Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 25-27

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    25 – Hợp tác

    Bị một cái túi càn khôn nuốt là cảm giác gì?

    Tiên giới chắc không có ai từng có trải nghiệm này, ngay cả Sở Mặc, nếu không phải bản thân gặp phải, hắn cũng tuyệt đối không tin túi càn khôn lại còn có thể chứa người? Hoặc là nuốt người?

    Thân thể giống như bị giam cầm, không có bất cứ cảm giác gì, trong ngũ quan trừ thị giác, những các khác đều bị phong ấn, Sở Mặc xác định hắn còn sống, thân thể trừ không thể động ra, thì không có bất cứ tổn thương nào. Định thần lại, Sở Mặc bình tĩnh bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

    Diện tích bên trong túi càn khôn đã nuốt hắn không nhỏ, theo tầm nhìn của hắn, thì vẫn không thấy được điểm cuối. Tia sáng xung quanh cũng coi như rõ, ở cách hắn không xa, một hạt dạ minh châu chỉ còn một nửa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Dưới ánh sáng đó, Sở Mặc nhìn rõ được ở bên trái của mình, có rất nhiều thứ tạp nham chất đống, bên trong có bàn tính, có lược, có túi càn khôn được chắp vá, còn có bút lông đã trụi và đủ loại thư tịch rách nát.

    Sở Mặc có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm những thứ đó, không hiểu nổi dụng ý Tiêu Dật thu thập chúng là gì, ngoài không hiểu ra, Sở Mặc phần lớn là có cảm giác phung phí của trời. Túi càn khôn có thể nghe hiểu mệnh lệnh, túi càn khôn có thể nuốt người, đã không phải chỉ đơn giản là mở linh trí, mà bản thân nó đã vượt qua tiên khí, cao nhất cũng đã bước vào phạm trù bán thần khí. Tiêu Dật rốt cuộc có biết thần khí có nghĩa là gì không, mà lại dùng nó để chứa những thứ tạp nham này.

    Ý niệm thoáng qua, nghi hoặc trong lòng Sở Mặc càng lớn, cho dù Tiêu Dật không hiểu, người của Vân Lam không thể không hiểu, sao bọn họ lại để túi càn khôn này cho Tiêu Dật?

    Nghĩ không rõ vấn đề này, Sở Mặc hơi nhắm mắt lại, dự định thử xem có thể nào xông phá cấm chế trên người không. Ngay khi nhắm mắt lại, có thứ gì đó vụt qua trước mắt, Sở Mặc mở bừng mắt ra, nhìn chằm chằm vào chỗ tối đằng trước.

    Hắn không nhìn lầm, một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng của dạ minh châu, điều này có nghĩa là, trong túi không phải chỉ chứa có một mình hắn.

    Tâm Sở Mặc trầm xuống, chẳng lẽ đây chính là thứ ỷ lại của Tiêu Dật, cho nên Vân Lam mới chấp nhận y chỉ có tu vi bậc một?

    Khi Sở Mặc bị Vượng Tài nuốt trọn, xuyên vân thoa đã rời khỏi phạm vi của đàn doanh cổ ngư. Tiêu Dật mang Vượng Tài tới trước cửa phòng điều khiển, chạm vào cấm chế của phòng điều khiển, bất giác hơi hơi hối hận.

    Nói ra thì, trước đây Tiêu Dật vẫn luôn cho rằng màu đen thẫm bên ngoài là mặt đất, cho tới khi thấy yêu thú giao đấu trong biển, biển rộng ngủ say bị thức tỉnh, y mới ý thức được thì ra chỗ y ở hiện tại là biển lớn. Nhìn xa xa, mặt biển màu thâm đen vô tận vô biên giống như kéo dài tới tận chân trời, nhìn không ra có vết tích của bất cứ bờ nào.

    Có lẽ Sở Mặc đã cài đặt phương hướng đi tới, chiếc thuyền vẫn di chuyển bình ổn, Tiêu Dật không mở được cấm chế của phòng điều khiển, ôm Vượng Tài đau đầu ngồi trên sàn thuyền, chân mày nhíu chặt. Khi không có nguy hiểm, y có thể bất kể phòng điều khiển lái thuyền đi, nhưng vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì sao?

    Cho dù không có một màn kinh nghiệm trước đó, Tiêu Dật cũng sẽ không ngây thơ cho rằng biển lớn sẽ luôn sóng yên gió lặng, ba đào không kinh, không thấy ở nhân giới mỗi năm đều xảy ra bao nhiêu tai nạn ở biển hả? Càng huống hồ nơi này còn không thể lấy thường tình suy đoán. Bất kể là yêu thú cực lớn trong biển hay là năng lượng loạn lưu bạo ngược trên không, Tiêu Dật đều tự biết rõ, một mình y khẳng định không được, cho dù y có không tình nguyện, y cũng nhất định cần tìm một trợ thủ, mới có thể sống sót rời khỏi đây.

    Hiện tại vấn đề trước mắt của Tiêu Dật là, trong túi càn khôn nhốt hai người, y nên thả ai ra đây?

    Tiêu Dật nghĩ nghĩ, y cũng thật đủ xui xẻo, hai người đều là người muốn giết y, y còn phải chọn ra một người để tiến hành hợp tác, là chọn người đàn ông ngay cả mặt cũng không lộ rõ hay là Sở Mặc?

    Sự xoắn xuýt của Tiêu Dật Vượng Tài hoàn toàn không hiểu, nó vẫn còn nhớ tới chồng tinh ngọc Tiêu Dật đã tổn thất trước đó. Sợi thừng nhỏ linh hoạt chọc Tiêu Dật, Vượng Tài vẻ mặt tích cực, “Đại ác nhân đã bị Vượng Tài ăn rồi, Vượng Tài có phải có thể bảo hắn trả số tinh ngọc hồi nãy?”

    Tiêu Dật, “…”

    Hiện tại ngay cả anh ta cũng ở trong bụng mày rồi, tinh ngọc của anh ta không phải chính là tinh ngọc của mày sao? Còn trả cái gì, trực tiếp bá chiếm.

    “Ngao ngao ngao!” Vượng Tài nhất thời không nghĩ tới còn có thể như vậy, lập tức hưng phấn kêu lên, “Tinh ngọc, tinh ngọc, tinh ngọc sáng lóng lánh.” Nhưng rất nhanh, tiếng kêu hưng phấn của Vượng Tài ngưng bặt, “Ủa, đại ác nhân sao không có túi càn khôn?”

    Tiêu Dật ngây ra, nghĩ tới tu vi của Sở Mặc, khẳng định sẽ không dùng túi càn khôn gì đó, mà trực tiếp thi triển tiên thuật càn khôn tay áo, y quên nói với Vượng Tài điểm này. Nghe nói không phải túi càn khôn, Vượng Tài khó xử xoay quanh Tiêu Dật, “Làm sao đây, Vượng Tài muốn tinh ngọc sáng lóng lánh.”

    Tiêu Dật vừa an ủi sờ sờ Vượng Tài, vừa nghĩ: “Làm sao đây? Mình rốt cuộc phải thả ai ra?”

    Một người một túi xoắn xuýt nửa ngày, đưa ra đủ suy tính, Tiêu Dật vẫn quyết định chọn Sở Mặc làm đối tượng hợp tác. Một là chiếc thuyền này vốn dĩ chính là của Sở Mặc, Sở Mặc khống chế khẳng định giỏi hơn người không quen thuộc. Hai là, trừ khi sau này y không muốn tiếp tục lăn lộn ở tiên giới nữa, nếu không sớm muộn gì y cũng phải thả Sở Mặc ra. Nếu y đã không có năng lực dứt khoát giải quyết Sở Mặc, lại không thể mãi nhốt Sở Mặc trong bụng Vượng Tài, nghĩ tới thân phận con riêng tiên đế của Sở Mặc, khó bảo đảm sẽ không có một ngày người của tiên đế tìm tới cửa. So với triệt để đắc tội với Sở Mặc, không bằng sớm nói rõ với hắn, hai người hợp tác rời khỏi đây, từ nay về sau đường lớn trời rộng mỗi bên mỗi bước.

    Tiêu Dật nghĩ thì hay lắm, y nguyện ý cùng Sở Mặc cười một cái hóa giải ân cừu, nhưng hiện tại vấn đề quan trọng là Sở Mặc. Đầu tiên Tiêu Dật phải biết tại sao Sở Mặc lại ôm địch ý lớn như vậy với y, cạnh đó, làm sao bảo đảm Sở Mặc có thể ngoan ngoãn nghe lời, không muốn giết y nữa.

    Xoắn xuýt hết nửa ngày, Tiêu Dật sờ sờ Vượng Tài, “Đại ác nhân ở trong bụng Vượng Tài có nghe lời không?”

    “Đương nhiên, Vượng Tài lợi hại như thế, nói không cho hắn động hắn liền không thể động.”

    Tâm trí Tiêu Dật khẽ động, “Vậy trong bụng Vượng Tài đều sẽ bị giam giữ hành động sao?

    “Không phải nha, là Vượng Tài khống chế mà.”

    Tiêu Dật hạ quyết tâm, “Vậy Vượng Tài cũng nuốt tao đi.”

    Ánh sáng nhàn nhạt sáng lên trước mắt, Tiêu Dật mới mẻ nhìn tất cả xung quanh, trong bụng Vượng Tài giống như là một không gian hư vô, nhìn không thấy điểm cuối, mà Sở Mặc thì đang ở cách y không xa.

    Thấy Tiêu Dật xuất hiện, trong mắt Sở Mặc xẹt qua tia bất ngờ rất nhanh, tiếp theo là hiểu rõ. Bên ngoài là Vô Vọng chi hải, Tiêu Dật nếu không có khả năng đảm bảo một mình sống sót thoát ra, nhất định tìm người liên thủ, nghĩ tới việc Tiêu Dật cảm thấy không thể nắm chắc chuyện bên ngoài, mới tự mình đi vào túi càn khôn, đến bây giờ, hắn ngược lại muốn nghe thử Tiêu Dật định nói gì với hắn.

    Sở Mặc lặng lẽ đứng đó, cho dù không thể nói không thể động, nhưng khí thế nghiêm nghị trên người cũng vô cùng rõ ràng.

    Tiêu Dật nhíu mày, đi tới trước mặt Sở Mặc, trước đó y ở bên ngoài đã nghĩ sẵn trong đầu, hiện tại đối diện Sở Mặc là không cần do dự nữa, trực tiếp dứt khoát mở miệng.

    “Ba vấn đề, một, tôi không biết tại sao anh lại đối với tôi mang địch ý lớn như vậy, tôi muốn biết lý do. Hai, tôi muốn biết hiện tại chúng ta đang ở đâu, làm sao rời khỏi đây. Ba, nếu tôi thả anh ra, anh phải dùng tâm ma lập thệ nước sông không phạm nước giếng với tôi, ân oán trước đó xem như trao đổi, cho dù trở về tiên giới, anh cũng không thể ôm lòng báo thù.”

    Ba vấn đề này là thứ trước mắt Tiêu Dật quan tâm nhất, nếu Sở Mặc có thể bảo đảm trở về tiên giới sẽ không ôm lòng báo thù với y, y nguyện cười một cái hóa giải ân cừu với Sở Mặc, nhưng nếu Sở Mặc không thể bảo đảm, vậy dù ngày sau có thể bị tiên đế bắt được, y cũng phải vĩnh viễn nhốt Sở Mặc ở đây.

    Trước khi Tiêu Dật nói, Vượng Tài giải khai ngũ cảm bị phong ấn của Sở Mặc, lúc này nghe xong lời Tiêu Dật, cảm giác hồ nghi trước đó của Sở Mặc lại nổi lên.

    Nhìn kỹ Tiêu Dật một cái, Sở Mặc nhàn nhạt mở miệng: “Thứ nhất, ngươi là dư nghiệt Vân Lam, chư nhân tiên giới đều có thể giết. Thứ hai, …”

    “Đợi một chút!” Tiêu Dật nhanh chóng ngắt lời Sở Mặc, nhíu mày, “Anh nói dư nghiệt Vân Lam là ý gì?”

    Ánh mắt Sở Mặc khẽ lóe, đột nhiên nói: “Ngươi nói lại lần nữa?”

    “Cái gì?” Tiêu Dật hoang mang.

    Sở Mặc nhắc nhở: “Dư nghiệt Vân Lam.”

    “Dư nghiệt Vân Lam làm sao?” Tiêu Dật không hiểu, “Anh còn chưa nói dư nghiệt Vân Lam là ý gì?”

    Ngắn ngủi mấy câu, Sở Mặc nhìn Tiêu Dật chân mày nhíu thật sâu. Dư nghiệt Vân Lam trước giờ luôn tự nhận thanh cao, trước nay tự cho là Vân Lam tiên duệ, dư nghiệt Vân Lam là phiếm xưng của chư nhân tiên giới đối với họ, bọn họ tuyệt đối không thể tự nhận. Liên hệ với biểu hiện khá khác thường của Tiêu Dật trước đó, Sở Mặc khẽ trầm xuống, chẳng lẽ trước đó kim ngư vệ hiểu lầm, Tiêu Dật không phải người của Vân Lam?

    Ý niệm thoáng qua, Sở Mặc tỉ mỉ ngẫm lại một lượt các loại manh mối Tiêu Dật đã lộ ra trước đó. Sống ở sát vách Hàn Ngọc Khiêm, thường xuyên xuất hiện tại Mặc Hương Các, đủ loại vật phẩm nhân giới trong tay, đồng thời xuất hiện dao động không gian với Hàn Ngọc Khiêm, còn có sự chột dạ biểu hiện ra trước mặt mình, ánh mắt Sở Mặc khẽ tối đi, nghiêm túc nói: “Trước đó ngươi chột dạ vì cái gì?”

    “Cái gì?” Tiêu Dật ngây người, rất nhanh phản ứng lại, thầm mắng sự nhạy bén của Sở Mặc, y chỉ mới mất khống chế một thoáng thôi, lại bị hắn nhìn thấy hết. Tới bây giờ, Tiêu Dật đã hiểu, hiểu lầm lớn nhất giữa hai người là Sở Mặc nhận định y là dư nghiệt Vân Lam gì đó. Y tại sao chột dạ không thể nói, nhưng y không phải dư nghiệt Vân Lam thì tuyệt đối lý lẽ hùng hồn.

    Tiêu Dật rất nhanh thành khẩn mở miệng: “Tôi không biết anh hiểu lầm cái gì, nhưng tôi tuyệt đối không phải là dư nghiệt Vân Lam mà anh nhận định.”

    Ngay lúc Tiêu Dật nói chuyện, Sở Mặc vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Tiêu Dật, hắn tự nhận sẽ không nhìn sai sắc mặt Tiêu Dật, đối phương thật sự đối với bốn chữ “dư nghiệt Vân Lam” không có một chút phản ứng đặc biệt nào. Trong đầu lại lướt qua một lượt tất cả những tình báo về Tiêu Dật, Sở Mặc bắt đầu do dự.

    Thấy Sở Mặc trầm mặc không nói, Tiêu Dật tiếp tục mở miệng: “Tôi không phải dư nghiệt Vân Lam, anh cũng không tất yếu phải giết tôi, tôi thả anh ra, anh lấy tâm ma lập thệ sẽ không tìm tôi gây phiền toái, thế nào?”

    Sở Mặc không hiểu nói: “Nếu ngươi không phải dư nghiệt Vân Lam, không có bất cứ quan hệ nào với dư nghiệt Vân Lam, tại sao ta phải tìm ngươi gây phiền toái?”

    Tiêu Dật câm nín, “Vượng Tài đó giam giữ anh trong này, anh không tức giận?”

    Sở Mặc bừng tỉnh, thần sắc đạm nhạt nói: “Thành vương bại khấu, là do ta không bằng người, tại sao phải tức giận.”

    Sắt Nguyên nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý trong lời nói lại là trảm đinh chặt sắt, Tiêu Dật sâu sắc cảm thấy cảnh giới của Sở Mặc y không đạt tới nổi, nói cách khác, y vẫn không tin Sở Mặc.

    Đối mặt với sự kiên trì của Tiêu Dật, Sở Mặc như có ngẫm nghĩ nhìn y một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn ta lập thệ thế nào?”

    Tiêu Dật sớm đã nghĩ xong, rất nhanh nói: “Anh bảo đảm, nếu tra rõ được tôi không phải là dư nghiệt Vân Lam, không có bất cứ quan hệ gì với dư nghiệt Vân Lam, như vậy sau này tại tiên giới anh không thể tìm tôi gây bất cứ phiền toái nào, không thể ôm lòng báo thù chuyện Vượng Tài làm đối với anh.”

    Sở Mặc thật sâu nhìn Tiêu Dật một cái, dứt khoát dùng tâm ma lập lời thề.

    Tiêu Dật hoàn toàn yên tâm, tỏ ý bảo Vượng Tài thả hai người ra.

    Trở lại trên sàn thuyền, Sở Mặc tiếp quản điều khiển xuyên vân thoa, nhìn Tiêu Dật một bộ không có chuyện làm nằm úp trên thuyền nhìn phong cảnh, Sở Mặc tỉnh bơ đứng bên cạnh y, nhẹ giọng nói: “Trở về tiên giới ta sẽ tra rõ, nếu ngươi thật sự không có bất cứ liên hệ gì với dư nghiệt Vân Lam, ta sẽ xin lỗi ngươi về chuyện trước đó, cũng bảo đảm sau này sẽ không có bất cứ hành vi dính dáng báo thù nào. Nhưng nếu để ta tra được ngươi có bất cứ hành vi trái luật nào khác, nên bắt thì ta vẫn sẽ bắt.”

    Lời của Sở Mặc khiến thân thể Tiêu Dật cứng lại, trong lòng chỉ có hai chữ, mẹ nó!

    26 – Nguy cơ

    Có lẽ ông trời thấy ngày đầu tiên Tiêu Dật ở Vô Vọng chi hải gặp phải nguy hiểm kích thích quá mức, hai ngày sau, xuyên vân thoa tuy mấy lần gặp phải yêu thú cỡ lớn, còn có một lần gặp phải bão từ trường, nhưng dưới sự điều khiển của Sở Mặc trên cơ bản đều trôi qua không có nguy hiểm, không giống như ngày đầu tiên xém chút tiêu đời tại đây. Chỉ là biển đen mênh mông, hai người đi mãi, vẫn không tìm thấy phương hướng, Tiêu Dật thậm chí lo lắng hai người liệu có bị nhốt tại nơi này, vĩnh viễn không ra được không.

    Từ ngày đầu tiên khi hai người hiểu và bỏ qua cho nhau, Tiêu Dật từ miệng Sở Mặc biết được hiện tại biển đen này là Vô Vọng chi hải, cũng biết Vô Vọng chi hải không thuộc về bất cứ giới nào, mà là tên gọi chung của khu vực liên kết giữa những thế giới bất đồng.

    Khác với trước kia Tiêu Dật chỉ biết tiên giới và nhân giới, trừ hai giới này ra, Vô Vọng chi hải còn liên kết ma pháp thế giới và thú nhân thế giới. Tại nơi này, mười mấy vạn năm trước từng có thần giới tồn tại, chỉ là sau đó thần giới sụp đổ, chỉ còn lại bốn giới khác.

    Tiêu Dật nghe ra ý trong lời Sở Mặc, rất lâu về trước giữa bốn giới tựa hồ có qua lại với nhau, nhưng thời gian dần trôi, giữa các bên đều đóng thông đạo biên giới. Tiêu Dật vô cùng hiếu kỳ đối với những thứ Sở Mặc nói, nhưng lại không định hỏi Sở Mặc quá nhiều, mà muốn sau khi về tiên giới, đến Mặc Hương Các tìm tư liệu có liên quan.

    Giữa hai người tuy đã giải tỏa được hiểu lầm trước đó, nhưng trừ khi tất yếu, giữa bọn họ không có bao nhiêu giao lưu. Tiêu Dật nghĩ tới sự nghiệp vừa ở bước đầu của mình tại tiên giới, tuân theo sự bài xích dành cho nhân viên cơ cấu chấp pháp, chỉ hận không thể mau chóng quên tuốt Sở Mặc, hai người từ nay về sau không còn vướng mắc.

    Đối với thái độ xa cách của Tiêu Dật, Sở Mặc không có biểu hiện gì, trải qua mấy ngày quan sát, hắn đã xác định trước kia hơn phân nửa là hiểu lầm Tiêu Dật. Hắn có thể lý giải tâm tình của Tiêu Dật hiện tại, bất cứ ai bị oan uổn bị dính líu đến thế, cũng đều không có cách nào cười bỏ qua cho chuyện trước đó. Nếu Tiêu Dật không muốn nhìn thấy hắn, Sở Mặc cũng vô cùng tự giác tránh khỏi phạm vi hoạt động của Tiêu Dật. Hai người ăn ý mỗi bên chiếm lĩnh một nửa xuyên vân thoa, cùng nhau trải qua an nhiên vô sự.

    Hôm nay, Tiêu Dật theo thói quen ngồi ở đầu thuyền, nhìn mặt biển thâm đen phát ngốc. Một là, cuộc sống trên xuyên vân thoa bình đạm tới vô vị, trừ phát ngốc ra Tiêu Dật cũng tìm không ra chuyện khác để làm, hai là, thông qua quan sát mặt biển, cũng là một phương thức dự báo trước được nguy hiểm.

    Phần lớn thời gian, Vô Vọng chi hải đều giống như lần đầu tiên Tiêu Dật nhìn thấy, giống như ngủ say, xuyên vân thoa đi trên nó giống như trên lục địa, chỉ có khi yêu thú thông qua, Vô Vọng chi hải mới tỉnh lại, mỗi lúc này đều là lúc sẽ có nguy hiểm. Ai cũng không biết giây tiếp theo từ đáy biển chui ra yêu thú gì, mà bọn chúng ra khỏi mặt biển là muốn làm gì.

    Bên cạnh Tiêu Dật, Vượng Tài đang nằm sấp trên sàn, nghiêm túc một lượt đếm tinh ngọc yêu thương của nó, hai sợi thừng trên miệng túi múa may linh hoạt, đem những tinh ngọc này lần lượt từ bên trái chuyển sang bên phải, lại từ bên phải chuyển sang bên trái.

    Tiêu Dật buồn cười nhìn động tác của nó, nghĩ tới lai lịch của những tinh ngọc này, lại càng cảm thấy giở khóc giở cười.

    Mấy ngày trước, Tiêu Dật trong lúc nguy cấp đã đem toàn bộ tinh ngọc tích lũy của mình bỏ hết vào trong lò cấm chế, Vượng Tài đối với việc này vẫn tâm niệm không quên, mấy lần thúc giục Tiêu Dật đòi Sở Mặc bồi thường. Đáng tiếc Tiêu Dật đối với đề nghị này của nó làm như không nghe thấy, Vượng Tài tức giận, rất nhanh nghĩ được một phương pháp khác.

    Bất kể là lái xuyên vân thoa hay là mở cấm chế, đều không tách khỏi tinh ngọc được, Vượng Tài không dám đến phòng điều khiển, chỉ lén lút thủ ở cạnh lò cấm chế, mỗi lần sau khi Sở Mặc bỏ tinh ngọc vào lò cấm chế, Vượng Tài đều sẽ cẩn thận cất giữ một hai khối, như thế mấy lần, cũng đã tích lũy được sáu khối tinh ngọc.

    Tiêu Dật cảm thấy Sở Mặc khẳng định biết hành động của Vượng Tài, lò cấm chế tiêu hao bao nhiêu, Sở Mặc không thể không biết. Nếu Sở Mặc đã không nói gì, Tiêu Dật cũng sẽ để Vượng Tài vui vẻ, không ngăn cản hành động của nó.

    “Một khối tinh ngọc, hai khối tinh ngọc, ba khối tinh ngọc…” Vượng Tài vẫn còn đang đếm, Tiêu Dật nhìn một hồi, liền bật cười di chuyển ánh mắt, giây tiếp theo, Tiêu Dật đứng bật dậy, kinh nghi nhìn phương xa.

    “Sở Mặc!”

    Sở Mặc đang ở phòng điều khiển nghe tiếng kêu kinh nghi của Tiêu Dật, lập tức giật mình chạy qua. Đợi khi hắn nhìn theo hướng Tiêu Dật, thần sắc lập tức đại biến.

    Chỉ thấy trên mặt biển xa xa vốn bình lặng dường như bị cái gì quấy nhiễu thoáng chốc cuộn trào lên, từng đợt sóng lớn màu đen chọc trời lao tới, trong sóng lớn có vô số gương mặt dữ tợn như ẩn như hiện, chen lấn nhau trôi về hướng xuyên vân thoa, giống như phía sau có thứ gì đang truy đuổi.

    Sở Mặc lập tức phản ứng, thân hình lóe cái đã xuất hiện trong phòng điều khiển, hai tay nhanh chóng đánh ra mười mấy thế tay. Phù chú màu bạc lưu chuyển trên màn sáng màu lam nhạt, xuyên vân thoa vốn dùng tốc độ cực nhanh giờ càng như gió lao về phía trước.

    Tốc độ của xuyên vân thoa đã là cực nhanh, nhưng tốc độ của yêu thú càng nhanh hơn, rất nhanh sau lưng đã có mấy con yêu thú đuổi tới và còn vượt qua xuyên vân thoa. Mặt biển bình lặng bị đánh vỡ, từng đợt từng đợt sóng lớn trào lên, những yêu thú này ngay cả nhìn cũng không nhìn xuyên vân thoa một cái, liều mạng bơi về phía trước, Tiêu Dật thậm chí có thể nhìn thấy rõ trong mắt chúng là sợ hãi và hoảng loạn, dường như sau lưng chúng có thứ gì cực kỳ đáng sợ.

    Sau lưng những yêu thú này, vô số yêu thú hoặc to hoặc nhỏ, hoặc dữ tợn hoặc cổ quái đều liều mạng bơi, trừ nó ra, còn có rất nhiều hắc ảnh cực lớn cũng xuyên đi dưới đáy biển, chỉ nhìn độ dài của hắc ảnh trong biển, Tiêu Dật đã không cách nào tưởng tượng bọn chúng sẽ lớn như thế nào, nhưng chính là ngay cả yêu thú dường như đã đứng trên đỉnh của Vô Vọng chi hải cũng sợ hãi đến vậy, Tiêu Dật nghĩ không ra đang đuổi theo phía sau chúng rốt cuộc có thể là gì.

    Dưới bầu không khí khẩn trương này, tựa hồ ngay cả Vượng Tài cũng cảm nhận được bất an, ngừng hoạt động đếm tinh ngọc nó thích nhất, ngoan ngoãn nằm trên đầu Tiêu Dật.

    Tiêu Dật lo lắng nhìn phòng điều khiển một cái, lúc này y căn bản không giúp ích được gì, chỉ có thể tránh không gây loạn thêm cho Sở Mặc.

    “Ọ!” “Chít chít!” “Gào!”

    Đủ tiếng kêu của yêu thú vang lên phía sau, trong tiếng gầm sắc bén không cái nào không lộ ra tuyệt vọng sâu sắc. Trong tiếng kêu gào nhấp nhô, một hư ảnh màu đen cao có tới trăm mét, dài cũng tới vạn mét xuất hiện ở chân trời, dùng tốc độ cực nhanh mà hướng về xuyên vân thoa.

    Những nơi hắc ảnh đi qua, vô số yêu thú ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra đã bị hắc ảnh nuốt chửng, thoáng chốc hóa thành hư vô.

    Tiêu Dật kinh ngạc nhìn một màn sau lưng, nhanh chóng chạy tới phòng điều khiển.

    “Anh thấy rồi chứ?”

    Cho dù Tiêu Dật nói không đầu không đuôi, Sở Mặc vẫn hiểu y đang nói gì. Gật đầu, Sở Mặc trầm giọng nói: “Là bão hư vô.”

    Ngay từ mới đầu khi thấy yêu thú lũ lượt chạy trốn, Sở Mặc đã đoán được bọn chúng có thể gặp phải sự tồn tại đáng sợ nhất của Vô Vọng chi hải, bão hư vô.

    Khác với những nguy hiểm khác của Vô Vọng chi hải, bão hư vô xuất hiện không có bát cứ quy luật đáng nói nào, cũng không có bất cứ phương pháp nào né tránh được, chỉ có một đối sách duy nhất, đó chính là chạy, nhưng ai cũng không biết chạy bao xa mới có thể trốn được bão hư vô. Tiên giới ghi chép, trước kia biên giới tứ giới còn chưa bị đóng, mỗi lần thông hành tới Vô Vọng chi hải gặp phải bão hư vô, người có thể thoát được nó đều là người thắng được tốc độ hoặc có sức mạnh to lớn của các giới, người bình thường gặp phải bảo hư vô chỉ có thể đợi vận mệnh bị nuốt chửng.

    Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật nghe nói tới tên bão hư vô, nhưng cho dù y có ngốc, cũng nghe ra được sự thận trọng trong lời Sở Mặc, càng khỏi nhắc tới, những hành động chen chúc nhau mà chạy trốn của yêu thú đại biểu cho điều gì.

    Tim Tiêu Dật bị treo lên, khẩn trương nhìn Sở Mặc thao túng xuyên vân thoa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắc ảnh sau lưng. Không biết có phải là ảo giác của y không, y luôn cảm thấy hắc ảnh tựa hồ cách họ càng gần.

    Tốc độ của xuyên vân thoa đã tới cực hạn, Sở Mặc rũ mắt nhanh chóng tính toán một phen, với tốc độ trước mắt, bọn họ rất nhanh sẽ bị hắc ảnh nuốt chửng, trừ khi…

    Sở Mặc rất nhanh hạ quyết tâm, lập tức quyết đoán đánh một thế tay, vừa nói với Tiêu Dật: “Bám lấy ta, ta sẽ tắt cấm chế của xuyên vân thoa.”

    Cái gì? Tắt cấm chế vào lúc này?

    Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Sở Mặc, nghĩ không thông dụng ý của hắn, không đợi y mở miệng, màn sáng màu lam bao quanh thân thuyền thoáng chốc tắt ngúm, gió mạnh kịch liệt thổi lên người, mang theo năng lượng loạn lưu bạo ngược. Tiêu Dật gấp rút kéo tay Sở Mặc, nhưng vẫn bị thổi đứng không vững, nếu không phải Sở Mặc phản ứng cực nhanh kéo y vào lòng, Tiêu Dật sớm đã bị năng lượng loạn lưu cuốn lên không trung.

    Không có cấm chế, xuyên vân thoa liền giống như một chiếc thuyền nhỏ bình thường nhất lướt trên biển lớn hoành hành bạo ngược, điên cuồng nhấp nhô không ngừng trên mặt biển, yêu thú cực lớn bơi qua bên cạnh, mang tới sóng biển màu đen sẫm, hai người rất nhanh bị tưới ướt đẫm.

    Sở Mặc một tay ôm chặt Tiêu Dật, một tay bình tĩnh khống chế xuyên vân thoa chạy giữa các yêu thú. Trước đó hắn chỉ tắt cấm chế phòng hộ của xuyên vân thoa, là để cho năng lượng trong lò cấm chế toàn bộ chuyển lên phù chú phi hành khắc trên thân thuyền. Có lẽ là cách này có hiệu quả, tốc độ của xuyên vân thoa lại nhanh lên mấy lần, rất nhanh vượt qua mấy con đại yêu thú bên cạnh.

    Tiêu Dật vẫn luôn lo lắng hơi yên tâm một chút, cho dù tư thế hiện tại khiến y cảm thấy lúng túng, nhưng giờ phút sinh tử cũng không bận tâm quá nhiều.

    “Ọ!” “Chít chít!”

    Bên cạnh lại lần nữa vang lên tiếng kêu thảm của yêu thú, trái tim vừa mới buông xuống của Tiêu Dật lại treo lên, nhìn qua vai Sở Mặc, hắc ảnh ở phía xa tựa hồ trở nên càng lớn.

    “Gào!”

    Lần này, tiếng gầm của yêu thú truyền tới từ phía trước hai người, chỉ thấy một con yêu thú lớn ngang ngửa xuyên vân thoa đột nhiên nhảy khỏi mặt biển, lao tới chui vào một khe nứt hư không nứt ra ở giữa không trung.

    Hành động của yêu thú này có vẻ đã nhắc nhở những yêu thú khác, rất nhanh trong biển đã có rất nhiều yêu thú nhảy ra, không bận tâm gì chui vào trong khe nứt đó.

    Những khe nứt hư không có cái đã hình thành rất lâu, có cái vừa mới bị năng lượng loạn lưu làm nứt, ai cũng không biết nó sẽ thông tới nơi nào. Có lẽ là thông tới phía bên kia của Vô Vọng chi hải, có lẽ là bất cứ giới nào trong bốn giới, có lẽ bên trong căn bản là một không gian chết, có lẽ xui xẻo sẽ vĩnh viễn lạc trong hư không vô biên đó. Tiêu Dật tận mắt nhìn thấy một con yêu thú chui vào trong khe nứt không bao lâu rất nhanh lại rớt ra từ một khe nứt khác, lại rớt ngay ở phía trước bão hư vô, thoáng chốc bị nuốt chửng.

    Hắc ảnh sau lưng càng lúc càng gần, trong mắt Sở Mặc lóe lên do dự, tiếp theo trở nên kiên định. Cúi đầu nhìn thiếu niên trong ngực một cái, thiếu niên tuy sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không có quá nhiều sợ hãi, nghĩ tới những chuyện tình cờ chồng chéo giữa hắn và thiếu niên, Sở Mặc lần đầu tiên nhìn thẳng thiếu niên, “Xin lỗi!”

    Hắn còn chưa thể chết tại đây, cho nên bất luận thế nào hắn cũng phải đánh cược, tiếng xin lỗi này vừa là xin lỗi vì trước đó hắn đã liên lụy thiếu niên vô tội này, cũng là xin lỗi vì mạo hiểm sắp tới.

    Tiêu Dật còn đang nghĩ làm sao chạy thoát, nhất thời không phản ứng lại.

    “Ôm chặt ta.” Sở Mặc trầm giọng nói, rất nhanh một thanh kiếm quang màu đen ngưng tụ ở lòng bàn tay hắn, Sở Mặc thần sắc ngưng trọng, đâm về hướng một khe nứt không gian gần nhất.

    Năng lượng loạn lưu bạo ngược quét qua, khe nứt vốn chỉ dài mấy thước lại triển khai thành mấy mét, Sở Mặc không chút do dự ôm Tiêu Dật trong ánh mắt kinh ngạc của y nhảy vào trong đó. Đau đớn xé rách từ trên người truyền tới, Tiêu Dật trước khi hôn mê chỉ muốn chửi, khốn kiếp, nói trước một tiếng sẽ chết hả.

    Không biết qua bao lâu, Tiêu Dật mơ mơ hồ hồ nghe thấy một giọng nói kinh ngạc của thiếu niên, “Mau nhìn, ở đây có một á thú bị thương.”

    “Á thú? Đó là cái gì?” Tiêu Dật mơ màng nghĩ, rồi lại ngất đi lần nữa.

    27 – Á thú

    Khi Tiêu Dật tỉnh lại, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, làm sao cũng mở không ra, toàn thân trên dưới thì mềm nhũn vô lực, giống như y đã ngủ rất lâu.

    Một cánh tay ấm áp lướt qua trán y, giọng nói dịu dàng: “Kết quả kiểm tra có chưa?”

    “Có rồi, thương thế trên người á thú đã lành lặn, chắc đã gần tỉnh lại.”

    “Còn về lai lịch thân phận của á thú này có manh mối gì không? Thú thần tại thượng, quyết không cho phép phát sinh bất cứ chuyện ngược đãi á thú nào.”

    “Đã có đội chấp pháp tra rồi, chẳng qua hiện tại các khu chìm vào hỗn chiến, nhân viên lưu thông phức tạp, rất khó kiểm tra.”

    “Tôi biết rồi, anh đi làm việc đi, nơi này có mình tôi là đủ.”

    Cuộc đối thoại xa lạ vang lên bên tai, Tiêu Dật giãy dụa cử động, có người ở bên cạnh, là ai? Á thú là cái gì?

    “Tỉnh rồi?” Giọng nói dịu dàng vừa rồi, mang theo vui mừng hỏi.

    Tiêu Dật cố gắng mở mắt, ánh sáng trong phòng khiến y không thích ứng nghiêng đầu, chỉ thấy một gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng xuất hiện trước mắt.

    “Cảm thấy thế nào? Còn có nơi nào không thoải mái?”

    Chủ nhân của gương mặt xem ra tuổi tác xấp xỉ với y, dung mạo vô cùng tuấn tú, vì nụ cười dịu dàng, toàn thân tỏa ra một khí tức khiến người an tâm.

    Tiêu Dật cử động thân thể, “Đây là đâu?”

    Trong lúc nói chuyện, y giãy dụa muốn ngồi dậy, nam nhân bên cạnh thân thiết dìu y một tay, cẩn thận đặt một tấm đệm dựa mềm mại sau lưng y.

    “Chỗ này là khu D-6, cậu đã an toàn rồi, sau này cậu yên tâm ở lại đây, chuyện trước kia sẽ không xảy ra nữa.”

    Giọng nói của nam nhân vô cùng dịu dàng, nghe vào cảm thấy thoải mái dị thường, nhưng ý nghĩa trong câu nói đó lại khiến Tiêu Dật mê mang không hiểu. Y nghi hoặc nhìn xung quanh, đập vào mắt là một bệnh viện trông khá giống nhân giới, nhưng trong phòng có rất nhiều thiết bị lại khác với ký ức của y.

    “Anh là ai? Khu D-6 là ở đâu?”

    Phản ứng của Tiêu Dật khiến nam nhân ngạc nhiên, rất nhanh lại mỉm cười.

    “Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Lạc Phi, cũng là á thú như cậu. Khu D-6 là khu vực biên giới, cách khu trung ương khá xa, nhưng cậu ở đây sẽ rất an toàn.”

    Tiêu Dật không chú ý tới khu biên giới và khu trung ương mà người đàn ông tên Lạc Phi này nhắc tới, y để ý là lại lần nữa nghe thấy hai chữ á thú. Nghĩ tới trước khi tỉnh lại có nghe tới “thần thú tại thượng”, Tiêu Dật gần như có thể phán đoán nơi này chắc chính là thú nhân thế giới mà Sở Mặc nhắc tới. Tiêu Dật chần chờ nhìn Lạc Phi, đối phương và y rõ ràng đều là bộ dáng nhân loại giống nhau, lại tự xưng là á thú, y bất giác suy đoán, chẳng lẽ á thú chính là chỉ nhân loại giống y? Thế giới này trừ nhân loại ra còn có loại dã thú khác?

    Sự chần chừ của Tiêu Dật bị Lạc Phi coi là cảnh giác, Lạc Phi lý giải cười cười, dịu giọng nói: “Cậu đói rồi ha, có muốn ăn chút gì không.”

    Lạc Phi không nhắc, Tiêu Dật không cảm thấy, Lạc Phi vừa nói, Tiêu Dật lập tức nghe thấy tiếng bụng mình kêu ọt ọt. Lúng túng cười cười với Lạc Phi, Tiêu Dật thật sự đói bụng, trước đó ở Vô Vọng chi hải y cái gì cũng không ăn, nếu không phải vì tu luyện thân thể mạnh lên, tính ra y đã sớm đói gục.

    Lạc Phi cười nhẹ, “Cậu đợi lát, tôi đi lấy đồ cho cậu ăn.”

    Thiện ý của Lạc Phi vô cùng rõ ràng, Tiêu Dật cũng cười, “Anh có thể gọi tôi là Tiêu Dật.” Nghĩ tới Sở Mặc cùng y tiến vào khe nứt không gian, Tiêu Dật lại nói thêm một câu, “Cảm ơn các anh đã cứu tôi, tôi muốn biết các anh có gặp đồng bạn của tôi không?”

    “Đồng bạn?” Thần sắc Lạc Phi trở nên nghiêm túc, “Cậu không phải chỉ có một mình?”

    Tiêu Dật không biết Lạc Phi tại sao phản ứng lớn như vậy, lắc đầu: “Tôi còn có một đồng bạn.”

    “Là á thú sao?” Lạc Phi truy vấn.

    Tiêu Dật nghĩ lại Sở Mặc cũng là nhân loại như mình, khẳng định cũng coi như á thú, lập tức gật đầu.

    “Tôi biết rồi, cứ giao cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng giúp cậu tìm đồng bạn.” Lạc Phi vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm. Nói xong, Lạc Phi vội vàng rời khỏi đó, hắn không ngờ còn có một á thú lưu lạc bên ngoài, mùa bão tố sắp tới rồi, nhất định phải tìm được vị á thú thất lạc đó trước mùa bão tố.

    Lạc Phi xem trọng á thú như vậy, khiến Tiêu Dật yên tâm, nếu Sở Mặc và y cùng tới thú nhân thế giới, chắc cũng ở gần đó, khẳng định sẽ được Lạc Phi tìm thấy. Nghĩ tới Sở Mặc, Tiêu Dật liền nhớ tới Vượng Tài đã bị Sở Mặc cất đi, hy vọng Sở Mặc nhất thiết phải bỏ vệ Vượng Tài không để xảy ra chuyện.

    Lạc Phi rời khỏi phòng Tiêu Dật, vội vàng đi tới phòng hội nghị ở giữa. Trong phòng hội nghị, mười nam tử tuổi tác khác nhau, thân hình cao to đang ngồi vây quanh kịch liệt tranh luận gì đó.

    Thấy Lạc Phi đi vào, mọi người rất nhanh ngừng tranh luận, một nam tử bề ngoài cỡ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khí chất nho nhã trong đó mỉm cười đứng lên, thần sắc dịu dàng: “Phi, tình trạng tiểu á thú của chúng ta thế nào rồi?”

    Lạc Phi thần sắc ngưng trọng, “Y tỉnh rồi, nhưng lại tràn đầy cảnh giác với xung quanh, hiện tại tôi chỉ biết y tên Tiêu Dật. Theo như y nói thì bên ngoài còn có một á thú, có lẽ cũng bị thương. Lộ, chúng ta nhất định phải tìm được á thú thất lạc đó trước mùa bão tố.”

    Lời của Lạc Phi khiến mọi người tại đó đều giật mình, nụ cười trên mặt Lộ biến mất, lập tức nhìn những người khác.

    “Ta đi tìm!” Còn chưa đợi Lộ mở miệng, một nam tử tuổi tác xấp xỉ Lạc Phi, vẻ mặt cương quyết lập tức đứng lên.

    Nam tử bên cạnh hắn bất mãn nói: “Thần, dựa vào cái gì là ngươi đi?”

    Nam tử tên Thần khiêu kích nhìn người bên cạnh một cái, cuồng vọng nói: “Vì ta chạy nhanh nhất lại có khứu giác nhạy bén nhất, tiểu á thú trước đó cũng chính là ta tìm được.”

    “Được rồi, Hoằng Ảnh, để Thần đi.” Lộ ngắt ngang cuộc tranh cãi của hai người, dứt khoát nói.

    Trên mặt Thần lộ ra tia vui vẻ, đắc ý nhướng mày với Hoằng Ảnh bên cạnh, rất nhanh biến thành một con sói xám thật lớn, gầm một tiếng rồi chạy ra ngoài.

    “Đáng ghét!”

    “Khó ưa!” Những người trong phòng đều lũ lượt thấp giọng chửi.

    Lộ cười lắc đầu, kéo Lạc Phi ngồi bên cạnh mình, hỏi vấn đề khác, “Tình trạng thân thể của á thú thế nào?”

    Vấn đề này lập tức cuốn lấy sự chú ý của mọi người trong phòng, mấy người độc thân đều nhất tề ngừng chửi mắng Thần, đổi sang nhiệt tình nhìn Lạc Phi. Phải biết chỉ có á thú thân thể khỏe mạnh, mới có thể thừa nhận giao phối với thú nhân. Ngay từ lúc Thần phát hiện á thú, bọn họ sớm đã mài quyền ken két chuẩn bị đợi á thú tỉnh lại triển khai các loại theo đuổi.

    Lạc Phi mười phần câm nín đối với biểu hiện của mọi người, nhưng đây là thiên tính chủng tộc khắc sâu trong huyết mạch, thú nhân căn bản không cách nào kháng cự sự hấp dẫn của á thú, á thú cũng không thể tách rời thú nhân. Nghĩ tới thân thể Tiêu Dật, hắn chỉ đành cảnh cáo nhìn mọi người, “Thân thể Tiêu Dật hồi phục cũng khá rồi, nhưng trước đó y từng bị thương tổn, các anh nhất định phải chú ý khắc chế hành động của mình, bất cứ hành động thân mật nào nhất định cũng phải có sự cho phép của người ta.”

    Á thú là sự tồn tại cực kỳ quan trọng tại thú nhân thế giới, gánh vác trọng nhiệm sinh sản hậu đại. Khác với thú nhân có thể biến thân, á thú thân thể yếu ớt, trời sinh đã không thể biến thân, tại thế giới thú nhân ngàn vạn năm nay vẫn nằm ở địa vị được bảo hộ. Đồng thời cũng vì tổng thể á thú số lượng ít ỏi, tạo thành tranh đoạt của thú nhân đối với á thú. Thú luật quy định, mỗi á thú đều có thể có bạn lữ không bị hạn chế, nhưng một thú nhân cả đời chỉ có thể có một á thú.

    Lời cảnh cáo của Lạc Phi khiến thần sắc mọi người trở nên ngưng trọng, Hoằng Ảnh nhíu mày nói: “Rốt cuộc là người nào lại nỡ thương tổn á thú trân quý?”

    “Anh nói xem liệu có phải là cái đám vương tộc biến thái của khu trung ương không, tôi nghe nói khu trung ương có rất nhiều vương tộc bên cạnh không phải chỉ có một á thú, thậm chí bọn họ còn trao đổi á thú cho nhau, cũng thường xuyên có lời đồn á thú bị thương.

    “Khẳng định là vậy, trừ vương tộc, những khu khác có khu nào không nâng á thú trong tay, không nỡ để á thú chịu chút thương tổn nào.”

    “Đúng đúng!”

    Mọi người lũ lượt chỉ trích, hiển nhiên trong tiềm thức đã nhận định Tiêu Dật chính là á thú trăm cay nghìn đắng chạy trốn khỏi khu trung ương, thương thế trên người y càng là thứ chứng minh tốt nhất cho điểm này. Hoằng Ảnh thậm chí đã kết nối máy liên lạc trực tiếp đem suy đoán của mọi người xem như sự thật nói với Thần đang ở ngoài, khiến Thần tính khí nóng nảy nghe xong liền hung tợn đập máy liên lạc.

    Tiêu Dật ở trong phòng bệnh không biết y đã bị xem thành á thú thân tâm bị thương, một đám người đang đợi dùng tình yêu sưởi ấm y, lúc này y đang đứng bên cửa sổ hiếu kỳ nhìn thế giới bên ngoài.

    Khác với tiên giới có tiên khí nồng đậm khiến người thoải mái, không khí của thú nhân thế giới xem ra vô cùng tồi tệ. Cho dù cách một lớp cửa sổ, Tiêu Dật vẫn có thể nhìn thấy bầu trời xám xịt bên ngoài, thỉnh thoáng có gió thổi qua, cuốn lên bụi đất đầy trời. Nhìn ra xa, Tiêu Dật không thấy một chút màu xanh nào, những gì thấy được, đâu đâu cũng là trời bụi, đất vàng, và những vật kiến trúc kim loại bóng loáng.

    Tiêu Dật không khỏi nhíu mày, tất cả những gì trước mắt khiến y nghĩ tới nơi có hoàn cảnh ác liệt nhất tại nhân giới, không biết thú nhân thế giới đều là như vậy, hay chỉ có khu biên giới này mới thế.

    “Đợi lâu rồi hả.” Âm thanh của Lạc Phi vang lên sau lưng.

    Tiêu Dật quay đầu, thì thấy Lạc Phi bưng một khay thức ăn kim loại đi vào.

    Tiêu Dật mỉm cười lắc đầu, đi qua, đợi khi y nhìn rõ thứ trong khay, trên mặt bất giác hiện lên chút cổ quái. Chỉ thấy chính giữa mâm kim loại, là một đống vật thể dạng hồ màu xanh còn bốc ra khói nóng, bên cạnh những vật thể nhìn không ra nguyên liệu này, là mấy lá rau xanh đã khô nước nhăn nheo đáng thương nằm đó.

    Lạc Phi áy náy nhìn Tiêu Dật, “Cậu cũng biết, rau xanh là đồ dự trữ rất quý, chỉ có ở khu trung ương trồng được, những khu khác không có, vì hỗn chiến giao thông bất tiện, những thứ này đã là thứ tốt nhất mà khu D có thể tìm được.”

    Nghe Lạc Phi nói thế, nét cổ quái trên mặt Tiêu Dật càng hiện rõ, nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy ngoài cửa sổ, Tiêu Dật ẩn ẩn hiểu được gì đó.

    Nhận khay đồ ăn từ tay Lạc Phi, Tiêu Dật không lộ ra bất cứ biểu tình chán ghét nào, vô cùng tự nhiên ăn hết toàn bộ cái mớ màu xanh loãng bên trong, duy chỉ để lại mấy lá rau xanh.

    “Sao vậy?” Lạc Phi không hiểu.

    Tiêu Dật giải thích: “Tôi không thích ăn rau.”

    Trong mắt Lạc Phi là sáng tỏ, ánh mắt nhìn Tiêu Dật càng thêm dịu dàng, hắn cho rằng Tiêu Dật cố ý nói không thích ăn rau, làm sao có thể có người không thích ăn món rau quý báu này chứ? Tại nơi Lạc Phi không thấy được, Tiêu Dật cười khổ, y thật sự không thích ăn rau, y muốn ăn thịt đó.

    Vì chuyện rau xanh, Lạc Phi và Tiêu Dật càng thêm thân quen, khi Tiêu Dật nghe Lạc Phi giới thiệu về khu D-6, vùng hoang bên ngoài khu D-6, dưới cát vàng đầy trời, Sở Mặc đang đối kháng với một con sói lớn màu xám.

    Con sói lớn này chính là Thần trước đó ra ngoài tìm kiếm á thú, vì thú thể là sói, nên mũi của hắn cũng nhạy bén vô cùng, rất nhanh đã ngửi được vị đạo xa lạ bên ngoài, hơn nữa trong vị đạo này còn xen lẫn một chút vị đạo nhàn nhạt trên người Tiêu Dật. Thần rất nhanh nương theo vị đạo tìm tới.

    Khi nhìn thấy Sở Mặc, trong lòng Thần cảm thấy nghi hoặc, người trước mắt này lẽ nào chính là đồng bạn của Tiêu Dật, một á thú khác? Nhưng từ lúc nào á thú cũng có uy áp cường đại như thế, lẽ nào là hắn tìm sai?

    Vì trong lòng không xác định, Thần mất đi tiên cơ mở miệng, rơi vào trong mắt Sở Mặc, chính là một con lang màu xám thật to thần thần bí bí xuất hiện sau lưng hắn, rõ ràng không mang ý tốt.

    Sở Mặc không chút do dự bổ một đao về phía Thần, Thần bối rối tránh né, như vậy hắn đã nhận định nam nhân đối diện tuyệt đối không phải á thú, mà là một thú nhân cường đại.

    Thần có thể né được một đao của Sở Mặc, khiến Sở Mặc vô cùng ngạc nhiên, trong đầu có gì đó xẹt qua, Sở Mặc dừng động tác, nhìn Thần dò hỏi: “Thú nhân?”

    Tiên giới đóng cửa biên giới đã là chuyện mấy vạn năm trước, tuy Sở Mặc biết có thú nhân thế giới tồn tại, nhưng thú nhân thế giới cụ thể là bộ dáng ra sao hắn không biết chút gì, chỉ là tiên giới cũng có ghi chú sơ xài, thú nhân giống như yêu tộc của tiên giới, có thể thay đổi giữa thú thân và nhân thân. Con sói xám trước mặt tuy bối rối, nhưng lại né được một chiêu của hắn, tương đương với chiến lực của yêu thú bậc bốn tại tiên giới, Sở Mặc không khỏi bắt đầu hoài nghi.

    Nghe Sở Mặc nói thế, Thần rất nhanh đứng lên, thoáng chốc từ sói biến thành một nam tử thân hình cao to.

    Thần phòng bị nhìn Sở Mặc, “Ngươi là thú nhân của khu nào? Đến khu D-6 làm gì?”

    Sở Mặc nhíu mày, tránh khỏi vấn đề thứ nhất, mở miệng nói: “Ta tới đây không có ác ý, chỉ là tìm kiếm đồng bạn mất tích.”

    Đáp án tìm đồng bạn này khiến Thần khẽ động, nghĩ tới vị đạo nhàn nhạt của Tiêu Dật trên người người này, ánh mắt Thần tối đi, “Đồng bạn của ngươi tên gì, ta là thủ lĩnh của đội chấp pháp ba khu D-6, nói không chừng ta từng gặp qua bạn của ngươi.’

    Sở Mặc bình tĩnh nhìn đối phương một cái, phán đoán không ra ý đồ của đối phương, chẳng qua nghĩ tới Tiêu Dật mất tích, Sở Mặc rũ mắt, quyết định mạo hiểm mọt lần. Y ở trong sa mạc quanh đây tìm kiếm Tiêu Dật đã hai ngày, nếu còn tìm không được, y lo lắng thân thể Tiêu Dật không thể nào kiên trì nổi nữa. Bất kể đối phương xuất phát từ mục đích gì, chỉ với hai chữ Tiêu Dật, cũng không thể mang tới vấn đề gì, nói không chừng thật sự có thể mượn sức mạnh của đối phương tìm được Tiêu Dật.

    Nghĩ tới đây, Sở Mặc mở miệng nói: “Tiêu Dật!”

    Đáp án như trong dự đoán, Thần nhìn Sở Mặc, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, giây tiếp theo, con sói màu xám xuất hiện tại chỗ Thần vừa đứng, đột ngột phóng tới chỗ Sở Mặc.

    “Khốn kiếp, ta cắn chết ngươi.”
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm