Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 64-66

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    64 – Giao dịch

    Đưa Luigid đi xong, cuộc nói chuyện của đám người Tiêu Dật cũng có thêm một chút cố kỵ.

    Đối với ma đậu, Lộ không chút che giấu dục vọng cường liệt, không chỉ là Lộ, chỉ sợ tất cả thú nhân đều không thể kháng cự được sự dụ dỗ của ma đậu, ngay cả Tiêu Dật cũng tràn đầy hứng thú với ma đậu. Tuy ma đậu không giống như loại có thể lập tức mọc chọc trời như trong truyện nhi đồng mà Tiêu Dật hồi nhỏ từng xem, nhưng năng lực sinh tồn mạnh mẽ của ma đậu lại khiến Tiêu Dật kinh ngạc không thôi. Phải biết lần trước Tiêu Dật tới, từng thử để lại cho Lộ mấy hạt giống cây trồng của nhân giới và tiên giới, rất đáng tiếc, cho dù có dịch nuôi trồng cao cấp nhất của thú nhân thế giới, cho dù có Lạc Phi cẩn thận chăm sóc, những hạt giống đó vẫn không thể nào mọc rễ nảy mầm. So sánh hai cái, giá trị của ma đậu là không thể nghi ngờ.

    Hiện tại Lộ phải đối mặt một vấn đề là, sản địa của ma đậu là ma pháp thế giới, mà hắn có năng lực đi qua Vô Vọng chi hải, để tới ma pháp thế giới không?

    Vấn đề bày ra, Lộ cười khổ lắc đầu. Theo thực lực hiện tại của hắn, hắn căn bản không thể làm được. Bất kể là đánh vỡ ranh giới không gian hay là xuyên qua Vô Vọng chi hải, đều không phải dựa vào sức mạnh của khu D mà có thể thực hiện. Cho dù như Sở Mặc nói, có xuyên vân thoa có thể đi qua Vô Vọng chi hải, nhưng không có tuyến đường xác định, ai biết bọn họ sẽ lạc hướng tới đâu.

    Cho dù tính quan trọng của ma đậu không gì so sánh được, giống như một miếng bánh lớn mê người từ trời rớt xuống, dụ dỗ Lộ ăn nó. Nhưng không thể tới ma pháp thế giới thì tất cả đều phí công, Lộ chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên, đồng thời tính toán phái người xâm nhập vào khu trung ương, xem thử có thể tìm được bản đồ hàng hải tới ma pháp thế giới không.

    Lời của Lộ khiến Tiêu Dật có chút lo lắng gật đầu, y nhớ lại lần trước cùng Sở Mặc gặp phải bão hư vô. Sở Mặc rõ ràng cũng nghĩ giống y, bình tĩnh đưa tay, lặng lẽ nắm lấy y. Động tác của Sở Mặc khiến Tiêu Dật vô thức ngây người, tiếp theo khóe miệng không thể khống chế hơi cong lên.

    Trưa hôm nay, Tiêu Dật đặc biệt bớt thời gian về nhân giới một chuyến, tìm cuốn [Hình học không gian] hồi trung học làm quà tặng cho Luigid. Luigid vô cùng vui sướng với món quà này, ông cẩn thận nâng [Hình học không gian] trong tay, vuốt ve từng chữ hán lớn trên trang bìa.

    “Khoa học tại thượng, năm tháng còn sống, ta lại có thể nhìn thấy văn tự thần bí cổ xưa như thế.”

    Khóe miệng Tiêu Dật không khỏi giật giật, y cảm thấy Luigid dường như từ một cực đoan này đi tới một cực đoan khác, tại nhân giới, giáo đồ thành kính nhất cũng không mở miệng liền gọi “thượng đế tại thượng”. Chẳng qua đây là vấn đề tín ngưỡng cá nhân của Luigid, Tiêu Dật đương nhiên không nhiều lời, y chỉ là thầm cảm thấy kỳ quái vì Luigid có thể nhận ra chữ trên bìa.

    Tiêu Dật lúc này đã không phải là tiểu bạch tiên giới, lúc nhàn rỗi Sở Mặc sẽ bổ túc cho y không ít chuyện các giới. Là thế giới cao đẳng cùng một cấp bậc, giao lưu giữa tiên giới, thú nhân thế giới và ma pháp thế giới không có bất cứ trở ngại nào, không có trở ngại không phải là chỉ ngôn ngữ văn hóa giữa ba giới giống nhau, mà là một loại cảm giác rất huyền diệu. Giống như khi Tiêu Dật nhìn thấy văn tự của thú nhân thế giới, trong đầu liền sẽ tự động xuất hiện chữ Hán tương ứng, cho nên y không có ấn tượng gì quá sâu sắc với văn tự chân chính của thú nhân thế giới. Vì thế, Luigid nhận rõ được chữ Hán là một chuyện vô cùng kỳ quái.

    Nghi vấn của Tiêu Dật khiến Luigid hơi ngạc nhiên, ông cười.

    “Ồ, Tiêu Dật tôn kính, đây chỉ là một trò nhỏ của thế giới chúng tôi mà thôi, gọi là con mắt chân thật.”

    Luigid vừa nói vừa hưng phấn bừng bừng gỡ một chiếc nhẫn trên tay xuống, chỉ cho Tiêu Dật xem. Ngọc thạch khảm trên chiếc nhẫn này chính là con mắt chân thật mà Luigid nói. Con mắt chân thật chỉ là một cách gọi, về bản chất nó là một sản phẩm luyện kim, vô cùng phổ biến giữa các pháp sư bậc cao tại ma pháp thế giới. Có con mắt chân thật phụ trợ, một vài thuật xáo trộn cấp thấp hoặc ma thuật mê ảo không quá lợi hại đều dễ dàng bị ma pháp sư nhìn thấu, có thể giúp họ giải quyết không ít nan đề nhỏ.

    Từ khi Luigid nói ra tác dụng của con mắt chân thật, vẻ mặt Tiêu Dật dần trở nên cứng đơ. Y vô thức nhìn vào mắt Luigid, Luigid hơi ngây người, rất nhanh lúng túng cười, chòm râu muối tiêu hơi cong lên, không biết làm sao mở miệng.

    “Ồ, Tiêu Dật tôn kính, thật ra ta cái gì cũng không thấy.”

    Tiêu Dật, “…”

    Tiêu Dật cứng mặt, ra vẻ bình tĩnh đứng lên, không còn tâm tư quan tâm tới con mắt chân thật gì đó, gần như là bối rối rời khỏi chỗ Luigid. Nếu nói y ban đầu chỉ hoài nghi hiệu quả của con mắt chân thật, vậy thì lời của Luigid đã biểu đạt rõ ràng, khóe môi sưng đỏ và vết hôn trên cổ đều bị Luigid dùng con mắt chân thật nhìn thấy rõ ràng. Vừa nghĩ tới sáng nay y vẫn luôn ở chỗ Luigid, Tiêu Dật liền lúng túng muốn chết. Y bất giác căm hận nghĩ, đều tại Sở Mặc, nói gì mà thú nhân thế giới không có pháp thuật, chỉ cần thi triển một thuật xáo trộn nho nhỏ thôi, người khác sẽ không thấy được.

    Không thấy cái đầu anh! Nói không chừng Lộ và Lạc Phi cũng thấy rõ rồi, chỉ là vì giữ thể diện cho y, cố ý không nói mà thôi. Cũng như Luigid, nếu không phải hai người nói tới con mắt chân thật, đối phương để lộ dấu vết, mấy người bọn họ ở chỗ Luigid cả buổi sáng, vẫn không phát hiện Luigid có bất cứ khác thường nào.

    Tiêu Dật càng nghĩ càng rầu rĩ, hận không thể lập tức về nhân giới, đợi khóe miệng hết sưng mới về, nhưng y còn chưa kịp đi, Lạc Phi đã ôm báo con tìm tới.

    Một thời gian không gặp, báo con hình như lại lớn hơn một chút. Sau khi nhìn rõ người trước mặt là Tiêu Dật, con mắt to như hạnh nhân của báo con chớp chớp, lập tức phủ lên một tầng sương mù. Nó thăm dò thò đuôi ra, dùng chóp đuôi nhẹ chọc chọc lên người Tiêu Dật, lại rất nhanh rụt về, thần sắc hết sức cẩn thận.

    Tiêu Dật nhìn vẻ mặt báo con, tâm liền mềm nhũn, sự lúng túng trước đó đều bị y ném ra sau đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người báo con. Y thân thiết vươn tay về phía báo con, báo con lập tức nhảy phốc qua, động tác nhanh như đạn bắn, trực tiếp nhào vào lòng y.

    Tiêu Dật cao hứng đỡ báo con, gãi gãi dưới cằm nó, đây là động tác mà báo con thích y làm nhất. Quả nhiên báo con thoải mái lật người trong lòng Tiêu Dật, nằm phơi da bụng ở đó, hai cái vuốt cong lên, đôi mắt hơi khép, lộ ra vẻ mong muốn tiếp tục gãi. Tiêu Dật nhịn không được bật cười, tiếp tục gãi chỗ đó. Báo con thỏa mãn hừ hừ vài tiếng, lập tức lật người, cái lưỡi hồng non mang nước miếng hưng phấn hôn tới hôn lui trên mặt Tiêu Dật.

    “Hít!” Tiêu Dật hít khí lạnh.

    Báo con không cẩn thận liếm lên khóe môi y, Tiêu Dật không tự nhiên khẽ nghiêng đầu, lại bắt gặp vẻ mặt hiểu rõ của Lạc Phi.

    “Môi sưng rồi?” Lạc Phi khẳng định hỏi, tiếp theo không đợi Tiêu Dật trả lời, lấy trong túi ra một cái hộp trong suốt đưa cho Tiêu Dật, “Nè, cao hồi phục cao cấp do khu trung ương nghiên cứu ra, chiến lợi phẩm của chúng ta, rất hiệu quả.”

    Tiêu Dật, “…”

    Lạc Phi mỉm cười, tinh nghịch chớp mắt, “Yên tâm, pháp thuật của tiên giới rất hiệu quả, nếu không phải vừa rồi cậu phản ứng như vậy, tôi căn bản nhìn không ra.”

    Tiêu Dật câm nín nhìn Lạc Phi, tuy y xác định có hơi không yên tâm pháp thuật của Sở Mặc không hiệu quả, bị nhiều người thấy vẻ mất mặt của y, nhưng hiện tại y càng muốn hỏi hơn là, sao Lạc Phi lại mang theo thứ này bên người?

    Có cao hồi phục của Lạc Phi, khóe miệng Tiêu Dật tiêu sưng rất nhanh, ngay cả vết hôn trên cổ cũng không để lại dấu vết. Lạc Phi rất hào phóng tặng luôn hộp cao hồi phục đó cho Tiêu Dật, ra vẻ “sau này cậu còn cần dùng”. Tiêu Dật quẫn bách nửa ngày, rồi lại như bị quỷ thần sai khiến mà cất nó đi.

    Buổi trưa khi Tiêu Dật và Sở Mặc chạm mặt, Sở Mặc bất ngờ phát hiện khóe miệng Tiêu Dật đã hết sưng. Nhân lúc người khác không chú ý, Sở Mặc nhanh chóng cúi đầu hôn một cái lên môi Tiêu Dật, sau đó lấy cái hộp trong suốt trên người ra.

    “Cho cậu, ta đặc biệt đi hỏi Lộ, nghe nói tiêu sưng rất hiệu quả, Lạc Phi có phải đã cho cậu dùng qua?”

    Tiêu Dật hung tợn trừng hắn một cái, buồn bực kể lại chuyện ở chỗ Luigid vào buổi trưa.

    Sở Mặc nhịn cười xoa đầu Tiêu Dật, thấp giọng xin lỗi, “Là ta sai, đừng giận nữa.”

    Tiêu Dật cứng mặt không để ý Sở Mặc. Kỳ thật y cũng không giận, chỉ là cảm thấy quá lúng túng. Nghĩ lại mình còn xem như ai cũng không thấy được, cả buổi sáng chạy tới chạy lui, còn giảng công thức cho Luigid nửa ngày, sớm biết có con mắt chân thật, y sẽ không xuất hiện trước mặt Luigid.

    Nhưng phải nói lại, vì chuyện này mà Tiêu Dật có ấn tượng vô cùng sâu với con mắt chân thật. Thuật xáo trộn tuy miễn cưỡng cũng chỉ là tiên thuật bậc hai, nhưng dù sao là do Sở Mặc thi triển, lại bị con mắt chân thật nhìn ra. Qua sự phát triển của chuyện làm ăn thời gian này, sự nhạy bén của Tiêu Dật về mặt thị trường cũng nâng cao không ít. Y rất nhanh đã ý thức được, con mắt chân thật khẳng định sẽ rất được hoan nghênh trong tiên nhân cấp thấp tại tiên giới.

    Nghĩ tới đây, Tiêu Dật hít sâu một hơi, quyết định chiều nay tiếp tục tìm Luigid nói chuyện, y muốn hợp tác với đối phương làm một vụ. Chiều hôm đó, Tiêu Dật còn chưa kịp đi tìm Luigid, Sở Mặc đã mang y cùng đám người Lộ đến ngoại vi thành phố. Lần này tới nhân giới, Sở Mặc trước đó đã mang tới ba thuyền phi hành đặc biệt chế tạo cho Lộ, những thuyền phi hành này đồng dạng cũng là thành quả luyện chế của Từ đạo tử thời gian này.

    Bất kể ở thế giới nào, nghiên cứu kỹ thuật đều rất tốn tiền, luyện khí tại tiên giới cũng giống vậy. Từ đạo tử một lòng muốn luyện chế thần khí thành công, mấy năm nay khoáng thạch quý hiếm tiêu phí không biết bao nhiêu, những thứ này đều cần phải chi tinh ngọc. Vì thế cho dù thanh cao như Từ đạo tử, cũng không thể không nhận một vài đơn vào lúc bình thường, để duy trì sở thích nghiên cứu đắt đỏ của bà. Sở Mặc có thể mời được Từ đạo tử ra tay, giao tình với Bách lão là một mặt, một mặt cũng là do khoáng thạch hấp dẫn. Vốn dĩ một phần khoánh thạch ở mấy mỏ quặng của Sở Mặc tại tiên giới khai thác được chính là đặc biệt cung cấp cho Từ đạo tử, sau khi giao dịch với Lộ, Sở Mặc trực tiếp tăng thêm một phần càn khôn thạch cung cấp cho Từ đạo tử. Có nhận có đáp, những càn khôn thạch này Từ đạo tử tuy cũng cần bỏ tiền, nhưng chỉ cần nguồn cấp ổn định thì cũng bớt được cho bà không ít lực. Để hồi đáp, đơn đặt hàng của Tiêu Diêu cung, Từ đạo tử luôn đặt ở vị trí đầu tiên.

    Thuyền phi hành của tiên giới cũng giống ma năng hạm của ma pháp thế giới, đều có thể xuất hành trong mùa bão tố của thú nhân thế giới. Lần này vì Sở Mặc đặc biệt yêu cầu, Từ đạo tử đặc biệt bố trí bàn điều khiển trong thuyền phi hành, không cần tiên khí thao tác, chỉ cần một số lượng tiên ngọc nhất định, cho dù thú nhân bình thường cũng có thể thông qua bàn điều khiển để thao tác thuyền phi hành. Có những thuyền phi hành này, sau này Lộ không cần phải cố thủ phòng ngự khu D, mà có thể chủ động tiến công. Đồng thời, qua lại giữa khu D và khu C, khu B không còn bị mùa bão tố ngăn cản nữa.

    Bay thử ba thuyền phi hành khiến Lộ đều rất hài lòng, hắn vui sướng nhìn màn sáng màu lam bên ngoài thuyền phi hành. Máy phi hành của thú nhân thế giới sỡ dĩ không thể hoạt động trong mùa bão tố, là vì trong cuồng phong bạo ngược của mùa bão tố có một vật chất có thể tạo ra sự ăn mòn với màn năng lượng bên ngoài máy phi hành, tiếp theo ăn mòn cả máy phi hành, nhưng màn sáng màu lam bên ngoài thuyền phi hành của tiên giới thì không bị một chút ảnh hưởng nào.

    Lộ vỗ mạnh lên vai Sở Mặc, “Ta muốn đặt ba chiếc nữa!”

    Sở Mặc cười gật đầu, đối với hắn mà nói, số khoáng thạch Lộ bỏ ra vì ba chiếc thuyền phi hành này đổi thành tinh ngọc đủ để mua mười chiếc thuyền phi hành tương tự như vậy tại tiên giới, hắn đương nhiên hy vọng Lộ mua càng nhiều càng tốt.

    Đồng thời, còn có người của khu C có hứng thú nồng đậm với thuyền phi hành. Số người của khu C tới khu D tăng viện lần này không ít, chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi bọn họ đã bị đủ loại thức ăn Lộ cung cấp thu phục, trong đó có không ít người còn lén dò hỏi xem điều kiện định cư tại khu D. Sau khi thăm dò đủ kiểu vẫn không biết nguồn gốc của những thức ăn này, khu C cũng rất dứt khoát, trực tiếp đưa ra yêu cầu tham gia hợp tác với Lộ, đồng thời hy vọng có thể cùng khu D mở giao dịch thức ăn. Để biểu thị thành ý, khu C còn đề nghị số lượng giao dịch có thể giao cho Lộ đặt.

    Tối qua Lộ đã cùng Sở Mặc nói chuyện khu C giao dịch thức ăn, vốn hắn dự định sáng nay sẽ mang người của khu C đến gặp Tiêu Dật, nhưng vì chuyện ma đậu làm chậm trễ. Đúng lúc buổi chiều Sở Mặc muốn triển thị tính năng của thuyền phi hành, Lộ cũng thuận tiện mang người của khu C cùng tới. Đương nhiên giao dịch với khu C, bất kể là vũ khí hay thức ăn, vẫn đều là thông qua khu D tiến hành, Tiêu Dật và Sở Mặc đều không cần phải ra mặt. Bọn họ gặp mặt người khu C, cũng chỉ để nhận biết lẫn nhau một chút mà thôi.

    Trước mắt, thức ăn Tiêu Dật cung cấp cho Lộ phân làm hai loại, một loại là thức ăn của nhân giới, một vài thứ giống với thức ăn tại thú nhân thế giới tự tạo ra, chỉ dùng để no bụng. Mà một loại khác là thức ăn tại tiên giới. Thức ăn của tiên giới hàm chứa tiên khí nhàn nhạt, đám người Lộ ăn mới hơn nửa tháng, rõ ràng đã cảm thấy được biến hóa của thân thể, trở nên cường tráng hơn, mạnh mẽ hơn, tinh lực tràn trề hơn. Khi mới đầu, Tiêu Dật còn lo lắng cấu tạo của thân thể thú nhân khác nhân loại, ăn rau tiên không biết có tác dụng không, nhưng rõ ràng, y đã nghĩ nhiều, tiên khí bất kể ở đâu đều là đồ tốt.

    Sau khi gặp mặt người khu C, Lộ liền cung cấp số lượng thức ăn mà khu C cần. Xét theo giá cả hai loại thức ăn khác nhau, khu C và khu D như nhau, cũng lấy thức ăn nhân giới làm chính, thức ăn tiên giới chỉ có thể coi là đặc biệt cung ứng. Trừ thức ăn, khu C còn đặt hai chiếc thuyền phi hành, sau khi hẹn xong thời gian giao dịch, Tiêu Dật liền phải cùng Sở Mặc trở về.

    Hôm qua, Bạch Kỳ chủ động biểu thị hôm nay muốn ở cùng cho Lâm Thính Hải thích ứng với cuộc sống nhân giới, thuận tiện hẹn Tiêu Dật tối nay cùng về Bạch gia ăn cơm. Buổi trưa khi Tiêu Dật về, Bạch Kỳ đã đón Lâm Thính Hải đi. Hiện tại bọn họ ở thú nhân thế giới đã gần một ngày, tính sao cũng nên về rồi.

    Trước khi đi, báo con vẫn luôn ngoan ngoãn ủ trong lòng Tiêu Dật nhất quyết không chịu rời khỏi, có vẻ nó ý thức được lần chia tay này lại có một thời gian không được thấy Tiêu Dật, hai con mắt to tròn của báo con ngập nước, như sắp sửa rơi, đáng thương vô cùng nhìn Tiêu Dật.

    Tiêu Dật bị nó nhìn tới nhũn lòng, bất giác do dự nhìn sang Lộ.

    “Tôi mang nó tới nhân giới vài ngày, thế nào?”

    Lộ nhìn con mắt to đầy nước của báo con, lại nhìn Tiêu Dật không biết làm sao gật đầu. Lần trước sau khi báo con tỉnh lại tìm không thấy Tiêu Dật, đã khóc cả ngày, hắn và Lạc Phi dỗ thế nào cũng không nín, hắn cũng thật sự sợ báo con khóc.

    Được Lộ đồng ý, Tiêu Dật vui mừng ôm báo con hôn một cái. Hưng phấn của y quá rõ ràng, Sở Mặc ghen tỵ liếc báo con một cái, không rõ nhóc con đen thui này rốt cuộc có chỗ nào làm Tiêu Dật yêu thích. Hắn chua chua nghĩ, thú thể của hắn rõ ràng là hắc báo, tiểu Dật nếu thích hắc báo, nhìn hắn không phải được rồi sao!

    65 – Rượu trái cây

    Tối hôm nay, báo con lần đầu tiên tới nhân giới, nó hưng phấn không thôi, gần như thấy gì cũng hiếu kỳ, nếu không phải Tiêu Dật ôm nó, một mình báo con không biết sẽ chạy tới chỗ nào. Khi Tiêu Dật mang báo con tới Bạch gia, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc vì sự xuất hiện của báo con. Báo con nhanh chóng dùng nụ cười không răng và con mắt màu hổ phách như hạnh nhân của nó chinh phục được trái tim tất cả mọi người từ ông bà Bạch tới Bạch Kỳ, rồi tới Lâm Thính Hải.

    Bà Bạch thương yêu ôm báo con lên, bà không biết chuyện thú nhân thế giới, chỉ cho rằng Tiêu Dật và Bạch Kỳ cùng là tu chân giả, báo con lập tức bị bà coi là linh sủng của Tiêu Dật. Từ khi biết Bạch Kỳ trở thành tu chân giả, sở thích lớn nhất của bà Bạch rất nhanh đổi từ phim truyền hình cẩu huyết sang tiểu thuyết, hơn nữa chỉ xem tiểu thuyết tu chân. Vì thế, bà Bạch vừa thấy báo con lập tức nhận định thân phận của nó, xem nó là người bạn quan trọng nhất của Tiêu Dật. Trong tiểu thuyết không phải đều viết vậy sao? Linh sủng và tu chân giả ký kết khế ước, cùng hưởng sinh mạng?

    Đối với suy đoán của bà Bạch Tiêu Dật giở khóc giở cười, nhưng cũng không giải thích. Ông bà Bạch là người bình thường, không cần biết quá nhiều.

    Khi Bạch Vi tan ca về nhà, đối tượng chinh phục của báo con rất nhanh lại thêm một người. Bạch Vi hưng phấn ôm báo con hôn tới hôn lui, xoa tới xoa lui, hoàn toàn không thèm nhìn tới trong phòng còn có bốn anh đẹp trai ngoại hình có nét đặc sắc riêng biệt.

    Là một tiểu thú nhân trước giờ chưa từng thấy con gái, báo con rất nhanh cũng yêu thích vòng tay của Bạch Vi, mềm mại, thơm tho, so với lồng ngực của Tiêu Dật còn thoải mái hơn. Báo con hạnh phúc híp mắt, cọ tới cọ lui trong ngực Bạch Vi. Hành động của nó rơi vào trong mắt mấy người biết thân phận nó, đều khiến họ bật cười, khiến Bạch Vi không hiểu gì cả.

    Suốt buổi tối, báo con hưởng đủ cảm giác tồn tại trước mặt mọi người, tới mức sau khi Tiêu Dật ăn cơm xong muốn về nhà, Bạch Vi ôm báo con không nỡ buông tay. Ngay cả báo con cũng không nỡ rời khỏi lồng ngực Bạch Vi, nó do dự nhìn Tiêu Dật, lại nhìn Bạch Vi, cái mặt đầy lông lộ ra vẻ giãy dụa nhân tính hóa.

    Sở Mặc lặng lẽ thêm một trăm điểm thưởng cho Bạch Vi, đúng lúc mở miệng, “Tiểu Dật, nếu báo con thích, không bằng cho nó ở lại một đêm, sáng mai qua đón nó được không?”

    Tiêu Dật do dự một chút, đi lên sờ đầu báo con, “Mày muốn ở lại hả? Ngày mai tao qua đón mày được không?”

    Báo con giãy dụa cọ cọ trong lòng Bạch Vi, đột nhiên lại nhảy sang lòng Tiêu Dật.

    Sở Mặc, “…”

    Sau khi đám người về nhà, Lâm Thính Hải trong suốt vô cùng tự giác về phòng, đương nhiên trong tay còn không quên cầm mấy quyển truyện tranh và tạp chí mà hôm nay Bạch Kỳ mua cho hắn. Lâm Thính Hải càng lúc càng thích cuộc sống nhân giới, phim ảnh, truyện tranh, tạp chí, tiểu thuyết, Lâm Thính Hải thật cảm thấy làm người còn thú vị hơn làm tiên nhân rất nhiều. Trong một ngày ngắn ngủi, Lâm Thính Hải đã thấy rất nhiều thứ khiến hắn lóa mắt, mấy căn nhà cao trăm tầng, thang máy trong một thoáng lên xuống, biển quảng cáo thật lớn, các món ăn vặt đủ loại, còn có hiệu quả điện ảnh chấn động nhân tâm trong viện điện ảnh.

    Dạo cả một ngày, Lâm Thính Hải ngoài hưng phấn ra, nhiều hơn là nghi hoặc. Hắn không hiểu được. So với sinh mạng ngàn năm vạn năm của tiên nhân, nhân loại chỉ có thể sống trăm năm ngắn ngủi. Nhưng tại sao nhân loại lại nghĩ ra nhiều thứ thú vị như vậy? Là vì sinh mạng ngắn ngủi, cho nên mới có cảm giác cấp bách, mới cấp thiết biến toàn bộ suy nghĩ, ý định thành hiện thực sao?

    So sánh lại, tiên nhân có sinh mạng quá dài, nhưng trừ tu luyện ra, hình như mọi người đều không tìm chuyện khác để làm. Lâm Thính Hải lặng lẽ nghĩ, nếu tiên giới cũng có thể thay đổi như nhân giới thì tốt rồi.

    Những cảm khái này của Lâm Thính Hải, Tiêu Dật không biết, lúc này y đang câm nín nhìn trên giường, hai con báo một lớn một nhỏ đầu kề đầu nằm đó. Báo con vừa hưng phấn túm mớ lông ngắn trên cổ Sở Mặc, vừa kêu gừ gừ hư hư với Tiêu Dật.

    Trong cái đầu đơn giản của báo con, nhà chính là như thế này đây, ba thú nhân, mẹ á thú, còn có nó.

    Có lẽ thấy Tiêu Dật vẫn đứng đó không chịu động, báo con gấp lên, lảo đảo muốn đứng lên nhào vào lòng Tiêu Dật. Đáng tiếc nó vừa mới đứng lên đã bị Sở Mặc chụp một cái ấn xuống, Sở Mặc bất đắc dĩ nhìn Tiêu Dật, “Sao cậu còn chưa lên?”

    Tiêu Dật không hiểu, “Báo con sao lại tỉnh rồi?” Hơn nữa sao anh lại biến thành thú thể? Đương nhiên nửa câu sau Tiêu Dật thức thời nuốt lại vào bụng. Rõ ràng trước khi y đi tắm báo con đã ngủ rồi, sao hiện tại lại hưng phấn như thế?

    Đối với vấn đề của y, hắc báo trên giường một tay ấn báo con đang giãy dụa, tao nhã ngẩng đầu híp mắt, lại không chịu giải thích.

    Tiêu Dật ngẫm nghĩ nhìn Sở Mặc, lại nhìn báo con, tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt là ý cười.

    Ý cười của y Sở Mặc thấy được, hắn cúi đầu hừ một tiếng. Hắn vốn chỉ là muốn nhân lúc báo con ngủ biến về thú thể để cho Tiêu Dật bất ngờ, ai biết báo con lại đột nhiên tỉnh lại. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, báo con hưng phấn hoàn toàn không chịu ngủ, đã nằm trên người hắn ồn ào nửa ngày rồi.

    Tiêu Dật nhịn cười lên giường, Sở Mặc buông báo con đang bị cầm cố ra, báo con lập tức hưng phấn lăn vào ngực Tiêu Dật.

    Đương nhiên nó vừa lăn, vừa không quên níu lông ngắn trên cổ Sở Mặc. Sở Mặc bị nó níu câm nín nhìn, động động người, giây tiếp theo đã hồi phục nhân hình, ôm cả Tiêu Dật và báo con vào lòng.

    Báo con chớp mắt, bất mãn gầm gừ, cái mông nhỏ ủn ủn vào ngực Sở Mặc, không muốn nhân hình muốn thú hình.

    Ý nguyện của báo con quá rõ ràng, Tiêu Dật buồn cười nhìn Sở Mặc. Sở Mặc cúi đầu lại gần hôn Tiêu Dật một cái, nhíu mày, “Cậu có muốn xem không?”

    Chỉ sợ câu này mới là nguyên nhân chân chính Sở Mặc biến về thú thể! Tiêu Dật đoán suy nghĩ của Sở Mặc, ý cười trong mắt càng rõ ràng. Y đang định mở miệng nói muốn, báo con sau khi thấy Sở Mặc hôn y, cũng nhanh chóng sáp lại, thè lưỡi hỗn loạn liếm tới liếm lui trên mặt y, chặn câu muốn lại trong miệng Tiêu Dật.

    Sở Mặc thất bại nhìn cái đầu nhỏ đầy lông giữa hai người, xoa mạnh nó một cái. Báo con còn cho rằng Sở Mặc đang cỗ vũ hành động của nó, càng thêm dùng sức liếm Tiêu Dật. Nhìn mặt Tiêu Dật đầy nước miếng, Sở Mặc nhận mệnh biến về hình dạng hắc báo. Báo con càng thêm hưng phấn, con mắt to tròn hạnh phúc híp thành một đường thẳng, hai cái vuốt nhỏ theo thói quen níu lấy mớ lông ngắn trên cổ Sở Mặc, cái đuôi thì quấn chặt lên tay Tiêu Dật, cao hứng kêu gừ gừ.

    Ánh mắt Tiêu Dật trở nên dịu dàng, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc mỉm cười. Y chủ động đưa tay gác lên người Sở Mặc. Tuy thú thể của Sở Mặc không dễ thương như báo con, nhưng lại khiến y vô cùng yên tâm. Nghĩ thế, Tiêu Dật cong miệng, nhích lại cạnh Sở Mặc ngủ.

    Một đêm ngon giấc, hôm sau trời còn chưa sáng, Tiêu Dật đã cảm thấy hình như có ai đang cắn lên cổ y một cái. Tiêu Dật nghĩ tới báo con, mơ hồ mở mắt ra lại chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Sở Mặc.

    “Báo con đâu?” Tiêu Dật vô thức hỏi.

    Sở Mặc nhẹ nhàng lật người, đè trên người Tiêu Dật, thấp giọng nói, “Xuỵt, nó còn ngủ!”

    Vậy anh đang làm cái gì? Tiêu Dật lắc đầu muốn tỉnh táo lại, đang định hỏi, giây tiếp theo nụ hôn triền miên rơi lên môi y, chặn lại câu hỏi của y.

    Có lẽ có kinh nghiệm hôm qua, hôm nay độ phối hợp của hai người lại cao hơn rất nhiều. Nụ hôn của Sở Mặc vô cùng bá đạo, trong bá đạo lại lộ ra mùi vị dịu dàng. Tiêu Dật thất thần thừa nhận hừng hực của hắn, hai tay vô lực nắm tay Sở Mặc. Lý trí còn sót lại nhắc nhở y, báo con còn ở bên cạnh, khiến y khắc chế không dám phát ra tiếng, Sở Mặc tựa hồ cũng biết nỗi lo của y, nên chỉ hôn, mà không có động tác nào khác.

    Sau một nụ hôn triền miên, Sở Mặc gác lên trán Tiêu Dật, trong con mắt sáng kinh người tràn đầy quyến luyến. Hai người ai cũng không nói chuyện, cứ thế lặng lẽ nhìn nhau. Khi bầu không khí đang tốt đẹp, đột nhiên một cỗ nước ấm chảy tới cạnh hai người.

    Tiêu Dật phản ứng cực nhanh đẩy Sở Mặc ra ngồi dậy, thì thấy báo con nhắm mắt nhích nhích rời khỏi chỗ ngủ vừa rồi, hai cái vuốt trước banh ra, cái mông gồ lên cao cao tiếp tục ngủ. Mà chỗ nó nằm vừa rồi, một bãi địa đồ rõ ràng dễ thấy.

    Sở Mặc bị đẩy ra hiện lên một chút ai oán, câm nín trừng mắt nhìn báo con.

    Tiêu Dật, “…”

    Mấy ngày tiếp theo, trừ khi Sở Mặc biến về thú thể, nếu không mỗi lần Sở Mặc muốn thân cận với Tiêu Dật, báo con luôn sẽ rất đúng lúc xuất hiện giữa hai người gây loạn. Hậu quả trực tiếp dẫn tới là, Sở Mặc càng lúc càng quen hình dạng hắc báo, mà Lâm Thính Hải cũng thông qua hình dạng hắc báo của Sở Mặc mà ý thức được gì đó, trước mặt Sở Mặc càng thêm khôn khéo.

    Trải qua mấy ngày nay Tiêu Dật và Bạch Kỳ luân phiên dẫn hắn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống nhân giới, Lâm Thính Hải nhanh chóng thích ứng với tất cả mọi thứ, mà lớp đạo diễn hắn đăng ký cũng sắp bắt đầu. Nhân lúc Lâm Thính Hải đi học, Tiêu Dật và Sở Mặc lại lần nữa tới thú nhân thế giới. Bọn họ dự định ngày mai trở về tiên giới, cũng nên đưa báo con về rồi. Trong lòng Tiêu Dật vẫn còn ghi nhớ chuyện con mắt chân thật, vì thế y đặc biệt mang một quyển [Điểm tri thức hình học không gian] làm quà, dự định tặng cho Luigid.

    Nhận được tinh hai người trở về, Lộ và Lạc Phi liền tới ngay. Lạc Phi thân mật chọc chọc báo con, báo con thấy người quen, cao hứng kêu hừ hừ.

    “Thế nào? Báo con quen cuộc sống bên đó chứ?”

    Lạc Phi vừa trêu chọc báo con vừa thấp giọng hỏi.

    Tiêu Dật nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu, “Nếu nó không phải cứ nửa đêm là đái dầm, có thể sẽ càng hoàn mỹ.”

    Lạc Phi cười ha ha, tưởng tượng tình cảnh lúc đó, không có thành ý an ủi, “Khi nó ngủ với tôi cũng như vậy.”

    Nếu vẻ vui sướng trên tai họa của người khác trong miệng Lạc Phi ít hơn một chút, có lẽ Tiêu Dật sẽ càng tin tưởng độ chân thật của câu nói này.

    Biết ý định khi Tiêu Dật về, Lộ bật cười, hàm ý nói: “Trừ con mắt chân thật, chỗ Luigid còn có thứ thú vị hơn nữa.”

    Tiêu Dật lập tức biết thứ thú vị mà Lộ nói là gì.

    Trước mặt y bày một hàng ly thủy tinh cổ cao, bên trong chứa đầy dịch thể màu sắc khác nhau. Luigid tràn đầy tự hào giới thiệu với Tiêu Dật, “Tiêu Dật tôn kính, những thứ này đều là sở thích của ta lúc rảnh rỗi.”

    Là một tế ti cao cấp của Trí Tuệ Thần điện, Luigid càng bơi xa trong biển tri thức, thì những trò nhỏ tùm lum tùm la mà ông nắm giữ càng nhiều, giống như mớ nước thuốc mà ông điều chế trước đó. Ánh mắt Tiêu Dật đảo qua ly thủy tinh, nhớ lại nước thuốc, nước thuốc gây buồn ngủ, nước thuốc ăn mòn, nước thuốc trí tuệ, nước thuốc thúc tình, nước thuốc chân thật, tên của các loại nước thuốc kỳ cục xuất hiện trong đầu. Trừ nó ra, Luigid còn đặc biệt tiến cử với y một chuỗi rượu trái cây mà ông điều chế. So với những nước thuốc màu sắc quái dị lại còn mang cái tên cũng kỳ cục trước đó, thì những rượu trái cây này đã đáng yêu hơn nhiều.

    Có lẽ trải qua lần tâm tình trước với mấy người Tiêu Dật, Luigid bắt đầu tích cực dung nhập vào cuộc sống trụ sở, những nước thuốc và rượu trái cây này chính là thành quả của ông. Đừng xem thường những nước thuốc màu sắc quái dị đó, chỉ dựa vào nước thuốc chân thật, mấy hôm nay Lộ đã tra được không ít tình báo từ tù binh, đương nhiên càng không nên xem nhẹ những rượu quả màu sắc tuyệt đẹp này. Ngắn ngủi mấy ngày, những đồ uống vừa có vị trái cây ngọt ngào, lại mang theo chút hương rượu này đã phổ biến cả trụ sở, trở thành đồ uống mà các á thú thích nhất. Dựa vào những món rượu trái cây này, Luigid còn thu được không ít thiện ý của thú nhân.

    Tiêu Dật vô thức thưởng thức từng ly từng ly mà Luigid giới thiệu, Sở Mặc nhìn thấy, bình tĩnh thay Luigid rót đầy lại những ly rượu đã cạn, đặt trước mặt Tiêu Dật.

    Sau khi Tiêu Dật không biết đã uống bao nhiêu ly, mới nhớ lại mục đích y tới lần này.

    Đối với yêu cầu hợp tác của y, Luigid sảng khoái đáp ứng. Tiêu Dật chỉ bỏ ra một quyển [Điểm tri thức hình học không gian], đã đổi được con mắt chân thật và toàn bộ phương thức phối rượu trái cây. Còn về những nước thuốc kỳ cục kia, Tiêu Dật cảm thấy nên giao cho dạng chuyên nghiệp như Luigid pha chế thì tốt hơn. Luigid như đạt được báu vật ôm quyển [Điểm tri thức hình học không gian] hưng phấn bảo đảm với Tiêu Dật, chỉ cần có nguyên liệu, ông còn có thể điều chế nhiều khẩu vị nữa. Ông không tham lam, chỉ hy vọng có thể dùng càng nhiều phương pháp điều chế, đổi lấy một quyển thư tịch như thế này nữa.

    Tiêu Dật nhìn vẻ mặt như vừa chiếm được lợi ích của ông, nửa ngày không biết nên nói gì. Trong mắt y một quyển sách tri thức bình thường không đáng bao nhiêu, nhưng trong mắt Luigid thì nó là bảo vật vô giá. Nghĩ lại quyển sách này tại nhân giới chỉ bán có mười hai tệ, mà bất cứ một phương pháp điều chế nào Luigid cung cấp nếu bán cho xưởng đồ uống tại nhân giới, tính ra cũng đủ cho Luigid mua tất cả sách về phương diện số học trong nhà sách. Đương nhiên cùng một đạo lý, phương pháp điều chế không đáng giá trong tay Luigid, đối với Tiêu Dật chính là vô số tinh ngọc.

    Chỉ cần nghĩ tới dùng những nước ép bình thường pha chế rượu, liền có thể điều chế ra rượu trái cây mùi vị khác biệt, Tiêu Dật liền không khỏi kích động. Những thứ Luigid cho y uống, là trái cây nhân giới bình thường mà Lộ cung cấp, nếu nguyên liệu là dùng linh thực của tiên giới, hiệu quả khẳng định càng tốt hơn. Đúng rồi, còn có máy xay sinh tố mà lần trước y mang từ nhân giới về, lần này cũng nên phát huy hoàn toàn tác dụng của nó rồi.

    Tiêu Dật xoa xoa tay chuẩn bị uống no một bữa, ưm, hình như đầu tiên y nên đặt cho những món rượu trái cây này một cái tên xuôi tai dễ nhớ, cứ gọi là coca cola đi!

    66 – Cắt ngang

    Rượu là người làm mai!

    Rượu trái cây mà Tiêu Dật uống ở chỗ Luigid, rất nhanh đã phát huy hiệu quả tại nhân giới.

    Khi Tiêu Dật và Sở Mặc trở về là giữa trưa, Lâm Thính Hải còn đang đi học, trong nhà không có ai, trên mặt đất vương vãi đồ chơi của báo con mấy hôm nay. Khi Sở Mặc gom hết đồ chơi bỏ lên sô pha, hắn ngẩng đầu liền thấy trên mặt Tiêu Dật nhiễm màu diễm lệ, con mắt long lanh đứng trước mặt hắn.

    “Sở Mặc!” Tiêu Dật nhẹ gọi một tiếng.

    Sở Mặc mỉm cười, hắn biết rõ những ly rượu Tiêu Dật uống đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi, hắn muốn biết Tiêu Dật sẽ nói gì với hắn, vì thế không lên tiếng, chỉ cười nhìn Tiêu Dật. Nhưng hắn không đợi được lời Tiêu Dật muốn nói, vì giây tiếp theo Tiêu Dật trực tiếp ngửa đầu, hôn lên môi hắn.

    Môi Tiêu Dật ấp ám, nhẹ dán lên môi Sở Mặc, có hương trái cây nhàn nhạt xen lẫn trong hương rượu truyền lên người Sở Mặc, như từng tia dụ hoặc, được Sở Mặc hấp từng chút vào người. Sở Mặc gần như lập tức mất khống chế, tiểu tiểu Mặc trực tiếp dựng lên. Khi hắn đang muốn tiến hành bước tiếp theo, Tiêu Dật đột nhiên rời khỏi môi hắn, bảo trì tư thế ngữa cổ nhìn hắn cười ngây ngốc.

    “Sở Mặc!” Tiêu Dật lại nhẹ giọng gọi tên hắn.

    Hai người rất gần nhau, Sở Mặc có thể cảm thấy rõ ràng được trong hơi thở ấm áp của Tiêu Dật bao hàm hương trái cây ngọt ngào. Hắn nhìn chăm chăm Tiêu Dật, trong con ngươi màu đen của Tiêu Dật toàn bộ là bóng dáng của hắn. Ánh mắt Sở Mặc dịu dàng, cúi đầu nhẹ ngậm lấy đôi môi của Tiêu Dật, nhẹ cắn liếm.

    Tiêu Dật chớp chớp mắt, thuận theo mở miệng, nghênh hợp động tác của Sở Mặc, hơn nữa còn học một biết mười làm theo Sở Mặc quấn lấy đầu lưỡi đối phương. Nụ hôn triền miên từng chút một trở nên kịch liệt, Sở Mặc vươn tay xoa Tiêu Dật, ôm chặt lấy y.

    “Thích không?” Sở Mặc vừa hôn vừa khàn giọng nói.

    Tiêu Dật thành thật gật đầu, con mắt long lanh nhiễm lên mùi tình dục.

    Sở Mặc cười nhẹ, một tay men theo áo Tiêu Dật thò vào, chậm rãi ve vuốt tấm lưng trần trụi. Thân thể bị rượu kích thích trở nên vô cùng mẫn cảm, dục vọng trong người cũng dần thức tỉnh theo động tác của Sở Mặc, Tiêu Dật thoải mái dán lên người Sở Mặc, nhẹ cọ cọ, hơn nữa học theo động tác của Sở Mặc, cũng thò tay vào trong áo đối phương.

    Sự chủ động của Tiêu Dật còn hiệu quả hơn bất cứ thuốc thôi tình nào, Sở Mặc chỉ cảm thấy hắn đã sắp tới cực hạn, tiểu tiểu Mặc thì cứng đến phát đau. Nếu có thể hắn chỉ mong lập tức ấn Tiêu Dật lên sô pha, ăn sạch từng chút, nhưng mà không được! Sở Mặc tuy không có kinh nghiệm, nhưng lại nghe người khác nói trải nghiệm lần đầu tiên rất quan trọng. Hắn muốn khoái lạc, càng hy vọng Tiêu Dật khoái lạc!

    Sở Mặc nhẫn nại áp chế lửa trong lòng, tay trái ôm chặt eo Tiêu Dật, tay phải nhanh chóng cởi quần Tiêu Dật. Thân thể Tiêu Dật vô cùng thành thật, tiểu tiểu Dật cũng đã sớm hưng phấn đứng lên. Sở Mặc vừa dịu dàng cầm tiểu tiểu Dật vừa cúi đầu ngậm lấy môi Tiêu Dật.

    Kích thích trên dưới khiến thân thể Tiêu Dật không thể khống chế bắt đầu run rẩy, tiếng rên rỉ vụn vỡ tràn ra từ khóe môi. Điều này đối với Sở Mặc là sự cỗ vũ tốt nhất, hắn vừa chú ý vẻ mặt Tiêu Dật vừa dịu dàng điều chỉnh động tác trên tay. Tiếng rên rỉ của Tiêu Dật càng lúc càng lớn, tay y vô thức nắm chặt lấy Sở Mặc, hai chân cũng căng chặt, thất thần dựa vào lòng Sở Mặc.

    Trên một ý nghĩa nào đó, đàn ông càng hiểu rõ đàn ông. Tiêu Dật rõ ràng cảm giác được thân thể tích tụ từng đợt khoái cảm, mỗi khi tới biên giới bùng phát, Sở Mặc liền chậm lại, cứ thế lại bắt đầu một vòng khoái cảm. Loại khoái cảm gần như giày vò này khiến Tiêu Dật dần trở nên thất thanh, y mềm nhũn vô lực cọ xát vào người Sở Mặc, vẻ mặt mê ly, tiếng thở dốc nhè nhẹ. Cảnh sắc này rơi vào mắt Sở Mặc, hắn không cách nào nhẫn nại được nữa, tay liền tăng thêm lực. Chỉ nghe Tiêu Dật kêu lên một tiếng ngắn ngủi, dịch thể bết dính bắn lên tay hắn.

    Thoáng chốc khoái cảm trào lên, Tiêu Dật hơi khép mắt, dư âm trong người vẫn còn kích thích thân thể, trong đầu y chỉ là một mảng trắng xóa, cái gì cũng không nghĩ đươc.

    “Thích không?” Giọng nói khàn khàn của Sở Mặc vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả lên tai, thân thể Tiêu Dật nhẹ run, bản năng vượt qua lý trí, rất nhanh gật đầu.

    Trong mắt Sở Mặc đầy ý cười, hắn giả vờ bất mãn cắn lên tai Tiêu Dật một cái, “Ta muốn nghe cậu nói.”

    “Nói gì?” Tiêu Dật hồi thần lại hoang mang hỏi.

    Sở Mặc khàn giọng đáp, “Nói cậu thích, thích ta như thế.”

    Cảm giác xấu hổ theo lời Sở Mặc bắt đầu trào lên trong lòng, nhưng bản năng thân thể lại kêu gào là thích. Dưới sự ủng hộ của rượu, Tiêu Dật chủ động hôn Sở Mặc một cái, thành thật nói: “Thích!”

    Đến lúc này, Sở Mặc cảm thấy cho dù là thánh nhân cũng không thể tiếp tục nhẫn nại, tiểu tiểu Mặc đã sưng tới mức sắp nổ. Phản ứng chân thật của Tiêu Dật giống như nhóm lửa vào đống củi khô, triệt để thiêu cháy hắn. Sở Mặc cấp bách cúi đầu hôn Tiêu Dật, cánh tay dính tinh dịch của Tiêu Dật bắt đầu mò tới mục đích cuối cùng của hắn.

    Thân thể Tiêu Dật vô thức lại lần nữa căng chặt, cánh tay khác của Sở Mặc an ủi vuốt lưng Tiêu Dật, muốn để y thả lỏng. Khi động tác của Sở Mặc dần có hiệu quả, di động đặt trên sô pha đột nhiên vang lên.

    Bầu không khí quanh co lập tức bị cắt đứt, Tiêu Dật bất giác nhìn sang di động, “Tiểu Kỳ?”

    Sở Mặc thầm rủa một tiếng, ném ra một đạo kết giới tĩnh âm thật nhanh, tiếp theo dụ dỗ: “Bạch Kỳ không có gì, tiểu Dật, để ta hôn cậu.”

    Hắn còn chưa nói xong, một thẻ ngọc từ xa lao tới, dừng trước mặt hai người.

    Sở Mặc, “…”

    Đến lúc này, hắn đã không thể tiếp tục làm ngơ, chỉ đành gỡ kết giới tĩnh âm, nghe thử Bạch Kỳ có chuyện gì.

    “Tiểu Dật, cậu có nhà không? Cậu còn nhớ Hàn Ngọc Khiêm mà cậu từng nhắc tới không? Sư phụ vừa rồi gặp một tiên nhân tên là Hàn Ngọc Khiêm, cậu mau tới xem thử có phải cùng một người không.”

    Ba chữ Hàn Ngọc Khiêm khiến tình dục trên mặt Sở Mặc lập tức lui đi, trở nên ngưng trọng. Thời gian này dư nghiệt Vân Lam vẫn không có động tĩnh, hắn còn cho rằng Hàn Ngọc Khiêm đã chết trong Vô Vọng chi hải, không ngờ đối phương lại có thể ra khỏi Vô Vọng chi hải giống họ, hơn nữa còn tới nhân giới.

    Cũng như Sở Mặc, ba chữ Hàn Ngọc Khiêm đồng dạng cũng đánh thức ký ức sâu thẳm của Tiêu Dật, y vẫn nhớ lúc đầu chính là bị hắn liên lụy mới bị Sở Mặc dẫn tới Vô Vọng chi hải. Tiêu Dật lắc đầu, hơi choáng váng, kéo Sở Mặc, “Chúng ta đi tìm Bạch Kỳ.”

    Ánh mắt Sở Mặc đảo qua quần áo hỗn loạn trên người Tiêu Dật, cố gắng áp chế dục vọng trong lòng, ôm Tiêu Dật thật chặt.

    “Tiểu Dật ngủ trước đi, ta đi tìm.”

    “Tôi…” Tiêu Dật vô thức muốn phản bác, nhưng lại bị Sở Mặc hôn môi chặn lại.

    Nụ hôn này trút hết toàn bộ lửa trong lòng Sở Mặc, hắn gần như thô bạo cạy mở môi Tiêu Dật, kịch liệt bức bách đầu lưỡi của Tiêu Dật. Thấy tình dục lại dâng lên trong mắt Tiêu Dật, Sở Mặc mới bức bách mình rời khỏi, nỗ lực thở đều lại. Chờ khi Sở Mặc bình tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng ôm Tiêu Dật lên giường. Sau khi giúp Tiêu Dật cởi áo ngoài đắp chăn lên, Sở Mặc dịu dàng cúi người hôn lên trán Tiêu Dật.

    “Cậu ngủ trước, tôi sẽ về liền.”

    Tiêu Dật nghĩ tới lực chiến đấu phế thải của mình, chỉ đành nói, “Được!”

    Khi Sở Mặc rời khỏi phòng, nét dịu dàng dành cho Tiêu Dật lập tức không cánh mà bay, khí thế rét buốt phát ra, Sở Mặc lạnh mặt, thi triển một kết giới trên người, nhanh chóng bay tới tiệm lão Vương.

    “Sư phụ, người xác nhận người này là tiên nhân?” Trong tiệm lão Vương, Bạch Kỳ lại xác nhận lần nữa.

    Lão Vương câm nín nhìn Bạch Kỳ nửa ngày, mới nói: “Vấn đề này con đã hỏi mười lần rồi, lẽ nào sư phụ con ngay cả tiên nhân cũng không phân biệt được sao?”

    Bạch Kỳ nghe thế rất muốn lấy ví dụ Tiêu Dật ra nói, nhưng nghĩ lại vẫn là bỏ qua. Nếu người đó thật sự là cùng một người mà Tiêu Dật nói thì sao? Nghĩ thế, mặt Bạch Kỳ hiện lên chút lo lắng.

    Cho dù Bạch Kỳ không nói ra, nhưng thật ra cậu luôn đổ mồ hôi khi nghĩ tới cuộc sống tiên giới của Tiêu Dật. Trải nghiệm của Tiêu Dật nghe thì vô cùng đặc sắc nhấp nhô trầm bổng, nhưng nếu nghiên cứu kỹ, thì sẽ phát hiện bên trong chứa đựng không ít nguy hiểm. Cái chỗ tiên giới đó không giống như thế giới ca vũ thái bình mà Tiêu Dật sống từ nhỏ. Dư nghiệt tiền triều, Vô Vọng chi hải, những từ này mỗi thứ đều có thể khiến Bạch Kỳ lo sợ rất lâu. Đối với Bạch Kỳ, dư nghiệt Vân Lam cũng giống như phần tử khủng bố của nhân giới, Tiêu Dật có dính dáng tới họ, thì không phải lúc nào cũng phải sống trong lo lắng sao. Nên biết phần tử khủng bố sẽ không nói lý với mình, đây cũng là nguyên nhân Bạch Kỳ không tán đồng Tiêu Dật và Sở Mặc yêu nhau. Nếu dư nghiệt Vân Lam là phần tử khủng bố, vậy Sở Mặc chính là đội trưởng cảnh sát truy bắt phần tử khủng bố, lúc này Tiêu Dật tránh Sở Mặc còn không kịp, sao có thể ở bên nhau.

    Bỏ những thứ này qua không bàn, cho dù Hàn Ngọc Khiêm và người Tiêu Dật nói không phải cùng một người, vậy cũng là một đại phiền toái. Bạch Kỳ còn nhớ Tiêu Dật đặc biệt từng nói, tiên nhân không được phép tự tiện xuống nhân giới, vậy người đó làm sao mà tới được? Hắn ta sẽ phát hiện sự tồn tại của Tiêu Dật sao? Sẽ gây bất lợi với Tiêu Dật sao? Bạch Kỳ nghĩ ngợi lung tung, cho tới khi Sở Mặc vẻ mặt hàn băng bước vào.

    “Hàn Ngọc Khiêm ở đâu?” Sở Mặc không hàn huyên dư thừa, trực tiếp mở miệng. Cho dù hắn vẫn luôn áp chế uy lực của cao thủ bậc bảy, nhưng do cảm xúc không ổn định nên cũng để lộ ra một ít khiến Bạch Kỳ lo sợ không thôi. Đây là một mặt khác của Sở Mặc mà Bạch Kỳ chưa từng thấy qua. Từ khi cậu quen biết Sở Mặc, Sở Mặc đã lờ mờ biểu hiện ra sự bất đồng dành cho Tiêu Dật, đối với cậu, bạn tốt của Tiêu Dật, thái độ của Sở Mặc đương nhiên cũng rất tốt.

    Không giống Bạch Kỳ, lão Vương đã đích thân cảm thụ qua sự lợi hại của Sở Mặc. Từ khi Sở Mặc vào cửa ông đã để ý thấy sắc mặt hết sức âm trầm của Sở Mặc, hình như đang áp chế gì đó. Lúc này thấy tiểu đồ đệ bị Sở Mặc dọa, ông lập tức đứng ra.

    “Hàn Ngọc Khiêm và người của Không Ổ Tông đi chung với nhau.”

    Đây mới là nguyên nhân lão Vương đau đầu. Bạch Kỳ đã kể lại rất kỹ chuyện dư nghiệt Vân Lam cho ông, đối với lão Vương tiền triều khôi phục cũng thế, tiên đế trấn áp cũng thế đều là chuyện của tiên giới, hoàn toàn không có quan hệ với nhân giới bọn họ, nhưng một khi tu chân giả của nhân giới gia nhập vào trong đó, cả tu chân giới nhất định sẽ bị dính líu và ảnh hưởng. Vạn nhất tiên giới giận lây, phất tay thôi thì cũng có thể hủy diệt tu chân giới mấy chục lần.

    “Không Ổ Tông?”

    Lão Vương cười khổ, lại giải thích thêm, “Không Ổ Tông và Hạo Thiên Tông là hai đại tông môn ngang hàng của tu chân giới.”

    Mà chuyện này cũng thật trùng hợp. Buổi sáng lão Vương nhàn tản một mình ra ngoài dạo chơi, vô tình thấy người của Không Ổ Tông. Từ sau chuyện giáo đình phương Tây có thần tích, sự tồn tại của tu chân giới cũng bị bức phải chuyển từ tối ra sáng. Xét thấy một vài quy tắc ngầm không thể bày ra rõ ràng, mấy thành phố lớn trong nước cũng ẩn ẩn phân ra những phạm vi thế lực khác nhau. Mà thành phố lão Vương sống vì có ông, tự nhiên được phân vào trong phạm vi thế lực của Hạo Thiên Tông, người của Không Ổ Tông bình thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây, càng không cần nói là lén lút xuất hiện.

    Lúc đó lão Vương cảm thấy kỳ quái, vô thức đi theo, nhưng không ngờ người mà Không Ổ Tông gặp lại là một tiên nhân.

    Lão Vương lập tức cảm thấy không hay! Trước không nói tiên nhân không thể tự tiện xuống nhân giới, chỉ nói người của Không Ổ Tông thần bí lén lút móc nối với tiên nhân là muốn làm gì? Đương nhiên lúc này lão Vương tự động quên chuyện ông đã bắt cầu nối dây cho Hạo Thiên Tông và tiên nhân móc nối.

    Xuất phát từ sự cẩn thận, lão Vương lại gần đối phương, nhưng không dám tới quá gần, chỉ thấp thoáng nghe thấy cuộc đối thoại mơ hồ giữa hai người rồi vội vàng rời khỏi. Ông nhớ ra Sở Mặc vẫn còn ở đây, chuyện giữa tiên nhân vẫn nên để họ tự giải quyết nội bộ hay hơn. Chỉ là lão Vương không ngờ, ông vừa nói với Bạch Kỳ, một cái tên tiên nhân bình thường lại tạo nên phản ứng quá lớn của Bạch Kỳ, còn dính dáng tới hoạt động khủng bố gì đó của tiên giới. Lão Vương thầm thở dài, ông rốt cuộc là có số xui gì, thà không biết sự xuất hiện của Không Ổ Tông cho rồi. Đối mặt với ánh mắt lãnh khốc của Sở Mặc, lão Vương ngắn gọn kể lại rõ ràng chuyện hôm nay và Không Ổ Tông.

    Sở Mặc nghe xong nhíu mày, phất tay bắn ra một đạo lệnh bài màu vàng. Sở Mặc nhẹ chỉ lên lệnh bài, chỉ thấy bốn hư điểm màu đỏ hiện lên rõ ràng trên lệnh bài. Bốn hư điểm màu đỏ này có nghĩa là sự tồn tại của tiên nhân, một là hắn, một là Tiêu Dật, một là Lâm Thính Hải, còn một người là ai không cần phải nói.

    Mắt Sở Mặc rét lạnh, hắn thu lệnh bại lại nhìn lão Vương, “Chuyện này các người đừng nhúng tay vào, ta sẽ xử lý.” Lão Vương hận không thể như vậy, gấp rút gật đầu.

    Nếu biết Hàn Ngọc Khiêm ở đâu rồi, để tránh đêm dài lắm mộng, Sở Mặc trực tiếp xác định phương hướng rồi đuổi tới chỗ Hàn Ngọc Khiêm. Lão Vương nhìn bóng lưng Sở Mặc đi xa, trong lòng còn hơi sợ hãi thở phào một hơi. Bạch Kỳ cũng giống vậy, cậu vốn định hỏi sao Tiêu Dật không tới, nhưng khí thế của Sở Mặc khiến cậu không dám mở miệng.

    Cho tới khi Sở Mặc hoàn toàn biến mất, lão Vương mới mang sắc mặt cổ quái lầm bầm cảm khái, “Đàn ông dục cầu bất mãn thật đáng sợ!”

    “Sư phụ!” Bạch Kỳ không hiểu gọi.

    Lão Vương cười he he, hồi phục vẻ dung tục trước kia. Chuyện Không Ổ Tông không cần ông ra mặt, ông bớt được một phiền phức lớn, lúc này có tâm tình đùa vui, “Tiểu đồ đệ, con nhất định đã cắt ngang chuyện tốt của Sở Mặc và Tiêu Dật, nếu không con cảm thấy chỉ dựa vào một dư nghiệt Vân Lam không xác định đã có thể khiến Sở Mặc tức giận như thế sao? Con nghĩ xem, Sở Mặc và Tiêu Dật cùng ra cùng vào, con là tìm Tiêu Dật, sao lại là Sở Mặc tới? He he, khẳng định là nguyên nhân nào đó không tới được.” Lão Vương vẻ mặt thần bí, nói năng khẳng định.

    Bạch Kỳ, “…”

    Tại sao cậu càng nghe càng thấy giống gì đó! Ánh mắt đảo qua [Ái liên thuyết] treo trên tường, Bạch Kỳ thất bại cúi đầu, muốn không bị sư phụ ảnh hưởng thật sự rất khó!
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm