Thú nhân tinh cầu – Bộ 7 – Chương 44

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu

    0
    [Bộ 7]Thú Nhân Tinh Cầu Phiên Ngoại

    PN 1 – Keister

    Trước mắt là hắc ám vô tận, ra sức giãy dụa, lại cố giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi mảnh đen tối không có điểm dừng trước mắt. Đột nhiên, ngay lúc không còn sức lực thì trước mắt xuất hiện chút ánh sáng——

    Nhắm thẳng nơi phát ra ánh sáng kia, có thể cảm nhận càng lúc càng ấm áp hơn, càng sáng hơn! Rốt cuộc bé cố sức giãy khỏi bóng tối; trước mắt sáng bừng một mảnh…

    Một khắc mở to mắt, tiểu mãnh sư thấy được y: gương mặt cương nghị lạnh lùng, thân hình cao lớn trường tráng đắm chìm trong ánh sáng vàng ươm, đôi cánh chim vàng rực sau lưng so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, tựa như một vị thần viễn cổ tuấn mỹ cao quý…

    Chỉ liếc mắt một cái, tiểu mãnh sư liền nhận ra nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt—— phụ thân của bé.

    “Keister.”

    Biểu tình đờ đẫn, lời nói bình tĩnh nhưng tiểu mãnh sư lập tức hiểu được, Keister chính là tên của bé. Ấu thú kế thừa huyết thống cường đại của mãnh sư, vừa sinh ra đã có thể mở to mắt, cũng thông qua máu tươi cùng hương vị mà nhớ chặt phụ mẫu mình.

    Trợn to đôi mắt vàng rực xinh đẹp giống hệt phụ thân, Keister dễ dàng chui ra khỏi lớp trứng đã dựng dục mình. Bé ‘nha nha’ kêu lên cố đi về phía phụ thân, lại kinh ngạc phát hiện trong lòng phụ thân có một nam tử trẻ tuổi.

    Mái tóc dài màu bạc, gương mặt tái nhợt, toàn thân đầy máu tươi, màu đỏ chói mắt.

    Ấm áp quen thuộc trong phút chốc nảy lên trong lòng, Keister trong nháy mắt nhớ ra cơ thể ấp áp của mẫu thân, thoải mái, an bình, vô ưu vô lự, bé luôn được yêu thương, che chở…

    “A a…”

    Tiểu Keister vươn tay, vội vàng muốn chạm vào người đang ngủ say. Bé không hiểu vì sao mẫu thân không mở mắt nhìn mình, vì sao không nói chuyện với mình, vì sao không dùng đôi tay ấm áp kia vuốt ve mình.

    “Đừng chạm vào hắn.”

    Thú nhân thân là phụ thân lạnh lùng gạt tay Keister, ánh mắt lộ hàn ý tới tận xương. Đó là cảm giác oán hận chán ghét mãnh liệt, rồi lại bi thương không gì sánh được… Keister không hiểu vì sao phụ thân lại nhìn mình như vậy, ánh mắt đó làm tiểu mãnh sư không rét mà run. Rất nhanh, bé lại càng hoảng sợ phát hiện, tay phải thú hóa thành móng vuốt sắc bén dính đầy máu tươi, là máu của phụ thân; mà trên người bé cũng dính đầy mùi hương này…

    Keister hiểu ra, vì sao mẫu thân bé nhắm chặt mắt như đang ngủ, vì sao phụ thân không thèm liếc mắt nhìn tới bé. Bé con run rẩy thu hồi cánh tay, lui qua một bên, con ngươi vàng rực tích đầy hơi nước, trong lòng chỉ cảm thấy ủy khuất cùng đau thương.

    Thời gian từng phút trôi qua, thú nhân cao lớn thủy chung không nói được một lời, giống như không hề nghe thấy tiếng khóc nỉ non non nớt của tiểu mãnh sư ở bên cạnh. Y ôn nhu chăm chú nhìn bầu bạn đã sớm chết đi trong lòng, cúi đầu, không ngừng hôn lên cánh môi đã lạnh như băng.

    Trái tim y đã sớm chết đi theo bầu bạn, nam nhân hiểu rõ lí do giờ phút này mình vẫn còn sống, chính vì đứa nhỏ kia, đứa nhỏ của y cùng Tạp Ân, bầu bạn cho dù mất đi sinh mạng cũng muốn bảo hộ đứa nhỏ.

    Nam nhân quay đầu, lạnh lùng chăm chú nhìn đứa nhỏ cuộn mình thành một đoàn khóc nức nở.

    “Lại đây.” Y vươn tay, lần đầu tiên nhìn tới đứa con của mình: “Ta sẽ ở cốc mãnh sư mười ngày, mười ngày này ngươi có thể học được bao nhiêu thì cứ xem bản lĩnh của ngươi đi.”

    Đứa nhỏ thụ sủng nhược kinh, đuổi theo cước bộ phụ thân, bắt đầu cuộc sống mới của mình——

    Hoàn PN

    PN 2 – Dã Thú Pháp Tắc

    Cốc mãnh sư—— là nơi sinh ra mãnh sư trong truyền thuyết.

    Sơn cốc làm người ta nghe tên cũng sợ mất mật cũng không âm trầm đáng sợ như các thú nhân tưởng tượng. Tương phản, khí hậu trong cốc rất hợp lòng người, một năm bốn mùa ấm áp như xuân, đưa mắt nhìn lại, nơi nơi đều là một mảnh xanh um tươi tốt, tràn ngập sức sống. Tóm lại, đó là một sơn cốc an tường, xinh đẹp.

    Trung tâm cốc mãnh sư là một biển hoa rộng, từng khóm hoa chi chít nở rộ làm cả sơn cốc đẹp đến mê người. Có những cây cổ thụ trăm tuổi thô to mọc cùng một chỗ, cũng có phân bố rãi rác xung quanh biển hoa. Nhìn kĩ, trong giữa đám cổ thụ còn ẩn ẩn vài tòa nhà gỗ nhỏ, từng căn từng căn độc lập bất đồng, nhưng rồi lại ăn khớp với nhau.

    Gió nhẹ phất qua, thôi quét hơi thở đặc thù của mãnh sư—— Y Cách Tát Tư phong trần mệt mỏi chạy về cốc mãnh sư.

    Bởi vì có chuyện cần nên Y Cách Tát Tư không thể không rời khỏi cốc mãnh sư nửa tháng. Mười mấy ngày nay, y nhớ bầu bạn ôn nhu xinh đẹp của mình muốn chết, còn cả… xú tiểu tử trong nhà nữa!

    “Bội Ân, ta trở về——…”

    Trong phòng truyền tới âm thanh huyên náo ‘binh binh lách cách’ làm thú nhân không khỏi dừng cước bộ, hồ nghi nhìn cửa nhà mình—— trong nhà y từ khi nào trở nên náo nhiệt như vậy?

    “A… Y Cách thúc thúc…”

    Một thân ảnh nhỏ xinh lao tới, bị Y Cách Tát Tư thuận tay ôm lấy, thoải mái nhấc lên đầu vai. Bé con cười ‘khanh khách’, vui vẻ đong đưa đôi chân trắng nõn.

    Norah—— đứa nhỏ của Đề Khắc Tư, tiểu giống cái duy nhất trong cốc mãnh sư, là tiểu bảo bối được tất cả mọi người che chở trong lòng bàn tay.

    Một ánh mắt sắc bén bắn tới, Y Cách Tát Tư nhàn nhạt nhìn thiếu niên lạnh lùng tiến ra từ buồng trong, một chút cũng không thèm để địch ý của đối phương vào mắt. Nửa tháng không gặp, đứa con lớn Keister của Ngang lại lớn hơn. Nếu đổi lại là người xa lạ thân cận với Norah, chỉ sợ tiểu tử hung hãn này đã sớm nhào tới.

    “Norah, tới chơi với ca ca đi.” Y Cách Tát Tư vỗ vỗ bé con đang chơi tới quên cả trời đất trên vai mình, bế bé xuống.

    “Nga.” Norah lên tiếng, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Keister, lập tức bị thiếu niên ôm lấy. Ánh mắt hoàng kim say lòng người, có chút thất vọng nhìn bả vai Y Cách Tát Tư. Bé thích nhất là ngồi trên bả vai rộng lớn của phụ thân cùng nhóm thúc thúc, nhưng Keister ca ca lại không thích, rõ ràng trước đây luôn cho bé ngồi mà, chẳng lẽ bé càng lớn càng nặng? Nhưng rõ ràng bé ăn không nhiều lắm a…

    “Sao các ngươi lại ở đây?”

    Y Cách nhướng mi, quay đầu nhìn Keister sắc mặt đã dịu đi. Y mới không tin đám nhóc này tới tìm xú tiểu tử nhà y chơi đùa, tiểu tử kia tính tình vừa cao ngạo lại ít nói, phát huy tình cách tự phụ, lạnh lùng của mãnh sư tới mức cao nhất, lại còn che dấu rất tốt. Có lẽ Norah tính tình đơn thuần không nhìn ra, nhưng y không tin Keister lại không biết.

    Y Cách Tát Tư không nhắc tới thì hay, vừa hỏi thì thiếu niên lập tức đen mặt, cắn răng thầm mắng một câu.

    “A… Y Cách, ngươi đã trở lại.” Ló ra gương mặt tinh xảo từ buồng trong, mang theo ý cười thản nhiên.

    Bội Ân còn chưa nói hết đã bị thú nhân nóng vội bế đứng lên.

    “Y Cách, ngươi thật là, bọn nhỏ đều ở đây.” Rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng lại tràn ngập ý cười.

    Bội Ân ôm cổ bầu bạn, thỏa mãn dựa vào khuỷu tay ấm áp thuộc về chính mình. A… cậu cũng rất nhớ Y Cách Tát Tư a.

    “Sao bọn nhỏ đều ở trong này?”

    Y Cách Tát Tư liếc mắt nhìn thiếu tiên tóc đỏ từ phía sau đó tới—— Al Reid, đối phương mím môi, bộ dáng khó chịu. Al kế thừa mái tóc cùng màu lông đỏ rực của Arcelor, là mãnh sư có lông vũ màu đỏ vàng hiếm thấy.

    Nhìn sắc mặt thiếu niên, Y Cách Tát Tư liền hiểu được, y nâng mắt, quả nhiên thấy ‘tiểu mãnh sư’ chớ chớp đôi mắt to trong suốt, nhu thuận như mèo con bám trên người Al Reid—— đứa con của y, Lôi Nhân Tư.

    Nhướng mi, Y Cách Tát Tư đương nhiên không ngốc mà chờ đứa con reo hò lao vào vòng tay của mình. Tiểu tử này chỉ có lúc đối mặt với Al Reid mới chịu hóa thân thành cục bông đồ chơi đáng yêu, giả vờ khờ dại. Y quá hiểu bản tính đứa con, Lôi Nhân Tư không phải mèo con, tuyệt đối là gia khỏa kế thừa huyết thống lạnh lùng cao ngạo thuần khiết của mãnh sư.

    Bất quá đứa nhỏ của Arcelor cùng Ngang không đơn thuần như tiểu Norah, Al mới không chịu thua cục bông này đâu. Y Cách Tát Tư nhếch môi, cười tủm tỉm nhìn đứa con, tiểu mãnh sư nheo mắt, đột nhiên nũng nịu ‘ngao ngao’ một tiếng.

    Y Cách Tát Tư lạnh sống lưng, vội vàng dời tầm mắt.

    “Hôm nay tụ hội à?”

    “Không phải.” Bội Ân làm ổ trong lòng bầu bạn đủ rồi, lúc này mới lên tiếng giải thích.

    “Selair tới bộ lạc ưng tộc học tập tri thức thảo dược với Liên Hoa, Đề Khắc Tư lo lắng nên đi cùng. Arcelor nghe nói hạ du sông Tháp Nạp xuất hiện mãnh sư, mấy hôm trước đã cùng Ngang xuất cốc xem thử.”

    “Vì thế bọn họ đều đưa đứa nhỏ tới đây gửi?” Y Cách Tát Tư tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, đám gia hỏa kia thật quá đáng, chỉ biết lo thế giới hai người của mình mà vứt hết phiền toái cho y. Keister đã sớm ra riêng, Al Reid cũng có thể tự lo cho cuộc sống của mình, y nhiều lắm chỉ cần chăm sóc Norah, đâu cần đưa cả ba đứa qua cho y a!

    “Ngươi tức giận gì a, trong nhà náo nhiệt một chút không tốt sao?”

    Bội Ân lặng lẽ nháy mắt với Kesiter, thiếu niên lập tức hiểu ý, kéo Norah ra ngoài. Tiểu mãnh sư ôn nhu kêu la mấy tiếng, Al Reid lúc này mới không tình nguyện ôm tiểu tứ bám dính lấy mình ra cửa.

    “Ngươi rõ ràng biết ta tức giận cái gì, đã nửa tháng rồi.”

    Chờ đám người quấy rầy đều chạy đi hết, Y Cách Tát Tư liền ôm lấy bầu bạn mình ngày nhớ đêm mong, đi thẳng vào giường lớn trong buồng trong. Y muốn Bội Ân đến phát điên rồi!

    Cụp mi mắt, tâm tư đảo nhanh một vòng. Bội Ân thông minh cỡ nào, chẳng lẽ không hiểu tâm tư của y. Cậu không phải không muốn cùng bầu bạn hoan ái, chẳng qua dục vọng của Y Cách Tát Tư đã tích lũy suốt nửa tháng, cậu tuyệt đối chịu không thấu! Huống chi giờ lại đang là mùa xuân, mùa động dục của vạn vật, miễn bàn thú nhân giống đực có bao nhiêu dũng mãnh…

    Bội Ân kỳ thật cũng hiểu tâm tư của Arcelor cùng Selair, đến mùa này, bọn họ cũng luôn tìm lý do tránh né bầu bạn của mình, có thành công hay không Bội Ân không rõ. Về phần cậu… đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó với tinh lực tràn đầy của Y Cách Tát Tư.

    “Y Cách…”

    Cười tủm tỉm ôm lấy bầu bạn, Bội Ân cố gắng cọ cọ trong lòng thú nhân, phun ra một hơi, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên tai đối phương.

    “Bọn Ngang cũng không ở đây, hiện giờ cốc mãnh sư chỉ còn lại chúng ta.”

    Nuốt nước miếng, Y Cách Tát Tư hận không thể lập tức muốn bầu bạn. Y cố nén dục vọng thôi thúc, khàn giọng mở miệng.

    “Ý của ngươi là——?”

    “Ngươi không biết làm bên ngoài cũng rất có cảm giác sao?” Bội Ân vươn đầu lưỡi hồng nhạt, nhẹ nhàng liếm vành tai mẫn cảm, còn cố tình phát ra tiếng rên rỉ.

    “Có vẻ rất tuyệt nga… Y Cách dưới ánh mặt trời… hảo suất a… Ân a… Ta chờ không kịp nữa a.”

    Dã chiến! ! !

    Y Cách Tát Tư hưng phấn đến mức run rẩy, thứ gì đó giữa hai chân hừng hực đứng thẳng.

    Y gầm nhẹ một tiếng trực tiếp ôm bầu bạn chạy ra khỏi nhà gỗ. Ở đâu đây—— biển hoa? Hồ nước trong rừng? Hay là vách núi có thể quan sát hết thảy quang cảnh trong sơn cốc?

    “Tới hồ đi… Ta rất muốn đứng trong nước làm một lần.” Người nào đó tiếp tục bắn mị nhãn hấp dẫn.

    Quyết định! Phải tới hồ nước!

    Y Cách Tát Tư không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình động tình, lúc đó cũng là bên hồ! Bộ dáng xinh đẹp của Bội Ân khi đó, hiện tại nhớ lại cũng làm trái tim y xao động không thôi!

    Mắt thấy thú nhân theo dự đoán của mình mà bay về phía hồ nước trong cốc, Bội Ân cười thầm.

    Có chút chuyện cậu quên nói—— mấy hôm trước bọn nhỏ phát hiện trong hồ xuất hiện một ‘đại gia hỏa’, tựa hồ xông lầm vào sơn cốc, hơn nữa đối phương không hề e ngại hơi thở mãnh sư.

    Vì chuyện này cậu đã lo lắng suốt vài ngày, chỉ sợ bọn họ ngày nào đó sẽ gặp chuyện không may.

    Vừa lúc, Y Cách Tát Tư không phải tinh lực tràn đầy sao? Để y phát tiết một chút cũng tốt. Sau đó chờ y ‘phát tiết’ không sai biệt lắm, mình bắt đầu hảo hảo hưởng thụ cũng không muộn… Hì hì…

    Hoàn PN 2.

    PN 3 – Al Reid

    “Ầm bịch——” Một tiếng vang lớn qua đi, thân hình cao lớn của Ngang ngã ầm xuống đất, làm căn nhà gỗ cũng run lên.

    Đề Khắc Tư thở ra, lau mồ hôi trên đầu, trên mặt không có chút áy náy vì vừa ‘đánh lén’ bạn tốt. Selair bớt chút thời gian bắn một ánh mắt tán thưởng qua bầu bạn, rất nhanh sau đó lại tập trung lực chú ý lên người Arcelor.

    Sau mười tháng mọi người lo lắng chờ mong, bảo bảo của Ngang cùng Arcelor rốt cuộc cũng muốn chào đời. Bé con lúc còn trong bụng mẫu thân đã làm không ít người quan tâm, hiện giờ lúc chào đời cũng chọn không đúng thời điểm, ầm một phát làm nhóm người lớn trở tay không kịp. Thời gian giống cái mang thai bình thường là tám tháng, nhưng tiểu Al ở trong cơ thể mẫu thân tới gần mười tháng.

    “Ngô…” Arcelor nằm trên giường, cơn đau bụng càng lúc càng dồn dập. Tiếng rên rỉ của cậu dần dần không thể kiềm chế, thở dốc cũng càng lợi hại—— đau chết cậu, vì cái gì sinh đứa nhỏ lại đau như vậy! Nếu có thể, cậu thật hi vọng Ngang cũng nếm thử chút tư vị thống khổ này!

    Dư quang ánh mắt liếc qua bầu bạn đã chết ngất, Arcelor thật muốn xông lên đấm cho đối phương mấy quyền! Người này thật sung sướng, ngất đi liền xong chuyện, cái gì cũng không cần lo lắng, lưu lại mình cậu đau đến chết đi sống lại.

    Bất quá giận thì giận nhưng Arcelor vẫn thực cảm kích Đề Khắc Tư trong thời khắc mấu chốt đánh ngất Ngang—— thú nhân mất đi lý trí quả thực không thể thuyết phục! Ngang lúc đó hệt như phát điên, cứ áp bên tai cậu rống bậy; không thể thay cậu chia sẽ thống khổ thì thôi, còn không ngừng ồn ào thêm phiền: mê sảng nói cái gì mà ‘chúng ta không sinh, không cần đứa nhỏ’ linh tinh, làm Arcelor tức tới mức muốn vác bụng đập đầu Ngang.

    “Ngô… A!” Trong bụng truyền tới một trận đau đớn chưa từng có, cơ thể Arcelor run rẩy kịch liệt. Đôi mắt màu bạc đột nhiên mở to, tiếng thở dốc theo mũi cùng miệng nặng nề truyền ra.

    Selair từng có kinh nghiệm, hiểu ngay Arcelor đã đau tới cực hạn. Cậu nhanh tay lẹ mắt kéo tay Ngang qua, đưa tới bên miệng Arcelor.

    “Cắn, đừng làm mình bị thương.”

    “Cố lên! Kiên trì một chút, đứa nhỏ sắp ra rồi!”

    Arcelor cũng không khách khí, hung hăng cắn một ngụm lên tay bầu bạn. Dù sao Ngang cũng da dày thịt béo, cắn vài cái căn bản không sao cả; hơn nữa cho dù cảm thấy đau thì vẫn kém thống khổ mình đang phải chịu.

    Bụng thong thả nhưng mạnh mẽ mấp máy, Arcelor kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp đó cất cao yết hầu hét chói tai… Qua hồi lâu, cậu như xì hơi mà ngã sụp xuống giường, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, cảm giác khí lực toàn thân đã bốc hơi hết.

    “Là thú nhân bảo bảo.”

    Selair vui sướng ôm tân sinh bảo bảo cuộn mình thành một quả cầu nhỏ, đưa tay gỡ lớp màng trong suốt bọc trên người đứa nhỏ—— hé ra gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo khéo léo; mái tóc đỏ rực cong cong di truyền từ Arcelor ướt sũng dán sát bên gò má trắng nõn non mềm.

    Trên lưng bé con là hai chiếc cánh thịt bé xíu, bao trùm một tầng lông tơ đỏ rực. Nhìn qua giống hệt Arcelor thu nhỏ.

    “Là… ưng nhân?” Selair đơn giản rửa sạch cho bảo bảo một phen, sau đó ôm tới bên người Arcelor. Selair không quá xác định bé con này là ưng nhân hay mãnh sư, bất quá bộ dáng rất giống Arcelor, khả năng là ưng nhân rất lớn.

    “Không, là mãnh sư.” Đề Khắc Tư liếc mắt liền nhận ra thú văn nhợt nhạt trên ngực bảo bảo: thú văn tao nhã cổ xưa kia đúng là dấu hiệu của mãnh sư! Đề Khắc Tư kéo tay Ngang đưa tới miệng bảo bảo, không cần ai dạy, bé con lập tức theo bản năng cắn một ngụm lên tay phụ thân, cứ như một con dơi nhỏ ‘ừng ực ừng ực’ hút đến say sưa.

    “Màu đỏ…” Vẻ mặt Arcelor trong nháy mắt có chút mất mác—— bảo bảo cũng có tóc đỏ cánh đỏ như cậu, này có ý nghĩa gì a? Bảo bảo cũng giống như cậu sao?

    Kỳ thật, từ lúc hoài bảo bảo Arcelor đã có loại lo lắng này. Bất quá, nhìn bé con hạnh phúc, thỏa mãn trước mắt, Arcelor cảm giác tất cả sầu lo của mình đều thua kém niềm vui sướng mãnh liệt khi sinh mệnh bé nhỏ này chào đời—— vô luận là đứa nhỏ dạng gì, trong lòng cha mẹ luôn là đứa nhỏ hoàn mỹ nhất.

    “Al Reid.” Arcelor cúi đầu, vô cùng thân thiết ấn nụ hôn lên mặt bảo bảo. Đối phương ‘khanh khách’ mỉm cười, mở to đôi mắt kim sắc xinh đẹp—— đáy mắt, chính là ảnh ngược Arcelor đang mỉm cười ấm áp, sủng nịch.

    Hoàn PN3.

    PN 4 – Tiểu Dã Nhân

    Chuyện xưa phát sinh trong cốc mãnh sư, sơn cốc đáng sợ vô cùng trong mắt người ngoài, trên thực tế lại vô cùng ấm áp, an tường, tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

    Sau khi sinh đứa nhỏ của chính mình, Ngang cũng hoàn toàn rơi vào tay giặc, trở thành phụ thân ngốc bị bảo bảo khống chế nối tiếp Đề Khắc Tư.

    Thuận tiện nói luôn, bởi vì sự kiện ‘té xỉu’ lúc sinh Al Reid, quan hệ của Ngang cùng Đề Khắc Tư vỡ nát suốt một tháng! Đối mặt với huynh đệ cùng chung hoạn nạn Đề Khắc Tư, Ngang chẳng chút nhân từ nương tay, gặp mặt là phóng quyền hầu hạ, làm Selair cùng Arcelor than thở không thôi.

    Ngoài ra, thừa dịp nhóm người lớn đấu đá túi bụi; Keister giảo hoạt chọc được kẽ hở, xúm xít chạy tới ‘tăng tiến’ tình cảm với Norah. Có lẽ bởi vì trước đây lưu lại ấn tượng quá sâu, lúc lên lên Norah phi thường tín nhiệm ‘Keister ca ca’, người bé bám dính nhất cũng là Keister. Chuyện này làm Đề Khắc Tư tức tối thật lâu, cuối cùng hóa bi phẫn thành sức mạnh, cũng gián tiếp làm đệ đệ Norah chào đời…

    Khụ, bỏ qua bỏ qua, chúng ta quay lại nhân vật chính của chuyện xưa—— Al Reid, tiểu mãnh sư hồng sắc hiếm thấy.

    Nghe nói Al Reid mới sinh người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bộ dáng tròn tròn mũm mĩm làm người ta yêu thích tới tận tâm khảm! Hơn nữa biểu tình bé con cứ tỉnh tỉnh mê mê, mọi người nhìn đều nhịn không được muốn trêu đùa. Kết quả phụ thân che chở con trai, hai mươi bốn giờ đểu mang bảo bảo bên mình, không cho phép bất cứ ai chấm mút bé. Vì thuận tiện, tiểu Al cũng bảo trì hình thú suốt cả ngày, như một cục bông đỏ rực bấu chặt trên vai phụ thân.

    Bởi vì đoạn thời gian kia là thời khắc bận rộn trùng kiến cốc mãnh sư, Arcelor cũng không quản hai phụ tử. Đợi đến lúc phát hiện không thích hợp thì đã muộn: tiểu Al hoàn toàn xem mình là tiểu dã thú hung mãnh—— dùng hình thức của dã thú mà hành động, dùng tư duy của dã thú mà suy nghĩ.

    Vì thế lúc Liên Hoa tới cốc mãnh sư thăm tiểu Al thì trừng to mắt, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu với Arcelor cùng Ngang——

    “Các ngươi dưỡng con hay dưỡng sủng vật?”

    “…”

    Vì thế Arcelor hung hăng giáo huấn Ngang một chút, tước đoạt quyền giáo dục của phụ thân, quyết định tự mình dạy dỗ đứa con. Bất quá muốn thuần hóa một tiểu mãnh sư dã tính cũng không phải chuyện dễ dàng a.

    “Al… Al!” Lại kêu thêm một lần, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng đứa con đâu cả. Arcelor thở dài, chỉ đành lấy ra mồi dụ là chân lộc nướng thơm ngào ngạc đã chuẩn bị từ trước. Lần này không cần cậu gọi, một thân ảnh hồng sắc lập tức ‘sưu’ một tiếng từ xà nhà nhảy xuống, ôm chặt thức ăn thơm ngon.

    Arcelor vuốt mặt, vô ngữ nhìn đứa con đang ôm chân lộc mắt to trừng mắt nhỏ. Cậu vô số lần sửa đứa con phải dùng cơm như người bình thường, đáng tiếc hiệu quả thật sự rất nhỏ. Đối mặt với tiểu Al vốn ngây ngốc cộng thêm dã tính mười phần, Arcelor có thể nói có cảm giác vô lực, hoàn toàn không thể câu thông.

    Dưới đáy lòng mắng Ngang từ đầu tới đuôi n lần, Arcelor đồng thời cũng hiểu mình cũng có trách nhiệm—— ai bảo lúc trước cậu giao đứa con cho Ngang a! Cậu sai lầm rồi, cậu quên Ngang cũng là phụ thân ngốc không có kinh nghiệm dạy dỗ đứa con, thấy đứa nhỏ tùy hứng cũng không quản thúc!

    “Al… biến trở về được không.”

    Arcelor vừa nhìn đứa con hưởng dụng bữa tiệc lớn vừa dẫn dắt từng bước, thấy đứa con linh hoạt xoay một vòng, ngậm chân lộc trực tiếp nhảy lên xà nhà.

    Bất đắc dĩ thở dài, Arcelor biết đứa con vẫn còn sinh khí chuyện hôm qua. Đêm qua, cậu mất thật lớn công phu bức bách Al biến về hình người, lại mất thêm một mớ công phu tắm rửa cho bé… Ai… Rõ ràng là đứa nhỏ đáng yêu như vậy, vì sao cố tình lại tích làm tiểu dã nhân chạy khắp núi a?

    Vì chuyện tắm rửa mà đứa nhỏ này giận cậu tới giờ, cứ bày ra gương mặt nhỏ nhắn thối thối, thậm chí lúc đối mặt với Ngang cũng không hòa nhã hơn chút nào. Kết quả Ngang ngu ngốc kia còn nói bóng nói gió với cậu, nói gì mà để đứa con tự do phát triển; đừng trói buộc Al linh tinh… Làm Arcelor tức đến mức trực tiếp đá hai phụ tử ra ngoài cửa.

    “Al, lại đây.” Arcelor vẫy vẫy tay, tiểu mãnh sư hồng sắc mắt điếc tai ngơ, vùi đầu cặm cắn chân lộc nướng.

    “…” Gân xanh trên thái dương nhịn không được nảy lên, Arcelor cố nén lửa giận, tiếp tục kiên nhẫn gọi đứa con: “Al, ngoan, biến trở về được không.”

    “Ba!” Một khúc xương được gặm sạch sẽ rớt xuống bên chân, Arcelor chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt chống lại tiểu mãnh sư đang ngẩng cao đầu, đắc ý ‘ngao ngao’——

    Lý trí trong đầu hoàn toàn đứt đoạn, Arcelor xòe cánh vọt lên xà nhà; nào biết đứa con đã sớm có chuẩn bị, dựa vào ưu thế dáng người, quay đầu linh hoạt chui ra cửa sổ… chạy!

    ” Al Reid! ! !”

    Tiếng gầm phẫn nộ nháy mắt vang vọng khắp cốc mãnh sư—— thú nhân mãnh chân đã bước một chân vào nhà, vừa nghe thấy tiếng rống giận đinh tai nhức óc lập tức thông minh thay đổi phương hướng, đuổi theo đứa con…

    Chạng vàng, tìm tòi cả cốc mãnh sư vẫn không thấy đứa con, Arcelor có chút luống cuống, sợ đứa con chạy ra ngoài cốc. Rừng rậm không như cốc mãnh sư, khắp nơi đều là sinh vật nguy hiểm trí mạng. Bất quá đứa con nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng lúc đối mặt với nguy hiểm vẫn rất cảnh giác.

    “Xú tiểu tử này, cứ chạy loạn khắp nơi.”

    Arcelor tức giận đùng đùng trở về nhà gỗ. Mới tiếng vào nhà đã nghe thấy một mùi hương khác thường—— giống như mùi bùn mục nát, thực thối!

    Đột nhiên, một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo ló đầu ra. Al chớp chớp đôi mắt trong suốt, mỉm cười ngại ngùng có một tia lấy lòng.

    Arcelor hoài nghi mình có phải nhìn nhầm không, con của cậu, Al Reid, tiểu dã nhân kia cư nhiên ngoan ngoãn biến về hình người?

    “Arcelor.” Ngang yên lặng không chút tiến động từ cửa bước vào, một tay ôm lấy thắt lưng bầu bạn, kéo cậu vào lòng mình: “Al biết sai rồi, ngươi đừng tức giận nữa.”

    Nhướng nhướng mi, Arcelor nhìn một đường từ gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn đất, chậm rãi đảo qua thân thể như vừa chui ra từ vũng bùn của đứa con, cuối cùng dừng lại trên một loạt dấu chân đen thui trên nền nhà…

    “Al hiện giờ đã có thể một mình săn bắn!” Ngang nói tiếp, giọng nói tràn ngập tán thưởng cùng kiêu ngạo vì biểu hiện xuất sắc của đứa con: “Nó còn cố ý mang con mồi về cho ngươi xem.”

    “…” Đỡ trán, Arcelor nhắm mắt lại, đáy lòng ẩn ẩn có dự cảm xấu.

    “Đừng nóng giận, đứa con cố gắng muốn lấy lòng ngươi như vậy, liền tha thứ cho nó đi.”

    Hít sâu một hơi, Arcelor gật gật đầu, cậu biết Al có thể làm đến bước này đã là rất cố gắng rồi. Tiểu dã nhân này cho dù hoang dại tới mức nào thì vẫn là đứa con bảo bối của mình.

    Bé con đối diện hoan hô một tiếng, ánh mắt như điểm sáng lóe lấp lánh làm người ta cơ hồ không thể nhìn thẳng. Bé vui vẻ kéo tay Arcelor, đồng thời đẩy cánh cửa gỗ vào phòng ngủ——

    Một con cá sấu thật lớn, hiển nhiên vừa mới bắt được từ vũng bùn, diễu võ dương oai quất cái đuôi thật dài của mình!

    Dưới ba ánh mắt nhìn chăm chú, cá sấu thi triển lực phá hoại kinh người của mình, quất cái đuôi phá nát toàn bộ gia cụ trong phòng——

    “…”

    Arcelor không còn khí lực nói gì nữa, ngay cả khóe miệng Ngang cũng giật giật. Đứa con nói cho Arcelor một kinh hỉ, vì thế rốt cuộc bé bắt về con mồi gì, Ngang cũng không biết. Bất quá nhìn tình hình trước mắt… quả nhiên là kinh hỉ.

    “Arcelor… đứa con vẫn còn nhỏ….” Hầu kết gian nan lăn lộn, Ngang dùng ánh mắt ý bảo đứa con mau nhanh chóng thu thập tàn cục. Đáng tiếc bé con hiển nhiên không biết xem sắc mặt người khác.

    Al ‘ngao ngao’ gầm nhẹ một tiếng, biến về hình thú tiếp tục vật lộn với cá sấu.

    “Ngang…” Arcelor cảm thấy trái tim mình đang khóc, cậu rốt cuộc hiểu được làm cha mẹ khó khăn cỡ nào! Bất quá, cậu sẽ không bỏ qua!

    “Cái gì?”

    “Bắt đầu từ ngày mai Al không được phép ra ngoài. Trước khi phòng ở hoàn toàn khôi phục như cũ, ngươi cũng không được phép tiếp xúc với Al!”

    “Cái gì!”

    “Ngươi còn dám hỏi cái gì? Đứa con biến thành như vậy không phải đều là kết quả ngươi buông thả sao!”

    “…”

    Hít sâu một hơi, Arcelor đột nhiên cảm thấy con đường trước mắt cậu vô cùng khó khăn.

    Hoàn PN4.

    PN 5 – Arcelor x Ngang

    Giữa trưa nóng bức, nắng gắt như đổ lửa, đám lá cây đều bị phơi tới khô héo. Đám côn trùng không biết mệt mỏi huyên náo không ngừng, làm thời tiết oi bức lại tăng thêm phần oi bức.

    Bỗng dưng, từ trên bầu trời lướt qua một thân ảnh đỏ rực, mà ngay sát phía sau là một thân ảnh kim sắc.

    Arcelor nâng tay che lại tia nắng chói chang, nhiệt độ không khí nóng bức làm cậu rất không thoải mái. Thân là một thành viên của ưng tộc phương bắc, Arcelor từ nhỏ đã sinh sống trên thụ hải ấm áp, rất ghét thời tiết oi bức ở phía nam.

    “Nóng muốn chết…”

    Lau mồ hôi trên trán, Arcelor nhỏ giọng oán trách. Cậu mới thoáng thả chậm tốc độ, Ngang ở sát phía sau lập tức nghênh đón; đôi cánh to lớn đập mạnh làm luồng khí lưu lưu chuyển, đáng tiếc cũng chỉ là một cơn gió khô nóng.

    “Phía trước không xa có một con suối nhỏ, chúng ta tới đó nghỉ ngơi đi.”

    Arcelor gật đầu, cậu thu hồi cánh tựa vào người Ngang. Tuy nhiệt độ cơ thể của mãnh sư không thấp bao nhiêu, nhưng thời tiết quỷ dị này thật sự quá nóng, cậu không muốn nhúc nhích chút nào.

    “Người cứ dính dính…” Arcelor oán hận một câu, Ngang bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy nhanh tốc độ bay về phía dòng suốt nhỏ mát mẻ.

    Nước suối trong suốt mát lạnh, từ xa xa có thể cảm giác cảm giác tươi mát từ mặt nước thổi tới.

    Arcelor hoan hô một tiếng, nhanh chóng cởi vũ y trên người nhảy vào trong suối. Ưng nhân vì thời tiết phương bắc có chút rét lạnh nên dùng lông chim may thành y phục. Y phục của Arcelor được chế từ phần lông mềm mại nhất trên cánh của mình, kiểu giáng khá giống trường bào của giống cái thường mặc, bất quá ngắn hơn nhiều để tiện hành động. Ưng nhân hơn hai mươi năm trước đã di cư tới thụ hải có thời tiết ấm áp rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn giữ vững truyền thống vũ y.

    “Hô ~~ thật thoải mái!” Arcelor nằm ngửa người trong nước, để dòng nước mát mẽ rửa trôi hết phần khô nóng trên người. Mái tóc đỏ rực của cậu bồng bềnh trong nước như hỏa diễm phiêu động, lại giống đóa hoa sen hồng sắc xinh đẹp nhất nở rộ trên mặt nước.

    Ngang cũng không lập tức theo bầu bạn xuống nước, y cẩn thận bay một vòng xung quanh rừng rậm, xác nhận nơi này không có nguy hiểm, bất quá phụ cần có một đàn hầu tử khá đông, nhưng hẳn không tính là vấn đề lớn.

    Đợi đến khi Ngang trở về, Arcelor đã uể oải dựa vào tảng đá bên dòng suối, mở rộng đôi cánh đỏ rực của mình nằm phơi nắng.

    Ngang lập tức đi vào nơi sâu nhất trong dòng suối, dòng máu cường hãn của mãnh sư làm y căn bản không sợ cái nóng thiêu đốt cùng cơn lạnh rét cắt da, một năm bốn mùa chỉ quấn một khối da thú nhỏ bên hông để ‘che chắn’.

    Đập đôi cánh tạo ra vô số lưỡi dao gió đập xuống mặt nước, mặt nước ‘ầm ầm’ bắn lên vô số bọt nước. Thú nhân phi hành có tuyệt chiêu này dùng lúc tắm rửa rất thuận tiện, Liên Hoa từng ghen tỵ nói như thế so với tắm vòi sen còn tiện hơn.

    Ngang lắc lắc tóc, bọt nước theo hành động của y chảy xuống gương mặt góc cạnh rõ ràng, trượt xuống gáy cổ rắn chắc, lồng ngực dày rộng, sau đó vòng quanh cơ bụng săn chắc——

    Dưới ánh mặt trời, da thịt ngăm đen phiếm lên màu nâu đồng sáng bóng; thú văn cổ xưa lan rộng tới toàn thân, kéo dài tới tận má phải, nhìn qua có chút quỷ dị, rồi lại ngoài ý muốn rất phù hợp với thân phận mãnh sư của y. Đó chính là mãnh sư, vương giả bưu hãn mà xinh đẹp.

    Arcelor nhìn chằm chằm Ngang không hề chuyển mắt, thẳng đến khi đi tới trước mặt, cậu mới hồi phục tinh thần.

    “Xem ngây người, ân?” Khóe miệng Ngang cong lên, tiếng nói trầm thấp tràn ngập ý tứ trêu chọc.

    Bị nói trúng tim đen, Arcelor xấu hổ quay đầu, gương mặt trắng nõn lộ ra một vệt đỏ ửng không được tự nhiên. Ngang cười cười, vừa định trêu Arcelor, tầm mắt vô tình đảo qua bờ suối thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.

    “Arcelor…”

    “Sao vậy?”

    Ngang chỉ đống quần áo chất đống trên tảng đá bên bờ suối—— trên đó hiện giờ chỉ còn đơn độc mỗi miếng da hổ của mình, quần áo của Arcelor đã không cánh mà bay.

    “Quần áo của ngươi không thấy.”

    “Cái gì!”

    Phản ứng đầu tiên của Arcelor là quần áo mình rớt ở đâu đó, cậu vội vàng chạy lên bờ, chính là tìm tới tìm lui cũng không thấy đâu.

    “Có phải bị nước trôi đi rồi không?”

    “Không có khả năng.” Ngang theo sau cậu lên bờ: “Nếu rớt vào nước ta sẽ chú ý.” Y nhăn mũi ngửi ngửi, đột nhiên nhíu mi: “Có mùi hầu tử.”

    “Hầu tử?” Nghe Ngang nói vậy Arcelor cũng chú ý, phụ cận có lưu lại một ít mùi hầu tử, chẳng lẽ quần áo cậu bị hầu tử lấy đi?

    “Chi chi—— chi chi——”

    Lúc bọn họ đang nghi hoặc, khó hiểu, trên cây đột nhiên truyền tới tiếng kêu kiêu ngạo. Chỉ thấy một đám hầu tử nghe răng trợn mắt không ngừng tru lên, một trong số đó đang quơ quơ quần áo của Arcelor trong tay.

    “Đáng giận! Mau trả lại cho ta!” Arcelor quơ nắm tay hướng lên cây thị uy, lập tức đổi lấy tiếng kêu khiêu khích của lũ hầu tử.

    “Đàn hầu tử này, cư nhiên dám trộm quần áo của ta!”

    Nhìn bộ dáng hậm hực giậm chân của Arcelor, Ngang nhịn không được bật cười, lập tức bị bầu bạn trừng mắt lườm.

    “Cái kia…” Ngang vội ho khan một tiếng, nhịn cười giải thích: “Có vài nơi hầu tử cùng ưng chính là thiên địch, đại khái mùi ưng trên người ngươi chọc giận đám hầu tử này. Ta thấy chúng nó cũng không có ác ý gì.”

    “Không có ác ý?” Arcelor hung hăng trừng mắt lườm đám hầu tử trên cây, quay đầu căm tức nhìn Ngang: “Bị trộm cũng đâu phải quần áo của ngươi!” Thực là nói dễ hơn làm.

    Ngang nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Không có cách, ai bảo ta là mãnh sư.” Thiên địa này thực sự không có ai dám trộm đồ của y.

    Arcelor tức tới nghiến răng, nhặt lấy ‘cái khố’ của Ngang quấn lên người mình. Ngang chậm một bước, trơ mắt nhìn bầu bạn đoạt đi vật che chắn duy nhất của mình… Bất quá, hình như chênh lệch hơi nhiều a?

    “Chậc chậc ~” Ngang vuốt cằm, nhìn bầu bạn luống cuống tay chân quấn da thú—— thắt lưng Arcelor rõ ràng nhỏ hơn Ngang rất nhiều, da thú quấn một vòng thì quá rộng, trực tiếp rớt xuống đất; quấn hai vòng thì chiều dài không đủ, căn bản không thể cột lại.

    Arcelor cúi đầu trừng mắt nhìn tấm da thú che tới tận đầu gối, lúc Ngang mặc nó chỉ che đủ khố bộ, cậu lại tới tận gối… chênh lệch cũng quá rõ ràng đi!

    “Arcelor~” Ngang chỉ chỉ đàn hầu tử nhảy loạn trên cây, hảo tâm nhắc nhở bầu bạn của mình: “Nếu không truy theo, bọn nó sẽ chạy mất a.”

    “A!” Arcelor kinh hô, vội vàng quay đầu đuổi theo đàn hầu tử. Đáng tiếc da thú trên thắt lưng quá rộng, cậu mới cất cánh liền cảm giác phần dưới lạnh lẽo, miếng da hổ rộng thùng thình từ từ trượt xuống.

    Ngang ngẩng đầu lên, đúng lúc thu hết ‘mỹ sắc’ của bầu bạn vào tầm mắt, góc độ này cũng không sai, thưởng thức có một tư vị khác. Ngang xem đến say sưa, mà Arcelor lại hoang mang kéo da thú che khuất hạ thân.

    “Ngươi còn xem! Mau giúp ta đuổi theo a!”

    “Chính là cánh của ta vẫn chưa khô.” Ngang nhún nhún vai, biểu thị chính mình bất lực, làm Arcelor tức tới mức quay đầu lại hung hăng đấm y một quyền.

    “Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, rất thiên nhiên.” Ngang cười tủm tỉm tiếp nhận nấm đấm không đau không ngứa của bầu bạn, sau đó hất tay ném ‘mảnh khố’ của mình ra ngoài: “Đừng tức giận, ta sẽ cùng ngươi, cái gì cũng không mặc thì càng mát mẻ.”

    “Mát cái đầu ngươi ấy, bị người ta thấy thì thật mất mặt!” Thú nhân tuy mặc ít, nhưng không đại biểu không biết xấu hổ. Đương nhiên cũng có vài thú nhân sơ ý, lúc biến hóa thành hình thú thì không cẩn thận đánh mất quần áo; nhưng nếu gặp tình huống này bọn họ sẽ bảo trì hình thú, hoặc tìm thứ gì đó thay thế.

    “Mất mặt? Sao có thể.” Ngang hiển nhiên hiểu lầm ý tứ Arcelor, y kiêu ngạo ưỡn hạ thân, lộ ra người anh em to lớn tráng kiện dưới bộ lông rậm.

    “Của ta lớn như vậy, sao lại mất mặt!”

    “…”

    Arcelor đã muốn mặc kệ y. Cậu đẩy Ngang đi tới vài bước, nhặt miếng da thú dùng sức xé rách làm hai, vừa lúc làm một cái quần đơn giản. Ngang thích trần trụi là chuyện của y, cậu không muốn mất mặt theo y.

    Vốn, hết thảy cũng do Ngang làm hại, nếu không phải vì Liên Hoa tìm ra tin tức rừng rậm phía nam có mãnh sư thường xuyên lui tới, bọn họ cũng không vì tìm kiếm đồng bạn mà vội vàng rời khỏi cốc mãnh sư, rời khỏi đứa con mới được một tuổi.

    “Trên người ngươi bây giờ có mùi của ta nga.” Ngang nhích lại gần, lúc nói chuyện cơ hồ dán sát lỗ tai Arcelor. Âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn vô cùng hấp dẫn, Arcelor trong nháy mắt có chút ý loạn tình mê, cậu nhớ rõ Ngang dùng âm thanh mị hoặc lòng người này hấp dẫn cậu làm ra biết bao nhiêu tư thế liêu nhân làm người ta xấu hổ…

    “Ngươi cứng rồi.” Ngang đưa tay áp lên bụng dưới bầu bạn, khơi mào nụ cười nguy hiểm không có hảo ý. Bộ dáng của y lúc này vô cùng cuồng dã cùng làm càn, ánh mắt thì tràn đầy dục vọng không hề che đậy.

    Arcelor quay đầu lại trừng mắt liếc y một cái, thực đáng tiếc nó không hề có chút hiệu quả uy hiếp nào. Cậu biết rõ dục vọng hung ác không hề có quy luật của thú nhân, ngươi căn bản không biết lúc nào bọn họ sẽ động dục. Thú nhân căn bản chỉ nghe theo bản năng, lúc dục vọng bùng cháy, bọn họ ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể hóa thành dã thú hung mãnh.

    “…” Ngẩng đầu lên, Arcelor bi ai phát hiện chính mình cũng không khắc chế được mà nổi lên phản ứng sinh lý—— đáng giận, đều tại bại hoại này, điều giáo cơ thể cậu trở nên hư hỏng như vậy!

    Hơi đong đưa thắt lưng, Arcelor hơi ưỡn mông. Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, cơ thể cậu lộ không sót thứ gì: dáng người cao gầy, mái tóc đỏ rực, thắt lưng thon gọn cùng cánh mông dẻo dai mềm mại.

    Phía sau truyền tới tiếng gầm nhẹ dồn dập, dựa vào ưu thế hình thể, Ngang dễ dáng áp Arcelor lên tảng đá lớn bên cạnh.

    “Như vậy thật tiện a.” Ngang không đứng đắn thì thầm bên tai bầu bạn, một tay không chút e dé lẻn vào bên trong lớp da thú: “Mặc giống như không mặc vậy.”

    “Ngô… còn không phải ngươi…” Toàn thân Arcelor đều bị kích thích, không thể phủ nhận cơn dục hỏa đang dâng trào dưới sự vuốt ve của bầu bạn.

    “Ta sao? Ta chỉ đang cố gắng thỏa mãn ngươi a.” Ngang trừng phạt càng ra sức ma xát dục vọng đã cứng ngắc của Arcelor hơn nữa, cho cậu kích thích ngọt ngào nhưng vẫn chưa đủ để thỏa mãn: “Thoải mái không?”

    Quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn bầu bạn đang cười xấu xa, Arcelor thở hổn hển, ánh mắt hơi nheo lại, ngửa người thành một độ cung hấp dẫn. Theo góc độ này có thể nhìn thấy phần bụng bằng phẳng cùng thắt lưng nhỏ gọn, gợi cảm đến mức làm người ta hít thở không thông.

    Cố ý vặn vẹo thắt lưng, Arcelor đưa cái mông trắng nõn đến trước mặt bầu bạn. Ngang hiểu ý cậu, nâng một chân bầu bạn khoát lên tay, đồng thời cả người đâm mạnh tới trước một cái, côn thịt nóng như lửa hoàn toàn chen vào sâu bên trong khe mông đối phương.

    Ngang không vội tiến vào trong cơ thể đối phương, ngược lại chăm chút vuốt ve da thịt bóng loáng của bạn lữ. Dục vọng chen vào khe mông chần chừ cọ xát, không cấp bách xông vào bên trong. Da thịt tiếp xúc, ma xát làm khoái cảm lần thứ hai tăng cao!

    “Mau một chút…” Không chiếm được thỏa mãn, Arcelor xoay xoay thắt lưng.

    “Muốn sao?” Ngang ác liệt thổi hơi bên tai Arcelor, vừa nóng vừa ướt phất qua làm gò má cậu trong nháy mắt đỏ rực.

    “Đáng giận… mau một chút…”

    Tiếng nói vì tình cảm mãnh liệt khàn khàn phá lệ dụ nhân, Arcelor lườm mắt, cậu không biết bản thân mình giờ phút này cả người đều tràn ngập hương vị tình sắc.

    “Muốn sao?” Ngang cúi đầu cười, âm thanh tà ác hấp dẫn tới cực điểm: “Cầu ta đi.”

    “…”

    Trừng mắt nhìn bầu bạn xấu xa một cái, Arcelor đột nhiên trở mình, dùng sức đầy Ngang một cái, sau đó cưỡi lên người Ngang.

    Mái tóc đỏ rực nhu thuận theo hai bên gáy cổ trượt xuống, Arcelor nheo lại đôi mắt bạc, cắn môi dưới, hai tay chống trên ngực Ngang, nhắm ngay dục vọng chậm rãi ngồi xuống.

    “Ân…” Thẳng đến khi lửa nóng lấp đầy cơ thể, Arcelor mới phát ra tiếng than thỏa mãn.

    “Rống——”

    Ngang cảm giác máu toàn thân đều chảy ngược, y rống lên một tiếng đẩy mạnh thắt lưng lên phía trước, dục vọng cực đại trong nháy mắt toàn bộ tiến vào cái miệng nhỏ chặt chẽ của bầu bạn!

    Hạ thân giống như một cơn lốc không ngừng đánh lên cánh mông trắng nõn của đối phương, đâm thật sâu vào u huyệt chật hẹp đang cố gắng cự tuyệt xâm lược kia.

    ‘Phách ba phách ba’ tiếng da thịt va chạm vào nhau hệt như một khúc nhạc dâm mị, mị thịt đỏ bừng bên trong thuận theo trừu sáp kịch liệt thỉnh thoảng bị kéo ra.

    “A… a… Ngang——”

    Tiếng rên rỉ không thể khống chế không ngừng bật ra từ miệng Arcelor, giống như muốn hưởng ứng lại nhiệt tình của cậu, hạ thân Ngang lại càng cuồng dã, mãnh liệt hơn.

    Arcelor cảm giác bản thân mình giồng như đang cưỡi trên một con dã thú hung mãnh, càng ngày càng khát cầu đòi hỏi, cơ thể cậu lay động càng thêm kịch liệt, run rẩy, nếu không phải có Ngang giữ chặt thắt lưng, cậu căn bản không thể nào bảo trì cân bằng!

    “Ân… A… Ngang… A a——” Mỗi lần thú nhân đâm sâu vào bên trong, Arcelor lại hét lên tên đối phương, cậu cảm giác rõ ràng mỗi khi mình lên tiếng, đôi phương lại càng mãnh liệt hơn.

    Không bao lâu sau, cậu đã không thể nói được câu gì nữa, chỉ có thể vô lực phối hợp thắt lưng, đón hùa theo bầu bạn đang vùi thật sâu trong cơ thể mình. Dục vọng nóng lực cùng vách tường thịt ma xát, làm tiểu huyệt bị kéo căng và lấp đầy.

    “Ngô a a…”

    Khoái cảm kịch liệt không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, Arcelor từng ngụm từng ngụm hít thở, tiếng rên rỉ âm mũi phát ra đều mang theo một loại mị thái thấm tới tận xương cốt.

    Tiếng thở dốc của An đột nhiên trở nên ồ ồ, rất muốn không chút kiềm chế mà xuyên thẳng vào đối phương!

    “Rống——” Y trở mình áp Arcelor dưới thân, dùng sức đỉnh thẳng thắt lưng, hung hăng xuyên vào trong rồi lại nhanh chóng rút ra.

    “Ngang.. Ngang…” Arcelor khàn khàn quát to, ánh mắt xám tro trong suốt long lanh đầy nước mắt, ánh mắt trống rộng.

    “Arcelor!” Tiếng rống nóng bỏng vang lên bên tai, vừa giống than thở lại giống như đang kêu gọi, Ngang từng câu từng câu trầm thấp gọi tên cậu hệt như đang công khai biểu thị chủ quyền của mình.

    Y cuồng dã, mãnh liệt trừu sáp, một lần so với một lần lại càng sâu hơn, kịch liệt hơn—— phân thân thô to nóng rực của bầu bạn trướng to hết cỡ, phản phất như muốn ăn mòn tới tận nơi sâu nhất, cuồng bạo xâm lược, thật lâu vẫn chưa chịu ngừng nghỉ…

    Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người đều nằm thở hổn hển, Arcelor ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không còn. Cậu buồn bực hừ một tiếng, một chút hỗn hợp tơ máu cùng bạch trọc xuôi theo bắp đùi chi chít dấu hôn chạy xuống.

    “Ổn không?” Âm thanh mang theo ý cười của Ngang phun bên tai, tiếng nói vốn đã vô cùng mê người, hiện giờ vì tình dục hơi khàn khàn lại càng hấp dẫn gấp bội thì thầm bên tai.

    “Chỉ có chút thể lực vậy thôi, ân?”

    Trợn trắng mắt lườm đối phương, Arcelor nhấc thân trên dựa vào lồng ngực thú nhân mãnh sư. Ngang đang cúi đầu nhìn cậu, ánh mặt trời chiếu sáng cơ thể tráng kiện của thú nhân, da thịt rắn chắc, cả người cường tráng, hoàn mỹ giống như được điêu khắc.

    Cường đại mà mỹ lệ như vậy… thế mà lại thuộc về mình.

    Hàng lông mi dày che khuất đôi mắt xám tro tràn đầy ý cười ôn nhu. Hạnh phúc dần dần lan tỏa trong lồng ngực, Arcelor nhếch khóe môi, vẽ thành một nụ cười sáng lạn.

    “Ngươi là của ta, Ngang.” Cậu hơi nhích người tới, nhẹ nhàng lại vô cùng thận trọng hôn lên môi đối phương, hứa hẹn bầu bạn cả đời.

    Hoàn PN5.

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu