quyền lên thân cây, thầm mắng chính mình không cẩn thận, cư nhiên để bầu bạn một mình trong rừng rậm nguy hiểm.

    Vuốt mặt, Y Cách Tát Tư cưỡng chế sợ hãi trong lòng. Y lần theo dấu chân Bội Ân cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh liền đuổi tới bờ sông. Nhìn dấu chân tán loạn ở đó, mãnh sư cao ngạo nhất thời sợ hãi quá mức—— nơi này cư nhiên có dấu móng vuốt của sấm long!

    Y Cách Tát Tư chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, ngay cả trái tim cũng đình chỉ không nảy lên nữa.

    Sấm long… sấm long… y không ngừng thầm an ủi mình: loài sinh vật sấm long tuy hung mãnh nhưng nó không thích ăn vật chết, hẳn nó sẽ mang Bội Ân về sào huyệt.

    Nhưng chết tiệt! Sào huyệt sấm long rốt cuộc ở đâu——

    Y Cách Tát Tư thú hóa thành mãnh sư khổng lồ bay lượn trên không trung rừng rậm, cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ phẫn nộ. Y chưa từng cảm thấy thất bại như thế này… Nếu ở trên mặt đất, y có thể dễ dàng truy lùng mùi Bội Ân, nhưng trên không trung—— đừng nói Bội Ân, ngay cả mùi của sấm long cũng không ngửi thấy.

    Đáng chết, đáng chết!

    Y Cách Tát Tư ngửa đầu phát ra tiếng kêu khóc, tiếng rống phẫn nộ không ngừng vang vọng tới tận chân trời.

    Tìm kiếm suốt một đêm dài, rốt cuộc—— lúc gần sáng, Y Cách Tát Tư tìm được sào huyệt sấm long.

    Sau một phen ác đấu, đám ác điểu cùng loại với dực long rất nhanh bại trận, mà Y Cách Tát Tư lại tiếp tục gấp tới độ xoay quanh. Chỉ thấy mãnh sư khổng lồ không ngừng lục tung xào huyệt sấm long, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó. Mấy cái trứng long trắng bóc bị hất văng ra khỏi ổ, sấm long giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ở xa xa nhìn, ánh mắt tha thiết nhìn mãnh sư hất văng hang ổ của mình lên trời.

    “Đáng giận——”

    Nổi giận đùng đùng ly khai khỏi hang ổ của sấm long trên vách núi đen, Y Cách Tát Tư lúc này đều bị lo lắng cùng kinh hoảng bao trùm. Giờ phút này y làm sao còn ý niệm tìm kiếm bầu bạn, chỉ một lòng hi vọng Bội Ân có thể an toàn trở lại bên người mình.

    Y Cách Tát Tư vô cùng ảo não, hận không thể lập tức thề với trời: chỉ cần Bội Ân bình an, y thề không bao giờ… đi tìm kiếm đồng bạn nữa, chỉ toàn tâm toàn ý vĩnh viễn bảo hộ Bội Ân của mình…

    Không có đầu mối tìm kiếm trong rừng rậm vài ngày, Y Cách Tát Tư giống như mất hồn, cả rừng rậm đều bị y lục tung không có chút an bình. Mà ở một đầu khác, Bội Ân ngay sau hôm được cứu đã bị Tác Lan Đặc mang về bộ lạc thú nhân.

    Bởi vì phần lớn thời gian Y Cách Tát Tư đều tìm kiếm sào huyệt sấm long ở phía đông nên tự nhiên bỏ lỡ bộ lạc hồ tộc ở phía tây nam.

    Đây là lần đầu tiên y cùng Bội Ân bỏ lỡ nhau——

    Bộ lạc thú nhân.

    Ngày thứ ba, Bội Ân mê man vài ngày rốt cuộc cũng nặng nề tỉnh lại. Cậu đánh giá căn phòng nhỏ xa lạ trước mắt, trong đầu một mảnh mờ mịt.

    Đây là… đâu?

    Bội Ân chỉ nhớ Y Cách Tát Tư ra ngoài săn bắn, lưu lại cậu trong rừng; tiếp đó không hiểu sao cậu cảm thấy bụng đau đớn không chịu nổi, sau đó yết hầu bắt đầu khô ran như bị hỏa thiêu… Hình như, ở bờ sông cậu đã bị một loài chim lớn nào đó bắt được, còn những việc phát sinh sau đó, Bội Ân đều mơ mơ màng màng, không có nhiều ấn tượng lắm.

    Kì quái, lúc ấy sao mình lại có cảm giác khát đến vậy? Bội Ân vuốt vuốt cổ họng, ngón tay ngoài ý muốn chạm tới thứ gì đó lạnh lẽo.

    “Thủy tinh?”

    Kinh ngạc nhìn mảnh thủy tinh hình thoi không biết được đeo trên cổ mình từ lúc nào, chính là chỉ vừa chạm vào nó cậu liền cảm thấy một nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng tiến vào cơ thể.

    Thật sự là—— cảm giác thần kì.

    “A, ngươi tỉnh.” Thiếu niên gầy yếu đeo một cái sọt trúc còn lớn hơn cả mình tiến vào phòng, thấy Bội Ân đã tỉnh lại thì vội vàng buông sọt trúc, chạy tới bên cạnh.

    “Ngươi có cảm thấy tốt hơn chưa?”

    Đối mặt với ánh mắt trong suốt, mong chờ của thiếu niên, Bội Ân theo bản năng gật đầu.

    “Xin hỏi, đây là đâu?”

    “Nơi này là bộ lạc thú nhân.” Thiếu niên nhanh nhẹn chạy tới bên người Bội Ân, cười hì hì ngồi xuống mép giường, đong đưa chân.

    Bộ lạc thú nhân? Bội Ân hơi nhướng mi, đây là bộ lạc thú nhân vô cùng cường hãn trong truyền thuyết?

    “Ân… ta nhớ ta đang ở rừng rậm của hồ tộc mà?” Quay đầu, Bội Ân lộ ra vẻ mặt mê mang. Rất nhanh, thiếu niên liền giải thích nghi hoặc của cậu.

    “Là Tác Lan Đặc mang ngươi về, hắn nói hắn cứu được ngươi khỏi miệng sấm long.”

    Hóa ra loài chim to kia gọi là sấm long. Bội Ân yên lặng nhớ kĩ tên Tác Lan Đặc, vừa định hỏi tiếp thì lại nghe thiếu niên tiếp tục thao thao bất tuyệt, không hề có xu thế muốn dừng lại, cứ như cái máy hát tự động.

    “Tuy nói là Tác Lan Đặc cứu ngươi, nhưng ta cũng có công lao nga. Máu của Tác Lan Đặc có thể duy trì cơ thể ngươi một đoạn thời gian, nhưng y cùng sao cũng không phải phụ thân bảo bảo. Nghe nói mãnh sư nhận thức huyết thống, lúc ấy tình huống bảo bảo thực nguy hiểm, cho nên mới bất đắc dĩ tiếp nhận máu Tác Lan Đặc, hấp thu năng lượng của thú nhân, nhưng chung quy vẫn không thể là pháp lâu dài.”

    Thiếu niên cười hì hì chỉ vào thủy tinh trong ngực Bội Ân nói tiếp: “Vẫn là ta thông minh, cho ngươi đeo thủy tinh của bộ tộc chúng ta. Nó chứa đựng nguồn sinh lực dồi dào cho giống cái đang mang thai, như vậy ngươi cũng không quá vất vả.”

    “Từ từ——” Đầu óc Bội Ân có chút hỗn loạn, cậu đỡ trán, càng nghe càng cảm thấy mê hoặc, bất đắc dĩ đánh gãy lời thiếu niên.

    “Ngươi nói cái gì? Bảo bảo… năng lượng… ta, ta mang thai?”

    “Ngươi cư nhiên không biết?” Thiếu niên trừng to mắt, giống như nghe thấy một chuyện không tể tin nổi: “Hay là, ngươi ngay cả chuyện mình hoài bảo bảo mãnh sư cũng không biết?”

    “Không phải… ta chỉ có chút kinh ngạc.” Bội Ân không khỏi cười khổ, sau đó cảm khái, kết hợp một lần liền mang thai, nên bội phục năng lực của Y Cách Tát Tư quá tốt; hay nén giận vì vận khí của cậu quá tồi đây?

    “Cái kia, ngươi không cần lo lắng. Tuy phương thức sinh sản của mãnh sư bảo bảo rất đặc biệt, bất quá ta nghĩ An hẳn sẽ có biện pháp.” Thiếu nhiên nhìn thấy sắc mặt Bội Ân có chút tái nhợt, liền do dự mở miệng an ủi.

    “Ngươi biết?” Nghiêng đầu, ánh mắt Bội Ân liếc nhìn về phía sọt trúc ở góc phòng: “Ngươi là y sư?”

    “Không phải không phải.” Thiếu niên vội vàng xua tay: “An mới là y sư của bộ lạc, rất lợi hại nga, còn là đại diện tộc trưởng. An.. ngạch, trước mắt không ở bộ lạc, nên mới do ta chiếu cố ngươi.”

    “Cám ơn.” Bội Ân cười mỉm, nụ cười mang theo hơi thở bình thản yên lặng, giống như xuân hoa đua nở, làm thiếu niên nhìn đến thất thần.

    “Ta đoán, chuyện mãnh sư cũng là An nói cho ngươi đi?”

    “Ân, không sai biệt lắm.” Thiếu niên gật đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bội Ân, nhịn không được nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Ngươi không sợ sao?”

    “Sợ cái gì?”

    “Mãnh sư bảo bảo a, đều là dùng phương thức kia để sinh ra…”

    “Ngươi nói là xé bụng giống cái, sau đó lấy trứng ra?” Bội Ân cụp mi mắt, gương mặt không có biểu tình gì, chỉ nghe cậu thản nhiên nói một câu.

    “Ta đã sớm biết.”

    Hoàn Chương 25.

    CHƯƠNG 26

    “Ngươi, ngươi biết?”

    “Ân. Y Cách Tát Tư, cũng chính là bầu bạn của ta đã nói rồi.” Nhớ tới bầu bạn cường hãn lại ôn nhu, Bội Ân lại lộ ra nụ cười hạnh phúc. Y Cách Tát Tư là người đơn thuần, không hề giữ lại chút gì mà yêu thương cậu.

    Bội Ân tin rằng rất cả thú nhân mãnh sư đều giống Y Cách Tát Tư, toàn tâm toàn ý yêu thương bầu bạn. Mãnh sư, trung thành, dũng cảm, dồn hết toàn bộ sủng ái cùng ôn nhu lưu lại cho bầu bạn của minh.

    Thế nhân đã hiểu lầm mãnh sư a, mọi người chỉ nhìn thấy mặt cường đại cùng lãnh khốc của mãnh sư, nhưng lại quên đi mãnh sư đã bị khắc dấu ấn vương giả vĩnh viễn cô độc.

    “Ngươi, ngươi nói mãnh sư là bầu bạn của ngươi!” Thiếu niên trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Chẳng lẽ ngươi không phải bị ép buộc?” Chẳng lẽ bọn họ hiểu lầm?

    “Đương nhiên không phải.” Bội Ân cười cười lắc đầu, khóe mắt hơi cong cong, mang theo chút hương vị kiêu ngạo: “Y Cách Tát Tư là bầu bạn ta tự chọn lựa, ta thương y.”

    “Ngươi… ngươi thương y? Thương mãnh sư?” Thiếu niên ngây ngốc lập lại lời Bội Ân, cứ như đang học vẹt. Này thật sự không thể trách a, mặc kệ là ai nghe thấy lời này cũng kinh ngạc tới mức không thể suy nghĩ.

    Yêu mãnh sư? Đây là việc khủng bố cỡ nào a? Thiếu niên chỉ tưởng tượng tới cảnh huyết tinh, mãnh sư hung ác, tàn nhẫn, dùng móng vuốt sắc bén xé rách bụng bầu bạn liền nhịn không được rùng mình.

    “Sự tình không như ngươi tưởng.” Nhìn sắc mặt trắng bệt của thiếu niên, Bội Ân biết đứa nhỏ này đang nghĩ gì, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng vạn phần bất đắc dĩ.

    “Y Cách Tát Tư là người tốt… mãnh sư, bọn họ kì thật không khác gì những thú nhân bình thường.” Chẳng qua vận mệnh cố tình trêu chọc mãnh sư, để bọn họ không ngừng giãy giụa trong nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất, phải thừa nhận nỗi đau đớn không gì sánh được.

    “Mãnh sư có phải người tốt hay không ta không biết…” Thiếu niên nhỏ giọng nói thầm một câu, chỉ vào bụng Bội Ân, nuốt nuốt nước miếng, mở miệng: “Còn bảo bảo mãnh sư? Ngươi tính thế nào.”

    “Chỉ có thể sinh ra, mang thai rồi sẽ không có biện pháp đi.”

    “Này này, ngươi có thể sẽ chết.”

    “Kỳ thật, ta không phải không nghĩ tới chuyện giết chết đứa nhỏ này.” Bội Ân cười khổ, ánh mắt có chút cô đơn: “Y Cách Tát Tư cũng có ý tưởng như vậy. Y hi vọng ta bình an sống sót, cho dù không có đứa nhỏ cũng không sao… Hai chúng ta cứ vậy bầu bạn với nhau cùng sống tới cuối đời.”

    “Nhưng sự tình luôn có việc ngoài ý muốn.” Vừa kể, Bội Ân vừa mỉm cười nhàn nhạt, giống như đang kể một câu chuyện không hề liên quan tới mình: “Ta vốn còn không nghĩ tới chuyện có thai, hiện giờ cuối cùng cũng rõ ràng.”

    “Lúc trứng bắt đầu lớn dần, cơ thể của ta rất đau, đó là cơn đau đớn cứ như muốn xé toạc cả cơ thể… Ta hiện giờ mới biết, hóa ra đó là phương thức cầu sinh của đứa nhỏ. Nó hút chặt lấy cơ thể ta, khẩn cầu ta đừng vứt bỏ nó.”

    “…”

    “Lúc ta gặp Y Cách Tát Tư, y đang đi tìm đồng bạn của mình. Từ những nọn núi cao tới đại dương bao la, từ cánh đồng tuyết mờ mịt bay về rừng rậm phương nam nóng bức, chỉ vì tìm kiếm đồng bạn, tìm kiếm ý nghĩa sinh tồn của bản thân. Y thật sự rất cô độc… từ một khắc được sinh ra, Y Cách Tát Tư vẫn luôn có một mình. Vì thế, ta muốn thay y làm chút gì đó, cho dù lưu lại một chút huyết mạch cũng tốt. Đứa nhỏ… là chứng minh y từng tồn tại, là nhân chứng cho tình yêu của chúng ta.”

    “Mãnh sư, không phải sinh vật đáng sợ gì cả.” Sâu kín thở dài một hơi, trong lòng Bội Ân tràn ngập thương tiếc cùng bảo hộ mãnh sư: “Ta yêu Y Cách Tát Tư, cũng yêu đứa nhỏ trong bụng… Vì thế ta muốn thử cố gắng, phải sinh đứa nhỏ đồng thời cũng bảo toàn tính mạng mình.” Tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp, trời cao sẽ không tàn nhẫn đối với mãnh sư như vậy.

    “… ta lần đầu tiên gặp người như ngươi.” Thiếu niên nhìn Bội Ân, ánh mắt tràn đầy kính sợ cùng khâm phục: “Người bình thường nghe mình hoài bảo bảo mãnh sư, phản ứng đầu tiên là muốn bỏ đứa nhỏ.”

    “Không phải a…” Người nào đó nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Ta cũng vì suy nghĩ cho an toàn của mình mà, trứng mãnh sư rất khó dùng ngoại lực phá bỏ, lỡ như có sai lầm gì, tánh mạng ta cũng khó giữ.”

    “Điều này cũng đúng… Bất quá, An của bộ lạc chúng ta rất lợi hại nga! Nói không chừng An sẽ có biện pháp.”

    “An?”

    Dùng sức gật đầu, nói tới người mình sùng bái, thiếu niên lập tức lên tinh thần: “An là giống cái, còn rất trẻ đã là người đại diện tộc trưởng. Còn tộc trưởng Khải Ân nữa, cũng là giống cái, chính là đã lâu không quay về bộ lạc.”

    “Bọn họ đều là người rất lợi hại.” Thiếu niên nói tới cao hứng, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, thậm chí còn hoa tay múa chân giải thích sự sùng bái của mình dành cho hai vị tộc trưởng.

    “Danh sách ta sùng bái bây giờ lại thêm một người nữa.”

    “Ai?”

    “Ngươi a.”

    “Ta?” Bội Ân kinh ngạc chỉ mình.

    “Đúng vậy, ngươi thực dũng cảm, ngươi có thể thẳng thắn, thành khẩn yêu mãnh sư—— mãnh sư a! Là mãnh sư lãnh huyết đáng sợ lại tàn nhẫn vô tình trong đồn đãi a!”

    “^ ^!” Bội Ân hoàn toàn không biết nên làm thế nào để câu thông với thiếu niên.

    “… không giống ta, ngay cả thích một người cũng không có dũng khí nói cho hắn biết…”

    “Phải không? Người ngươi thích nhất định là dũng sĩ thú nhân rất lợi hại đi.” Bội Ân buồn cười nhìn gương mặt đỏ bừng của thiếu niên, thật sự là đứa nhỏ đơn thuần đáng yêu a: “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi.”

    “A, ta chưa nói à?” Thiếu niên có chút ngượng ngùng: “Ta gọi là Nhược Hải.”

    “Nhược Hải? Tên thật kỳ lạ a.”

    “Ân, bởi vì mẫu thân của ta là nhân ngư. Còn ngươi?”

    “Ta là Bội Ân.”

    “Bội Ân…” Thiếu niên do dự một lúc lâu, mở miệng: “Có thể mời ngươi ở lại bộ lạc chúng ta không? An một đoạn thời gian nữa sẽ trở lại, lúc đó nói không chừng An sẽ có biện pháp… Hơn nữa thủy tinh cũng có năng lượng chống đỡ nhu cầu mang thai, cho dù bầu bạn của ngươi không ở bên cạnh cũng…”

    “Y Cách Tát Tư sẽ lo lắng, y hiện giờ nhất định đã rất lo.”

    “Này…”

    “Nếu có biện pháp bảo toàn đứa nhỏ, ta đương nhiên sẽ lưu lại.” Bội Ân cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt buồn rầu của thiếu niên, lời nói kế tiếp của cậu là thiếu niên giật mình không nhỏ.

    “Có thể nhờ các ngươi nói cho bầu bạn của ta biết tin không, tìm không thấy ta, y sẽ phát cuồng.”

    “A? Thông tri mãnh sư?”

    “Chậc! Này có thể xem là dẫn sói vào nhà không?”

    Âm thanh trầm thấp bất ngờ xen vào cuộc nói chuyện của hai người, thân ảnh Tác Lan Đặc xuất hiện ở cửa, thiếu niên kinh ngạc kêu thành tiếng, còn Bội Ân dường như đã sớm biết có người nghe lén bên ngoài, nụ cười trên mặt không có chút biến hóa.

    “Tác Lan Đặc! Ngươi tới từ lúc nào?”

    Hóa ra người này chính là Tác Lan Đặc, Bội Ân hơi nheo mắt, đánh giá thú nhân cao lớn đứng che ánh sáng trước mắt.

    “Tiểu Hải ngu ngốc, ta đã tới từ sớm.” Tác Lan Đặc đi nhanh vào trong, gõ đầu thiếu niên một chút. Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn Bội Ân, khẩu khí thoáng chút có chút không tốt.

    “Này, bầu bạn của ngươi mấy hôm trước đã nháo rừng rậm hồ tộc một trận, làm Maya tức muốn chết a.”

    “Phải không? Y tìm không thấy ta lo lắng là thực bình thường. Còn có chuyện ta rất khó hiểu, cho dù cứu được ta ở rừng rậm hồ tộc, nhưng vì sao khi ta tỉnh lại lại ở bộ lạc thú nhân a?” Quay đầu, lời nói Bội Ân có chút trách cứ: “Ngươi có lẽ nên trưng cầu ý kiến của ta trước?” Ngụ ý là các ngươi đáng bị như vậy, lừa bầu bạn người ta đi thì phải chịu cơn giận này.

    “Này… ta là hảo tâm cứu ngươi.” Tác Lan Đặc thầm mắng chính mình hảo tâm không được hảo báo, hiện giờ lại thành hắn không đúng, chia rẽ bầu bạn người ta. Phải biết mãnh sư từ trước đến nay đều là cường thủ hào đoạt, giống cái đều căm hận bọn họ tới tận xương tủy, không ngờ lại nhảy ra một người cam tâm tình nguyện làm ‘bầu bạn mãnh sư’, còn để hắn xui xẻo gặp phải, sống chết mang về bộ lạc.

    “Cám ơn ‘hảo tâm’ của ngươi.”

    “Thiết…” Tác Lan Đặc thầm trở mình xem thường: “Ta đến chính là muốn báo cho ngươi biết, ‘bầu bạn’ của ngươi cũng sắp chạy tới rồi.”

    Y Cách Tát Tư sắp tới? Cũng đúng, hẳn là y đã chiếm được tin tức từ bộ lạc hồ tộc.

    “Thật sự? Y Cách y——”

    Bội Ân còn chưa nói xong, đã thấy một thú nhân vội vàng chạy vào, thở phì phò rống lớn——

    “Không tốt! Thuấn cùng Bái Luân, bọn họ, bọn họ đanh đánh nhau với mãnh sư!”

    Tác Lan Đặc hơi sửng sốt, lập tức vác Bội Ân xông ra ngoài, Nhược Hải cùng thú nhân kia cũng chạy sát theo sau.

    Quảng trường lúc này vô cùng hỗn loạn, ngày càng nhiều thú nhân gia nhập cuộc chiến, chiến đấu dũng mãnh nhất số đó là một con hắc báo thật lớn, tông mao màu bạc đan xen vào giữa đôi cánh vàng rực, như ẩn như hiện.

    “Thuấn——”

    Thiếu niên lớn tiếng hét, hắc báo nghe thấy âm thanh này thì có chút lơ đãng, lập tức bị mãnh sư cào một vuốt, chi trước nháy mắt bị xé một lỗ dữ tợn.

    Nhược Hải sợ tới mức sắc mặt trắng bệt, không dám… lên tiếng lung tung nữa.

    “Đều dừng tay lại cho ta——!” Tác Lan Đặc tức giận rống to, cố tình An lại không có trong bộ lạc, không ai quản được đám gia khỏa khí huyết dâng trào này. Bái Luân thì hoàn hảo, em trai ít nhiều cũng nghe lời anh trai; nhưng Thuấn thì khác, tiểu tử này quật cường, trời sinh cái tính thối không chịu thua!

    “Tác, Tác Lan Đặc, mau ngăn cản bọn họ a——”

    Nhược Hải gấp tới độ sắp bật khóc, miệng vết thương trên người Thuấn ngày càng nhiều, mãnh sư cũng không tốt hơn bao nhiêu, đôi cánh cơ hồ bị máu tươi nhiễm đỏ. Hai dã thú gào rống quấn lấy nhau, không, phải nói là cả bộ tộc thú nhân vây công mãnh sư, khắp nơi đều là tiếng rống phẫn nộ cùng lông vũ nhiễm máu bay tán loạn, không ngừng có thú nhân bị hất văng khỏi vòng chiến, sau đó lại bất chấp cơ thể đầy thương tích vọt vào… Máu tươi cùng tiếng khóc la của giống cái kích thích dục vọng chiến đấu nguyên thủy trong cơ thể thú nhân! Tình tình cuộc chiến mắt thấy đã không thể cứu vãn——

    “Chết tiệt! Ngươi nghĩ ta không muốn à?” Tác Lan Đặc bất tri bất giác buông lỏng bàn tay đang nắm Bội Ân. Arthur cùng Á luân Lặc cũng không ở bộ lạc, An cùng Lạc Khắc lại đi rừng rậm hoang mạc, ngay cả Maya cũng ở hồ tộc xa xôi. Chỉ dựa vào một mình hắn, căn bản không có biện pháp ngăn cản đám đồng bạn điên cuồng!

    Chết tiệt, làm sao bây giờ, cứ tiếp tục như vậy, song phương không phải ngươi chết thì chính là ta chết!

    “Nhược Hải, người ngươi thích chính là Thuấn đi.”

    “Phải… cái, cái gì——” Lúc hoảng hốt, Nhược Hải tựa hồ nghe thấy âm thanh của Bội Ân, sau đó có thứ gì đó lạnh lẽo áp lên cổ.

    “Thực xin lỗi.”

    Bội Ân đột nhiên dùng sức kéo thiếu niên qua, bóp chặt cổ, đồng thời dùng mũi nhọn của thủy tinh đâm vào cổ thiếu niên.

    “A——”

    Tiếng kêu thảm thiết của Nhược Hải kinh động đám thú nhân đang dây dưa cùng một chỗ. Thuấn phản ứng kịch liệt nhất, hắn vội vàng lao ra khỏi người mãnh sư, lăn một vòng, da lông toàn thân đều dựng đứng, bộ mặt dữ tợn hướng về phía Bội Ân phát ra tiếng rống phẫn nộ kinh thiên động địa——

    “Đều dừng tay, đừng nhúc nhích!” Bội Ân lớn tiếng nói, không hề để mắt tới sự uy hiếp của hắc báo.

    Trong lúc nhất thời mọi người đều ngây ngẩn, ngay sau đó, tất cả thú nhân đánh nhau đều lui ra. Tác Lan Đặc trợn mắt há hốc, hoàn toàn không ngờ giống cái gần yếu này cư nhiên dám làm như thế.

    Hít sâu một hơi, Bội ân cẩn thận lấy thủy tinh đang đâm thiếu niên ra. Cậu cũng không quá dùng sức, miệng vết thương chỉ thấy chút máu mà thôi.

    “Thực xin lỗi, có thể phối hợp một chút không.” Cậu khẽ thì thầm vài câu bên tai thiếu niên. Nhược Hải còn đang hoảng sợ, lúc nãy cảm giác tê rần trên cổ làm Nhược Hải theo bản năng hét lên, hiện giờ nghe Bội Ân xin lỗi mới hơi hiểu ra.

    “Y Cách Tát Tư.” Bội Ân kêu bầu bạn một tiếng. Mãnh sư tập tễnh đứng lên, cánh phải mất tự nhiên buông thõng xuống mặt đất, toàn thân không có nơi nào hoàn hảo, tất cả đều là miệng vết thương bị mãnh thú cắn xé, máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa cơ thể mãnh sư, Bội Ân nhìn mà đau lòng.

    Nhược Hải đong đầy nước mắt bị Bội Ân kéo tới bên cạnh mãnh sư. Thuấn phát ra tiếng gầm giận dữ, cơ thể đầy vết thương buồn thiu nhanh chóng bị Tác Lan Đặc đè lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xông lên.

    Nháy mắt chống lại ánh mắt của Bội Ân, Tác Lan Đặc liền hiểu ý tưởng của giống cái này. Đúng vậy, đây quả thực là biện pháp nhanh nhất để ngăn cản thú nhân đánh nhau. Song phương cứ tiếp tục đánh nhau thì không chết cũng bị thương. Nhưng kế tiếp thì sao, nên xử lý thế nào?

    Sống chết đè lại hắc báo không ngừng gầm rống, rục rịch dưới thân, Tác Lan Đặc không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài——

    An, mau trở về đi!

    Hoàn Chương 26.

    CHƯƠNG 27

    Y Cách Tát Tư rất nhanh biến về hình người. Cả người y toàn là máu, bộ dáng cực kì giống một con dã thú hung ác, đôi mắt hổ phách lộ ra quang mang hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm dũng sĩ bộ lạc thú nhân.

    “Y Cách…” Nhìn bộ dáng chật vật đến không chịu nổi của bầu bạn, Bội Ân cảm giác yết hầu như bị thứ gì đó nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.

    Cánh phải của Y Cách cơ hồ bị xé rách, đôi cánh hoàng kim hỗn độn dính đầy máu tươi, mơ hồ còn thấy được cánh cốt… Nhưng mặc dù như thế, bộ dáng của y vẫn trong tư thái bảo bộ người người mắt… Nhìn sắc mặt tiều tụy của đối phương, đôi mắt sung huyết đỏ bừng, Bội Ân có thể tưởng tượng mấy ngày nay Y Cách Tát Tư đã vượt qua thế nào——

    Chỉ sợ ngay cả một giây đồng hồ y cũng không chịu nghỉ ngơi đi!

    Tác Lan Đặc nói Y Cách Tát Tư từng nháo một trận ở rừng rậm hồ tộc, Bội Ân biết rõ tính cách gặp mạnh càng mạnh của mãnh sư. Y Cách Tát Tư có thể thoải mái ứng phó với những sinh vật cường tráng hơn mình gấp bội, nhưng đối với hồ tộc thông minh giảo hoạt, giỏi về thiết kế bẩy rập hẳn đã ăn không ít đau khổ đi… Còn sấm long tàn bạo hung mãnh, lũ dã thú hung mãnh trong rừng rậm… Bội Ân càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, Y Cách Tát Tư vì tìm kiếm cậu mà thể lực đã sắp cạn kiệt, hiện giờ còn bị thú nhân cường hãn vây công, lại họa vô đơn chí.

    “Ô ô… Y Cách…” Vì sao đám thú nhân này lại không nói lý như vậy! Bội Ân chưa bao giờ oán hận như vậy—— Y Cách Tát Tư của cậu rõ ràng không làm sai gì cả… Y chỉ lo lắng cho cậu, bức thiết muốn tìm cậu mà thôi…

    “Đừng khóc——” Vội vàng kéo bầu bạn nghẹn ngào vào lòng, Y Cách Tát Tư ôm chặt Bội Ân đang run rẩy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Đừng sợ, ta đến đây.”

    Rơi vào vòng tay thú nhân còn có thiếu niên sắc mặt trắng bệt. Nhìn thấy gương mặt đẫm máu như tu la trong một khoảng cách gần như vậy, Nhược Hải sợ tới mức cơ hồ sắp ngất xỉu, mặc dù Bội Ân nói sẽ không thương tổn cậu nhưng hàm răng vẫn không ngừng run rẩy va vào nhau, cơ thể lạnh run.

    “Y Cách, chúng ta rời khỏi nơi này.” Bội Ân chôn mặt vào hõm vai bầu bạn, buồn bã nói, nước mắt không ngừng rơi xuống thấm ướt y phục. Cậu lúc này phi thường áp lực, lồng ngực đè nén tới mức thở không nổi, hận không thể lập tức rời xa những người thương tổn Y Cách Tát Tư.

    Tầm mắt đảo qua nhóm thú nhân đề phòng cùng tức giận, Y Cách Tát Tư âm thầm nhớ kỹ gương mặt bọn họ.

    “…hảo.” Mười ngón tay nắm chặt thành quyền, thú nhân mãnh sư từ hàm răng nghiến chặt hộc ra một chữ.

    “Rống——”

    Thuấn biến trở về hình người gấp tới đỏ mắt, cắn răng trừng thú nhân đang kiềm chặt bả vai thiếu niên, lớn tiếng quát: “Lưu người lại!”

    Tiếng rống của Thuấn làm nhóm đồng bạn không cam lòng bại bởi mãnh sư cũng rống lên. Nhóm thú nhân này trên người cũng đầy máu, không thua gì mãnh sư. Nhưng cứ việc như vậy bọn họ vẫn rục rịch, chưa từ bỏ ý định muốn ganh đua cao thấp với mãnh sư.

    Tác Lan Đặc nháy mắt với đứa em, Bái Luân lập tức nhào tới chặn Thuấn lại.

    “Đừng tổn thương Nhược Hải, ta để các ngươi an toàn rời đi.”

    Gật đầu, Bội Ân hiểu Tác Lan Đặc đang giúp bọn họ. Thú nhân phẫn nộ sẽ không còn lý trí, cậu hiểu rõ, cũng biết tất cả chỉ là hiểu lầm, rõ ràng biết nếu ở lại bộ lạc thú nhân sẽ có lợi cho cơ thể của mình nhưng Bội Ân vẫn nhịn không được lửa giận trong lòng… Cậu chén ghét thú nhân ngang ngược không chịu nói lý, chán ghét tất cả những người không phân tốt xấu tổn thương Y Cách Tát Tư.

    Bội Ân biết rõ mọi người trên đại lục rất kì thị mãnh sư, chán ghét mãnh sư—— vì thế cậu thà rời đi cũng không muốn Y Cách Tát Tư chịu chút ủy khuất nào. Y Cách Tát Tư vì cậu mà trả giá rất nhiều, vì thế lúc này, để cậu hảo hảo bảo hộ đối phương đi!

    Tác Lan Đặc căn dặn Bái luân đưa tộc nhân bị trọng thương tới thánh địa tịnh dưỡng, đặc biệt là hắc báo táo bạo không chịu an phận kia. Hắn thì theo sát phía sau Bội Ân, lúc rời đi còn lớn tiếng cảnh cáo tộc nhân không được đi theo; nếu Nhược Hải xảy ra chuyện ngoài ý muốn tất cả mọi người sẽ không gánh nổi hậu quả!

    Nhớ tới hình phạt của tộc trưởng, tộc nhân đều rùng mình… An nghiêm khắc cấm bọn họ lén ẩu đả, nói tới uy nghiêm của tộc trưởng đại nhân, thú nhân đều lặng lẽ quăng ý niệm đánh lén ra khỏi đầu.

    Tác Lan Đặc một đường đưa bọn Bội Ân rời khỏi phạm vi thế lực của bộ lạc thú nhân.

    “Bội Ân, ngươi tốt nhất…” Do dự một lát, Tác Lan Đặc vẫn nói ra ý nghĩ của mình. Tuy hắn không biết An có thể trợ giúp được Bội Ân hay không, nhưng ở lại bộ lạc thú nhân so với phiêu bạt cùng mãnh sư vẫn tốt hơn. Huống chi, hắn từng nghe Arthur nói Arcelor ở bộ tộc phương bắc cũng ở cùng một chỗ với mãnh sư. An luôn giữ liên lạc với ưng tộc ở phương bắc, hẳn rõ tình huống mãnh sư hơn bất cứ ai.

    Lắc đầu, thái độ Bội Ân thực cương quyết. Cậu thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tác Lan Đặc, chỉ ôm lấy bầu bạn, hai mắt đẫm lệ, tràn ngập phẫn nộ rồi lại thống khổ vạn phần.

    “Nhược Hải…”

    Qua hồi lâu, Bội Ân mới ngẩng đầu lên từ lòng ngực Y Cách Tát Tư, âm thanh nhẹ nhàng như có như không. Cậu chua xót hơi nhếch khóe miệng với thiếu niên: “Thực xin lỗi.”

    Hé miệng, phát hiện một câu cũng không nói nên lời. Nước mắt Nhược Hải dâng lên, che miệng nức nở. Nhược Hải cũng không trách cứ Bội Ân lợi dụng mình, chính là… Nhìn Bội Ân như vậy, Nhược Hải đột nhiên cảm thấy đau lòng, thật giống như… thật giống như Bội Ân sẽ vĩnh viễn rời đi, về sau không thể nào gặp lại nữa…

    “A…” Tác Lan Đặc nhìn bầu trời thở dài, nghĩ nghĩ, cởi xuống chiếc lọ dược tùy thân trong áo da cho Y Cách Tát Tư: “Bí dược của nhân ngư, có lợi cho thương tích của ngươi.”

    Ánh mắt Y Cách Tát Tư tối sầm, cúi đầu nhìn bầu bạn vô cùng lo lắng trong lòng, cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của thú nhân. Sau đó, Tát Lan Đặc liền mang Nhược Hải nước mắt lưng tròng rời đi.

    Một đường theo Tác Lan Đặc rời khỏi bộ lạc thú nhân, Y Cách Tát Tư không nói một lời nào. Bội Ân đột nhiên ngẩng đầu định nói gì đó, đột nhiên lại bị đối phương ôm chặt cổ. Lực đạo của Y Cách Tát Tư rất lớn, cứ như muốn hung hăng khảm cậu vào da thịt——

    “Y Cách?” Có chút thở không nổi, hàng mày xinh đẹp của Bội Ân nhíu chặt lại một chỗ, mơ hồ cảm thấy thú nhân có chút không thích hợp.

    “Y Cách… nhẹ một chút…” Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Y Cách Tát Tư siết quá chặt, chặt tới mức làm cậu… không thể thở nổi!

    “…” Ánh mắt thú nhân chậm rãi đỏ bừng, hàm dưới vì căng cứng mà khẽ run lên; tay y chuyển qua bụng bầu bạn, thầm vận lực, biểu tình trên mặt vặn vẹo gần như dữ tợn!

    “Y Cách Tát Tư——!”

    Bội Ân đột nhiên thét lớn, cậu hiểu thú nhân định làm gì—— Y Cách Tát Tư đã biết, y muốn giết đứa nhỏ của bọn họ!

    Không được, không thể! Đừng giết đứa nhỏ của bọn họ!

    “Y Cách—— không cần!” Bội Ân hoảng sợ hét lớn, sống chết đánh lên người thú nhân đang vây chặt mình. Đấm lung tung trúng tới miệng vết thương của thú nhân, y cắn răng khó chịu hừ một tiếng, đại chưởng vẫn kiềm chặt bụng bầu bạn, không ngừng đè ép.

    Cơn đau đớn kịch liệt như thủy triều ập tới, từ bụng bắt đầu khuếch tán toàn cơ thể… Trong bụng giống như có ngọn lửa! Bội Ân có ảo giác, tựa hồ có thứ gì đó trong cơ thể mình đang điên cuồng vặn vẹo… Là đứa nhỏ, cậu cảm nhận được đứa nhỏ đang hoảng sợ cùng bất lực!

    “Không cần… Y Cách Tát Tư—— đau quá, bụng của ta đau quá——” Đau đớn như muốn xé rách cậu!

    Âm thanh trong lòng ngực dần suy yếu, lúc này thú nhân mới cả kinh, nâng bầu bạn dậy, chỉ thấy máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng Bội Ân.

    “Đáng chết!”

    Khẽ cắn môi, Y Cách Tát Tư đột nhiên ôm lấy Bội Ân, bất chấp thương thế, cố gắng đập cánh… Mồ hôi từng giọt tích trên trán, rất nhanh thấm ướt quần áo Bội Ân.

    “Y Cách Tát Tư… ngươi làm gì.” Miễn cưỡng nuốt xuống huyết khí đang cuồn cuộn dâng lên cổ họng, Bội Ân thở phì phò, sắc mặt tái nhợt không còn một tia huyết sắc.

    “Mang ngươi tới cốc mãnh sư, không thể trì hoãn.” Cốc mãnh sư—— nơi ấu tử sinh ra, đồng thời cũng là nấm mồ của mãnh sư.

    “Ngươi điên rồi! Khụ, khụ… cánh của ngươi bị gãy rồi, trên người còn có vết thương——”

    “Ngươi hãy nghe ta nói.” Y Cách Tát Tư đánh gãy lời Bội Ân, âm thanh có vô cùng nóng nảy: “Giống cái mãnh sư dựng dục một tháng thì bụng sẽ cứng lại, đó là vì trứng trong cơ thể đang bắt đầu biến cứng, quá trình này gọi là chất hóa. Trong cốc mãnh sư có một loại thức ăn kì lạ có thể phá hư loại chất hóa này, tiêu trừ lớp vỏ cứng. Nhưng nó có thời hạn, phải trong vòng một tháng khi giống cái thành công thụ thai.”

    “Trứng mạnh sư hấp thụ quá mạnh, căn bản không có biện pháp dùng ngoại lực phá vỡ. Hiện giờ chỉ có thể tới cốc mãnh sư, nếu không chờ đến khi lớp vỏ ngoài biến cứng toàn toàn, ngươi sẽ…” Y Cách Tát Tư không nói tiếp, nhớ tới song thân chết thảm, y thống khổ nhắm mắt lại.

    Y Cách Tát Tư không phải không biết hậu quả khi phá hư chất hóa—— chất hóa một khi bị phá sẽ không thể khôi phục nguyên trạng, ấu tử mãnh sư sẽ bị vây vào trạng thái nguy hiểm; dinh dưỡng trong trứng cũng bị xói mòn, mãnh sư bảo bảo không thể không hoàn toàn hấp thụ năng lượng từ cơ thể mẫu thân.

    Bộ tộc mãnh sư là vương giả trời sinh, thai nhi hấp thu năng lượng gấp mấy lần thú nhân bình thường. Kể từ lúc chất hóa bị phá vỡ, quá trình trứng mãnh sư lớn dần phải dựa vào máu của phụ thân chống đỡ. Làm vậy không khác gì đánh cuộc tánh mạng——

    Suốt bảy tháng, phụ thân đều phải dùng máu của mình duy trì tiểu mãnh sư. Một khi ngừng, mẫu thân cùng đứa nhỏ đều bị kiệt lực mà chết.

    Hoàn Chương 27.

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu