Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 22-24

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    22 – Cuốn vào

    Khi Sở Mặc nhận được thẻ ngọc truyền tin của Lưu Chính, thì đã có thể thấy bóng dáng của xích viêm sư hống thú. Có lẽ chuyện trước đó đã cảnh cáo Lưu Chính, thủ đoạn của hắn đối với ba người Tiêu Dật có kiêng dè, không dám như trước kia theo quá chặt, mà đi theo xa xa đằng sau.

    Xích viêm sư hống thú kéo xe đậu trước cửa viện của Tiêu Dật, Tiêu Dật nhảy xuống, Sắt Nguyên lo lắng hỏi: “Thật sự không cần ta và tiểu Hải ở với cậu?”

    Tiêu Dật lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt: “Tôi chuẩn bị đến nhân giới vài ngày, thu xếp một chút liền đi.”

    “Cũng được!”

    Trên đường bọn họ đi về đều suy đoán người lén tập kích bọn họ rốt cuộc là ai, đặc biệt là dạng người ru rú trong nhà như Tiêu Dật, đối phương rốt cuộc làm sao lại liên hệ y với kim ngư vệ, đáng tiếc bọn họ không dám thả người đàn ông trong bụng Vượng Tài ra, chỉ dùng đầu nghĩ thì thật nghĩ không ra. Nghĩ tới đối phương nói không chừng còn có người trốn ở chỗ tối, Tiêu Dật đến nhân giới vài ngày cũng coi như an tâm. Từ Sắt Nguyên an ủi: “Cậu yên tâm, tôi sẽ tìm người nghĩ cách điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì.”

    Tiêu Dật gật đầu, lúc này có thể dựa vào cũng chỉ có Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải mà thôi.

    Động tĩnh Tiêu Dật trở về rất nhanh bị Hàn Ngọc Khiêm sát vách biết được, Hàn Ngọc Khiêm thông qua trận pháp nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dật, thần sắc kinh nghi bất định. Hắn tận mắt thấy Võ Trắc đuổi theo Tiêu Dật, Tiêu Dật sao có thể còn sống trở về? Lẽ nào Võ Trắc thất thủ? Không thể nào! Hàn Ngọc Khiêm trong lòng không muốn tin tưởng suy đoán này, Võ Trắc tu vi đã là cấp bảy, lại luyện hóa được làn sương ma quái của Hư Vô hải, ngay cả tiên nhân cấp tám cũng chưa chắc có thể lấy được gì tốt từ tay hắn, ba người Tiêu Dật sao có thể trốn thoát?

    Lẽ nào là kim ngư vệ? Đúng, khẳng định là cạm bẫy do kim ngư vệ giăng, đặc biệt dụ Võ Trắc đi khỏi mình. Hàn Ngọc Khiêm càng nghĩ càng sợ hãi, không thiết theo dõi Tiêu Dật nữa, gấp rút đẩy cửa phòng ngủ lao vào trong.

    Trên bàn chính giữa phòng, một quang cầu lam nhạt lặng lẽ nằm đó. Chính giữa quang cầu là một chiếc thuyền phi hành trông vô cùng xinh xắn tinh vi. Chỉ là nếu nhìn kỹ, lại phát hiện đuôi thuyền phi hành có mấy vết nứt thật sâu, lúc này mấy vết nứt này đang từng chút một chậm rãi hồi phục dưới năng lượng dưỡng hộ của quang cầu.

    Hàn Ngọc Khiêm khẩn cấp nhìn quang cầu, xuyên vân thoa còn chưa sửa xong, nhìn tình huống còn cần mấy ngày, hắn cứ thế mạo hiểm dùng nó xuyên qua ranh giới hai giới tiên nhân? Hay là mạo hiểm đợi tiếp?

    Hai chọn lựa đều tràn đầy nguy hiểm, cái trước vạn nhất xuyên vân thoa gánh không nổi, hắn có thể sẽ bị lạc trong Vô Vọng chi hải, cái sau nếu bị kim ngư vệ bắt, hắn sẽ có khả năng vĩnh viễn bị giam cầm trong tiên ngục, ngay cả đại nghiệp của bệ hạ cũng sẽ bị hắn liên lụy.

    Sắc mặt Hàn Ngọc Khiêm trở nên dữ tợn, quyết định thò tay vào trong quang cầu. Hắn là hậu nhân Vân Lam, rất được bệ hạ trọng dụng, hắn phát thệ phải hồi phục vinh quang của Vân Lam tiên triều, hiện tại cơ hội đã ở trước mặt, nếu vì hắn bị bắt phá hoại cục diện tốt như thế, hắn làm sao dám nhìn bệ hạ nữa?

    Xuyên vân thoa rất nhanh bị lấy ra, không có xuyên vân thoa, quang cầu màu lam lập tức trở nên u ám, chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng rút thành một màng mỏng trong suốt màu lam chỉ lớn cỡ trái trứng gà.

    Hàn Ngọc Khiêm thận trọng cẩn thận cất miếng màng mỏng màu lam đi, xuyên vân thoa tuy trân quý, nhưng là có thể lấy tinh ngọc mua được, mà giá của miếng màng này lại căn bản không thể dùng tinh ngọc ước lượng. Tiên giới đồn rằng, khi thần giới còn chưa bị diệt, tại cực nam thần giới có một loại nguyên khí thụ đặc biệt. Nguyên khí thụ vạn năm kết quả, quả đó chính là miếng màng mỏng to cỡ trái trứng gà trong tay hắn, cũng chính là nguyên khí quả. Nguyên khí quả trong mắt người thần giới chẳng qua là một vật đại bù, nhưng nếu ở tiên giới, lại thực sự có thể khiến người chết đã thấy xương trắng, chữa lành tất cả thương tích do ngoại lực.

    Năm đó thần giới chưa diệt, nguyên khí quả thỉnh thoảng cũng có lưu thông tới tiên giới, cùng bổn nguyên quả của tiên giới có thể xưng là song trân trong quả, nhưng theo thời gian trôi đi, thần giới bị diệt, bổn nguyên quả tuyệt tích, tiên giới đã không còn tin tức của song trân trong quả nữa. Nguyên khí quả trong tay Hàn Ngọc Khiêm là trân bảo của Vân Lam tiên triều năm đó, nếu không phải xuyên vân thoa bị tiên đình khống chế sản xuất, muốn mua được không dễ, mà Hàn Ngọc Khiêm muốn tới nhân giới lại là sự việc trọng đại, Vân Lam bệ hạ tuyệt đối không nỡ lấy nó ra.

    Cất xong nguyên khí quả, Hàn Ngọc Khiêm lấy xuyên vân thoa, nghiến răng móc một chủy thủ tạo hình cổ xưa trong ngực ra, chủy thủ này là sở thiên công của tiên đình chế tạo, tên là “Phá Giới”, đặc biệt dùng để mở ranh giới giữa nhân giới và tiên giới, là một trong những trang bị tất yếu của sở tuần kiểm.

    Hàn Ngọc Khiêm ném Phá Giới lên giữa không, chỉ thấy một đạo sóng nước tinh mịn thoảng qua giữa không, ẩn ẩn có một khe hở đen ngòm theo sóng nước lưu động mà chậm rãi xuất hiện.

    “Không tốt, là ranh giới chấn động.” Trên lầu các không xa, Sở Mặc đột nhiên đứng dậy, thân hình nháy một cái biến mất khỏi đó.

    Khe nứt giữa không càng lúc càng lớn, Hàn Ngọc Khiêm cấp thiết ném xuyên vân thoa, rồi muốn bay vào trong khe nứt.

    “Diệt qua!” Sở Mặc thoáng chốc xuất hiện, lạnh giọng nói. (*Qua: giáo, thương, mâu)

    Khi chữ “qua” vừa nói xong, một đạo kiếm ảnh màu đen chọc trời xuất hiện trên tiểu viện, hung hăng chém xuống khe nứt.

    “Ầm!”

    Kiếm ảnh chẻ mở trận pháp, chém lên trên khe nứt, năng lượng to lớn bùng ra tán loạn, loạn lưu còn kèm theo tiếng rít gào, trực tiếp xông phá hai tầng trận pháp, đập vào tiểu viện cách vách.

    Trong lúc bụi bay mù trời, mấy viện tử xung quanh đều bị nổ sụp, ở tiểu viện cách một bức tường kia, Tiêu Dật vừa đang định về nhân giới, lại bị cỗ loạn lưu này cắt ngang, buồn bực hừ một tiếng, không thể không dừng lại. Tiếp theo ngay một thoáng dao động không gian mỏng manh, y đã bị Sở Mặc bắt được, Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, “Tàn sát!” Rồi lại một kiếm hung tợn chém về khe nứt trước đó, thân hình nhẹ lóe, một tay tóm lấy Tiêu Dật.

    Tiêu Dật mê mang nhìn hắn, nhất thời còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.

    Hàn Ngọc Khiêm thấy Tiêu Dật bị Sở Mặc bắt được, trong lúc chưa làm rõ được tình huống, đã quyết tâm lại xuất ra Phá Giới. Hai khe nứt hư không chồng lên nhau, lực hút cực đại truyền ra, thân ảnh Tiêu Dật và Sở Mặc không thể khống chế bị khe nứt hút vào, kéo theo Hàn Ngọc Khiêm và xuyên vân thoa cũng biến mất trong khe nứt.

    “Điện hạ!”

    Trong hư không đột nhiên xuất hiện một nam tử toàn thân bọc trong hắc bào, nam tử kinh ngạc nhìn Sở Mặc bị hư không hút lấy, biến cố quá mức đột ngột, hắn thế nhưng không thể kịp thời bảo vệ Sở Mặc.

    Mắt thấy khe nứt trong không trung sắp khép lại, trong tay người hắc bào hóa ra một thanh cự đao cháy bùng lửa đen, nặng nề đâm vào khe nứt, muốn khiến khe nứt lại mở ra.

    Lúc này Lưu Chính vừa mới đuổi tới chấn động nhìn hành vi của người hắc bào, thất thanh nói: “Yêu đao Đoạn Lăng Phong.”

    Người hắc bào không để ý tới Lưu Chính, chỉ một đao tiếp một đao đâm vào khe nứt, nhưng khe nứt vẫn dần khép lại.

    Lưu Chính nhìn động tác của Đoạn Lăng Phong, đột nhiên ý thức được cái gì, lao qua, “Đại nhân đâu?” Trước đó hắn cách rất gần, bên ngoài lại có trận pháp bảo hộ, không biết nội tình xảy ra bên trong.

    Mắt thấy khe nứt triệt để khép lại, Đoạn Lăng Phong vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Lưu Chính một cái, “Điện hạ bị cuốn vào Vô Vọng chi hải giữa hai giới, ngươi triệu tập kim ngư vệ, bắt Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân.”

    Lưu Chính quái dị nghe lời Đoạn Lăng Phong, nhất thời có chút không kịp phản ứng. Điện hạ là ai? Đoạn Lăng Phong không phải là yếu phạm tiên giới bắt giữ sao? Năm đó hắn bị đại nhân bắt được lưu đày tới Hư Vô hải, sao lại xuất hiện ở đây? Hắn nói triệu tập kim ngư vệ bắt Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân, đây không phải là mệnh lệnh đại nhân đã ra sao?

    Có gì đó xẹt qua đầu, Lưu Chính đột nhiên giật mình, đại nhân = điện hạ, đại nhân? Điện hạ?

    Lưu Chính khó che giấu kinh ngạc, nhìn Đoạn Lăng Phong nói không nên lời.

    Đoạn Lăng Phong thấp giọng hừ: “Còn không mau làm.”

    “Ờ!”

    Đả kích quá lớn, Lưu Chính định thần lại, lập tức quyết đoán phất tay, một đạo lệnh bài màu vàng bay lên trời, ở hai nơi khác tại Nhược Thủy châu, Mặc Hương Các và sở tuần kiểm, kim ngư vệ tiềm phục lập tức nhận được chỉ lệnh, ngay sau đó chiếu theo bố trí nhanh chóng hành động.

    Lưu Chính sau khi nhận được phản hồi, rất nhanh nhìn Đoạn Lăng Phong, “Chúng ta đến sở tuần kiểm mượn dùng xuyên vân thoa, mở ranh giới hai giới tới Vô Vọng chi hải tìm đại nhân.”

    Đoạn Lăng Phong mặt âm trầm, không nói gì, trước đó hắn đã nhìn rõ, Hàn Ngọc Khiêm ném ra hai thanh Phá Giới, hư không chồng lên nhau, Sở Mặc không biết sẽ bị loạn lưu cuốn đi đâu. Điều đáng may mắn là, trên người Sở Mặc có mang theo một chiếc xuyên vân thoa, an toàn có lẽ không có vấn đề, điều duy nhất cần phải lo lắng là, hắn liệu có bị mất phương hướng bên trong Vô Vọng chi hải không.

    Lưu Chính thấy Đoạn Lăng Phong vẫn mãi không nói, nhịn không được lớn tiếng nói, “Chúng ta phải đi tìm đại nhân.”

    Đoạn Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải vì để không bị kim ngư vệ bên người Sở Mặc phát hiện sự tồn tại của mình, hắn làm sao lại để xảy ra sơ suất này, thế nhưng không thể bảo hộ điện hạ. Nghĩ tới đây, Đoạn Lăng Phong không chút khách khí mệnh lệnh: “Ta tự nhiên sẽ đi tìm điện hạ, ngươi lưu lại đây, nghĩ cách phong tỏa tất cả tin tức. Sau khi bắt được Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân, trước nhốt ở tiên lao, còn về Lâm gia và Từ gia, ngươi phái người trông chừng trước, đừng tự tiện hành động.”

    Lưu Chính nhíu mày, nghĩ muốn phản bác, Đoạn Lăng Phong đã không kiên nhẫn, “Ta đi nói với tiên đế.”

    Đối phương đã đưa tiên đế bệ hạ ra, Lưu Chính chỉ đành không tình nguyện đáp ứng.

    Lúc hai người phân ra hành động, trong loạn lưu hư không, Sở Mặc kéo Tiêu Dật xuyên qua loạn lưu rơi xuống phía dưới.

    23 – Giao phong

    Tiếng gió vù vù vang lên bên tai, năng lượng loạn lưu cuồng loạn qua lại xung quanh thân thể, Tiêu Dật mở to mắt, cảm thấy thân thể đang nhanh chóng rơi xuống.

    Y nỗ lực muốn khống chế thân thể, lại phát hiện căn bản không thể sử được một chút sức lực nào, trong đầu y liều mạng nghĩ tới căn phòng ở nhân giới, nhưng vết bớt thái cực ở ngực giống như chìm vào ngủ mê, không có một chút dao động khí tức quen thuộc nào.

    Cổ tay trái truyền tới đau đớn nhắc nhở y, y vẫn còn đang bị Sở Mặc giữ trong tay, Tiêu Dật gian nan quay đầu lại trong cuồng phong, đúng lúc chạm phải thần tình lãnh liệt của Sở Mặc. Tiêu Dật mở mở miệng, cuồng phong kịch liệt rót vào, chặn lại lời y muốn nói, y nhịn không được thê thảm ho khan.

    Bộ dáng y rơi vào trong mắt Sở Mặc, Sở Mặc cực độ chán ghét dư nghiệt Vân Lam, hơi thoảng qua chút nghi hoặc. Năng lượng loạn lưu xung quanh tuy cường liệt, nhưng đối với tiên nhân mà nói cũng không tính là vấn đề gì lớn. Có điều nhìn bộ dáng Tiêu Dật, trong loạn lưu hình như ngay cả thân thể đều vô pháp khống chế, hoàn toàn bị động bị loạn lưu bọc lấy thân thể, nếu không phải còn có hắn kéo đối phương, chỉ sợ Tiêu Dật sớm đã không biết bị loạn lưu mang tới chỗ nào rồi.

    Kim ngư vệ theo dõi Tiêu Dật mấy ngày, Sở Mặc tự nhiên biết Tiêu Dật là tiên nhân tu vi bậc một, tuy loại loạn lưu này đối với tiên nhân bậc một có chút miễn cưỡng, nhưng cũng tuyệt đối không thể có bộ dáng yếu như của Tiêu Dật.

    Chân mày Sở Mặc khẽ chau lại, người của Vân Lam tuyệt đối không thể yếu như thế, chẳng lẽ y là đang cố ý?

    Ý niệm thoáng qua, mặt biển thâm đen của Vô Vọng chi hải đã xuất hiện trước mắt, Sở Mặc tự do khống chế thân thể, nhìn Tiêu Dật vẫn còn đang ho khan, cánh tay đang tóm Tiêu Dật đột nhiên buông lỏng. Hiện tại đã không có năng lượng loạn lưu, có phải cố ý hay không cứ nhìn lát nữa Tiêu Dật đứng trước lằn ranh sinh tử sẽ làm thế nào liền biết.

    Sở Mặc buông tay chỉ trong thoáng chốc, cảm giác đau trên cổ tay trái đột nhiên biến mất, Tiêu Dật lập tức cảm thấy được thân thể càng thêm không thể khống chế, trước đó thân thể tuy rằng rơi xuống, nhưng phương hướng dù sao vẫn bảo trì cự ly đường thẳng, hiện tại không có sự cầm cố của Sở Mặc, thân thể nương theo cuồng phong không ngừng lắc lư trái phải. Tiêu Dật cúi đầu nhìn mặt đất màu thâm đen càng lúc càng gần, không dám tưởng tượng lát nữa bản thân sẽ có kết cục thế nào.

    Phản ứng của y rơi vào trong mắt Sở Mặc, mắt thấy Tiêu Dật tựa hồ thật sự vô pháp khống chế thân thể, lập tức sẽ rơi xuống biển, ánh mắt Sở Mặc tối đi, thân thể hơi lóe, đột nhiên vươn tay nắm lấy Tiêu Dật. Sinh tử của dư nghiệt Vân Lam hắn không quan tâm, nhưng dư nghiệt Vân Lam muốn làm gì, Lâm gia và Từ gia lại dính dáng bao nhiêu, những chuyện này thiếu niên trước mắt khẳng định biết một chút, y vẫn không thể chết.

    Sở Mặc đột nhiên buông tay rồi vào thời khắc cuối cùng lại vươn tay kéo y lại, trong đó rốt cuộc có hoạt động tâm lý ra sao, Tiêu Dật không biết. Khi hai chân chạm vào mặt đất cứng chắc, Tiêu Dật khó chịu khom người, năng lượng loạn lưu và cuồng phong song trọng áp bức, khiến thân thể y hầu như đã phải gánh cực hạn, càng không cần nhắc tới tâm lý đè nén khi xém chút ngã chết.

    “Rắc” Một tiếng vang nhẹ phát lên, xúc cảm băng lạnh truyền tới từ cổ tay trái, Tiêu Dật cúi đầu nhìn, một cái cùm tay màu đen độ thô cỡ ngón tay còng lên cổ tay y. Tạo hình cùm tay khiến y nghĩ tới còng tay của nhân giới, y hầu như vô thức hỏi ngược.

    “Anh làm gì vậy? Đây là cái gì?”

    Ánh mắt băng lạnh của Sở Mặc đảo qua Tiêu Dật, nhàn nhạt nói: “Đây là hàn cùm của kim ngư vệ, có thể phong trụ tu vi của ngươi, đeo nó trên người bất kể ngươi đi đâu, kim ngư vệ đều có thể tìm được.”

    Phẫn nộ do không hiểu ra sao lại bị Sở Mặc mang tới đây, khủng bố do xém chút bị ngã chết, hoàn toàn trung hòa uy hiếp do thân phận Sở Mặc mang tới, nghe ra hàm ý cảnh cáo trong lời Sở Mặc, Tiêu Dật nhịn không được phản kháng.

    “Tôi đã làm gì chứ, dựa vào cái gì bắt tôi?”

    Sở Mặc hoàn toàn không đặt phản kháng của Tiêu Dật vào mắt, buông tay để mặc Tiêu Dật ý đồ muốn thử tháo cùm tay xuống. Nhìn động tác không chút khéo léo nào của Tiêu Dật, Sở Mặc lạnh nhạt nói: “Ngươi làm gì thì tự biết lấy.”

    Câu này khiến thân thể Tiêu Dật đột nhiên cứng lại, lập tức trở nên chột dạ, lẽ nào Sở Mặc biết chuyện y từ nhân giới buôn lậu tới tiên giới? Nhưng nội y bán ra đều là sản phẩm mô phỏng của tiên giới, căn bản không tính là chứng cớ y buôn lậu, rõ ràng vật phẩm nhân giới chỉ có Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải có, bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi thừng, tuyệt đối không thể bán đứng y.

    Trong lòng Tiêu Dật rất nhanh bài trừ khả năng này, y nhớ rõ, trước đó Sở Mặc xuất hiện ở cách vách nhà y, cũng chính là nói Sở Mặc nhắm vào người cách vách, tuy không biết tại sao đột nhiên lại bắt y, nhưng chắc không phải vì biết chuyện y buôn lậu.

    Nghĩ tới đây, Tiêu Dật rất nhanh trấn định, cương quyết nói: “Tôi đã làm gì sao tôi không biết.”

    Sở Mặc lạnh lùng đứng đó, chán ghét xẹt qua trong mắt, phản ứng dị thường trước đó của Tiêu Dật hắn nhìn thấy rõ ràng, đã nhận định được là biểu hiện Tiêu Dật chột dạ, hiện tại nghe Tiêu Dật phủ quyết, trong lòng Sở Mặc, Tiêu Dật chẳng qua là giãy chết mà thôi. Nói lại, trước đó khi thấy Tiêu Dật xém chút ngã chết, Sở Mặc đối với thân phận của Tiêu Dật cũng có một thoáng hoài nghi, người của Vân Lam không thể nào yếu như thế, nhưng phản ứng vừa rồi của Tiêu Dật lại khiến hắn không còn hoài nghi nữa, ngược lại càng thêm cảnh giác. Vân Lam trước giờ không nuôi phế vật, Tiêu Dật tu vi cực kém, thì nhất định ở phương diện khác có chỗ hơn người.

    Tiêu Dật căn bản không biết Sở Mặc trong một thoáng đó đã nghĩ nhiều như vậy, tức giận trừng mắt nhìn Sở Mặc đợi Sở Mặc cho y một lời giải thích.

    Đáng tiếc Sở Mặc chỉ lạnh lùng nhìn y một cái, nhẹ phun ra một câu, “Hoặc là mang, hoặc là chết!”

    Tiếng sấm kịch liệt vang lên bên tai hai người, Tiêu Dật nhịn không được rùng mình, sát ý lãnh liệt trong giọng nói của Sở Mặc như một con dao đâm sâu vào thân thể y, Tiêu Dật nhìn thần sắc Sở Mặc, chọn nuốt xuống cục tức này.

    Y không biết đây là đâu, không biết bản thân hiện tại rốt cuộc đang ở đâu. Trên đỉnh đầu không nhìn thấy bầu trời xanh lam quen thuộc, có thể thấy được chỉ có khung trời màu đen âm trầm giống như hũ mực, vô số năng lượng loạn lưu bạo ngược đang không ngừng xé rách ra những vết nứt màu đen ở đỉnh đầu không xa. Trong không trung không có tiên khí, chỉ có các loại khí tức bạo ngược, nhìn tứ phía, trừ màu thâm đen mênh mông không thấy bến, cái gì cũng không có, phân không rõ phương hướng, không có tọa độ.

    Tiêu Dật cúi đầu nhìn cùm tay trên cổ tay, lặng lẽ an ủi bản thân, không phải chỉ là một cái còng tay sao, dù sao với tu vi của y, có phong hay không kỳ thật cũng không có gì khác biệt. Còn về định vị truy tung gì đó của kim ngư vệ, bức quá y trốn ở nhân giới không về tiên giới nữa, đợi tới ngày Tiêu gia tìm được y, để Tiêu gia tới giải quyết.

    Tiêu Dật cúi đầu khiến Sở Mặc hơi có chút thỏa mãn, hai người hiện tại đang ở Vô Vọng chi hải, cho dù hắn có tự tin, cũng không dám bảo đảm có thể thuận lợi sống sót ra khỏi Vô Vọng chi hải. Hắn không hy vọng dưới tình trạng này, còn phải thời khắc tốn tâm trí đề phòng Tiêu Dật bên cạnh, nếu không phải Tiêu Dật còn có giá trị, còn chưa thể chết, hắn sớm đã dứt khoát giết Tiêu Dật. Hiện tại hắn chỉ là phong bế tu vi của Tiêu Dật, phòng ngừa y âm thầm làm gì đó, so ra, Sở Mặc cảm thấy bản thân đã coi là rất khoan dung.

    Sở Mặc tự cho là khoan dung trong mắt Tiêu Dật lại càng thêm sỉ nhục, cho dù y đã nghĩ rõ, nhưng cảm giác uy hiếp khi sinh tử bị khống chế trong tay người khác vẫn khiến tâm tình y khó thể bình tĩnh, nghĩ tới đây đã là lần thứ hai của hôm nay, Tiêu Dật đột nhiên giật mình, nhớ ra Vượng Tài, từ khi tới chỗ kỳ quái này, y vẫn không nghe thấy Vượng Tài có động tĩnh gì.

    Liên hệ với trạng thái vết bớt thái cực ở ngực chìm vào ngủ say, Tiêu Dật lập tức lo lắng kêu tên của Vượng Tài trong đầu.

    “Ta đây!” Đáp lại y là âm thanh vô lực của Vượng Tài, Tiêu Dật thở phào một hơi, cúi đầu nhìn Vượng Tài. Khác với trước đó sinh long hoạt hổ, lúc này Vượng Tài giống một cái túi càn khôn bình thường, hai sợi dây nhỏ vốn tràn đầy tinh thần cũng mềm nhũn rũ xuống, xem ra trạng thái không tốt lắm.

    “Sao vậy?” Tiêu Dật quan tâm hỏi.

    “Khó chịu!” Vượng Tài mềm mại mở miệng, lộ ra ỷ lại với Tiêu Dật: “Khí tức nơi này vô cùng khó chịu.”

    Từ khi Tiêu Dật gặp Vượng Tài tới nay, vẫn luôn chỉ thấy trạng thái đứa trẻ khó ưa của Vượng Tài, đột nhiên gặp phiên bản yếu ớt ngoan ngoãn, khó tránh cảm thấy lo lắng. Y muốn tháo Vượng Tài xuống nhìn kỹ, nhưng Sở Mặc ở bên cạnh, Tiêu Dật hiện tại đã không còn là tiên giới tiểu bạch, khai mở túi càn khôn cần phải có tiên khí, theo lý tu vi của y bị phong, căn bản không thể nào dùng túi càn khôn nữa. Y lo lắng động tác quá kỳ quái sẽ bị Sở Mặc nhìn ra cái gì, vạn nhất Sở Mặc lấy danh nghĩa giám sát tạm thu Vượng Tài, y thật sự là khóc không kịp.

    Ý niệm thoáng qua, Tiêu Dật cũng chỉ đành giả vô ý sờ sờ Vượng Tài, trong đầu nhẹ an ủi.

    Sự an tĩnh của Tiêu Dật khiến Sở Mặc nhìn y vài cái, rồi sau đó không để ý tới nữa. Sau khi nhìn xung quanh một vòng vẫn không cách nào xác định phương hướng, Sở Mặc mở túi càn khôn lấy ra chiếc xuyên vân thoa màu đen.

    Xuyên vân thoa rất nhanh bành trướng theo gió, thoáng chốc hóa thành một chiếc thuyền lớn cao bằng một người, chiếc thuyền màu đen khí thế mà trang nghiêm, xung quanh thuyền khắc vô số bùa chú cổ xưa và phức tạp, tia sáng màu bạc chớp qua trong phù chú, điểm thêm vẻ thần bí cho chiếc thuyền.

    Có tiếng gõ nặng nề từ dưới mặt đất xa xa truyền tới, thần sắc Sở Mặc khẽ biến, nhảy lên xuyên vân thoa. Nhìn Tiêu Dật vẫn còn ngốc ngốc đứng bên dưới, Sở Mặc lạnh giọng nói: “Lên đây.”

    Tiêu Dật ngẩng đầu đánh giá chiếc thuyền trơn tuột, tìm không ra bất cứ khả năng nào để y leo lên, y rất xác định, không tính tu vi của y giờ bị phong, cho dù trước khi tu vi bị phong, y cũng tuyệt đối không thể trèo lên.

    Hai người cách chiếc thuyền một trên một dưới nhìn nhau, tiếng gõ dưới chân càng lúc càng gần, Tiêu Dật hoàn toàn không biết nguy hiểm cận kề, vẻ mặt mê mang nhìn Sở Mặc.

    24 – Phản kháng

    Khi tiếng gõ đã sắp truyền tới dưới chân, Tiêu Dật được Sở Mặc mang lên thuyền.

    Màn sáng màu lam nhạt sáng lên, trùm lấy toàn thân thuyền, Tiêu Dật nhẹ vươn tay chạm một cái vào màn sáng, một cảm giác đau nhói như kim châm truyền tới, y vội rụt tay về, sau lưng lại vang lên tiếng cảnh cáo của Sở Mặc, “Đừng chạm bậy vào cấm chế.”

    Tiêu Dật nhíu mày, y thật không biết địch ý của Sở Mặc đối với y là từ đâu mà tới? Cho dù Sở Mặc bắt được chuyện y buôn lậu vật phẩm nhân giới, nhưng đó cũng là chuyện của sở tuần kiểm mà, hắn là phó thống lĩnh kim ngư vệ, có cần phải tính toán với một tiểu nhân vật như y không?

    Tiêu Dật không hiểu, nhưng cũng biết tính mạng của mình hiện tại đang nằm trong tay đối phương, y vẫn ngoan ngoãn nghe lời để được yên. Yên phận lùi lại một bước, Tiêu Dật tránh khỏi màn sáng, đột nhiên một bóng âm màu đỏ máu thật lớn từ dưới đất khúc xạ mà ra, rọi lên màn sáng, có thể thấy rõ được có thứ gì đó đang xuyên qua lại dưới mặt đất màu đen thẫm, kèm theo tiếng gõ nặng nề.

    “Đùng!” Tiếng gõ đột nhiên đề cao, chấn động lỗ tai Tiêu Dật phát đau.

    Ngay thoáng chốc y thất thần, mặt đất vốn yên tĩnh đột nhiên lắc lư kịch liệt, nổi lên từng đợt từng đợt sóng lớn, chiếc thuyền dưới chân cũng nhấp nhô theo cơn sóng, nhìn từ xa, giống như thuyền đang trôi trên biển lớn.

    Tiêu Dật không cẩn thận xém chút té ngã, hồ loạn vươn tay tóm lấy gì đó, đợi khi y phản ứng lại mới ý thức được thứ mình tóm được là cánh tay của Sở Mặc. Tiêu Dật nhanh chóng rụt tay về, khiến y bất ngờ là, Sở Mặc vẫn luôn vẻ mặt bất thiện thế nhưng không nói gì, chỉ mang thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm bên ngoài, giống như đang lâm đại địch.

    “Đùng!” Lại một tiếng gõ chói tai vang lên, tiếp theo đó là thân thuyền chao đảo điên cuồng. Tiêu Dật lần này không dám bám Sở Mặc nữa, mà bám chặt vào mạn thuyền. Mấy thân ảnh màu đỏ máu nhảy vọt từ dưới đất lên, thân hình cự đại mà xấu xí đụng lên màn sáng, hóa ra là một loại quái ngư cự đại Tiêu Dật chưa từng thấy qua. Có một con quái ngư ịn gương mặt nó lên sát màn sáng, con mắt màu đỏ to cỡ nắm tay xoay chuyển liên tục, nước dãi màu nâu nhiễu giọt, men theo màn sáng chậm rãi trượt xuống.

    Tiêu Dật kinh ngạc lùi lại một bước, mở to mắt, thất thanh nói: “Đây là cái gì?”

    Phản ứng của y khiến trong lòng Sở Mặc lại thoáng qua một chút không hợp, thần sắc kinh ngạc của Tiêu Dật hoàn toàn không phải giả tạo, Sở Mặc có chút nghi hoặc, lẽ nào y chưa từng thấy qua doanh cổ ngư?

    Doanh cổ ngư là một loại yêu thú đặc thù sinh sống tại Vô Vọng chi hải, ngoại hình cực lớn lại xấu xí, toàn thân đỏ máu, thích tụ bầy, thanh âm giống như tiếng gõ. Chỉ riêng vài con doanh cổ ngư đối với tiên nhân mà nói không hề có gì nguy hiểm, nhưng doanh cổ ngư kết thành đàn lại vô cùng khó nhằn. Chỉ là doanh cổ ngư tuy tướng mạo hung tàn, nhưng tính cách cũng coi như ôn hòa, chỉ cần đối phương không chủ động khiêu khích, chúng bình thường sẽ không chủ động gây chuyện. Sỡ dĩ Sở Mặc đậu xuyên vân thoa lại không đi, chính là vì không muốn khiến doanh cổ ngư chú ý.

    Tại tiên giới, doanh cổ ngư không phải là vật hiếm thấy gì, vì chất thịt của doanh cổ ngư non mềm, mà nội đan lại là phụ liệu để luyện đan, tiên đình có người đặc biệt đóng trại ở Vô Vọng chi hải để săn bắt doanh cổ ngư, nội đan thì dùng để luyện dược, thịt thì bán ra, cũng coi như là một phương thức mở nguồn tài nguyên của tiên đình.

    Nghi hoặc chợt lóe lên rồi qua, Sở Mặc rất nhanh tỉnh táo lại, cảm thụ dao động nhấp nhô bất thường dưới chân, chân mày Sở Mặc nhíu chặt.

    Đây không phải là lần đầu tiên hắn xuất hiện tại Vô Vọng chi hải, tuy Vô Vọng chi hải tràn đầy đủ dạng nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhiều nhất là tới từ bão từ trường trong không trung và thất lạc phương hướng. Đối với Vô Vọng chi hải mà nói, đại đa số thời gian nó đều bình lặng, người không quen thuộc căn bản nhìn không ra nó là biển, chỉ cho rằng dưới chân là mặt đất chắc cứng. Mà tình hình trước mắt lại biểu thị nguy hiểm chân thật, chẳng lẽ hắn gặp phải đàn doanh cổ ngư đi săn hoặc là tệ hơn nữa?

    Trong lúc đang suy ngẫm, một tiếng “ọ” giống như tiếng bò kêu từ đáy biển nổi lên, cùng với tiếng ọ đó, một thân ảnh màu đen cực lớn từ dưới đáy chui lên, vô số nước biển màu thâm đen từ phần đỉnh hắc ảnh trượt xuống, hình thành một đạo nước xoáy cực lớn.

    Xuyên vân thoa bị vòng xoáy hút lấy, từng chút một bị kéo về hướng hắc ảnh.

    “Đây là cái gì?” Tiêu Dật lại lần nữa ngạc nhiên nói.

    Không chỉ Tiêu Dật, Sở Mặc cũng không rõ vật khổng lồ trước mặt này rốt cuộc là cái gì. Chỉ thấy bộ phận nó lộ ra ngoài mặt nước, liền có thể tưởng tượng được bản thể của nó rốt cuộc lớn cỡ nào. Thần sắc Sở Mặc trở nên ngưng trọng, động tác nhanh chóng đánh ra mấy thế tay. Màn sáng màu lam bao quanh chiếc thuyền lại lần nữa sáng lên, vô số bùa chú màu bạc lấp lánh lưu đọng trên màn sáng, năng lượng do xuyên vân thoa bạo phát ra trung hòa với lực hút của xoáy nước, chiếc thuyền chậm rãi dừng lại.

    Sở Mặc không có cảm giác thở phào, ngược lại nhanh chóng lấy ra mười mấy khối thượng phẩm tinh ngọc, bỏ vào phòng điều khiển của xuyên vân thoa.

    Giây tiếp theo, hắc ảnh đáng sợ tựa hồ vụng về xoay người dước nước, đám doanh cổ ngư há miệng về hướng xuyên vân thoa hút lấy. Lực hút cường đại truyền tới, màn sáng màu lam quanh xuyên vân thoa đột nhiên tối đi, cả chiếc thuyền trôi về phía hắc ảnh.

    Biến cố phát sinh quá mức đột ngột, Tiêu Dật cho dù có ngốc cũng nhìn ra được tình hình nguy cấp hiện tại. Y sâu sắc cảm thấy hôm nay xuất môn không có xem hoàng lịch, ba lần bốn lượt rơi vào hiểm cảnh. Mắt thấy một mình Sở Mặc điều khiển xuyên vân thoa, Tiêu Dật hít sâu một hơi, miễn cưỡng vịnh mạn thuyền bước qua, “Tôi có thể làm gì không?”

    Sở Mặc tuy đáng ghét, nhưng trước mắt không phải lúc tính toán, y có thể xuất một đao thì liền xuất một đao, y còn chưa muốn chết mơ hồ tại đây.

    Sở Mặc trong lúc bận rộn ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật một cái, thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Tiêu Dật, tâm trạng khẽ động, điểm nhẹ lên cổ tay tái Tiêu Dật, cùm tay màu đen trượt xuống. Hắn lại lấy ra mười mấy khối thượng phẩm tinh ngọc, Sở Mặc giao cho Tiêu Dật, lời ít ý nhiều nói: “Phía dưới cùng chiếc thuyền là lò cấm chế, nhét mớ tinh ngọc này vào bên trong, trông coi lò cấm chế.”

    Lò cấm chế là nơi quan trọng nhất của xuyên vân thoa, xuyên vân thoa có thể vận chuyển trong Vô Vọng chi hải, chính là nhờ vào độ ngang ngạnh của cấm chế. Lúc này toàn bộ tâm tư của Sở Mặc đều đặt trên việc khống chế xuyên vân thoa, không cách nào phân tâm lo cho lò cấm chế, nếu Tiêu Dật đã chủ động đưa ra, hắn sẽ tạm tin y một lần.

    Ánh mắt Tiêu Dật đảo qua cùm tay đã trượt xuống, tuy y không biết độ quan trọng của lò cấm chế, nhưng cũng nhìn ra được, Sở Mặc nếu đã để y đi tức là tin tưởng y. Cất tinh ngọc Sở Mặc đưa cho, Tiêu Dật quay người rời khỏi phòng điều khiển, trước khi ra ngoài, Tiêu Dật nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, tôi biết nặng nhẹ, sẽ không nhân cơ hội làm gì.”

    Nói xong, Tiêu Dật cố gắng đi về hướng lò cấm chế, sau lưng y, Sở Mặc nhìn thật sâu y một cái, rất nhanh vứt bỏ những suy nghĩ khác, toàn thần chuyên chú thao túng xuyên vân thoa đối kháng với lực hút trước mặt.

    Khi Tiêu Dật chạy tới trước lò cấm chế, xuyên vân thoa đã càng lúc càng gần hắc ảnh, y không kịp nghĩ gì nhiều, một hơi nhét tất cả tinh ngọc Sở Mặc đưa y vào lò cấm chế. Lò cấm chế trước mặt có phần giống lò luyện đan của thái thượng lão quân mà y từng thấy trên tivi, lò cấm chế hình dạng hồ lô cao hơn một người dựng thẳng trước mặt, khi tinh ngọc được bỏ vào, một tầng huỳnh quang màu trắng từ đỉnh lò cấm chế bốc ra, cho dù Tiêu Dật cũng có thể cảm nhận được năng lượng dao động cực lớn trong đó.

    “Như vậy đủ rồi đi.” Tiêu Dật thấp giọng tự nói. Nghĩ tới bộ dáng lợi hại của Sở Mặc, chắc không phải dạng đoản mệnh, khẳng định có thể mang y chạy khỏi đợt này. Tiêu Dật cười khổ, cảm thấy tình trạng hiện tại thật có hơi hoang đường, y vậy mà lại đem hy vọng sinh tồn toàn bộ ký thác lên người trước đó còn muốn giết y

    Trong lúc Tiêu Dật nghĩ bậy nghĩ bạ, xuyên vân thoa đột nhiên ngã nghiêng sang bên trái. Vì Sở Mặc giải khai cấm chế của hắn, cũng may Tiêu Dật kịp giữ vững người, không bị chấn ngã đông ngã tây như vừa rồi. Đợi khi chiếc thuyền ổn định lại, huỳnh quang trong lò cấm chế yếu đi, ẩn ẩn có xu thế tối lại. Tiêu Dật kinh ngạc, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, trước đó còn tràn đầy năng lượng thế nhưng thoáng chốc đã tiêu hao hơn nửa.

    Lúc này đã không kịp đi tìm Sở Mặc lấy tinh ngọc nữa, Tiêu Dật lập tức quyết đoán lấy Vượng Tài ra, đem tài sản tích lũy mấy hôm nay toàn bộ đổ vào lò cấm chế.

    Huỳnh quang trên lò cấm chế lại lần nữa sáng lên, Tiêu Dật thầm thở phào một hơi, nhưng nghĩ tới số tinh ngọc khổ khổ sở sở kiếm được thời gian này, lại có chút đau lòng.

    Vượng Tài vẫn không có tinh thần luyến tiếc không nỡ nhìn lò cấm chế, cọ cọ người Tiêu Dật, mềm mại mở miệng: “Tên đại ác nhân đó sẽ trả tinh ngọc lại cho chúng ta chứ?”

    Tiêu Dật ngây ra, ý thức được Vượng Tài là nói Sở Mặc, tuy Vượng Tài và y cùng chung mối thù y thấy rất vui, nhưng nghĩ tới Vượng Tài lại còn muốn từ trên người Sở Mặc đòi lại tinh ngọc bù vào, Tiêu Dật có chút giở khóc giở cười. Y không có gan tìm Sở Mặc đòi những tinh ngọc này, càng huống hồ sỡ dĩ y lấy tinh ngọc ra cũng là vì bảo đảm tính mạng của mình.

    Không đợi Tiêu Dật trả lời, Vượng Tài lại cọ cọ y lần nữa, nhắc nhở: “Nhớ phải đòi đại ác nhân tinh ngọc của chúng ta.”

    Tiêu Dật cười cười: “Mày cũng nói anh ta là đại ác nhân, mày cảm thấy anh ta sẽ trả cho chúng ta sao?”

    Vượng Tài nghe Tiêu Dật nói thế, hai sợi dây ủ rũ lập tức bay lên, “Đại ác nhân không trả Vượng Tài liền ăn hắn.”

    Tiêu Dật khẽ động, sờ sờ Vượng Tài, “Mày còn khó chịu sao?”

    “Khó chịu!” Thanh âm Vượng Tài lại lần nữa mềm xuống.

    Tiêu Dật thở dài, từ bỏ ý nghĩ vừa mới nổi lên.

    Không biết có phải đã tránh được nguy cơ không, thân thuyền lại lần nữa ổn định rồi không còn dao động nào lớn nữa, năng lượng trong lò cấm chế vẫn duy trì chuyển vận ổn định, điều này có nghĩa là cấm chế màu lam bên ngoài chiếc thuyền vẫn luôn bảo vệ xuyên vân thoa rất tốt.

    Trong phòng điều khiển, Sở Mặc rối mắt đánh ra một đống thế tay, xuyên vân thoa hơi nghiêng đi, mượn lực oanh tạc khi đàn doanh cổ ngư và hắc ảnh cự đại liên tục đập vào, từng chút một thoát khỏi phạm vi lực hút của hắc ảnh. Cho tới khi xuyên vân thoa hoàn toàn trời khỏi vùng quanh hắc ảnh, lái tới bên rìa đàn doanh cổ ngư, Sở Mặc mới thở phào một hơi. Chỉ cần bảo trì phương hướng này, rất nhanh bọn họ có thể thoát khỏi cục diện trước mắt, tới lúc đó lái xuyên vân thoa hết tốc lực, nghĩ chắc đàn doanh cổ ngư và hắc ảnh đang chiến đấu say mê kia, ai cũng không để ý tới một chiếc xuyên vân thoa nho nhỏ.

    Lại nói, Sở Mặc không ngờ lần này lại xui xẻo như thế, không đâu lại gặp phải yêu thú đi săn doanh cổ ngư, đàn doanh cổ ngư tại Vô Vọng chi hải cũng coi như lợi hại, yêu thú có thể xem đàn doanh cổ ngư là thức ăn, hiển nhiên là đẳng cấp càng nguy hiểm. Sở Mặc đối với việc này không có lòng hiếu kỳ dư thừa, chỉ nghĩ đến phần diện tích cực lớn mà hắc ảnh lộ ra khỏi mặt nước, hắn đã một lòng muốn mau rời khỏi đây.

    Đứng lên phong lại phòng điều khiển, Sở Mặc nghĩ tới khi nguy hiểm nhất cấm chế xém chút bị phá, nhưng rất nhanh lại sáng lên lần nữa, rõ ràng là Tiêu Dật nghiêm túc xuất lực. Trong lúc tâm trí khẽ động, Sở Mặc do dự, đi tới hướng lò cấm chế ở đáy thuyền.

    Bạch quang lóng lánh lưu động tại đáy thuyền, khi Sở Mặc đi xuống thấy được chính là Sở Mặc một mình ngồi trước lò cấm chế sờ túi càn khôn không biết đang nghĩ gì.

    Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Dật rất nhanh quay đầu, thăm dò hỏi: “Không sao rồi?”

    Sở Mặc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, Tiêu Dật liền buông lỏng toàn thân, cho dù y đã đoán được tất cả, nhưng nghe được chính miệng Sở Mặc xác nhận vẫn có cảm giác an toàn hơn. Chẳng qua thấy Sở Mặc từng bước lại gần, trong mắt Tiêu Dật vẫn xẹt qua tia cảnh giác, y không quên hành động trước đó của Sở Mặc.

    Quả nhiên, Sở Mặc đi tới trước mặt Tiêu Dật, chủ động đưa tay ra với y. Trong đầu Tiêu Dật vừa mới thoảng qua một câu cười một cái xóa giải ân cừu, liền thấy được cùm tay màu đen trong lòng bàn tay Sở Mặc.

    “Là ngươi tự mình mang vào hay ta mang cho ngươi?”

    Sở Mặc tuy thông qua chuyện trước đó đã thay đổi cách nhìn với Tiêu Dật, nhưng Tiêu Dật là dư nghiệt Vân Lam cũng là sự thật, hắn không thể để mặc Tiêu Dật không quản.

    Tiêu Dật chỉ cảm thấy một cơn giận nghẹn trong họng, tức giận thoáng chốc bùng lên, “Vượng Tài, lên!”

    “Ngao!”

    Vượng Tài vẫn luôn ngoan ngoãn đeo trên thắt lưng Tiêu Dật thoáng chốc bay ra, miệng túi mở rộng, một hơi nuốt luôn Sở Mặc.

    Lời tác giả:

    Có lẽ mọi người đều đang chửi Sở Mặc. Nhưng từ góc nhìn của tôi, không cảm thấy hành động của Sở Mặc có bất cứ vấn đề gì.

    Mọi người đều cảm thấy thái độ của Sở Mặc đối với Tiêu Dật không tốt, nhưng mọi người thử đứng vào vị trí của Sở Mặc nghĩ thử xem, sẽ rất dễ lý giải hành động của hắn.

    Đối với Sở Mặc, Tiêu Dật là ai? Là dư nghiệt Vân Lam, là yếu phạm tiên giới muốn truy bắt, sao hắn có thể vui vẻ với Tiêu Dật được. Phải hiểu rõ, hiện tại bọn họ là người xa lạ, chỉ là người xa lạ mới gặp mặt lần thứ hai. Thái độ của Sở Mặc đối với Tiêu Dật hoàn toàn là do chức trách, không có xen tạp bất cứ tình cảm gì, lúc này hắn cũng căn bản không có bất cứ tình cảm nào với Tiêu Dật.

    Còn về các bạn cảm thấy Sở Mặc hơi thích chụp mũ, tôi muốn nói thật ra không phải hắn thích chụp mũ, mà là hành động của Tiêu Dật trước đó quá mức trùng hợp với hành động ngầm của dư nghiệt Vân Lam (Đương nhiên đây là cái sai của tôi o(╯□╰)o). Chúng ta có góc nhìn của thượng đế, có thể quan sát toàn cục, cảm thấy Tiêu Dật oan uổng, nhưng đối với Sở Mặc, tất cả chứng cứ đều chỉ về một điểm, Tiêu Dật quả thật là dư nghiệt Vân Lam.

    Bạn xem, nơi y thường đi nhất là Mặc Hương Các, y chưa từng mua sách nhưng có thể quanh quẩn ở Mặc Hương Các cả ngày. Y lại ở cách vách Hàn Ngọc Khiêm, bên cạnh có rất nhiều vật phẩm nhân giới, trùng hợp gần đây dư nghiệt Vân Lam có tới nhân giới. Ai có thể nghĩ Tiêu Dật có thể tự mình qua lại hai giới tiên nhân chứ.

    Điều quan trọng nhất là, khi Sở Mặc bắt Hàn Ngọc Khiêm, bên cạnh Tiêu Dật cũng xuất hiện dao động không gian, điều này đại biểu cái gì, đại biểu hai người đồng thời có dao động không gian, muốn đồng thời rời khỏi tiên giới. Đây còn không phải là đồng bọn sao?

    Cuối cùng, khi Sở Mặc hỏi y, Tiêu Dật chột dạ, bạn nói Sở Mặc còn có thể nghĩ gì, khẳng định là xác định y là dư nghiệt Vân Lam.

    Sau khi Sở Mặc đã nhận định Tiêu Dật là dư nghiệt Vân Lam, phòng ngừa và nghi kỵ của Sở Mặc đối với Tiêu Dật cũng rất dễ lý giải.

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm