Home Đam Mỹ Thủ Tiện Là Bệnh, Trị Được! – Chương 6

    Thủ Tiện Là Bệnh, Trị Được! – Chương 6

    Thuộc truyện: Thủ Tiện Là Bệnh, Trị Được!

    Tắt Computer, phòng ngủ một người thật ra cũng không có gì có thể làm, muốn đọc sách, cầm một quyển sách lên, nhưng cái gì cũng xem không vô, đành phải thôi.

    Không biết tại sao, lại nhớ tới khuôn mặt Cố Xuyên.

    Kỳ thật bọn họ quen biết thật sự không bao lâu, rõ ràng cậu và Thẩm Tích cũng rất quen, nhưng cố tình chỉ nhớ nổi mặt Cố Xuyên.

    Chắc không phải là vừa gặp đã yêu chứ.

    Đây tuyệt đối là chuyện hài buồn cười nhất thiên hạ.

    Di động ở bên cạnh rung lên, Tô Hạ cầm lên, trên màn hình rõ ràng chính là tên Cố Xuyên, tay còn có chút run rẩy, thiếu chút nữa bấm nút tắt, thật vất vả mới bắt máy.

    “Uy.” Cậu cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe bình thường.

    “Vì sao không nhận điện thoại của tôi?” Đầu kia giọng điệu Cố Xuyên nghiêm túc.

    “Cái gì?” Tô Hạ sửng sốt, click mở màn hình điện thoại, quả nhiên thấy hiển thị bốn cuộc gọi nhỡ, còn có ba tin nhắn, mà vừa rồi không nhìn thấy, có lẽ là hệ thống xuất hiện BUG linh tinh gì đó.

    “A, xin lỗi, điện thoại hết pin, cho nên không khởi động máy.” Tô Hạ thoáng trầm tĩnh lại, nhàn nhã tựa vào gối, nhìn bầu trời đêm tối đen ngoài cửa sổ, từ góc nhìn của cậu, có thể nhìn thấy ngôi sao rắc đầy trời.

    Chợt lóe chợt lóe, thật là có chút giống ánh mắt Cố Xuyên.

    “Tôi liên tục gọi điện thoại cho cậu cậu đều tắt máy, tôi còn tưởng cậu tức giận, nhưng tôi cũng không biết cậu vì sao tức giận.” thanh âm đầu kia mang theo chút tủi thân, còn có một chút lên án.

    Tô Hạ khe khẽ cười, “Không có, thật sự quên sạc pin, thật có lỗi a, lần sau không như vậy nữa.”

    “Vậy chúng ta ra ngoài chơi đi, đi dạo, được không?” Cố Xuyên dào dạt hăng hái đề nghị.

    “Được, cậu ở đâu.” thật ra đã rất muộn, nhưng cậu không nỡ từ chối Cố Xuyên.

    “Tôi ở phòng ngủ đây, ra ngay.”

    “Cậu cứ ở dưới lầu phòng ngủ mình đợi đi, đừng đi lung tung, tôi tới tìm cậu.”

    “Ân ân, được ~~~ “

    Tô Hạ nhảy vọt lên, thay quần áo, mang giầy, cầm chìa khóa ra cửa. Di động hết pin cũng không mang theo, dù sao đã hẹn chỗ.

    Người nơi nơi dạo trong sân trường như trước không ít, cửa phòng ngủ vào cuối tuần thông thường là 12 giờ đóng cửa, bọn họ còn rất nhiều thời gian có thể dạo chơi bên ngoài.

    Tô Hạ tới dưới lầu Cố Xuyên, thì nhìn thấy hàng kia đang ném kẹo vào miệng, một viên một viên, giấy gói kẹo còn từng cái xếp gọn nhét vào túi quần.

    Thật sự là hàng manh.

    Thấy Tô Hạ đến, Cố Xuyên mặt mày cong cong, nhét vào trong tay Tô Hạ một nắm kẹo, “Thẩm Tích mua, tôi lấy một vốc thật lớn, mùi vị rất ngon, nếm thử.”

    “Cậu lại giành đồ của Thẩm Tích.” Tô Hạ bất đắc dĩ.

    “Tôi cũng không phải thường xuyên cướp của nó! ! Rõ ràng nó cướp đồ đạc của tôi nhiều hơn! ! !” Cố Xuyên tố cáo.

    Được rồi được rồi, hai cậu chính là đứa bé ở nhà trẻ, không kém.

    Nói là đi dạo, nhưng lực chú ý của Cố Xuyên toàn bộ tập trung ở chuyện ăn, vừa đi vừa ăn, còn muốn nhét một viên cho Tô Hạ, nhất định làm cho cậu cũng nếm thử, Tô Hạ không phải đặc biệt thích ăn loại ngọt phát ngấy này, miễn cưỡng ăn một viên thì không chịu mở miệng nữa, Cố Xuyên ăn trông rất vui vẻ, một nắm kẹo rất nhanh ăn xong, còn muốn ăn, nhưng trong túi đã không còn, vì thế không ngừng thở dài.

    “Thực ăn ngon như vậy?”

    “Rất ngọt a.” Cố Xuyên vừa cười.

    Dạ dày Cố Xuyên không tốt, không thể ăn gì kích thích, cho nên thức ăn của hắn hoặc là nhẹ hoặc chính là ngọt.

    “Vậy cậu ở trường học đều ăn những thứ gì a, ” Tô Hạ hỏi, cơm nước căn tin trường học thế nào cậu biết rõ, trừ bỏ cải trắng hình như cũng không có gì thích hợp Cố Xuyên ăn được, đầu bếp nấu ăn có lẽ là từ Tứ Xuyên tới, mỗi dạng thức ăn đều phải thêm ớt, canh cũng không ngoại lệ, Tô Hạ thật là thích, Thẩm Tích cũng thích, nhưng khổ Cố Xuyên, bởi vì hắn chỉ có thể ăn cải trắng, hơi cay một chút làm cho dạ dày đau.

    “Cải trắng, khoai tây, cà chua, trứng.” Cố Xuyên liệt kê từng cái, chỉ những thức ăn này đầu bếp chắc là sẽ không bỏ ớt.

    “…” Thật sự là em bé đáng thương.

    “Tô Hạ a, sắp có kỳ nghỉ rồi, cậu đi đâu a?”

    Quả thật, sắp có kỳ nghỉ quốc khánh rồi, đại học đối với kỳ nghỉ rất là hào phóng, mặc dù ban hành điều lệnh quốc khánh chỉ có ba ngày nghỉ, nhưng trường học vẫn cho bọn họ kỳ nghỉ đến một tuần.

    “Có lẽ, về nhà đi.”

    “Thật tốt.” giọng điệu Cố Xuyên hơi hâm mộ.

    “Làm sao vậy, cậu không về nhà?”

    “Bọn họ đều không ở nhà, tôi một mình không muốn về, hơn nữa quá xa, không muốn đi.”

    “Thẩm Tích về sao?”

    “Về, lớp chúng ta chỉ có một mình tôi không về.” Giọng điệu càng thêm thê thảm.

    Tô Hạ dừng bước lại, nhìn hắn, “Không bằng, cậu đến nhà tôi đi, nhà tôi cách đây không xa, trong nhà cũng chỉ có một mình tôi ở nhà.”

    ==========================

    Cách nghỉ chỉ có một ngày, rất nhiều người xin nghỉ sớm chạy rồi, trong khoảng thời gian này vé xe vô cùng thiếu hụt, Tô Hạ sáng sớm canh giữ trước máy vi tính mới giành được hai vé, nhưng một vé là vé đứng, chỉ có một vé là ghế ngồi.

    Được rồi, dù sao chỉ có ba giờ, bọn họ có thể thay phiên ngồi đi.

    Mà Cố Xuyên cũng đã sớm thu xếp xong đồ dạc, phòng ngủ bọn họ người đi sớm nhất là Thẩm Tích, hai ngày trước đã không nghĩa khí trốn chạy rồi, còn lại hai người ngày hôm qua cũng đã đi.

    Sáng sớm xách ngay túi hành lý chạy sang lầu phòng ngủ Tô Hạ.

    Tô Hạ đang đánh răng rửa mặt, thấy Cố Xuyên thực ngạc nhiên, “Di, làm sao cậu tự mình đến đây?”

    “Ân.” Cố Xuyên buông đồ đạc, đi dạo xung quanh phòng ngủ Tô Hạ, “Tô Hạ, chỉ một mình cậu sao?”

    “Ngô.” Tô Hạ miệng đầy bọt không rảnh để ý đến hắn.

    Cố Xuyên cười hì hì đi tới, ngón tay chọt chọt eo Tô Hạ, “Tô Hạ, thắt lưng lộ ra rồi.”

    Tô Hạ mặt đỏ lên đánh rớt tay Cố Xuyên, kéo gọn quần áo lộn xộn, không để ý hắn.

    “Thắt lưng thật nhỏ, làn da thất trắng, còn trắng hơn con gái.” Cố Xuyên đánh giá.

    “Nói thêm câu nữa tôi sẽ không dẫn cậu về!” Tô Hạ trừng hắn.

    Sau đó hàng kia câm miệng ngay.

    Tô Hạ thay xong quần áo và giầy, cầm túi hành lý của mình, khóa chặt cửa.

    Vé xe là mười giờ sáng, bọn họ còn có thời gian một tiếng, ngồi xe khoảng nửa tiếng, lại đi mua chút gì ăn, cũng không sai biệt lắm.

    Nhưng định số duy nhất là Cố Xuyên, hàng này không chỉ có ngốc mà còn mù đường nghiêm trọng, Tô Hạ hết sức lo lắng hắn, vẫn chặt chẽ kéo tay áo Cố Xuyên.

    “Tay áo bị cậu kéo rộng rồi, Tô Hạ a.” Cố Xuyên phàn nàn.

    Tô Hạ quay đầu lại trừng hắn.

    Hàng kia cười như không có việc gì, giãy tay áo bị Tô Hạ nắm, đưa tay mình ra, “Đừng kéo tay áo, nắm tay đi.”

    “Cậu làm như tôi thích nắm cậu a.” Tô Hạ lườm hắn một cái, lại vươn tay nắm chặt tay Cố Xuyên.

    Cái tay kia như trong tưởng tượng của cậu, rất lớn, ấm áp, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, lúc làn da va chạm, có cảm giác khác thường.

    Chỗ ngồi của bọn họ ở trong góc, trên xe lửa người rất nhiều, bọn họ nhét hành lý vào trên kệ hành lý ở trên, phát sầu với cái chỗ ngồi.

    “Không có cách. Chỉ có một chỗ ngồi này.” Tô Hạ bất đắc dĩ, “Chúng ta thay phiên ngồi đi, cậu ngồi trước đi.”

    Ngồi bên cạnh bọn họ là một cô gái, cô cười ra tiếng, xê dịch vào trong, “Hai người các cậu cũng chen chúc ngồi xuống đi, dù sao ba chúng ta cũng không béo.”

    “Cám ơn nhiều a.” Tô Hạ cảm ơn, đẩy Cố Xuyên ngồi xuống.

    Cố Xuyên cũng không chối từ, ngồi xuống sát cô gái, một tay kéo Tô Hạ vào lòng, từ phía sau dùng tay gắt gao vòng ở hông cậu.

    “Uy! !” Tô Hạ mặt đỏ bừng tức giận trừng cái móng vuốt kia.

    “Tôi muốn ngủ .” đầu Cố Xuyên tựa vào trên vai Tô Hạ, ánh mắt chớp chớp, giọng điệu đáng thương, “Tô Hạ cho tôi dựa vào ngủ một chút đi.”

    Tô Hạ đối Cố Xuyên như vậy không có cách nào, “Ngủ đi ngủ đi, tới tôi gọi cậu.”

    “Ân ân ~~~” Cố Xuyên thoả mãn cọ cọ cổ Tô Hạ, mắt thấy Tô Hạ lại muốn nổi bão lúc này mới thành thật lại, kề sát lưng Tô Hạ nhắm mắt lại.

    Hơi thở ấm áp ngay bên tai, tay hắn còn dán ở bụng mình, tư thế như vậy dù che dấu thế nào cũng chẳng qua là muốn dấu càng rõ ràng. Tầm mắt mờ ám của không ít người xung quanh rõ rệt hướng về bên này, Tô Hạ động một chút cũng không dám, sợ đánh thức hàng kia, nhưng lại chịu không nổi ánh mắt của mọi người, đành phải cúi đầu chơi điện thoại dạo diễn đàn thôi.

    【Bảng danh nhân XX bạn quen biết bao nhiêu người? 】

    Bấm vào, là chủ post từ mỗi khía cạnh làm ra một bài post tổng kết, ghi nhận so sánh một số người nổi danh trong trò chơi.

    Bảng tổng cộng 50 vị trí, bắt đầu liệt kê từ số cuối cùng, Tô Hạ rất ngạc nhiên nhìn thấy tên mình bất ngờ chính là tên thứ năm mươi.

    【 Tên thứ năm mươi, server XXXX, Giới Luật Mục, Phù Sinh Như Mộng. 】

    Cậu rốt cuộc làm cái gì lại có thể có tên! ! ! Bản thân cậu cũng không biết cậu lại có thể được xem là người có tiếng tăm trong trò chơi! ! ! Này không khoa học! ! !

    【 Phù Sinh Như Mộng, là Giới Luật Mục, trang bị thông thường, nhưng thao tác tuyệt vời, từng dẫn dắt bốn Thần Mục xoát phó bản độ khó cao cấp 90, phải biết rằng bốn Thần Mục kia là một đám thao tác tay mơ, căn bản không có bất kỳ thao tác đáng nói, một vị Thần Mục MM trong đó ghi video, so sánh với tất cả mọi người đã xem, thực lực tự nhiên là không thể nghi ngờ. 】

    Mướt mồ hôi, đây cư nhiên là nguyên nhân cậu nổi danh? Tô Hạ quả thực một đầu mồ hôi như thác.

    【Người chơi PVE, rất ít PK, một khi PK cơ bản là cả người lẫn vật cùng ngược, một tháng trước dựa vào sức một mình diệt sạch cả acc LM bản đồ XXX, làm cho bản đồ kia thời gian dài không người chơi LM dám đi, thậm chí còn lấy một địch hai, tạo nên một đoạn truyền thuyết. 】

    Được rồi, chính là cái hôm cậu quét acc nhỏ một buổi trưa kia, lại có thể mang đến sức ảnh hưởng lớn như vậy, thật sự là… im lặng ngắm trời xanh.

    【 Từng không thuộc về bất kỳ công hội nào, nhưng hiện tại gia nhập công hội[ Một đóa hoa cúc đi chân trời ], rất hiển nhiên, sau này không ai dám trêu chọc Phù Sinh Như Mộng, công hội này không ai không biết đi, cho nên chủ post sẽ không giải thích thêm (cười). Có lẽ, Phù Sinh Như Mộng sẽ trở thành “Thần” mới. 】

    Sau đó là một screenshot của nhân vật Phù Sinh Như Mộng, mặc cũng không thật tốt, nhưng chỉ đứng nơi đó cũng cho người cảm giác không thể xem thường.

    Tô Hạ hết sức ngượng ngùng, vội kéo xuống. Tô Hạ cũng không phải người thích dạo diễn đàn, những người chủ post liệt kê này, cậu cơ bản không sao biết. Cậu cảm thấy mình xếp hạng thứ năm mươi đã là chuyện thực đáng sợ, nhưng chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.

    【 Tên thứ ba mươi sáu, server XXXX, Thần Mục, Không có ngực to. 】

    Vì thế, người nói lảm nhảm không đáng tin kiêm mù đường thao tác kỳ thủy như vậy vì sao lại xếp phía trước như vậy a a a a a a! ! !

    【 Không có ngực to, Thần Mục, trang bị tuyệt vời, thao tác kỳ thủy vô cùng, anh ta sở dĩ nổi danh, bởi vì anh ta là một trong những người sáng lập [Một đóa hoa cúc đi chân trời ]. 】

    Được rồi. . . . cậu phải biết hắn không có khả năng bởi vì trang bị và thao tác lên bảng xếp hạng…

    【 Lấy giết NPC làm vui, hơn nữa thích đến nơi nhiều người chơi giết NPC, thường xuyên làm cho người ta tức giận nghiến răng nghiến lợi rồi lại không biết làm sao. 】

    Đúng rồi, chính là hàng này không chạy thoát rồi! Thủ tiện! !

    Thuộc truyện: Thủ Tiện Là Bệnh, Trị Được!