Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 82-84

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    82 – Kế hoạch

    “Nghe ngóng dược tin tức của Tiêu Dương chưa?”

    Trong đại trạch Tiêu gia, Tiêu Đỉnh Lâu ngồi trên thượng vị, vẻ mặt mang chút mỏi mệt nói. Từ khi Tiêu Dương mất tích mấy ngày trước, Tiêu gia đã dùng quan hệ tìm kiếm tin tức của Tiêu Dương. Đối với chuyện Lăng Tiêu thiên truyền tin Tiêu Dương đã phản bội đi theo dư nghiệt Vân Lam, Tiêu Đỉnh Lâu hoàn toàn không tin. Không phải ông có lòng tin đối với Tiêu Dương, mà là Tiêu Dương căn bản không có chỗ nào đáng để dư nghiệt Vân Lam nhìn trúng. Nhưng ông có tin hay không là một chuyện, chúng nhân tiên giới có tin hay không lại là chuyện khác. Chỉ cần một ngày Tiêu Dương không hiện thân, thì trên người Tiêu Dương vẫn còn dán mác đồng bọn của dư nghiệt Vân Lam, Tiêu gia nhất định phải nhanh chóng tìm được Tiêu Dương, để chứng minh sự trong sạch của mình.

    Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn hoài nghi, Tiêu Dương bị Sở Trầm Uyên giữ trong tay, nhưng dù Tiêu gia có thăm dò thế nào, Sở Trầm Uyên vẫn không có bất cứ hồi ứng nào về việc này.

    “Không có, Cố Vũ cái gì cũng không chịu nói.” Người nói chuyện là con một của Tiêu Đỉnh Lâu, gia chủ hạ nhậm của Tiêu gia Tiêu Hàm Chương. Tiêu Hàm Chương trông có vẻ không quá ba mươi, mặt dài, có vài phần giống với Tiêu Tấn. Lúc nói chuyện vẻ mặt hắn ẩn ẩn lộ ra sốt ruột, khi hắn tới hai chữ Cố Vũ còn hơi mang theo vị nghiến răng.

    Sau khi Tiêu gia dùng đủ phương thức thăm dò không được tin của Tiêu Dương, đã xém chút trực tiếp hỏi thẳng Sở Trầm Uyên. Cố Vũ là người phụ trách trông coi dư nghiệt Vân Lam lần này, Tiêu gia và Cố gia cũng coi như có chút giao tình, muốn nhờ Cố Vũ tìm thử xem, kết quả Cố Vũ cố chấp như đá, miệng ngậm chặt hơn cả con trai.

    Tiêu Đỉnh Lâu không mấy ngạc nhiên với kết quả này, thở dài một tiếng, “Cố Vũ là người của Sở Trầm Uyên, Sở Trầm Uyên nếu không muốn để chúng ta biết, Cố Vũ tự nhiên sẽ không nói gì.”

    Cơn tức Tiêu Hàm Chương vẫn luôn nhẫn nhịn cuối cùng bùng phát, hắn đề cao giọng, “Sở Trầm Uyên bắt Dương nhi là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn cho rằng bắt Dương nhi rồi thì có thể đẩy tội danh câu kết với dư nghiệt Vân Lam lên đầu Tiêu gia sao.”

    Tiêu Đỉnh Lâu nhìn hắn một cái thật sâu, “Hàm Chương, con cho ta biết, rốt cuộc con có qua lại với người của Vân Lam không?”

    Tiêu Hàm Chương ngây người, có vẻ hắn không nghĩ tới Tiêu Đỉnh Lâu sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt hơi không tự nhiên, cường ngạnh biện giải, “Phụ thân, sao con lại có quan hệ với Vân Lam được.”

    Tiêu Đỉnh Lâu nhìn chằm chằm vào hắn, thấy vẻ mặt hắn tuy có hơi không tự nhiên, nhưng ánh mắt vẫn coi như trong sáng, liền thở phào một hơi. Thật ra, Tiêu Đỉnh Lâu không phải không biết Lư gia vẫn luôn âm thầm liên hệ với dư nghiệt Vân Lam, trừ Lư gia ra còn có mấy thế gia hoặc lớn hoặc nhỏ. Những thế gia này chưa chắc là muốn đi cùng dư nghiệt Vân Lam, chẳng qua là cá cược hai đầu mà thôi. Nhân giới có câu, thế gia kiên cố hoàng đế đổi dời, chính là đạo lý này.

    Nhưng Tiêu gia không giống họ, Tiêu gia là dựa vào lật đổ dư nghiệt Vân Lam mới bùng lên, Tiêu Đỉnh Lâu thật sự sợ Tiêu gia cũng giống như Lư gia có dính líu quá sâu với dư nghiệt Vân Lam. Hiện tại xem ra, dính líu có thể có, nhưng Hàm Chương cũng coi như không quá hồ đồ, chắc sẽ không dính líu quá sâu. Tiêu Đỉnh Lâu lo lắng nhất là Tiêu gia có người dính líu vào trong bạo loạn lần này, chỉ cần không có, chỉ dựa vào khẩu cung của mấy hạ nhân nho nhỏ không tính là gì. Sở Trầm Uyên bắt Tiêu Dương không ngoài lý do muốn bàn điều kiện với Tiêu gia, ông cứ kiên nhẫn đợi Sở Trầm Uyên mở miệng.

    Chỉ là nghĩ tới Tiêu Tấn, Tiêu Đỉnh Lâu bất giác lại thở dài. Hành động của Sở Trầm Uyên quá tàn nhẫn, bất kể là Tiêu Dương có trở về tẩy sạch cho Tiêu gia không, hôn sự của hai nhà Tiêu, Lư nhất định vô pháp duy trì nữa, quan hệ của hai nhà chỉ sợ sẽ không thể trở lại như trước. Cũng như Tiêu gia khắp nơi nghe ngóng tin tức của Tiêu Dật, Lư gia cũng khắp nơi nghe ngóng tin tức của Lư Vũ Điềm.

    “Phụ thân, vẫn không có tin tức của Vũ Điềm.” Lư Hạo Nguyên thấp giọng nói.

    Lư Lâm Sơn nhíu chặt mày, tạo thành hình chữ xuyên 川 rõ ràng. Sở Trầm Uyên bắt Vũ Điềm là muốn làm gì? Chắc không phải hắn ta ngây thơ đến mức cho rằng chỉ dựa vào mấy con yêu thú và vài hạ nhân Tiêu gia liền có thể định tội Lư gia chứ. Nhưng Vũ Điềm một ngày không hiện thân, Lư gia liền một ngày chìm trong biển nước đục, vẫn là phải tìm Vũ Điềm về. Lúc này, không ngại tạm thời cúi đầu, cuộc sống ngày sau còn dài mà.

    Ý của Lư Lâm Sơn khiến Lư Hạo Nguyên yên tâm, phụ thân đây là biểu thị có thể thông qua cách thỏa hiệp với Sở Trầm Uyên để đổi Lư Vũ Điềm về. Chỉ là nghĩ tới một tin đồn khác, Lư Hạo Nguyên liền căm hận nói, “Sở Trầm Uyên cũng quá thiếu đạo đức, cho dù Vũ Điềm có trở về, hôn sự của nó và Tiêu Tấn làm sao bây giờ?”

    Lư Lâm Sơn hừ một tiếng, “Sở Trầm Uyên chính là có ý định muốn đánh tan đồng minh của hai nhà Tiêu Lư, đối với địch thủ mà con còn nói tới đạo đức nữa sao?”

    Lư gia vẫn luôn tuân theo quy tắc gặp chuyện không từ thủ đoạn, nhưng Lư gia đối với người khác là một chuyện, bị người khác dùng trên người mình lại là chuyện khác. Lư Lâm Sơn cũng cảm thấy nghẹn khuất. Chuyện lần này ông đã an bài rất tốt rồi, vốn cho rằng Lư Vũ Điềm chỉ là dùng để “thêm hoa trên gấm”, ai ngờ tên Tiêu Dương của Tiêu gia đó lại ngu tới mức bị người ta lợi dụng, bây giờ đã để lộ đuôi cho Sở Trầm Uyên nắm được.

    Lư Lâm Sơn không kiên nhẫn huơ tay, “Được rồi, phân phó xuống, thời gian này toàn bộ Lư gia đều phải thấp điệu, có chuyện gì cũng phải xử lý sạch sẽ, đừng để Sở Trầm Uyên nắm được cái đuôi nào nữa.”

    Hai nhà Tiêu, Lư đều nhận định Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm mất tích đang nằm trong tay Sở Trầm Uyên, đối với việc này, Sở Trầm Uyên thật sự oan uổng vô cùng.

    Nghe Cố Vũ bẩm cáo chuyện Tiêu Hàm Chương tìm hắn, Sở Trầm Uyên không thèm để ý cười cười, nói: “Để bọn họ tiếp tục tìm, bọn họ nếu thật sự có thể tìm ra người, mới coi như có bản lĩnh.”

    Thực tế, Cố Vũ cũng xác định không hề thấy bóng dáng Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm trong tiên lao ở Lăng Tiêu thiên, thời gian này hai nhà Tiêu, Lư trên dưới giày vò, khiến hắn cũng không kìm được hiếu kỳ về tung tích của hai người Tiêu Dương. Sở Trầm Uyên giả vờ không thấy ánh mắt hiếu kỳ của Cố Vũ, trong lòng thầm cười. Cố Vũ nếu từng thấy con yêu thú bậc chín bên cạnh Sở Mặc đó, thì chắc sẽ biết tung tích của hai người kia thôi.

    Chẳng qua yêu thú đó là chuyện gì? Sở Trầm Uyên trầm ngâm. Khi hắn đang tự cân nhắc, cửa thư phòng bị người đẩy ra, Đoạn Lăng Phong vẻ mặt không kiên nhẫn đứng trước cửa.

    “Ngươi có phải nên nghỉ ngơi rồi không?”

    Sở Trầm Uyên vừa thấy Đoạn Lăng Phong lập tức ném suy nghĩ trong đầu ra, bày vẻ yếu ớt mang thương tích xử lý công sự, giả đáng thương với Đoạn Lăng Phong. Đây không phải là hắn giả vờ, mà hắn thật sự bị thương, còn là bị thương do bảo vệ Đoạn Lăng Phong. Sở Trầm Uyên nếm được mật ngọt của lần bị thương trước, lần này liền thay đổi hoàn toàn phong cách lãnh ngạo, khai thác triệt để phần không sợ mất mặt ra, bày vẻ bị ám thương, tu vi đại tổn, nhưng vì Đoạn Lăng Phong mà cam tâm tình nguyện.

    Đoạn Lăng Phong bị Sở Trầm Uyên quấn tới không biện pháp, lại thêm thời gian này Lăng Tiêu thiên tẩy sạch một đám người, không còn an toàn nữa, chỉ đành không tình không nguyện lưu lại chăm sóc và bảo vệ cho Sở Trầm Uyên. Vì sớm ngày thoát thân, Đoạn Lăng Phong vô cùng quan tâm tới thương thế của Sở Trầm Uyên, nghiêm khắc yêu cầu Sở Trầm Uyên phải chiếu theo yêu cầu của y tiên dưỡng thương, không cho phép hắn quá mức mệt nhọc.

    Cố Vũ vừa thấy Đoạn Lăng Phong liền biết điều chọn cáo lui, Sở Trầm Uyên thỏa mãn nhìn Đoạn Lăng Phong tuy vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn nghiêm túc thay hắn chỉnh lại đồ đạt lộn xộn trên bàn, trong lòng toan tính, chút thương tích này của hắn thêm ba tháng nữa là khỏi rồi đi? Hay là dưỡng nửa năm mới khỏi? Ôi, Vương Đạo Hỉ tuy y thuật không được, nhưng rất biết nhìn sắc mặt người, lần sau vẫn phải tìm hắn tới xem bệnh, nói càng nghiêm trọng càng tốt.

    Gió tanh mưa máu tại Lăng Tiêu thiên thời gian này, hoàn toàn không ảnh hưởng tới Tiêu Dật đang ở rất xa. Lúc này y đang cầm [Tối bát quái] kỳ mới xem nhập thần.

    Ái hận vướng mắc giữa ba người Tiêu Dương, Tiêu Tấn, và Lư Vũ Điềm trở thành tin bát quái nóng nhất tiên giới hiện tại, [Tối bát quái] là trung tâm của tin bát quái đương nhiên không thể nào bỏ qua đầu mối tin tức tốt như thế. Kỳ [Tối bát quái] này đặc biệt mở một chuyên mục, bên trong trích lục một vài tin phỏng vấn của ký giả và phản hồi của độc giả về chuyện này trong mấy ngày gần đây. Xem chúng nhân tiên giới tự biên ra đoạn tình ái hận tình cừu giữa ba người, tình tiết cẩu huyết, tình cảm ngược luyến, những tiểu thuyết đó của nhân giới so với cái này, quả thật bị bỏ xa tới mười con đường.

    Tiêu Dật xem miết xem miết, trong đầu đột nhiên nảy lên ý định mở một cuộc so tài tiểu thuyết tiên giới. Là một thương nhân tự nhận là có chút nhãn quang, đối với Tiêu Dật, sự nghiệp tiểu thuyết của tiên giới nếu muốn phát triển lâu bền, bọn họ không thể mãi áp dụng cách thức bán tiểu thuyết từ nhân giới được, mà nên nỗ lực bồi dưỡng tác giả tiểu thuyết bản thổ tiên giới, sáng tạo ‘đại thần viết lách’ thuộc về tiên giới.

    Trước kia Tiêu Dật không nghĩ như thế, là vì tư duy bị cố định, luôn cho rằng tiên nhân tiên giới đều theo kiểu không nhiễm khói bụi nhân gina. Nhưng [Tối bát quái] vừa được đưa ra, lại khiến Tiêu Dật thay đổi cách nhìn về tiên nhân. Đừng thấy bọn họ ai ai cũng đều có vẻ phong hoa tụ nguyệt, phong nhã ưu dật, kỳ thật bên trong đều trái ngược. Các loại tin lộ ra trong các tiên nhân ở mỗi kỳ [Tối bát quái] luôn có thể liên tục đổi mới tam quan của Tiêu Dật, khiến y thể nghiệm cảm giác cẩu huyết lâm đầu.

    So với lần này, Tiêu Dật tràn đầy lý do để tin rằng, nếu biến những tình tiết chủ quan do các tiên nhân tự biên thành phim truyền hình, tuyệt đối có thể quét sạch phim Hàn thiên về cẩu huyết tới bã cũng không còn.

    Nghĩ thế, Tiêu Dật nói làm liền làm, lập tức ấn liên lạc vân mạc với Từ Sắt Nguyên, nói chuyện này ra.

    Từ Sắt Nguyên đã thích ứng với những ý tưởng dồi dào của Tiêu Dật, hắn tóm gọn đại khái ý mà Tiêu Dật đã nói, “So tài tiểu thuyết? Tiểu thuyết ưu tú sẽ được Lâm Thính Hải quay thành phim?”

    Tiêu Dật dùng sức gật đầu.

    Từ Sắt Nguyên cũng cảm thấy chủ ý này không tồi, đúng lúc thời gian này vì chuyện Vân Lam tác loạn, vì an toàn, tuyển tú tiếp theo bị yêu cầu tạm ngừng, Từ Sắt Nguyên đang rầu vì khoảng thời gian trống giữa hai kỳ tuyển tú, không có đại sự gì hấp dẫn người ta hết.

    Từ Sắt Nguyên suy ngẫm nhìn Tiêu Dật, “Giám khảo tiểu thuyết thì tính sao? Đưa tới chỗ Dung Nhị ở nhân giới?”

    Tiêu Dật do dự, khi Sở Mặc đi vào thì thấy vẻ mặt chần chừ của Tiêu Dật.

    “Sao vậy?”

    Tiêu Dật vui vẻ nhìn Sở Mặc, kế thừa nguyên tắc ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, y liền nói lại kế hoạch của mình và Từ Sắt Nguyên. Tiêu Dật cảm thấy tiểu thuyết không giống tuyển tú, giám khảo nhất định phải có quyền uy hoặc tốt nhất là có kinh nghiệm liên quan. Theo lý đưa người tới nhân giới là chọn lựa tốt nhất, nhưng nếu là vậy, luôn cảm thấy độ tham dự của tiên giới sẽ trở nên nhạt đi rất nhiều, sẽ không còn giống với dự định ban đầu của y nữa.

    Sở Mặc không tán đồng đề nghị đưa cuộc so tài tiểu thuyết tới nhân giới bình chọn, hắn kiến nghị, “Tại sao chúng ta không đăng những tiểu thuyết này lên [Tối bát quái], sẽ do độc giả bỏ phiếu bầu chọn tiểu thuyết thích nhất, như vậy vừa có thể tuyên truyền tiểu thuyết, lại có thể nâng cao lực ảnh hưởng của cuộc so tài, thế nào?”

    Tiêu Dật ngây người, lập tức phản ứng lại, cũng như y muốn tạo ra ‘đại thần viết lách’ bản thổ, nếu chỉ dựa vào một cuộc so tài căn bản không đủ, cái y cần là cung cấp một sân trời. Y hoàn toàn có thể nhờ cuộc so tài này sáng tạo một quyển tạp chí tiểu thuyết, kỳ đầu đăng tác phẩm so tài, các kỳ sau thì có thể trường kỳ kêu gọi bản thảo, tạo ‘điểm cuối’ tiểu thuyết thuộc về tiên giới

    Đối với tất cả những ý định này, Sở Mặc đều vô điều kiện ủng hộ, lập tức gật đầu tán thành.

    So với Sở Mặc kịp thời thể hiện thái độ, sự chú ý của Từ Sắt Nguyên hoàn toàn không nằm trên tạp chí tiểu thuyết, hắn quan tâm là: “Nếu độc giả bỏ phiếu, chúng ta có thể làm như tuyển tú, một phiếu một khối hạ phẩm tinh ngọc không?”

    Tiêu Dật & Sở Mặc, “…”

    Từ Sắt Nguyên cười hê hê, sải hai tay, “Chúng ta là thương nhân mà!”

    Sau đó bàn bạc vài câu, Từ Sắt Nguyên lại có vấn đề, “[Tối tiểu thuyết] do ai phụ trách?”

    [Tối tiểu thuyết] là cái tên của tạp chí tiểu thuyết Tiêu Dật đặt trong thời gian xúc tiến, Từ Sắt Nguyên cười nhạo Tiêu Dật không văn hóa, Sở Mặc nhẹ nhàng ném một câu, thô tục chính là tao nhã, trực tiếp đè Từ Sắt Nguyên nói không ra lời.

    Tiêu Dật hiện tại thật sự không đủ người, chuyện đài truyền hình y tự quản, hòa thần đan và vật phẩm giao dịch giữa các giới do Sở Mặc phụ trách, tuyển tú, nội y, tiệm sách, vân mạc thì đều do Từ Sắt Nguyên, bộ quảng cáo hiện tại giao cho Thành Hạo, Lâm Thính Hải thì tiếp tục về nhân giới học tập, mấy người bọn họ thực sự đã là bận rộn bù đầu rồi.

    Tiêu Dật lượt lại từng người bên cạnh mình, Dung Nhị rất thích hợp, nhưng dù sao hắn vẫn là phàm nhân, không thể ở lại tiên giới quá lâu, cũng không tiện gặp người ngoài. Tiêu Dật đột nhiên nghĩ ra, “Bạch Tử Sơn thế nào? Để Dung Nhị ở bên cạnh phò trợ?”

    Nói ra thì, Bạch Tử Sơn cũng là một dạng kỳ hoa, chỗ này thiên về nghĩa tán dương. Lần trước Vân Lam tác loạn, Bạch Tử Sơn bị người của dư nghiệt Vân Lam vây trên đường tới Linh Hư cảnh. Đợi khi hắn thoát vây chạy tới hiện trường tuyển tú, bạo loạn Vân Lam đã kết thúc rồi. Lúc đó đối diện với ánh mắt hoài nghi của mọi người, Bạch Tử Sơn để chứng minh mình là Bạch Tử Sơn hàng thật giá thật, không phải yêu thú giả dạng, không thể không bại lộ một thân phận khác của hắn, kẻ tung tinh bát quái nhất của [Tối bát quái], người cung cấp tình tiết cẩu huyết nhất mỗi kỳ. Nhìn vẻ mặt uốn khúc cực độ của Tống Nhất Hàm lúc đó, Tiêu Dật nhớ tới [Tối bát quái] kỳ trước có đăng một tin về Tống Nhất Hàm, sau khi lặng lẽ thắp ba cây nhang cho Bạch Tử Sơn, liền không chút do dự tin tưởng thân phận của hắn.

    Tiêu Dật tin rằng, dựa vào năng lực quan sát vô cùng tỉ mỉ và năng lực tự biên có thể gọi là nghịch thiên của Bạch Tử Sơn, hắn hoàn toàn có thể một mình chống đỡ [Tối tiểu thuyết]. Còn về tu dưỡng văn học của Bạch Tử Sơn, là con cháu của Phương Hoa cảnh Bạch gia được tận tâm bồi dưỡng nhiều năm, đó là chỗ không cần phải nghi vấn nhất.

    Đối với đề nghị của Tiêu Dật, Sở Mặc và Từ Sắt Nguyên sau khi nhìn nhau câm nín cười khổ trước vân mạc, cũng chỉ đành tán đồng, thực sự không có ai thích hợp hơn nữa. Đương nhiên trong lòng hai người vô cùng ăn ý hạ một quyết định giống nhau, nơi công tác của [Tối tiểu thuyết] nhất định phải xây ở thật xa, tốt nhất có thể xa khỏi Nhược Thủy châu, triệt để ngăn cách khả năng Bạch Tử Sơn làm việc chung với họ.

    Thương lượng xong chuyện này, Từ Sắt Nguyên vội liên lạc với Bạch Tử Sơn, Tiêu Dật tắt vân mạc, mới nhớ ra kỳ thật y đã mấy ngày không gặp Sở Mặc rồi. Vừa rồi chỉ lo chuyện so tài tiểu thuyết, y đã quên hỏi Sở Mặc lần này về có phải sẽ không đi nữa không.

    “Chuyện của Lăng Tiêu thiên đã xử lý xong hết rồi sao?”

    Sở Mặc buồn cười nhìn Tiêu Dật, gật đầu, “Lăng Tiêu thiên có Sở Trầm Uyên tọa trấn, không có ta cũng không sao.”

    “Ừm!” Tiêu Dật nghe tên Sở Trầm Uyên, đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm đều bị Sở Trầm Uyên nhốt lại sao?”

    Sở Mặc khẽ nhíu mày, “Tiểu Dật sao lại muốn hỏi chuyện này?”

    Tiêu Dật chỉ cuốn [Tối bát quái] trên bàn, “Mọi người thảo luận náo nhiệt, tôi cũng hiếu kỳ thôi mà.”

    Sở Mặc còn cho là người Tiêu gia tìm tới Tiêu Dật, thấy Tiêu Dật chỉ là hiếu kỳ, liền nghiêm túc nói, “Hai người họ không ở Lăng Tiêu thiên, mà thật sự mất tích rồi.”

    “Hả?” Tiêu Dật bất ngờ nhìn Sở Mặc, “Lẽ nào bọn họ thật sự phản bội đi theo dư nghiệt Vân Lam rồi?” So với lý do hai người này bỏ trốn với nhau, Tiêu Dật càng tin tưởng hai người phản bội đi theo dư nghiệt Vân Lam hơn.

    Sở Mặc hơi gật đầu, cảnh cáo nhìn Trì Mu đang mang hình dạng hổ con ngồi trước cửa, dịu dàng nâng tay xoa đầu Tiêu Dật, bình tĩnh nói, “Có lẽ, nhưng bọn họ thật sự có liên can với dư nghiệt Vân Lam, cũng có thể là vì sự bại mà bị dư nghiệt Vân Lam diệt khẩu rồi.”

    Trì Mu nhận được ánh mắt cảnh cáo của Sở Mặc, đứng sau lưng Tiêu Dật đảo mắt trắng với Sở Mặc, giả vờ cái gì cũng không thấy, tiếp tục là một sủng vật hợp cách.

    Tiêu Dật nghĩ tới bộ dạng hỉnh mũi lên trời của Tiêu Dương, với cá tính của hắn, thật sự có thể bị diệt khẩu, nên cũng tin tưởng lời của Sở Mặc. Sở Mặc mỉm cười, nếu không phải có Trì Mu ở đây, hắn thật sự muốn ôm Tiêu Dật. Hắn thích Tiêu Dật vô điều kiện tín nhiệm mình như vậy, khiến tim hắn thỏa mãn, chỉ muốn vĩnh viễn cột Tiêu Dật bên cạnh mình, không để y rời khỏi tầm mắt hắn.

    Nụ cười của Sở Mặc quá đẹp, trong ánh mắt tựa hồ còn có gì đó làm lòng Tiêu Dật ngứa ngáy, Tiêu Dật cảm thấy tim y bắt đầu đập mạnh hơn. Khi bầu không khí đang tốt đẹp, Trì Mu vẫn luôn ngồi trước cửa ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở chính sự, “Thần cách!”

    Tiêu Dật và Sở Mặc, “…”

    Trong cái trừng mắt lạnh lẽo của Sở Mặc, Trì Mu khiêu chiến nhe răng với Sở Mặc, lặng lẽ điểm thêm điểm thưởng đối với hành động của mình. Nó cảm thấy vừa rồi nếu nó không lập tức cắt ngang ánh mắt nhìn nhau của Tiêu Dật và Sở Mặc, chỉ sợ hôm nay nó sẽ không có cơ hội nhắc tới chuyện thần cách nữa. Nó đã ở tại tiên giới đủ lâu rồi, nhất định phải nhanh chóng trở về Hư Vô hải, nơi đó còn có tộc Trì Mu đang đợi nó, đợi Tiêu Dật tới.

    83 – Giới chủ

    Tại tiên giới, ngươi tùy tiện kéo một người hỏi hắn nơi hung hiểm nhất của tiên giới là đâu? Câu trả lời chín phần mười là Hư Vô hải.

    Đối với Hư Vô hải, Tiêu Dật tuy chưa từng đi qua, nhưng mặt tâm lý thì không thấy xa lạ gì. Bất kể là Sở Mặc từ nhỏ sống tại Hư Vô hải, hay ông ngoại hiện tại đang ở Hư Vô hải, Tiêu Dật nghe tới Hư Vô hải luôn cảm thấy có một sự thân thiết khó nói. Cũng vì thế, khi Trì Mu nhắc tới chuyện có một mảnh vỡ thần cách nằm ở Hư Vô hải, bọn họ nên nhanh chóng tới đó, phản ứng đầu tiên của Tiêu Dật không phải là nơi đó rất nguy hiểm, mà là nhìn Sở Mặc, vẻ mặt hào hứng như đang nói chúng ta thuận đường đi thăm ông ngoại.

    Sở Mặc giở khóc giở cười với phản ứng của Tiêu Dật, hắn không nhẹ nhõm như Tiêu Dật. Tiêu Dật không hiểu rõ Hư Vô hải, hắn từ nhỏ sống tại đó, lại biết Hư Vô hải trong miệng Trì Mu là chỉ biển trong Hư Vô hải, chứ không phải là biển ngoài Hư Vô hải mà họ sinh sống. Kỳ thật nếu nói về mặt ý nghĩa nghiêm ngặt, biển trong Hư Vô hải mới chân chính là Hư Vô hải, mà biển ngoài là địa giới vùng ven từ Hư Vô hải kéo dài ra. Tại Hư Vô hải, biển trong biển ngoài phân định rõ ràng, biển ngoài là phạm vi sinh sống của tội dân tiên triều, mà biển trong là thiên hạ của yêu thú. Theo lời đồn, yêu thú sinh sống ở biển trong phần nhiều là yêu thú bậc cao, thậm chí không chỉ có một con yêu thú bậc mười. Sở Mặc sinh sống nhiều năm tại Hư Vô hải, rất ít khi thấy có tiên nhân mạo hiểm đi sâu vào biển trong mà có thể sống sót trở ra, Lục Thiệp Xuyên chỉ sợ là người duy nhất trong mấy ngàn năm nay.

    Vẻ mặt Sở Mặc khiến Tiêu Dật ý thức được gì đó, y cẩn thận hỏi, “Rất nguy hiểm sao?”

    Sở Mặc khẽ gật đầu, kiên nhẫn giải thích sự khác biệt của biển trong và ngoài Hư Vô hải. Thấy Sở Mặc tựa hồ không muốn Tiêu Dật đi, Trì Mu gấp lên, cao giọng nói với Sở Mặc, “Chúng ta không phải đã nói trước rồi sao?”

    Sở Mặc đảo mắt nhìn gương mặt hổ lông lá của Trì Mu, vì gấp gáp, con mắt màu vàng của Trì Mu trừng tròn vo, lông trên mặt hơi dựng lên, bày vẻ sao ngươi có thể phản tín bội nghĩa. Sở Mặc hừ lạnh, cố tình chần chờ cho Trì Mu lo lắng một phen, mới nghiêm túc nhìn Tiêu Dật nói, “Tuy có nguy hiểm, nhưng vì mảnh vỡ thần cách, chút nguy hiểm này vẫn phải chấp nhận. Huống hồ Trì Mu sinh trưởng tại đó, có nó dẫn đường cũng có thể tránh được không ít nguy hiểm.”

    Tiêu Dật tin tưởng gật đầu, Sở Mặc nếu đã nói vậy, khẳng định sớm có chuẩn bị, cho dù có gì bất ngờ, cũng sẽ nằm trong phạm vi khống chế của Sở Mặc thôi.

    Tiêu Dật nghĩ không sai, Sở Mặc quả thật đã biết chuyện trong Hư Vô hải có thần cách từ mấy hôm trước. Từ sau khi hỗn loạn tại hiện trường tuyển tú kết thúc, Sở Mặc vì an toàn của Tiêu Dật mà dẫn Trì Mu rời khỏi Tiêu Dật. So với Tiêu Dật cái gì cũng không hiểu, Sở Mặc có hiểu biết khá nhiều về Trì Mu, hắn biết tộc Trì Mu vẫn luôn sống sâu trong Hư Vô hải, rất ít khi rời khỏi Hư Vô hải ra ngoài. Con Trì Mu trước mắt này mấy tháng trước đột nhiên chạy ra khỏi Hư Vô hải, bị kim ngư vệ canh giữ gần Hư Vô hải bắt được, cho tới mấy ngày trước mới tình cờ thoát khỏi tiên lao.

    Sở Mặc vô cùng bận tâm nguyên nhân Trì Mu đột nhiên rời khỏi Hư Vô hải, lại càng thêm để tâm chuyện Trì Mu vừa nhìn đã biết trong người Tiêu Dật có thần cách. Hắn hoài nghi nguyên nhân Trì Mu rời khỏi Hư Vô hải là vì Tiêu Dật, quả nhiên lời của Trì Mu cũng chứng thực điểm này. Nó rời khỏi Hư Vô hải là vì cảm ứng được có khí tức thần cách xuất hiện ở hướng Nhược Thủy châu. Mà lúc đó, chính là lần đầu tiên Tiêu Dật xuất hiện tại tiên giới.

    Nghe lời Trì Mu nói, tộc Trì Mu không phải là yêu thú sinh trưởng tại tiên giới, mà là đời đời sinh sống tại thần giới, năm đó khi thần giới sụp đổ mới lưu lạc tới tiên giới. Mấy năm nay, tộc Trì Mu vì thề ước, vẫn luôn bị vây ở Hư Vô hải, nếu không phải lần này cảm ứng được khí tức thần cách, nó cũng sẽ không rời khỏi Hư Vô hải mà tới đây.

    Đối với lời của Trì Mu, Sở Mặc không lập tức tin tưởng, mà mấy hôm nay dẫn theo Trì Mu đi tra tất cả tư liệu tại Lăng Tiêu thiên có liên quan tới thần cách, yêu thú và Hư Vô hải. Liên tục mấy hôm, Sở Mặc phát hiện một chỗ mà trước kia hắn chưa từng để ý qua, trong số thượng cổ dị thú mà sử ký lục của tiên giới ghi chép không hề có Trì Mu, mà ghi chép liên quan về Trì Mu, xuất hiện sớm nhất là gần mười vạn năm trước, lúc đó chính là khi thần giới vừa sụp đổ. Vì thế, Sở Mặc mới tin lời Trì Mu, cũng đáp ứng sẽ cùng nó về Hư Vô hải.

    Sở Mặc không che giấu Tiêu Dật, mà kể lại những gì tra được trong mấy hôm nay cho Tiêu Dật.

    Tiêu Dật ngạc nhiên nhìn Trì Mu, “Thần giới sụp đổ không phải tất cả mọi người đều chết rồi sao? Các ngươi làm sao sống sót được?”

    Trì Mu thần sắc ngưng trọng, “Ngươi còn nhớ lời ta từng nói với ngươi chứ? Ta giúp ngươi tìm mảnh vỡ thần cách còn lại, mà ngươi phải lập thệ trả tự do cho tộc Trì Mu của ta.”

    Tiêu Dật gật đầu.

    Trì Mu nhìn Sở Mặc một cái, trầm giọng nói: “Thần giới và tiên giới khác nhau, không có thiên hạ cộng chủ, mà phân thành những địa giới khác nhau, mỗi giới sẽ do giới chủ quản lý. Quê hương của tộc Trì Mu là thần giới Tịnh Lưu giới. Tịnh Lưu giới tương liên với Vô Vọng chi hải, một nửa lãnh thổ trôi nổi trên Vô Vọng chi hải. Tộc Trì Mu của ta vì năng lực đặc thù, đời đời phụ trách trấn thủ nơi tiếp nối của Tịnh Lưu giới và Vô Vọng chi hải. Hôm đó khi thần giới sụp đổ, tổ tiên của tộc Trì Mu ta may mắn cùng một phần vỡ nát của Tịnh Lưu giới xuyên qua Vô Vọng chi hải, đến tiên giới, từ đó định cư tại Hư Vô hải.”

    Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Trì Mu, “Đợi đã, ý của mày là bên trong Hư Vô hải có mảnh vỡ đại lục thần giới?”

    Trì Mu gật đầu, ánh mắt khó hiểu, “Nơi đó chính là đích đến của chúng ta, cũng là nơi ngươi cai quản sau này.”

    “Hả?”

    Trì Mu nghiêm mặt, “Lực chú ý của ngươi nên đặt ở nửa câu trước của ta, thần giới có giới chủ tồn tại.”

    Tiêu Dật ẩn ẩn đoán được gì đó, vô thức sờ sờ ngực. Trì Mu nương theo động tác của Tiêu Dật nhìn ngực y, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Đúng như ngươi nghĩ, thần cách trong người ngươi không phải là thần cách của thần nhân bình thường, mà là thần cách của giới chủ Tịnh Lưu giới năm đó. Thần giới sụp đổ, thần nhân bình thường đều tan thành cát bụi, giới chủ năm đó không biết đã thi triển thủ thuật nào, tuy thần cách vỡ thành vô số mảnh, nhưng cũng được bảo lưu trong lúc thiên đạo hủy diệt. Chỉ là không biết tại sao, những thần cách này lại ở trong người ngươi, hơn nữa đã gần sắp hoàn chỉnh.”

    Trì Mu nói tới đây, vẻ mặt trở nên cẩn trọng, “Đợi khi thần cách trong người ngươi hoàn toàn hoàn chỉnh, ngươi chính là giới chủ tiếp theo của Tịnh Lưu giới, cũng chính là chủ nhân mà tộc Trì Mu ta thờ phụng, ta hy vọng ngươi có thể nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta, trả tự do cho tộc Trì Mu.”

    Thần cách trong người Tiêu Dật không phải là thần cách bình thường, kỳ thật y và Sở Mặc đều đã có tâm lý chuẩn bị. Hôm đó khi Đoạn Lăng Phong gặp Tiêu Dật lần đầu, cũng từng hoài nghi năng lực qua lại các giới của Tiêu Dật tương tự với năng lực của giới chủ thần giới được ghi chép trong cổ tích. Sau đó Lục Thiệp Xuyên nhìn ra trong người Tiêu Dật là thần cách, liên hệ với suy đoán của Đoạn Lăng Phong, bọn họ đã nghĩ thêm rất nhiều. Chỉ là Tiêu Dật không ngờ chuyện lại trùng hợp như thế, thần cách trong người y lại chính là thần cách của giới chủ Tịnh Lưu giới trong miệng Trì Mu.

    Còn về chuyện thả tự do cho tộc Trì Mu, thì Tiêu Dật không hiểu lắm, “Nếu giới chủ Tịnh Lưu giới đã chết rồi, thần giới cũng sụp đổ rồi, các ngươi còn chưa tính là tự do sao?”

    Trì Mu khổ sở nhìn Tiêu Dật một cái, không muốn nói nhiều về chuyện này, thấp giọng nói, “Đợi ngươi tới Hư Vô hải nhìn thấy tộc Trì Mu của ta rồi sẽ biết.”

    Hai ngày sau, Tiêu Dật và Sở Mặc đứng ở rìa Hư Vô hải, bên cạnh hai người là Trì Mu đã hồi phục nguyên hình.

    Tiêu Dật hưng phấn kéo Sở Mặc, “Ông ngoại thật sự sẽ tới đón tôi sao?”

    Sở Mặc buồn cười gật đầu. Lần này tới biển trong Hư Vô hải quá mức nguy hiểm, tuy có sự bảo chứng của Trì Mu, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm. Trước khi tới hắn đã liên lạc với Bách lão, có hai cao thủ bậc mười là Bách lão và Lục Thiệp Xuyên, dù sao cũng có thể bảo vệ Tiêu Dật an toàn ra khỏi biển trong Hư Vô hải.

    Sở Mặc khẳng định làm mắt Tiêu Dật sáng lên, ý cười tràn đầy trong đó. Y đã phải xa ông ngoại quá lâu rồi, thật sự rất nhớ ông ngoại. Tiêu Dật cảm kích nhìn Sở Mặc một cái, lén thò tay nắm tay Sở Mặc, nhẹ gãi gãi lòng bàn tay đối phương. Có bóng đèn công suất lớn là Trì Mu, đây đã là hành động chủ động nhất của Tiêu Dật rồi.

    Sở Mặc rất nhanh nắm ngược trở lại, đồng dạng cũng gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Dật, Tiêu Dật ngứa muốn rút tay ra, lại bị Sở Mặc nắm chặt, không cho y rút ra.

    Động tác nhỏ của hai người đang lúc ngọt ngào, một tiếng chim hót thanh thúy vang lên không xa. Theo tiếng chim hót, hai bóng người nhanh chóng đi về phía này. Không bao lâu, Lục Thiệp Xuyên xuất hiện trước mặt Tiêu Dật.

    “Ông ngoại.” Tiêu Dật cao hứng lên đón.

    Lục Thiệp Xuyên kích động nhìn Tiêu Dật, cười vỗ vỗ vai Tiêu Dật, “Hai tháng không gặp, tiểu Dật trưởng thành rồi.”

    Một câu nói hết sức bình thường, lại khiến Tiêu Dật cảm thấy vô cùng ấm áp. Y cười tươi rói nhìn Lục Thiệp Xuyên, ánh mắt đảo qua người lão giả mặc hắc y đứng cạnh Lục Thiệp Xuyên.

    “Bách lão.” Sở Mặc đi lên một bước, kéo Tiêu Dật giới thiệu. Trước đó Tiêu Dật đã từng nghe qua tên Bách lão rất nhiều lần, đây là lần gặp đầu tiên.

    Bách lão trông vô cùng hiền từ, hoàn toàn là một ông lão bình thường. Ông đặc biệt từ ái nhìn Tiêu Dật một cái, phất tay, tỏ vẻ mọi người vừa đi vừa nói. Bất kể là đại lục thần giới hay mảnh vỡ thần cách, đều hoàn toàn khơi lên hứng thú của Bách lão. Ông sống tại Hư Vô hải gần ba ngàn năm, nhưng lại không hề biết trong Hư Vô hải có một khối lục địa thần giới. Nếu sớm biết… Bách lão nghĩ tới đây, đột nhiên bật cười, quả thật hai chữ thần giới đã khiến ông cũng xém chút mất đi tâm bình thường.

    Lục Thiệp Xuyên tuy cũng quan tâm đại lục thần giới, nhưng quan tâm hơn cả là mảnh vỡ thần cách. Ánh mắt ông đặt lên người Trì Mu đi bên cạnh họ, tỏ ý, “Là mi nói biết tung tích của mảnh vỡ thần cách?”

    Trì Mu gật đầu.

    Lục Thiệp Xuyên trầm ngâm, “Theo như mi nói, tộc Trì Mu sống ở sâu trong Hư Vô hải, nhưng ta từng lang thang mấy năm trong Hư Vô hải, tại sao chưa từng thấy qua một con Trì Mu?”

    Lời của Lục Thiệp Xuyên khiến Trì Mu ngạc nhiên nhìn ông một cái, đang định mở miệng giải thích, đột nhiên Trì Mu tựa như nghe thấy cái gì, ngửa đầu hú dài.

    Theo tiếng hú của Trì Mu, Hư Vô hải dưới chân bọn họ bắt đầu cuộn trào kịch liệt, mặt biển màu xám nâng lên thật cao, giống như sắp sửa từ dưới phun lên.

    “Gào!”

    Một tiếng gầm tức giận ngập trời vang lên, một cái đầu hổ thật lớn từ mặt biển chui ra. Tiêu Dật chấn động nhìn cái đầu hổ lớn như tòa nhà mười mấy tầng, không dám tưởng tượng nếu kết dính với thân thể, thì con Trì Mu dưới biển này rốt cuộc lớn cỡ nào. Theo cái đầu Trì Mu thò ra khỏi biển, lục tục lại có mười mấy cái đầu Trì Mu cũng cùng cỡ đó từ dưới biển thò lên. Mười mấy khí tức bậc mười trào lên ngập trời, làm cho yêu thú trong phạm vi trăm dặm quanh đó lập tức chạy trốn sạch sẽ. Thỉnh thoảng có tiên nhân cảm thụ được khí tức bên này, phản ứng đầu tiên chính là kinh hồn bất định nhanh chóng chạy xa.

    Đứng chính giữa những khí tức này, Tiêu Dật chỉ cảm thấy khí huyết trong người đình trệ, vô cùng khó chịu. Bất kể là Lục Thiệp Xuyên hay là Bách lão, đều chưa từng nghĩ qua sẽ gặp nhiều yêu thú bậc mười đến thế, khí thế bậc mười trên người hai người đồng thời phóng ra, hình thành một vách ngăn, chắn trước người Tiêu Dật và Sở Mặc.

    Theo mấy cái đầu Trì Mu thò ra khỏi biển, mặt biển màu xám cuộn trào cuối cùng chậm rãi lắng xuống. Những con Trì Mu này giống như tâm có tương thông, đều xẹt xẹt nhìn sang hướng Tiêu Dật. Mười mấy cặp mắt màu vàng lộ ra tia sáng băng lạnh, Tiêu Dật nhịn không được thò tay kéo Sở Mặc, y nhất định phải cố gắng liên tưởng mấy cái đầu hổ thật lớn này thành từng con hổ con, mới có thể khống chế mặt mình không lộ ra vẻ mất khống chế.

    Từ khi những con Trì Mu này lộ ra khỏi mặt biển, biểu tình của Sở Mặc liền trở nên ngưng trọng, Lục Thiệp Xuyên và Bách lão quay nhìn nhau, đồng thời bước lên chặn trước mặt hai người.

    Bầu không khí tại đó tựa hồ trở nên khẩn trương, Trì Mu vẫn luôn đứng bên cạnh Tiêu Dật tựa hồ muốn nói gì đó, hơi động miệng, cúi đầu nhìn mười mấy cái đầu Trì Mu trên mặt biển một cái, lời đã lên tới miệng lại nuốt về.

    Trên mặt biển, con mắt màu vàng của Trì Mu dẫn đầu đảo đảo, thấp trầm mà uy nghiêm nói: “Ta cảm thấy có khí tức thần cách.”

    “Không sai, quả thật là thần cách.” Trì Mu sau lưng nó lập tức khẳng định, giọng nói cũng thấp trầm và uy nghiêm.

    Tiêu Dật lo lắng nhìn mặt biển, không biết bọn chúng có ý gì.

    Một cái đầu Trì Mu có vẻ hơi nhỏ hơn chút đi lại giữa hai con vừa rồi, vui vẻ nói, “Chúng ta sắp tự do rồi phải không? Có phải sẽ không còn cần phải thồ Tịnh Lưu giới nữa?”

    “Thồ cái gì? Chúng ta là trấn thủ, trấn thủ, hiểu không?” Trì Mu dẫn đầu bất mãn thấp giọng quở trách.

    Sau lưng có thanh âm biếng nhác vang lên, “Vậy có gì khác biệt với thồ?”

    Lại một giọng nói khác chen vào, “Ta vẫn luôn cảm thấy dùng trấn thủ để nói thì đại khí cao sang hơn thồ nhiều, các ngươi thấy có đúng không?”

    “Nếu nói trấn thủ mà mỗi ngày có thể bớt đi mấy canh giờ thồ, ngươi bảo ta khắc chữ trấn thủ trên đầu cũng được.” Thanh âm biếng nhác trước đó lại vang lên lần nữa.

    “Cút, ta đang nói với Nhị Thập Bát, liên can gì tới ngươi?” Trì Mu dẫn đầu tức giận nói.

    “Ta không phải là Nhị Thập Bát, Ta là Nhị Thập Thất.”

    “Vậy Nhị Thập Bát đâu? Tên khốn kiếp đó lại lười biếng hả!”

    “Ta rất nghiêm túc, các ngươi thật sự không cảm thấy trấn thủ nghe đại khí cao sang hơn thồ sao?”

    “Cút!”

    Hai Trì Mu đồng thời quay đầu gầm lên, cái đuôi thật lớn vút lên, hung tợn quất lên người Trì Mu phía sau.

    “Không cho phép ức hiếp Tam Thập Nhị ca của ta.”

    Một con Trì Mu ở sau chót gầm lên, nửa thân thể vọt lên khỏi mặt biển, hung tợn cắn tới chỗ con Trì Mu đứng đầu.

    “Khốn kiếp, ngươi cắn sai người rồi!”

    Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, mặt biển vốn bình lặng lại dấy lên từng cơn sóng, mười mấy con Trì Mu nhanh chóng quần lại, mặt biển màu xám dậy sóng ngập trời, giống như là nồi nước đang sôi.

    Tiêu Dật, “…”

    Hình như có gì đó không giống với y đã nghĩ!

    84 – Triệu hoán

    Có lẽ là chịu ảnh hưởng của ký ức kiếp trước, Trì Mu trong mắt Tiêu Dật vẫn luôn cường đại và lãnh khốc, cho dù mấy con Trì Mu bên cạnh y thỉnh thoảng sẽ đổi mới nhận thức kiếp trước của y, nhưng về mặt chỉnh thể, hình tượng của Trì Mu trong lòng y không có bao nhiêu thay đổi. Lại nói một tộc đàn khó tránh sẽ có một hai ngoại lệ, Tiêu Dật cảm thấy điều này rất bình thường, nói không chừng mấy con Trì Mu bên cạnh y chính là hàng đặc biệt trong tộc!

    Nhưng giờ này phút này, màn trước mắt lại lần nữa đổi mới nhận thức của y dành cho Trì Mu. Tiêu Dật quẫn bách nhìn mấy con Trì Mu quần thành một đống trên mặt biển, lại nhìn Trì Mu bên cạnh, quả đoán tin tưởng con Trì Mu bên cạnh y thật sự là trường hợp đặc biệt của tộc, là một trường hợp đặc biệt về mặt ý nghĩa khác.

    Nhận được ánh mắt của Tiêu Dật, Trì Mu bình tĩnh dịch lui hai bước, dùng tốc độ mắt người có thể thấy biến hóa thành một con hổ lớn lông vằn màu vàng, để biểu thị sự khác biệt với mấy cái đầu hổ đang quần thành một đống trên mặt biển kia. Nó sai rồi, nó không nên tin tưởng trí thông minh của cái đám kia, đã nói là phải xuất hiện bi tráng mà? Đã nói là nước mắt động nhân mà? Đã nói sẽ triển thị hiện thực cuộc sống tàn khốc của tộc bọn họ mà? Các ngươi tràn trề sinh lực như vậy, ai sẽ tin rằng các ngươi ngày ngày sống trong bóng âm hả, khốn kiếp!

    Trì Mu điên cuồng gào thét trong lòng, trên cái mặt đầy lông tràn đầy vô tội, con mắt màu vàng chớp chớp nhìn Tiêu Dật, mang vẻ mặt nó hoàn toàn không quen biết mấy con Trì Mu kia.

    Sở Mặc buồn cười cắt ngang một người một hổ nhìn nhau, đề nghị, “Chúng ta đi trước hay sao?”

    Trì Mu lập tức huơ vuốt, “Tộc trưởng còn đang ở phía trước đợi chúng ta, chúng ta đi trước đi.”

    Tiêu Dật tỏ ý nhìn đám Trì Mu đang loạn đấu trên biển, “Bọn chúng thì sao?”

    Trì Mu cười ha ha, “Ta không quen bọn họ.”

    Tiêu Dật, “…”

    Cho tới khi mấy người đi xa, mười mấy con Trì Mu trên biển vẫn tập trung vào quần ẩu, thỉnh thoảng còn có con kêu mắng vài câu, hoàn toàn không nhìn tới hướng mấy người Tiêu Dật đã đi một cái.

    “Khốn kiếp, ta cắn ngươi ba cái, ngươi lại dám cắn lại ta sáu cái.”

    “Không được, ta bị thương rồi, việc trực tối nay không thể tham gia rồi.”

    “Nói bậy, bị thương rõ ràng là ta mới đúng.”

    “Nhị Thập Bát, ngươi tới chứng minh.”

    “Ta là Nhị Thập Thất, không phải Nhị Thập Bát.”

    “Ta vừa rồi định nói, tên khốn kiếp Nhị Thập Bát có phải lại lén chạy tới chỗ văn dao quỷ nữa không, khác tộc làm sao có thể bên nhau chứ?”

    Âm thanh hỗn tạp thuận theo tiếng gió truyền tới, Tiêu Dật cố gắng để vẻ mặt mình tự nhiên một chút, đừng để khóe miệng co giật quá rõ ràng. Y mang vẻ đồng tình nhìn Trì Mu một cái, cũng phần nào lý giải được tại sao cao thủ bậc mười trong tộc Trì Mu nhiều như thế, mà vẫn cần một tộc nhân Trì Mu bậc chín ra ngoài đi tìm thần cách.”

    Trì Mu nhạy bén phát giác được đồng tình trong mắt Tiêu Dật, mặt nhìn phía trước ra vẻ nhàn định, giống như cái gì cũng không nghe thấy. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ có thể phát hiện chóp đuôi Trì Mu tức giận nhanh chóng múa may, quả thật muốn xoay chuyển thành một cái cối xay gió sau lưng họ.

    Trải qua cảnh vừa rồi, Tiêu Dật không hiểu sao lại nhẹ nhõm đi, tâm trạng khẩn trương trước khi lên đường đã tan biến. Sở Mặc thân thiết đi tới cạnh Tiêu Dật, một đường giới thiệu cho y biết hải vực dưới chân phạm vi nào là yêu thú nào, mà Tiêu Diêu cung thì chiếm lĩnh những nơi nào? Vẻ mặt mọi người đều không còn sự ngưng trọng trước đó, ngay cả Bách lão và Lục Thiệp Xuyên cũng hiếm khi cười nhạt mấy tiếng.

    Hành trình tiếp theo không có bất cứ nguy hiểm nào, nơi này vẫn thuộc về phạm vi biển ngoài Hư Vô hải, không có người hoặc yêu thú nào bị rút gân lại đi tìm hai cao thủ bậc mười gây phiền. Xao động do mười mấy con Trì Mu dẫn tới đã cách bọn họ rất xa, Tiêu Dật không biết từ khi Trì Mu xuất hiện, cho tới khi bọn họ đi khỏi, các thế lực to to nhỏ nhỏ của Hư Vô hải đồng thời đều nhìn chằm chằm lên người họ. Dù sao mười mấy con yêu thú bậc mười đột nhiên xuất hiện ở biển ngoài Hư Vô hải là tình trạng vô cùng hiếm gặp, mà mấy người bọn họ lại có thể an toàn thoát ra, mà xem ra còn đang có ý đi thẳng vào biển trong Hư Vô hải, bên trong đã phát sinh cái gì? Lại có ẩn tình gì? Có mấy thế lực bên trong còn liên hệ hành tung của họ với bổn nguyện thụ mấy tháng trước, nhất thời cả Hư Vô hải sôi sục ám lưu, vô số vân mạc sáng lên, các tin tức nhỏ tung ra ào ạt.

    Mấy người lên đường vội vàng, sau nửa ngày cuối cùng cũng tới ranh giới biển trong Hư Vô hải. Trì Mu rõ ràng lại lần nữa cảm ứng được khí tức của tộc nhân, giành trước một bước ngửa cổ hú dài.

    “Gào gào gào!”

    Theo tiếng gào cao dần của Trì Mu, một cái đầu hổ thật lớn từ đáy biển chậm rãi dâng lên, xem ra còn lớn hơn cả mấy con Trì Mu vừa rồi, nổi lên mặt biển giống như một tòa núi nhỏ. Giây tiếp theo, thân hình cực lớn của Trì Mu biến hóa, rất nhanh co lại thành độ lớn xấp xỉ mấy người Tiêu Dật, từng bước đi ra khỏi biển.

    Con Trì Mu này rõ ràng tuổi tác rất lớn, râu trên mặt đều bạc trắng, nếp nhăn trên mặt dính lại với nhau, lộ ra nụ cười nhân tính hóa với bọn họ.

    “Khách nhân tôn quý, tộc Trì Mu hoan nghênh các vị.”

    Lão giả nói chuyện tuy mang ý cười, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia run rẩy. Là do tộc Trì Mu đã đợi ngày nay lâu lắm rồi, ông không ngờ khi còn sống còn có thể nhìn thấy ngày tộc Trì Mu đạt được tự do.

    Ánh mắt lão giả nhìn Tiêu Dật tha thiết, ông có thể cảm ứng được khí tức thần cách trong người Tiêu Dật. Về Tiêu Dật, lão giả đã từ truyền tin Trì Mu phát về hiểu biết rất nhiều, nếu Tiêu Dật đã đáp ứng sẽ cho họ tự do, vậy thì ông tin tưởng lời hứa của Tiêu Dật.

    Có lão giả dẫn đường, mấy người Tiêu Dật chính thức bước vào biển trong Hư Vô hải. Nhìn từ mặt biển, biển trong Hư Vô hải và biển ngoài kỳ thật không có gì khác biệt, nhưng hễ bay lên, sẽ cảm giác được rõ ràng lực cản trong biển trong nhiều hơn biển ngoài rất nhiều. Lục Thiệp Xuyên lo lắng Tiêu Dật không thích ứng với hoàn cảnh này, uy lực bậc mười tỏa ra, hình thành một vách ngăn vô hình trước mặt Tiêu Dật, thay y hóa giải lực ngăn trong không trung.

    Khi bọn họ càng lúc càng đi sâu vào trong, lực ngăn trong không cũng càng lúc càng lớn, ngay cả Sở Mặc cũng dần cảm thấy có hơi quá sức, Bách lão đồng dạng cũng tạo một vách ngăn trước mặt hắn. Lão giả chú ý tới tình trạng của Sở Mặc và Tiêu Dật, xin lỗi gật đầu với họ, giải thích, “Vì nguyên nhân Tịnh Lưu giới tồn tại, tiên khí bên này khá tạp loạn, tu vi hơi kém một chút rất khó sinh tồn.”

    Tiêu Dật trở nên hiếu kỳ, “Tịnh Lưu giới tồn tại ở đây lâu như thế, vẫn không bị ai phát hiện sao?”

    Lão giả lắc đầu, mở miệng nói: “Biển trong Hư Vô hải là thiên hạ của yêu thú, vốn rất ít có người tới đây. Cho dù có người tới, có tộc Trì Mu của ta trấn thủ, tự nhiên sẽ không để người không liên can quấy nhiễu Tịnh Lưu giới.”

    Tiêu Dật cân nhắc hàm ý của lão giả, tính ra trước kia không phải không có người phát hiện, mà là người phát hiện đều bị tộc Trì Mu giải quyết rồi.

    Nói tới đây, Tiêu Dật càng thêm hiếu kỳ với Tịnh Lưu giới. Y từng hỏi qua Trì Mu Tịnh Lưu giới rốt cuộc ra sao, Trì Mu vẫn luôn quanh co không chịu nói. Tiêu Dật không khỏi nhìn lão giả, “Tịnh Lưu giới và tiên giới có khác nhau không?”

    Lão giả đang định trả lời, một đạo khí tức hùng hậu chọc trời nổi lên phía trước, một hắc ảnh cực đại từ đáy biển vọt lên, nhào tới chỗ họ.

    Hắc ảnh còn chưa nhào tới hẳn, lão giả đã bước lên một bước, gầm lớn với hắc ảnh.

    “Gào!”

    “Gào!”

    Lão giả và hắc ảnh đều gào lên, hắc ảnh tựa hồ bị lão giả dọa, không cam nguyện lui lại.

    “Đó là cái gì?” Hắc ảnh tốc độ quá nhanh, Tiêu Dật không nhìn rõ, chỉ là một thoáng nhìn thấy trên người hắc ảnh có vô số con mắt chằng chịt.

    “Vạn mục ngư, yêu thú bậc mười sâu trong Hư Vô hải.” Trả lời y là Lục Thiệp Xuyên, Lục Thiệp Xuyên lo lắng Tiêu Dật sẽ bị dọa, an ủi vỗ vai y, “Vạn mục ngư chỉ là ngoại hình hơi dọa người, nhưng trong số yêu thú bậc mười không tính là lợi hại.” Lục Thiệp Xuyên hôm đó vừa mới bước vào bậc mười, đã có thể đánh ngang bằng vạn mục ngư, trong mắt ông, vạn mục ngư cũng chỉ là dựa vào bộ dáng để đe dọa người khác mà thôi.

    Tiêu Dật thở phào một hơi, tuy y không phải rất sợ, nhưng bộ dạng của đối phương thật sự rất kinh người. Sở Mặc to gan nắm tay Tiêu Dật trước mặt Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật len lén nhìn Lục Thiệp Xuyên một cái, vòng tay nắm lại.

    Đoạn đường tiếp theo, thỉnh thoảng có yêu thú đủ dạng nhảy ra khỏi mặt nước, ý đồ muốn nuốt mấy người vào. Tuy có Trì Mu ở trước, mỗi lần đều không gặp nguy hiểm, nhưng vẻ mặt của Lục Thiệp Xuyên vẫn dần trở nên ngưng trọng.

    “Thế nào?” Bách lão thấp giọng nói.

    Lục Thiệp Xuyên nghi hoặc nhìn mặt biển dưới chân, “Lần trước khi ta ở biển trong, những yêu thú này tuy thỉnh thoảng cũng có nhảy lên, nhưng đa phần đều ẩn dưới đáy biển vô cùng yên tĩnh, nhưng lần này yêu thú lại biển hiện vô cùng xao động. Đặc biệt là khí tức của chúng ta đã phóng ra, bọn chúng lại còn dám đi lên khiêu chiến?”

    Đây chính là chỗ khiến Lục Thiệp Xuyên không thể lý giải nói. Bình thường mà nói, yêu thú bậc tám trở lên đã bắt đầu mở linh trí, càng đừng nói là yêu thú bậc mười. Ông và Bách lão, tộc trưởng Trì Mu, ba người suốt quãng đều không có thu liễm uy lực trên người, ba cao thủ bậc mười cùng đi, mà vẫn có yêu thú dám lên khiêu chiến? Bộ dáng của đối phương thật sự là muốn ăn họ, chứ không phải muốn chào hỏi.

    Lời của Lục Thiệp Xuyên tuy là nói với Bách lão, nhưng phần nhiều là nói cho lão giả phía trước nghe.

    Lão giả không hề bất ngờ quay người, ánh mắt đặt trên người Tiêu Dật. Lòng Lục Thiệp Xuyên trầm xuống, đoán được một khả năng, “Bọn chúng đều là nhắm vào thần cách mà tới?”

    Lão giả lắc đầu, “Bọn chúng là nhắm vào Tiêu Dật mà tới, không phải nhắm vào thần cách.”

    Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, lão giả mở miệng giải thích, “Tiểu Lục chắc đã nói với các vị, thần giới khác với tiên giới. Thần giới không có thiên hạ cộng chủ, mà mỗi khu khác nhau sẽ có một giới chủ. Phương thức xuất hiện của giới chủ thần giới cực kỳ đặc biệt, không phải giống như tiên giới dựa vào võ lực hoặc phương thức kế thừa đạt được, mà là do thiên đạo chọn lựa. Nói cách khác, mỗi một vị giới chủ của thần giới đều là do lãnh địa mà họ quản hạt tự chọn ra. Khi mỗi một vị giới chủ thần giới chết đi, lãnh địa mà hắn quản hạt sẽ tương ứng xuất hiện giới chủ mới. Khác biệt của giới chủ và thần nhân bình thường nằm ở thần cách trong người, thần cách trong người giới chủ sẽ dung nhập vào hạt lãnh địa của lãnh địa được quản hạt. Hạt lãnh địa không tắt, lãnh địa không chết. Mỗi khi giới chủ mới lên thay thế, hạt lãnh địa sẽ di chuyển lên người giới chủ mới.

    Lão giả nói tới đây, gật đầu với Tiêu Dật, giống như là đặc biệt giải thích cho Tiêu Dật, “Năm đó thần giới sụp đổ, Tịnh Lưu giới giới chủ thân vong, tộc của ta được Tịnh Lưu giới bảo vệ lưu lạc tới đây. Mấy vạn năm nay khế ước của tộc ta và Tịnh Lưu giới vẫn tồn tại, đây cũng có nghĩa là hạt lãnh địa của Tịnh Lưu giới chưa hề tắt, Tịnh Lưu giới bất cứ lúc nào cũng có thể hạ sinh giới chủ mới. Còn về mảnh vỡ thần cách của giới chủ năm đó mà tộc ta vô ý phát hiện, tiền bối trong tộc suy đoán, giới chủ mới muốn tìm tới Tịnh Lưu giới, chỉ sợ phải gom góp hoàn chỉnh thần cách trước, thần cách hoàn chỉnh cũng có nghĩa là hạt lãnh địa hoàn chỉnh.

    Mấy vạn năm nay, tộc của ta vẫn luôn tìm kiếm thần cách ở khắp nơi, nhưng vì khế ước hạn chế, tộc nhân có thể ra khỏi Hư Vô hải vô cùng hiếm, chuyện tìm thần cách cũng vẫn không có tiến triển gì. Cho tới mấy tháng trước, tiên giới đột nhiên xuất hiện khí tức của thần cách, mà khi khí tức thần cách xuất hiện, Tịnh Lưu giới vẫn luôn an tĩnh cũng theo đó trở nên sinh động hơn.

    Thời gian này, tộc ta ẩn ẩn cảm thấy được Tịnh Lưu giới dường như đang triệu hoán ai đó, cho tới khi ngươi xuất hiện tại Hư Vô hải, sự triệu hoán này liền đạt tới đỉnh điểm. Những yêu thú bị Tịnh Lưu giới ảnh hưởng, cho nên mới bất kể tất cả nhắm vào chúng ta.

    Lão giả nói những điều này, Tiêu Dật cảm thấy y nhất thời không thể lý giải. Theo như lão giả nói, đại lục thần giới hình như có sinh mạng? Cái gì mà lãnh địa chọn lựa giới chủ? Nó thông qua phương thức nào để chọn lựa? Tiêu Dật vốn cảm thấy sự tồn tại của tiên giới đã đủ điên đảo nhận thức của y rồi, hiện tại sự xuất hiện của thần giới quả thật là triệt để đánh nát rồi tái tạo lại nhận thức của y. Nếu không phải lão giả trông rất nghiêm túc, Tiêu Dật quả thật cho rằng ông đang kể truyện cười.

    Tiêu Dật hoang mang nhìn mắt lão giả, lão giả chần chừ mở miệng, “Ngươi không cảm thấy được sự triệu hoán của Tịnh Lưu giới sao?”

    Tiêu Dật đang định lắc đầu, đột nhiên hơi ngây ra, y nhớ tới một giấc mơ mà gần đây càng lúc càng dồn dập, trong mơ tựa hồ có gì đó đang kêu gọi y, y còn nhớ rõ con đường biển đó, tựa hồ nơi cuối con đường là nơi mà y ấp ủ nhớ mong.

    Sự khác thường của y đồng thời tạo nên phản ứng của mấy người, lão giả cấp thiết nói, “Ngươi có phải nghĩ tới gì rồi không?”

    Tiêu Dật do dự gật đầu, vẽ con đường biển đó ra giữa không.

    Lão giả run rẩy nhìn con đường biển quen thuộc xuất hiện trước mặt, kích động nói không thành lời, “Đúng đúng, chính là con đường biển này, con đường từ Hư Vô hải đến Tịnh Lưu giới.”

    Cho tới giờ phút này, lão giả mới triệt để yên tâm, Tịnh Lưu giới có thể công nhận Tiêu Dật, hy vọng của tộc Trì Mu đã ở ngay trước mắt
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm