Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 31-33

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    31 – Sư đồ

    Khi Tiêu Dật và Sở Mặc tâm tâm niệm niệm trở về tiên giới, Bạch Kỳ ở nhân giới cũng tâm tâm niệm niệm chờ sự xuất hiện của Tiêu Dật.

    Lần trước sau khi ông bà Bạch xảy ra tai nạn, Bạch Kỳ vẫn luôn không yên lòng, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì. Tuy từ đó về sau, mặt ngọc không có động tĩnh gì nữa, nhưng thân thể mấy người càng lúc càng khỏe, càng lúc càng có tinh lực là sự thật không thể tranh cãi, ngay cả Bạch Vi theo thuyết vô thần cũng bắt đầu lẩm bẩm phiếm chỉ.

    Bạch Kỳ lo lắng sẽ chuốc phiền phức cho Tiêu Dật, liên tục nhắc nhở ba mẹ ngàn vạn lần đừng nói chuyện mặt ngọc ra ngoài, bất kể ai hỏi cũng không nói, còn về hai vị cảnh sát cứ ba lần bốn lượt chạy qua muốn bái sư, thì bị Bạch Kỳ nghiêm phòng tử thủ, kiên quyết không cho bọn họ vào nhà. Cứ thế qua vài ngày, cuộc sống của Bạch gia vẫn bình ổn như trước, không ai hỏi, cũng không ai quan tâm, trừ hai vị cảnh sát kiên trì bái sư ra. Có lúc Bạch Kỳ cũng nghĩ có phải mình nghĩ nhiều không, nhưng lại nghĩ, cẩn thật chút vẫn hơn, đợi Tiêu Dật về hỏi rõ vẫn hơn.

    Tối nay, Bạch Vi theo thói quen đến cổng sau trường đợi Bạch Kỳ đón cô về nhà, Bạch Kỳ còn chưa tới, Bạch Vi nhìn quanh bốn phía một cái, cầm di dộng chuẩn bị gọi cho Bạch Kỳ. Trong lúc chờ điện thoại kết nối, một nam tử thân hình cao gầy lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, Bạch Vi không hề hay biết. Nam tử đứng đó, nhìn chằm chằm vào mặt ngọc trên cổ Bạch Vi, áo thun chữ T mùa hè đa phần cổ thấp, mặt ngọc lộ ra bên ngoài, dưới ánh sáng mờ mờ trước cổng trường, trong mặt ngọc lưu chuyển tia sáng màu tím nhạt.

    Trong mắt nam tử lộ ra ý cười tham lam, trực tiếp duỗi tay tới cổ Bạch Vi, một tia sáng màu tím xẹt qua phía trên mặt ngọc, nam tử hừ một tiếng, đau đớn nhanh chóng thu tay lại.

    Bạch Vi nghe tiếng động sau lưng, quay đầu lại, liền thấy một bóng đàn ông dần dần xuất hiện trong hư không ngay sát cạnh cô.

    Cô kinh ngạc giật lùi vài bước, người đàn ông trước mặt ngẩng đầu dữ tợn nhìn qua, nhẹ chỉ về phía cô, một tia sáng xanh nhanh chóng bắn tới.

    “Chị!” Tiếng kêu kinh hoảng của Bạch Kỳ truyền tới từ không xa.

    Bạch Vi chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên hàn ý, cô mở mắt trừng trừng nhìn tia sáng xanh bay qua, cách quá gần, cô thậm chí còn không có cơ hội né tránh. Mặt ngọc trên cổ lại lần nữa phát ra tia sáng màu tím, giống như có vách ngăn vô hình chặn tia sáng xanh lại bên ngoài.

    Nam tử thấy thế không giận còn mừng, mặt ngọc càng lợi hại càng nói rõ giá trị của nó, hắn càng muốn đạt được. Mắt thấy nam tử lại lần nữa vươn tay, Bạch Vi khẩn trương nắm chặt mặt ngọc trước ngực, nhanh chóng chạy ra sau.

    “Cút!”

    Một giọng gầm tức giận truyền tới trong hư không, một nam nhân trung niên dung mạo dữ tợn đột nhiên xuất hiện sau lưng nam tử, chính là lão Vương đã có mấy lần qua lại với Tiêu Dật. Thân ảnh lão Vương xuất hiện như ma quỷ, bàn tay nhẹ phiêu phiêu bóp chặt vai nam tử.

    Nam tử phản ứng cực nhanh né người, nhưng vẫn không tránh được một chưởng sau lưng, sau khi hắn lăn vài vòng trên mặt đất, nam tử mới nhếch nhác đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn lão Vương đột nhiên xuất hiện.

    “Ông có biết tôi là ai không!”

    Mở màn cuồng vọng khiến lão Vương câm nín không nói nên lời, ông khinh bỉ nhìn nam tử một cái, “Người của Không Ổ Tông mấy người sao đều như vậy, học được hai ba pháp thuật nhỏ, thì thật sự cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, còn có biết cậu là ai không? Vậy thì cậu có biết tôi là ai không?”

    Giọng nói của lão Vương tràn đầy khinh bỉ, nam tử bị ông nói vậy trên mặt xanh đỏ đan xen, hung ác trừng lão Vương, nhưng một câu cũng không nói. Uy nghiêm cực lớn truyền tới từ người lão Vương, đè ép khiến nam tử cao to căn bản không mở miệng được. Hắn thầm biết gặp phải kẻ ẩn tu tài năng lợi hại, nhưng không có bao nhiêu sợ hãi. Không Ổ Tông tông môn của hắn là tông môn lợi hại nhất trong tu chân giới, căn bản không ai dám chọc, bất kể đối phương là ai, dám đối với hắn như thế, hắn nhất định phải khiến đối phương phải trả giá.

    Mắt thấy nam tử cao gầy đã đến mức này rồi mà vẫn mang vẻ hung ác, lão Vương đột nhiên cười: “Cậu có phải là tu chân tu tới ngu rồi không? Lúc này là cậu rơi vào tay tôi hay tôi rơi vào tay cậu. Chẳng lẽ cậu cho rằng dựa vào danh hiệu Không Ổ Tông, bày vẻ mặt hung ác, tôi liền không dám giết cậu?”

    Con ngươi nam tử mãnh liệt co rút, nhất thời trở nên kinh nghi, chẳng lẽ đối phương thật sự dám giết hắn?

    Lão Vương câm nín lắc đầu, nhẹ điểm một cái lên người nam tử, “Bỏ đi, nể tình tôi và chưởng môn của các cậu có chút giao tình, tôi không giết cậu, chỉ phong trụ ba mươi năm tu vi của cậu, cậu cút về Không Ổ Tông đi.”

    Lão Vương vừa nói xong, thân ảnh của nam tử cao gầy đột nhiên bay nhanh về sau, không ngờ là bị một chưởng của lão Vương đánh cho bay tới tận đâu không biết. Lão Vương cười hì hì phất tay trong không trung, tiếp theo quay nhìn Bạch Kỳ.

    Một chuỗi biến cố phát sinh quá nhanh, Bạch Kỳ quả thật không tin những gì cậu nhìn thấy. Càng khiến cậu cảm thấy kỳ quái là, người xung quanh cổng trường qua qua lại lại, nhưng không ai nhìn sang chỗ họ một cái, giống như họ hoàn toàn không tồn tại.

    Lão Vương nhìn ra được suy nghĩ của cậu, không bận tâm lắm, “Làm một trận pháp chướng nhãn thì có thể, đơn giản thôi mà. Đúng rồi, cậu mau qua đây cho tôi xem.”

    “Xem cái gì?” Bạch Kỳ vô thức bước lùi một bước.

    Lão Vương cười hề hề, “Tôi thấy cậu căn cốt kỳ diệu, trời sinh là mầm tốt để tu chân, kỳ quái hơn là cậu có vẻ chưa từng tu luyện qua, nhưng đã tới luyện khí kỳ rồi, là vì khối ngọc này sao?”

    Lão Vương chỉ mặt ngọc, cảnh giác trên mặt Bạch Kỳ càng rõ ràng.

    Lão Vương không nói nên lời, “Trong tôi giống người xấu lắm hả? Cậu yên tâm, trong trường này có rất nhiều người đều biết tôi, à, tôi chính là ông chủ của tiệm này.”

    Lão Vương tự hào chỉ ra sau lưng, Bạch Kỳ vô thức nhìn qua, biển hiệu vật phẩm người lớn thật to treo trên đó, mặt Bạch Kỳ lập tức đen thui.

    Lão Vương đắc ý cười, “Thế nào, yên tâm rồi chứ, hễ là sinh viên nào từng tới tiệm của tôi đều biết tôi chính là người có lương tâm, tôi chưa từng lừa ai cho nên tôi khẳng định không phải là người xấu.”

    Bạch Kỳ, “…”

    Có một đống hành động tự bôi đen của lão Vương, Bạch Kỳ đối với ông thật sự cũng bớt cảnh giác đi nhiều, đặc biệt là sau khi Bạch Vi sắc mặt cổ quái nói với Bạch Kỳ, lời truyền về lão Vương trong trường thật sự không tồi, Bạch Kỳ đã không biết nên nói gì nữa.

    Theo như lão Vương nói, ông căn bản không hứng thú gì với mặt ngọc trên cổ Bạch Kỳ và Bạch Vi, ông cảm thấy hứng thú là Bạch Kỳ. Bạch Kỳ là tư chất thiên linh căn đơn hệ hiếm có mà ông từng gặp, nếu không tu chân quả thật là có lỗi với tư chất của cậu. Chỉ cần Bạch Kỳ bái ông làm thầy, không quá mấy trăm năm, ông tuyệt đối có thể khiến Bạch Kỳ cỡi mây thăng thiên, lên tiên giới làm tiên nhân.

    Thế giới mà lão Vương miêu tả đó thật sự quá mức huyền ảo, Bạch Kỳ vẻ mặt không tin, lão Vương không hiểu, “Mặt ngọc trên cổ mấy đứa rõ ràng là vật của tiên giới, người tặng mặt ngọc cho cậu không có nói với cậu sao?”

    “Cái gì?” Bạch Kỳ và Bạch Vi đồng thời kêu lên kinh ngạc.

    Thấy hai người kinh ngạc không phải giả vờ, lão Vương lập tức sờ sờ mũi, “Xem ra thật sự không có nói.”

    Người tặng họ mặt ngọc là Tiêu Dật, mặt ngọc là vật của tiên giới, hai câu này đảo tới đảo lui trong đầu Bạch Kỳ, nghĩ tới sự thất thường của Tiêu Dật thời gian này, Bạch Kỳ không khỏi nghi ngờ, lẽ nào Tiêu Dật là tiên nhân? Lẽ nào mỗi lần y biến mất là trở về tiên giới?

    Bạch Kỳ hoang mang nhìn Bạch Vi, lão Vương tự làm như thân quen sáp tới cạnh cậu, an ủi vỗ vai cậu, “Được rồi, đồ đệ, đừng nghĩ nữa, rất nhanh con sẽ giống nó thôi mà.”

    “Đồ đệ?”

    “Đúng nha, con theo ta tu chân mà, đi, dẫn ta đi bái kiến cha mẹ con, ta muốn xem thử gia đình các con còn có ai có tiềm chất tu chân nữa không.” Bạch Kỳ cứ thế không hiểu ra sao bị lão Vương dụ làm đồ đệ, theo như lão Vương nói, tông môn của bọn họ là Hạo Thiên Tông, cùng Không Ổ Tông ngang hàng là hai đại tông môn cao cấp nhất tu chân giới. Lão Vương ở Hạo Thiên Tông có bối phận cực cao, Bạch Kỳ nếu đã là đồ đệ của ông, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như là trưởng lão của Hạo Thiên Tông.

    Bạch Kỳ chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra quá mức huyền ảo, mấy ngày trước cậu còn là một sinh viên năm ba bình thường, chuyện quan trọng nhất là thực tập và tốt nghiệp, mấy ngày sau cậu đã trở thành một tu chân giả, chuyện quan trọng nhất biến thành tu luyện. Nghĩ tới cậu còn có một bạn tốt có khả năng là tiên nhân, Bạch Kỳ quả thật cho rằng cậu chính là mấy nam vai chính gặp kỳ ngộ trời cho mang theo bàn tay vàng tranh bá thiên hạ như trên mạng viết.

    “Đồ đệ, hồi thần đi, hồi thần đi, con xác định là chỗ này?” Lão Vương ngữ điệu cổ quái nhìn Bạch Kỳ.

    Bạch Kỳ gật đầu, lúc này cậu và lão Vương đang đứng trước cửa nhà Tiêu Dật, một là Bạch Kỳ vẫn còn có chút lo lắng Tiêu Dật, hai là lão Vương cũng muốn gặp thử tiên nhân đã cho Bạch Kỳ mặt ngọc, hai người liền tới đây. Chỉ là khi càng lúc càng tới gần điểm đến, sắc mặt lão Vương càng lúc càng cổ quái, cho tới khi Bạch Kỳ dừng bước, nhìn biển số nhà quen thuộc, lão Vương chỉ cảm thấy 囧 囧 vô cùng.

    “Đây chính là nơi ở của người bạn tốt nhất của con? Chính là người cho con mặt ngọc?” Lão Vương lại xác nhận lần nữa.

    Bạch Kỳ không hiểu nhìn lão Vương, “Sư phụ, sao vậy?”

    Lão Vương nghĩ tới một đống thứ mà Tiêu Dật đã mua ở chỗ ông, đạo đức nghề nghiệp của kẻ làm nghề buôn bán và tâm tình thân là sư phụ không muốn lừa gạt đồ đệ kịch liệt tranh đấu trong đầu, cuối cùng đạo đức nghề nghiệp chiếm thượng phong, lão Vương gian nan lắc đầu, “Không sao, ta chỉ hỏi vậy thôi.”

    Nhìn đồ đệ nhà mình quan tâm bạn bè như thế, lão Vương quyết định có vài chuyện ông vẫn không nói là hơn. Đương nhiên trong âm thầm, ông quyết định vì nể mặt đồ đệ, sẽ lại nghĩ biện pháp làm chút thuốc đặc thù, làm sao cũng phải giúp trị khỏi bệnh đó cho Tiêu Dật.

    Vì Tiêu Dật vẫn không ở nhà, lão Vương liền dán một đạo bùa trên cửa nhà Tiêu Dật, chỉ cần Tiêu Dật vừa về, ông lập tức có thể cảm ứng.

    “Được rồi, hiện tại đồ đệ yên tâm chưa hả? Đi thôi, cùng ta đi tu luyện thôi.”

    Bạch Kỳ cho rằng tu luyện mà lão Vương vẫn luôn nhắc tới là tìm một nơi vắng người, hoàn cảnh ưu mỹ, hấp thụ thiên địa linh khí các loại, vạn lần không ngờ lão Vương trực tiếp dẫn cậu tới cửa tiệm vật phẩm người lớn, tỏ vẻ cậu giúp canh tiệm.

    Bạch Kỳ, “…”

    Lão Vương cười thô bỉ, “Tu tiên trước tu tâm, hiện tại con có mặt ngọc của Tiêu Dật cho con, dựa vào tẩm bổ tiên khí còn mạnh hơn hấp thụ tiên khí gì đó nhiều. Như vậy tạm thời không cần tu luyện, vừa hay cứ ở đây tu tâm cho tốt đi. Con đừng xem thường việc canh tiệm đơn giản này, con ở đây có thể nhìn thấy đủ dạng nhân sinh, đối với ngày sau của con tuyệt đối bổ ích.”

    Lão Vương một lòng du nhàn, Bạch Kỳ cứ trong mơ hồ bị ông lừa tới đây, lúng túng nhìn vật phẩm xung quanh, Bạch Kỳ lại lần nữa tâm tâm niệm niệm cường liệt trông ngóng Tiêu Dật mau chóng trở về.

    Nguyện vọng cường liệt của Bạch Kỳ Tiêu Dật không cảm giác được, đến hiện tại hoàn cảnh của y so với Bạch Kỳ còn lúng túng hơn. Bất cứ ai vừa tỉnh giấc liền thấy một con sói màu xám thật to mang biểu tình nhân tính hóa, bày vẻ vô hạn thâm tình, ngồi xổm ở đầu giường nhìn mình, đặc biệt là khi xx của con sói bự này còn dựng thẳng đong đưa, đều hận không thể đi rửa mắt.

    Tiêu Dật phản ứng nhanh chóng một phát kéo chăn trên người phủ lên con sói đó, che lại chỗ hắn không nên lộ ra ngoài, rồi hỏi, “Thần?”

    Sói lớn cười, nhanh chóng biến về nhân hình, quân trang thẳng tắp mặc trên người, vai rộng chân dài, anh khí bức người không thể diễn tả.

    “Thích chứ?” Thần lắc lắc đầu, đắc ý nói, “Lộ từng nói á thú đều thích thân thể thú nhân cường hãn, thế nào? Có phải là nhìn ngây người luôn rồi?”

    Nhìn ngây cái đầu anh!

    Tiêu Dật không nói nên lời nhìn hắn, “Tôi nhớ tối qua tôi đã khóa cửa rồi mà?”

    “Ha! Cái này không quan trọng.” Thần tiến lên một bước, “Á thú xinh đẹp, cậu có nguyện ý…”

    “Vượng Tài!”

    Tiêu Dật dứt khoát hô lớn một tiếng, rất nhanh thế giới liền trong sạch, không có sói lớn, Thần cũng không có.

    Nhanh chóng rửa mặt thay đồ, Tiêu Dật mang theo Vượng Tài trực tiếp đi tìm Lộ, Thần đã là thú nhân thứ sáu bị Vượng Tài nuốt từ sau bữa cơm hôm đó rồi, Tiêu Dật cảm thấy y đã đến cực hạn chịu đựng.

    Lộ buồn cười nghe xong Tiêu Dật kể lại, gật gật đầu, “Ta lý giải phẫn nộ của cậu, nhưng đây là thiên tính trong huyết mạch của thú nhân, ta cũng không thể khống chế. Cậu nếu muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại, chỉ có một biện pháp.”

    “Biện pháp gì?” Tiêu Dật lập tức hỏi.

    Lộ cười nhẹ, “Tìm một bạn lữ thú nhân cường đại, để hắn bảo hộ cậu. Như vậy tất cả những thú nhân quấy rối cậu đều sẽ bị hắn cản lại, cũng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu.”

    Tiêu Dật, “…”

    Hiện tại tâm tình của y chỉ có một từ có thể hình dung, đó chính là mẹ nó!

    32 – Bạn lữ

    Đề nghị của Lộ tuy nghe có vẻ hoang đường, nhưng cũng là phương pháp cực một lần tránh được vĩnh viễn. Thực sự là phương thức biểu đạt tình cảm của thú nhân quá không hàm súc, Tiêu Dật cảm thấy y thật sự đã tới cực hạn chịu đựng. Trước mắt chỉ có thú nhân khu D quấy rối y đã phiền muốn chết, một khi Lộ và khu trung ương đạt thành hiệp nghị, đợi đại đội của khu trung ương tiến vào khu D rồi, Tiêu Dật có thể tưởng tượng nó sẽ mang tới phiền phức cỡ nào. Vấn đề hiện tại là, y không thể đi tìm một thú nhân chân chính, người duy nhất y có thể tìm chỉ có Sở Mặc.

    Nghĩ tới đây, Tiêu Dật phiền não không thôi, vô thức đem Vượng Tài trong tay nắn tới nắn lui, nhất thời chìm vào do dự. Lẽ nào y thật sự phải đi tìm Sở Mặc? Y nên nói thế nào? Nói y bị thú nhân xem là á thú theo đuổi mọi cách, loại hành động này đã khiến y không cách nào nhịn nổi nữa, cho nên Lộ đưa ra cho y một chủ ý, tìm một thú nhân cường đại giúp y chặn những phiền phức này, mà y nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Sở Mặc thích hợp?

    Trước không nói y và Sở Mặc đều thầm rõ ràng, y không phải là á thú đối phương cũng không phải là thú nhân, lại nói thú nhân quấy rối y, không có bất cứ quan hệ gì với Sở Mặc. Đối với y mà nói chỉ là sinh hoạt bất tiện, một khi Sở Mặc chen tay vào chỉ sợ nhất định cần vũ lực chấn trụ. Càng huống hồ y và Sở Mặc quan hệ bình thường, miễn cưỡng coi như là quan hệ hợp tác thông thường, ai sẽ vì một đối tượng hợp tác bình thường ngày ngày rảnh rổi vô sự chạy đi đánh nhau chứ?

    Tiêu Dật tự biết không có giao tình lớn đến thế để cuốn Sở Mặc vào, nghĩ nghĩ vẫn là thôi vậy, cùng lắm cực khổ Vượng Tài thôi.

    “Thế nào? Vượng Tài có vấn đề không?”

    “Vượng Tài lợi hại như thế, đương nhiên không có vấn đề.” Vượng Tài giãy khỏi hai cánh tay làm loạn của Tiêu Dật, bay lên giữa không, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

    “Nhưng mà.” Vượng Tài chuyển chủ đề, “Bọn họ không phải rất dễ tiêu hóa nha, Vượng Tài có chút không thoải mái rồi.”

    Sau khi nói xong, hai sợi thừng nhỏ trên miệng Vượng Tài xoắn lại với nhau, khẩn trương nhìn Tiêu Dật. Nó nhớ trước kia khi ở trong tiệm, tiểu nhị chính là cứ trả giá như thế với ông chủ, mỗi lần sau khi nói vậy, ông chủ sẽ cho tiểu nhị tinh ngọc sáng lóng lánh đó, nó nói vậy với Tiêu Dật không có vấn đề đi.

    Tiêu Dật buồn cười nhìn Vượng Tài tự xem mình là dây xoắn mà vặn lại, cố ra vẻ tiếc hận nói, “Thì ra là thế a, tao vốn nghĩ Vượng Tài quá cực khổ, dự định trả thêm một chút thù lao, nhưng nếu Vượng Tài khó chịu, vậy đi tìm Sở Mặc vẫn hơn.”

    “Thù lao? Là tinh ngọc sáng lóng lánh sao?” Thanh âm chói lói của Vượng Tài đột nhiên đề cao, cả cái túi vù một phát ụp lên mặt Tiêu Dật, một bộ cản y đi tìm Sở Mặc.

    Tiêu Dật vừa kéo Vượng Tài xuống, vừa nhịn cười gật đầu, bổ sung: “Một người một khối thượng phẩm tinh ngọc.”

    “Thật hả?”

    “Thật, nhưng phải để nợ trước, về tiên giới mới trả.”

    Hai sợi thừng trên đầu Vượng Tài hưng phấn run rẩy, khẩn cấp nói rõ với Tiêu Dật, “Vượng Tài không sao, Vượng Tài hiện tại liền ra ngoài ăn hết bọn họ được không?”

    Phản ứng cấp thiết này của nó khiến Tiêu Dật không khỏi hắc tuyến đầy mặt, trêu chọc, “Tiểu tài mê.”

    Lại nói, sự tồn tại của Vượng Tài từ sau lần Tiêu Dật vào nửa đêm đã hết nhịn nổi cho Vượng Tài nuốt Huyền Ảnh trèo lên cửa sổ của y hát tình ca, thì không còn là bí mật nữa. Thú nhân thế giới cũng có trang bị không gian, tuy vô cùng hiếm, nhưng cũng không phải là vật độc nhất vô nhị, sự xuất hiện của Vượng Tài không tính là quá mức đặc biệt, đương nhiên trừ tạo hình và màu sắc của nó ra. Chỉ là so với Vượng Tài, thú nhân thế giới vì kỹ thuật không tinh, trước mắt trang bị không gian nghiên cứu ra chỉ có lớn cỡ một mét vuông và không thể chứa vật sống.

    Lộ vô cùng kinh ngạc đối với việc Vượng Tài có thể chứa vật sống, sau khi nghe Huyền Ảnh thuật lại không gian bên trong Vượng Tài, hắn ngưỡng mộ không thôi. Hiện tại trên tay hắn có một trang bị không gian, vì diện tích quá nhỏ, chỉ có thể chứa một vài văn kiện quý báu, không dậy nổi tác dụng quá lớn. Đối với Vượng Tài, Lộ vô cùng động tâm, nhưng hắn cũng biết Tiêu Dật nhất định sẽ không chuyển nhượng Vượng Tài. Vì thế hắn trong lúc hối tiếc, càng kiên định quyết tâm muốn lưu Tiêu Dật và Sở Mặc lại.

    Trên thực tế, từ tối hôm trước sau khi Sở Mặc vì thân thể của Tiêu Dật mà quyết định ly khai bị dao động, Lộ càng lúc càng trở nên hiếu kỳ đối với quan hệ của hai người này. Theo như cách nói của Sở Mặc và Tiêu Dật, hai người không có quan hệ gì, nhưng giữa hai người lại có một không khí kỳ quái, tuy nhìn thì như không thân mật, nhưng người khác làm sao cũng không thể chen vào.

    Đối với khốn cảnh của Tiêu Dật, Lộ vẫn xem trong mắt, hắn cho rằng sau khi Tiêu Dật nghe đề nghị của mình sẽ đi tìm Sở Mặc, nhưng ngoài ý muốn phát hiện bất kể Sở Mặc hay là Tiêu Dật đều hành động như bình thường, không hề có biến hóa gì. Lộ không hiểu cho lắm, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, sau khi tình cờ gặp Sở Mặc, nhịn không được nhắc tới Tiêu Dật.

    Nghe xong Lộ nói, Sở Mặc hơi nhíu mày, “Ngươi đề nghị Tiêu Dật tìm một thú nhân cường đại?”

    Lộ gật đầu, tỉ mỉ quan sát biểu tình của Sở Mặc, giải thích, “Đây không phải là cách tốt nhất để giải quyết phiền nhiễu cho y sao?”

    Trên mặt Sở Mặc hiện lên nét cổ quái, đây quả thật là biện pháp tốt nhất để giải quyết phiền nhiễu cho Tiêu Dật, nhưng Lộ không hiểu Tiêu Dật, y làm sao có thể đi tìm? Trừ khi? Sở Mặc ngây người, trừ khi Tiêu Dật tìm mình, nhưng sáng nay hắn có gặp Tiêu Dật mấy lần, Tiêu Dật không hề nhắc tới chuyện này, rõ ràng là không có dự tính đó.

    Suy nghĩ một chút, Sở Mặc hiểu rõ, mấy ngày sống ở đây hắn thật sự đều đã nhập gia tùy tục, thế nhưng thật sự đặt Tiêu Dật ở vị trí á thú mà suy nghĩ. Tiêu Dật tu vi tuy thấp, nhưng dù sao cũng là tiên nhân, ngạo cốt của tiên nhân sao có thể khiến y tự đặt mình vào địa vị của nữ nhân.

    Nghĩ tới đây, Sở Mặc cười với Lộ, không nói gì. Lộ tuy hiếu kỳ, nhưng dò hỏi không ra ý tứ của Sở Mặc cũng chỉ đành thôi, đổi sang vấn đề khác.

    “Khu trung ương muốn hợp tác với chúng ta, mượn khu D trấn áp phản kháng của khu C và khu B, ngươi thấy thế nào?”

    Mấy ngày nay Sở Mặc đối với thú nhân thế giới đã có hiểu biết đại khái, thống trị của thú nhân thế giới và tiên giới không khác mấy, cũng phân theo khu vực thống trị. Tiên giới là căn cứ theo trình độ tiên khí nồng đậm mà phân thành ‘cửu thiên thập nhị cảnh tam thập lục châu’, mà thú nhân thế giới lại căn cứ theo trình độ hoang vu nghèo khổ mà phân thành khu A tới khu D, mỗi một khu lớn trong đó lại có mấy tới mười mấy khu nhỏ. Chính giữa những khu vực này chính là khu trung ương do vương tộc thống trị, bình thường mà nói càng lại gần khu trung ương, hoàn cảnh càng phì nhiêu hơn chút, càng xa thì càng nghèo nàn. Vì thế cũng liền tạo thành khu A gần khu trung ương nhất, đồng thời cũng thân cận với khu trung ương nhất, mà khu D thì cách xa khu trung ương nhất, đồng thời cũng có quan hệ xa lạ với khu trung ương nhất.

    Dạng thống trị này của thú nhân thế giới kéo dài đã mấy ngàn vạn năm, nhưng mấy năm nay lại bắt đầu rối loạn dần từ khu B, nguyên nhân chủ yếu của tất cả chính là kỹ thuật của thú nhân thế giới phát triển ngày càng chậm, càng lúc càng cố định không tiến, nhưng hoàn cảnh ác liệt thì càng lúc càng lợi hại. Hai loại biến hóa này trực tiếp dẫn tới giới khoa học của thú nhân muốn thực hiện kế hoạch hủy diệt thông qua khoa học để cải thiện hoàn cảnh, càng lúc càng nhiều đất đai biến thành hoang mạc không mọc nổi cỏ. Không lâu trước đó, lương thực, rau xanh, các loại thịt thiên nhiên đều vượt hơn cả vũ khí, năng lượng, kim thuộc trở thành đồ dự trữ chiến lược quan trọng nhất của thú nhân thế giới.

    Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là trừ vương tộc, thú nhân bình thường chỉ sợ không bao giờ còn được ăn rau xanh, thịt, lương thực thiên nhiên nữa, bọn họ chỉ có thể dựa vào cơm dinh dưỡng hợp thành làm chủ.

    Dưới tình hình này, giữa các khu nhao nhao ám động, chìm vào hỗn loạn, mọi người ầm ĩ chọn tự lập, ý đồ thoát khỏi thống trị của khu trung ương. Vốn khu trung ương đối với tình hình này căn bản không thể làm gì, nhưng thực nghiệm xuyên qua biên giới thành công, sau khi tiếp xúc với ma pháp thế giới đã cung cấp cho khu trung ương khả năng mới. Ma pháp thế giới nguyện ý cung cấp các viện trợ về vũ khí, lương thực, chi viện cho khu trung ương lần nữa thống trị cả thú nhân thế giới.

    Những tin tức trên đều là do bạn học cùng trường quân đội của Hạo Linh tiết lộ với Lộ, đối với hắn những tin tức này sớm muộn cũng sẽ bị các khu biết, hắn nói trước cho Lộ, cũng coi như bán một nhân tình.

    Hiện tại Lộ phải đối mặt với lựa chọn, có nên hợp tác với khu trung ương không?

    Sở Mặc không trả lời vấn đề của Lộ, mà hỏi ngược, “Ngươi tin ma pháp thế giới không?”

    Lộ nhíu mày, Sở Mặc nói tiếp: “Trước kia ta từng nghe một câu nói, trên đời này không có thiện ý vô duyên vô cớ, ta không tin ma pháp thế giới sẽ viện trợ khu trung ương mà không đòi hỏi gì, ban trợ khu trung ương, hành động của họ tất nhiên có sở cầu. Vấn đề hiện tại là, cái giá mà họ yêu cầu khu trung ương có thể trả được hay không, hoặc có lẽ, khu trung ương liệu có chuyển cái giá đó lên đầu những khu khác không. Ngươi nghĩ biện pháp nghe ngóng một vài tin tức của ma pháp thế giới, rồi hãy quyết định có nên hợp tác với khu trung ương không.”

    Lộ nghe vậy cười khổ, “Thời gian sợ là không kịp nữa rồi, nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Mùa bão tố chỉ còn mấy ngày nữa, khu trung ương dự định nhân mùa bão tố, hành động khi máy phi hành và vũ khí của các khu bị giảm hiệu quả. Bọn họ có vũ khí do ma pháp thế giới chi viện, không sợ mùa bão tố.”

    Lộ nói vậy, Sở Mặc cũng không tiện nói gì. Dù sao hắn cũng không phải thú nhân chân chính, không thể thay thế Lộ ra quyết định. Trong lòng Sở Mặc, hắn chỉ là một người khách, khu trung ương cũng vậy, khu D cũng vậy, chiến loạn cũng vậy, bình loạn cũng vậy, đều không có liên quan quá lớn gì tới hắn, chỉ là hắn lại không nghĩ tới, rất nhanh hắn sẽ bị kéo vào.

    Lộ tuy không có quyết định cuối cùng hợp tác với khu trung ương, nhưng cũng vẫn duy trì quan hệ hảo hữu với khu trung ương, cụ thể thể hiện ở chỗ đội tiền trạm của khu trung ương đã tiến vào khu D-6 dựng trại. Lộ vì hoan nghênh họ, thậm chí tổ chức một buổi liên hoan nhỏ, đương nhiên đội tiền trạm của khu trung ương biết điều đưa ra không ít thức ăn, không phải là cơm dinh dưỡng tổng hợp, mà là thức ăn chân chính, cơm mềm mại óng ánh, rau xanh tươi non mơn mởn, còn có các loại thịt nướng bốc hương dầu, không cái nào không gợi lên vị thèm của mọi người. Tiêu Dật để tránh phiền phức, vốn không định ra xuất hiện, nhưng sau khi nghe nói có thịt nướng, cái bụng không ra gì bắt đầu kêu ọt ọt. Lạc Phi bật cười, khuyên y cùng đi, phải biết trước mặt những thức ăn này, cho dù là thú nhân cơ khát nhất cũng chưa chắc có tâm tình nhìn á thú một cái.

    Lạc Phi nói không sai, trong suốt buổi tiệc liên hoan, lực chú ý của mọi người toàn bộ bị thức ăn trước mặt hấp dẫn, căn bản không quan tâm người bên cạnh có phải á thú hay không. Không có ánh mắt nóng bỏng, Tiêu Dật thoải mái không ít, thỏa mãn chọn xong thức ăn, y đang dự định bưng về phòng mình, lại đột nhiên có người cản ở trước mặt y.

    “Á thú xinh đẹp, trong ngươi vô cùng cô đơn, không biết ta có vinh hạnh được bầu bạn bên ngươi hay không?”

    Giọng nói ngả ngớn, ngữ khí giả tạo, rơi vào trong tai Tiêu Dật, y chỉ cảm thấy được tâm tình tốt khi nhìn thấy thịt nướng lập tức đều không còn.

    Vì đã không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Tiêu Dật vô cùng thành thục bày ra vẻ mặt hờ hững, “Tôi thích một mình hơn.”

    Nói xong, y lùi lại một bước, bưng thức ăn đang định đi vòng qua, lại không kịp đề phòng người trước mặt đột nhiên giơ tay kéo y lại, ngạo mạn nói: “Hử? Á thú gai góc ta càng thích.”

    Biểu tình của Tiêu Dật trở nên khó coi, Vượng Tài trong túi cấp thiết chọc chọc Tiêu Dật, “Người này có phải có thể để Vượng Tài ăn không?”

    Cố nhịn chán ghét trong lòng, Tiêu Dật an ủi cự tuyệt đề nghị của Vượng Tài. Người trước mắt thân mặc quân phục khu trung ương, không phải là người khu D, y không hy vọng trước mặt đám đông mọi người gây phiền phức cho Lộ. Tiêu Dật càng không nguyện ý lừa hắn ra ngoài, rồi lại bảo Vượng Tài giáo huấn hắn một phen.

    Suy nghĩ vừa hiện, Tiêu Dật định nói gì, một cánh tay đã xuất hiện ở không trung, nhìn thì khéo léo thực tế là hung hăng bắt lấy cánh tay kia, sao đó thân mật kéo y ôm vào lòng.

    Giọng nói của Sở Mặc dịu dàng vang lên bên tai, “Em đi đâu vậy? Ta xém chút không tìm thấy em.”

    Hai người từ khi quen biết, Tiêu Dật thấy qua đủ vẻ của Sở Mặc, nhưng nhiều nhất là lãnh khốc, sắc bén, y chưa từng nghĩ tới có một ngày Sở Mặc sẽ dùng ngữ khí này nói chuyện với y. So sánh với nhau, Tiêu Dật cảm thấy cả người đều không yên.

    Ý thức được Tiêu Dật xuất thần, Sở Mặc không thể không nhẹ nhéo một cái ở thắt lưng y, nhắc nhở sự tồn tại của mình.

    “Tiểu Dật?”

    Tiêu Dật run run, cuối cùng hồi phục bình thường, nỗ lực khống chế biểu tình của mình, phối hợp ra vẻ thân mật, “Anh không phải nói muốn ăn thịt nướng sao? Em đặc biệt bưng rất nhiều thịt nướng cho anh.”

    Hai người thân mật như chốn không người, khiến nam nhân trước đó bị Sở Mặc đẩy ra triệt để bạo phát.

    “Ngươi là ai?”

    Tiếng gầm của hắn lập tức áp cả âm nhạc, khiến mọi người tại đó chú ý.

    Trong vô số ánh mắt lo lắng, thăm dò, hiếu kỳ, kinh ngạc, Sở Mặc bình tĩnh ôm chặt Tiêu Dật trong lòng, trầm giọng nói: “Ta là Sở Mặc, là bạn lữ của tiểu Dật.”

    Ngay khi câu này của Sở Mặc nói ra, vô số tiếng tim vỡ vang lên trong lòng thú nhân khu D. Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Mặc, thấp giọng hỏi Hoằng Ảnh, “Hắn ta đắc thủ từ lúc nào?”

    Hoằng Ảnh thương hại đảo mắt nhìn Thần một cái, “Ngươi không nhìn ra sao, chính là vừa rồi.”

    “Vừa rồi?” Thần còn đang nghĩ sao lại là vừa rồi, tình hình tại đó đã lần nữa xảy ra biến hóa, một con hổ vân vàng cực lớn xuất hiện tại chỗ nam tử hồi nãy đã đứng.

    “Là vương tộc.” Hoằng Ảnh kinh ngạc nói.

    Con hổ lạnh lùng đảo mắt nhìn Sở Mặc một cái, mở miệng: “Ta muốn quyết đấu với ngươi, dùng thắng thua để quyết định á thú này thuộc về ai.”

    Con hổ tên là Cổ Mục, là vương tộc của khu trung ương. Vì thân phận này, hắn tại khu trung ương chưa bao giờ bị người cự tuyệt, càng không cần phải nhắc tới bị người ta vả thẳng mặt trắng trợn như thế. Cho dù đã có bạn lữ thì lại thế nào? Thú luật quy định, so với thú nhân bình thường, vương thú có quyền ưu tiên chiếm hữu á thú, cho dù đối phương có bạn lữ, vương thú cũng có thể thông qua phương thức quyết đấu để xác định quyền lợi lần nữa.

    Lời của Cổ Mục khiến Sở Mặc nhíu mày, hắn không sợ con hổ trước mặt, chẳng qua thực lực của yêu thú bậc bốn mà thôi, hắn chỉ là không rõ hành vi quyết đấu này có gây phiền phức gì cho khu D hay không.

    Sự chần chờ của Sở Mặc bị Cổ Mục xem là sợ hãi, cười lạnh nói: “Ngươi nếu sợ thì nhân sớm nhận thua đi, ta có thể nể tình á thú mà tha cho ngươi.”

    Thú nhân khu D tại đó đa số đều từng thấy qua cảnh Sở Mặc một mình đối phó với năm thú nhân mà vẫn chiếm được thượng phong, cho dù chưa từng thấy cũng đã nghe nói qua, thấy Cổ Mục cuồng vọng vô tri như thế, trong lòng đều cười lạnh. Lộ nhìn ra sự lo lắng của Sở Mặc, đi lên mở miệng nói: “Yên tâm, sẽ không có phiền phức.”

    Có câu này rồi, Sở Mặc không còn cố kỵ gì nữa, hắn cũng dự định vừa khéo nhân cơ hội này thi triển uy lực với thú nhân xung quanh, để cản lại những phiền phức không tất yếu cho Tiêu Dật.

    Suy nghĩ xong xuôi, Sở Mặc buông Tiêu Dật ra, nhẹ giọng nói: “Ở bên cạnh đợi ta.”

    Tình hình trước mắt đã không cho phép Tiêu Dật nói gì nhiều, sau khi nghe xong y lui lại một bước, đứng sang bên cạnh.

    Một con hắc báo uy mãnh thay thế Sở Mặc xuất hiện trước mặt mọi người, con ngươi màu hổ phách của Cổ Mục co lại, hắn cảm thụ được trên người hắc báo uy nghiêm của vương tộc. Không đợi hắn nghĩ ra được hắc báo là vương thú gì, hắc báo trước mặt đã gầm một tiếng, bổ tới hắn.

    Cổ Mục gầm một tiếng nghênh đón, mắt thấy hai người sắp đụng vào nhau, hắc báo đột nhiên chuyển người, cái đuôi dài đánh qua, hung hăng quất lên người Cổ Mục. Tiên khí nhàn nhạt ngưng tụ thành một cây roi nhìn không thấy gắn trên đuôi, Cổ Mục chỉ cảm thấy nơi bị roi quất phải đau thấu xương, hắn kêu gào rồi lăn liền mấy vòng ra sau, đụng mạnh vào vách tường kim loại cạnh đó, rồi không còn sức đứng lên nữa.

    Hắc báo giữa không trung rất nhanh hóa về nhân hình, Sở Mặc vững vàng đáp xuống đất, tư thế thẳng tắp như giáo, toàn thân trên dưới lộ ra mũi nhọn sắc bén đáng sợ.

    Thú nhân tại đó đều nhìn ngây người, ngay cả thú nhân khu D cũng không dám tin tưởng trừng trừng nhìn Sở Mặc, bọn họ biết Sở Mặc lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức độ này. Chỉ mới quật Cổ Mục một đuôi, hắn đã đứng lên không nổi nữa, đó không phải thú nhân bình thường mà là vương thú đó.

    Thần kinh ngạc chớp chớp mắt, nghĩ tới trước đó triền đấu với Sở Mặc, thấp giọng tự nói: “Lẽ nào lần đầu tiên hắn ta căn bản không sử ra toàn lực?” Vấn đề này cũng là vấn đề đám người Hoằng Ảnh nghĩ tới.

    Ánh mắt lạnh nhạt của Sở Mặc đảo qua Cổ Mục tê liệt nằm tại góc tường, nhẹ gật đầu với Lộ, quay sang chìa tay với Tiêu Dật, “Qua đây, chúng ta đi.”

    33 – Trở về

    Xung đột của Sở Mặc và Cổ Mục tựa hồ là một sợi dây dẫn, hai ngày tiếp theo giữa thú nhân của khu D và đội tiền trạm khu trung ương bùng phát mấy lần xung đột.

    Sau khi lại lần nữa xảy ra xung đột với thú nhân đội tiền trạm, Thần căm hận nghiến răng, “phi” một tiếng với thú nhân đã đi xa, tiếp theo bất mãn nhìn Hoằng Ảnh đã cản mình, “Làm gì không để ta đánh một trận?”

    Hoằng Ảnh liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi cho rằng ngươi là Sở Mặc? Đối phương là vương thú, cho dù ngươi đánh thắng cũng không tránh khỏi thụ thương, muốn gì nữa?”

    Bị Hoằng Ảnh nói thế, Thần càng thêm phẫn nộ, mắt thấy Thần sắp tới mép bùng phát, Hoằng Ảnh kéo hắn, nhanh chóng ném ra vấn đề khác, “Hai đêm nay ngươi có đi tìm Tiêu Dật không?”

    Quả nhiên vấn đề này thành công di chuyển lực chú ý của Thần, Thần không hiểu nói: “Tiêu Dật đã có Sở Mặc làm bạn lữ rồi, ta còn đi làm gì?”

    Hoằng Ảnh hận không thể rèn sắt khi còn nóng chọt hắn, “Thú luật quy định, á thú có thể không hạn chế số lượng bạn lữ, cho dù Sở Mặc làm lão đại rồi, lẽ nào chúng ta còn không thể làm lão nhị, lão tam?”

    Thần lắc đầu, “Á thú của ta chỉ có thể có một mình ta, ta mới không cần cùng phân hưởng với thú nhân khác.”

    Sự kiên trì của Thần khiến Hoằng Ảnh vô lực, chỉ đành căm hận nói: “Đáng đời ngươi độc thân một mình.”

    Hoằng Ảnh vốn là muốn xúi giục Thần cùng hắn đi quấn Tiêu Dật, tục ngữ nói á thú có kiên trinh cỡ nào cũng không chống nổi sự triền quấn nóng bỏng của thú nhân, chỉ cần Tiêu Dật thu nạp bọn họ, Sở Mặc cho dù có không vui, cũng sẽ không đuổi bọn họ đi. Lại nói hai người bọn họ cùng nhau, vạn nhất có đánh nhau với Sở Mặc, dù sao cũng có thể chạy được một người, còn có thể đi tìm Lộ cầu cứu. Đáng tiếc Thần sống chết nhất định phải tìm được á thú độc thân, Hoằng Ảnh không nói được hắn, chỉ đành từ bỏ đánh chủ ý lên Thần, tự mình nghĩ biện pháp.

    Trên thực tế, thú nhân ôm ý định giống Hoằng Ảnh còn có không ít, cho dù lực uy hiếp của Sở Mặc bày ra ở đó, nhưng dưới tình trạng á thú số lượng ít ỏi, thú nhân không muốn độc thân vẫn ùn ùn lũ lượt sáp tới chỗ Tiêu Dật. Chỉ là trước kia đều do Vượng Tài ra mặt nuốt chửng bọn họ, hiện tại người ra mặt đổi thành Sở Mặc.

    Sau khi lại đuổi đánh một thú nhân ngồi trên cửa sổ hát tình ca, Sở Mặc vắt chân lên, nhẹ nhàng đặt trên cửa sổ, nhưng còn chưa đợi hắn đứng vững, Vượng Tài đã vù một cái nhào qua, cả người phủ lên mặt Sở Mặc.

    “Người xấu, người xấu xa, trả tinh ngọc cho ta, tinh ngọc sáng lóng lánh!”

    Thân thể nho nhỏ của Vượng Tài phẫn nộ tới run rẩy, úp trên mặt Sở Mặc, mặc hắn kéo thế nào cũng không chịu xuống. Vừa nghĩ tới tinh ngọc sáng lóng lánh mà nó yêu nhất bị Sở Mặc đuổi đi trước mắt nó, Vượng Tài liền hận không thể nuốt luôn Sở Mặc.

    “Người xấu, người xấu xa, người xấu xa.”

    Vượng Tài lật tới lật lui chỉ nói hai câu này, Sở Mặc nghe không được, rơi vào tai Tiêu Dật lại khiến y cười sắp chết. Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng điệu hết cách của Sở Mặc đối với Vượng Tài, Tiêu Dật liền càng thấy thư sướng. Trong đầu an ủi trả lời Vượng Tài, cho dù là thú nhân bị Sở Mặc đuổi đi y cũng sẽ vẫn làm như hiệp định cho Vượng Tài tinh ngọc, Vượng Tài mới uốn người rời khỏi mặt Sở Mặc. Sở Mặc lại lần nữa thấy ánh sáng ngẫm nghĩ gì đó nhìn Vượng Tài một cái, ánh mắt đảo qua ý cười không thể che giấu trên mặt Tiêu Dật, chân mày hơi nhíu, “Ta có phải đã đắc tội Vượng Tài ở chỗ nào?”

    Tiêu Dật nhịn cười lắc đầu, Sở Mặc nhìn y thật sâu, rồi lại chuyển mắt nhìn Vượng Tài đang phiêu giữa không. Đây đã không phải lần đầu tiên Vượng Tài làm vậy với hắn, hình như mấy lần trước cũng là sau khi hắn đuổi thú nhân đi, Vượng Tài mới biểu hiện ra phẫn nộ như thế. Với tính cách của Tiêu Dật, khẳng định không phải là nguyện ý để thú nhân quấy nhiễu cuộc sống của y, như vậy không nguyện ý đuổi thú nhân đi chỉ là nguyên nhân của bản thân Vượng Tài rồi. Sở Mặc nghĩ tới đây, liên hệ với trước đó Vượng Tài toàn là nuốt thú nhân, chẳng lẽ là vì hắn giành mất chuyện của Vượng Tài?

    Suy nghĩ thoáng qua, Sở Mặc bình tĩnh rũ mắt, đột nhiên mở miệng nói với Tiêu Dật, “Cậu và Vượng Tài nói cái gì?”

    “Cái gì?” Nụ cười đông lại trên mặt Tiêu Dật.

    Biểu hiện của y rơi vào mắt Sở Mặc, Sở Mặc càng thêm nắm chắc, chậm rãi đi tới cạnh Tiêu Dật, phân tích: “Vượng Tài bài xích ta như vậy, mỗi lần đều là sau khi ta đuổi thú nhân bên ngoài đi, ta nghĩ rồi, nguyên nhân Vượng Tài tức giận hẳn là vì ta giành mất chuyện của nó? Liên hệ trước đó thú nhân tiếp cận cậu đều bị Vượng Tài nuốt vào bụng, nhưng bản thân nó lại không phải nuốt người bậy bạ, trừ bỏ nó vì thích nuốt người bị ta cản trở không cao hứng ra, cậu nói còn gì có thể khiến nó tức giận như thế? Là cậu nói với nó gì đó hoặc là cậu đã đáp ứng nó gì đó, là gì đây?”

    Ngữ khí của Sở Mặc mang theo hiếu kỳ, tựa hồ chỉ là nghi vấn đơn thuần, nhưng nghe vào tai Tiêu Dật lại không phải đơn giản như thế.

    Tiêu Dật cứng mặt nhìn Sở Mặc, chắc chắn: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

    Sở Mặc nhìn biểu tình miễn cưỡng của Tiêu Dật, trong mắt dần có ý cười, nghĩ tới thuộc tính yêu tài của Vượng Tài, Sở Mặc bình tĩnh lấy trong tay áo ra một khối thượng phẩm tinh ngọc.

    Vượng Tài ở bên cạnh vù một cái lao qua, hưng phấn nhìn tinh ngọc, kêu ngao ngao ngao.

    Có thể khiến cảm xúc của Vượng Tài dao động trừ tinh ngọc ra, không còn gì khác, Sở Mặc nghĩ tới đây, vẫy vẫy tay với Vượng Tài, ném tinh ngọc cho nó. Nhìn Vượng Tài há miệng nuốt tinh ngọc, Sở Mặc cứng mặt ngồi trước mặt Tiêu Dật, hừ lạnh nói: “Nói đi, cậu đáp ứng với Vượng Tài nuốt một người trả bao nhiêu tinh ngọc?”

    Rõ ràng là y cái gì cũng không nói, lại bị Sở Mặc dễ dàng đoán được, Tiêu Dật chỉ cảm thấy rầu rĩ không thôi. Nhưng nghĩ chuyện này giấu Sở Mặc là y không tốt, Tiêu Dật đảo mắt, ngoan ngoãn cúi đầu, “Một khối hạ phẩm tinh ngọc.”

    Vượng Tài nghe thế bay qua, “Gì, không phải là thượng phẩm tinh ngọc sao?”

    Tiêu Dật lúc này hơn bao giờ hết cảm thấy may mắn vì Sở Mặc nghe không được lời của Vượng Tài, nếu không y bị vạch trần cũng quá nhanh đi. Y đang len lén an ủi Vượng Tài trong đầu, thì nghe thấy Sở Mặc chậm rãi thong dong mở miệng, “Nếu Vượng Tài là một người một khối hạ phẩm tinh ngọc, ta cũng không thể đòi nhiều, một người cứ tính mười khối thượng phẩm tinh ngọc được rồi. Bắt đầu từ hôm trước đến bây giờ đã là bảy người rồi, cậu ghi lại đi, đợi về tiên giới thì trả một lượt.”

    Tiêu Dật, “…”

    Mẹ nó, anh sao không đi ăn cướp đi! Tiêu Dật nghĩ tới một tháng khổ khổ sở sở buôn lậu của mình, mới kiếm được mấy chục khối thượng phẩm tinh ngọc. Chiếu theo trình độ đen tối của Sở Mặc, mới có mấy ngày ở lại thú nhân thế giới, y đã nợ hắn bảy mươi khối thượng phẩm tinh ngọc, nếu còn ở lại thêm vài ngày, đợi khi về tiên giới, còn không biết nợ bao nhiêu. Đến lúc đó bán sống bán chết, chấp nhận nguy hiểm bị bắt đi buôn lậu, tiền kiếm được đều là của Sở Mặc, y cái gì cũng không rớ được, còn phải gánh danh tội phạm buôn lậu, thời khắc lo lắng đề phòng, trên đời này có còn thiên lý hay không.

    Tiêu Dật càng nghĩ càng buồn bực, nhưng thấy vẻ như cười như không của Sở Mặc, lời phản bác đều bị y tự giác nuốt xuống. Dù sao đây đều là lời hứa suông, đợi khi về tiên giới còn không biết là lúc nào, nói không chừng hai người cả đời đều sẽ bị kẹt trong thú nhân thế giới, căn bản không về được, tự nhiên cũng không cần phải trả. Tiêu Dật cúi đầu mang tinh thần AQ tự an ủi mình, không chú ý thấy khóe môi Sở Mặc nhướng lên nụ cười nhìn y.

    Tiêu Dật và Sở Mặc vẫn ở nơi trú không ra ngoài, không hề biết Cổ Mục trải qua chuyện lần trước vẫn luôn mang lòng oán hận Sở Mặc. Thân thể vương tộc có lực hồi phục cường hãn, cộng thêm Sở Mặc không hạ thủ nặng tay, vết thương của Cổ Mục trải qua một đêm trị liệu, thì rất nhanh hồi phục. Cổ Mục trị thương khỏi xong tâm tâm niệm niệm muốn tìm Sở Mặc báo thù, tốt nhất là ở trước mặt mọi người hung hăn đánh ngã Sở Mặc, tìm lại danh dự đã mất của hắn. Nhưng Cổ Mục đợi liền mấy ngày đều không thấy Sở Mặc ra ngoài, căm hận đấm một quyền lên vách tường. Uổng hắn còn đặc biệt nhờ người bỏ tiền lấy về một món vũ khí của ma pháp thế giới, súng ma năng, nhưng không tìm thấy Sở Mặc, cho dù hắn có mười súng ma năng cũng vô dụng.

    Cổ Mục một lòng muốn tìm Sở Mặc báo thù, lại không ngờ được hắn chưa tìm được Sở Mặc, ngược lại tìm thấy một cơ hội khác.

    “Kỳ phát tình?”

    Tiêu Dật cổ quái lặp lại ba chữ này, nghĩ không thông bản thân có liên quan gì với nó.

    Lạc Phi buồn cười nhìn biểu tình ngạc nhiên của Tiêu Dật, vừa giúp Tiêu Dật thu dọn y phục, vừa nói: “Thế nào, trước kia cậu chưa từng trải qua kỳ phát tình sao?”

    Tiêu Dật thật muốn nói y không phải chưa từng trải qua, mà là vĩnh viễn sẽ không có, nhưng hiện tại vì thân phận á thú khổ bức của y, chỉ đành úp mở hàm hồ cho qua.

    Lạc Phi bật cười, dịu dàng nhìn Tiêu Dật, nghiêm túc nói: “Trước kia cậu còn nhỏ, có thể chưa trải qua kỳ phát tình, nhưng hiện tại cậu đã có Sở Mặc làm bạn lữ, mấy ngày nay hắn và cậu ở chung đi, vậy lần này cậu nên có dấu hiệu phát tình. Đây không phải là chuyện xấu gì, mà là biểu hiện cậu trưởng thành rồi, á thú có kỳ phát tình, có nghĩa là có thể sinh hài tử rồi. Cậu nên cao hứng, Sở Mặc biết được cũng sẽ cao hứng.”

    Lượng tin tức hàm chứa trong lời Lạc Phi quá lớn, Tiêu Dật lúng túng không biết nên tiếp lời thế nào. Khi y đang lúc quẫn bách, tiếng nói của Lộ truyền từ ngoài cửa vào: “Sở Mặc sẽ cao hứng cái gì? Nói ra cho chúng ta cùng cao hứng với.”

    Hắn vừa nói xong, Sở Mặc theo sát sau lưng bước vào. Tiêu Dật quẫn bách nhìn Sở Mặc, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu. Mấy ngày nay Sở Mặc và y ở chung, nhưng cũng chỉ là làm cho thú nhân bên ngoài xem, hai người tự chiếm cứ một đầu phòng, căn bản không có gì. Nghĩ tới đây Tiêu Dật lập tức khẩn trương nhìn Lạc Phi, âm thầm cầu nguyện Lạc Phi nhất thiết đừng nói ra, sinh hài tử gì đó thật sự quá hung tàn mà.

    Có lẽ ông trời nghe được cầu khẩn của y, Lạc Phi cười híp mắt lắc đầu, “Không cho anh biết.”

    Tiêu Dật vừa mới thở phào một hơi, Lạc Phi lại bổ sung một câu, “Đây là bí mật của tiểu Dật và Sở Mặc, nên để tiểu Dật nói với một mình Sở Mặc.”

    Tiêu Dật, “…”

    Lộ không ở lại chỗ Tiêu Dật quá lâu, hắn đi qua vốn chỉ là vì đón Lạc Phi về. Đợi khi hai người đi rồi, Sở Mặc hứng thú chuyển sang Tiêu Dật, “Cậu có gì muốn nói với ta? Ta sẽ cao hứng cái gì?

    Tiêu Dật, “…”

    Cao hứng mẹ anh!

    Biểu cảm của Tiêu Dật quá mức thú vị, trong mắt Sở Mặc bất giác hiện qua ý cười. Kỳ thật ở bên ngoài hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Lạc Phi và Tiêu Dật, chỉ là không biết tại sao, đột nhiên có tâm tư muốn trêu chọc Tiêu Dật. Nhìn vẻ lúng túng của Tiêu Dật, biểu tình Sở Mặc trở nên nhu hòa, chủ động đổi đề tài.

    “Lạc Phi tới có chuyện gì?”

    Tiêu Dật nghĩ tới những lời Lạc Phi nói, biểu tình lại lần nữa trở nên mất tự nhiên. Y cố gắng bỏ qua nội dung có thể khiến mình lúng túng, chọn chọn lựa lựa nói lại dụng ý tới đây của Lạc Phi cho Sở Mặc nghe.

    Tại thú nhân thế giới, á thú sau khi thành niên mỗi năm đều sẽ có hai kỳ phát tình, một lần là trước khi mùa bão tố bắt đầu, một lần là sau khi mùa bão tố kết thúc. Kỳ phát tình của á thú duy trì thời gian không dài lắm, chỉ ngắn ngủi vài ngày, nhưng mấy ngày này thân thể á thú sẽ khá yếu ớt, hơn nữa sẽ phát ra khí tức cường liệt hấp dẫn thú nhân, không có thú nhân nào có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của khí tức này. Vì thế, mỗi lần á thú ở trong kỳ phát tình, đều sẽ là lúc thú nhân thế giới hỗn loạn nhất, tất cả thú nhân đều liều mạng tìm kiếm á thú bên cạnh, khát vọng giao phối với á thú, hung hăng chiếm hữu họ.

    Trước kia thời gian này, thú nhân khu D đều sẽ tự phân ra, bảo hộ tốt á thú của mình, nhưng lần này vì có đội tiền trạm của khu trung ương, Lộ vì tránh không xảy ra loạn, đặc biệt yêu cầu toàn bộ á thú tập trung tại trụ sở của họ, xung quanh an bài các bạn lữ của mình để tập thể bảo hộ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Sự an bài của Lộ Sở Mặc đã sớm biết, lúc này nghe phiên bản giản lược của Tiêu Dật, ý cười trong mắt hắn càng thêm đậm. Sau khi Tiêu Dật nói xong, Sở Mặc tự nhiên rút một thanh chủy thủ xinh xắn trong tay áo ra, đưa qua.

    “Cầm lấy, vạn nhất có gì cũng có thể phòng thân.”

    Mặt Tiêu Dật đen đi, nghe ngữ khí của Sở Mặc rõ ràng là cái gì cũng biết, uổng công y còn dùng hết cân não nghĩ nửa ngày, mới chọn ra bản giản lược thích hợp nhất. Không khách khí giơ tay cầm chủy thủ, Tiêu Dật cứng mặt, cả buổi tối không thèm để ý Sở Mặc.

    Sáng hôm sau, Sở Mặc đưa Tiêu Dật tới nơi ở của Lộ, Tiêu Dật sẽ ở chung với Lạc Phi. Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật kiến thức được uy lực phát tình của á thú, Lộ vẫn luôn khống chế cảm xúc hoàn mỹ lần đầu tiên ở trước mặt y biểu hiện ra trạng thái nóng nảy, đương nhiên cảm xúc của Lộ không phải nhằm vào y, mà là nhằm vào Lạc Phi.

    Lạc Phi dịu dàng cười an ủi Lộ, tỏ ý bảo Tiêu Dật mau lại gần hắn, hắn lo lắng Sở Mặc sẽ không thể khống chế cảm xúc bản thân, tổn thương Tiêu Dật.

    Thời gian này tuy được gọi là kỳ phát tình của á thú, nhưng trên thực tế, thú nhân có bạn lữ đều sẽ không làm gì á thú của mình. Vì bọn họ không cách nào khống chế cảm xúc, sẽ rất dễ dàng tổn thương đến á thú. Như vậy vừa cần thú nhân phải có năng lực tự khống chế cực mạnh, cũng cần bọn họ có võ lực cường đại, vì thú nhân khác sẽ không có sự quan tâm đó, bọn họ phải thời khắc phòng thú nhân khác dòm ngó bạn lữ của mình.

    Sau khi Tiêu Dật qua, Lộ rất nhanh đã cùng Sở Mặc rời khỏi, hắn cũng lo lắng năng lực tự khống chế của mình và Sở Mặc. Khi hai người đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Lạc Phi và Tiêu Dật, Lạc Phi trông có vẻ vô cùng không thoải mái, Tiêu Dật lo lắng mở miệng: “Rất khó chịu sao?”

    Lạc Phi dịu dàng cười, cho rằng Tiêu Dật là sợ hãi, giải thích: “Kỳ thật không có gì, chỉ là cảm thấy không có khí lực.” Hai người câu đáp câu không nói chuyện phiếm, mắt thấy sắp tới trưa, Lộ và Sở Mặc nên trở về làm cơm, bên ngoài trụ sở đột nhiên nổi lên tiếng thú gầm lớn nhỏ.

    “Không tốt, có thú nhân xông vào.”

    Lạc Phi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, thú nhân vào kỳ phát tình của á thú căn bản không có lý trí gì đáng nói, nghĩ tới thú nhân trong đội tiền trạm khu trung ương, Lạc Phi không biết Lộ dẫn người của khu D đi có thể cản họ lại không. Hiện tại không giống bình thường, không chỉ cần võ lực, còn cần phải có lực khống chế cường đại.

    Lời của Lạc Phi nói ra chưa bao lâu, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng vỗ gấp rút, một cái đầu lớn đầy lông lá nhô ra, trên gương mặt thú hóa là đôi mắt sung huyết và cảm xúc kích động khó thể che giấu.

    Tiêu Dật kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu sang nhìn Lạc Phi, y không biết bên ngoài sẽ có bao nhiêu thú nhân, cũng không biết Sở Mặc và Lộ lúc nào có thể chạy về. Nghĩ nghĩ, Tiêu Dật quyết đoán thả Vượng Tài ra, nuốt luôn Lạc Phi. Thú nhân là bị khí tức của Lạc Phi hút tới, Vượng Tài có thể ngăn cách khí tức của Lạc Phi, không có Lạc Phi, thú nhân chắc sẽ tự động bỏ đi.

    Quả nhiên khi Lạc Phi bị Vượng Tài nuốt rồi, thú nhân bên ngoài cửa sổ nghi hoặc hít hít mũi, chậm rãi quay đầu bỏ đi. Tiêu Dật đang định thở phào, một cái đầu lông lá khác thò lên, đốm vằn quen thuộc dán lên cửa sổ, là Cổ Mục.

    Trên mặt Cổ Mục không có cảm xúc mất khống chế, có chỉ là nụ cười mỉm tràn đầy ác ý, hắn hung hăng đấm một quyền vào cửa sổ, vô số đường vân xuất hiện. Có thú nhân xa lạ đi theo sau lưng hắn, hiển nhiên là đồng bọn đi cùng.

    Tiêu Dật vừa nhanh chóng ấn máy liên lạc với Sở Mặc, vừa khẩn trương bóp Vượng Tài, trong hành lang bên ngoài cũng truyền tới tiếng thú gầm trầm thấp, lúc này không thích hợp chạy ra. Y ký thác toàn bộ hy vọng vào Vượng Tài, chỉ mong Vượng Tài có thể nuốt hết những thú nhân bên ngoài.

    Vào thời khắc khẩn trương này, Vượng Tài còn không quên xác nhận với Tiêu Dật, “Một, hai, ba… là tổng cộng sáu người sáu khối tinh ngọc, ta có đếm sót không?”

    Tiêu Dật, “…”

    Thấy Cổ Mục đã sắp đánh nát cửa sổ, Tiêu Dật đang định ném Vượng Tài qua, vết bớt thái cực ở tim vẫn luôn ngủ say đột nhiên trào lên một cỗ ấm lưu. Tiêu Dật kinh ngạc cúi đầu, trong đầu lập tức hiện lên nhà trong nhân giới, giây tiếp theo, y nhìn thấy tường phòng khách sáng sủa, chớp chớp mắt, nửa ngày mới phản ứng lại được.

    Y trở về rồi, y thật sự trở về rồi!
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm