Thụy nhĩ ma tý khởi lai hải – Chương 157-161

    Thuộc truyện: Thụy nhĩ ma tý khởi lai hải

    Chương 157: Tin dữ

    Khi số lượng Trùng tộc đông đảo bị các lão sư và Phán Nguyệt dong binh đoàn trong ngoài giáp công tiêu diệt không sai biệt lắm, một ngàn học sinh rảnh rỗi cũng bắt đầu theo lão sư chỉ đạo mà phối hợp, có trình tự mà diệt Trùng tộc. Khốn cảnh tan thành mây khói.

    Các lão sư lòng còn sợ hãi mà nói lời cảm tạ với Phán Nguyệt dong binh đoàn.

    Diêu đội trưởng vẫn làm bộ “trùng hợp” thu được tín hiệu khẩn cấp lúc đang có nhiệm vụ như trước, khách sáo vài câu, lại thuận tiện đảo mắt trong đám người tìm bóng dáng của Diệp Tố cùng La Thành, xác định hai người đều an toàn — Diệp Tố biết hắn lo lắng, cố ý lôi kéo La Thành chen chen lên trước đám đông, Bạch Huyễn thập phần phức tạp nhìn động tác nhỏ của Diệp Tố.

    Diêu đội trưởng thấy bộ dáng hai người đều sinh long hoạt hổ cũng liền an tâm. Nhiệm vụ của hắn đúng là bảo hộ Diệp Tố cùng La Thành. Chỉ là ngoại tinh hệ quá mức trống trải, Phán Nguyệt dong binh đoàn bọn họ vô pháp bám sát, chỉ có thể xa xa đi theo, cho nên sau khi nhận được tin tức Trùng tộc vây công mới tốn thời gian dài như vậy đuổi tới, may mắn không có gì ngoài ý muốn, nếu không hắn cũng không biết giải thích với Hàn Nghiệp thế nào.

    Mà trận Trùng triều nhỏ này, ngoài dự kiến của hắn, cũng ngoài dự kiến của các lão sư, Diêu đội trưởng hoang mang, lời trong lời ngoài cũng lộ ra hoài nghi với Trùng triều lần này.

    Các lão sư còn nghi hoặc hơn hắn, đặc biệt là lão sư của đoàn đội Lý Ngôn, bọn họ biết rõ, với tinh thần lực của Lý Ngôn căn bản vô pháp truyền ảo giác đi quá xa, mà một khi ảnh hưởng lượng lớn Trùng tộc trong thời gian quá dài, ảo giác cũng sẽ mất đi hiệu lực. Có nghĩa là, cho dù trước mắt Lý Ngôn có một trăm vạn Trùng tộc, cụ tượng hóa vũ khí của hắn cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới mấy chục vạn trong đó, căn bản không có khả năng hấp dẫn nhiều Trùng tộc như vậy.

    Chỉ là bọn hắn trăm vạn không nghĩ ra, nguyên nhân dị động của Trùng tộc ngoài năng lượng thì còn có thứ gì.

    “Thông tri quân đội Đông Cực đi.” Diêu đội trưởng nói, “Trong phạm vi một ngàn năm ánh sáng rìa ngoại tinh hệ xuất hiện Trùng tộc đại quy mô như vậy vốn do sự thất trách của bọn họ, nếu không có các ngươi ngăn lại, Trùng tộc có lẽ sẽ tiến vào Đông Cực tinh hệ, nên để bọn họ điều tra tình huống dị động xem. Quay trở lại vấn đề, các ngươi có thể ngăn cản nhiều Trùng tộc như vậy vẫn có điểm ngoài dự đoán mọi người.”

    Mặt già của đám lão sư đỏ lên, bọn họ ngay từ đầu đã là trứng chọi đá a, cũng may mắn cụ tượng hóa vũ khí của Diệp Tố giải quyết rất nhiều Trùng tộc, mới để bọn họ kịp kéo dài thời gian.

    Nghĩ đến Diệp Tố, bọn họ cũng mang ánh mắt phức tạp, hậu sinh khả úy a.

    Bọn họ thực mau thông tri quân đội Đông Cực, quân đội vừa nghe tới cư nhiên có bốn năm trăm vạn Trùng tộc đột ngột xuất hiện ở một địa điểm, lập tức cao độ chú ý, lập tức phái người đội tuần tra xung quanh đó chạy tới, sau đó lại điều một đội quân đi qua.

    “Để phòng ngừa còn có Trùng tộc công kích phía sau, chúng ta tạm thời lưu lại nơi này chờ quân đội tới.” Diêu đội trưởng nói, Phán Nguyệt dong binh đoàn cũng thuận lý thành chương lưu lại.

    Các lão sư cùng đám học sinh vội vàng cảm tạ.

    Mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết liền nghỉ ngơi tại một hành tinh lưu lạc, Diệp Tố lập công lớn tự nhiên trở thành sủng nhi, các lão sư khen hắn, dong binh đoàn biết được công lao hắn cũng khen không dứt miệng, bọn học sinh vô luận xuất phát từ cảm tạ, sùng bái hay tâm tư khác, đều vây quanh Diệp Tố. Nếu không phải Diệp Tố buồn ngủ, chỉ sợ sẽ bị bọn họ lôi kéo thảo luận suốt đêm.

    Lý Ngôn tuy rằng vạn phần tò mò với chủ vũ khí của Diệp Tố, nhưng cũng không dám mạo muội hỏi, chỉ nhàn nhạt hữu hảo mà hàn huyên vài câu. Tâm ý tốt hắn đã biểu hiện thực rõ ràng, ít nhất lúc trước, Lý Ngôn một câu cũng không nói cùng Diệp Tố. Ngay cả Thiên Sóc cũng thẳng miệng nói lời cảm tạ Diệp Tố, dù sao nếu không có Diệp Tố, ngay cả khi bản thân nàng không gặp nguy hiểm, nhưng những thành viên khác trong đội thì không nhất định. Diệp Tố có thể nói, có ân cứu mạng với mỗi người nơi này.

    Diệp Tố cũng bởi vì một trận chiến này, tích phân tiến bộ vượt bậc, khiến một đám dân mạng không rõ chân tướng kinh ngạc rớt hàm. Một ngày tăng trên trăm vạn tích phân đã vượt quá nhận tri của bọn họ, trở thành đỉnh cao khó có thể vượt qua. Hơn nữa, Diệp Tố cứu người trong một lần chính phủ thất trách ngoài ý muốn này, xem như lập quân công, đợi quân đội đến, còn có thể phát huy hiệu vinh dự cho hắn, quân công cùng tích phân khen thưởng cũng đủ nhiều, có thể khiến tổng tích phân của Diệp Tố lại tăng lên một bậc, cho dù kế tiếp hắn không làm gì cả, tích phân cũng đủ để hắn yên ổn vị trí top10.

    Nhưng Diệp Tố không để ý đến những thứ này, hắn chỉ muốn nói chuyện rõ ràng cùng Bạch Huyễn. Diệp Tố mặt ủ mày ê nơi nơi tìm Bạch Huyễn, đồng thời trong lòng âm thầm đoán, nếu Hàn Nghiệp biết hắn tiết lộ thân phận thật liệu có sinh khí hay không, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng Bạch Huyễn sẽ không truyền ra bí mật.

    “Thấy Bạch Huyễn học trưởng không?” Diệp Tố rốt cuộc tìm được người quen trong đám đông.

    La Thành vẻ mặt ngạc nhiên: “Hắn bị thương, tay còn đứt, đã được Trần lão sư đơn độc điều khiển tinh hạm đưa hắn trở về Đông Cực tinh tiếp nhận trị liệu, đã sớm đi rồi a.”

    Diệp Tố:……

    Diệp Tố khóc không ra nước mắt, sau đó liền cảm thấy từng đợt đau đầu. Cảm giác hoảng hốt lần này có vẻ đặc biệt nặng nề, có thể liên quan tới việc bị Tiếu Thừa đánh ngất, thời điểm tỉnh lại có điểm khó chịu.

    “Ta muốn ngủ!” Diệp Tố vội vàng giữ chặt La Thành, trước mặt bao nhiêu người liền chui vào lồng ngực La Thành. (huhu chồng em còn nơi phương xa đấy e êi)

    Diệp Tố mở mắt ra, sau cổ còn truyền tới từng đợt đau đớn.

    Tiếu Thừa vội vàng nâng hắn dậy, lo lắng hỏi, “Đã ổn hơn chưa?”

    Diệp Tố gật đầu, hiện tại hắn không lo lắng về Tinh tế thế giới, tự nhiên cả người đều yên ổn xuống, ánh mắt trấn tĩnh, cảm xúc ổn định. Tiếu Thừa cũng buông tâm xuống một chút, hắn vẫn thực quan tâm tới Diệp Tố, hỏi: “Tại sao ngươi lại như vậy?”

    Diệp Tố chỉ hàm hồ nói: “Liên tục mất ngủ vài ngày, chỉ là muốn ngủ, không còn chuyện gì khác.”

    Tiếu Thừa cả mặt biểu tình câm lặng: “Là khẩn trương vì thực nghiệm? Ta nghe nói thực nghiệm tiến triển thực thuận lợi, hơn nữa công lao của ngươi rất lớn a, từ nay về sau liền bước lên đỉnh cao nhân sinh, chẳng lẽ là vui vẻ đến mức không ngủ được?”

    Diệp Tố bị hắn chọc cười, hai người nói chuyện phiếm một lát, Tiếu Thừa sau khi hoàn toàn xác nhận Diệp Tố không có trở ngại gì liền rời đi, hắn còn đang “thi hành công vụ” a.

    Trước khi đi, Tiếu Thừa đưa Diệp Tố một đống thuốc, “Đó là bác sĩ lưu lại, bọn họ cũng không phát hiện ra ngươi bị sao, nghe tình huống ta thuật lại, liền suy đoán do giấc ngủ của ngươi không tốt dẫn tới suy nhược thần kinh. Đây đều là mấy loại thuốc trợ giúp giấc ngủ, cũng không gây tổn hại thân thể.”

    “Cảm tạ!” Diệp Tố thực lòng nói, hắn rời đi trường học quen thuộc, rời khỏi thành thị, đã tới Nam cực rồi tới hòn đảo này, nhân sinh đã sớm xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, may mắn còn có cái bằng hữu Tiếu Thừa bồi hắn.

    (sự thật là đọc truyện có những phần thấy có nhg ng kiểu cũng nice với Diệp Tố lắm, như tiếu thừa hay la thành nè, vài phần cũng có hint T.T hay là do ta edit lại nên bị đọc kỹ phóng đại a?)

    Tự mình cảm khái một lát, Diệp Tố liền điều chỉnh tinh thần, rửa mặt xong liền chạy tới phòng thí nghiệm. Lý Hoằng Hậu cùng các giáo thụ khác cũng không chỉ trích Diệp Tố tới muộn như vậy.

    Diệp Tố trong lòng yên lặng nghĩ, may mắn còn có nhiều giáo thụ hòa ái khoan dung hắn như vậy, ngay cả hắn còn sắp không chịu đựng được bản thân.

    Quan trọng là, Diệp Tố cũng đủ nghiêm túc khi thực nghiệm, bằng không nhóm giáo thụ cũng không dễ thân như vậy, xuất phát từ thân phận trưởng bối cũng phải tới giáo huấn vài câu. Người trẻ tuổi nghiêm túc lại có thiên phú luôn nhận được càng nhiều sủng ái.

    Diệp Tố cẩn trọng hoàn thành một ngày thực nghiệm, lại sớm mà lăn về phòng ngủ. Ở Tinh tế thế giới, quân đội Đông Cực tinh hệ đã sớm tới, thăm dò sự việc phát sinh lần này, cư nhiên lại không tra được kết quả gì. Nhưng dị động Trùng tộc lần này tuy kỳ quặc, cũng tính là thất trách của bọn họ, tạm thời chưa tìm được nguyên nhân thì phải tăng mạnh thủ vệ tuần tra ngoại tinh hệ. Lý Ngôn nguyên bản còn đang do dự không biết có nên tiếp tục săn giết ở ngoại tinh hệ hay không, hiện tại thấy tuần tra tăng mạnh, cũng liền yên lòng. Một quan chỉ huy do quân đội phái tới cũng bảo Lý Ngôn bọn họ cứ tiếp tục rèn luyện, hắn sẽ phái nhiều đội ngũ một chút đi bảo hộ học sinh, nếu không có đại quy mô Trùng tộc thì thôi, nếu còn có, vậy thì tất nhiên cần tìm ra chân tướng.

    Cứ như vậy, lại tiếp tục lăn lộn gần hai mươi ngày bên ngoài tinh hệ, liên tục không ngừng mà săn giết Trùng tộc.

    Tinh hạm cùng cơ giáp đều đã tới lúc cần phải duy tu, một ngàn học sinh sau khi trải qua hai tháng liên tục không ngừng săn giết, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đội ngũ ngàn người liền đồng thời trở về điểm xuất phát, trở lại Đông Cực tinh nghỉ ngơi mấy ngày, đổi trang bị, lại tiếp tục cuộc hành trình.

    Thành tích hai tháng, tổng tích phân của Diệp Tố chen lên top3, hơn nữa còn đuổi sát Thiên Sóc cùng Lý Ngôn, nếu thêm một lần nữa vạn tiễn xuyên tâm, hắn chính là đệ nhất, chỉ là chưa gặp được thời cơ tốt. Diệp Tố hậu tri hậu giác cũng cảm thấy cụ tượng hóa vũ khí của mình quả thực quá khốc huyễn (cun ngầu), tuy rằng chỉ là phó vũ khí, bị hạn chế rất nhiều, nhưng Diệp Tố vẫn thực thỏa mãn.

    La Thành không phụ sự mong đợi của mọi người cũng chen vào top5, các đội viên của dong binh đoàn La Thành cũng đều lấy được thành tích không tầm thường, trong các đội ngũ rèn luyện ở Đông Cực tinh còn có danh tiếng không nhỏ.

    Trở lại Đông Cực tinh, sự tình đầu tiên bọn họ phải làm đương nhiên là vấn an Bạch Huyễn đang bị thương. Diệp Tố sớm đã gấp không chịu nổi, lập tức muốn gặp mặt Bạch Huyễn nói chuyện.

    Bạch Huyễn chỉ là bị đứt tay (nghe như bị xước tay ý nhỉ, nó là đứt từ cổ tay xg nha), còn có thể thông qua y học mà tái sinh. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn cọ ăn cọ uống ở cục rèn luyện của Hoa Đô đại học trú tại Đông Cực tinh — dù sao cũng là tai nạn lao động a. Biết được tin tức La Thành bọn họ muốn tới thăm hắn, Bạch Huyễn lộ vẻ khó xử.

    Hắn tránh trong phòng mình, vẫn tiếp tục tra tìm tin tức có liên quan tới Hàn Nghiệp trong khoảng thời gian này, thứ hắn tìm thấy nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là chửi bới oanh oanh liệt liệt tám năm trước, hắn lúc ấy còn tức giận vì chính phủ không hành động gì. Hiện tại, chỉ cảm thấy may mắn, may mắn mà lúc ấy chính phủ không đáp lại.

    Lý trí Bạch Huyễn biết kỳ thật mình cũng không sai, dù sao, lúc ấy hắn không biết gì cả. Nhưng trên tình cảm, hắn thật sự không thể tha thứ bản thân, tựa như Hàn Nghiệp không thể tha thứ bản thân thấy chết mà không cứu. Người thiện lương luôn tự trách thống khổ hơn người khác nhiều. Trải qua hai mươi ngày bình tĩnh suy ngẫm này, Bạch Huyễn càng thêm khiển trách bản thân, căn bản không giảm bớt được sầu muộn nội tâm. Mối hận lúc trước của hắn với Hàn Nghiệp, hiện tại bị lên men, hóa thành áy náy hắn không thể gánh vác nổi. Hàn Nghiệp nên là người hắn sùng bái nhất, kính trọng nhất, cũng là loại người hắn muốn trở thành nhất, nhưng tại sao Hàn Nghiệp phải bị hiểu lầm nhiều năm như vậy, nếu không phải do Diệp Tố vô tình nói ra, có phải hắn sẽ tiếp tục mãi mãi ôm cừu hận với Hàn Nghiệp?

    “Tại sao?” Bạch Huyễn oán hận nói, tai nạn của hắn, tai nạn của Hàn Nghiệp, còn có tai nạn vô số sinh mệnh đã trải qua, hết thảy những thứ này, tại sao lại tồn tại, tại sao bọn họ lại phải sống trong một vũ trụ tàn khốc như vậy?

    Đám người La Thành thực mau liền tới, đều mang tính tượng trung mà mang theo một ít lễ vật, tiếng cười đùa ầm ĩ của bọn họ khiến Bạch Huyễn bình tĩnh một chút, lẳng lặng nghe bọn hắn kể thành tích anh dũng của bọn hắn ở ngoại tinh hệ. Bạch Huyễn nhìn khuôn mặt tràn ngập sức sống của bọn họ, vừa cảm thấy chua xót lại cảm thấy vui mừng. Nhân tộc vì có nhiều thế hệ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhẫn nhục chịu đựng, mới có sinh cơ mỏng manh kéo dài như vậy.

    Diệp Tố cọ tới co lui không chịu rời đi cùng bọn La Thành, Bạch Huyễn biết ý tứ của hắn, cũng thuận theo, nói mình đang phải tu dưỡng tay a, muốn đòi nợ Diệp Tố.

    Mọi người tránh đi, phòng an tĩnh lại, Diệp Tố vội vàng vẻ mặt đau khổ thỉnh cầu Bạch Huyễn: “Học trưởng! Nhất định phải giữ bí mật a!”

    Bạch Huyễn có chút hụt hẫng, gật đầu.

    Diệp Tố thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ một cái gật đầu đã khiến hắn cảm thấy yên tâm.

    Ánh mắt Bạch Huyễn lập lòe, rốt cuộc vẫn ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Thay ta chuyển một tiếng thực xin lỗi.”

    Diệp Tố vui vẻ đáp ứng, thêm một người hiểu Hàn Nghiệp cũng tốt. Đặc biệt là người này, thực tốt. Giữa bọn họ không nên có thù oán hận. Mà ở Hoa Đô tinh xa xôi yên bình, tin dữ kịch liệt nhất đã truyền tới tay chủ tịch Liên Bang Nhân tộc.

    Bên cạnh tinh hệ Rebecca, tại nơi quân đội Nhân tộc đóng quân, một ngày trước đột nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu của phó chủ tịch quân ủy Kiều Nguy Nhiên. Đợi tới khi quân đội tới nơi phát ra tín hiệu cầu cứu, chỉ phát hiện Kiều Nguy Nhiên thân chịu trọng thương. Kiều Nguy Nhiên trước lúc hôn mê chỉ nói một câu: Mau nghĩ cách cứu viện Hàn Nghiệp!

    Chương 158: Nhận tin

    Diệp Tố hoàn toàn không biết gì cả về thế giới ngoài Đông Cực tinh hệ.

    Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn năm ngày ở Đông Cực tinh hệ, Lý Ngôn lại một lần nữa thông báo tới các đội trưởng, chuẩn bị rời khỏi Đông Cực tinh. Kỳ rèn luyện đã qua hơn ba tháng, lúc này đây, bọn họ liền đơn giản trực tiếp đợi đến khi rèn luyện kết thúc.

    Có rất nhiều người sau khi biết được nguyên nhân tích phân bọn họ tăng trưởng nhanh như vậy, liền tới khẩn cầu Lý Ngôn, hy vọng có thể mang bọn họ theo cùng. Nhưng Lý Ngôn đều cự tuyệt toàn bộ, vô luận bọn họ biểu hiện ra thực lực như thế nào cũng không dao động. Kỳ thật Lý Ngôn cũng có nỗi khổ không thể nói ra, trải qua hai tháng rèn luyện, thủ phát săn giết trùng tộc của một ngàn người kia càng lúc càng thuần thục, tốc độ càng lúc càng nhanh. Tuy rằng vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn theo nhiều lần sử dụng cũng càng thêm tinh tiến, nhưng vẫn khó có thể đuổi kịp tốc độ tiến bộ của mọi người, huống chi còn có Diệp Tố cái biến số này, ai biết khi nào hắn lại muốn đại phát thần uy. Lý Ngôn có thể dự cảm được khi rèn luyện kết thúc, số lượng Trùng tộc hắn hấp dẫn được không thỏa mãn được nhu cầu của mọi người.

    Tích phân đột ngột mãnh trướng của Diệp Tố cũng khiến hắn càng thêm cường đại thần bí trong mắt quần chúng, nghiễm nhiên trở thành đại biểu Hoa Đô đại học, lấy hết nổi bật của Hoa Đô học viện quân sự. Hiệu trưởng Hoa Đô đại học cũng không ngờ tới, lúc ấy mình mở cửa sau, lại cư nhiên thả một bảo bối tiến vào.

    Diệp Tố không quan tâm đến chút chuyện này, vẫn như trước mà tận lực đặt thêm thời giờ vào thực nghiệm trên đường tới ngoại tinh hệ. Trên tinh hạm, một ngày của hắn, không ngủ thì cũng là đang ôm tài liệu hóa học vỡ lòng nghiên cứu. Trừ bỏ hắn, cũng có một người chăm chú tập trung đọc sách.

    Trương Diêu Phong mỗi ngày nếu không thấy Địch Cảnh đeo tai nghe nghe sách nói, thì chính là thấy Diệp Tố nghiên cứu tài liệu hóa học ngay cả tiểu hài tử cũng lười xem, cả người chán đến chết, sắp mọc mốc nấm đến nơi, đầu óc cả ngày chỉ có tư tưởng làm thế nào để tìm chút tiêu khiển.

    Tỷ như hiện tại, Trương Diêu Phong cư nhiên thấy, Diệp Tố bởi vì một thường thức hóa học ngay cả hắn cũng biết mà quấy rầy học bá hóa học ở tận Hoa Đô, học bá hóa học biết được Diệp Tố ở kì rèn luyện lấy được danh tiếng cho Hoa Đô đại học, đã thay đổi thái độ rất nhiều, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo sùng bái. Có đôi khi, cái đầu của học bá kia cũng không khỏi suy nghĩ bậy bạ, có phải là Diệp Tố có ý tứ với hắn hay không, nên mới lấy chút thường thức này tới thỉnh giáo hắn, hắn nói một lần không được, Diệp Tố còn yêu cầu giải thích kĩ càng tỉ mỉ một chút — rõ ràng không có cách nào nói rõ ràng tỉ mỉ hơn. Một vấn đề siêu cấp thấp cấp, Diệp Tố cũng có thể trò chuyện hai ba tiếng đồng hồ với hắn.

    Học bá vừa nghĩ tới khả năng này, liền không khỏi đỏ mặt, khi giảng giải không tránh khỏi lắp bắp.

    Diệp Tố nào biết học bá nghĩ cái gì, còn tưởng rằng vấn đề này rất khó, sau khi hắn hiểu được còn dương dương tự đắc nửa ngày.

    Trương Diêu Phong thấy bộ dáng khoe khoang của hắn liền nhịn không nổi, vô tình cố ý nói: “Diệp Tố, thành tích thi lại dường như đã sớm thông báo, thế nào?”

    Diệp Tố:…..

    Hắn đã xem, 0 điểm. Chuyện cũ nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.

    Trương Diêu Phong vừa thấy vẻ mặt của hắn liền cười ha ha, đang chuẩn bị tiếp tục trào phúng, lại thấy vẻ mặt Địch Cảnh nghiêm túc lại hưng phấn mà chạy tới, ngồi giữa bọn họ, lại triệu hoán mấy người còn lại tới.

    Địch Cảnh trịnh trọng tuyên bố: “Ta đã tìm được hình thái sinh mệnh phù hợp với hắn!”

    “Gì?” Trương Diêu Phong vẻ mặt mờ mịt.

    Địch Cảnh không kiên nhẫn đưa cằm nhìn hắn, “Chính là sinh mệnh ta có thể nhìn đến mà các ngươi không thấy.”

    Trương Diêu Phong tức khắc cảm thấy nhàm chán, “Ngươi tại sao vẫn còn rối rắm cái vật quỷ dị kia?”

    Địch Cảnh không để ý đến hắn, tiếp tục hứng thú bừng bừng nói: “Ta phát hiện ở thư tịch Khắc Nhĩ tộc, các ngươi cũng biết, trí tuệ Khắc Nhĩ tộc siêu quần, trứ danh ở lý luận nghiên cứu văn minh. Một vị xuất sắc tróng đó đưa ra một lý luận, về hình thái chung cực của tiến hóa sinh mệnh. Hắn nói, mọi sinh mệnh, vô luận cao quý hay yếu ớt, phương hướng cuối cùng của tiến hóa chỉ có một, đó chính là thoát ly, chỉ lấy phương thức hình thái tinh thần tồn tại, mới có thể đạt tới cảnh giới vĩnh sinh.”

    “Ta biết lý luận này.” Nói chuyện chính là một nữ hài nhỏ xinh đứng sau Diệp Sùng Tuyết, nàng vẫn luôn trầm mặc ít lời, lúc này mở miệng còn khiến Địch Cảnh cảm thấy có chút kinh ngạc, nàng nói: “Khi lý luận này được đưa ra, được rất nhiều chủng tộc tán thành. Nhưng cũng có nhiều chủng tộc phản đối, người phản đối nói, nếu phải tiến hóa hướng tinh thần thể, vậy phải không ngừng vứt bỏ, chậm rãi thoái hóa bộ phận dư thừa của cơ thể, tỷ như Nhân tộc chúng ta, trước hết phải tiến hóa loại bỏ tứ chi, có khi đến cuối cũng chỉ còn lại một cái đầu, sau đó tại một cơ hội nào đó liền vứt bỏ nốt, mới có thể trở thành sinh mệnh thể tinh thần vĩnh hằng. Nhưng trong quá trình tiến hóa này, tất yếu sẽ gặp phải một thời kỳ suy yếu, cho nên dưới uy hiếp của Trùng tộc, mệnh đề này không có khả năng tồn tại. Bất luận sinh mệnh nào, vì chống cự Trùng tộc, cần thân thể bản thân ngày càng cường hãn, không có thời gian yên ổn tiến hóa thành tinh thần thể. Đương nhiên, lý luận này cũng cho chúng ta một giả thuyết phương hướng thoát khỏi uy hiếp của Trùng tộc, nếu thật sự có thể trở thành sinh mệnh thể tinh thần, vậy không cần lãnh thổ, không cần sinh sản, không cần bất luận nhu cầu vật chất gì, uy hiếp của Trùng tộc cũng không còn ý nghĩa nào. Nhưng mà, dưới tình cảnh Trùng tộc hiện tại, đây chỉ có thể là một nghịch biện.”

    Nữ hài kia bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

    Địch Cảnh không ngờ nữ hài này lại hiểu biết về lý luận thể tinh thần như vậy, hắn nói: “Ta biết, ta chỉ đưa ra một giả thuyết về khả năng tồn tại sinh mệnh chỉ có ta có thể nhìn thấy mà các ngươi lại không nhìn được, nếu có loại sinh mệnh tương tự như tinh thần thể, đích xác cũng chỉ có con mắt thứ ba của ta mới có thể thấy được.”

    Nữ hài nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Dựa theo tri thức của Khắc Nhĩ tộc, bọn họ cho rằng, bất luận sinh mệnh gì đều phải trải qua tiến hóa mới đạt được, không tồn tại tình huống sinh mệnh vừa xuất hiện đã là hình thái cao cấp, cho dù có sinh mệnh thể tinh thần, cũng cần trải qua thời gian tiến hóa lâu dài. Nhưng từ thời gian chúng ta bắt đầu thăm dò vũ trụ tới nay, cũng không đủ để một loại sinh mệnh tiến hóa nhanh nhất trở thành thể tinh thần. Khắc Nhĩ tộc từng thành lập mô hình quá trình tiến hóa, suy luận ra thời gian để các loại sinh mệnh tiến hóa thành thể tinh thần dưới trạng thái lý tưởng không có Trùng tộc.”

    Nữ hài nói, tóm lại, chính là không có khả năng tồn tại loại sinh mệnh Địch Cảnh nói.

    Mọi người có vẻ tán thành với lời nữ hài nói.

    Địch Cảnh nháy mắt cảm thấy tư duy những người này quá cứng nhắc — kỳ thật nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hơn nữa cực độ tin tưởng tín nhiệm con mắt thứ ba của hắn, chỉ sợ cũng sẽ tán thành lời nàng nói.

    “Quên đi, các ngươi đều không hiểu ta.” Địch Cảnh thẹn quá hóa giận mà sập cửa bỏ đi.

    Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

    Quân đội Đông Cực tinh hệ tăng mạnh tuần tra ngoài tinh hệ, thập phần an toàn. Lý Ngôn sau khi mang bọn họ tới một chỗ cách vòng tuần tra một ngàn năm ánh sáng liền dừng lại, bắt đầu rèn luyện.

    Thời gian hơn hai tháng, chớp mắt liền trôi qua. Khi kỳ rèn luyện kết thúc, một ngàn người này có cảm giác hốt hoảng như vừa tỉnh mộng, ngày tiếp nối đêm tiêu diệt Trùng tộc đột nhiên kết thúc, bọn họ còn có chút chưa quen, máu còn đang sôi trào trong mạch đập, bọn họ thế nhưng vẫn phải mang theo cảm xúc lưu luyến mà trở về trường.

    Khen thưởng nhận tới sau đó khiến cảm xúc mất mát của bọn họ thoáng giảm bớt. Một ngàn người bọn họ lấy được thành tích đặc biệt tốt chưa từng có trước đây, Lý Ngôn cùng Thiên Sóc lại càng được như ý nguyện, phá vỡ kỷ lục của Phương Cảm năm đó. Tuy rằng còn có hắc mã Diệp Tố đè trên bọn họ, khiến bọn họ thập phần buồn bực.

    Do vũ khí cụ tượng hóa của Cảm thái Phá hư thành hình, như một khối đê đập ngăn cách giữa phá hư cùng tinh tế, khiến hai loại cảm thái có thể cách biệt rõ ràng mà bị phân hóa. Diệp Tố có thể tùy tâm sở dục tùy thời sử dụng hai loại cảm thái, như cá gặp nước mà săn giết Trùng tộc, cảm thái Phá hư luôn luôn thuận lợi. Chỉ đáng tiếc, lúc sau cũng không có cơ hội một lần nữa sử dụng cụ tượng hóa vũ khí.

    Diệp Tố làm bộ làm tịch tiếc hận một phen, sau đó mừng thầm, mình cư nhiên đạt được đệ nhất trong lúc rèn luyện, đây là việc thời điểm hắn vừa tới Đông Cực tinh không thể nào tưởng tượng nổi. Ngay cả La Thành, Trương Diêu Phong bọn họ đều nhìn Diệp Tố mà liên tiếp lắc đầu, không biết hắn làm sao có thể trổ hết tài năng trong kỳ rèn luyện trong khi ngủ hết một nửa thời gian.

    Sau khi Diệp Tố vui vẻ một lát, liền cầm lòng không đậu mà nghĩ tới Hàn Nghiệp, muốn chia sẻ cùng hắn tin tức này một chút, có lẽ năng lực của mình lại gần kỳ vọng của hắn hơn một chút. Cầm quang não vài tháng cũng chưa nhận được tin tức, Diệp Tố lâm vào phiền muộn, lâu như vậy, vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ sao. Diệp Tố nghĩ thầm, lại nhịn không được muốn hỏi đại khái ngày về.

    Đại khái là khi người vui vẻ, liền có dũng khí làm rất nhiều sự tình lớn mật. Diệp Tố do dự một lát, liên hệ Nhiếp Tiểu Phàm, khiến hắn kinh ngạc chính là, Nhiếp Tiểu Phàm luôn luôn nghe máy trong một giây cư nhiên lần này lại chậm chạp chưa nhận. Diệp Tố lúc này cũng không nghĩ nhiều, dù sao người đi theo Hàn Nghiệp đều rất bận, hắn lại liên hệ Tịch Tuyết, đồng dạng không ai nghe máy.

    Tận đến hơn một tiếng sau, Nhiếp Tiểu Phàm mới gọi lại.

    “Có việc sao?” Tuy rằng ngữ khí Nhiếp Tiểu Phàm không có gì khác biệt so với lúc trước, nhưng sắc mặt của hắn thật sự quá kém, quầng thâm mắt dày đặc, sắc mặt uể oải. Trạng thái như vậy không giống như mệt, càng giống tinh thần phải chịu đả kích gì đó hơn.

    Diệp Tố đột nhiên lo lắng trong lòng, hắn uốn lưỡi vài cái, mới ấp a ấp úng hỏi: “Hàn Nghiệp còn đại khái bao lâu nữa mới trở về?”

    Nhiếp Tiểu Phàm nâng mắt, bên trong tựa hồ có quang mang lập lòe, “Thực mau! Thực mau có thể trở về!”

    Hắn hữu lực dõng dạc nói, khiến Diệp Tố càng lúc càng hoảng loạn, hắn cảm thấy ngữ điệu Nhiếp Tiểu Phàm như đang cổ vũ ai đó.

    Phản ứng Diệp Tố với sự tình Tinh tế thế giới đều có chút trì độn, bởi vì hắn không hiểu biết nên cũng không dễ dàng phát biểu ý kiến. Đặc biệt là lần trước dùng quán tính tư duy, tưởng Bạch Huyễn bị trọng thương mà nháo ra ô long, Diệp Tố càng thêm cẩn thận, nỗ lực thấy nhiều mà không phán đoán. Thế nên hắn có vẻ có chút thờ ơ với Tinh tế thế giới.

    Nhưng mà đề cập tới Hàn Nghiệp, cảm giác của Diệp Tố bỗng trở nên nhạy bén. Đủ loại phản ứng bất bình thường của Nhiếp Tiểu Phàm đều bị phóng đại vô hạn trong mắt hắn, kia giống như một cảm giác tuyệt vọng trời sập đất sụp.

    Trời khiến Nhiếp Tiểu Phàm kính ngưỡng là ai? Diệp Tố không dám tiếp tục suy đoán, nhưng lại nhịn không được. Càng nghĩ càng khủng hoảng, Diệp Tố đi tới đi lui trong phòng, lẩm bẩm chút công thức hóa học, định phân tán lực chú ý, nhưng một lát sau, hắn cuối cùng suy sụp mà ngồi xuống.

    Dự cảm bất an càng ngày càng cường liệt.

    “Hàn Nghiệp lợi hại như vậy, hoàn thành nhiệm vụ nhất định không khó, có lẽ còn có thể giống ta a, lấy được một thành tích tốt không ngờ trước.” Diệp Tố lầm bầm lầu bầu, sau đó nhớ tới bộ dáng bình đạm của Hàn Nghiệp khi chiến đấu ở Tát Luân tộc, lại nhớ tới bộ dáng phong khinh vân đạm của hắn khi lần cuối cùng liên lạc, nói muốn chấp hành nhiệm vụ, tất cả những hồi ức đó đều chứng minh Hàn Nghiệp là một người cường đại.

    Nhưng tay Diệp Tố đã cầm lấy quang não, run rẩy mà liên lạc Moka lão sư. Cũng tận đến giờ phút này, hắn mới ý thức được, liên hệ của hắn cùng Hàn Nghiệp thế nhưng bạc nhược đến đáng thương, hắn chỉ có thể thông qua những người khác mà xác nhận tin tức của Hàn Nghiệp.

    Moka lão sư lập tức nghe máy, bên kia video, khuôn mặt già nua mệt mỏi hỏi: “Tìm được Hàn Nghiệp rồi sao?”

    Diệp Tố như bị sét đánh trúng, lập tức rõ đầu đuôi sự việc.

    Moka nhìn thấy biểu tình hắn đột biến, liền ý thức được Diệp Tố chưa biết sự tình Hàn Nghiệp, hắn tức khắc ảo não không thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sớm muộn cũng sẽ không gạt được, cũng không cần tiếp tục giấu giếm, nếu Hàn Nghiệp thật sự gặp phải chuyện không may mới khiến Diệp Tố cảm kích, mới khiến hắn càng cảm thấy đả kích hơn.

    Moka trong lòng gấp gáp khẩn trương, trên mặt còn hảo ngôn hảo ngữ an ủi Diệp Tố: “Ngươi hiện tại đừng khẩn trương, công tác cứu hộ vẫn đang tiến hành, thực mau liền có kết quả.”

    “Thời gian dài bao lâu?” Diệp Tố cơ hồ không biết mình đang hỏi cái gì.

    Moka rũ mắt, không đành lòng nói ra, giọng không tự chủ được nặng nề hơn, “67 ngày trước nhận được tin tức Hàn Nghiệp mất tích.”

    Diệp Tố sắp điên rồi! Sáu mươi bảy ngày, hơn hai tháng, hắn cái gì cũng không biết! Mà khiến hắn càng sợ hơn là, trong 67 ngày hắn không làm được gì, Minh Viện cũng không tìm được người!

    Chương 159: Sinh tử

    Diệp Tố biết được từ nơi Moka lão sư quá trình mất tích của Hàn Nghiệp.

    Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên thành công theo dõi Lý Mặc bị cướp đi, trà trộn vào quân đội tư dưỡng ngụy trang hải tặc. Trải qua thời gian dài cẩn thận điều tra, bọn họ rốt cuộc tìm được một ít manh mối về lão đại sau màn.

    Vào sáu mươi bảy ngày trước, tức ngày Hàn Nghiệp mất tích, bọn họ biết được lão đại sau màn sẽ tiếp kiến Lý Mặc ở địa điểm nào đó. Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên trà trộn vào đoàn đội hộ tống Lý Mặc, nhưng khi sắp tới đích đến, đội hộ tống đột nhiên triển khai công kích với Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên.

    Hai người bọn họ thậm chí không biết mình lộ ra dấu vết khi nào, với tính chuyên nghiệp của bọn họ mà nói, dễ như trở bàn tay liền bại lộ thật không phù hợp với lẽ thường, nhưng sự việc đã tới nước này, bọn họ chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý tưởng tiếp tục truy tung chủ mưu sau màn, trực tiếp lựa chọn lui bước.

    Hàn Nghiệp, cục trưởng Chấp hành tư Minh Viện. Kiều Nguy Nhiên, phó chủ tịch quân ủy Liên Bang Nhân tộc. Năng lực của bọn họ cho dù không địch lại được thiên quân vạn mã, nhưng thoát khỏi tiểu đội hộ tống một ngàn người hẳn không phải vấn đề lớn.

    Nhưng vấn đề cố tình lại xuất hiện, sau khi bọn họ nhất trí lựa chọn tốt một phương hướng chạy thoát, cũng thành công chạy tới đó, lại phát hiện nơi đó phủ kín Bão hố đen.

    Diệp Tố không biết Bão hố đen là cái gì, sau khi lên mạng điều tra rõ, liền như bị lọt vào hầm băng. Nguồn gốc của Bão hố đen gây nhiều tranh cãi, nhưng lý luận phổ biến được tán thành là, Bão hố đen là di vật lỗ đen lưu lại sau khi nổ mạnh. Bão hố đen cùng loại với lỗ đen, có lực hút thật lớn, đương nhiên không lớn bằng lực hút của hố đen. Hố đen tuy thực đáng sợ, kỳ thực tạo thành uy hiếp sinh mệnh rất nhỏ, mọi người có biện pháp tránh khỏi nguy hiểm, thậm chí lợi dụng hố đen tiến thành xuyên qua trùng động.

    Nhưng lại khó lòng phòng bị Bão hố đen, trước hết, diện tích của nó rất nhỏ, nhưng số lượng lớn, một khi lâm vào Bão hố đen sẽ rất khó thoát thân, tiếp đó, Bão hố đen gần như tiếp cận vô hình, nếu không sử dụng máy dò xét chuyên nghiệp căn bản sẽ không phát hiện được, có lẽ tận đến lúc cảm thấy bị lực hấp dẫn lôi kéo mới biết được mình chạm trán bão hố đen, sau đó, bão còn di chuyển, hơn nữa tốc độ mau, không có quy luật gì hết, cũng may bão hố đen chỉ vận hành ở khu vực cố định. Chuyên gia nghiên cứu kết luận, bão hố đen chỉ di động trong phạm vi hố đen nổ lúc trước, lại trải qua nhiều năm dò xét như vậy, trong lãnh thổ Nhân tộc, đại bộ phận khu vực bão hố đen cũng đã bị phát hiện ra đồng thời xây dựng phòng tuyến phòng hộ, cấm tinh hạm tới gần, Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên lại cố tình gặp cá lọt lưới.

    Còn có điều đáng sợ hơn, Bão hố đen không như hố đen, có hố trắng 1 đối 1, từ phía bên này bão hố đen, căn bản vô pháp biết được bên kia đến tột cùng là địa phương nào. Cho nên, một khi bị cuốn vào trong bão hố đen, cho dù tránh được vận mệnh bị lực hấp dẫn xé nát, cũng không biết sẽ bị truyền tống tới địa phương nào. Đây có lẽ chính là nguyên nhân Minh Viện đã 67 ngày rồi mà không tìm được Hàn Nghiệp.

    Tại một khắc ý thức được mình gặp phải bão hố đen, Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên đều biểu hiện ra phong phạm đại tướng lâm nguy không hoảng, hai người không hoảng loạn, lập tức chuyển hướng tinh hạm. Trang bị dẫn lực trên tinh hạm, nếu khống chế đủ tinh tế, có thể hình thành vận động trái ngược với bão hố đen, từ đó chống cự lực hấp dẫn của bão, tuy việc này rất khó, nhưng đối với Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên, cũng không phải sự tình vô pháp thực hiện được.

    Ngay từ đầu, bọn họ đích xác làm thực tốt, vốn dĩ cũng không bị bão hố đen cuốn vào, thực mau liền thoát ly khu vực bão. Thời điểm ra tới rìa khu vực bão, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Trùng tộc, lại là Trùng tộc! Diệp Tố hận Trùng tộc đến nghiến răng nghiến lợi.

    Khi hai người sắp rời khỏi khu vực bão hố đen, đại lượng Trùng tộc đột nhiên áp sát từ phía ngoài, hoàn toàn phong bế đường lui. Trong bão hố đen cần thận trọng từng bước một, phân tâm một cái liền dễ dàng mất khống chế trang bị dẫn lực khiến hai loại lực hấp dẫn mất đi cân bằng, càng có khả năng khiến tinh hạm bị bão hố đen một lần nữa cuốn vào.

    Sau có Trùng tộc, trước có Bão hố đen, hai người cơ hồ lâm vào tuyệt cảnh.

    Bởi vì chống cự công kích của Trùng tộc, bọn họ trứng chọi đá, điều khiển tinh hạm thăng bằng giữa những lốc xoáy đen bay qua, diện tích bão hố đen này gấp hai ba lần bình thường, lực hấp dẫn cũng càng mạnh hơn, sau khi bị lôi kéo, căn bản vô pháp tiếp tục dựa vào trang bị dẫn lực của tinh hạm mà chạy thoát. Mắt thấy hai người sắp bị bão hố đen hút vào, Hàn Nghiệp nói với Kiều Nguy Nhiên một câu xong liền nhảy khỏi tinh hạm, gọi ra cơ giáp, mượn lực lượng cơ giáp đẩy mạnh tinh hạm ra khỏi rìa bão hố đen, chính hắn lại bị bão hố đen hút vào.

    Đây là lời Kiều Nguy Nhiên thuật lại sau khi thanh tỉnh.

    Diệp Tố trầm mặc mà nghe Moka lão sư thuật lại, sắc mặt dần dần tái nhợt. Sau một lúc lâu, hắn mới cẩn thận hỏi: “Nguy hiểm Hàn Nghiệp có thể gặp phải lớn tới mức nào?”

    “Không biết được.” Moka gian nan mở miệng, “Lấy năng lực của Hàn Nghiệp, lực hấp dẫn của bão hố đen không thể thương tổn hắn. Nguy hiểm lớn nhất nằm ở bên kia bão hố đen.”

    Hắn còn chưa nói, nhiều ngày như vậy, Hàn Nghiệp không liên hệ Minh Viện, nếu không phải hắn bị truyền tới phạm vi ngoài vùng tin tức sóng, thì cũng là địa phương càng thêm hiểm ác, thậm chí có khả năng đã gặp chuyện ngoài ý muốn.

    Nhưng Diệp Tố cũng có thể đoán ra một chút tình cảnh hiện tại của Hàn Nghiệp, ở Tinh tế thế giới phương tiện giao thông cùng thông tin đều vô cùng phát triển, mất tích 67 ngày là việc căn bản không thể tưởng tượng nổi. Sắc mặt của hắn lại càng thêm khó coi.

    Moka thấy hắn lo lắng, bản thân hắn cũng đồng dạng thực lo lắng cho Hàn Nghiệp, nghĩ nghĩ nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta thực mau liền tới Hoa Đô, một khi có tin tức sẽ lập tức thông tri ngươi.”

    Hắn đã sớm từ chức ở Minh Viện, lại can thiệp vào sự tình Hàn Nghiệp kỳ thật xem như vượt quyền, nhưng lúc này, trên dưới Minh Viện tất cả đều bận rộn cứu viện Hàn Nghiệp, còn ai chiếu cố cảm xúc Diệp Tố đâu.

    Diệp Tố không biết hai ngày này đến tột cùng vượt qua thế nào, giống như lâm vào một thế giới hỗn độn, không phân biệt trời đất, ngày đêm hỗn loạn. Hắn không muốn nói chuyện cùng bất luận kẻ nào — nếu không phải người mang theo tin tức về Hàn Nghiệp. Hắn cũng không phát hiện, Kỷ Gia Duyệt La Thành nguyên bản mỗi ngày đều tới tìm hắn đều bị Kỷ Xuyên ngăn cản. Cảm giác với ngoại giới của hắn dường như bị đóng băng. Thậm chí ảnh hướng tới thế giới hiện thực, hắn không thể không nghĩ tới Hàn Nghiệp, liên tiếp mắc lỗi trong thí nghiệm, Diệp Tố đơn giản không làm nữa, mỗi ngày nhốt mình trong phòng, buồn ngủ liền đi ngủ, tỉnh thì tiếp tục phát ngốc. Hắn biết, hắn căn bản không tách biệt được hiện thực cùng tinh tế thế giới.

    Tại sao lại như vậy? Diệp Tố bất lực nghĩ, nhìn sinh hoạt hiện thực bị một thế giới khác ảnh hưởng đến hỗn loạn, hắn vừa nặng nề vừa khủng hoảng. Hai cuộc đời đan chéo chặt chẽ, truyền qua lại lẫn nhau, cũng ảnh hưởng lẫn nhau. Đây là hai thế giới, nhưng đối với Diệp Tố, chỉ là một cuộc sống mà thôi, căn bản không phân tách được.

    Tận tới khi Moka tới Hoa Đô tinh, đưa hắn tới tổng bộ Minh Viện.

    Không có Hàn Nghiệp, chỉ huy tối cao chính là cục trưởng giám sát tư Kỳ Hựu Cảnh. Trong đại sảnh Giám sát tư, ngoài Kỳ Hựu Cảnh đang đứng đối diện một máy tính cỡ lớn đang vận hành, còn có một nam nhân cao lớn.

    “Kiều Nguy Nhiên.” Moka khẽ nói với Diệp Tố.

    Diệp Tố lập tức chuyển tầm mắt về phía nam nhân tên Kiều Nguy Nhiên, đối với đồng bọn duy nhất cùng hành động với Hàn Nghiệp, cảm xúc của hắn thực phức tạp. Hàn Nghiệp tự mình hy sinh để Kiều Nguy Nhiên có thể chạy thoát, Diệp Tố không biết nên kính nể hay phẫn hận Hàn Nghiệp.

    Kỳ Hựu Cảnh cùng Kiều Nguy Nhiên tựa hồ đang giằng co cái gì, không khí giương cung bạt kiếm. Thấy Moka đã tới, Kỳ Hựu Cảnh mới cung kính chào hỏi, còn Diệp Tố, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua.

    Thần sắc Kỳ Hựu Cảnh thực uể oải, trong mắt tràn đầy mỏi mệt.

    Kiều Nguy Nhiên cũng đang đánh giá Moka cùng Diệp Tố, bởi vì hắn cảm thấy, hai người này có thể tiến vào tổng bộ Minh Viện, cũng nên là nhân vật trọng yếu của Minh Viện, sau khi đánh giá một lát liền tiếp tục giằng co cùng Kỳ Hựu Cảnh, nói chuyện cũng không thèm kiêng dè hai người mới tới, thanh âm hắn có chút phẫn nộ: “Ngươi tại sao lại hạ lệnh giảm bớt nhân viên cứu viện Hàn Nghiệp?”

    Diệp Tố tâm nhảy dựng, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Moka. Thần sắc Moka lại bình tĩnh như nước lặng, tựa hồ đã sớm đoán được trường hợp này.

    Kỳ Hựu Cảnh không trả lời hắn, mà nói tiếp một vấn đề trước khi Diệp Tố cùng Moka tới, “Ngươi không phải tò mò, tại sao trước khi Hàn Nghiệp quyết định tiến vào bão hố đen lại muốn ngươi nhất định phải tới tìm ta sao? Vừa lúc hắn tới, vậy để hắn giải thích cho ngươi đi.”

    Kỳ Hựu Cảnh chỉ hướng Diệp Tố.

    Kiều Nguy Nhiên khó hiểu nhìn về phía hắn, Diệp Tố sau một giây liền hiểu rõ. Kiều Nguy Nhiên cũng là một trong bảy người, cho nên Hàn Nghiệp mới tình nguyện lấy mệnh cứu giúp! Diệp Tố trong nháy mắt liền thiếu chút nữa sụp đổ, Hàn Nghiệp cứ như vậy vì một người mà không màng sinh tử, mặc kệ người này tính chất giống hắn, Hàn Nghiệp cũng sẽ vì cứu hắn mà phấn đấu quên mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà oán hận Hàn Nghiệp, hắn không biết mình oán cái gì, có tư cách gì mà oán, nhưng trong lòng cảm thấy không thể tha thứ Hàn Nghiệp.

    Khi Kỳ Hựu Cảnh lẳng lặng nói ra tinh quẻ, Chu Tư tướng quân, quan hệ giữa bảy người, trên mặt Kiều Nguy Nhiên tràn ngập không thể tưởng tượng cùng khoa trương trào phúng: “Cho nên hắn định lấy ân cứu mạng để ta bán mạng vì Minh Viện các ngươi.”

    Kỳ Hựu Cảnh lãnh đạm nhìn hắn: “Không phải vì Minh Viện, là Nhân tộc.”

    Kiều Nguy Nhiên dở khóc dở cười, rũ tay xuống xoay vài vòng trong đại sảnh, sau đó lại quay về chỗ, “Hắn tính toán thực tốt a, được rồi, nếu hắn thực sự bởi vậy mà tử vong, ta phối hợp các ngươi thì có thể thế nào, dù sao đều là vì Nhân tộc, ta về phe chủ tịch hay về Minh Viện, thì có quan hệ gì? Hiện tại thì sao, ngươi tại sao lại giảm bớt nhân viên cứu viện, hắn không phải công thần của các ngươi sao?”

    “Ta cho rằng ngươi biết quy tắc hành sự của Minh Viện chúng ta.” Kỳ Hựu Cảnh nói, hơi mang trào phúng, “Không luận giá trị công lao lúc trước, chỉ coi trọng giá trị tương lai. Khi giá phải trả để cứu viện hắn vượt qua giá trị bản thân hắn, từ bỏ cứu viện chính là đương nhiên. Tại hai tháng này, Minh Viện vì cứu Hàn Nghiệp tổng cộng tổn thất một ngàn nhân viên chấp hành cùng hơn một ngàn trăm triệu tài lực, Hàn Nghiệp, hắn không đáng tiếp tục đầu tư. Chỉ là giảm bớt nhân viên thôi, đây đã là xem xét tới trọng lượng cục trưởng chấp hành tư của hắn, lại qua 100 ngày, nếu vẫn không có thu hoạch như trước, chỉ có thể rút về toàn bộ nhân viên cứu viện.”

    Diệp Tố bị lời nói lạnh nhạt của Kỳ Hựu Cảnh dọa lạnh cả người, hắn thế nào cũng không thể nghĩ đến, Hàn Nghiệp sinh hoạt ở một địa phương lãnh khốc không có tình người như vậy, trước đó, trong tưởng tượng của hắn Minh Viện trượng nghĩa mà vĩ đại, hắn cho rằng Minh Viện sẽ vì cứu Hàn Nghiệp mà khuynh tẫn toàn lực. Diệp Tố lại lần nữa nhìn về phía Moka xin giúp đỡ, nhưng thần sắc bình tĩnh như trước của Moka khiến Diệp Tố cảm thấy, ngay cả Moka lão sư cũng cho rằng như vậy mới là theo lý thường.

    Kiều Nguy Nhiên hiển nhiên cũng bị lời nói Kỳ Hựu Cảnh kinh hãi, lớn tiếng chất vấn: “Đây gọi là quy tắc hành sự của Minh Viện? Các ngươi không phải tự xưng là chúa cứu thế sao?”

    Kỳ Hựu Cảnh trào phúng cười to hơn: “Cho nên a, chúng ta không phải đang dùng giá trị thực tế cân nhắc sinh mệnh của chúng ta sao, phân ra cấp ba sáu năm, hữu dụng thì cứu, vô dụng thì bỏ, bảo tồn thực lực còn không phải vì cứu thế sao!”

    Kỳ Hựu Cảnh bỗng nhiên đề cao thanh âm, cằm hắn run rẩy, biểu lộ ra nội tâm hắn cũng không lạnh nhạt như vẻ ngoài. Nhưng Minh Viện chính là như vậy, hết thảy đều dùng giá trị tới cân nhắc, sau đó lấy hay bỏ. Hiện tại, cuối cùng đến lúc vứt bỏ Hàn Nghiệp.

    Nếu lâm vào khốn cảnh hôm nay là Kỳ Hựu Cảnh, Hàn Nghiệp cũng sẽ đưa ra quyết sách tương tự, cho dù nội tâm không cam lòng ra sao cũng vậy, bọn họ tại một khắc gia nhập Minh Viện liền hiểu rõ, mình chỉ có thể lưu giữ lý trí, tình cảm? Quá buồn cười.

    Diệp Tố nói lên tầm quan trọng của việc cần tìm Hàn Nghiệp: “Nhưng bảy người còn có ba người chưa tìm được, việc này cần Hàn Nghiệp a!”

    Kỳ Hựu Cảnh bi ai nhìn Diệp Tố, ánh mắt kia mang theo đồng tình, châm chọc, cùng với nhiều ý tứ không rõ khiến Diệp Tố hoảng sợ, dự cảm sự tình kế tiếp sẽ bức Hàn Nghiệp đến tuyệt cảnh hoàn toàn.

    “Ngươi biết mười năm này mỗi ngày Hàn Nghiệp ngủ thời gian bao lâu không?” Kỳ Hựu Cảnh hỏi thẳng Diệp Tố, sau đó cười, một lần nữa hướng mặt về phía máy tính, click mở một tệp văn kiện trong đó, “Hai tiếng, chưa có một ngày nào hắn ngủ vượt quá hai tiếng. Hắn dùng thời gian để làm gì?”

    Tay Kỳ Hựu Cảnh nhanh chóng di chuyển trên máy tính, tầng tầng mà mở ra văn kiện, sau đó tìm được tệp ẩn, đưa vào mật mã.

    Trong quá trình chờ mật mã phân tích, Kỳ Hựu Cảnh tiếp tục nói: “Các ngươi cho rằng Hàn Nghiệp là người thế nào? Cao ngạo, cường đại, hay là đê tiện? Hẳn là đê tiện, hắn dùng tình yêu dối trá để mê hoặc ngươi.”

    Kỳ Hựu Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Tố, sau đó nhìn về phía Kiều Nguy Nhiên, “Lại dùng ân cứu mạng định trói chặt ngươi, không đê tiện sao? Nói thế nào, cũng không phải sự tình một người chính trực có thể làm được. Hai người các ngươi không chán ghét hắn sao? Vì sao lại quan tâm hắn sống hay chết như vậy?”

    Máy tính hoàn thành phân tích mật mã, văn kiện che giấu bị mở ra, Kỳ Hựu Cảnh trầm mặc chừng một phút đồng hồ, lộ ra một tia mỉm cười “ta đã sớm biết” vui mừng lại thống khổ, mới click mở hồ sơ “Hàn Nghiệp lưu” kia, hắn thả ra màn sáng, để tất cả mọi người ở đây có thể nhìn thấy trên hồ sơ lưu lại cái gì.

    Là rất nhiều công thức đan xen phức tạp, Diệp Tố chỉ có thể nhìn hiểu kết quả của công thức thứ nhất: Diệp Tố.

    Thứ hai: La Thành.

    Thứ ba: Cảnh Quân.

    Thứ tư: Kiều Nguy Nhiên.

    Thứ năm thứ sáu thứ bảy đều giống nhau, là dấu chấm hỏi.

    Kỳ Hựu Cảnh sợ bọn họ xem không hiểu, ngón tay trực tiếp chỉ tới công thức thứ năm, nói: “Đây là manh mối Hàn Nghiệp lưu lại về ba người còn lại. Đương nhiên, không có Hàn Nghiệp, ta muốn giải ra đẳng thức cuối cùng này, có lẽ cần không ít thời gian, tuyệt đối dài hơn thời gian Hàn Nghiệp sử dụng rất nhiều, nhưng mà, ta nhất định có thể giải ra, điều này có nghĩa gì? Có nghĩa, Hàn Nghiệp cũng không phải không thể thay thế.”

    Trước mắt Diệp Tố biến thành màu đen, không muốn tiếp tục nghe, nhưng thanh âm Kỳ Hựu Cảnh lãnh đạm còn mang theo cảm xúc khác không ngừng truyền vào tai hắn.

    “Từ một khắc bắt đầu phát hiện ra tinh quẻ kia, Hàn Nghiệp đã vì ngày này, vì ngày hắn tử vong mà chuẩn bị. Hắn sợ thời gian không đủ, sợ mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên không màng ngày đêm mà giải mã tinh quẻ. Khi ta biết Hàn Nghiệp dứt khoát đưa ra lựa chọn để Kiều Nguy Nhiên chạy thoát, đưa chính mình vào hiểm cảnh, ta liền biết, hắn khẳng định đã chuẩn bị tốt, hắn luôn lượng sức mà đi.” Trên mặt Kỳ Hựu Cảnh hiện ra một tươi cười mê huyễn, “Hắn không lúc nào không muốn trở nên cường đại hơn, cũng tuyệt đối không để bản thân trở thành độc nhất vô nhị. Hắn sẽ để bản thân sinh ra trở thành kiêu ngạo cùng chỗ dựa của Nhân tộc, cũng sẽ không để mình chết đi trở thành tiếc nuối cùng tai nạn của Nhân tộc.”

    Chương 160: Cứu viện

    Kỳ Hựu Cảnh mỉm cười, chỉ là tươi cười kia mang theo hận cùng đau đớn. Hắn nhìn về phía Diệp Tố: “Thấy không, Hàn Nghiệp không có giá trị. Hắn có phải hay không thực ngốc? Việc hắn nỗ lực hết sức làm chính là đẩy mình hướng vực sâu không người cứu vớt!”

    Lời này thốt ra từ miệng hắn, như gió lạnh cùng lưỡi lê.

    Diệp Tố cảm giác sâu sắc sợ hãi cùng phẫn nộ.

    Ngay cả Kiều Nguy Nhiên quen nhìn lục đục ngươi lừa ta gạt cũng không khỏi lâm vào trầm mặc, hắn không biết nên đánh giá thế nào, nhưng hắn biết, hắn quyết không cho phép Hàn Nghiệp cứ bị từ bỏ như vậy.

    Moka nặng nề thở dài, khuyên Kỳ Hựu Cảnh: “Ngươi đừng nói như vậy…”

    “Vậy thì nói thế nào?” Kỳ Hựu Cảnh bỗng đứng dậy, nhìn Moka tựa như một người lớn có thể bảo hộ tiểu hài tử là hắn, thỉnh cầu Moka cho hắn một công đạo. Nhưng Kỳ Hựu Cảnh không phải hài tử, mà là trụ cột duy nhất của Minh Viện sau khi Hàn Nghiệp không còn, hắn chống tay trên bàn, chỉ là cảm xúc khó kiềm nén khiến cánh tay hắn run rẩy, góc bàn phát ra âm thanh kẽo kẹt trầm muộn.

    Ánh mắt Kiều Nguy Nhiên dừng thẳng trên người Kỳ Hựu Cảnh, hắn nói: “Ngươi cũng muốn cứu Hàn Nghiệp, tại sao không tiếp tục kiên trì? Ta không cho rằng Hàn Nghiệp đã gặp nạn…”

    Kỳ Hựu Cảnh không khách khí cắt ngang: “Tại sao? Ngươi nói tại sao? Minh Viện không phải của Hàn Nghiệp, không phải của ta, là của Nhân tộc! Lần này vì cứu Hàn Nghiệp có thể lãng phí rất nhiều tài nguyên, lần sau sẽ tiếp tục vì cứu ai mà không màng tất cả? Ngươi cho rằng, Minh Viện dựa vào cái gì mới tồn tại được lâu như vậy, mới có thể phát huy tác dụng trước Trùng tộc lớp lớp, còn không phải cân nhắc sao? Còn không phải nhờ cơ hội càng lớn do tử vong mỗi người trong Minh Viện chúng ta đổi lấy sao? Dựa vào cái gì ngươi nói cứu liền cứu, vậy tại sao tự ngươi không đi cứu đi? Hàn Nghiệp vì cái gì mới lâm vào hoàn cảnh hiện tại? Còn ngươi, chủ tịch của các ngươi đâu, a? Hắn đang làm gì, phái binh dùng manh mối Hàn Nghiệp tìm được để tiêu diệt phái phản động, lại không nghe thấy không màng sống chết của Hàn Nghiệp, hắn đã phái một binh một tốt đi tìm Hàn Nghiệp hay chưa?”

    Ngữ khí kích động của hắn không phải khiển trách quy tắc Minh Viện vô nhân đạo, mà đang khiển trách thế giới này, khiển trách những người đó, không lúc nào không tranh quyền đoạt lợi. Hắn càng nói càng kích động, trên gương mặt uể oải hiện lên đỏ ửng bất bình thường. Khi Kỳ Hựu Cảnh tiếp nhận chức vụ ở Giám sát tư bất quá cũng chỉ bằng tuổi Hàn Nghiệp mà thôi, trách nhiệm phải gánh vác cũng không nhẹ. Chuyện đầu tiên hắn vĩnh viễn nhớ rõ khi đảm nhiệm cục trưởng Giám sát tư không phải đối phó Trùng tộc, mà là đối phó đồng loại mình.

    Sớm vào lúc khi gia nhập Minh Viện, Kỳ Hựu Cảnh đã vứt sinh tử của bản thân cùng nhiều thành viên Minh Viện ra sau, hắn dự cảm tới ngày này, khổ sở, càng phẫn nộ nhiều hơn. Hảo hữu chí giao mất tích cùng quyết định giảm bớt cứu viện của bản thân, khiến hắn phẫn nộ cùng tuyệt vọng tới cực điểm, hắn không chất vấn bản thân, Hàn Nghiệp, cùng ngàn ngàn vạn vạn người Minh Viện trả giá hi sinh như vậy, đến tột cùng có đáng giá hay không, chỉ hỏi hi sinh như vậy đến tột cùng khi nào mới có thể dừng lại. Lại không một ai có thể trả lời.

    Phảng phất như đó là một con đường dài vĩnh viễn không có ánh sáng.

    Kỳ Hựu Cảnh phẫn hận nhìn về phía Kiều Nguy Nhiên không còn lời nào để nói: “Ta nói, Hàn Nghiệp đúng là thằng ngu không rõ đầu đuôi, lưng đeo bêu danh mười mấy năm, lại rơi vào tình cảnh chết không có chỗ chôn! Vì các ngươi mà hao hết tâm tư, nếu nghe ta, đem bảy người các ngươi đều trói tới là tốt rồi, nguyện ý phối hợp liền phối hợp, không nguyện ý liền cấy chip vào, không phục liền đánh. Tại sao một số người đến chết mới thôi, mà một số người lại yên tâm thoải mái kê cao gối hưởng thụ những thứ tử vong người khác đánh đổi lấy? Muốn các ngươi làm một số việc vì Nhân tộc rất khó sao? Mỗi người từ khi sinh ra đã thiếu một khoản nợ, nợ những dũng sĩ đã hi sinh suốt năm trăm vạn năm qua! Tất cả những điều chúng ta phải làm chỉ là trả nợ mà thôi, có tư cách gì mà oán hận?”

    Kỳ Hựu Cảnh lải nhải mắng, dường như muốn đem tất cả ủy khuất Hàn Nghiệp phải chịu phát tiết ra.

    “Hàn Nghiệp sẽ không chết……” Diệp Tố cảm thấy Kỳ Hựu Cảnh đang mắng bản thân mình, mặc dù khó nghe, nhưng hắn lại không có bất luận ý định phản bác nào, hắn chỉ muốn biết chuyện Hàn Nghiệp nên làm thế nào bây giờ.

    Kỳ Hựu Cảnh dừng lại, lại chuyển về bộ dáng châm chọc kia, “Từ một khắc hắn sinh ra, sinh mệnh của hắn đã không thuộc về bản thân hắn, không phải hiện tại, cũng không phải tương lai.”

    “Ta muốn đi cứu hắn.” Ánh mắt Diệp Tố tan rã, nhưng ngữ khí lại kiên định. Hắn nhớ tới lúc trước huấn luyện ở Tây Đô tinh Hàn Nghiệp từng nói qua: Ta vẫn luôn chờ đợi cứu viện, lại vĩnh viễn không chờ được. Diệp Tố không thể tưởng tượng được tâm tình Hàn Nghiệp lúc ấy, có lẽ giờ phút này Hàn Nghiệp càng thêm tuyệt vọng so với lúc trước, hắn tuyệt đối không thể để Hàn Nghiệp tịch mịch chết đi như vậy.

    “Ta cũng đi.” Kiều Nguy Nhiên vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng rốt cuộc hạ quyết tâm, “Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, nhưng nếu đã cứu ta, ta cũng không thể không màng chuyện của hắn.”

    “Các ngươi muốn để Hàn Nghiệp chết không nhắm mắt sao? Nếu các ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

    “Hàn Nghiệp sẽ không chết!” Diệp Tố rống lên hướng Kỳ Hựu Cảnh, giây lát sau thanh âm lại yếu xuống, “Sẽ không chết.”

    Kiều Nguy Nhiên nói: “Ta không thể tiếp thu quy tắc hành sự của Minh Viện các ngươi, ta có điểm mấu chốt của chính mình. Yên tâm, ta cũng sẽ lượng sức mà đi, nếu chuyện không thể ta sẽ lui về, ta cũng sẽ bảo hộ hắn an toàn, ân cứu mạng dù sao cũng phải tìm phương pháp trả lại Hàn Nghiệp.”

    Kỳ Hựu Cảnh lãnh đạm nhìn hai người.

    Kiều Nguy Nhiên cũng cho hắn một ánh mắt khiêu khích, sau đó ôm lấy bả vai Diệp Tố, kéo hắn ra ngoài, “Gọi là Diệp Tố đúng không? Hàn Nghiệp cũng có ân với ngươi? Vậy trả lại Hàn Nghiệp là được rồi, còn Minh Viện cái này chúng ta coi như quên đi.”

    Tận đến khi thân ảnh hai người biến mất, sắc mặt banh lên của Kỳ Hựu Cảnh mới sụp xuống, bi ai nhìn Moka chưa từng rời đi mà xin giúp đỡ, “Moka lão sư, chúng ta có phải hay không thực xảo quyệt? Hàn Nghiệp dùng cái chết của hắn trói chặt Kiều Nguy Nhiên, ta lại một lần nữa dùng cái chết của hắn khiến hai người kia càng thêm trung thành, tại sao chúng ta lại trở nên đáng sợ như vậy?”

    Vô luận lần này Kiều Nguy Nhiên cùng Diệp Tố có thể cứu được Hàn Nghiệp hay không, đều có thể khiến bọn họ ôm áy náy cực độ hoặc đồng cảm với Hàn Nghiệp. Nếu Hàn Nghiệp may mắn được cứu, vậy mọi người đều vui mừng, Kiều Nguy Nhiên vẫn cảm tạ Hàn Nghiệp như trước, Diệp Tố tự nhiên cũng sẽ không có vấn đề khác. Nếu Hàn Nghiệp bất hạnh…Như vậy, một đám lời nói hôm nay của hắn, ít nhất ngăn chặn cơ hội Diệp Tố sụp đổ, yêu Hàn Nghiệp? Vậy thì vì hắn hoàn thành di nguyện chưa thành đi.

    Moka đau lòng đi qua, ôm Kỳ Hựu Cảnh như tiểu hài tử mà trấn an, “Ngươi không sai, Hàn Nghiệp không sai, ai cũng không sai. Sai, là vũ trụ tàn nhẫn này, muốn tồn tại phải gian nan cỡ nào. Nếu ngay từ đầu Nhân tộc liền diệt chủng, ngay cả cực khổ gì cũng chưa phải trải qua, nhưng đã kéo dài năm trăm vạn năm không dễ dàng, chúng ta dù sao cũng phải khiến nó tiếp tục tiếp nối truyền thừa.”

    “Đôi khi ta nghĩ, đây là vì cái gì? Là vì truyền thừa sao? Ý nghĩa của tồn tại là gì? Thời gian trăm năm chớp mắt liền trôi qua. Nhân tộc kéo dài rốt cuộc có ý nghĩa gì, tồn tại của chúng ta có can hệ gì với vũ trụ? Sống có lâu, cũng không phải sẽ giống như hằng tinh sao, sau khi nổ mạnh sẽ hoàn toàn tiêu vong, vũ trụ sẽ không nhớ rõ, không ai nhớ rõ.”

    “Đúng vậy, đúng vậy.” Moka nói từng tiếng, giống như cảm thấy Nhân tộc cứ như vậy liền xong rồi, xong hết mọi chuyện rồi.

    Nhưng hắn cùng Kỳ Hựu Cảnh chỉ nói vậy, lại qua một lát, vẫn phải vì Nhân tộc mà dốc hết sức lực như trước, đến chết mới thôi.

    Còn Kỳ Hựu Cảnh, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi, liền phát mệnh lệnh xuống: Theo dõi hai người Kiều Nguy Nhiên cùng Diệp Tố, đảm bảo an toàn của họ.

    Kiều Nguy Nhiên mang theo Diệp Tố về nhà mình, dàn xếp cho hắn ở phòng cho khách, còn bản thân thì tới cục hành chính Liên Bang, gõ cửa văn phòng chủ tịch.

    Chủ tịch là một người gương mặt hiền từ, nhìn Kiều Nguy Nhiên, sắc mặt hòa ái, tươi cười thân thiết hỏi: “Thân thể đã tốt hơn chưa?”

    Kiều Nguy Nhiên đi vào, thấy chủ tịch đang xử lý sự vụ Lý Mặc cùng đám phản động kia, tuy rằng hắn cùng Hàn Nghiệp không tìm được chủ mưu sau màn, nhưng tin tức lấy được cũng đủ khiến bọn họ thương gân động cốt.

    Kiều Nguy Nhiên đi thẳng vào vấn đề, nói: “Chủ tịch, ta muốn mang binh doanh đi cứu Hàn Nghiệp.”

    Chủ tịch dừng một chút, cười nói: “Ngươi biết không, đây là một cơ hội khó có được. Mười hai năm trước, Minh Viện đại thương nguyên khí, hiện tại cục trưởng chấp hành tư là uy hiếp duy nhất cũng mất tích, thời cơ thu phục Minh Viện sắp tới.”

    Kiều Nguy Nhiên: “Nhưng Hàn Nghiệp mất tích khi chấp hành nhiệm vụ vì ngài cùng Nhân tộc.”

    Chủ tịch hơi trách cứ liếc nhìn Kiều Nguy Nhiên một cái, tựa hồ như Kiều Nguy Nhiên đang nói sự tình buồn cười nào đó, “Ngươi đang xử trí theo cảm tính sao? Nếu không phải năng lực của ngươi rất ưu tú, ta rất khó để ngươi luôn luôn đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch quân ủy này.”

    “Ta là một quân nhân, không phải chính trị gia.” Kiều Nguy Nhiên không thích ngữ khí của chủ tịch, giống như những người nắm giữ chức vụ hơn người đều đã đánh mất tình cảm. Minh Viện như vậy, chủ tịch cũng như vậy.

    Chủ tịch lắc đầu, như đang nhìn một hài tử ấu trĩ, “Ngươi là một quân nhân, đặc biệt lại là một tướng lĩnh. Đợi chuyện này qua đi, ngươi đi tiền tuyến một thời gian đi, nơi đó, sẽ nói cho ngươi một người lãnh đạo chân chính là thế nào, hy sinh là tất yếu để đổi lấy thành công. Minh Viện độc lập đã lâu, thu hồi lại, sẽ khiến Nhân tộc càng thêm cường đại. Ta tuyệt đối thưởng thức cùng kính nể Hàn Nghiệp, chỉ là lập trường bất đồng, hắn bị Minh Viện tẩy não quá nặng, cho rằng Minh Viện là chúa cứu thế, nhưng kỳ thật, chỉ có sát nhập vào Liên Bang mới có thể phát huy tác dụng của Minh Viện, Minh Viện có kỹ thuật quân sự tiên tiến, có chiến binh chiến đấu dũng mãnh, đem bỏ xó, thực quá đáng tiếc.”

    Kiều Nguy Nhiên nhấp môi, không tỏ ý kiến với chủ tịch.

    Chủ tịch cười cười, không nề hà nói: “Vậy ngươi mang theo một đội của C quân đoàn đi nghĩ cách cứu viện Hàn Nghiệp đi, coi như cảm tạ của chủ tịch ta với hắn.”

    Mội đội chẳng qua cũng chỉ có một vạn người mà thôi.

    Khi Kiều Nguy Nhiên ra khỏi cục hành chính, cảm thấy càng tức giận bất bình hơn khi ở Minh Viện. Hắn nhịn không được tưởng tượng, nếu chủ tịch bị mất tích, chính phủ Liên Bang sẽ nghĩ cách cứu viện thế nào? Khẳng định bốn phía hành động, không cứu được không bỏ qua. Nhưng hao tài tốn của như vậy thực sự đáng giá sao? Chỉ vì cứu một người — một người có thể thay thế được, ngàn lần vạn lần trả giá như vậy đáng giá sao? Hoặc là sau khi chủ tịch mất tích, các đảng phái khác nhân cơ hội nổi dậy, lại là một phen chính đấu hỗn loạn.

    Kiều Nguy Nhiên đột nhiên có ý tưởng đại nghịch bất đạo này, bước chân dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, thấy bầu trời xanh trong thông thấu của Hoa Đô tinh, thật đẹp a. Tại sao kỹ thuật quân sự cùng chiến binh của Minh Viện lại mạnh hơn của Liên Bang? Kiều Nguy Nhiên híp mắt nhìn trời không, trong lòng ngẫm như vậy. Có phải bởi vì tránh được tiêu hao vô nghĩa cùng nội đấu nhân loại? Kiều Nguy Nhiên nhớ tới những trận chiến điển hình lúc trước, Minh Viện vô số lần xuất kỳ bất ý, ngăn cơn sóng dữ.

    Người lúc trước thành lập Minh Viện có lẽ đã nhìn thấu thói hư tật xấu của Nhân loại, căn bản không ngăn cản nổi tranh đoạt quyền lợi, mười vạn năm dài như vậy, ai để ý đâu, trước hết hưởng thụ mới có ý nghĩa. Trùng tộc? A, dù sao còn xa, không ngại ta hưởng lại…Bao nhiêu người ôm ý nghĩ như vậy a, Kiều Nguy Nhiên nhớ tới gương mặt tươi cười của chủ tịch.

    Cho nên mới đẩy một bộ phận người còn lương tri cùng tầm nhìn ra xa, thờ ơ lạnh nhạt, một mình phát triển. Minh Viện, có lẽ là một số ít người còn giữ được thanh minh trong lòng, tàn nhẫn với bản thân, tàn nhẫn với đồng bạn, bởi vì không ai có thể trợ giúp bọn họ.

    Kiều Nguy Nhiên thu hồi tầm mắt, sải bước về phía trước. Hàn Nghiệp, nhất định phải cứu, nếu không muốn Nhân loại xong đời.

    Diệp Tố tỉnh lại ở hiện thực, ngồi phát ngốc ở mép giường rất lâu, xuất thần suy nghĩ gì đó.

    Thật lâu sau, hắn mới dùng nước lạnh rửa mặt, cố ý để bản thân mình trông bình thường một chút, sau đó đi tìm Tiếu Thừa.

    “Đùa cái gì vậy?” Tiếu Thừa khơi mi, “Hôn mê thời gian dài? Thời gian dài hơn? Năm tiếng, hay mười tiếng?”

    “Lấy ngày làm đơn vị.”

    Tiếu Thừa liền như gặp quỷ, “Diệp Tố, ngươi đến tột cùng bị sao vậy? Đang êm đẹp, tại sao lại muốn hôn mê? Nếu ngủ không tốt, dùng một số dược vật ôn hòa là được.”

    “Đừng hỏi.” Diệp Tố cúi đầu, “Nói cho ta có biện pháp nào thực hiện được không.”

    Tiếu Thừa trầm mặc không lên tiếng.

    Diệp Tố năn nỉ hắn: “Tiếu Thừa, giúp ta một lần được không? Ngươi không phải một bác sĩ não khoa sao? Để ta tiến vào trạng thái hôn mê thời gian dài, như người thực vật vậy, có thể làm được sao?”

    “Ta đâu phải bác sĩ não khoa, kia chỉ là thân phận nằm vùng của ta mà thôi… Bất quá hẳn có thể làm được, nhưng ngươi biết như vậy nguy hiểm thế nào sao? Không cẩn thận một chút là ngươi có thể không tỉnh lại được nữa.”

    Diệp Tố gật đầu: “Ta biết, ta đã chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm, ta cảm thấy hẳn sẽ không có việc gì, y học hiện tại phát đạt như vậy, người thực vật cũng có trường hợp cứu chữa được…”

    Tiếu Thừa cắt lời hắn: “Diệp Tố, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi không nói rõ ràng, ta không có khả năng giúp ngươi, đây là hại ngươi a! Ngươi muốn ta làm việc bất nghĩa sao? Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta nên giải thích với lão sư ngươi thế nào?”

    “Đợi ta tỉnh lại, ta sẽ nói cho ngươi! Nhưng hiện tại ngươi đừng hỏi, giúp ta! Bằng không, ta căn bản không biết về sau ta nên làm gì, căn bản không thể tiếp tục sống bình thường.” Diệp Tố dường như sắp hỏng mất, mắt đỏ lên cầu xin Tiếu Thừa.

    Diệp Tố dạng này khiến Tiếu Thừa không thể nhẫn tâm cự tuyệt.

    Chương 161: Cứu người

    Tiếu Thừa mang một nam nhân tới, hơn năm mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, màu da thiên bạch, toàn thân không chút cẩu thả.

    Tiếu Thừa giới thiệu với Diệp Tố: “Đây là bác sĩ Lý, trước khi ta đi nằm vùng chính là ôm chân Phật dưới tay hắn một thời gian, hắn mới là một chuyên gia não khoa chân chính, có quyền uy tuyệt đối trong nghề nghiệp, vừa lúc hắn cũng phụ trách chăm sóc chữa bệnh trên đảo, ta liền mời hắn tới, lấy trình độ của Lý lão sư, an toàn của ngươi có thể bảo đảm lớn nhất.”

    Bác sĩ Lý ôn hòa cười cười, tỏ vẻ khiêm tốn trước lời khen của Tiếu Thừa, nhưng biểu hiện như vậy vừa lúc khiến cả người hắn đều tản ra hơi thở khiến người tin phục.

    Diệp Tố như nhìn thấy cứu tinh, xin giúp đỡ mà nhìn về phía bác sĩ Lý.

    “Ngươi trước nói chuyện cùng các giáo sư bọn họ một chút, cứ nói ngươi bởi vì ngủ không tốt nên cần làm một tiểu phẫu nho nhỏ, thuận tiện tĩnh dưỡng một thời gian, đừng để bọn họ lo lắng, thuận tiện cũng lấy lý do này che giấu.” Tiếu Thừa nói, “Bác sĩ Lý đã chuẩn bị tốt phòng bệnh cho ngươi, thiết bị đều là hạng nhất, còn sau khi ngươi hôn mê, bác sĩ Lý cùng trợ thủ đắc lực của hắn sẽ thời khắc thủ cạnh ngươi, sẽ lập tức phát hiện nếu ngươi xảy ra bất kỳ trạng huống bất thường nào, đem tỷ lệ xảy ra sự tình ngoài ý muốn thu nhỏ hết mức có thể.”

    Tiếu Thừa lải nhải nói một đống, từ mọi phương diện bảo đảm tính an toàn cho Diệp Tố, cũng không biết đang an ủi Diệp Tố hay an ủi bản thân.

    Diệp Tố cũng cảm kích mà hướng hắn cười cười.

    Nhưng nụ cười của hắn không mang sinh khí, Tiếu Thừa cũng không thể nề hà, thở dài nói: “Không biết tại sao ngươi lại kiên trì làm vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cùng lần cuối, đừng lấy an toàn của bản thân ra làm trò đùa. Còn có, bác sĩ Lý đáp ứng ngươi, cũng hy vọng ngươi giúp hắn một việc, hắn hy vọng muốn biết hoạt động não bộ của ngươi khi tiệm cận người thực vật là trạng thái gì, là vô thức hoàn toàn hay vẫn có thể cảm giác tới thế giới bên ngoài, hay là cùng loại với ngủ? Hắn hy vọng ngươi thời khắc nhớ rõ mục đích này, hắn rất hiếu kỳ.”

    “Ta biết, tuyệt đối chỉ một lần này thôi.” Diệp Tố bảo đảm, “Đợi ta tỉnh, sẽ nói tiền căn hậu quả cho các ngươi. Như vậy, ta có thể tín nhiệm các ngươi sao?”

    “Nếu ngươi yêu cầu, ta sẽ giữ bí mật, đây là chức trách của người làm bác sĩ.” Bác sĩ Lý hòa ái nói, đôi mắt nhìn thẳng Diệp Tố. Khi hắn nói chuyện, vô luận ngữ khí hay thần thái đều khiến người thập phần yên tâm. Diệp Tố cảm thấy, cho dù chuẩn bị phải làm một cuộc đại phẫu, được bác sĩ Lý an ủi, khẳng định cũng sẽ mang theo tin tưởng hy vọng mà tiến vào phòng giải phẫu.

    Tiếu Thừa cũng nói: “Đương nhiên ngươi có thể tín nhiệm chúng ta, chỉ cần không vi phạm nhiệm vụ của ta, bất luận bí mật gì, ta cũng sẽ không từ bỏ tình hữu nghị mà đưa nó ra ngoài ánh sáng.”

    Diệp Tố gật đầu, trầm mặc một lát, còn nói thêm: “Vậy các ngươi có thể tín nhiệm ta sao? Vô luận sự tình ta nói không thể tưởng tượng nổi thế nào, vẫn sẽ đối đãi ta như một người bình thường, mà không phải phủ định hay cho rằng ta là người bệnh tâm thần.”

    Lời nói nghiêm túc của Diệp Tố khiến bác sĩ Lý cùng Tiếu Thừa không khỏi thêm thận trọng. Bác sĩ Lý lại khẽ cười một tiếng: “Ta cũng có một số nghiên cứu với bệnh tâm thần, ta cũng tin tưởng phán đoán của bản thân. Từ quan sát hiện tại của ta, ngươi cũng không có một số đặc thù của bệnh nhân tâm thần. Nếu bọn họ nói, người trẻ tuổi có triển vọng nhất giới hóa học là người bệnh tâm thần, vậy quá buồn cười.”

    Hắn đây đang hứa hẹn, hắn quyết định sẽ tin tưởng Diệp Tố, bất luận hắn nói chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào.

    Tiếu Thừa cũng cười rộ lên: “Nếu ta không tin ngươi, sẽ không giúp ngươi làm chuyện nguy hiểm như hiện tại.”

    Bả vai Diệp Tố sụp xuống, cảm thấy gánh nặng nặng nề sau lưng thả lỏng một chút. Hắn một người sắp không thừa nhận nổi, ngoài cảm xúc muốn nói ra giải tỏa áp lực, hắn càng muốn cùng bác sĩ Lý cùng Tiếu Thừa tìm được biện pháp đẹp đôi đường, hắn không thể mỗi lần Tinh tế thế giới gặp chuyện cấp bách, lại phải áp dụng biện pháp nguy hiểm như vậy.

    Bác sĩ Lý hỏi: “Khi nào bắt đầu?”

    Diệp Tố trả lời: “Hai ngày sau đi.”

    Tinh tế thế giới, Diệp Tố đang cùng Kiều Nguy Nhiên trên đường tới địa phương Hàn Nghiệp gặp nạn.

    Mấy ngày nay, vẫn không có tin tức về Hàn Nghiệp. Diệp Tố nhìn tinh vân xẹt qua ngoài cửa sổ tinh hạm, mới cảm thấy dễ chịu một chút. Những sao trời bay nhanh qua, khiến Diệp Tố biết được mình đang làm gì vì Hàn Nghiệp, biết bản thân đang trên đường đi cứu hắn.

    Hai ngày sau, bọn họ tới khu vực bão hố đen. Nơi này đã được dựng lên phòng hộ tuyến, phòng ngừa có người lạc nhầm vào.

    Có thể thấy, xung quanh bão hố đe còn có không ít người Minh Viện, điều khiển tinh hạm du tẩu, ngẫu nhiên sẽ thâm nhập dò xét. Bọn họ thu được mệnh lệnh, cũng không chú ý nhiều tới Kiều Nguy Nhiên cùng Diệp Tố vừa tới.

    Kiều Nguy Nhiên khiến đại hình tinh hạm dừng lại, lại ra lệnh cho một vạn quân C quân đoàn, chia mọi người làm phân đội nhỏ trăm người, chuyển sang tinh hạm loại nhỏ, tiến vào khu vực bão tìm kiếm Hàn Nghiệp.

    Cái gọi là tìm kiếm này bất quá cũng là dựa vào vận khí, manh mối duy nhất của bọn họ là bão hố đen Hàn Nghiệp bị hút vào có diện tích lớn gấp hai lần bình quân, việc này đã rút ngắn phạm vi chạm tới vận khí, nhưng đối với bão hố đen đã nhiều lại còn lưu động qua lại, cũng chẳng loại bỏ được bao nhiêu. Thường xuyên sẽ phát sinh tình huống: Một đội người vừa tiến vào bão hố đen này, không gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, tiến hành thông tri với đồng bạn bên ngoài. Nhưng bởi vì bão hố đen di động nhanh chóng, đồng bạn hắn đã sớm không nhận rõ hắn vừa tiến vào bão hố đen nào, chỉ thấy lốc xoáy trước mặt rất giống cái Hàn Nghiệp gặp phải, liền lại tự quăng mình vào, lấy thân thí hiểm, kết quả lại tương ngộ cùng người nọ, hai đội liền bất đắc dĩ mà nhìn nhau cười.

    Đây còn tốt, có người trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh, có người bị bão hố đen truyền tống tới hoàn cảnh vũ trụ hiểm ác, chỉ kịp truyền ra một tiếng “nguy hiểm” lại bặt âm vô tín.

    Cứu viện không có hy vọng chỉ có thể tàn nhận theo mệnh trời như vậy, cũng khó trách Minh Viện không thừa nhận nổi tổn thất. Nếu người mất tích không phải Hàn Nghiệp, chỉ sợ đã sớm bị từ bỏ. Nhưng cho dù là Hàn Nghiệp, giá trị của hắn cũng không đáng để Minh Viện tiếp tục đầu tư. Chỉ riêng sử dụng thiết bị thông tin viễn trình phạm vi lớn, đã không biết tiêu hao bao nhiêu trong mấy ngày nay, thời gian này đã điều ra phần lớn vật tư chuẩn bị cho chiến tranh.

    Diệp Tố xa xa nhìn bão hố đen tràn ngập nguy hiểm kia, sau đó tỉnh lại ở hiện thực, nói với bác sĩ Lý: “Bắt đầu đi.”

    “Hảo.” Bác sĩ Lý đeo khẩu trang cùng găng tay, cùng trợ thủ khởi động máy móc. Bọn họ sử dụng biện pháp giật điệt, hạn chế tốt điện lưu, có thể vừa lúc khiến Diệp Tố lâm vào trạng thái hôn mê, hơn nữa có thể nửa đường bổ sung điện lưu, kéo dài thời gian hôn mê của Diệp Tố.

    Diệp Tố từ đầu yêu cần hôn mê một tháng, ngay cả bác sĩ Lý tuy rằng tính cách ôn hòa cũng không khỏi trách cứ Diệp Tố, đây là lấy mạng ra đùa, dưới thái độ cường ngạnh của hắn, Diệp Tố chỉ có thể nghe theo kiến nghị của hắn đổi thời gian xuống còn mười ngày.

    Chỉ có mười ngày. Diệp Tố nhắm mắt lại, chờ đợi điện lưu xuyên qua trái tim xuyên qua đại não.

    Ta tới cứu ngươi, Hàn Nghiệp. (hoàng tử tới cứu công chúa)

    Hôn mê không hề thống khổ, Diệp Tố phảng phất như lâm vào mộng cảnh, nháy mắt liền thức tỉnh ở Tinh tế thế giới, không có gì bất đồng cùng lúc trước. Diệp Tố trợn mắt nhìn về phía trước, tựa hồ điện lưu di động trong đầu hắn, Diệp Tố cảm thấy não bộ tiến vào trạng thái sinh động trước nay chưa từng có, tinh thần lực dư thừa khiến hắn có thêm một tầng đảm bảo, như cả vũ trụ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

    Diệp Tố nắm tay, âm thầm thề, nhất định phải cứu được Hàn Nghiệp!

    Kiều Nguy Nhiên mang theo Diệp Tố, cùng một trăm người khác, điều khiển tinh hạm bắt đầu tiến vào khu vực bão hố đen.

    Đa số người do hạn chế trình độ, không dám tiến vào khu vực bão, chỉ dám du tẩu ở ngoại vi, tìm kiếm thời cơ.

    Kiều Nguy Nhiên tự mình điều khiển tinh hạm, kỹ thuật điều khiển cao siêu của hắn khiên tinh hạm này thong thả nhưng an toàn di chuyển trong khu vực bão, từ từ hướng phía trong thâm nhập.

    “Ngươi tính toán cứu Hàn Nghiệp thế nào?” Diệp Tố yên lặng đứng cạnh hắn thật lâu, cuối cùng nhịn không được liền hỏi.

    “Bằng trực giác.” Kiều Nguy Nhiên cũng không chớp mắt nói.

    Diệp Tố chột dạ.

    “Ta cũng không có biện pháp nào khác.” Kiều Nguy Nhiên tiếp tục nói, “Bão hố đen chính là nan đề không có lời giải, chỉ có thể xem thượng đế có nguyện ý giúp Hàn Nghiệp hay không. Ta nhớ rõ sức kéo bão hố đen lúc trước, có lẽ gặp phải một lần nữa, ta có thể dựa nào nhạy bén mà cảm giác được.”

    Diệp Tố nghe, cảm thấy nặng nề vô cùng. Hắn mấy ngày nay bù đắp tri thức về bão hố đen, biết cái cảm giác của Kiều Nguy Nhiên nói, tiền đề vẫn cần dựa vào vận khí. Vận khí, là đồ vật hư vô mờ mịt cỡ nào. Hàn Nghiệp có thể đợi tới khi vận khí rơi xuống sao?

    “Không còn biện pháp nào khác sao?” Diệp Tố hỏi ra miệng cũng cảm thấy mình đang nói lời vô nghĩa.

    Quả nhiên, Kiều Nguy Nhiên cũng lười trả lời hắn.

    Diệp Tố không cam lòng, đi tới mép thuyền, nhìn ánh sao trời xuyên qua pha lê hóa hợp, bởi vì bão hố đen vô hình, tinh hạm xung quanh đều tỏa ra ánh sáng, từ hình dạng vặn vẹo của tia sáng phán đoán ra độ lớn nhỏ của bão hố đen. Cảnh tượng Diệp Tố nhìn thấy chính là từng đường ánh sáng vặn vẹo thành đồ vật hình dạng lốc xoáy, rậm rạp, di động nhanh chóng, khiến người ta không rét mà run.

    Hàn Nghiệp chính là bị thứ đáng sợ này nuốt sống.

    Diệp Tố tưởng tượng Hàn Nghiệp tứ cố vô thân liền không thể ức chế được cảm xúc nôn nóng kích động, hắn không có biện pháp khác, chỉ có thể tin tưởng “trực giác” của Kiều Nguy Nhiên, nhưng trong khoảng thời gian chờ đợi này, quá dày vò.

    Diệp Tố nghĩ, tại sao lại phải dày vò như vậy? Từ khi nào, Hàn Nghiệp lại quan trọng với hắn như vậy. Nếu không thích Hàn Nghiệp, có phải sinh hoạt của hắn ở Tinh tế thế giới sẽ vui sướng hơn nhiều không?

    Nhưng tưởng tượng tới, nếu chưa từng thích Hàn Nghiệp, Diệp Tố liền khó chịu đựng được. Cho dù thích người như Hàn Nghiệp, khiến hắn cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng cũng không đành lòng từ bỏ.

    Hai mươi năm ở hiện thực, Diệp Tố chưa từng thể nghiệm qua tình yêu mãnh liệt như vậy. Ở Tinh tế thế giới mà hắn muốn liều mạng tách khỏi cuộc sống của mình, lại cư nhiên thích một người. Vô lý cỡ nào, nhưng Diệp Tố can tâm tình nguyện, đây là tình yêu, mỗi một người đặt mình trong đó đều đau đớn cùng vui sướng, điên khùng cùng siêu thoát.

    Diệp Tố kề trán vào cửa sổ pha lê, cứ như vậy là có thể nhìn thấy thân ảnh Hàn Nghiệp. Theo nguyện vọng hoặc có thể nói là chấp niệm này của hắn, tinh thần lực — tinh thần lực tràn đầy hơn bất cứ lúc nào trước đó — bị hắn chỉ huy theo bản năng, kéo dài từ não bộ, kéo dài ra bên ngoài, tiến vào bão hố đen như lốc xoáy.

    Bỗng nhiên sức hút cường đại bổ xuống, điên cuồng kéo tinh thần lực Diệp Tố. Diệp Tố thống khổ rên lên, tinh thần lực đau đến mức rụt trở về, nhưng Diệp Tố có thể cảm nhận được, một phần tinh thần lực của mình đã bị lôi kéo vào trong bão hố đen. Sau khi hoảng hốt, Diệp Tố tựa hồ thấy cái gì — không, phải nói là cảm giác được, cảm giác được một thông đạo đen kịt cùng một mảng sao trời, đó là một địa phương hoàn toàn bất đồng với nơi này. Không đợi Diệp Tố tiếp tục cảm nhận, cảm giác ấy liền biến mất hoàn toàn.

    Diệp Tố lập tức ý thức được, đó chính là bên kia bão hố đen! Ngay sau đó, Diệp Tố liền mừng rõ như điên, nếu tinh thần lực của mình có thể phát hiện thế giới bên kia bão hố đen, hắn có thể thoải mái tìm kiếm rất nhiều bão hố đen, cơ hội tìm được Hàn Nghiệp sẽ lớn hơn rất nhiều!

    Khi Diệp Tố kích động mà nói chuyện này với Kiều Nguy Nhiên, thần sắc Kiều Nguy Nhiên liền không hề dao động.

    “Đùa cái gì vậy.” Kiều Nguy Nhiên nói, “Tinh thần lực con người ly thể xa như vậy còn có thể có cảm giác? Còn có thể truyền cảm giác về đại não? Ngươi cho rằng tinh thần lực là thứ gì?”

    Tinh thần lực tương đương như tay, chỉ có thể liên tiếp cùng đại não, tựa như tay nối tiếp cùng thân thể, mới có thể phát huy tác dụng. Mội người nhắm mắt lại có thể dùng tay cảm nhận hình dạng một vật, từ đó có khái niệm về vật này. Nhưng, nếu chém rớt tay, để cái tay này tiếp tục sờ, có thể cảm nhận cái gì? Chủ nhân cái tay có thể từ xúc cảm của tay biết được cái gì? Một khi ly thể, tinh thần lực liền không thuộc về chủ nhân nữa, hơn nữa thực mau sẽ bị tiêu tán.

    “Ta có thể! Ta có thể làm được!” Diệp Tố liều mạng gật đầu.

    Thuộc truyện: Thụy nhĩ ma tý khởi lai hải