Home Đam Mỹ Tiểu Thư Cưới Vợ – Quyển 6 – Chương 219: Phơi bày quan hệ

    Tiểu Thư Cưới Vợ – Quyển 6 – Chương 219: Phơi bày quan hệ

    Thuộc truyện: Tiểu Thư Cưới Vợ

    “Tiểu…” Nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, Tuyêt Lê Hoa cao hứng phấn chấn vọt vào, mà khi nàng nhìn cảnh hai người trên giường đang ôm nhau, lập tức đứng ngây tại chỗ, ánh mắt khó tin.

    Đỗ Nguyệt Nga đi theo phía sau cũng cảm thấy kỳ lạ, thong thả bước vào: “Lê Hoa, sao vậy?” Mà khi ánh mắt nàng nhìn được tình cảnh trong phòng, thấy hai người trên giường nhanh chóng tách ra, còn có sắc hồng trên gương mặt nhi tử, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: “Sao có thể như vậy?” Nhất thời, đầu óc như phát hỏa, quát lớn: “Hai người các ngươi là huynh đệ, sao có thể như vậy được?”

    Ngày đó, khi mới tới liền cảm thấy quan hệ giữa hai người tốt tới dị thường, nhưng khi đó vì lo lắng cho nhi tử nên vẫn chưa để ý nhiều. Tuy rằng từ thâm tâm mơ hồ nhận ra được, nhưng nàng vẫn tự an ủi mình mọi việc không như vậy, nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, sao nàng có thể tiếp tục dối mình gạt người?

    “Nương.” Vân Phi Vũ khẽ gọi, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Tuy biết rằng sớm muộn cũng có ngày này, nhưng như vậy quả thực quá bất ngờ.

    “Câm miệng!”Đỗ Nguyệt Nga trừng mắt nhìn Vân Khoảnh Dương: “Vân gia các người chẳng có lấy một người tốt. Phụ thân biến thái, nhi tử cũng chẳng bình thường. Ngươi thích nam nhân thì đi tìm người khác đi, đừng tìm Tiểu Vũ của ta.”

    Áp chế hỏa nộ trong lòng, Vân Khoảnh Dương đứng lên, dị thường cung kính: “Đỗ di nương, ta cùng Tiểu…”

    “Câm miệng, ta không muốn nghe ngươi giải thích bất luận câu nào. Đi ra ngoài! Lập tức ra ngoài cho ta!” Đỗ Nguyệt Nga chỉ vào cửa, căm giận trừng hắn.

    “Nương.” Chưa bao giờ thấy mẫu thân bá đạo nói những lời không lý lẽ như vậy, Vân Phi Vũ hờn giận, đang định mở miệng lại thấy nam nhân quay đầu cười với mình: “Ngoan, đệ nghỉ ngơi cho tốt. Hôm khác ta lại tới thăm đệ.”

    Rõ ràng một người cao ngạo như vậy lại nguyện ý vì mình cúi đầu, Vân Phi Vũ phi thường cảm động, gật đầu: “Huynh cũng về nghỉ ngơi cẩn thận.”

    “Ân, ta đi trước.” Vân Khoảnh Dương đi tới cửa mới dừng một chút, nói khẽ với phụ nhân một câu: “Thật có lỗi, nhưng ta thực lòng yêu Tiểu Vũ.” Nói xong, hắn bước ra ngoài, biến mất trước cửa.

    Đỗ Nguyệt Nga nắm tay rất chặt, hơn nửa ngày mới áp chế hỏa nộ, sau đó kéo nữ tử, mỉm cười đi tới bên giường: “Vũ Nhi, thân thể thế nào rồi?”

    Tuy rất bất mãn với hành vi khi nãy của phụ nhân, nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân của mình, Vân Phi Vũ bất đắc dĩ thở dai, sau đó tươi cười tự nhiên: “Tốt lắm, nhưng cảm giác không có sức lực.”

    “Uhm, đó là do thiếu huyết khí tạo thành. Con thổ huyết rất nhiều.” Tựa hồ nhớ tới cái gì, phụ nhân lập tức quay đầu nói với nữ tử: “Lê Hoa, chẳng phải con đã tự tay nấu canh bổ huyết cho Tiểu Vũ sao, còn không mau đưa tới cho nó uống.”

    “A…Vâng!” Nữ tử bất an ứng thanh, sau đó im lặng xoay người ra khỏi phòng.

    Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng, Đỗ Nguyệt Nga kéo tay nhi tử, khuyên nhủ: “Vũ Nhi à, nương vốn không muốn quản chuyện hôn sự của con, nhưng con cùng người kia tuyệt đối không được phép. Thứ nhất, hắn là nam nhân. Thứ nhì, hắn là ca ca ruột thịt của con. Các người đây là loạn luân, biết không?”

    Phụ nhân dừng một lúc, nói tiếp: “Trong lòng con cũng hiểu Lê Hoa yêu mình mà, hơn nữa nàng đối xử với con rất tốt. Lần này, nếu không phải nàng dùng đồng tâm chú thay con gánh vác một phần lời nguyền, cái mạng nhỏ của con sớm không còn rồi. Cho nên con phải nghe lời nương nói, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với người kia đi. Sau khi thân thể con tốt lên, chúng ta lập tức quay trở về vu tộc. Sau này con phải đối xử tốt với Lê Hoa, biết không?”

    “Đồng Tâm Chú? Đó là cái gì? Nàng hạ chú trên người con khi nào?” Vân Phi Vũ nghi hoặc hỏi.

    Đỗ Nguyệt Nga lắc đầu: “Cụ thể ra sao thì ta không rõ lắm, nhưng nghe nói hai người kết Đồng Tâm Chú, chỉ cần nghĩ tới đối phương sẽ cảm nhận đại khái vị trí cùng tâm tình của đối phương. Còn nữa, lần này Lê Hoa đột nhiên không cảm ứng được con, nói con xảy ra chuyện nên chúng ta mới lập tức ra khỏi vu tộc. Lê Hoa chính là ân nhân cứu mạng của con, ngàn vạn lần đừng cô phụ nàng.”

    “Nương, con…”

    “Ta biết, ta biết.” Đỗ Nguyệt Nga ngắt lời y: “Con muốn nói là con không thích Lê Hoa đúng không. Cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, hơn nữa Lê Hoa lại xinh đẹp giỏi giang, nương thực sự rất thích nàng. Nếu không thì vậy đi, khi trở về Vu tộc, chúng ta sẽ lập tức cử lễ thành thân cho hai người. Sau khi thành thân,sinh bảo bảo, cảm tình lập tức sẽ tới. Quyết định vậy đi, trở về vu tộc sẽ cho hai người thành thân.”

    “Nương, người đừng…” Vân Phi Vũ buồn bực, mới mở miệng định nói lạu thấy Tuyết Lê Hoa bước qua cánh cửa, đành phải tạm thời áp chế cơn tức, im lặng.

    “A di, Tiểu Vũ.”

    Tuyết Lê Hoa đặt khay lên bàn, sau đó bưng một chiếc bát đi tới bên giường, nhẹ giọng nói: “Đệ uống đi, ta cho thêm dược liệu đông y nên hơi đắng, nhưng canh này bổ huyết.”

    Vân Phi Vũ gật đầu cười. Tuy rằng hắn không yêu Tuyết Lê Hoa, nhưng vẫn hiểu nàng là nữ tử tốt, đối xử với mình đích xác rất chân thành, không đành lòng phụ ý tốt của nàng, lại càng không nhẫn tâm thương tổn nàng, đành phải vươn tay nhận lấy.

    Mùi thuốc đông y bay tới, nam tử nhíu mày, nhấp nhẹ một ngụm, đắng đến nỗi khiến y thiếu chút nữa phun ra. Cố nén nuốt xuống, sau đó gắng cười: “Rất nóng, chờ lát nữa uống vậy.”

    “Vũ Nhi, Lê Hoa đã nấu từ sáng sớm, con đừng lãnh phí tâm ý của người ta.” Đỗ Nguyệt Nga biết nhi tử của mình suy nghĩ gì, vội vàng ngắt lời.

    “Không sao, có thể là rất nóng, đợi nguội bớt là được rồi.” Tuyết Lê Hoa gian nan tươi cười, lập tức nhận lại bát, đặt lên bàn.

    Nhìn tình cảnh hai người ở chung như vậy, Đỗ Nguyệt Nga thầm thở dài: “Một người vô tình, một người hữu ý, nhưng bất luận ra sao, tuyệt đối không để cho kẻ họ Vân kia được ở bên nhau.”

    “Nương, con nghe nói tổ phụ của con cũng tới đây, như vậy là sao?” Vân Phi Vũ xoa xoan dạ dày khó chịu, mở miệng hỏi.

    “Nga, con nói tới dượng hả. Con thực sự nên gọi là tổ phụ.” Đỗ Nguyệt Nga thu hồi tâm trí lơ lửng, ung dung nói: “Chẳng phải ta đã nói cho con biết là chúng ta tiến vào vu tộc để tra ra người đã hạ sát di nương sao, đồng thời lúc đó cũng tra ra chuyện dượng không hề mất tích mà là bị cái tên Vân Kính Thiên súc sinh kia đánh gãy gân chân. Cũng may là hắn sợ người khác phát hiện nên nhốt dượng trong một tòa trang viên bí mật bên ngoài, cuối cùng chúng ta lại tra ra được. Cữu cữu của con phải tìm cách rất lâu mới cứu được người ra, sau đó tìm thi thể giả tới thay thế, phóng hỏa đốt trụi trang viên kia, lúc đó mới hoàn toàn chặt đứt được ý niệm muốn truy tra của người nọ.”

    “Ra vậy.” Vân Phi Vũ nhíu mày đăm chiêu, gật đầu.

    “Đúng rồi, Vũ Nhi à!”

    “Vâng?” Nhìn phụ nhân do dự, biểu hiện lại pha chút cầu xin, Vân Phi Vũ đại khái đoán được nàng đang muốn nói gì, nói thẳng: “Có phải… tên Đỗ Lãnh kia cũng tới đây?”

    Nghe thấy y đến một tiếng cữu cữu cũng không kêu, Đỗ Nguyệt Nga chỉ biết bất đắc dĩ im lặng, không dám yêu cầu y điều gì. Khi tìm được đại ca đã nghe hắn thú nhận tất cả, bản thân nàng cũng vừa tức vừa hận, nhưng dù sao hắn cũng là đại ca ruột thịt của mình, hơn nữa, hiện tại hai người cũng không xảy ra chuyện gì.

    Nghĩ ngợi một lúc, nàng gật đầu, nói: “Vũ Nhi, cữu cữu của con, hắn…”

    “Con không có cữu cữu.” Vân Phi Vũ chẳng chút lưu tình liền ngắt lời nàng: “Khi đó là nể mặt nương mới kêu hắn một tiếng cữu cữu, hắn căn bản không xứng là cữu cữu của con.”

    “Nhưng hắn thực sự là cữu cữu của con mà!” phụ nhân lo lắng: “Vũ Nhi, con nể mặt nương mà bỏ qua cho hắn được không? Hơn nữa, còn có Lê Hoa, hắn là phụ thân của Lê Hoa a!”

    Vân Phi Vũ nhìn nữ tử, tuy trên mặt nàng không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt vẫn mang theo chờ đợi nhìn y, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ta nợ nàng, hiện tại coi như trả lại cho nàng.”

    “Nương.” Nam tử nhìn phụ nhân: “Con có thể không giết hắn, nhưng là, muốn con tha thứ cho hắn thì không có khả năng.”

    Sắc mặt hai nàng đồng thời tối sầm lại, ngữ khí của phụ nhân mang theo nỗi sầu bi sâu sắc. “Vũ Nhi, ta biết đạ ca đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, nhưng…”

    “Nương, vì sao con nhất định phải tha thứ cho hắn?” Vân Phi Vũ mặt không biến sắc nhìn nàng: “Năm đó hắn lợi dụng người, lần này hắn dùng người uy hiếp con, vì sao con phải tha thứ cho hắn? Hơn nữa, hắn còn gạt con, muốn giết con, người cảm thấy con nên tha thứ cho hắn?”

    Phụ nhân bị hỏi tới á khẩu, kinh ngạc nhìn y. Sắc mặt Tuyêt Lê Hoa cũng lúc đỏ lúc trắng, cúi đầu, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

    “Tha thứ là chuyện không thể, nhưng ta đáp ứng sẽ không giết hắn. Tuy nhiên, sau này ta cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa.” Vân Phi Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại, thản nhiên mở miệng: “Còn nữa, không giết hắn cũng là có điều kiện. Con hy vọng… sau này người đừng tiếp tục can thiệp chuyện của con nữa. Cứ như vậy đi,con mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”

    Vừa nghe y nói như vậy, cơn tức trong lòng Đỗ Nguyệt Nga lập tức vọt lên, đứng lên muốn răn dạy, nhưng khi nhìn vẻ mặt y mệt mỏi cũng chẳng đành lòng, đành phải kéo Tuyết Lê Hoa đi về phía cửa, cuối cũng vẫn không nhịn được mà nói: “Mặc kệ như thế nào, ta tuyệt đối không cho phép con và hắn ở bên nhau. Các người là huynh đệ ruột thịt, cái loại quan hệ đó sẽ bị người đời thóa mạ, thế nhân không cho phép. Con tự mình suy nghĩ kỹ càng đi.”

    Nghe thấy tiếng cửa khép lại, Vân Phi Vũ thở phào, sau đó lại âm thầm thở dài. Xem ra muốn các nàng chấp nhận rất khó khăn, tuy nhiên, ngay cả khi như vậy, y cũng không buông tay.

    Lại nằm trên giường ba ngày, Vân Phi Vũ cảm giác xương cốt như rã ra.

    Hôm nay, y rời giường rất sớm, mặc xong y phục lại lòng vòng trong phòng hai lượt, nghĩ xem có nên tới thăm nam nhân hay không. Ba ngày qua vẫn chưa nhìn thấy bóng dàng người nọ. tuy rằng nói hắn phải nghỉ ngơi cho tốt, nhưng là… “Quên đi, ta tự tới thăm hắn mới được.”

    Mới vừa mở cửa ra đã bị rơi vào cái ôm ấp quen thuộc mà ấm áp, cánh cửa bị đóng lại nhanh chóng, không đợi y lên tiếng, miệng đã bị người nọ điên cuồng chiếm lấy.

    Nụ hôn nhiệt tình như lửa mang theo tưởng niệm vô hạn quét qua thể xác cùng *** thần, hai người hôn tới khi choáng váng mới dừng lại, thở dốc.

    Vân Khoảnh Dương gắt gao ôm lấy y, nhẹ nhàng gọi: “Vũ Nhi, Vũ Nhi, bảo bối của ta. Nhớ đệ muốn chết.”

    Cảm nhận vật kia mang theo nhiệt độ kinh người rung động trên bụng mình, Vân Phi Vũ xoay xoay thân thể nhẹ nhàng cọ lên đó, khàn giọng cười, nói khẽ: “Dùng thứ này nhớ ta sao?”

    Thân thể ma xát khiến hạ thân Vân Khoảnh Dương căng thẳng, thiếu chút nữa cầm giữ không được muốn lập tức đẩy ngã y. Vỗ mông tiểu đông tay trong lòng, áp chế dục họa tán loạn trong thân thể, khẽ mắng: “Tiểu bại hoại, không được phép nghịch ngợm. Vất vả lắm mới khiến cho mẫu thân cảu đệ cùng hai nha hoàn kia tới nơi khác, chỉ sợ bọn họ sẽ nhanh trở về.”

    “Ra vậy.” Vân Phi Vũ lập tức hiểu ra tại sao ba ngày nay không thấy bóng dáng nam nhân. Y vẫn chưa từng bước chân ra khỏi cửa nên không biết Tử Trúc cùng Thanh Thủy canh giữ bên ngoài. Thật sự là vất vả cho hắn.

    Yêu thương vuốt ve gương mặt nam nhân ôn nhu hỏi: “Dương, thân thể huynh tốt nhiều chưa?”

    “Tốt lên rất nhiều.” Vân Khoảnh Dương đắm đuối nhìn tiểu đông tây, thấy gò má y ánh hồng vì dục hỏa, còn có đôi môi doanh nhuận bị nụ hôn của mình khiến cho ướt át, vạt áo thoáng mở lộ ra cần cổ thon dài tuyệt sắc, còn có hầu kết nho nhỏ quyến rũ không ngừng khiêu chiến *** thần cũng nhẫn nại của hắn.

    Thuộc truyện: Tiểu Thư Cưới Vợ