Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 19-21

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    19 – Tai nạn xe cộ.

    Khi sắc trời gần sáng, một tia sáng từ hướng Huyền Hồ cảnh bắn tới, nhìn từ xa, trên tia sáng không có thân ảnh tiên nhân, sau đó đợi khi nhìn kỹ, lại phát hiện phần đuôi tia sáng cong lên, như cuốn lấy một người.

    Tia sáng tốc độ cực nhanh, gần như là trong chớp mắt liền tới trên tiểu viện của Tiêu Dật, phần đuôi hơi nhếch, một thân ảnh quen thuộc bị ném ra, không ngờ chính là Lâm Thính Hải. Lâm Thính Hải lảo đảo một cái, chật vật dừng giữa không trung.

    Mắt thấy tia sáng bỏ mình lại rồi biến mất không còn dấu tích, Lâm Thính Hải khổ mặt, mấy bước chạy tới trước viện tử của Tiêu Dật, lớn tiếng kêu, “Tiêu huynh, tiêu huynh.”

    Tiêu Dật đang ngủ ngon mơ mơ hồ hồ tựa hồ nghe thấy tiếng Lâm Thính Hải, chậm rãi mở mắt ra, lại cảm thấy trước mắt tối đen, phản ứng đầu tiên là trời còn chưa sáng, nhưng rất nhanh y lại phát hiện, không phải trời chưa sáng mà là Vượng Tài phủ hết lên mặt mình.

    Tiêu Dật câm nín thò tay định kéo Vượng Tài ra, ai biết hai sợi dây thừng nhỏ trên miệng túi Vượng Tài lại quấn chặt lấy tóc y, làm sao cũng không mở ra được. Thanh âm Lâm Thính Hải càng lúc càng lớn, Tiêu Dật chỉ đành một tay kéo Vượng Tài, một tay muốn khống chế trận pháp để cho Lâm Thính Hải vào.

    Chỉ là thế tay của Tiêu Dật còn chưa làm xong, Lâm Thính Hải đã bị một trận gió bọc lấy đụng thẳng vào trước giường.

    Tiêu Dật để trần thân trên, bảo trì tư thế một tay cầm Vượng Tài, một tay làm thế, vẻ mặt cổ quái nhìn Lâm Thính Hải xông vào, nhất thời quên luôn động tác. Thực sự là lúc này Lâm Thính Hải nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, tóc tai rối loạn như tổ chim không nói, y phục cũng hồ loạn bọc trên người, vẻ mặt như vừa bị chà đạp thảm hại.

    Lâm Thính Hải đáng thương chẳng qua là chỉ hơi lần chần vài phút trước cửa, đây là do Tiêu Dật còn chưa mở trận pháp, tia sáng trên trời đã không có kiên nhẫn, trực tiếp cuốn lấy hắn lại ném hắn vào lần nữa.

    Lâm Thính Hải không còn tâm tư giải thích gì với Tiêu Dật, khẩn cấp ngước đầu nhìn trời, đợi thấy tia sáng đó đi xa rồi, mới dám thở phào một hơi. Cuối cùng đi rồi, Lâm Thính Hải yên tâm lại, khi đang định giải thích chuyện trước đó với Tiêu Dật, đột nhiên ý thức được lúc này hắn đang ở phòng ngủ của Tiêu Dật, mà Tiêu Dật còn chưa thức dậy, đang lõa nửa người nhìn hắn, mặt Lâm Thính Hải lập tức đỏ lên.

    “Tiêu huynh, ta, ta, ta…”

    Lâm Thính Hải ta nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, Tiêu Dật đã quen với tính cách của hắn, vừa nhanh chóng nhét Vượng Tài xuống dưới gối, kiên nhẫn đợi hắn giải thích, một bên vẻ mặt thản nhiên cầm y phục, thong dong mặc vào.

    Cho tới khi Tiêu Dật mặc xong y phục, Lâm Thính Hải vẫn còn đang xoay chuyển trên chữ “ta”, Tiêu Dật đau đầu không thôi, không thể không ngắt lời hắn, chủ động hỏi, Lâm Thính Hải chạy tới gấp như thế rốt cuộc có chuyện gì?

    Có lẽ do ban đầu lao thẳng vào, Lâm Thính Hải cho dù có thể thấy Tiêu Dật nói chuyện, chỉ là vẫn ngắt ngứ ấp úng không ngừng, Tiêu Dật phí công thật lớn mới nghe rõ được tiền nhân hậu quả.

    Thì ra Lâm Thính Hải tối qua đang ngủ ngon, Lâm Di Nguyệt đột nhiên lao vào phòng hắn, không nói hai lời lay tỉnh, vỗ Ipad hết pin trước mặt hắn, bức hắn khiến Ipad lại sáng lên. Lâm Thính Hải trong lúc mơ mơ hồ hồ bị Lâm Di Nguyệt dọa đủ nghẹn, lắp bắp giải thích ái phách là hết pin, nhất định phải sạc pin mới có thể dùng, sau đó không đợi hắn phản ứng lại, hắn đã bị hồng lăng của cô cô nhà mình quấn lên, trực tiếp từ Huyền Hồ cảnh ném tới Nhược Thủy châu. Mà chuyện sau đó Tiêu Dật đã thấy rồi, bao gồm hắn chẳng qua lần chần trước cửa vài phút, Lâm Di Nguyệt đã không có kiên nhẫn trực tiếp phá trận pháp ném hắn vào.

    Tiêu Dật tràn đầy đồng tình nghe Lâm Thính Hải kể lại, loại hành vi đơn giản thô bạo này, khó trách ngay cả Từ Sắt Nguyên nghe tới đại danh Lâm Di Nguyệt cũng vẻ mặt đau đầu.

    Lâm Thính Hải kể tới cuối cùng, một hơi móc ra hai mươi khối thượng phẩm tinh ngọc đẩy tới trước mặt Tiêu Dật, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Cô cô còn muốn mua bốn cái ái phách, chiều hôm nay phải có, tính khí của cô tiêu huynh cũng thấy rồi đó, xin nhờ cậu!”

    Đối với Lâm Thính Hải, cô cô của mình mua gấp như thế, thời gian Tiêu Dật chưa chắc đủ dùng, nhưng hắn thật sự sợ cô cô nhà mình, chỉ đành miễn cưỡng Tiêu Dật.

    Hai mươi khối thượng phẩm tinh ngọc chỉnh tề đặt ở đó, Tiêu Dật còn chưa kịp mở miệng nói gì, Vượng Tài vẫn ở bên không động đậy ngao một tiếng nhào tới, miệng túi mở rộng nuốt hết toàn bộ vào.

    Lâm Thính Hải trừng mắt há miệng nhìn hành động của Vượng Tài, không dám tin chỉ Vượng Tài: “Túi càn khôn?”

    Tiêu Dật vốn cũng không nghĩ tới chuyện che giấu Lâm Thính Hải và Từ Sắt Nguyên chuyện Vượng Tài có linh trí, chỉ là y không ngờ lần đầu tiên Vượng Tài lộ mặt lại khác người như thế. Lúng túng gật đầu với Lâm Thính Hải, Tiêu Dật kéo Vượng Tài qua, cột vào thắt lưng mình. Có lẽ vừa rồi có hai mươi khối thượng phẩm tinh ngọc vào bụng, Vượng Tài lần này không có gào Tiêu Dật níu đau tóc nó.

    Trên mặt Lâm Thính Hải xẹt qua chút xoắn xuýt, ánh mắt mấy lần lén lướt qua Vượng Tài, túi càn khôn cư nhiên cũng có thể mở linh trí, chuyện này tuy khiến hắn kinh ngạc, nhưng càng khiến hắn kinh ngạc là bộ dáng của Vượng Tài, đặc biệt là khi thấy Tiêu Dật thần sắc tự nhiên đeo Vượng Tài ở thắt lưng, Lâm Thính Hải cảm thấy có chút không tốt.

    Thẩm mỹ được bồi dưỡng từ nhỏ khiến hắn không thể tiếp nhận phối hợp trước mắt, nhưng hắn lại lo lắng nói thẳng sẽ tổn thương tự tôn Tiêu Dật, chỉ đành uyển chuyển biểu thị: “Túi càn khôn của Tiêu huynh thật thần kỳ, lại có thể mở linh trí, tuy màu sắc có hơi đặc biệt một chút, nhưng tại tiên giới tính ra cũng là độc nhất vô nhị. Chẳng qua chính vì trân quý, ta cảm thấy Tiêu huynh vẫn nên cất kín nó thì tốt hơn. Ta có một túi càn khôn do Từ đại tử đại sư tự tay luyện chế, tuy không thần kỳ tới mức mở linh trí, nhưng màu sắc cổ điển, vô cùng thích hợp cho nam tử sử dụng, Tiêu huynh nếu không ghét, ngày mai ta đem tặng tiêu huynh.”

    Tiêu Dật, “…”

    Đây tính là cách nói uyển chuyển khuyên y ngàn vạn lần đừng lấy ra làm mất mặt sao?

    Tiêu Dật cự tuyệt hảo ý của Lâm Thính Hải, tuy y cũng cảm thấy mang Vượng Tài ra ngoài cần phải chuẩn bị tâm lý tốt trước, nhưng nếu y đã chọn Vượng Tài, cũng không thể vì nó xấu, lại đem nó cất dưới đáy rương, như vậy dứt khoát không mua nó còn hơn.

    Lâm Thính Hải xem ra vô cùng muốn khuyên y tiếp, nhưng thấy Tiêu Dật vẻ mặt kiên trì, chỉ đành lặng lẽ nuốt xuống lời trong lòng. Có Lâm Thính Hải ở một bên vô thanh thúc giục, Tiêu Dật nhanh chóng thu dọn xong, lưu lại Lâm Thính Hải ở tiên giới, cầm Vượng Tài chuyển ý niệm đi tới nhân giới. Trong quá trình này, Lâm Thính Hải tự giác né sang một bên, tuy hắn biết Tiêu Dật có thể qua lại hai giới tiên nhân, nhưng qua lại thế nào là bí mật của Tiêu Dật, hắn không dự định biết.

    Trải qua một buổi sáng giày vò, Tiêu Dật đến nhân giới đã là hơn bảy giờ. Nhìn thời gian thấy phố máy tính chắc đã mở cửa, Tiêu Dật đổi quần áo, để Vượng Tài trong nhà, cầm bóp tiền đi tới phố máy tính. Mua Ipad lại còn phải sạp pin, tải game và phim ảnh, Tiêu Dật tính thế nào cũng cảm thấy thời gian có hơi gấp, hy vọng Lâm Di Nguyệt có kiên nhẫn đợi tới tối.

    Tiêu Dật đi không lâu, thân ảnh Bạch Kỳ xuất hiện trước cửa, mấy ngày nay mỗi ngày cậu đều theo thói quen chạy tới xem thử Tiêu Dật đã về hay chưa, khiến cậu thất vọng là, Tiêu Dật vẫn không ở nhà, Bạch Kỳ không biết Tiêu Dật đi đâu, mỗi lần Tiêu Dật rời khỏi thì di động đều trong trạng thái tắt máy. Bạch Kỳ lo lắng nhìn mặt dây chuyền trên cổ một cái, cậu có thể cảm thấy được thể lực mình càng ngày càng tốt, nhưng chính vì như vậy cậu mới càng lúc càng lo lắng cho hoàn cảnh của Tiêu Dật.

    Trong đầu hồ loạn hiện lên đủ loại tình tiết tiểu thuyết, Bạch Kỳ thở dài, hy vọng Tiêu Dật không sao.

    Bạch Kỳ đang định quay người về, di động đột nhiên vang lên, một con số xa lạ.

    Bạch Kỳ chần chờ nghe máy, “A lô?”

    “Cậu là con trai của Bạch Kiệm Thành sao? Tôi ở sở cảnh sát đường Triều Dương, cha mẹ cậu xảy ra tai nạn xe cộ…” Đối phương còn đang nói gì đó, nhưng Bạch Kỳ hoàn toàn không còn tâm tư nghe tiếp, trực tiếp cúp máy, gấp rút chạy tới sở cảnh sát trên đường Triều Dương.

    “Cha mẹ cậu không sao, xe tông bọn họ bay rồi. A lô a lô, cậu còn nghe đó không?”

    Trong sở cảnh sát Triều Dương, một cảnh sát trẻ tuổi a lô vài tiếng, khi nghe thấy tiếng tút tút bên kia, lắc đầu buông điện thoại, tiếp theo thần sắc khách khí nhìn vợ chồng Bạch Kiệm Thành đang ngồi cạnh đó.

    Ông Bạch vẻ mặt khẩn trương nhìn cảnh sát: “Thông báo cho con tôi rồi? Cậu xem chuyện này phải xử lý thế nào?”

    Cảnh sát cười cười an ủi: “Chú yên tâm đi, camera đã quay được rồi, đối phương là say rượu vượt đèn đỏ, trách nhiệm hoàn toàn nằm ở họ, không liên quan đến cô chú.”

    Cảnh sát an ủi xong, một cảnh sát bên cạnh lại nói: “Cô chú có phải biết võ công gì đó hay không vậy, chính là mấy loại đại lực kim cang chưởng, lăng ba vi bộ trong truyền thuyết đó?”

    Ông Bạch cười khổ, “Chúng tôi chỉ là ông già bà già bình thường thôi, chỉ là mấy hôm nay tinh thần tốt, đặc biệt dậy sớm leo núi, làm gì biết mấy loại cậu vừa nói.”

    Thấy ông Bạch phủ định, trên mặt hai vị cảnh sát đều có vẻ không tin, thực sự là trong camera đã nhìn thấy rõ ràng, ông bà Bạch đang qua đường, một chiếc xe hơi đột nhiên vượt đèn đỏ tông vào họ. Hai người tránh không kịp, mắt thấy xe sẽ đụng lên người họ, đột nhiên một tia sáng tím vụt qua, chiếc xe giống như bị sức mạnh to lớn lật ngược, trực tiếp bay lên trời, mà ông bà Bạch thì không có chuyện gì, chỉ bị dọa sợ.

    Loại chuyện này nếu là người khác nói với họ, họ khẳng định không tin, nhưng hiện tại là họ chính mắt thấy, hai cảnh sát đều mang hoài nghi, ông bà Bạch chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, nên rất khách khí với ông bà Bạch. Nếu không phải hiện tại là thời gian làm việc, hai người đã hận không thể bưng trà dập đầu trực tiếp bái sư học nghệ rồi.

    Ông Bạch thấy thần sắc hai vị cảnh sát, càng thêm cười khổ, hiện tại ông vẫn còn mơ hồ nè! Sao ông và bạn già một chút chuyện cũng không có, mà chiếc xe tông vào họ lại đột nhiên bay lên vậy? Cảnh sát nói gì mà tia sáng tím xẹt qua, có sao? Sao ông không chú ý thấy?

    Ông Bạch nghĩ tới đây, thấp giọng hỏi bà Bạch, “Em có chú ý thấy tia sáng tím mà cảnh sát nói không?”

    Bà Bạch ngẫm nghĩ, trong lòng khẽ động, nhìn lên cổ một cái, hôm đó tiểu Dật tặng họ mặt ngọc không phải là màu tím sao? Bà dường như quả thật cảm giác được khi xe lao tới, trên mặt ngọc có gì đó xẹt qua, lẽ nào thật sự huyền ảo như cảnh sát nói sao?

    Bà Bạch nhìn cảnh sát một cái, lắc đầu với ông Bạch, cố ý lớn tiếng nói: “Làm gì có tia sáng tím chứ? Có phải anh hoa mắt không vậy?”

    Ông Bạch tính tình tốt mở miệng: “Anh cũng không nói có tia sáng tím gì, không phải video quay được sao?’

    Bà Bạch còn định mở miệng, Bạch Kỳ đã chạy như điên vào, lớn tiếng kêu: “Ba, mẹ!”

    “Bên này, bên này!” Bà Bạch vẫy tay với Bạch Kỳ.

    Thân hình Bạch Kỳ lóe lên, chỉ chớp mắt đã vượt qua mấy dãy ghế ngồi lao tới trước mặt hai người, “Ba mẹ hai người không sao chứ?”

    “Không sao, không sao! Cậu cảnh sát không phải đã gọi điện thoại cho con sao, chúng ta không sao, là xe tông phải chúng ta bị bay đi.”

    Bạch Kỳ thở phào một hơi, lúng túng nói mình cúp máy nhanh quá, không nghe được nửa câu sau.

    Một nhà ba người đang nói chuyện, hai cảnh sát trước đó lại chấn động quay nhìn nhau, vừa rồi không có hoa mắt đi, cậu bạn nhỏ đó tốc độ cũng quá nhanh rồi. Như vậy hai người càng thêm xác định ba người Bạch gia chính là võ lâm thế gia trong truyền thuyết, rõ ràng không thấy chạy.

    Vì cả quá trình tai nạn xe cộ này được camera quay lại rõ ràng, cho nên Bạch Kỳ tới cũng không còn chuyện gì, chỉ là điền vài tờ giấy, trực tiếp lĩnh ông bà Bạch về là xong chuyện.

    Khi sắp đi, hai vị cảnh sát sống chết muốn lưu lại phương thức liên lạc của ông bà Bạch, còn nghĩ tan ca sẽ đi bái sư. Ông bà Bạch không biết làm sao, chỉ đành để lại địa chỉ nhà, Bạch Kỳ nghe bọn họ mở miệng là bái sư, trong mắt lóe lên cảnh giác.

    Trên đường, ông bà Bạch vẫn nói chuyện tai nạn xe, cho tới khi về nhà, Bạch Kỳ cẩn thận nhìn bên ngoài không có ai theo, trực tiếp đóng cửa, nghiêm túc nhìn ba mẹ.

    “Ba mẹ, khi xe lao tới thật sự có tia sáng tím lóe lên?”

    Ông Bạch cười lên: “Cảnh sát nói, ba nghĩ là tia sáng khúc xạ.”

    Bà Bạch không để ý ông Bạch, nhìn Bạch Kỳ, “Có phải do mặt ngọc tiểu Dật cho?”

    Bạch Kỳ không ngờ bà Bạch lại nghĩ giống mình, gật đầu, “Không biết có phải không, nhưng luôn cảm thấy mặt ngọc tiểu Dật đưa không đơn giản.”

    Ba Bạch lúc này mới phản ứng lại, “A! Có liên quan gì với mặt ngọc?”

    Lúc một nhà ba người Bạch gia đang bàn chuyện Tiêu Dật, nơi tai nạn xe xảy ra, một nam tử thanh niên thân hình cao gầy, thần sắc âm trầm đứng bên đường, tai trái cầm la bàn, tay phải vặn một thế tay kỳ quái.

    “Không sai, chính chỗ này đã bạo phát cấm chế cường đại.”

    Trong mắt nam tử xẹt qua một tia tham lam, không ngờ trong thế tục còn lưu lại pháp khí lợi hại như thế, là ai? Pháp khí rốt cuộc đang ở trong tay ai?

    20 – Công ty

    Chuyện ông bà Bạch xảy ra tai nạn xe cô, Tiêu Dật không biết. Sau khi mua bốn cái Ipad ở phố máy tính xong, Tiêu Dật không trì hoãn thêm bắt xe đến phố bán sỉ điện máy, y muốn xem thử đồ sạc điện năng lượng mặt trời.

    Bất kể Từ Sắt Nguyên hay Lâm Thính Hải, hoặc là Lâm Di Nguyệt, phản ứng của họ đều chứng minh được rõ ràng trình độ được hoan nghênh của laptop sau này tại tiên giới. Nhưng muốn mở rộng buôn bán, Tiêu Dật trước mắt phải đối mặt một vấn đề nghiêm trọng, sạp pin. Hiện tại chỉ có hai người Lâm Thính Hải và Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật có thể giúp họ mang tới nhân giới sạc pin, nhưng sau này nếu mở rộng buôn bán, Tiêu Dật chưa chắc có thời gian mang toàn bộ về nhân giới sạc pin, cũng không nhất định sạc được hết. Tiêu Dật nhớ trước kia y từng thấy trên mạng về đồ sạc năng lượng mặt trời, tuy không biết mặt trời ở tiên giới và mặt trời ở nhân giới có giống nhau không, nhưng ít nhất có thể thử xem. Nếu thật sự cùng một mặt trời, vậy không những bớt chuyện mà còn có thể mở rộng nguồn hàng, bất kể là mua Ipad hay là laptop, đồ sạc pin lúc nào cũng phải có một phần.

    Phố bán sỉ điện máy cách phố máy tính không xa, Tiêu Dật xem kỹ càng, cuối cùng chọn được một cục sạc pin năng lượng mặt trời kiểu di động. Cục sạp pin y chọn vô cùng xinh xắn, chỉ lớn cỡ một hộp văn phòng phẩm, mang theo vô cùng tiện lợi, nhưng tương ứng công năng cũng nhỏ, dung dượng cũng khá nhỏ. Trên thị trường còn có một loại máy phát điện năng lượng mặt trời khác, công năng và dung lượng lớn hơn nhiều, nhưng tương ứng thể tích quá lớn, không thích hợp mang theo bên người để sạp pin.

    Thật ra Tiêu Dật muốn cái sau hơn, nhưng nghĩ lại lần này chỉ là thử nghiệm, đợi xác định được mặt trời hai giới tiên nhân giống nhau rồi hãy nói.

    Sau một buổi mua sắm, khi Tiêu Dật chuẩn bị về nhà đã là buổi trưa. Sáng sớm khi ra ngoài y không mang theo Vượng Tài, lúc này Vượng Tài vô cùng tức giận. Tiêu Dật còn cho rằng Vượng Tài sẽ tức giận luôn, ai biết khi y mở cửa liền nghe thấy trong phòng khách truyền tới tiếng cười của Vượng Tài, kèm theo là âm thanh của tivi. Đợi khi y hiếu kỳ thò đầu qua, liền thấy Vượng Tài dán sát vào tivi, thân thể trên không không ngừng uốn qua uốn lại, xem hết sức nhập thần. Tiêu Dật không biết Vượng Tài làm sao học được cách mở tivi, chỉ thấy nó múa may hai sợi thừng nhỏ linh hoạt thao tác đồ điều khiển, quả thật biểu hiện còn thành thục hơn cả y.

    Nghe động tĩnh Tiêu Dật về, Vượng Tài “vèo” một cái tắt tivi, xa xa bay vào trong phòng ngủ, biểu hiện một bộ ta vẫn còn đang tức giận.

    Một màn trước mắt khiến khóe miệng Tiêu Dật khẽ nhếch, y càng lúc càng khẳng định, Vượng Tài tuy đã mở linh trí sớm, nhưng tâm tính kỳ thật vẫn còn là đứa trẻ. Ngẫm nghĩ, Tiêu Dật cố ý mở tivi, ngồi trên sô pha chỉnh lý đồ đạc mua về.

    Nội dung tivi rất nhanh thu hút Vượng Tài trong phòng ngủ, nhưng vừa rồi nó tự mình bay vào, cũng không thể lại tự mình bay ra. Vượng Tài gấp gáp xoay vòng, nó vừa rồi đang xem rất thú, hiện tại diễn tới đâu rồi?

    Vượng Tài ai oán nhìn sang phòng khách, Tiêu Dật thật sự quá đáng ghét. Rõ ràng y không chịu mang Vượng Tài ra ngoài, Vượng Tài mới tức giận mà, y phải mở miệng dỗ Vượng Tài chứ, Vượng Tài độ lượng như thế, khẳng định sẽ tha thứ cho y mà, nhưng y cư nhiên còn không chịu nhận sai, thật là quá đáng ghét.

    Thanh âm tivi vẫn không ngừng truyền vào, thân thể nho nhỏ của Vượng Tài từng chút một di chuyển về hướng cửa, ô ô ô ô, chỉ nhìn một cái, Vượng Tài chỉ cần nhìn một cái. Một cái lại một cái, Vượng Tài len lén trốn sau cửa rất nhanh bị tivi hút đi toàn bộ lực chú ý, từng chút bay ra ngoài.

    Khóe mắt Tiêu Dật đảo thấy thân ảnh Vượng Tài, xấu xa cầm điều khiển, đột nhiên tắt tivi.

    Vượng Tài, “Ngao ngao ngao ngao ngao, ta muốn xem người nhỏ, ta muốn xem người nhỏ.”

    Tiêu Dật buồn cười quay đầu qua, liền thấy thân thể Vượng Tài xoắn thành một cục, trôi giữa không, cứ như một sợi dây xoắn đủ màu. Cố nén cười, Tiêu Dật vẫy tay với Vượng Tài, “Qua đây.”

    Vượng Tài uốn éo thân thể, nó rất ghét Tiêu Dật nha, chẳng qua nể tình Tiêu Dật chủ động mở miệng, nó liền miễn cưỡng nghe thử Tiêu Dật muốn nói gì.

    Thấy Vượng Tài bay qua, Tiêu Dật cầm nó lên, hỏi: “Thích xem tivi?”

    “Tivi? Là người nhỏ sao?”

    Tiêu Dật gật đầu.

    Vượng Tài lập tức uốn éo thân thể, phủ quyết, “Mới không phải nha, Vượng Tài một chút cũng không thích xem người nhỏ.”

    Tiêu Dật ra vẻ khó xử: “Vậy làm sao đây? Tao đang định bảo mày cùng xem, mày nếu không thích thì bỏ đi.”

    “Cái gì?” Vượng Tài rít lên, thân thể nho nhỏ mềm mại dán lên đầu Tiêu Dật, một bộ hiểu ý người, “Thì ra ngươi thích xem người nhỏ a, Vượng Tài tuy không thích, nhưng có thể xem cùng ngươi, ngươi không cần quá cảm tạ Vượng Tài đâu.”

    Tiêu Dật nhịn cười gật đầu, khen ngợi: “Vượng Tài thật là hiểu ý người.”

    “Đó đương nhiên.” Vượng Tài lập tức ra vẻ tự mãn.

    Tivi lại lần nữa thu hút chú ý của Vượng Tài, Tiêu Dật để Vượng Tài nằm trên đầu y, tay thì nhanh chóng tháo bao gói đồ vừa mua về. Sau khi dọn dẹp rác xong, Tiêu Dật nhìn thời gian, đã sắp trưa rồi. Y vốn còn muốn gọi điện cho Bạch Kỳ, nhưng nghĩ lại tính tình của Lâm Di Nguyệt, vẫn là thôi vậy. Đợi lần này y về tiên giới giao phó mọi chuyện xong, dứt khoát về nhân giới ở vài ngày, có gì đến lúc đó lại nói.

    Nghĩ thế, Tiêu Dật thò tay kéo Vượng Tài xuống, tỏ ý bảo nó cất hết đồ đạc vào, chuẩn bị về tiên giới.

    Vượng Tài luyến tiếc không nỡ di chuyển ánh mắt khỏi tivi, giọng nói chói lói lần đầu tiên mang theo lấy lòng, “Chúng ta có thể mang người nhỏ về tiên giới không?”

    Tiêu Dật lắc đầu.

    Tâm tình Vượng Tài xuống dốc, biểu hiện ra ở chỗ hai sợi thừng nhỏ ngoài miệng cũng vô lực rũ xuống, mềm rũ trải trên sô pha, một hơi nuốt hết đồ trên đó vào. Mắt thấy Tiêu Dật trở vào phòng ngủ thay quần áo, Vượng Tài đảo mắt, nhanh chóng trôi tới trước tivi, miệng túi mở ra, lập tức bao trọn luôn tivi treo trên tường.

    Tiếng lửa điện vang lên xẹt xẹt, có khói đen mỏng bốc ra, Tiêu Dật mới thay quần áo được một nửa để trần nửa người chạy ra, nhìn vách tường trống không, sắc mặt lập tức đen xuống, trong đầu chỉ hiện qua mấy chữ, “Con nít khó ưa!”

    Tiêu Dật tức phát nghẹn, nhưng y cũng không thể tóm Vượng Tài đánh vài cái được, chỉ đành cứng mặt không thèm để ý Vượng Tài.

    Vượng Tài trực giác biết mình làm sai, ngoan ngoãn nằm úp trên đầu Tiêu Dật, bày vẻ rũ mi cụp mắt.

    Một người một túi trở về tiên giới, Tiêu Dật vừa đẩy cửa, đã thấy Lâm Thính Hải và Từ Sắt Nguyên đang ngồi quanh bàn đếm tinh ngọc.

    Tinh ngọc sáng lóng lánh chất đống với nhau, Vượng Tài lén nhìn một cái lại một cái, lại lén lút nhìn vẻ mặt Tiêu Dật, liều mạng nhịn xuống không nhào lên.

    Từ Sắt Nguyên ngẩng đầu thấy Tiêu Dật, lập tức cười lớn: “Tiểu Hải nói cậu có một túi càn khôn thẩm mỹ dị thường, ta còn không tin, nhìn thấy vật rồi, mới biết tiểu Hải nói một chút cũng không sai.”

    “Anh họ!” Lâm Thính Hải khẩn trương muốn ngắt lời Từ Sắt Nguyên, vẻ mặt hổ thẹn nhìn Tiêu Dật, nói sau lưng người khác đã là chuyện không nên, còn bị Từ Sắt Nguyên huênh hoang nói toẹt ra như thế.

    Tiêu Dật đảo mắt trắng nhìn Từ Sắt Nguyên, thần sắc thản nhiên đội Vượng Tài ngồi trước bàn. Đợi khi nhìn rõ số tinh ngọc hai người đang đếm trên bàn, lập tức kinh ngạc: “Sao lại nhiều như thế?”

    Từ Sắt Nguyên cười đắc ý: “Hết cách, khách hàng nhiều quá mà.”

    Buôn bán nội y thịnh vượng khiến tâm tình Từ Sắt Nguyên cực tốt, nhưng thiên tính thương nhân trục lợi khiến hắn căn bản không thỏa mãn với hiện tại, Từ Sắt Nguyên đảo mắt nhìn ái phách Tiêu Dật lấy ra, cười hê hê.

    “Tiêu huynh, cậu có dự định mở rộng phạm vi hợp tác của chúng ta không?”

    Chuyện Từ Sắt Nguyên đưa ra kỳ thật chính là chuyện Tiêu Dật vẫn luôn suy nghĩ, bất kể là Ipad hay laptop, hoặc là những vật phẩm nhân giới khác, đối với Tiêu Dật không quen biết ai tại tiên giới mà nói, y muốn mở rộng tiêu thụ, chỉ có thể lợi dụng nhân mạch của Từ Sắt Nguyên. Nhưng khác với buôn bán nội y, kiểu dáng nội y tuy tới từ nhân giới, nhưng dù sao chuỗi nguyên liệu hai người dùng chế tạo nội y đều là của tiên giới, cho dù bị sở tuần kiểm tra được, chết sống không nhận thì sở tuần kiểm cũng không có biện pháp. Nhưng Ipad, laptop là những sản phẩm điện tử, với năng lực trước mắt của Từ Sắt Nguyên và Tiêu Dật, hai người ai cũng không có cách nào mô phỏng, chỉ có thể tiêu thụ nguyên dạng, như vậy, nguy hiểm quá cao.

    Tiêu Dật tuy tư tâm muốn kéo Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải lên thuyền tặc, nhưng một là không tìm được cơ hội mở miệng thích hợp, hai là y không nắm rõ Từ Sắt Nguyên có nguyện ý chấp nhận nguy hiểm không. Hiện tại Từ Sắt Nguyên chủ động đưa ra, Tiêu Dật tự nhiên cầu còn không được, chỉ là y vẫn phải xác định một chút. “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”

    Từ Sắt Nguyên hiểu hàm nghĩa trong lời Tiêu Dật, “Anh có suy nghĩ nghiêm túc về nguy hiểm trong đó không, anh có suy tính nghiêm túc về hậu quả mình có thể gánh vác không, anh có từng nghĩ tới một khi bị sở tuần kiểm tra được thì có kết cục thế nào không?”

    Hít thật sâu một hơi, Từ Sắt Nguyên hung tợn nói: “Phú quý là cầu trong hiểm trở, dù sao một bước cũng là đi, hai bước cũng là đi, không có gì khác biệt.”

    Có câu này của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật cũng yên tâm, hai người đồng thời ăn ý nhìn sang Lâm Thính Hải, Lâm Thính Hải khổ mặt, “Ta có thể không cần không?”

    “Không thể!” Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên hai miệng cùng thốt.

    Ba người rất nhanh thống nhất chuyện chia phần, Tiêu Dật một mình chiếm năm phần, Từ Sắt Nguyên ba, Lâm Thính Hải hai.

    Từ đó, công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn kéo dài tứ giới, danh tiếng lẫy lừng ngày sau chính thức thành lập!

    21 – Gặp tập kích

    Thành lập công ty cũng coi như một chuyện đại sự, Từ Sắt Nguyên cực lực khuyến khích hai người cùng ra ngoài ăn một bữa. Lần trước vì Sở Mặc, ai cũng ăn không vô, lần này Từ Sắt Nguyên tỏ ý nhất định phải ăn tận hứng.

    Lâm Thính Hải khó xử nhíu mày, “Ta không đi đâu, cô cô còn đang đợi ái phách mà.”

    Từ Sắt Nguyên không cho là đúng, phất tay, “Không phải chỉ là nữ ma đầu Lâm Di Nguyệt đó thôi sao, sợ cái gì? Chúng ta đến Huyền Hồ cảnh ăn, cậu đưa về nhà trước, chúng tôi ở ngoài đợi cậu.”

    “Phốc!” Tiêu Dật xém chút phun nước miếng, y cho rằng Từ Sắt Nguyên sẽ nói gì, kết quả nói tới nói lui vẫn là sợ Lâm Di Nguyệt.

    Từ Sắt Nguyên cười lúng túng, tìm cớ cho mình, “Ta đây cũng chỉ là khách hàng đứng nhất thôi.”

    Ba người định xong ra cửa, Từ Sắt Nguyên huýt sáo một tiếng, xích viêm sư hống thú dừng ở không xa lập tức vọt tới, đậu ngay trước cửa nhà Tiêu Dật.

    Một màn này rơi vào mắt Sở Mặc đang ở không xa, Sở Mặc đảo mắt nhìn qua ba người, nói với Lưu Chính đứng sau lưng: “Ngươi đi theo xem thử, bọn họ đang muốn đi đâu? Làm gì?”

    “Vâng!” Lưu Chính cung kính nói.

    Sở Mặc nghĩ tới động tĩnh sáng nay do Lâm Di Nguyệt làm ra, nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Gặp phải Lâm Di Nguyệt thì trở về.”

    “Đại nhân?”

    Lưu Chính đang định nói gì đó, Sở Mặc đã ngăn cản hắn, “Ngươi không phải là đối thủ của Lâm Di Nguyệt.”

    Sở Mặc nói rất trực tiếp, Lưu Chính chỉ đành không tình nguyện cúi đầu, “Vâng, đại nhân!”

    Thân ảnh Lưu Chính rất nhanh biến mất, Sở Mặc nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy bóng lưng xích viêm sư hống thú đi xa. Hiện tại xem ra, Lâm gia, Từ gia và dư nghiệt Vân Lam dính líu với nhau đã là sự thật, Sở Mặc muốn biết một chuyện là, bọn họ rốt cuộc đang âm thầm mưu tính cái gì? Nghĩ tới sự xuất hiện của Lâm Di Nguyệt, chân mày Sở Mặc nhăn lại, tuy hắn không có qua lại gì với Lâm Di Nguyệt, nhưng đối với tên của nàng ta vẫn như sấm bên tai, không ngờ ngay cả nàng ta cũng tham gia vào. Không biết dư nghiệt Vân Lam dựa vào cái gì đả động được Lâm Di Nguyệt, Sở Mặc thật sự càng lúc càng hiếu kỳ.

    Tất cả những gì phát sinh trong tối, ba người Sở Mặc hoàn toàn không hay biết, trong thất ngọc ling lung xa, Từ Sắt Nguyên đang chỉ vào Tiêu Dật cười ha ha, thì ra Vượng Tài không chịu ngoan ngoãn bị Tiêu Dật thắt ở thắt lưng, cố chấp muốn nằm trên đầu Tiêu Dật.

    Tiêu Dật đối với chuyện này đau đầu không thôi, khi ở nhà y cũng không nghĩ ngợi gì cho Vượng Tài ở đó, nhưng ở trước mặt người ngoài, Tiêu Dật không dám tưởng tượng cảnh này cho lắm.

    Lâm Thính Hải đồng tình nhìn Tiêu Dật đang giằng co với Vượng Tài, thầm nghĩ nên tìm cơ hội đem túi càn khôn trong nhà tặng cho Tiêu Dật thì hơn, Từ Sắt Nguyên không biết Lâm Thính Hải nghĩ gì, ở một bên chỉ sợ thiên hạ bất loạn vui sướng trên tai họa người khác.

    Ba người một túi trong khoang xe đang ầm ĩ lợi hại, thất ngọc linh lung xa vẫn luôn bình ổn đột nhiên bị chấn động kịch liệt một cái, Tiêu Dật ngồi không vững, đập thẳng vào khoang xe, “bịch” một tiếng, sau lưng bắt đầu nóng rát. Khi y bị tông ngã, Vượng Tài vẫn luôn ở trên đầu y trực tiếp bị văng ra một góc xe.

    Tiếng gầm gừ tức giận bất an của xích viêm sư hống thú truyền vào trong khoang, Từ Sắt Nguyên quái dị: “Lẽ nào lại là Điền Cách Phi?”

    Vừa nói xong, lại một lực lớn hung hăng đập lên xe, Lâm Thính Hải giữ chắc Tiêu Dật, đảo người nhảy ra ngoài. Từ Sắt Nguyên cùng Tiêu Dật nhìn nhau một cái, cũng nhảy ra theo. Hai người lập tức ý thức được, bọn họ gặp phải phiền toái. Những gì trước mắt đã không phải là cảnh sắt tiên giới quen thuộc, mà lan tràn một làn sương xám nhìn không rõ, thậm chí ngay cả Lâm Thính Hải nhảy khỏi xe trước họ một bước cũng đã mất dấu trong làm sương xám này, Từ Sắt Nguyên giật mình phẫn nộ nói: “Là trận pháp.”

    Sắc mặt Tiêu Dật trở nên khó coi, đối phương rõ ràng là nhắm vào ba người họ, là ai?

    Ở chung lâu như thế, Từ Sắt Nguyên đã biết Tiêu Dật tu vi không tinh, lập tức bước lên một bước, vô cùng tự nhiên bảo vệ Tiêu Dật sau lưng. Một tia sáng vàng sáng lên ở bắp tay trái của Từ Sắt Nguyên, vòng tay không bắt mắt bình thường hắn luôn mang theo thoáng chốc bùng phát kim quang, như nước chảy đảo qua toàn thân, rồi hóa thành một bộ áo giáp vàng bọc lấy người hắn.

    Tiêu Dật kinh ngạc mở to mắt, y vẫn là lần đầu tiên biết vũ khí tiên giới còn có thể như vậy.

    Từ Sắt Nguyên siết chặt nắm tay trái, hung tợn đấm một quyền vào sương xám trước mặt. Có tia sáng vàng đâm vào trong làn sương, trước mắt thấp thoáng hiện ra một khe hở, nhưng rất nhanh làn sương lại tụ hợp lại.

    Từ Sắt Nguyên nhíu chặt mày, cảnh giác nhìn phía trước, nhanh chóng nói: “Tiêu huynh, cậu lên xe trước đi, thất ngọc linh lung xa có khắc cấm chế, có thể bảo vệ an toàn cho cậu.”

    Tiêu Dật đứng sau lưng không nói gì, Từ Sắt Nguyên vô thức quay đầu, lại ngạc nhiên phát hiện, sau lưng hắn căn bản không có bóng dáng Tiêu Dật, ngay cả một góc thất ngọc linh lung xa cũng không thấy bóng dáng.

    “Tiêu huynh, Tiêu Dật!”

    Giọng nói lộ ra cấp thiết của Từ Sắt Nguyên xuyên qua làn sương mù, truyền vào tai Tiêu Dật, nhưng lúc này y lại căn bản không nói ra tiếng. Trước mặt tựa hồ có một lớp màn nhìn không thấu chặn lấy y, y có thể nhìn thấy Từ Sắt Nguyên đứng ở nơi cách mình vài bước, thậm chí ngay cả Lâm Thính Hải bọn họ cho rằng đã biến mất kỳ thật vẫn luôn đứng ở chỗ không xa, chỉ là hai người tựa hồ đều không thấy được nhau, tất cả xung quanh đều bị sương mù bao trùm.

    Tiêu Dật không phải không nghĩ tới việc trở về nhân giới, nhưng năng lượng trong người y không đủ để mang theo người khác, y không thể bỏ mặc Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải lại đây. Đợi khi y tách khỏi Từ Sắt Nguyên, y kinh ngạc phát hiện, không gian xung quanh tựa hồ bị cái gì cầm cố, hiện tại y muốn rời khỏi cũng không được nữa.

    “Ngươi chính là tay sai của kim ngư vệ?” Giọng nói âm trầm vang lên sau lưng.

    Tiêu Dật đột ngột quay đầu, còn chưa nhìn thấy cái gì, mà cấm chế trên người tựa hồ đã được mở ra, y nhanh chóng mở miệng nói. “Tôi không biết ông đang nói gì, kim ngư vệ gì chứ, tôi không phải kim ngư vệ.”

    “Hê hê, ngươi nói không phải thì không phải! Cho dù không phải cũng phải chết.”

    Giọng nói chỗ tối lộ ra một cỗ âm độc, một cánh tay khô gầy đen đúa đột nhiên thò ra giữa không trung, vươn thẳng tới muốn bóp cổ Tiêu Dật.

    Thân thể Tiêu Dật lại lần nữa bị giam cầm, y muốn động nhưng làm sao cũng không động được. Khi cánh tay đó tiến lại gần, vết bớt hình thái cực ở tim tựa hồ có một sức mạnh không ngừng xông phá cấm chế của nội thể, nhưng sức mạnh đó quá mức nhỏ bé, Tiêu Dật nhìn cánh tay gần trong gang tấc, trong mắt hiện ra một tia tuyệt vọng.

    Lẽ nào trọng sinh một đời, y vẫn phải chết ở đây?

    “Ngao!”

    Khi ngón tay đó lập tức sẽ chạm vào Tiêu Dật, Vượng Tài không biết từ chỗ nào chui ra, cản trước mặt Tiêu Dật, há miệng muốn nuốt cánh tay trước mặt.

    “Linh khí? Tìm chết!”

    Người trong bóng tối sau khi bị dọa, rất nhanh phát hiện hóa ra là một túi càn khôn có mở linh trí, lập tức đại nộ. Hắn không xem Vượng Tài ra gì, trực tiếp mở năm ngón, muốn vặn Vượng Tài vào lòng bàn tay.

    Tâm Tiêu Dật trầm xuống, y không biết Vượng Tài sao lại đột phá được cầm cố lao ra, nhưng sự xuất hiện của Vượng Tài căn bản không giúp được gì. Theo như Tiêu Dật biết, túi càn khôn chỉ có thể hút vật chết, căn bản không thể nào hút sinh linh sống. So với việc Vượng Tài bị y liên lụy, không bằng nhanh chóng rời khỏi đây.

    Tiêu Dật muốn bảo Vượng Tài đi, nhưng y còn chưa nói ra, mắt thấy Vượng Tài đã sắp bị bắt, giây tiếp theo, tình hình tại đó nghịch chuyển thật lớn, Vượng Tài thế nhưng một hơi nuốt luôn cánh tay đối phương.

    Tiêu Dật há miệng trợn mắt nhìn một màn trước mặt, một thân ảnh khô héo gầy đét trong hư không bị Vượng Tài kéo ra, một người một túi tựa hồ triển khai lực kéo, thân ảnh cực lực muốn thoát khỏi Vượng Tài, mà Vượng Tài lại phồng miệng, từng chút một nuốt chửng thân ảnh đó.

    Thân ảnh cuối cùng không chống lại được Vượng Tài, cả người bị Vượng Tài nuốt trọn, khi thân ảnh biến mất, sương mù xung quanh tản đi với tốc độ cực nhanh, cầm cố của Tiêu Dật cũng biến mất không thấy.

    Vượng Tài vẻ mặt kiêu ngạo bay tới bên cạnh Tiêu Dật, “Vượng Tài từng nói mình rất lợi hại, hiện tại ngươi tin rồi chưa?”

    Sắc mặt Tiêu Dật trở nên cổ quái, nghĩ tới người đàn ông ngay cả mặt còn chưa nhìn rõ hiện tại đã nằm trong bụng Vượng Tài, do dự một lúc, hỏi: “Ông ta chết rồi?”

    Vượng Tài phi phi vài tiếng, “Vượng Tài khả ái như thế, sao có thể ăn người, lại nói hắn ta một chút cũng không dễ tiêu hóa, chỉ là tạm thời ném hắn ta ở bên trong thôi.”

    Tiêu Dật yên tâm lại, y không phải vì mềm lòng không muốn giết người, mà là cảm thấy bên trong Vượng Tài đã cất không ít đồ của y, nếu có người chết trong đó, quả thật quá xúi quẩy.

    Thân thể nho nhỏ của Vượng Tài chuyển một vòng trước mặt Tiêu Dật, cố ý cao ngạo mở miệng: “Vượng Tài vừa mới cứu ngươi, ngươi phải làm sao báo đáp Vượng Tài đây?”

    Ánh mắt Tiêu Dật nhu hòa, “Vượng Tài muốn gì?”

    Vượng Tài ngao một tiếng kêu lên: “Tinh ngọc, tinh ngọc, Vượng Tài muốn tinh ngọc sáng lấp lánh.”

    Tiêu Dật bật cười, tuy có lúc Vượng Tài là đứa trẻ khó ưa, nhưng Vượng Tài cũng là đứa trẻ ngoan.

    Khi sương mù tan đi, trận pháp xung quanh cũng không cách nào thành hình nữa, Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải rất nhanh phát hiện nhau, hai người đồng thời đi tới cạnh Tiêu Dật, “Tiêu huynh, cậu không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

    Tiêu Dật lắc lắc đầu, hai ba câu kể lại chuyện vừa rồi.

    “Cậu là tay sai của kim ngư vệ?”

    “Túi càn khôn có thể cất người?”

    Câu trước là Từ Sắt Nguyên câu sau là Lâm Thính Hải, điểm chú ý của hai người vĩnh viễn bất đồng.

    Tiêu Dật câm nín nhìn Từ Sắt Nguyên, “Anh cảm thấy kim ngư vệ sẽ thu tôi?”

    Từ Sắt Nguyên cười hê hê, “Cũng phải, ngay cả ta còn không vào kim ngư vệ được, tiêu huynh còn không có hy vọng.”

    Ba người tới lúc này căn bản đã hiểu được đại khái chuyện phát sinh vừa rồi, đối phương không biết tại sao nhận định Tiêu Dật là người của kim ngư vệ, lần này nhân lúc Tiêu Dật xuất môn muốn giải quyết y, xem ý tứ đối phương, chỉ là vây Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải, chủ yếu là nhắm vào Tiêu Dật mà tới.

    Trải qua chuyện này, ba người đều không còn tâm tình ăn cơm, Từ Sắt Nguyên trực tiếp bảo xích viêm sư hống thú chạy ngược về Nhược Thủy châu.

    Sau lưng họ, thân ảnh Lưu Chính xuất hiện trong hư không, nhíu mày tràn đầy khó hiểu. Biến cố trước đó quá mức đột ngột, đợi khi hắn phản ứng lại, ba người Tiêu Dật đã bị vây trong trận pháp. Lưu Chính thử tiếp xúc trận pháp, rất nhanh ý chức được tu vi của đối phương cao thâm hơn hắn, hắn đang dự định phát kim ngư lệnh thông báo Sở Mặc, trận pháp lại đột nhiên mở ra, ba người Tiêu Dật hoàn hảo không thương tổn bước ra.

    Làm sao có thể!

    Kim ngư vệ nhắm vào Tiêu Dật mấy ngày nay, sớm đã tra rõ ràng tu vi của ba người họ, cao nhất là Lâm Thính Hải, là tiên nhân bậc năm, thấp nhất là Tiêu Dật, chẳng qua mới vào bậc một, bọn họ rốt cuộc làm sao vô thanh vô tức phá trận pháp?

    Thần sắc Lưu Chính trở nên ngưng trọng, lẽ nào bọn họ còn có con bài nào mà kim ngư vệ không biết hay sao?

    Lời tác giả: Ý ý, xem ra các bạn thân ái không thích tiểu Vượng Tài, tôi chỉ đành nói, không có manh vật không đáng yêu, chỉ có tác giả viết không tốt, là tôi sai!!! Tôi vốn định viết Vượng Tài thành một tiểu manh vật, ai biết vô tình lại viết thành đại cường hào, cái này giống như là tiết tấu của dì ghẻ a!

    Vượng Tài, xin lỗi rồi!

    Ps, có bạn hỏi đẳng cấp tu vi trong văn, tu vi trong văn phân làm mười cấp, từ cao tới thấp phân biệt là cấp mười tới cấp một, tôi có vài tiên nhân nằm trên cấp mười đã thuộc vào phạm vi bán thần. Cùng một tu vi, tiên khí cũng từ cao đến thấp phân làm mười cấp, trong đó cấp một đến cấp ba được xem là hạ phẩm tiên khí, cấp bốn đến cấp bảy là trung phẩm, cấp tám trở lên là thượng phẩm tiên khí, đương nhiên từ trên cấp mười là thần khí trong truyền thuyết rồi.

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm