Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 97-99

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    97 – Hội họp

    Quán rượu Hắc Hồ Tử nằm ở giữa thành Cashin, là một quán rượu nhỏ nằm gần phủ chủ thành, cũng là quán rượu mà kẻ mạo hiểm tới rừng Ma Ảnh thích tới nhất.

    Lúc này tuy đã là sáng sớm, nhưng trong quán rượu Hắc Hồ Tử trải qua một đêm cuồng hoang của kẻ mạo hiểm vẫn tràn đầy tiếng cười đùa náo nhiệt, nhấc ly cụng vang, lớn tiếng khoác lác với nhau, không biết kể bao nhiêu kinh nghiệm mạo hiểm. Giữa quán rượu, vũ nương thoát y mỹ lệ nhiệt tình uốn éo như bướm hoa, thỉnh thoảng có kẻ mạo hiểm ợ một hơi say nhanh chóng sờ lên đùi vũ nương, hoặc nhét vài đồng tiền vào giữa ngực vũ nương, nguyên quán rượu ồn ào, náo nhiệt khó tả.

    Khi ba người Sở Mặc vào liền thấy cảnh tượng đó. Bất luận là Sở Mặc hay Du Trạch, đều không thích ứng nhíu mày. Luigid chú ý tới phản ứng của hai người, cười ha ha, thấp giọng nói, “Tin ta đi, nơi này là chỗ có tin tức linh thông nhất cả thành Cashin này.”

    Trên thực tế, Luigid vô cùng quen thuộc với những thứ trước mắt. Tuy ông là Quang Minh tế ti, nhưng khi còn trẻ cũng từng theo tiểu đội mạo hiểm thám hiểm không ít nơi của ma pháp thế giới. Theo kinh nghiệm của ông, nơi kẻ mạo hiểm thích tụ tập nhất cũng luôn luôn là nơi có tin tức linh thông nhất.

    Trong mắt Luigid hiện lên tia hoài niệm, ông dứt khoát ôm Trì Mu đi xuyên qua đám người hỗn loạn, đi thẳng vào quầy bar của quán. Sở Mặc và Du Trạch theo sát sau lưng ông. Phía bên kia quầy bar, ông chủ quán Hắc Hồ Tử chỉ mặc một chiếc áo vải đơn giản đang híp mắt, âm thầm đánh giá mấy kẻ lạ mặt này có bao nhiêu khả năng có thể đem ra làm dê béo.

    Luigid thành thạo móc ra mấy miếng kim tệ đặt trước mặt Hắc Hồ Tử, rồi nhanh chóng lấy lại khi Hắc Hồ Tử thò tay ra định thu. Ông ngẩng đầu đối diện ánh mắt tham lam của Hắc Hồ Tử, trên gương mặt già nua hiện lên nụ cười gian xảo.

    “Ta muốn biết tiểu thành Cashin hay là rừng Ma Ảnh gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?”

    Hắc Hồ Tử gian nan chuyển ánh mắt khỏi kim tệ trên tay Luigid, nhìn vào ông, lộ ra nụ cười nịnh nọt.

    “Các vị khách đáng kính, các vị tìm đúng người rồi, tại thành Cashin không có chỗ nào tin tức nhanh như Hắc Hồ Tử ta.”

    Sở Mặc không kiên nhẫn nghe Hắc Hồ Tử khoác lác, hắn lạnh mắt đảo nhìn đối phương một cái, nhắc nhở, “Nói trọng điểm.”

    Hắc Hồ Tử nhạy bén cảm giác được lệ khí vụt qua trên người Sở Mặc, vẻ nịnh nọt hơi ngưng trệ, nhưng rất nhanh lại hồi phục như trước, giống như cái gì cũng không cảm thấy.

    “Được rồi, đúng như ngài muốn. Nếu nói chuyện đặc biệt nhất gần đây, Quang Minh thần đại nhân Edel che giấu Chúng Thần Điện lén lút tới tiểu thành Cashin này tạm trú trong phủ chủ thành có tính hay không?”

    “Cái gì?” Luigid kinh ngạc nhìn Hắc Hồ Tử, “Đại nhân Edel tới đây?”

    ​“Xuỵt!” Hắc Hồ Tử ra hiệu yên lặng, đồng thời khẩn trương nhìn quanh, xác định mọi người đều uống tưng bừng, không ai chú ý tới cuộc đối thoại bên này mới yên tâm.

    “Vị khách đáng kính, ngài không nghe thấy hai chữ lén lút sao? Hành tung của đại nhân Edel che giấu Chúng Thần điện, bên cạnh ngài ấy cũng chỉ có một kỵ sĩ tín nhiệm nhất, ngoài ra không mang theo ai khác.

    Luigid hoài nghi, “Đại nhân Edel tới đây làm gì?”

    Hắc Hồ Tử cười hê hê, ánh mắt đặt lên kim tệ trên bàn. Luigid đẩy kim tệ tới trước mặt Hắc Hồ Tử, Hắc Hồ Tử nhanh chóng cất đi, nhưng vẫn cười cười nhìn họ, không có ý mở miệng. Luigid lại lấy ra một đồng kim tệ đặt trước mặt Hắc Hồ Tử, Hắc Hồ Tử lúc này mới thỏa mãn cầm lấy, cách quầy bar cố gắng lại sát cạnh Luigid, giọng nói càng nhỏ.

    “Theo nguồn tin của ta ở phủ chủ thành nói, thân thể của đại nhân Edel hình như có vấn đề gì đó, ngài ấy tới đây để tìm Richard đại nhân. Có tin đồn nửa năm trước đại nhân Richard đột nhiên một mình rời khỏi Hắc Ám thần điện, dọn vào giữa rừng Ma Ảnh, hơn nữa còn xây dựng tháp ma pháp của mình tại đây. Đương nhiên nửa năm nay không có bất cứ ai thấy qua tháp ma pháp, ngài có thể không tin tin này, nhưng ta bảo đảm nó là thật.”

    Luigid và Sở Mặc nhìn nhau, cùng đặt trọng điểm lên tháp ma pháp trong rừng Ma Ảnh. Tiêu Dật biến mất quá mức kỳ quái tại rừng Ma Ảnh, nếu có một tòa tháp ma pháp như thế, vậy thì tất cả đã có thể giải thích. Còn về tại sao bọn họ không tìm được tháp ma pháp, có lẽ đây chính là uy lực cấm chế riêng biệt của ma pháp thế giới, cũng như trận pháp của tiên giới.

    Sở Mặc ra hiệu cho Luigid lại lấy một đồng kim tệ ra, thấp giọng hỏi: “Không có cách nào có thể tìm được tháp ma pháp của Richard sao?”

    Cách gọi Richard này ở một vài nơi đã bị xem là hành động khinh thần, Hắc Hồ Tử thầm lầm bầm, nhưng vẫn cười tươi bất biến lắc đầu.

    “Khách nhân đáng kính, điểm này ta không thể giúp ngài, nhưng ta nghe nói đại nhân Richard thích nhất là vật thí nghiệm đặc biệt, có lẽ ngài có thể bắt vài ma thú quý hiếm để dẫn dụ Richard đại nhân.”

    Sở Mặc vốn đã hơi yên tâm lại bị ba chữ vật thí nghiệm làm lo ngại, thấy sắc mặt Sở Mặc trở nên khó xem, Luigid nhanh chóng gật đầu với Hắc Hồ Tử, đang định kéo Sở Mặc đi, Trì Mu vẫn luôn ngoan ngoãn giả làm sủng vật đột nhiên đứng lên, “Mau, ta cảm ứng được khí tức thần cách của Tiêu Dật, ở ngay bên ngoài.”

    Trì Mu vừa nói xong, Sở Mặc đã giống như tên rời khỏi dây lao ra ngoài quán rượu. Gần như chỉ trong thoáng chốc, ba người đứng bên cạnh quầy bar đồng thời biến mất. Tốc độ của họ quá nhanh, người trong quán rượu chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua, rồi không thấy bóng người đâu nữa, chỉ thấy cánh cửa dày nặng của quán rượu bắt đầu kịch liệt đong đưa không ngừng.

    Bên ngoài quán rượu, trên bầu trời phủ chủ thành, Richard bọc mình trong áo bào đen đang vô vị ngồi trên lưng cốt long cự đại. Bên kia cốt long, là một đại điểu do xương trắng ghép thành, đó là tọa kỵ của Tiêu Dật. Sự xuất hiện của Richard thu hút ánh mắt của vô số dân cư trong tiểu thành, đúng như những gì Richard nói, uy danh của hắn lan truyền cả ma pháp thế giới. Cư dân tiểu thành kính sợ nhìn cốt long cự đại và người hắc bào ngồi trên cốt long, trong lòng suy đoán có phải thần Vong Linh tới đấy không.

    Cảm ứng được khí tức của Richard, sắc mặt Edel trở nên khó xem. Chuyện hắn tới tiểu thành Cashin này là che giấu Chúng Thần điện, hắn không muốn những người khác biết ý đồ hắn tới đây. Nếu không phải hắn không tìm được tháp ma pháp của Richard, hắn đã không cần liên tục viết thư cho Richard, hy vọng hai người có thể gặp mặt bí mật một lần. Tên khốn kiếp đó không biết hai chữ bí mật sao?”

    Edel thầm mắng Richard, nhưng cũng biết hắn không thể không lộ mặt. Nếu không dựa theo tính cách của Richard, hắn nhất định sẽ làm ầm ĩ cho cả tiểu thành Cashin này biết Edel viết thư cầu hai người gặp mặt. Hiện tại cần cẩn thận đừng để lộ thân phận của Richard, lại bồi thêm một thuật thôi miên cỡ lớn là xong. Ai sẽ quan tâm chuyện người của tiểu thành Cashin này ngủ suốt một ngày chứ?”

    Edel đè nén tâm trạng bực dọc, cầm pháp trượng đi ra ngoài, mấy người Sở Mặc đúng lúc lao ra khỏi quán rượu. Gần như ngay lập tức, Sở Mặc đã nhìn thấy Tiêu Dật ngồi trên cốt điểu màu trắng, hắn lập tức động người, bay tới chỗ Tiêu Dật. Du Trạch do với Sở Mặc còn nhanh hơn, nhưng Du Trạch không lao về phía Tiêu Dật, mà là Richard. Trì Mu không chịu yếu thế, thoáng chốc biến hóa rồi cùng lao lên.

    Động tĩnh của họ đương nhiên không thể che giấu Richard và Tiêu Dật bên này. Vẻ vui sướng vụt qua trên mặt Tiêu Dật, vội vỗ vỗ bảo cốt điểu bay lại đón Sở Mặc. Richard bất mãn thò tay nắm Tiêu Dật lại, “Nhóc con, ngươi muốn đi đâu?”

    Trong lúc đó, Du Trạch đã lao tới trước mặt Richard, thấy Richard bắt Tiêu Dật, Du Trạch trực tiếp đánh một quyền vào Richard. Quyền mang theo gió thổi động hắc bào quanh người Richard, lộ ra bộ xương trắng hếu bên trong. Vẻ mặt Du Trạch lập tức ngây ra, Richard đã tức giận buông Tiêu Dật, chỉ về hướng Du Trạch.

    “Ngươi dám phá hoại tạo hình yêu thích nhất của thần Vong Linh vĩ đại, đó là khinh thần!”

    Xuất hiện ở đầu ngón tay Richard là một tia u quang màu lục, Du Trạch hồi thần lại hừ nhẹ một tiếng, không khách khí lại đánh một quyền vào Richard.

    Thoáng chốc hai người tiếp xúc, năng lượng cuồng bạo bắt đầu lan tràn bốn phía, một kích toàn lực của cao thủ bậc mười, uy thế tàn dư khiến cốt điểu của Tiêu Dật kêu thảm một tiếng, rồi trực tiếp rã ra giữa không. Tiêu Dật không kịp phản ứng đang định giữ thăng bằng cơ thể, Sở Mặc đã đuổi tới kịp, ôm y vào lòng.

    “Tiểu Dật.”

    Rõ ràng hai người chỉ mới xa nhau không tới một ngày, nhưng bất kể là Sở Mặc hay Tiêu Dật đều cảm tháy giống như đã xa nhau rất lâu.

    “Thì ra là dị đoan của tiên giới!” Giọng nói chán ghét vang lên bên cạnh hai người, Edel bay lên không, huơ pháp trượng chỉ vào bọn họ. Bạch quang chói mắt sáng lên ở chóp pháp trượng, Tiêu Dật phản ứng cực nhanh la lên, “Vượng Tài!”

    Gần như ngay khi y kêu lên, Vượng Tài há rộng miệng túi, vạn mục ngư bay ra khỏi túi Vượng Tài đầu tiên. Nó đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, cường quang lóa mắt đột nhiên bùng lên trước mặt. Đáng thương vạn mục ngư ghét nhất là cường quang chiếu xạ, nó vô thức nhắm mắt lại, nhưng vẫn không quên hồi phục nguyên hình chặn trước mặt Tiêu Dật và Sở Mặc.

    Những gì diễn ra trên không phủ thành chủ quá mức đột ngột. Từ khi Richard cưỡi cốt long xuất hiện ở đó, cho tới khi mấy người Tiêu Dật và Richard xung đột, rồi lại tới Edel hiện thân, chẳng qua chỉ mới một khắc.

    Cư dân tiểu thành đang định kinh hô Quang Minh thần đại nhân tới đây hồi nào, thì lại thấy một con ma thú tướng mạo dọa người, thân hình khổng lồ xuất hiện trước mặt Quang Minh thần.

    “Chư thần tại tượng, đó là cái gì?”

    Tiếng kêu của cư dân tiểu thành còn chưa tan đi, thành giảo, văn dao… các yêu thú liên tục bay ra khỏi bụng Vượng Tài. Yêu thú hồi phục nguyên hình không con nào không thân hình cực đại, bọn chúng đứng giữa không trung giống như thượng cổ ma thần trong ghi chép của ma pháp thế giới, xếp hàng đông nghìn nghịt, che kín bầu trời.

    Vô số cư dân tiểu thành bị dọa cho run rẩy không ngừng, bọn họ kinh sợ trừng mắt nhìn Vượng Tài. So với những yêu thú đáng sợ đó, Vượng Tài là kẻ thả những yêu thú này ra quả thật đã biến thành vực sâu ác ma trong lòng họ.

    Một màn trên không toàn bộ được thủy tinh cầu của các kẻ mạo hiểm ghi lại, thân ảnh Vượng Tài rất nhanh được truyền bá trên khắp ma pháp thế giới nhờ hiệu quả ma pháp truyền tin giữa các thủy tinh cầu. Chính giữa Quang Minh thần và ma thú đối kháng, thân ảnh Vượng Tài không chút bắt mắt, nhưng lại khiến cho nó trở thành kẻ đáng sợ nhất. Từ đó Vượng Tài có một danh xưng đặc biệt tại ma pháp thế giới, vực thẳm màu xám. Trong truyền thuyết của ma pháp thế giới, vực thẳm màu xám có nghĩa là nơi sinh ra ác ma.

    Cho tới giờ, Richard và Du Trạch sớm đã ngừng tay, hắn cảnh giác lui lại một bước đứng sóng vai với Edel.

    “Các ngươi tới từ tiên giới?” Richard quái dị nói, tiên giới xâm nhập vào ma pháp thế giới từ lúc nào mà hắn lại không biết.

    Một đám yêu thú đều không lên tiếng, ngược lại ánh mắt tập trung trên người Tiêu Dật. Vẻ quái dị trên mặt Richard càng thêm rõ ràng, Tiêu Dật lại không bận tâm chuyện trả lời Richard, mà nhìn chằm chằm Edel.

    Vừa rồi khi bạch quang bùng lên, Tiêu Dật đã cảm ứng được khí tức của mảnh vỡ thần cách trên người Edel.

    98 – Trí Tuệ chi thần

    “Mảnh vỡ thần cách đang ở trong người ngươi.”

    Tiêu Dật nói vô cùng khẳng định, nhưng trong lời nói lại lộ ra ý bài xích. Vừa rồi khí tức thần cách y cảm ứng được không hoàn toàn thuần tịnh, mà là hỗn tạp với một loại khí tức khác. Điều này khiến y có chút khó chịu, hình thái cực ở ngực tựa hồ cũng cảm giác giống y, ẩn ẩn dâng lên một cỗ bài xích.

    Tiêu Dật vừa nói ra, vô số ánh mắt nóng bỏng tập trung trên người Edel. Yêu thú đi theo Tiêu Dật tới ma pháp thế giới đều biết mục đích là gì, bọn chúng vốn cho rằng sẽ rất khó khăn, không ngờ lại phát hiện mảnh vỡ thần cách dễ dàng như thế.”

    Hứng lấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đặc biệt trong đó còn có một vạn mục ngư, Edel vẫn bình tĩnh mở miệng, “Ngươi nói gì? Mảnh vỡ thần cách gì?”

    Vẻ mặt của hắn quá mức chân thật, giống như thật sự không biết chút gì, ngay cả Richard bên cạnh cũng ngây ra, không khỏi âm thầm thêm điểm thưởng cho tài diễn xuất của lão khốn này. Tình hình trước mắt rõ ràng là bọn họ nằm ở thế yếu, Richard dù có cuồng vọng, cũng không cho rằng hắn và Edel có thể chống lại một đống cao thủ bậc mười liên thủ tấn công. Tốt nhất là song phương giải quyết hòa bình, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Richard hiếu kỳ nhìn Tiêu Dật một cái, không rõ lắm thân phận của Tiêu Dật là gì, sao bên người y lại có nhiều cao thủ bậc mười như thế. Đương nhiên trừ hiếu kỳ ra còn có hoài niệm, hắn luyến tiếc câu chuyện của thằng nhóc kể, có thể giữ y lại bên cạnh mãi thì tốt rồi.

    Ý định của Richard chỉ vụt qua, thì nghe thấy Tiêu Dật ra lệnh giữ Edel lại. Lời của Edel có lẽ có thể che giấu người khác, nhưng đối với Tiêu Dật thì căn bản không tác dụng. Tuy thần cách nằm trong người Edel nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dật, y không chắc chắn lắm nên làm sao lấy được thần cách, nhưng đó là chuyện sau này sẽ suy nghĩ, trước tiên phải bắt giữ Edel đã.

    Tiêu Dật vừa ra lệnh, vạn mục ngư lập tức lao lên đầu tiên. Đạo cường quang vừa rồi tổn thương nó quá lớn, hiện tại trên người nó vẫn còn có mấy con mắt vì chịu kích thích mà chảy nước mắt. Mấy yêu thú khác theo sát sau lưng vạn mục ngư nhanh chóng vây Edel lại.

    Vẻ mặt bình tĩnh của Edel dần xuất hiện vết nứt, chóp pháp trượng lại lần nữa bắn ra bạch quang chói mắt. Trong quá trình thi pháp, hắn còn không quên lạnh lùng nhìn Tiêu Dật, lên án, “Ngươi không lo lắng hành vi của ngươi sẽ dẫn tới chiến tranh giữa tiên giới và ma pháp thế giới sao?”

    Đối với hành vi vừa đánh trống vừa la làng này, Tiêu Dật gần như câm nín. Lẽ nào Edel đã quên chuyện hắn câu kết với dư nghiệt Vân Lam trước?

    Không cần Tiêu Dật trả lời, vạn mục ngư đã dùng tiến công của nó thay cho đáp án. Richard chắn trước mặt Edel, để phòng việc thi pháp của Edel bị gián đoạn

    Thánh quang bạch sắc đột nhiên nổ ra trên đỉnh pháp trượng của Edel, thoáng chốc bao trùm cả tiểu thành Cashin. Vô số dân cư tiểu thành, bất kể lúc này đang làm gì, đều chìm vào giấc ngủ trong thánh quang. Richard cố gắng cản lại đợt tấn công luân phiên đầu tiên của yêu thú, phẫn nộ nhìn Edel mắng lớn, “Khốn kiếp, lúc này ngươi còn bận tâm duy trì hình tượng công chúng, lẽ nào pháp thuật ngươi đắc ý nhất là thôi miên sao?”

    Edel không để ý tới Richard phẫn nộ chửi mắng, trên mặt hắn lộ vẻ kỳ quái. Nếu chỉ dựa vào hắn và Richard, đương nhiên không phải là đối thủ của những dị đoan tiên giới này, nhưng trong người hắn còn có thần cách. Cứ để những kẻ này cảm thụ chút sức mạnh thần cách, để chúng hiểu chúng đang đối mặt với  thần chân chính.

    Toàn thân Edel tỏa ra thánh quang màu trắng, trong thánh quang còn xen tạp tia sáng màu vàng. Khác với sức mạnh ma pháp chính thống, trong tia sáng màu vàng tràn đầy sức mạnh cuồng bạo. Gần như ngay khi tia sáng màu vàng xuất hiện, sự tiến công của tất cả yêu thú đều ngưng trệ, có thứ gì đó đang cản lại tiên khí lưu chuyển trong người chúng, khiến hành động của chúng trở nên cứng đờ và chậm chạp.

    Richard thở phào một hơi, lực chú ý của hắn rất nhanh bị Edel thu hút. Edel tấn công không phân địch ta, nhưng hắn không chút để ý cảm thụ ảnh hưởng của thánh quang màu vàng, ngược lại trong mắt dâng lên tia cuồng nhiệt.

    Trước đó Edel từng ẩn ý đề cập chuyện thần cách và ma hạt dung hợp, Richard vì hứng thú nghiên cứu từng tìm tòi tính khả thi và một vài phương án thích hợp trong đó. Đương nhiên hắn biết Edel không phải rảnh rỗi vô sự nghĩ tới vấn đề này, mà vì sự hấp dẫn của thần cách, dã tâm trong lòng đã không thể tiếp tục khống chế. Trên nguyên tắc, hiệp nghị chư thần một ngàn năm trước quy định thần cách thuộc về Chúng Thần điện, thuộc về mỗi một người trong bọn họ, hành động của Edel rõ ràng là phản bội Chúng Thần điện. Nhưng ai để ý? Richard căn bản không để tâm, hắn muốn nhìn thử xem lão khốn Edel này bị dã tâm và dục vọng giày vò, từng chút một tháo bỏ vỏ ngoài chính nghĩa, quỳ sụp trước mặt thần Hắc Ám.

    Một ngày trước khi Richard nhận được tin Edel khẩn cấp muốn gặp mặt hắn đã đoán được dã tâm của Edel nhất định thành công rồi, nhưng thân thể Edel khẳng định xảy ra vấn đề, nếu không Edel sẽ không khẩn cấp tìm hắn như thế. Hiện tại xem ra, tình trạng có vẻ khả quan hơn hắn nghĩ, thần cách và ma hạt dung hợp cũng coi như hoàn mỹ.

    Ánh mắt Richard tràn đầy kinh ngạc và tán thưởng, Edel mỉm cười, trên mặt lộ vẻ cuồng vọng. Cho dù thần cách và ma hạt dung hợp lại gặp quá nhiều vấn đề, thậm chí hắn có thể cảm giác được không phải là thần cách đang dung hợp với ma hạt, mà là thần cách đang cắn nuốt ma hạt. Cho dù hắn vẫn không thể hoàn toàn khống chế thần cách, chỉ có thể lợi dụng năng lượng ma hạt áp chế thần cách, thỉnh thoảng sẽ giống như bây giờ mượn sức mạnh thần cách. Cho dù thân thể hắn có vẻ như đang dần tan vỡ, hắn lo lắng ngày nào đó sẽ biến thành giống như Richard. Nhưng vậy thì sao? Sức mạnh này, sức mạnh cường đại cực điểm này, sức mạnh khiến hắn có thể nắm giữ vạn vật này, hoàn toàn đáng để hắn bỏ ra bất cứ giá nào.

    Edel gần như si mê hưởng thụ cảm giác này, hắn một mình áp chế bảy tám cao thủ bậc mười, giống như thần trong truyền thuyết. Đợi khi hắn tìm được thần cách còn lại, hắn sẽ có thể biến thành thần chân chính.

    Thánh quang màu vàng tỏa ra từ người Edel, càng lúc càng kịch liệt, những thánh quang này áp chế hành động của yêu thú, nhưng lại ẩn ẩn nảy sinh một tia liên hệ với thân thể Tiêu Dật. Hình thái cực vốn còn đang ngủ say đột nhiên chậm rãi chuyển động, có kim quang nhàn nhạt tỏa ra từ ngực Tiêu Dật, giống của Edel.

    Không chỉ một mình Tiêu Dật có thể cảm ứng được liên hệ này, Edel rất nhanh cũng cảm ứng được liên hệ. Hắn kinh hãi nhìn Tiêu Dật đối diện, từ nội thể Tiêu Dật đang truyền tới một lực hút cường liệt, hút lấy thần cách trong người hắn, khiến nó muốn lao ra ngoài, bay về hướng Tiêu Dật.

    Edel liều mạng điều động sức lực trong người áp chế thần cách muốn động. Trong quá trình này, kim quang trên ngực Tiêu Dật càng lúc càng cường liệt, một hình thái cực gần như hoàn thiện hiện ra trước mặt y, chậm rãi chuyển động, tản ra ánh sáng nhu hòa.

    Richard rất nhanh cũng phản ứng lại, bộ xương trắng hếu mở banh miệng, trong con ngươi màu đen nhảy múa ngọn lửa màu xanh. Hắn kìm lòng không được lẩm bẩm, “Là thần cách, là thần cách hoàn chỉnh.” Một thoáng này, vẻ mặt của Richard không thể dùng lời hình dung.

    Thần cách trong người Tiêu Dật càng lúc càng hút lấy cường liệt, Edel nhìn sang Tiêu Dật, vẻ mặt dữ tợn. Hai người hiện tại lờ mờ hình thành một trạng thái giằng co, thần cách trong người Tiêu Dật tuy thiên về hoàn chỉnh, nhưng tu vi của y quá thấp, đối với sức mạnh thần cách chỉ là vận dụng theo bản năng, còn chưa học cách làm sao khống chế thần cách. Khác với Tiêu Dật, Edel nghiên cứu thần cách đã mấy trăm năm, hắn đã sắp thành công dung hợp thần cách và ma hạt.

    Khi Edel cho rằng hắn và Tiêu Dật sẽ tiếp tục giằng co như thế, Tiêu Dật đột nhiên đưa tay ra, một cỗ nguyên khí tinh thuần từ ngón tay y phóng ra, chui vào hình thái cực trước mặt. Tiêu Dật trước đó không hiểu làm sao khống chế thần cách, là vì y căn bản không có cơ hội học tập, nhưng hiện tại khi đối kháng với Edel, tựa hồ một cánh cửa mới đang mở ra cho y. Tiêu Dật rõ ràng cảm giác được năng lượng thần cách đang lưu động, với một tần suất thập phần huyền diệu. Y thăm dò lấy nguyên khí có cùng tần suất trong người cho dung nhập vào hình thái cực, quả nhiên hình thái cực thoáng chốc bùng sáng lên, Tiêu Dật lập tức cảm ứng được Tịnh Lưu giới cách một Vô Vọng chi hải, giống như chỉ cần một ý nghĩ của y thôi thì có thể lập tức trở về Tịnh Lưu giới.

    Hình thái cực bạo phát năng lượng khiến Edel xém chút không thể áp chế được thần cách trong người, cùng lúc hắn cũng cảm ứng được sự tồn tại của Tịnh Lưu giới. Edel biết rõ, tiếp tục như thế thần cách nhất định sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn. Ánh mắt hắn trở nên điên cuồng, thần cách là của hắn, bất cứ ai cũng không thể đoạt đi.

    Năng lượng cuồng bạo từ người Edel phóng ra, mang theo uy thế hủy diệt trời đất.

    “Khốn kiếp, sao ngươi lại tự nổ ma hạt.” Tiếng thét phẫn nộ của Richard bị nhấn chìm trong tiếng nổ kịch liệt.

    Thoáng chốc năng lượng ập tới, hình thái cực bên cạnh Tiêu Dật giống như một túi chắn năng lượng thật lớn chặn lại trước mặt y. Tiêu Dật lập tức nghĩ tới Tịnh Lưu giới, giây tiếp theo mọi người được hình thái cực bảo vệ xuất hiện phía trên Tịnh Lưu giới.

    Mọi người hồi thần lại đều hung tợn thầm mắng một câu, “Đồ điên!”

    Cao thủ bậc mười tự nổ, Edel là muốn kéo bọn họ chết chung mà!

    Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Dật rất nhanh cảm ứng được mảnh vỡ thần cách trong người Edel. Cuộc đối kháng vừa rồi dường như đã xây dựng một mối liên hệ kỳ lạ giữa y và Edel. Tiêu Dật nhíu mày, “Edel không sao, tôi có thể cảm giác được ông ta còn sống, hơn nữa vẫn đang áp chế khí tức thần cách.”

    “Vậy hiện tại chúng ta trở về sao?” Sở Mặc hỏi, rõ ràng là đang chỉ trở về ma pháp thế giới.

    Tiêu Dật đang do dự có nên lập tức về ma pháp thế giới không, thành giảo đột nhiên hỏi một câu, “Văn dao và vạn mục ngư đâu?”

    Mọi người lúc này mới phát hiện văn dao và vạn mục ngư hình như đã bị bỏ lại ma pháp thế giới. Hiện tại không cần do dự nữa, mọi người chỉ có thể trở lại ma pháp thế giới.

    Dư uy khi Edel tự nổ vẫn còn, tiểu thành Cashin phồn hoa trước kia đã biến mất không thấy, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một hố to rộng máy ngàn mét, sâu mấy trăm mét. Đất cháy đen tỏa ra mùi thối, đại thụ, ngói sứ trộn lẫn hỗn tạp. Một nửa rừng Ma Ảnh bị ảnh hưởng, vô số đại thụ bị gãy ngang, che kín di thể ma thú đã chết bên dưới.

    “Khụ khụ!” Vạn mục ngư quẫy đất trên người chui ra khỏi hố sâu, khi thấy mọi người hoàn hảo vô thương trên không. Vạn mục ngư không khỏi trở nên ủy khuất, cho dù nó tướng mạo xấu xí, còn từng muốn ăn Tiêu Dật, nhưng nó đã nỗ lực tạo hảo cảm với Tiêu Dật, đủ loại biểu hiện mà, thời khắc mấu chốt Tiêu Dật vẫn chọn bỏ nó lại, Tiêu Dật đứng trên cao không hiểu sao cảm thấy một cỗ hàn ý, y quan tâm nhìn vạn mục ngư, “Mày không sao chứ?”

    Vạn mục ngư đang do dự muốn nhân cơ hội này tố khổ hay nên cường chống biểu hiệu, văn dao trong hố sâu giãy dụa bò lên giành trước nói: “Không sao!”

    Vạn mục ngư, “…”

    Khốn kiếp, giành cơ hội biểu hiện của ta!

    Nếu mọi người đã không sao, hiện tại việc cấp bách là tìm được Edel. Mọi người đang định tản ra tìm kiếm, một cột sáng màu tím sáng lên phía trước, một thiếu nữ dễ thương thân hình nhỏ nhắn bên trong cột sáng bước từng bước lại đây.

    Thân thể Luigid hơi rung, cuối cùng do dự nửa ngày vẫn cung kính bước lên, cúi đầu nói, “Đại nhân Louis.”

    Cái tên Louis này đối với Tiêu Dật không hề xa lạ, thần Trí Tuệ của ma pháp thế giới, cũng là chủ thần tín ngưỡng của Luigid trước kia. Chỉ là Luigid chưa từng nói qua chủ nhân của cái tên này là một thiếu nữ. Trong tưởng tượng của Tiêu Dật trước kia, thần Trí Tuệ và Luigid đều sẽ là ông già râu tóc bạc phơ, thậm chí thần Trí Tuệ còn già hơn cả Luigid.

    Thiếu nữ tên Louis không chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Luigid, cô nhẹ giọng nói, “Tế ti Luigid, hy vọng ông đã tìm được con đường tín ngưỡng của mình.”

    Vẻ mặt Luigid trở nên trang nghiêm, ông trịnh trọng gật đầu, “Đại nhân Louis, tín ngưỡng của ta chính là khoa học, ta đã tìm được con đường đúng đắn.”

    Thiếu nữ cười nhẹ, ánh mắt đặt trên người Tiêu Dật, lòng bàn tay cô nắn một thủy tinh cầu lớn cỡ bàn tay, bên trong đang phát lại toàn bộ những gì vừa xảy ra.

    “Thật không thể tin nổi.” Thiếu nữ lộ vẻ kinh thán, “Không ngờ thần cách đã gần hoàn chỉnh, vậy thần giới có phải đã thức tỉnh không? Có thể cho phép chúng tôi tới không?”

    Vấn đề của Louis trần trụi và trực tiếp, Tiêu Dật quả thật không biết nên trả lời thế nào. Một phút trước, y vừa mới cùng kẻ được coi là thần linh của ma pháp thế giới xung đột kịch liệt, một phút sau, Louis đã đứng trước mặt y, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, hỏi y có thể vào Tịnh Lưu giới không?

    Có lẽ vẻ mặt Tiêu Dật quá cổ quái, Louis lại cười, nhẹ giọng giải thích, “Chúng Thần điện thành lập vì thần giới, do đó cũng có thể giải tán vì thần giới. Đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất là được vào thần giới, vào thế nào, thông qua phương pháp nào để vào không phải là vấn đề cần lựa chọn.”

    Tiêu Dật hiểu ý của cô, “Cô có thể đại diện cho ý của các chư thần?”

    Louis lắc đầu, thành thật nói, “Ta chỉ có thể đại diện cho bản thân. Đương nhiên…” Louis đổi cách nói, cười gian xảo, “Có lẽ ngài hiện tại còn cần một người đại diện ma pháp thế giới câu thông với chư thần?”

    Tiêu Dật, “…”

    Dưới sự thành khẩn thỉnh mời và tự tiến cử của Louis, mấy người Tiêu Dật cùng Louis rời khỏi đây, đi tới công quốc Cordoba, tới Trí Tuệ thần điện của Louis. Theo Louis biểu thị, trong tháp ma pháp của cô có rất nhiều tư liệu về thần cách. Trước đó trong cuộc đối kháng của Tiêu Dật và Edel, cô phát hiện Tiêu Dật không mấy hiểu rõ về thần cách, có lẽ những tư liệu này có thể giúp Tiêu Dật hiểu thêm về thần cách.”

    “Trên thực tế, nghiên cứu của Edel về thần cách, có một phần lớn tư liệu là do ta cung cấp.” Louis tự hào nói.

    Tiêu Dật liên hệ với phong hào thần Trí Tuệ của Louis, nên cũng rất tin tưởng lời này. Sở dĩ y đáp ứng tới công quốc Cordoba, tuy cũng do bị tư liệu thần cách hấp dẫn, nhưng phần nhiều là hy vọng dựa vào sức mạnh của ma pháp thế giới tìm kiếm Edel, Tiêu Dật hiện tại thông qua cảm ứng thần cách xác định được Edel còn sống, nhưng hắn đang ở đâu thì hoàn toàn không cảm ứng được.

    Từ tiểu thành Cashin tới công quốc Cordoba cần phải đi ngang một nửa đại lục ma pháp, nếu phi hành thì bọn họ cần phi hành cả ngày, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ mất nửa tiếng đã tới công quốc Cordoba. Khi từng cột sáng ma pháp sáng lên, Tiêu Dật kinh ngạc hiếu kỳ thể nghiệm truyền tống trận của ma pháp thế giới. Louis đúng lúc biểu thị, bên trong tháp ma pháp của cô vừa hay có một bức hình nguyên lý cấu tạo của truyền tống trận, có lẽ Tiêu Dật có thời gian thì có thể lấy xem coi như tiêu khiển.

    Tiêu Dật buộc phải thừa nhận, lời của Louis khiến y vô pháp cự tuyệt. Cho dù y biết tất cả những gì Louis làm đều là vì để được vào Tịnh Lưu giới, nhưng y vẫn không khỏi thấy áy náy.

    Louis lập tức cảm giác được thái độ của Tiêu Dật đối với cô đã thay đổi, cô thỏa mãn mỉm cười. Khi cô chú ý tới ánh mắt của Sở Mặc, Louis mỉm cười thân thiện, biết điều kéo dài khoảng cách giữa mình và Tiêu Dật.

    Hành động này khiến ngay cả Sở Mặc cũng không thể không thừa nhận, luận về việc khiến người yêu thích, Louis mạnh hơn cái đám cao thủ bậc mười quen thói cao cao tại thượng của tiên giới nhiều lắm.

    99 – Quang Minh chi thần

    ​Tháp ma pháp của Louis nằm ở thủ đô của công quốc Cordoba, cho dù Louis gọi nó là tháp, nhưng trong mắt Tiêu Dật nó đã có thể gọi là quần cung điện. Có lẽ đây chính là sự khác biệt của nam pháp sư và nữ pháp sư, Tiêu Dật nghĩ tới tháp ma pháp nhỏ hẹp trong rừng Ma Ảnh của Richard, liền nghĩ thế.

    Louis vô cùng nhiệt tình với đám người Tiêu Dật, sau khi dẫn họ tham quan một lượt tháp ma pháp của cô, Louis an bài Tiêu Dật ở trong một cung điện có cảnh trí đẹp nhất. Nơi đó gần sát phòng sách của cô, thuận tiện cho Tiêu Dật xem bất cứ tư liệu nào. Còn về những người khác, Sở Mặc khẳng định là ở chung với Tiêu Dật, chủ yếu là mấy yêu thú Tiêu Dật mang theo, Louis biết điều xếp chúng xung quanh Tiêu Dật, lờ mờ hình thành một vòng bảo vệ cho Tiêu Dật. Sau khi cô sắp xếp xong, bất kể là Sở Mặc hay Tiêu Dật, đều không thể moi ra một hạt sạn nào trong cách an bài của cô. Như thế, đối với Louis, Tiêu Dật cảm thấy càng thêm áy náy.

    Louis không nhân lúc hảo cảm của Tiêu Dật đối với cô đang ở độ cao nhất mà bàn luận chuyện hợp tác cụ thể của hai bên. Cô thấy Tiêu Dật có vẻ mệt mỏi liền quan tâm bảo Tiêu Dật có thể đi nghỉ ngơi trước, tất cả đợi Tiêu Dật nghỉ ngơi khỏe rồi nói sau. Về chuyện của tiểu thành Cashin, chắc chắn người của Chúng Thần điện hiện tại đã nhận được tin tức rồi. Đợi khi bọn họ tìm tới, tất cả đã có cô ra mặt, Tiêu Dật không cần lo lắng. Còn về tin tức của Edel, cô sẽ an bài tế ti dưới tay đi thu thập tin tức.

    Louis ôm hết những chuyện này, tuy là vì để xác định địa vị người hợp tác với Tiêu Dật trước mặt Chúng Thần điện, nhưng quả thật cũng bớt cho Tiêu Dật rất nhiều phiền toái. Tiêu Dật yên tâm ném những chuyện này lại cho Louis, y tin Louis sẽ không để mình thất vọng. Một đường kéo Sở Mặc trở về nơi ở, Tiêu Dật nhanh chóng tắm rửa xong xuôi rồi chỉ muốn ngủ. Y thật sự rất buồn ngủ, không phải thân thể mà là tinh thần đặc biệt mệt mỏi. Từ Vô Vọng chi hải khẩn trương chạy trốn khỏi bão hư vô cho tới sau đó cả đêm kể chuyện cho Richard, thời gian cả ngày, Tiêu Dật cảm thấy tinh thần đã đến cực hạn. Giường lớn trong nơi ở vô cùng mềm mại, theo Louis nói nơi này bình thường không có ai ở. Louis thích ở trong phòng sách hơn, nơi này cũng chỉ thỉnh thoảng khi có người tới thăm viếng cô mới có thể nổi lên tác dụng. Tiêu Dật thoải mái duỗi người, ôm chăn lăn thành một cục, y đã gần nửa tháng không được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.

    Khi Sở Mặc tắm xong bước ra thì thấy Tiêu Dật đã lăn trên giường, hắn thuận thế cong lưng ôm Tiêu Dật. Tiêu Dật ngẩng đầu cười với Sở Mặc, ôm chặt eo Sở Mặc, vùi đầu vào ngực hắn.

    Sở Mặc thuận theo hướng Tiêu Dật ngồi bên giường, một tay vuốt mái tóc còn hơi ẩm ướt của y, một tay ma sát tấm lưng trần trụi, thấp giọng nói: “Không phải nói buồn ngủ sao? Sao còn chưa ngủ?”

    Chính vì Tiêu Dật la buồn ngủ, Sở Mặc mới không dám tắm cùng Tiêu Dật, do sợ mình nhịn không được sẽ làm gì đó. Tách khỏi Tiêu Dật một đêm, Sở Mặc cảm thấy tim hắn như bị khoét đi một nửa, cho tới khi hắn và Tiêu Dật gặp lại, trái tim mới được ghép lại đầy đủ.

    Tiêu Dật cọ cọ mặt trong lòng Sở Mặc, lầm bầm: “Tôi đang đợi anh.”

    Sở Mặc mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán Tiêu Dật, “Ta tới rồi, ngủ đi.”

    “Ừm” Tiêu Dật khẽ đáp, nhưng vẫn ôm eo Sở Mặc không chịu buông. Sở Mặc cười nằm xuống, kéo Tiêu Dật lại ôm. Nhẹ vỗ lưng y, thấp giọng dỗ, “Ngủ đi.”

    Vòng tay của Sở Mặc rất ấm áp, Tiêu Dật bất tri bất giác ngủ mất. Đợi khi y mở mắt ra, đã mấy tiếng trôi qua, giờ đã là hoàng hôn. Tiêu Dật nhìn nơi ở xa lạ ngẩn ngơ trong một thoáng, nhưng khí tức quen thuộc bên cạnh khiến y rất nhanh hồi thần.

    “Tỉnh rồi?”

    Tiêu Dật “ừ” một tiếng, quay người lại. Sở Mặc không biết đã thức từ sớm hay căn bản không ngủ, đang nửa dựa vào đầu giường xem sách. Ánh tịch dương đỏ hồng thông qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong, ánh sáng rực rỡ rọi lên người Sở Mặc, giống như điểm thêm một tầng màu vàng nhạt trên người hắn.

    Tiêu Dật nhìn ngây người, mặt lập tức đỏ lên.

    Sở Mặc đóng sách lại, lật người đè lên trên Tiêu Dật, thấp giọng cười nói, “Đang nhìn cái gì?”

    Tiêu Dật thản nhiên, “Nhìn anh.”

    Sở Mặc thỏa mãn cắn một cái lên môi Tiêu Dật, khóe miệng hơi cong, “Tiểu Dật, ta yêu em.”

    Tiêu Dật cười, “Tôi cũng yêu anh, đúng rồi, vừa rồi anh đang xem cái gì?”

    Sở Mặc chống người bằng một tay, tay còn lại cầm quyển sách qua, chỉ cho Tiêu Dật, “Tìm được trong phòng sách nhỏ sát bên, rất thú vị. Nghe nói là một tập thơ tình do một vị thần linh không muốn lộ tên của ma pháp thế giới viết cho người yêu.”

    Tiêu Dật lập tức bị hai chữ thần linh thu hút, y xác định lại, “Thơ tình?”

    Sở Mặc gật đầu, lật đại một trang, thấp giọng đọc. “Yêu là gì? Yêu chính là một ngôi sao bị bao trùm trong sương sớm. Không có em, thiên đường cũng trở thành địa ngục. Sự run rẩy đáng yêu, sự run rẩy nhỏ bé… nụ hôn của ta như đang nhóm lên một ngọn lửa trong lòng ta!” [1]

    Giọng của Sở Mặc thấp trầm mà từ tính, phối hợp với bài thơ tình này, tim Tiêu Dật lập tức đập thình thịch khó khống chế. Đợi khi Sở Mặc đọc xong từ cuối cùng, đặt quyển sách sang một bên, liền cúi đầu hôn Tiêu Dật.

    Thơ tình của tiên giới cũng không ít, nhưng đa số đều là ký cảnh trữ tình, ẩn ý hàm súc, rất ít có bài nào thẳng thắn bày tỏ như ma pháp thế giới. Mới đầu khi Sở Mặc xem cũng không quen lắm, nhưng khi hắn xem xong lại nổi lên xúc động muốn đọc cho Tiêu Dật nghe. Sở Mặc vẫn luôn cảm thấy hắn không phải là một người dễ xúc động tình cảm, nhưng ở trước mặt Tiêu Dật, hắn luôn không thể khống chế.

    Nụ hôn của Sở Mặc không dịu dàng như trước kia, mà kịch liệt hơn mấy phần. Tiêu Dật ôm cổ Sở Mặc, thuận theo động tác của đối phương mở rộng thân thể. Cảm thụ Sở Mặc tiến vào, Tiêu Dật đột nhiên nghĩ tới bài thơ Sở Mặc vừa đọc, “Ta quen dùng nụ hôn để thay thế lời nói.” [2], y ngẩng đầu lên, tìm được đôi môi Sở Mặc, chủ động hôn lên.

    Có lẽ do một thời gian rồi không làm, cuộc jj này của hai người tràn trề ngọt ngào. Đến cuối cùng, Sở Mặc vùi sâu trong cơ thể Tiêu Dật, ôm y rất lâu không muốn buông ra. Tiêu Dật hơi thở dốc, vuốt ve lưng Sở Mặc. Sở Mặc nghiêng đầu ngậm lỗ tai Tiêu Dật, thấp giọng nói như phát thệ, “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

    Tiêu Dật cảm thấy có lẽ hôm qua hai người lạc nhau đã dọa Sở Mặc, y khẳng định “ừ” một tiếng, ôm chặt Sở Mặc hơn.

    Cũng phải cảm tạ sự quan tâm của mọi người, cho tới tối cũng không có ai tới quấy rầy họ. Tiêu Dật bị Sở Mặc kéo làm mấy lần, cuối cùng thực sự không còn sức lực. Sau khi Sở Mặc lại tiến vào lần nữa, Tiêu Dật nhịn không được ôm cổ Sở Mặc cắn mạnh một cái, giọng nói mang theo ý khóc cầu tha, “Không được nữa, làm nữa sẽ chết đó.”

    Sở Mặc kéo mặt Tiêu Dật ra, cuốn lấy đầu lưỡi y, hấp duyện nói: “Sao có thể? Hiện tại em đã là giới chủ của thần giới rồi.”

    Thân thể Tiêu Dật thì lại phản bội lời nói của y, lại một lần nữa cùng Sở Mặc đạt tới cao trào vui sướng. Thấy Tiêu Dật thật sự mệt lắm rồi, Sở Mặc không dám giày vò nữa, ôm y đi tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.

    Tiêu Dật lười biếng co người trong lòng Sở Mặc, tùy tiện lật tập thơ tình bị ném một bên vừa rồi, nhịn không được tám, “Anh nói xem cái này là do vị thần linh nào trong mười tám vị chủ thần viết?”

    Sở Mặc cúi đầu hôn y một cái, “Nói không chừng cái gọi là thần linh cũng chỉ là một mánh khóe mà thôi.”

    Tiêu Dật nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn chỉ một bài trong đó để Sở Mặc đọc cho y nghe. Trong âm đọc thấp trầm của Sở Mặc, Tiêu Dật ôm eo hắn lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

    Ma pháp thế giới vào ban đêm chìm trong yên tĩnh, giữa rừng Ma Ảnh, cái đầu lâu của Richard đặt trên một khối đá lớn cao cao, nếu nghe kỹ, thì có thể nghe thấy hắn đang không ngừng mắng chửi Edel.

    “Khốn kiếp, tên khốn Edel, dám hủy đi thân thể ta thích nhất.”

    Theo tiếng mắng chửi của Richard, một cánh tay xương trắng cầm pháp trượng trôi đến trước mặt hắn. Richard ngừng mắng, nhanh chóng niệm một chuỗi chú ngữ, rất nhanh bạch cốt tản mác khắp nơi trong rừng giống như nhận biết đường tự động hội tụ trước mặt Richard.

    Richard cao ngạo nhìn xung quanh một cái, chọn lựa nói, “Khúc này, khúc đó, khúc bị đè cuối cùng đó. Đúng, không phải mày, mày đã vàng ố rồi, lẽ nào thần Vong Linh vĩ đại sẽ có một khúc xương chân vàng ố sao?”

    Sau một phen chọn lựa tỉ mỉ, những khúc xương được Richard chọn ra lập tức ghép lại, hình thành một hình người hoàn mỹ. Richard mang vẻ xoi mói đánh giá thân thể mới của mình, tuy không khiến mình thỏa mãn như thân thể trước, nhưng cũng coi như hoàn mỹ. Hắn đi tới lui vài bước, đột nhiên xoay người huơ pháp trượng hướng về một chỗ trong rừng. Tia u quang màu lục thẫm từ đỉnh pháp trượng bắn ra, thánh quang màu trắng cản trước mặt u quang. Sau thánh quang, Edel toàn thần đầy máu đứng đó. Richard nhìn nửa gương mặt không có chút biểu cảm nào của Edel, cười lớn.

    Edel chờ Richard cười đủ rồi mới mở miệng, “Richard, ta cần ngươi giúp đỡ.”

    Richard âm trầm hừ một tiếng, “Ngươi hủy đi thân thể yêu thích nhất của thần Vong Linh vĩ đại, thần Vong Linh vĩ đại tại sao phải giúp đỡ ngươi?”

    Edel không chút biểu cảm nói, “Quang Minh thần được thần Vong Linh cảm hóa, tự nguyện trút bỏ thánh y trên người, chuyển hóa thành vong linh, những thứ này còn không đủ cho ngươi viết vào truyền ký, thỏa mãn tính tự luyến biến thái của ngươi và dục nghiên cứu biến thái của ngươi sao?”

    Richard sờ cằm, đánh giá Edel vài cái, “Nếu ngươi đồng ý viết Quang Minh thần khổ sở cầu xin thần Vong Linh, van cầu thần Vong Linh có thể giúp hắn trút bỏ thánh y hóa thành vong linh. Thần Vong Linh liên tục cự tuyệt, mà Quang Minh thần sau khi phải cầu xin mới đả động được thần Vong Linh vĩ đại, ta liền đáp ứng ngươi.”

    Edel, “…”

    Richard cười ken két, “Ngươi muốn nhìn thân thể của mình tan vỡ từng chút, chết một cách bi thảm, hay muốn vui vẻ nhào vào lòng thần Vong Linh? Tin ta đi, từ khi ta đoán được ngươi muốn dung nhập thần cách vào ma hạt, ta vẫn luôn chờ đợi này ngày, đợi thân thể ngươi tan vỡ khổ sở cầu xin ta giúp ngươi chuyển hóa thành vong linh. Ta thậm chí đã nghĩ xong tạo bộ dáng mới cho ngươi ra sao rồi. Vong linh mang thuộc tính Quang Minh, đó nhất định là tác phẩm nghiên cứu hoàn mỹ nhất của ta.”

    Edel căm hận nói, “Ta chỉ hy vọng có thể giữ nhân hình.”

    “Đương nhiên!” Richard khẳng định, “Hình thái nhân hình nếu nói một cách nghiêm túc về mặt ý nghĩa là hình thái hoàn mỹ nhất, sao ta lại phá hoại tác phẩm hoàn mỹ của mình.” Nhưng mà, chỉ cần giữ nhân hình là có thể rồi, ngoài nhân hình ra thêm chút gì đó là quyền phát huy tự do, Richard thỏa mãn nghĩ.

    Edel hồ nghi nhìn hắn một cái, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia bất an. Cố gắng xóa bỏ nỗi bất an này, Edel mở miệng, “Ta cần mượn ma pháp trận của ngươi để liên lạc với người khác.”

    Richard tùy ý gật đầu, nhưng vẫn không khỏi hiếu kỳ nói, “Chuyện thần cách hiện tại có lẽ mọi người ở Chúng Thần điện đều đã biết, chuyện ngươi phản bội Chúng Thần điện âm thầm độc chiếm thần cách tạm không nhắc. Ngươi cảm thấy đối diện với sự dụ dỗ của thần giới, còn có ai sẽ đứng về phía ngươi sao? Louis đã nhóm chung lửa với thằng nhóc đó rồi, Quang Minh trận doanh hiện đã có vết nứt, lẽ nào ngươi muốn lôi kéo hệ Hắc Ám?”

    Edel hừ nhẹ một tiếng, “Thần cách của thằng nhóc đó còn chưa hoàn chỉnh, không có thần cách trong người ta, thần giới vô pháp triệt để thức tỉnh. Hiện tại thứ y có chỉ là ưu thế về số lượng, mà ta mới là người cuối cùng có thể quyết định.”

    Sự cuồng vọng dưới vẻ mặt bình thản của Edel vẫn như xưa, Richard phì một tiếng, “Tốt nhất ngươi nên nhanh chóng thông báo cho tế ti của ngươi đưa nguyên liệu cần cho chuyển hóa vong linh sang đây. Sau khi chuyển hóa ta còn đợi đến tìm Louis để thương lượng chuyện liên minh đây.”

    Edel, “…”

    Richard cười ken két, hắn thích nhìn vẻ mặt uốn éo của Edel, đợi khi Edel chuyển hóa thành vong linh rồi, nhân sinh của hắn nhất định sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú. Ưm, nói tới Louis, có phải hắn nên đánh tiếng chào hỏi với Louis trước không. Bất cứ thứ gì nếu đạt được quá dễ dàng, vậy thì giá trị của thứ đó nhất định không thể biểu hiện ra hoàn toàn. Nếu bọn họ nhất định phải dựa vào thằng nhóc tiên giới đó mới có thể tiến vào thần giới, vậy thì thời gian càng kéo dài lâu, bọn họ mới có thể tranh được càng nhiều lợi ích.

    Chú thích: [1], [2] trích trong tập thơ “Cái gì là yêu” của nhà thơ người Đức Heinrich Heine.
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm