Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 49-51

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    49 – Tiểu thuyết

    Tiêu Dật đang bế quan ở Nhược Thủy châu không biết những chuyện xảy ra tại Hư Vô hải, trên thực tế, cho dù ở kiếp trước, y cũng không biết từng xảy ra chuyện gì, đối với việc ông ngoại lúc nào tới tìm Tiêu gia, lúc nào có được bổn nguyên quả đều không biết chút gì.

    Kiếp trước, không có Đoạn Lăng Phong chen ngang, Lục Thiệp Xuyên không có cùng Tiêu Diêu cung hóa địch thành bạn, mà liều mình chống đỡ mười hơi dưới tay Bách lão, mang trọng thương đi vào hư không. Bách lão tuân thủ lời hứa, Tiêu Diêu cung lui khỏi cuộc tranh bổn nguyên quả, Hải Thần điện và Tinh Di trúc giăng phủ thiên la địa võng tại Hư Vô hải, đi khắp nơi truy bắt bóng dáng Lục Thiệp Xuyên. Sau bảy ngày, Lục Thiệp Xuyên mới thoát khỏi vòng vây, chống đỡ chạy tới Linh Hư cảnh Tiêu gia.

    Lục Thiệp Xuyên và gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh Lâu tương giao mấy ngàn năm, lại là thân gia nhi nữ, tuy hai mươi năm trước Tiêu Dật bị đưa đi không chút lưu tình và việc ngoài ý muốn của mẫu thân Tiêu Dật khiến giữa hai người có khoảng cách, nhưng đối với Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật dù sao cũng là đích tôn của Tiêu gia, Tiêu Đỉnh Lâu tuy xem trọng lợi ích gia tộc, nhưng huyết mạch thân tình cũng không thể ngăn cản. Càng huống hồ hiện tại ông khẩn cấp cần bế quan luyện chế bổn nguyên đan, chuyện đón Tiêu Dật về tiên giới cũng chỉ có thể phó thác cho Tiêu gia, trừ Tiêu gia ra còn có ai có thể bảo hộ an toàn cho Tiêu Dật chứ?

    Trên thực tế, đối với việc Lục Thiệp Xuyên tới, Tiêu Đỉnh Lâu vô cùng cao hứng. Từ hai mươi năm trước khi mẫu thân Tiêu Dật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Thiệp Xuyên cũng không còn có bất cứ liên hệ nào với Tiêu gia nữa, Tiêu Đỉnh Lâu hối hận vô cùng cũng sâu sắc cảm thấy có lỗi với hảo hữu nhiều năm. Khi nghe được Lục Thiệp Xuyên tìm được bổn nguyên quả đã tuyệt tích tại tiên giới gần vạn năm, yêu cầu Tiêu gia phái người tới nhân giới đón Tiêu Dật về, Tiêu Đỉnh Lâu không chút do dự đáp ứng, còn ngay đêm đó đi tới Lăng Tiêu thiên, yết kiến Trầm Uyên tiên đế thỉnh chỉ xuống hạ giới.

    Sau đó chính là Tiêu Dật bị đón về tiên giới, mà Lục Thiệp Xuyên đang trọng thương lại muốn sớm ngày luyện thành bổn nguyên đan, chỉ vội vàng gặp mặt Tiêu Dật một lần khi Tiêu Dật mới tới. Lúc đó, ông một lòng muốn thay Tiêu Dật cải thiên đổi mệnh, tự cho là ngày sau có thời gian rất dài có thể cho ông cháu hai người ở chung, vì thế khi lần gặp đầu tiên ông cái gì cũng không nhắc. Lục Thiệp Xuyên không nói, Tiêu gia cũng không có gì để nói, tới mức Tiêu Dật đối với tất cả đều hoang mang không biết. Vẫn là mấy ngày sau trong lúc vô ý y nghe trộm được các huynh đệ cùng cha khác mẹ nói chuyện, Tiêu Dật mới biết thì ra y là một phế vật nội thể không có tiên cách, mà sỡ dĩ y được đón về tiên giới cũng là vì ông ngoại của y tìm được phương pháp thay y nghịch thiên cải mệnh.

    Tiếp sau đó, chính là Tiêu Dật chết tại đáy sông Linh Hư, Lục Thiệp Xuyên đang bế quan luyện đan dường như có cảm ứng, khi tuân theo chỉ dẫn huyết mạch của hai người đuổi tới sông Linh Hư, chỉ thấy được thân thể đã không còn sinh cơ của Tiêu Dật. Lục Thiệp Xuyên nhận đả kích, tâm tính đại biến, tuy cái chết của Tiêu Dật nhìn thì như trùng hợp, nhưng Lục Thiệp Xuyên sống lâu như thế, sao có thể không nhìn ra được bên trong có ẩn tình. Lục Thiệp Xuyên dưới cơn tức giận, một hơi giết sạch tất cả những người xuất hiện tại bờ sông Linh Hư hôm đó, Tiêu gia và con cháu đời đó của Tiêu gia cũng đều bị hắn giết sạch sẽ.

    Chuyện này oanh động cả tiên giới, tiên đế tức giận, xuất toàn bộ kim ngư vệ đi truy bắt Lục Thiệp Xuyên, nhưng Lục Thiệp Xuyên sau khi triệt để trở mặt với Tiêu gia, thì lại lần nữa đi vào Hư Vô hải, từ đó không bao giờ xuất hiện tại tiên giới nữa.

    Vật đổi sao dời, Tiêu Dật trọng sinh đã thay đổi quỹ tích của y và Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật tuy không biết ông ngoại tìm được bổn nguyên quả từ lúc nào, nhưng khi Tiêu gia tìm được y, cũng là lúc y gặp lại ông ngoại. Tiêu Dật không muốn về Tiêu gia là một chuyện, nhưng lại không muốn vì thế mà bỏ qua cơ hội gặp mặt ông ngoại. Dù sao hiện tại y đã là tiên nhân bậc bốn, còn ôm được cái chân to là Sở Mặc, tính ra Tiêu gia cũng không dám bắt y không buông. Nếu không được nữa, y trực tiếp mang ông ngoại về nhân giới, dù sao cũng có thể làm một thái thượng trưởng lão ở tu chân giới.

    Đương nhiên, Tiêu Dật lúc này tự biết còn nửa tháng nữa là tới lúc Tiêu gia đi tìm y, mà không biết Đoạn Lăng Phong không lâu sau sẽ mang tới cho y một kinh hỉ thật lớn. Lúc này, toàn bộ tâm trí của y đều đặt trên việc gia tăng tu vi. Nói ra thì, Tiêu Dật không biết những người khác bế quan làm thế nào, đối với y mà nói, bế quan chính là triệt để cắt đứt tin tức với ngoại giới, một ngày 12 canh giờ đều dùng để tu luyện. Vì thế, trước dó Tiêu Dật đã cùng mấy người Từ Sắt Nguyên đánh tiếng qua, y nghĩ trong thời gian ngắn, Từ Sắt Nguyên chắc sẽ không có chuyện tìm y, nhưng không ngờ, y vừa mới bế quan ba ngày, Từ Sắt Nguyên đã tìm tới.

    Vì Đoạn Lăng Phong đã dặn dò, năm hắc giáp mặc vệ tận chức tận trách bảo vệ bên cạnh Tiêu Dật, cả tiểu viện được bọn họ canh giữ nghiêm ngặt không kẽ hở. Còn về trận pháp thủ hộ vốn có của tiểu viện, cũng đã sớm bị loại bỏ dưới lời dặn của Đoạn Lăng Phong, đổi thành trận pháp càng có uy lực hơn. Dù sao trong Tiêu Diêu cung tại Hư Vô hải có nuôi một đại sư trận pháp bậc tám, muốn đổi trận pháp chẳng qua là động ngón tay mà thôi. Do hai lý do trên, Từ Sắt Nguyên bi thảm bị cản bên ngoài tiểu viện.

    “Tiêu huynh, Tiêu huynh!”

    Sau khi Từ Sắt Nguyên nhìn trái nhìn phải vẫn không tìm được cách đi vào, không thể không há họng gào lên. Sau khi liên tiếp gào mấy tiếng vẫn không được đáp lại, một mũi tên màu đen đột nhiên xé không lao tới, cắm thẳng trước mũi chân Từ Sắt Nguyên, đâm sâu vào ngọc thạch lát đường dưới chân hắn tới hẳn một thước.

    “Tiêu…” Chữ “huynh” tiếp theo bị Từ Sắt Nguyên nuốt lại, hắn như con gà trống bị bóp cổ, ngửa đầu nửa ngày không tỉnh lại.

    Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào có người gây bất lợi với Tiêu Dật, đúng lúc hắn tới nên sắp bị giết người diệt khẩu?

    Từ Sắt Nguyên co hai cẳng muốn hét lớn kim ngư vệ, chỉ thấy một nam nhân thân mặc áo giáp màu đen xuất hiện trước cửa tiểu viện, trong mắt lấp láy tia sáng lãnh khốc, “Ngươi là ai? Tìm Tiêu công tử có chuyện gì?”

    Ba chữ Tiêu công tử khiến Từ Sắt Nguyên trấn định lại, đối phương dùng là kính xưng, xem ra không phải kẻ địch, tuy không biết Tiêu Dật từ đâu tìm ra người thế này, nhưng Từ Sắt Nguyên tìm Tiêu Dật có chuyện gấp, hắn không quá để tâm chuyện này, nhanh chóng mở miệng, “Ngươi cứ nói với Tiêu huynh ta là Từ Sắt Nguyên, ta có việc gấp.”

    Hắc giáp vệ lạnh mặt: “Tiêu công tử bế quan ngươi không biết sao?”

    “Biết, nhưng trời lớn đất lớn kiếm tiền lớn nhất, đây không phải là buôn bán có chuyện gấp sao?” Từ Sắt Nguyên vẻ mặt đương nhiên.

    Biểu tình của hắc giáp vệ rõ ràng bị nghẹn một chút, có lẽ hai chữ buôn bán khiến hắc giáp vệ đoán được thân phận của hắn, đối phương chỉ là trên dưới đánh giá hắn vài cái, cong người nhường cho hắn một con đường.

    Từ Sắt Nguyên theo hắc giáp mặc vệ đi vào tiểu viện, rất nhanh phát hiện trong viện tử vốn không phải chỉ có một người đứng trước cửa, những người ăn mặc tương tự khí thế tràn đầy đó còn có bốn, phân ra trấn thủ tại phương vị đông tây nam bắc bốn góc tiểu viện. Từ Sắt Nguyên tuy vừa rồi bị dọa, nhưng đây là do hắn không có phòng bị, hiện tại hồi thần rồi, nhìn năm thị vệ khí thế lẫm liệt đó, trong lòng không khỏi chậc chậc tán thưởng. Những người này rốt cuộc có lai lịch ra sao, vừa nhìn đã biết từng giết người từng thấy máu, sao lại tới trông cửa cho Tiêu Dật? Theo lý Tiêu Dật mới từ nhân giới tới tiên giới không bao lâu a, từ đâu tìm ra mấy người này?

    Lại nói, Từ gia tuy không tính là thế gia bậc cao tại tiên giới, nhưng khẳng định là có tiền, để mở mày mở mặt, Từ gia cũng thuê hộ vệ, nhưng dạng khoa chân múa tay đó có cảm giác hoàn toàn bất đồng với hắc giác mặc vệ đã trải qua sinh tử tàn sát. Từ Sắt Nguyên nhìn hắc giáp mặc vệ trong viện, ngưỡng mộ lén chảy nước miếng, quá khác người, quá có cảm giác, nếu hắn xuất môn mà mang theo mấy thị vệ này thì còn không hấp dẫn ánh mắt người xung quanh sao? Đến lúc đó các nữ tiên khẳng định tranh nhau nhào tới gục ngã dưới chân hắn, nghĩ thôi cũng đã cao hứng tới phát run.

    Từ Sắt Nguyên yy cho tới khi gặp Tiêu Dật, sau khi thấy Tiêu Dật, hắn lập tức nhớ ra chính sự lần này.

    “Tiêu huynh, ta nói này, khách hàng sắp làm ta phiền chết rồi, cậu nhất định phải mau đi nhân giới một chuyến.”

    Từ Sắt Nguyên nói không đầu không đuôi, Tiêu Dật vẻ mặt mê mang, “Sao vậy?”

    “Còn không phải vì chuyện tiểu thuyết sao.” Từ Sắt Nguyên nói chuyện trưng ra vẻ hoàn toàn hiểu rõ.

    Mấy ngày trước, khi Tiêu Dật đưa đợt Ipad cho hắn, đặc biệt dặn hắn khi giao hàng cho khách, nhắc tới chuyện có tải tiểu thuyết bên trong. Từ Sắt Nguyên lúc đó ở chỗ Tiêu Dật xem liền cảm thấy tiểu thuyết rất hay, vì thế lúc tiến cử cho khách hàng cũng không tiếc lực khen lại khen. Vì hắn đã đích thân thể nghiệm, cho nên biểu tình đặc biệt chân thành, rất dễ cảm nhiễm người xung quanh. Bị hắn nói thế, khách hàng vốn dự định trước chơi trò chơi cho đã, đều lần lượt thay đổi chủ ý, đổi sang xem thử tiểu tuyết đặc sắc tuyệt luân trong miệng Từ Sắt Nguyên rốt cuộc có chỗ nào độc đáo.

    Lúc đó Từ Sắt Nguyên nói xong tự cảm thấy đã hoàn thành dặn dò, vỗ vỗ mông trở về biệt viện ở Nhược Thủy châu, tiểu thuyết hồi nãy hắn còn chưa xem xong, kịch tính đến mức cào tâm cào phế hắn, đợi giao hàng xong nhanh chóng muốn về coi đại kết cục. Từ Sắt Nguyên không biết là, bắt đầu từ khi hắn khích lệ khách hàng trước tiên cứ xem tiểu thuyết thể nghiệm Ipad, một vài tiệm cơm trà lâu của tiên giới rất nhanh phát hiện mấy ngày nay trong tiệm trở nên vô cùng yên tĩnh. Bình thường mấy công tử nhà giàu nhàn tản vô sự ngày ngày chạy tới tiệm trêu mèo đùa chó nhưng lại liên tiếp mấy ngày đều không xuất hiện, tình hình vô cùng dị thường.

    Phát hiện dị thường đầu tiên là người nhà của những người này.

    “Ủa, công tử hôm nay không ra ngoài?”

    “Không, hình như còn ở nhà!”

    “Xem sách!” Người nói câu này bày vẻ mặt không dám tin, “Lẽ nào là xuân cung đồ?”

    “Xuân cung đồ gì đó có thể xem cả ngày sao? Lại nói vừa rồi khi ta đi ngang cửa sổ, còn nghe công tử la lớn viết rất hay.”

    “Viết rất hay?” Người nói vẻ mặt hoài nghi, “Chẳng lẽ công tử tẩu hỏa nhập ma đột nhiên chuyển tính?”

    Cuộc đối thoại tương tự phát sinh ở những nơi bất đồng, mà mọi người xung quanh không một ngoại lệ đều là vẻ mặt không dám tin, âm thầm suy đoán công tử trong miệng họ có phải là luyện công luyện tới tẩu hỏa nhập ma không.

    Đối với tất cả những chuyện này kẻ khơi mào Từ Sắt Nguyên hoàn toàn không biết, vì đã giao đợt hàng xong, Từ Sắt Nguyên đương nhiên không muốn làm lỡ thời gian xem tiểu thuyết, vừa về tới biệt viện đã lập tức nghiêm cấm ai cũng không cho phép quấy rầy hắn. Dù sao tiên nhân đói mấy ngày cũng không có chuyện gì, hắn phải tranh thủ thời gian xem tình tiết sau đó ra sao, vai nam chính Vương Lâm rốt cuộc có thành thần không? Hắn xua hết mấy cô em, hắn đẩy ngã được nhiều muội tử như thế, một mình bận rộn nổi sao?

    Từ Sắt Nguyên rất nhanh toàn thân tâm chìm vào trong tiểu thuyết, cả bộ tiểu thuyết tình tiết trầm bổng chìm nổi, năm chương một tiểu boss, mười chương một đại boss, đuổi được một tiểu boss, lại tới một đại boss, Từ Sắt Nguyên xem tới muốn ngừng không được. Khi hắn dang xem tới thời khắc quan trọng cuối cùng, cái gì, phía sau hết rồi.

    Hết rồi?!

    Từ Sắt Nguyên nhớ tới nụ cười tràn đầy hàm ý của Tiêu Dật vừa rồi, lập tức hiểu rõ đây là Tiêu Dật cố ý. Vừa nghĩ tới Tiêu Dật cư nhiên cố ý ngắt ngay chỗ quan trọng, Từ Sắt Nguyên liền hận không thể bắt Tiêu Dật đánh một trận.

    Hiện tại làm sao đây? Trong Ipad Tiêu Dật không phải chỉ tải xuống một bộ tiểu thuyết, còn có mười mấy bộ khác nữa, nhưng Từ Sắt Nguyên lật lật, cư nhiên toàn bộ đều bị ngắt ngay chỗ cao trào. Từ Sắt Nguyên giật giật khóe môi, trong lòng hận tới ngứa răng, một mình cào tâm cào phế đi tới đi lui trong phòng, sau đó thì sao, sau đó rốt cuộc thế nào?

    Từ Sắt Nguyên rất muốn đi tìm Tiêu Dật, nhưng hắn biết Tiêu Dật đang bế quan, thực sự không tiện đi quấy rầy. Nhịn thêm vài ngày đợi Tiêu Dật xuất quan là được, Từ Sắt Nguyên nhịn thổ huyết lặng lẽ an ủi bản thân, nhưng càng như vậy càng khó nhịn, khi hắn cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó để di chuyện lực chú ý, có người tìm tới biệt viện.

    Vào cửa đều là khách, đối phương lại là khách hàng lớn của hắn, Từ Sắt Nguyên cười đón tiếp, nhưng không ngờ đối phương lại một phát túm hắn, “Phần sau đâu? Vương Lâm rốt cuộc có thành thần không?”

    Từ Sắt Nguyên vừa nghe liền hiểu ý đối phương, khi nhìn kỹ lại, đối phương hai mắt sưng trũng, đầu tóc rối loạn như ổ quạ, y phục trên người nhăn nhúm, rõ ràng đã mấy ngày không nghỉ ngơi tốt. Từ Sắt Nguyên không hiểu sao cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, kéo đối phương vào phòng đang định nói gì đó, giữa không trung lại có một lưu quang hiện lên, lại một người tìm tới.

    Trước trước sau sau tổng cộng có mười mấy người tìm tới, náo ầm ĩ tụ lại trong biệt viện của Từ Sắt Nguyên, mới đầu mọi người đều là bức Từ Sắt Nguyên truy vấn tình tiết sau đó, sau khi Từ Sắt Nguyên mấy lần biểu thị hắn thật sự không biết, mọi người trong lúc vô vị lại bắt đầu thảo luận tình tiết trong truyện.

    Có câu một ngàn độc giả liền có một ngàn phiên bản, góc độ nhìn vấn đề của mọi người khác nhau, lý giải tình tiết cũng khác nhau, lại thêm có người thích vai chính, có người thích vai phụ, nhất thời trong nhà ồn ào ầm ĩ, nói tới chỗ kích động không biết là ai động thủ trước, lộp bộp năm sáu cái cư nhiên bắt đầu đánh nhau. Lập tức vũ khí và ly trà bay đầy, ghế đẩu và chân bàn bay đầy, mọi người đánh thành một đống, thành công thu hút tiên binh tới.

    Từ Sắt Nguyên bị dọa tới chân cũng run, sợ đám người này miệng không kín gió để lộ ra gì đó, bọn họ sẽ xong hết. May là mọi người đều không ngốc, lũ lượt biểu đạt chỉ là đấu khẩu bình thường, còn có mấy người cùng nói là vì nữ nhân mà đánh nhau. Đây cũng không phải là nói dối, ít nhất một trong những vấn đề khơi lên tranh chấp chính là trong nhiều bà xã của vai chính Vương Lâm đó rốt cuộc ai đẹp nhất.

    Trong ánh mắt hồ nghi của tiên binh, chuyện này cứ thế trôi qua. Sau khi Từ Sắt Nguyên khổ mặt biểu đạt nhất định sẽ nhanh chóng lấy được kết cục, liền tiễn được đám thiếu gia này đi, lập tức chạy tới chỗ Tiêu Dật.

    Tiêu Dật, “…”

    Y từng nghĩ qua tiểu thuyết sẽ bùng nổ, nhưng thật sự không nghĩ tới lại bùng nổ thành như vậy, nhìn bộ dáng Từ Sắt Nguyên không giống như hư trương thanh thế, vậy chính là thật sự được hoan nghênh như vậy? Tiêu Dật 囧 囧 nghe Từ Sắt Nguyên kể lại, cảm thấy đám người này chính là nhàn rỗi vô sự sinh đau, vì vai nữ nào trong sách xinh đẹp mà cũng có thể lấy ra đánh nhau.

    Từ Sắt Nguyên nói xong, lau mồ hôi, kéo Tiêu Dật nhất định bắt y phải nhanh chóng đi nhân giới một chuyến.

    Tiêu Dật không động, ngẫm nghĩ nhìn Từ Sắt Nguyên, “Anh cảm thấy hiện tại chúng ta mở tiệm sách liệu có thành công không?”

    “Mở tiệm sách?”

    Tiêu Dật gật đầu, “Anh xem, nếu tiểu thuyết đã được hoan nghênh như thế, chúng ta hoàn toàn có thể khắc nó trong thẻ ngọc, bỏ ở tiệm sách rồi bán. Như vậy vật phẩm sẽ không có một chút phàm khí nào, lại không nguy hiểm, lại được tiêu thụ rộng rãi, khẳng định kiếm tiền, anh cảm thấy thế nào?”

    Đề nghị của Tiêu Dật hoàn toàn nói đúng tâm khảm của Từ Sắt Nguyên, hắn nghĩ kỹ lại, có thể dự tính được tiểu thuyết sẽ dấy lên cao trào tại tiên giới, sau lưng cao trào này là vô số tinh ngọc sáng lóng lánh bay về phía hắn, Từ Sắt Nguyên lập tức trở nên hưng phấn, gật đầu không ngừng như gà mỏ thóc.

    “Được, rất được.”

    Tiêu Dật câm nín trừng hắn mọt cái, thương lượng, “Bên cạnh anh có ai có thể tin được không? Tiểu thuyết khắc trong thẻ ngọc không khó, khó ở chỗ là đối phương nhất định phải kín miệng như bưng. Dù sao tiểu thuyết trong Ipad cũng vậy, sách bằng giấy từ nhân giới mang lên cũng vậy, đều là phàm vật nhân giới, cần người khắc phải là người của mình.”

    Nói tới đây, Từ Sắt Nguyên lập tức tinh thần tràn đầy, “Tiểu thuyết nhân giới có phải rất nhiều không?”

    Tiêu Dật nghĩ tới các thể loại tiểu thuyết nhiều như biển, phân loại đủ kiểu ở trang trọng điểm, gật đầu.

    Tiểu thuyết nhiều có nghĩa là tinh ngọc kiếm được nhiều, cũng có nghĩa là cường độ khắc lớn. Từ Sắt Nguyên đảo đảo mắt, đề nghị, “Cậu xem, chúng ta phải tìm người đặc biệt khắc, vừa phải gánh nguy hiểm vừa phải bỏ tiền công, không bằng thế này, hôm nay cái đám tìm tới ta đều là kẻ cuồng nhiệt yêu thích tiểu thuyết, bình thường dù sao cũng nhàn tản vô sự, dứt khoát tìm bọn họ làm việc này, chúng ta cũng không cần phải trả tiền công gì hết, chỉ cần sau này tiểu thuyết của chúng ta đều phát miễn phí cho họ, cậu cảm thấy thế nào?”

    Tiêu Dật, “…”

    Trừ khâm phục ra Tiêu Dật không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình của y lúc này.

    Từ Sắt Nguyên nói tới đây, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, vỗ mạnh đùi, “Đúng rồi, hôm nay một trong số đám người tới, đúng lúc là đại địa chủ của Dịch Vân châu, nhà bọn họ nắm giữ cửa hàng của một nửa Dịch Vân châu. Ta đi thương lượng với hắn, xem có thể bảo hắn dành ra một cửa tiệm, tiền thuê khẳng định dễ thương lượng, cho hắn xem thêm vài quyển, tính ra cũng được, cậu nói được không? Chúng ta cũng không thể cứ ở tại Nhược Thủy châu hoài, cũng phải học ra ngoài, hướng tới toàn tiên giới, có phải không?”

    Từ Sắt Nguyên càng nói càng cao hứng, cuối cùng nói tới hưng trí còn làm động tác vung cánh bay cao. Hắn tự thấy rất đẹp, không ngừng nháy mắt với Tiêu Dật, tỏ ý bảo Tiêu Dật nhanh đứng lên phối hợp một chút, chấn hưng nhân tâm.

    Tiêu Dật, “…”

    Không dễ gì mới đợi được Từ Sắt Nguyên hồi phục bình thường, hắn lại lập tức hối thúc Tiêu Dật nhanh về nhân giới một chuyến, trước tiên tải mấy trăm quyển tiểu thuyết về, tranh thủ thời gian bắt đầu. Tiêu Dật đối với việc này cũng không gấp, lần trước trước khi đi, y đã nói với Bạch Kỳ rồi, bảo Bạch Kỳ lúc rảnh liền giúp y tải tiểu thuyết, đến lúc đó y trực tiếp về tìm Bạch Kỳ lấy là được. Tiêu Dật cảm thấy vẫn nên bàn xong chuyện tiệm và người khắc thẻ, còn phải mua đủ thẻ ngọc đã.

    Thấy Tiêu Dật vẫn nhàn nhã ngồi đây, Từ Sắt Nguyên hận không thể đẩy Tiêu Dật đi, trừ khẩn trương kiếm tiền ra, hắn không phải còn gấp gáp muốn xem kết cục của tiểu thuyết trước sao? Tiêu Dật làm sao không hiểu tâm trạng nôn nóng của hắn chứ? Hai người không phải là hảo huynh đệ sao? Không phải nên tâm có linh thông sao? Cần gì phải nói rõ ra chứ, Từ Sắt Nguyên vừa như làm nũng vừa oán trách.

    Tiêu Dật, “…”

    Tại sao bên cạnh y không có được một người bình thường!

    50 – Nhận nhau

    Cuối cùng Tiêu Dật vẫn không thể kháng lại sự ồn ào của Từ Sắt Nguyên, chạy về nhân giới một chuyến. May mà hiện tại y có thể trực tiếp định vị cửa tiệm lão Vương, không cần phải về nhà trước rồi lại chạy qua. Có lẽ do hình thái cực đã gần hoàn thiện, ngoài định vị ban đầu ra, hiện tại lại có thêm công năng kiểm tra. Tiêu Dật muốn đi tới đâu, chỉ cần trong đầu hiện lên mục tiêu muốn đến, sẽ có thể thoáng kiểm tra hoàn cảnh xung quanh mục tiêu, có người dư thừa nào không, có nguy hiểm nào không.

    Tiêu Dật cảm thấy y nhất định phải tán thưởng công năng mới này, như vậy, không chỉ tính an toàn nâng cao không ít, cũng có thể tránh được không ít tình huống lúng túng phát sinh. Chẳng hạn, sau này số lần Tiêu Dật trực tiếp tới tiệm lão Vương khẳng định không ít, nếu Bạch Kỳ ở đó còn tốt, Bạch Kỳ nếu không ở, một mình lão Vương làm chút chuyện kỳ quái, y đột nhiên xuất hiện, chẳng phải quá lúng túng sao. Tiêu Dật luôn cảm thấy với tính cách của lão Vương, thật sự là cái gì cũng có thể làm được.

    Vì trường vẫn còn chưa khai giảng, Bạch Kỳ cơ bản cả ngày đều ở tiệm lão Vương. Đối với việc Tiêu Dật đột nhiên xuất hiện, Bạch Kỳ rõ ràng ngạc nhiên hơn cả vui mừng. Khi nghe Tiêu Dật là vì bị khách hàng làm ồn đòi xem kết cục, mà bị bức phải chạy về nhân giới, Bạch Kỳ nhịn không được cười ha ha. Cậu kỳ thật vẫn luôn hiếu kỳ đối với cuộc sống của Tiêu Dật tại tiên giới, Tiêu Dật cũng từng đề cập muốn đưa Bạch Kỳ đến tiên giới thăm thú, lại bị lão Vương ngăn cản. Lý do của lão Vương là hiện tại tu vi của Bạch Kỳ quá thấp, vừa nhìn đã có thể bị tiên nhân nhìn ra dị thường, có gì bất ngờ sẽ rất phiền phức.

    Đương nhiên Tiêu Dật là tình trạng đặc thù, không nằm trong phạm vi bao hàm trong lời lão Vương. Cho dù hiện tại cho lão Vương xem, ông cũng vẫn không thể cảm thấy một chút tiên khí nào trên người Tiêu Dật, cũng sẽ chỉ cho rằng Tiêu Dật là người trong tục thế. Tiêu Dật ẩn ẩn cảm thấy, đây có lẽ là một tác dụng khác của hình thái cực, bất kể đang ở thế giới nào, đều sẽ rất nhanh dung nhập vào đó. Giống như y vừa về tiên giới, sẽ không có tiên nhân nào nhận ra dị thường của y.

    Lần này Tiêu Dật tới nhân giới không phải chờ lâu, cầm gần ngàn bộ tiểu thuyết mà Bạch Kỳ tải giúp y nhanh chóng trở về tiên giới. Trước khi đi, y đặc biệt để một thẻ ngân hàng lại cho Bạch Kỳ, số tiền lần trước Sở Mặc giúp y bắt chẹt của Hạo Thiên Tông y đã chuyển một nửa vào cái thẻ này. Tiêu Dật vốn dự định ủy thác lão Vương giúp y tra tin tức của các tác giả, trực tiếp chuyển một khoản tiền cho mỗi người, xem như là tiền mua bản quyền mấy tiểu thuyết này. Nhưng y chợt nghĩ lại, không phải mỗi người đều có thể vô tâm vô phế như Từ Sắt Nguyên, bất cứ ai bỗng nhiên có thêm một khoản tiền trên thẻ ngân hàng, đều sẽ thấp thỏm bất an trong lòng, hồ nghi này nọ rồi nói không chừng còn muốn báo cảnh sát lập án, những người làm như không có chuyện gì phát sinh thản nhiên tiếp nhận số tiền này dù sao cũng là cực ít. Như vậy, Tiêu Dật dứt khoát ủy thác cho Bạch Kỳ thành lập một công ty văn hóa, trực tiếp thông qua con đường bình thường để giao thiệp với những tác giả này, thuận tiện mua bản quyền.

    Khi Tiêu Dật trở về tiên giới, Từ Sắt Nguyên đã đợi tới nức mắt, khi thân ảnh Tiêu Dật vừa xuất hiện, Từ Sắt Nguyên liền nhào lên, miệng thân thiết gọi, “Tiêu huynh, Tiêu huynh, đồ đạc đâu ta lấy dùm cho.”

    Tiêu Dật cảm thấy trừ viên thuốc nhỏ màu lam hồi xưa ra, y vẫn là lần đầu tiên nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình đến vậy của Từ Sắt Nguyên, quả thật có cảm giác không thích ứng lắm. Giao Ipad trong tay cho Từ Sắt Nguyên xong, Tiêu Dật bắt đầu hí hoáy với đĩa U mà Bạch Kỳ đã chuẩn bị cho y. Vì tiện cho Tiêu Dật khắc nội dung những tiểu thuyết này lên thẻ ngọc, Bạch Kỳ đã sao chép mười mấy cái đĩa U, thuận tiện cho nhiều người cùng thực hiện.

    Chẳng qua Tiêu Dật còn chưa kịp mở laptop, Từ Sắt Nguyên đã một lần nữa gấp gáp gào qua, “Tiêu huynh, Tiêu huynh không đúng rồi.”

    “Lại gì nữa?” Tiêu Dật không hiểu.

    Từ Sắt Nguyên cảm xúc kích động đưa Ipad tới trước mặt Tiêu Dật, chỉ câu chữ trên đó cho Tiêu Dật xem, “Tại sao còn chưa có kết cục?”

    Tiêu Dật thò đầu qua nhìn một cái, chỉ thấy trên Ipad hiển thị là chương cuối cùng, thời gian là hai tháng trước, mà nội dung chương này vô cùng ngắn gọn, chỉ lác đác vài chữ chính là một dòng xin nghỉ, biểu thị tác giả phải ra ngoài sưu tầm tìm linh cảm, cần phải xin nghỉ vài ngày.

    Tiêu Dật, “…”

    Y làm sao biết sẽ như thế, lúc đó y chỉ lo chọn trong mấy bảng xếp hạng, ai biết quyển tiểu thuyết đầu tiên lại gặp cảnh bị hoạn. Từ Sắt Nguyên khóc không ra nước mắt nhìn Tiêu Dật, “Tiêu huynh, cậu nói Vương Lâm rốt cuộc có thành thần không?”

    Tiêu Dật thương hại nhìn Từ Sắt Nguyên một cái, an ủi không thật tâm: “Nói không chừng tác giả có chuyện gì sao? Mấy ngày nữa sẽ trở về viết tiếp.”

    Từ Sắt Nguyên chỉ chỉ ngày tháng trên Ipad, “Đừng khi ta không hiểu chuyện nhân giới, cậu xem đi, hai tháng trước đi ngao du, thời gian hai tháng ở tiên giới có thể đi bảy tám trăm lần, cậu không phải nói nhân giới còn chưa lớn như tiên giới sao?”

    Tiêu Dật câm nín nhìn hắn, “Vậy anh muốn thế nào?”

    Từ Sắt Nguyên hung tợn vỗ Ipad lên bàn, mặt mũi dữ tợn, “Xem ra ta không đích thân xuất mã không được.”

    Tiêu Dật, “…”

    Nửa tiếng sau, Tiêu Dật lại lần nữa về nhân giới, lần này y không phải chỉ một mình, trong bụng Vượng Tài còn có một Từ Sắt Nguyên. Sau khi chịu đựng Từ Sắt Nguyên ồn ào hơn nửa tiếng, Tiêu Dật không thể không đồng ý mang Từ Sắt Nguyên tự đến nhân giới một chuyến, đi tìm cho ra tác giả ngừng ngang đó, bắt tới tiên giới nhốt trong phòng tối viết tiếp, lúc nào viết xong thì lúc đó mới thả về nhân giới.

    Đối với việc Tiêu Dật đi lại trở về, Bạch Kỳ ngạc nhiên không thôi, khi cậu nghe xong lý do lần thứ hai Tiêu Dật tới, liền cười tới ngã trước ngã sau, ngừng cũng ngừng không được. Nói ra thì, Bạch Kỳ bình thường cũng rất thích xem tiểu thuyết, ngẫu nhiên cũng sẽ không cẩn thận dẫm phải hố, gặp phải tác giả hoạn ngang. Trước đây gặp tình huống này, cậu cũng chỉ có thể thầm mắng một câu tác giả mất nhân phẩm, nhưng hiện tại cậu cảm thấy, tựa hồ có cánh cửa của thế giới mới đang mở ra trước mặt cậu. Cậu là ai? Cậu là tu chân giả của nhân giới, cậu hoàn toàn có thể giống Từ Sắt Nguyên đi bắt tác giả nhốt vào phòng tối, viết không ra không thả người, xem bọn họ có còn dám tùy tiện ngắt ngang không.

    Trong tiếng cười của Bạch Kỳ, Từ Sắt Nguyên lần đầu tiên xuất hiện ở nhân giới. Khi ánh mắt hắn đặt trên những mặt hàng lấp lánh lóa mắt trong tiệm lão Vương, Từ Sắt Nguyên lập tức ngây người. Cho dù có rất nhiều thứ hắn không biết, nhưng bao bì lộ liễu và kinh nghiệm nhiều năm của hắn, đều đang ẩn ẩn lộ ra tác dụng của chúng nó. Ánh mắt Từ Sắt Nguyên đảo qua từng mặt hàng, vẻ mặt tràn đầy kinh thán và không thể nghĩ tới.

    Nhìn vẻ mặt Từ Sắt Nguyên càng lúc càng hưng phấn, Tiêu Dật bắt đầu hối hận đã chọn tiệm lão Vương mà tới, y nên may mắn là lão Vương không ở đây chứ nhỉ?

    “Uả, Tiêu Dật cậu tới hả?”

    Tiêu Dật, “…”

    Y chẳng qua vừa nghĩ tới lão Vương, lão Vương liền xuất hiện. Đối với lão Vương, Tiêu Dật thật lòng không hy vọng Từ Sắt Nguyên và ông quen biết, y đang định kéo Từ Sắt Nguyên nhanh chóng rời khỏi đây, Từ Sắt Nguyên lại hưng phấn gục trên quầy, chỉ thứ bên trong kêu lên, “Tiêu huynh, đây là cái gì?”

    Còn chưa đợi Tiêu Dật nhìn qua, lão Vương trực tiếp sáng mắt, đeo nụ cười dung tục sáp tới.

    Tiêu Dật mở mắt trân trân nhìn Từ Sắt Nguyên và lão Vương sáp vào nhau, vẻ mặt Từ Sắt Nguyên từ kinh thán ban đầu biến thành hiểu rõ, cuối cùng biến thành nụ cười dung tục giống lão Vương như khuôn đúc.

    Tiêu Dật 囧 囧 toàn tập trừng mắt nhìn Từ Sắt Nguyên và lão Vương bàn tán mê say, rất muốn hỏi một câu, anh còn nhớ Vương Lâm là ai không?

    Một tiếng sau, Từ Sắt Nguyên vẻ mặt còn chưa đã ghiền trở về cạnh Tiêu Dật, chỉ trích, “Tiêu huynh cậu cũng quá ích kỷ đi, nhân giới có nhiều thứ thú vị như vậy, cậu cũng không mang vài thứ cho ta.”

    Tiêu Dật câm nín, “Anh quên viên thuốc màu lam rồi sao?”

    Từ Sắt Nguyên lập tức chột dạ cười hê hê, nhanh chóng đổi chủ đề, “Tiêu huynh, cậu nói chúng ta mang những thứ này về tiên giới bán được không? Lão Vương nói rồi, nể mặt cậu, ông sẽ cung cấp giá gốc cho chúng ta.”

    Tiêu Dật nghe thế, chỉ đành vô lực đỡ trán. Y một chút cũng không muốn lão Vương nể mặt y được không? Y một chút cũng không muốn mang những thứ này về tiên giới bán được không? Y nỗ lực muốn xây dựng lại hình tượng của mình trong mắt chúng nhân các giới được không? Y khổ khổ sở sở chuyển kiểu hình như thế, lương thực, rau xanh, khoáng thạch, Ipad, y nỗ lực khiến vật phẩm buôn lậu nhanh chóng tiến lên đẳng cấp cao, y thật sự không hy vọng nếu ngàn năm sau, người khác nhắc tới y chỉ có một câu, y là dựa vào nghề sắc tình để khởi gia!

    Khi Tiêu Dật vẻ mặt khổ bức nhìn Từ Sắt Nguyên và lão Vương, với bản tính dung tục tương tự tại nhân giới đã thành công kết dính, Đoạn Lăng Phong đang dẫn Lục Thiệp Xuyên đi tới Nhược Thủy châu.

    Vì Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên tạm thời chọn lựa liên thủ với Tiêu Diêu cung, tuy Hải Thần điện và Tinh Di Trúc không cam tâm cứ thế từ bỏ bổn nguyên quả, nhưng Lục Thiệp Xuyên và Bách lão liên thủ, vô luận là Hải Thần điện hay Tinh Di trúc đều không thể nào cản lại. Nếu Hải Thần điện và Tinh Di trúc liên thủ nói không chừng còn có một tia khả năng, nhưng hai bên đều đã kết oán sâu đậm tại Hư Vô hải nhiều năm, không hề tín nhiệm lẫn nhau.

    Nửa ngày sau, Lục Thiệp Xuyên thành công chạy khỏi Hư Vô hải ngửa đầu nhìn trời cười lớn mấy tiếng, kéo Đoạn Lăng Phong muốn mau chóng tới Nhược Thủy châu tìm Tiêu Dật.

    Đoạn Lăng Phong đáng thương tại tiên giới cũng tính là cao thủ nhất đẳng, chưa từng có ai dám chọc hắn, nhưng lại kém Lục Thiệp Xuyên một cảnh giới, bị Lục Thiệp Xuyên xem như vãn bối gọi tới gọi lui. Đoạn Lăng Phong không ngừng nháy mắt với Bách lão, Bách lão vẻ mặt từ ái làm như cái gì cũng không thấy.

    “Lục tiểu hữu, lần này đi Nhược Thủy châu sẽ do Đoạn Lăng Phong đi cùng ngươi, ta còn phải ở lại Hư Vô hải xử lý vài chuyện.”

    Bách lão nói thế, rõ ràng chính là kết thúc công việc xong sẽ tới, Lục Thiệp Xuyên nhíu mày, “Ta từng hứa với người, tuyệt đối không để lộ tin tức của bổn nguyên thụ, ân Tiêu Diêu cung liên thủ này cứ coi như Lục Thiệp Xuyên ta thiếu nợ Tiêu Diêu cung một ân tình.”

    Lục Thiệp Xuyên thân là cao thủ bậc mười hiếm có của tiên giới, đã bước vào bán thần, một ân tình của hắn không giống với ân tình mà người bình thường có thể nói.

    Bách lão cười lắc đầu, “Vãn bối của Lục tiểu hữu và thiếu chủ nhà ta tình cảm không phải bình thường, có lẽ không lâu trong tương lai sẽ là người một nhà, Lục tiểu hữu hà tất phải đặt chuyện này trong lòng.”

    Lục Thiệp Xuyên chưa từng gặp Tiêu Dật, không biết Tiêu Dật và Sở Mặc rốt cuộc là chuyện gì, nghe Bách lão mở miệng ngậm miệng là người nhà, cũng chỉ đành trầm mặc không nói, vô pháp phản bác.

    Mắt thấy Bách lão đã về Hư Vô hải, Lục Thiệp Xuyên chuyển mắt nhìn Đoạn Lăng Phong, mở miệng, “Ngươi kể rõ tiểu Dật và thiếu chủ nhà các ngươi là chuyện thế nào?”

    Đoạn Lăng Phong, “…”

    Không phải đã kể qua một lần rồi sao? Ngươi rốt cuộc còn muốn nghe mấy lần nữa!

    Cho dù trong lòng buồn bực, Đoạn Lăng Phong dưới áp bức của bậc mười cũng chỉ đành vừa đi, vừa thuật lại từ đầu quá trình Tiêu Dật và Sở Mặc quen nhau gặp nhau biết nhau. Đương nhiên trong miệng Đoạn Lăng Phong, Tiêu Dật và Sở Mặc tình cảm sâu sắc, tuy mới đầu là vì hiểu lầm mà quen biết, nhưng sau khi hai người lạc tới Vô Vọng chi hải, lại vì cùng hoạn nạn mà nảy sinh tình cảm, đợi khi hai người trở về tiên giới không chỉ cởi bỏ hiểu lầm, mà còn chọn lựa bên nhau. Đoạn Lăng Phong trước sau hai đoạn đều kể vô cùng tỉ mỉ, bao gồm hiểu lầm hình thành như thế nào, sau khi trở về ở bên nhau ngọt ngào ra sau, chỉ là đoạn chính giữa lại lướt qua thật nhanh.

    Lục Thiệp Xuyên bất mãn nhíu mày, “Phần giữa thì sao? Hai người ở Vô Vọng chi hải phát sinh những gì?”

    Đoạn Lăng Phong, “…”

    Hắn lại không đi, sao hắn biết chứ!

    Lục Thiệp Xuyên nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy chuyện riêng tư này tính ra bất kể là tiểu Dật hay Sở Mặc đều sẽ không kể với người thứ ba, ông bức hỏi Đoạn Lăng Phong quả thật có chút ép người khó xử, nhưng Lục Thiệp Xuyên chỉ là muốn tận hết khả năng hiểu rõ Tiêu Dật, tận hết khả năng nghe ngóng tin tức của y. Hai mươi năm rồi, tròn hai mươi năm rồi, từ khi Tiêu Dật ra đời tới nay, ông thậm chí không có cơ hội nhìn Tiêu Dật một cái. Năm đó Tiêu Dật ra đời, vì nội thể không có tiên cách, bị Tiêu gia xem như tin xấu nhanh chóng đưa tới nhân giới, giao tình nhiều năm của ông và Tiêu Đỉnh Lâu lần đầu tiên xuất hiện vết rạn. Nhưng còn chưa đợi chuyện Tiêu Dật qua đi, ông còn chưa thuyết phục được Tiêu Đỉnh Lâu đón tiểu Dật trở về, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn của Mẫn Nương. Mẫn Nương của ông, nữ nhi ông trăm cay nghìn đắng nuôi lớn, sau khi biết Tiêu gia che giấu nàng đưa Tiêu Dật đến nhân giới, liền không bận tâm thân thể hư nhược, lén lút mở ranh giới hai giới tiên nhân, muốn xuyên qua Vô Vọng chi hải tới nhân giới, lại bị sở tuần kiểm bắt được, đánh vào luân hồi.

    Hai mươi năm nay, ông lần theo ghi chú vụn vặt về bổn nguyên thụ, tìm kiếm từng tất tại Hư Vô hải, chính là nhờ vào một suy nghĩ trong lòng, ông nhất định phải đón thân nhân duy nhất của mình về bên mình. Ông đã mất đi Mẫn Nương, không thể lại mất đi tiểu Dật.

    Lục Thiệp Xuyên nghĩ tới những điều này, cảm xúc trở nên suy sụp. Huyền điểu vẫn luôn ngoan ngoãn đậu trên vai ông tựa hồ cảm ứng được cảm xúc của ông, nghiêng đầu nhẹ mổ vài cái lên mặt ông. Lục Thiệp Xuyên được an ủi nhìn huyền điểu một cái, vực dậy tinh thần. Có lẽ có chỉ dẫn của huyết mạch trong người, càng lại gần Nhược Thủy châu, ông càng có thể xác định được Tiêu Dật trong miệng Đoạn Lăng Phong chính là tiểu Dật của ông. Nhưng cũng càng như vậy, ông lại càng khẩn trương. Tiểu Dật sẽ nhận ông sao? Sẽ trách ông không chăm sóc tốt cho nó, để nó bị bỏ mặc một mình tại nhân giới? Còn có Tiêu gia, nghe được tin tức của tiểu Dật nhất định sẽ tìm tới đi, tiểu Dật sẽ nỡ từ bỏ thân phận người thừa kế Linh Hư cảnh Tiêu gia mà ở lại với ông sao?

    Đủ loại vấn đề xoay quần trong đầu Lục Thiệp Xuyên, ông cười khổ, đã bao lâu rồi ông không khẩn trương như thế. Hít thật sâu một hơi, Lục Thiệp Xuyên quay sang Đoạn Lăng Phong, “Ngươi kể lại chuyện tiểu Dật và thiếu chủ nhà ngươi một lần nữa đi.”

    Đoạn Lăng Phong, “…”

    Mẹ nó, còn chưa đủ nữa hả!

    Thời gian một ngày một đêm, Đoạn Lăng Phong đem chuyện của Sở Mặc và Tiêu Dật lật đi lật lại kể hết lần này tới lần khác, hắn đã bị Lục Thiệp Xuyên cọ giũa cho một chút tính khí cũng không còn. Trong quá trình này, bất kể hắn kể lại bao nhiêu lần, Lục Thiệp Xuyên đều một bộ nghe thật nghiêm túc. Đoạn Lăng Phong kể thẳng tới khi miệng khô lưỡi khát, đợi khi hắn thật sự kể không nổi nữa, hai người cuối cùng đến bầu trời tiểu viện của Tiêu Dật.

    Có hắc giáp mặc vệ cảm ứng được khí tức của Đoạn Lăng Phong nhanh chóng ra đón.

    Đoạn Lăng Phong khàn giọng nói: “Tiêu Dật đâu?”

    Hắc giáp mặc vệ cung kính nói, “Tiêu công tử và thiếu đông gia của Thiên Y Các có chuyện ra ngoài.” Vì Đoạn Lăng Phong không nhắc tới Lục Thiệp Xuyên là ai, hắc giáp mặc vệ tuy cảm thấy Lục Thiệp Xuyên và Tiêu Dật dung mạo tương tự, nói không chừng có quan hệ huyết thống gì đó, nhưng thái độ vẫn cẩn trọng, không hề lộ ra chuyện Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên đến nhân giới, mà chỉ nói khái quát là ra ngoài, hắn tin Đoạn Lăng Phong nhất định sẽ hiểu ý của hắn.

    Cả đường gấp rút tới đây, lại nghe thấy tin Tiêu Dật không ở nhà, Lục Thiệp Xuyên chỉ cảm thấy thất vọng thật lớn ập tới, “Tiểu Dật ra ngoài rồi sao?”

    Đoạn Lăng Phong đang định nói, lại đột nhiên ánh mắt khẽ nháy, một trận dao động không gian nhỏ nhặt truyền ra từ trong phòng ngủ của Tiêu Dật, Đoạn Lăng Phong lập tức đoán ra Tiêu Dật đã trở về.

    Đồng dạng cảm ứng được dao động không gian còn có Lục Thiệp Xuyên, Lục Thiệp Xuyên nghi hoặc nhìn phía dưới một cái, khác với Đoạn Lăng Phong, trừ giao động không gian nhỏ nhặt ra, Lục Thiệp Xuyên còn cảm ứng được một cảm giác huyền diệu khác, đó là khi hắn bước vào bậc mười, tinh thần cũng đạt tới cảnh giới tiếp xúc khí tức càng cao.

    Suy nghĩ của hai người chỉ trong một thoáng, đã nghe thấy dưới tiểu viện bên dưới truyền ra giọng nói tức giận phát điên, “Từ Sắt Nguyên!”

    Giọng này vừa phát ra, Đoạn Lăng Phong lập tức lao xuống, Lục Thiệp Xuyên chỉ cảm thấy trong huyết mạch có gì đó đang kêu gọi ông, vô thức cũng lao xuống.

    Lần gặp mặt đầu tiên cùng ông ngoại sẽ như thế nào?

    Vấn đề này trước kia Tiêu Dật đã nghĩ qua rất nhiều lần, trong tưởng tượng của y, bất kể y và ông ngoại gặp mặt lúc nào, khi gặp mặt bên cạnh còn có ai đi kèm, nhưng địa điểm không hề ngoại lệ đều là trong phủ đệ phú lệ hào hoa của Tiêu gia. Y làm sao cũng không ngờ được, chẳng qua chỉ mới quay người đã nhìn thấy ông ngoại đứng ngoài cửa, bộ dáng giống như đúc trong ký ức.

    Tiêu Dật ngây ngốc giơ cao quyển Playboy hàng hiếm đắc giá nổi bật trong tay, bảo trì động tác đuổi đánh Từ Sắt Nguyên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang hướng Lục Thiệp Xuyên, hoàn toàn quên luôn phản ứng.

    Từ Sắt Nguyên ôm đầu trốn nửa ngày, vẫn không đợi được quyển Playboy rơi lên đầu, do dự quay người thì thấy Tiêu Dật dáng vẻ kinh ngạc. Từ Sắt Nguyên hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt Tiêu Dật, chỉ thấy được một nam nhân trung niên tướng mạo có tám phần giống Tiêu Dật đang đứng đó, đồng dạng vẻ mặt cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Dật.

    Từ Sắt Nguyên cẩn thận lại gần Tiêu Dật, chọc chọc y, “Tiêu huynh, Tiêu huynh!”

    Tiêu Dật nghe rõ được Từ Sắt Nguyên đang gọi tên mình, y cũng biết bản thân hiện tại còn chưa nên nhận ra ông ngoại, y không nên lộ ra cảm xúc cường liệt như thế, nhưng y hoàn toàn không thể khống chế bản thân. Kiếp trước nỗi kinh hoảng khi mới tới tiên giới, không nơi nương tựa tại Tiêu gia, tuyệt vọng to lớn trước khi chết, tất cả cảm xúc y từng cố gắng đè xuống tựa hồ vào lúc này đều trào lên, hội tụ thành ủy khuất không gì sánh được. Nếu có thể, y thật hy vọng có thể giống một đứa trẻ nhào vào lòng ông ngoại.

    Phản ứng của Tiêu Dật tuy dị thường, nhưng Đoạn Lăng Phong và Lục Thiệp Xuyên đều không cảm thấy ngạc nhiên. Đoạn Lăng Phong là cảm thấy bất cứ ai nhìn thấy một người có tướng mạo tương tự như mình, đều sẽ ẩn ẩn đoán được gì đó, vì vậy kinh ngạc bất ngờ đều là phản ứng bình thường. Mà Lục Thiệp Xuyên lại là cảm thụ được tiếng gọi cường liệt của huyết mạch trong người, tự cho rằng Tiêu Dật cũng giống như ông.

    Đoạn Lăng Phong thấy hai người ai cũng không mở miệng, nhẹ ho một tiếng, đang định giúp Lục Thiệp Xuyên mở miệng, lại thấy Lục Thiệp Xuyên đã như vừa giật mình tỉnh, bước nhanh tới trước mặt Tiêu Dật, vẻ mặt kích động, ngữ điệu run rẩy, “Tiểu Dật, con là tiểu Dật của ta, ta là ông ngoại của con.”

    “Ông ngoại.” Tiêu Dật vô thức lặp lại, ký ức hai đời chồng lên trước mắt, kiếp trước ông ngoại gặp được y cũng là bộ dáng kích động như vậy, run rẩy giơ tay tới, muốn sờ xem y có thật sự tồn tại không.

    Kiếp này Lục Thiệp Xuyên cũng đồng dạng kích động giơ tay tới trước mặt Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng rất kích động, cho dù trong lòng y không ngừng cảnh cáo mình phải khắc chế cảm xúc quá mức dị thường, nhưng nhìn thấy cánh tay ông ngoại đưa tới, y kìm lòng không đậu cũng giơ tay ra, muốn nắm lấy ông ngoại. Nhưng y đã quên trong tay mình còn đang cầm quyển Playboy, kết quả chính là y tâm trạng kích động đã tự tay đưa quyển Playboy vào tay ông ngoại.

    Tiêu Dật, “…”

    Từ Sắt Nguyên và Đoạn Lăng Phong, “…”

    Lục Thiệp Xuyên sau kinh ngạc ban đầu, rất nhanh cười ha ha. Hắn không chút do dự nhận lấy Playboy trong tay Tiêu Dật, hơi mang trêu chọc nói: “Khi ông ngoại còn trẻ cũng giống tiểu Dật thích xem các loại xuân cung đồ.”

    Tiêu Dật cứng mặt, tất cả kích động, cảm động toàn bộ đều hóa thành xung động muốn chết, Từ Sắt Nguyên đồ khốn kiếp nhà anh, ấn tượng đầu tiên của tôi trong lòng ông ngoại còn đâu! Y một chút cũng không thích xem xuân cung đồ gì đó nha!

    51 – Tiền tình

    Trong đầu Tiêu Dật từng nghĩ qua vô số lần tình cảnh y và ông ngoại nhận nhau, vốn nên là cảm động tới tận tim phổi, nước mắt lưng tròng, đáng tiếc Tiêu Dật chỉ nghĩ mở đầu, lại không nghĩ tới kết cục. Hai người vốn có một mở đầu phiến tình, lại vì Playboy chen ngang, biến thành kết thúc 囧 囧 toàn tập, chuyển ngoặc như thế, Tiêu Dật thật sự muốn hét lớn, tình tiết không đúng, diễn lại!

    Ông trời không nghe thấy khẩn cầu của Tiêu Dật, ngược lại là Lục Thiệp Xuyên nhạy bén phát giác được sự quẫn bách của Tiêu Dật. Ông tự động đoán được tâm tư Tiêu Dật, người trẻ tuổi mà, thích xem xuân cung đồ tính ra là sở thích lén lút, không tiện để người khác biết, ông nói vậy, thì Tiêu Dật sẽ cảm thấy lúng túng. Nghĩ thế, Lục Thiệp Xuyên lập tức hối hận, vừa rồi ông vì hòa hoãn bầu không khí, không ngờ lại làm sai.

    Lục Thiệp Xuyên trước khi gặp Tiêu Dật, mong nhớ và hổ thẹn giày vò ông đủ hai mươi năm, ông ngày ngày đều nghĩ tới sau này đón Tiêu Dật về tiên giới rồi sẽ bồi thường cho y. Hiện tại cháu ngoại ông tâm tâm niệm niệm đứng trước mặt ông, ông làm sao nỡ khiến Tiêu Dật có một chút không thoải mái. Suy nghĩ xong, không thấy Lục Thiệp Xuyên làm gì, quyển Playboy trong tay đã biến mất không thấy, đồng thời ông cảnh cáo trừng mắt nhìn Đoạn Lăng Phong và Từ Sắt Nguyên bên cạnh một cái, cấm bọn họ không có mắt lại nhắc tới chuyện này.

    Dưới áp bức của cao thủ bậc mười, Từ Sắt Nguyên vô thức run chân. Thấy ánh mắt Lục Thiệp Xuyên chuyển sang Tiêu Dật lại lộ ra vô hạn từ ái, ông cẩn thận lùi lại vài bước, lần nữa nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Đoạn Lăng Phong lắc đầu, thân hình hơi nháy một cái đã nắm Từ Sắt Nguyên mang ông ra khỏi đó, để không gian lại cho Tiêu Dật và Lục Thiệp Xuyên.

    Không có sự tồn tại của người khác, Tiêu Dật rất nhanh áp sự quẫn bách đó xuống đáy lòng. Đối diện với ánh mắt quan tâm xen lẫn khẩn trương của Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật đột nhiên thấy ấm áp, chủ động mở miệng gọi: “Ông ngoại!”

    “Tốt!” Cho dù đã không phải là lần đầu tiên Tiêu Dật gọi ông như thế, nhưng Lục Thiệp Xuyên vẫn kích động không thể khống chế, vươn một tay nặng nề vỗ lên vai Tiêu Dật, nói liền mấy tiếng “tốt”.

    Nhìn Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên lại nhớ tới Mẫn Nương, nếu nữ nhi của ông còn sống, một nhà ba người bọn họ sẽ chân chính đoàn tụ, đời này của ông cũng không còn gì hối tiếc nữa. Suy nghĩ thoảng qua, trên mặt Lục Thiệp Xuyên hiện lên một nét bi thống, nhưng lại ẩn đi rất nhanh, kéo Tiêu Dật ngồi xuống.

    “Hiện tại con có phải đang kỳ quái thân phận của mình không?” Lục Thiệp Xuyên mở miệng nói thẳng.

    Tiêu Dật chần chừ một lúc, gật đầu. Kiếp trước về thân thế của y, ông ngoại không kịp nhắc tới, khi Tiêu gia đón y về tiên giới cũng chỉ đơn giản nhắc vài câu, nói y là hậu nhân của Tiêu gia lưu lạc tại nhân giới. Đợi khi y về tiên giới, y mới biết thì ra y là đích tôn duy nhất thế hệ này của Tiêu gia. Tiêu Dật lúc đó không phải không nghi hoặc, nếu thân phận của y đã nổi bật như thế, tại sao còn có thể bỏ y tại nhân giới? Đáng tiếc tất cả nghi hoặc của y đều không có ai giải thích, vẫn là do y mấy lần vô ý nghe được người khác nói vài câu, mới dần ráp lại được sự thật hoàn chỉnh.

    Trước khi Tiêu Dật gặp ông ngoại cũng từng do dự, có nên nói chuyện trọng sinh cho ông ngoại không, nhưng y nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng hạ quyết tâm. Khác với Bạch Kỳ là không sao, đối với Sở Mặc là không tín nhiệm, đối với ông ngoại, suy nghĩ của Tiêu Dật càng phức tạp hơn nhiều. Tiêu Dật không biết ông ngoại có tình cảm ra sao với Tiêu gia, nhưng trong lúc ông ngoại và ông nội ở chung, Tiêu Dật có thể cảm giác được giữa hai người có sự ăn ý sâu sắc. Trước sau hai đời Tiêu Dật cũng đều nhìn ra được ông ngoại là thật tâm thành ý quan tâm y, nhưng y không xác định được sự quan tâm này có thể thắng được tình cảm của ông ngoại và Tiêu gia không. Nếu có thể thắng, vậy kiếp trước y mơ hồ chết tại Tiêu gia, vậy không phải đã hung hăng đâm một đao vào tim ông ngoại sao. Ông ngoại là vì tin tưởng mới tìm tới Tiêu gia sau khi tìm được bổn nguyên quả, nhưng cái chết của y bất kể là ngoài ý muốn hay là sơ sót, chung quy là do Tiêu gia không đặt trong lòng. Hiện tại y đã trọng sinh, y chỉ cần nghĩ cách tránh khỏi Tiêu gia là được, hà tất phải vì chuyện kiếp trước, lại khiến ông ngoại phải trải nghiệm cảm giác niềm tin bị bội phản.

    Nhưng nếu không thắng được thì sao? Ông ngoại nếu mang lòng nghi hoặc với lời của y thì sao? Suy nghĩ này tuy yếu, nhưng cũng thỉnh thoảng sẽ nhảy lên trong đầu Tiêu Dật, Tiêu Dật không dám nghĩ tình hình không thắng được, cho nên y thà không nói gì cả, giả vờ như y vừa mới tới tiên giới không lâu, giả vờ y không biết gì với tất cả.

    Lục Thiệp Xuyên không biết những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Tiêu Dật, hắn vô thanh thở dài một tiếng, “Chuyện này phải kể từ rất lâu về trước.”

    Lục Thiệp Xuyên cả đời nếu chỉ nhìn nửa đời trước thì tuyệt đối có thể xưng một câu là nhân sinh mỹ mãn. Tuy ông chỉ xuất thân từ một tiểu gia tộc không bắt mắt ở Dịch Vân châu, nhưng vì trong người có thượng phẩm tiên cách, thiên tư kinh người mà từ nhỏ đã được chú mục. Đợi khi tuổi tác hơi lớn một chút, lại trong một lần ra ngoài thám hiểm quen biết với gia chủ Tiêu Đỉnh Lâu của Tiêu gia, hai người vừa gặp đã quen, giao tình vô cùng không tầm thường. Đối với Lục gia mà nói, có thể nhờ vào Lục Thiệp Xuyên bước lên vận đạo to lớn của Tiêu gia, mà đối với Dịch Vân châu mà nói, tiền đồ vô hạn lại là ở Lục Thiệp Xuyên làm hảo hữu của gia chủ Tiêu gia, ai cũng xem trọng hắn hơn!

    Tới mức đợi khi Tiêu Đỉnh Lâu thành thân sinh con, đối phương đã sớm hẹn với Lục Thiệp Xuyên, nếu Lục Thiệp Xuyên tương lai có nữ nhi, nhất định phải gả vào Tiêu gia, nếu có nhi tử, thì để bọn chúng trưởng thành cùng nhau, làm huynh đệ khác họ. Lục Thiệp Xuyên tự nhiên sẽ không từ chối hảo ý của Tiêu Đỉnh Lâu, Lục gia tuy chỉ là một tiểu gia tộc, nhưng khi hắn còn trẻ tâm tính cao ngạo, tự cảm thấy tương lai tu vi nhất định có thể bước vào bậc mười, nhi tử của cao thủ bậc mười như hắn lẽ nào không xứng với gia chủ tương lai của Tiêu gia sao?

    Không qua bao lâu, Lục Thiệp Xuyên cũng thành thân, nhưng sau khi thành thân lại chậm chạp không có hài tử. Lúc này người phụ thân hời của Tiêu Dật là Tiêu Hàm Chương đã trưởng thành, Tiêu Đỉnh Lâu đè ép không cho Tiêu Hàm Chương định thân, cố chấp muốn đợi hài tử của Lục Thiệp Xuyên ra đời. May mà không qua bao lâu, mẫu thân của Tiêu Dật liền ra đời, nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người là, hài tử mà Lục Thiệp Xuyên ngàn trong vạn chờ lại có tiên cách trong người là hạ phẩm.

    Nếu chỉ là cách biệt về mặt thân thế, Lục Thiệp Xuyên tự nhiên không lo nữ nhi gả vào Tiêu gia, nhưng hiện tại cách biệt tu vi đã bày ra đó, Lục Thiệp Xuyên lập tức đi tìm Tiêu Đỉnh Lâu, đưa ra ý định hủy hôn ước năm đó, để Tiêu Đỉnh Lâu tìm một phối ngẫu khác cho Tiêu Hàm Chương. Đề nghị của hắn bị Tiêu Đỉnh Lâu thản nhiên cự tuyệt, Tiêu Đỉnh Lâu cố chấp muốn giữ chữ tín, để Tiêu Hàm Chương nghênh thú Lục Mẫn Nương.

    Tiêu Đỉnh Lâu lúc đó từng hùng hồn nói, “Lẽ nào giao tình giữa chúng ta, mà ngươi còn lo lắng Tiêu gia sẽ đối xử không tốt với Mẫn Nương?”

    Có câu nói này của Tiêu Đỉnh Lâu, Lục Thiệp Xuyên yên tâm nuôi lớn nữ nhi, rồi gả nàng vào Tiêu gia. Cuộc sống của Lục Mẫn Nương sau khi kết hôn cũng coi như không tồi, Tiêu Hàm Chương tuy có mấy thị thiếp, đối với Lục Mẫn Nương cũng coi như dịu dàng thân thiết, chỉ là Lục Mẫn Nương lại gặp vấn đề giống với phụ thân nhà mình, chậm chạp không có hài tử ra đời. Mãi đến khi mấy đứa con vợ lẽ của Tiêu Hàm Chương lần lượt trưởng thành, Lục Mẫn Nương mới mang thai Tiêu Dật. Nhưng đả kích lớn hơn nữa là sau khi Tiêu Dật ra đời, y lại là người không có tiên cách. Nếu Tiêu Dật sinh ra trong gia đình bình thường, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trăm năm chờ y lại nhập luân hồi là được. Nhưng tại Tiêu gia, đây là tin xấu cực lớn. Tiêu Đỉnh Lâu tuy nể tình nghĩa với Lục Thiệp Xuyên mà không nỡ tâm với Tiêu Dật, nhưng vẫn quyết định đưa Tiêu Dật tới nhân giới, đây cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất mà ông có thể nghĩ tới. Lẽ nào để Tiêu Dật lưu lại tiên giới ngày ngày chịu đựng người xung quanh nhạo báng, nhìn mọi người trường sinh bất lão dung nhan không đổi, mà y chẳng qua trăm năm ngắn ngủi liền phải nhập luân hồi sao?

    Quyết định này của Tiêu Đỉnh Lâu, Lục Thiệp Xuyên tuy có thể lý giải, nhưng lại vô pháp tiếp nhận, hai người quen biết nhiều năm đây là lần đầu tiên tranh cãi. Nhưng còn chưa đợi chuyện này qua đi, tiếp theo chính là Lục Mẫn Nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Thiệp Xuyên dưới cơn tức giận rời khỏi Tiêu gia, đi vào Hư Vô hải rồi không trở ra nữa.

    Lục Thiệp Xuyên kể tới đây, nặng nề thở dài một tiếng, “Mấy năm nay ta vẫn luôn nghĩ, nếu năm đó ta không kiên trì muốn Mẫn Nương gả vào Tiêu gia, có phải nó sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà con cho dù trong người không có tiên cách, cũng có thể sinh sống tại tiên giới dưới sự bảo hộ của ta, không tới mức cốt nhục phân ly hai giới?”

    Lục Thiệp Xuyên không nói tới một chuyện, hổ thẹn của hắn đối với Tiêu Dật trừ việc vì Tiêu Dật từ nhỏ bị Tiêu gia bỏ mặc tại nhân giới ra, còn có một nguyên nhân khác. Lục Thiệp Xuyên vừa ra đời đã được trưởng bối kiểm tra trong người là thượng phẩm tiên cách, sau đó hắn từng ngày trưởng thành, càng được người xung quanh khen ngợi là thiên phú kỳ tài, cho dù trong những tiên nhân đồng dạng có thân mang thượng phẩm tiên cách, hắn cũng thuộc dạng dị loại có thiên phú kinh người. Lục Thiệp Xuyên khi còn trẻ, chỉ cho rằng bản thân là sủng nhi của trời xanh, nhưng sau sự ra đời của Lục Mẫn Nương và Tiêu Dật, khi hai người một là hạ phẩm tiên cách, một là trong người dứt khoát không có tiên cách, Lục Thiệp Xuyên không khỏi suy nghĩ, có phải do hắn phúc trạch quá lớn, đoạt đi phúc trạch của nữ nhi và cháu ngoại? Phúc trạch vốn là một thứ hư không mờ mịt, nhưng Lục Thiệp Xuyên lại càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế. Nếu lúc còn trẻ ông đừng quá mức cao ngạo, hiểu được tích phúc, có phải nhân sinh của Mẫn Nương và Tiêu Dật sẽ khác? Nghĩ thế, hổ thẹn của ông đối với Tiêu Dật càng sâu, mấy năm nay ông gần như tự ngược du đãng trong Hư Vô hải tìm kiếm bổn nguyên quả, cũng không phải không có nguyên nhân này bên trong.

    Lục Thiệp Xuyên nói những điều này, đều là thứ mà kiếp trước Tiêu Dật không biết, bao gồm nguyên nhân chết của mẹ, bao gồm nguyên nhân ông nội năm đó đưa y tới nhân giới, cũng bao gồm ông ngoại một mình tại Hư Vô hải tìm kiếm bổn nguyên quả hai mươi năm.

    Tâm trạng Tiêu Dật cuộn trào, tư duy phức tạp. Kiếp trước y cho rằng Tiêu gia vì che đậy mới ném y ở nhân giới không nghe không hỏi, hiện tại nghe việc che đậy cũng có nguyên nhân, ông nội cũng không hẳn không suy nghĩ vấn đề dưới góc độ của y. Còn mẹ nữa, y chỉ biết mẹ mất sớm, lại không biết mẹ là vì y mà bị sở tuần kiểm đánh vào luân hồi. Còn cả ông ngoại, nghĩ tới ông ngoại vì y ôm ý niệm mờ mịt tìm kiếm bổn nguyên quả suốt hai mươi năm ở Hư Vô hải, trong lòng Tiêu Dật cảm động, phần nhiều hơn là hổ thẹn, không biết kiếp trước khi nghe tin y qua đời, ông ngoại sẽ bi thương cỡ nào?

    Suy nghĩ thoáng qua, Tiêu Dật do dự một chút, mở miệng, “Nếu trong nội thể con không có tiên cách, vậy sao lại tới tiên giới?”

    Tuy y rất muốn thẳng thắn nói rõ tất cả với ông ngoại, nhưng nhìn vẻ mặt hổ thẹn của ông ngoại, Tiêu Dật ngược lại càng không nói ra được. Ông ngoại đã gánh chịu giày vò tâm lý vì năm đó không ngăn cản Tiêu gia bỏ mặc y tại nhân giới, nếu y lại nói với ông ngoại, kiếp trước y bị đón về Tiêu gia không lâu, trong lúc ông ngoại bế quan luyện chế bổn nguyên đan, vì ngoài ý muốn mà chết mơ hồ, ông ngoại không phải càng thêm tự trách sao? Cho dù hiện tại y còn sống nhảy nhót trước mặt, nhưng ông ngoại cũng sẽ rất khó trải qua cửa ải tâm lý, chỉ càng thêm buồn phiền mà thôi. Nghĩ thế, Tiêu Dật quyết định vẫn che giấu chuyện trọng sinh trong lòng, diễn bộ dáng cái gì cũng không biết mà hiện tại y nên có.

    Đối với vấn đề của Tiêu Dật, thần sắc Lục Thiệp Xuyên trở nên ngưng trọng, “Tiểu Dật, ông ngoại sẽ không nhìn nhầm, trong nội thể con quả thực không có tiên cách, còn về tại sao lại có thể tới tiên giới, ông ngoại hoài nghi trong nội thể con có thể có thần cách hư tổn.”

    “A?”

    Nếu nói trước đó Tiêu Dật do dự hoang mang còn xen một chút phần diễn xuất, vậy lúc này biểu tình của y tuyệt đối không có chút giả vờ nào, hoàn toàn là xuất phát từ trong lòng, y thật sự kinh ngạc.

    Thần cách? Là chỉ hình thái cực đó sao?
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm