Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 58-60

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    58 – Tiêu Tấn

    Ngày khai trương của Tam vị thư ốc có thể nói là vô cùng thành công, bất kể là sự ra mắt của vân mạc hay là phát hành thẻ ngọc tiểu thuyết, đều đạt được yêu thích cuồng nhiệt của khách hàng tại đó.

    Nghi thức khai trương chưa qua bao lâu, thẻ ngọc trong tiệm đã bán ra phần lớn, ngay cả vân mạc còn chưa chính thức ra thị trường, cũng đã nhận được trên trăm đơn đặt hàng. Tuy tinh ngọc sắp sửa tuôn ào ào vào lòng, mấy người Sở Mặc lại không có bao nhiêu vui vẻ.

    Nguyên nhân không vì gì khác, ảnh hưởng của Tiêu Dương là một phần, nhưng nhiều hơn là phản ứng của Tiêu Dật không đúng.

    Nhưng không phải là vì sự xuất hiện của Tiêu Dương, mà Tiêu Dật biểu hiện cảm xúc gì bất thường, ngược lại là do Tiêu Dật không có bất cứ dị thường nào, mới khiến Sở Mặc không thể yên tâm. Nếu nói ban đầu Tiêu Dật không biết thân phận của Tiêu Dương, như vậy khi nghe câu “Tiêu gia” của Từ Sắt Nguyên, ít nhất Tiêu Dật cũng nên hỏi thử. Cho dù Tiêu Dật không nghĩ tới Tiêu gia, vậy khi không lại bị tấn công, Tiêu Dật cũng nên có vài cảm xúc như tức giận hoặc là kinh ngạc gì đó. Nhưng Tiêu Dật không có, mà vẻ mặt lại bình tĩnh, giống như Tiêu Dương ra tay không phải là việc ngoài ý muốn. Y càng như thế, Sở Mặc càng lo lắng, vẻ mặt tự động trở nên ngưng trọng, ngay cả Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải cũng không dám lại gần Tiêu Dật như bình thường, mà tránh sang một bên.

    Tiêu Dật cũng nhanh phát giác mọi người xung quanh khác thường, không hiểu hỏi. “Sao vậy?”

    Thấy Tiêu Dật thật sự mù mờ, Sở Mặc vô thanh thở dài, kéo y vào phòng nghỉ trên lầu hai. Đây vốn là thiết kế để bọn họ thỉnh thoảng nghỉ chân ở thư ốc, bất kể bố trí hay trận pháp, vừa kiêm thoải mái vừa kiêm an toàn, cũng coi như là một chỗ tốt để nói chuyện.

    “Sao vậy?” Vẻ mặt Sở Mặc vô cùng nghiêm túc, khiến trong lòng Tiêu Dật cũng bắt đầu đánh trống, bất giác lại hỏi.

    Sở Mặc kéo Tiêu Dật ngồi song song, đắn đo không biết nên hỏi thế nào. Phản ứng của Tiêu Dật không đúng, đây là chuyện Sở Mặc chắc chắn, nhưng hắn không dám chắc Tiêu Dật rốt cuộc đang nghĩ gì. Là vì vô dục vô cầu với Tiêu gia, nên đoán được thân phận của Tiêu Dương cũng không để ý sao? Hay là vì trong lòng mong nhớ Tiêu gia, nên sau khi đoán ra thân phận Tiêu Dương, lại cố ý tránh né không đối mặt với chuyện đã xảy ra. Đương nhiên Sở Mặc cũng không thể bài trừ khả năng Tiêu Dật căn bản không có suy đoán gì về thân phận Tiêu Dương, chỉ là vô thức dẹp chuyện để yên thân, nhưng về điểm này, phản ứng của Tiêu Dật vẫn là không bình thường.

    Sở Mặc lặng lẽ nhìn Tiêu Dật, trong lòng suy nghĩ vô số thứ, cuối cùng quyết định mở miệng trực tiếp. Hắn không phải không có cách nói bóng nói gió để tra ra suy nghĩ của Tiêu Dật, chỉ là so với những tin tức chắp vá đó, hắn hy vọng có thể chân chính hiểu rõ nội tâm Tiêu Dật, hoặc có lẽ hắn càng khát vọng Tiêu Dật có thể mở lòng với hắn.

    Nghĩ thế, Sở Mặc thở dài, “Tiểu Dật không tức giận sao?”

    Một vấn đề đơn giản lọt vào tai Tiêu Dật, một giây trước Tiêu Dật còn đang nghĩ Sở Mặc bắt đầu gọi mình là tiểu Dật từ hồi nào, giây tiếp theo lập tức ý thức được Sở Mặc đang chỉ cái gì. Phản ứng của y khi đối mặt Tiêu Dương không đúng, Tiêu Dật bừng tỉnh. Bất kể Tiêu Dương có thân phận gì, đối với một người xém chút đã hủy dung thậm chí hại mình mất mạng, phản ứng của y là quá mức bình tĩnh.

    Nghĩ thế, Tiêu Dật không tự nhiên cúi đầu, y quên đây không phải là kiếp trước, y vẫn chưa có xung đột với Tiêu Dương, cũng còn chưa quen với địch ý của Tiêu Dương. Có lẽ Tiêu Dương xuất hiện quá đột ngột, y đã vô thức kéo tâm lý kiếp trước vào, Tiêu Dương mà y quen biết chính là kẻ tùy hứng ngông cuồng như vậy, địch ý dành cho y cũng chưa bao giờ che giấu, cho nên y không có gì bất ngờ với hành động của Tiêu Dương, vì thế đã quên mất, kiếp này y còn chưa quen Tiêu Dương, phản ứng bình thường của y nên là tức giận và phẫn nộ.

    Nhớ lại vừa rồi Từ Sắt Nguyên buột miệng nói Tiêu gia, Tiêu Dật cúi đầu càng thấp. Người bình thường cho dù có chậm chạp, lúc này khẳng định cũng sẽ hiếu kỳ hỏi Tiêu gia nào? Nhưng y do trước đó đã biết thân phận Tiêu Dương, mà bỏ qua vấn đề này.

    Tiêu Dật lặng lẽ kiểm điểm bản thân, không biết nên làm sao nói cho qua chuyện này, động tác của y như thế, lại khiến Sở Mặc nghĩ vì Tiêu Dật đoán ra thân phận Tiêu Dương nên trốn tránh.

    Cảm giác đau lòng từng chút trào lên, Sở Mặc chỉ cảm thấy trái tim bị bộ dáng cúi đầu thất lạc của Tiêu Dật bóp mạnh, hắn nhịn không được kéo Tiêu Dật lại, nhẹ vỗ lên lưng y, an ủi, “Cậu biết hắn là người của Linh Hư cảnh Tiêu gia đúng không?”

    “Hả?”

    Tiêu Dật đang vắt cân não suy nghĩ nên mượn cớ gì liền vô thức ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc qua đi biến thành khẳng định, “Ông ngoại nói với anh rồi!” Y vẫn cho rằng Sở Mặc không biết thân thế của y, không ngờ ông ngoại lại nói hết với Sở Mặc rồi.

    Sở Mặc gật đầu, sau một chút do dự, hỏi ra vấn đề mà ông ngoại Tiêu Dật vẫn luôn tránh né, “Tiểu Dật, cậu muốn nhận lại Tiêu gia không?”

    Từ khi Lục Thiệp Xuyên nhận lại Tiêu Dật, chưa từng nhắc tới chuyện Tiêu gia trước mặt Tiêu Dật, chính là vì lo lắng sẽ kéo tới vấn đề này. Ông vừa lo lắng Tiêu Dật muốn nhận lại Tiêu gia, mà ông không biết nên làm sao giải thích với Tiêu Dật những gian nan mà y phải đối mặt khi nhận lại Tiêu gia, lại lo lắng Tiêu Dật đoán được thái độ của ông, vì bận lòng ông mà cố ý không quan tâm Tiêu gia, trong lòng ông hổ thẹn không thôi. Đủ loại mâu thuẫn chằng chéo, ông dứt khoát ném vấn đề này cho Sở Mặc, hy vọng Sở Mặc ra mặt dò hỏi Tiêu Dật.

    Đối với chuyện này, Tiêu Dật trực tiếp lắc đầu, có trời biết y vẫn luôn đợi ông ngoại chủ động hỏi chuyện này, nhưng ông ngoại lại luôn tránh né. Y đoán ông ngoại là không muốn y nhận Tiêu gia, nhưng lại lo lắng tới huyết mạch tình thân giữa y và Tiêu gia, sợ y cảm thấy không vui, dưới tình hình này y cũng không tiện trực tiếp biểu đạt thái độ với ông ngoại. Hiện tại Sở Mặc lại hỏi, y hận không thể nhân cơ hội nhờ Sở Mặc truyền đạt lại cho ông ngoại.

    Phản ứng của Tiêu Dật quá nhanh chóng và dứt khoát, tuy phù hợp với kỳ vọng của Sở Mặc, nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi, “Tại sao?”

    Tại sao?

    Vấn đề này Tiêu Dật nghiêm túc nghĩ hai đời. Kiếp trước y không muốn nhận Tiêu gia, trừ không nỡ bỏ bạn bè và cuộc sống nhân giới ra, phần nhiều là vì sợ hãi và hoang mang đối với cuộc sống xa lạ. Y sống ở nhân giới hai mươi năm, đã tự xây dựng một vòng sống thoải mái và an toàn cho mình,y lại không muốn trường sinh bất lão, tại sao phải rời khỏi cuộc sống quen thuộc mà tùy tiện đổi sang cuộc sống mới? Sau khi trọng sinh, lý do y không muốn nhận Tiêu gia đã không cần nhắc nữa. Nếu y đã không phải kẻ cuồng tự ngược, lại có nhận thức mới với bản thân, vậy trọng sinh đời này, chuyện chỉ số thông minh từ 80 tăng lên 180 căn bản là không hiện thực. Trọng sinh chỉ có thể giúp y dự báo và tránh khỏi nguy hiểm có thể gặp vào kiếp trước, nhưng không có nghĩa là cùng một nguy hiểm, y sẽ có thế giống như người khác, đại phát thần uy bùng phát khí bá vương. Hiện tại dựa vào năng lực của mình y hoàn toàn có thể sinh sống tại tiên giới, làm gì còn phải nhận lại Tiêu gia để chịu khổ sở giãy dụa.

    Tiêu Dật không che giấu Sở Mặc, thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của mình ra, đương nhiên trừ việc trọng sinh.

    Cuối cùng y tổng kết, “Nếu hai mươi năm trước bọn họ đã không cần tôi, tại sao tôi phải bám riết không tha? Huống hồ Tiêu gia nhà lớn nghiệp lớn, nghĩ thôi cũng biết bên trong phức tạp cỡ nào, hơn nữa thân phận của tôi mẫn cảm như vậy, nói không chừng còn lục đục hục hặc, xung đột hãm hại gì nữa, tôi không thích cuộc sống như vậy.”

    Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật hoàn toàn mở lòng với Sở Mặc, Sở Mặc thư thái, khóe miệng khẽ cong, khẳng định nói, “Ừ, cậu không hợp với cuộc sống đó.”

    Tuy Sở Mặc nói kỳ thật là ý mà y muốn biểu đạt, nhưng cảm giác khi mình nói và bị người khác nói vậy hoàn toàn khác nhau, Tiêu Dật không vui, bất mãn nói, “Tôi nói là không thích, không có nghĩa tôi không thích hợp, anh cho rằng mười mấy năm học lịch sử của tôi uổng hết sao?”

    Trải nghiệm nhân giới Sở Mặc đương nhiên biết, nói kỹ thì cũng không có gì khác với tiên giới, không ngoài chuyện tranh quyền đoạt lợi mà thôi. Thấy Tiêu Dật nghiêm chỉnh biện giải, Sở Mặc bật cười. Hắn rất muốn nói, tiểu ngốc nghếch, cậu mới học có mười mấy năm, nhưng Tiêu Dương nhỏ nhất ở Tiêu gia cũng đã hai trăm tuổi rồi. Có điều nhìn vẻ mặt Tiêu Dật, Sở Mặc biết điều không nói ra, chỉ là không nhịn được lại thò tay xoa đầu Tiêu Dật.

    Đây không phải lần đầu tiên Sở Mặc làm thế với Tiêu Dật, nhưng không biết sao, lần này tim Tiêu Dật lại đập thình thịch theo động tác của Sở Mặc. Nhìn nụ cười của Sở Mặc gần trong gang tấc, Tiêu Dật dường như chợt phát giác tướng mạo Sở Mặc thật sự không tệ, đặc biệt là khi cười lên, có cảm giác như xuân ấm hoa nở.

    Không hiểu sao trong đầu y hiện lên một từ, nai con chạy loạn, nhưng từ này không phải dùng để hình dung giữa người yêu với nhau sao? Khi ý thức được mình đang nghĩ gì, mặt Tiêu Dật lập tức đỏ bừng.

    Sở Mặc như ngẫm như nghĩ nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Tiêu Dật, ý cười càng đậm, bình tĩnh tiến lại càng gần.

    Vì sự xuất hiện của Tiêu Dương, quan hệ của Tiêu Dật và Sở Mặc gần hơn một bước, nhưng ở nơi khác, tâm trạng của Tiêu Dương thì không tốt đẹp như vậy.

    Sau khi tức giận bừng bừng đập phá đồ đạt trong phòng nát bét, Tiêu Dương bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Thập Tam đang quỳ một bên.

    Thế gia kéo dài mấy vạn năm như Tiêu gia, hạ nhân trong nhà cũng đều là truyền đời, cũng đời đời nối tiếp theo Tiêu gia. Tại tiên giới, tuy thực lực là tiêu chuẩn để đánh giá thân phận, nhưng trên cả thực lực, vẫn là truyền thống tiên giới đã hình thành mấy chục vạn năm, tôn ti do thế lực thân phận mang tới. Nếu ai ai cũng nghĩ tu vi cao rồi có thể trở thành cao nhân, vậy tiên đế dựa vào cái gì làm tiên đế? Cao thủ bán thần tại tiên giới tuy không nhiều, nhưng cũng không phải mười đầu ngón tay có thể đếm hết, nếu thật muốn luận thực lực, vậy không phải những cao thủ bán thần đó nên làm tiên đế sao?

    Tiêu Dương nhìn lên mặt Thập Tam, từ đỉnh cao bậc bảy hạ xuống bậc sáu, muốn lại tăng lên là rất khó. Nhớ lại thời gian hai trăm năm Thập Tam theo bên mình, giọng điệu của Tiêu Dương không còn cay nghiệt như vẻ ngoài, “Ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ tìm một vài đan dược cho ngươi, xem thử có thể nhanh chóng giúp ngươi hồi phục lên bậc bảy không.”

    Thập Tam không nói gì, kết quả này đã vượt xa mong chờ của hắn, hắn cung kính hành lễ xong thì yên tĩnh lui xuống.

    Thập Tam biết rõ bổn phận của mình, tuy hắn có thiên tư không tồi, có khả năng lên tới cảnh giới cao thủ bậc tám, nhưng trên người hắn lại khắc sâu thân phận hạ nhân Tiêu gia. Hắn ra đời tại Tiêu gia, trưởng thành tại Tiêu gia, tất cả của hắn đều do Tiêu gia cho, công pháp, tiên khí, đan dược, Tiêu gia không tiếc thứ gì bồi dưỡng hắn, chỉ vì hắn là thị vệ cận thân mà Tiêu gia đã chọn cho Tiêu Dương. Người có thiên phú như hắn tại Tiêu gia không thiếu, không có Thập Tam, thì vẫn còn Nhị Thập Tam, Tam Thập Tam.”

    Tiêu Dương nhìn bóng dáng Thập Tam biến mất, cao giọng gọi, “Thập Tứ.”

    Một người thanh y khác vẫn đứng canh bên ngoài lặng lẽ đi vào, Tiêu Dương nhớ tại gương mặt của Tiêu Dật, lạnh giọng nói: “Ngươi đi kiểm tra một chút, bên cạnh Sở Mặc có một người, tướng mạo giống mẫu thân đã qua đời, ta muốn biết thân phận và lai lịch của y.”

    Khi nói tới mẫu thân, Tiêu Dương cố ý nhấn mạnh, nghĩ một chút lại thêm một câu, “Chuyện này đừng nói với đại ca.”

    Thập Tứ lặng yên gật đầu, rồi biến mất.

    Tiêu Dương sầm mặt, từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, bất kể người đó là ai, hắn không tin Sở Mặc có thể mãi ở bên cạnh y. Tiêu Dương một lòng nghĩ muốn che giấu chuyện này, lại không biết do Thập Tam bị thương, chuyện này đã có người truyền tới tai Tiêu Tấn.

    “Thập Tam bị thương?”

    Người lên tiếng là trưởng tôn Tiêu Tấn của Tiêu gia đời này, là hài tử đầu tiên của Tiêu gia, Tiêu Tấn từ nhỏ đã được đưa tới cho gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh Lâu đích thân giáo dục. Dưới sự giáo dục nghiêm khắc mấy trăm năm, bất luận là tu vi hay ngôn từ, Tiêu Tấn đều có thể gọi là lãnh tụ của thế hệ trẻ tuổi tại tiên giới. Vì Tiêu gia vẫn không có đích tử, Tiêu Tấn được mọi người ngầm thừa nhận là gia chủ tương lai của Tiêu gia, Tiêu Dương là đệ đệ cùng mẹ của hắn, chuyện hộ vệ cận thân bị thương không ai dám che giấu hắn.

    Mới đầu khi nghe tin Thập Tam bị thương, Tiêu Tấn không mấy để tâm. Tiêu Dương là ấu tử trong nhà, mọi người khó tránh khỏi hơi cưng chiều hắn, tạo nên cá tính ngang tàng của hắn. Nếu ở ngoài chịu chút thiệt, có thể mài giũa lại tính cách của hắn, cũng là một chuyện tốt. Nhưng khi Tiêu Tấn nghe rõ chuyện xong, vẻ mặt khẽ biến. Không phải vì một trong những đương sự là Sở Mặc, mà là vì nguồn cơn của chuyện này, thiếu niên cực giống mẫu thân.

    Hạ nhân bên cạnh nói xong thì yên tĩnh đứng một bên, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

    Trong mắt Tiêu Tấn hiện lên vẻ phức tạp, thật lâu mới đứng lên đi tới viện của Tiêu Dương.

    “Đại ca!” Tiêu Tấn xuất hiện quá nhanh, Tiêu Dương lập tức biết chuyện đã lộ, liền ngoan ngoãn lại gần Tiêu Tấn, muốn ấp ớ cho qua, “Đại ca, sao huynh qua đây? Ông nội thì sao? Đúng rồi, hôm nay ở ngoài đệ nghe được một chuyện rất thú vị, huynh muốn nghe không?”

    Tiêu Tấn làm như không nghe Tiêu Dương nói, chỉ lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm.

    Tiêu Dương bị Tiêu Tấn nhìn đến phát sợ, lại cố gắng không lộ ra, “Đại ca, sao vậy?”

    Tiêu Tấn vô thanh thở dài một tiếng, lạnh giọng nói: “Đệ chuẩn bị giấu ta tới chừng nào?”

    Tiêu Dương vừa nghe, đã biết không thể lấp liếm, liền tránh nặng tìm nhẹ, “Chẳng qua là một tộc nhân của tiểu gia tộc nào đó không biết, lẽ nào đệ không thể nổi giận sao.”

    Tiêu Tấn lạnh lùng nhìn hắn, “Tổ phụ giáo dục đệ đều quên hết rồi sao? Vô duyên vô cớ có thể tùy ý tổn thương người sao?”

    “Đương nhiên không phải vô duyên vô cớ!” Tiêu Dương vô thức phản bác.

    Tiêu Tấn nhìn ẩn ý, “Nếu đã không phải vô duyên vô cớ, vậy đệ cho ta biết là lý do gì?”

    “Đệ…” Tiêu Dương đảo mắt, muốn tìm một cái cớ.

    Tiêu Tấn rũ mắt, “Quỳ xuống!”

    “Đại ca?”

    “Quỳ xuống!” Tiêu Tấn lại lần nữa lạnh giọng nói.

    Tuy trong lòng Tiêu Dương không tình nguyện, nhưng cũng biết tính khí của đại ca, do dự quỳ xuống trước mặt Tiêu Tấn.

    Tiêu Tấn nhìn hắn một cái thật sâu, “Mẫu thân nuôi đệ trưởng thành, đệ lại bất kính bất hiếu với mẫu thân, quỳ đủ 12 canh giờ phản tỉnh lại đi.”

    Hai chữ mẫu thân từ miệng Tiêu Tấn kích thích đến Tiêu Dương, hắn ngẩng đầu, “Nữ nhân đó đã chết rồi, hơn nữa bà ta lại không phải mẫu thân của đệ, mẫu thân của đệ vẫn còn sống rất tốt.”

    Tiêu Tấn cảm thấy thất vọng, trầm giọng nói, “24 canh giờ.”

    “Đại ca?” Tiêu Dương vẻ mặt không dám tin.

    Tiêu Tấn quyết tâm không nhìn Tiêu Dương nữa, đi ra ngoài, như nói cho Tiêu Dương, lại như đang nói với ai, “Tiêu Dương, đệ nhớ cho kỹ, mẫu thân của đệ, ta, bao gồm của Tiêu Khắc đều chỉ có một người, đó chính là Lục Mẫn Nương đã qua đời. Lần sau nếu để ta nghe thấy đệ nói như thế nữa, thì không phải chỉ đơn giản là phạt quỳ.”

    Tiêu Tấn nói xong, rời khỏi chỗ Tiêu Dương, sau lưng hắn, không gian khẽ dao động.

    Tiêu Tấn bước chân hơi ngừng, vẻ mặt cười khổ, không khỏi nhớ tới hài tử năm đó khi vừa mới sinh ra đã bị đưa tới nhân giới.

    59 – Quảng cáo

    Không biết là cố ý hay vô tình, câu nói của Tiêu Tấn rất nhanh đã truyền khắp đại trạch Tiêu gia. Các hạ nhân sau khi nghe xong lén lút khen ngợi Tiêu Tấn thủ lễ hiếu thuận, là tấm gương tốt cho các huynh đệ, ngay cả Tiêu Dương bị trách mắng cũng được khen ngợi, vì hắn biết sai mà sửa, không thấy sau khi nghe lời Tiêu Tấn, Tiêu Dương đã ngoan ngoãn quỳ đủ 24 canh giờ sao! Mà về Tiêu Khắc mà Tiêu Tấn nhắc tới, cũng giống như hắn tạo ấn tượng trong suốt tại Tiêu gia, trong chuyện này cũng không dấy lên bất cứ phong ba nào.

    Khi tin tức truyền tới thư phòng Tiêu gia, gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh Lâu đang trầm tư nhìn hai thẻ ngọc trước mặt. Sau lưng ông, Tiêu Thất đã theo ông bốn ngàn năm đứng cúi đầu, không mang bất cứ cảm nhiễm jj nào thuật lại tiền nhân hậu quả của câu chuyện.

    Tiêu Đỉnh Lâu nghe xong rất lâu không nói, khi Tiêu Thất cho rằng ông sẽ không nói gì, Tiêu Đỉnh Lâu lại mở miệng, “A Thất, ta có phải đã già rồi không?”

    “Gia chủ!” Tiêu Thất lo lắng nhìn Tiêu Đỉnh Lâu, từ sau khi hài tử đó ra đời hai mươi năm trước, việc ngoài ý muốn của Lục Mẫn Nương, Lục Thiệp Xuyên tức giận đi tới Hư Vô hải, chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi, Tiêu Đỉnh Lâu đã già đi rất nhiều. Là một cao thủ đỉnh cao bậc tám, tình trạng này là vô cùng bất thường.

    Tiêu Đỉnh Lâu phất tay, cắt lời Tiêu Thất, ánh mắt lại nhìn lên hai thẻ ngọc trên bàn. Trong thẻ ngọc là tin tức Hư Vô hải truyền tới, bổn nguyên quả cách ngàn năm lại xuất thế, mà chủ nhân của bổn nguyên quả lại là hảo hữu Lục Thiệp Xuyên mà ông vẫn luôn lấy làm hổ thẹn.

    Tiêu Đỉnh Lâu không cần nghĩ cũng biết Lục Thiệp Xuyên tìm bổn nguyên quả để làm gì, sau khi nhận được tin tức, tim ông liền treo lên. Dựa vào một mình Lục Thiệp Xuyên tuyệt đối không thể bảo vệ bổn nguyên quả, cho dù Lục Thiệp Xuyên đã lên tới cảnh giới bán thần. Từ khi nhận được tin tức tới nay đã hai ngày rồi, ông vẫn đợi Lục Thiệp Xuyên xuất hiện tại Tiêu gia, đợi Lục Thiệp Xuyên tới tìm ông, yêu cầu ông đón hài tử đó về. Nhưng ông không đợi được Lục Thiệp Xuyên, ngược lại đợi được tin tức Lục Thiệp Xuyên trở lại Hư Vô hải liên thủ với Tiêu Diêu cung.

    Cái tên Tiêu Diêu cung này Tiêu Đỉnh Lâu không hề xa lạ, tất cả thế gia đỉnh cao của Lan Thương tiên triều này cũng không hề xa lạ với nó. Ai không biết năm đó Sở Kinh Hồng bị đày tới Hư Vô hải, do tưởng niệm tiêu diêu vân hải, đã sáng lập Tiêu Diêu cung. Tiêu Đỉnh Lâu dám cược, hơn một nửa thế gia của Lan Thương tiên triều đều có liên hệ với Tiêu Diêu cung. Càng không cần nói nhiều năm nay, Trầm Uyên tiên đế vẫn không chịu lấy thê nạp phi, không phải cũng là do hổ thẹn năm đó đoạt đi đế vị của Sở Kinh Hồng, một lòng muốn tìm cơ hội để quang minh chính đại nhận Sở Mặc sao.

    Sở Mặc, Tiêu Diêu cung, thiếu niên cực giống Mẫn Nương, Tiêu Đỉnh Lâu nhắm mắt, thân phận của thiếu niên đó đã gần lộ rõ rồi. Tuy ông không biết Lục Thiệp Xuyên tại sao lại chọn liên thủ với Tiêu Diêu cung, nhưng nếu là Tiêu Diêu cung, việc đến nhân giới đón hài tử đó về không phải chuyện khó.

    Tiếng thở dài nặng nề vang lên trong thư phòng, Tiêu Đỉnh Lâu chỉ một thoáng dường như lại già đi mấy chục tuổi, lão hữu của ông rốt cuộc vẫn không chịu tha thứ cho ông, cũng không chịu tin tưởng ông nữa.

    Tiêu Thất càng thêm lo lắng, lại nghe thấy Tiêu Đỉnh Lâu chậm rãi mở miệng, “A Thất, ngươi bảo Tiêu Dương đến từ đường quỳ, khi nào biết sai rồi, lúc đó mới được đứng lên.”

    Mệnh lệnh của Tiêu Đỉnh Lâu giống như một cọc ngắm, chiều hướng đồn thổi trong Tiêu gia lập tức lại đổi. Nên biết dưới tình trạng Tiêu Tấn đã phạt qua Tiêu Dương, Tiêu Đỉnh Lâu còn mở miệng bảo Tiêu Dương tiếp tục tới từ đường quỳ, đây không khác nào tát mạnh lên mặt Tiêu Tấn.

    Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của tổ phụ, Tiêu Tấn rất lâu không nói, hắn biết đây là tổ phụ đang biểu đạt bất mãn, không chỉ là vì Tiêu Dương bất kính với mẹ cả, mà còn có bất mãn sùng sục với chuyện này.

    Hạ nhân truyền lời vẫn không đợi được thị ý của Tiêu Tấn, lại không dám tự tiện lui xuống, chỉ đành cố gắng yên hơi lặng tiếng đứng đó, nỗ lực làm mình thêm mờ nhạt. Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Tiêu Tấn, “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

    Khi hạ nhân đi khỏi, Tiêu Tấn vẫn luôn vẻ mặt bình tĩnh khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười nhạo. Hắn nên cảm tạ tổ phụ vẫn còn giữ thể diện cho hắn, chỉ thông qua việc phạt Tiêu Dương để cảnh cáo hắn.

    Tiêu Tấn nhẹ cười, thân phận trưởng tôn Tiêu gia giống như một cái lồng buồn cười trùm lên người hắn. Sáu trăm năm trước, hắn là vật thay thế của đích tôn Tiêu gia, toàn bộ giá trị tồn tại của hắn chính là vì đợi đích tôn ra đời, sau đó sẽ dùng sở học để phò trợ đích tôn. Vì rót quan niệm này vào đầu hắn, không để hắn bị người dẫn sai lối, tổ phụ đích thân giáo dục hắn. Thời gian sáu trăm năm, hắn vốn đã tiếp nhận vận mệnh của mình, ai mà ngờ, hài tử ngàn trông vạn đợi đó lại không có tiên cách trong người.

    Hắn nhìn tổ phụ trong một đêm già đi rất nhiều, cái đêm hài tử đó bị đưa đi, hắn đứng trong viện cả đêm. Hắn không cách nào lừa gạt mình, lúc đó trong lòng hắn đã trộm vui mừng. Hắn ngược lại chưa từng nghĩ tới thân phận người kế thừa gì đó, dù sao không có đích tử này thì vẫn còn đích tử khác, hắn chỉ không biết sao trong lòng lại có một khoái cảm không thể nói rõ, có một mầm lửa đang bùng cháy hừng hực.

    Nhờ nhiều năm giáo dục ban cho, hắn rất nhanh điều chỉnh tâm trạng để chờ đợi đích tử tiếp theo ra đời, nhưng chuyện lại một lần nữa vượt khỏi dự tính của hắn, mẹ cả qua đời, mà hắn trong một đêm bị đẩy lên vị trí người thừa kế Tiêu gia. Sinh mẫu khó thể che giấu vẻ vui sướng, hành vi càng lúc càng huênh hoang, đệ đệ lại dần kiêu ngạo, hắn lúc nào cũng tự nhắc nhở mình phải ghi nhớ bổn phận, nhưng rốt cuộc cũng bị người xung quanh khen ngợi tới che mờ mắt.

    Một bạt tai của tổ phụ thật đúng lúc, khiến hắn lại lần nữa biết cái gì là bổn phận, Tiêu Tấn thở ra một hơi, đi tới chỗ Tiêu Dương.

    Khi quỳ đủ bốn mươi tám tiếng, cho dù là tiên nhân cũng căn bản chịu không nổi. Tiêu Dương đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thì nghe được tổ phụ mệnh lệnh hắn tiếp tục tới từ đường quỳ.

    “Ta không đi!” Tiêu Dương tức giận mở miệng, hắn đã chịu phạt rồi, tổ phụ dựa vào cái gì còn phạt hắn nữa. Thập Tứ phụ trách truyền lệnh khó xử nhìn hắn, không biết nên mở miệng khuyên giải thế nào.

    “Làm sai thì phải chịu phạt, mẹ từ nhỏ đã dạy con thế nào.” Theo tiếng bước chân mềm nhẹ, một nữ tử mỹ mạo mặc cung trang màu cánh sen đi vòng từ bình phong vào, nữ tử chính là sinh mẫu của Tiêu Dương và Tiêu Tấn, Ngôn Thanh Nhụy, được Tiêu gia gọi là Thanh Nhụy phu nhân.

    Tiêu Dương uất ức nhìn nữ tử, “Mẹ, đại ca ăn hiếp con.”

    Nữ tử cứng mặt trừng Tiêu Dương một cái, “Đại ca con là vì tốt cho con, phu nhân là mẫu thân của con, có ân dạy dỗ con, cho dù phu nhân đã quy tiên, nhưng con cũng nên thường xuyên ghi nhớ ân đức của phu nhân, sao lại bất kích với phu nhân.”

    Khi nữ tử xuất hiện, Thập Tứ đúng lúc lui ra, Tiêu Dương thấy không có người ngoài, không kìm được oán trách, “Rõ ràng là mẹ nuôi con lớn, vì nữ tử đó mang thân phận mẹ cả, con lại phải cảm tạ ơn dạy dỗ của bà ta sao? Khi bà ta còn sống, mẹ đã là cao thủ bậc bảy, bà ta chẳng qua mới tu vi bậc ba, mẹ còn phải ngày ngày cúi mình làm nhỏ với bà ta, hiện tại bà ta chết rồi, dựa vào cái gì mà vẫn ở trên đầu mẹ?”

    Lời oán trách của Tiêu Dương từng câu từng chữ là bất mãn thay cho mình, Ngôn Thanh Nhụy thương yêu nhìn Tiêu Dương một cái, “Con đó, con còn nhớ mẹ đã nói gì với con không? Muốn đeo mũ ngọc, tất phải gánh nặng, đại ca con muốn ngồi ổn trên vị trí người thừa kế Tiêu gia, thì con phải ngoan ngoãn đừng gây chuyện cho nó. Hiếu kính mẹ cả là thân phận của con, các con tốt mẹ mới tốt.”

    Tiêu Dương không tình nguyện nói, “Nữ nhân đó…”

    “Cái gì mà nữ nhân đó? Đệ đã quen lời ta nói rồi sao!” Tiếng trách mắng tức giận vang lên ngoài cửa, Tiêu Tấn bước nhanh vào.

    “Tấn nhi.” Ngôn Thanh Nhụy vui mừng nhìn Tiêu Tấn, đã một thời gian rồi nàng không được gặp Tiêu Tấn.

    Sắc mặt Tiêu Tấn hòa hoãn lại, cung kính thi lễ với Ngôn Thanh Nhụy, “Phu nhân!”

    Một tiếng phu nhân này, làm vẻ mặt của Ngôn Thanh Nhụy cứng lại, nàng lúng túng cười cười, chuyển vấn đề, “Tấn nhi tới thăm Dương nhi sao?”

    Tiêu Tấn lắc đầu, “Ta tới để tìm phu nhân.”

    Trong mắt Ngôn Thanh Nhụy lập tức lộ ra vẻ vui sướng, Tiêu Tấn cẩn trọng bố trí mấy cái kết giới, nghiêm sắc nói, “Nếu phu nhân thật lòng muốn tốt cho ta, sau này xin đừng làm chuyện dư thừa nữa. Phu nhân nếu thật lòng muốn tốt cho Tiêu Dương, thì sau này cũng xin đừng để Tiêu Dương tiếp tục gọi phu nhân là mẹ.”

    “Đại ca!” Tiêu Dương không ngờ Tiêu Tấn lại nói như thế, lập tức phẫn nộ hét lên.

    Tiêu Tấn cứng mặt, quỳ bịch xuống trước mặt Ngôn Thanh Nhụy, không thèm nhìn tới Tiêu Dương.

    Vẻ vui sướng trong mắt Ngôn Thanh Nhụy biến mất, sắc mặt tái nhợt, thân hình khẽ run, “Con đang chán ghét mẹ sao?”

    Tiêu Tấn nghiến răng, “Phu nhân vừa rồi cũng nói phải ghi nhớ bổn phận của chúng ta, nếu phu nhân thật tâm kính trọng mẹ cả, thì nên biết những gì ta nói đều là bổn phận.”

    “Tấn nhi, con…” Ngôn Thanh Nhụy dường như không chịu nổi đả kích, thân người khẽ run.

    Trong mắt Tiêu Tấn là sự thống khổ, thấp giọng nói: “Cuộc nói chuyện của ta và Tiêu Dương là ai truyền ra ngoài, còn truyền cho cả Tiêu gia đều biết, phu nhân thật sự cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao?”

    Tiêu Tấn cúi đầu, hắn biết lúc đó mẫu thân trốn trong hư không, mới cố ý nói như vậy. Chỉ là chuyện lại phát triển hoàn toàn khác với dự định của hắn. Mẫu thân không cam nguyện hắn có thể hiểu, nếu không phải hiểu, hắn cũng sẽ không nhắm một mắt mở một mắt với hành vi bất kính mẹ cả của Tiêu Dương. Nếu không phải mẫu thân xúi bẩy, Tiêu Dương còn nhỏ thì hiểu cái gì. Nhưng hiện tại hành vi của mẫu thân đã chạm tới ranh giới của tổ phụ, nếu còn tiếp tục, tổ phụ tuyệt đối không dung thứ cho sự tồn tại của mẫu thân.

    Một bên là tổ phụ một bên là sinh mẫu, Tiêu Tấn thống khổ cúi đầu.

    Sóng gió tại Tiêu gia Tiêu Dật không biết, sau khi biểu đạt rõ thái độ với Sở Mặc, tảng đá cuối cùng trong lòng Tiêu Dật cũng triệt để buông xuống. Không còn nỗi lo Tiêu gia, Tiêu Dật đặt toàn bộ tâm trí vào việc làm ăn.

    Cho dù đã qua hai ngày, nhưng khai trương rầm rộ của Tam vị thư ốc vẫn khiến chúng nhân tiên giới bàn tán sôi nổi, đặc biệt là lưu ảnh bích cực lớn ngoài cửa và biển quảng cáo sắc màu trên đỉnh, thu hút vô số tiên nhân từ các nơi trên tiên giới đặc biệt tới tham quan. Đương nhiên chỉ cần bọn họ xuất hiện tại Tam vị thư ốc, tiểu thuyết hay vân mạc, luôn sẽ hút lấy ánh mắt họ, dụ hoặc họ móc tinh ngọc trong tay ra.

    Hai ngày nay, luyện khí sư từ Tiêu Diêu cung tới đang cả ngày cả đêm nhanh chóng chế tạo vân mạc, rồi thiết kế chủ đề hệ liệt bảy màu. Trừ tiểu thuyết và vân mạc, còn một điều Tiêu Dật không ngờ tới, là có không ít thương gia tìm tới, hy vọng có thể chế tạo biển quảng cáo và lưu ảnh bích giống hệt chỗ họ, điều quan trọng nhất là, bọn họ còn hy vọng Từ Sắt Nguyên có thể ra mặt giúp họ quay quảng cáo tương ứng.

    Mới đầu khi nghe tin này, mọi người đều vô cùng bất ngờ. Tiêu Dật còn kéo Từ Sắt Nguyên nhìn trái nhìn phải nửa ngày. Hôm đó y chỉ là tùy tiện nghĩ, lẽ nào Từ Sắt Nguyên thật sự sắp trở thành ngôi sao thiên vương tương lai của tiên giới?

    Chuyện là, hai ngày nay tiểu viện của Tiêu Dật có thêm mấy người bạn, bọn họ đều là người trước đó đã cùng Từ Sắt Nguyên quay quảng cáo thư ốc. Mỗi khi đám người này vây quanh Tiêu Dật nghiêm túc hỏi ý tưởng quảng cáo cho khách hàng, Tiêu Dật luôn có cảm giác thời gian rối loạn. Nếu không phải mọi người đều mặc đồ cổ trang, tình hình hiện tại của họ giống như là buổi họp các tinh anh của công ty quảng cáo.

    Thuận tiện nhắc luôn, vì Từ Sắt Nguyên tiếp liền một lúc mười mấy đơn quảng cáo, công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn của Tiêu Dật rất thức thời thành lập một bộ quảng cáo, mấy người này đều là nhân viên mới ký hợp đồng với Tiêu Dật. Đương nhiên bọn họ không chỉ phụ trách sáng tạo thiết kế quảng cáo, còn phải phụ trách diễn xuất trong quảng cáo. Trong mấy người này Tiêu Dật ấn tượng đậm nhất chính là Thành Hạo, hắn là thanh niên ngày đó thành công bắt chuyện với Sở Mặc, cũng là chủ nhân trước của Tam vị thư ốc, con trai một của đại địa chủ Thành gia tại Dịch Vân châu.

    Lúc này, Thành Hạo vẻ mặt hung hăng huơ tiên khí nhào lên Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên gặp nguy không sợ, trở tay móc ra tiên khí, lại bị Thành Hạo né được, Thành Hạo ngược lại tìm cơ hội đâm Từ Sắt Nguyên bị thương. Mắt thấy Từ Sắt Nguyên bị thương đã sắp mất mạng, hắn đột nhiên lấy một bình ngọc nhỏ ra, run rẩy mở bình ngọc, uống sạch thuốc bên trong. Chỉ mới chớp mắt, Từ Sắt Nguyên liền sinh long hoạt hổ nhảy lên, lại lần nữa lao tới đánh với Thành Hạo.

    Nhạc bối cảnh: Người sống tại tiên giới, sao có thể không dính đao chứ! Bách thảo các thái cực đan, bạn tốt thời khắc mấu chốt, đáng để bạn có!

    “Dừng!”

    Tiêu Dật thỏa mãn hô dừng, vì mọi người đều không phải là nhân tài chuyên nghiệp, chỉ có mình Tiêu Dật từng xem qua rất nhiều quảng cáo bị tóm tới gánh vai đạo diễn.

    Nghe Tiêu Dật hô dừng, Từ Sắt Nguyên và Thành Hạo lập tức sáp lại cạnh Tiêu Dật, bắt đầu lật xem nội dung trên lưu ảnh bích. Nói luôn, quay phim tại tiên giới vô cùng đơn giản, lưu ảnh bích có thể trực tiếp thu ảnh hoạt động luôn, không có vấn đề hậu kỳ cắt nối sau đó, vì thế, một đoạn quảng cáo nhỏ, Tiêu Dật đã giày vò bọn Từ Sắt Nguyên cả buổi sáng.

    Lần quay cuối cùng này có thể coi là lần thành công nhất, Từ Sắt Nguyên thỏa mãn vỗ vai Tiêu Dật, “Tiêu huynh cực khổ rồi, nhất là quay ta đặc biệt đẹp trai.”

    Tiêu Dật không khách khí trợn trắng mắt, “Tôi cảm thấy Thành Hạo đẹp trai hơn!”

    Thành Hạo vẻ mặt khiêm nhường, “Nào có, đạo diễn khen quá rồi, chẳng qua nói thật thì ta rất đẹp trai!”

    Tiêu Dật, “…”

    Y lại lần nữa nhận thức độ chính xác của câu nói người phân theo bầy!

    Quay quảng cáo xong, Tiêu Dật ý thức một vấn đề quan trọng, có câu học kỹ năng phải chuyên nghiên cứu, bộ quảng cáo muốn phát triển, chỉ dựa vào mấy kẻ ngoài nghề bọn họ là tuyệt đối không được. Vấn đề diễn viên còn dễ giải quyết, dù sao cái này dựa vào ngộ tính và linh tính, nhưng đạo diễn thật sự là vấn đề lớn.

    Tiêu Dật tự biết mình, y thỉnh thoảng quay một lần còn được, nếu muốn trường kỳ dựa vào kẻ ngoài nghề như y chống đỡ, khẳng định không được. Hiện tại y phải đối mặt với chọn lựa là, một là tìm một nhân tài chuyên nghiệp tại nhân giới, hai là phải đưa người bên cạnh tới nhân giới học thành chuyên nghiệp, nếu là phần sau, thì nên đưa ai đi?

    Vấn đề nghiêm trọng này bày ra trước mặt bốn đại cổ đông của công ty thương mại Càn Khôn, không có một chút do dự, mọi người thống nhất chọn vế sau, nhưng cụ thể chọn ai, thì không ai chịu chủ động đứng ra.

    Từ Sắt Nguyên co lại đầu tiên, “Ta chỉ hứng thú diễn, không phải quay.”

    Sở Mặc áy náy nhìn Tiêu Dật, “Ta không thể rời khỏi tiên giới quá lâu.”

    Tiêu Dật có quá nhiều chuyện phải lo, thời gian cũng không được, như vậy tính ra, ba người cùng nhìn Lâm Thính Hải.

    Không đợi Lâm Thính Hải cự tuyệt, chuyện này đã định như thế, vì tiết kiệm thời gian, Tiêu Dật quyết định thay Lâm Thính Hải báo danh lớp đạo diễn cấp tốc, dạng bổ túc hai tháng. Dù sao bọn họ là công ty quảng cáo duy nhất của tiên giới, tạm thời còn chưa có đối thủ cạnh tranh, học hai tháng đã đủ cho bọn họ ứng phó với khách hàng tiên giới trước mắt. Lâm Thính Hải đáng thương căn bản không có cơ hội biểu đạt bất cứ ý kiến phản đối nào, đã như vịt bị treo trên giá dán mác đạo diễn.

    Tiêu Dật an ủi vỗ Lâm Thính Hải, “Yên tâm, chức vị tổng kiểm tra kỹ thuật kiêm sáng tạo của bộ quảng cáo tôi sẽ giữ lại cho cậu, đợi cậu trở về cậu đã thành Lâm đại đạo diễn rồi, ngay cả Từ Sắt Nguyên cũng phải nghe lời cậu. Nếu anh ta muốn quay quảng cáo, còn phải tìm cậu thực hiện quy tắc ngầm nữa.”

     “Cái gì là quy tắc ngầm?” Lâm Thính Hải do dự hỏi,

    Vẻ mặt Tiêu Dật bất biến, “Chính là Từ Sắt Nguyên tặng lễ vật cho cậu, cậu quyết định có để anh ta quay quảng cáo không.” Còn về lễ là gì, thì tùy quan điểm cảm nhận của từng người thôi.

    Một phen cỗ vũ của Tiêu Dật cuối cùng cũng thành công dao động Lâm Thính Hải, Lâm Thính Hải ôm ý định bắt mọi người tuân thủ quy tắc ngầm ôm đầy dũng khí đến tìm Lâm lão gia tử xin nghỉ phép, hắn muốn ra ngoài hai tháng.

    60 – Thân thế

    Huyền Hồ cảnh Lâm gia là gia tộc vô cùng đặc biệt tại tiên giới, giống Linh Hư cảnh Tiêu gia, tổ tiên Lâm gia cũng là người đi theo tiên đế đầu tiên của Lan Thương tiên triều khi khởi sự. Sau đó khi Lan Thương tiên triều kiến lập, tiên đế đầu tiên đã phoáng khoáng phong thưởng cho các công thần đi theo, tổ tiên Lâm gia lại từ chối tất cả phong thưởng, uyển chuyển cự tuyệt chức quan mà tiên đế ban cho, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc rớt cằm. Từng đời nối tiếp sau đó, con cháu Lâm gia càng có nhiều người kiệt xuất, nhưng cũng giống như tổ tiên đều không thích vào triều làm quan. Lâm gia càng như thế, tiên đế các đời càng xem trọng Lâm gia, tới mức tuy Lâm gia không phải là người chưởng cảnh tại Huyền Hồ cảnh, nhưng lại có địa vị vượt bậc tại Huyền Hồ cảnh.

    Gia chủ Lâm Thanh Âu của Lâm gia đời này khi còn trẻ từng là bạn học tập của tiên đế, rồi cũng giống tổ tiên sau khi tiên đế đăng cơ thì cự tuyệt nhận quan chức tại tiên đình, mà bắt đầu bế quan mê luyện. Hiện tại mấy ngàn năm qua đi, Lâm Thanh Âu đã lên đỉnh cao bậc chín, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào cảnh giới bán thần. Tại Lâm gia, người Lâm Thính Hải sợ nhất trừ cô cô ra chính là tổ phụ Lâm Thanh Âu của mình.

    Mang theo nhiệt huyết bị Tiêu Dật đốt lên, Lâm Thính Hải gom góp dũng khí, cẩn thận biểu đạt với tổ phụ ý định muốn xa nhà một thời gian. Ngoài dự liệu của Lâm Thính Hải là, tổ phụ không có một chút ý định ngăn cản nào, dứt khoát đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

    Lâm Thanh Âu đáp ứng quá nhanh, Lâm Thính Hải ngược lại chưa theo kịp, hắn không dám tin chớp chớp mắt, kích động tới đỏ mặt, “Tổ phụ, người đáp ứng?”

    Lâm Thanh Âu là một lão giả vẻ ngoài nghiêm túc, thân hình hao gầy, nhìn vẻ mặt kích động của Lâm Thính Hải, trong mắt ông thoảng qua một chút từ ái khó phát giác. Ông lại gật đầu lần nữa, rồi phân phó một câu, “Con đã trưởng thành rồi, cũng nên ra ngoài trải nghiệm, chỉ cần nhớ người Lâm gia ta bất kể lúc nào ở đâu cũng đều phải thẳng người giữ mình, không được tùy ý vọng động.”

    Tổ phụ giáo huấn, Lâm Thính Hải cung kính rũ tay lắng nghe, thấy tổ phụ không có dặn dò gì khác, liền đè nén hưng phấn, chạy như khói về chỗ ở của mình, bắt đầu thu xếp đồ đạt định đi.

    Khi Lâm Thính Hải đi, trong một góc phòng, Lâm Di Nguyệt dần xuất hiện, nàng lo lắng nhìn hướng Lâm Thính Hải vừa đi, thấp thỏm nói, “Phụ thân, tiểu Hải?”

    Sự lo lắng của Lâm Di Nguyệt, Lâm Thanh Âu đương nhiên biết, ông không để ý lắc đầu, “Nếu tiểu Hải tình cờ có quan hệ với Tiêu Diêu cung, thì cứ để tùy nó đi.”

    “Nhưng mà bệ hạ…”

    Lâm Di Nguyệt rất muốn nói tuy tiên đế hiện tại bày vẻ muốn bảo vệ Sở Mặc, nhưng tiên đế vẫn còn trẻ, sau này chắc chắn có con của mình. Huống hồ, mẫu tộc của Sở Mặc lại là vết thương chí mạng của hắn, nguồn gốc của gió tanh mưa máu ba ngàn năm trước là gì, bọn họ đều thấy rõ. Chỉ luận về xuất thân, Sở Mặc chưa chắc có thể quang minh chính đại đứng trước mọi người. Hiện tại bọn họ và Tiêu Diêu cung lại quá gần, vạn nhất sau này có bất trắc gì thì sao?

    Ý tứ chưa nói hết trong lời Lâm Di Nguyệt rơi vào tai Lâm Thanh Âu, Lâm Thanh Âu nhìn nàng thật sâu, “Bệ hạ không để ý huyết thống của Sở Mặc, con hà tất phải nghĩ nhiều như thế?”

    Câu này hàm chứa ý vị khiến người nghĩ sâu xa, Lâm Di Nguyệt bỗng nhiên giật mình, nàng biết rõ phụ thân và tiên đế năm đó có tình nghĩa nửa thầy trò, nếu phụ thân đã nói vậy, rõ ràng là biết gì đó. Lâm Di Nguyệt nén lo lắng, không nói nữa.

    Lâm Thính Hải vui vẻ hân hoan chạy tới nhân giới không biết cuộc đối thoại diễn ra sau lưng mình, lần này tới nhân giới, trừ hắn ra, Sở Mặc và Từ Sắt Nguyên cũng ồn ào đòi qua ở vài ngày. Lý do Sở Mặc đưa ra là vì hắn nhận ủy thác của ông ngoại Tiêu Dật phải bảo vệ an toàn cho Tiêu Dật, Từ Sắt Nguyên lại phát biểu một phen tâm tình nhớ nhung của hắn với bạn vong niên lão Vương, chân tình tha thiết tới mức ba người khác đều cảm thấy Tiêu Dật giống như là ác bà bà trong phim, nhẫn tâm muốn chia cắt một đôi hữu tình là Từ Sắt Nguyên và lão Vương.

    Vừa nghĩ xong, ba người đều rùng mình một cái. Đặc biệt là Tiêu Dật vẻ mặt cổ quái, không thể hình dung. Nhưng cho dù tình cảm của Từ Sắt Nguyên có thật đi nữa, Tiêu Dật vẫn bỏ hắn lại tiên giới. Lần này về, Tiêu Dật muốn ở lại vài ngày, để Lâm Thính Hải thích ứng với cuộc sống của nhân giới, hơn nữa đã một thời gian không tới thú nhân thế giới rồi, y cũng lo lắng tình hình chiến tranh bên đó. Chuyện buôn bán ở tiên giới tuy đã vào quỹ đạo, nhưng cần phải có người ở lại canh chừng vạn nhất, lý do của Sở Mặc chính đáng hợp lý, chỉ có thể hy sinh Từ Sắt Nguyên.

    Xác định người đi theo, Tiêu Dật đang định đi, đột nhiên nhớ tới Dung Nhị vẫn luôn bị nhốt trong phòng tối. Từ khi tới tiên giới, Dung Nhị biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn không cần Tiêu Dật tới giám sát, mỗi ngày tự giác đánh chữ. Tiêu Dật thỉnh thoảng sẽ đưa cơm cho hắn, khi nói chuyện phát hiện Dung Nhị tựa hồ vô cùng thỏa mãn với cuộc sống này, lại còn không có bất cứ lời oán trách nào. Hơn nữa trong lúc vô ý Tiêu Dật phát hiện, hắn lại vừa bắt đầu bản thảo cho một truyện mới, mấy chữ lớn [Cuộc sống trong phòng tối của ta tại tiên giới] khiến Tiêu Dật lần đầu nhìn thấy đã 囧 囧 nửa ngày.

    Tiêu Dật nghĩ tới [Thành thần] đã hoàn, y cũng nên thả Dung Nhị về nhân giới, khi hỏi Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên vẻ mặt bừng tỉnh, hắn vẫn còn đang nhốt Dung Nhị nha.

    “Tiêu huynh nếu không phải cậu nhắc nhở, ta thật sự đã quên hắn rồi.” Từ Sắt Nguyên áy náy nói.

    Tiêu Dật, “…”

    Y chưa từng thấy qua ai ăn cháo đá bát hơn tên này!

    Khi nghe nói mình có thể về nhân giới, phản ứng của Dung Nhị hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dật, đối phương lộ vẻ luyến tiếc không nỡ, “Thật ra, ta vẫn có thể ở lại thêm vài ngày, thật đó!”

    Tiêu Dật câm nín nhìn hắn, theo cách nói của Dung Nhị, trở về nhân giới dụ hoặc quá nhiều, game, tiểu thuyết, đá banh, diễn đàn, tinh lực của hắn rất dễ bị phân tán. Cuộc sống bị nhốt lại thế này, cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nghĩ, toàn tâm toàn ý viết tiểu thuyết, hắn đã rất lâu không được trải nghiệm rồi. Thời gian này linh cảm của hắn quả thật như nước sông Hoàng Hà tuôn trào không dứt, hắn thật sự thích cuộc sống này. Không thì, để hắn viết xong bản thảo của truyện này đã, rồi hãy đưa hắn về?

    Tiêu Dật, “…”

    Quả nhiên, sau lưng mỗi một S đều đi theo một M, y trách lầm Từ Sắt Nguyên rồi!

    Không để ý yêu cầu của Dung Nhị, Tiêu Dật trực tiếp quyết định hướng đi cho hắn. Chỉ chớp mắt, Tiêu Dật đã mang Sở Mặc và Lâm Thính Hải xuất hiện trong căn nhà tại nhân giới. Đối với Lâm Thính Hải, tất cả mọi thứ đều khác với tiên giới, hắn vừa nhìn gần như đã yêu thích nhân giới. Tiêu Dật vốn muốn dẫn Lâm Thính Hải tới tiệm lão Vương tìm Bạch Kỳ, nhờ Bạch Kỳ trong hai tháng tiếp theo chăm sóc cho Lâm Thính Hải. Nhưng nghĩ tới bi kịch của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật quả quyết thay đổi ý định, hẹn Bạch Kỳ ở ngoài.

    Đã hơn nửa tháng không về nhân giới, Tiêu Dật vừa ra khỏi cửa đã nhạy bén cảm thấy bầu không khí bên ngoài vô cùng kỳ quái. Trên đường có rất nhiều người mặc đồ cổ trang, hơn nữa không chỉ là người trẻ tuổi theo đuổi thời trang, mà ngay cả rất nhiều người trung niên cũng đều ăn mặc kiểu cổ trang dở dở ương ương. Có nhiều người còn đeo kiếm gỗ trên vai hoặc giắt quạt giấy trên eo, nếu không phải đang ở trong tòa nhà cao tầng, Tiêu Dật đã cho rằng y đến phim trường cổ trang.

    Sở Mặc cũng nhíu mày, “Tiểu Dật, cậu có cảm thấy kỳ quái không?”

    Tiêu Dật gật đầu, quả thật rất kỳ quái, nhưng y cũng không rõ là chuyện gì.

    “Đợi Bạch Kỳ tới hỏi thử xem rốt cuộc là chuyện gì.”

    Trong lúc hai người nói chuyện, thì một đạo lưu quang từ trên không vụt qua, bên cạnh có người trẻ tuổi qua đường kích động, “Mau nhìn, là kiếm hiệp của Hạo Thiên Tông.”

    Tiêu Dật kinh ngạc nhìn không trung, nếu y không nhìn sai thì vừa rồi mới vụt qua là phi kiếm, chuyện gì vậy? Y mới đi nửa tháng, tại sao cảm thấy nhân giới đột nhiên từ khuôn mẫu thế giới kỹ thuật biến thành khuôn mẫu jj rồi? Kiếm hiệp gì đó cứ trực tiếp xuất hiện vậy không vấn đề chứ?

    Lâm Thính Hải hoang mang nhìn không trung, tiếp theo mù mờ nhìn Tiêu Dật, trước khi tới đây, Tiêu Dật đặc biệt dặn dò hắn ở nhân giới khi ở trước mặt người khác không thể sử dụng tiên thuật, vậy hiện tại là chuyện gì đó?

    Đối mặt với ánh mắt không hiểu và chất vấn của Lâm Thính Hải, Tiêu Dật chỉ có… để hình dung tâm trạng lúc này của mình.

    Lát sau mấy người tới nơi hẹn với Bạch Kỳ, tiệm thịt nướng mà Tiêu Dật thường đi nhất. Y đã rất lâu không ăn thịt nướng, hiện tại vừa nghĩ tới, nước miếng đã muốn chảy ra.

    Buôn bán trong tiệm thịt nướng vào buổi trưa không nhiều lắm, trong tiệm an tĩnh tới mức có thể nghe rõ được tiếng truyền ra từ tivi treo trên tường.

    “Xin chào các khán giả xem đài! Đây là bản tin Vandia phát về, tiếp tục sau khi Vandia xuất hiện thiên sứ giáng lâm nửa tháng trước, hôm qua Vandia lại có thần tích giáng lâm, lần này thời gian thần tích giáng lâm kéo dài một tiếng. Theo giáo chúng Vandia biểu thị, bọn họ trong cùng một thời điểm đều nghe được thánh dụ tới từ thần.”

    Tiêu Dật đang định gọi ông chủ đặt món, nghe bản tin xong lập tức kinh ngạc nhìn tivi. Trong ống kính xuất hiện dân chúng nước ngoài cuồng nhiệt, chỉnh tề hô khẩu hiệu “thần sắp giáng lâm”, vây quanh nhà thờ lớn của Vandia.

    Sở Mặc và Lâm Thính Hải cũng bị tivi hấp dẫn, vẻ mặt Lâm Thính Hải càng thêm mê mang, thần sắc Sở Mặc ngưng trọng, chân mày nhíu chặt.

    “Là ma pháp thế giới sao?” Tiêu Dật hạ giọng nhìn Sở Mặc.

    Sở Mặc không xác định mở miệng, “Chắc là vậy, nhưng thiên sứ là cái gì?”

    Tiêu Dật, “… Là người chim có đôi cánh trắng?”

    Sở Mặc tự liên tưởng theo lời Tiêu Dật, bất giác cười nhẹ ra tiếng, “Giống như dực tộc yêu lực không đủ chưa thể hoàn toàn tu thành nhân hình sao?”

    Tiêu Dật đang định gật đầu, thì thấy Bạch Kỳ xuất hiện ở cửa, lập tức không để tâm nữa, vẫy tay với Bạch Kỳ.

    Thấy Tiêu Dật Bạch Kỳ rõ ràng rất vui, cũng biểu hiện rất nhiệt tình với Lâm Thính Hải. Tiêu Dật nhớ tới bầu không khí kỳ quái khi trở về lần này, trực tiếp hỏi luôn.

    “Có chuyện gì vậy? Vừa rồi mình thấy bản tin nói ở nước ngoài có thần tích? Trên đường còn thấy phi kiếm của tông môn các cậu? Đã xảy ra chuyện gì?”

    Nghe Tiêu Dật nói vậy, Bạch Kỳ cười khổ.

    “Mình và sư phụ cũng không rõ lắm, nửa tháng trước khi cậu vừa đi, vừa tỉnh lại thì trên bản tin đều là Vandia xuất hiện tin đồn thiên sứ. Bản tin này gây xôn xao cực lớn, khiến người trong nước hoang mang, vô số người đòi di dân, muốn nhào vào lòng thần. Để ổn định thế cục trong nước, bất đắc dĩ tu chân giới cũng chỉ đành hiện thân, cũng phải làm ra mấy thần tích, chứng minh chúng ta không kém nước ngoài, mới ổn định được cục diện. Từ đó, tông môn của tu chân giới không thể ẩn trong tối được nữa, chỉ có thể đi trên đường, bắt đầu công khai chiêu đồ trong thế tục giới.”

    Bạch Kỳ đại khái kể lại chuyện xảy ra thời gian này, Tiêu Dật nhớ lại mấy người ăn diện cổ trang dở dở ương ương đủ loại, câm nín nửa ngày, cảm thấy mấy người đó thật sự nên đổi mới phong cách, đem đi so sánh thì mấy người đó quê muốn chết.

    “Nói vậy, Hạ Tông đã trở thành người phụ trách của Hạo Thiên Tông tại đây?”

    Bạch Kỳ giống như nhớ tới gì đó, vẻ mặt đau đầu, “Đại sư huynh và sư phụ rút thăm, ai rút trúng thì người đó ra mặt, kết quả đại sư huynh thua, không cách nào chỉ đành lộ mặt, vì thế, ngày ngày đều ồn ào không nghỉ trong tiệm.”

    Tiêu Dật nghĩ tới uy lực lão Vương và Hạ Tông liên thủ, càng kiên định không muốn để Lâm Thính Hải xuất hiện trong ánh mắt họ. Nhưng y chợt nghĩ, rồi lại hiếu kỳ nói, “Vậy diện mạo chân chính của anh ta vẫn như lúc bán đĩa?”

    Bạch Kỳ cười, “Chưởng môn còn nhờ vào gương mặt của đại sư huynh để dao động mọi người đó, sao có thể để ảnh biến hóa ngoại hình, hơn nữa ảnh bán đĩa ở phố điện máy nhiều năm rồi, nếu dùng gương mặt đó lỡ đâu bị mọi người nhận ra, chưởng môn không tức chết mới lạ.”

    Tiêu Dật tưởng tượng cảnh Hạ Tông mang bộ dạng khi bán đĩa xuất hiện trước mặt mọi người, cũng bật cười.

    “Đúng rồi.” Bạch Kỳ nói sang chuyện khác, “Công ty mà lần trước cậu muốn mình làm đã đăng ký xong rồi, vốn dĩ là đại sư huynh giúp đỡ, nhưng hiện tại ảnh không còn dư thời gian, cậu xem có nên thuê người tại nhân giới không?”

    “Thuê người?” Tiêu Dật lập tức nghĩ tới Dung Nhị còn đang trong bụng Vượng Tài, chuyện công ty tuy không có gì lớn, nhưng dùng mới không bằng dùng cũ, cũng bớt cho y phải nghĩ cách để Dung Nhị quên trải nghiệm thời gian qua.

    Bữa cơm này mọi người ăn vui vẻ, trừ chuyện ma pháp thế giới quá mức mệt lòng ra, những cái khác đều rất tốt. Sau khi trải qua một lúc mù mờ, Lâm Thính Hải cũng dần hiểu những chuyện của nhân giới mà Tiêu Dật kể. Quan trọng nhất là, Lâm Thính Hải và Bạch Kỳ nói chuyện không tồi, như vậy khi Tiêu Dật về tiên giới cũng yên tâm.

    Lần này về, Tiêu Dật chủ yếu là muốn xin tốt nghiệp trước, kiếp trước y bị Tiêu gia mang về nhân giới, chuyện tốt nghiệp đương nhiên không khả năng, tuy đối với hiện tại, y có tốt nghiệp hay không cũng không quan trọng, nhưng dù sao đã học ba năm, cũng muốn lấy bằng tốt nghiệp làm kỷ niệm.

    Ăn cơm xong, Tiêu Dật đột nhiên tâm huyết dâng trào, “Không bằng hiện tại chúng ta về trường xem thử? Dù sao cũng thuận đường.”

    Bạch Kỳ đương nhiên tán đồng, thuận tiện bổ sung, “Thính Hải cũng có thể thích ứng trước một chút hoàn cảnh trường học, trường học của chị mình có lớp bổ túc đạo diễn, hai trường cũng không khác nhau lắm.”

    “Ừ!” Lâm Thính Hải ngoan ngoãn đáp.

    Từ khi Tiêu Dật đến tiên giới, dục bảo vệ của Bạch Kỳ hoàn toàn không còn đất dụng võ, bỗng nhiên thấy cậu em trai ngoan ngoãn nội hướng như Lâm Thính Hải, tình kết anh trai của cậu lập tức bị khơi lên, nhiệt tình kéo Lâm Thính Hải giải thích cuộc sống nhân giới cho hắn.

    Trong bất tri bất giác hai người Tiêu Dật và Sở Mặc bị rớt ra sau, Sở Mặc yên tĩnh đi bên cạnh Tiêu Dật, hứng thú đánh giá hoàn cảnh xung quanh trường học. Lúc này đang nghỉ hè còn chưa khai giảng, người trong trường cũng không nhiều, so với sân trường náo nhiệt lúc trước thì tĩnh mịch vô cùng, thỉnh thoảng có vài học sinh cười chạy qua cũng đều là người trọ lại trường không về nhà nghỉ hè.

    “Đây là nơi cậu sống trước kia?” Sở Mặc mỉm cười hỏi.

    Tiêu Dật hoài niệm gật đầu, tuy nói chỉ mới có một kỳ nghỉ hè, nhưng thật ra y đã hai đời không tới trường. Tiêu Dật đảo mắt nhìn từng tầng lầu, thư viện, sân thể dục quen thuộc, ánh mắt trở nên dịu hòa.

    “Nè, bên đó chính là phòng ngủ trong trường tôi, chẳng qua thời gian tôi ở lại trường rất ít, đa số đều về nhà ở, cũng chỉ thỉnh thoảng vào trường ngủ trưa.”

    Sở Mặc nhìn theo hướng Tiêu Dật chỉ, đó là tòa nhà cao mười mấy tầng. Hắn có thể hiểu trường học của Tiêu Dật giống như hình thức thư viện tiên giới trước kia từng có, đối với phòng ngủ, hắn đoán, “Là phòng ngủ nghỉ ngơi tập thể?”

    “Ừ ừ!” Tiêu Dật cười, phòng ngủ nghỉ ngơi tập thể quả thật là hình dung vô cùng chính xác, “Phòng của chúng tôi ở bốn người, tôi, Bạch Kỳ, còn có hai bạn học khác. Nhưng vì đa số thời gian tôi đều về nhà, hơn nữa mọi người cũng không học cùng khoa, cho nên ba năm nay, tôi và bọn họ không mấy thân thiết.”

    Tiêu Dật trước kia không cảm thấy gì, nhưng hiện tại kể với Sở Mặc, y mới ý thức được cuộc sống trước kia của mình rốt cuộc cô độc cỡ nào. Trừ Bạch Kỳ, ngay cả một người bạn quen mặt nào khác ở trường y cũng không có. Từ sau khi ba mẹ qua đời, y theo thói quen sinh sống trong phạm vi cảm thấy an toàn. Từ đó không chịu dễ dàng bước ra. Trọng sinh đời này, nếu không phải mới đầu nguy cơ sinh tồn lúc nào cũng ở sau lưng, có lẽ y vẫn sẽ vẽ một vòng tròn nhỏ, sau đó yên tâm ở yên trong đấy. Như vậy, có thể y vẫn không biết Từ Sắt Nguyên, cũng không biết Lâm Thính Hải, thậm chí không quen Sở Mặc, dù có quen, quan hệ của họ chưa chắc sẽ tốt như bây giờ, hơn nữa chuyện làm ăn ở tiên giới tuyệt đối cũng không lớn được như vậy, y có lẽ vẫn dừng lại ở chuyện buôn bán nhỏ là thỉnh thoảng mua mấy viên thuốc màu lam cho Từ Sắt Nguyên thôi.

    Nghĩ tới đây, Tiêu Dật cũng tự cười.

    “Sao vậy?” Lực chú ý của Sở Mặc toàn bộ đặt trên người Tiêu Dật, đương nhiên cũng lập tức nhìn thấy Tiêu Dật đang cười.

    Tiêu Dật tinh nghịch chớp mắt, “Anh còn nhớ chuyện lần trước tôi nói với lão Vương anh không được không?”

    Sở Mặc, “…”

    Chuyện này làm sao mà quên được!

    Vẻ mặt của Sở Mặc đã nói rõ tất cả, Tiêu Dật cười lớn, “Thật ra đều là hiểu lầm, tất cả đều là vì Từ Sắt Nguyên.”

    “Từ Sắt Nguyên?”

    “Ừ” Tiêu Dật gật đầu, kể lại từ khi y vô ý tới tiên giới. Những chuyện này trước kia Tiêu Dật chưa từng kể với Sở Mặc, mỗi lần đều là hàm hồ cho qua. Có lẽ hoàn cảnh của trường học mang tới cho y một chút xúc động, y đột nhiên rất muốn chia sẻ cuộc sống trước kia với Sở Mặc.

    Lần đầu tiên y xuất hiện tại tiên giới, buồn cười quen biết Từ Sắt Nguyên, bị lão Vương hiểu lầm mua viên thuốc màu lam, cho tới tất cả những gì hai người cùng trải nghiệm sau khi quen nhau.

    Tiêu Dật nghiêm chỉnh sải tay với Sở Mặc, “Anh xem, vốn khởi điểm của công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn kỳ thật là tới từ chuyện buôn bán các loại xuân cung đồ, tôi vẫn luôn rất lo lắng sau này tiên giới nhắc tới tôi sẽ nghĩ tới kẻ cuồng sắc tình. Chẳng qua hiện tại có anh rồi, mọi người nể mặt anh có lẽ sẽ không có ai dám nói thế nữa?”

    Những thứ Tiêu Dật nói Sở Mặc đều không biết, hắn lắng nghe chăm chú, chẳng qua khi nghe tới câu cuối cùng của Tiêu Dật, hắn không khỏi hiếu kỳ, “Tại sao có ta thì không ai dám nói nữa?”

    Tiêu Dật nhất thời nhanh miệng, “Vì tiên đế là…”

    Nói được một nửa Tiêu Dật đột nhiên dừng lại, lúng túng cười cười với Sở Mặc. Y và Sở Mặc hiện tại tuy thân quen, nhưng chưa tới mức đề cập chuyện riêng của Sở Mặc, y không nên nhất thời quên mất mà buột miệng.

    Trong đầu Sở Mặc xoay chuyển nghĩ xem Tiêu Dật muốn nói gì, nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Tiêu Dật, khóe miệng cong lên, không thể khống chế lộ ra một nụ cười.

    “Cậu cho rằng ta là con riêng của Sở Trầm Uyên?”

    Sở Mặc vừa mở miệng, Tiêu Dật đã biết thân thế của Sở Mặc mà bọn họ thầm đoán tuyệt đối là sai, vì giọng điệu của Sở Mặc khi nhắc tới tiên đế hoàn toàn là không để tâm. Như vậy, Tiêu Dật càng thêm lúng túng, đã bát quái còn bát quái sai tin tức, mà còn nói ra với đương sự, thực là quá mất mặt mà.

    Nhìn Tiêu Dật quẫn bách cúi đầu trốn ánh mắt hắn, Sở Mặc cười lớn, rồi lại thò tay xoa tóc Tiêu Dật, “Tiểu ngốc nghếch, Sở Trầm Uyên là chú của ta.”

    “Hả!”

    Tiêu Dật còn chưa kịp phản ứng xưng hô quá mức thân mật của Sở Mặc, y lập tức ý thức được lời của Sở Mặc có nghĩa là gì. Vì lúc đầu bị hiểu lầm là dư nghiệt Vân Lam mà tình cờ quen biết Sở Mặc, sau khi Tiêu Dật trở về tiên giới, đã hiểu rất rõ chuyện về dư nghiệt Vân Lam. Y đương nhiên biết ba ngàn năm trước dư nghiệt Vân Lam tác loạn, dẫn tới đại hoàng tử bị phế, lưu đày tới Hư Vô hải, nói như vậy Sở Mặc là con của đại hoàng tử.

    Nghĩ thế, Tiêu Dật lại càng thêm lý giải sự chán ghét của Sở Mặc đối với dư nghiệt Vân Lam, đổi lại là ai cũng đều sẽ phản ứng như Sở Mặc.

    Trong mắt Tiêu Dật đúng lúc lộ ra vẻ lý giải, Sở Mặc cười nhẹ, ném ra một tin tức khác khiến Tiêu Dật hoàn toàn bùng nổ không biết nên phản ứng ra sao.

    “Phụ thân của ta là đại hoàng tử Sở Kinh Hồng bị phế, mẫu thân của ta là hậu duệ Vân Lam chính thống.”
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm