Home Đam Mỹ Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 2: Tôi là ai

    Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 2: Tôi là ai

    Thuộc truyện: Tiên Sinh Đến Từ 1930

    Edit: Dờ

    Kim Thế An cảm thấy như mình bị ngâm trong nước lạnh rất lâu.

    Rốt cuộc là nước gì vậy? Hắn chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có tiếng một đám người ghé vào tai hắn nói gì đó, ẩm ướt, lạnh lẽo, khó chịu. Trong màn đêm tối, hắn thầm nghĩ, mình bị chảy máu khắp người, có lẽ là đang ngâm mình trong máu?

    Hóa ra máu lạnh lẽo như thế này.

    Hắn trôi dạt trong chất lỏng không xác định ấy, hết chìm lại nổi giống như trầm mình dưới nước biển. Thế An chậm rãi bơi về phía trước, dường như hắn thấy được ánh sáng chiếu xuống xuyên qua mặt biển.

    Có tiếng người đang gọi.

    “Kim tổng? Kim Thế An? Này! Kim Thế An!”

    Giọng nói ngày càng rõ ràng, gần như là ghé sát vào tai hắn, có một bàn tay sờ mặt hắn, lại đặt trước ngực hắn.

    Lúc này Thế An mới phát hiện hóa ra mình vẫn còn nhắm mắt.

    Hắn mở to mắt ra, ánh sáng chói lóa đổ xuống tràn ngập tầm nhìn của hắn.

    Dưới ánh nắng chiếu vào, Lộ Sinh đang nhìn hắn, khuôn mặt đầy vẻ bất an.

    Thế An liếc mắt nhìn Lộ Sinh, lập tức bắt lấy tay cậu, nắm thật chặt, “Lộ Sinh!”

    Lộ Sinh run lên, vô thức đẩy Thế An ra, “Kim tổng?”

    – —- Không, đây không phải là Lộ Sinh. Lộ Sinh sẽ không đẩy hắn ra như vậy, cũng sẽ không nhìn hắn một cách sợ hãi. Thế An tỉ mỉ đánh giá cậu trai trước mặt mình, khỏe mạnh hơn Lộ Sinh nhiều, ánh mắt đơn thuần ngời sáng, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên vì sốt ruột. Không biết tại sao, đầu tóc lại vàng rực như người ngoại quốc, vành tai bấm đầy khuyên, ăn mặc tả tơi, đầu gối quần còn rách ra hai cái lỗ.

    Lộ Sinh sao có thể ăn mặc như vậy?

    Có điều thực sự là quá giống, trên đời có thể có người trông giống cậu đến vậy sao?

    Thế An nhìn đến ngẩn ngơ, quên mất còn đang nắm chặt tay người ta.

    Cậu thanh niên cực kỳ hoảng sợ, lại không dám kháng cự, ánh mắt né tránh nhìn xung quanh.

    Hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí chợt trở nên ngượng nghịu. Chợt có tiếng bước chân vọng lại từ ngoài hành lang.

    “Kim tổng!”

    Một người phụ nữ cao gầy bước vào, dung mạo bình thường, dáng người gầy gò nhưng ăn mặc rất rực rỡ, đôi môi đỏ mọng thu hút sự chú ý. Thế An cảm thấy người phụ nữ này ăn mặc thật quái dị, toàn thân đồ đen cứ như nữ đặc vụ của Trung thống*. Tuy là ăn mặc kỳ quái nhưng khí thế rất mạnh, rất có tư thái của một quý phu nhân. Một đám bác sĩ theo sau người phụ nữ ấy vội vàng đi vào phòng, nháy mắt phòng bệnh đã chật kín.

    *Trung thống là một đơn vị tình báo thuộc Ủy ban chấp hành trung ương của Quốc dân đảng.

    Vị phu nhân kia thân thiết bổ nhào vào giường bệnh, thuận tay kéo cậu thanh niên ra, “Kim tổng, ngài tỉnh rồi?”

    Cậu thanh niên như được đặc xá, lủi vào trong đám người.

    Thế An đánh giá đám người kia, rồi lại nhìn khắp phòng.

    “Đây là đâu?”

    Bác sĩ và vị phu nhân kia nhìn nhau, phu nhân sửng sốt: “Bệnh viện Nhân dân… Đây là phòng bệnh tốt nhất rồi.”

    Không, cô hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý chê phòng bệnh không tốt. Thế An thầm nghĩ, nhưng hiện giờ hắn không có sức lực giải thích, đành phải nói thẳng, “Cô là ai?”

    Vị phu nhân kia kinh hãi, “Kim tổng, tôi là Mỹ Dung đây… Trịnh Mỹ Dung!”

    Thế An thoáng nhìn cô, “Chữ Mỹ nào? Chữ Dung nào?”

    Phu nhân mờ mịt trả lời, “Mỹ trong mỹ lệ, Dung trong dung nhan.”

    Thế An cười nhìn cô, “… Hình như tôi không nhớ rõ cô.”

    Tên của người phụ nữ này thật không thực tế, Thế An còn thầm đồng cảm trong lòng. Hắn cảm thấy hình như mình mất trí nhớ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng nhớ ra mình có quen vị phu nhân nào dung mạo bình thường mà khí thế lại cao ngạo như vậy.

    Trịnh Mỹ Dung trợn mắt há miệng, kéo hai vị bác sĩ ở bên cạnh lại, “Viện trưởng Tôn, chủ nhiệm Xa, đây là tình huống gì?!”

    Viện trưởng Tôn căng thẳng cầm tay Thế An, “Kim tổng, đây là Trịnh tổng! Trịnh tổng giám đốc, sao ngài lại không nhận ra?” Dưới ánh nhìn sắc lẹm của phu nhân, viện trưởng Tôn khóc không ra nước mắt, “Trịnh tổng, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…”

    Thế An đồng tình nhìn bọn họ, tiếp tục lắc đầu. Hắn lại nhìn thấy cậu trai trẻ tuổi trông giống Lộ Sinh kia đang lén lút muốn trốn khỏi phòng bệnh, vì thế hắn nhấc tay lên hỏi: “Cậu ấy là ai vậy?”

    Trịnh Mỹ Dung và viện trưởng Tôn cảm thấy hỏng chuyện đến nơi rồi. Cậu thanh niên bị mọi người đổ dồn ánh mắt về nhìn, xấu hổ tới muốn khóc, “Kim tổng, tôi là Bạch Dương.”

    “Chữ Dương nào?”

    “… Dương trong cây bạch dương.”

    “Ồ, tên rất hay.”

    Tất cả mọi người trong phòng đều đứng nhìn hai người bọn họ đối thoại vô nghĩa.

    Kim Thế An hít sâu một hơi, ý bảo Trịnh Mỹ Dung đỡ hắn đứng lên.

    Viện trưởng Tôn và chủ nhiệm Xa vội vàng đỡ Kim tổng của bọn họ đứng dậy.

    Kim tổng của bọn họ nhìn xung quanh, tiếp theo của “đây là đâu”, “cô là ai” và “cậu ấy là ai vậy”, rốt cuộc hắn cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, hỏi ra một câu cuối cùng.

    “Tôi là ai?”

    Thuộc truyện: Tiên Sinh Đến Từ 1930