Home Đam Mỹ [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 – Bích Huyết Hán Khanh – Quyển 2 – Chương 19: Ảnh vệ

    [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 – Bích Huyết Hán Khanh – Quyển 2 – Chương 19: Ảnh vệ

    Thuộc truyện: [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 – Bích Huyết Hán Khanh

    Phó Hán Khanh về đến phòng mình, lập tức nhào lên giường ngủ khò khò.

    Y ngủ thật say sưa, thiên ma ngũ vương lại không có vận may như vậy, an tâm như vậy.

    Sau khi rời Tu La điện, ánh mắt bốn người đều nhìn về phía Dao Quang: “Vì sao?”

    “Vì sao cái gì?” Dao Quang cười khanh khách, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    “Vì sao lời y nói rõ ràng không thích hợp, ngươi lại còn giống như hoàn toàn không cảm thấy, nhiều lần kiếm cớ giúp y dàn xếp, vì sao ta thi thuật loạn tâm thần y, ngươi lại phá thuật pháp của ta, giúp y hồi phục thanh tỉnh?” Giữa mi mắt thanh lạnh của Bích Lạc cũng ẩn ẩn vẻ tức giận “Ngươi rõ ràng biết, đây có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta dụ ra chân tướng sau lưng y.”

    Dao Quang lại không hề chống chế, khoan thai cười: “Ta vì sao, còn cần phải giải thích à? Thiên ma chư vương chúng ta, đấu pháp lẫn nhau đâu phải một hai năm, mấy trăm năm qua đều như vậy, ngươi lại còn hỏi ta vì sao? Công lao lớn như thế, sao ta có thể cho ngươi bỗng dưng có được, tự nhiên là phải cho ngươi thêm chút loạn. Người tương lai dụ ra sự thật sau lưng y kia, chỉ có thể là ta, cho nên Khẩn Na La vương, xin lỗi.”

    Cũng chẳng thèm để ý đến vẻ mặt vừa kinh vừa tức của bốn đồng bạn, tự học Phó Hán Khanh, đường hoàng bỏ đi, lại còn không hề cố kỵ mặc tiếng cười bừa bãi bốc đồng kia vang khắp.

    Sau khi nghe lời giải thích không thể tưởng tượng, Bích Lạc và Mạc Ly quả thực trợn mắt há mồm nhìn bóng nàng rời đi, Tiêu Thương lẩm bẩm: “Các ngươi bình thường còn nói ta tùy hứng, so với nàng ta, ta không biết thủ quy củ cỡ nào.”

    “Há chỉ tùy hứng.” Địch Cửu lạnh lùng tiếp lời “Bổn sự khẩu thị tâm phi của nàng ta cũng không phải người khác có thể so sánh.”

    Bích Lạc nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng cơ hội lần này của chúng ta bị nàng ta phá hủy, nhưng có một điểm đã quá rõ ràng, Phó Hán Khanh này và tổ sư gia của chúng ta, chỉ sợ đích xác có một tầng quan hệ thần mật không thể tưởng, di ngôn của tổ sư, quả nhiên là vì y mà ra.”

    Mạc Ly thở dài: “Không sai, đúng là không thể tưởng tượng, tổ sư bảy trăm năm trước, làm sao dính dáng đến một người bảy trăm năm sau, mà bảy trăm năm trước, tổ sư rốt cuộc làm sao biết bảy trăm năm sau, sẽ có một người trong tên có chữ hán, ánh mắt trong suốt như trẻ thơ, và có thể nói được làm được.”

    Tiêu Thương nhún vai: “Bất kể thế nào, đây luôn là một chuyện tốt, tuy rằng chúng ta không tiến thêm một bước biết rõ nội tình, nhưng ít ra đã biết, y quả thật là người tổ sư chỉ, chúng ta chọn y làm giáo chủ, cũng coi như trung thành chấp hành di huấn của tổ sư phụ, hẳn là không sai.”

    Địch Cửu lại đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ta nghe nói, nếu tổ sư thần tiên của phật đạo nho các phái, từ tượng đất tượng gỗ biến thành người sống sờ sờ đến thế gian, vậy thì người đầu tiên muốn diệt trừ họ, rất có thể là chính tín đồ của họ.”

    Mạc Ly gật đầu: “Đúng vậy, xem đế vương các nước kia cúng bái tổ tông ở thái miếu, hở chút lễ bái, nhưng nếu khai quốc Hoàng đế của họ thật sự bước ra từ trong tranh, chuyện đầu tiên họ nghĩ, tuyệt đối không phải một lần nữa dâng lên quyền lợi cả nước.”

    Bích Lạc ánh mắt trong veo, thanh âm rõ ràng: “Không sai, đừng nói y chỉ là có quan hệ với tổ sư gia, cho dù y là tổ sư gia sống lại, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thời thế chuyển dời, thần giáo hiện tại là cơ nghiệp dựa vào các đời đệ tử chúng ta dùng máu tươi và sinh mệnh dựng nên. Cho dù tổ sư gia sống lại, chúng ta tối đa cũng chỉ cho ông ta sự tôn kính thích đáng, cung ứng ăn uống đãi ngộ tốt mà thôi. Nếu muốn chân chính nắm giữ giáo ta, nhất định phải chân chính góp sức cho thần giáo, chân chính làm cho mọi người chúng ta tâm phục, cho nên y là ai, y rốt cuộc có bối cảnh thế nào, không hề là quan trọng nhất, chúng ta tạm chờ đợi, xem y rốt cuộc có thể làm tới trình độ nào, đây mới là quan trọng.”

    Tiêu Thương nở nụ cười: “Nói đúng lắm, bất quá nói như thế thì Dao Quang trái lại không làm sai, nếu thật sự chứng thực tên này và tổ sư gia có quan hệ không tầm thường, chúng ta cho dù tàn nhẫn, có chuyện dù sao vẫn không tiện làm lắm. Hiện tại mọi người đều có thể giả hồ đồ, giả không biết, khi thật sự nhìn y không vừa mắt cũng có thể mạnh tay, không phải sao?”

    Mạc Ly nhàn nhạt ừm một tiếng, Bích Lạc thì ngay cả đáp một tiếng cũng miễn. Địch Cửu lại chỉ đưa mắt trông theo bóng dáng Dao Quang càng lúc càng xa kia.

    Dao Quang một đường phiêu dao mà đi, nhẹ như tơ liễu, thoải mái như gió xuân, rải tiếng cười đầy đất.

    Tên cổ quái kia, có đôi mắt còn ngây thơ hơn hài tử.

    Tên cường đại kia, vừa gặp mặt đã khiến nàng phản chấn trọng thương.

    Tên điên cuồng kia, vì không để nàng bị thương nữa, tình nguyện để tay mình gãy.

    Tên ngu ngốc kia, lười y như heo, lại muốn đến thực hiện việc dở tệ cật lực không được lòng nhất trên đời này.

    Nàng ngẩng đầu nhìn trời cao, nở nụ cười nhàn nhạt, quyến rũ tột cùng.

    Tuy rằng rất tức giận, rất muốn chỉnh trị tên khốn đó, bất quá, lại không muốn dưới tình huống y không tình nguyện, nhìn lén việc riêng của y.

    Tên đần đó ngữ điệu khi nói chuyện, vẻ mặt khi nói chuyện, khiến người không khỏi phải suy ngẫm, sau hành động như ngu ngốc kia, phải chăng cũng sẽ có nỗi khổ riêng sâu kín mà người ngoài không thể tra biết, không thể hiểu.

    Nàng muốn biết, nhưng không muốn để y dưới tình huống không rõ ràng, bị người dụ dỗ mà mất đi hàng rào tâm linh.

    Nàng muốn biết, nhưng hy vọng là y tự mình muốn nói.

    Bất quá, trông mong tên lười nhác đó có tâm tình nói chuyện cũ…

    Dao Quang trông trường thiên, thản nhiên lắc đầu, chuyện cũ phủ bụi, thần kỳ hơn, ẩn mật hơn, quỷ dị mà khó tin hơn, quan trọng sao?

    Nàng cười khe khẽ, trước mắt quan trọng nhất là làm sao chỉnh trị đồ đần, trút hết cơn giận trong lòng mới phải.

    Song không ai ngờ được, Phó Hán Khanh ngủ một giấc, lại ngủ ba ngày liền.

    Phó Hán Khanh mơ một giấc mơ dài dòng, trong mơ phảng phất có hoa đào, có nước chảy, có một khuôn mặt dường như cực quen thuộc đang mỉm cười trước mắt, có một thanh âm đang gọi “Phó công tử, Phó công tử.”

    Phó Hán Khanh uể oải mở mắt không tình nguyện lắm, nhìn thấy dung nhan trong mộng.

    “Ngươi không phải Địch Cửu.” Ánh mắt Phó Hán Khanh vẫn mang theo vẻ mơ màng sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, nhưng lời y nói lại không hề hàm hồ.

    Nam tử sắc bén có dung nhan cố nhân kia gập một gối quỳ xuống: “Thuộc hạ Địch Nhất, là thống lĩnh ám vệ cận thân giáo chủ.”

    “Ám vệ cận thân?”

    “Ám vệ cả thảy mười chín người, bên cạnh giáo chủ, tối thiểu cần một nửa đồng thời ở bên hộ vệ, để tiện hiệu mệnh cho giáo chủ.”

    Phó Hán Khanh ừ một tiếng: “Các ngươi có mười hoặc chín người vĩnh viễn đi theo ta sao?”

    “Phải, thuộc hạ lĩnh tám ảnh vệ, từ hôm nay trở đi, tùy thời thị vệ bên cạnh giáo chủ.” Theo một tiếng đáp của Địch Nhất, hai thị tòng đứng cúi đầu hầu ở đầu giường Phó Hán Khanh chợt quỳ gối sụp lạy. Trên xà ngang nóc nhà, chợt nhẹ nhàng lướt xuống một người.

    Trong góc phòng, vị trí rõ ràng không thể giấu được một người, cũng phân biệt có hai người, xuất hiện như thể sinh trưởng từ trong âm ảnh, ngoài cửa sổ rõ ràng chiếu ra vài bóng người, cùng với thân ảnh màu đen bỗng nhiên lùn xuống một nửa kia.

    Phó Hán Khanh lăng lăng nhìn quét đám người thình lình chui ra, mọi người đều có dung nhan quen thuộc như nhau, ánh mắt lạnh băng như nhau. Họ cung kính, nhưng lạnh lùng, họ thuận theo, cũng xa cách.

    Phó Hán Khanh nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi tên gì?”

    “Chúng tôi chỉ là ám vệ, chúng tôi có, chỉ là số hiệu từ một đến hai mươi, chúng tôi có dung mạo tương đồng, thân phận tương đồng, ngay cả giáo chủ tạm thời cũng rất khó phân rõ, nếu nhất định phải phân, chúng tôi có thể đeo một vật đánh số bất đồng lên người.”

    “Ta có thể phân rõ.” Phó Hán Khanh nhàn nhạt nói “Cho nên, ta có thể nhận ra ngươi không phải Địch Cửu.”

    Người dung mạo giống nhau hơn nữa cũng sẽ có sai biệt rất nhỏ, mà năng lực ghi nhớ cường đại của Phó Hán Khanh, chẳng những giúp y có thể nhìn qua là nhớ, cũng có thể cho y nhớ rõ mọi sai biệt nhỏ bé nhất.

    Cho nên, Địch Phi, Địch Tĩnh, Địch Cửu, Địch Nhất, bất kỳ ai, bất kể ngoại hình giống nhau bao nhiêu, y đều chưa từng nhầm lẫn. Mỗi người đều là một thân thể độc lập, mỗi người đều là một sinh mệnh độc lập, cho dù thoạt nhìn giống nhau như đúc, họ vẫn là những người khác nhau.

    Địch Nhất hơi kinh ngạc nhìn Phó Hán Khanh một cái, lại lập tức cung kính cúi đầu. Y rất khó tin tưởng, có ai có thể vừa nhìn đã phân rõ bọn họ ai là ai? Ảnh vệ cho đến nay, lý do lớn nhất của việc chỉ giáo chủ có thể tự do ra roi, cũng là chỉ giáo chủ cùng họ lớn lên, mới có thể phân rõ bọn họ ai là ai?

    Song cho dù giáo chủ đời này không phải do Thiên vương được chọn lựa từ trong số họ tiếp nhiệm, nhưng đã là giáo chủ, họ nhất định phải tuân thủ thiết luật tối cao giữa trên dưới chủ tòng của Ma giáo.

    Phó Hán Khanh lại nhìn họ, vẻ mặt bỗng hơi do dự: “Các ngươi sẽ mãi đi theo ta, bảo vệ ta à?”

    “Phải.”

    “Ta làm gì, các ngươi đều nhìn thấy?”

    “Phải.” Địch Nhất lại lập tức bổ sung: “Đây là vì bảo đảm an toàn cho giáo chủ, cũng là để giáo chủ khi cần thiết tiện sai sử, nếu có vài tình huống đặc thù, giáo chủ không hy vọng có người ở đó, chỉ cần nhắc nhở một tiếng, chúng tôi sẽ tránh đi, bất quá, chúng tôi cũng không thể rời xa, khoảng cách phải trong nơi giáo chủ tùy thời đều có thể gọi.”

    Phó Hán Khanh lại nhìn quét mọi người một cái, vẻ mặt càng do dự.

    Y hiểu, lúc y ăn cơm, sẽ có chín đôi mắt theo dõi y, chín người, có cùng một khuôn mặt.

    Khi y ngủ, sẽ có chín người, không ngủ mà nhìn y, chín người, có khuôn mặt của cố nhân rất nhiều năm trước.

    Khi y làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ có chín người ngoại hình giống hệt Địch Phi, nhìn y chòng chọc.

    Được rồi, đây là bảo hộ, đây là khí phái của giáo chủ, đây là quy củ, nhưng mà…

    Phó Hán Khanh không hiểu lắm, sự không tự tại trong lòng, rốt cuộc là từ đâu mà đến.

    Y luôn lười nhác hờ hững, chưa từng cảm thấy có chuyện gì cần giấu người, chưa từng quan tâm việc ngoài thân, có người ở bên hầu hạ trông coi, ngày đêm nhìn chằm chằm, có vấn đề không? Y chưa bao giờ nghĩ.

    Chỉ là giờ này khắc này, đối mặt với cả đống người dung nhan tương đồng, mới có một loại cảm thụ trực tiếp nhất với cuộc sống tương lai, vừa nghĩ đến ngày ngày đêm đêm, mỗi thời mỗi khắc, bất kể y nói gì làm gì, đều sẽ có chín người ngoại hình hệt như Địch Phi, cứ thế rất quan tâm, rất trung thành mà nhìn y chòng chọc, điều này khiến y đột nhiên cảm thấy cực không thoải mái.

    “Ta có thể không cần ảnh vệ không?”

    Thuộc truyện: [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 – Bích Huyết Hán Khanh