Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 79-81

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    79 – Hỗn loạn 2

    Lúc hiện trường tuyển chọn bắt đầu hỗn loạn, Lư Lâm Sơn tại Sí Vãn cảnh đang nhìn về hướng Linh Hư cảnh.

    “Phụ thân.” Trưởng tử của Lư Lâm Sơn là Lư Hạo Nguyên nhanh chóng đi qua, trên mặt là vui sướng không thể che giấu, “Bên đó đã phát động rồi.”

    Lư Lâm Sơn thần sắc đạm nhạt “ừ” một tiếng, “Chuyện bảo con sắp đặt con đã sắp đặt chưa?”

    Lư Hạo Nguyên đè nén vui sướng gật đầu. Lư Lâm Sơn trước đó dặn dò bảo hắn chuẩn bị hai mặt, lần này Vân Lam thành công là tốt nhất, nếu không thành công cũng có thể bứt khỏi bọn họ, không tới mức bị liên lụy.

    Lư Lâm Sơn thở phào một hơi, chậm rãi nói, “Tận nhân lực, nghe thiên mệnh. Vân Tịnh Hàn nếu ngay cả cơ hội tốt như thế cũng không thể nắm chắc, Lư gia chúng ta phải cân nhắc ẩn núp thêm một thời gian nữa.

    Cho dù biết phụ thân nói chỉ là giả thuyết, Lư Hạo Nguyên vẫn không kìm được phản bác, “Sở Trầm Uyên không hề chuẩn bị gì cả, lấy hữu tâm tính vô tâm, Vân Tịnh Hàn không tới mức thua cho Sở Trầm Uyên đi.”

    Lư Lâm Sơn cười nhạo một tiếng, lắc đầu nói, “Sở Trầm Uyên sao… chuyện năm đó con cũng biết, trước khi Sở Kinh Hồng thất thế, ai biết tới Sở Trầm Uyên, nhưng Sở Kinh Hồng vừa thất thế, Sở Trầm Uyên lập tức xuất hiện. Năm đó chúng ta phí nhiều sức như thế, muốn khiến Sở Kinh Hồng phải chết, không phải cuối cùng vẫn còn sót lại Sở Trầm Uyên sao. Mọi người đều thầm mắng tiên đế, năm đó giết quá nhiều người, nhưng con có biết trong số những người đó có bao nhiêu là do Sở Trầm Uyên giết không. Vi phụ mấy năm nay vẫn luôn hối hận, nếu năm đó nhân lúc Sở Trầm Uyên còn chưa mọc đủ lông cánh, dứt khoát giải quyết hắn, rồi tùy tiện nâng đỡ một người Sở gia lên, hiện tại Lan Thương tiên triều có phải họ Sở hay không, còn chưa chắc được.”

    Lư Hạo Nguyên trầm mặc nghe lời của Lư phụ, hắn cũng nhớ tới trận gió tanh mưa máu ba ngàn năm trước.

    Lư Lâm Sơn vẻ mặt âm trầm nhìn về hướng Linh Hư cảnh, “Một Sở Trầm Uyên đã đủ rồi, tên nhóc con Sở Kinh Hồng lưu lại đó không thể tiếp tục giữ lại, nếu không qua vài năm nữa thì sẽ lại có một Sở Trầm Uyên.”

    Nói tới đây, Lư Lâm Sơn như nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, Vũ Điềm xác định hôm nay sẽ tới hiện trường tuyển chọn với Tiêu Dương sao?”

    Nghe phụ thân nhắc tới nữ nhi nhà mình, trong mắt Lư Hạo Nguyên xẹt qua chút hổ thẹn, gật đầu.

    Lư Lâm Sơn hừ nhẹ một tiếng, “Bên cạnh Vũ Điềm có người bảo vệ, người của Vân Lam lại đều biết thân phận của nó, con cảm thấy nó có thể gặp chuyện sao? Cho dù nó thật gặp chuyện, là nữ nhi của Lư gia, nếu nó đã hưởng thụ đủ vinh quang của Lư gia, thì vì Lư gia hy sinh cũng là nên làm.”

    Lư Hạo Nguyên trầm mặc gật đầu, không phản bác lại lời phụ thân.

    Chuyện lần này Vân Lam dự định ám sát Sở Trầm Uyên, Lư Lâm Sơn đã biết từ sớm, hầu như không cần do dự, Lư Lâm Sơn liền chọn liên thủ với Vân Tịnh Hàn. Hiện tại ông càng lúc càng có thể cảm giác được Sở Trầm Uyên đang mài dao, chuẩn bị hạ thủ với Lư gia, nếu ông không tiên hạ thủ vi cường, lẽ nào còn đợi Sở Trầm Uyên dựng cờ hiệu sửa án cho Sở Kinh Hồng, đạp Lư gia xuống sao?

    Lần hành động này, Vân Tịnh Hàn tính toán đánh cho Sở Trầm Uyên trở tay không kịp, Lư Lâm Sơn vì phối hợp với hành động của Vân Tịnh Hàn, không tiếc để lộ một con cờ mà hắn đã chôn ở cạnh Sở Trầm Uyên nhiều năm, thả yêu thú bị nhốt trong tiên lao ra. Đương nhiên, Lư Lâm Sơn một mặt chọn liên thủ với Vân Lam, mặt khác cũng có chuẩn bị khác, vạn nhất Vân Tịnh Hàn thua rồi, Lư gia cũng không tới mức bị liên lụy vào. Tất cả bố trí đều tiến hành theo kế hoạch, lúc này, Tiêu Dương tìm tới cửa thần thần bí bí không biết cùng Lư Vũ Điềm nói gì, Lư Vũ Điềm lập tức nói muốn đến Linh Hư cảnh xem hiện trường tuyển tú.

    Lư Lâm Sơn nhìn tôn nữ bị giấu trong trống, không nói gì cả, hài hòa đồng ý chuyện nàng đến Linh Hư cảnh. Có Lư Vũ Điềm tại đó, vạn nhất Vân Lam thua rồi, Lư gia càng dễ thoát thân, bất cứ ai cũng sẽ không tin Lư gia nếu biết rõ cuộc tuyển tú sẽ xảy ra chuyện còn đưa tôn nữ của mình tới. Đương nhiên, đối với tôn nữ đã nuôi dưỡng nhiều năm, Lư Lâm Sơn vô cùng thương yêu Lư Vũ Điềm. Ông đặc biệt để hai cao thủ bậc tám bên cạnh Lư Vũ Điềm, đủ để bảo vệ Lư Vũ Điềm trong cuộc hỗn loạn. Lại thêm thân phận của Lư Vũ Điềm, nghĩ lại người của Vân Lam cũng sẽ quan tâm nhiều, Lư Lâm Sơn cảm thấy chắc sẽ không có gì ngoài ý muốn.

    Lư Lâm Sơn bên này nghĩ sẽ không có gì ngoài ý muốn, Lư Vũ Điềm liền gặp chuyện ngoài ý muốn.

    Trì Mu!

    Lư Vũ Điềm thân hình khẽ run nhìn yêu thú cực lớn cao bằng mấy người trước mặt, cố gắng đè nén không để mình mất khống chế thét lên. Nàng vừa nghĩ tới trước đó còn xem Trì Mu là một tuyết hổ vô hại ôm trong lòng, liền cảm thấy từng trận buồn nôn.

    Ánh mắt lạnh lẽo của Trì Mu lướt qua Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm, Tiêu Dương kéo tay Thập Tứ bên cạnh, xém chút đã nhũn người ngã xuống. Uy lực của yêu thú bậc chín áp tới, Lư Vũ Điềm cảm thấy có gì đó nghẹn trong họng, giống như hễ nàng mở miệng sẽ liền ói ra.

    Sau lưng Lư Vũ Điềm, trong hư không ẩn ẩn có người muốn thoát ra, lại bị uy lực của Trì Mu áp chế đến mức hoàn toàn không thể thoát khỏi hư không. Khi Lư Vũ Điềm cảm thấy nàng sắp không khống chế nổi nữa, thân hình to lớn của Trì Mu lướt qua bọn họ, chạy thẳng về hướng sân khấu.

    Tiêu Dương thê thảm kéo Thập Tứ ngã ngồi lên ghế, chỉ cảm thấy trong y phục ướt đẫm mồ hôi. Mới vừa rồi, hắn gần như đã đi một vòng giữa ranh giới sống chết, Tiêu Dương nỗ lực trấn định lại, hoàn toàn không muốn tiếp tục ở lại đây, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.

    Khi Trì Mu rời khỏi, hư không vốn bị áp chế mở ra một khe hở, hai nam tử hắc bào hơi thảm hại bước ra.

    “Đại tiểu thư, người không sao chứ?”

    Lư Vũ Điềm quay mạnh đầu lại, gương mặt tuyệt diễm co rút, phối hợp với sắc mặt bị dạo tái nhợt, nhìn vô cùng khiếp người. Hai hộ vệ bị dọa, lập tức cúi đầu ngậm miệng không nói. Lư Vũ Điềm không để ý tới họ, mà áp chế tức giận nói với Tiêu Dương, “Con Trì Mu đó rốt cuộc ngươi lấy từ đâu ra?”

    Tiêu Dương cũng bị bộ dáng Lư Vũ Điềm dọa sợ, “Lư… Lư tỷ tỷ?”

    Lư Vũ Điềm lạnh mặt, lặp lại câu hỏi lần nữa.

    Hai lần chất vấn cuối cùng cũng khiến Tiêu Dương phản ứng lại, hắn nhảy dựng lên, “Là Tiêu Khắc, là phế vật đó, những yêu thú này đều là của Tiêu Khắc.”

    “Tiêu Khắc?” Khó trách Lư Vũ Điềm không có ấn tượng với Tiêu Khắc, nguyên nhân là do Tiêu Khắc bất kể ở trong mắt người Tiêu gia hay trong mắt người ngoài hoàn toàn là một kẻ trong suốt, nếu không phải ai ai cũng đều biết Tiêu Dương thích được người ta gọi là tam công tử, tính thêm Tiêu Tấn, Tiêu gia sẽ còn có một người là lão nhị, thì chỉ sợ sự tồn tại của Tiêu Khắc hoàn toàn bị xóa bỏ rồi.

    “Là nhị ca của ta, những yêu thú này đều là của hắn, là của hắn.” Tiêu Dương nói năng lộn xộn lặp lại, như sợ Lư Vũ Điềm không tin. Hắn chỉ là bị người nhà cưng chiều quá mức, bản tính kiêu ngạo ngang ngược, không phải thật sự ngu ngốc. Sau khi sợ hãi qua đi, Tiêu Dương lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bất kể là Trì Mu chạy từ trong gian riêng của hắn ra hay là ưng tựu đã mang tới huy hoàng cho hắn cả quãng đường, bất cứ con yêu thú này cũng đều là yêu thú bị tiên đình nghiêm lệnh cấm xuất hiện công khai. Nếu hắn thật sự có quan hệ với chúng, cho dù sau lưng hắn là Tiêu gia, hắn cũng không thoát được can hệ. Tiêu Dương hiện tại chỉ muốn đẩy trách nhiệm lên người Tiêu Khắc, cứ thoát ra trước hãy nói.

    Lư Vũ Điềm nhìn Tiêu Dương vội vàng giải thích, chỉ muốn hung tợn mắng một câu “ngu xuẩn!”

    Lúc Tiêu Dương níu Lư Vũ Điềm muốn biện giải, cả hiện trường tuyển chọn đột nhiên quét qua một đạo uy lực cuồn cuộn. Mỗi người dường như đều có thể cảm giác được đỉnh đầu có thứ gì đó nặng nề đè xuống, khí huyết trong người ngưng trệ, tu vi bắt đầu thụt lùi từng chút.

    “Trấn thiên ấn!” Một hộ vệ thấp giọng kinh hô.

    Lư Vũ Điềm thoáng chốc hiểu rõ, kinh sợ nhìn ra ngoài gian riêng, Sở Trầm Uyên đang ở đây, Sở Trầm Uyên vốn nên bế quan ở Lăng Tiêu thiên lại ở đây, khó trách dư nghiệt Vân Lam sẽ chọn lúc này động thủ! Ánh mắt Lư Vũ Điềm không tự giác đảo qua hai cao thủ bậc tám trong gian riêng, cắn môi, bọn họ là do tổ phụ đặc biệt an bài cho nàng lần này. Tổ phụ biết chuyện dư nghiệt Vân Lam sẽ tác loạn sao? Nếu đã biết? Không, khẳng định không biết! Lư Vũ Điềm không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng lắc đầu, xua ý nghĩ vừa nảy lên ra khỏi đầu.

    Những suy nghĩ dao động trong lòng Lư Vũ Điềm không ai hay biết, khi áp lực cường hành đảo qua, hội trường hỗn loạn giống như thoáng chốc bị ấn nút ngừng. Bất kể là yêu thú đang tùy ý hoành hành, hay là dư nghiệt Vân Lam đang tiềm phục trong khán giả gây sự, hoặc có lẽ là các tiên nhân bình thường tự động tụ lại để đối kháng với yêu thú và dư nghiệt Vân Lam, đều không thể không dừng lại, đầu tiên vận chuyển tiên khí trong người một vòng cho thích ứng với việc tu vi giảm xuống.

    Lúc này tiên nhân vốn đã có tu vi ở khoảng bậc bốn là được lợi nhất, bọn họ hầu như hoàn toàn không cần phải đặc biệt thích ứng. Gần như trong thoáng chốc, tốp người này liền phản ứng lại được, khi ánh mắt của họ đặt trên người yêu thú còn đang diễu võ dương oai, trên mặt tất cả mọi người đồng thời lộ ra nụ cười không mang ý tốt.

    Giây tiếp theo, vô số tiên khí sáng lên, tiên nhân bình thường rất nhanh liền ỷ vào thế đông người áp đảo các yêu thú vẫn đang thích ứng với biến hóa tu vi, đánh cho một trận. Nhìn từ xa, chỉ thấy trong hội trường đâu đâu cũng là một đám tụ lại đánh hội đồng một người hoặc một yêu thú, thỉnh thoảng lộ ra trong kẽ hở, có thể thấy người hoặc yêu thú bị vây đánh mặt mũi bầm tím, phát ra tiếng tru đau đớn, hiện trường thảm không nỡ nhìn.

    Đồng thời thảm không nỡ nhìn còn có Sở Trầm Uyên.

    Lúc thất sát thị huyết trùng bay ra, chân mày Sở Trầm Uyên vô thức nhíu lại, một tay hắn đã ấn lên trấn thiên ấn, sau khi cân nhắc thì không thể không tạm thời từ bỏ việc phát động trấn thiên ấn. Thất sát thị huyết trùng có cấp bậc cao nhất cũng không quá bậc bốn, trấn thiên án vô dụng với chúng, ngược lại hạn chế tu vi của mấy người Đoạn Lăng Phong. Thất sát thị huyết trùng đông nghìn nghịt phủ trời phủ đất lao tới, mấy người trên bàn giám khảo chỉ sợ đều bị liên lụy. Cho dù hắn có thể bảo vệ Đoạn Lăng Phong, mấy người Đoạn Minh Dực bên cạnh thì sao đây? Một khi tu vi của họ bị áp chế tới bậc bốn, tuyệt đối không phải là đối thủ của đàn trùng.

    Đoạn Lăng Phong hiển nhiên cũng nhìn ra được hiện tại không phải là thời cơ phát động trấn thiên ấn, xét thấy tu vi của hắn cao hơn Sở Trầm Uyên, Đoạn Lăng Phong khẽ động người, trực tiếp chặn trước mặt Sở Trầm Uyên.

    Sở Trầm Uyên, “…”

    “Anh hùng cứu mỹ nhân” của hắn đâu? Triển thị khí thế bá vương của hắn đâu? Tại sao lại để Đoạn Lăng Phong chắn trước mặt hắn!

    Khi Đoạn Lăng Phong dẫn đầu xuất thủ, những giám khảo khác trên bàn giám khảo cũng đều rút tiên khí ra, tấn công vào đám trùng đông nghìn nghịt trước mặt. Thất sát thị huyết trùng tuy số lượng nhiều, nhưng tu vi của mấy giám khảo đều không thấp, rất nhanh đã tiêu diệt được hơn một nửa đàn trùng.

    Sở Trầm Uyên nhíu mày khó thể thấy, thủ đoạn của Vân Lam không thể thấp như thế. Thất sát thị huyết trùng tuy phiền, nhưng căn bản không thể nào tạo thành uy hiếp cho hắn. Đang nghĩ thế, Đồ Y Y bên cạnh Đoạn Minh Dực đột nhiên kêu lên một tiếng, mọi người vô thức nhìn sang, không biết tại sao, Bạch Tử Sơn đang nhắm vào đám trùng lại đột nhiên huơ đao chuyển người, đâm một đao vào người Đồ Y Y.

    “Bạch Tử Sơn!” Tống Nhất Hàm không dám tin kêu lên.

    Vẻ mặt Đồ Y Y tái nhợt che ngực nhanh chóng lùi lại, máu tươi từng chút một thấm qua tay nàng, thân hình nàng khéo léo lùi lại cạnh Sở Trầm Uyên. Bạch Tử Sơn làm như không nghe thấy tiếng kinh hô của Tống Nhất Hàm, không buông tha tiếp tục đuổi theo Đồ Y Y, Đồ Y Y vẻ mặt sợ hãi, thân hình khẽ run, giống như bị Bạch Tử Sơn dọa sợ, theo bản năng muốn vươn tay kéo Sở Trầm Uyên bên cạnh.

    Trong mắt Sở Trầm Uyên lóe qua tia khó hiểu, một tia sáng vàng đột nhiên sáng lên cạnh hắn, ngoài tia sáng, trên cánh tay vươn tới của Đồ Y Y ẩn ẩn có mũi nhọn đen lóe qua.

    Thấy Sở Trầm Uyên không bị mắc lừa, Đồ Y Y dứt khoát buông cánh tay che trước ngực xuống, thân hình hơi xoắn, rồi lại ảo hóa ra một Đồ Y Y khác, một trái một phải tấn công Sở Trầm Uyên.

    “Cẩn thận!”

    Đoạn Lăng Phong thay hắn cản lại Đồ Y Y bên trái, mà Đoạn Minh Dực và Tống Nhất Hàm đồng thời xuất thủ cản Bạch Tử Sơn.

    Sắc mặt Sở Trầm Uyên ngưng trọng, “Ngươi không phải Đồ Y Y, ngươi là ai?”

    Đồ Y Y cản trước mặt hắn cười hi hi, “Dù sao cũng sắp chết rồi, hà tất phải biết cho rõ.”

    Lúc này, thân hình Đồ Y Y lại vặn, lại ảo hóa ra hai Đồ Y Y, tổng cộng bốn Đồ Y Y thoáng chốc vây lấy Đoạn Lăng Phong và Sở Trầm Uyên.

    Không biết Đồ Y Y tu luyện thuật pháp gì, bốn thân ảnh được ảo hóa đều là thực thể. Bốn cỗ uy lực bậc chín tản ra, Sở Trầm Uyên hừ một tiếng, không thể để tâm tới thất sát thị huyết trùng còn lại nữa, nhanh chóng đánh trấn thiên ấn ra.

    Uy áp mênh mông truyền ra, trên gương mặt nắm chắc thắng lợi của Đồ Y Y hiện lên một tia kinh ngạc.

    “Ngươi là Sở Trầm Uyên?”

    Sở Trầm Uyên hừ lạnh một tiếng, “Thế nào? Chủ tử khiến các ngươi bán mạng không nói cho ngươi biết?”

    Trong mắt Đồ Y Y có một tia chùn bước, thần sắc trở nên do dự.

    80 – Trì Mu

    Tia chùn bước đó tuy không hiện rõ, nhưng trong lúc sống chết vây sát, một động tác chần chờ cũng đại biểu rất nhiều ý nghĩa.

    Hành động của nàng rơi vào trong mắt nam tử dường như bị dọa ngốc không xa, khóe miệng nam tử hơi nhếch lên quái dị, giây tiếp theo, bình bạch ngọc vẫn luôn được nam tử nắm trong tay dường như do không cẩn thận mà bị trượt xuống. Trong tiếng vỡ thanh thúy, khí thể màu trắng sữa chậm rãi bay ra, rất nhanh dung nhập vào trong tiên khí lan tràn tại hội trường, rồi không còn phân ra được nữa.

    Nam tử khinh thường nhìn yêu thú tại hội trường, chậm rãi cúi đầu, diễn vai một tiên nhân bình thường nhát gan rụt rè bị dọa đông cứng. Trong bình ngọc hắn đánh vỡ chứa thuốc kích thích do Quang Minh tế ti của ma pháp thế giới nghiên cứu, đặc biệt dùng để đối phó với ma thú cấp cao của ma pháp thế giới. Nam tử chưa từng thấy qua ma thú, nhưng nghe miêu tả thì cũng tương tự như yêu thú của tiên giới. Trước lần hành động này, bệ hạ đã nghĩ tới Sở Trầm Uyên sẽ sử dụng trấn thiên ấn, đặc biệt tìm thuốc kích thích đã đổi được trong lần giao dịch trước với ma pháp thế giới, còn thử nghiệm qua trên người yêu thú bình thường xem hiệu quả. Thực tiễn cho thấy, thuốc kích thích có thể kích động hoàn toàn huyết mạch trong người yêu thú, khiến yêu thú triệt để mất đi thần trí, trong đầu chỉ còn lại bản năng giết chóc.

    Trấn thiên ấn của Sở Trầm Uyên tuy lợi hại, nhưng không phải là thiên hạ vô địch, hắn đã chờ không nổi muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Sở Trầm Uyên.

    Khi khí thể màu trắng sữa hoàn toàn dung nhập vào trong tiên khí, vẻ mặt Đồ Y Y dần biến hóa. Huyết sắc nhàn nhạt lan tràn trong mắt nàng, huyết khí vì bị trấn thiên ấn áp chế mà ngưng trệ bắt đầu cuộn trào, tựa hồ có gì đó trong người muốn thoát ra. Đồ Y Y không thoải mái động người, cảm giác thứ gì muốn giãy ra càng thêm kịch liệt.

    Ánh mắt nàng dần mất đi thanh minh, vẻ mặt Đồ Y Y dần trở nên tàn bạo, huyết sắc trong mắt càng lúc càng đậm, cuối cùng khi hai mắt nàng triệt để hóa thành màu đỏ, Đồ Y Y cuồng bạo ngửa đầu gào lên.

    “Gừ gừ gừ!”

    Kèm theo tiếng gầm chấn động là cơ thể thoáng chốc phồng lên, chỉ thấy thân thể Đồ Y Y chậm rãi phồng lên và kéo dài, giống như bị một cánh tay vặn nắn, không bao lâu đã biến thành một con yêu thú mặt người thân điểu thật lớn.

    “Phì di!” Giọng Sở Trầm Uyên trở nên ngưng trọng.

    Yêu thú phì di bậc chín sống tại nơi sâu trong Hư Vô hải, vẫn luôn là đại địch của các tiên nhân, vì phì di trời sinh thích ăn người, giỏi biến hình, kim ngư vệ rất khó bắt được. Sở Trầm Uyên càng phải cận trọng hơn nữa là, con phì di này lại có thể thoát khỏi khống chế của trấn thiên ấn, cho dù nó vẫn còn chưa hồi phục tới tu vi bậc chín, nhưng khí thế sắc bén đã dần tăng lên khi thân thể bành trướng.

    Dị tượng của phì di không phải là duy nhất, khi tiên khí trong hội trường càng lúc càng nồng đậm, có không ít yêu thú bị áp chế tu vi ẩn ẩn bắt đầu mất đi thần trí, dần trở nên cuồng bạo.

    “Thịch!”

    Vô số thịt nát đầy máu tươi rơi trước mặt Sở Mặc, một con yêu thú trong lúc giãy khỏi trấn thiên ấn đã tự nổ thân vong. Sắc mặt Sở Mặc khó coi nhìn chằm chằm mảnh thịt nát, yêu thú này rõ ràng là dự định đốt cháy sinh mạng làm cái giá để triệt để kích động sức mạnh huyết mạch trong người, nhờ đó giãy khỏi bó buộc của trấn thiên ấn. Phương pháp này không phải không được, mà là cho dù có nhờ phương pháp này giãy khỏi áp chế của trấn thiên ấn, sau đó căn bản cũng không thể sống được, không có ai lại ngu tới mức dùng phương pháp này để đối phó với trấn thiên ấn.

    Ánh mắt Sở Mặc đặt lên con mắt đỏ máu của yêu thú tự nổ, cảm thấy hắn và Sở Trầm Uyên đã phạm sai lầm. Bọn họ đã quên dư nghiệt Vân Lam đều là một đám liều mạng. Bất kể là những yêu thú này hay người của dư nghiệt Vân Lam tại đây, Vân Tịnh Hàn căn bản cũng không để ý tới sinh tử của họ, hắn chỉ cần những người này có thể đạt thành mục đích của hắn là được.

    Nghĩ tới đây, Sở Mặc khẽ động người, chạy ra sau sân khấu, Tiêu Dật còn đang ở đó. Sở dĩ Sở Mặc yêu tâm rời khỏi Tiêu Dật, chính là vì tin tưởng hiệu quả của trấn thiên ấn, nhưng nếu trấn thiên ấn mất đi hiệu quả, chỉ dựa vào Thần làm sao có thể cản lại những yêu thú đã mất đi lý trí.

    Sở Mặc lo lắng Tiêu Dật sẽ xảy ra chuyện, đồng thời, Tiêu Dật cũng đang lo lắng cho an nguy của Sở Mặc.

    Lúc này Tiêu Dật không phải chỉ có một mình, mà là bên trái dẫn theo Thần, bên phải còn dẫn Trì Mu, trên đầu còn đặt Vượng Tài, đang do dự có cần ra ngoài xem thử không.

    Trì Mu biết Tiêu Dật không thích bộ dáng đuôi xà của nó, lập tức biến hóa thành bạch hổ cực lớn, cẩn thận bảo vệ bên cạnh Tiêu Dật. Thần nhìn không quen ngoại hình của Trì Mu, luôn có loại ảo giác nhìn Trì Mu ra Lộ.

    Lại nói, Thần hoàn toàn không hiểu tại sao Trì Mu đột ngột từ địch nhân biến thành người nhà mình, không chỉ là Thần, ngay cả Tiêu Dật cũng có chút hồ đồ không hiểu lắm.

    Khi Sở Trầm Uyên phát động trấn thiên ấn, Trì Mu đang thuận theo khí tức thần khí mang vẻ mặt lãnh khốc lao tới trước mặt Tiêu Dật.

    Thần phản ứng cực nhanh biến về thú thể cản Trì Mu lại, thân thể cong lên, trong cổ họng gầm lên tiếng uy hiếp.

    Trì Mu hoàn toàn không để ý tới sự uy hiếp của Thần, ánh mắt nó vượt qua Thần đặt lên người Tiêu Dật, đang dự định mở miệng bức đòi thần cách, giây tiếp theo lại tựa hồ nhìn thấy chuyện không thể tin nổi, vẻ lãnh khốc biến mất, con mắt màu vàng trừng thật tròn, vẻ mặt kinh ngạc cực điểm.

    Sự xuất hiện của Trì Mu khiến Tiêu Dật thoáng chốc nghĩ tới tình cảnh trước khi chết của mình kiếp trước, y gần như không thể khống chế rùng mình một cái.

    Cho dù y biết tu vi hiện tại của Trì Mu đã bị áp chế xuống bậc bốn, không có Thần y cũng sẽ không sao, hơn nữa nơi này không phải là sông Linh Hư, y không cần phải lo lắng sẽ nghẹt thở mà chết. Nhưng khi y nhìn thấy cái đuôi xà thô to của Trì Mu, hàn ý vẫn không thể khống chế trào lên trong người, y giống như lại lần nữa cảm thụ được cảm giác vô lực giãy thoát khi cái đuôi rắn trơn trợt lạnh lẽo của Trì Mu quấn lấy thân thể y, thân thể vô thức khẽ run.

    Thần nhạy bén phát giác được dị thường của Tiêu Dật, cho rằng Tiêu Dật bị Trì Mu dọa, không chút do dự nhảy lên bung vuốt trảo Trì Mu, hung tợn trảo lên đầu Trì Mu. Thần có thú thể là sói, vuốt của hắn chính là vũ khí lợi hại nhất của hắn. Nằm ngoài dự liệu của Thần, Trì Mu hoàn toàn không có ý định tránh khỏi công kích của hắn, nó chỉ chần chờ sờ lên vết thương trên đầu, tiếp tục vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Dật.

    “Thần cách lại ở trong nội thể ngươi? Sao có thể?”

    Trì Mu quái dị nhìn Tiêu Dật, trên gương mặt hổ đầy lông lá hoàn toàn là vẻ mặt không dám tin tưởng, nó bất giác lại gần Tiêu Dật, tựa hồ muốn xác nhận lại một phen. Thần tuy không biết thần cách mà quái vật này nói là gì, nhưng lại không khách khí cho thêm một trảo lên đầu Trì Mu.

    Hai trảo liên tiếp, Trì Mu cuối cùng hồi thần, sự cao ngạo của yêu thú bậc chín khiến nó phẫn nộ quẫy đuôi quét về phía Thần. Thần nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Trì Mu, khi đang định cắn trả lại Trì Mu, một con ưng tựu hai mắt đỏ máu trong lúc vô ý xông lầm tới nơi này. Khí tức tiên nhân trên người Tiêu Dật khiến ưng tựu xao động, kêu ồ ồ nhào tới chỗ Tiêu Dật.

    Vượng Tài xoa quyền xoa đấm từ eo Tiêu Dật nhảy lên, cuối cùng cũng tới lúc nó bảo hộ tiểu Dật rồi. Khi Vượng Tài muốn há miệng nuốt chửng ưng tựu, Trì Mu lại bất ngờ lao ra, không phải là nhằm vào Tiêu Dật, mà là nhằm vào ưng tựu, cắn một cái lên cổ ưng tựu, thuận tiện chắn nghiêm mật trước mặt Tiêu Dật.

    Vượng Tài bị giành công phẫn nộ thét lên, “Tiểu Dật là do ta bảo hộ.”

    Trì Mu căn bản không để ý tới Vượng Tài, trong thời gian tiếp theo đó, Trì Mu biểu hiện còn cố sức hơn Thần, tất cả những yêu thú ý đồ muốn nhắm vào Tiêu Dật đều bị nó không chút khách khí cắn chết ném qua một bên.

    Tiêu Dật, “…”

    Sự sợ hãi ban đầu khi mới thấy Trì Mu đã dần tan đi khi Trì Mu bảo vệ y, Tiêu Dật chần chờ nhìn bóng lưng to lớn của Trì Mu, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới lời Trì Mu vừa nói. Thần cách ở trong người y, thì có gì không đúng sao?

    Khi yêu thú bên người bị diệt sạch, Thần nhìn như tùy ý, thực chất là cảnh giác chặn chính giữa Trì Mu và Tiêu Dật. Trì Mu do dự một chút, biến thành một con hổ lớn màu trắng, không thèm nhìn tới sự cảnh giác của Thần và sự phẫn nộ của Vượng Tài, vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Tiêu Dật.

    “Ta muốn giao dịch với ngươi.”

    Tiêu Dật chần chừ, “Giao dịch gì?”

    Trên gương mặt hổ đầy lông của Trì Mu là biểu tình cực kỳ nghiêm túc, “Ta sẽ giúp ngươi tìm được mảnh vỡ thần cách còn lại, bù chỉnh thần cách, thay vào đó là, ta hy vọng ngươi có thể lập thệ, trả tự do cho tộc Trì Mu của ta.”

    “Hả?”

    81 – Hậu tục

    Giao dịch Trì Mu đưa ra, Tiêu Dật không lập tức đáp ứng. Y hiểu biết quá ít về thần cách, đối với Trì Mu cũng không hiểu chút nào, mà hiện tại rõ ràng không phải là lúc thích hợp để tìm hiểu. Có lẽ do được Sở Mặc chăm sóc nhiều đã sinh ra tâm lý ỷ lại, Tiêu Dật vô thức muốn đẩy chuyện này cho Sở Mặc, muốn sau khi gặp Sở Mặc sẽ hỏi thử ý của Sở Mặc.

    Đối với sự chần chừ của Tiêu Dật, Trì Mu sau khi hơi do dự, liền đi theo Tiêu Dật, so với con đường vô vọng tìm kiếm thần cách, sự tồn tại của Tiêu Dật là hy vọng duy nhất mà tộc Trì Mu có thể nắm được.

    Có Trì Mu làm vệ sĩ, Tiêu Dật liền muốn ra phía trước xem thử tình huống thế nào. Y cho dù không hiểu rõ yêu thú, cũng nhìn ra được phản ứng của mấy con ưng tựu vừa rồi không đúng, hình như đã mất đi thần trí. Tiêu Dật nghĩ tới Sở Mặc, liền bắt đầu lo lắng.

    Khi Tiêu Dật dẫn các vệ sĩ đi tìm Sở Mặc, Sở Mặc đang bị phì di chặn ở trước bàn giám khảo. Ai cũng không nghĩ tới con phì di này lại khó đối phó như thế, Sở Mặc, Sở Trầm Uyên, Đoạn Lăng Phong liên thủ, cũng không phải đối thủ của nó.

    “Cẩn thận.” Người nói là Sở Trầm Uyên, hắn vừa nói vừa đánh một quyền nhắm vào sau lưng phì di. Một kích toàn lực của cao thủ bậc tám, đối với phì di đã mất đi cảm giác đau mà nói, chỉ có thể coi là ruồi nhiễu, nó thậm chí lười quay đầu, lực chú ý vẫn nhắm thẳng vào Sở Mặc.

    Phì di tuy mất đi thần trí, nhưng bản tính nhỏ nhen vẫn không thay đổi, những tiên nhân bao vây nó đều đáng chết, đặc biệt là kẻ mới tới khiêu khích muốn hại nó thì càng đáng chết. Dưới sự ghi thù cố chấp của phì di này, Sở Mặc mấy lần liên tục gặp nguy hiểm.

    Sở Trầm Uyên hoàn toàn câm nín, người luôn dây dưa với phì di là hắn, cũng không thấy phì di hận hắn như thế. So với Sở Trầm Uyên còn có tâm tư suy nghĩ những thứ này, Đoạn Lăng Phong thì thực lòng lo lắng cho Sở Mặc, mấy lần gặp phải nguy hiểm đều chặn trước mặt Sở Mặc. Sở Trầm Uyên nào yên tâm để cho Đoạn Lăng Phong lên, mỗi lần thấy Đoạn Lăng Phong có ý định muốn cản công kích thay Sở Mặc, hắn đều dũng cảm giành chắn thay Sở Mặc.

    Hành động của Sở Trầm Uyên rơi vào mắt Đoạn Minh Dực và Tống Nhất Hàm, hai người đều cảm khái, tin bát quái của tiên giới thật sự không thể tin! Xem đi, rốt cuộc là ai đồn đãi Sở Trầm Uyên ghét bỏ huyết thống của Sở Mặc, rõ ràng Sở Trầm Uyên vì Sở Mặc mà ngay cả mạng cũng không cần đó!

    Sở Trầm Uyên, “…”

    Khi Tiêu Dật dẫn Thần và Trì Mu tới, thì thấy mấy người Sở Mặc liên thủ, đang đánh một con yêu thú cực đại có mặt người mình điểu có vẻ như vô địch. Không đợi Tiêu Dật phân phó, Vượng Tài đã kích động lao về hướng Sở Mặc.

    “Sở Mặc, Vượng Tài tới bảo hộ ngươi đây!” Đừng thấy Vượng Tài bình thường tranh giành với Sở Mặc dữ dội, thời khắc mấu chốt nó vẫn đứng về phía Sở Mặc.

    Giọng nói non nớt của Vượng Tài rơi vào tai mấy người Sở Mặc, mọi người chỉ thấy một cái túi càn khôn màu sắc lòe loẹt lao tới như tên bắn. Tốc độ của Vượng Tài cực nhanh, còn chưa đợi mọi người tỉnh lại, miệng túi mở rộng, lập tức nuốt trọn phì di.

    Tống Nhất Hàm và Đoạn Minh Dực, “…”

    Bà nó, kẻ bệnh thần kinh nào, lại luyện thần khí ra hình dạng túi càn khôn.

    Sự xuất hiện của Vượng Tài có nghĩa là Tiêu Dật đã tới, Sở Mặc không bận tâm tới sự nhếch nhác của mình, quan tâm chạy tới trước mặt Tiêu Dật, “Tiểu Dật, em không sao chứ?”

    Tiêu Dật lắc đầu, Sở Mặc cuối cùng cũng yên tâm. Tuy Tiêu Dật trông không có vẻ gì là bị thương, nhưng Sở Mặc nhất định phải nghe chính miệng Tiêu Dật nói mới yên lòng. Xác thực Tiêu Dật vô sự, Sở Mặc mới có tâm tình chú ý tới những người khác bên cạnh Tiêu Dật, ánh mắt của hắn rất tự nhiên đặt lên người Trì Mu đầu tiên. Sở Mặc có thể cảm giác được khí tức yêu thú trên người Trì Mu, nhưng lại không cách nào từ ngoại hình của Trì Mu phán đoán được rốt cuộc nó là yêu thú nào. Vì không để cho người từng gặp qua nó nhận ra, Trì Mu hiện tại hóa thành bộ dáng hổ lông vằn màu vàng vô cùng bình thường của tiên giới.

    Tiêu Dật chú ý thấy ánh mắt Sở Mặc, thấp giọng nói: “Nó là Trì Mu.”

    Trong mắt Sở Mặc lóe lên cảnh giác, hắn nhớ trước đó Cố Vũ từng nhắc qua, trong số yêu thú vượt tiên ngục lần này có một con Trì Mu, hơn nữa vừa rồi khi hắc giáp mặc vệ hồi báo, cũng nhắc tới Trì Mu. Tuy không biết Trì Mu tại sao lại đi theo Tiêu Dật, nhưng loại yêu thú bậc chín này quá nguy hiểm, căn bản không nên xuất hiện bên cạnh Tiêu Dật.

    Sự bài xích trên người Sở Mặc quá mức rõ ràng, Tiêu Dật kéo hắn nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa sẽ giải thích cho anh, có liên quan với thần cách.”

    Hai chữ “thần cách” khiến Sở Mặc do dự một chút, miễn cưỡng chấp nhận Trì Mu đi theo Tiêu Dật.

    Sau khi giải quyết phì di vẫn luôn quấn lấy họ, mấy người đã rảnh rang cuối cùng có thể yên tâm xử lý chuyện khác tại đó. Bị ảnh hưởng của thuốc kích thích, yêu thú xao động ở hội trường rất nhiều, nhưng trừ phì di hoàn toàn thoát khỏi bó buộc của trấn thiên ấn, tu vi thăng tới bậc chín, những yêu thú khác đều không mang tới hậu quả nghiêm trọng như thế. Có nhân thủ Sở Mặc đã bố trí trong hội trường trước đó, lại thêm có thú nhân do Lộ dẫn tới không bị trấn thiên ấn ảnh hưởng, hỗn loạn tại hội trường rất nhanh đã bình lắng.

    Vượng Tài đi theo hắc giáp mặc vệ nuốt từng con yêu thú vào bụng, quả thực trở thành sự tồn tại chói mắt nhất tại hội trường.

    Đối với Vượng Tài nổi bật xuất chúng như thế, Sở Mặc không phải rất tán đồng. Vượng Tài là chiêu bài mật của Tiêu Dật, cũng là vật bảo hộ an toàn cuối cùng của Tiêu Dật, nếu có thể Sở Mặc hy vọng năng lực có thể chứa sinh linh của Vượng Tài vĩnh viễn không lộ ra ngoài. Nhưng Sở Trầm Uyên nói cũng đúng, Vượng Tài nuốt phì di, đã bại lộ năng lực của mình, so với để người nhìn thấy suy đoán bậy bạ, không bằng dứt khoát triệt để lộ năng lực ra. Như vậy cho dù có người muốn đánh chủ ý với Tiêu Dật, cũng phải cân nhắc lại.

    Trong lúc dư nghiệt Vân Lam tiềm phục trong hội trừng dần sa lưới, một hắc giáp mặc vệ đi tới cạnh Sở Mặc thấp giọng nói: “Điện hạ, chúng ta bắt được mấy người nhiễu loạn, bọn họ sống chết không thừa nhận mình là dư nghiệt Vân Lam, mà là hạ nhân của Tiêu gia.”

    “Tiêu gia? Linh Hư cảnh Tiêu gia?”

    Hắc giáp mặc vệ gật đầu, lại nhắc thêm một chuyện, “Lần này quả thật có người của Tiêu gia tới, là Tiêu Dương và Lư gia Lư Vũ Điềm cùng tới, trước đó bọn họ muốn đi, bị người canh bên ngoài cản lại.”

    Sở Mặc vừa nghe tới tên Tiêu Dương, liên hệ tới mấy người tự khẳng định là người Tiêu gia liền đoán ra được chuyện gì. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Dật đứng không xa, lạnh giọng nói, “Trông chừng Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm, đừng để bọn họ đi mất.”

    Hắc giáp mặc vệ cung kính đáp lời, yên lặng lui xuống.

    Sở Mặc cười lạnh, nếu Tiêu Đỉnh Lâu đã không thể quản được người Tiêu gia, Tiêu Dương lại ôm địch ý sâu như thế với tiểu Dật, hắn không để ý nhọc một lần dứt điểm.

    Lần bạo loạn của Vân Lam, tạo nên xao động to lớn tại tiên giới. Khác với chuyện tương tự trước kia bị tiên đình che che giấu giấu, lần này, Sở Trầm Uyên dùng thái độ trong suốt chưa từng có, thuật lại toàn bộ quá trình jj này trong [Tiên giới sớm biết]. Hành động này không chỉ đạt được sự tán dương của chúng nhân tiên giới bình thường, mà còn gầy dựng địa vị quyền uy của [Tiên giới sớm biết] tại tiên giới. Từ sau chuyện này, sau này hễ tiên đình có tin tức, hành động quan trọng nào, đều thông qua [Tiên giới sớm biết] tuyên bố, mà Từ Sắt Nguyên cũng vì thế đã dần trở thành người phát ngôn của tiên đình.

    So với tin tức bạo loạn khô khan, nhiệt tình của mọi người phần nhiều đặt trên phần lớn tin bát quái sau bạo động này.

    Tin bát quái đứng đầu bảng trong số đó chính là Cố Vũ trên bàn giám khảo không phải là Cố Vũ thật, mà vẫn do tiên đế giả dạng.

    Tính chân thật của tin bát quái này vì hôm đó quá nhiều người cảm nhận được khí tức trấn thiên ấn mà không cần phải chứng minh thêm, đi kèm tới tin bát quái này là tuyên cáo tẩy sạch tin đồn về chân ái của Cố Vũ và tiên đế, nó lại mang tới một vấn đề khác. Nếu tiên đế đã không phải là giám khảo thần bí, vậy giám khảo thần bí rốt cuộc là ai? Cố Vũ mà mọi người thấy trước đó là giả, nhưng tiên đế mang vỏ ngoài của Cố Vũ thân mật ân ái với giám khảo thần bí là thật, các tiên nhân đều rầm rộ tìm tòi [Tối bát quái], chân ái của tiên đế rốt cuộc là ai?

    Khi tin tức này truyền ra, cả đại trạch Cố gia trên trên dưới dưới đều thở phào một hơi. Từ khi tin đồn Cố Vũ là chân ái của tiên đế truyền ra, có không ít tiên nhân lấy đủ danh nghĩa ý đồ muốn móc nối với Cố gia, tặng lễ, kết thân, dò bát quái, khiến cho Cố gia vốn luôn an tĩnh bị làm cho gà chó không yên. Hiện tại xác định được chân ái của tiên đế không phải Cố Vũ, các tiên nhân vẫn luôn quan tâm Cố gia cuối cùng cũng tan hết, Cố gia có thể hồi phục được cuộc sống bình tĩnh trước kia.

    Cố lão gia tử nhìn thấy tin bát quái này đặc biệt hưng phấn, ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý không thể ôm được tôn tử rồi, kết quả lại có hy vọng, tuy không biết cái tên quỷ xui xẻo nào bị tiên đế yêu thương, nhưng chỉ cần đó không phải là Cố Vũ là được. So với Cố lão gia tử hưng phấn ăn liền một bữa năm bát cơm, Di Xuân viện trong nơi ở của Cố Vũ lại bao trùm bầu không khí kỳ quái.

    Giống lần trước, các vị hồng nhan tri kỷ của Cố Vũ lại lần nữa tập trung tới chỗ A Uyển. A Uyển ngồi trong phòng hơi nhíu mày, tựa hồ gặp phải chuyện gì khó khăn. Nàng vẻ mặc tiếc nuối nhìn đủ loại roi da, đồ nhét miệng đặc biệt chế tạo đang bày trên bàn, thở dài nói, “Vốn còn muốn đợi Vũ lang trở về, thực nghiệm mấy món này một phen, đáng tiếc Vũ lang không có lỗi gì với các tỷ muội chúng ta, những món này cũng không tiện dùng trên người chàng nữa, chỉ đành hủy đi thôi.”

    “Haizz!” Đây là tiếng thở dài tiếc hận mà các nữ tử cùng phát ra.

    Cố Vũ đang bận rộn ở Lăng Tiêu thiên hắt xì liên tục vài cái, theo thói quen xoa xoa mũi, “Chẳng lẽ A Uyển lại nhớ ta?”

    So với sự vô tri hạnh phúc của Cố Vũ, Đoạn Minh Dực lại một lần nữa tự cho rằng biết tất cả chân tướng xém chảy nước mắt. Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi, hắn không nên âm thầm cười nhạo Cố Vũ là một kẻ dạng M, dạng M chân chính phải là tiên đế mới đúng.

    Đoạn Minh Dực vẻ mặt khổ sở ấn vân mạc, lần trước hắn nói với ông ba của mình tin tức ông chú Đoạn Lăng Phong và Cố Vũ yêu nhau, giờ mới mấy ngày, Cố Vũ lại đổi thành tiên đế, thật không biết cha hắn còn có tin xấu gì của tiên đế để lộ ra không nữa.

    So với phản ứng của Đoạn gia là không biết nên vui hay nên buồn, mấy hôm nay Tiêu gia và Lữ gia lại thực sự khổ sở. Đại khái vì trong tin bát quái lộ ra, trừ thân phận của tiên đế, oanh động nhất chính là Tiêu Dương của Tiêu gia và Lư Vũ Điềm của Lư gia đã mất tích trong lần jj này. Đương nhiên mất tích chỉ là cách nói dễ nghe ngoài mặt, còn âm thầm, mọi tiên nhân đều sôi nổi nghị luận, Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm đã phản bội đi theo dư nghiệt Vân Lam rồi. Về quan hệ của Tiêu Dương, Lư Vũ Điềm và dư nghiệt Vân Lam, không ít người từng có mặt tại hiện trường hôm đó đều có thể làm chứng, mấy yêu thú tổn thương người tại đó chính là do Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm mang tới hội trường.

    Trong lúc tin tức hai người phản bội càng lúc càng giống thật, Lăng Tiêu thiên lại ẩn ẩn truyền ra tin tức mới, nghe nói mấy tên dư nghiệt Vân Lam bị bắt vẫn nhất quyết khẳng định bọn họ là người của Tiêu gia, hơn nữa mấy tên dư nghiệt Vân Lam này còn để lộ một tin tức kinh người khác, Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm kỳ thật là một đôi tình nhân.

    Khi tin tức này truyền ra, lực chú ý của cả tiên giới lập tức di chuyển khỏi chân ái thần bí của tiên đế.

    Bối cảnh hào môn, dư nghiệt phản bội, huynh đệ vung đao đoạt ái, hai nam một nữ tình cảm vướng mắc, với những tiêu chí này, thì còn hay hơn cả phim tiên hiệp gì đó mà đài truyền hình Càn Khôn phát sóng.

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm