Home Đam Mỹ Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn – Chương 78: Bạc chói mù mắt người!

    Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn – Chương 78: Bạc chói mù mắt người!

    Thuộc truyện: Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

    Khi Lý Cẩn đi ra, Vân Liệt đã xuống xe ngựa. Trước khi hắn xuất phát đã thay ra bộ y phục Cẩn ca nhi thích nhất, cả người bộc phát tư thế oai hùng, xuất chúng như thần tiên hạ phàm.

    Nhìn thấy đồ trên những chiếc xe ngựa, Lý Uyển ngẩn người, “Sao lại kéo đến nhiều đồ như vậy?”

    Vân Liệt trầm giọng nói, “Sính lễ cho Cẩn ca nhi.”

    Lý Uyển mấp máy môi, than thở một tiếng, “Mau vào đi.” Nghĩ đến Cẩn ca nhi cũng là tên bại gia, Lý Uyển vì hai kẻ đó mà sầu não không thôi.

    Dù dặn một câu mua ít đi, nhưng vẫn mua nhiều đồ như thế, phòng trong nhà vốn nhỏ, sao có thể nhét vừa chứ? Thế nhưng sinh lễ đã mang tới rồi thì không thể bảo mang về được, một khi đã mang về sẽ mang ý nghĩa không đồng ý chuyện hôn sự này.

    Lý Cẩn mở cửa, đang muốn nhìn xem một chút, lại nhìn thấy nhóm người Hoàng Lĩnh trước tiên, cái đầu mới lộ ra một nửa liền rụt về. Bởi vì không nghe rõ tỷ tỷ đang nói gì, nên y ở trong phòng gấp đến đi loanh quanh. Biết rõ tỷ tỷ sẽ không nhất thời đổi ý, nhưng trái tim nhỏ bé vẫn chưa an ổn được.

    Lý Cẩn không nhịn được đâm một lỗ trên nền giấy của cửa sổ. Xuyên qua lỗ nhỏ, y nhìn thấy đầu tiên chính là Vân Liệt với toàn thân bạch y, dù trên mặt có vết sẹo, nhưng cả người Vân Liệt vẫn rất mị lực, trong mắt Cẩn ca nhi thì chỗ nào cũng đẹp.

    Môi Cẩn ca nhi vô thức cong lên.

    Nhận ra được tầm mắt của y, Vân Liệt liếc mắt nhìn về phía gian phòng Cẩn ca nhi đang ở, vừa liếc qua liền thấy một cái lỗ nhỏ. Cẩn ca nhi đột nhiên đứng thẳng người, tim bình bịch nhảy vô cùng nhanh.

    Môi Vân Liệt cũng vô thức cong lên.

    Vân Liệt chào hỏi Đàm lão đầu cùng Tô môi bà, rồi quay sang bảo các huynh đệ chuyển từng món sính lễ vào. Trên mỗi chiếc xe ngựa đều chứa những chiếc rương lớn xếp ngay ngắn chỉnh tề, khiến người ta hiếu kỳ với những món đồ vật bên trong không thôi.

    Động tác Vân Liệt ôn nhu đem đôi mai hoa lộc ôm vào. Đi đến nơi xa lạ, đám hươu có chút chấn kinh, Vân Liệt sờ sờ đầu chúng, đôi mai hoa lộc lúc này mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn đi phía sau Vân Liệt vào nhà.

    Bởi vì trong nhà có khách, nên Nghiên tỷ vẫn luôn ngốc ở trong phòng không đi ra, lúc này nghe thấy động tĩnh, bé mới lộ ra cái đầy nhỏ liếc nhìn. Nhìn thấy hươu cùng Vân Liệt, tiểu nha đầu bịch bịch bịch chạy ra, “Thúc thúc, thúc từ trên núi kiếm được con vật này sao?”

    Vân Liệt sờ sờ đầu tiểu nha đầu, “Đây là sính lễ đưa cho cữu cữu ngươi.”

    “Sính lễ?” Nghiên tỷ hơi nghi hoặc một chút, thấy đột nhiên xuất hiện người lạ, đôi mắt trừng lên tròn vo, nháy mắt liền chạy tới bên người Lý Uyển, như cái đuôi nhỏ mà nắm chặt ống tay áo của nương bé.

    Các hán tử sau khi vào liền đứng ngay ngắn cúi mình chào Lý Uyển, hô lên, “Tỷ tỷ hảo.”*

    *chỗ nào đúng nghĩa là “chào tỷ tỷ”, nhưng vì truyện cổ trang nên mình để “tỷ tỷ hảo”.

    Lý Uyển cười bắt chuyện bọn họ, “Trước chớ vội khiêng đồ vật, tất cả mọi người cùng nhau tới đây chắc đã nóng rồi, hãy vào nhà uống chén nước.”

    Tiểu Thạch là người nhỏ nhất trong đám huynh đệ, mới nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, trên mặt nóng lên, vội vã xua tay, “Bọn đệ không nóng, không cần uống nước, tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ không cần để ý chiêu đãi bọn đệ, bọn đệ đến đây là để hỗ trợ.”

    Nhiếp Chi Hằng đứng phía sau vỗ gáy hắn một cái, “Miệng lưỡi trơn tru, còn không nhanh động thủ chuyển đồ?”

    Tiểu Thạch làm mặt quỷ với hắn.

    Các hán tử liền động thủ, tốc độ đặc biệt nhanh, không bao lâu đã chuyển toàn bộ sính lễ vào trong sân.

    Trước cửa tập hợp đầy người, hài tử năm tuổi trở lên đều đến học đường, nên người xem trò vui đều là tiểu bất điểm* cùng nhóm các đại nương. Mai Chi nghe thấy động tĩnh, cũng đi ra, biết là Vân Liệt đến cầu thân, nàng vội vã đi tới.

    *tiểu bất điểm = 小不点: con nít nhỏ

    Từ sau lần nhìn thấy động tác nhỏ của Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi, trong lòng nàng vẫn luôn muốn tìm Cẩn ca nhi nói chuyện này một chút, bảo y hỏi Vân Liệt xem hắn có thị thiếp gì không. Nhưng vì không tìm được cơ hội thích hợp, nên đến bây giờ vẫn trì hoãn.

    Không nghĩ tới Vân Liệt lại trực tiếp đi cầu thân?

    Khi Mai Chi đến cửa nhà Lý Cẩn, bọn người Vân Liệt đang chuyển sính lễ, biết được điều này chứng tỏ Uyển tỷ đã đồng ý, trên mặt nàng liền lộ ra nét cười. Nàng so với ai khác càng khuyên giải Uyển tỷ hơn. Đương nhiên hiểu rõ Vân Liệt đã không còn vấn đề gì, nếu không với tính tình Uyển tỷ thì làm sao có khả năng đáp ứng cọc hôn sự này.

    Mai Chi bỗng dưng cảm thấy vui mừng cho Cẩn ca nhi.

    *

    Vân Liệt không ở lại lâu, đưa xong sính lễ liền mang theo bọn người Hoàng Lĩnh ly khai. Nhìn thấy hắn rời đi rồi, đáy mắt Cẩn ca nhi lộ ra vẻ mất mát, buồn bực đem mình đập lên giường, cảm thấy quy củ nơi này thiệt là nhiều, mình thân là người trong cuộc sao lại không thể lộ diện chứ?

    Y còn muốn đưa tiễn Vân Liệt đây.

    Trong nhà chỉ có một mình Lý Uyển, lại là nữ nhân, đương nhiên không giúp được nhiều, nên Mai Chi tỷ liền trực tiếp đi vào.

    Dựa theo tập tục triều Đại Hạ, lúc ăn cơm cùng trưởng bối nhà trai cùng bà mai, thì phải mời vài người đến tiếp khách. Lý Uyển còn muốn chiêu đã Tô môi bà cùng Đàm lão bá nên nhất thời không đi được, nhìn thấy Mai Chi tỷ, thì như bắt được cứu tinh.

    Mai Chi gật đầu với nàng một cái, ra hiệu nàng không cần bận tâm nữa, rồi đi ngoài. Nàng không chỉ có mời người đến tiếp khách, mà còn mời tới hai người giúp làm cơm. Trong nhà có không ít thức ăn ngon, Mai Chi đem hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang sơ chế lại, nhìn thấy trong số món Vân Liệt đưa còn có cá, nên liền kho hai con.

    Gần đây nàng cùng Lý Uyển học được vài món ăn ngon, món ăn làm ra không chỉ có mùi vị tuyệt vời, mà vẻ ngoài cũng đẹp. Tô môi bà cùng Đàm lão đầu ăn rồi liên tục tán thưởng.

    Bữa cơm này chủ và khách đều vui vẻ. Cẩn ca nhi vì không thể lộ diện, cuối cùng đành để Nghiên tỷ đưa cơm nước cho y, một cái bánh bao cùng một bàn đồ ăn, có cá, có gà, có trứng gà xào tỏi, món ăn đa dạng.

    Rõ ràng không ít món, nhưng y vẫn cứ phiền muộn.

    Thấy y không vui, Nghiên tỷ che miệng lại lén lút cười cười. Bé đã biết thúc thúc đến là vì cầu thân, cữu cữu muốn làm tân phu lang lắm rồi. Tiểu nha đầu tiến đến bên người Lý Cẩn, tựa như một tiểu đại nhân, an ủi cữu cữu, “Cữu cữu lớn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng, phải thật vui vẻ mới xuất giá được.”

    Lý Cẩn có chút 囧.

    Nghiên tỷ tiếp tục nói với y, “Con kéo hươu con vào cho nó chơi với cữu cữu có được không?”

    Mai hoa lộc?

    Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, “Được a, nhanh dắt đi.” Nhưng nghĩ đến Nghiên tỷ còn không cao bằng mai hoa lộc, y lại có chút nhụt chí, “Suy nghĩ lại, đừng dắt, lát nữa cữu cữu luyện viết chữ là được rồi.”

    Một bữa cơm ăn không hương không vị.

    Sau khi Lý Uyển tiễn mọi người về, Lý Cẩn vội vã từ trong nhà đi ra, cảm thấy nửa ngày nay sắp nghẹn chết rồi. Nhìn thấy trong sân có nhiều rương lớn như vậy, y có chút há hốc mồm, “Sinh lễ này làm sao bây giờ?”

    *

    Vân Liệt cầm đi mấy vò rượu ngon từ chỗ Đàm lão đầu, lại nướng vài con dê, mời bọn người Hoàng Lĩnh ăn một bữa to. Mấy hán tử hưng phấn có chút quá mức, nhìn thấy Vân Liệt rốt cục cũng định xong việc hôn sự, so với chính bọn họ thành thân còn cao hứng hơn.

    Tính toán thời gian không sai biệt lắm, Vân Liệt lặng lẽ rời đi.

    Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đang bàn luận chuyện cầu thân của Vân Liệt, có người nói hắn không xứng với Cẩn ca nhi, cũng có người ao ước được như y. Nhiều sính lễ như vậy, thật là khiến cho người ta sinh ra ước ao mà.

    Vân Liệt trực tiếp đi tới nhà Cẩn ca nhi, lần đầu tiên không sợ dị nghị.

    Nhìn thấy hắn, đôi mắt Lý Cẩn sáng ngời, cười nói, “Ngươi tới thật đúng lúc, ta cùng tỷ tỷ lo lắng không biết xử lí sính lễ như thế nào đây, ngươi cũng thật là, mua thì mua, cũng không ngẫm lại xem trong nhà có mấy cái gian phòng, có thể chưa hết sao?”

    Vân Liệt căn bản là không có cân nhắc đến vấn đề này, chỉ cảm thấy không thể ủy khuất Cẩn ca nhi được. “Cái nào có thể sử dụng thì dùng trước, thứ không dùng tới tạm thời để trong rương xếp tại góc tường, ta giúp khuân.”

    Cũng chỉ có thể như vậy.

    Cân nhắc đến việc phải chỉnh lý một chút, Lý Uyển cũng không tránh Vân Liệt, trực tiếp mở ra rương cách nàng gần nhất. Bên trong rương này lại là đầy đồ vật cho hài tử, có y phục, có các loại đồ chơi. Lý Uyển ngẩn người.

    Vân Liệt giải thích một câu, “Rương này cho Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ.”

    Đôi mắt Lý Uyển có chút cay, không nghĩ tới hắn lại còn nghĩ tới hai đứa trẻ. Nàng vội vã cúi đầu thu thập đồ vật một chút, che che giấu giấu, thấp giọng nói, “Rõ ràng là sính lễ, sao lại còn dùng tiền cho đám nhỏ? May y phục đắt vô cùng, tiêu cái này uổng tiền, còn không bằng giữ lại mua thịt để hai người các ngươi bồi bổ thân thể.”

    Một xe tổng cộng sáu rương, có tất cả năm chiếc xe ngựa, chiếc thứ nhất vì kéo mai hoa lộc nên chỉ chở bốn chiếc rương. Mặc dù như thế nhưng cũng có đến hai mươi tám rương sính lễ. Kỳ thực, còn hai rương nữa cũng là cho hai đứa trẻ.

    Lý Uyển đem đồ chơi cho bọn nhỏ lấy ra, cùng vài món y phục treo ở ngoài, một bên thu thập một bên nói, “Sau này không cho tốn tiền bậy bạ cho bọn nhỏ nữa, kiếm một đồng tiền cũng không dễ dàng, ngươi cùng Cẩn ca nhi thành thân rồi còn phải nuôi gia đình, càng phải học cách biết tiết kiệm mới được.”

    Vân Liệt không quản nàng nói cái gì, chỉ tỏ thái độ tuân theo gật gật đầu.

    Lý Cẩn nhìn thấy buồn cười không thôi, “Tỷ, hắn kiếm tiền cũng không thể chỉ cho chúng ta tiêu, là mua ít đồ cho hai đứa nhỏ, sao lại lãng phí chứ?”

    Thấy y hướng về Vân Liệt như thế, Lý Uyển vừa bực mình vừa buồn cười, “Được được được, ta không nói.”

    Lý Uyển một hơi thu xếp mười rương, phát hiện còn có hai rương đều là cho mình, trong lòng nàng bỗng phức tạp, hoàn toàn không nghĩ tới Vân Liệt lại có tâm như thế.

    Lý Uyển đem đồ thường dùng đều bỏ vào tủ phía dưới giá sách, mãi đến tận hai cái tủ lớn trong phòng đều nhồi đầy, thì đã thu dọn được mười rương thành năm rương. Vân Liệt trực tiếp chuyển lên.

    Lý Cẩn không biết thu dọn đồ đạc lắm, chỉ có thể để tỷ tỷ bận rộn, thấy Vân Liệt như thế liền vội vàng tiến tới, “Ta giúp ngươi khiêng.”

    Vân Liệt không cưỡng lại được y, không thể làm gì khác hơn là để cho y giúp một tay.

    Năm rương này trực tiếp đặt ở góc tường trong phòng Lý Uyển.

    Khi mở ra rương thứ mười lăm, nhìn thấy bên trong đều là bạc, Lý Uyển trợn to mắt, một rương này ít nhất cũng hơn một vạn lượng đi? Tim nàng đập có chút bất ổn, “Ngươi không phải không cùng người nhà liên hệ sao, bạc từ đâu có?”

    Thần sắc Vân Liệt tự nhiên, “Chiến lợi phẩm.”

    Thời điểm Vân Liệt xuất chinh, phụ thân hắn vừa vặn bị thương, tướng lĩnh trong quân nhìn vào mặt mũi phụ mẫu của hắn nên đối với hắn rất săn sóc, vừa đầu quân liền được phong một chức quan không lớn không nhỏ.

    Khi hắn ở trong chùa đã cùng đại sư học được không ít bản lĩnh, thân thủ so với Võ trạng nguyên năm ấy còn muốn xuất sắc hơn, thêm vào đó có can đảm dụng binh, liền dẫn theo một đám người đánh thắng không ít trận, thủ hạ cũng càng ngày càng nhiều, cũng từng thu được không ít chiến lợi phẩm.

    Lý Uyển lần đầu ý thức được Vân Liệt và bọn họ thật bất đồng.

    Lý Cẩn sau khi nhìn thấy bạc, đôi mắt đột nhiên sáng lên, không nhịn được duỗi tay cầm lên một nén bạc trắng toát sờ sờ, “Ô! Ngươi như vậy mà lại có tiền! Chiến lợi phẩm gì đây chứ? Đây là ngươi đem toàn bộ gia sản nộp lên sao?”

    Cẩn ca nhi đáng thương, đến nay vẫn không rõ mình đến tột cùng là gả cho người có thân thế gì!

    Đáy mắt Vân Liệt chợ lóe một ý cười nhàn nhạt.

    Hết chương 78 – 29/01/2019

    _________

    Thuộc truyện: Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn