Home Đam Mỹ Tiểu Thư Cưới Vợ – Quyển 6 – Chương 237: Trở về chốn cũ

    Tiểu Thư Cưới Vợ – Quyển 6 – Chương 237: Trở về chốn cũ

    Thuộc truyện: Tiểu Thư Cưới Vợ

    Dưới ánh mặt trời chói chang gay gắt, một chiếc mã xa chạy thẳng tắp như bay trên đường lớn, xa phu chính là một tráng hán dung mạo bình thường, hắn một bên giương mã tiên, một bên quay đầu lại nói điều gì đó với người ở trong xa sương, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết.

    Vân Phi Vũ bán nằm trên mảnh lông thú thật dày, thật xa xoa trong xa sương, áy náy nói với ra ngoài tấm rèm cửa mỏng manh: “Hoàng đại ca, ta không sao, người cần phải nói xin lỗi là ta mới đúng, vốn nên cưỡi ngựa thì hơn, xin lỗi huynh!”

    “Ha hả, không sao là tốt rồi, ta chỉ sợ chạy quá nhanh khiến đệ không chịu nổi.” Thanh âm đôn hậu của Hoàng Trang truyền tới từ phía ngoài xa sương.

    Vân Phi Vũ mặt đỏ tai hồng rồi lại không biết nên nói gì tiếp theo, đành phải im lặng.

    Trở người tựa lên vách xa sương, vừa thở dài vừa gian nan xoa bóp thắt lưng đau nhức, thỉnh thoảng miệng lại mắng một hai câu: “Vân Khoảnh Dương hỗn đản, hỗn đản.”

    Nhớ tới việc ba ngày này tên kia điên cuồng ra sao, y như mơ một giấc mơ hoang đường, nam nhân yêu cầu không biết mệt mỏi khiến y ngủ không đủ, thật muốn hạ lệnh cưỡng chế hắn không được phép tới gặp mình, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt tịch mịch kia, lời cự tuyệt dâng lên đầu môi lại bị nuốt trở vào trong bụng, đành phải tùy ý hắn muốn làm sao thì làm. Cho nên hiện tại mới thành bộ dạng thế này đây.

    Tự ngược không thể sống, đại khái là chỉ bộ dạng hiện tại của y. Vân Phi Vũ cười khổ, mã xa lay động rất nhẹ khiến cho y lại buồn ngủ, ngáp to một cái, bàn tay xoa bóp thắt lưng dần dừng lại, đôi mắt khép hờ đã hoàn toàn nhắm lại, không lâu sau liền tiến vào giấc mộng.

    Trên đường đi không dừng lại nhiều lắm, hai người tới được trấn nhỏ gần tổng đàn ma giáo đã là hai mươi ngày sau, mà Hoàng Trang cũng khôi phục lại bộ dạng vốn có.

    Xốc rèm cửa xem xét tình hình, trấn nhỏ này đã náo nhiệt hơn so với lần y rời đi rất nhiều. Thỉnh thoảng lại có người tới nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt cung kính kia khiến Vân Phi Vũ không khỏi tò mò.

    “Hoàng đại ca, này… có phải tất cả mọi người đều là người trong ma giáo?”

    Hoàng Trang gật đầu, sau đó than nhẹ một tiếng, “Trước đó một khoảng thời gian ngắn, Vân gia cùng triều đình đều bức bách chúng ta quá mạnh. Hơn nữa, giáo chủ lại như vậy, cho nên chúng ta không dám để bọn họ ra ngoài. Hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể bước ra ngoài hít thở không khí.”

    Vân Phi Vũ im lặng, nhịn không được liền mở miệng: “Phải chăng có liên quan tới ta?”

    Hoàng Trang nhìn y, sau đó cười nói: “Đừng nghĩ nhiều. Việc này là do ba bên chúng ta cùng nhau tranh đấu. Chẳng qua…”

    Nói một nửa liền dừng lại, nhìn vẻ ảm đạm trên gương mặt tráng hán, Vân Phi Vũ hiểu được. Nếu như chẳng phải Tư Vũ Thánh đột nhiên biến thành như vậy, sao ma giáo có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cho được. Nói đến cùng, hết thảy đều do y dựng lên.

    “Người tốt khó sống lâu, tai họa lại trường tồn. Bản thân gặp đại nạn vài lần không chết, hơn nữa còn hại ba người kia tranh đấu không ngừng, rất nhiều người thương tâm khổ sở. Chỉ sợ ta chính là mối tai họa như câu nói đó. Tại sao thời gian chưa được bao lâu mà sự tồn tại của ta lại biến thành như vậy?” Trong lòng đau xót, y rất nhớ quãng thời gian bình thản yên lành kiếp trước, nhưng mọi việc đã là quá khứ, tất cả đã trôi qua. Vân Phi Vũ tự giễu cong khóe môi, khẽ lắc đầu, thu người vào xa sương, buông rèm xuống.

    Đột nhiên thân thể nghiêng ra sau, Vân Phi Vũ nhịn không được lại xốc rèm cửa lên: “Hoàng đại ca, chúng ta lên núi?”

    “Đúng vậy.” Hoàng Trang không quay đầu lại: “Muốn mã xa lên núi được cũng chỉ có một con đường này. Chẳng lẽ đệ sợ độ cao?”

    “Đúng.”

    “Vậy đệ cứ ngồi trong đó đi, đừng ra đây, đợi lát nữa chúng ta sẽ phải đi qua một cây cầu, bên dưới cây cầu là vách núi.”

    “Uhm. Đã biết.”

    Vừa nghe tới vách núi, Vân Phi Vũ lập tức lui lại. Tuy cho rằng bản thân là tai họa nhưng hiện tại y không muốn chết, bởi vì có người chờ y trở về, nếu y chết, chỉ sợ người nọ cũng…

    Không dám nghĩ tiếp, y lại nằm úp sấp lên chiếc nệm mềm mại, nhắm mắt nói khẽ: “Dương, ngoan ngoãn chờ ta trở về.”

    Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy phía trước nghiêng một chút, đột nhiên ngừng lại, sau đó chợt nghe thanh âm đôn hậu kia vang lên: “Tiểu Vũ, tới nơi rồi!”

    Mở rèm cửa, vừa nhìn đã thấy một rừng cây, y lập tức cảm thấy có gì đó sai lầm.

    “Ha hả, đã vào trong tổng đàn rồi, chẳng qua cách hành cung hơi xa, đoạn đường tiếp theo chỉ có thể đi bộ được thôi.” Hoàng Trang chỉ con đường nhỏ trong cánh rừng.

    Nhảy xuống khỏi mã xa, Vân Phi Vũ nhìn trái ngó phải, không biết hai người khác đột nhiên xuất hiện từ nơi nào, thi lễ với Hoàng Trang, sau đó bắt đầu tháo dỡ mã xa.

    “Không cần phải đụng tay vào, lát nữa bọn họ sẽ đưa hành lý tới. Chúng ta đi thôi.”

    “Được.”

    Dường như rừng cây rất lớn, căn bản không nhìn thấy phía ngoài, đi thẳng nửa canh giờ mới nhìn thấy một bức tường vây. “Thì ra nhìn từ ngoài vào chính là như vậy nha, có thể so sánh với hoàng cung rồi. Bất quá, nghĩ kỹ một chút thì ma giáo vốn là hoàng tốc tiền triều, có xây nên như vậy cũng chẳng có gì khó hiểu. Nhưng bọn họ lại gọi nơi này là hành cung, vậy chẳng phải nơi này chính là hoàng cung hay sao?” Thâm tâm Vân Phi Vũ có chút hoài niệm, nhưng căng thẳng càng chiếm phần lớn. Nhớ lại lần tới nơi này cách đây hai năm, cũng chính lần y rơi vào thân phận con tin, còn hắn lấy thân phận nam sủng tiếp cận mình, ở bên hắn với tư cách tình nhân. Còn hiện tại, y chỉ là người tới đây để thực hiện giao ước.

    Hoàng Trang đột nhiên dừng bước, quay đầu chăm chú nhìn y: “Đệ cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đã. Hiện tại giáo chủ không chỉ không biết đệ, mà tâm trí cũng trở về khoảng thời gian mười tuổi, cho nên…”

    “Hoàng đại ca, ta hiểu mà.” Vân Phi Vũ tươi cười, nhưng tâm trí không cách nào thoải mái, nghĩ rằng người nọ đã quên mình, trong lòng y liền cảm thấy khổ sở cùng bi thương. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, bản thân y đã có lựa chọn cho riêng mình, mặc kệ hắn có khôi phục trí nhớ hay không, chung quy y và hắn vẫn không có khả năng.

    “Hoàng hộ pháp, ngài đã trở lại rồi. May quá, vừa đúng lúc. Ngài nhanh tới Lạc Vũ hiên đi, giáo chủ lại đang tức giận, Bạch hộ pháp cùng Mặc hộ pháp sẽ không ngăn cản được.”

    Một phụ nhân khoảng chứng bốn mươi tuổi chạy tới trước mặt, thấy Vân Phi Vũ liền chững lại: “Ngươi… chẳng phải ngươi là người trước kia….”

    “Được rồi, Lưu quản sự, ngươi đi làm việc của mình đi.” Hoàng Trang lên tiếng ngắt lời nàng.

    “Vâng.”

    Thấy người nọ đi xa, Vân Phi Vũ tò mò hỏi: “Người đó là ai?”

    “Là Lưu quản sự chuyên coi sóc mọi việc ở Lạc Vũ hiên.”

    “Nga”

    “Đi thôi, chúng ta mau tới đó xem một chút. Hiện tại tâm tính của giáo chủ chẳng khác tiểu hài tử, rất hay tức giận.”

    “Ách…” Vân Phi Vũ không nói gì, chỉ có thể im lặng theo sát sau đó. Đi trên dãy hành lang quen thuộc, chợt nghe thanh âm rống giận của người nọ từ xa vang tới: “Tránh ra, tránh ra hết cho ta. Ta muốn ra ngoài tìm Tống đại ca, các người đều là kẻ lừa đảo, tránh ra cho ta!”

    Đi tới trước cửa, Hoàng Trang mở miệng: “Giáo chủ.”

    “Hoàng đại ca, huynh trở về rồi.” Vừa nghe thấy tiếng gọi, Tư Vũ Thánh hưng phấn bừng bừng chạy tới: “Tìm được Tần ma ma cùng Tống đại ca chưa?”

    Hoàng Trang không nói, mà Vân Phi Vũ lại chậm rãi bước ra từ sau lưng hắn. Thầm nghĩ: “Tần ma ma cùng Tống đại ca chính là nhũ mẫu trước kia của hắn vào người kia sao?”

    Nhìn về phía Tư Vũ Thánh đã nửa năm không gặp, vừa vặn đón lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, người không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên tò mò như nhìn người xa lạ. Tâm Vân Phi Vũ tê rần, đau đớn. Chua sót nhất thời tràn ngập khuôn ngực. “Quả nhiên hắn đã quên ta.”

    “Hoàng đại ca, y là ai vậy?”

    Tuy rằng vẫn nhắc nhở bản thân phải lấy tâm trạng bình thường đối mặt với hắn, nhưng chỉ khi thực sự nhìn thấy hắn mới phát hiện bản thân vốn chưa từng quên hắn, mà hiện tại, nghe những lời này, y chỉ cảm thấy vết thương bị chôn dấu tận cùng tâm trí như bị cào xé dữ dội, đau đớn càn quét *** thần, trước ngực như bị cự thạch đè ép khiến y hít thở không thông.

    Vân Phi Vũ đứng không xong, thân thể lảo đảo. Hoàng Trang tựa hồ nhận thấy y có điểm không thích hợp liền ôm y lại: “Tiểu Vũ, đệ không sao chứ? Có phải chạy một mạch như vậy nên quá mệt mỏi? Đệ có muốn nghỉ ngơi trước hay không?”

    Nhẹ nhàng lắc đầu, nhắm mắt hít sâu một hơi, áp chế chua sót tràn ngập thâm tâm: “Không sao, chỉ là… quá đột ngột, nhất thời không cách nào tiếp nhận.”

    “Aiz… đệ sẽ quen thôi.” Hoàng Trang cười chua sót.

    “Hoàng đại ca, huynh vẫn cho nói cho ta biết y là ai mà.” Tư Vũ Thánh tựa hồ có chút bất mãn vì bị hai người gạt sang một bên, dúng sức lắc Hoàng Trang, sau đó nhìn về phía Vân Phi Vũ.

    “Ha hả, chẳng phải đệ vẫn nói không có ai chơi với mình sao, lần này ta mang người về chơi với đệ, được chưa?”

    “Ta không…” định cự tuyệt theo bản năng, nhưng thấy ánh mắt người nọ bi thương, Tư Vũ Thánh chỉ cảm thấy tâm mình co thắt lại, khó hiểu đặt tay lên ngực, sau đó kinh ngạc bước qua, nhịn không được liền vuốt lên gương mặt y: “Huynh đừng buồn, ta không đuổi huynh đi là được, đừng buồn được không?”

    Trừ bỏ Vân Phi Vũ, ba người còn lại lập tức ngây ngẩn, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy hy vọng.

    Có lẽ bản nhân chưa cảm thấy, nhưng bọn họ biết, nhân cách tiểu hài tử của giáo chủ chỉ thân cận với mình, thường ngày chỉ có người khác dỗ dành hắn, chưa từng thấy hắn dỗ dành người khác bao giờ, mà hiện tại lại coi một người xem như lần đầu gặp gỡ thân cận, có thể nào không khiến bọn họ hưng phấn đây!

    Hoàng Trang vẫy tay, ba người lặng lẽ lui đi, đem không gian lưu lại cho hai người.

    Hàng mi của hắn, đôi mắt của hắn vẫn kiều diễm như vậy. Vân Phi Vũ muốn vươn tay khẽ vuốt nhưng trong tâm trí lại đột nhiên hiện lên gương mặt bi ai của người kia, bàn tay nhất thời cứng lại giữa không trung, chậm rãi thu hồi, lắc đầu thật mạnh, sau đó kéo hắn ra hoa viên.

    Muốn nói ‘hoa viên có gì hay mà ngắm’, nhưng thấy đôi mắt người trước mặt tỏ vẻ chờ đợi, Tư Vũ Thánh gật đầu: “Được.”

    Bị người nọ nắm tay kéo lên phía trước, nhìn nam tử vóc dáng nhỏ xinh kia, hắn khó hiểu nhíu mày. “Vì sao ta lại không cự thể cự tuyệt yêu cầu của người này. Rõ ràng đến tên còn chưa biết, nhưng tại sao vừa thấy y lộ ra biểu hiện đó thì nơi này lại đau như vậy?” Hắn đặt tay lên ngực.

    Hai người bước tới bên hồ liền dừng lại. Vân Phi Vũ tựa vào lâu lan, ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng tới khiến y hơi nheo mắt nhìn người phía trước, thấy người nọ đến chớp mắt cùng không muốn mà luôn nhìn mình chằm chằm, y mỉm cười: “Tiểu Thánh đang suy nghĩ gì vậy?”

    “Ủa, y biết tên ta? Hoàng đại ca nói cho y biết sao?” Suyu nghĩ trong lòng hoàn toàn biểu hiện lên mặt, bất mãn bĩu môi: “Huynh vẫn chưa cho ta biết tên mà, hơn nữa, dựa vào đâu mà huynh gọi ta là Tiểu Thánh chứ, rõ ràng ta cao hơn huynh, to lớn hơn huynh mà.”

    “…Thật đáng yêu!” Sầu muộn lúc trước bị biểu hiện cùng lời nói của người trước mắt khiến cho tiêu tán, Vân Phi Vũ nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm nói: “Bởi vì ta nhiều tuổi hơn đệ nha. Ta năm nay đã mười chín, còn đệ là mười ba hay mười bốn?”

    Nghi hoặc nhìn người trước mắt. “Y mười chín?” Tư Vũ Thánh chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, vẫn không quá tin tưởng: “Huynh thật sự mười chín? Nhưng mà… nhìn qua thì huynh vừa thấp vừa nhỏ mà.”

    Cảm nhận được gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, Vân Phi Vũ không ngừng tự nhủ: “Không được tức giận, đừng tức giận, tâm trí của hắn hiện tại chỉ bằng tiểu hài tử hơn mười tuổi, đừng chấp nhặt với hắn.”

    “Đúng rồi, huynh vẫn chưa nói cho ta biết huynh tên gì.”

    Thấy vẻ mặt hắn đầy chờ mong, Vân Phi Vũ nghĩ nghĩ, sau đó nhìn thẳng hắn: “Ta tên là Vân Phi Vũ, là người của Vân gia.”

    Thuộc truyện: Tiểu Thư Cưới Vợ