Home Đam Mỹ Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang – Chương 45-1: Thượng

    Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang – Chương 45-1: Thượng

    Thuộc truyện: Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

    Editor:Gà tròn vo

    Beta – reader: LK

    Ánh mắt của Hoàng Thượng chợt chuyển lạnh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Tô Nhiên, ngươi đừng quá kiêu ngạo.”

    Từ trên đùi hắn đứng dậy, ta nhếch miệng cười nhạt nói: “Không ngại phải trả giá!” Nói xong, ta xoay người đi thẳng.

    Biết đến lúc nào Vũ phi mới tỉnh lại, ta không thể cứ ngồi một chỗ chờ thế này được.

    Trong hoàng cung rộng lớn này có rất nhiều lâu các, ta quyết tâm đạp từng cánh cửa tìm người…..

    Một đêm trôi qua, ta lại tới tẩm cung của Vũ phi. Nơi đây, thị vệ đứng thành một vòng quanh bảo vệ.

    Bước tới, ta nói: “Ta muốn gặp Vũ phi.”

    Một thị vệ trả lời: “Vũ phi đã ngủ, thỉnh Tô công tử ngày mai hãy đến.”

    Ta lặp lại một lần nữa: “Ta muốn gặp Vũ phi.”

    Thị vệ thấy vậy không dám nói lời nào, nhưng đúng lúc đó thì có một nha hoàn bước ra nói: “Ngươi đi đi, Hoàng Thượng đã có lệnh ngươi không được phép đặt chân vào nơi này.”

    Ta xoay người, đi tới Phượng điện.

    Bên ngoài Phượng điện, thị vệ ngăn ta lại nói lúc này Hoàng Thượng không muốn bị quấy rầy.

    Khóe môi nhếch cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng, ta dùng Thủy Thượng phi chạy khắp hoàng cung rộng lớn này.

    Trên bầu trời cao vút chợt rơi xuống những bông tuyết trắng xinh. Nếu Thiên Hương được chứng kiến cảnh này hẳn sẽ rất vui.

    Chạy tới trù phòng, không có người. Lại qua phòng vải, vẫn là không thấy Thiên Hương. Cuối cùng, ta nuôi một tia hi vọng đảo qua sài phòng.

    Đạp tung cánh cửa, bên trong chỉ có một màu đen bao phủ, nhưng lại dày đặc mùi máu tanh nồng.

    Ngực co thắt lại, thân thể vì đó mà run lên. Cố đè ép nỗi sợ hãi trong đầu, ta bước từng bước tiến vào trong.

    Trong này rất tối, không thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì. Nhưng ta có thể cảm nhận rõ được nơi đây có người, bất quá hơi thở của người này rất mong manh.

    Ngồi xổm xuống, ta ôm lấy người đang nằm kia. Lúc này ta mới phát hiện than thể người này rất lạnh, trên người hình như cũng chỉ được phủ một tấm vải mong manh rách tươm.

    Ôm người này bước ra sài phòng, dưới ánh trăng nhu hòa, ta nhìn thấy một gương mặt vô cùng thê thảm.

    Trên khuôn mắt nhỏ nhắn đó không biết có bao nhiêu vết cắt, xiêm y trên người bị xé rách từng mảnh, da thịt xanh tím không ngừng rịn máu thấm hết ra xiêm y.

    Thân thể này mặc dù đã bị phá hủy không thành hình, nhưng ta làm sao không thể nhận ra người này là ai chứ. Đã cùng nhau sống chung qua bao nhiêu ngày tháng, làm sao ta có thể nhận nhầm…..

    Khắp người chi chít những vệt tím đỏ, trên khuôn mặt chồng chất vết cứa, là Vũ phi đã ra tay với Thiên Hương.

    Ngực thắt lại như có một bàn tay vô hình bóp nát tim mình. Ta tựa hồ chết lặng tại chỗ.

    Nhưng lý trí ta nói không nên ở lại đây, phải cứu Thiên Hương trước. Ta ôm Thiên Hương đạp gió trở về Thiên Hương lâu, cao giọng sai cung nữ đun nước, mệnh thái giám lấy dược qua đây.

    Hô hấp của Thiên Hương ngày một yếu đi. Cho dù ta đã được gia gia truyền dạy y thuật, nhưng với tài cán này cũng không thể cứu được Thiên Hương…..

    Hốc mắt nóng ran, không biết tự lúc nào đã dâng lên một tầng nước nhanh chóng bức phá trào ra ngoài…..

    Vội vàng gạt đi hai dòng lệ, ta lấy khăn ấm lau người cho Thiên Hương, lấy thuốc bôi lên những vết thương đỏ thẫm kia, lại lấy châm kích một số huyệt đạo thiết yếu…..

    Qua mấy canh giờ, khí tức của Thiên Hương dần một suy yếu…..

    Nhiều lúc ta còn không thấy cả mạch tượng của hắn.

    Sinh ly tử biệt chính là vậy, người sống chỉ biết ngồi đó nhìn người ta dần rời đi…..

    Ngồi trên mép giường, ta nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài đen nhánh của Thiên Hương, nơi duy nhất không bị tổn thương, ta nói: “Thiên Hương, ta sẽ bắt Vũ phi phải theo ngươi.”

    Cắn chặt môi dưới, ta thẳng lưng đứng dậy, ôm lấy Truy Vân cầm ly khai Thiên Hương lâu.

    Nhảy qua từng ngọn cây, ta lao thẳng tới tẩm cung của Vũ phi. Khi vào đến trong sân, thị vệ phát hiện thấy ta đằng đằng sát khí tiến vào, vội vã rút kiếm phòng thủ.

    Tay phải cầm lấy thân đàn, tay trái nhẹ kích một âm. Một tiếng nhạc phát ra khiến cả đám thị vệ ngã lăn xuống.

    Những người võ công cao còn phản xạ kịp thời tránh đi, những người còn lại thì trở tay không kịp mà gục ngã.

    Mấy trăm người đồng loạt hướng ta lao tới. Ỷ vào Thủy Thượng phi, ta nhanh chóng phi thân lên không tránh thoát những mũi kiếm kia. Trong lúc đó, ta cũng không quên tấu ra một chuỗi âm thanh.

    Phải công nhận, Truy Vân cầm thực lợi hại, lực sát thương của nó rất lớn, song muốn khống chế bản thân không bị đàn điều khiển quả nhiên khó vô cùng.

    Chỉ cần phân tâm một chút, ngay lập tức sẽ bị phản lại.

    Tiếng cầm khuếch tán trong không trung thực nhanh, từng âm từng âm lan tỏa cả tẩm cung.

    Mỗi âm điệu như hàng nghìn mũi dao nhỏ phóng ra khứa lên da thịt, yết hầu của bọn người kia. Chẳng mấy chốc, cả khoảng sân đã bị bao trùm đầy huyết đỏ.

    Phi thân hướng tới phòng Vũ phi, phía sau cấm vệ quân được triệu tập đến ngày càng nhiều.

    Bước vào phòng của Vũ phi, ta phát hiện nơi đây không một bóng người. Trên giường chăn gối lộn xộn, hơi ấm vẫn còn lưu lại, ta biết Vũ phi là mới rời đi.

    Phi thân lên mái nhà, ta quan sát tứ phía chung quanh, bỗng phát hiện ra đằng sau có mấy người đang hộ tống Vũ phi chạy ra hậu viện.

    Đạp trên nền tuyết, ta nhảy tới trước mặt Vũ phi, nhìn nàng cười lạnh.

    Thân thể Vũ phi không ngừng chấn động, trong mắt lộ ra một mạt lo lắng cũng như sợ hãi.

    Nàng run rẩy nói: “Ngươi nếu giết ta, ngươi cũng sẽ chết.”

    Mấy tên cận vệ đã rút kiếm bao quanh ta.

    Khinh bỉ cười khẩy một cái, ta đã xác định một mình tới nơi này thì sinh mệnh đối với ta đã không còn quan trọng nữa…..

    Hoàng Thượng là vua một nước, hắn sẽ không bội ước, hắn sẽ giữ lời hứa đối tốt với mẫu thân ta… Chỉ cần như vậy thì đời này ta không còn luyến tiếc nữa.

    Không để ngón tay rảnh rỗi, ta dùng nội lực kích một đạo âm, một âm này như vẽ ra một dàn lưỡi dao phi thẳng tới người Vũ phi.

    Đồng thời trong khoảnh khắc đó, có dị vật hung hăng tiến vào sau lưng ta. “Bịch!” Truy Vân cầm từ trên tay rơi xuống…..

    Khí âm xuyên qua cơ thể Vũ phi, một dòng máu tươi trên người nàng bắt đầu chảy xuống…..

    Vũ phi ngã xuống nền tuyết trắng xóa, hai mắt mở to mơ hồ nhìn ta.

    Sau đó, Hoàng Thượng tiến tới.

    Hắn cúi người xuống ôm lấy Vũ phi, hai mắt trừng lớn nhìn ta không chớp mắt.

    Nhìn biểu tình đó của hoàng Thượng, ta cười, trào phúng cười cay nghiệt, ta nói: “Nữ nhân so với nam nhân vẫn tốt hơn.” Ít nhất, nữ nhân có thể sinh hài tử.

    Hoàng Thượng vẫn giữ nguyên nét mặt như cũ, hắn nói: “Nhiên nhi, giữa cừu hận với bản thân, ngươi chọn cừu hận.”

    Ta gật đầu nói: “Không phải người ta vẫn thường nói, phải chiến đấu tới hơi thở cuối cùng sao.”

    “Nhiên nhi, đáp ứng Trẫm, chỉ cần từ nay về sau ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Trẫm giúp ngươi. Việc ngày hôm nay Trẫm sẽ coi như chưa từng phát sinh.”

    Nhân sinh thật không thể nói rõ sống chết là như thế nào……

    Đôi khi sống còn không thoải mái bằng chết.

    Nhẹ nhàng cười, ta nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý.”

    Chậm bước tới trước mặt Hoàng Thượng, ta nói: “Hoàng Thượng, hiện tại ngươi có thể Full nốt cho ta một tâm nguyện nữa được không?”

    Hoàng Thượng hơi mím môi, không nói lời nào.

    Ta xoay lưng lại phía Hoàng Thượng nói: “Giúp ta kéo ra thanh kiếm sau lưng này.”

    Hắn nói: “Ngươi hãy hứa với Trẫm, về sau sẽ nghe lời Trẫm, tuyệt không đối chọi với Trẫm!”

    Nhếch miệng cười, ta không đáp lại lời nói của Hoàng Thượng, hai chân điểm nhẹ trên nền tuyết, phi thân lên lầu hai của Thiên Hương lâu.

    Phía sau, vẫn cả một đám người chạy theo.

    Vào phòng của Thiên Hương, ta khẽ chạm lên thân thể lạnh ngắt đang nằm an ổn trên giường.

    Ngươi đã từng nói: Sau này, chúng ta hành tẩu giang hồ, ta cầm kiếm, ngươi ôm cầm, trở thành truyền thuyết trên giang hồ…..

    E rằng việc này vĩnh viễn không thể thực hiện được rồi.

    Đứng dậy, ta bước tới bên bàn cầm lấy ngọn đèn đang cháy rực, chậm rãi đưa đèn châm vào sa trướng.

    Lúc ban đầu lửa còn nhỏ, nhưng rất nhanh sau đó, lửa đã lan cháy toàn bộ sa trướng, bén dần vào những trụ gỗ.

    Bước tới cạnh giường, ta nửa quỳ xuống mặt đất, hai tay nắm chặt bàn tay nhợt nhạt lạnh buốt của Thiên Hương: “Thiên Hương, ngươi không phải vẫn muốn ở bên ta sao? Vậy… chúng ta sẽ ở mãi bên nhau nhé…..”

    Loáng thoáng dưới lầu vọng lên một đạo âm thanh: “Tô Nhiên, ra mau.”

    Lúc sau, ta chỉ cảm thấy rất nóng, không thể thở nổi, cái gì cũng không thể nghe được……

    Sự sống và cái chết chỉ được ngăn bởi một vạch phân cách nhỏ mà thôi.

    Vòng quanh âm phủ một chuyến, ta trở lại ban đầu.

    Vòng đời của một người dưới này thật nhanh, mới đầu mùa đông mà nay đã chạy tới giữa tháng sáu nóng nực.

    Giấc ngủ này chính là để ta xem lại cuộn phim cuộc đời ta trước đây.

    Thuộc truyện: Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang